"······ Ta xin chính thức tuyên bố bắt đầu Giải đua Hoverbike Tortuga lần thứ 12!"
WAAAAAA!
Cùng với lời tuyên bố của người dẫn chương trình, tiếng hò reo vang dội khắp không trung. Những con tàu vũ trụ của vô số khán giả, những chiếc drone truyền hình, và cả các du thuyền lơ lửng dành cho người xem — tất cả cùng tụ hội về đây. Đây là lần đầu tiên trong đời Mok-jin chứng kiến một đám đông lớn đến nhường này. Hắn ngẩng đầu, ngỡ ngàng nhìn về bầu trời rộng lớn nơi hàng chục triệu người đang chen chúc.
"Chỉ là một cuộc đua mà thôi, cớ sao lại tụ hội được nhiều người đến vậy? Cảm giác chẳng khác nào thiên hạ bách tính đều đổ dồn về một chốn."
"Chà, đối với giới đua Hoverbike thì nó giống như một kỳ World Cup vậy đó."
Nếu xét đến việc dân số trong vũ trụ đã vượt xa đơn vị nghìn tỷ thì tuy có đông thật, nhưng cũng không đến mức quá ngạc nhiên. Se-ryeong, lúc này đang ngồi trên yên điều khiển, chợt cảm nhận rõ rệt việc Mok-jin đích thực là người của thời cổ đại.
"······ Nhưng liệu con ngựa sắt này có ổn chăng? Nhìn qua màn hình, những chiếc Hoverbike khác xem ra thân hình to lớn, cứng cáp chẳng ít."
Nhìn lên màn hình phụ, nơi đang phát sóng hình ảnh khu vực xuất phát với cấu trúc tổ ong, Mok-jin cất giọng lo lắng. Do hình dạng tổ ong nên từ trước tới giờ chưa rõ hình dạng xe của đối phương, nhưng giờ nhìn kỹ lại, trong số đó cũng có không ít cỗ xe trông đầy vẻ đe dọa.
Chỉ nhìn lướt qua thôi cũng đủ biết, nếu vô tình va phải thì sẽ đi đời ngay. Từ những chiếc xe bọc giáp dày cộp đến mức trông như xe tăng, cho đến những cỗ máy gắn đầy gai nhọn như thể quyết tâm sẽ trực tiếp giao chiến bằng thân xe. So với chúng, chiếc Hoverbike của Se-ryeong dù trông có vẻ thanh thoát, tinh xảo và nhanh nhẹn, nhưng xét về độ bền và uy lực thì quả thật khiến người ta không khỏi lo lắng.
Thế nhưng, Se-ryeong lại vô cùng tự tin.
"Rốt cuộc đây cũng chỉ là một cuộc đua. Mấy kẻ không có bản lĩnh mới lao vào mà ẩu đả, còn kẻ thực sự có thực lực thì chỉ coi trọng tốc độ và khả năng kiểm soát thôi. Chỉ cần đủ vững để chống chọi mấy mảnh vỡ bay tứ tung lúc chạy là đủ rồi."
Chiếc Hoverbike của Se-ryeong nếu phải phân loại, thì có thể xem là một chiếc hoverbike kiểu phương Đông, được cải tiến để có thể thực hiện những màn bay lượn uốn lượn tinh xảo.
Ngoài động cơ phản trọng lực chính, nó còn được lắp thêm một cặp động cơ phản trọng lực phụ hai bên để kiểm soát tư thế, hai cặp booster dùng cho những pha tăng tốc đột ngột, và thêm hai động cơ chính gắn ở đuôi. Đổi lại cho việc sở hữu cả tốc độ lẫn khả năng cơ động ba chiều, chỉ cần tăng công suất một chút thôi cũng đủ khiến thân xe chao đảo dữ dội — một loại cỗ máy chỉ dành cho những kẻ lão luyện. Chiếc Hoverbike của Se-ryeong chính là một con quái vật đúng nghĩa.
Ấy thế mà kẻ chỉ mới là kẻ tập sự như Mok-jin lại đã cố học điều khiển thứ quái vật đó, nên dù bản thân tự tin vào thân thủ đi nữa, cũng không thể không rã rời. Vừa nhớ lại những ngày khổ luyện gian khổ trước kia, Mok-jin khẽ rùng mình.
"Ta nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thể thích nổi việc điều khiển con ngựa hoang điên rồ này. Ta sẽ lo liệu hết mấy đòn công kích nhắm vào ngươi, chỉ mong ngươi đừng để ta phải động vào tay lái là được."
"Vốn dĩ đã tính như vậy rồi. Ta đã nói rồi mà, ta lo điều khiển, còn ông già đảm nhiệm vai trò chiến đấu. Như thế chẳng ảnh hưởng gì đến việc giao tranh, đúng chứ?"
Quả thực, khác với Se-ryeong, người phải gần như áp sát thân mình xuống buồng lái như cưỡi một chiếc mô tô đua, thì khoang phụ phía sau — nơi Mok-jin đứng — lại được thiết kế khá rộng, đủ để đứng thẳng mà thao tác.
Không chỉ vậy, hệ thống điều khiển ở khoang phụ cũng đã được đơn giản hóa, chỉ giữ lại chức năng tối thiểu như điều chỉnh tốc độ và đổi hướng trong trường hợp khẩn cấp. Nói cách khác, bản thiết kế này thể hiện rõ ràng ý đồ: giao toàn quyền điều khiển cho Se-ryeong và để Mok-jin toàn tâm toàn ý lo liệu việc giao chiến.
Mok-jin đưa mắt quan sát quanh khoang phụ, khẽ gật đầu.
"Tuy hơi chật chội, nhưng cũng chưa đến mức khiến ta phải than thở không chịu nổi."
"Vậy là đủ rồi."
– Hai người, mau chuẩn bị. Đi đến điểm xuất phát, cuộc đua sắp bắt đầu.
Vừa lúc Se-ryeong gật đầu đầy mãn nguyện thì thông báo của Sun-ja vang lên ở góc màn hình điều khiển. Tàu mẹ chở các tuyển thủ đã đặt chân đến khu vực đầu tiên — tàn tích đô thị trên hành tinh Tortuga.
Mok-jin khẽ thở dài khi nhìn quang cảnh qua màn hình: một phế đô đổ nát nằm giữa vùng hoang mạc đỏ rực.
"Quả thật là một quang cảnh gớm ghiếc..."
Tàn tích của thành phố từng là nơi đặt chợ lãng nhân Tortuga trước khi dời đến vị trí hiện tại cách đây hơn ba trăm năm. Nếu phải dùng một từ để miêu tả khung cảnh trước mắt, thì có lẽ chính là “hài cốt” của một thành phố. Mok-jin cau mày khi ngắm nhìn phế tích hoang tàn, nơi thậm chí hệ thống chuyển đổi địa hình Terraforming — điều kiện tối thiểu để con người sinh sống — cũng đã ngừng hoạt động từ lâu.
‘Bọn người thời đại này rốt cuộc nghĩ gì mà lại tìm đến những chốn thế này?’
Giữa khu đô thị đầy rẫy những tòa nhà cao hàng trăm mét đã phong hóa nghiêng ngả, sẵn sàng đổ sập bất cứ lúc nào, bọn họ lại coi việc đua xe trong hiểm cảnh là trò tiêu khiển. Mok-jin chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm trước lối suy nghĩ điên rồ của người đời sau.
– Tàu mẹ đã neo tại điểm xuất phát của chặng đua thứ nhất! Tất cả tuyển thủ, xin hãy chuẩn bị xuất phát!
"Ông già vẫn còn nhớ những gì ta đã dặn chứ?"
Se-ryeong lúc này đã hạ cặp kính bảo hộ từ trên trán xuống, vừa khởi động động cơ của Hoverbike vừa quay sang hỏi. Động cơ phản trọng lực bên dưới khẽ gầm lên, nâng chiếc xe lơ lửng giữa không trung.
"Dĩ nhiên rồi."
Mok-jin khẽ gật đầu, hồi tưởng lại những gì Se-ryeong đã dặn dò trong buổi thuyết trình.
Lộ trình các checkpoint, các yếu tố nguy hiểm, chướng ngại vật dọc đường… Nói không cảm thấy phức tạp thì là nói dối, nhưng bỏ qua điều đó, Mok-jin thực sự đã lắng nghe kỹ lưỡng những lời chỉ dẫn của cô.
Hắn hiểu rõ. Khi mình còn hiện diện ở đây, Se-ryeong tuyệt đối sẽ không chết hay bị thương, nhưng việc rút ngắn thời gian hoàn thành chặng đua — đó lại là lĩnh vực thuộc về chiến lược, thứ mà hắn không thể can thiệp.
Gugugugu—.
Một chấn động nặng nề lan dọc khắp thân thể. Đôi động cơ chính hai bên gầm gừ như dã thú, như thể đang cố nén lại luồng sức mạnh mãnh liệt chỉ chờ bung ra trong khoảnh khắc tiếp theo.
Nhưng đó chỉ mới là khởi đầu.
Trái tim của cỗ máy này chính là siêu phẩm dốc hết tâm huyết của Glory Morgan, vị thợ máy danh tiếng tại chợ lãng nhân Tortuga — một tuyệt tác hoverbike được chế tạo riêng biệt theo đơn đặt hàng. Việc động cơ của nó trông cồng kềnh, to lớn khác thường so với các loại thông thường, đương nhiên là có lý do.
– Đó là “Cluster Boost Transor” 2,000 mã lực, được ghép từ tám khối 250 mã lực. Ta không ngờ đời mình lại có ngày thật sự phải chế tạo ra thứ quái vật dùng trong thực chiến thế này... Cả lõi nội công Drive cấp độ cao cũng khó mà đáp ứng nổi nhu cầu tiêu hao của nó chỉ bằng công suất tối đa đấy.
Đó là lời của Glory, kẻ ngay cả khi chính tay hoàn thành cỗ máy này vẫn phải lắc đầu ngao ngán. Một động cơ vượt xa lẽ thường, có thể bơm vào một lúc sức mạnh khổng lồ đến mức điên rồ, được tạo ra chỉ dành riêng cho Lee Mok-jin.
Đã dần quen với những rung động nặng trĩu này, Mok-jin thả lỏng cơ thể và bắt đầu vận hành chân khí. Một nguồn nội lực khổng lồ, đến mức người thường khó mà tưởng tượng, bắt đầu uốn lượn, chuyển động khắp cơ thể hắn, chuẩn bị cho những gì sắp đến.
Ứng dụng của Boost Transor trong vận dụng khí pháp thì muôn hình vạn trạng, nhưng tiêu biểu nhất, như chính cái tên của nó đã nói lên, là chức năng booster — bộc phát công suất động cơ trong chớp mắt.
10.9.8.7.6…..
‘Đã đánh cược thì phải thắng.’
Không chỉ vì phần thưởng vô cùng quan trọng, mà còn bởi cược ước với Tây Thiên Kiếm Hậu Kim Yeon-hwa, nên lần này tuyệt đối không thể lơi là. Nhìn những con số đỏ đang đếm ngược trước mắt, Mok-jin siết chặt cần điều khiển kiêm tay lái, dồn toàn bộ nội công trong cơ thể vào.
Uuuuu—. Ngay cả chiếc Boost Transor có dung lượng vượt chuẩn cũng phải kêu rên rền rĩ như muốn gãy vụn trước cơn sóng khí khổng lồ. Động cơ chính rung lắc dữ dội như thể sắp nổ tung bất cứ lúc nào. Cảm giác rợn người truyền dọc khung sườn xe khiến Se-ryeong bất giác nuốt khan.
Và rồi, con số trên bảng điều khiển trước mặt họ chạm về số không.
Biiiip!
“Xuất phát!”
Tiếng hô của Se-ryeong vang lên hòa cùng tiếng còi báo hiệu xuất phát, rào chắn bán trong suốt phía trước vỡ nát và tan biến như bụi. Mok-jin dồn nội công vào lòng bàn chân, đồng thời siết chặt cần điều khiển.
KWAANG—!
Tiếng nổ vang dội đinh tai dội thẳng vào màng nhĩ. Cùng lúc, hai động cơ chính phun ra những luồng hỏa diễm đen sì như mực, khiến chiếc hoverbike của Se-ryeong lao đi như tia chớp xé rách bầu không gian phía trước.
— XUẤT PHÁT ĐI NÀOOO—!
Từ đằng xa, tiếng hô phấn khích cực độ của người dẫn chương trình vọng lại. Dù đã được hệ thống điều khiển của hoverbike giảm thiểu đi rất nhiều, nhưng cơn gió xé gào vẫn quất mạnh vào mặt hai người như muốn xé toạc làn da.
‘Nặng hơn lúc luyện tập...!’
Se-ryeong nghiến chặt răng trong cơn áp lực nặng nề, đôi chân bám chặt lấy bàn đạp nhưng cảm giác như chỉ cần lơi lỏng một chút là sẽ bị thổi bay đi ngay. Dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng cơn gió do tốc độ sinh ra vẫn quá khủng khiếp. Trong thoáng chốc, cô thậm chí nghĩ rằng có khi tốc độ hiện tại đã chạm ngưỡng bốn con số.
‘Khởi đầu tốt lắm.’
Dù không thể lạm dụng thường xuyên bởi vấn đề chịu tải của Boost Transor, chỉ cần một lần kích hoạt này đã đủ mang lại lợi thế không nhỏ. Việc có thể tránh khỏi đám hỗn chiến ban đầu, nơi các tay đua thường loạn chiến và rơi tự do xuống mặt đất, rồi trực tiếp tiến vào khu vực đường đua của thành phố hoang tàn, chính là thắng lợi lớn nhất.
“Ta sẽ lập tức tiến vào tuyến chính. Phía sau tình hình ra sao?”
“...Thật đúng là địa ngục hỗn loạn.”
Mok-jin vừa ngẩng nhìn phía sau, vừa cất tiếng than lẫn khâm phục.
Phản ứng đó cũng là điều dễ hiểu mà thôi.
Mới chưa đầy mười giây kể từ khi xuất phát, đã có hàng chục chiếc hoverbike nổ tung hoặc rơi vào trạng thái mất khả năng điều khiển.
“Lũ sâu bọ kia! Tụi bây chuẩn bị bị nghiền nát đi!”
“Nhìn chiếc máy to đẹp của bọn tao mà ghen tị đi, lũ rác rưởi!”
Chiếc hoverbike khổng lồ nặng nề của Lục Lâm Trại cứ thế nghiền nát những chiếc máy cỡ nhỏ chắn đường, điên cuồng lao về phía trước.
“Bắn đi! Nhắm vào lõi kết giới mà bắn!”
“Đua cho yên coi! Mày cứ lắc lư thế thì phi tiêu bay trật hết rồi còn gì!”
“Thế thì mày lên lái đi hộ tao cái!”
Những võ sĩ của Hắc Đạo, bắn súng hoặc ném ám khí rót đầy nội công về phía chiếc hoverbike khổng lồ, hòng vô hiệu hóa kết giới bảo vệ của nó.
“Giữ vững trận hình!”
“Bảo vệ thiếu gia! Đứa nào tới gần lập tức đẩy ngã hết cho ta!”
Đội hình của các danh môn thế gia, vận dụng ảo diệu của trận pháp, hợp thành từng đội nhỏ chặn đánh những hoverbike bên ngoài, ngăn cản bọn chúng tiến lại gần.
“Chết đi——!”
“Cái lũ điên ma giáo này! Mới bắt đầu đã nhảy lên xe người ta rồi hả?!”
“Cái máy này từ giờ là của tao!”
Những đội chiến đấu của ma giáo, chẳng thèm bận tâm đến luật lệ, trực tiếp nhảy lên hoverbike của đối thủ rồi rút đao tàn sát ngay trên yên xe.
“A Di Đà Phật! Adios! Motherfucker! Đi bình an nhé——!”
“Cái đồ hòa thượng chết tiệt——!”
Một kẻ vô danh, không rõ thuộc phe phái nào, lao thẳng hoverbike của mình vào đối thủ bên cạnh, gây ra một chuỗi tai nạn liên hoàn.
“Dùng lựu đạn khói hơi cay là phạm quy đấy thằng khốn! Đã thế còn pha độc vào nữa hả?!”
“Không thích thì cấm luôn độc công đi, đồ ngáo!”
Còn có cả những võ nhân sử dụng độc công, thản nhiên ném lựu đạn khói trộn độc khắp nơi, khiến trường đua vốn đã hỗn loạn lại càng thêm loạn.
Quả thật, đúng là một mớ hỗn độn không hơn không kém.
Tiếng thét gào, tiếng nổ vang dội không ngớt giữa hàng loạt hoverbike đang lao đi với vận tốc hàng trăm km/h. Một số may mắn thì kịp bung dù thoát thân, nhưng cũng không thiếu kẻ vận rủi, ngay cả thi thể cũng không còn nguyên vẹn mà tan xác tại chỗ.
“Sắp hạ cánh đấy!”
Cùng với lời của Se-ryeong, chiếc hoverbike đáp xuống, lơ lửng cách mặt đất chỉ vài mét. So với những chiếc khác, vốn đã lao xuống mặt đất sau những pha va chạm, bọn họ rõ ràng vượt xa một đoạn dài.
“Thời đại này loạn rồi, loạn hết cả rồi!.”
Nhìn về phía sau, nơi đang diễn ra cảnh tượng hỗn loạn chẳng khác gì Tu La, Mok-jin chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
Vốn dĩ thân là người trong võ lâm, hắn chẳng phải hạng dân thường yếu đuối gì, cái việc nhìn võ nhân chết như rạ cũng chẳng khiến hắn chớp mắt. Thế nhưng cái cảnh tượng vừa phát sóng trực tiếp ra toàn vũ trụ, vừa kiếm tiền, lại còn có người cười cợt bỏ tiền ra mua vé để ngồi xem, thì đúng là vượt ngoài sức tưởng tượng. Một thế giới đúng là chẳng thể hiểu nổi.
Tuy nhiên, trong cái mớ hỗn độn đó, vẫn có những kẻ không hề quên đi bổn phận của mình. Mok-jin khẽ thốt lên một tiếng “Hô” đầy tán thưởng khi nhận ra có không ít người đang bám sát sau lưng họ, bất chấp trận chiến đang nổ ra loạn xạ.
“Trừ bọn mình ra, nhóm dẫn đầu còn lại bao nhiêu người thế?”
“Tổng cộng là mười sáu đứa.”
“...Chết tiệt, sao lại nhiều thế chứ.”
Se-ryeong nhăn nhó, không giấu nổi vẻ bực dọc. Theo như thống kê của những giải trước, thường thì số người sống sót được vào nhóm đầu cũng chẳng vượt quá mười. Thế mà lần này lại lòi ra tận mười sáu, tình hình vượt ngoài dự liệu. Cô liền quay sang hỏi Mok-jin.
“Là những ai vậy?”
“Ngươi nghĩ ta nhìn là nhận ra chắc? Chỉ biết là trong đó không có người của họ Baek thôi. Nhưng mà...”
“Tây Thiên Kiếm Hậu đang đuổi theo.”
Vừa nghe Mok-jin nói, Se-ryeong liền bĩu môi. Cô đã lường trước rằng với tổ hợp đó, kiểu gì đối phương cũng sẽ sớm vượt lên nhóm đầu. Thế nhưng khi chuyện đó thật sự xảy ra, cảm giác khó chịu và bất an vẫn không khỏi dâng lên trong lòng.
“Hừm, không hiểu có gì mà vui đến thế...”
Một nữ nhân quả thật khó mà nhìn thấu. Dù khoảng cách giữa họ không hề gần, nhưng chỉ cần ánh mắt chạm nhau, Kim Yeon-hwa đã nở một nụ cười nhẹ rồi vẫy tay, khiến Mok-jin bất giác nghiêng đầu thắc mắc.
.
.
(Thông tin)
-Khán giả của Tortuga Rally thường quan sát cuộc đua từ các phi thuyền khổng lồ chuyên dụng lơ lửng trên không trung hoặc từ chính những phi thuyền cá nhân của mình. Màn hỗn chiến trong chặng đầu tiên luôn là tiết mục được yêu thích bậc nhất, thu hút hàng chục triệu người đổ về theo dõi trực tiếp.
-Các hoverbike tham gia Tortuga Rally đều đủ loại hình dáng, kích cỡ, không hề đồng nhất. Ban tổ chức chỉ áp đặt những giới hạn tối thiểu, còn việc có chấp nhận rủi ro để đổi lấy tính cơ động, hay ưu tiên sức mạnh và phòng ngự để chạy an toàn là quyền tự do của mỗi tay đua.
-Vốn dĩ, dòng xe nguyên bản theo phong cách phương Đông không có động cơ đẩy chính. Tuy nhiên, chiếc hoverbike của Se-ryeong đã được gắn thêm động cơ chính, đồng thời hoán cải sao cho các bộ tăng tốc cỡ nhỏ ở hai bên thân xe có thể điều chỉnh hướng. Nhờ đó, dù khả năng kiểm soát trở nên cực kỳ khó khăn, nhưng bù lại có thể thi triển những động tác nhào lộn vô cùng ngoạn mục. May thay, Se-ryeong lại là thiên tài trong lĩnh vực điều khiển hoverbike, nên dù cho cỗ máy có quái đản đến mấy, nàng ta cũng điều khiển được một cách dễ dàng.
-Còn Mok-jin, sau một quá trình khổ luyện đổ máu, chỉ vừa đủ đạt đến trình độ không đâm đầu vào đâu đó mà thôi. Đặc biệt, trong tay Mok-jin, các bộ tăng tốc cỡ nhỏ đều phải được cố định, không thể điều chỉnh hướng.
-Chặng đua đầu tiên của Tortuga Rally chính là khu phố cũ nơi từng tồn tại chợ lãng nhân. Giờ đây, nơi này đã hoàn toàn trở thành một phế tích, môi trường khắc nghiệt tới mức không còn ai sinh sống nổi. Ngay cả những thiết bị biến đổi địa hình (Terraforming Converter) vốn dùng để tạo ra môi trường có thể sinh sống được cũng đã dừng hoạt động, biến nơi đây thành một phế tích hoàn toàn. Tuy vậy, đôi khi vẫn có những kẻ đào tẩu hay dân nghèo chọn cách bám trụ lại và sinh sống. Do môi trường không còn thích hợp cho sự sống, họ buộc phải mang theo thiết bị hỗ trợ hô hấp hoặc các loại thiết bị duy trì sinh mạng khác.
-Các động cơ chính lắp trên chiếc hoverbike của Se-ryeong có kích cỡ lớn một cách bất thường.
-Khi chế tạo Custom Cluster Boost Transfer riêng cho Mok-jin, Glory Morgan đã vô cùng hạnh phúc, như thể được thỏa mãn niềm đam mê cuồng nhiệt vậy.
-Kỹ năng booster vận hành bằng nội công vốn gây áp lực rất lớn lên động cơ, bởi vậy không thể sử dụng thường xuyên. Nhất là trong trường hợp như Mok-jin, kẻ không ngại dồn nội lực một cách thô bạo, thì càng không thể lạm dụng.
-Phân đoạn xuất phát của chặng đầu tiên trong Tortuga Rally chính là điểm bán hàng (Sales Point) nổi tiếng bậc nhất. Lý do thì quá rõ ràng: hỗn loạn, rực rỡ, ồn ào, và liên tục có những vụ nổ dữ dội, tạo nên một trường cảnh không thể chán ngán.
-Đội Bạch Hổ Trại đang cưỡi chiếc hoverbike khổng lồ lao vun vút, chính là đối thủ cạnh tranh trực tiếp với Hắc Báo Trại.
-Chiến thuật đội hình sử dụng ảo diệu của trận pháp tuy không phải do người trực tiếp thao tác, nhưng vẫn đạt hiệu quả rất cao. Một số loại trận hình thậm chí còn được nghiên cứu và áp dụng trong quân đội.
-Trong Tortuga Rally, việc nhảy lên và cướp lấy máy của người khác không hề bị cấm. Chính vì vậy, nếu máy của ai đó gặp sự cố trong lúc thi đấu, việc cướp luôn máy đối thủ để tiếp tục đua là chuyện xảy ra như cơm bữa.
-Vị vô tăng vừa hét “Amitabha, Adios, Motherfucker” thực ra không phải là một tên phá giới, mà là một cao tăng chân chính đến từ Thiếu Lâm, người đang giấu thân phận để tham gia giải đấu — Đại sư Gong-mu. Đại sư Gong-mu là khách quen của Tortuga Rally, năm nào cũng góp mặt. Bí mật của ông chính là sở thích lái hoverbike để giải tỏa stress tích tụ trong những ngày dài khổ tu nơi thiền viện.
-Trong Tortuga Rally, độc công cũng được chấp nhận. Tuy nhiên, độc cực độc bị hạn chế, chỉ cho phép sử dụng độc gây tê hoặc độc gây ngủ. Mặc dù độc được phát tán trên diện rộng và hiệu quả cũng bị pha loãng phần nào nên không đến mức quá nguy hiểm, nhưng đối với những kẻ không chuẩn bị phương án đối phó hoặc dính phải độc công ở cự ly gần thì lại là mối đe dọa chí mạng.
-Trong cặp đôi Kim Yeon-hwa và Kim Seong-beom, người điều khiển hoverbike một cách bất ngờ lại chính là Tây Thiên Kiếm Hậu Kim Yeon-hwa. Dù Kim Seong-beom cũng điều khiển hoverbike không tệ, nhưng nếu so với Kim Yeon-hwa — người từng là một “chị đại” của thế giới hoverbike thời trẻ — thì còn thua kém một bậc.
(Câu này chưa hiểu lắm, không rõ do tác giả viết sai hay sao, nguyên văn: 거대 호버 바이크를 타고 질주하는 녹림채는 흑표채의 라이벌 성채인 백호채이다.)