VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

112 2563

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

273 518

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

479 3593

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

144 444

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

1038 3872

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

(Đang ra)

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

toshizou

Giờ thì Yotsuba chỉ còn một lựa chọn: giữ kín chuyện "hẹn hò hai nơi" đầy tai hại này, và cố hết sức khiến cả hai cô bạn gái của mình được hạnh phúc nhất có thể!

58 329

Vol 2 - Chương 4

Chương 4

Collab Ngủ Lại Nhà AwaMashi

Trái ngược hoàn toàn với ánh nắng đang chiếu gay gắt ngoài kia giữa bầu trời xanh, tôi thì vẫn đang cuộn tròn trong chăn futon khi chuông điện thoại reo và tôi nhấc máy.

“Xin chào~ Mashiron đây,” giọng nói thân quen vang lên ở đầu dây bên kia.

“À, chào Mashiron!” tôi đáp.

Như thường lệ, tụi tôi lại gọi điện cho nhau vào đầu giờ chiều. Nhưng hôm nay không chỉ là buôn chuyện linh tinh—đây là cuộc họp bàn về buổi collab tiếp theo.

“Tớ mới đi ăn ramen về đấy,” cô ấy nói. “Ăn no đến mức không đứng dậy nổi luôn. Awa-chan ăn gì chưa?”

“Vừa mới tỉnh dậy luôn á...” tôi thú nhận.

“Awa-chan...”

“Tại hôm qua tớ stream Worldcraft đến khuya, nên sáng nay mới ngủ nướng tí thôi mà...”

“Thức khuya hoài là không tốt đâu đó, đừng lạm dụng quá. Với cả, đi ăn gì đó ngay đi.”

“Nhưng mà tớ đâu có đói lắm đâu...” tôi rên rỉ.

“Không đói cũng phải ăn,” Mashiron mắng yêu.

“Vâ... vâng...” tôi lí nhí.

Tụi tôi đã collab với nhau từ hồi debut đến giờ, đến nỗi tôi chẳng nhớ nổi là đã họp bao nhiêu lần rồi. Bây giờ thì cả hai đều thoải mái tám chuyện một cách rất tự nhiên.

Tôi thầm nghĩ, Giọng Mashiron đúng kiểu ru ngủ luôn ấy. Dạo gần đây, tôi hay tám điện thoại dài thiệt dài. Và vì nhân cách Awayuki thì phải nói năng kiểu quý cô lịch thiệp, nên tôi luôn cố giữ hình tượng... nhưng dạo này cứ bị lộ ra mấy câu thật lòng lúc nào không hay.

Nhưng giờ thì phải ưu tiên chuyện quan trọng trước, tôi nhai tạm ổ bánh mì mua sẵn rồi hỏi thẳng chủ đề chính: “Mashiron muốn làm gì cho collab lần này?”

“Hmm...” Mashiron ngẫm nghĩ. “À đúng rồi, bên quản lý bảo là muốn làm outfit mới cho Awa-chan đó.”

“Thiệt hả?!”

“Ừ. Tớ đang hừng hực khí thế vẽ luôn nè, nên hãy chờ đón nha. Dù hiện tại tụi mình mới bàn tới khâu ý tưởng thôi.”

“Yay!” tôi hét lên vui sướng. VTuber mà có outfit mới thì y như Kamen Rider có hình thái mới vậy đó. Lực chiến tăng vọt luôn!

“À mà khoan,” Mashiron tiếp lời. “Vậy là cái đó không tính làm collab được rồi ha. Lạc đề tí, xin lỗi nha.”

“Không sao đâu. Tin đó khiến tớ vui mấy ngày luôn ấy chứ!”

...Khoan đã. Hình như tôi vừa nghĩ ra ý hay thì phải. Một ý tưởng chỉ có thể thực hiện vì Mashiron là mama illustrator của tôi.

“Nè Mashiron,” tôi lên tiếng, “tụi mình làm collab kiểu cùng nhau nghĩ ý tưởng outfit mới thì sao?”

“Ồ? Hmm. Nghe cũng hay đó...”

“Mình còn có thể xem phản ứng của viewer để định hướng thiết kế, với cả phụ kiện nữa.”

“Ý tưởng stream khá mới mẻ đấy.”

“Nhưng nếu cậu không muốn cho xem bản phác thảo thì cũng không sao đâu nhé.”

“Hmm, tớ thấy cũng được mà. Nghe có vẻ vui. Và cũng nên thử cái mới nữa. Không biết có dùng được ý tưởng nào trong stream hay không, nhưng chắc chắn khán giả sẽ rất thích.”

“Vậy thì... tụi mình làm vậy nhé?”

“Được thôi. Nhưng tớ có điều kiện.”

“Điều kiện?!”

“Ừ. Nhân dịp có collab, tớ muốn làm off-collab luôn. Cậu sống một mình mà đúng không? Tớ ngủ lại nhà cậu nha?”

“Một... một buổi ngủ lại?!”

“Coi như là tiện thể kết hợp luôn ha.”

Thật ra thì từ trước đến giờ, combo AwaMashi tụi tôi chưa từng off-collab, trừ lần gặp khi thu âm cho Live Start. Lý do chính là vì Mashiron sống xa với gia đình. Không ngờ lại có ngày này... Trời ơi. Nãy giờ nói chuyện vui vẻ bao nhiêu, giờ tự nhiên hồi hộp muốn xỉu luôn.

“Tớ mang theo dụng cụ vẽ nha,” Mashiron nói tiếp. “Vậy có ổn không?”

“Đ-Đương nhiên rồi!” tôi hét lên. “Không sao đâu! Chỉ là... bất ngờ quá thôi.”

“Ờ thì... tại dạo gần đây cậu off-collab với người khác nhiều quá, nên tớ bắt đầu hơi ghen ghen rồi.”

Ôi trời đất ơi sao dễ thương dữ vậy?! tôi gào thầm trong lòng. Bình thường thì điềm đạm lắm, tự dưng lại nói mấy câu ngọt xớt. Cậu muốn ngủ lại? Thôi dọn về sống luôn đi!

“Tớ nghĩ tiện thể để cho mọi người biết là cậu là của tớ luôn,” Mashiron nói thêm.

“?!?!” (Choáng nặng)

“Tớ đùa thôi.”

Không ổn rồi. Mashiron vừa cool ngầu, vừa có tí ti tiểu quỷ, lại dùng đại từ "boku" nên nghe càng tomboy nữa. Quá mạnh mẽ. Tâm trí tôi suýt nữa là bị tận thế luôn rồi.

Mashiron thật sự rất giỏi trong việc khai thác sự đối lập trong tính cách của bản thân. Tôi không bao giờ đoán được trong đầu cậu ấy đang nghĩ gì. Chính điều đó khiến tôi cứ bị cuốn vào, mê mẩn không dứt được. Muốn nạp thẻ cho cậu ấy luôn. Quyết rồi—stream sau của cậu ấy, tôi sẽ superchat thật mạnh.

Sau khi chốt ý tưởng collab, tụi tôi bắt đầu bàn xem hôm đó cần chuẩn bị gì, rồi ngoài stream ra thì còn làm gì nữa.

“Hôm đó Awa-chan có uống không?” Mashiron hỏi.

“Ừm, hôm đó là ngày tớ không uống, chắc sẽ tỉnh.” Hơn nữa—dù khả năng xảy ra cực thấp—nhưng nếu mà tôi say xỉn rồi làm gì Mashiron ngoài đời thật thì chắc tôi sẽ tự xử luôn.

“Vậy thì tốt.”

Sau đó tụi tôi tám chuyện về mấy VTuber khác một hồi rồi mới kết thúc cuộc gọi.

“Vậy nhé, tớ thấy ổn hết rồi. Hẹn gặp nha~!” Mashiron nói.

“Okay!”

Tôi phải chuẩn bị thật sớm để đón Mashiron tới nhà! tôi nghĩ sau khi cúp máy. “Trước tiên chắc phải dọn dẹp cái đã.”

Tôi vốn không định để phòng bừa tới mức này, nhưng mà dạo gần đây nhìn lại thì... đúng là hơi sống buông thả thật. Việc đầu tiên: làm cho chỗ này nhìn đỡ bừa bộn đi đã. Mà chắc nên hút bụi trước nhỉ.

“Nghĩ là vậy là xong rồi đó.”

Căn hộ của tôi vốn nhỏ vì sống một mình, nên dọn cũng nhanh ngoài mong đợi.

Giờ còn cần làm gì nữa ta...? tôi nghĩ. À đúng rồi, phải trữ thêm nước uống với đồ ăn vặt. Đi coi tủ lạnh cái.

Tôi bước vào bếp để kiểm tra, nhưng vừa liếc thấy một món đồ quen thuộc thì lập tức đứng hình vài giây.

“Ờ... cái đó... Tôi thấy suốt mà cứ để kệ hoài, chắc nên xử lý nó sớm đi ha...”

Y như học sinh nam giấu tạp chí người lớn trong anime, tôi vội vàng phi tang món đồ không nên để ai nhìn thấy đó.

“Ơ, tới rồi kìa!”

Sau khi chuẩn bị xong hết, tôi cứ đứng ngồi không yên, hồi hộp chờ tới lúc chuông cửa reo. Tôi chạy ù ra mở cửa, và thấy Mashiron—lần đầu tiên gặp ngoài đời từ hồi thu âm Live Start—đang xách theo túi đồ to oạch.

“Chào nhé~ Là Mashiron đáng yêu của cậu đây~”

“Chào mừng! Vào đi, vào đi!”

“Cảm ơn~ Tớ vẫn chưa quen sống ở thành phố. Cái gì cũng chen chúc, thấy hơi mệt nữa.”

Lần đầu tiên có một người bạn thực sự đến căn hộ của tôi. Hồi hộp quá đi mất. “Vậy cậu chắc đang khát nhỉ? Tớ có nhiều loại lắm—nước cam, cola, cà phê, trà. Cậu muốn uống gì?”

“Có StroZero không?”

Tôi khựng lại. “Ờ... có, nhưng mà...”

“Ahahaha! Giỡn đó. Tớ uống nước cam nha. Với cả, tớ có mua bánh ngọt từ quê mang lên nữa, ăn chung nha~”

“Thiệt á? Yay, bánh ngọt~!”

Khi cả hai đang vừa trò chuyện vừa ăn bánh, ánh mắt tôi không khỏi liếc về phía Mashiron vì tò mò. Trắng thật đấy. Da cô ấy trắng đến mức phát sáng. Tôi nhớ lại cảm giác này từ lần thu âm Live Start. Cô ấy giống như một nàng tiên—có gì đó mong manh, mờ ảo, khiến người ta cứ thấy như thoáng thấy rồi lại vụt mất.

Đang quan sát cô ấy, tôi để ý Mashiron cứ liếc mắt nhìn quanh nội thất trong phòng. “Cậu đang để ý căn phòng à?” tôi hỏi.

“Hử? Ờ, xin lỗi,” cô ấy đáp. “Tớ chỉ đang nghĩ là... cậu sống ở một nơi bình thường hơn tớ tưởng.”

“Hả? Vậy cậu tưởng tượng ra cái gì cơ?”

“Không nói đâu!” Cô ấy bật cười. “Nhưng mà mấy tấm cách âm này—cũng đúng chuẩn VTuber đấy chứ.”

“Cậu cũng dùng à?”

“Dĩ nhiên. Tớ sống cùng bố mẹ, nên luôn phải để ý tiếng ồn mình tạo ra.”

Tôi đã dán hết mức có thể mấy tấm cách âm lên tường. Trông thì chẳng thẩm mỹ gì mấy, nhưng đối với một streamer sống chung cư thì đây là phép lịch sự tối thiểu.

“Với mức cách âm này,” Mashiron tiếp lời, “tớ có tấn công cậu cũng chẳng ai biết đâu.”

“Hả?!”

“Đùa thôi mà.”

“Thôi nào!”

Cô ấy lại cười khúc khích.

Ugh! Trái tim tôi muốn nhảy khỏi lồng ngực. Thế là bị cô ấy trả đũa hết mấy lần trêu chọc trước đó rồi! “Mà này, bánh này ngon đấy,” tôi nói, cố đánh trống lảng. “Cậu mua ở đâu vậy?”

“Ừm, tên tiệm là gì nhỉ... Đợi tí, tớ quên mất rồi. Để tớ tra lại.”

Khi Mashiron cầm điện thoại lên, tôi trông thấy một thứ mà có lẽ... tôi không nên thấy. Hình nền điện thoại cô ấy là một bức minh hoạ, vẽ theo kiểu ảnh selfie của hai người—model của cô ấy và model của tôi, đang cười rạng rỡ nhìn vào camera. Và tôi chắc chắn chính cô ấy đã vẽ nó. Dù sao thì cũng chính cô ấy là người đã vẽ ra hình hài cho tôi—nét vẽ đó tôi sao mà nhầm được. Hơn nữa, bức hình đó không hề được đăng ở đâu cả. Lần đầu tiên tôi thấy nó. Điều đó có nghĩa là—

“Hở? Sao vậy, Awa-chan?” Mashiron lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

“À, ừm, hình nền đó...”

“Cái này à? Tớ vẽ để làm hình nền cho điện thoại đấy. Đẹp đúng không?”

Chết rồi. Chết thật rồi. Tôi cảm nhận được mặt mình đang đỏ lên từng chút một. Thấy thế, Mashiron nở nụ cười tinh quái và trượt lại gần, ngồi sát cạnh tôi. Gì—gì đây?!

“Awa-channn... ♪”

“Gì... Gì thế?!”

“Say cheese~!”

“Hở?!”

“Nào nào!”

“Ơ-Okay.”

“Cười lên~!”

Mashiron chĩa camera điện thoại về phía cả hai và tôi đành làm theo, tạo dáng như cô ấy bảo. Tách. Âm thanh cửa trập vang lên. Và cái ảnh đó là để...

“Xong rồi! Giờ có bản thật rồi nhé! Tớ sẽ đặt nó làm màn hình khoá!”

“!!!?!?!?!” Tôi đổ vật ra sau, tay ôm mặt.

À, mà sau đó cô ấy cũng gửi cả hai bức hình cho tôi. Chúng là báu vật của tôi.

Mashiron bằng xương bằng thịt bắt đầu hoà vào hình tượng Mashiron VTuber trong tâm trí tôi, khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Rồi tôi đứng dậy vào bếp để chuẩn bị nguyên liệu nấu bữa tối cho cả hai.

“Cậu nấu cả cho tớ nữa à?” Mashiron hỏi. “Tớ có thể chạy ra tiệm mua gì đó cũng được mà.”

“Không sao. Tớ vẫn hay nấu thế này mà,” tôi đáp. “Cậu cứ nghỉ ngơi ở phòng kia đi. Không cần phải nhìn chằm chằm vào lưng tớ như thế đâu.”

“Tớ chỉ tò mò thôi. Tớ đâu có biết nấu ăn. Miễn là không làm phiền thì tớ được xem chứ? Tớ thật sự muốn biết cậu nấu những gì.”

“Ừ, xem thì được. Nhưng đừng bỏ cái gì kỳ kỳ vào đấy đấy nhé...”

“Không cho thêm StroZero à?”

“Đây là món thịt hầm khoai tây đó! Không cần mấy thứ đó đâu!”

“Đường, muối, tiêu, mirin, nước tương, StroZero.”

“Nó không phải gia vị!!”

Lần này nấu ăn có hơi rắc rối hơn mọi khi, nhưng cũng vì thế mà lại thấy vui hơn.

“Cảm ơn vì bữa ăn nha,” Mashiron nói. “Mà này, Awa-chan nấu ngon thật đấy. Tớ bất ngờ luôn.”

“Cậu thấy ngon là được rồi. Tớ chủ yếu nêm nếm theo khẩu vị thôi, chứ không nấu mấy món cầu kỳ được. Mà... không hiểu sao cậu lại ngạc nhiên chuyện tớ biết nấu ăn nữa.”

Khi tôi cố tình làm mặt giận giả vờ sau bữa tối, Mashiron liền hùa theo bằng những lời tâng bốc lố bịch.

“Á, thật là thiếu suy nghĩ quá. Tất cả món ăn đều ngon quá nên miệng tớ không kiềm được và nói ra điều không nên. Để tạ lỗi, tớ sẽ rửa bát cho cậu.”

“Không, tớ phải là người làm mới đúng chứ,” tôi cố gắng ngăn. “Với lại tớ đâu có giận gì đâu.”

“Không sao đâu. Tớ định rửa từ đầu rồi. Cậu cho tớ ở lại qua đêm cơ mà, nên ít nhất phải làm gì đó đáp lễ chứ.” Mashiron kiên quyết gạt lời từ chối của tôi, gom đống chén bát lại rồi bắt đầu rửa.

Tôi có hơi lo cô ấy sẽ bị nước rửa chén hoặc nước nóng làm hại làn da trắng mịn ấy, nhưng cũng chẳng có lý do gì để ngăn cả. Chỉ có hai người nên chắc xong nhanh thôi. Nhưng mà...

“Sao thế?” Mashiron hỏi. “Sao trông cậu như có tâm sự vậy? A—ý tớ là... hay là thứ cậu muốn đáp lễ không phải là rửa bát, mà là... thân thể tớ?”

“Gì cơ?!”

“Cậu cho tớ ngủ lại mà, mấy tình huống kiểu này thì thường là như vậy đúng không?” Cô ấy cười tinh nghịch. “Awa-chan hôm nay... hơi ‘hư’ đấy nhé? ♪”

“Hở? Ơ, tớ...”

Cô ấy lại cười phá lên. “Dễ thương quá đi mất, cái kiểu ngượng ngùng đáng nghi của cậu ấy.”

Chết tiệt. Mashiron ngoài đời giờ mạnh chẳng khác gì dùng Raiser Sword, mà mặt tôi thì đã đỏ đến mức chuyển sang chế độ Trans-Am rồi. Với đà này thì chắc sắp biến thành light novel Người Mẹ Cùng Gen Của Tôi Muốn Đánh Sập Lý Trí Tôi mất thôi. Nhưng khoan! Phải nhớ là mình đang viết một best-seller rồi cơ mà! Tôi Đã Chuyển Sinh Thành Lon StroZero! Đang bán chạy lắm luôn đấy nhé! Phải vững lòng! Đừng để bị đánh bại bởi shuwa-shuwa!

“Đ-Đừng trêu tớ nữa mà!” tôi rên rỉ. “Tớ... tớ đi lau nhà tắm đây!”

Mashiron cười. “Đi đi~”

Thế là tôi bỏ chạy vào nhà tắm.

“Ugh, cái này khó chùi quá...” tôi lầm bầm khi đang kỳ cọ. “Không biết chỗ này bẩn từ lúc nào nữa.” Vì sắp có người khác ngoài tôi sử dụng nên tôi đâm ra soi cả những vết bẩn chẳng ai để ý, như mấy vệt phía sau đồ đạc. Nhưng mà, tôi nghĩ, dù là người hay đồ vật, thì cái đẹp nằm ở con mắt người nhìn mà.

“Awa-channn!” Mashiron gọi từ bếp. “Tớ rửa xong chén rồi. Cất ở đâu đây?”

Tôi đã mất nhiều thời gian dọn dẹp hơn tưởng tượng. “Umm, cất vào tủ trên, bên phải ấy,” tôi gọi lại, rồi tạm ngưng việc lau chùi.

“Okay, bên phải, bên phải... Ở đây hả?”

Vừa tiếp tục lau, tôi nghĩ chắc Mashiron sẽ không thể tìm ra chỉ nhờ lời nói. Đành dừng việc dọn dẹp để ra tận nơi chỉ cho cô ấy.

Nhưng mà khoan. Mashiron đã xem tôi nấu ăn, nên chắc cô ấy nhớ cũng nên. À không, tôi đã để hết chén ra bàn trước rồi, nên chắc cô ấy đâu biết tôi cất ở đâu...

...

Khoan đã. Mình... để chén ra trước làm gì ấy nhỉ?

...

“Chết rồi!” Dù đang ở trong nhà, tôi vẫn lao như tên bắn ra bếp. Cái tủ đó là nơi mình để—!

“Á—”

Nhưng có vẻ tôi đã đến quá muộn.

“A-Awa-chan... Ừm... cái này là... ừm...” Mashiron đang đứng đờ người, mắt dán chặt vào thứ tôi đã cố giấu đi từ đầu.

Và cái đó... là một túi rác. Nhưng không phải túi rác bình thường—mà là túi rác mang khí chất tuyệt vọng như nghĩa địa. Nếu phải đặt tên cho nó, thì chắc là Nghĩa Địa StroZero—một hợp thể được cấu thành từ vô số lon StroZero tôi đã uống.

“Thì là...” Mashiron ấp úng. “Cậu biết mấy con quái vật trong dark fantasy ấy, kiểu như một đống người dính vào nhau ấy? Tớ thấy cảm giác bây giờ cũng kiểu vậy đó.”

“Không phải như cậu nghĩ đâu! Tớ gom hết chúng lại rồi, nhưng xui là chưa đến ngày đổ rác thôi! Không phải tớ uống nhiều đến thế chỉ trong vài ngày gì đâu. Thiệt mà. Ừm. Dù sao thì cậu đang hiểu lầm rồi.”

“Ừ ừ, hiểu rồi mà. Không sao đâu. Tớ hiểu rõ rồi, nên cậu cứ bình tĩnh.”

“Ugahhhhhhhhhhh!!!” Xấu hổ, tuyệt vọng—tôi hét lên khi mọi cảm xúc không thể chịu đựng tràn vào đầu như một trận lở tuyết. Tôi không ngờ cô ấy lại thấy thứ đó. Nếu ai đó giao cho tôi bài tập tái hiện vỏ lon bia bằng rác, chắc bài này được điểm tuyệt đối mất!!!

“Không sao mà,” Mashiron trấn an. “Giá trị con người không nằm ở đống rác của họ đâu. Với cậu, Awa-chan, tớ chấp nhận được hết.”

“Cậu bắt đầu giống kiểu nữ chính bi kịch, sẵn sàng huỷ hoại bản thân vì người yêu rồi đấy...”

“Không hẳn là ý tớ đâu...”

Cái đoạn được báo trước từ hôm qua... thế là đã thành hiện thực. Và tôi cần khoảng một tiếng đồng hồ để hồi phục hoàn toàn.

Sau khi dọn dẹp xong bữa tối và thiết lập các thiết bị, cuối cùng cũng đến giờ lên sóng. Và ngay khi bắt đầu, Mashiron đã công khai toàn bộ mọi chuyện xảy ra trước đó. Vâng, toàn bộ—bao gồm cả nghĩa địa lon StroZero!

“Và đó là toàn cảnh cuộc đột kích nhà Awa-chan của tớ!” cô ấy kết lại.

“Cuối cùng cũng xong... Như bị hành hình giữa công chúng vậy. Tớ chỉ muốn bịt tai lại thôi.”

: teetee

: ôi trời ơi, teetee cấp độ nghiêm trọng 10000

: tôi không biết... liệu cơ thể mình có chịu nổi nữa không... Ara~ (đã thanh tẩy)

: tôi yêu câu chuyện ngủ chung—à nhầm, ngủ qua đêm! Mà lại còn là do Mashiron đề xuất nữa thì càng đỉnh

: À vâng, bốn chữ S trong nấu ăn: sugar, salt, soy sauce, và strozero

: Tôi cứ tưởng sẽ là chuyện gì đó kinh khủng, hóa ra chỉ là đống lon rỗng

: ^ đúng là một bro thích nghi hoàn hảo với môi trường sống

: cần gì phải nói kiểu đó chứ, buồn cười thật đấy

: Một đống lon StroZero... không phải Quỷ Súng, mà là Quỷ StroZero

: Con quỷ đó chắc có năng lực quấy rối tình dục tất cả phụ nữ trong bán kính 1000 mét và mọi người lớn có vòng một 1500 mét

: LOL vòng một 1500 mét. Ai mới là mục tiêu thế này

: StroZero: ...làm ơn... cho tôi được yên nghỉ... (trong thùng rác)

: eek!!!

: Ai đây? VTuber seiso mà Mashiron sắp “ăn” à? Tân binh à?

: Không phải mới đâu, chỉ nghỉ một thời gian rồi quay lại thôi

: Tôi đến đây vì nghe nói Awa-chan seiso đang bị Mashiron “làm cho ra dáng đàn bà” 50000

: Thật ra trước đây Mashiron vốn là người chủ động. Giờ thấy lại kiểu đó thấy hoài niệm ghê

: Tôi thích cả phiên bản ngày xưa lẫn phiên bản hiện tại

: Hội kỳ cựu lý tưởng quá trời

Alice Soma: Thật vui khi thấy oshi của mình vui như vậy! Muốn donate superchat lắm nhưng tôi đã đạt giới hạn rồi!

: alice-chan T_T

Lượng người xem hiện tại đông kinh khủng, và việc chỉ lướt qua chat thôi cũng đã quá sức với tốc độ trôi vèo vèo. Vì đây là collab offline đầu tiên và cũng là buổi ngủ lại đầu tiên, nó đã vượt khỏi giới hạn của một buổi hợp tác đơn thuần và trở thành một sự kiện lớn. Giờ là lúc phải cố gắng hết sức để làm cho tất cả mọi người có mặt hôm nay đều vui vẻ!

“Tớ nghĩ kể chuyện thế là đủ rồi,” Mashiron nói. “Như đã nhắc sơ trước đó, hôm nay chúng ta sẽ cùng lên ý tưởng trang phục mới cho Awa-chan!”

“Tớ háo hức mong chờ gu thời trang của mọi người đó nha!”

“Nếu thấy ý tưởng nào hay, tớ sẽ vẽ nháp thử tại chỗ, rồi để mọi người góp ý.”

“Chúng ta cũng nên bắt đầu suy nghĩ đi thôi! Cậu có hình dung gì chưa, Mashiron?”

“Ừm... thật ra thì tớ vẫn chưa quyết định là sẽ thiết kế cho Awa-chan hay Shuwa-chan nữa.”

“À...” Giờ nghĩ lại thì, tôi vốn là một sinh vật đầy mâu thuẫn, vừa hướng về seiso vừa chuyên làm trò hài—và khoảng cách giữa hai thái cực đó đúng là quá lớn để dung hợp trong một bộ trang phục duy nhất. Cho đến giờ tôi luôn tách biệt việc dùng hai bộ đồ tuỳ theo tình huống. Lúc thu âm Live Start cũng bị đối xử như hai người hoàn toàn khác vậy. Ừm... Nhưng mà... “Nếu cậu đã vẽ rồi thì tớ muốn có bộ nào dùng được cho cả hai kiểu stream luôn...”

“Ồ! Vậy là một bộ vừa hợp với Shuwa-chan vừa hợp với Awa-chan à?”

“Đúng vậy, nhưng tớ biết là khó lắm...”

“Ừm. Khó thật đấy... Nhưng mà thử xem sao. Biết đâu nghĩ ra được gì hay.”

“Thật à? Cảm ơn nhiều!”

“Chat ơi, mọi người cũng góp ý theo hướng đó nhé.”

: OK!

: khoan đã, Mashiron sẽ vẽ ý tưởng của mình á? Lấy tiền tôi đi

: Đây là cơ hội quá trời tuyệt vời

: em em em! kigurumi hình lon StroZero! đó là lựa chọn duy nhất!

: Chuẩn luôn, quá hợp với cô ấy

: LOL

“Không, đó là lựa chọn hoàn toàn sai lầm!” tôi kêu lên. “Có ai nghe đoạn vừa rồi không vậy?”

“Khoan đã nào, Awa-chan. Con người vốn không hoàn hảo. Không thử thì sao mà biết chắc được? Tớ sẽ vẽ nhanh thôi, rồi chúng ta cùng quyết định.”

“Cậu đang ngồi ngay cạnh tớ mà. Nhìn ánh mắt là biết rồi—cậu nghĩ thế sẽ buồn cười lắm đúng không?!”

“Nhưng mà biết đâu lại tạo ra phản ứng hoá học bất ngờ thì sao? Biết đâu cậu lại trở thành một yuru-chara siêu dễ thương?” Mắt sáng rỡ, Mashiron bắt đầu lia tay trên bảng vẽ. Vài phút sau, cả người Awayuki từ cổ trở xuống đã chui vào trong một lon StroZero khổng lồ, chỉ thò mặt ra từ cái miệng lon.

“Phew,” Mashiron nói. “Xong một bộ!”

“Đây không phải lúc để thấy tự hào đâu,” tôi nhăn nhó. “Bộ này đúng là hợp với Shuwa thật. Khoan đã—không được! Mặc cái này là đánh mất cả nhân tính đấy! Mà giả sử tớ đồng ý đi chăng nữa. Vậy thì sao? Nếu hôm đó đang ở chế độ Awa seiso, lên stream nói cái gì đó kiểu ‘trời nay có tuyết nhẹ~’ mà mặc bộ này thì đúng là thảm hoạ! Ngay cả cậu cũng sẽ phát hoảng nếu thấy đồng đội của mình làm từ... 85% nhôm đúng không?! Lúc đó tớ không còn là VTuber nữa—mà là vật thể SCP rồi!”

“Eh, nhưng mà vẫn hợp với team Live-On mà, phải không? Với cả... cậu từng gây ra sự cố lớn vì quên tắt stream rồi còn gì.”

“À... đúng thật.”

: cười lăn lộn luôn

: và cô ấy đã bị thuyết phục rồi kìa XD

: Bác sĩ Awa-chan, cậu đã bị sát hại! Sau đó bị thay thế bởi một người từ cổ xuống làm bằng StroZero! Tha lỗi cho tôi! /ném cậu ra khỏi tàu vũ trụ

: Cải tạo cơ thể ngu ngốc nhất từng được nghĩ ra

: Ngay cả tổ chức Shocker cũng sẽ thấy ý tưởng này quá đà

: Đây là nghệ thuật đó!

: “Người StroZero” là cái gì vậy trời...

: SCP0000: Shuwa-chan. Loại: An toàn

: đảm bảo là KHÔNG “an toàn” đâu nhé

“Được rồi, Awa-chan. Cho xin ý kiến đánh giá của cậu về bộ này nào.”

“SAI! SAI, SAI, SAI, SAI!” tôi gào lên.

Ngay sau đó, như thể vỡ đê, ý tưởng bắt đầu tràn ngập khung chat.

: Bộ đồ khỏa thân như Sei-sama trong Worldcraft!

: Bộ đồ thỏ ngược giới!

: Kamen Rider V3!

: Quyến rũ gợi cảm kiểu mặc short siêu ngắn!

: seiso = trong sáng = thuần khiết = tươi mát = có ga = StroZero => váy liền họa tiết chanh sủi bọt!

: Hay làm theo phong cách Baron Ashura: bên phải là Shuwa, bên trái là Awa, rồi xoay mặt nghiêng theo bên đang nói

Nhưng rồi mọi thứ rơi vào hỗn loạn... Những ý tưởng nghiêm túc bị trộn lẫn với mớ đề xuất để chọc cười. Thậm chí gom hết lại cũng đủ làm thành một video “những bộ outfit điên rồ nhất do fan đề xuất”.

“Wow, nhiều quá đến mức tớ chẳng biết trả lời cái nào...” tôi nói. “Mà phải nói là ‘hoàn toàn khỏa thân’ thì đâu còn gọi là trang phục nữa nhỉ? Hay mấy người đang chơi kiểu Hoàng đế cởi truồng vậy?”

“Chà chà,” Mashiron đáp. “Theo hướng sexy cũng vui mà?”

“Cũng có lý. Hợp với Shuwa đấy. Nhưng mà... phối cái kiểu sexy đó với sự trong sáng của Awa kiểu gì?”

“Sự cuốn hút và quyến rũ đôi khi đến từ sự chênh lệch. Một người ăn mặc kín đáo bình thường mà đột nhiên khoe da thịt, thì sẽ... sexy hơn hẳn. Tớ thấy ý tưởng short ngắn đáng để thử lắm đó.”

“Ồ, tớ hiểu rồi!” Giải thích đó thuyết phục đến mức trái tim tôi bắt đầu đập rộn ràng khi nhìn Mashiron chăm chú vào bản vẽ của mình.

Cô ấy cứ thế tiếp tục, không hề dừng lại lấy một giây. Cuối cùng, cô cho ra một bản phác thảo thô—nhưng rõ ràng nó toát lên một sức hút tự tin và đầy nội lực. Phải, với ý tưởng là quần short siêu ngắn, đôi chân thon dài của nhân vật trở nên cực kỳ quyến rũ. Thiết kế này cũng làm nổi bật chiều cao bất ngờ của Awayuki. Nhưng mà…

“Mashiron, sao cậu không vẽ chỗ vải ở khu vực túi quần vậy…?” Không có tí vải nào ở chỗ lẽ ra là túi quần cả, và thay vào đó thì, ừm… nhìn thẳng vô là thấy rõ quần lót của tôi luôn ấy!

“Đây đâu còn gọi là quần short nữa! Ít nhất là không phải kiểu tôi từng thấy!”

“Bình tĩnh nào, Awa-chan thân yêu của tôi. Nghe nhé—đây là loại quần lót mà người ta được phép khoe ra đấy.”

“Panty shot thì tôi không nói. Nhưng không có cái quần lót nào trên đời mà người con gái trong sáng lại chấp nhận khoe suốt ngày như vậy cả!”

“Trên đời này không có cái quần lót nào nên bị che giấu cả!”

“Câu đó… hoàn toàn xứng đáng trở thành highlight clip luôn ấy...”

: Hmm. Có thể làm táo bạo hơn nữa.

: AHHHH tôi thấy vải đen dưới đó rồi!!!!!

: Không được... không được... không được... fap...

: Tôi đúng là đồ bệnh hoạn.

: Nhìn thấy một chút thôi! Nhưng vẽ đẹp thật sự LMAO

: Mashiron lại một lần nữa chứng minh vì sao cô ấy là niềm hy vọng của cả thế giới

“Tôi công nhận là đẹp thật,” tôi nói. “Trong lòng thì tôi vui lắm, và nếu Shuwa có mặt ở đây, tôi không thể phủ nhận khả năng cô ấy sẽ nói kiểu ‘Ngon đấy! Có nguyên liệu mới để… sử dụng rồi!’ Nhưng tôi đang ở trạng thái seiso (trong sáng) nên phải kiềm chế lại!”

“Được rồi, hiểu rồi. Vấn đề là cậu không muốn để lộ, đúng không? Vậy thì tôi chỉ cần làm sao cho không còn gì để lộ nữa! Nghĩa là… ngay từ đầu cậu không nên mặc gì cả!”

“Này êêêêêêêêêêê!!!!!”

Mashiron xóa đi lớp vải đen khiêm tốn kia, rồi tô màu da vào phần mà tôi dám chắc là khu vực… nhạy cảm. Ờ thì, từ phía trước nhìn vào có thể còn ổn, nhưng nhìn từ bên hông thì chắc chắn sẽ thấy hết bên trong!

“Tôi sẽ bị bắt mất!” tôi hét lên. “Ra đường mặc thế này là tôi bị bắt luôn đấy!”

“Không sao đâu, Awa-chan. Nghe này—đây là kiểu... vùng kín mà người ta được phép khoe ra.”

“Cậu chỉ muốn có dịp nói câu đó thôi đúng không…”

: Đến giờ tập thể dục phát thanh rồi! Động tác một! Giơ tay lên xuống! Một, hai, một, hai!

: Tim tôi nổ tung vì hạnh phúc mất rồi

: 50000

: Tôi là Ryoma Ecchi-zen. Hiện đang ở trạng thái vô ngã.

: Awa Breathing, Thức Thứ 4545: Mây Trắng Đục

: 4545 = shiko shiko lần nữa… xin đừng biến kỹ thuật hô hấp thành mấy trò... T_T

: Tôi thích cách hai người đổi vai trò tung hứng lắm luôn XD

Sau đó, đôi tay Mashiron lại tiếp tục múa lượn trên bảng vẽ điện tử với hàng loạt thiết kế khác, ví dụ như một cô gái cơ bắp kiểu “Bud Girl”, hay một bộ trang phục tiếp thị chiến dịch với rất nhiều da thịt phô bày. Nhưng thiết kế được yêu thích nhất lại xuất hiện sau đó: một bộ váy màu vàng chanh với họa tiết chấm bi hình học gợi nhớ đến những bong bóng nước có ga. Đi kèm là hoa tai và dây chuyền hình bông tuyết—phản ánh cả nét seiso của Awayuki lẫn yếu tố “âm 196°C” (liên hệ với thương hiệu đồ uống lạnh). Thiết kế ấy thực sự là sự hòa quyện hoàn hảo giữa Awa và Shuwa, và theo tôi thì không thể chê vào đâu được.

“Phù,” Mashiron thở ra. “Tôi vẫn phải xin ý kiến ban quản lý, nên chưa dám nói chắc đây sẽ là thiết kế cuối cùng. Nhưng tạm thời thì… ổn áp đấy.”

“Tôi đồng ý,” tôi nói. “Mashiron, cảm ơn cậu rất nhiều—và cảm ơn cả mọi người trong chat nữa!”

Xong xuôi việc chuẩn bị cho buổi stream, giờ là lúc tắm rửa, đánh răng và lên giường thôi!

“Mashiron, cậu tắm trước đi. Khách mà—phải ưu tiên chứ!”

“Hả? Cậu nói gì thế? Chúng ta tắm cùng nhau mà, đúng không?”

“...C-c-cái gì cơ?” Cậu ấy vừa nói gì…?

“Sao vậy, Awa-chan? Mau vào tắm thôi nào.”

“Khoan đã, khoan… ý tôi là, cậu cứ tắm trước đi—”

“Tắm cùng nhau đi,” Mashiron nói như thể đó là điều hiển nhiên nhất thế gian.

Tôi không biết phải phản ứng sao nữa. Chỉ có thể đứng đơ người ra. Gì cơ? Cậu ấy nghiêm túc đấy à? Không phải đang nói bằng mật mã hay ẩn dụ gì đấy chứ? Nếu là thật thì… chuyện gì đang diễn ra vậy?! “Mashiron, cậu say à?” tôi hỏi. “Tôi nhớ là mình không cho StroZero vào đồ ăn mà. Hay là… cậu bị nhiễm sóng độc từ Sei-sama rồi?”

“Tôi nghĩ cậu nợ Sei-sama một lời xin lỗi. Quên rồi à? Chính cậu là người mời tôi tắm chung mà.”

“Hả?” Cái gì cơ? Tôi không nhớ… Chờ đã, đây là chiêu của Enemy Controller nhà Sei-sama Kaiba sao?! Bukkake Face White Dragon! Calpico Storm of Destruction!!!

…Thôi bỏ đi.

“Nhớ buổi stream Animal Kart không?” cô ấy nói. “Cậu từng ‘trân trọng đề nghị hình thức giao lưu khỏa thân.’”

Đó là khi tôi đang là Shuwa mà!!! Tôi thầm gào lên. Đúng là tôi có nói vậy… nhưng chỉ vì biết chắc cô ấy sẽ từ chối nên mới mạnh miệng. Ai ngờ giờ lại bị gọi nợ!

“Ý tôi là, bồn tắm nhà tôi không lớn lắm đâu…”

“Không lớn, nhưng đủ. Kệ đi.”

“Cái đó… Cậu đúng là…”

“Mgh. Ý cậu là không chấp nhận lòng hiếu khách của tôi à?”

“Bồn tắm là của tôi mà…”

“Ahaha. Phải nhỉ. Nhưng tôi thật sự muốn tắm cùng cậu. Cậu không muốn à, Awa-chan?”

“Không, chỉ là bất ngờ thôi. Tôi không phản đối đâu… Miễn là đừng có tấn công tôi là được.”

“Không sao đâu. Chúng ta biết nhau đủ lâu rồi. Tôi tin cậu mà, Awa-chan.”

Sao cô ấy có thể nói vậy một cách tự tin thế chứ? Trong trí nhớ của tôi, tôi toàn buông mấy câu quấy rối tình dục không hà… Nhưng nếu Mashiron đã nói muốn tắm chung, thì chắc cũng không sao. Chắc sẽ giống như kiểu đi dã ngoại thôi. Sẽ không có chuyện gì bất chính xảy ra đâu.

Ugh… Dù sao thì cũng hơi xấu hổ khi để người ta thấy thân thể mình… Dạo này tôi cũng không tập thể dục nữa, mong là… À đúng rồi! “Vậy thì, mỗi người quấn một khăn tắm, và tuyệt đối không nhìn nhau khi đang kỳ cọ! Nếu cậu đồng ý điều đó thì… tôi đồng ý!”

“Ế…,” Mashiron làm mặt tiu nghỉu. “Thôi được rồi. Vào thôi! Chúng tôi sẽ tắt tiếng stream một lúc nhé~”

: Aaa, đúng là thiên đường, desuwa~

: Tập này quá đỉnh. 20000

: Điều tôi luôn mong muốn… là được làm cái bồn tắm. /emiya

: Tôi hiểu rồi… Vậy thì tôi sẽ biến thành cái bồn tắm cho cậu! Để đó cho tôi!

: Không! Tôi không chịu nhường! Tôi không bao giờ nhường đâu!!!

: Gì cơ???

“Phù~,” Mashiron nói. “Tắm thế này đúng là tuyệt thật. Thư giãn đến mức cứ như mình đang tan chảy luôn vậy.”

“V-Vâng, tuyệt thật ạ,” tôi đáp. Nhưng thật ra tôi đang cứng đờ người vì căng thẳng đấy!!! Bây giờ thì chúng tôi đã gội đầu và kỳ cọ sạch sẽ rồi, đang ngâm mình trong bồn tắm nghiêm túc. Bồn hơi chật, nên hai đứa phải ngồi sát vai nhau. Dù vẫn đang quấn khăn tắm, nhưng khi tôi quay sang Mashiron thì—cổ cô ấy, cái xương quai xanh ấy, quyến rũ quá...

Không được, không thể nhìn thẳng được...

“Awa-chan, cậu cũng có đấy chứ.”

“C-Có gì cơ ạ?”

“Vòng một ấy. Còn khá là ổn nữa.”

“Ơ, à, vậy ạ? Em thì không nghĩ vậy lắm, nhưng...” Tôi đáp, như thường lệ, lại cụp mắt xuống nhìn nước trong bồn.

“Ý tớ là, so với tớ thì của cậu to hơn đấy. Tớ vẫn chưa quên cái vụ ‘trơn mượt và phẳng lì’ trong buổi stream Animal Kart đâu nhé!”

“Cái đó là tớ nói về model 3D của cậu thôi mà...”

“Thế còn cơ thể thật của tớ thì sao? Có lớn không?”

“...Có.”

“Ha, xạo quá! Nãy giờ cậu toàn nhìn đi chỗ khác. Làm sao mà biết được?”

“T-Tớ có lỡ liếc thấy một chút! N-Nhưng mà ý tớ là nhìn lúc cậu vẫn còn quấn khăn đấy!”

“Thật không? Hmmm... Không tin cho lắm. Vậy thì nhìn kỹ vào rồi phán xét đi.”

“C-Cái gì cơ?!”

“Thôi nào, cứ nhìn đi!”

Khòoo... Nếu không nhìn thì chị ấy sẽ nghĩ mình nói dối mất... Mà thật ra mình cũng chưa nhìn kỹ đến mức biết kích cỡ thật sự. Với lại vẫn còn khăn tắm mà, chắc không sao. Tôi nhìn về phía Mashiron. “Ể?”

“Ni hihi~!”

Chỗ lẽ ra phải được che bởi khăn tắm... lại đang ở ngay trước mắt tôi—hai bầu ngực nhỏ nhắn, đầy đặn, nhô ra từ làn da mềm mại của con người, chứ chẳng phải vải vóc gì cả. Cái khăn kia đã được kéo xuống tới bụng từ lúc nào rồi, và để tăng thêm độ sát thương, Mashiron còn đang cười khoái chí nữa chứ... Đây là—

?!?!?!?!?!?!?!?!

“Kyaaaaaaaaa!!! Mashiron, đồ biến thái! Biến thái thật sự! Sei-samaaaaaa!!!”

“Chắc lại phải gửi lời xin lỗi tới Sei-sama rồi nhỉ.”

Chúng tôi đâu có ngâm bồn lâu, vậy mà đầu tôi vẫn quay cuồng...

Mà Mashiron hôm nay có vẻ hưng phấn hơn bình thường thì phải. Không biết có chuyện gì nhỉ?

“Rồi, đi ngủ thôi nào, Awa-chan.”

“Vâng ạ.”

Tắm xong, stream cũng xong, giờ chỉ còn việc ngủ nữa thôi. Buổi stream hôm nay vui thật đấy. Với lại hình như cũng đang trending khá cao trên Cheeper nữa. Làm tốt lắm, nên chắc tối nay sẽ ngủ ngon lắm đây. Tôi nằm xuống cạnh Mashiron, chuẩn bị đi ngủ.

Ừm. Sau cái vụ trong bồn tắm thì cũng không lạ gì nữa. Nằm ngủ cạnh nhau như bình thường thôi. Chẳng việc gì phải xấu hổ cả, tôi đã tự nhủ rồi. Phải tận hưởng mới được. Hôm nay chắc là món quà mà ông trời ban cho tôi.

Ngủ chung nè!!! Yayyy!!!

“Cậu nghĩ mình ngủ được không, Awa-chan?”

“Hmm... Thật lòng thì tớ không chắc.”

“Tại sao vậy?”

“Tại vì có một tiểu ác ma nằm ngay bên cạnh tớ.”

“Ồ, vậy cơ à? Nghe vất vả ghê. Tớ thì buồn ngủ thật rồi. Hôm nay quậy quá trời luôn.”

“Cậu trông có vẻ rất vui suốt từ nãy đến giờ, Mashiron. Tớ mừng là cậu đã có khoảng thời gian tuyệt vời ở đây.”

“...Nếu tớ có làm hơi quá thì cho tớ xin lỗi trước nha.”

“Không hề đâu ạ. Tớ cũng vui mà. Nhưng có chuyện gì vậy? Tại đang đi du lịch nên tâm trạng phơi phới à?”

“Hmm... Từ giờ tớ sẽ chỉ nói mớ thôi đó nhé!”

“...Hả?”

“Nghe nè? Những gì tớ sắp nói chỉ là lời nói mớ thôi. Cứ xem là tớ đang mơ mà lảm nhảm đi.”

“Ư-Ừm, được ạ.”

Mashiron rúc hẳn vào trong chăn, che luôn cả mặt. Gì vậy? Không hiểu chị ấy định làm gì nữa.

Bỏ qua dấu chấm hỏi to tướng đang nổi trên đầu tôi, Mashiron bắt đầu “nói mớ.”

“Cậu biết không, tớ đã luôn để mắt đến cậu kể từ khi debut rồi đấy.” Giọng nói của cô khi ấy mềm như chiếc khăn len quấn quanh cổ giữa mùa tuyết lạnh. “Hồi đó cậu—à, chắc giờ vẫn vậy. Cậu không giỏi mấy việc này lắm. Ngày nào cũng vắt óc nghĩ ra ý tưởng stream hay, và mỗi lần như thế là tinh thần cậu lại bị bào mòn dần dần.”

“...Vâng.”

“Tớ rất yêu quý những người luôn cố gắng hết sức. Tớ muốn họ được đền đáp xứng đáng. Tớ muốn sống trong một thế giới nơi mà những người như vậy được trân trọng. Những người đó là kiểu người tớ yêu thích nhất trên đời. Đó là lý do tớ luôn ủng hộ Awa-chan. Không phải vì tớ là mama của cậu, mà vì tớ là fan chân chính.”

Tôi có thể cảm nhận rõ trái tim cô qua từng lời thì thầm ấy. Tự nhiên tôi nhắm mắt lại, lắng nghe, không muốn bỏ lỡ chút nào.

“Chắc cậu đã trải qua nhiều cảm xúc lắm—lo lắng, hoang mang, thất vọng. Hồi đầu tớ quan sát cậu, rồi lúc cậu nghe tớ than thở, tớ nhận ra cậu không thực sự thấy vui khi stream.”

Trong tâm trí, tôi thấy lại hình ảnh mình thuở đó. Khoảng cách giữa tôi và các VTuber khác về độ nổi tiếng lớn đến mức khiến tôi phát điên, luôn cảm thấy mình phải làm gì đó để thay đổi. Tôi không còn nghĩ được gì khác ngoài điều đó.

Nhưng khi nghĩ lại, tôi không còn cảm thấy tiêu cực nữa. Tôi cảm thấy thương cho bản thân ngày ấy, và cũng như đang nhìn lại một kẻ đã từng lạc lối. Thậm chí tôi còn suýt bật cười vì sự ngốc nghếch ấy.

Có lẽ... là vì tôi đã biết chấp nhận chính mình.

“Rồi sau cái lần cậu quên tắt stream ấy, cậu thay đổi hẳn luôn. Ngày qua ngày, giọng cậu nghe vui hơn. Cậu cười nhiều hơn. Và khi tớ gặp cậu ngoài đời hôm nay, tớ chắc chắn luôn. Có thể cậu chưa nhận ra, nhưng cả trên stream lẫn ngoài đời, cậu đều là Awa-chan trọn vẹn—và cậu đang thật sự vui vẻ với nó. Tớ vui lắm, nên... Aha ha. Chắc tớ hơi làm quá. Không giống tớ chút nào. Ngại quá đi...”

“Mashiron...”

“Tớ thật sự... thật sự rất mừng...”

Hồi đó, tôi đã tự nhủ rằng mình chỉ có một mình, rằng chẳng ai chạm đến được cả. Nhưng mỗi lần ngoảnh lại, tôi luôn thấy có người ở bên. Có thể là đồng nghiệp debut cùng gen, là senpai, là quản lý, hay là một người bạn thân thiết đang nghẹn ngào vì hạnh phúc thay cho tôi.

Cuộc sống học sinh của tôi chẳng có gì đặc biệt. Sau đó tôi làm việc cho một công ty bóc lột, và đã quen miệng xin lỗi mọi lúc. Nhưng giờ đây, tôi đang sống từng giây, từng phút, từng giờ quý giá với những người không thể thay thế.

“Chúc mừng cậu, Awa-chan. Tớ luôn đứng về phía cậu. Và tớ sẽ mãi là fan số một của Awayuki Kokorone. Và là đối thủ thân thiết của cậu để làm thế giới VTuber sôi động hơn—với tư cách Mashiro Irodori.”

“Cảm ơn cậu, Mashiron. Vì tất cả.”

“Tớ thật sự yêu cậu đấy, Awa-chan.”

“Tớ cũng yêu cậu.”

Bàn tay hai đứa chạm vào nhau, như bị hút lại bằng nam châm, đan vào nhau dịu dàng mà không thể tách rời. Nãy tôi còn nói mình không buồn ngủ lắm, vậy mà tất cả những cảm xúc ấm áp này đang đưa tôi chìm vào giấc ngủ...

“Ngủ ngon nhé, Awa-chan.”

“Ngủ ngon, Mashiron.”

Tối nay chắc chắn cậu sẽ mơ đẹp...

“Không quên gì chứ?” tôi hỏi.

“Không đâu~ Đủ cả rồi! Vậy thì tớ đi nha~”

“Đi đường cẩn thận nha. Rồi nhớ ghé chơi nữa đó!”

“Biết rồi mà! Gặp sau nhé~”

Sau khi tỉnh dậy, cả hai lại trò chuyện với nhau như mọi khi cho đến trưa, lúc Mashiron phải về. Tôi nhìn bóng dáng cô ấy rời đi, nghĩ rằng cách cô kết thúc câu chuyện đúng là quá ‘Mashiron’, rồi mới quay trở vào trong nhà.

“Rồi! Hôm nay cũng phải cố hết sức thôi!” tôi tự nhủ.

61f7a385-a0e6-4f8b-a983-a228d5ea0fda.jpg