Giọng nói trầm, ấm của công tước lúc này đây nghe sao thật đỗi dịu dàng. Erin không thể tin được vào điều mình vừa nghe thấy, cô ngập ngừng ngẩng đầu lên. Thật khó tin, vị công tước lịch thiệp tiến lại gần cô, như thể trước mặt anh đang là một nàng tiểu thư cao quý vậy.
Erin mới trước đó còn suy sụp vì nghĩ rằng mình sẽ phải từ giã cõi đời, bỗng chợt bất giác nhìn quanh. Toàn bộ các hiệp sĩ và kỵ sĩ, những người khoác trên mình bộ quân phục trang trọng, giờ đây đều không thể ngừng há hốc miệng tỏ ra kinh ngạc trước điều vừa xảy ra. Cô nhận ra mình không hề đơn độc một chút nào cả.
Hành động bất ngờ của công tước cũng đáng sợ không kém gì lúc anh cầm gươm, quả thật không thể lường trước được. Mà dù sao thì trí tò mò cũng đã chiến thắng nỗi sợ hãi. Vào giây phút Erin ngước mắt lên nhìn anh, công tước đáp trả cô bằng một nụ cười hết sức ngọt ngào và cực kì quyến rũ. Khuôn mặt quá đỗi đẹp trai như bừng sáng với nụ cười đó. Nhưng trái lại, trong đôi mắt đẫm lệ của Erin, anh chỉ giống một kẻ giết người loạn trí mà thôi.
“Tại sao vậy, thưa công tước, chuyện này là sao đây? Ngài mất trí rồi sao?”
Trong khi Erin vẫn đang bối rối không biết chuyện gì đang xảy ra, với một tông giọng dịu dàng và trìu mến anh đáp.
“Xin em hãy tha thứ cho sự lỗ mãng của ta trước vẻ đẹp rạng ngời của em!”
“Công tước!!“
Thật ngạc nhiên khi tất cả mọi người xung quanh đều đang hét lên, tuy nhiên anh vẫn không hề nói một lời. Song, lại ngỡ như không thể chờ lâu hơn được nữa, anh vội vàng tiến đến bên cô. Khuôn mặt anh đầy vẻ cam chịu trong khi ánh mắt thì dán chặt vào cô, như thể anh đang tìm kiếm thứ gì đó ở cô vậy.
“Định mệnh của đời ta, ta đã đợi em lâu lắm rồi!“
Âm giọng trầm ấm pha lẫn đôi chút khàn khàn của anh, nghe ngỡ như là của một người đang chìm đắm trong tình yêu. Đằng sau công tước, toàn bộ hiệp sĩ cứng đờ người trước lời nói đó của anh, không khí yên ắng bao trùm cả đại sảnh.
Erin bối rối nhìn sâu vào đôi mắt mộng mơ ấy. Anh chân thành, cô có thể thấy được điều đó. Dù cho chỉ vừa trước đó thôi, anh vẫn đang còn là người kề gươm sát cổ cô, cố tước đoạt mạng sống bé nhỏ của cô. Song, chỉ trong chớp mắt, anh lại như người sa vào lưới tình, điều đó khó có thể tin là sự thật được. Hay phải chăng là do phép thuật…
“Phép thuật ư? Chả lẽ là thật sự có pháp sư nào đó có thể thực hiện được điều này ư…“
Trong tích tắc, một hình ảnh kỳ cục bỗng lướt qua trong tâm trí cô, dáng hình công tước bị đâm xuyên qua bởi tia sáng phép thuật. Và cũng kể từ đó thái độ của của anh dần trở nên khác lạ. Erin đã ngồi ngay đó, ngay chính giữa tâm điểm của vòng tròn phép thuật và chính mắt cô đã chứng kiến điều đó xảy ra. Đúng vậy, tất cả những chuyện này có lẽ là do phép thuật.
Erin vội vàng nhẩm lại điều ước mà cô đã cầu nguyện trước khi phép thuật được kích hoạt
Tôi muốn được sống. Và nếu điều đó thành sự thật, tôi muốn được thực hiện tất cả những điều mà tôi đã luôn mơ ước từ bấy lâu nay. Đúng vậy, một chiếc váy lộng lẫy, lời tỏ tình từ một người đàn ông, một cuộc hôn nhân hạnh phúc ngập tràn tình yêu. Và cuối cùng là có được những đứa trẻ đáng yêu từ kết tinh của tình yêu ngọt ngào ấy.
“Nếu không phải người đàn ông này đột nhiên mất trí …. Thì có lẽ nào điều ước của mình đã thành hiện thật?“
“Xin em hãy chấp nhận làm vợ ta, hỡi người yêu dấu, chủ nhân của lòng ta.“
Lời nói của công tước chất chứa sự chân thành trong đó, như càng chứng minh rằng giả thuyết của cô là đúng. Và khi anh bắt đầu quỳ gối trước cô, một người phụ nữ vốn không xứng đáng để nhận được sự đối xử như thế, sự nam tính vốn có trong anh bộc lộ ra một cách rõ ràng.
Ôi chúa ơi, Erin cảm thấy toàn bộ năng lượng trong mình đang dần biến mất, khiến cơ thể cô ngay lập tức quỳ sụp xuống sàn đại sảnh.
Nếu đúng là điều ước của cô thật sự đang xảy ra thì đó cũng có nghĩa là công tước đang bị bỏ bùa mê bởi phép thuật.
Nếu người đàn ông trước mặt cô có thể nghe hết toàn bộ lời cầu ước ấy, thì giờ đây họ có lẽ đã bỏ qua chuyện này để tiến đến cầu hôn, hay thậm chí là kết hôn.
“Đây thật sự là lời ước của mình sao? Với người đàn ông này ư? Cái quái quỷ gì vậy?“
Erin lén nhìn lên công tước và rồi thầm thì vài điều trong tim mình.
Vị Công tước vốn luôn nổi tiếng là lạnh lùng, băng giá hơn cả gió đông phương Bắc, lúc này đây đang quỳ bằng một gối, nhìn cô với ánh mắt ngập tràn sự say mê và nồng nàn của tình yêu. Cô cảm thấy đây như là một gánh nặng vậy. Một nỗi sợ khác lại hình thành trong cô.
Cô lùi lại và suýt ngã ngửa ra sau nhưng công tước đã kịp thời đưa bàn tay lại gần đỡ cô.
“Định mệnh của đời ta, đừng ngại ngùng, hãy đến đây và nắm lấy tay ta. Trái tim của ta đã thuộc về nàng mất rồi!“
***
Công tước, người sa vào lưới tình, rõ rằng còn chẳng hề biết tên cô, thế nên anh mới gọi cô là định mệnh hay chủ nhân của lòng anh, hay bằng một tên lố bịch nào đó. Phía đằng sau công tước có một chàng trai trẻ, người có vẻ đã đánh rơi mất quai hàm của mình nhưng dù vậy vẫn cứ luôn miệng gọi cô là hậu duệ của Bá tước Samed.
Erin do dự không biết có nên nắm lấy tay anh hay không, nhưng rồi khoảnh khắc lo lắng đó cũng nhanh chóng qua đi. Cô biết rằng mình sẽ chấp nhận làm bất cứ điều gì miễn là được sống….
Cô hướng đôi bàn tay run rẩy của mình ra, nhắm chặt mắt và nắm lấy bàn tay anh. Tay cô ướt đẫm mồ hôi so với bàn tay to rắn chắc nhưng mịn màng của công tước.
Cô giữ lấy bàn tay ấy thật chặt.
Khuôn mặt nhẹ nhõm ánh lên nụ cười rạng rỡ của công tước khiến mọi chuyện ngỡ như chỉ là giả dối, ngỡ như phản chiếu lại ánh sáng của phép thuật vậy.
***