Fujii Ryouta gặp Ootani Shouko lần đầu tiên vào khoảng ba tháng sau ngày nhập học.
Hôm đó cũng là ngày trường công bố bảng xếp hạng kỳ thi giữa kỳ đầu tiên.
Ngôi trường này có thông lệ dán danh sách ba mươi người đứng đầu. Tên của Fujii cũng nằm trong đó.
Kết quả là hạng tám toàn khối.
"Tuyệt vời, Fujii-kun thông minh thật đấy!!" "Tham gia câu lạc bộ mà vẫn học giỏi, ghê thật!!"
Mấy cô bạn ở lớp bên cạnh, dù chỉ mới nói chuyện qua một lần, cũng cất tiếng trầm trồ. Đây là chuyện thường ngày, nhưng hầu hết các cô gái khi nói chuyện với cậu đều cao giọng hơn một tông.
"Hahaha, lần này tớ may mắn thôi."
Fujii vừa cười đáp lại, trong lòng lại ngổn ngang những cảm xúc phức tạp.
(Tuyệt vời và giỏi giang ư.)
Thú thật, cậu không tài nào tự mình đánh giá như vậy được.
Đầu tiên, về việc "tham gia câu lạc bộ mà vẫn giỏi giang", thì sự thật là ngoài giờ học trên lớp và bài tập về nhà ra, cậu chẳng hề đụng đến sách vở. Vốn dĩ chỉ là do cậu tháo vát, nên hoàn toàn không có chuyện cậu phải cắt bớt thời gian ngủ để học bài trong lúc mệt mỏi vì hoạt động câu lạc bộ...
Bị khen là "giỏi giang" vì điều này thì thật là...
Tiếp theo, về chữ "tuyệt vời", thì ngôi trường này cũng chẳng phải trường có điểm đầu vào đặc biệt cao. Fujii vốn có thể nhắm đến những trường tốt hơn, nhưng cậu chọn trường này vì nó gần nhà và câu lạc bộ bóng chày cũng khá mạnh.
Vậy nên, dù đúng là cậu thuộc top học giỏi trong trường, nhưng cậu không nghĩ mình đã đến mức được gọi là "tuyệt vời".
(Người thực sự "tuyệt vời"... phải là người này mới đúng.)
Fujii nhìn lên vị trí cao nhất trên bảng thành tích.
Yuuki Yuusuke, hạng nhất, 885 điểm.
Trên tổng điểm 900, cậu ta chỉ mất mười lăm điểm. Nhân tiện, khoảng cách với người đứng thứ hai lên đến gần sáu mươi điểm.
Cậu nghĩ, những chuyện như thế này mới đáng được gọi là "tuyệt vời".
Hơn nữa, Yuuki còn phải đi làm thêm mỗi ngày để tự trang trải sinh hoạt phí. Giữa hoàn cảnh đó, cậu ta đã phải liều mạng học hành để đạt được thành tích này.
Cậu nghĩ, những chuyện như thế này mới đáng được gọi là "giỏi giang".
"...Đúng là không địch lại nổi mà."
◇
Tan học.
Buổi sinh hoạt cuối ngày vừa kết thúc, Fujii đang dọn đồ ra về thì chợt nhận ra.
"...A, phải trả lại cái này."
Thứ Fujii cầm trên tay là cuốn sách kỹ thuật bóng chày mượn từ Yuuki. Nghe nói đây là sách của một vận động viên bóng chày chuyên nghiệp nổi tiếng, và đối với Yuuki, nó dường như là một cuốn kinh thánh.
Fujii là một pitcher trong câu lạc bộ nhưng gần đây đang gặp khó khăn trong việc kiểm soát bóng, nên cậu đã mượn nó với hy vọng có thể tìm thấy gợi ý để cải thiện.
Lớp của Fujii và lớp của Yuuki cùng một khối nhưng lại khác tầng. Cậu khoác túi dụng cụ câu lạc bộ lên vai, đi xuống cầu thang và hướng đến lớp học của Yuuki.
Nhìn vào trong lớp qua ô cửa kính.
(...A, kia rồi.)
Yuuki đang học bài. Nếu không bận việc sau giờ học, cậu ta thường sẽ ngồi lì ở lớp hoặc phòng tự học cho đến sát giờ phải ra về.
"Đúng là chăm thật."
Điều khiến Fujii cảm thấy Yuuki đáng nể nhất chính là ở những điểm như thế này.
Yuuki vốn không phải là người học giỏi. Theo những gì cậu nghe được, thứ hạng trong các kỳ thi định kỳ của cậu ta hồi cấp hai từng nằm trong top đếm ngược từ dưới lên chỉ bằng hai bàn tay. Một phần có lẽ là do cậu ta đã dành cả ngày cho bóng chày, nhưng dù vậy, Fujii tin chắc rằng nếu là mình thì thành tích sẽ không đến mức tệ hại như thế.
Vì vậy, thành tích này của Yuuki hẳn là thứ mà cậu ta đã "dùng nỗ lực để xoay sở được". Từ khi vào cùng trường cao trung, cậu cũng đã chứng kiến dáng vẻ nỗ lực tương xứng của cậu ta.
Bị ảnh hưởng, Fujii cũng đã thử học theo, nhưng đáng buồn là cậu không duy trì nổi ba ngày và đã quay lại với lối sống cũ.
Cậu cũng mơ hồ hiểu được lý do. Là bởi vì dù không làm những việc đó, cậu vẫn có thể sống một cách vui vẻ.
Học giỏi hơn và chơi thể thao cừ hơn những người xung quanh, giao tiếp tốt hơn, lại còn được các bạn nữ yêu thích. Tận sâu trong lòng, cậu đã hoàn toàn thỏa mãn với cuộc sống đó.
Vì vậy, cậu không thể giống như Yuuki, một người nỗ lực hết mình vì ước mơ mà cậu ta muốn thực hiện.
Từ nhỏ, Fujii đã được nhiều người gọi là thiên tài. Nếu chỉ nhìn vào các chỉ số đơn thuần thì có lẽ đúng là như vậy, nhưng ít nhất, bản thân cậu lại cho rằng "tâm hồn mình lại tầm thường đến vô vọng".
Bỏ lại một kẻ tầm thường như vậy, nhân vật chính vẫn đang lao về phía trước, hướng tới ước mơ của mình. Hôm nay, và ngay cả trong khoảnh khắc này cũng vậy.
"Haizz."
Fujii thở dài một tiếng rồi mở cửa.
"Yuuki—"
"..."
Fujii bước vào lớp và cất tiếng gọi, nhưng Yuuki vẫn im lặng tiếp tục giải bài. Xem ra cậu ta không hề hay biết.
(Sức tập trung đáng nể thật...)
Thật khác xa với Fujii, người sẽ mất tập trung ngay khi nghe thấy tiếng nói chuyện của gia đình dù chỉ là một chút lúc đang làm bài tập ở nhà.
Lúc đó, cô bạn đang đọc tiểu thuyết ở bàn phía sau Yuuki lên tiếng.
"Yuuki, có khách tìm cậu kìa."
Nói rồi đá nhẹ vào ghế của Yuuki.
"!?"
Fujii có chút giật mình trước cách gây chú ý đầy mạnh mẽ này.
"...Hửm? A, là Fujii à. Có chuyện gì thế?"
Yuuki lại tỏ ra bình thản như đã quen với việc này.
"Gã này ấy, không làm thế thì cậu ta không để ý đâu."
Cô bạn nói mà không ngẩng mặt lên khỏi cuốn sách.
"Ra, ra là vậy. À, ừm, cái này... tớ đến để trả lại. Cảm ơn nhé."
Fujii lấy cuốn sách đã mượn ra khỏi cặp và đưa cho Yuuki.
"Ồ. Có giúp được gì không?"
"Ừm, có vẻ như có mà cũng có vẻ như không."
Đó là cảm nhận thật lòng của Fujii. Dù được viết bởi một vận động viên chuyên nghiệp, nhưng những điều cơ bản lại được trình bày một cách dễ hiểu, và chính vì thế, cậu cảm thấy những điều được viết ra quá hiển nhiên để phải học hỏi vào lúc này. Các phương pháp luyện tập được giới thiệu cũng không mang lại ấn tượng gì đột phá.
"Chắc là cậu chỉ đọc chứ chưa thực sự thử làm những gì sách viết đúng không, Fujii?"
"Hả? Ừ, đúng vậy."
"Nếu không thực sự bắt tay vào làm, có nhiều điều cậu sẽ không thể hiểu sâu được đâu. Càng là những điều cơ bản thì lại càng như vậy."
"...Mà thôi, cậu vốn khéo léo nên chắc cũng không cần đâu nhỉ."
Nói rồi Yuuki cất đồ dùng học tập vào cặp.
"Được rồi, mình sang phòng tự học làm tiếp vậy. Gặp lại sau nhé, Fujii. Cả Ootani nữa."
"Ừ, ừm. Gặp lại sau nhé, Yuuki."
Nói rồi Yuuki rời khỏi lớp học.
"..."
Sau khi Yuuki đi khỏi, Fujii đứng chết trân tại chỗ.
(...'Cậu vốn khéo léo nên chắc cũng không cần đâu nhỉ', à.)
Mà nói đúng hơn, nếu nhìn kỹ thì cuốn sách cậu vừa trả vẫn còn nằm chỏng chơ trên bàn.
"Cậu ta đôi khi lại nói những lời đau điếng nhỉ."
Cô bạn ở bàn sau Yuuki lên tiếng.
"À ừm, tên cậu là Ootani-san?"
"Ootani Shouko."
"Vậy là Shouko-chan à. Tớ là Fujii Ryouta, rất vui được làm quen."
Cậu nở một nụ cười và nói.
"Ừm, rất vui được gặp."
Ootani chỉ đáp lại một tiếng, tỏ rõ vẻ hoàn toàn không có hứng thú, rồi lại dán mắt vào cuốn sách.
(...Hửm, lần đầu tiên gặp phản ứng này.)
Fujii tự nhận thức được rằng mình có ngoại hình rất ưa nhìn. Vậy nên khi được cậu mỉm cười, các cô gái đáng lẽ phải vui mừng hoặc đỏ mặt xấu hổ.
(Đang che giấu sự ngượng ngùng sao?)
Cậu đã nghĩ vậy, nhưng nếu là để che giấu sự ngượng ngùng, họ thường sẽ liếc nhìn về phía này sau khi dời mắt đi. Hoàn toàn không có chuyện đó, cô ấy đang thực sự đắm chìm vào cuốn sách.
(...Thú vị thật.)
"Này, Shouko-chan đang đọc gì thế?"
Cậu thử hỏi bằng câu nói cửa miệng quen thuộc khi bắt chuyện với những cô gái có hơi hướng otaku.
"'Phun trào từ ○○!? Bài thuyết trình ○○○ của chàng nhân viên văn phòng mông đẹp' đấy."
"Ể, cậu nói gì cơ?"
Một loạt những từ ngữ gần như không thể để cho trẻ nhỏ ngoan ngoãn nghe thấy.
"Đã bảo là 'Phun trào từ ○○—"
"Khoan khoan, tớ hiểu rồi."
Đúng hơn thì đây không phải là từ ngữ nên nói đi nói lại nhiều lần. Ootani mở sách và cho cậu xem trang có tranh minh họa. Hai người đàn ông đẹp trai đang quấn quýt lấy nhau.
...Đây là, cái gọi là BL thì phải.
"Sở, sở thích của cậu thú vị thật đấy."
"Đây là thú vui tao nhã của một quý cô đấy. Thực chất, nó là giáo dục bắt buộc."
Thứ giáo dục bắt buộc như vậy thì xin miễn cho.
Dù sao đi nữa, đây là kiểu con gái mà Fujii chưa từng tiếp xúc trước đây. Cả việc cô ấy tỏ ra không hứng thú khi cậu bắt chuyện, lẫn việc cô ấy có thể đường hoàng phô bày thứ giống như sở thích quái đản của mình như thế này.
Nếu nhìn kỹ, khuôn mặt cô ấy cũng khá ưa nhìn. Có lẽ cũng hợp gu của cậu.
Quả nhiên là cậu thấy hứng thú. Hẹn hò với một cô gái như thế này có lẽ cũng thú vị.
"Shouko-chan thú vị thật đấy. Này, có hơi đường đột nhưng mà, cậu thử hẹn hò với tớ không?"
Đây là một lời mời khá đường đột, nhưng theo kinh nghiệm của Fujii, trừ trường hợp đối phương đã có bạn trai, cậu gần như đều nhận được cái gật đầu. Nói đúng hơn thì ngay cả khi họ có bạn trai, cậu đôi khi vẫn nhận được sự đồng ý. Trong trường hợp đó, Fujii sẽ là người từ chối.
Vậy, phản ứng của Ootani là...
"...Cậu thì,"
Ootani ngẩng mặt lên khỏi cuốn sách và nhìn thẳng vào mắt Fujii mà nói.
"Trông có vẻ chẳng thú vị gì cả. Con người của cậu ấy."
"..."
Những lời đó khiến Fujii bất giác chết lặng.
Hoàn toàn trúng tim đen.
Khi nhìn vào bảng xếp hạng hôm nay, không, từ rất lâu trước đó, cậu đã luôn nghĩ rằng mình là một con người thật nhàm chán và chẳng có gì to tát.
Có lẽ, trong mắt người bình thường, Fujii mới chính là người đang tận hưởng một tuổi thanh xuân trọn vẹn như nhân vật chính trong truyện tranh.
Nhưng người thật thì đang ở ngay kia. Một người đầy kịch tính, hết lòng hết dạ, và đạt được những kết quả phi thường đang ở ngay bên cạnh. So với người đó, cậu chỉ là một nhân vật phụ qua đường chỉ được cái khéo tay mà thôi.
"...Tớ đã nói hơi quá lời. Xin lỗi nhé."
Nhìn thấy bộ dạng im lặng của Fujii, Ootani khẽ cúi đầu.
"Tớ cũng hiểu cảm giác đó phần nào. Đau khổ lắm, phải không? Dù không phải nỗi đau gì ghê gớm, nhưng mỗi ngày nó cứ bào mòn mình từng chút một."
"Đúng vậy... Ừm, đúng như lời Shouko-chan nói."
"Đặc biệt là cậu, trông có vẻ là người sống rất suôn sẻ. Chắc chẳng ai hiểu cho cậu đâu nhỉ."
(...Cô gái này thật đáng nể.)
Fujii thầm nghĩ một cách chân thành. Nỗi đau khổ mà từ trước đến nay không ai thấu hiểu, thậm chí chính bản thân Fujii cũng không hiểu rõ, đã được cô ấy hoàn toàn thấu suốt.
"Rốt cuộc thì nỗi đau này, tớ nghĩ chỉ có thể được lấp đầy bằng cách dồn hết tâm huyết vào một việc gì đó và cố gắng thôi. Gần đây tớ cũng đã bắt đầu vẽ lại những bức tranh mà ngày xưa tớ đã bỏ dở, và cảm thấy khá tốt đấy."
"Cho nên,"
Nói rồi, Ootani cầm lấy cuốn sách kỹ thuật bóng chày đặt trên bàn của Yuuki và đưa cho Fujii.
"Sao cậu không thử cố gắng hơn một chút so với bây giờ?"
Vẻ mặt của Ootani khi nói ra những lời đó không hề có chút thân thiện nào, nhưng cậu có thể cảm nhận được sự dịu dàng. Cậu có thể cảm nhận được rằng cô ấy nói ra những lời này vì thực sự nghĩ cho cậu, chứ không hề có một chút suy nghĩ nào về việc muốn được Fujii yêu thích.
"...Ừm, cậu nói đúng."
Fujii nhận lấy cuốn sách kỹ thuật.
"Cậu nói với Yuuki rằng tớ mượn thêm một thời gian nữa được không?"
"Được thôi. Cố gắng lên nhé."
Nói rồi Ootani lại dời mắt về cuốn sách của mình.
Kể từ ngày hôm đó, Fujii quyết định sẽ một mình thực hành những điều được viết trong cuốn sách kỹ thuật ở công viên gần nhà sau giờ học. Tuy nhiên, dù đã thử làm nhưng cậu vẫn không cảm thấy có gì tiến triển, và đến ngày thứ ba, ý nghĩ "thôi bỏ cuộc cũng được" đã thoáng qua trong đầu.
Thế nhưng.
"Ara, cậu thực sự đang làm đấy à."
Ootani tình cờ đi ngang qua công viên trong một lần cậu đang luyện tập, và từ ngày đó, cô ấy bắt đầu đến xem Fujii luyện tập mỗi ngày.
"Có sao không? Không thấy chán à?"
Khi Fujii hỏi vậy.
"Tớ đọc sách nên không sao đâu. Mà, dù sao cũng là tớ đã nói cậu hãy cố gắng lên. Vả lại, có ai đó trông chừng thì sẽ khó mà lười biếng hơn, đúng chứ?"
Cô ấy đã nói như vậy.
Cứ như thế, sau khi tiếp tục thêm một thời gian, cậu dần nhận ra nhiều điều mà chỉ đọc qua con chữ không thể hiểu được. Cậu đau đớn nhận ra rằng từ trước đến nay mình chỉ đọc và nghĩ rằng mình đã hiểu, nhưng thực tế lại chẳng hiểu gì sâu sắc cả.
Nguyên nhân của việc mất kiểm soát bóng dường như là do chiều cao tăng lên làm thay đổi sự cân bằng của cơ thể, dẫn đến cách di chuyển của chân trụ cũng thay đổi theo. Trong sách cũng có viết về bài tập để khắc phục điều đó, nên cậu đã kiên trì thực hiện.
Và hai tháng sau. Khả năng kiểm soát bóng đã được cải thiện một cách ngoạn mục.
Chỉ hai tháng. So với Yuuki, không biết có thể gọi đây là nỗ lực hay không, nhưng đối với Fujii, đây là lần đầu tiên cậu nỗ lực một việc gì đó trong một thời gian dài như vậy. Cậu có thể cố gắng đến mức này, tất nhiên là nhờ vào Ootani.
(...Đây là lần đầu tiên mình gặp chuyện này.)
Từ trước đến nay có rất nhiều cô gái sẵn lòng nghe theo yêu cầu của Fujii vì muốn được cậu chú ý, nhưng chưa từng có ai lại từ chối cậu rồi mà vẫn đối xử tốt đến mức này. Có lẽ cô ấy là một người thực sự biết quan tâm và suy nghĩ cho người khác. Ở bên cạnh cô ấy, cậu cảm thấy bình yên và có thể cố gắng hơn.
Vì lẽ đó, Fujii lại tỏ tình một lần nữa.
Thế nhưng.
"Tớ không thích kiểu người hời hợt cho lắm."
Cậu lại bị từ chối lần nữa.
Nhưng, cậu không thể lùi bước ở đây được. Linh cảm của một người dù còn trẻ nhưng đã hẹn hò với nhiều cô gái mách bảo cậu. Cô gái này sẽ là người bạn đời của mình, tuyệt đối không được để vuột mất.
"Vậy thì, tớ sẽ tỏ tình mỗi ngày cho đến khi cậu tin rằng tớ nghiêm túc!!"
Về phía Fujii, cậu đã nói một cách nghiêm túc, nhưng dường như Ootani lại cho rằng đó chỉ là một lời đùa cợt.
"...Haizz. Vậy thì cứ thử xem. Nếu cậu làm được."
Cô ấy nói với vẻ mặt chán nản.
Được thôi, đừng có mà coi thường tôi.
Và thế là, kể từ ngày hôm đó, Fujii quyết định sẽ tỏ tình với Ootani mỗi ngày.