Sáng hôm sau.
"…Mặt mũi tệ thật," Ootani lẩm bẩm với chính mình trong gương.
Mắt cô đã sưng húp và đỏ hoe lên vì trận khóc đêm qua. Chẳng có gì để giấu giếm, cô đã khóc ròng rã suốt cả đêm, đến khi kiệt sức và thiếp đi lúc nào không hay.
"Phải đến trường thôi…"
Cô nghĩ vậy và định chuẩn bị, nhưng một cảm giác rã rời nặng trĩu bủa vây lấy cô.
Thú thật, cô không muốn đến trường, không muốn gặp mặt Yuuki.
Một khi đã thừa nhận tình cảm còn vương vấn này, cô biết chắc mỗi lần nói chuyện với Yuuki sẽ là một lần tim cô thắt lại. Mà cái gã Yuuki đó, chắc chắn sẽ lại vô tư bắt chuyện với cô như mọi khi. Bởi lẽ đối với cậu ta, cô là một người bạn đáng tin cậy, người mà cậu ta có thể thoải mái sẻ chia. Họ đã mất bao công sức để xây dựng nên sự tin tưởng đó cơ mà.
(Chà, thật tình… sao mình lại không tỏ tình quách đi nhỉ?)
Với tính cách của gã đó, cô đồ rằng cậu ta sẽ không nỡ từ chối, ngay cả khi không hề có tình cảm nam nữ với cô.
Vừa nghĩ vẩn vơ, cô vừa lề mề chuẩn bị…
"A, không được rồi. Phen này là toang thật rồi."
Ootani lẩm bẩm, rồi đi xuống phòng khách và nói với Noriko đang chuẩn bị bữa sáng: "Con không sốt, nhưng hôm nay thấy không khỏe nên cho con nghỉ ạ."
Noriko, thấy cô con gái hiếm khi đi muộn hay nghỉ học lại nói vậy, thoáng chút ngạc nhiên và lo lắng. Nhưng khi nhìn vào gương mặt của Ootani, bà chỉ đáp:
"...Mẹ hiểu rồi. Mẹ sẽ báo với thầy cô giúp con. Hôm nay con cứ nghỉ ngơi cho khỏe, nhưng từ mai phải đi học đàng hoàng đấy nhé."
"Vâng…"
Đáp lại, Ootani quay trở về phòng.
Cô biết tỏng, với thái độ đó, hẳn bà đã nhìn thấu chuyện cô giả bệnh. Chỉ là, khuôn mặt sưng húp vì khóc của cô lúc này có lẽ đã khiến bà lờ mờ đoán ra có chuyện chẳng lành, nên mới không vặn hỏi. Bà còn cẩn thận dặn dò, hôm nay thì được, nhưng từ mai phải đi học đầy đủ.
Cô một lần nữa thầm công nhận, người mẹ kế của mình quả là một người thấu đáo.
Về đến phòng, Ootani khóa trái cửa rồi lại ngã phịch xuống giường.
"A~, nghỉ học mất rồi."
Mà lý do lại là vì cú sốc thất tình.
"Mình cứ như thiếu nữ tuổi dậy thì… Mà khoan, mình chính xác là một thiếu nữ tuổi dậy thì còn gì."
Cô tự nói những điều vô nghĩa rồi lại tự mình phản bác.
Hỏng bét. Đầu óc cô rối như tơ vò.
"…Ngủ thôi."
Những lúc thế này, ngủ một giấc là thượng sách.
Ootani trùm chăn kín đầu, nhắm mắt lại, và một lần nữa chìm vào cõi vô thức sâu thẳm.
◇
Ootani Shouko mơ một giấc mơ.
Trong mơ, cô và Yuuki đã trưởng thành, đã là người của xã hội. Cô là một nữ nhân viên văn phòng trong bộ vest công sở, còn Yuuki là một bác sĩ thực tập. Họ đang hẹn hò, và những ngày tan làm cùng giờ, họ sẽ đợi nhau để cùng về.
Hôm đó, một cơn bão lớn ập đến, tàu điện phải ngừng chạy. Cô và Yuuki đành phải trú lại một khách sạn giá rẻ gần đó.
Mà một cặp nam nữ đã đến tuổi dắt nhau vào khách sạn thì chuyện không có gì xảy ra là điều không tưởng.
Khi cô kịp nhận ra, mình đã bị đẩy ngã xuống giường. Yuuki từ trên cao cúi xuống, ghé sát vào mặt cô, nói những lời lãng mạn chẳng hợp với cậu ta chút nào.
Và rồi bàn tay to lớn của Yuuki, từ từ chạm vào cơ thể cô…
◇
Ootani choàng tỉnh.
"…Haizz."
Cô đặt tay lên trán, thở dài thườn thượt.
Mình rốt cuộc đang mơ cái giấc mơ quái quỷ gì thế này.
"Cứ như thiếu nữ tuổi dậy thì… mà đúng là thế thật."
Mình đã thích gã đó đến mức nào cơ chứ? Cô tự thấy phát ngán với chính bản thân mình.
Cô vớ lấy điện thoại xem giờ, đã mười hai giờ trưa.
"Ơ?"
Ootani lúc này mới để ý có thông báo từ ứng dụng nhắn tin. Người gửi là cô bạn cùng lớp cấp hai mà cô đã nhờ điều tra về Hatsushiro.
"..."
Ootani nín thở, mở tin nhắn.
Và ở đó viết:
『Trường bọn tớ không có ai tên Hatsushiro đâu.』
"Hả?"
Ootani vơ lấy cặp kính trên bàn, nheo mắt đọc lại tin nhắn.
『Tớ hỏi ai cũng bảo không biết bạn nào như vậy. Tớ đã đi một vòng kiểm tra tất cả các lớp từ năm nhất đến năm ba rồi nhưng không có. Tớ nghĩ có lẽ bạn ấy nằm trong số những người đã nghỉ học nên cũng tìm hiểu rồi, nhưng cũng không có tên Hatsushiro.』
"..."
Ootani đờ người nhìn màn hình một lúc lâu, rồi ngón tay cô mới cử động, gõ một tin nhắn trả lời.
『Vậy à, cảm ơn cậu nhé. Chỉ một việc nữa thôi, nếu có bạn nào năm nhất nghỉ học khoảng một tháng nay, cậu có thể điều tra về bạn đó giúp tớ được không?』
Gửi tin nhắn xong, Ootani đặt điện thoại lên bàn rồi lại úp mặt vào gối.
Mình đã nghĩ cô bé đó có uẩn khúc, nhưng xem ra còn phức tạp hơn mình tưởng.
Đúng lúc đó.
Kính coong.
Tiếng chuông cửa nhà vang lên.
Cô cứ nghĩ là có bưu kiện hay gì đó, thì lại nghe thấy tiếng bước chân đang đi lên cầu thang.
Cốc, cốc. Có tiếng gõ cửa phòng Ootani.
──Shouko-chan. Con dậy chưa?
Là giọng của Yuuta.
"Con dậy rồi."
Ootani bước xuống giường, mở khóa cửa.
"Chào buổi sáng Shouko-chan, con thấy trong người đỡ hơn chưa?"
Mở cửa ra, cô thấy Yuuta với nụ cười trông có phần yếu đuối như mọi khi.
"Bạn con đến thăm này."
"…Bạn ạ?"
Ootani nhìn ra phía hành lang.
"Yo, Shouko-chan. Khỏe không?"
Fujii, với nụ cười hềnh hệch đáng ghét như mọi khi, đang vẫy tay rối rít về phía cô.
◇
"…Vậy?"
Ootani ngồi vắt chân trên giường, lườm Fujii đang ngồi bệt dưới sàn.
"Cậu đến đây làm gì?"
"Thì đến thăm cậu chứ còn làm gì nữa."
Fujii vừa nói vừa cười hềnh hệch.
"Tớ không nhớ là có mời cậu đến, cũng chẳng nhớ là có được báo trước?"
"Ha ha ha, cậu nói gì lạ thế Shouko-chan."
Fujii đáp lại với vẻ như đó là một điều hiển nhiên. "Nếu báo trước thì thể nào cậu cũng cấm tớ đến còn gì. Thế nên tớ phải tự tiện đến đây trước khi bị cấm đấy."
"Tớ thông minh ghê," Fujii vừa nói vừa giơ ngón cái lên và nháy mắt.
Cô chỉ muốn tặng cho bản mặt của tên đại ngốc này một cú đá, nhưng lúc này lại chẳng còn chút hơi sức nào, đành miễn cưỡng tha cho hắn.
"Cảm ơn cậu đã cất công đến, nhưng như cậu thấy đấy, tớ hoàn toàn khỏe rồi, không đến mức phải thăm hỏi đâu. Xin lỗi đã để cậu lãng phí giờ nghỉ trưa quý báu nhé."
Khi Ootani nói vậy, Fujii lắc đầu.
"Cậu nói gì vậy chứ. Shouko-chan trông chẳng có chút sinh khí nào cả, đúng không?"
"..."
"Tớ lo lắm đấy. Thật sự."
Khác với vẻ mặt cười cợt lúc nãy, cậu ta đang nhìn cô bằng một ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
Không ngờ lại bị đến cả tên Fujii này nhìn thấu.
(Mà khoan, gã này cũng làm được vẻ mặt nghiêm túc thế này cơ à?)
Cô chỉ toàn thấy cậu ta trong bộ dạng tưng tửng nên không khỏi bất ngờ.
"Thật sự không có gì to tát đâu. Chỉ là tinh thần của tớ yếu đuối một cách thảm hại hơn tớ tưởng thôi."
"…Chẳng lẽ, là chuyện của Yuuki à?"
Bị Fujii nói trúng tim đen, lông mày của Ootani giật nhẹ.
"Ra là vậy, hiểu rồi. Hay là, đến tận bây giờ cậu mới nhận ra mình vẫn thích Yuuki sao?"
…Tại sao gã này, riêng hôm nay lại nhạy bén đến thế cơ chứ.
"Vậy à, ra là thế thật."
Fujii nói rồi lấy điện thoại ra, lạch cạch gõ gì đó.
"Cậu đang làm gì đấy?"
"Yuuki lo lắng bảo sau giờ học định đến thăm cậu, nên tớ đang nhắn lại lời của Shouko-chan là ‘Đến thì giết. Tập trung vào mà ôn thi đi’."
"Chuyện đó thì… ừm, thành thật cảm ơn."
Dù có đôi chút muốn phàn nàn về hình tượng của mình trong mắt Fujii, nhưng việc Yuuki đến thăm lúc này đúng là điều cô muốn tránh nhất.
"Mà, được thấy khía cạnh yếu đuối này của Shouko-chan, tớ thấy cũng mới mẻ và vui đấy chứ."
"Cậu đang kiếm chuyện đấy à… Mà thôi, chính tớ cũng bất ngờ về mình mà."
"Lúc đầu nghe tin Yuuki có bạn gái, cậu trông vẫn ổn cơ mà. Sao bây giờ lại thành ra thế này?"
"…Chà, cũng chỉ vì tớ quá ngốc nghếch trong việc nhận ra cảm xúc của chính mình thôi."
Ootani nói rồi kể lại toàn bộ câu chuyện cho Fujii. Thành thật mà nói, có rất nhiều tâm sự xấu hổ, nhưng không hiểu sao kể cho gã trai ngày nào cũng buông lời tỏ tình kỳ quặc này thì cô lại không thấy ngại ngùng lắm. Chuyện cô vì lo lắng cho Yuuki và Hatsushiro mà đã tìm hiểu đủ thứ, để rồi tin chắc rằng hai người họ là một cặp trời sinh, cả hai đều chân thành, và chắc chắn sẽ ổn thôi.
Và… chính vì thế, cô mới nhận ra tình cảm của mình và cảm thấy đau đớn tột cùng.
"…Đại khái là thế đấy. Một thiếu nữ ngốc nghếch đến nực cười, phải không?"
Ootani vừa nói vừa nhún vai.
Fujii trầm ngâm một lúc rồi hỏi.
"Vậy, Shouko-chan muốn làm gì?"
"Làm gì là làm gì chứ. Mọi chuyện đã ngã ngũ cả rồi. Đây đâu phải là chuyện tớ có thể xoay chuyển được."
"Tớ lại không nghĩ vậy đâu."
Trước lời của Fujii, Ootani nhíu mày. "Ý cậu là sao?"
"…Bây giờ tớ sắp nói một điều cực kỳ bỉ ổi, nên đừng giận nhé." Fujii rào trước. "Tớ nghĩ là, nếu Shouko-chan nói rằng mình thích Yuuki, Hatsushiro-chan có lẽ sẽ rút lui đấy."
"Không đời nào, Hatsushiro-san thật lòng thích Yuuki mà. Thậm chí có thể gọi đó là tình yêu chứ không phải thứ tình cảm hời hợt nữa. Dù thế nào đi nữa, chuyện nhường lại thì…"
…sẽ không xảy ra, Ootani định nói tiếp thì khựng lại.
Không, ngược lại, chính vì thật lòng yêu Yuuki nên điều đó mới có thể xảy ra.
Ootani nhớ lại tin nhắn vừa nhận được.
『Trường bọn tớ không có ai tên Hatsushiro đâu.』
Hatsushiro là tên giả. Cô ấy có một cái tên thật khác. Đúng vậy, cô bé đó đang mang trong mình một bí mật nào đó, một quá khứ cần phải che giấu. Và chính Hatsushiro chắc cũng hiểu điều đó.
Chính vì thế, việc Hatsushiro rút lui là hoàn toàn có thể.
Hình ảnh cô bé đó thực sự nghĩ rằng "Em chắc chắn sẽ mang đến phiền phức, nên em nghĩ Ootani-san có thể làm Yuuki-san hạnh phúc hơn" rồi lặng lẽ rút lui hiện lên rõ mồn một trong đầu cô.
"…Này, có vẻ khả thi, phải không?"
"Đúng vậy."
Chính vì yêu, nên cô ấy sẽ nghĩ đến hạnh phúc của Yuuki hơn là của bản thân mình. Cô bé đó là một người như vậy.
"Vậy là, Shouko-chan có một lựa chọn rõ ràng trước mắt nhỉ. Một là từ bỏ Yuuki và chúc phúc cho hai người họ," Fujii nói với giọng điệu nhẹ nhàng như thường lệ. "Hai là xen vào và giành lấy."
Nói chuyện ngu ngốc gì vậy.
Ootani nghĩ.
Lựa chọn đó không hề tồn tại.
Cô định nói ra điều đó, thì…
"..."
Trong một khoảnh khắc. Chỉ một khoảnh khắc thôi, cô đã không thể thốt nên lời.
Trong đầu, cô đã thoáng cân nhắc lựa chọn mà Fujii đưa ra.
Lời của mẹ cô vang lên trong tâm trí.
『Phụ nữ ấy à, tình yêu là quan trọng nhất. Con là con của mẹ, rồi Shouko cũng sẽ hiểu thôi.』
"…Đừng có đùa."
Ootani cố gắng nặn ra từng chữ. "Đúng là mối tình đầu của tớ lớn lao hơn tớ nghĩ. Nhưng vẫn có những thứ quan trọng hơn với tư cách một con người. Tớ nghĩ vậy. Tớ mong hai người đó được hạnh phúc. Tớ muốn ủng hộ họ với tư cách là những người bạn quan trọng. Vì họ đều là những người tốt."
"Vậy sao… Shouko-chan vẫn ngầu như mọi khi nhỉ."
Fujii nói rồi tự tiện ngồi xuống chiếc ghế Ootani thường ngồi, ngả người ra sau.
◇
Sáng hôm sau.
Ootani ra khỏi nhà và đi đến trường như bình thường, nhưng không phải vào giờ sớm như mọi khi, mà là vào lúc các học sinh khác cũng đang tới trường. Khác với thường lệ, trên đường đi học có rất nhiều học sinh mặc đồng phục giống cô. Nhìn họ, Ootani mới nhớ ra một điều quan trọng.
"…Nhắc mới nhớ, hôm nay chẳng phải là ngày thi cuối kỳ đầu tiên sao."
Trong số các học sinh đang đến trường, nhiều người đang cắm cúi xem lại vở ghi hay tài liệu. Thành thật mà nói, Ootani không phải kiểu người sẽ học nhồi nhét trước kỳ thi, nhưng cô vẫn luôn xem lại phạm vi thi vào ngày hôm trước.
(Lần này có lẽ không mong đợi điểm cao được rồi…)
Nếu mải mê yêu đương để rồi bị điểm liệt và phải học bổ túc hè thì quả là một vết nhơ trong lịch sử không thể nào gột rửa.
Vừa nghĩ vẩn vơ, cô vừa đến trường và bước vào lớp.
Và rồi.
"Ồ, Ootani. Cậu khỏe chưa?"
Yuuki chào cô như mọi khi.
"..."
Bước chân của Ootani chợt khựng lại. Thú thực, cô không chắc mình có thể nói chuyện bình thường với Yuuki lúc này không. Đó là lý do cô đi học muộn hơn mọi khi. Nếu chỉ có hai người trong lớp học buổi sáng, cô không nghĩ mình có thể giữ được bình tĩnh.
"…Ootani?"
Yuuki đang nhìn cô với ánh mắt lo lắng.
(A, thiệt tình!!)
Mình đang sụt sùi suy nghĩ vớ vẩn gì thế này.
Bốp!! Ootani tự tát vào má mình.
"C-Cậu làm gì đột ngột vậy!?"
"Hôm nay thi mà, đúng không? Tớ cũng thỉnh thoảng phải lên dây cót tinh thần chứ… Cậu mới là người cần lo đấy, đã chuẩn bị thi cử cẩn thận chưa?"
"À, yên tâm đi. Nếu để bị nói là thành tích sa sút vì có Kotori thì xấu hổ lắm."
Yuuki nói với vẻ mặt tràn đầy tự tin. Khi Yuuki nhắc đến tên Hatsushiro, lồng ngực cô nhói lên một cái, nhưng cô lờ đi.
"Với lại, con bé đó chắc chắn sẽ cảm thấy có lỗi, tớ không muốn làm nó phải nghĩ như vậy đâu."
"Tinh thần hăng hái ghê nhỉ. Trông cũng khỏe khoắn đấy."
Lần trước đi về cùng nhau, trông cậu ta có vẻ hơi mệt mỏi, nhưng hôm nay không có quầng thâm mắt, sắc mặt cũng hồng hào.
"Hôm qua Kotori bảo tớ phải đi ngủ sớm trước ngày thi nên tớ đã ngủ sớm đấy. Con bé còn nấu cho tớ món ăn bồi bổ nữa. Cứ tới đây đi, tớ sẵn sàng rồi."
Yuuki vừa nói vừa vỗ tay vào nhau bốp một cái, như thể sắp bước vào một trận đấu quyền anh.
(…Ngủ sớm, à.)
Cô nhớ ra, hồi mới gặp, mình cũng đã nói điều tương tự. Hatsushiro chắc hẳn đang hỗ trợ Yuuki rất tốt. Điều đó có thể thấy được qua việc Yuuki, người đáng lẽ đã phải ôn thi rất căng thẳng, trông vẫn khá khỏe mạnh dù chỉ mới ngủ một đêm.
(Đúng là một cô bé tốt. Hatsushiro-san.)
Nếu mình là con trai, mình thật sự muốn có một người bạn gái như vậy.
Sau đó, cho đến khi kỳ thi bắt đầu, Ootani đã cố gắng nói chuyện với Yuuki như bình thường.
…Đúng vậy, cho đến khi kỳ thi bắt đầu.
◇
Kỳ thi ở trường của Ootani diễn ra trong hai ngày. Môn thi đầu tiên là Văn học Hiện đại. Đối với Ootani, đó là môn học cô khá giỏi. Đặc biệt là phần đọc hiểu, không cần học nhiều mà chỉ cần đọc và hiểu văn bản ngay tại chỗ là có thể lấy điểm, thật may mắn. Đối với Ootani, người không ngại đọc chữ, đây gần như là câu hỏi cho không.
Cứ thế, Ootani giải quyết các câu hỏi một cách nhanh gọn. Yuuki ngồi bàn trên còn lia bút với tốc độ nhanh hơn cả Ootani. Giữa chừng, có lẽ do phấn khích quá, cậu ta đứng dậy cười lớn và bị giáo viên nhắc nhở, nhưng với độ khó của bài thi, có lẽ Yuuki sẽ đạt điểm tối đa.
Môn tiếp theo là Toán B. Đối với Ootani, đó là cửa ải khó nhằn nhất.
Ngay khi kỳ thi bắt đầu, tay Ootani đã ngừng lại. Nói thẳng ra, số câu hỏi cô hiểu được còn ít hơn số câu không hiểu. Cô chỉ mong tìm được vài câu có thể giải trong số này để vớt vát điểm và tránh bị điểm liệt.
Trong khi đó, Yuuki đang lia bút với tốc độ tương tự, không, thậm chí còn nhanh hơn lúc trước. Cậu ta giải những bài toán mà đối với Ootani là hoàn toàn khó hiểu một cách trôi chảy và không chút do dự.
(…Đúng là đáng nể thật.)
Bình thường Yuuki hay có những hành động ngốc nghếch, nhưng ở những điểm này, cô thực sự kính trọng cậu ta. Nếu đây là một người thông minh sẵn có, cô sẽ chỉ thấy đáng nể thôi, nhưng Ootani biết Yuuki không phải loại người đó. Tấm lưng đang lặng lẽ làm bài thi trước mặt cô kia phảng phất hình ảnh của thời gian và nỗ lực mà cậu đã tích lũy nhiều hơn bất kỳ ai.
Đó là một tấm lưng giống với cha cô, đáng tin cậy và mang lại cảm giác an tâm.
Từ khi vào cấp ba, cô đã luôn dõi theo nó. Nhìn nó, lòng cô lại thấy ấm áp đôi chút. Đó là thứ mà chỉ cô, người ngồi ở hàng ghế sau, mới có thể nhìn thấy từ vị trí đặc biệt này.
…Lẽ ra phải là như vậy.
Tách.
Một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống, thấm vào tờ giấy trả lời của Ootani.
(…A, hỏng rồi.)
Giữa lúc thi cử thế này, mà nước mắt cô lại không tài nào ngừng lại được. Khi nhìn thấy hình ảnh thực tế ngay trước mắt thế này, cô không thể không thừa nhận một sự thật phũ phàng.
Mình, thực sự, thích Yuuki.
Cả dáng vẻ nghiêm túc này, cả những lúc có phần đáng lo, cả sự dịu dàng thỉnh thoảng mới thấy, cô đều muốn biến tất cả thành của riêng mình.
Nhưng, chắc chắn Yuuki đang ở ngay trước mắt cô đây lại đang nghĩ về Hatsushiro. Cậu ta đang miệt mài giải bài để không bị nghĩ rằng thứ hạng của mình sa sút vì Hatsushiro. Và người cậu ta dựa vào về mặt tinh thần cũng là Hatsushiro. Sự tồn tại của cô bạn gái luôn tận tụy ủng hộ đã nâng đỡ trái tim mệt mỏi vì áp lực phải duy trì suất học bổng mỗi kỳ.
Tấm lưng ấm áp và rực rỡ này, chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới, giờ đã thuộc về một người khác không phải cô.
"…ực."
Ootani cố gắng hết sức để kìm nén những giọt nước mắt và tiếng nức nở đang chực trào ra để không ai xung quanh phát hiện.
Cuối cùng, cô chẳng còn tâm trí nào để làm bài, đành phải nộp giấy trắng cho bài thi Toán B, chỉ ghi mỗi cái tên.
◇
Ngày thi thứ hai.
"…Rồi, các em nộp bài thi lên phía trước đi."
Và bây giờ, môn thi cuối cùng vừa kết thúc. Giám thị cuối cùng tình cờ lại là giáo viên chủ nhiệm, nên sau đó là một buổi sinh hoạt lớp ngắn gọn rồi tan học. Không khí trong lớp học lập tức trở nên thả lỏng.
"…Haizz."
Ootani cũng thở ra một hơi dài. Tiết thứ hai của ngày đầu tiên, cô đã không biết phải làm sao, nhưng cuối cùng cũng đã vực dậy được. Các môn khác, dù không ôn tập trước khi thi, cô nghĩ mình làm cũng không đến nỗi tệ.
Mà, môn Toán B thì kiểu gì cũng điểm liệt rồi.
(Lại tạo thêm một vết nhơ trong lịch sử rồi…)
Khóc nức nở trong giờ thi khi nhìn thấy bóng dáng của người mình thất tình, nộp giấy trắng và nhận điểm liệt. Viết ra thành chữ thì đúng là một lịch sử đen tối khủng khiếp. Nếu là người khác, có lẽ cô sẽ không cười, nhưng cũng đủ để thấy hơi ái ngại rồi.
"Phù."
Yuuki ở bàn trên cũng thở phào một hơi.
"…Vất vả rồi. Cậu làm bài thế nào?" Ootani hỏi.
Sau khi đã khóc một trận trong giờ thi, cô đã có thể bình tĩnh nói chuyện với Yuuki hơn.
"Thật tình, bài làm tốt ngoài sức tưởng tượng," Yuuki nói với vẻ hơi ngỡ ngàng. "Kiểu như, đây là lần tớ thấy tự tin nhất. Mặc dù nếu chỉ tính thời gian học thực tế thì đây là lần ngắn nhất đấy."
"Hể. Hay là nhờ sức mạnh bạn gái nhỉ."
Ootani nói với giọng điệu nửa đùa nửa thật, nhưng Yuuki lại đáp một cách vô cùng nghiêm túc.
"Chắc chắn là vậy rồi. Cứ nghĩ đến việc đưa cái này cho Hatsushiro sau khi thi xong là tớ lại có sức mạnh vô hạn."
Nói rồi, Yuuki lấy từ trong túi ra hai tấm vé vào một công viên giải trí nọ. Đó là thứ cậu ta đã nói rằng, vì thời gian dành cho Hatsushiro ít đi, nên sau khi thi xong sẽ nghỉ một ngày để đi chơi.
Đó là một vẻ mặt thực sự vui vẻ và hạnh phúc.
"…Haizz, rồi rồi. Sức mạnh vô hạn cơ đấy, cậu có thể nói câu đó với vẻ mặt nghiêm túc được à."
Nhưng cô vừa thấy ngán ngẩm, vừa thấy tim mình nhói lên một chút, chắc đó không phải là lời nói đùa. Yuuki nghĩ đến Hatsushiro là có thêm sức mạnh, còn Hatsushiro cũng tận tình hỗ trợ để Yuuki có thể cố gắng.
Họ thực sự là một cặp đôi hoàn hảo.
(…Nhưng.)
Cặp đôi tưởng như hoàn hảo, nhưng Hatsushiro vẫn còn điều che giấu. Quá khứ của cô, và cả tên thật của cô nữa.
Cô chợt nghĩ, có lẽ nên nói chuyện này với Yuuki.
Ootani im lặng một chút rồi hạ giọng nói.
"…Này, Yuuki. Về chuyện của Hatsushiro-san."
"…Sao vậy?"
"Lần trước, tớ có nói là sẽ thử tìm hiểu chuyện ở trường của Hatsushiro-san, đúng không?"
"À, đúng vậy." Yuuki cũng cảm nhận được không khí nghiêm túc và quay lại nhìn cô.
"Lúc đó, tớ đã nói là sẽ không nói cho cậu biết những gì tớ điều tra được… nhưng chuyện này thì tớ phải nói thôi. Tớ đã liên lạc với bạn cùng lớp cấp hai và nhờ họ tìm hiểu rồi…"
Yuuki nuốt nước bọt một cái ực.
"Ở trường nữ sinh đó… không có học sinh nào tên là Hatsushiro cả."
Khi Ootani nói vậy.
"…Hả?"
Có lẽ vì quá bất ngờ, Yuuki tròn mắt và đứng hình trong giây lát. "Không không, đợi đã. Dù có thế nào đi nữa thì chuyện đó…"
Cô cũng hiểu cảm giác của Yuuki. Đồng phục mà Hatsushiro đang mặc đúng là của trường tiểu thư đó, cặp sách và đồ thể dục cũng là đồ của trường đó.
"Tớ cũng không hiểu. Hiện tại tớ đang nhờ điều tra kỹ hơn."
"..."
Với Yuuki đang ngẩn người, Ootani nói.
"Xin lỗi nhé. Có lẽ cậu muốn tớ im lặng thì hơn, nhưng nếu không nói ra thì tớ không yên lòng."
"…Không, không sao. Cảm ơn cậu đã cho tớ biết."
"Này, cũng đến lúc cậu nên để Hatsushiro-san tự mình nói ra mọi chuyện rồi chứ? Mà… chuyện đó thì cậu cứ làm theo ý mình thôi."
Yuuki đứng đó một lúc, đăm đăm nhìn tấm vé trong tay.
Ootani ngoảnh mặt đi, không nhìn Yuuki nữa, khoác cặp lên vai và rời khỏi lớp học.
◇
Ootani rời khỏi lớp, rảo bước trên con đường đến trường rồi nhanh chóng rẽ vào một con hẻm vắng.
Và rồi.
"Chết tiệt!!"
Cô vừa rủa thầm vừa tung một cú đá vào bức tường.
"Tại sao mình lại đi nói chứ, tại sao cơ chứ…"
Lẽ ra cứ im lặng về việc Hatsushiro đang che giấu điều gì đó thì có phải tốt hơn không.
Đáng lẽ ra cô nên làm vậy, bởi chính Yuuki cũng mong Hatsushiro sẽ tự mình nói ra.
Vậy mà mình lại đi nói cho Yuuki biết. Dù thừa hiểu rằng việc đó chẳng khác nào dội một gáo nước lạnh vào không khí vui vẻ của hai người họ sau kỳ thi.
Hay là mình đã thầm nghĩ rằng, chỉ cần làm Yuuki lo lắng một chút, rồi nếu mối quan hệ của cậu và Hatsushiro xảy ra vấn đề, biết đâu mình sẽ có cơ hội chen vào?
Cái gì thế này, thật đáng xấu hổ.
‘Con gái ấy à, tình yêu là quan trọng nhất đấy. Con là con gái của mẹ, rồi sẽ có ngày con hiểu thôi, Shouko à.’
Lời nói của mẹ lại văng vẳng bên tai.
Cô đã muốn gào lên ‘Câm mồm đi đồ cặn bã…’, nhưng rồi lại nghĩ hành động vừa rồi của mình cũng chẳng hơn gì bà ta cả.
"Chắc mình cũng là con gái của người đàn bà đó rồi."
Ootani nở một nụ cười cay đắng.
Nếu thay nửa dòng máu trong người, liệu cái bản tính thối nát này có phai đi chút nào không nhỉ. Vừa nghĩ đến đó.
Điện thoại cô vang lên tiếng thông báo.
Là tin nhắn từ một người bạn cùng lớp cấp hai mà cô đã nhờ điều tra về Hatsushiro.
Ootani mở tin nhắn.
‘Không có học sinh nào tên Hatsushiro cả, nhưng có một cô bé năm nhất đã nghỉ học từ hai tháng trước. Tóc đen dài, trông khá xinh xắn.’
Là Hatsushiro rồi, Ootani chắc chắn.
Ootani gọi điện cho cô bạn cùng lớp, Naomi.
Sau vài hồi chuông, cuộc gọi được kết nối.
‘Yaho, Ootani, lâu rồi không gặp.’
Một giọng nói với tông cực kỳ thoải mái vang lên.
Thế mà cái con nhỏ này lại là đứa mê mấy thứ anime khiêu dâm hạng nặng hơn cả cơm bữa, đúng là không thể xem thường được.
"Naomi có vẻ vẫn khỏe nhỉ. Về cô bé tớ nhờ cậu điều tra, chắc là đúng người đó rồi đấy. Cậu kể chi tiết cho tớ nghe được không?"
‘Okela, hiểu rồi hiểu rồi.’
Và thế là Ootani lắng nghe Naomi kể chuyện về Hatsushiro ở trường.
Theo đó, không có chuyện bắt nạt nào cả. Nói đúng hơn là sau một lần Hatsushiro có phản ứng bất thường với hành vi bắt nạt, không một ai dám lại gần cô bé nữa.
"…Vậy à, cảm ơn cậu đã điều tra giúp tớ nhiều nhé."
‘Không có gì, không có gì đâu. Tớ nợ Shouko một ân huệ mà.’
Vậy nhé.
Nói rồi, Naomi cúp máy.
"…Ra vậy, cuối cùng vẫn là hướng đó."
Nguyên nhân vết sẹo của Hatsushiro. Giả thuyết về việc bị bắt nạt đã được loại bỏ.
Và, qua cảm nhận khi nói chuyện trực tiếp, Ootani cũng biết cô bé không phải kiểu người có vấn đề tâm lý và tự làm tổn thương mình. Ngược lại, nội tâm cô bé khá mạnh mẽ và rất kiên cường.
Nhìn cái vẻ ngây thơ và gà mờ trong chuyện tình cảm kia, chắc chắn cô bé cũng không có bạn bè hay bạn trai bên ngoài trường học.
Vậy thì chỉ còn lại.
"Là do cha mẹ sao…"
Tất nhiên không phải là cô chưa từng nghĩ đến khả năng đó.
Chỉ là, dù gì đi nữa cô cũng lớn lên trong một gia đình không hề có bạo lực. Yuuta thì khỏi phải nói, ngay cả bà mẹ cặn bã kia cũng không phải kiểu người sẽ động tay động chân.
Có lẽ vì thế mà cô đã vô thức loại trừ khả năng này.
"Bạo hành sao… Con bé đó cũng bị cha mẹ làm khổ rồi."
"Shouko-chan, bạo hành là sao?"
Nghe thấy tiếng gọi, cô ngẩng mặt lên và thấy Fujii đang đứng đó.
Dù vẫn là vẻ mặt tưng tửng thường ngày, đôi mắt cậu lại rất nghiêm túc. Có lẽ cậu ta đã chắc chắn rằng lời lẩm bẩm vừa rồi của Ootani là về Yuuki và Hatsushiro, hai người bạn của cậu.
Ánh mắt đó như đang ngầm nói, "Kể chi tiết cho tớ nghe được không?".
◇
Ootani và Fujii bước vào một nhà hàng gia đình mà họ hay lui tới.
Cả hai gọi quầy đồ uống tự phục vụ rồi ngồi xuống.
"…Thì ra là vậy."
Fujii gật đầu sau khi nghe Ootani giải thích.
"Bạo hành à… Tớ cũng từng bị ông già tát một cái hồi nhỏ vì nghịch ngợm, nhưng chỉ có thế thôi. Kiểu như, tớ cứ nghĩ đó là chuyện của một thế giới xa xôi lắm."
"Ừm. Tớ cũng vậy."
"Yuuki có khi lại còn khó tưởng tượng hơn chúng ta, nhưng theo một nghĩa khác."
"…Ý cậu là sao?"
"Bố của Yuuki là kiểu người sẵn sàng dùng roi vọt để ‘giáo dục’ con cái mà. Ngược lại, tớ nghĩ cậu ấy sẽ không hình dung nổi ‘bạo lực của cha mẹ không vì mục đích giáo dục’ là như thế nào đâu."
"À. Tớ thì chưa trải qua, nhưng nghe cũng có lý."
"Hơn nữa, hồi cấp hai, câu lạc bộ bóng chày của Yuuki còn phải giải tán vì có một thành viên tự tử do bị bắt nạt nữa. Có lẽ cậu ấy sẽ nghiêng về giả thuyết bị bắt nạt hơn chăng?"
Fujii thản nhiên nói ra một chuyện như vậy.
"Hả, cái gì cơ? Lần đầu tớ nghe đấy. Gã đó… còn có cả quá khứ nặng nề khác nữa à."
"Ừm. Người bạn thân của tớ đây không giống những người bình thường như chúng ta, cậu ấy sống một cuộc đời kịch tính như nhân vật chính vậy."
Fujii nhún vai, vẻ mặt chán nản.
"Vậy… chúng ta nên làm gì đây. Biết được nguyên nhân vấn đề thì tốt rồi, nhưng mà."
"Ừm…"
Dù đã biết nguyên nhân là do bị bạo hành gia đình, nhưng khi được hỏi Ootani và những người khác có thể làm gì, cô chẳng nghĩ ra được điều gì cụ thể.
Nếu có thể làm gì, thì đó là nói cho Yuuki biết, nhưng chính cậu lại nói rằng mình sẽ đợi Hatsushiro tự nói ra.
"Nhưng có một điều tớ nhận ra rõ hơn, đó là Hatsushiro-san cần có Yuuki. Người có thể chấp nhận tất cả quá khứ của cô bé và mang lại hạnh phúc cho cô bé, tớ nghĩ chắc chắn chỉ có gã đó mà thôi."
Khi Ootani tự mình nói ra điều đó.
Lồng ngực cô lại nhói lên một cơn đau.
(…Đến lúc thế này rồi mà còn đau với đớn cái gì nữa chứ.)
Cô nhăn mặt với cái bản tính lụy tình của mình.
Fujii nhìn bộ dạng của Ootani và nói.
"…Shouko-chan, cậu quan tâm đến Hatsushiro-chan nhỉ."
"Tất nhiên rồi. Tớ đã coi cô bé là bạn của mình."
Khi Ootani nói vậy, Fujii khẽ nghiêng đầu "Ừm…" rồi nói tiếp.
"Nhưng chỉ vì là bạn bè mà lại nhượng bộ đến mức đó, không thấy lạ sao?"
"Ý cậu là sao?"
"Không, nếu là bạn thân mười năm thì tớ hiểu. Nhưng Shouko-chan mới chỉ nói chuyện với Hatsushiro-chan vài lần thôi mà. Tớ hiểu cảm giác quý mến cô bé vì cô bé là người tốt, nhưng tớ không nghĩ nó đáng để cậu phải nhường đi một mối tình quan trọng đến mức phải khóc đâu."
"Chuyện đó thì…"
"Bây giờ tớ lại sắp nói một điều khốn nạn đây."
Fujii nói với ánh mắt nghiêm túc.
"Nếu là tớ, tớ nhất định sẽ chen vào giữa hai người họ. Bởi vì tớ thực sự muốn hẹn hò với Shouko-chan."
"Mà, cậu thì chắc chắn là thế rồi…"
"Bởi vì tình cảm này là thật lòng… Cho dù có làm ai đó bất hạnh, tớ cũng tuyệt đối không nhượng bộ."
Vẻ mặt của Fujii lúc đó nghiêm túc hơn bao giờ hết.
"…Vậy sao."
Giá mà cậu ta cứ giữ vẻ mặt này thường xuyên thì tốt, Ootani nghĩ.
Vì nó rất ngầu. Dù bực mình thật.
Mà, cô sẽ không bao giờ nói ra điều đó cho cậu ta biết.
"Mà, thú thật là tớ thấy những gì cậu nói cũng đúng. Ngay lúc này đây, tớ cũng đang thấm thía cảm giác đó đến đau lòng."
Thất tình thật đau khổ.
Nhìn người mình thích yêu một người khác thật đau khổ.
Cô đã tự mình trải nghiệm điều đó.
Nhưng…
"Cái này của tớ… chỉ là một sự kiêu hãnh vặt vãnh thôi. Cá nhân tớ muốn một người như Hatsushiro-san được hạnh phúc. Bởi vì cô bé đó, giống với ba và mẹ hiện tại của tớ…"
Giống như việc Yuuki quá cố gắng giống với Yuuta, Hatsushiro cũng có những điểm giống với Yuuta và Noriko.
Quá tốt bụng, và có thể yêu một người một cách chân thành.
Chính vì thế, tùy thuộc vào đối phương, họ cũng có sự mong manh dễ bị lợi dụng và bóc lột.
Ootani mong rằng những người như vậy sẽ tìm được một người đáng tin cậy để vun đắp tình yêu và có được hạnh phúc.
"Nếu tớ phá vỡ điều đó vì tình yêu của bản thân… tớ sẽ trở thành giống như bà ta. Giống như người đàn bà mà tớ không bao giờ tha thứ."
Ootani siết chặt tay và nói.
"Chỉ riêng điều đó, tớ sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình. Tuyệt đối… dù có chuyện gì xảy ra đi nữa…"
Nói rồi, cô nhìn thẳng vào mắt Fujii với ánh nhìn đầy quyết tâm.
"…Vậy sao."
Fujii mỉm cười gật đầu.
"Shouko-chan ngầu thật đấy."
"…Chỉ là cố chấp thôi."
Ootani nhấp một ngụm cà phê mang từ quầy đồ uống.
Vị đắng của cà phê đen không đường, không sữa lan tỏa trong miệng.
"Gì chứ. Vậy nếu Yuuki chia tay Hatsushiro-chan, cậu vẫn sẽ tỏ tình với Yuuki à?"
Fujii đan hai tay sau gáy và ngả người ra sau ghế.
"Hả? À thì, chắc là vậy."
Ootani chưa từng nghĩ đến khả năng hai người họ sẽ chia tay, nên cô đã trả lời một cách không chắc chắn.
"Giá mà cậu từ bỏ hoàn toàn thì tớ đã có cơ hội hẹn hò rồi."
"Này cậu… Mà trước hết, cậu có tưởng tượng được hai người đó chia tay không? Dù chỉ mới một tháng, nhưng tớ chưa từng thấy ai yêu nhau sâu đậm đến thế đâu."
"Không, thì tớ cũng đồng ý điểm đó. Nhưng đó cũng là điều tớ đã nói hôm trước, chính vì yêu nhau nên mới có những lúc phải xa nhau…"
Đúng lúc đó.
"Ủa, không phải Yuuki sao?"
Fujii nhìn về phía lối vào nhà hàng, đằng sau lưng Ootani, và nói.
Cô quay lại và thấy Yuuki đang một mình bước vào, tay cầm một cuốn sách tham khảo.
(…Lạ thật.)
Ootani ngay lập tức nghĩ vậy.
Yuuki đáng lẽ đã quyết định sẽ tận hưởng trọn vẹn thời gian bên Hatsushiro sau khi thi xong.
Vậy mà vào giờ ăn tối này, cậu lại một mình đến nhà hàng gia đình để học bài.
Nhìn kỹ thì thấy cậu có vẻ thơ thẩn, không còn vẻ hoạt bát vô ích thường ngày.
Rõ ràng đã có chuyện gì đó xảy ra.
◇
Dường như Yuuki đã nhận ra Ootani và Fujii, cậu nhìn về phía này.
"Ara, trùng hợp nhỉ."
"Yo, Yuuki."
Khi Ootani và Fujii lên tiếng, Yuuki bước đến bàn của họ.
Fujii nhìn vào cuốn sách bài tập trên tay Yuuki và nói.
"Gì vậy Yuuki. Mới thi xong mà đã học bài rồi à?"
"…Ừ."
Yuuki trả lời một cách thờ ơ.
(…Đúng là lạ thật.)
Nhìn gần, Ootani thấy Yuuki có một vẻ mặt mà cô chưa từng thấy bao giờ.
Trông như mất hồn, cô đơn, như thể có một lỗ hổng trong tim.
Ootani nhíu mày nói.
"Yuuki… Cậu, có chuyện gì phải không?"
Yuuki giật mình trước lời nói của Ootani.
"Không, chuyện đó thì…"
"Với cái mặt thiểu não đó thì đừng có nói ‘không có gì’. Mà trước hết, thi xong rồi mà không ở cùng Hatsushiro-san là lạ lắm đấy."
Bị nói trúng tim đen, Yuuki im bặt tại chỗ.
Bộ dạng này cũng là điều hiếm thấy ở cậu ta.
"Bó tay đi Yuuki. Shouko-chan mà đã thế này thì bướng lắm đấy."
Fujii nhún vai nói.
"Tớ cũng lo cho người bạn thân của mình lắm. Nếu được, cậu kể cho bọn tớ nghe được không?"
Đó là một giọng nói dịu dàng.
Kết hợp với sự truy hỏi nghiêm khắc của Ootani, có lẽ đây là màn "vừa đấm vừa xoa".
Cuối cùng, dường như đã chấp nhận, Yuuki mở lời.
"…Ừ. Cũng phải. Hai cậu cũng thân với Hatsushiro mà."
Nói rồi, Yuuki ngồi xuống cùng bàn với hai người, và tạm thời chỉ gọi một quầy đồ uống tự phục vụ.
Sau đó, Yuuki bắt đầu kể lại chuyện xảy ra sau giờ học hôm nay.
Rằng cậu đã gặp cha của Hatsushiro khi đang đi mua sắm cùng cô bé.
Rằng đó là Shimizu, huấn luyện viên của câu lạc bộ bóng chày mà Fujii đang tham gia từ năm nay.
Tất nhiên, Shimizu đã đưa Hatsushiro về nhà mình.
Rằng ông ta đã nói "mong cậu đừng gặp Kotori cho đến khi con bé ổn định lại".
Và… Hatsushiro đã vô cùng sợ hãi khi đối mặt với Shimizu. Rằng cô bé dường như muốn nói điều gì đó.
"…Thì ra là vậy."
Nghe xong câu chuyện, Ootani nhấp một ngụm cà phê vừa lấy lại từ quầy đồ uống.
Nghe Yuuki kể, cô đã hiểu được phần lớn sự tình.
Khác với Yuuki, cô đã biết thông tin Hatsushiro bị bạo hành, nên việc nắm bắt tình hình rất dễ dàng.
Vì vậy…
"Tạm thời thì. Yuuki… Cậu đúng là một thằng đại ngốc."
Cô nói thẳng không chút do dự.
"Ý, ý cậu là sao?"
"Đúng như lời tớ nói đấy, đồ ngốc. Cậu biết Hatsushiro-san có điều muốn nói mà không nói được, tại sao không hỏi cho ra nhẽ?"
"Ch-chuyện đó thì…"
Ootani đặt cốc cà phê xuống bàn và tiếp tục.
"Mà trước hết, tại sao cậu lại dễ dàng nghe lời Shimizu và để ông ta đưa Hatsushiro-san đi? Dù là cậu thì cũng phải tưởng tượng ra được chứ? Rằng Hatsushiro-san… không muốn về."
"…"
Yuuki im lặng một lúc.
Rồi, cậu chậm rãi mở lời.
"Nhưng, người quyết định phải làm gì là Hatsushiro mà…"
"Yuuki, cậu…"
"Tớ không thể bảo cô ấy phải làm thế này hay thế khác được... Tớ không muốn ép buộc cô ấy phải nói ra những điều mình không muốn."
Thứ toát ra từ lời nói của Yuuki là sự dịu dàng.
Nhắc mới nhớ, gã này đúng là một người như vậy.
Có lẽ vì xem việc bị cha định sẵn con đường từ khi sinh ra là một bài học xương máu, Yuuki luôn tôn trọng ý chí của người khác.
Dù thật tâm muốn đối phương làm thế này, trở thành thế kia, nhưng nếu đó là quyết định của họ, cậu sẽ nén lại suy nghĩ của mình.
"Cũng không phải là sau này không gặp lại được nữa. Với lại, Shimizu là cha của Hatsushiro mà. Lo lắng là phải rồi."
Nhưng, nhận thức đó quá ngây thơ.
Cái "đến khi ổn định lại" mà Shimizu nói sẽ không bao giờ đến.
"Với lại… với lại…"
Yuuki siết chặt chiếc cốc trong tay.
"…Nếu cha cô ấy còn sống, tớ muốn họ được sống cùng nhau chứ. Vì đâu có thể ở bên nhau mãi mãi…"
"Yuuki…"
Fujii, người từng thấy Yuuki tập bóng chày với cha mình, khẽ thì thầm.
Đúng là… một gã tốt bụng đến ngốc nghếch.
Ootani nghĩ.
Và đồng thời, cô cũng nhận ra một điều.
(Cứ thế này… hai người họ sẽ xa nhau mất.)
Điều mà Fujii vừa nói đang xảy ra ngay trước mắt cô.
Chính vì cả hai đều yêu thương và tôn trọng lẫn nhau, mà giờ đây Hatsushiro và Yuuki đã đi chệch hướng.
Giống như Yuuki tôn trọng lựa chọn và việc được ở bên gia đình của Hatsushiro, có lẽ Hatsushiro cũng nghĩ rằng một khi đã bị cha tìm thấy, sự tồn tại của mình sẽ gây phiền phức cho Yuuki, nên đã không cầu cứu.
Không cần Ootani phải chen vào, cứ để mặc như vậy, khả năng họ xa nhau là có thật.
(…Nếu vậy thì.)
Nếu vậy thì, biết đâu mình sẽ có được cơ hội giành lại mối tình đầu mà mình tưởng đã từ bỏ?
Một suy nghĩ như vậy tự động lướt qua đầu Ootani.
Mình đang nghĩ gì ngớ ngẩn vậy…
Cô đã không còn nghĩ như vậy nữa.
Cô đã hiểu quá rõ rồi.
Thất tình rất đau khổ.
Và tình yêu, hóa ra lại là một thứ lớn lao hơn cô nghĩ rất nhiều.
Hơn nữa, việc Hatsushiro và Yuuki chia tay là chuyện tự nó xảy ra.
Không phải do Ootani chen vào và tạo ra rạn nứt.
Vậy thì tốt chứ sao.
Nếu mình có được Yuuki khi cậu ấy cô đơn.
Điều đó, chẳng có gì sai cả.
(…Ừm, phải rồi.)
Mình chỉ là không chìa ra bàn tay có thể chìa ra mà thôi. Mình không phá hoại hạnh phúc của ai cả.
(Nhưng…)
…dù vậy, và rồi.
Ootani lại nâng cốc lên, uống cạn phần cà phê còn lại.
"Phù… Tớ cũng không phải không hiểu cảm xúc của cậu."
Rồi, cô đặt mạnh chiếc cốc xuống bàn như thể muốn đập nó.
Nào, Ootani Shouko. Lấy lại tinh thần đi.
Tuyệt đối không để lộ sự đau khổ của mình qua nét mặt hay giọng nói.
Từ bây giờ, hãy kiêu hãnh và tỏ ra thật ngầu vào.
"Này, Yuuki. Cậu ấy, cậu có xu hướng vô thức ghét việc ra lệnh cho người khác phải làm thế này thế kia nhỉ. Tớ nghĩ đó là vì chính cậu đã bị cha mình ép buộc phải chơi bóng chày. Dù cậu nói rằng mình không ghét đến thế, nhưng trong vô thức cậu hiểu rằng điều đó không đúng, và vì quá tốt bụng nên cậu không muốn làm điều đó với người khác."
"…Không phải thế."
Lời nói của Yuuki định phủ nhận thì dừng lại.
Chắc là trúng tim đen rồi. Tớ biết thừa, vì tớ đã luôn dõi theo cậu mà.
"Mà, việc cậu lại nhờ vả tớ không chút ngần ngại thì để sau tớ hỏi tội. Cậu muốn giúp đỡ nhưng lại không muốn ép buộc người khác. Tớ nghĩ đó là một suy nghĩ đáng nể, và chính vì cậu như vậy nên Hatsushiro-san mới có thể an tâm ở bên cậu… nhưng mà này."
Ootani ghé sát mặt vào Yuuki và nói.
"Sự quan tâm có phần áp đặt không phải lúc nào cũng là xấu đâu. Khi đi mua quần áo, tớ đã ép cậu mua quần áo cho cậu. Chuyện đó, có phải chỉ là phiền phức không?"
Bộ đồ tớ phối cho cậu lúc đó, thực ra là bộ mà tớ đã nghĩ từ trước rằng sẽ hợp với cậu nhất đấy.
Vì thế, tớ đã chọn được ngay lập tức, không giống như lúc chọn cho Hatsushiro-san… chắc cậu không nhận ra đâu nhỉ.
"…Không, Hatsushiro đã rất vui. Cô ấy còn khen tớ ngầu nữa. Tớ đã vui lắm."
Trái tim cô nhói đau.
Thì ra điều làm cậu vui, là được cô bé đó khen ngầu à.
Nỗi đau trong lồng ngực gần như lộ ra mặt.
‘Con gái ấy à, tình yêu là quan trọng nhất đấy. Con là con gái của mẹ, rồi sẽ có ngày con hiểu thôi, Shouko à.’
Lời nói của mẹ lướt qua đầu.
Câm mồm.
Ootani siết chặt tay để không để lộ nỗi đau.
"Chính là vậy đó. Ngay cả bây giờ cũng thế, vừa rồi vì tớ ép cậu phải nói ra, nên cậu mới có thể thổ lộ câu chuyện của mình cho bọn tớ."
"…"
"Ngay cả cậu còn như vậy đấy Yuuki. Huống chi là Hatsushiro-san? Nếu không giúp đỡ một cách quyết liệt hơn một chút, cô bé đó sẽ tuyệt đối tiếp tục chịu đựng… cho đến khi, lại định nhảy lầu lần nữa."
"…Tại sao cậu lại biết chuyện đó."
"Lúc chọn quần áo, tớ đã hỏi trong lúc nói chuyện… Và này. Về chuyện cô ấy định tự tử."
Ootani lấy điện thoại ra và thao tác trên màn hình.
Những việc còn lại rất đơn giản.
Cô cho Yuuki xem tin nhắn từ Naomi, bạn học cùng trường cấp hai, và cho cậu biết vết sẹo của Hatsushiro không phải do bị bắt nạt.
Nghe vậy, Yuuki quả nhiên đã nghĩ đến việc bị cha mẹ bạo hành.
Nhân tiện, Fujii, người thường xuyên được Shimizu huấn luyện, cũng nói cho Yuuki biết ấn tượng đáng sợ mà cậu thường cảm thấy ở con người tên Shimizu.
Chỉ với một chút thúc đẩy của họ.
"…Hatsushiro!!"
Yuuki đứng bật dậy.
Gương mặt cậu tràn đầy quyết tâm. Vẻ mất hết sức sống lúc nãy đã biến mất.
Fujii nói với Yuuki.
"Nhà của huấn luyện viên Shimizu ở đối diện quán thịt nướng gần trường cao trung thành phố, là ngôi nhà hai tầng mái đỏ."
"Cảm ơn Fujii… này."
"Hửm? Sao thế?"
"Có lẽ… tớ sẽ gây phiền phức cho cậu và các thành viên trong câu lạc bộ bóng chày."
Fujii cho một viên đá trong cốc vào miệng, nhai rôm rốp.
Rồi, cậu liếc nhìn Ootani một cái.
Ánh mắt đó như đang hỏi Ootani. "Cậu chắc chứ?" Đó là lý do cuối cùng có thể giữ Yuuki lại lúc này.
Ootani gật đầu thật sâu.
Fujii nhìn thấy vậy và lộ ra một vẻ mặt phức tạp.
Vừa có vẻ vui mừng, lại vừa có vẻ buồn bã.
(Cậu cũng là một chàng trai tốt bụng đến ngốc nghếch nhỉ…)
Dù đã nói đủ thứ rằng nếu là mình thì sẽ chen vào giữa hai người họ, nhưng đến lúc thế này lại đi xác nhận ý của Ootani.
Rồi, Fujii nói với Yuuki.
"Ừm, thì… cứ làm những gì cậu muốn đi? Nếu có chuyện gì, tớ sẽ chấp nhận một chầu parfait jumbo."
Nói rồi cậu cười nhẹ.
"Ừ, tớ sẽ khao cậu bao nhiêu cũng được."
Yuuki để lại một tờ một nghìn yên trên bàn rồi lao ra khỏi nhà hàng.
(…A, giờ thì ổn rồi.)
Ootani nhìn bóng lưng Yuuki đang chạy ra khỏi quán và nghĩ vậy.
Fujii dường như cũng có cùng suy nghĩ.
"Một khi đã như vậy, chắc cậu ấy sẽ giải quyết được thôi. Vì Yuuki là kiểu nhân vật chính như thế mà. Giờ không còn đất cho vai phụ như chúng ta nữa rồi."
Nói rồi cậu nhún vai, vẻ chán nản.
Đúng vậy… Mình chắc chắn, từ nay về sau, sẽ không trở thành nữ chính của Yuuki.
Vì mình đã tự chọn con đường đó.
"…"
Ootani im lặng một lúc rồi nói.
"Này Fujii. Vừa rồi cậu nói đấy nhé. Rằng tình cảm muốn hẹn hò với tớ là ‘thật lòng’."
"Hả? Ừm. Tớ đã nói vậy."
"…Tớ cũng vậy đấy."
Ootani nói rồi đứng dậy khỏi ghế.
"Shouko-chan?"
Fujii hơi ngạc nhiên khi Ootani đột ngột đứng dậy.
"Tớ muốn ở một mình một lát, tớ về trước nhé."
Để lại lời đó, Ootani rời khỏi nhà hàng.
◇
Khi ra khỏi quán, trời đã tối hẳn.
Hôm nay là một ngày có thể nhìn rõ các vì sao.
Ootani rảo bước nhanh trên con đường khác với đường về nhà.
"…Phải rồi. Tớ cũng đã thật lòng mà. Tớ cũng vậy."
Chẳng biết từ lúc nào, cô đã luôn nghĩ về gã đó.
Ở bên cạnh cậu, cô cảm thấy ấm áp.
Thỉnh thoảng thấy cậu có những khoảnh khắc ngầu lòi, tim cô lại đập thình thịch.
Cô cũng đã từng tưởng tượng về chuyện hẹn hò, rồi kết hôn.
Khi biết rằng cậu sẽ không bao giờ thuộc về mình nữa, cô đã khóc như một con ngốc.
"Nhưng… dù vậy."
Vẫn có những thứ quan trọng hơn. Những thứ không thể nhượng bộ.
Có một con người trong cô không muốn trở thành giống như mẹ mình.
…Vì vậy.
Ootani đi đến một bờ sông vắng người rồi dừng lại.
Cô đặt túi xuống, hít một hơi thật sâu.
Và rồi.
"Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á!!!!"
Cô hét lên.
"THẤY CHƯA!! CÁI MỤ NGỐC NÀYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYY!!"
Hướng về bầu trời đêm không một gợn mây, chỉ có những vì sao đang tỏa sáng rực rỡ.
Như thể muốn trút cạn không khí trong lồng ngực.
"TAO ĐÃ LỰA CHỌN RỒI!! THỨ QUÝ GIÁ HƠN CẢ TÌNH YÊU!! ĐÓ LÀ HẠNH PHÚC CỦA NHỮNG NGƯỜI MÀ TAO YÊU QUÝ!! TAO KHÔNG HỐI HẬN!! GIỜ TAO THẤY NHẸ NHÕM LẮM!! CÁI THỨ TRIẾT LÝ TÌNH YÊU CHẾT TIỆT NHƯ CỦA MÀY, TAO SẼ KHÔNG BAO GIỜ THẤU HIỂU DÙ CHỈ MỘT CHÚT ĐÂUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUU!!"
Nước mắt lã chã rơi từ đôi mắt cô.
Đây là lần cuối cùng.
Là những giọt nước mắt cuối cùng mà Ootani Shouko rơi vì mối tình đầu.
Sau khi khóc cạn tất cả, cô sẽ mỉm cười rạng rỡ.
Vì tôi là người chiến thắng, người đã có thể giữ vững lập trường của mình.
"Hộc… hộc… Khụ, khụ."
Cuối cùng, sau khi đã khóc cạn nước mắt và dùng hết sức lực để gào thét, Ootani từ từ điều hòa lại nhịp thở.
Tại đây, cô sẽ một mình thỏa mãn và mỉm cười rạng rỡ.
Đáng lẽ là vậy, nhưng lại có một kẻ ngáng đường.
"…Mà, sao cậu lại ở đây?"
"Hửm?"
Là Fujii.
Cậu ta đã đứng sau lưng Ootani từ lúc nào không hay.
"Thì, anh bạn trai tương lai đây đến để an ủi cô gái mình thích đang thất tình, biết đâu lại có cơ hội thì sao."
Fujii dang rộng hai tay như thể muốn nói, "Nào, hãy lao vào lòng ngực tớ đi!!".
"…Đồ ngốc… Cậu đúng là đồ tồi mà…"
Ootani quay lại đối mặt với Fujii, nhìn thẳng vào mắt cậu và nói.
"…Cậu có chịu không? Một đứa như tớ ấy. Như cậu thấy rồi đấy, một con nhỏ vừa bướng bỉnh lại chẳng có chút đáng yêu nào."
Nghe vậy, Fujii mỉm cười.
Nhưng đôi mắt cậu lại vô cùng nghiêm túc.
"Điểm đó mới là tuyệt nhất còn gì."
Cậu đã nói như vậy.
"…Đúng là một gã hết thuốc chữa mà."
Nói rồi, Ootani dịu dàng tựa đầu vào lồng ngực Fujii.