Lên năm hai, Ootani và Yuuki vẫn học chung lớp. Kì lạ thay, dù có đổi chỗ bao nhiêu lần đi nữa, vị trí của họ vẫn không hề thay đổi.
Ootani ngồi sau, Yuuki ngồi trước.
Cô đã từng nghĩ, phải chăng mối duyên này đã được một vị thần nào đó sắp đặt sẵn.
Có lẽ vì thế mà cô đã ảo tưởng rằng mối quan hệ hiện tại sẽ cứ thế kéo dài mãi mãi.
Rồi một ngày nọ.
Sự việc đã xảy ra.
"Này Ootani, mấy cặp đôi yêu nhau trên đời thường làm những gì vậy?"
Vào giờ nghỉ trưa, Yuuki quay xuống và đột ngột hỏi cô một câu như thế.
"Hả? Cậu ăn phải thứ gì lạ à?"
Ootani nói thẳng ra suy nghĩ của mình.
Khác với hồi mới vào trường, dạo này Yuuki đã chủ động bắt chuyện phiếm với Ootani nhiều hơn, nhưng đây là lần đầu tiên cậu ta đề cập đến chủ đề này.
Mà đúng hơn, cô chỉ muốn hỏi xem cậu ta có hứng thú với mấy chuyện đó cơ à.
"Thì tại, cậu chẳng bảo là hay vẽ truyện lãng mạn còn gì. Tớ nghĩ cậu sẽ rành lắm."
"Nhưng thứ tớ vẽ là về nam với nam mà."
"Hả?"
"Mà khoan đã, bộ cậu có bạn gái rồi à?"
Hoặc là, cậu ta đã có người con gái mình thích rồi chăng.
Khi Ootani hỏi vậy,
"Hả? À thì… ờm, coi như là vậy đi."
Yuuki trả lời với một vẻ mặt hạnh phúc không thể tả.
Trông cậu ta thật ngây ngô với cơ mặt giãn ra hoàn toàn.
(Xem ra là thật rồi.)
Yuuki đã có bạn gái.
Ootani cuối cùng cũng nhận thức được sự thật đó.
(…Ra vậy, mấy chuyện này thường đến đột ngột thật.)
Ootani nghĩ thầm rồi bất giác thở dài một tiếng.
◇
Buổi chiều tan học ngày hôm sau, kể từ khi nghe tin tức động trời từ Yuuki.
Như thường lệ, Ootani định nán lại cho đến khi các học sinh khác rời khỏi lớp rồi mới về, nhưng có người đã gọi cô lại.
"Shouko-chan. Về bây giờ à?"
Người mở cửa bước vào lớp là một nam sinh cao ráo trong bộ đồng phục bóng chày.
Fujii Ryouta.
Cùng là học sinh năm hai như cô, nhưng cậu ta là át chủ bài kiêm tay đập số 4 của đội bóng chày, thành tích học tập cũng nằm trong top mười của khối. Đã vậy còn đẹp trai—đúng là một sự tồn tại khiến người khác bực mình mà chẳng cần lý do.
Không hiểu anh chàng này nghĩ gì mà lại đi thích Ootani, ngày nào cũng lẽo đẽo đòi hẹn hò.
Dù vậy, vì Ootani thích Yuuki nên lần nào cô cũng từ chối thẳng thừng.
"Có chuyện gì thế? Lại tỏ tình à, cậu không thấy chán sao?"
"Không không, tất nhiên là không chán rồi. Tớ đã quyết tâm là sau khi hẹn hò rồi vẫn sẽ tỏ tình mỗi ngày cơ."
"Nghe phiền chết đi được."
Sau màn đối đáp quen thuộc với Fujii, người vẫn luôn cười toe toét vui vẻ dù Ootani có nói gì đi nữa.
"…Mà nói gì thì nói, chuyện Yuuki có bạn gái đúng là bất ngờ thật."
Fujii đột nhiên thay đổi sắc mặt, trở nên nghiêm túc và nói.
Chậm hơn Ootani một ngày, vào giờ nghỉ trưa hôm nay, Fujii đã được chính Yuuki cho hay chuyện cậu ta có bạn gái.
"Ừ. Bất ngờ thật, nhưng cậu ta trông hạnh phúc lắm, thế chẳng phải tốt sao?"
"…Shouko-chan."
Fujii suy nghĩ một lúc rồi hỏi.
"Này… Cậu thực sự ổn chứ? Về chuyện của Yuuki ấy."
Cậu ta nói.
"Ổn hay không thì có làm được gì đâu."
Fujii biết Ootani có cảm tình với Yuuki.
Số là vì Fujii tỏ tình dai dẳng quá, nên cô đã lỡ miệng nói ra trong lúc giải thích rằng mình đã có người khác trong lòng.
"Thế cậu muốn tớ làm gì bây giờ? Lẽ nào lại xông đến bảo 'Thật ra tớ cũng thích cậu, đổi ý ngay và luôn đi' à?"
"Chuyện đó thì…"
"Thôi bỏ đi. Là tại tớ không chịu thổ lộ tình cảm sớm hơn thôi, tự làm tự chịu."
Ootani phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ.
"Chắc là tớ đã tự huyễn hoặc bản thân. Rằng một kẻ khô khan chỉ biết đến nỗ lực như Yuuki thì làm gì có cơ hội nào để có bạn gái. Rằng ít nhất là cho đến khi đỗ vào trường y, cậu ta sẽ chẳng phải kiểu người có hứng thú với mấy chuyện đó. Thực tế ở trường, ngoài tớ ra thì cậu ta gần như chẳng nói chuyện với bạn nữ nào khác. Mà thôi, nói gì đến nữ, ngay cả nam thì cậu ta cũng chỉ nói chuyện với mỗi cậu là cùng."
Ootani thở ra một hơi.
"Rồi thì, cái mối nghiệt duyên này sẽ cứ tiếp diễn, rồi chẳng biết từ lúc nào sẽ thành kiểu 'Thôi thì ở bên nhau suốt nên hẹn hò luôn vậy', rồi thì hẹn hò, nắm tay, hôn nhau, rồi thành người một nhà… Chắc là tớ đã mặc định rằng mọi chuyện sẽ tự nhiên diễn ra theo dòng chảy như thế."
"Tớ bái phục cậu luôn đấy, ai mà diễn tả được mấy cái mộng mơ tuổi dậy thì của mình một cách rành mạch như cậu chứ."
Fujii nói với vẻ mặt hơi co giật.
"Tóm lại, chỉ là trong lúc tớ còn đang né tránh thì người khác đã chớp lấy cơ hội mà thôi. Mà, nghe nói là cậu ta tỏ tình trước, nên nghĩ đến chuyện đó cũng hơi bực mình thật."
Ootani vừa nói vừa nhún vai.
Fujii nhìn thái độ của Ootani rồi hỏi.
"Shouko-chan… Cậu không đau lòng sao?"
"Đây là lần đầu tớ thất tình, nhưng xem ra, tớ chẳng có trái tim thiếu nữ để mà phiền muộn vì mấy chuyện này đâu."
"Vậy à, Shouko-chan mạnh mẽ thật đấy."
"Tớ nghĩ là do mình鈍い(vô cảm) thì đúng hơn."
Đúng vậy.
Cô không phải là người dễ dàng say mê một điều gì đó.
Cô nghĩ nếu mình có thể say mê một ai đó như cách Yuuki đang say mê bạn gái của cậu ta bây giờ, chắc hẳn sẽ còn đau khổ hơn nhiều.
Chỉ là, dường như cô không thể có được một tình cảm mãnh liệt đến thế cho mối tình đầu kéo dài một năm này.
"Thôi, nếu Shouko-chan không thấy đau lòng thì cũng tốt."
Fujii cũng nói vậy khi thấy dáng vẻ bình thản của Ootani.
"Nhưng mà, tớ vẫn thấy có chút đáng ngờ."
"Đáng ngờ?"
Ootani nhíu mày trước lời của Fujii.
"Chẳng phải họ hẹn hò ngay ngày đầu gặp mặt sao? Yuuki đúng là trông không đến nỗi tệ, nhưng một cô gái đồng ý ngay tắp lự khi được tỏ tình thì có hơi… sao sao ấy nhỉ?"
"À, ừ. Cậu nói cũng phải."
Bản thân Ootani vì có cảm tình với Yuuki nên nếu được tỏ tình thì cô sẽ đồng ý ngay tại chỗ, nhưng nếu là lần đầu gặp mặt mà được Yuuki tỏ tình thì chắc chắn sẽ không có chuyện đó.
"À thì, tớ cũng hay được đồng ý dù mới gặp đã rủ người ta hẹn hò mà."
"Ra là cậu muốn khoe khoang. Biến khỏi mắt tớ ngay lập tức."
"Nhưng bây giờ, tớ chỉ có mỗi Shouko-chan thôi."
Cậu ta vừa nói vừa nháy mắt.
"Cậu chết một cách thảm thương ngay cho tớ."
Trong thâm tâm, Ootani luôn cho rằng lũ con trai đẹp mã ngoài đời thực là một loài sinh vật cực kỳ khó chịu.
"Mà, cậu nói cũng có lý… Có lẽ nên để mắt tới tình hình một chút. Gã đó tốt bụng một cách kỳ quặc nên dễ bị lừa lắm."
"Đúng vậy nhỉ. Yuuki là người trọng tình cảm, nên nếu cô gái đó không tốt, chúng ta có thể thuyết phục cậu ấy rời xa… Hửm?"
Đến đó, Fujii như nhận ra điều gì, bèn vỗ tay một cái.
"A, không không, xem như tớ chưa nói gì nhé! Chắc là một cô gái chọn Yuuki thì phải cực kỳ dễ thương và tốt tính, nên họ sẽ yêu nhau say đắm đến chết cho mà xem. Ừ, chắc chắn rồi! Thế nên Shouko-chan, cậu hãy từ bỏ Yuuki và hẹn hò với tớ đi—"
"Bốp!" một tiếng, Ootani cầm chiếc giày đi trong lớp của mình và phang thẳng vào đầu Fujii.
"Tớ đánh cậu đấy, tên khốn này."
"…Cậu đánh rồi còn gì."
◇
Gái tốt, gái hư.
Định nghĩa này có lẽ mỗi người mỗi khác, nhưng Ootani nghĩ rằng ít nhất, một người "con gái làm cho đối phương bất hạnh" thì có thể gọi là gái hư (tất nhiên con trai cũng vậy).
Ít nhất, Ootani biết một người phụ nữ như vậy, và cô cũng biết một người đã trở nên bất hạnh vì dính dáng đến người đó.
Vì vậy, ngay cả trước khi Fujii nói, cô đã có chút nghi ngờ về bạn gái của Yuuki—một cô gái dễ dàng hẹn hò với một chàng trai vừa mới gặp.
Dù đã thất tình, nhưng với Ootani, người không có nhiều mối quan hệ bạn bè, Yuuki vẫn là một người bạn quan trọng không thay đổi.
Lo lắng vẫn là lo lắng.
Do đó, cô định sẽ khéo léo gợi chuyện để hỏi Yuuki xem người có tên Hatsushiro đó là người như thế nào, nhưng mà…
"Này, cậu xem hộp cơm này đi!! Bạn gái tớ làm cho đấy."
Cô đã định làm thế. Nhưng tên Yuuki đó lại tự mình khoe ra bằng hết.
"Bạn gái tớ dễ thương cực kỳ luôn!!"
Mà lại còn là mỗi ngày.
"Bạn gái tớ nhé~"
Lặp đi lặp lại.
"Bạn gái tớ—"
Lặp đi lặp lại.
"BANGAITO—"
…Chết tiệt, gã này phiền chết đi được.
Bên này là một thiếu nữ vừa mới thất tình đấy tên ngốc này, cô đã suýt nổi điên, nhưng vì chưa nói cho Yuuki biết tình cảm của mình nên cũng không thể trách cậu ta được.
Mà, bỏ qua chuyện đó thì cũng phiền thật sự.
Đừng có khoe khoang cái hộp cơm tự làm trông có vẻ tốt cho sức khỏe đó nữa. Biết bạn gái cậu nấu ăn ngon rồi thì im lặng mà ăn đi.
Vốn dĩ, cũng chính gã này chỉ mới hai tháng trước trong một cuộc trò chuyện vào giờ nghỉ trưa đã từng tuyên bố.
"Này, cậu ngày nào cũng chỉ ăn hai cái cơm nắm nhạt nhẽo của cửa hàng tiện lợi với trà thôi, không chán à?"
"Cơm chỉ để bổ sung dinh dưỡng thôi mà? Nhạt nhẽo hay không cũng chẳng quan trọng."
Một câu nói đầy khắc kỷ.
Triết lý về ẩm thực lúc đó của cậu ta đã bay biến đi đâu rồi không biết.
Từ khuôn mặt rạng rỡ vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon từng miếng cơm hộp bạn gái làm, bóng dáng của con người xưa kia đã hoàn toàn tan biến.
(Hoàn toàn bị bạn gái làm cho mê mẩn rồi.)
Ootani nhìn Yuuki và nghĩ.
Cô thấy khâm phục vì cậu ta có thể thích một người nhiều đến thế.
Còn về cô bạn gái quan trọng đó, xem tình hình của Yuuki thì có vẻ không phải là một cô gái có vấn đề. Không, đúng hơn là cảm thấy cô ấy đang cư xử như một "cô gái cực kỳ tốt bụng".
Hiện tại họ đang sống chung, và kể từ đó, Yuuki có vẻ tốt hơn cả về thể chất lẫn tinh thần. Ít nhất, cô ấy dường như không phải kiểu người gây căng thẳng hay kéo chân người yêu mình.
(…Chính vì thế nên mới càng đáng lo.)
Những kẻ lừa đảo chuyên nghiệp thường tỏ ra có tính cách và nhân phẩm tốt hơn người bình thường cho đến khi lừa được đối phương. Theo lời Yuuki, cô gái tên Hatsushiro Kotori này tốt đến mức khó tin.
Chính vì vậy mà cô lại càng nghi ngờ. Rằng có lẽ cô ta đang che giấu một vấn đề nào đó và cố diễn vai một con người như vậy.
(Quả nhiên, nếu được thì mình muốn tự mắt xác nhận một lần.)
Cậu ta đã lún sâu đến mức này rồi. Nếu bản chất thật của cô ta là một người phụ nữ kinh khủng, chắc cậu ta sẽ sốc lắm đây.
Khi cô đang nghĩ vậy, cơ hội đã đến sớm hơn cô tưởng.
◇
"Không ngờ lại được mời đến nhà cậu ta đấy."
Ngày hôm đó, Ootani đi học về, cất cặp sách đi rồi lại xách một chiếc túi khác để ra ngoài và đi đến nhà Yuuki.
Yuuki nói rằng bạn gái cậu ta không rành những chuyện thông thường của thế gian, nên muốn cô với tư cách là một người bạn gái cùng trang lứa có thể chỉ bảo cho cô ấy nhiều thứ.
Nghe đâu, cô gái tên Hatsushiro đó nhỏ hơn cậu ta một tuổi, nhưng lại không hề trang điểm, chưa từng có điện thoại di động, quần áo chỉ có một bộ đồng phục và một bộ đồ thể dục của trường, vậy mà không hề có một lời phàn nàn nào.
…Ootani nghĩ, chuyện này ngày càng đáng ngờ rồi.
Cái thiết lập như nhân vật nữ thanh thuần trong mấy bộ hài lãng mạn này là sao vậy chứ.
Chấp một trăm bước, cho dù có vấn đề gia đình hay gì đó khiến cô ấy không có hứng thú với việc ăn diện hay dùng điện thoại, thì việc là một siêu mỹ少女(thiếu nữ) dù không trang điểm chút nào cũng là nói quá rồi.
Sự khác biệt giữa người có chăm chút cho sắc đẹp và người không là rất rõ ràng.
Tất nhiên, yếu tố bẩm sinh có ảnh hưởng lớn, nhưng những cô gái có vẻ ngoài dễ thương đều phải nỗ lực hằng ngày ở một mức độ nào đó.
Với Ootani, một cô gái mười bảy tuổi cũng biết chăm chút bản thân như bao người khác, chuyện này khiến cô muốn hét lên rằng, làm gì có chuyện tồn tại một người "chẳng cần tập luyện gì mà vẫn chạy được một trăm mét trong vòng mười mấy giây" chứ.
Mà, đó cũng chỉ là lời Yuuki nói, có thể đã có rất nhiều sự thiên vị của một người bạn trai trong đó… Dù sao đi nữa, đáng ngờ vẫn là đáng ngờ.
Đấy, có thể là thế này. Lợi dụng việc Yuuki không rành chuyện con gái, cô ta luôn trang điểm tự nhiên một cách kỹ càng rồi nói mấy câu kiểu "Tớ chẳng trang điểm gì đâu~ Kya ha ♡".
Cô có thể chắc chắn rằng Yuuki sẽ tin sái cổ lời nói dối đó.
Bởi vì từ trước đến nay, cậu bạn cùng lớp đó chưa từng có hứng thú hay hệ miễn dịch gì với con gái cả.
Vừa đi vừa nghĩ những chuyện như vậy, cô đã đến khu căn hộ của Yuuki.
"Yo, Ootani."
Yuuki đang đứng chờ trước cửa.
"Nói mới nhớ đây là lần đầu tớ vào trong nhà cậu nhỉ, dù đã đến đây một lần lúc mang màn hình tới."
"Ừ, đúng là vậy thật."
"Thôi được rồi, diện kiến cái cô Hatsushiro-san mà cậu cứ nhắc đến đến mức phát bực thôi nào. Cậu cứ luôn mồm khen dễ thương làm tớ cũng tò mò đấy."
Dù rằng, trong lòng Ootani, sự nghi ngờ đối với cô bạn gái chưa từng gặp của Yuuki đã lên rất cao.
Nếu cô ta là một người chẳng ra gì, mình sẽ lột mặt nạ của cô ta ngay trước mặt Yuuki. Ừ, quyết định vậy đi.
"Hừ, lời đó không giả đâu… Vì Hatsushiro là người dễ thương nhất thế giớ—"
"Em xin phép làm phiền."
Thấy Yuuki lại bắt đầu khoe khoang và có vẻ sẽ nói rất dài, Ootani quyết định vào nhà ngay.
"Nghe tớ nói đã!!"
Mặc kệ gã ồn ào bên cạnh, Ootani bước vào cửa.
Bỗng, cô nghe thấy tiếng bước chân với nhịp điệu dễ thương đang lại gần.
Và người xuất hiện là.
"A, anh về rồi ạ, Yuuki-san."
Một siêu mỹ少女(thiếu nữ) với vẻ đẹp thanh thuần, mái tóc đen dài và gương mặt hoàn toàn không son phấn.
(…Lạy Chúa.)
Ootani dù không phải tín đồ Cơ Đốc cũng đã phải thầm cầu nguyện.
Cái vẻ đẹp tự nhiên hoàn hảo đến mức phi lý này là gì vậy.
Không chỉ là mười mấy giây chạy một trăm mét. Đây là chín giây, đẳng cấp thế giới.
Đặc biệt là làn da, độ căng bóng thật sự kinh khủng. Vẻ đẹp tựa lụa, khỏe mạnh và không một tì vết.
Một sinh vật như thế này có được phép tồn tại trên đời không?
"À, anh về rồi. Ừm, để anh giới thiệu. Đây là bạn cùng lớp của anh, Ootani Shouko."
Khi được Yuuki giới thiệu,
"V-vâng. Chào chị lần đầu gặp mặt ạ… Em là Hatsushiro, Kotori… ạ…"
Cô bé nói với giọng lí nhí dần, đầy vẻ thiếu tự tin.
Vẻ yếu đuối đó lại hoàn toàn hợp với ngoại hình của cô, đến mức Ootani dù là con gái cũng không thể không cảm thấy đáng yêu.
"…"
"Này, cậu sao thế?"
…Cô gái cấp SSS này, lại là bạn gái của gã ngốc tình trường này ư?
Thế giới này rốt cuộc là bị làm sao vậy.
Ootani chết lặng vì cú sốc quá lớn, miệng há hốc, khiến Yuuki phải lo lắng hỏi thăm.
◇
Sau khi giới thiệu xong, Ootani vào phòng khách.
Dù sao thì đây vẫn là một căn phòng trống trải.
Giống như lần trước cô đến, căn phòng thực sự chỉ có những thứ tối thiểu cần thiết cho cuộc sống.
Vừa nghĩ vậy, cô vừa ngồi xuống chiếc bàn duy nhất trong phòng.
"Ootani-san, mời chị dùng trà."
Cô bạn gái đang sống chung với Yuuki, Hatsushiro, bưng một cái khay có ba tách trà ra.
"Chà, chu đáo quá nhỉ. Đúng là một cô bạn gái đảm đang."
Hơn nữa, từng cử chỉ như bưng trà, đặt tách xuống bàn đều rất tao nhã. Bản thân Ootani khá là vụng về nên cô nhìn mà thấy ngưỡng mộ.
"Phải không!! Hatsushiro thực sự là một cô bạn gái tuyệt vời. Chăm chỉ, tinh ý, lại còn nấu ăn ngon nữa."
Khi Yuuki hết lời khen ngợi,
"…!!"
Cô bé đỏ bừng mặt vì xấu hổ, dùng chiếc khay đang cầm để che đi.
…Cái sinh vật đáng yêu này là gì vậy.
Mọi hành động đều toát lên vẻ đáng yêu của một cô gái. Hơn nữa, từ góc nhìn của Ootani, cô không cảm thấy có một chút giả tạo nào.
Ootani tự nhận mình là một người khá đa nghi.
Cô là một người phiền phức luôn suy nghĩ về ý đồ đằng sau hành động của người khác.
Chính vì vậy mà cô đã hiểu ra trong khoảng thời gian ngắn ngủi này. Cô gái tên Hatsushiro này, đáng sợ thay, đây chính là con người thật của cô ấy.
"…Khoe bạn gái với người khác thì cũng được thôi, nhưng người được khen đang đỏ bừng mặt kia kìa?"
Khi Ootani nói vậy, Yuuki dường như mới nhận ra Hatsushiro đang đỏ mặt.
"Xin lỗi xin lỗi, Hatsushiro. Anh lỡ miệng, chỉ là muốn khoe một chút thôi."
Nói rồi Yuuki cũng hơi đỏ mặt.
"…Thiệt tình, Yuuki-san đó…"
Hatsushiro càng đỏ mặt hơn, tay đánh yêu vào lưng Yuuki.
Dù nói vậy, nhưng giọng cô bé lại tràn ngập niềm vui không thể che giấu.
"…" ← Yuuki im lặng nhưng vẫn liếc nhìn Hatsushiro.
"…" ← Hatsushiro bắt gặp ánh mắt của Yuuki, và mỗi lần như vậy lại xấu hổ quay mặt đi.
(…Cái cặp đôi ngốc nghếch này là sao đây.)
Ootani một lần nữa chết lặng.
Cô đã hiểu rõ Hatsushiro là một mỹ少女(thiếu nữ) không chê vào đâu được, và cũng cảm nhận được rằng cô bé không chỉ dễ thương mà còn có tính cách rất mộc mạc và dịu dàng.
Cô nghĩ việc Yuuki chọn Hatsushiro cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng, đó là chuyện đó, còn đây là màn thể hiện tình cảm này.
Hatsushiro thì còn được, chứ như Yuuki, chỉ mới đây thôi khi thấy đám con trai xôn xao vì hội trưởng hội học sinh hiện tại, người được mệnh danh là mỹ nữ số một của trường,
‘Chắc rảnh rỗi lắm.’
Cậu ta đã chẳng phán một câu xanh rờn trong khi vẫn đang giải sách tham khảo đó sao.
Ootani rất muốn hỏi tội cậu ta rằng, con người cậu lúc đó đã đi đâu mất rồi.
◇
Thế là, Ootani, Yuuki và Hatsushiro-san đã cùng nhau đến một trung tâm thương mại nằm cách đó không xa. Mục đích là để giải quyết dứt điểm vấn đề trang phục của Hatsushiro-san, người hiện tại chỉ sở hữu đúng một bộ đồng phục và một bộ đồ thể dục của trường.
"…Mà nghĩ lại, lúc rời khỏi nhà Yuuki đúng là một phen hết hồn."
Ootani nhớ lại chuyện vừa xảy ra và lẩm bẩm một mình.
Sau khi vào nhà Yuuki và tự giới thiệu xong, Ootani đã nói chuyện với Hatsushiro-san một lúc. Cô hiểu ra hai điều: một là cô bé này quả nhiên không có tà tâm gì, và hai là cô bé thực sự chưa từng ăn đồ ăn vặt kể từ khi còn rất nhỏ. Chuyện đồ ăn vặt đã đủ kinh ngạc, nhưng điều khiến Ootani sốc nhất lại là chuyện xảy ra ngay sau đó. Đó là khi họ đã trò chuyện xong và quyết định đi mua sắm quần áo cho Hatsushiro-san. Không thể tin nổi, ngay khoảnh khắc Hatsushiro-san định bước chân ra khỏi cửa, cô bé đã suýt nữa ngã quỵ ngay tại chỗ.
Theo lời Yuuki, có vẻ như Hatsushiro-san sẽ cảm thấy không khỏe mỗi khi cố gắng ra khỏi nhà. Trong một thoáng, Ootani đã nghĩ, làm gì có cái thiết lập nhân vật yếu đuối bệnh tật như trong manga hay eroge thế chứ, nhưng sắc mặt của Hatsushiro-san quả thực rất tệ và trông không hề giống đang diễn kịch chút nào.
Cuối cùng, Hatsushiro-san đã phải nhờ Yuuki nắm tay để lấy hết can đảm bước ra ngoài, nhưng đối với Ootani, đó vẫn là một chuỗi những sự kinh ngạc không hồi kết.
(…Trời đất, chuyện như vậy mà cũng có thật à.)
Không phải khoe khoang, nhưng con người mang tên Ootani Shouko này đang sống một cuộc đời hoàn toàn bình thường như bao nữ sinh trung học Nhật Bản khác. Vì vậy, cô chỉ từng thấy những con người "khó có thể gọi là bình thường" trong thế giới của manga, anime hay game mà thôi. À thì, bố cô cũng là một người khó có thể gọi là bình thường, nhưng ít nhất trong số những người cùng trang lứa, cô chưa từng thấy ai như vậy.
Sự bất thường của Hatsushiro-san vẫn không hề thay đổi ngay cả khi họ đã bước vào một cửa hàng quần áo trong trung tâm thương mại.
"Hatsushiro-san thích kiểu quần áo nào?"
Dù Ootani có hỏi vậy.
"Ừm thì…"
Hatsushiro-san chỉ biết nhìn quanh quẩn với vẻ mặt đầy bối rối. Chắc hẳn cô bé thực sự chưa bao giờ đến những nơi như thế này, và cũng chưa bao giờ nghĩ xem mình muốn mặc loại quần áo nào. Điều này, ít nhất là trong cảm nhận của Ootani, cũng là một sự bất thường.
Cái gã trai với tuổi trẻ màu xám tro kia từ nãy đến giờ chỉ biết ú ớ mấy tiếng khó hiểu "hầy, hià" rồi nhìn quanh cửa hàng với vẻ thán phục thì còn tạm chấp nhận được, chứ Hatsushiro-san là một nữ sinh đang tuổi xuân thì cơ mà. Ootani không tài nào tưởng tượng nổi, phải sống như thế nào mới có thể trở thành một cô bé như vậy.
Chuyện đó để sau.
Ootani đã thử để Hatsushiro-san và Yuuki tự chọn đồ, nhưng có lẽ vì cả hai đều quá xuề xòa trong chuyện ăn mặc, nên có vẻ như họ sẽ chẳng bao giờ quyết định được.
"Cứ thế này thì đến bao giờ mới xong… Nè, Hatsushiro-san. Nhân tiện đây để tớ chọn giúp được không?"
"Ể? À, vâng. Nếu không phiền ạ…"
"Phiền cái gì chứ, được chọn đồ cho một cô bé dễ thương như Hatsushiro-san thế này vui muốn chết đi được."
Hơn nữa, đây còn là lần đầu tiên cô bé điệu đà. Không cần phải nịnh nọt, đây chắc chắn sẽ là một công việc thú vị.
"V-Vậy thì, nhờ cậu…"
"Yosh, đến lúc trổ tài rồi đây."
Ootani nhìn một vòng quanh cửa hàng và chọn lấy vài món đồ ưng ý.
"Cái này, cái này, và cả cái này nữa có vẻ hợp đấy."
"…C-Cậu định mua nhiều vậy sao?"
"Này này Ootani. Đúng là nếu cố thì không phải không mua được, nhưng hôm nay mua chừng hai bộ là được rồi."
"Không, tớ lấy để mặc thử chứ làm gì, rõ ràng là vậy mà."
Nghe lời Ootani, Hatsushiro-san và Yuuki cùng vỗ tay ra vẻ đã hiểu "Ra là vậy".
…Nhìn thế này, có khi họ lại là một cặp đôi tâm đầu ý hợp, sinh ra để dành cho nhau cũng nên.
Nói đúng hơn, ngay cả quy trình cơ bản nhất là chọn vài món ưng ý rồi vào mặc thử khi đi mua quần áo mà cũng không biết, xem ra họ thực sự chẳng có chút hứng thú nào với chuyện này.
"A, mà này Yuuki. Cậu đi đâu đó lượn lờ một lúc đi."
"Ể? Tại sao?"
"Bất ngờ đó, bất ngờ. Tớ sẽ cho cậu chiêm ngưỡng thành phẩm đã được phối đồ hoàn chỉnh, rồi sẽ hả hê thưởng thức vẻ mặt ngạc nhiên của cậu, nên cứ mong chờ đi nhé."
"R-Ra là vậy. Nghe cũng thú vị đấy chứ."
"Với lại, cậu ở đây cũng chỉ tổ vướng chân thôi."
"Cậu nói phũ quá đấy!?"
Miệng nói thế nhưng Yuuki vừa lôi từ trong túi ra một cuốn sách tham khảo nhỏ vừa thong thả bước ra khỏi cửa hàng thời trang.
"…Gã đó, đến tận nơi thế này mà vẫn còn định học bài sao."
Ootani lẩm bẩm với vẻ cạn lời.
"Đúng là Yuuki-san thật nhỉ."
Hatsushiro-san đưa tay lên miệng, cười một cách duyên dáng. Vẫn như mọi khi, chỉ một cử chỉ nhỏ của cô bé cũng toát lên vẻ dễ thương không thể tả.
"Vậy thì…"
Ootani quay lại phía Hatsushiro-san.
Cuối cùng thì cô cũng chỉ có một mình với cô bé.
Lúc ở nhà Yuuki, tuy cũng có chút thời gian để hai người nói chuyện riêng, nhưng đó chỉ là lúc Yuuki đang phải đối phó với người chào mời mua báo, và cô chẳng biết cậu ta sẽ quay lại lúc nào. Thực ra, Ootani đã luôn chờ đợi một tình huống có thể nói chuyện riêng hoàn toàn với Hatsushiro-san để thử một việc.
Việc đó là…
"Mà này, Hatsushiro-san."
Ootani vừa nói vừa đưa mắt nhìn qua lại giữa Hatsushiro-san và những bộ quần áo đang được trưng bày.
"Nhìn kỹ mới thấy, cậu thực sự rất dễ thương đó nha. Cùng là con gái với nhau mà tớ cũng phải ghen tị đấy."
"V-Vậy sao ạ?"
"Thật đó, thật đó, da dẻ mịn màng, dáng người chuẩn, mặt lại xinh, đúng là hoàn hảo hết chỗ chê."
"Được khen đến mức đó em ngại quá… nhưng, em cảm ơn cậu."
"Thật tình, quá là phí phạm cho gã Yuuki."
"K-Không có chuyện đó đâu ạ."
"Không, thật đấy, thật đấy. Nè, gã đó lúc nãy cũng vậy, lúc nào cũng chỉ có học với học thôi đúng không?"
Được rồi, bắt đầu từ đây.
Bản thân Ootani cũng chẳng vui vẻ gì, nhưng đã làm thì phải làm cho tới.
"Chắc cậu ta cũng chẳng nói được mấy lời lãng mạn tinh tế đâu nhỉ. Lại còn鈍感 (độn cảm), không tinh ý, mặt mũi cũng chẳng đẹp bằng Hatsushiro-san. Quả nhiên, tớ thấy Hatsushiro-san ở một đẳng cấp khác hẳn."
Nói rồi, Ootani liếc nhìn Hatsushiro-san, chờ đợi phản ứng tiếp theo.
Đúng vậy, đây chính là điều Ootani muốn thử. Khi bạn trai không có ở đó, hãy tâng bốc cô gái lên tận mây xanh và dìm hàng chàng trai. Sau đó nói những câu kiểu như "người đó không xứng với cậu đâu". Theo kinh nghiệm của Ootani, những cô gái có mưu đồ trong bụng gần như chắc chắn sẽ lộ rõ bản chất khi gặp tình huống này. Nếu trong lòng họ coi bạn trai là kẻ thấp kém hơn mình, là "tên hầu tốt" hay "cái ví tiền", thì từ đây họ sẽ bắt đầu tuôn ra những lời coi thường bạn trai và thao thao bất tuyệt về việc mình là một cô gái đẳng cấp đến nhường nào.
(…Mà, đúng là một trò bẩn tính thật.)
Đối với Ootani, sau khi nói chuyện với Hatsushiro-san đến giờ, cô gần như đã chắc chắn rằng cô bé này không phải là một người xấu. Nhưng quả nhiên, nhỡ đâu… phải, lỡ như vạn nhất cô bé là người như vậy. Thì Yuuki sẽ phải chịu đau khổ, giống như người đó ngày xưa.
Chỉ riêng điều đó là cô tuyệt đối không muốn.
Vậy, phản ứng của Hatsushiro-san, nhân vật chính của chúng ta, là…
"…"
Hatsushiro-san im lặng một lúc, chớp chớp mắt nhìn Ootani, nhưng rồi…
Một lát sau.
"…Ootani-san, cậu đang nói thật lòng đấy à?"
Vẻ mặt có chút lo lắng vì đã lâu không ra ngoài của cô bé ban nãy giờ đã trở nên nghiêm nghị.
"Yuuki-san là một người quá tốt đối với tôi. Đúng là anh ấy có chút ngốc nghếch và đôi khi không hiểu được cảm xúc của con gái, nhưng dù vậy anh ấy vẫn có sự thành thật và dịu dàng, luôn cố gắng thấu hiểu đối phương một cách chân thành. Hơn nữa, tôi nghĩ việc anh ấy chuyên tâm vào học hành và công việc cũng rất ngầu. Dù bận rộn như vậy, anh ấy vẫn luôn cố gắng dành thời gian ở bên tôi… Với lại, cá nhân tôi rất thích gương mặt của Yuuki-san."
Hatsushiro-san nói bằng một giọng dứt khoát, rõ ràng, không còn là giọng nói run rẩy, sợ sệt như trước.
"Ootani-san là bạn của Yuuki-san đúng không? Tại sao cậu lại cố tình hạ thấp Yuuki-san để tâng bốc tôi như vậy? Được khen theo cách đó tôi không vui chút nào."
Hatsushiro-san nhìn thẳng vào mắt Ootani và nói rõ.
"Tính cách của tôi không đủ tốt để có thể đứng yên mỉm cười khi bạn trai mình bị nói xấu ngay trước mặt."
"…"
Ootani bất giác im bặt.
Nếu không thực sự nghĩ như vậy hàng ngày, người ta không thể khen bạn trai mình một cách trôi chảy đến thế. Hơn nữa, cô bé còn hiểu rằng Ootani chỉ nói những lời đó để khen mình, vậy mà vẫn có thể tức giận đến mức này khi bạn trai bị nói xấu. Dù thế nào đi nữa, đây không phải là thái độ có thể diễn xuất đột ngột khi bạn trai không có mặt.
Trong lúc đó, Hatsushiro-san vẫn nhìn chằm chằm vào Ootani. À không, dù là nhìn chằm chằm nhưng vốn dĩ đường nét đôi mắt của cô bé quá dịu dàng nên cũng không có mấy sức uy hiếp.
(…Cái quái gì thế này.)
Ootani thực sự nghĩ từ tận đáy lòng.
Cô bé này… là người tốt thật sự, không phải dạng vừa đâu.
Nhìn kỹ lại, bàn tay đang nắm chặt của Hatsushiro-san đang run rẩy. Có lẽ cô bé không phải là kiểu người giỏi nói chuyện cứng rắn với người khác, đúng như vẻ ngoài của mình. Dù vậy, cô bé vẫn trút bỏ cảm xúc của mình như thế này. Vì người bạn trai mà cô hết mực yêu quý.
"…Fufufu."
"C-Cậu cười gì vậy, Ootani-san? Tớ đang rất nghiêm túc…"
"Tớ xin lỗi, Hatsushiro-san!!"
Ootani nói rồi cúi đầu thật sâu, một cái cúi đầu thật sự sâu.
"Ể?"
Hatsushiro-san ngạc nhiên, mắt chớp chớp.
"Thật ra, tớ đã thử lòng cậu. Tớ xin lỗi vì đã dùng một thủ đoạn nhỏ mọn như vậy."
"D-Dù sao thì cậu cũng ngẩng mặt lên đi, Ootani-san."
Sự chú ý của mọi người xung quanh đã đổ dồn vào Ootani, người đột nhiên cúi gập người trong cửa hàng như thể sắp chạm mặt xuống sàn.
Ootani đã kể hết mọi chuyện cho Hatsushiro-san.
Rằng cô đã không thể tin tưởng một người con gái lại có thể chấp nhận hẹn hò với một chàng trai chỉ vừa mới gặp.
Và vì thế, cô đã cố tình nói những lời hạ thấp Yuuki.
"Thật sự, tớ đã sai. Xin lỗi đã làm cậu có cảm giác khó chịu nhé."
Ootani một lần nữa cúi đầu, lần này ở một mức độ vừa phải để không gây chú ý.
"…Không, chuyện đó, tớ nghĩ việc cậu lo lắng cũng là điều dễ hiểu thôi."
Sau khi nghe Ootani giải thích, Hatsushiro-san ngược lại còn có vẻ áy náy.
"Nghĩ lại thì đúng như lời Ootani-san nói, tôi là một đứa con gái vừa gặp đã hẹn hò với một chàng trai, rồi còn sống chung với anh ấy ngay từ ngày đầu tiên nữa. Việc cậu nghĩ tôi là người nguy hiểm cũng là điều đương nhiên thôi."
"Ahaha", Hatsushiro-san cười khổ, vẻ mặt đầy áy náy.
"Nhưng, tớ thấy mừng lắm. Mừng vì Yuuki-san có một người bạn như Ootani-san."
"Vậy sao?"
"Yuuki-san tuy đáng tin cậy nhưng lại là người hay cố gắng quá sức, nên tớ rất lo."
"A, ừm, cũng đúng."
"Vì vậy, tớ mừng vì anh ấy có một người bạn thực sự lo lắng cho mình như Ootani-san."
"…Mà, cũng chỉ là mối nghiệt duyên từ năm nhất thôi."
Vừa nói, Ootani vừa nghĩ, à phải rồi, mình cũng mới quen cậu ta được hơn một năm thôi nhỉ.
Vốn dĩ, cô nhận ra tình cảm của mình dành cho Yuuki cũng chỉ sau khoảng một tháng gặp gỡ, nên có lẽ cô cũng không có tư cách để nói này nói nọ về Hatsushiro-san.
"…Vậy, thế nào ạ? Ootani-san?"
Hatsushiro-san nhìn cô với ánh mắt có chút lo lắng.
"Thế nào là sao?"
"Ừm, thì… từ góc nhìn của một người bạn thân như Ootani-san, liệu tớ có đủ tư cách làm bạn gái của Yuuki-san không ạ?"
"À, chuyện đó hả."
Ootani giơ ngón tay cái lên và nói.
"Không có vấn đề gì hết. Mà phải nói là, cậu là một cô bé tốt đến mức bảo vật quốc gia luôn ấy."
"Ể, a, cảm ơn cậu. Ừm, quả thực, tớ không được đến mức đó đâu ạ…"
Bản thân cô bé thì nói vậy, ngượng ngùng xoa hai tay vào nhau, nhưng Ootani không hề có ý định nói đùa.
"Hatsushiro-san là người có thể đón nhận thiện ý của người khác một cách thẳng thắn và đáp lại cũng bằng thiện ý một cách thẳng thắn nhỉ."
"Vậy sao ạ?"
Có lẽ không hiểu lắm mình đang được khen điều gì, Hatsushiro-san nghiêng đầu.
Cử chỉ đó cũng thật đáng yêu, khiến Ootani bất giác đưa tay lên xoa đầu cô bé.
(Mình là một kẻ hay suy diễn, nên mình rất thích những người thẳng thắn như vậy…)
Yuuki cũng thế. Có lẽ vì vậy mà cô đã thích cậu ta.
"Dễ thương thật đó. Ước gì mình có một đứa em gái như thế này… Thôi được rồi."
Ootani nói rồi, bỏ tay khỏi đầu Hatsushiro-san và tiếp lời.
"Làm lại từ đầu, chúng ta chọn đồ nào. Tớ sẽ khiến gã Yuuki đó phải sốc đến rụng rời chân tay cho xem. Trước hết, cái này, cái này, cái này, và cái này. Cậu thử hết đi."
Nói rồi, Ootani đưa cho Hatsushiro-san rất nhiều loại quần áo mà cô đã chọn.
"X-Xin hãy nương tay…"
◇
"A, chết tiệt, nét mắt này vẽ mãi không sắc sảo lên được."
Sau khi rời trung tâm thương mại, Ootani đang ngồi vẽ bản thảo cho cuốn doujinshi của mình tại một quán cà phê gần nhà.
"…Phù."
Mất tập trung, cô vươn vai và hít một hơi thật sâu.
Sau khi chọn quần áo cho Hatsushiro-san, cô đã ép Yuuki, người cũng chỉ có đồng phục và đồ thể dục, phải mua một bộ quần áo tươm tất hơn, rồi để hai người họ lại và rời khỏi trung tâm thương mại trước.
Giờ này chắc hai người đó đang tận hưởng buổi hẹn hò của mình.
(…Không biết gã Yuuki có dẫn dắt cho ra hồn không nữa, nhưng với Hatsushiro-san thì chắc làm gì cậu ấy cũng vui thôi.)
"A, phải rồi."
Ootani mở điện thoại và gửi một tin nhắn cho người bạn cùng lớp thời sơ trung.
Người bạn đó đã chuyển vào ngôi trường nữ sinh danh giá mà Hatsushiro-san đang mặc đồng phục từ hồi cao trung. Cô bạn ấy từng than thở rằng xung quanh toàn con nhà giàu, họ dùng đồ hiệu một cách tự nhiên không hề khoe mẽ, khiến cô cảm thấy mặc cảm tự ti của một đứa thường dân thật kinh khủng.
『Ở trường cậu có ai tên Hatsushiro không? Tớ nghĩ là năm nhất.』
Sau khi gửi tin nhắn, Ootani chờ một lúc nhưng không thấy trả lời nên cô đành cất điện thoại vào túi và quay lại với công việc.
Đúng lúc đó.
Vai cô bị ai đó chọc chọc từ phía sau.
Gì vậy, mình đang định tập trung lại mà.
Cô quay lại với một chút bực bội.
"Yo, Shouko-chan."
Fujii Ryouta với nụ cười rạng rỡ một cách thừa thãi đang nháy mắt với cô.
Không chỉ hơi bực nữa, mà là cực kỳ bực mình.
Vẫn là cái vẻ mặt chỉnh tề một cách vô ích và nụ cười toe toét đáng ghét đó.
"Ồ, ruồi nhà xí tìm tôi có việc gì đây?"
"Phũ phàng quá đấy!?"
Nói vậy thôi chứ Fujii vẫn ngồi xuống ghế đối diện Ootani một cách tự nhiên.
"Ai cho cậu ngồi?"
"Nếu phải nói thì… là định mệnh chăng?"
Fujii nói và làm một vẻ mặt đắc thắng.
"…"
Xìiiii.
Ootani lặng lẽ lôi chai xịt khử trùng từ trong túi ra và xịt vào người Fujii.
"Oái!! N-Này, cậu làm cái gì thế!?"
"Tôi nghĩ đồ bẩn thì phải khử trùng."
Fujii vừa dùng tay phủi lớp xịt khử trùng vừa nói.
"Phù, Shouko-chan vẫn cay nghiệt như mọi khi nhỉ."
"…Thế, cậu tìm tớ có việc gì à?"
Ootani vừa lia bút trên giấy bản thảo vừa hỏi.
"Chẳng cần có việc gì thì tớ vẫn muốn nói chuyện với Shouko-chan mà. Mà, nếu phải nói thì…"
Fujii vừa nhìn thực đơn vừa nói.
"…Lúc nãy, tớ vừa gặp Yuuki và bạn gái cậu ấy, Hatsushiro-san, ở trung tâm thương mại đằng kia."
"Thế à… Trùng hợp thật nhỉ."
Ootani có nói với Fujii là hôm nay sẽ đi gặp bạn gái của Yuuki, nhưng không nói là sẽ đi mua sắm quần áo cho cô bé. Vậy nên, chắc là Fujii đã tình cờ ở cùng trung tâm thương mại thôi.
"Mà cô bé đó ngoan thật đấy. Hatsushiro-chan ấy."
Fujii nói, mắt hướng về phía trung tâm thương mại.
"Ừ, đúng vậy."
Ootani cũng đồng tình và gật đầu thật sâu.
"Tớ đã định bụng phải tìm ra một khuyết điểm nào đó để chê bai, nhưng mà không thể."
Ootani tự nhận mình là một người hay đa nghi. Chính vì vậy mà cô không thể không thừa nhận.
Hatsushiro-san là một cô bé tốt đến mức không thể tin nổi.
"Vừa dịu dàng, tốt tính, dễ thương, ngoại hình lại là một mỹ少女 (thiếu nữ) không chê vào đâu được… Không ngờ trên đời lại có một cô bé tốt như vậy tồn tại ngoài đời thực."
"Cậu khen ghê nhỉ. Mà, tớ cũng nghĩ vậy."
"…Mà, nhờ vậy mà ngược lại tớ lại cảm thấy nhẹ nhõm."
"Nhẹ nhõm?"
"Ừ. Dù là tự làm tự chịu do mình chẳng làm gì cả, nhưng về mặt hình thức thì Hatsushiro-san là người đã cướp đi mối tình đầu của tớ, đúng không?"
"Đúng vậy."
"Nếu đối phương là một con bé chẳng ra gì thì có lẽ tớ cũng tức giận đôi chút, nhưng nếu là một cô bé đến mức đó thì tớ cũng đành chấp nhận bỏ cuộc. Mà chính bản thân tớ cũng quý Hatsushiro-san mất rồi. Thua rồi, thua rồi. Hoàn toàn bại trận."
Ootani vừa nói vừa nhún vai.
"…Vậy sao."
Fujii khẽ gật đầu, rồi im lặng nhìn cô một lúc.
"Ừm, tớ tin chắc cô bé đó sẽ mang lại hạnh phúc cho người bạn thân của chúng ta. Em ấy là một cô gái tuyệt vời như vậy đấy."
"Đúng vậy. Tớ mong hai người họ sẽ hạnh phúc mãi mãi về sau."
Nói đúng hơn, nếu ngay cả một cặp đôi như họ mà cũng có thể chia lìa vì một lý do nào đó, thì Ootani cảm thấy mình sẽ không thể tin vào bất cứ điều gì quan trọng nữa.
"…Mà, tớ thì thấy Shouko-chan tuyệt vời hơn nhiều!! Chụt ♡"
Fujii vừa gửi một nụ hôn gió vừa nói những lời như vậy.
"Thế nên, chúng mình cũng hãy sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi nhé?"
"Rồi rồi, nhạt thế."
"Cách cậu từ chối dạo này có phải ngày càng qua loa không đấy?"