……Rốt cuộc, mình là ai thế nhỉ.
À, không, không phải. Chuyện cũng không có gì nghiêm trọng kiểu như mất trí nhớ đâu. Mà nói đúng hơn thì, nó nghiêm trọng theo một nghĩa khác.
「Hầy...」
Tôi thở hắt ra một hơi thật dài để cố gắng giữ bình tĩnh. Xin hãy bỏ qua cho tiếng thở dài chẳng có chút căng thẳng nào này.
Trước hết, tôi là một phụ nữ Nhật Bản chính gốc, sinh ra và lớn lên tại Nhật. Hai mươi tám tuổi, U30 độc thân, hiện không có người yêu. Nhan sắc thì chẳng đẹp cũng chẳng xấu, nhưng vì thuộc dạng dễ bắt chuyện nên cũng được coi là có chút duyên thầm đấy nhé? Chỉ có điều, bạn biết đấy, luôn có những người như vậy. Kiểu người chỉ có thể dừng lại ở mức bạn bè. Đó chính là tôi, Hasegawa Tamaki, một nô lệ công sở bình thường như bao người khác, cày cuốc từ sáng đến tối và chỉ về nhà để ngủ. ...Buồn thật chứ.
Bạn hỏi tôi biết mình là ai rồi còn gì nữa ư? Sai rồi nhé, không phải vậy đâu. Tôi đang đánh mất chính mình đây này... mà là mất thật luôn ấy. Vì sao ư?
Đôi tay đôi chân nhỏ nhắn trắng bóc này! Tầm nhìn thấp tè này! Thêm cả cái cơ thể phẳng lì không chút lồi lõm này nữa! ...Ồn ào quá! Kiếp trước tôi cũng có lồi lõm chút đỉnh đấy nhé!!
Dù vậy, cái bụng tròn vo một cách bất thường này, tôi biết ngay không phải do béo hay mang thai gì cả. Chẳng qua là tôi không muốn thừa nhận sự thật nên cứ cố lảng tránh nó mà thôi.
「...Mình biến thành con nít rồi... không nhầm đi đâu được.」
Giọng nói non nớt đáng yêu phát ra từ chính miệng mình, cùng với cái lưỡi líu nhíu không nghe lời, như đóng một dấu khẳng định cho kết luận đó. Tôi bất giác chống tay xuống đất, suy sụp. Sao mình lại nói ngọng thế này...!
Mà nói thật, tôi hoàn toàn không hiểu tại sao mình lại rơi vào tình cảnh này. Điều đầu tiên thoáng qua trong đầu là mấy cái mô-típ chuyển sinh hay dịch chuyển thường thấy trong light novel. Liệu có phải mình đã bị cuốn vào một trong số đó không nhỉ? Hay suy nghĩ thế là ảo tưởng quá rồi? Nhưng mà nghe cũng hợp lý phết.
Giả sử đó là câu trả lời chính xác đi, nhé? Dù vậy thì vẫn có điều khó hiểu.
Là vì, tôi không hề có ký ức nào về việc mình đã chết cả.
Mấy chuyện kiểu đó, lúc chuyển sinh hay dịch chuyển, nhân vật chính thường phải chết, hoặc bị xe tải đâm, hay có một cái thông lệ gì đó tương tự, đúng không? Mà thôi, có lẽ chuyện đó có thể xảy ra mà không cần lý do gì, nhưng tôi vẫn nghĩ phải có một cái tác nhân nào đó chứ.
Ấy thế mà tôi chẳng nhớ mình đã chết, thậm chí còn không nhớ đã gặp tai nạn hay có bất cứ điều gì khác lạ xảy ra cả.
Ừm. Nghĩ đi nghĩ lại bao nhiêu lần cũng vậy. Tôi vẫn về nhà trên chuyến tàu cuối như một nô lệ công sở gương mẫu, ăn tối qua loa rồi lao thẳng lên giường, và khi nhận ra thì trời đã sáng, rồi lại chuẩn bị đi làm trong khi đầu óc vẩn vơ nghĩ mấy chuyện ngớ ngẩn như ‘mới ngủ dậy mà đã muốn về nhà rồi’.
Ấy thế mà, chuyện quái gì đã xảy ra thế này? Vẫn là tôi mở mắt như thường lệ, nhưng xung quanh chỉ toàn là núi đá lởm chởm, còn cơ thể mình thì đã biến thành của một đứa trẻ.
Ai mà chẳng nghĩ “À, là mơ thôi…” rồi cố ngủ lại lần hai, đúng không? Xong rồi lúc nằm xuống thì bị nền đất lởm chởm làm cho đau điếng mà hét lên “Á!”, rồi chết lặng khi nhận ra khả năng đây là mơ đã tan thành mây khói, đúng không? Rồi sẽ phải diễn đúng bài “Đây là đâu? Tôi là ai?”, đúng không?
Đấy thấy chưa, tôi không điên, cũng chẳng có lỗi gì hết. Dù đang tự biên tự diễn một màn tấu hài trong đầu như thể đang nói chuyện với ai đó, nhưng đây chắc chắn là phản ứng bình thường.
Con người ta khi đối mặt với một tình huống vượt quá khả năng tiếp nhận thì đều sẽ trở nên như vậy cả, chắc chắn là thế.
…Trên đời này, có rất nhiều chuyện dù có nghĩ nát óc cũng không thể hiểu được.
Kiểu như ngay cả nguyên liệu để mà suy nghĩ cũng chẳng có. Dù có thể tưởng tượng ra vài kịch bản này nọ, nhưng cuối cùng cũng không thể vượt ra ngoài trí tưởng tượng, nên càng nghĩ chỉ càng tốn sức vô ích.
Chỉ có một điều tôi biết chắc, đó là nếu cứ ngồi đực ra đây thì chỉ có con đường chết mà thôi.
Xung quanh toàn là núi đá, đừng nói đến đồ ăn, ngay cả dấu hiệu có nước cũng không hề có. Nếu không di chuyển, chắc chắn tôi sẽ chết khô trước tiên. Tôi biết là dù có đi một quãng cũng chưa chắc tìm được nước... nhưng tôi không thể ngồi yên không làm gì được. Chuyện ngồi yên một chỗ rồi sẽ có người đến cứu, đó chỉ có trong tiểu thuyết mà thôi.
Bạn hỏi tôi không khóc sao ư? Khóc thì được gì chứ! Khóc không những không no bụng mà còn tốn sức và tốn nước nữa.
Trước hết, phải tìm cách sống sót đã. Dù ngồi yên sẽ giữ được sức, nhưng với một đứa không hề trông chờ sự giúp đỡ như tôi, lựa chọn chỉ có một. Không lằng nhằng nữa, cứ đi thôi!
Dù vậy, vì đang đi mà chẳng có mục đích gì, nên đầu óc tôi lại miên man đủ thứ. Những điều tôi nghĩ trong lúc đi đương nhiên cũng chỉ xoay quanh những chuyện lúc nãy. Tôi cũng muốn ngừng suy nghĩ lắm, nhưng lại không kìm được...
Haizz, hay là có thảm họa lớn nào xảy ra trong lúc mình đang ngủ nhỉ? Rồi mình bị cuốn vào đó và chết ngay lập tức mà không hay biết? Thật chẳng đáng cười chút nào, và nếu không nhận ra gì thì mình đúng là một kẻ hạnh phúc quá rồi còn gì...! A, mình nghỉ làm không phép rồi, nhưng nếu là thảm họa thì cũng chẳng ai bận tâm đâu nhỉ.
Dòng suy nghĩ cứ trôi về những hướng ngày càng tào lao. Mình mệt rồi đây mà, tôi nghĩ. Vừa nghĩ vừa cúi gằm mặt xuống, và đập vào mắt tôi, dù muốn hay không, là đôi chân nhỏ xíu gầy guộc có lẽ là của chính mình.
「Không biết... chủ nhân của cơ thể này có tồn tại không nhỉ...」
Liệu ý thức của tôi đang chiếm đoạt nó, hay kiếp trước của cơ thể này chính là tôi? Chuyện đó tôi cũng không biết, nhưng việc một đứa trẻ nhỏ thế này lại đi một mình giữa vùng núi đá không một bóng người, chẳng phải là quá bất thường sao?
Nếu đây đúng là dị giới, có thể những chuyện thường tình sẽ không áp dụng, nên cũng khó nói. Nhưng một thế giới mà tình cảnh này được xem là bình thường thì tôi lại càng không muốn chấp nhận.
「Hừm, mệt wá...」
Tôi đã đi được bao lâu rồi nhỉ? Vì không còn suy nghĩ lung tung nữa nên tình hình đúng là nguy thật rồi. Tưởng là đã đi được một quãng khá xa, nhưng với sải chân ngắn cũn này thì khoảng cách đi được cũng chẳng đáng là bao...
Bụng thì đói, cổ họng thì khô khốc. Tôi bắt đầu vấp ngã liên tục, phải nghỉ một lát thôi.
「A... chỗ kia có vẻ được.」
Thứ lọt vào mắt tôi là một hốc đá nhỏ. Chắc khoảng 50 mét nữa? Có lẽ nó chỉ là một cái hốc nhỏ thôi, nhưng chính vì thế nên tôi nghĩ cơ thể này có thể chui vào được, và cũng có thể bảo vệ bản thân nếu có kẻ địch nào đó. Nghĩ vậy, tôi dồn hết sức lực còn lại để bước tới.
...Lẽ ra là thế.
Nhưng cơ thể non nớt này dường như đã tới giới hạn hơn tôi tưởng. Do thói quen từ cuộc sống nô lệ công sở kéo dài, tôi đã lầm khi nghĩ rằng, ‘chừng này thì vẫn đi được’. Lẽ ra tôi nên hạ thấp tiêu chuẩn của mình xuống nhiều hơn. Chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể nhận ra cơ thể của một đứa trẻ không thể nào chịu đựng được như vậy.
Mình đúng là đồ ngốc.
Vừa nghĩ đến đó, tôi đã lịm đi.