VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Villainess Who Was Dumped Got Married into My Family, a Mob Noble from the Frontier, and Turns Out, She’s an Amazing Capable Wife?

(Đang ra)

The Villainess Who Was Dumped Got Married into My Family, a Mob Noble from the Frontier, and Turns Out, She’s an Amazing Capable Wife?

Tera

Giờ đây, khi phải chia sẻ cuộc sống với người đã được số phận an bài cho bi kịch, Ragna bị cuốn vào bánh xe số phận đầy trớ trêu Liệu anh có thể viết lại những kết quả đã được định sẵn của thế giới nà

6 3

Tiếng Ồn Nơi Thiên Đường

(Đang ra)

Tiếng Ồn Nơi Thiên Đường

Hikaru Sugii

Câu chuyện về chàng trai giao nhau với những cô gái, tình yêu, tuổi trẻ và ban nhạc!

56 414

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

2 6

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

(Đang ra)

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

Shinjin

Đây là câu chuyện về một cô gái tươi sáng mang những vết sẹo ẩn giấu, người tìm thấy sự chữa lành thông qua "lời nguyền" của một chàng trai u ám và trải nghiệm mối tình đầu của mình, tỏa sáng với muôn

11 47

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

400 1039

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

210 1716

Vol 3 - Chương 2

Chương 2

Chơi Game Kinh Dị Mà Không Cần Danh Dự Hay Nhân Tính

Ngày buổi concert đang đến gần, và tôi cũng đã bắt đầu chuẩn bị tinh thần đón bão. Nhưng nếu để mình bị phân tâm thì thế nào cũng mắc lỗi. Nên tôi quyết định giữ nguyên mức căng thẳng hiện tại cho đến khi đêm diễn bắt đầu—và đúng ngay lúc đó, một dự án hoàn hảo đã từ trên trời rơi xuống trước mặt tôi!

“Pshhh! Là tớ đây—liều thuốc chống trầm cảm của mọi người, hay còn gọi là Shuwa-chan! Và giờ là lúc lên sóng rồi đây! Hôm nay, tớ đã mời Ehrai-chan tham gia một game kinh dị cùng tớ! Woohoo~!”

“Bảo mẫu thú trong sở thú này không hề muốn chơi game kinh dị đâu nha!!”

“Tiếc ghê~ Nhưng mà phải chơi thôi!”

: Pshhh!

: Chắc đây là vụ cá cược nhỉ?

: Xảy ra sớm hơn mình tưởng luôn đấy! ¥5000

: Chờ đã, vậy là chính chị bảo mẫu chọn Shuwa-chan luôn à LOL

: Tại sao lại chọn Shuwa-chan nhỉ? Cô ấy là kiểu người ngược hoàn toàn với thể loại kinh dị mà.

Chuyện hợp tác chơi game kinh dị hôm nay có cả một câu chuyện dài đằng sau. Tất cả bắt đầu khi Ehrai-chan làm một buổi stream với chủ đề “Thử xem bảo mẫu thú biết được bao nhiêu điều về động vật”. Cô ấy sẽ chọn ngẫu nhiên mười câu hỏi liên quan đến động vật từ khán giả, và nếu không trả lời hết được, cô sẽ phải chịu một hình phạt do khán giả bình chọn.

Ý tưởng đó... đúng là độc ác. Ai mà biết được người xem sẽ ném vào những câu hỏi quái đản gì chứ? Nhưng đúng như kỳ vọng, với kiến thức khủng khiếp của mình, Ehrai-chan đã trả lời đúng liền tám câu đầu tiên. Cả khán giả bắt đầu kỳ vọng rằng cô ấy sẽ “perfect 10”—thì câu hỏi thứ chín ập tới:

Q: “Một con bảo mẫu thú như Ehrai nặng bao nhiêu ký?”

Kẻ gửi câu hỏi đó hẳn là chiến lược gia vĩ đại nhất trong lịch sử loài người. Bởi vì, về mặt kỹ thuật, đó cũng là một câu hỏi về động vật.

Ehrai-chan không hề tỏ ra bối rối ra mặt, nhưng cô ấy đã im lặng suy nghĩ suốt mười phút, trước khi cuối cùng buông tay thừa nhận thất bại.

Cô ấy đã tự mình bước vào con đường đau khổ, chỉ để bảo vệ điều không thể nói ra. Và dù không trả lời được, đoạn stream lúc ấy vẫn tràn ngập tiếng vỗ tay vì sự dũng cảm và can đảm của cô. Một đoạn clip với tiêu đề “Sự Hy Sinh Cuối Cùng Và Tối Thượng Của Bảo Mẫu (Cho Chính Mình)” hiện đang rất hot.

Dù sao đi nữa, cô ấy cũng phải chịu hình phạt, và đó là lúc rắc rối nảy sinh. Hình phạt được bình chọn nhiều nhất chính là chơi game kinh dị—và như ai cũng biết, Ehrai rất kém với thể loại đó. Nhưng đã gọi là hình phạt thì đâu thể chọn thứ mình thích. Thế là cô ấy năn nỉ cho được mang theo một “người đồng hành”, hứa sẽ tự mình chơi từ đầu đến cuối. Và tất nhiên, khán giả đều đồng loạt đồng ý.

Mà xét cho cùng, nguồn cơn của sự việc này thì quá rõ rồi, nên kết quả thế này cũng là dễ hiểu thôi.

Và người mà cô ấy chọn làm bạn đồng hành danh dự chính là—tôi, Shuwa-chan đây! Tôi vẫn thường nói là muốn collab chơi game kinh dị mà, nên được chọn thế này là đúng bài! “Nào nào, Ehrai-chan! Nếu em yêu chị đến mức chọn chị làm bạn đồng hành, thì đáng lẽ em nên nói sớm hơn để chị chịch cái!”

“Em không cần thêm hình phạt nào nữa đâu, okay? Em chọn chị vì chị là người có khả năng làm game kinh dị bớt kinh dị nhất đấy~”

“Á, trái tim chị~ Ý em là chị là trụ cột tinh thần của em phải không? Chịch cái?”

“Ý em là chị là một trong mấy tay pha trò nhất cái giới Live-On này đó! Mà em không dễ dãi đâu nha. Đừng mơ mà có được thân thể em dễ dàng như thế~”

“Còn chị thì dễ dãi lắm, chịch cái.”

“Toàn nghĩ đến chuyện đó thôi! Chị y như một con mèo động dục quanh năm suốt tháng ấy!!!”

“Tìm một mỹ nhân phù hợp với chú mèo đang động dục này. Cùng nhau chìm đắm trong bồn tắm đầy StroZero, và tận hưởng những màn Stro-Role-Play đỉnh cao chưa từng thấy! Số điện thoại của tôi là 000-0000-0000-1919454519194545.”

(Ghi chú: 1919 đọc là iku-iku—tức “ra ra”, còn 4545 đọc là shiko-shiko—ám chỉ “tự xử”. Heh heh! Tôi đúng là thiên tài.)

“Cái số điện thoại quỷ gì vậy trời?! Với lại đừng có dùng StroZero vào mấy thứ đó, chỉ để uống thôi, xin chị đấy!”

“Nếu chị đăng clip tắm trong StroZero thật thì chắc bị cộng đồng ném đá nát người mất. Lãng phí đồ uống mà.”

“Nhưng chính miệng chị vừa bảo là muốn làm thế còn gì! Đoạn hội thoại này bắt đầu trượt khỏi tầm kiểm soát rồi đấy~”

: Cô Gái StroZero Đòi “Chịch” Trên Sóng

: Bảo cô ấy là phản đề của kinh dị á? Sự tồn tại của cổ MỚI chính là kinh dị thì có!

: Nhân vật khác thì nói “ze” hay “desu wa,” còn Shuwa-chan thì chỉ toàn “lemme smash” – đỉnh thật sự luôn

: Đỉnh gì mà đỉnh, đấy là quay về thời khỉ đấy

: Tôi ngạc nhiên là chị bảo mẫu còn đu kịp cuộc hội thoại này. Quá đỉnh, thiệt luôn.

“Ugh! Thôi kệ! Em sẽ chơi game một mình, được chưa?!”

Tự chơi game hả? Chị cũng mới làm thế hôm qua thôi.”

“TMI! Em không cần biết chị chơi eroge như nào đâu, okay, bắt đầu game đây!”

Chúng ta sẽ chơi một tựa game miễn phí có tên Murasaki Oni hôm nay, nên không chỉ nhẹ ví tiền, mà một người mới chơi game kinh dị như Ehrai-chan chắc cũng có thể phá đảo mà không đến mức ném tay cầm đi vì sợ.

Trong game, một nhóm học sinh cấp hai bị kẹt trong một biệt thự bỏ hoang sau một trò thách đố, và họ phải tìm cách thoát ra trong khi trốn tránh con quái vật khổng lồ màu tím có tên là Murasaki Oni—nghĩa là “quỷ tím”—đang lượn lờ khắp nơi trong toà nhà.

Nỗi sợ trong game này không thiên về tâm lý mà tập trung vào yếu tố hoảng loạn, nên tôi nghĩ chí ít thì tinh thần mỏng manh của Ehrai-chan cũng sẽ chịu đựng được phần nào.

Game này từng khá nổi một thời, nên tôi cũng biết đại khái nó diễn ra như thế nào. Nhưng xem ra Ehrai-chan vẫn luôn tránh xa thể loại kinh dị hết mức có thể, nên dù đã từng thấy con quái vật đó qua hình ảnh, đây vẫn là lần đầu tiên cô ấy thực sự chơi—một màn blind run đúng nghĩa.

Và buổi stream bắt đầu. Cô ấy điều khiển nhân vật chính tên Hiroki, một trong nhóm học sinh cấp hai bước vào biệt thự. Đột nhiên họ nghe thấy một tiếng động, và Hiroki—với cái kiểu ngạo mạn đặc trưng—tiến lại gần rồi nhặt được món đồ là một con dao. Nhưng khi quay lại, không còn ai ở đó nữa. Phần mở đầu kết thúc, game chính thức bắt đầu. Mọi cánh cửa đều đã bị khoá, nhân vật chính không thể thoát ra.

“……”

Chỉ cần xem Ehrai-chan chơi thôi là tôi đã nhận ra ngay cô ấy có sức chịu đựng yếu thế nào với thể loại này. Cô ấy cứ hít một hơi thật sâu, rồi tiến lên một chút, sau đó lại hoảng hốt lùi về, không nói lấy một lời. Rồi lại lặp lại, hết lần này đến lần khác.

Và đó là lúc tôi phải hành động! Dù biết trước game nên không thể cho cô ấy lời khuyên hay tiết lộ gì, nhưng tôi vẫn có thể cổ vũ hết mình bằng lời nói!

“À mà này,” tôi nói, “nếu đến đoạn nào mà không phải thao tác nhiều, tụi mình có thể tranh thủ trả lời Castella luôn. Thấy sao?”

“Em đợi được trả lời Castella lâu lắm rồi đấy…”

“Thôi mà, game kinh dị hay lắm—thật đấy! Nghĩ mà xem. Lập trình viên của game giống như đang nắm toàn quyền sinh sát bạn trong tay. Họ có thể hù bạn bất kỳ lúc nào, và bạn chẳng thể làm gì ngoài việc cam chịu. Cũng hơi... kích thích đúng không, lemme smash?”

“Không có gì kích thích cả, và em không nghĩ người ta chơi game kinh dị vì lý do đó đâu~ Với lại, chị đang lải nhải mấy lời gạ gẫm quá đấy~”

“Ối giời, đó chỉ là kiểu thêm mấy câu ngớ ngẩn vào cuối lời thoại thôi mà. Kiểu như cậu đó, suốt từ nãy giờ toàn kết câu bằng dấu ngã còn gì! Giờ thì tụi mình đồng bộ luôn rồi nha!”

“Vậy chắc em nên ngừng làm thế thôi.”

“Ơ, sao thế~?”

Nhưng trong lúc hai đứa vẫn đang đấu võ mồm, cô ấy đã bắt đầu tiến bộ rõ rệt. Có vẻ đã đỡ căng thẳng hơn nhiều rồi. Tốt—mọi thứ đều đúng theo kế hoạch!

Sắp đến đoạn Murasaki Oni xuất hiện lần đầu. Ngay khi Ehrai-chan bước vào căn phòng kế tiếp, khuôn mặt của nó loé lên trên màn hình chỉ trong chớp mắt.

“Hyaaah?!” cô hét lên. “E-Em vừa thấy cái gì đó! Ở phía trên kìa! Thật mà!”

“H-Hey, Ehrai-chan, bình tĩnh nào. Em vừa nói cả đống câu không có dấu ngã đấy.”

“Nhưng rõ ràng là có mà! Làm sao tôi chịu nổi đây~”

“Rồi, rồi. Có thể đúng là có thật.” Dù tôi cũng thấy tội cho cô ấy, nhưng đồng thời, phần tôi yêu thích trong tôi lại bắt đầu nhen nhóm—tôi muốn biết cô ấy sẽ phản ứng thế nào với mấy trò hù dọa trong game. Đó là định mệnh của con người… là SaGa của toàn thể sinh vật sống.

“Em chỉ muốn về nhà thôi mà…”

“Thôi nào. Em bị kẹt trong này rồi, phải đi tìm mấy người bạn bị mất tích nữa chứ.”

“Không! Em không ở lại thêm phút nào trong cái chốn nguy hiểm này nữa đâu! Em phải rời khỏi đây!”

“Em không nên nói mấy câu đó đâu—trong thế giới game kinh dị, nó giống như đang niệm một câu thần chú chết chóc chắc chắn trúng (mục tiêu: chính bản thân mình).”

Nhưng Ehrai-chan cũng thừa hiểu là phải tiếp tục thì buổi stream mới có thể kết thúc được. Cô ấy điều khiển Hiroki đến chỗ bên dưới một món đồ phát sáng đặt trên bàn.

Và đây là một trong những đoạn hay nhất của game! Ngay khi bạn nhặt món đồ, Murasaki Oni sẽ bất ngờ xuất hiện, và bạn sẽ phải chơi trò trốn tìm sinh tử cho đến khi thoát được nó!

Ehrai-chan cũng không được nhìn chat trong đoạn này, mà lại còn chơi mù nữa nên không thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra.

Liệu sẽ ra sao đây? wkwk!

Và rồi cô ấy... nhặt món đồ!

“AAaaAAaahahhhhh?!?! Nó tới! Nó đang đến gần sao?! Tránh ra khỏi tôi điiiiii!!!”

Xin lỗi nhé, Ehrai-chan. Tôi suýt nữa thì bật cười thành tiếng. Mà này, cậu phát ra âm thanh giống y như lúc tôi chơi Long Fit đấy? Cái hình tượng “thành viên lý trí trong nhóm” mà cậu khổ công xây dựng có vẻ đang sụp đổ nhanh chóng… Có khi tôi đang chứng kiến một khoảnh khắc lịch sử không kém gì ngày Bức tường Berlin sụp đổ.

: XD

: Bà quản thú này còn giống thú hơn cả thú thật luôn!

: Phải có kỹ năng diễn xuất đỉnh lắm mới khiến người ta tuyệt vọng ra tiếng như vậy

: Tôi không nghĩ đây là diễn đâu...

“Chạy lẹ lên!” tôi hét. “Nếu không thì con quỷ đó sẽ làm mấy chuyện khủng khiếp với em đấy! Như một bộ doujinshi kéo dài vô tận mà tác giả viết quá say mê ấy! Còn trinh tiết của em nữa, cũng gặp nguy đó!!!”

“Đừng dùng mấy đòn công kích tâm lý đó với em! Chị đứng về phe nào đấy hả~?!”

Ehrai-chan bắt đầu chạy loạn trong biệt thự, điều khiển nhân vật một cách vụng về thấy rõ, và rồi cô ấy chọn sai đường, bị dồn vào chân tường.

Không còn đường thoát. Murasaki Oni đang lao tới với tốc độ cao, không có dấu hiệu dừng lại.

Xong rồi. Chắc chắn là sẽ Game Over. Ít nhất thì tôi đã nghĩ thế...

“Haah, haah, haah, haah... Dám dồn tôi vào góc hả?!”

“Hả?”

Không hiểu sao, Ehrai-chan lại quay người lại đối mặt với con quỷ tím, rồi lao thẳng vào nó. Và rồi...

“Tao sẽ cắt mày thành trăm mảnh bằng con dao này, đồ khốn! Máu mày phải màu gì mới ra cái dạng quả việt quất sưng vù như này hả?!”

“Hả?!”

“Nhưng cũng chẳng quan trọng! Nếu máu mày đỏ, tao sẽ biến mày thành mứt dâu! Còn nếu tím, thì thành mứt việt quất nhé!!!”

“Hảhhhhh?!”

“Chết đi, đồ chó cái!!!!!”

Với độ chính xác hoàn hảo, Hiroki và con quỷ lao vào nhau như hai cực nam châm. Nhưng game không cho phép người chơi giết được Murasaki Oni. Dù bạn có dao hay không thì vẫn là Game Over.

“CÁI GÌ?! Ý gì mà Game Over là sao hả?! (bang bang bang bang!)”

“……”

Vấn đề lớn nhất lúc này không phải là game, mà là thứ mà cô nàng cựu quản thú kia vừa hóa thành—đập bàn liên tục trong cơn thịnh nộ gamer, phát ra những âm thanh trầm đục như tiếng trống bass trong một ban nhạc heavy metal.

8c0d83b1-8711-4f62-ae06-88d4656d6265.jpg

: ?!

: ?!

: ?!

: Cái gì vậy

: Cái gì cơ trời?????

Cả khán giả lẫn tôi đều không giấu nổi sự bối rối và bàng hoàng.

“...Ơ. Úi chết,” Ehrai-chan nói.

“Hả?”

Khoảnh khắc đó như một cơn bão ập đến. Tôi chẳng thể thốt nên gì ngoài một từ “hả”, như thể mọi suy nghĩ—từ trạng thái ngà ngà cho đến đầu óc bình thường của tôi—đều đã bị cuốn phăng bởi cơn cuồng phong ấy.

“Ơmmm… Shuwa-chan-senpaaai? Có nghe thấy em không~?”

“Hả?”

“H-Hếy! Trái đất gọi Shuwa-chan… Là em đây, Ehrai—cô thú nuôi của các anh chị, nhớ chứ~?”

“Hả?”

“……”

“Hả?”

“À-Àaaa, hiểu rồi, hiểu rồi! Em chỉ muốn hỏi một câu thôi! Ừm, ý là… Không biết em có đang trên con đường… trở thành một danh hài không nhỉ?”

Câu hỏi đó phát ra từ cổ họng cô ấy với chất giọng đầy căng thẳng—nhưng đó lại là câu duy nhất mà ngay cả tôi, dù não đang loạn như cào cào, vẫn có thể trả lời được.

“Ehrai-chan, chào mừng đến với Live-On!”

“KHÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔNGGGGGGGG!!!!!”

: lmfaooooo

: Tôi hoàn toàn không lường trước được cú bẻ lái này

: Một bông hoa nở muộn! Hóa ra cô ấy là Shuwa-chan thế hệ thứ tư từ đầu luôn à?!

: wowowow. Tôi tưởng cô ấy là người trông thú, ai dè lại là thủ lĩnh của cả cái chuồng thú, như một chị đại đúng nghĩa

: Gọi là “Chị Đại” từ giờ là hợp lý luôn rồi đó

“Không thể tin là chuyện này lại xảy ra được… Đó là lý do em không muốn chơi mấy trò kinh dị ngay từ đầu...”

Vài phút sau sự kiện mà nếu đem so thì vụ bức tường Berlin sụp đổ cũng chỉ là trò trẻ con, Ehrai-chan cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhưng tâm trạng vẫn ủ ê thấy rõ. Ừ, tôi hiểu cảm giác đó mà, Ehrai-chan. Tôi hoàn toàn đồng cảm với em. Cảm giác như đang nhìn lại chính mình ngày xưa.

“Thôi nào, vui lên đi,” tôi nói. “Nào nào, thử thêm dấu ngã vào cuối câu nữa đi. Thử xem nào!”

“Câm đi, đồ troll chết tiệt!”

“Ááá! Xin đừng xử em, Đại Tỷ! Bạo lực là tài sản quý giá cuối cùng của văn phòng chúng em! Không có nó thì tụi em sống sao nổi?!”

“Tôi không phải Đại Tỷ gì hết! Tôi là người trông thú mà!!! Với lại tôi vốn không phải kiểu người như vậy đâu, hiểu chưa?! Chỉ là… dạo gần đây em có xem hơi nhiều mấy phim kiểu đó thôi, và chắc là… một chút xíu… nhỏ thôi… nó lọt vô đầu em á…”

“Vậy là tiêu rồi, Đại Tỷ ạ. Bọn mình sống nhờ vào hình tượng. Lỡ lòi ra một lần rồi thì coi như không cứu vãn được nữa. Nhìn em mà xem—hồi xưa từng tự hào là người seiso (trong sáng) lắm đấy.”

“Đừng có cố nhét tôi vào vai đó chỉ bằng cách đổi giọng nói kiểu yakuza!! Tôi chưa xong đâu—mọi chuyện vẫn chưa kết thúc! Tôi vẫn là người trông thú!”

“Không đâu. Hết rồi đó.”

Cô ấy trăn trở một lúc, cố tìm cách cứu vãn tình hình, nhưng cuối cùng có vẻ đành chấp nhận rằng mọi nỗ lực quay lại con đường cũ đã vô vọng, nhất là khi khán giả đang sôi sục và cái tên “Chị Đại sở thú” bắt đầu leo top trending trên Cheeper. Cuối cùng, cô thú nhận rằng cái con người vừa rồi, thật ra, mới là bản chất thật của cô ấy.

“N-Hhưng mà nè~! Em không muốn vứt bỏ đời trông thú đâu~ Dù lúc nãy có là em thật đi nữa thì cái vai người trông thú cũng là một phần trong em mà! Vậy nên em sẽ tiếp tục nỗ lực để là một Ehrai-chan yêu động vật đúng nghĩa nhé~!”

“Chuẩn luôn! Em hiểu quá mà. Với chị thì Awa cũng là phần rất quý giá trong con người mình đó.”

“Không còn hối tiếc gì nữa! Em không phải người yếu đuối! Em sẽ không ngoái đầu lại! Dù cho chuyện đó có là tai nạn, em vẫn sẽ chấp nhận nó như một phần của mình và dùng nó làm bàn đạp bước tới tương lai tươi sáng~! Dù có ai trong số mọi người không còn tin tưởng em nữa, em thề phiên bản mới của em sẽ khiến các anh chị quay đầu nhìn lại!”

“Nói hay lắm! Đúng là Đại Tỷ của chúng ta!”

: uhhh, LOL

: câu đó ngầu dã man! Em theo Đại Tỷ tới cùng luôn!

: Em theo Đại Tỷ suốt đời!

: Đến cả Shuwa-chan còn bị lú vài giây đó… Em tài thật sự luôn!

: Quá ngầu…

: Không những từ người trông thú thành chị đại yakuza, giờ còn biến hết động vật trong sở thú thành đàn em

: ban đầu tui hoang mang cực, giờ mới nhận ra—Live-On từ đầu vốn vậy rồi

“Okay! Giờ thì tiếp tục game kinh dị thôi, Ehrai-chan!”

“…Ơm, em nghĩ em bị trừng phạt đủ rồi, nên chắc nên dừng lại—”

“Không đượccccc ☆”

“Em hối hận kinh khủng vì chọn chị làm bạn đồng hành đấy~…”

Trò chơi được tiếp tục, và cô ấy bắt đầu lại từ đoạn vừa bị Game Over, tức là khi nhặt món đồ xong thì Murasaki Oni xuất hiện. Nhưng lần này cô ấy không còn hoảng sợ nữa, cũng chẳng hét hay la gì cả. Cô chọn một lối thoát khác, rồi lẩn vào một căn phòng chưa khóa trong biệt thự. Ngay trước khi con quái đuổi kịp, cô trốn sau một cái thùng gỗ và thành công cắt đuôi nó.

“Phù. Trốn được một lần mà mệt thấy ông bà luôn… Không có cách nào để đánh bại con quái này hả~?”

“Tiếc ghê—game này không có súng lục hay súng ngắn đâu em ạ.”

“Vậy à? Mà, em cũng đoán được vậy rồi~”

“Ơ, khoan… em thật sự muốn có thứ đó à?”

“Hả?... À.”

“À.”

“À,” cả hai chúng tôi đồng thanh.

Không rõ là chúng tôi đang cực kỳ ăn ý hay chẳng ăn nhập gì với nhau. Thôi thì cứ chơi tiếp đã…

Cảnh cắt tiếp theo là lúc nhân vật chính gặp lại người bạn đầu tiên bị mất tích trong căn phòng đó. Cậu ta tên là Takeo. Một cậu nhóc yếu đuối, đến nỗi cũng phải trốn sau thùng gỗ, run cầm cập vì sợ con Murasaki Oni. Sợ đến mức không nói nên lời.

“Chào cậu, rung động sống,” tôi chào cậu ta.

“Thôi đi, đừng có chõ mồm vào!”

“Chào nhé, nhân vật hóa thân của đồ chơi rung~”

“Chị nghĩ em trả lời câu đó kiểu gì được vậy~”

“Người ta vẫn hay nói có mấy anh đẹp trai đến mức nhìn thôi cũng có bầu. Vậy nếu có mấy cái mặt hoạt động như… ấy… thì sao lại không có người mà toàn thân như đồ chơi luôn chứ?”

“Đừng có làm cho cái chuyện đó nghe cool ngầu như vậy được không~”

Dù đang đối đáp qua lại, cô ấy vẫn lạnh lùng nhặt hết vật phẩm trong phòng rồi rời đi. Vì chưa biết đi đâu tiếp, cô bắt đầu dạo loanh quanh trong biệt thự.

“Giờ đọc mấy cái Castella được chưa—goyehhhhhh?!”

Nhưng mà Murasaki Oni luôn chọn đúng những lúc “rảnh rỗi” như thế để xuất hiện.

“Pfft,” tôi phì cười. “Lần đầu tiên nghe ai đó hét lên ‘goyehhhhhh’ luôn đó.”

“Đừng cười em nữa! Không phải chỉ có con quái tím kia mới là quỷ đâu!”

Cuộc rượt đuổi giữa cô và con quỷ lại bắt đầu. Lần này, cô chọn căn phòng mà Takeo từng trốn làm đường thoát.

Khoan đã, mình thầm nghĩ. Mình nhớ là Takeo vẫn đang trốn trong cái tủ đó mà…

Và rồi, đúng như dự đoán, cô cố mở tủ ra, nhưng nó đóng chặt.

“Này!!! Mở cửa ra coi, đồ khốn!!! Tao biết mày đang trốn trong đó mà, mở ra ngay đi! (thình thịch thình thịch thình thịch!!!)”

“H-Holy crap! Bạo lực game thủ ngoài đời thực! Lần đầu tiên tôi được chứng kiến đấy!!!”

Sau đó, Ehrai-chan bị Murasaki Oni nuốt chửng.

Sau một vài lần bị Game Over nữa, cô dường như đã hiểu luật chơi và bắt đầu tiến triển nhanh hơn. Khi cô đến một câu đố khá khó, tôi quyết định đó là thời điểm thích hợp để bắt đầu đọc Castella.

“Chị sẽ đọc mấy cái Castella, nên nếu có cơ hội thì giúp chị trả lời với, được chứ?”

“Roger that~”

“Câu đầu tiên đây! Và nó đến từ chính người đã gửi câu hỏi số chín — câu hỏi khiến cậu phải chơi game kinh dị đó!”

“Ồ, họ đến để bị chặt ngón tay à~?”

“Tôi thật sự thấy sợ rồi đó.”

Q: Xin chào, tôi là người đã gửi câu hỏi thứ chín.

Thật ra thì tôi có một lời thú tội.

Ý định ban đầu của tôi là đẩy oshi của mình vào vực sâu để cô ấy có thể vượt qua thế giới tàn khốc của Live-On và trở nên mạnh mẽ hơn.

Nhưng tôi hối hận vì mọi chuyện đã thành ra thế này…

Khi nghĩ lại, tôi cũng đâu biết Live-On đáng sợ đến mức nào.

Và giờ, cô quản thú luôn chơi đùa với đám động vật ở sở thú đang bị một con thú đói lả trong cỗ quan tài Live-On xé xác…

Tôi chắc đây là hình phạt của Chúa dành cho tôi.

Tôi chắc là mình sẽ không chịu nổi trừ khi đọc fanfic NTR về ShuwaEhra nữa.

Nhưng cũng không sao.

Nếu đó là định mệnh dành cho tôi với tư cách là một fan của các cô… thở dốc...

“Quên chặt ngón đi, chắc em phải chặt đầu người ta quá~”

“Khoan đã, chẳng phải người thực sự đang bị ăn thịt ở đây là chị sao? Không chỉ bị phản bội bởi một fan cứng, mà còn bị dí súng vào mặt luôn!”

“Em sẽ dỡ bỏ cái hệ thống áp bức này, từng tấm ván một~!”

Q:

A: Tôi uống cái StroZero này được không?

B: Cứ tự nhiên. À, mà mỗi ngày anh uống bao nhiêu lon thế?

A: Cỡ hai thùng.

B: Và anh uống bao lâu rồi?

A: Khoảng ba mươi năm.

B: Tôi hiểu rồi. Vậy anh thấy toà nhà công ty Moontory đằng kia không?

A: Thấy.

B: Nếu anh không uống StroZero, thì giờ anh đã mua được nó rồi.

A: Tôi là chủ công ty đó.

^ Tầm nhìn của tôi về tương lai của Shuwa-chan

“Người ta uống vì vui, còn tôi uống để thâu tóm luôn cả công ty rượu. Chúng ta không giống nhau.”

“Hai thùng rượu một ngày à...? Dù sao thì, tôi có cảm giác Shuwa-chan-senpai sẽ ngày càng vươn xa đó~”

“Gì cơ? Thật sao? Sao em lại nghĩ vậy?”

“Vì senpai có khả năng lay động lòng người~”

“Chờ đã, ý em là chị vốn là một nhà thôi miên à? Chị không biết luôn đó… Phải đi đến trường nữ sinh ngay mới được. Phải dùng năng lực thôi miên để khiến váy các em ấy tự giảm 5 cm ở vòng eo.”

“Ở giai đoạn này thì chị có lấy một ông chú dâm đãng làm hình mẫu cũng vẫn hợp rơ lắm đó~”

: Tôi nghi người gửi câu hỏi số 9 cũng không ngờ Boss lại ngoi lên từ cái vực mà mình đã đẩy cô ấy xuống

: Người đó chọn nhầm mất rồi. R.I.P

: Ban đầu là Ehrai trong sáng (Zookeeper) à? Hay Ehrai trụy lạc (Boss)?

: Tôi thích mấy bộ đồng phục đó, chúng đúng kiểu trò đùa kinh điển trong mấy eroge thôi miên

: Mấy bé gái mặc mấy bộ đó không bị cảm lạnh à? (kiểu phản ứng ngây thơ)

Q: Mọi người cùng đưa ra lệnh cấm rượu để ngăn Shuwa-chan uống quá nhiều nhé~

“Xin lỗi, Ehrai-chan. Chị phải đi trở thành dạng sống tối thượng của thế giới. Có một thế giới chị cần phải bảo vệ.”

“Việc chị muốn trở thành dạng sống mạnh nhất thế giới thay vì làm tổng thống hay thủ tướng nghe buồn cười quá đi~”

Q: booooooooo!!!/

YOU LOSE

Nước tăng lực thắng!

Về nhà làm người đàn ông của gia đình đi

Biết đâu anh cũng sẽ có chỉ số IQ tầm 130 như ai kia

Dù sao thì tôi sẽ uống cái này (Fanta)

“Không có gì trong câu đó ăn khớp với nhau cả!” Ehrai-chan hét lên.

“Có thể họ giả vờ uống nước tăng lực—thứ thắng trận—nhưng thực ra lại uống Fanta, ngụ ý rằng thắng hay thua cũng chẳng quan trọng?”

“...Cũng có thể là như thế thật~”

“Không đời nào!”

: Về khoản giao tiếp thì cô ấy đã ở đỉnh của thế giới rồi

: shuwa-chan dễ thương một cách ngu ngốc ấy

: Có thể đây là một đòn tấn công tâm lý—nước tăng lực quá mạnh, chỉ cần Fanta cũng đủ trị cô rồi

: Không thể nào (tàn nhẫn)

: Đừng đặt tay lên cái máy ép sandwich nóng!

“Này, em giải được câu đố rồi~!”

“Ô, đúng lúc ghê. Vậy tạm dừng mấy cái Castella lại để tập trung chơi game nào!”

Trò chơi bước vào giai đoạn giữa, và nếu có thể, tôi muốn cô ấy hoàn thành nó trước khi buổi stream kết thúc hôm nay.

“Này, Ehrai-chan, dạo này em có gì đặc biệt mê không?”

“Mê à? Để em nghĩ… Không hẳn là ‘dạo này,’ nhưng em luôn thích xem video động vật. Chị biết đấy, mấy cái AV (animal video).”

“Ồ, em biết là chị cũng mê mấy cái AV (adult video) lắm luôn. Em nói ‘luôn luôn’—vậy là từ bao giờ vậy?”

“Hmm... Lâu đến mức em không nhớ nổi. Nhưng mà chắc là từ trước khi vào tiểu học rồi~”

“W-Wow. Phát triển sớm ghê.”

“Gì cơ? Thật hả? Mấy đứa nhỏ không phải đều như vậy à~?”

“Hả?” Chị không thể tin được. Trước khi vào tiểu học, chị chỉ biết đến hoa lá, mấy chương trình giáo dục với anime thiếu nhi thôi. Không ngờ giáo dục giới tính giờ cao siêu đến thế...

“Nhưng chỉ là em không nhớ thôi. Chứ thật ra em còn xem từ trước đó nữa cơ~ Nghiện nặng luôn, có khi vừa sinh ra là đã xem cái đầu tiên rồi ấy! Ha ha, nghĩ mà thấy buồn cười ghê!”

“Vừa mới sinh ra?! Em xem AV ngay khi vừa chui ra khỏi bụng mẹ á?!”

“Em đùa thôi~ Vô lý thấy mồ~”

“Phải, phải! Phù... May quá.”

“Sao mà chị bất ngờ dữ vậy—à, em hiểu rồi~”

“Hả? Hiểu gì cơ?”

“Chuyện không cần chị lo đâu~”

: lmfao, hiểu lầm đỉnh cao luôn

: Shuwa-chan chắc chắn hiểu sai bét nhè hahaha chết cười

: Sếp còn nói rõ là video động vật cơ mà, thế quái nào lại ra nông nỗi này?

: Nếu mà ngay lúc sinh ra đời có ai dí cho tôi coi video 18+, tôi cũng sang chấn mất. Đảm bảo nổi loạn luôn

: Nhưng mà hiểu lầm thế này mãi thì cũng không ổn đúng không?

: Không phải, nhìn là biết Sếp nhận ra rồi còn gì, đồ thối

: Ừa, kiểu gì cũng nhận ra rồi

“Ờm, dạo này em hay coi thể loại AV nào vậy?” – tôi hỏi.

“Em mới xem một video rất cảm động về voi đó~”

À, tôi hiểu rồi. Con voi—ý cô là nam chính đóng thế trong phim, nhân vật không lộ mặt, chỉ có... ấy. Trời ơi, cách nói uyển chuyển ghê! Đáng yêu thật đó. Mà khoan, cổ bảo cảm động á? AV mà cũng có cốt truyện sâu sắc lắm hả?

“Xem mà em khóc muốn ngừng không được luôn~”

“Chắc con voi trong đó cũng khóc chung với em, nhưng nước mắt của nó màu trắng.”

“Hở? Chị nói gì vậy~?”

“Ơ, em không hiểu à? Trời, đúng là tuổi trẻ ngây thơ.”

“Ờ… thôi kệ. Dù sao thì, con voi đó đỉnh lắm! Trong video, nó dùng cái vòi gắp đồ rồi còn vẽ tranh nữa~”

“Em nói thật hả? Làm được như vậy thiệt á? Về mặt cấu tạo vật lý thì... chắc phải luyện tập dữ lắm mới được.”

“Chưa hết đâu, nó còn biết bơi nữa~”

“Gì cơ?! Chờ đã. Là kiểu... nó phồng lên xẹp xuống liên tục để bơi ngược hả?!”

“Với lại, có người cưỡi lên nó mà nó cũng không quan tâm luôn~”

“Ồ, cái đó thì em hiểu. Tư thế cowgirl đúng không?”

“Chuẩn luôn~”

: SẾP ƠI, KHÔNG CÔNG BẰNG!!! XDDDD

: trời ơi, sếp chơi Shuwa-chan một cú quá khét

: toàn bộ đều sai hết trơn~

: tưởng tượng cảnh nó teo rồi cứng, rồi lại teo để bơi làm tui phun trà ra luôn

: thiệt luôn á, bả tưởng Sếp đang nói về bơi bằng... cái vòi?! chết cười

: em vừa phát minh ra kỹ thuật bơi mới, đặt tên gì giờ ta?

: Butterfly (bơi bướm) có rồi, đặt là Bọ-Hung đi

: cười té ghế

Sau một hồi nói chuyện lệch tông hoàn toàn, cuối cùng tôi cũng liếc sang chat và nhận ra nãy giờ chuyện gì đang xảy ra.

“Ê Ehrai-chan, em chơi ác quá nha.”

“Em nói rõ ngay từ đầu là video động vật mà~! Chị hiểu lộn mới lạ chứ~”

“Thôi đi! AV trong đầu chị lúc nào cũng chỉ có nghĩa là adult video thôi! Một và duy nhất!”

“Ơ kìa, em tìm được người sống sót mới rồi~”

“Đừng có lơ chị đi chứ!” Mgh... Mà thôi, cằn nhằn cả ngày cũng chẳng ích gì. Tập trung chơi game tiếp nào.

Ehrai-chan vừa tìm thấy một người bạn nữa trong game – tên là Mikan. Đây là nhân vật xinh nhất game. Ehrai-chan trò chuyện với cô ấy, và Mikan kể rằng cô đã chạy trốn khỏi Murasaki Oni (Quỷ Tím) và trốn trong căn phòng này suốt, không dám ló mặt ra.

Và giờ thì có hai lựa chọn:

1. Hợp tác để trốn thoát

2. Để cô ấy lại đây

“Tính sao đây Ehrai-chan?”

“Không cần suy nghĩ gì hết~! Bạn em mà, thì cả hai cùng sống sót về nhà chứ sao~!”

Ehrai-chan chọn ngay phương án 1 không chút do dự. Đúng là Sếp nhà mình! Tấm lòng bao dung vô cùng!

Và ngay sau khi nghe vậy, Mikan-chan mới nói...

“Cái gì cơ?! Đi lang thang với con quái vật ngoài kia á? Não cậu có vấn đề hả? Trời ơi. Tớ chỉ muốn gặp lại Takumi thôi…”

............

“Tôi hiểu rồi. Vâng, tôi hiểu rõ rồi.”

“B-Boss?”

“Tên cô là Mikan hả? Vậy thì tôi sẽ dùng con dao này, và lột da cô giống như lột vỏ cam vậy đó. Chuẩn bị đi nha!”

“Chào nhé, Mikan-chan. Cô chắc thà bị quỷ bắt còn sướng hơn...”

Có vẻ chúng tôi đã gần đến hồi kết của game rồi. Giờ là lúc dốc sức chơi nốt chặng cuối!

Và thử thách tiếp theo chờ đợi Ehrai-chan là một biến thể của Murasaki Oni – loại quái vật có thể đuổi kịp bạn chỉ trong chớp mắt... nhưng chỉ khi bạn chạy theo đường thẳng. Nhìn nó giống một cái tấm ván dẹt khổng lồ – đúng là hơi lạc quẻ với phong cách còn lại của game, nhưng thôi kệ!

“Shuwa-chan-senpai, cái này gọi là gì ấy nhỉ~? Nhìn giống mấy cái bọn nhỏ xài ở hồ bơi khi chưa biết bơi ấy.”

“Tấm tập bơi hả?”

“Đúng rồi đó~”

“Mình gọi nó là Kickboarda-chan nhé? Giống kiểu Melonpanna-chan ấy.”

“Không phải cứ gắn thêm chữ ‘a’ vào cuối danh từ là thành tên con gái được đâu~! Với lại vũ trụ Anpanman không cần thêm con quái vật kiểu này đâu!”

“Riêng chị thì bias nhân vật Baikintaman.”

“Ủa là ai vậy~? Gắn thêm chữ ‘ta’ vào giữa nghe như đang nói tới... tinh hoàn ấy!”

“Cái cột mới của em! Ahn-ahn-man! Ahn-ahn! Người đàn ông của em đang ‘anh ừ’ rồi biến thành Ahn-ahn-man kìa!”

“Chị cần được điều trị y tế gấp...”

: Cô ấy cần gặp bác sĩ gấp! (nhưng muộn rồi)

: tôi không chịu nổi nữa rồi, từ "ahn" vừa là tiếng rên vừa là nhân vật đậu đỏ, còn "man" thì... thôi tôi đi ói đây

: Tôi mê “Tứ âm hộ manga” lắm – à lộn, “Tứ khúc hài hước”

: Tôi thích đoạn Koshian-man mượt mượt "đánh nhau" với Tsubuan-man thô thô

: tôi suýt khóc lúc tụi nó hợp thể thành Youkan-man dẻo dẻo mềm mềm

: các ông đang nói cái lề gì thế hả...?

: Dựa vào độ điên loạn của chat thì rõ ràng là “chat giống streamer” là có thật

: mà Boss né con quái đó ngon lành thiệt

Đúng như comment cuối cùng đã nói, ở góc màn hình game phía sau chúng tôi, nhân vật Hiroki do Ehrai-chan điều khiển đang cực kỳ khéo léo tránh đường tấn công trực diện của kẻ thù, né đòn cực chuẩn.

Đây chính là đoạn cuối cùng của game rồi. Suốt hành trình, Boss của chúng ta đã vượt qua muôn vàn thử thách, thoát khỏi lưỡi hái tử thần, ngày càng mạnh mẽ hơn—mà còn làm tất cả một cách rất phong cách.

Cuộc đào thoát cuối không phải hoàn hảo, nhưng cực kỳ ấn tượng. Boss né đòn tốt, rồi thành công thoát thân.

“Đỉnh lắm luôn, Ehrai-chan! Sắp đến lối ra rồi đó!”

“Thật hả~?! C-Cuối cùng thì cơn ác mộng này cũng chấm dứt… Em muốn khóc quá~”

“Khóc gì mà khóc! Nhìn kìa, Murasaki Oni tới rồi! Chạy mau!”

Ở cuối game, luôn có một con Murasaki Oni lì lợm rượt bạn tới cùng. Nhưng lần này chỉ là dạng bình thường. Nên chẳng ăn thua gì với Ehrai-chan.

Tự tin, điềm tĩnh, và tin rằng chiến thắng đã nằm trong tay, Ehrai-chan bắt đầu tháo chạy.

Nhưng mà này, Ehrai-chan… Con Murasaki Oni cuối game á, thực ra có tới hai con đó.

“ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ?!”

Tiếng la của em ấy nghe quái dị, thảm hại và… y như tiếng khỉ hú.

Takumi, người từng là bạn của cô, vừa xuất hiện chắn ngay lối thoát.

Được gặp lại người xưa vào phút cuối có thể đã là một điều tuyệt vời. Nếu mà cậu ta không hóa thành một con Murasaki Oni khủng khiếp.

Đòn kẹp tấn công hoàn hảo—và Hiroki chết ngắt.

: Tiếng gào của chị ấy cười xỉu

: Âm thanh gì quái đản vậy trời?

: Nghe như tiếng vượn siamang hú luôn

: Tiếng hét của chị nhiều thể loại ghê

“Ai vừa gọi tôi là vượn siamang đấy? Keiji-kun, lên phòng chị ngay lập tức cho chị!”

“Thôi gọi là vườn thú nghe còn hợp hơn là ‘phòng’. Mà ai cho em cái tên đó đâu chứ.”

Sau đó, Boss có vẻ bất lực trước việc phải xử lý cùng lúc hai con Oni. Game Over liên tiếp xảy ra như cơm bữa.

Cô bắt đầu la hét bằng thứ tiếng Anh kiểu Nhật:

“<Fakk you! Fakk you fakk you!> (bang bang bang!)”

“B-Bình tĩnh đi Boss! Lớn tuổi rồi, la kiểu đó coi chừng trật cổ~!”

“Ai dám gọi em là ‘già’ đấy hả?!”

“Keiji-kun.”

: OI!!!

: Tui chưa từng thấy ai đổi hướng đổ thừa mượt vậy luôn!

: Kaiji-kun, hình ảnh anh lúc đó thật anh hùng…

: Nhớ tên người ta cho đúng trước đi đã hẵng cảm động

: Hội Bảo Vệ Động Vật Cấp Quốc Gia – Biệt đội Eirai!

Hiroki lúc này chẳng khác nào cây nến trong gió. Bọn phản diện giờ đã nghiêm túc—dù gì cũng là hồi kết game.

Và rồi khoảnh khắc quyết định đã đến.

Một lần nữa bị tấn công từ hai phía, Ehrai-chan chỉ kịp lách qua khe hở hẹp nhất, thoát được cả hai con Oni.

Chị tiếp tục chạy xuyên qua mê cung, cuối cùng cũng tìm thấy lối ra, lao vút khỏi đó, không ngoái đầu lại. Dinh thự kinh hoàng giờ đã ở phía sau chị.

Cô vừa chính thức phá đảo game—và hình phạt của cô cũng kết thúc luôn.

“H-Hết rồi sao...?” cô lẩm bẩm.

“Chúc mừng, Ehrai-chan. Giờ thì kết thúc thật rồi.”

“Tốt quá… Cảm giác như cả đời luôn ấy...”

: 8888 (vỗ tay tiếng Nhật)

: 50000!

: Đỉnh lắm Boss! Chị chất quá!

: Chúc mừng!

: Mấy phút cuối mà dồn dập quá trời

“Dù sao thì này, Ehrai-chan…”

“Gì vậy~? Có chuyện gì sao~?”

“Chúc em may mắn trong tương lai ☆”

“Aa,” cô khò khè đáp, chợt nhớ ra bản thân chưa từng bộc lộ một chút hình ảnh “Boss” nào như thế cho tới buổi stream này.

Và thế là, buổi stream kết thúc đúng như cách nó đã diễn ra—bằng tiếng hét của Ehrai-chan.

[Cuộc chiến giành Awayuki Kokorone]

Một buổi chiều, tôi đang nằm nghỉ sau khi vắt óc lên kế hoạch stream, thì tiện tay lướt timeline Cheeper (mạng xã hội giống Twitter). Dạo này tôi bận túi bụi với luyện tập cho concert, rồi còn stream đều đặn, nên cảm giác những lúc rảnh rỗi thế này quý thật.

Có cả đống cheep (bài đăng) từ các thành viên Live-On mà tôi chưa xem. Dù cũng là người trong công ty, tôi vẫn là fan của mọi người—xem bài của họ lúc nào cũng thấy vui.

Khi tôi nằm uể oải lướt điện thoại bằng ánh mắt đờ đẫn, bất chợt tôi thấy cái tên “Awayuki” lướt ngang qua và dừng lại. “Hả? Có người đang nói về mình sao?” Có hai bài cheep—cả hai đều là của Alice-chan.

[Alice Soma @Live-On. Awayuki-dono là oshi của tôi]

Tôi khẳng định người hợp với Awayuki-dono nhất trong Live-On, không ai khác chính là tôi!

Lý do ư? Vì tôi có tình yêu!

[Alice Soma @Live-On. Awayuki-dono là oshi của tôi]

Tôi sẽ làm mọi thứ mà Awayuki-dono yêu cầu.

Vì chị ấy, tôi sẵn sàng gỡ hết xương nhỏ trong cá để được xoa đầu! Tôi sẽ liếm đôi dép zori của chị ấy và làm ấm chúng để được hôn! Tôi sẽ mát-xa toàn thân cho chị ấy, rồi tắm rửa cho chị ấy, để được làm tình!

Không kìm được, tôi bắt đầu lẩm bẩm như đang nói trên stream:

“Lúc đầu thì tưởng cô ấy đang cố thể hiện mình tận tụy, mà rồi cái gì cũng đòi trả công... Với cả, tôi chẳng muốn hôn ai vừa liếm dép xong đâu... Còn cái cuối ấy, rõ là mấy thứ cô nàng muốn làm, chứ không phải vì tôi!”

Tôi định đặt điện thoại xuống và thở dài “Lại là Alice-chan thôi mà,” thì chợt nhận ra một thành viên khác đã phản hồi bài của cô ấy.

[Mashiro Irodori @Live-On]

Ha.

Hở... Là Mashiron sao? Chỉ đúng một từ hai chữ cái, ban đầu tôi còn chẳng hiểu cô ấy định nói gì. Nhưng có vẻ Alice-chan đã cảm nhận được điều gì đó, vì ngay sau đó cô nàng đáp trả:

[Alice Soma @Live-On. Awayuki-dono là oshi của tôi]

Ngươi to gan lắm mới dám xuất hiện trước mặt ta như thế, tình địch của ta! Hôm nay là ngày ta đòi lại Awayuki-dono!

“Tôi có là của cô bao giờ đâu!”

[Mashiro Irodori @Live-On]

Trong tất cả những thứ khao khát, dâm dục, và tham lam có thể đăng lên... Awa-chan chắc đang co rúm lại khi đọc mấy cái này.

[Alice Soma @Live-On. Awayuki-dono là oshi của tôi]

Im đi, con mèo ăn cắp! Đó chỉ là mấy tưởng tượng của tôi thôi! Nếu chị ấy mà bảo tôi là đồ tồi và kêu tôi cút đi, tôi sẽ thấy như được ban ơn ấy!

Thật sự đấy, làm ơn hãy hành hạ tôi nhiều hơn nữa!

[Mashiro Irodori @Live-On]

Cô là đồ tồi, cút đi.

[Alice Soma @Live-On. Awayuki-dono là oshi của tôi]

Tôi không muốn NGƯỜI nói câu đó đâu, Mashiro-dono!!! Lời đó phải từ Awayuki-dono mới có giá trị chứ. Tôi đâu phải loại M nặng với ai cũng được!

[Nekoma Hirune @Live-On]

Tôi vừa nghe ai đó gọi “mèo tồi” à?

[Mashiro Irodori @Live-On]

Gọi vậy là cô mò tới liền luôn á? Ghê thiệt. Mà bọn tôi có gọi cô đâu nha.

[Alice Soma @Live-On. Awayuki-dono là oshi của tôi]

Tôi có ý này hay lắm. Nekoma-senpai, chị có muốn cùng tôi làm một video tổng hợp tất cả khoảnh khắc Awayuki-dono hắt xì không?

[Nekoma Hirune @Live-On]

Nya nya! Nghe như một con game rác thối thiệt thối! Tôi tham gia!

[Alice Soma @Live-On. Awayuki-dono là oshi của tôi]

Hả? Chị vừa nói kusoge (game rác)? Chị vừa gọi việc làm clip của Awayuki-dono là KUSOGE á?!

Không đời nào, đúng không? Chị sẽ không bao giờ gọi game thiêng liêng nhất hành tinh là KUSO đâu đúng không, Nekoma? Đúng không? Đúng không? Đúng không?!

????????????????

[Nekoma Hirune @Live-On]

Awayuki-chan đúng là nữ thần, khỏi cần bàn cãi.

[Alice Soma @Live-On. Awayuki-dono là oshi của tôi]

Biết ngay chị sẽ đồng ý mà, Nekoma-dono!

[Nekoma Hirune @Live-On]

Nya nya! Suýt nữa tôi chạy mất dép vì bị dụ chơi con kusoge của thế kỷ đấy!

[Mashiro Irodori@Live-On]

Đồ ngu.

Tôi không nhịn được mà nở một nụ cười đau khổ khi thấy hai cô gái cộng thêm một con mèo hoang đang lao vào một cuộc chiến kỳ quặc nhất trần đời vì một người thậm chí còn chưa hề xuất hiện.

“Đây là nền tảng mạng xã hội, không phải võ đài đô vật chuyên nghiệp đâu các cô gái à...”

Hử...? Tôi tưởng là kết thúc rồi cơ, ai dè nó vẫn còn tiếp tục... Có vẻ như lần này Alice-chan là người mở đợt tấn công.

[Alice Soma@Live-On. Awayuki-dono là oshi của tôi]

Không, chính chị mới là người thiếu tôn trọng Awayuki-dono, Mashiro-dono!

Awayuki-dono nói có, là chị phải nói có! Awayuki-dono nói không, là chị phải nói không! Awayuki-dono nói "quan hệ với tôi đi", là chị phải mỉm cười hạnh phúc mà đáp “ôi Awayuki-dono, chị lúc nào cũng thế cả...!”

Chẳng phải đó mới là chuẩn mực đạo đức cao nhất sao?!

“Không phải vậy đâu!!” Nếu thứ đó mà gọi là đạo đức thì cô nên quay lại học tiểu học đi thì hơn.

[Mashiro Irodori@Live-On]

Chiều chuộng người ta mọi lúc mọi nơi không hẳn lúc nào cũng tốt đâu

Đôi khi tôi đối xử lạnh nhạt với Awa-chan cũng là vì nghĩ cho cô ấy thôi

Bởi vì chúng tôi có mối liên kết vô cùng sâu sắc, như bạn thân, đồng nghiệp debut cùng đợt, và cả mẹ-con nữa

Sao cậu có thể nói những câu xấu hổ như thế một cách bình thản vậy hả Mashirooooon?!?!

Tôi đã nhận ra cái hiện tượng này từ trước rồi—Mashiron lúc thì như một con mèo cool ngầu, lúc thì lại thốt ra những lời xấu hổ nhất quả đất! Không tốt cho tim tôi chút nào!

Liên kết sâu sắc, cô ấy nói... Hnnngggggghhhh!!!!!

[Alice Soma@Live-On. Awayuki-dono là oshi của tôi]

GAAAAHHHH!!! Tôi ghét cái cách chị lúc nào cũng hành xử như thể mình đã thắng vậy á!

Tôi cũng ghét chính bản thân mình vì không được debut cùng đợt với chị ấy nữa...

Nhưng như tôi đã nói từ đầu, tình yêu của tôi mãnh liệt hơn của cô! Tình yêu có thể vượt qua tất cả! Rõ ràng người xứng đáng nhất để làm “bạn tình không ràng buộc” (FWB) của Awayuki-dono là tôi!

[Mashiro Irodori@Live-On]

Cứ tự nhiên.

[Alice Soma@Live-On. Awayuki-dono là oshi của tôi]

Khoan đã, tôi nói nhầm! Ý tôi là: rõ ràng người thích hợp nhất để được Awayuki-dono dùng làm tài liệu "thủ dâm" là tôi!!

[Mashiro Irodori@Live-On]

Cứ tự nhiên.

...Bây giờ thì họ chỉ đang giỡn chơi thôi.

[Mashiro Irodori@Live-On]

Alice-chan, nếu em muốn trở thành người số một trong lòng Awa-chan đến thế, sao không để cô ấy quyết định luôn đi?

Cái—? Tôi không chắc là mình thích cái hướng này lắm đâu...?

[Alice Soma@Live-On. Awayuki-dono là oshi của tôi]

...Cụ thể là sao?

[Mashiro Irodori@Live-On]

Chúng ta nên tổ chức một buổi stream chung có Awa-chan, rồi cùng thi thố đủ thứ để quyết định ai là người hợp với cô ấy nhất

Ý kiến của cô ấy sẽ là lời phán quyết cuối cùng, mà em cũng từng nói là “cô ấy nói có thì mình nói có”, đúng không?

[Alice Soma@Live-On. Awayuki-dono là oshi của tôi]

Ra vậy! Quả là một kế hoạch đại tài đến từ kẻ địch!

Tôi chấp nhận thách thức này!

Và người sẽ trở thành chính thất của Awayuki-dono... chính là tôi!!!

[Mashiro Irodori@Live-On]

Được rồi, được rồi, vậy chúng ta sẽ quyết định sau nhé

Tôi không biết em lấy tự tin ở đâu ra, nhưng tôi sẽ bẻ gãy nó như bẻ một cành củi

“Hừm hừm hừm...” Tôi khẽ bật cười, ngẩng mặt lên trần nhà sau khi đọc hết chuỗi tương tác của hai người bọn họ—trông họ có vẻ thân thiết thật đấy.

Này mọi người, đôi khi bạn sẽ bị lôi vào một buổi collab mà không được báo trước. Đó là chuyện xảy ra như cơm bữa ở Live-On.

Vài ngày sau...

“Xin chào và kon-mashiro, mọi người. Mình là Mashiron, hay còn gọi là Mashiro Irodori.”

“Báo cáo! Alice Soma, có mặt!”

“......”

“Có chuyện gì vậy, Awa-chan? Mau giới thiệu đi chứ,” Mashiron nói.

“Tôi có thể về được không?”

“Không được đâu!” Alice-chan gắt. “Hôm nay chị là nhân vật chính đó. Không có chị là không có stream này đâu!”

“Ra vậy... Vâng, tối nay có vẻ tuyết nhẹ đang bắt đầu rơi rồi. Mình là Awayuki Kokorone.”

Thế là buổi collab của chúng tôi bắt đầu, như thể chuyện này hoàn toàn bình thường vậy.

Thật ra thì, tôi có nhận được lời mời sau cái chuỗi cheep rùm beng đó, và tôi cũng đã đồng ý tham gia.

Nên chắc tôi không phản đối lắm đâu. Chúng ta cứ cho là vậy đi.

Và tôi thực lòng rất biết ơn vì họ đã đưa ra ý tưởng cho một buổi stream hay ho.

Nhưng mà... sao nhỉ? Tôi không biết phải hứng khởi hay năng lượng ra sao cho hợp với buổi collab này nữa...

“Anyway, chắc mấy bạn đã thấy cái thread trên Cheeper giữa mình và Alice-chan rồi ha. Đại khái là hôm nay tụi mình sẽ thi đấu để xem ai là người hợp với Awa-chan nhất.”

“Và thế là cuộc chiến mà mình không thể để thua... chính thức bắt đầu! Hôm nay sẽ là ngày mình phá bỏ mọi chướng ngại trên con đường cầu hôn Awayuki-dono!”

“Ừ, có vẻ là như vậy đó...” tôi lẩm bẩm.

“Ủa gì vậy? Sao thế Awayuki-dono? Hôm nay không giống mọi khi nha—à! Mình hiểu rồi!”

“Cuối cùng Alice-chan cũng hiểu rồi!”

“Hôm nay là vai chính nên chị muốn có một cái dải băng có chữ in bự đúng không! Mình đi kiếm liền!”

“Không không không cần, chị không cần, thiệt luôn, chị thiệt sự không cần mà!!”

Trời ạ, bắt đầu rồi đây...

“Chuyện gì thế, Awa-chan? Vui lên một chút đi. Có hai cô gái siêu dễ thương đang phục vụ cậu tới tận răng còn gì,” Mashiron nói.

“Đừng nói kiểu đó mà. Nghe phát thấy có lỗi liền. Với lại, tớ không chắc mình có ở đúng vị trí này không nữa? Ý là, tớ đâu có giỏi đến mức có người đòi giành giật vì tớ như thế. Cảm giác như một sự hiểu lầm to đùng.”

“Cũng phải thôi. Vì cậu vốn dĩ đã thuộc về tớ rồi mà.”

“Awayuki-dono, chị giỏi lắm mà! Chị là người vĩ đại nhất trên đời!”

“Không, tớ ngửi thấy mùi rồi. Riêng Alice-chan thì khỏi nói, chứ Mashiron... cậu chỉ muốn được làm trò ngu một chút thôi đúng không? Cậu chỉ đang lợi dụng tình huống để xem tớ lúng túng, đúng không? Vì cậu đâu bao giờ nói mấy lời như vậy! Với lại, tớ nghe được cái giọng đang nhịn cười của cậu đó!”

“Thôi mà, Awa-chan. Tớ muốn chứng minh cho cái nhãi kia thấy tớ mới là người hợp với cậu nhất, đồng thời chọc quê tớ cho đã, rồi trả đũa mấy lần cậu hợp tác cùng Shuwa-chan chơi khăm tớ. Vậy thôi.”

“Vậy thôi á?! Đúng là cậu có ý đồ! Cậu nên tìm thú vui khác đi! Biến genmate của mình thành trò cười có vui gì không?! Cái câu nói về ‘mối liên kết sâu sắc’ gì gì đó, chắc cậu cũng nói ra chỉ để bắt nạt tớ thôi chứ gì?!”

“Hả? Không, cái đó là tớ nói nghiêm túc mà.”

“Hả?”

“Ồ?”

“......” cả hai người chúng tôi cùng im bặt.

“Tôi xin phép, hai người đừng có bỏ tôi ra khỏi cái bộ rom-com ba xu này, mấy cái đồ khốn kiếp!!!” Alice-chan hét lên.

: Awa-chan giờ chính thức trở thành nhân vật chính trong rom-com hậu cung của chính mình rồi

: Trời ơi ganh tị ghê. Chắc mình cũng phải uống StroZero trong giờ làm rồi hóa điên thì may ra mới lập được hậu cung

: Hả vậy tính ra là hậu cung ngược à? Mà "ngược" ở đây là kiểu không có ai quanh cậu luôn ấy

: Awamashi teetee quá đi mất!

: Tui mê cái mặt chiếm hữu mới của Mashiron ghê

: Miễn sao mọi người hiểu là Mashiron lúc nào cũng tràn đầy tình yêu dành cho Awayuki-chan là được

: Bề ngoài thì có vẻ tsundere, nhưng chẳng thèm giấu luôn

: Họ tranh giành nhau vì cái gì vậy trời...?

: Ví dụ giờ ra hương StroZero mới mà chỉ in đúng một lon duy nhất, đảm bảo cũng có chiến tranh. Chuyện này cũng y chang

: So sánh vậy là gần như hoàn toàn không hợp lý, làm ơn dừng lại đi

: Sao không chơi threesome cho xong chuyện??

: À, cậu thuộc nhóm pacifist ham muốn cuồng loạn đấy à

: Nghe ngầu ghê

: À, cậu là dân theo Sei-sama đúng không?

: Nghe dở ẹc chưa từng thấy luôn

: À, cậu là fan yuri (theo kiểu 18+) hả?

: Nghe ngầu ghê

: wwww

“A-Á ừm!” Tôi ho khan một tiếng. “Thì, ờ, nói thật thì tôi không hẳn là... thích cái tình huống này lắm đâu.”

“Lẽ ra cậu nên nốc một lon StroZero rồi hóa thành Shuwa-chan luôn chứ?” Mashiron hỏi.

“Tôi đã cố kiềm chế là vì tôi biết tôi sẽ phải làm vai tỉnh táo để đối trọng với cái trò lố của hai người đó!”

“Awayuki-dono, ý chị là... chị đã nghĩ cho em đến mức đó sao?”

“Whoa...” Tôi lẩm bẩm. “Giờ thì tôi hiểu vì sao người ta gọi là ‘crush’ rồi... Cái tình cảm đó đang nghiền nát tôi thật sự luôn...”

: Awa-chan gồng không nổi trước độ nặng đô của Alice-dono luôn kìa lol

: Giỏi lắm Awa-chan!

: Cố lên nào, chị Lemonade-san!

: Lmfaooo gọi Awa-chan là Lemonade kìa

: Ủa mà đúng rồi, chị ấy đúng là phiên bản không cồn...

: Lemonade vốn là nước không cồn mà??? Mấy người bị gì vậy????

“Argh... Nhân cách của tôi đâu phải như vầy! Bình thường là tôi phải đi rượt theo người ta, chứ không phải bị người khác rượt theo! Bình thường là tôi phải ngồi thu mình một góc, rồi shuwa-shuwa ngớ ngẩn mà chết mới đúng!”

“Thấy chị ngượng ngùng lúng túng vì bị đặt trong tình huống lạ đời đáng yêu quá đi mất, Awayuki-dono. Em cởi quần lót ra luôn rồi.”

“Làm ơn đừng Shuwafap ngay trên sóng livestream có được không?!”

“Cái này là Awafap mới đúng.”

“Đó không phải là vấn đề chính ở đây!!!”

“Em chỉ đang học hỏi từ người em yêu quý nhất mọi thời đại, và sống thật với bản thân mình khi đối diện với cái gì đó quá tuyệt vời thôi.”

“Tuyệt ghê luôn đó! Và em dùng cái lý lẽ nghe có vẻ rất chính đáng đó để... cởi quần lót?! Ai là người đã biến em thành thế này hả?!”

“Là chị đó, Awa-chan.”

“Tôi... tôi xin lỗi!!! Tôi xin lỗi nhiều lắm!!!”

Tôi không làm nổi nữa! Tôi hoàn toàn không biết mình nên hành xử sao mới đúng! Tôi đã stream được một thời gian rồi, nhưng chưa từng có buổi stream nào như thế này cả!

Bình tĩnh... Bình tĩnh lại nào...

Tình cảm của Alice-chan thì quá nặng nề, còn Mashiron thì đang tấn công bằng đủ mọi chiêu trò. Tôi phải đối phó với cả hai cùng lúc. Nếu tình trạng này cứ tiếp diễn thì tôi sẽ gục mất...

Tôi thở dài. “Nói nghe nè, hai người đang thi thố để giành tôi trong buổi stream này đúng không? Tôi thật sự không biết phải làm sao để phân định thắng thua luôn á.”

“Ờ thì... tớ cũng đâu có biết nữa,” Mashiron nói.

“Hả...?”

“Em cũng hoàn toàn không biết luôn, thưa quý cô!”

“Hai người chưa từng nghe câu ‘làm việc gì cũng nên có kế hoạch’ hả? Chứ đâu phải cứ làm đại là mọi chuyện sẽ ổn đâu!”

“Nói về vụ đó, Awa-chan...”

“Phải rồi, quý cô ‘quên tắt stream’ ạ.”

“Wow! Vậy chắc tôi nên đổi tên thành Boomerangman rồi.”

: Lần đầu tiên thấy Awa-chan bị dồn tới mức này, không uổng công vô coi

: Cái này là stream livechat trên FC2 hả?

: Cái này là stream livechat trên CF hả?

: CF? Có phải kiểu tay đua đấm nhau và giới thiệu hộp cơm trưa không?

: Chắc cũng là kiểu hét ‘FALCON FINISH!’ mỗi khi lên đỉnh

: Boomerangman nghe như siêu anh hùng thời Showa

: Có phải cái vật dài màu trắng dính trên tóc Awayuki-chan là boomerang không?

: Nhìn bề ngoài dễ thương quá chừng, ai mà nghĩ lại là ‘Boomerangman’ chứ

: Vậy còn bên trong thì sao?

: Cũng là boomerang luôn

: Giờ thì gọi chị ấy là ‘gijinka’ cũng không hợp nữa rồi

“Dù sao đi nữa, tôi cũng không đời nào thua con nhỏ mới toe kia đâu.”

“Gìơ hả chị?! Đã vậy thì để chat quyết định! Mọi người trong chat, làm ơn gửi mấy câu hỏi quiz về Awayuki-dono đi!”

“Các buổi stream này tồn tại là nhờ có các bạn khán giả,” Mashiron nói. “Như thường lệ, xin cảm ơn rất nhiều.”

Tôi chỉ biết cúi đầu bất lực trước cái diễn biến này.

: Không, tụi em mới là người cảm ơn!

: Mashiron khoe khoang đáng yêu quá trời

: Chắc chưa quen với việc có đàn em đó, nên được làm senpai là vui lắm luôn

: Mashiron maji suki ron!

: Nhìn thì có vẻ cool ngầu tỉnh táo, chứ thật ra dễ thương lắm luôn

: Awayuki-chan tắm thì rửa phần nào trước?

“Ồ! Câu comment đó hay đó! Cuộc thi đầu tiên sẽ xoay quanh chuyện tắm rửa của Awayuki-dono! Ai có đủ tình yêu với cô ấy sẽ dễ dàng trả lời câu này!”

“Okay. Tôi đồng ý với câu này.”

Tôi lập tức ngăn lại trước khi bị cuốn theo dòng xoáy.

“Khoan đã.”

“Ơ? Có chuyện gì vậy, Awa-chan?”

“Nếu đây là quiz thì đương nhiên phải có đáp án đúng, đúng không?”

“Ừm, nếu không có đáp án thì chat chắc cũng không hài lòng lắm, nên chắc là, đúng vậy, cần một đáp án,” Mashiron kết luận.

“Tại sao tôi phải khai chuyện tôi tắm như thế nào trước bàn dân thiên hạ chứ?!”

“Chị có thể nói riêng cho em thôi nếu muốn,” Alice-chan đề nghị.

“Thật vậy hả? Ý là, tôi ngửi thấy nguy hiểm nếu để em biết, nhưng nếu vậy thì ta làm vậy—”

“Khoan đã. Khoan đã, Awa-chan.”

“Gì vậy?”

“Không biết chị có nghe chưa, nhưng có một hiện tượng là càng giấu thì người ta càng tưởng tượng ra thứ bậy bạ. Mình mà không nói rõ thì tụi nó sẽ tự động tưởng tượng ra cái gì đó cực kỳ đồi trụy mà chị không dám nói trên stream luôn đó!”

“C-Cái gì?!”

“Nên tốt nhất trong tình huống này là chị nên trả lời bình thường thôi. Trừ khi... nó thực sự là cái gì đó đồi trụy...?”

“Ờ... Ờ được rồi! Tôi trả lời! Thế đã hài lòng chưa?! Nếu không thì người ta hiểu lầm trắng trợn quá!”

“Yeahhh!” Alice-chan reo lên.

: GJ MASHIRON

: Không hổ danh là người phụ nữ sống vì những bức tranh hơi khiêu gợi!

: Vào mode tiểu ác ma là thôi, chị ấy tàn phá dữ dội luôn

: Lạnh nhạt với Shuwa-chan mà lại dính Awa-chan như keo, tôi mê thật sự

: Tôi không dám nói ra miệng, nhưng tò mò sắp chết luôn rồi đây

: Thế thì để tôi nói thay! Tôi tò mò chết đi được!

: vâng!!! cuối cùng cũng được nghe quy trình kiểm soát chất lượng của StroZero!!!!!

: đm tuyệt vời vãi!!!

: giờ ai cũng mong chờ rồi, thế là Awa-chan thấy có trách nhiệm phải làm… em là đứa con ngoan quá đi T~T

: chỉ cần nhận ra chuyện đó thôi là đã đủ thông minh rồi!

...Ừ thì, lơ luôn chat vậy.

“Anyway,” Mashiron lên tiếng, “Tôi biết tuốt về Awa-chan, nên Alice-chan, em cứ trả lời trước đi?”

“Chỉ cần nghĩ đến khả năng cậu thực sự biết tuốt thôi đã khiến tớ lạnh sống lưng rồi,” tôi lẩm bẩm.

“Tôi không biết mọi thứ. Tôi chỉ biết về em thôi.”

“Đó là định làm tim tôi đập loạn nhịp à?”

“Đồ đàn bà lẳng lơ! Dám quyến rũ Awayuki-dono à?! Thôi được, giờ thì nhìn sự tự tin của cô sụp đổ đây! Với hàng tá camera giấu kín tôi gắn trong nhà Awayuki-dono, tôi không thể nào thua được trong trận chiến này!”

“Được rồi, khoan, dừng hết lại đi!”

“Vâng, dừng mọi chức năng sinh học ngay lập tức!”

“Awa-chan, ít nhất cũng để Alice-chan thở cái đã chứ? Tớ sẽ xin lỗi với cậu mà, được chưa? Đừng có cướp luôn cả mạng người ta như vậy...”

“Sao hai người lại biến tôi thành kiểu nhân vật phản diện có quyền lực điên loạn thế này hả?! Tôi chưa từng bảo ai ngừng thở cả!” Hai người này làm tôi quay như chong chóng, nhưng tôi vẫn kiên quyết kéo lại dòng chảy của chương trình. Alice-chan vừa nói ra một điều tôi không thể làm ngơ được. “Alice-chan, em cài camera giấu kín trong nhà chị thật đấy à?”

“Ba trăm sáu mươi cái, thưa cô!”

“Ừm, điên thật rồi. Chắc chị nên làm nhà bằng kính luôn cho xong!”

“Tất cả đều gắn trong phòng tắm, thưa cô!”

“Phải gắn rải rác ra chứ! Chỉ gắn mỗi phòng tắm là điên thật đấy! Em muốn nhìn tôi khỏa thân đến thế cơ à?! Mà nếu đã gắn camera lén thì phải chia đều ra—vậy mới dễ bỏ sót và có thêm nhiều cảnh khác nữa chứ!”

“Sao chị lại dạy em cách đặt camera giấu kín thế hả, Awa-chan? Chị có gu mặn vậy à?”

“Không có! Chỉ là với tư cách streamer Live-On, tôi bắt buộc phải tung ra những pha phản dame sắc bén trước cái mức độ cài camera điên khùng của con bé này thôi! Nó như thể có camera gắn vào từng viên gạch lát trong phòng tắm ấy!”

“Trời ạ, chị ưu tiên phản dame hơn cả an toàn bản thân luôn sao? Đúng là bệnh nghề nghiệp rồi ha?”

: lmfaaoooooo

: À, tôi hiểu rồi, chắc là mấy cái camera 360 độ đang hot gần đây chứ gì?

: Trời ơi, con bé này ngu đến mức đáng yêu luôn ấy

: Tôi chỉ ngạc nhiên là nó đặt nhiều camera vậy mà không ai phát hiện được, điên thật

: điên (mà vẫn dễ thương)

: Cái này không còn là tường kính nữa rồi, mà là gương thần chiều ngược ấy

: gương thần chiều ngược lmaooooo

“Dù sao thì, em đùa đấy!” Alice-chan nói.

“Ờ, tất nhiên là đùa rồi. Chứ không thì chị cũng chẳng biết phải làm sao luôn. Em thậm chí không nên biết chị sống ở đâu nữa là.”

“Nguyên tắc số một của fan là không gây rắc rối cho oshi!”

“Đó là tinh thần tốt đấy,” Mashiron thêm vào. “Mà chị thì đã chơi khăm Awa-chan biết bao lần rồi. Chưa kể, chị còn ngồi yên chễm chệ trong vị trí best friend, rồi ngày nào cũng thả thính nhau nữa.”

“Em đi mua camera liền đây.”

“Đứa nào lại đi gắn ba trăm sáu mươi cái camera trong nhà người khác chỉ để chơi khăm thế hả?! Mashiron, đừng có kích Alice nữa! Nó nghiêm túc lên là chẳng biết chuyện gì xảy ra đâu!”

“Gomenasorry.”

Mệt mỏi thật sự luôn... Tôi cần một ly rượu. Phải nhậu cái đã cho quên đời...

“Okay! Em xin trả lời!” Alice-chan nói. “Giờ là lúc chứng minh em là người hiểu rõ Awayuki-dono nhất! Chỗ đầu tiên chị ấy rửa khi tắm là... chân!”

“Ồ, hở? Cậu nghe rồi đấy, Awa-chan. Đúng không?”

“Ừm... Sai rồi đó.”

“Em đi chết đây.”

“Đừng chết chứ. Người ta sẽ tưởng chị là hung thủ đó.”

“Thôi nào, Alice-chan, chuyện này bình thường thôi mà.”

: Cô ấy còn chẳng có chân cơ mà

: Ý là gì? Vì cô ấy là... chanh? Hay là số học?

: À, ý là cô ấy là một lon StroZero hả?

“C-Chuyện chưa kết thúc đâu!” Alice-chan hét lên. “Trận chiến vẫn chưa ngã ngũ! Mashiro-dono, tới lượt chị! Nếu chị sai thì coi như hòa!”

“Được rồi, được rồi. Câu trả lời là: đầu.”

“À, đúng rồi đó!” tôi trả lời. “Hay quá, Mashiron!”

“Em đi chết đây.”

“Copy-paste lời tôi mới nói lúc nãy vô luôn đi.”

Không thể tin được Mashiron đoán trúng ngay từ lần đầu luôn!

...Khoan đã. Chẳng phải vậy càng đáng sợ hơn sao?

“Mashiron... khoan, cậu có cài camera lén thật hả?!”

“Không! Chẳng phải hôm ngủ lại nhà nhau tụi mình tắm chung à?”

“À đúng rồi... Khoan, tức là lúc tớ đang kỳ cọ thì cậu dán mắt nhìn à?! Đồ biến thái!”

“Có cái gì đẹp đẽ thế mà không nhìn thì uổng quá.”

“Fungyaaahhhhhh?! T-Tôi không để cậu dùng lời ngọt ngào mà thoát—”

“Ồ, hiệu quả ghê đó.”

“Awayuki-dono! Em còn biến thái hơn chị ấy nữa!”

“Đừng có thi đua cái này chứ!”

: mức độ power của mashiron giờ là vô cực thật sự

: Tôi thích cái kiểu Alice-chan luôn nói sai lệch 5 độ như vậy á lol

: Cả lý do nó gia nhập Live-On nghe cũng điên rồ y chang

: Vậy là Awa-chan rửa đầu trước... Eureka!

: Eureka cái gì mới được?!

: cái stream ngủ lại đó đúng là hàng xịn

“Khoan, không công bằng nha, Mashiro-dono! Chị biết đáp án từ trước rồi còn gì! Em phản đối!”

“Chính em là người đòi hỏi về thói quen tắm của cổ mà. Chẳng qua trúng ngay thứ chị rành thôi.”

“Mgrgrgrgr... Awayuki-dono, ý kiến của chị thế nào?”

“Hả, chị á? Ừm... chị nghĩ là nên hỏi một câu mà cả hai không ai biết thì công bằng hơn.”

“Em biết chị sẽ nói vậy mà, Awayuki-dono. Vậy để tụi em nghĩ câu hỏi mới!”

“Ừ thì... cũng được,” Mashiron làu bàu.

May mà chat bắt đầu gửi thêm câu hỏi. Tôi tập trung chọn lựa, tìm một câu thật hoàn hảo, nhưng người đọc to lên trước lại là Mashiron.

: Awa-chan đang phiền lòng chuyện gì đó

Có vẻ câu đó đúng gu cô ấy rồi. “Chỉ người nào có thể nâng đỡ Awa-chan những lúc em ấy khổ sở mới xứng là bạn đời thực thụ,” cô nói.

“Á!” Alice-chan đáp. “Thỉnh thoảng chị cũng nói được những lời hay ghê, Mashiro-dono!”

“Con nhóc hỗn xược này. Em có muốn tôi vẽ doujinshi đồi trụy về em không?”

“Được thôi, miễn là em được ghép đôi với Awayuki-dono trong đó!”

“Tớ không lung lay nổi con nhỏ này rồi...”

Hai người vẫn cãi vã tếu táo, còn tôi thì nghĩ về những điều đang khiến mình phiền não lúc này. Chuyện phiền lòng, hửm...

...À. Tự nhiên tôi nhớ ra một chuyện. Phải rồi, câu này ổn đây.

“Vậy, Awa-chan? Câu đó ổn chứ?”

“Ổn chứ!” tôi trả lời. “Giờ tôi đang có cả đống chuyện rối ren! Và không ai trong hai người biết gì đâu nha!”

“Á!” Alice-chan la lên. “Có phiền muộn mà em không biết ư, trong khi em đã lập danh sách tất cả mọi lời chị từng nói trên stream—chị quả là người luôn nuôi dưỡng tinh thần tò mò đấy!”

“Thật á?” Mashiron hỏi. “Tụi mình còn nói chuyện ngoài stream nhiều nữa mà. Vậy mà cậu cũng không biết à?”

“Yep. Câu này hoàn hảo đấy. Trổ tài đi nào!”

“Hửm,” hai người đồng thanh đáp, vẻ mặt bối rối, bắt đầu suy nghĩ.

Có thể khoe khoang vì có nỗi niềm cũng hơi kỳ thật. Nhưng nghĩ ra được câu hỏi thế này khiến tôi không khỏi tự hào.

“Hmm... Là gì nhỉ?” Mashiron trầm ngâm. “Hay là chuyện Shuwa-chan bảo với tôi rằng bạn ấy vui lắm mỗi khi được gọi là dễ thương? Có phải cậu cũng muốn được khen dễ thương nhiều hơn không?”

“U-Ừm, không phải đâu, a ha ha ha! Không phải đâu, a ha ha ha ha...”

“À khoan, có phải là chuyện cậu đang tìm một cái đĩa dễ thương để bày món ăn lên, rồi khoe với khán giả để được khen không? Mà, khoan, cái đó cậu kể tôi rồi còn gì. Vậy chắc không phải. Xin lỗi nha.”

“Cậu cố tình đúng không?! Sao lại lôi hết mấy chuyện xấu hổ của tôi ra kể thế hả?!”

: Đáng yêu nhất quả đất luôn rồi đấy

: Awa-chan và Shuwa-chan đều cute! Obvious quá còn gì!

: Mashiron là đấng cứu thế cho mọi fan cuồng Awayuki

: shuwa-chan đáng iu dã man!

: hóng hình món ăn ghê gớm luôn

Thấy chưa, cậu làm chat thành ra kỳ cục luôn rồi đấy! Mà chat cũng có kém gì đâu, hùa theo vibe này làm gì không biết! Ugh... Mặt tôi bắt đầu nóng ran rồi... “Dù sao thì!” tôi hét lên. “Tới lượt Alice-chan! Em nghĩ giờ chị đang lo chuyện gì?”

“Câu này khó ghê... Có phải là chuyện StroZero không chảy ra từ vòi nước không?”

“Em lầm rồi, Alice-chan,” Mashiron nói. “Chị ấy gắn vòi StroZero riêng ở nhà rồi.”

“Em xin lỗi vì đã đánh giá thấp chị!”

“Không, tôi không có đâu,” tôi nói. “Với lại, điều tuyệt nhất ở StroZero là được áp môi lên cái lon sáng loáng đó như một nụ hôn. Vòi nước thì mất cả vibe rồi.”

“Cách phủ nhận gì mà kỳ cục vậy trời,” Mashiron nhận xét.

“Xin hãy nhận lấy lời xin lỗi chân thành nhất của em,” Alice-chan nói. “Em đã đánh giá thấp tình yêu của chị dành cho StroZero.”

Và giờ thì tôi lại lỡ lời nói mấy câu kỳ quặc! Trời ơi, càng lúc càng thấy xấu hổ!

“Xin lỗi, xin lỗi, tôi tỉnh táo lại rồi, làm ơn cố quên những gì tôi vừa nói đi!”

“Hmm... Dù vậy, lần này tớ thực sự bí quá, xấu hổ ghê,” Mashiron nói.

“Em cũng không rõ là chuyện gì nữa... Awayuki-dono, điều gì khiến chị trăn trở thế?”

“Được rồi, đến lúc so đáp án rồi! Điều khiến tôi khổ tâm nhất lúc này là...”

Tôi hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, lắng nghe cảm xúc trong lòng, rồi nói:

“Là việc hai người cứ cãi nhau như thế này.”

“A-Awayuki-dono...”

“Awa-chan...”

“Cả hai đều quá tốt với tôi, nên đừng vì tôi mà cãi nhau nữa. Tôi chỉ muốn được thấy hai người cùng cười thôi.”

Tôi làm được rồi! Quá hoàn hảo luôn! Từng tế bào trong tôi đều tập trung cho cú chốt vừa rồi, và giờ thì tôi đã chiếm trọn thế chủ động. Kiểu gì cú này cũng hiệu nghiệm. Cuộc đối đầu vô nghĩa này sẽ kết thúc, và ba chúng tôi có thể vui vẻ cùng nhau nốt phần còn lại của buổi stream.

Aaaahhh, tôi đáng sợ quá! Đáng sợ vì tôi thích nghi tình huống bất ngờ nhanh đến thế! Tự dưng thấy thương hại họ ghê!

“Tớ không muốn vậy, vì Awa-chan là của tớ mà.”

“Awayuki-dono, có những lúc con người ta buộc phải chiến đấu. Và lúc này chính là một trong những thời khắc đó.”

Aaaaaahhh sao họ còn máu chiến hơn cả khả năng xoay chuyển tình huống của tôi vậy?!

“Khoan... Đáng lẽ cú chốt vừa rồi phải giải quyết được hết mọi chuyện rồi chứ... Hay chúng ta đồng ý thế này đi, Mashiron được Awa, còn Alice-chan thì có Shuwa?”

“Không! Awa-chan và Shuwa-chan đều là của em.”

“Chỉ khi tồn tại cả hai, Awayuki-dono mới là chính cô ấy. Phải có đủ cả.”

“Các người đơn giản là đang lấy chuyện này ra để trêu tôi đúng không?!”

Sau đó, cả ba chúng tôi lại tiếp tục màn tung hứng y như cũ, và hậu quả là thêm kha khá thông tin nhạy cảm của tôi bị bóc trần.

: Màn cầu hôn lý tưởng của Awayuki-chan

“Để em bắt đầu nhé,” Alice-chan lên tiếng.

“Hãy tưởng tượng một căn phòng lung linh ánh đèn lãng mạn, có rất nhiều người ở đó. Và người cầu hôn cất tiếng thật to, mặc kệ tất cả. Cô ấy nói: Awayuki-dono, em chấp nhận để StroZero là người số một trong lòng chị! Xin hãy để em làm người số hai!

“Nếu ai mà làm trò lố đó thật, tôi sẽ lập tức giả vờ không quen biết rồi bỏ chạy. Đúng là ý tưởng cầu hôn tệ nhất trong lịch sử.”

“Màn cầu hôn lý tưởng của Awa-chan, hửm...” Mashiron trầm ngâm. “Cậu ấy trông có vẻ không thích mấy thứ phô trương trong đời sống riêng tư, nên chắc là sẽ muốn một khoảnh khắc nhẹ nhàng, yên bình ở nhà.”

“Ờm, a ha ha ha ha ha! Như thế cũng hay đó. Chuẩn thật! Nhưng bị cậu nói trúng tim đen thế này thì thật, ừm, ngại quá đi...”

“Cậu hẳn rất quý trọng những điều giản dị thường ngày, Awayuki-dono!”

“D-Dù sao đi nữa, cho qua câu này đi nhé!”

: Vùng nhạy cảm nhất của Awayuki-chan

“Tuyệt! Em nghĩ câu hỏi tiếp theo sẽ là cái này,” Alice-chan gợi ý.

“Từ chối,” tôi đáp. “Em chỉ muốn biết vùng đó của tôi là chỗ nào thôi.”

“Bị phát hiện rồi à! Vậy thì hỏi về vùng nhạy cảm của Mashiro-dono nhé.”

“Khoan, sao tự dưng lôi tôi vào chuyện này?” Mashiron phản ứng.

“Vì em đoán là Awayuki-dono cũng muốn biết mà.”

Tôi đáp: “Tôi cho Alice-chan một điểm vì quá hiểu tôi.”

“Này!!!”

: Cái gap moe khi Awa-chan lỡ tạo tiếng dễ thương làm tôi hoang mang thật sự... nhưng mà tôi cũng thấy thích thật đấy

: Tôi là người ủng hộ cả hai ngoài đời sẽ yêu nhau đó nhé

: Awa-chan vừa dễ thương, biết làm việc nhà, lại còn quan tâm người khác, hài hước nữa chứ, nói chung là hoàn hảo!

: Tôi thật sự muốn cưới cô ấy luôn

: Người số một mà tôi muốn uống StroZero cùng

: vùng nhạy cảm lmaooo

: Tôi thích mấy khoảnh khắc khi Awa-chan để cho mong muốn của Shuwa lọt qua bộ lọc của mình ấy

Với đủ trò tôi từng bày ra khi nhập vai Shuwa, thật buồn là giờ tôi cũng chẳng còn biết xấu hổ là gì nữa... Thế nên những chuyện này cũng chỉ như một giọt nước trong chiếc ly đã tràn từ lâu. Lâu rồi tôi mới phải quay về đóng vai người phản ứng (tsukkomi) như thế này. Mệt thật...

“Ugh...” Alice-chan rên rỉ. “Có vẻ sắp hết thời lượng rồi... Mà hình như cuối cùng ta vẫn chưa xác định được ai hợp với chị ấy hơn.”

“Đúng thế,” Mashiron gật đầu. “Câu hỏi này không dễ trả lời rồi. Cuộc chiến của chúng ta chắc chắn sẽ còn tiếp diễn. Nhưng, à thì... Giờ chị cũng vui vì đã hiểu Awa-chan hơn, đúng không, Alice-chan?”

“Gì cơ?! K-Khoan đã, Mashiro-dono, chẳng lẽ toàn bộ chuyện này là vì em sao?”

“Xét cho cùng, chị là người đã quen biết cô ấy từ lâu, nên có lợi thế lớn. Dù vậy, rốt cuộc thì cô ấy vẫn là của chị, và cuộc chiến này sẽ chứng minh điều đó.”

“Lại tự tiện quyết định mọi chuyện như thế nữa rồi...” tôi lẩm bẩm.

“Nhưng tớ nói thật đấy,” Mashiron nghiêm túc. “Tớ không muốn để cậu cho bất kỳ ai khác.”

“AAAAAAAAAAAHHHH thôi làm ơn đừng nói mấy câu như vậy nữa giùm cái tôi xin đấy!!!”

“Mashiro-dono... Chị đúng là đối thủ xứng tầm!”

Từ đầu đến cuối, hai người họ không lúc nào ngừng màn tung hứng vừa cạnh tranh vừa đầy thân thiết ấy.

Buổi stream kết thúc sau đó.

Còn lại một mình trong căn phòng yên tĩnh, tôi nghĩ lại về điều khiến mình bối rối nhất ban nãy — thật ra tôi đã đánh trống lảng một chút khi trả lời câu hỏi đó.

Chuyện khiến tôi trăn trở, à... Nói thật thì, gần đây hành động của Hareru-senpai đúng là khó hiểu hết chỗ nói. Việc tôi tham gia buổi concert live vốn là điều bí mật, và cũng liên quan đến hoàn cảnh của chị ấy, nên tôi không thể tiết lộ gì với hai người kia cả.

Hareru-senpai, giờ chị đang nghĩ gì vậy? Và tại sao cuối cùng, sau bao năm, chị lại quyết định tổ chức concert...?

Đội Cảm Tính Thường Thức Live-On

Cuối cùng thì, ngày tổ chức buổi hòa nhạc cũng đã gần kề. Tôi chắc chỉ còn stream được dăm ba lần trước khi đến hôm đó; không thể nào dốc sạch thể lực chỉ để quậy phá trong các buổi stream lúc này được. Thay vào đó, tôi nghĩ ra một kế hoạch cho một buổi stream vừa nhẹ nhàng vừa hấp dẫn.

Và thế là…

“Một! Là người mẹ của mọi người đây—Shion Kaminari!”

“Hai! Là hiện thân của sự trong sáng, Awayuki Kokorone (Awa)!”

“Ba! Là người vợ quốc dân, Chami Yanagase!”

“Chúng tôi là Biệt Đội Lẽ Thường Live-On!” cả ba cùng đồng thanh hô to.

: Hả?

: gì vậy?

: Hả? (donate ¥2000)

: cái tổ hợp gì đây trời...?

: đang nhấn nút quay lại trình duyệt

: tôi vừa nhấn nút dislike hai lần

: đừng mạo danh nữa! Nhất là ở Nhật hiện đại!

: có ai làm ơn nhắc ba chị này là gương soi vẫn còn tồn tại không?

: đợi ai vô làm tsukkomi hả, hay sao?

: đúng hơn là, 1. má năng lượng mẹ điên 2. má năng lượng điên toàn phần 3. má giao tiếp kém tột độ

: Đội Nói Dối Trắng Trợn

: Có ai cho tụi này về học tiểu học lại sáu năm để biết "lẽ thường" là gì không?

: Số một với ba còn có thể châm chước, chứ số hai? Về nhà đi chị.

: Chị nghĩ chị là Awa-chan thì muốn nói gì cũng được hả? Chắc não chị nhão rồi. Có muốn uống StroZero không?

: trời ơi, tung cú chốt ngay khung thoại đầu tiên

: có thứ gì đó sai sai đã trộn lẫn vô quá trình "hiện thân của sự trong sáng" rồi...

: chắc là meme đấy

Tuyệt vời! Buổi stream đã lên sóng, và khung chat thì đã tràn ngập những lời yêu thương pha lẫn khinh miệt quen thuộc! Giờ là lúc ba chúng tôi bắt đầu rồi đây!

Tổ hợp hôm nay có thể khiến nhiều người bất ngờ. Ngạc nhiên thay, người đề xuất collab lần này lại là Chami-chan, vốn nổi tiếng nhút nhát. Có khi tôi còn sốc hơn mấy người đang xem lúc cô ấy mời tôi ấy chứ. Nhưng mà chắc hẳn phải lấy hết can đảm mới làm được điều đó, nên tôi làm sao nỡ từ chối cho được!

“Được rồi, được rồi!” Shion-senpai bắt đầu. “Người khởi xướng buổi collab này là Chami-chan, nhưng một lần nữa em ấy lại giao nhiệm vụ dẫn dắt cho mama Shion đây! Đầu tiên, để chị giải thích sơ qua nội dung nhé!”

“Cám ơn nhiều!” Chami-chan và tôi đồng thanh.

“Ờm, đầu tiên thì... Live-On là một hội toàn những kẻ lập dị.”

“Chuẩn luôn! Chị nói tiếp đi!” chúng tôi đồng thanh hưởng ứng.

: Ờ ha, ba chị này cũng đâu có ngoại lệ

: Alo, mấy chị biết làm tsukkomi là cần có người bình thường không?

: số 2 là con kỳ lạ nhất trong tất cả đấy, mấy ông có nhìn bằng mắt không?

: Chami-chama ơi... chuyện gì đã xảy ra với chị thế...

: khoan... chẳng lẽ... không, chắc không đâu

“Vậy nên, ba người chúng tôi—những người duy nhất còn sót lại chút lẽ thường—đã quá mệt mỏi vì phải gồng gánh cái hội này mỗi ngày. Hãy xem đây là buổi họp kín để... liếm vết thương cho nhau...”

“Bọn em mệeeeet quá đi!” chúng tôi đồng thanh than vãn.

: bọn em mệeeeet quá đi! (giọng đều như robot)

: ai viết kịch bản này vậy? Đỉnh cao!

: nào, nói luôn đi “vết thương đâu phải thứ duy nhất tụi em muốn liếm”!

: kiểu này từ đầu đến cuối chắc vậy quá... tôi phục ý chí thép của họ luôn

: không thể nào Live-On hơn thế nữa

“Dù sao thì, giờ đã đến thế hệ thứ tư rồi, tình hình hỗn loạn của Live-On càng lúc càng leo thang. Hai em có thấy vậy không?”

“Có chứ,” tôi đồng tình. “Thậm chí em bắt đầu nghi ngờ liệu người phụ trách nhân sự của Live-On có phải là một cái StroZero tích hợp AI không đấy.”

“Họ đúng là… mỗi người một kiểu thật,” Chami-chan nói. “Dù em vẫn chưa collab với ai trong số họ cả.”

“Ủa, thiệt á?” Shion-mama nghe vậy liền tỏ vẻ ngạc nhiên.

Tôi cũng không nhớ Chami-chan từng collab với họ lần nào. Bình thường cô ấy cũng hiếm khi collab với ai, nhưng dù gì...

“Họ khiến em sợ quá!” Chami-chan giải thích. “Ai cũng cá tính mạnh đến mức choáng luôn.”

“Mở nắp mấy cô em đó ra, bên trong vẫn là thứ hỗn loạn truyền thống của Live-On thôi...” tôi nhận xét.

“Người vừa biến quản thú của tụi mình thành đại ca xã hội đen nói kìa,” Shion-mama phản bác.

“Lỗi tại game kinh dị đó mà! Không phải lỗi của em đâu! Em vô tội!”

“Nhưng giờ em là đàn chị của họ rồi, nên khi thấy mấy em khóa dưới làm việc chăm chỉ như vậy, em cũng muốn cố gắng hơn nữa,” Chami-chan nói. “Một phần lý do em mời hai người hôm nay là vì vậy.”

Ồ! Ra là vậy. Tôi gật gù. Thì ra là thế.

“Hôm nay em sẽ cố gắng hết sức để nói chuyện nhiều hơn, mong hai chị quan tâm và giúp đỡ em nhé!”

“Rõ rồi,” tôi đáp. “Nhưng nhớ nè, đầu óc hơi lỏng lẻo một tí không có nghĩa là em đang cố gắng hết sức hay là làm đúng đâu nhé!”

“Chuẩn đấy!” Shion-mama chen vào. “Lẽ thường vốn không còn tác dụng trong Live-On rồi. Nên nhớ giữ vững cảm xúc chân thật của em nha!”

: chị nói với kinh nghiệm đầy mình luôn,,

: Shion-mama chưa nhận ra chứ thật ra chị ấy đã nhiễm Live-On từ lâu

: trời ơi tui tự hào về Chami-chan quá đi

: tui thấy Chami-chan có kha khá fan cứng từ mấy stream ASMR rồi các thứ, nên tui nghĩ chị đang làm rất tốt á.

: gần đây ai cũng bàn tán về cái voice pack chị ấy làm nữa mà

: dễ thương! Cực dễ thương luôn. Có khi vì dễ thương quá mà thành ra chị ấy là đứa lạc loài trong Live-On ấy chứ?

: lmfao chuẩn luôn, hội toàn mấy đứa kỳ cục, nên đứa nào bình thường quá lại thành ra lạ

“Thôi, giới thiệu nhiêu đó đủ rồi!” Shion-mama nói. “Nói ngắn gọn thì, hôm nay tụi mình sẽ tám chuyện phiếm về những trò ‘yabai’ của các thành viên Live-On thôi.”

“Em cũng đã hỏi trước mấy người kia xem có chủ đề nào cấm kỵ không, mà ai nấy đều bảo ‘Live-On thì làm gì có cái gì là cấm kỵ!’ nên chắc là cứ thoải mái đi,” tôi giải thích.

“Bọn họ vốn toàn làm mấy chuyện cấm kỵ một cách công khai mà,” Chami-chan tiếp lời.

Y như dự đoán, khung chat lập tức đầy ắp mấy dòng kiểu “Nói người không nghĩ đến mình,” nhưng quan tâm tới làm gì cho xấu hổ. Giữ đầu óc tỉnh táo, tiếp tục chương trình thôi! “Chị nghĩ nên bắt đầu kể chuyện ‘yabai’ từ đâu giờ ta?”

“Ư-Ưm, em muốn quan sát mạch trò chuyện trước, nên sẽ lên tiếng sau một chút nữa,” Chami-chan nói lí nhí.

“Vậy để chị bắt đầu trước vậy,” Shion-mama lên tiếng.

“Vâng ạ? OK, mời Shion-senpai mở hàng.” Bình thường trông chị ấy luôn mệt rã rời mỗi khi collab, nên tôi khá tò mò không biết chị sẽ kể chuyện gì.

“Bắt đầu từ đâu đây ta... Với chị thì ai cũng là nguồn rắc rối cả.”

“Chuẩn thiệt,” tôi gật gù. “Cảm ơn vì sự hy sinh thầm lặng của chị.”

“Cực quá đi Awa-chan! Thật sự là cực dữ lắm luôn á.”

“Gì cơ...? Em thấy em trong sáng như thế, đâu có gây phiền gì đâu...”

“Ồ không, em thì không sao. Với tư cách là mama, chị yêu hết các con của mình, cả mấy đứa nghịch ngợm nữa. Em cứ là chính mình đi, mama sẽ chăm sóc em đến ngày cuối cùng.”

“Chami-chan ơi! Cứu tớ với!” tôi kêu lên. “Tớ lỡ kích hoạt cờ kết thúc kiểu ‘vào tù mọt gông’ rồi!”

“Ha ha ha... tớ phải cẩn thận không để mình rơi vào cảnh đó mới được.”

Shion-senpai, có vẻ như nhận ra cuộc trò chuyện đang dần đi chệch hướng, bắt đầu nhanh chóng suy nghĩ xem nên nói gì tiếp theo. Cô ấy hiểu rõ, cũng như tất cả chúng tôi hiểu, rằng nếu cô – người giữ vai trò dẫn dắt buổi collab này – mà nổi loạn theo, thì cả buổi stream sẽ sụp đổ ngay. Khả năng giữ cái đầu lạnh dù đã “thức tỉnh bản chất thật” khiến Shion trở thành một streamer có một không hai ở Live-On.

Tôi nói thật lòng đấy, Shion-senpai, cảm ơn chị vì tất cả… Thậm chí để chuộc lỗi phần nào, tôi sẽ hỗ trợ chị một chút.

“Gần đây có chuyện gì gây phiền phức cho chị nhất vậy?”

“Ừm…” chị ấy bắt đầu. “Hôm qua chị chơi game off-stream với Sei-sama, mà cổ cứ bày ra mấy trò chơi khăm quái đản để hù chị. Cơ bản là lần nào cũng thế, mà vẫn thấy phiền.”

“Đúng chất Sei-sama luôn,” Chami-chan bình luận. “Tôi chẳng mong gì khác ở cổ.”

“Nói gì thì nói, nhưng bọn chị quen nhau lâu rồi đấy. Mà mệt không tả nổi!”

: Cặp đôi kinh điển của Live-On đây rồi

: Tính cách trái ngược hoàn toàn mà lại hợp nhau không tưởng

: Cảm giác như Sei-sama chỉ tin rằng Shion-mama sẽ dọn dẹp hậu quả cho mọi việc của cổ

: Cũng đúng, từng nói là nếu không cần collab với người cụ thể thì lúc nào cũng rủ Shion-mama trước

: Harerun là người mở đường cho Live-On, nhưng hai người này mới là những người khiến nó phát triển

“Nói mới nhớ,” tôi chen vào, “lần đầu chị gặp Sei-sama là thế nào vậy?”

“À, tôi cũng muốn biết,” Chami-chan hưởng ứng. “Thế hệ thứ ba bọn em vào sau nên mấy chuyện đó mù tịt luôn.”

“Lần đầu gặp cô ấy hả…” Shion-senpai lẩm bẩm. “Thật ra hình như chị chưa bao giờ kể chuyện đó trên stream cả. Dù nó cũng không có gì đặc biệt lắm đâu.”

Rồi chị ấy bắt đầu kể, chậm rãi, như thể đang hồi tưởng lại một kỷ niệm đáng quý.

Lần đầu tiên chị gặp Sei-sama là ngay trước khi thế hệ thứ hai ra mắt, trong một buổi gặp mặt trực tiếp ở văn phòng. Nhưng cũng chẳng phải ấn tượng gì sâu sắc – cùng lắm là chào hỏi xã giao và động viên nhau đôi chút. Một cuộc gặp hết sức bình thường. Sau đó, ngày debut tới, và Shion-senpai bắt đầu stream với tư cách thành viên thế hệ thứ hai, cùng với Sei-sama.

Có thể điều này sẽ gây bất ngờ, nhưng hồi đó Sei-sama từng nhận về rất nhiều phản hồi trái chiều từ khán giả. Tôi không trực tiếp chứng kiến – vì lúc ấy còn quá sớm – nhưng chuyện đó khá nổi tiếng.

Khi ấy, Hareru-senpai hot đến mức người ta nói “Live-On của Hareru Asagiri” thay vì “Hareru Asagiri của Live-On”. Và thời đó, Live-On chưa hẳn đã nổi danh là “ổ điên” như bây giờ.

Khi nhân cách “cực đoan” của Sei-sama bắt đầu nổi lên, cả tiếng thơm lẫn tai tiếng kéo tới, các bình luận ác ý về cổ cũng tăng vọt trên mạng xã hội. Nghe nói ngay cả trong nội bộ thế hệ hai lúc đó, cũng chẳng ai thân thiết với cổ lắm.

Đôi khi tôi nghĩ, nếu tôi đã stream vào thời điểm đó – dù xét theo thời gian thì bất khả thi – và xảy ra cái tai nạn bật stream không tắt mic như tôi từng bị, chắc tôi cũng chịu số phận tương tự. Mức độ định kiến của khán giả dành cho chúng tôi thật sự rất khắc nghiệt.

Dần dần, Shion-senpai – người được xem là “dịu dàng” nhất trong Live-On – bắt đầu nhận những bình luận kiểu như:

: Tốt nhất là đừng dính dáng tới Sei Utsuki

Đáp lại, Shion-senpai đã mạnh mẽ lên tiếng rằng, dù chị biết mọi người lo cho chị, nhưng chuyện chị muốn dính dáng với ai là lựa chọn của chính chị – dù là tốt hay xấu. Vài ngày sau đó, chị ấy chính thức rủ Sei-sama collab – lần collab đầu tiên của cặp đôi nổi tiếng này.

Lúc đó Sei-sama đáp lại rất lấp lửng – vì lý do đã nói ở trên – nhưng Shion-senpai cứ kiên trì rủ cho tới khi cổ đồng ý.

Rồi trong buổi collab đó – giữa một bầu không khí ngượng ngùng và kỳ quặc – họ đã phá vỡ mọi kỳ vọng tiêu cực. Shion-senpai tung hứng với những câu phản ứng nghiêm túc trước mấy phát ngôn ngớ ngẩn của Sei-sama, khiến cả hai nâng nhau lên. Giờ đây, buổi stream đó được xem như huyền thoại.

Sau đó, Sei-sama bắt đầu trò chuyện với chị ấy nhiều hơn, dần trở nên giống như bây giờ. Và rồi, làn sóng chỉ trích cũng lắng xuống.

“Nhớ lại chuyện đó thật khiến người ta bồi hồi ghê. Mà giờ nghĩ lại, không hiểu sao tự dưng cô ấy lại thân thiết với chị đến thế,” Shion-senpai nói sau khi kết thúc câu chuyện, giọng hơi khó hiểu, nhưng cũng phảng phất chút hạnh phúc.

Tôi nghĩ điều đó không khó hiểu lắm. Dù Sei-sama luôn giữ hình tượng oai phong, lạnh lùng, thì cổ vẫn là một cô gái bằng xương bằng thịt. Cổ cũng biết buồn, biết vui. Với cổ, Shion-senpai là người bạn quý giá đã dang tay cứu lấy mình. Và tôi tin rằng Shion-senpai cũng cảm thấy như vậy – khi chị kể chuyện mà như đang mở chiếc hộp đựng kỷ niệm quý báu…

Trời đất ơi, hai người này đúng là tuyệt vời nhất!!!

“Em không hề biết gì về chuyện đó luôn. Thật sự cảm động đấy,” tôi nhận xét.

“Trời ơi quý báu quá...” Chami-chan tiếp lời. “Tim em muốn tan chảy luôn.”

“Đ-Đâu có gì to tát đâu! Bọn chị chỉ là bạn thôi mà!”

: tung ra nguyên combo tình cảm tee-tee mà coi như không có gì luôn

: Thuyền SeiShio giương buồm rồi, tôi all-in 1 vạn yên

: Vợ chồng chính hiệu còn gì nữa trời!

: Sei-sama mặc đồ đen gothic có hình thánh giá, còn Shion-mama là miko đồ trắng. Cả bên ngoài lẫn tính cách đều đối lập nhau. Hợp nhau thế còn gì!

: Thiệt ra mấy đứa gen 2 đều mắt đỏ nha

: Có phải Live-On cố tình làm thế không...?

: Tổ chức đám cưới trên nóc KIMASHITo-wer thôi!!

: Sao có cái tháp nào lại đẹp đến vậy? Hoa loa kèn nở trắng rợp trời luôn á!!

Sei Utsuki: Hai người đang nói cái quái gì thế, Shion-kun? Kể một chuyện nào đó đúng chất tôi hơn đi. Ví dụ như khả năng đoán màu quần lót của con gái chỉ bằng một ánh nhìn. Khả năng nhìn xuyên – quấy rối trực tiếp bằng mắt.

: Gì cơ, Sei-sama đang ở đây á??

“Ồ, chào Sei-sama! Hello nha!” tôi lên tiếng.

“T-Trước kia mắt chị cùng màu với Sei-sama, chị đoán được màu quần lót người khác không vậy, Shion-senpai?” – Chami-chan hỏi.

“Tất nhiên là không!! Em đang nói cái gì thế hả, Chami-chan?!”

“Chị chắc chứ?” tôi góp thêm. “Biết đâu chị có thể đấy, chỉ là chưa phát hiện ra thôi. Thử một lần đi, đoán màu quần lót em đang mặc là gì nào?”

“Em đang xâm phạm lãnh thổ của Awa-chan rồi đó… Xanh dương! Được chưa?!”

“Hả? Khoan. Đợi đã. Để em kiểm tra cái đã…” tôi ngập ngừng. “Ồ…”

“Hả? Gì vậy? Sao thế?”

“À không, không có gì đâu! Chuyển sang chuyện tiếp theo nhé!”

“Khoan đã! Phản ứng gì kỳ cục vậy?! Làm như chị đoán đúng thật ấy! Thôi ngay đi!!”

“Đột nhiên thấy đáng tin hơn hẳn,” Chami-chan nhận xét.

Sei Utsuki: Chính kiểu tương tác này mới đúng gu tôi nè.

Nekoma Hirune: Ha ha, đỏ mặt kìa ☆

Sei Utsuki: Tôi không có đỏ mặt. Tôi không đỏ mặt!

Nekoma Hirune: – bạn vừa nói vừa từ từ co nhỏ lại thành… một trái bắp.

: Gen 2 tập hợp đông đủ rồi kìa!

: Fan của gen 2 chắc đang ngất xỉu vì sung sướng

: Awa-chan, em không nhận ra à, nhưng cái trò em vừa làm nó không có tí seiso nào luôn đó...

“Dù sao thì!” Shion-senpai lên tiếng. “Chuyện của chị kể xong rồi. Đến lượt em, Awa-chan. Gần đây có gì khiến em phiền lòng?”

“Em hả? Ừm, em dạo này bị nhận đủ loại bình luận bôi nhọ vì một người có cùng họ, cùng tên, cùng ngoại hình, cùng giọng nói và cùng cuộc đời đã làm vài chuyện điên khùng.”

“Có cách nói đơn giản hơn nhiều đó,” Shion-senpai nói. “Là cùng một người.”

“Với cả, không hiểu sao gần đây em cứ toàn gặp những người kỳ quặc.”

“Người kỳ quặc? Ý em là sao?”

“Ừm. Chuyện là dạo gần đây…” – Tôi lục lại ký ức và bắt đầu kể về một người cực kỳ kỳ lạ mà tôi đã gặp không lâu trước đây.

Chuyện đó xảy ra khi tôi đến tiệm thuê đĩa để tìm một bộ phim xem chơi. Trong lúc đang đi dọc theo lối đi giữa các kệ, tôi nhìn thấy một người phụ nữ trông chừng khoảng hai mươi mấy đang chăm chú tìm kiếm trên kệ một bộ anime thiếu nhi cũ tên là Mushiking — ngày xưa từng khá nổi tiếng.

Hử, không ngờ một người lớn như vậy lại thích chương trình đó. Hoặc cũng có thể cô ấy có con nhỏ nên định thuê cho tụi nhỏ xem? Tôi thầm nghĩ, và hơi vô ý nhìn chằm chằm vào cô ấy.

Nhưng ngay sau đó, một chuyện đã khiến sống lưng tôi lạnh toát. Tôi tình cờ nghe thấy cô ấy lẩm bẩm một điều gì đó. Bằng chất giọng hơi ngọt lịm ấy, cô ta đã rõ ràng nói:

“Cặp đôi kinh điển: trai đẹp bọ Hercules và trai cơ bắp bọ Voi thật sự quá đỉnh! Hai thanh kiếm biểu tượng đàn ông của họ đâm vào nhau mạnh bạo, nhắm thẳng vào điểm yếu của đối phương... Mushiking là tác phẩm BL vĩ đại nhất mọi thời đại!”

“?!?!” — Shion-senpai và Chami-chan đồng thanh thốt lên.

: ?!

: cái gì cơ??????

: hở? khoan đã. cái gì thế?

Cả hai người, cùng với toàn bộ khán giả trong chat, lập tức nổ tung trong một cơn bão hoang mang và bình luận dồn dập. Nhưng cho dù họ có sốc đến đâu, cũng không thể so với cú sốc tôi đã trải qua khi đó. Tôi thật sự đã đứng chết trân vài giây không thể cử động nổi.

“Và rồi, sau đó, khi nhìn thấy hai con bọ đang đánh nhau, cô ấy còn nói thế này: ‘Đây mới thật sự là "đấu kiếm". Giờ tôi chẳng còn cảm xúc gì khi thấy con người làm mấy màn diễn kiếm giả tạo nữa. Mà mấy màn cosplay bôi đầy nhựa cây lên người ấy hả...? Ừm, hôm nay tôi sẽ chọn cái này!’”

“W-Wow... Có những người thật sự có sở thích kỳ lạ ghê...” — Shion-senpai nói.

“Cũng không ngạc nhiên lắm khi chuyện đó lại xảy ra với Awa-chan đâu ha. Ngưu tầm ngưu mà~” — Chami-chan thêm vào.

“Này, đừng có gom tôi vô cùng nhóm với cô ta chứ!”

“Chẳng phải cô sẽ hợp với người đã từng cầu hôn... một lon chuhai lắm sao?”

“...Miễn bình luận.”

: Một hủ nữ chỉ bị kích thích bởi bọ tê giác? Chắc là tiền bối kỳ cựu rồi.

: Và là ứng viên sáng giá cho Live-On trong tương lai.

: Fan cuồng yuri bọ kẹp sừng, đang ghé qua nhé~

: Rồi, mấy cái đó nghĩa là gì vậy trời...?

: À hiểu rồi. Bọ Hercules có hai cái... "sừng" lớn, nên là kiểu... lưỡng tính song kiếm...? Hả? Đợi, Shuwa-chan, có phải cậu không đó?

: Lý thuyết của tôi bây giờ là: Awayuki Kokorone thật ra là một con bọ Hercules.

: Với tư cách là thành viên đội futa đời thực, tôi xin phép phản đối.

: Chat này giờ thành loạn hoàn toàn rồi...

Sau khi kể xong chuyện về người phụ nữ say mê Mushiking một cách... quá mức (theo nghĩa sinh lý), tôi tiếp tục chia sẻ vài người kỳ lạ khác mà tôi từng vô tình gặp ngoài đời. Và rồi phần kể chuyện của tôi kết thúc.

Tiếp theo đến lượt Chami-chan, nhưng...

“Thật ra mình không có nhiều cơ hội tiếp xúc với người nào mà có thể gọi là ‘rắc rối’ cả.”

“À...” — Shion-senpai và tôi cùng thốt lên. Ngay từ đầu, Chami-chan đã buông một câu thành thật quá mức, khiến không khí bỗng chùng xuống thấy rõ.

“Cái đó thì...” — Shion-senpai nói, rồi lặng đi một chút. “Nhưng chắc hẳn vẫn phải có ít nhất một người chứ? Dù chỉ là chuyện nhỏ.”

Chị ấy đang cố giúp Chami-chan gợi chuyện, mở lời cho cô ấy dễ chia sẻ hơn. Tôi cũng định nhảy vào hỗ trợ, nhưng Chami-chan bất ngờ nói một điều hoàn toàn trái với dự đoán của chúng tôi.

“À, không cần lo đâu. Chính mình là người nghĩ ra buổi collab này mà, nhớ chứ? Có người đang khiến mình thấy rắc rối ngay lúc này đấy.”

“Ồ! Vậy sao. Nhưng cậu mới bảo là không thân thiết với ai rắc rối mà?” — Shion-senpai thắc mắc.

“Thì đúng là không mà!” — Khi Shion-senpai và tôi còn đang ngơ ngác không hiểu gì, Chami-chan đã dõng dạc tuyên bố:

“Người đang khiến mình khổ sở nhất bây giờ, không ai khác chính là bản thân mình! Và mình muốn mọi người cùng suy nghĩ xem nên làm gì với chuyện đó!”

Shion-senpai và tôi cùng rên lên. Kiểu lo lắng đó đúng là “rất Chami-chan”.

“Thật ra, mình cứ nghĩ mãi...” — Cô ấy nói tiếp. “Chẳng phải mình thiếu cá tính sao?”

“Không thấy như vậy chút nào luôn á.” — Tôi đáp.

“Nhân vật của mình chỉ là vẻ ngoài gợi cảm nhưng thật ra vụng về, rụt rè thôi mà.”

“Chami-chan, bình tĩnh lại nào!” — Shion-senpai kêu lên. “Vậy là đủ độc đáo rồi còn gì! Live-On tụi mình là hố đen khổng lồ toàn mấy thứ kỳ quái thôi!”

: lmao

: ôi, chỉ là cái hố đen kỳ quái thôi hả? tui tưởng phải lo lắng lắm...

: Có khi họ ném cô ấy vào môi trường kỳ dị này để làm thí nghiệm tâm lý?

: Khả năng ví von của Shion-mama đúng là đỉnh thật

Dù Shion-senpai đã cố gắng trấn an, tâm trạng của Chami-chan vẫn chưa sáng sủa hơn. “Nhưng chủ đề về các cậu lúc nào cũng bùng nổ mà, mình thì chẳng có mấy cái kiểu đó...”

“Lên tin chưa chắc đã là chuyện tốt đâu,” — Tôi nhắc. “Mình nghĩ cậu có lượng fan trung thành và ổn định đấy chứ. Đó là điều đáng quý mà.”

“Thật... vậy sao?”

“Thật mà!” — Shion-senpai khẳng định. “Chẳng qua trong nhóm tụi mình có vài người gây ấn tượng quá mạnh thôi, vậy thôi.”

“Hơn 90% những gì người ta nói về mình toàn là meme,” — Tôi nói, “nên đôi khi mình cũng ganh tị với việc người ta đơn giản chỉ gọi cậu là ‘dễ thương’, Chami-chan ạ.”

“À ha! Vậy là cỏ bên kia luôn xanh hơn, nhỉ.”

“Mà theo mình thấy, cố thêm thắt mấy đặc điểm không phải của bản thân vào sau này thì kiểu gì cũng dễ toang.” — Shion-senpai nhận xét.

: Nghe cũng hợp lý ghê

: Thật ra chẳng phải là ai trong Live-On cũng phải có mấy nét kỳ lạ mới theo kịp mọi người à?

: Awa-chan cũng dễ thương mà! (về ngoài hình)

: Tui khá chắc có một bộ phận fan trung thành cũng thấy cô ấy dễ thương cả bên trong nữa

: Cô ấy còn có thành tích hỗ trợ Live-On tốt nữa, nên giờ cũng được nhắc tới nhiều hơn ngoài mấy trò hài

Khi cả hai chúng tôi nỗ lực thuyết phục, giọng Chami-chan dần trở nên vui vẻ hơn. Đúng là kiểu rắc rối của cô ấy khá khó xử lý, nhưng Shion-senpai nói đúng — nếu cố quá thì dễ phản tác dụng. Quan trọng hơn là, điều đó có thể khiến niềm vui livestream biến mất. Và tôi không muốn thấy bạn mình như vậy.

Cố gắng cải thiện bản thân là điều rất tuyệt vời, nhưng đôi khi, chấp nhận chính mình cũng quan trọng không kém.

À, còn một điều nữa tôi muốn nói với cô ấy.

“Với lại, mình nghĩ giọng của cậu cũng rất đặc trưng nữa đó.”

“Đúng vậy!” — Shion-senpai đồng tình. “Về khả năng diễn xuất, em cũng đứng top của Live-On mà, sánh ngang với Shion-mama luôn!”

“Giọng em à? À, đúng là mình có stream ASMR nhiều thật.”

“Nó vừa dịu dàng, vừa quyến rũ, nghe hoài không chán luôn. Thật sự gây nghiện đó.” — Tôi nói.

“Thật á?” — Chami-chan hỏi lại, rồi bật cười. “Được khen về giọng thế này làm mình vui ghê á.”

“Giọng mình thì không nổi bật lắm, nên mình càng cảm nhận rõ hơn những thứ như vậy,” — tôi nói, đồng thời cũng vô tình để lộ một chút cảm xúc thật trong lòng.

Nhưng rồi Chami-chan hét lên to hơn bao giờ hết:

“K-Không đúng tí nào hết!!!!!”

Shion-senpai và tôi đều sững người trước màn bộc phát hoàn toàn không giống Chami-chan chút nào, nhưng cô ấy vẫn chưa dừng lại. Cô tiếp tục… và tiếp tục.

“Giọng của cậu đâu có thiếu cá tính! Không gì sai sự thật hơn thế! Giọng nói của con người đa dạng vô cùng, và ai cũng có một chất giọng độc nhất vô nhị! Cá tính là thứ mà ai cũng sở hữu sẵn! Dù tôi cũng chỉ là một sinh vật người như hai cậu, nhưng giống như vẻ ngoài hay tính cách của mình, giọng nói của tôi là thứ thuộc về riêng tôi. Và những âm thanh mà giọng nói chúng ta tạo ra chỉ bằng rung động đơn thuần lại có thể sống động và tuyệt vời đến mức khó tin, hai người cũng đồng ý vậy mà, đúng không?! Một giọng nói là phép màu và cũng là điều kỳ bí của sự tiến hóa, là thứ gì đó thiêng liêng và quý giá!!! Tôi cảm thấy giọng của hai người đều tuyệt vời theo hai cách hoàn toàn khác nhau. Giọng của Awayuki-chan hơi trầm một chút, mang theo cảm giác lười nhác, và nó thật sự là thiên đường cho đôi tai. Cái cách cậu ấy kéo dài nguyên âm kèm chút âm khản nhẹ nhẹ... làm tôi rùng mình vì sung sướng! Còn giọng của Shion-senpai thì như một sự thể hiện thuần túy của chính con người chị ấy vậy! Nó ôm lấy người nghe bằng một vòng tay dịu dàng, như một bản Ave Maria sống động, chữa lành cho những ai đang tổn thương chỉ bằng chính chất giọng ấy! Hai người không thấy tự hào về giọng nói của mình sao?”

ad69efad-e23e-4160-bfff-3fdba3f0657f.jpg

Bài thuyết trình vội vã nhưng tinh tế của Chami-chan chẳng khác nào một otaku đang nói về sở thích của mình. Hửm. Khoan đã, khoan đã nào. Đùa tôi à? Mọi chuyện diễn ra trong buổi stream này... là màn dọn đường đỉnh cao cho cú twist này sao?

“Giờ thì hai người hiểu giọng nói tuyệt vời đến mức nào rồi chứ?” Chami-chan hỏi. “À, chắc là tôi vẫn chưa giải thích đủ đâu. Cho tôi nói tiếp được không? Tại vì giọng nói con người thật sự đỉnh một cách vô lý luôn ấy!”

Chẳng thèm để tâm đến sự kinh ngạc của bọn tôi, Chami-chan cứ thế thao thao bất tuyệt, trơn tru hơn bất kỳ lúc nào tôi từng nghe cô ấy nói. Câu vừa rồi thậm chí còn có vần nữa cơ. Lạ thật.

Chết rồi, tôi thầm nghĩ. Tôi không biết chính xác cái gì mới là nguy cơ ở đây, nhưng giác quan thứ sáu mách bảo tôi rằng nếu để cô ấy tiếp tục thế này, mọi chuyện sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát mất!

Shion-senpai hình như cũng cảm nhận được điều tương tự. Chị ấy cứ “ừ hứ, ừ hứ” mấy lần, nghe mỗi lúc một rầu rĩ hơn, đồng thời ra sức tìm từ để cắt lời.

Hãy để đó cho em, Shion-senpai! Em là bạn cùng thế hệ với cô ấy, em sẽ cứu cô ấy khỏi cơn khủng hoảng này! Em sẽ không chùn bước! Và em cũng không vòng vo tam quốc đâu! Em sẽ chặn đứng cô ấy ngay tại đây, ngay bây giờ!

“Chami-chan. Không.”

“Tôi không chấp nhận câu trả lời đó. Dù sao thì, trước hết—”

“Ubooaaaahhhhhh!!!”

“A-Awa-chaaaaaan!!!”

: uh... chami-chama...?

: ồ. ồ không. Ồ KHÔNG

: Shit! Cô ấy lên màn hình tiến hóa rồi! b b b b b b!

: Xui thật! Giờ thì các cậu không còn quyền lựa chọn nữa đâu!

: Chúng ta thật sự không còn cứu vãn được nữa sao?!

: Hiện tượng này có tên là: stream sau nửa đêm

Chết tiệt, không hiệu quả rồi! Cô ấy giờ như một đầu tàu mất thắng! Một khi đã bắt đầu, là mất luôn cả năng lực dừng lại!

“Ờm, để tôi giải thích cho dễ hiểu hơn nhé!” cô ấy tiếp tục. “À, tôi biết rồi! Awayuki-chan, cậu hay nói mấy thứ là ‘về cơ bản là tình dục’ đúng không? Tôi sẽ mượn phép ẩn dụ đó!”

“Eek!!! Chami-chan!” tôi hét lên. “Con gái thì không được dùng từ tục tĩu như ‘tình dục’ đâu mà!!!”

“Xin lỗi, cái gì cơ?” Shion-senpai hỏi lại, giọng đột nhiên lạnh đến rợn người. Nhưng tôi đâu có thì giờ để chú ý đến điều đó!

“Nếu hỏi tôi, thì con người quan hệ tình dục bằng giọng nói. Mấy chỗ cơ thể kia chỉ là yếu tố phụ thôi. Ý tôi là, thử nghĩ xem. Cái cảm giác hưng phấn về mặt tình dục phần lớn đến từ giọng nói đúng không? Không chỉ là tiếng rên, mà còn cả lúc nói bậy—chính cái màu sắc trong giọng nói ở những khoảnh khắc đó mới tạo nên sự gợi cảm. Và cái việc DLSite có bán cả voice pack 18+—mà trung tâm là giọng nói—chứng minh cho luận điểm của tôi. Hiểu chưa?”

À, vâng. Tôi hiểu rồi, Chami-chan, tôi nghĩ bụng. Tôi đang nhanh chóng hiểu ra điều cô đang nói. Vì sao à? Nhìn tôi mà xem—giờ tôi đã là một mớ hỗn độn cảm xúc vì giọng nói của Chami-chan rồi còn gì. Tôi đang bị giọng cô ấy xoay như chong chóng.

“Vậy nên hãy thay tất cả những điều đó bằng cuộc sống hằng ngày. Tôi muốn hai người nhận ra rằng giọng nói có thể truyền tải gần như vô số cảm xúc khác nhau. Và chính cảm xúc là thứ gắn kết con người với nhau—nói cách khác, nó là tình dục! Stream của chúng ta cũng thế thôi! Tất cả những gì khiến khán giả phấn khích hay ngạc nhiên đều bắt nguồn từ giọng nói. Và chúng ta—những streamer—kiếm sống bằng điều đó. Chúng ta là ảo thuật gia thanh âm! Giờ thì các cậu đã hiểu giọng nói kỳ diệu đến mức nào chưa? Tóm lại, để nói một cách dễ hiểu bằng ẩn dụ ‘về cơ bản là tình dục’ lần nữa: chúng ta Livers đang quan hệ tình dục với khán giả bằng giọng nói của mình! Và điều đó có nghĩa là...!!!”

“Có nghĩa là…?” bọn tôi đồng thanh hỏi.

“Là Livers chính là các ảo thuật gia tình dục bằng giọng nói!!!”

Ồ… Ờ… Vậy là xong rồi đấy…

: LMFAOOOOOOOO

: sự ra đời bùng nổ của danh xưng nghề nghiệp quyền lực nhất mọi thời đại

: uhh, xin lỗi, tôi vừa mất trinh bằng giọng nói, có ai cần mất trinh chung không?

: Xin chào! Tôi là Yanagase Chami, ảo thuật gia tình dục bằng giọng nói đến từ Live-On! <- Ừ, tôi hiểu rồi. Tôi biết rồi. Tôi hoàn toàn không hiểu cái quái gì cả.

: Cô ấy từng nói về mấy món thiết bị giọng nói khá nhiều trên các stream khác, nhưng tôi không ngờ cô ấy lại là voice otaku nặng đến thế...

Tôi cảm thấy ánh sáng dần rời khỏi đôi mắt mình. Comment của chat dội vào như cơn mưa bão. Tôi biết chính xác thứ gì sẽ lên trending Cheeper sau buổi stream này.

Khoan. Cái cảm giác này quen quen ghê. Chẳng phải cũng giống hệt lúc gã quản thú chuyển thành đại ca yakuza sao?

Gì cơ? Chờ đã, đây là lỗi của tôi á? Tôi có khả năng làm người ta phát triển kink mới à?

U-Ừm. Thôi thì… nghĩ kỹ lại, rốt cuộc tôi đã giúp Chami-chan vượt qua cái nỗi băn khoăn về việc thiếu cá tính bằng cách khơi dậy điều mà bản thân cô ấy vốn dĩ luôn có nhưng giấu kín. Ừ, cứ nghĩ như vậy đi. Nếu không, tôi sẽ không bao giờ còn có một ngày tươi sáng nào nữa mất.

Ý tôi là, nhìn Shion-senpai mà xem! Chị ấy giờ chỉ biết lặp lại “Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi” rồi trốn tránh thực tại. Một người như chị ấy mà bỏ cả vai trò điều phối là chuyện cực kỳ hiếm!

“Ừm, tôi nghĩ chủ đề này đang hơi bị lan man rồi, để tôi kéo lại mặt đất chút nha,” Chami-chan tiếp tục. “Tất cả là bắt đầu từ chuyện cậu nói giọng mình thiếu cá tính, đúng không Awayuki-chan? Như tôi đã nói rồi đấy, giọng cậu thực ra có rất nhiều nét duyên. Cá nhân tôi thích nhất là cái cách giọng của cậu thay đổi mỗi khi cậu hóa thân thành Shuwa-chan. Bình thường thì cậu điềm đạm và thư thái, nhưng khi uống StroZero vào thì giọng lại cao lên vài quãng và xuất hiện kiểu lười biếng, ngái ngủ. Cái sự chênh lệch ấy đỉnh thật sự! Tôi nghiện mất rồi. Chỉ cần nghĩ đến chuyện cậu dùng cùng một giọng đó cho những màn tung bão joke dơ của Shuwa-chan lẫn những câu nói thường ngày của Awayuki-chan là tôi lại thấy chỗ dưới của mình nó…”

Cô ấy cứ tiếp tục không ngừng, đầu tàu không phanh thẳng tiến đến tận khi thời lượng buổi stream kết thúc.

Thêm nữa, cả Shion-senpai và tôi đều nhận được một tin nhắn dài ngoằng từ cô ấy, mà ban đầu tôi tưởng là luận văn phần hai, hóa ra chỉ là thư xin lỗi. Dù sao thì chuyện này cũng không gây hại gì cho chúng tôi, nên tôi cũng chẳng để tâm mấy.

Còn với Chami-chan, từ đó trở đi chẳng ai để cho cô ấy quên được chuyện này nữa, và cô chính thức an vị với vai trò “voice-otaku hay bị bắt nạt” trong các stream sau này.