“Ôi trời, người nói rằng người sẽ không dùng bữa sao?”
Erin khẽ nghiêng đầu trước lời nói của cô hầu.
‘Liệu rằng việc mình quấy rầy ngài ấy có thô lỗ quá không hay… mình nên đợi như một người vợ ngoan hiền…’
Điều cô lo lắng cũng nhanh chóng qua đi. Cô đã quá bận rộn để lúc nào cũng phải thỏa hiệp rồi. Hơn nữa cô cũng không thể tiếp tục chờ đợi trong khi chính cô cũng đã không có nổi một bữa ăn nào ngon miệng trong ba ngày qua…
“Kể cả khi phu nhân bảo em thưa lại–”
Cô đã bảo người hầu báo lại cho Công tước khiến khuôn mặt cô hầu trở nên hoàn toàn xám xịt ngay lập tức. Công tước đặc biệt ghét bị quấy rầy khi đang làm việc. Chính vì thế hoàn toàn không có một sự khoan dung nào khi việc đó xảy ra.
“Không, chính ta sẽ là người nói trực tiếp với Công tước.”
Erin vờ rằng không có gì có thể ngăn được cô. Cô hầu cũng rất nhanh chóng rút lại ý định ngăn cản của mình.
‘Mình sẽ không quên’
Công tước luôn tỏ ra dịu dàng và vô cùng ngọt ngào mỗi khi ở bên cô, đến nỗi anh thường quên đi tính cách lãnh đạm thường ngày của mình.
Nhưng mình thì không!
Erin tiến thẳng đến phòng làm việc của Công tước cùng với cô hầu theo sau. Trước cửa phòng làm việc của anh, một loạt phụ tá cùng các vị quản gia lần lượt xếp hàng, chờ đợi để được trình bày những vấn đề cấp thiết lên Công tước. Ai cũng mang vẻ tuyệt vọng như thể họ là những tên tội phạm đang chờ án tử của mình vậy.
“Phu nhân!”
Cứ ngỡ như trông thấy một điều kỳ diệu, sự mừng rỡ hiện rõ trên khuôn mặt họ khi cô từ đằng xa bước tới. Erin mỉm cười và lặng lẽ chấp nhận sự chào đón nồng nhiệt ấy.
“Giờ thì ta đã xoay chuyển tình hình, vậy thì sao ngươi không chỉnh sửa lại bản báo cáo rồi trình lên Đức vua đi? Ta chắc rằng nó sẽ khả thi hơn so với việc sửa lại cái đầu của ngươi đấy.”
Âm giọng trầm, đều đều của Công tước có thể nghe rõ qua cửa phòng làm việc. Erin bước qua những gia nhân, âm thầm mở hé cửa rồi lén nhìn vào bên trong. Công tước đang thả mình trên ghế phía sau bàn làm việc, người khẽ nghiêng sang một bên. Khuôn mặt anh ánh lên vẻ cau có, dù cho cả căn phòng đang chìm trong sự lạnh lẽo và nặng nề bởi bầu không khí toát ra từ anh.
Erin quay đầu lại đằng sau nhìn người quản gia, cô hơi khẽ rùng mình trước ánh nhìn kỳ lạ của chồng mình.
“Liệu ta có thể gián đoạn công việc của ngài ấy không?”
“Thưa phu nhân, Công tước đã nói rõ rằng ngài ấy sẽ không dùng bữa.”
Khuôn miệng tròn trịa cùng tông giọng trầm và thấp thì thầm với Erin, tỏ ra như thể anh ta đang buồn bã vậy, nhưng đồng thời anh ta lại đặt một tay lên phía trước ngực mình, dõng dạc nói lớn đến nỗi phía bên trong có thể nghe rõ được nó. Người quản gia rõ ràng đã có chủ đích làm thế.
“Thật sao? Vậy có lẽ ta nên quay trở về phòng mình với trái tim buồn bã và đầy cô đơn này thôi.“
RẦM!
Trước khi cô có thể kịp hoàn thành câu nói nói của mình, thì cánh cửa căn phòng đã vội mở toang ra. Một bóng hình to lớn phóng thẳng đến và ôm chầm lấy cô.
“Nàng định bay đi đâu mà bỏ ta lại vậy, hỡi sơn ca bé nhỏ của ta?“
Ngay khi nghe những từ ngữ kỳ lạ phát ra từ miệng ông chủ mình, đám gia nhân đồng loạt biết ý và lập tức quay mặt đi. Cảnh tượng này đã không còn quá lạ lẫm với họ, như mọi ngày, họ nhìn sang nơi khác.
Erin mỉm cười rạng rỡ , ngắm nhìn người đàn ông đẹp rạng ngời trong vòng tay của mình. Chàng Công tước với đôi mắt xanh sâu thẳm tựa đại dương gửi tặng cô một nụ hôn dịu dàng lên trán rồi từ từ ngước xuống nhìn cô. Erin khẽ nhún nhẹ vai rồi nhẹ nhàng cất tiếng.
“Em đến để mời ngài dùng bữa với em, nhưng em nghĩ ngài có vẻ khá là bận rộn.“
“Bận ư? Toàn bộ thời gian của ta chỉ để dành riêng cho nàng mà thôi, lời gì đâu mà tàn nhẫn hết sức?“
“Vậy ngài sẽ dùng bữa với em chứ? Em đã thấy khá là cô đơn khi luôn phải ăn một mình suốt ba ngày qua“
“Ta đã khiến nàng thấy cô đơn sao? Ta thật là một người chồng tồi . Từ bây giờ ta hứa sẽ làm tốt hơn bằng tất cả trái tim và linh hồn của mình.“
Erin nheo mắt nhìn sâu vào đôi mắt bạc tình của anh.
Nếu anh không nhìn thấy cô, thì cô cũng chỉ giống như một con người bị lãng quên mà thôi. Và dù cho là sau 3 ngày hay một tuần thì anh cũng chỉ nhớ tới cô nếu cô là người đến tìm anh trước.
`Anh ấy đã trở thành một người nói chuyện ngọt ngào hết sức, mình cực kỳ thích điều ấy`
Nhưng rồi cô mỉm cười và lắc đầu, xua đi ý nghĩ ấy ra khỏi đầu mình.
“Nếu ngài có thể tham dự bữa tối cùng với em, thì ngài đúng là người chồng tuyệt vời nhất”
“Cảm ơn nàng vì lời mời đầy ngọt ngào ấy. Vậy thì chúng ta có nên bắt đầu bữa tối ngay bây giờ không? Ta đã hoàn toàn chìm đắm trong tình yêu với nàng và càng không thể bỏ lỡ thời gian được ở bên nàng!“
Công tước thì thầm vào trong tai cô và dịu dàng nắm lấy bàn tay của phu nhân mình, cùng cô đến sảnh ăn. Nhờ ơn của phu nhân mà đám gia nhân có thể tạm thời thoát khỏi hiểm họa và lánh nạn đi. Không ai có thể ghét một nàng sơn ca của mùa xuân, người có thể xua tan đi bão táp mùa đông và mang đến hơi ấm cho họ.
***