What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

281 5637

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

346 768

Ultimate Antihero

(Hoàn thành)

Ultimate Antihero

Misora Riku

Bức màn được vén lên cho một câu chuyện fantasy về một chàng trai trẻ vô song và bất bại, một người mà không đồng minh hay kẻ thù nào có thể theo kịp, và **sớm muộn gì cũng sẽ được cả nhân loại tôn xư

134 872

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 2

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1976

Tập 02 - Chương Kết - Yuuki và Kotori

Một tuần đã trôi qua kể từ ngày Yui và Mina rời khỏi khu chung cư.

Cuộc sống của Yuuki lại quay về với nhịp điệu thường nhật. Thức dậy sớm, đến trường học, làm việc đến khuya, rồi trở về, dành thời gian cùng Kotori và đi ngủ. Thỉnh thoảng, cậu lại nhớ đến mái tóc vàng óng và thân hình nhỏ bé ấy, lòng cũng dâng lên một chút trống trải, nhưng nhìn chung có thể nói mọi thứ đã quay về như trước khi Yui đến. Chỉ là… có một điều không thể trở lại như cũ.

“...Này anh!!”

Giờ nghỉ trưa, một giọng nói quen thuộc gọi giật Yuuki lại khi cậu đang đi dọc hành lang trường.

“Hử? À, hình như cậu là bạn cùng lớp của Kotori.”

“Là Yoshida đây!! Yoshida Sayuri. Mà thôi, tên tôi thế nào cũng chẳng quan trọng.”

Cô bạn nữ sành điệu với mái tóc nhuộm uốn xoăn này, nếu cậu nhớ không lầm thì đúng là bạn cùng lớp và là bạn của Kotori.

“Anh đã làm gì Kotori rồi đúng không?”

“Hả?”

“Dạo gần đây con bé trông chẳng có chút sức sống nào cả. Dù đang nói chuyện mà cứ như người trên mây…”

“À…”

Yuuki đã lờ mờ đoán ra được.

“Vậy à. Đúng là vậy thật…”

“‘Đúng là vậy’ nghĩa là anh đã làm gì rồi chứ gì!!”

Yoshida nói, ánh mắt lườm cậu sắc như dao.

“Con bé là một người rất dịu dàng. Dù có chuyện gì đau khổ cũng sẽ cố gắng chịu đựng… Cho nên, nếu chỉ vì là bạn trai mà anh lợi dụng điều đó, làm chuyện khiến con bé phải khổ sở thì tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh đâu.”

Yoshida tiến sát lại Yuuki với vẻ mặt đằng đằng sát khí, tưởng như có thể nghe thấy tiếng gầm gừ. Vốn sở hữu gương mặt ưa nhìn cùng những đường nét sắc sảo, trông cô bạn quả thực rất có khí thế.

Nhưng Yuuki lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

“...Cậu đúng là người tốt.”

“Hả?”

Yoshida ngây người ra.

“Từ giờ hãy tiếp tục làm bạn với Kotori nhé.”

“Đó là chuyện đương nhiên rồi. Con bé là bạn thân cả đời của tôi mà!!”

“Nhưng mà Kotori mới chuyển trường đến đây được khoảng hai tháng thôi mà…”

Yuuki nói với vẻ hơi sững sờ. Mà, dù sao đi nữa, được yêu quý như vậy cũng là điều tốt.

“Nhưng mà đúng là… phải làm gì đó thôi.”

Yuuki bất giác lẩm bẩm.

Buổi tối hôm đó. Sau khi Yuuki đi làm thêm về và tắm rửa xong, trong lúc cậu ngồi vào bàn học đợi Kotori chuẩn bị bữa tối thì…

Choang.

Một tiếng động lớn vang lên từ trong bếp.

Yuuki vội vã đứng dậy, bước nhanh về phía nhà bếp.

“Kotori, em có sao không?”

“...Vâng. Em xin lỗi vì đã làm ồn. Cả cái đĩa nữa ạ…”

Theo hướng nhìn của Kotori, chiếc đĩa mà Yuuki vẫn thường dùng đã rơi xuống sàn, vỡ làm đôi.

“Chuyện đó tính sau, em có bị thương không?”

“A, vâng… Em không sao ạ.”

Bình thường, Kotori luôn làm việc nhà một cách cẩn thận và ngăn nắp đến mức Yuuki còn thấy là quá mức, nhưng dạo gần đây những chuyện như thế này lại xảy ra khá thường xuyên.

Nguyên nhân thì cậu biết quá rõ. Là vì Yui đã đi mất rồi.

Kể từ khi Yui đi, Kotori dù đang làm việc nhà nhưng thỉnh thoảng vẫn cứ như người trên mây.

Mà, cậu cũng nghĩ đó là điều không thể tránh khỏi. Vì Kotori đã yêu thương Yui đến nhường nào.

Cậu đã nghĩ rằng rồi em ấy sẽ sớm lấy lại tinh thần thôi, nhưng xem ra chuyện của Yui vẫn còn ảnh hưởng đến em ấy nhiều hơn cậu tưởng.

“Hừm…”

Nhìn bóng dáng em đang nhặt những mảnh vỡ của chiếc đĩa, Yuuki không khỏi lo lắng và suy nghĩ xem nên làm gì.

(...À, nói mới nhớ.)

Yuuki chợt nhớ ra một điều.

Hình như kể từ lần ngủ chung ba người với Yui, cậu đã không ngủ cùng Kotori nữa.

“Này, Kotori.”

“Dạ, có chuyện gì ạ?”

“Hôm nay, đã lâu rồi, hay là chúng ta ngủ chung nhé?”

Nếu em ấy cảm thấy cô đơn vì có người rời đi, vậy thì có lẽ chỉ cần mình ở bên cạnh em lâu hơn một chút, mọi chuyện sẽ khá hơn. Một ý tưởng đơn giản, nhưng đó là tất cả những gì Yuuki có thể nghĩ ra.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Yuuki chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ rồi nằm xuống giường.

“Lại đây nào Kotori.”

Cậu vẫy tay gọi Kotori lại bên cạnh mình.

“...Ừm ạ.”

Kotori ngượng ngùng, bối rối.

“C-còn gì nữa. Chúng ta đã ngủ chung mấy lần rồi mà.”

Bị em ấy phản ứng như vậy trong bộ pyjama màu hồng nhạt, thật sự là đáng yêu đến mức khiến cậu phải bối rối.

“Nhưng mà… được Yuuki-san chủ động mời như thế này, em thấy ngượng lắm ạ.”

“Lần trước chính em là người rủ anh còn gì.”

“A, lần đó là do không khí và cảm hứng nhất thời thôi ạ, với lại không phải chỉ có hai chúng ta, mà còn có cả Yui-chan nữa.”

Kotori chợt sững người rồi cúi gằm mặt.

“Phải rồi ạ, còn có cả Yui-chan nữa…”

“...Kotori.”

Cậu nghĩ, ca này xem ra khá nặng rồi đây.

Nếu đã vậy, với tư cách là bạn trai, bây giờ là lúc cậu phải làm cho em ấy an lòng.

Yuuki dịu dàng nắm lấy tay Kotori, từ từ kéo em về phía mình.

Như được dẫn lối, cơ thể Kotori ngã xuống giường, và Yuuki vòng tay ôm lấy em.

Cảm giác thanh tú mà mềm mại của Kotori, cùng hương thơm dịu nhẹ của dầu gội đầu, tất cả đều nằm gọn trong vòng tay Yuuki.

“...Em vẫn thấy buồn vì Yui đi rồi, phải không?”

“...Vâng ạ.”

Tựa mình vào lồng ngực Yuuki trên giường, Kotori đáp.

“Chính vì vậy nên anh mới nghĩ Kotori đã rất tuyệt vời. Thật lòng thì em muốn Yui ở lại, nhưng vì Yui, em đã giúp anh hóa giải hiểu lầm của Mina-san, rồi đến ngày con bé chuyển đi, em vẫn mỉm cười tiễn nó đến tận phút cuối cùng, đúng không?”

Phải, Kotori đã làm đúng như những gì mình nói, em đã tiễn Yui đi với một nụ cười.

Để Yui không phải bận lòng rằng sự ra đi của mình sẽ làm Kotori buồn.

“Chỉ là… anh đã nghĩ rằng sau khi tiễn Yui đi, lúc chỉ còn hai chúng ta, em sẽ khóc. Nhưng mà, Kotori đã không khóc.”

Yuuki dịu dàng vuốt tóc Kotori.

“Không sao đâu, nếu thấy khổ sở thì cứ khóc đi. Yui không còn ở đây nữa rồi.”

“Yuuki-san… Cảm ơn anh. Nhưng mà, có hơi khác một chút ạ.”

Kotori khẽ lắc đầu.

“Việc Yui-chan ra đi, đúng là em rất buồn. Nhưng em nghĩ như vậy là tốt rồi và em không hối tiếc. Chỉ là… sau khi Yui-chan đi rồi, em lại thấy hơi sợ.”

“Thấy sợ?”

“Vâng ạ.”

Rồi, bằng một giọng run rẩy như sắp khóc, Kotori nói.

“Mẹ, rồi ba, rồi cả Yui-chan nữa, những người mà em trân trọng… liệu có phải ai rồi cũng sẽ rời bỏ em mà đi không…”

“À…”

Thì ra là vậy. Yuuki nghĩ, Kotori nghĩ như thế cũng không có gì là lạ.

Bản thân em đã mất đi người mẹ mà em hằng yêu quý từ khi còn nhỏ, và nguyên nhân lại là do chính mình. Người cha dù đã trải qua bao chuyện nhưng vẫn luôn sống cùng em thì giờ đang ở trong tù, còn Yui cũng đã đến Mỹ.

“Mẹ, ba, và cả Yui-chan, tất cả mọi người đều đã đi mất rồi.”

Quả thật, những người thân thiết mà Kotori từng chung sống, tất cả đều lần lượt rời xa em.

“Nếu như, nếu như thôi ạ, đến cả Yuuki-san cũng rời bỏ em mà đi… em đã nghĩ như vậy. Nếu điều đó xảy ra, thì em…”

Kotori vòng tay ra sau lưng Yuuki và ôm chầm lấy anh.

Cơ thể em, và cả giọng nói của em, đều đang run rẩy.

“Yuuki-san sẽ ở bên cạnh em, phải không ạ? Anh sẽ không rời xa em, phải không?”

“...Đương nhiên rồi.”

“Em sợ lắm… Sợ lắm.”

Kotori… đã khóc. Những giọt nước mắt lớn lã chã rơi.

(...Lúc này, dù mình có nói gì với Kotori, chắc chắn nỗi bất an của em ấy cũng sẽ không tan biến.)

Yuuki nghĩ vậy.

Dù có nói bằng lời rằng sẽ mãi ở bên, nhưng trên thực tế, từ trước đến nay tất cả mọi người đều đã rời xa Kotori. Hơn nữa, chẳng có gì đảm bảo rằng sau này họ sẽ mãi mãi ở bên nhau. Cũng giống như mẹ của Kotori, một tai nạn bất ngờ hoàn toàn có thể xảy ra.

Nhưng… cho dù không thể chứng minh hay đảm bảo được điều đó.

“Kotori, ngẩng mặt lên đi em.”

Nghe Yuuki nói, Kotori từ từ ngẩng mặt lên.

Đôi mắt em đỏ hoe vì khóc, nhưng cậu lại một lần nữa nhận ra rằng, kể cả như vậy, bạn gái của mình vẫn thật đáng yêu.

“Em nhắm mắt lại đi.”

“Ơ? Vâng, em hiểu rồi ạ.”

Kotori nhắm mắt lại như lời cậu nói.

“Kotori, anh yêu em.”

Nói rồi, Yuuki đặt môi mình lên môi Kotori.

“...Ưm.”

Lúc đầu, Kotori giật mình, người khẽ run lên, nhưng rồi dường như đã hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, em thả lỏng cơ thể và tựa vào người Yuuki.

Cảm giác từ đôi môi của người bạn gái cậu yêu thương thật mềm mại, và cảm giác khoảng cách giữa hai người như tan biến thật dễ chịu.

Cả hai cùng tận hưởng sự dễ chịu ấy trong vài giây, rồi từ từ rời xa nhau.

“Yuuki-san…”

Kotori nhìn cậu với vẻ mặt ngạc nhiên.

“Này, Kotori. Anh nghĩ không ai có thể biết trước được tương lai sẽ ra sao. Cho nên anh không thể đảm bảo rằng mình sẽ mãi mãi ở bên cạnh em.”

Kotori gật đầu. Chính vì em cũng hiểu điều đó, nên em mới thấy bất an.

“Nhưng mà nhé.”

Yuuki nhìn thẳng vào mắt Kotori và nói.

“Dẫu vậy, dù chẳng có gì đảm bảo, anh vẫn xin thề. Anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em. Anh sẽ không đi đâu cả, nếu em muốn, anh sẽ sống lâu hơn em dù chỉ một ngày.”

Yuuki nói bằng một giọng dõng dạc và mạnh mẽ.

Chính vì không có bất kỳ sự đảm bảo hay căn cứ nào, nên lời nói càng phải dõng dạc và mạnh mẽ hơn nữa.

“Hãy ở bên anh mãi mãi nhé, Kotori.”

“…”

Nghe những lời của Yuuki, Kotori lặng đi một lúc với vẻ mặt vô cảm.

Thấy vậy, Yuuki…

(Chết, không xong rồi. Mình hơi vội vàng quá thì phải?)

cậu thầm nghĩ.

Nghĩ lại thì, những lời mà cậu vừa đường hoàng nói ra chẳng phải gần như là một lời cầu hôn sao?

Mà lại còn là loại cầu hôn rất nghiêm túc nữa chứ.

Dù sao thì cả hai vẫn còn là học sinh cao trung, bị nói những lời như vậy đột ngột chắc hẳn sẽ bối rối lắm.

“À ừm Kotori, chuyện vừa rồi em không cần phải nghĩ sâu xa quá đâu, nó giống như là một lời tuyên thệ quyết tâm hay là một trang của tuổi thanh xuân thôi… Á!!”

Kotori lại một lần nữa ôm chầm lấy Yuuki.

Hơn nữa, lực ôm lần này mạnh hơn hẳn lúc nãy. Nếu lúc nãy chỉ là “ôm chặt”, thì lần này phải là “ôm chặttttttttt”.

“Không được ạ, em sẽ nghĩ sâu xa.”

Kotori nói với một giọng không cho phép phản đối.

“Em nghe rồi đấy nhé, hứa rồi đấy nhé. Anh sẽ ở bên em cả đời, phải không? Anh sẽ sống lâu hơn em dù chỉ một ngày, phải không ạ?”

“Ừ-ừm. Tất nhiên rồi.”

Về phía Yuuki, cậu không hề có ý định nói dối, cũng không phải nói ra với một tâm trạng qua loa.

“Mà, có được không vậy? Cả đời ấy, à thì anh rất vui nhưng mà.”

“Tất nhiên là được ạ. Nếu được thì ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn luôn đi ạ.”

“Khoan khoan, anh mới có mười bảy tuổi thôi mà!!”

“Chẳng phải anh đã nói sẽ nghe theo sự ích kỷ của em sao!!”

“Nhưng đây là vấn đề pháp luật mà!?”

Đêm đầu tiên ngủ chung sau một thời gian dài của hai người đã trôi qua với những cuộc đối thoại ngượng ngùng như thế.

“Chà, dù sao thì Kotori khỏe lại là tốt rồi.”

“Ừ, tốt quá nhỉ.”

Vài ngày đã trôi qua kể từ hôm đó.

Giờ nghỉ trưa, Yuuki như thường lệ mở hộp cơm bento do Kotori làm và nói chuyện với Ootani ngồi ở ghế sau.

“Đúng là khoảng tuần trước, dù tớ có bắt chuyện thì cậu ấy cũng cứ như người trên mây vậy. Thế mà không ngờ, hôm nay lúc gặp nhau trên đường đi học tiết hai, cậu ấy lại chủ động bắt chuyện với tớ bằng một thái độ phấn khích đến lạ.”

Kể từ đêm hôm đó, Kotori đã hoàn toàn lấy lại được tinh thần.

Không những thế, em ấy còn có vẻ tràn đầy năng lượng gấp trăm lần so với trước đây.

Hộp cơm bento hôm nay của Yuuki cũng được chuẩn bị vô cùng cầu kỳ và thịnh soạn.

“Cậu ấy đột nhiên khỏe lại làm tớ hết hồn đấy. Này Yuuki, rốt cuộc cậu đã làm gì vậy?”

“Hả? À thì, nói sao nhỉ.”

Tớ đã hôn và thề non hẹn biển với cậu ấy rồi.

Nếu mà nói ra câu đó, chắc chắn cậu sẽ bị nhìn bằng ánh mắt như thể đang nhìn một thằng ngốc.

(...Mà nghĩ lại thì.)

Nghĩ lại thì, cuối cùng mình cũng hôn em ấy rồi.

Mới tháng trước còn nói không biết làm thế nào để tiến tới nụ hôn, vậy mà lúc cần thì nó tự đến.

Đôi môi của Kotori thật mềm mại, cả khuôn mặt em lúc nhắm mắt chờ đợi nụ hôn cũng cực kỳ đáng yêu.

“...Fufufufu.”

Chỉ cần nhớ lại là mặt cậu lại bất giác tủm tỉm cười.

“Gì thế, trông kinh quá.”

Ootani nói với vẻ chán nản.

Đúng lúc đó.

“Shouko-chaan.”

Một giọng nói trong trẻo đến lạ thường vang lên.

Người mở cửa lớp bước vào là Fujii Ryouta.

Đó là một cậu bạn cùng lớp cực kỳ ưu tú: đẹp trai, cao hơn 1m90, thành tích học tập xuất sắc, kỹ năng giao tiếp tốt, lại còn là át chủ bài của câu lạc bộ bóng chày, nhưng không hiểu sao lại là một kẻ lập dị mê Ootani như điếu đổ.

Nói mới nhớ, dạo gần đây cậu thường xuyên thấy cậu ta, nhưng hình như đã lâu rồi không còn thấy cái thông lệ cứ đến giờ nghỉ trưa là lại tỏ tình với Ootani rồi bị từ chối nữa.

Fujii vẫy tay với Ootani.

“Hôm nay sau khi tan học câu lạc bộ nhé.”

“Rồi rồi. Nếu có về muộn quá thì nhớ báo đấy.”

“Tớ sẽ gửi kèm theo một tin nhắn chứa đựng tình yêu của tớ dành cho Shouko-chan.”

Nói rồi Fujii nháy mắt.

“Thôi đi, xóa lịch sử tin nhắn mệt lắm biết không.”

Vẫn cay nghiệt như mọi khi.

Tuy nhiên, Fujii cũng đã quen với chuyện này nên không tỏ vẻ gì là bận tâm, nghe xong câu trả lời của Ootani, cậu ta vui vẻ mỉm cười rồi nói “Vậy, gặp lại sau nhé” và rời khỏi lớp học.

Yuuki nghĩ rằng tinh thần thép đó vừa đáng học hỏi lại vừa không đáng học hỏi.

“Mà này Ootani, hôm nay cậu có hẹn với Fujii sau giờ học à?”

“Ừ thì, dạo này bọn tớ hay về chung.”

“Hể, lạ nhỉ. Sắp đến kỳ thi rồi, cậu nhờ cậu ta dạy kèm à?”

Điểm số của Ootani về cơ bản đều trên trung bình, nhưng chỉ riêng môn Toán là tệ hại đến mức lần nào cũng phải thi lại.

“Cũng không hẳn là vậy. À mà, hình như tớ chưa nói với cậu nhỉ?”

“Chuyện gì?”

“Tớ với Fujii hẹn hò rồi.”

“Hừm, à, có tin nhắn từ Kotori.”

Đó là một tin nhắn với nội dung “Yui-chan vừa gửi ảnh cho em này!!” kèm theo một bức ảnh Yui và Mina đang du lịch cùng nhau ở Mỹ, trông rất thân thiết.

Xem ra hai mẹ con họ đang rất ổn.

Tốt quá rồi, Yui.

Cậu thầm thì trong lòng với cô bé đang ở một nơi xa.

“...Hử?”

“Sao thế?”

“Ootani, xin lỗi nhưng cậu nói lại câu vừa nãy được không?”

“Tớ với Fujii hẹn hò rồi.”

“Hể, vậy à.”

“Ừ.”

“Ra là vậy…”

“…”

“…”

“…”

“HẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢ!?”