Vũ trụ thiên ma 3077

Truyện tương tự

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

64 55

Sau Khi Bị Khai Trừ Khỏi Gia Tộc Minh Tinh Mà Tôi Đã Âm Thầm Hỗ Trợ, Tất Cả Những Gì Tôi Muốn Là Được Tận Hưởng Một Cuộc Sống Bình Thường

(Đang ra)

Sau Khi Bị Khai Trừ Khỏi Gia Tộc Minh Tinh Mà Tôi Đã Âm Thầm Hỗ Trợ, Tất Cả Những Gì Tôi Muốn Là Được Tận Hưởng Một Cuộc Sống Bình Thường

Hamabe Batol

Sau khi chuyển trường, Atsumu giờ đây quyết tâm sống một cuộc sống bình thường, nhưng khi cậu tình cờ gặp gỡ những nghệ sĩ tài năng—VTuber, idol, và người mẫu—khả năng thiên bẩm của cậu bắt đầu tỏa sá

2 8

Đại Công Tước bé nhỏ của tôi

(Đang ra)

Đại Công Tước bé nhỏ của tôi

아기소금; Babysalt

Nhưng cô ấy nhìn tôi bằng đôi mắt khác biệt

64 368

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

45 45

Slayers Đặc Biệt

(Đang ra)

Slayers Đặc Biệt

Hajime Kanzaka

Tuyển tập các truyện ngắn xoay quanh thế giới Slayers.

15 245

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

119 731

Tập 03 - Chương 56: Cuộc Đua Tử Thần - Deadly Hoverbike Rally (2) – Trời ạ, trông cậu thế kia mà không thấy xấu hổ à?

"Đã gần hai tháng rồi nhỉ."

"...Tôi chả vui vẻ gì trước sự hội ngộ này đâu."

Nhìn Kim Seong-beom chào hỏi với vẻ mặt lạnh lùng, Seryeong không thể giấu nổi vẻ miễn cưỡng. Chỉ mới hai tháng trước thôi, người này còn là kẻ mà cô phải liều mạng giao tranh trong một cuộc rượt đuổi giữa các phi thuyền ngoài không gian. Không có lý do gì để cô cảm thấy vui khi gặp lại anh ta cả.

"Hừ. Câu đó phải để tôi nói mới đúng."

Kim Seong-beom cũng không khác gì. Dù đúng là phe anh ta đã ra tay trước, nhưng chính Se-ryeong đã hạ sát vô số thuộc hạ và phá hủy hàng loạt phi thuyền của Hắc Báo Trại. Người phụ nữ trước mặt chính là kẻ thù không đội trời chung của anh ta. Seong-beom quay đi mà không thèm đáp lời, nhưng khi ánh mắt chạm đến Mok-jin, anh ta khẽ chắp tay chào với vẻ cung kính.

"Nhờ cơ duyên mà ngài ban cho, tôi đã lĩnh ngộ được nhiều điều. Tôi đến đây để gửi lời cảm tạ muộn màng."

"Ta cũng học hỏi không ít nhờ được chứng kiến võ công của ngươi, nên chẳng cần phải nói lời cảm ơn làm gì."

"Ngài nói vậy thì tôi yên tâm rồi."

Thái độ của Seong-beom đối với Mok-jin lại hoàn toàn khác hẳn, đầy cung kính và tôn trọng. Dù Mok-jin cũng từng ở trên phi thuyền của Se-ryeong vào thời điểm đó, nhưng thân phận của ông lại chỉ như một lữ khách tình cờ đi cùng, không hề có quan hệ gì với phe cô. Hơn nữa, chính Mok-jin đã giao thủ với Seong-beom và vô tình tạo nên cơ duyên giúp anh ta đột phá võ học. Vì vậy, Seong-beom chẳng có lý do gì để oán hận ông cả—ngược lại, còn coi ông như ân nhân.

Tất nhiên, đó chỉ là một cái cớ để che đậy sự thật rằng dù có muốn cũng chẳng thể đối địch với Mok-jin—người đã từng đánh bại cả Tây Thiên Kiếm Hậu. Đó đơn thuần là một lựa chọn mang tính thực tế.

"Tôi có việc cần làm ở Tortuga, tình cờ nghe nói ngài cũng đang lưu lại nơi đây nên nhân tiện ghé qua chào hỏi. Ta chỉ lo rằng cuộc viếng thăm đường đột này có thể đã làm phiền đại hiệp."

“Phiền chết đi được ấy.”

Seryeong lầm bầm đủ lớn để ai cũng có thể nghe thấy, nhưng Seong-beom thản nhiên lờ cô đi. Chỉ có điều, một mạch máu khẽ giật lên trên trán anh ta.

"Làm sao lại có chuyện đó được? Ở nơi này, ta chẳng có nhiều mối duyên gặp gỡ. Ngươi còn nhớ đến mà đến thăm, ta chỉ có thể thấy biết ơn mà thôi."

Ngược lại với thái độ khó chịu của Se-ryeong, Mok-jin dường như thực sự vui vẻ khi Seong-beom đến thăm. Không hiểu sao, ông lại có cảm giác như đang nhìn thấy một đứa cháu trai xa cách bấy lâu. Thấy cảnh tượng ấy, Se-ryeong chỉ đứng sau lưng Mok-jin và lặng lẽ giơ ngón tay cái lên.

Mặc dù Mo-kjin không có ấn tượng tốt về Elena Kim—chị gái của Seong-beom—vì cho rằng cô ta quá ngạo mạn, nhưng với Seong-beom, ông lại có đánh giá rất cao. Thật trớ trêu khi Elena, người nổi tiếng với phong cách phóng khoáng và được mọi tầng lớp yêu thích, lại không được Mok-jin để mắt tới, trong khi Seong-beom—một nhân vật thuộc hắc đạo và là Trại chủ của Lục Lâm—lại được ông đánh giá khá tích cực.

Xét cho cùng, Mok-jin từng sống giữa những võ nhân của Thiên Ma Thần Giáo—những người mà thiên hạ vẫn gọi là "Ma Nhân"—nên cái gọi là "hắc đạo" chẳng khiến ông phiền lòng. Hơn nữa, Seong-beom không chỉ hiểu rõ sự thiếu sót của bản thân mà còn không hề mất đi ý chí chiến đấu, luôn dốc toàn lực khi giao đấu với một cao thủ như ông. Chính vì vậy, Mok-jin dành cho Seong-beom một sự tôn trọng nhất định.

Dĩ nhiên, Elena thì lại có quá nhiều "ý chí chiến đấu" đến mức vượt khỏi giới hạn của sự hợp lý.

"Nhưng mà, ngươi đến đây có việc gì? Định mua thứ gì à?"

Với một nơi như Tortuga, điều đầu tiên người ta nghĩ đến tất nhiên là Chợ Lãng Nhân. Nhưng trái ngược với suy đoán của Mok-jin, Seong-beom lắc đầu chậm rãi.

"Thông thường thì đúng là vậy, nhưng lần này hơi khác một chút. Các vị có biết về giải đấu sắp diễn ra—cuộc đua Tortuga Rally không?"

"Ể?"

Nghe lời Seong-beom, Se-ryeong mở to mắt đầy ngạc nhiên. Cô nhìn anh ta với ánh mắt như thể không thể tin nổi. Ngay cả Mok-jin cũng tỏ ra bất ngờ.

"Ta cũng biết sơ qua. Nhưng… ngươi định tham gia cuộc đua đó sao? Ta không nghĩ ngươi lại có tài cưỡi ngựa."

"Nếu đã biết thì nói chuyện sẽ dễ hơn. Giải thưởng lần này khá hậu hĩnh mà."

Seong-beom khẽ gật đầu. Sau chuỗi sự kiện gần đây liên quan đến Se-ryeong, tình hình tài chính của Hắc Báo Trại cũng chẳng khá khẩm gì. Trong hoàn cảnh như vậy, một giải đấu quy mô lớn như Tortuga Rally với mức tiền thưởng khổng lồ đúng là miếng mồi béo bở. Đặc biệt là với một tay đua như Seong-beom, người luôn lọt vào top đầu trong các giải đấu hoverbike.

"Sự việc này ngày càng thú vị đấy. Se-ryeong cũng sẽ tham gia giải đấu đó."

"Hô? Ngay cả tiểu thư Viêm Hỏa La Sát cũng vậy sao?"

Seong-beom liếc nhìn Se-ryeong. Khác với trước đây, thay vì gọi cô là Viêm Hỏa Khoái Kiếm, anh ta lại dùng danh hiệu Viêm Hỏa La Sát. Cặp mắt của Se-ryeong khẽ co giật. Nhìn phản ứng đó, khóe môi Seong-beom nhếch lên đầy vẻ trêu chọc.

"Kỹ năng điều khiển thì không có gì để chê trách, nhưng không biết liệu võ công của cô ấy có chịu đựng nổi không. Cuộc đua Tortuga Rally khác hẳn với những giải đấu hoverbike thông thường, võ công cũng là một yếu tố quan trọng. Với thực lực hiện tại của cô ấy thì..."

"Thằng khốn, vừa nói cái gì đấy hả?"

"Chị, bình tĩnh chút đi!"

Bị nói thẳng vào mặt rằng mình thiếu võ công, Se-ryeong lập tức nổi đóa lao lên phía trước, khiến Sun-ja vội vàng ôm chặt lấy eo cô để ngăn lại. Mặc dù Seong-beom đã đột phá lên cảnh giới cao hơn sau lần giác ngộ, nhưng điều đó vẫn chưa đủ để giúp anh ta đối phó với cơn giận của Se-ryeong. Mok-jin chỉ lắc đầu chép miệng rồi đẩy cô ra phía sau.

"Se-ryeong, con bé này, trước hết phải sửa cái tính nóng nảy như lửa của ngươi đi. Nhìn cái tính tình đó là biết dòng dõi nhà nào rồi... Còn về phần ngươi, Kim gia, võ công thì không cần lo. Ta sẽ cùng Seryeong tham gia giải đấu này."

"…Ngài nói vậy sao?"

Seong-beom lập tức thay đổi thái độ, cúi đầu xin lỗi. Nếu Mok-jin đã đồng hành cùng Seryeong, thì dù cô có yếu thế trong khoản võ công đi nữa, cũng không có gì phải e ngại.

"Vậy thì may quá. Dù trong trận giao đấu trước tôi còn nhiều thiếu sót, nhưng lần này ta sẽ dốc hết sức để không phụ kỳ vọng của ngài."

Dù vậy, Seong-beom vẫn không hề tỏ ra nhún nhường. Ngược lại, anh ta còn mạnh dạn thể hiện ý định cạnh tranh sòng phẳng với cặp đôi Se-ryeong và Mok-jin.

Khác với võ công, nơi mà cơ hội chiến thắng gần như bằng không, cuộc đối đầu này có vẻ đáng để thử sức. Dù Mok-jin đã đạt đến một cảnh giới võ học cao siêu đến mức khó ai tưởng tượng nổi, nhưng trong cuộc đua Tortuga Rally, nơi mà võ công của cao thủ bị giới hạn rất nhiều, ông ta có thể trở thành một biến số lớn, nhưng không phải là một bức tường không thể vượt qua.

"Haha." Mok-jin bật cười nhẹ. Dù với ông, cuộc đua Tortuga Rally này chỉ giống như một trò tiêu khiển, nhưng tinh thần quyết thắng của Seong-beom, người đang dồn toàn bộ sức lực vào để tìm cách giành chiến thắng, lại khiến ông ta thấy thú vị. Có lẽ vì ấn tượng ban đầu mà ông càng có thiện cảm với chàng trai này.

"Được lắm, hãy cùng nhau tận hưởng cuộc vui nào. Ta sẽ chờ mong màn thể hiện của ngươi đấy."

"Ngài sẽ không phải thất vọng đâu. Không, có khi ngài sẽ phải ngạc nhiên thì đúng hơn.”

Seongbeom nở một nụ cười tinh quái, một biểu cảm không hề ăn nhập với vẻ ngoài lạnh lùng của anh ta. Khuôn mặt ấy trông chẳng khác nào một đứa cháu đang chuẩn bị bày trò nghịch ngợm với ông nội của mình vậy.

Và chỉ đến ngày diễn ra cuộc đua, Mok-jin và những người đồng hành mới thực sự hiểu được ý nghĩa lời nói của Seongbeom.

.

.

“Haa…” Mok-jin chỉ biết thở dài, liên tục bật cười bất lực.

Không chỉ có ông, mà ngay cả Se-ryeong cũng đang sững sờ, mặt đờ ra như thể không thể tin vào những gì mình đang nhìn thấy.

“Lâu rồi không gặp, tiền bối.”

Nhìn người phụ nữ trước mặt đang nở nụ cười tinh nghịch, mái tóc đen dài buông thả tự nhiên, cả hai người họ đều có chung một suy nghĩ.

‘Cô làm cái quái gì ở đây?’

Xì xào xì xầm. Mọi ánh mắt xung quanh đều dồn về phía họ—chính xác hơn là vào người phụ nữ đang đứng trước mặt họ.

Điều đó cũng chẳng có gì lạ.

Bởi vì người phụ nữ này chính là Tây Thiên Kiếm Hậu Kim Yeon-hwa, một tuyệt đỉnh cao thủ của võ lâm phương Tây.

“Khoan… có khi nào người đó là…”

“Không đời nào… Chẳng lẽ thật sao?”

“Chắc chắn Hắc Báo Kim Seong-beom là con trai của Tây Thiên Kiếm Hậu, nhưng nếu là Bát Xích Đấu Quỷ thì còn có thể tin được… Chứ đến mức một người cỡ Tây Thiên Kiếm Hậu tham gia với tư cách thí sinh thì…”

“Đừng hoảng, cao thủ tham gia đều bị giới hạn sức mạnh nghiêm ngặt mà. Với lại, người của chính phái đâu có ra tay giết người bừa bãi.”

“Chậc, dù có bị giới hạn đi nữa thì đẳng cấp của cô ta vẫn ở một tầm khác. Mà đua hoverbike đâu có cần giết người, chỉ cần một sai lầm nhỏ thôi cũng đủ tiễn đối thủ đi gặp ông bà rồi.”

"Trước tiên, tránh xa cô ta ra. Lỡ dính vào thì đến nhặt xương cũng chẳng còn đâu. Cứ để mấy thằng khác lo, cá voi đánh nhau tôm tép đừng có lao vào chịu trận."

"…Nhưng mà, thật ra thì cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội, đúng không? Dù không phải đấu võ công, nhưng nếu một kẻ vô danh như bọn mình mà thắng được Tây Thiên Kiếm Hậu thì danh tiếng sẽ tăng vọt đấy. Hay thử thăm dò rồi liều một phen?"

"Nhưng mà… cái đó thì hơi quá rồi…"

Đám thí sinh xung quanh xôn xao. Dù Tortuga Rally là giải đua hoverbike có quy mô lớn nhất và danh giá nhất, nhưng chẳng ai có thể ngờ được một nhân vật tầm cỡ như Tây Thiên Kiếm Hậu lại tham gia.

Một số người muốn tránh xa rắc rối để tập trung vào cuộc đua, trong khi số khác lại muốn nhắm vào cô ấy để tạo dựng danh tiếng cho bản thân.

Điều đáng chú ý là, không nhiều người trong số họ thực sự sợ hãi võ công của Tây Thiên Kiếm Hậu.

Dù cuộc đua có cho phép sử dụng võ công đi nữa, nhưng bản chất của Tortuga Rally vẫn là một cuộc đua, chứ không phải tỷ thí võ nghệ. Cương khí, thậm chí cả kiếm khí cũng bị xem là võ công thăng giáng và hoàn toàn bị hạn chế. Công suất của nội công drive cũng bị giới hạn nghiêm ngặt.

Ngay cả những cao thủ bình thường chưa đạt đến Hóa Cảnh cũng đã bị áp đặt giới hạn khắc nghiệt, thì một tuyệt đỉnh cao thủ như Tây Thiên Kiếm Hậu – người đang đứng ở giới hạn của Hóa Cảnh – chắc chắn sẽ bị trói buộc bởi những hạn chế nặng nề hơn gấp bội.

‘Nếu thế này thì… có khi chơi được đấy?’

Họ đã nghĩ như vậy.

Dù số người bỏ mạng trong cuộc đua nhiều không đếm xuể, nhưng xét cho cùng, đó cũng chỉ là tai nạn. Bản chất của Tortuga Rally vẫn là một môn thể thao, và chính điều đó đã khiến các thí sinh dám thực hiện những nước cờ táo bạo mà trước đây họ chưa từng nghĩ đến.

Dĩ nhiên, dù các loại khinh công và võ công thăng giáng không bị hạn chế, cô ta vẫn rất mạnh. Nhưng trong Tortuga Rally, nơi vô số biến số xuất hiện liên tục và những trận hỗn chiến nhiều đấu một diễn ra như hơi thở, khoảng cách về sức mạnh như vậy vẫn có thể bị san lấp bằng cách nào đó.

Dù đang hứng trọn những ánh mắt của các thí sinh xung quanh, Kim Yeon-hwa vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, rồi hướng về phía Mok-jin lên tiếng.

“Ngài ngạc nhiên lắm sao, tiền bối?”

“…Nếu nói là không ngạc nhiên thì đúng là nói dối. Ta không thể nào tưởng tượng được rằng lại gặp cô ở giải đấu này.”

“Tôi cũng vậy. Vì chuyện lần trước, tôi đã nợ Seong-beom một ân tình, nên mới tham gia. Nhưng không ngờ, tiền bối cũng góp mặt ở đây.”

“Giải đấu lần này có vẻ sẽ rất thú vị đây.”

Yeon-hwa khẽ cười, lấy tay che miệng. Có vẻ cô rất thích thú với diễn biến tình hình. Một vài thí sinh xung quanh thậm chí còn ôm ngực, khụy xuống như thể vừa trải qua cú sốc quá lớn.

“Khụ khụ.” Mok-jin khẽ hắng giọng, lảng tránh ánh mắt của cô.

Không phải vì ông có gì e ngại với cô. Chỉ là, từ góc nhìn của một người đến từ thời cổ đại như ông, trang phục của cô có phần quá sức táo bạo.

“…Cái bộ trang phục đó, không thể nào chỉnh sửa lại đôi chút được sao?”

Chiếc áo choàng trắng vẫn là kiểu dáng quen thuộc như trước. Bộ đồ bó sát ôm trọn thân trên, dù cũng khiến ông cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng vì đã từng thấy qua một lần, nên ông vẫn có thể giữ được vẻ bình thản.

Nhưng phần thân dưới cũng lại bó sát đến mức tôn lên mọi đường nét thế này thì… Dù có giác ngộ bất động tâm đi nữa, Mok-jin cũng không tài nào giữ được bình thản mà nhìn thẳng vào.

Làm sao có thể che kín toàn bộ cơ thể mà trông còn gợi cảm hơn cả khi không mặc gì như thế này chứ? Đặc biệt là khi kết hợp với phần trên làm từ cùng chất liệu, hiệu ứng ấy lại càng rõ rệt hơn.

“…Thật là, ông già trông mất nết quá đó.”

Se-ryeong đứng bên cạnh Mok-jin, nhìn ông với ánh mắt đầy khinh bỉ. Nhưng Mok-jin chẳng thể nào phản bác được lời đó.

.

.

(Thông tin)

-Se-ryeong và Kim Seong-beom cực kỳ ghét nhau. Se-ryeong suýt chết vì Seong-beom, còn Seong-beom thì mất đi thuộc hạ lẫn phi thuyền vì cô. Tuy nhiên, vì bản chất của hắc đạo vốn không có tình đồng đội sâu sắc, nên cả hai không đến mức mang mối hận sâu đậm.

-Hắc Báo Trại hiện đang chạy đôn chạy đáo để bù đắp tổn thất tài chính gần đây, kể cả trại chủ.

-Kỹ năng “Kiềm chế cơn giận của Se-ryeong” không phản ứng với võ công ở cấp độ của Kim Seong-beom.

-Một sự thật ít ai biết đến: Khi còn trẻ, Tây Thiên Kiếm Hậu Kim Yeon-hwa cũng từng là một "chị đại" trong giới đua hoverbike. Lý do Kim Yeon-hwa tham gia giải đấu với tư cách là bạn đồng hành của Kim Seong-beom là vì cô nhận trách nhiệm bảo vệ Tiểu Đoàn Chủ Thiên Linh Thương Đoàn, dẫn đến việc Hắc Báo Trại chịu tổn thất tài chính.

-Đối với Mok-jin, bộ racing suit bó sát này là một trong năm phát kiến văn hóa gây sốc nhất mà ông từng thấy trong thế kỷ 31.