VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Villainess Who Was Dumped Got Married into My Family, a Mob Noble from the Frontier, and Turns Out, She’s an Amazing Capable Wife?

(Đang ra)

The Villainess Who Was Dumped Got Married into My Family, a Mob Noble from the Frontier, and Turns Out, She’s an Amazing Capable Wife?

Tera

Giờ đây, khi phải chia sẻ cuộc sống với người đã được số phận an bài cho bi kịch, Ragna bị cuốn vào bánh xe số phận đầy trớ trêu Liệu anh có thể viết lại những kết quả đã được định sẵn của thế giới nà

6 3

Tiếng Ồn Nơi Thiên Đường

(Đang ra)

Tiếng Ồn Nơi Thiên Đường

Hikaru Sugii

Câu chuyện về chàng trai giao nhau với những cô gái, tình yêu, tuổi trẻ và ban nhạc!

56 414

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

2 6

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

(Đang ra)

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

Shinjin

Đây là câu chuyện về một cô gái tươi sáng mang những vết sẹo ẩn giấu, người tìm thấy sự chữa lành thông qua "lời nguyền" của một chàng trai u ám và trải nghiệm mối tình đầu của mình, tỏa sáng với muôn

11 47

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

400 1039

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

210 1716

Vol 4 - Chương 1

Chương 1

Worldcraft Stream 2

“Hừm…”

Sau buổi gặp Suzuki-san, tôi lại bắt đầu lo lắng cho Sei-sama, chẳng thể tập trung làm gì khác.

Tôi không nghĩ là mình lại bị chị ấy làm cho bất an đến vậy, nhưng dù gì thì, ngoài chuyện chị ấy cơ bản như một con bot chuyên bắn bậy bạ, Sei-sama vẫn là tiền bối luôn quan tâm chăm sóc tôi.

Đúng không nhỉ? – tôi tự nhủ. Gần đây thôi, chị ấy còn giúp tôi vụ dự án Worldcraft mà tôi đề xuất nữa cơ mà.

Tôi nhắm mắt, nhớ lại chuyện đó đã diễn ra thế nào. Lúc đó, chúng tôi còn chẳng tưởng tượng nổi việc chị ấy bị tước quyền kiếm tiền từ kênh…

“Xin chào buổi tối mọi người. Tuyết nhẹ lại rơi tối nay—mà nghĩa là cái lon StroZero này lạnh vãi luôn ấy! Pshhh! Ực ực ực, puhaaah! Hương vị thế này đúng là nên bị coi là phạm pháp mất thôi! Nước mắt tôi… không ngừng được… Thật đấy, nếu bảo tôi chỉ được một lon này thôi, chắc tôi cũng sẵn sàng làm kẻ biến thái phơi mình vì toàn nhân loại!”

: Mở màn cái là troll tụi này liền

: Con người thật lộ ra rồi kìa

: omg giọng đổi cái rụp luôn xỉu =))

: Thứ đáng bị coi là phạm pháp chính là độ mặn miệng của bà đó

: thôi đừng kiểu vắt nước cốt chanh từ mắt nữa má ơi

: Trái tim bà vốn đã phơi bày cho toàn nhân loại rồi còn gì

“Được rồi nha! Hôm nay sẽ là một buổi stream Worldcraft, woohoo, woohoo, woohoo!”

Worldcraft là tên một tựa game sandbox nổi tiếng. Tôi bắt đầu mê nó từ lần stream đầu tiên và vẫn hay chơi nó trên stream đến giờ. Giờ thì sau khi trải qua đủ trò từ đào mỏ, chặt cây đến phiêu lưu, tôi đã có kha khá nguyên vật liệu và đồ crafting cơ bản. So với hồi mới chơi, giờ tôi có thể tung hoành thoải mái hơn nhiều.

Vậy nên! – tôi nghĩ bụng – Lần này sẽ chơi một kiểu vui khác mọi khi, woohoo!

“Và về nội dung hôm nay,” tôi tiếp tục, “mọi người sẽ không tin nổi đâu! Nhưng tôi, Shuwa-chan, đã tự mình đứng ra tổ chức một buổi collab đó nha!”

: Ohhh?!

: Thật hả? Hiếm thấy ghê 2525

: Bà này collab nhiều thật nhưng hiếm khi thấy tự mình khởi xướng lắm

“Heh heh!” – tôi hít mũi đầy tự hào. – “Thì dạo này tôi cũng cảm thấy, nếu mình đang kéo cả Live-On đi trước, thì phải biết hành xử cho ra dáng chứ! Giờ là lúc thử thách khả năng lãnh đạo của tôi!”

Tôi chọn game này cho buổi collab một phần vì dễ hơn cho gà mờ như tôi tổ chức khi đã có sẵn khung – Worldcraft – thay vì phải nghĩ ý tưởng từ con số không. Tôi nghĩ sẽ đủ dễ để ngay cả tôi cũng bày ra được trò gì vui vui, thú vị.

: Thật điên rồ khi Shuwa-chan giờ không chỉ còn là cây hài nữa

: Tốc độ tăng subs của bà này cũng nhanh khủng khiếp. Hồi xưa bị gọi là “one-hit wonder” mà giờ thì rõ là không phải nữa rồi ha

: C*LLAB!!! chơi gì trong worldcraft đó?

: Hay kiểu show truyền hình thực tế ông kia vô nhà người ta coi họ ăn gì rồi xin ăn ké? Phiên bản StroZero

: oh, bà này thì chắc chắn sẽ vô “ăn tối” thật chứ chả đùa hehe

: Và lại quay về chuyện sex…

“Ôi, cứ cười đi! Nhưng mà với tư cách là chủ xị, thất bại là không thể chấp nhận, nên tôi đã nghĩ ra kế hoạch hẳn hoi! Tên là: Live-On Building Battle! Đánh bại Kiến trúc sư Tối thượng Shuwa-chan! Woohoo!”

Xin được phép giải thích buổi collab này!

Trong game này, bạn có thể tự do xây công trình bằng đủ loại khối. Nhưng nhiều khi, mỗi người lại tạo ra sản phẩm với chất lượng khác nhau một trời một vực. Tại sao ư?

Đúng vậy! Vì bạn có toàn quyền tự do, nên trình kiến trúc của bạn sẽ lộ ra hết! Ngay cả cao thủ chơi nhiều năm cũng có thể thua một lính mới có óc thẩm mỹ cực tốt!

Vậy nên, collab này sẽ là trận đối kháng – tôi đấu từng Liver khác – xem ai xây đẹp hơn!

Để không bị nhàm, mỗi vòng sẽ có một chủ đề riêng.

Liệu sẽ có Liver nào đủ sức đánh bại tôi, vị kiến trúc sư thiên bẩm?

Tôi thì hùng hồn nói với khán giả thế, nhưng…

: Kiến trúc sư thiên bẩm! (trong khoản tự đào hố chôn mình)

: Xin lỗi chứ, tôi coi hết mấy stream Worldcraft của Shuwa-chan rồi, bà này từng xây cái gì ra hồn chưa?

: Vô duyên! Bà từng đào hang, làm lều gỗ nhỏ, dựng tường đá đó nha!

: Đừng gọi cái nhà đá bà tội nghiệp đó dựng nên là “chướng ngại vật” nữa, tội lắm ;_;

: Cái sự random thiếu kỹ năng đúng chỗ của bả mới hài chứ

: Đó là do không nghĩ về thiết kế trước…

: Nhiều Liver xây đẹp lắm, thấy trước được là bả toang rồi.

: Nếu Harerun mà tham gia thì Shuwa-chan có 1000 bản thân cũng không thắng nổi

: Harerun xây giỏi hả?

: Tốc độ, thẩm mỹ, và quy mô đều khủng. Trừ cái tật đang xây thì chết rồi mất sạch đồ

: Nổi da gà lúc chị ấy bảo muốn làm logo của mình, rồi dọn sạch nguyên một chunk map để vẽ nó lên đất

: 1000 Shuwa-chan thì chỉ dựng được 1000 chướng ngại vật thôi

: Ờ nhưng biết đâu thành hàng rào chắn tốt?

“Được rồi nha, tụi bây cười hả hê ghê! Nhưng hôm nay, tụi bây sẽ thấy một Shuwa-chan nghiêm túc, chuẩn bị bò xuống xin tha đi là vừa! Và, xin thông báo, tôi đã chuẩn bị sẵn luật và chủ đề cho từng trận. Sẽ đuổi hết về nước!”

: Bà sẽ phải xây với tốc độ phi lý luôn đó

: Bà ấy “đi vào warp speed” rồi!

: holy shit, nghe quen ghê

: Tôi thấy cái lon strozero của bà to ngang lon của tôi đó. Giờ xem ai uống tốt hơn nha

: chết tiệt, ghét nhất là lúc tôi bị “strozero” xoắn não

“À-À, mấy đoạn xây dựng kéo dài thì kiểu gì cũng chán, nên tôi sẽ vừa xây vừa trả lời mấy câu hỏi của Castella nhé. Mà thực ra, nếu chủ đề bọn tôi làm lớn quá, chắc phải để đến tối chấm điểm rồi công bố kết quả vào ngày mai mất!”

Nói vậy xong là đến lúc tôi phải dồn hết sức cho cái dự án collab này rồi! Tôi sẽ làm cho cả khán giả lẫn các Liver đều thấy vui!

“Có vẻ như mọi thứ đã sẵn sàng, vậy hãy để thí sinh sát thủ đầu tiên bước lên sân khấu nào! Ai có đủ tài năng và bản lĩnh để đánh bại tôi... ra đây mà đối mặt!”

“Yahhooo! Ánh sáng của lễ hội đã đến để mọi người cùng thưởng thức đây! Là tớ, Hikari Matsuri đây!”

“Em chắc là muốn tham gia vụ hội hè này chứ? Chị thuộc dạng người mà đồng đội cùng gen cũng nuốt trọn đấy nhé!”

“Mrgh! Em cũng tới để thắng cơ! Chị chuẩn bị tinh thần đi, Shuwa-chan!”

“Hikari-chan! Nói câu đó sao cho ra dáng nữ kỵ sĩ trong tiểu thuyết giả tưởng đi!”

“Hả? Ờm... Ta sẽ không bao giờ thua loại như ngươi, đồ hạ tiện!”

“Áhhhhh, chị sẽ đánh bại em!!! Em mà nói như vậy thì chị chỉ muốn bắt em làm luôn cả cái ‘Ta thà chết còn hơn’ thật sự ấy!!! Chị thậm chí còn không xứng để đứng gần một nữ kỵ sĩ bất khuất hoàn hảo như em, ahhh!!!”

“Sh-Shuwa-chan? Sao chị lại đổi giọng kỳ cục thế?”

“‘Ta thà chết còn hơn!’ Chị muốn xem em làm cái ‘Ta thà chết còn hơn’ đó! Khoan! Nhưng chị cũng muốn em vui cơ! Hay là biến nó thành một cảnh ấm lòng, kiểu ‘Ta thà chiên còn hơn!’ rồi em chiên một dĩa cơm ngon lành để ăn! Thì ra em chính là con tôm đã chiên món cơm này từ đầu tới giờ?!”

“Shuwa-chan? Shuwa-chaaan!”

“Hikari-chan! Em chọn đi — muốn bị đánh tơi tả, hay ăn cơm chiên?!”

“Đó là loại lựa chọn quái quỷ gì vậy?!”

: ?

: ừ đúng rồi, nghe giọng là biết đang say rượu rồi

: LMAO Hikari-chan chả biết xử lý sao luôn

: thuốc không hiệu quả thì tôi tăng liều nhé?

: tôi thì thích Hikari-chan chọn cơm chiên hơn, chỉ là gu cá nhân thôi

“D-Dù sao thì, ta kết thúc màn tự giới thiệu nhé,” tôi nói. “Đến lúc Hikari-chan và tôi đấu xây dựng rồi, nhưng trước hết, xin công bố chủ đề của cuộc thi!”

“Bọn mình nghĩ ra nó hôm qua đấy!” Hikari-chan đáp. “Chủ đề là: Xây Dựng Trong Ba Mươi Phút!”

“Và luật chơi cơ bản là thế — chúng ta chỉ có ba mươi phút để xem ai tạo ra tòa nhà chất lượng hơn. Heh heh heh! Nếu thi tốc độ thì chị nghĩ mình có cơ hội thắng đây.”

“Ba mươi phút là nguyên một ván Dark Souls đấy! Với em thế là dư!”

“Thế giới này không cần thêm đơn vị đo lường nào nữa đâu, Hikari-chan. Và người có thể phá đảo trò đó trong thời gian ấy chỉ có mấy tên khổ dâm hạng nặng thôi.”

Vừa trò chuyện, chúng tôi vừa chuẩn bị mọi thứ. Cả hai đứng cách nhau đủ xa để không nhìn thấy công trình của nhau, chọn chỗ đất bằng phẳng để bắt đầu. Luật cơ bản gồm: không hạn chế vật liệu hay tài nguyên, phải đi ngủ ngay khi trời tối vì quái sẽ xuất hiện, và nếu hết giờ mà công trình chưa xong thì bị loại ngay.

“Xong rồi! Awayuki đã chuẩn bị xong xuôi, woohoo!”

“Yay! Bên Hikari cũng sẵn sàng rồi!”

“Bắt đầu bấm giờ nhé. Ba, hai, một...”

“Bắt đầu xây dựng!” cả hai chúng tôi cùng hét.

Ngay khi bấm giờ, tôi biết mình không được phí thời gian suy nghĩ nhiều. Tôi đã hình dung sơ bộ tòa nhà sẽ trông ra sao, nên lập tức bắt tay xếp gạch. Với chủ đề này, tôi sẽ tranh thủ trả lời tin nhắn Castella cho trận sau.

Chúng tôi vẫn giữ cuộc gọi, nhưng Hikari-chan cứ phát ra mấy tiếng hoang mang lo lắng; đoán là cô ấy đang thử nghiệm qua lại, tôi cố không làm phiền.

Hmm, tôi nghĩ. Khung cơ bản thế này là ổn.

Ối trời, tôi thầm kêu. Đã hết nửa thời gian rồi à? Tôi phải tăng tốc thôi. Đẹp mấy cũng vô ích nếu không hoàn thành.

Hikari-chan dường như cũng tập trung hơn hẳn. Những tiếng lẩm bẩm biến mất, thay vào đó là im lặng gần như tuyệt đối, chỉ thỉnh thoảng chen vào một câu “ồ...” hoặc “ra vậy...” khi cô ấy làm việc.

Cuối cùng, chuông báo đã hết ba mươi phút — thời gian đã hết.

Yeah! tôi mừng thầm. Ít nhất mình cũng hoàn thành!

“Hikari-chaaan!” tôi gọi. “Bắt đầu từ chỗ chị nhé. Qua đây xem nào?”

“Ồ! Được thôi!”

Gặp nhau xong, hai chị em cùng để khán giả chấm công trình.

“Được rồi, đây là...” tôi nói. “Ta-dah!” Từ xa, tôi hướng camera sao cho cả tòa nhà hiện rõ trên màn hình. Xin mời chiêm ngưỡng tuyệt tác ngày hôm nay!

Xem phản ứng của mọi người nào!

: Góc vuông—chính xác từng độ! Sắc lẹm!

: Cô ấy đã hy sinh yếu tố thẩm mỹ để tối ưu công năng, tận dụng từng mét vuông!

: Và kết quả là...!

: một khối đậu phụ

: là đậu phụ!

: Ờ, trên nóc có cái gì kỳ kỳ, chắc là đậu phụ lạnh hả?

: trời ơi nó ĐÚNG là topping đậu phụ!!!

Chết tiệt. “Ugh...” tôi rên. “Phải chi có thêm thời gian...”

“Em thấy đẹp mà!” Hikari-chan quả quyết. “Kiểu này chắc chứa được nhiều thứ lắm! Em cũng muốn một cái cho riêng mình luôn!”

“Thôi nào, Hikari-chan. Nói thẳng đi, nó chỉ là cái nhà kho bự thôi...”

Urgh. Chat phản ứng chán hẳn. Tôi chắc chắn là thua rồi.

Ít nhất tôi nghĩ thế... cho đến khi qua xem công trình của cô ấy.

“Hả?” Nhưng chẳng thấy tòa nhà nào hết, chỉ có vài khối lẻ tẻ. “Ơ, Hikari-chan? Nhà của em đâu? Khoan, chẳng lẽ em không xây gì à?”

“À thì, Shuwa-chan, em nhận ra một điều.”

“Hử? Điều gì?”

“Rằng sinh tồn thực sự còn khắc nghiệt hơn nhiều so với trò này.”

“Ờ... nhưng mà, bọn mình đang thi xây nhà mà.”

“Sinh tồn thực sự còn tàn nhẫn hơn—dù chị mang vài khúc gỗ, cũng khó mà xoay xở. Địa ngục luôn ấy. Chỉ một cái chòi đơn giản cũng mất mấy ngày. Xây cả căn nhà trong ba mươi phút là bất khả thi.”

“Và em không nghe chị nói gì hết...”

“Em muốn thử giới hạn của bản thân! Nên... đã đến lúc em cởi sạch và sống ẩn dật trong núi thật sự rồi!”

“Dừng lại! Tỉnh lại giùm cái!”

: lmaoooo 1200

: Cơn điên của Hikari-chan lại bắt đầu...

: Chờ đã, có phải đang bắt chước ông Ed gì đó trên Discovery Channel không?

: chờ tôi với, tôi cũng chuẩn bị tham gia vụ “sinh tồn” này

: đừng tưởng tôi không biết, ông chỉ muốn thấy cô ấy trần như nhộng thôi

: ổng chắc bị Hikari-chan hoang dã ăn thịt mất, vì là nguồn protein quý giá mà

Đến lúc công bố kết quả! Và, trớ trêu thay, tôi thắng trận này mặc định!

Trong khi ra sức ngăn Hikari-chan không lao ra rừng một mình thật, tôi cảm thấy mình phần nào hiểu được nỗi khổ mà Shion-senpai thường xuyên phải chịu.

“Này, Chami-chan? Cảm ơn chị đã tới hôm nay nhé.”

“Ồ, ừm, tất nhiên rồi! Cảm ơn em đã tổ chức. Trông có vẻ vui lắm.”

“Thật không? Ha ha! Được chị khen thế này làm em thấy ấm áp trong lòng ghê.”

“Ờm… sao từ nãy em cứ dùng cái giọng nam trầm thở dài thế? Nghe riết chị phân tâm không tập trung xây được đâu…”

“À, em chỉ muốn chào đón chị nồng nhiệt thôi, vì chị mê giọng nam mà.”

“Awayuki-chan, em biết làm thế này là sẽ khiến chị bắt đầu gào rú và phát cuồng bằng cái giọng siêu kinh tởm suốt buổi stream đấy chứ?”

“Không sao đâu!”

“Thật hả?”

“Ừ.”

“Ahhhhhhhh!!! Awayuki-samaaa! Nữa đi! Cho chị nữa đi! Hee-heeeeen! Thì thầm vào tai để chị nghe được từng nhịp rung của cổ họng em!”

“Ôi, ghê quá.”

“Awayuki-chan, nếu đã dùng giọng nam quyến rũ thì đừng bỏ ngang như thế. Làm vậy chị sẽ giận đấy.”

“Khoan, sao lại là chị giận em?”

“Ối giời. Em mà làm nữa chắc chị xỉu thật. Thôi, vào chủ đề chính đi?”

“Ố, xin lỗi nhé. Đáng lẽ em phải phát triển khu đất, mà lại đi phát triển… lỗ tai mất rồi!”

: nãy có ai nghe Chami-chan hí lên không?

: Nghe Chami-chama sắp xỉu mà vừa ghê vừa thích ghê luôn

: bình thản thả giọng nam quyến rũ XDDD

Alice Soma: Tôi thật sự đã xỉu rồi.

: oi.

Rồi nhé! Sát thủ thứ hai được cử tới là Chami-chan! Và lần này, chủ đề là “cung điện.” Giới hạn thời gian là… tới khi bắt đầu stream của tôi vào ngày mai, tức là gần như chẳng cần căng thẳng gì cả. Cứ thoải mái xây đến khi ưng thì thôi, rồi mai mang ra trình chiếu trên stream.

Vì không bị áp lực thời gian như với Hikari-chan, chúng tôi vừa xây vừa tán gẫu rất ung dung. Tôi đoán Chami-chan sẽ không “bốc đồng” mắc bệnh Live-On như Hikari-chan đâu, nên cuối cùng cũng tới lúc tận hưởng một trận build-off đúng nghĩa!

“Phù,” tôi nói. “Vậy là xong phần móng. Tiếp theo là chồng gạch lên thôi, khá đơn giản. Này, Chami-chan! Nếu giờ chị chưa phải tập trung hết mức, thì trả lời Castella chung với em không?”

“Ồ, tất nhiên,” cô ấy đáp. “Cái này của chị cũng sẽ tốn thời gian, nhưng đơn giản thôi.”

“Okay, arigato! Hmm, chọn câu nào trước nhỉ… À, câu này!”

Q: Trước là đấu với sếp, giờ là Chami-chan. Có vẻ như Awa-chan có năng khiếu giải phóng sở thích của người khác.

Tớ muốn phong cho cậu danh hiệu “Giải Phóng Bản Năng.” Cậu thấy ổn không?

“Ồ, hay đấy. Thêm ‘Triển Khai Miền Fetish’ cũng được này. Hoặc ‘Hơi Thở Nữ Tính’ hay ‘Thiết Bị Kích Hoạt Biến Thái.’”

“Chị bắt đầu lo là sẽ có người thật sự giận bọn mình đấy.”

Q: Ba bài haiku nổi tiếng về chim đỗ quyên:

Oda Nobunaga - Nếu chim không hót, giết nó.

Toyotomi Hideyoshi - Nếu chim không hót, dỗ nó.

Ieyasu Tokugawa - Nếu chim không hót, chờ nó.

Vậy phiên bản của Shuwa-chan thì sao?

“Nếu chim không hót, cưỡng hiếp nó!” tôi buột miệng.

“Chị ghét cái việc mình không còn bị sốc bởi mấy trò đùa tục tĩu kiểu này nữa…”

“Nghe em giả tiếng chim đỗ quyên bị cưỡng hiếp nhé! Koo! Koo! Ahh! Chỗ koo-koo của tôi đang bị kook dữ quáaaa!!! Kook-kook-kook-kook-kook (giọng rên)!!!”

“…” Chami-chan đứng hình.

“Heh. Chuẩn luôn.”

“Ồ! Ờ, ừm, xin lỗi! Chị vừa bất tỉnh vài giây vì sốc quá. Phải công nhận là Awayuki-chan luôn vượt ngoài mong đợi.”

“Ái chà, làm em đỏ mặt rồi đấy. Chami-chan, còn chị thì sẽ làm câu haiku gì?”

“Chị á? Hmm… Nếu chim không hót, khen nó đến khi nó hót. Chắc vậy?”

“Ồ, hay đó! Với lại hợp tính chị nữa. Đúng là tính cách mỗi người bộc lộ hết qua mấy câu này. Có khi em sẽ hỏi mấy Liver khác nữa.”

: tao thua ở đoạn kook-kook-kook-kook

: Toàn bộ chim đỗ quyên ở Nhật chắc đang tính di cư

: Dừng lại đi, Shuwa-chaaan! Điểm seiso của cậu = 0 rồi đó!

: ơ khoan. Cổ vốn là seiso hả? Quên béng luôn

: Cuối cùng cô ấy đã thống nhất thiên hạ hài kịch ảo rồi!

Hỏi: ~Cách Làm StroZero Ngon Lành~

1. Chuẩn bị 1 Shuwa-chan mặc đồ sauna.

2. Cho Shuwa-chan uống StroZero, rồi bắt tập luyện cho ra mồ hôi.

3. Hứng mồ hôi, đổ vào lon StroZero, rồi uống.

4. Ngon tuyệt (Da-na-na-naaa!)

LƯU Ý: Tất cả Shuwa-chan đã được huấn luyện đặc biệt để mồ hôi biến thành StroZero. Xin đừng thử tại nhà.

“Là Elite StroZero kìa! Meme cũ rích rồi nhưng vẫn chất lừ!”

“Chẳng phải ‘elite’ và ‘StroZero’ là từ trái nghĩa sao?”

“Mrgh! Shuwa-chan là Upper Rank Zero—rõ ràng là elite rồi, woohoo!”

“Và cũng như cái fanzine đó, em không hề xuất hiện trong bản gốc. Chỉ khác ở chỗ, em say khướt ngủ tới sáng, tỉnh dậy thì bị ánh nắng thiêu thành tro. Một nhân vật meme thượng hạng đúng nghĩa luôn.”

Cuối cùng cũng trả lời xong mấy câu hỏi của Castellas, thêm vài tiếng nữa trôi qua. Công trình của tôi trông cũng bắt đầu ra hình ra dạng, nhưng mắt tôi díp lại trước màn hình. Có lẽ đã đến lúc kết thúc buổi stream để cả tôi lẫn mọi người đi ngủ.

“Chami-chaaan?” tôi gọi. “Chị sao rồi?”

“Hmm... Chị chắc còn phải làm thêm một lúc nữa. Em buồn ngủ thì cứ ngủ trước đi.”

“Whoa, chăm chỉ ghê! Vậy thì khỏi nhắc lại lần hai. Em đi ngủ đây. Xin lỗi nha...”

“Không sao đâu. Chị muốn làm tiếp mà. Đừng lo cho chị—ngủ ngon nhé!”

“Cảm ơn! Vậy... tối mai mình sẽ công bố thành phẩm nha...”

“Nghe ổn đó.” Chami-chan khúc khích. “Nghe giọng em đúng kiểu sắp ngủ gật rồi. Chúc ngủ ngon.”

“Ngủ ngon... Ấn triện của băng hoại trào dâng, bình chứa hỗn loạn ngạo mạn, trỗi dậy, phủ nhận, tê liệt, chớp mắt, quấy nhiễu giấc ngủ... Công chúa sắt bò lê, búp bê bùn tự hủy diệt vĩnh viễn, hợp nhất, nổi loạn, đầy đất, và nhận ra sự bất lực của bản thân, Hadou số chín mươi—một kurohitsugi. Ấn triện băng hoại, vân vân—hai kurohitsugi. Ấn triện vân vân—ba kurohitsugi...”

“À. ‘Hitsugi’ như trong ‘con cừu’ ấy. Em có cách đếm cừu ngủ thiệt là... dị.”

: Bình chứa hỗn loạn ngạo mạn (lon nhôm)

: Ấn triện băng hoại (tem nồng độ cồn 9%)

: Búp bê bùn tự hủy diệt vĩnh viễn (Shuwa-chan)

: Đây có phải lời giới thiệu mới của cô ấy không?

: quấy nhiễu giấc ngủ? tôi nghĩ cô ấy KHÔNG THỂ nào ngủ hơn được nữa

Tôi suýt ngủ gật thật, nhưng với ý chí thép, tôi tắt stream tử tế rồi để bản thân trôi vào mộng đẹp.

Ngày hôm sau...

“Are wa dare da? Dare da? Dare da? Are wa Shuwa-chan da! Là tớ đây, Shuwa-chan! Lên sóng full năng lượng, woohoo! Hôm nay mình sẽ tiếp tục từ hôm qua, giờ thì gọi cho Chami-chan thôi!”

“Ô, chào Awayuki-chan! Chị chờ em mãi! Cuối cùng cũng tới giờ công bố công trình rồi!”

“Ờm, ừ nhỉ! Hả?” Khoan, Chami-chan lúc nào cũng hào hứng vậy sao? Nghe giọng cô ấy phấn khởi hơn bình thường nhiều. Có chuyện gì nhỉ? “Nghe vui dữ ha. Có chuyện gì à?”

“Ồ, vậy à?” Cô ấy cười khúc khích. “Chắc tại chị làm được thứ hay ho nên vui từ tối qua tới giờ.”

“Tức là công trình xong ngon lành rồi?”

“Ừ! Và chị làm ngon tới mức rất tự tin để khoe ra. Không làm em thất vọng đâu!”

Whoa! Không ngờ Chami-chan—cô nàng thiếu tự tin, giao tiếp kém—lại dám nói mạnh vậy. Chắc chắn sẽ có cái gì khủng khiếp lắm đây!

Dĩ nhiên, tôi không muốn thua. Nhưng thật lòng thì tôi cũng đang nôn nao muốn xem cô ấy xây gì.

Dù sao thì, tốn hẳn một ngày một đêm mới xong! Giờ là lúc công bố! Tôi trước nhé!

“Và đây... chính là cung điện em xây!”

: Ô emm chời ơi!

: Góc cạnh thế kia, sắc bén thế kia, hệt bia mộ!

: Nhìn y như một tòa nhà ở Tokyo chỉ chăm chăm nhét càng nhiều thứ vào càng tốt!

: Và kết quả là...!

: Một khối đậu hũ chữ nhật

: là khối đậu hũ chữ nhật thật kìa!

: To thì to thật, nhưng gọi là cung điện thì hơi...

: Nhìn là biết cậu đã rất rất cố gắng. Nhưng chính vì thế mà càng buồn hơn.

: Cố gắng lắm rồi! Tớ tự hào về cậu!

“Khoan, sao tôi nghe toàn là thương hại vậy chat? Thương hại còn đau hơn bị chửi thẳng đó...”

“Không sao đâu, Awayuki-chan. Nếu đây là một nước cộng sản thì phong cách công trình thực dụng của em sẽ được đánh giá cao lắm!”

“Đó là khen hả?”

Ugh! Lại ăn hành nữa? Tôi có nên thừa nhận mình là thợ xây siêu tệ không nhỉ?

Không, chưa hết! Tôi chưa thua! Tôi sẽ chiến đấu tới cùng!

“Vậy tới lượt chị,” Chami-chan nói.

“Em sẵn sàng... Bắt đầu đi!”

“Công trình chị làm... chính là đây!”

“...Hả?”

Căn cứ vào động tác của Chami-chan, cô ấy rõ ràng chỉ vào tòa nhà giữa màn hình tôi. Nhưng trông nó—tôi ghét phải so sánh thế này—hệt như một nhà vệ sinh công cộng ở công viên. Chỉ là một túp lều nhỏ xíu.

“Chami-chan, em, ờ...”

Cô ấy lại khúc khích. “Vào trong đi.”

“À, ờ, được.”

Thì ra túp lều này thật sự là thành phẩm của cô ấy. Vẫn còn đang ngơ ngác, tôi bước vào, rồi nhận ra có một ô trống dưới sàn tạo thành cái hố. Hả... là thang dẫn xuống à?

Cô ấy lại cười. “Leo xuống đi.”

Tới đây thì tôi đoán chắc phần thật sự nằm ở dưới. Nhưng khi tụt xuống, thứ tôi thấy đã đập tan mọi dự đoán—không, phải nói là vượt xa mọi tưởng tượng.

Bởi vì cô ấy đã tạo ra cả một thế giới.

Tôi không hề nói quá. Giống như một vùng tuyết trắng, hay một sa mạc, hay đại dương, ở đây là một thế giới hoàn toàn mới. Hằng hà sa số những công trình bằng đá rải khắp nơi, được chạm khắc tỉ mỉ từ các khối dưới lòng đất... Tôi không tin nổi vào mắt mình trước độ nghệ thuật của chúng. Và ở chính giữa, sừng sững như di tích của một nền văn minh cổ đại, là một cột trụ khổng lồ.

Điều khiến tôi ngạc nhiên hơn là không gian này rộng tới mức game còn không kịp render hết. Tôi chẳng thể tưởng tượng nó sâu tới đâu.

Vâng, đây chính là một thế giới trọn vẹn.

Và nếu phải đặt tên cho nó...

“Một đế chế ngầm á?!?!”

Đúng vậy. Tôi nghĩ thế. Không nghi ngờ gì nữa.

“Cái quái gì thế này?! Quá đỉnh! Chị làm sao ra được vậy?!”

“Hee hee hee! Khi bắt tay vào, chị không dừng lại được. Chị làm tới tận bây giờ luôn!”

“Cái gì?! Khoan, ý chị là từ lúc stream hôm qua tới giờ?!”

“Ừ! Và chị chưa chợp mắt lấy một giây.”

À, ra vậy. Bảo sao từ nãy tới giờ bả cứ phấn khích như lên đồng. Rõ ràng là đang ở cái giai đoạn hưng phấn đêm khuya rồi!

“Cái này to vãi...” tôi thở hắt ra. “Nhưng mà... gọi đây là cung điện có hơi quá không?”

“Câm miệng!” bả quát. “Đây cung điện với chị! Chị đã tạo ra một không gian sống trong cái đế chế ngầm này cho từng thành viên Live-On! Như vậy là có thể nghe lén mọi người từ dưới đất, bất kể họ ở đâu, mà khỏi phải gặp mặt ai hết! Đây là lối sống tối giản! Giấc mơ cách ly trọn vẹn của Chami thứ thiệt!”

“Không! Cái này là âm mưu gắn thiết bị nghe lén toàn thế giới thì có! Tối giản cái gì?!”

: Kaiji-kun, Hanchou, giấc mơ của hai ông thành hiện thực rồi kìa

: Ý tôi là, hai ông đó cũng đâu có định hoàn thiện nó đâu...

: khoan đã, bả làm cái này từ tối hôm qua tới giờ một mình luôn á...?

: Thế giới Bóng Tối (the literal one)

“Chami-chan?”

“Hử? Gì vậy?”

Tôi có cả đống điều muốn nói, nhưng tạm thời, có một thứ quan trọng hơn hết:

“Đi ngủ đi.”

Còn phần “phán quyết” — sau một hồi tranh cãi loạn xạ trong chat, mọi người quyết định sáng tạo của bả không phải là cung điện, vậy là tôi lại thắng!

Ủa? Sao tự dưng lại thắng hai lần liên tiếp vậy trời? Tôi nghĩ, vẫn thấy mơ hồ khó hiểu.

Dù sao thì, sau hai trận toàn thắng, đối thủ cuối cùng để lật đổ danh hiệu “kiến trúc sư đại sư” của tôi đã lộ diện. Thành tích của tôi tự nó đã khá ấn tượng, vì hai đối thủ trước đều... tự nổ tung, nên giờ tôi cũng muốn quét sạch cho trọn bộ luôn.

“Và bây giờ, xin giới thiệu kẻ ám sát cuối cùng của buổi hôm nay!” tôi công bố. “Đây chính là...”

“Yo, xin lỗi vì bắt mọi người đợi nha. Có đợi không? Dù sao thì, đó chính là chị đây — Sei-sama.”

“Ờ, và... đó là chị ấy.”

“Ha ha! Tại chị ngủ nướng nên không kịp chuẩn bị gì. Thế nên chị trần như nhộng.”

“Làm ơn về giùm đi.”

“Chào mừng về nhà~ Thấy chưa? Em bảo muốn nghe câu ‘chào mừng về nhà’ mà, nên chị tặng em luôn — bằng giọng nam quyến rũ nhất của chị. Em đúng là một đứa con gái được chiều hư rồi đấy, Awayuki-kun ạ.”

“Ôi trời. May quá là hôm qua tôi đã phá màng nhĩ rồi.”

“Thế là em đang đón nhận giọng của chị vào sâu hơn cả màng nhĩ luôn sao? Thật là một bé dễ thương biết cách làm chị vui lòng.”

“Bả mạnh quá. Tôi không thắng nổi đâu.”

Lần này, người cuối cùng “hỗ trợ” tôi trong buổi collab không ai khác ngoài Sei-sama, vẫn trong bộ skin “nude toàn tập” quen thuộc. Không thể để thua một đứa như bả được, tôi nghĩ.

: Vẫn hợp cạ như mọi khi! 30000

: Sex-sama miễn nhiễm mọi loại sát thương, em không gây damage được đâu

: Đó đó (con nghiện yuri ngoài đời thật)

Sei-sama cười: “Awayuki-kun, chị phải nói là chị ấn tượng thật — em đánh bại được cả hai quái vật kia mới tới được đây. Thế nên chị có một đề nghị. Muốn liên minh không? Thề trung thành với chị đi, chị sẽ cho em một nửa đồ chơi người lớn của chị.”

“Cảm giác như chỗ em sẽ biến thành sexshop mất, nên thôi khỏi. Với lại, dù thua thì tôi vẫn gặp được chị thôi mà.”

“À nhưng yên tâm, tất cả đều là đồ đã qua sử dụng.”

“Em không thể tưởng tượng nổi một cửa hàng nào tội lỗi hơn. Định nghĩa chuẩn của ‘kinh doanh trong bóng tối’ luôn.”

“Cái quái gì em vừa nói thế?”

“Ugh, em muốn vứt chị xuống biển quá.”

“Em chắc chứ? Chị sẽ biến thành Aquaman đấy. Rồi chị sẽ lấy cây đinh ba của Aquaman đâm vào Aqua-manko của mình, pfft ha ha ha!!!”

“Ngừng tự sướng vì mấy pha lên xuống mood thất thường này đi.” Trời ạ, tôi nghĩ, nói thế này chắc cả ngày mất. Phải kéo về đúng trọng tâm thôi.

Lần này vì là trận cuối, chủ đề xây dựng hoàn toàn tự do, không hạn chế. Muốn xây gì cũng được, nên sẽ đòi hỏi khiếu thẩm mỹ hơn hẳn hai trận trước.

Nhưng thật ra tôi đã biết sẽ làm gì từ trước. Tôi có thể bắt tay ngay mà không phải lăn tăn — kiểu “cứ làm trước, não sẽ nghĩ sau” ấy.

Rất có thể tôi sẽ tạo ra thứ... để đời.

Sei-sama đúng như dự đoán, cứ thong thả làm phần của mình. Màn công bố cuối chắc sẽ hoành tráng lắm đây.

Một lúc sau, vừa xây tôi vừa trò chuyện lặt vặt. Nhưng rồi mắt hơi mỏi, tôi quyết định đọc mấy cái Castella.

“Ờ... cái này thậm chí không phải câu hoàn chỉnh. Nó là nghệ thuật. Nghệ thuật đẹp thật, nhưng tôi trả lời kiểu gì đây?”

“Giống hệt nghệ sĩ ẩn danh Banksy! Xúc động ghê.”

“Khoan. Có khi nào Banksy gửi thật không ta? Chết rồi, tôi bắt đầu phấn khích!”

“Không biết tác phẩm này có ý nghĩa gì... Chắc phải nghiền ngẫm mới ra.”

: lmaooo nghệ sĩ nổi tiếng truyền bá thánh kinh StroZero

: Ờ... tôi mean là, cứ tưởng tượng gì thì tùy!

: hơi bị TỰ DO quá rồi đó XDD

Q: Shuwa-chan, dạo này em nổi tiếng dần lên như một nhân vật dâm dục.

Vậy em có định thách thức Sei-sama để giành luôn cả hai vương miện “The StroZero One” và “The Lewd One” của Live-On không?

“Em nghĩ sao, Awayuki-kun?” cô hỏi. “Muốn thử lật đổ chị không?”

“Ờ thì, tùy... nhưng mà đấu kiểu gì?” tôi đáp hời hợt.

“Tuyệt! Quyết định vậy nhé. Giờ mình chơi shiritori, nhưng chỉ được nói từ bậy. Ai thắng thì giữ vương miện.”

“Xúc phạm shiritori vừa thôi!”

“Thôi để chị bắt đầu. Ochinchin.”

“Chị kết thúc luôn từ lượt đầu rồi!”

“Heh. Chị thua game, nhưng bảo vệ được danh hiệu dâm của mình. Thua trận nhưng thắng cả cuộc chiến, đúng không?”

“Có ai cứu tôi với.”

Q: Sei-sama ngoài stream cũng là vòi phun áp lực toàn chuyện bậy bạ hả?

“Chị luôn chọn đúng thời điểm và hoàn cảnh — đó gọi là phép lịch sự. Nếu lạm dụng thì sẽ tự chiếu tướng trong ván cờ đời. Mọi người nên biết đọc không khí trước khi dùng.”

“Whoa. Không ngờ chị lại nói về phép lịch sự.”

“Chính vì chị ít khi nói tới nên khi chị nói, nó càng kích thích hơn!”

“Vậy là chị chỉ đang edge thôi! Chỉ thế thôi!”

: lolol chơi shiritori tới lui lẹ ghê

: Shuwa-chan thương mấy thành viên ghê luôn, mà tui thích nhất là bả chỉ xỉa xói Sei-sama thôi

: Cái đó hàm ý dữ lắm luôn á, nghe thuyết phục cực

: Sei-sama đúng là Sex-sama số dzách

Thời gian cứ thế trôi, cho tới tận tối hôm sau. Cuối cùng cũng tới lúc công bố những tòa nhà đã hoàn thiện.

“Sei-sama, mấy lần trước em đều là người ra mắt trước. Nhưng lần này, chị cho em ra mắt sau được không?”

“Hử? Sao vậy?”

“Vì em tuyệt đối tự tin. Ngôi sao phải luôn xuất hiện sau cùng chứ, đúng không?”

“Hừm... Nói mạnh dữ. Được thôi. Để chị ra đòn trước. Nhưng chị cũng khá tự tin với tác phẩm của mình đó. Đừng có khóc lóc xấu hổ lúc kết thúc nha.”

Tôi cười khẽ. “Cứ liệu hồn mà đừng thua quá đậm.”

Thế là cả hai di chuyển tới chỗ tòa nhà mà Sei-sama đã hoàn thiện.

...Ờ, tới rồi. Nhưng mà...

Khi công trình—mà tôi chỉ có thể đoán là tác phẩm dự thi của chị—hiện ra trước mắt, chân tôi bỗng dưng không chịu bước thêm. Tôi chỉ muốn quay đầu bỏ chạy ngay lập tức.

“Hãy chiêm ngưỡng vẻ huy hoàng của nó!” Sei-sama hô to. “Đây là thứ vĩ đại nhất mà tôi—peni... à nhầm—tác phẩm nghệ thuật mà tôi có thể tạo ra!”

Và nó sừng sững trước mắt tôi... hay nói đúng hơn là dựng đứng? Một tượng đài vươn cao lên trời, phần đỉnh to bất thường so với phần thân—một khối đá cao chừng ba mươi mét.

Ờ thì... cho tôi về được chưa?

: Không! Không được cho chiếu cái đó đâu!!!

: Bả thực sự làm thiệt luôn...

: Wow, đúng là một cây nấm matsutake người lớn tuyệt đẹp!

: Ủa? Nhìn như cây Neo Armstrong Cyclone Jet Armstrong Cannon ghê. Mà chất lượng còn xịn nữa.

: Tôi nghĩ bả sẽ làm thiệt, nhưng vẫn sốc là bả dám làm...

: Cái này chắc phải che mờ trên stream chứ...?

“Chị làm... đồ chơi người lớn hả?” tôi há hốc mồm. “Kinh dị thiệt luôn á Sei-sama. Tại sao chúng ta phải sống trong một thế giới đầy mấy thứ dung tục như vậy? Hay là mình cho nổ tung nó ngay đi? Biết đâu ‘thiến’ nó luôn?”

“Khoan đã, Awayuki-kun,” chị nghiêm túc nói. “Đừng vội phán xét. Lại đây xem.”

“Rồi rồi.” Không hiểu sao tôi vẫn kéo được đôi chân nặng như chì mà bước theo chị tới một cái cần gạt. Nó nối với cái thứ kia bằng dây... hay mạch điện gì đó? Nghĩ lại thì tôi chưa từng dùng mấy thứ này, nhưng nghe nói nối đúng thì có thể làm khối di chuyển được.

Khoan! Đừng nói là—

“<Let’s OCHINCHIN Time!>” chị bắn ra câu tiếng Anh... gì đó.

Cạch cạch cạch cạch cạch!!! Khi Sei-sama kéo cần gạt, cái thứ khổng lồ kia bắt đầu giật giật như lên cơn co thắt!

“Hóa ra nó không phải đồ chơi người lớn bình thường?!” tôi hét lên. “Nó là... loại rung rung?!”

“Ôi, thật tuyệt vời... Mà thôi, chắc chị gọi nó là ‘fanny-taste-dick’ mới đúng.”

: TRỜI ƠI TÔI KHÔNG THỂ TIN ĐƯỢC LMFAOOOOO

: sao nó ồn vậy hahahah

: sao nó giật được kiểu đó vậy? ghê quá! bả dùng mạch gì thế

: fannytastedick! kiểu từ tiếng Nhật mà ai cũng muốn đọc thử

: nhưng nó là tiếng Anh mà!

: Không hẳn là tiếng Anh

: Ừ, là Eng-lewd

: Tôi không biết nói từ này với người Mỹ hay Úc thì tệ hơn nữa

: Chúc mừng rung động!

Tại sao tôi lại chọn cái chủ đề này cho bả chứ? Đây là người duy nhất mà tôi không bao giờ muốn thả cho làm theo ý thích...

Nhưng giờ than thở cũng vô ích. Dù bị ăn hành bởi màn bựa của Sei-sama, nhưng giờ tới lượt tôi rồi. Và một khi tôi công bố tác phẩm của mình, mọi người sẽ quên sạch cái thứ vừa rồi—mà tôi cũng không chắc có thể gọi nó là “tòa nhà” không nữa.

Tất cả mấy người trong chat đang gọi tôi là đầu bếp đậu hũ, hãy mở to mắt ra mà xem! Đây là kiệt tác tự do sáng tạo, dồn cả trái tim và linh hồn của tôi!

: cái gìiii?!

: Tôi... tôi không tin nổi vào mắt mình.

: Đây là... Sát với hiện thực.

: Làm sao con người có thể chạm gần đến chân lý của thế giới vậy chứ?!

: Hình trụ hoàn hảo này, không hề có góc cạnh, và những chi tiết phát sáng chói lóa xung quanh!

: Quả chanh kia, nhỏ giọt nước, khiến ai cũng phải nhăn môi mà không nhận ra!

: Và kết quả là...!

: WTF, đó là StroZero!

: Lmaooo, cả hai đều “tự do” quá mức với chủ đề này

: Cái người mới nãy còn nhăn mặt với tác phẩm của Sei-sama lại làm ra CÁI NÀY á?

: khoan, cái đó to khủng khiếp luôn??? chắc hơn sáu mươi mét?

: Điều đáng sợ nhất là tốc độ và sự tự tin của bả. Chỉ mất một đêm thôi. Điên thật

: Bả còn chẳng cần nhìn ảnh mẫu một lần nào. Tôi cười xỉu khi bả nói “cơ thể tôi sẽ mách tôi hình dáng của nó”

: nghệ nhân StroZero

: từ đầu bếp đậu hũ thành bà chủ nhà máy bia

: Tôi nghĩ ai cũng biết ai thắng rồi

: chất lượng này đúng là đỉnh của đỉnh

“Tôi cầu cho thế giới này được StroZero ban phước.”

“Ô, ghê nha. Đúng là cây Neo ArmStroZero Cyclone Jet ArmStroZero Cannon. Mà chất lượng cao ghê.”

Kết quả công bố—tôi thắng tuyệt đối, giữ vững thành tích bất bại!

“Tôi không nghĩ hồi tưởng quá khứ lại ra như thế này.”

Khi mở mắt trở lại từ miền ký ức, đó là câu đầu tiên tôi buột miệng nói.

Khoan. Hồi tưởng chẳng phải là để nhớ mấy sự kiện cảm động này nọ sao? Đằng này chỉ là Sei-sama xuất hiện trần như nhộng cuối buổi collab, bắn hết câu bựa này tới câu bựa khác, y như một tên biến thái nguy hiểm ngoài đường. Mà thật ra, đó đúng là bản chất của bả!

“...Mà chắc cũng vì chị vẫn như thường nên tôi mới nhớ tới.”

Sei-sama mà tôi biết, tới tận cùng, vẫn là Sei-sama. Chị luôn ra vẻ, bắn mấy quả đùa tục lên stream để tạo không khí vui vẻ. Đó là hình ảnh duy nhất tôi biết về chị.

Nên giờ tôi chẳng biết trong đầu bả đang nghĩ gì nữa. Sei-sama này không còn là Sei-sama mà tôi gặp lần đầu nữa rồi.

“Thật tình... cổ đang nghĩ gì vậy trời?”

Dù nói vậy, nhưng tất cả các buổi collab với bả—kể cả buổi Worldcraft đó—đều rất vui. Tôi không muốn thừa nhận vì mình toàn đóng vai “bạn xấu” của bả, nhưng Sei-sama là một trong những người đầu tiên thuyết phục tôi gia nhập Live-On. Sau khi tôi vào, bả cũng chăm sóc tôi rất tốt. Bả là người quý giá với tôi, và tôi muốn thấy nụ cười rạng rỡ, vô tư như thường ngày của bả.

“Nhưng chắc là chẳng làm gì được, ha...?”

Sei-sama hình như cũng không muốn tụi tôi quan tâm quá mức, nên có lẽ tốt nhất là cứ stream như thường và đừng làm gì ngu ngốc trừ khi bả tự cầu cứu.

“Ít nhất mình cũng nên cố gắng, tập trung vào stream, để trở thành người đáng tin cậy.”

Tự khích lệ mình, tôi bắt tay vào làm thumbnail cho buổi stream hôm nay.

Ngủ lại nhà Alice-chan

“Hm? Ồ, sắp đến rồi...”

Tôi đang tận hưởng cảm giác đung đưa êm ái của ghế ngồi Shinkansen, vừa lơ mơ buồn ngủ vừa thả mắt nhìn khung cảnh bên ngoài lướt qua như khung chat stream đang cuộn, thì bỗng nhận ra sắp đến ga.

Ráng gượng cái thân nặng trịch đứng dậy, tôi xách hành lý, tạm biệt phương tiện hiện đại thân thương của nền văn minh.

“Trời ở đây đẹp thật.” Lúc ở Tokyo tôi còn lo mấy đám mây lác đác, vậy mà giờ trên bầu trời xanh mênh mông như biển chỉ còn mỗi ông mặt trời chói lọi.

Xuống tàu cao tốc xong là đến lượt một phát minh tiện lợi khác — G-MAP. Tôi tra đường đến nhà Alice, rồi cứ thế men theo lộ trình ứng dụng chỉ. Cảm ơn cuộc đời đã cho tôi được làm một phụ nữ hiện đại với công nghệ tiên tiến trong tay.

Phong cảnh thoáng đãng nơi đây xoa dịu tâm hồn tôi theo cách Tokyo chẳng bao giờ làm được, và chẳng hiểu sao, tôi lại nhớ đến lý do đã đưa mình tới đây...

Hôm đó, sau buổi họp với Suzuki-san, tôi vừa “nói đi đôi với làm” vừa hướng mặt về máy tính để stream game. Trò này tôi đã chơi từ trước “sự cố Sei-sama”, hay cực kỳ, đến mức mấy tuần nay tôi toàn stream solo.

Và vào cái ngày huy hoàng tôi cuối cùng cũng về đích, vừa tắt stream trong tâm trạng lâng lâng thì—

“......Hả?”

Tôi nhận ra một sự thật: cả tuần nay đời sống của tôi thảm hại hẳn. Bảy ngày trời không bước chân ra khỏi nhà, đồ ăn thì cạn sạch vì chẳng đi mua sắm, tương tác với con người = 0 — mà còn thêm “StroZero” nữa. Cả tuần trọn vẹn bị cách ly khỏi xã hội.

Không thể để thế này được, tôi nghĩ. Game thì đã phá đảo, giờ phải đi chơi với ai đó cho đầu óc thoáng đãng thôi.

“À, biết rồi.” Tôi tự nhủ. Đây là cơ hội tốt để rủ Sei-sama ra ngoài chơi riêng. Biết đâu nếu tôi tránh đề cập tới mấy vụ kiếm tiền, bọn tôi sẽ có một buổi đổi gió thú vị.

Thế là tôi gửi tin nhắn cho Sei-sama:

Awayuki Kokorone: Sei-sama, mai chị có rảnh đi đâu chơi không? Cả tuần nay em chưa ra khỏi nhà, cảm giác sắp teo tóp như quả mơ khô rồi đó.

Vài phút sau, chị ấy trả lời:

Sei Utsuki: Ý em là: “Ôi, Sei-chan! Chắc chị vất vả lắm… Nhưng sẽ ổn thôi! Em luôn ở bên chị, Sei-chan ạ! Biết rồi! Đột ngột chút nhưng món ăn chị thích nhất là gì? Mai mình đi ăn nhé! Em bao nha~♪ Ăn no căng bụng để quên hết chuyện buồn! Mà nếu ở cùng em thì còn lên thiên đường… kể cả trên giường của em nữa, tất nhiên!” đúng không?

Awayuki Kokorone: Xem như em chưa nói gì nhé. Chị tự đi công viên giải trí một mình đi.

Sei Utsuki: Chị đùa thôi. Cảm ơn vì đã rủ. Tiếc là mai chị kẹt họp suốt về vụ kia. Chắc vài ngày nữa mới rảnh. Nhưng chị thật sự rất vui vì em nghĩ tới chị.

Awayuki Kokorone: Vâng. Em nói thật là cả tuần chưa ra ngoài, nhưng chị đừng lo lắng về em!

Sei Utsuki: Cả tuần? Chắc em bí bức lắm. Dùng mấy thành viên khác xả bớt đi.

Awayuki Kokorone: Cách diễn đạt…

Hmm. Bị từ chối mất rồi. Cũng không trách được. Nhưng tôi vẫn cần ra ngoài, nên thử hỏi group chat Live-On xem có ai muốn đi chơi không.

Awayuki Kokorone: Có ai muốn đi chơi sắp tới không? Không liên quan công việc nhé. Em có thể di chuyển được.

Alice Soma: Vậy xin mời chị đến nhà em, thưa quý bà!

Chưa đầy bốn giây sau đã có phản hồi. Tôi muốn nói là chắc chắn cô ấy đã chờ sẵn, nhưng đây là Alice-chan — con bé chẳng quan tâm đâu.

Thế là tôi quyết định đi với cô ấy, vì là người phản hồi đầu tiên. Nhà cô ấy khá xa, nên bọn tôi lên kế hoạch ngủ lại qua đêm.

Ngủ lại nhà Alice-chan, hử...? Nghe thôi đã hơi lo lo, nhưng tôi tin sâu thẳm bên trong cô ấy là một cô gái tốt. Ừ, sẽ ổn thôi. Tôi tin là sẽ ổn.

“Ồ. Đây là chỗ đó à?” Vừa đi vừa tận hưởng cảnh đẹp và làn gió mát, thoắt cái tôi đã đứng trước căn nhà một gia đình, y như trên G-MAP hiển thị.

Cô ấy có nói là sống cùng bố mẹ nhỉ? Tôi thầm cảm ơn họ đã đồng ý dù quá gấp. Nhưng vì là ngủ lại vào ngày thường chứ không phải cuối tuần, khả năng cao tôi sẽ gặp họ. Nghĩ đến là thấy căng. Thôi thì nhắn tin báo mình tới nơi.

Awayuki Kokorone: Chị tới rồi!

Alice Soma: Rõ! Cửa không khóa, chị cứ tự nhiên vào nhé!

Xem ra là sẵn sàng đón tôi rồi.

Cạch, cửa mở.

Giờ thì xem nhà cô ấy thế nào—

Rầm, cửa đóng.

Vừa mở ra, cơ thể tôi theo phản xạ tự đóng sầm lại trước khi bước vào.

Rồi, với tốc độ ánh sáng, tôi gọi cho thiên thần bé nhỏ của mình. Tất nhiên, khác với một nhân vật chính mắc bệnh “nghiện em gái” nào đó, cô ấy chưa bao giờ chặn số tôi.

♪ ♪ ♪ ♪

“Xin chào!” — giọng nói vang lên từ đầu dây bên kia. “Mashiron đây! Có chuyện gì thế, Awa-chan?”

“Mashiron? Ừ, xin lỗi vì gọi đột ngột nha. Thật ra thì mình đang ở nhà Alice-chan để chơi với em ấy.”

“À, đúng rồi, mình nhớ thấy hai cậu chat về chuyện đó. Có chuyện gì à?”

“Thì… mình vừa mới tới và mở cửa nhà cô ấy ra. Nhưng rồi có một kẻ rất kỳ quặc xuất hiện, giờ mình không biết phải làm sao.”

“Kẻ rất kỳ quặc?”

“Có một bà biến thái đứng đó, mặc độc đồ lót.”

“Khoan. Thật luôn hả?”

“Thật. Và còn nữa, vì lý do gì đó mà cô ta tròng quần lót lên mắt như bịt mắt, rồi lại mặc áo ngực xuống dưới thay quần.”

“Ờ… ồ. Không chỉ kỳ quặc đâu, mà còn điên rồ nữa. Cách tốt nhất bây giờ là rời khỏi đó ngay lập tức.”

“Và còn nữa! Một điều nữa! Vì không mặc áo ngực, nên cô ta treo mấy lon StroZero rỗng bằng dây để che núm ti.”

“À, mình hiểu rồi—đó là Alice-chan chứ gì? Mình mừng cho cậu lắm, Awa-chan, được người ta yêu quý như vậy.”

“Xin hãy nói là không phải đi, Maaashiii!”

“Chà, từ hồi Hareru-senpai chưa ai gọi mình vậy đấy.”

Dù sao thì, mình cũng tạm gác điện thoại và đặt tay trở lại lên cửa. Cô ấy đang nói cái quái gì vậy nhỉ? Mình nghĩ thầm. Đến Alice-chan cũng không thể nào hành xử như phiên bản Sei-sama thần kinh cấp độ cuối như thế được. Trời đất. Không còn cách nào khác, mình đành phải lấy hết can đảm để tìm ra xem kẻ biến thái kia là ai cho cô ấy. Đợi mình nhé, Alice-chan! Chị sẽ minh oan cho em, hứa luôn!

Cạch, cửa mở ra.

“<I’m a strong human. Aaaliiice Alice! Aaaliiice Alice! Aaaliiice Alice!>”

“Không thể nào!!!”

Khi kẻ biến thái trước mặt bắt đầu vừa nhảy vừa hát bằng tiếng Anh để giới thiệu bản thân, tiếng thét đau đớn của mình vang vọng khắp lối vào nhà...

“Haa… hoo… haa… hoo…” Tôi quay lưng lại, hít sâu vài hơi để cố bình tĩnh. Mình cũng đóng cửa lại để người ngoài không nhìn thấy cảnh tượng này, rồi mới quay lại đối diện với con chimera đang chờ trong nhà.

“Umm, em là Alice-chan đúng không?” tôi hỏi. “Vì nếu không phải thì chị đi luôn đó.”

“Là em đây, thưa ngài! Alice Soma, sẵn sàng phục vụ! Trái tim em trào dâng lòng biết ơn vì ngài đã vượt chặng đường gian khổ để đến đây!”

“Ờ… ừm, vui được gặp em. Nhưng mà… cái, ờ… ‘trang phục’ này là sao vậy?”

Tôi vẫn không thể nhìn thẳng vào cô ấy, và chữ ‘trang phục’ cũng được mình phát âm đầy ngập ngừng. Thật kỳ lạ, mình nghĩ. Có một cô gái trẻ khỏa thân hoàn toàn ngay trước mặt, mà mình chẳng thấy hứng thú gì cả. Thực tế là não và mắt mình kiên quyết từ chối cho cô ấy lọt vào tầm nhìn. Giá mà chỉ đơn giản là xấu hổ thì tốt biết mấy.

“Biết ngài sẽ hạ cố ghé thăm tệ xá, Awayuki-dono, em nghĩ mặc gì kém hơn hàng tốt nhất sẽ là thất lễ,” cô ấy giải thích. “Vậy nên sau khi suy nghĩ rất lâu, em đã quyết định chọn bộ này!”

“Mình thật sự muốn biết em nghĩ cái gì trong lúc đó luôn đấy!”

“Vâng, thưa ngài! Đầu tiên, em biết mình sẽ dâng hiến cơ thể này cho ngài, đó là điểm khởi đầu.”

“Rồi. Nếu mình chêm thêm câu châm chọc nào nữa chắc câu chuyện này đứng hình mất. Nên mình sẽ im lặng nghe trước.”

“Và, thì, em vốn khá ngại, nên em nghĩ khả năng cao là khi người mình yêu quý đứng ngay trước mặt, em sẽ mất khả năng nói. Đó là lý do em muốn bịt mắt. Tiếc là áo ngực không che mắt tốt được, nên em nghĩ, Ô! Mình có thể dùng quần lót!

“...Rồi. Ừ. Tiếp đi?”

“Nhưng như thế thì phần dưới sẽ lộ hết, phải không? Ngay cả em cũng nghĩ thế là hơi quá, nên em nghĩ, Ô! Mình cũng có thể mặc áo ngực xuống đó!

“Ừ hừ. Hiểu. Rồi còn gì nữa không?”

“Có chứ, thưa ngài! Thế là phần ngực vẫn chưa được che, khiến em lo lắng không yên. Nhưng rồi em nảy ra ý tưởng là để thứ gì đó ở đó thu hút sự chú ý và hứng thú của ngài.”

“Là gì vậy?”

“Thì… em buộc mấy lon StroZero rỗng vào một sợi dây.”

“Cậu buộc chúng vào dây, rồi…?”

“Rồi treo chúng trước núm ti của em!”

“Ồ, hiểu rồi. Treo lên núm ti. Ừ, chứ để trần thì lúc đó đúng là tội lỗi rồi.”

“Chính xác, thưa ngài!”

......

“Em bị chấn thương não à?” Cuối cùng tôi cũng bật ra câu này sau khi cố kìm nén bao lâu nay. Trời ạ, mình nghĩ. Cô gái này là đỉnh cao điên rồ trong tất cả những người điên mà mình từng gặp. Tin tôi đi.

“Ơ? Bộ chiến y của em không làm ngài rung động sao?”

“Không! Và mình muốn biết vì sao em lại nghĩ ra cái này. Với cả em rõ ràng đang chiến đấu—không phải chống lại mình, mà là chống cả thế giới luôn ấy.”

“Mgh. Em biết mà. Em gầy quá đúng không? Em sẽ ăn nhiều hơn và tập luyện để cải thiện!”

“Không, không phải vậy… Thôi được, giờ em có thể thay đồ bình thường được không? Chị khó nhìn em quá rồi.”

“Vì ngài bị kích thích?”

“Không, là vì chị tuyệt vọng.”

“Mgh. Vậy từ mai em sẽ uống thật nhiều sữa…”

“Không, thật ra… Thôi bỏ đi. Chị đang bị sốc văn hóa luôn đấy—mức độ hiểu nhau giữa hai ta tệ thật…”

“Dù sao thì,” cô ấy nói, “em phải lên phòng lấy đồ, nên mời ngài vào nhà trước đã.”

“Ờ…”

“Á á! Cô ấy vào nhà rồi! Awayuki-dono vào nhà rồi!!”

“Giờ chị về được chưa?”

“Không, thưa ngài.”

Miễn cưỡng, tôi tháo giày, rồi theo Alice-chan vào hành lang, thấy cô ấy liên tục vén quần lót che mắt lên để khỏi đụng vào đồ đạc.

“Quần áo (keng) của em (keng) ở trong (keng) phòng ngay (keng).”

“Ờ… Em nên giữ yên mấy cái lon trên ngực một chút. Chị không nghe rõ em nói gì khi chúng kêu leng keng mỗi bước em đi.”

“Ối chà. Xin lỗi ngài. Ý em là, ba mẹ em đang ở phòng khách bây giờ. Em biết có thể hơi phiền, nhưng em muốn ngài ít nhất cũng chào hỏi nhau một chút.”

“Hả? Đã quá trưa rồi mà ba mẹ em vẫn ở nhà à?”

“Vâng. Em cũng bất ngờ, nhưng họ hào hứng vì có khách quý đến nên đã xin nghỉ làm nguyên ngày.”

“Không thể nào…” Trời ơi. Tôi bắt đầu thấy căng thẳng—mình không quen mấy chuyện này! Đây là lần đầu tiên mình gặp bố mẹ của một thành viên Live-On khác.

Và còn nữa! Nếu họ ở đây, mình ước họ ngăn được trò hề của con gái mình! Không thể nào họ thấy chuyện này bình thường được!

Khoan đã. Nếu con gái đã như vậy, thì liệu bố mẹ có phải là—

“Đây là phòng khách, thưa ngài,” Alice-chan nói. “Có hơi bừa một chút vì sống lâu ở đây rồi.”

“Ực…”

Alice-chan mở cửa không chút do dự.

“Mẹ ơiii! Bố ơiii! Khách đến rồi nèee!”

“X-xin phép được làm phiền! Cảm ơn hai bác đã cho cháu… ờ…”

Tôi đã dồn hết can đảm, bước vào “chiến trường cuối cùng” này, vậy mà lại phát ra một tiếng ồn ngu ngốc và kì quặc như thế—dù lần này tôi không bị sốc kiểu như lúc gặp Alice-chan.

Thủ phạm, tất nhiên, chính là bố mẹ cô ấy—họ đứng sừng sững, mắt nhắm nghiền, đầy kiêu hãnh. Nhưng mà… nếu buộc phải dùng một từ để diễn tả… thì… phải rồi. Quang cảnh trước mắt tôi thật sự… không hề ăn nhập chút nào.

Phòng khách mang phong cách phương Tây, nhưng người phụ nữ—có lẽ là mẹ cô ấy—lại cầm quạt xếp trên tay và khoác một bộ kimono đỏ lòe loẹt. Còn người đàn ông—chắc là bố—thì quấn băng buộc trán và đeo đai quấn bụng.

Kì lạ nhất là cây vồ trang trí sang chảnh trong tay bố cô ấy. Giữa hai người còn đặt một cái cối.

…Đây chẳng phải là dụng cụ giã bánh mochi sao?

Không để tôi kịp tìm lời tiếp theo, cả hai bất ngờ mở mắt sáng rực!

“Ten-te-ke-ten-ten-teten-teten-ten, ten-te-ke-ten-ten-teten-teten-ten! Khi mà con gáiii của chúnng ta đã trở thành một VTuber~ thì nó lại hoá ra là một fan cuồng StroZeroooo~!” mẹ cô ấy cất giọng hát theo kiểu truyền thống.

“Cái gì cơ?! Quá thể rồi đấy! Đàn ông nên im lặng đi!” bố chen vào.

“CHẾEEEEET RỒIIIIII!!!” mẹ hét lên.

Vù! Cộp cộp cộp cộp!

Tôi quay lưng lại, và một lần nữa với tốc độ ánh sáng, gọi ngay cho Mashiron.

“Ồ, chào cậu,” cô ấy bắt máy. “Là tớ đây! Biết rồi đấy, tớ đây! Sao thế? Muốn cho tớ vay ít tiền à?”

“Gọi lừa đảo ngược? Mới mẻ đấy, Mashiron.”

“Heh heh. Tớ chỉ muốn đùa tí thôi. Có chuyện gì à, Awa-chan?”

“Ờ, thì… tớ đang gặp bố mẹ của Alice-chan.”

“Gì cơ? Nghe căng thẳng nhỉ. Cố đừng làm gì bất lịch sự nhé.”

“Không, vấn đề không phải thế. Bố mẹ cô ấy, vì lý do nào đó, lại biến thành Dayu Koume với ông trong Coolpoko hay hét loạn lên ấy!”

“Xin lỗi? Gì cơ? Chỗ cậu đang ở có phải sân băng không? Nghe giọng cậu như sắp mất trí rồi đấy.”

“Với lại họ diễn lệch nhịp hoàn toàn, câu chốt thì tụt mood thảm hại!”

“Ờ… nếu ăn khớp thì tớ còn thấy lạ hơn. Nhất là Koume.”

“Điên thật! Cặp đôi trong mơ luôn! Tớ đang hồi hộp ngồi mép ghế đây!”

“Ừ, cặp đôi trong mơ thật… mà tớ thì muốn nó mãi chỉ ở trong mơ.”

“Đừng coi thường Dayu Koume cộng Coolpoko! Tớ là fan bự của họ đấy!”

“Sao tự nhiên lại thành fan cuồng vậy Awa-chan? Nhưng nghĩ lại thì cậu vốn mê mấy trò tấu hài một phát ăn ngay.”

Phù… nhờ hút chút năng lượng từ Mashiron, tôi thấy bình tĩnh hơn hẳn. Và rồi…

“Này, Mashiron?”

“Hửm? Gì?”

“Cứu tớ với?”

“May mắn nhé.”

“Khôooooooooooooong!!!!!”

Không một chút thương xót, cô ấy cúp máy, ném tôi trở lại cơn lốc hỗn loạn. Mashiron chết tiệt! Tớ sẽ ăn nhiều món ngon đến mức no bội thực luôn cho xem! Cho chừa!

“Đây là phòng của em! Cứ thoải mái nhé!”

“Ờ, cảm ơn.”

Sau khi chào hỏi bố mẹ Alice-chan xong, cô ấy dẫn tôi lên phòng mình, nơi tôi cuối cùng cũng có thể thở phào. Sau cú chào hỏi ban đầu với bố mẹ, mọi thứ lại diễn ra trơn tru và bình thường đến khó tin. Ngay sau màn tấu hài, vừa mở miệng nói chuyện với tôi, họ lập tức biến thành những bậc phụ huynh hiền hậu, tử tế mà chẳng ai ngờ là vừa rồi…

Thật sự khiến tôi muốn nhảy dựng. Tôi chưa kịp đáp lại câu nào thì họ đã lịch sự giới thiệu bản thân, vẫn mặc nguyên mấy bộ… gọi là gì nhỉ… “trang phục biểu diễn” ấy. Sự chênh lệch này khiến não tôi chạy hết công suất để xử lý. Cái quái gì vậy trời…?

Họ đúng là kiểu người không dễ đối phó. Tôi hỏi Alice-chan thì biết màn diễn đó là chuyện thường ngày ở nhà cô ấy. Tóm lại: gia đình này hơi bị “tưng tửng”. Nhưng họ có vẻ rất hòa thuận, chắc là một gia đình vui vẻ để sống cùng… chỉ là hơi “đặc biệt” thôi.

Dù sao thì, tôi gạt hết mấy suy nghĩ đó sang bên để tận hưởng thời gian với Alice-chan. Còn căn phòng của cô ấy… Ồ, bất ngờ phết. Giống hệt phòng một cô gái bình thường.

“Chị nhìn phòng em chằm chằm vậy… ngại lắm đó…”

“À, ờ… xin lỗi!”

“Không sao. Mà phòng em chẳng có gì để xem đâu.”

“Ừ. Chị cũng bất ngờ ấy. Chị còn chuẩn bị tinh thần sẽ thấy ảnh chị dán đầy tường cơ.”

“À, mấy cái đó ở phòng sở thích kia.”

“……”

Tôi nên để yên chuyện này thì hơn. Xóa ngay ký ức đó đi…

Sau khi ngồi xuống tấm đệm trong phòng Alice-chan, tôi biết mình cần phải làm gì tiếp theo. Đúng vậy—nó liên quan trực tiếp đến bộ đồ mà cô ấy đang mặc, vốn trái ngược hoàn toàn với mọi chuẩn mực xã hội hiện đại. Nếu để cô ấy mặc thế này, tôi sẽ liên tục ở trong trạng thái nguy hiểm không thể tả, nên cô ấy phải thay đồ ngay lập tức. Đây là một kiểu phản ứng bản năng, không khác gì thể loại “kinh dị mạnh”—một thể loại mới tôi vừa tự đặt tên, khác với kinh dị Nhật.

“Chỉ bạn mới có thể ngăn cháy rừng! Chỉ cần hai lon StroZero là đủ để châm ngòi! (cạch)”

“Bỏ đi, Alice. Mấy câu đó không ăn thua đâu… À không, đừng có đùa nữa, thay đồ ngay!!!”

Khi thấy cô ấy có vẻ đã thay sang đồ bình thường, tôi mới dám quay lại nhìn. Hmm… Ừ, được đấy…

“Ừm, tốt, tốt. Em mặc đồ đàng hoàng rồi. Chị tự hào về em.”

“Thật ạ?! Eheh heh, chị ấy khen mình kìa! Bộ này trông có dễ thương không, thưa chị?”

“Ừ, chị thấy rất dễ thương và nữ tính. Nhưng bỏ chuyện quần áo sang bên… Cái thứ trên đầu em là gì thế?”

“Mũ, thưa chị.”

“(╬^ω^)”

“Quần lót, thưa chị.”

“Tốt lắm.”

Khi Alice-chan đã thay sang đồ bình thường, cô ấy vẫn kiên quyết đội cái quần lót lên đầu; nó vẫn trùm xuống che cả mắt.

“Em nhận ra là làm thế kỳ cục lắm không?!” tôi kêu lên. “Ở nhà em lúc nào cũng đội quần lót lên đầu à?”

“Nếu đó là quần của Awayuki-dono, em sẵn sàng đội cả ngày lẫn đêm — nên xin hãy tặng em cái chị đang mặc đi!”

“Trong tình cảnh này mà em vẫn nghĩ đến chuyện quấy rầy chị hả?! Với lại tại sao chị lại phải cho em chứ?!”

“Em sẽ giữ gìn cẩn thận lắm. Em hứa sẽ không bao giờ giặt nó.”

“Đó mà gọi là giữ gìn...?”

Cô ấy vẫn bướng bỉnh không chịu tháo ra. Rồi chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi: Biết đâu cô ấy có lý do gì đó để giữ nguyên? Thế là tôi bỗng thấy hơi áy náy vì đã cố bắt cô ấy bỏ xuống, và mấy giây sau tôi bắt đầu băn khoăn không biết nên làm gì.

Cuối cùng, Alice-chan — không chịu nổi khi thấy tôi cứ thế — bắt đầu giải thích.

“Ờm, như em nói ở cửa lúc nãy, thật ra em là người rất nhút nhát. Em nghĩ mình không thể vừa nói chuyện vừa nhìn vào mắt người khác được...”

“Ồ-ồ. Tôi tưởng đó chỉ là một phần trò đùa lớn mà cậu chơi với tôi thôi. Nhưng hóa ra chuyện nhút nhát là thật hả?”

“Dạ đúng, dù em thấy ngại khi phải thừa nhận. Thật ra, cái cách em diễn vai Alice Soma là vì nếu hoàn toàn là chính mình thì em sẽ không nói chuyện suôn sẻ được. Ờ, thưa chị.”

“À, đúng là cậu đang nói y như lúc lên sóng luôn!” Ấn tượng của tôi về nhân vật Alice-chan quá mạnh nên đến giờ tôi chẳng thấy có gì bất thường. Nhưng giờ chúng tôi đang gặp nhau ngoài đời, không livestream. Nghĩa là đây là kế hoạch để cô ấy thật sự có thể trò chuyện với tôi. Tự dưng tôi bắt đầu thấy hơi thương... Ý tôi là, cô ấy đáng yêu theo kiểu đó thôi! Còn ngoại hình bây giờ thì... ờm.

“Dù sao thì,” cô ấy kết lại, “đó là lý do em đội quần lót lên đầu.”

“Tôi hiểu. Chỉ là nó khiến tôi cảm thấy áp lực lạ lắm, cậu biết không? Cảm giác lúc nào cũng có một dạng Kamen biến thái ngồi đây cạnh tôi ấy. Hay là thử bỏ nó xuống xem sao. Tôi không đáng sợ đâu, thật đấy.”

Cô ấy rên khe khẽ. “Chị sẽ không nghĩ em là một đứa nhàm chán, không dám nhìn thẳng và không biết nói chuyện chứ?”

“Tất nhiên là không. Tôi không nghĩ người cậu kính trọng đến thế lại hẹp hòi vậy đâu. Được chứ? Lại đây.”

“Dạ...”

Dù do dự và miễn cưỡng, Alice-chan vẫn bị tôi thuyết phục và cuối cùng tháo quần lót khỏi đầu. Rồi lần đầu tiên, chúng tôi thật sự thấy mặt nhau.

Nhưng sau khi mắt chạm mắt chưa đầy một giây, cô ấy đã che mặt bằng cả hai tay, ngã ngửa ra và bắt đầu quằn quại.

“Cái gì thế?!” tôi hốt hoảng.

“Ôi không, em đã thấy rồi... Cuối cùng em cũng thấy được dung nhan cao quý của Awayuki-dono!”

“Dung nhan... gì cơ?”

“Nó quá cao cả! Quá thánh thiện! Chói lòa!!!”

“Tôi nghĩ cậu đang phóng đại—”

Cô ấy lại rên lên, rồi nằm lăn ra sàn quẫy đạp thay vì đứng dậy.

Nói sao nhỉ... Cô ấy có một mặt đáng yêu rất bình thường. Hầu hết mọi hành động của cô ấy đều khiến tôi không kịp trở tay, đúng là hợp với chất “thành viên Live-On”. Nhưng lần này, tôi mới chợt nhớ ra rằng trong thâm tâm, cô ấy vẫn là một kouhai ngưỡng mộ tôi.

Tôi chỉ thấy gương mặt cô ấy chốc lát, và lúc đó là một vẻ mặt đầy lo âu, nhưng đường nét lại khiến tôi liên tưởng đến một cô em gái dễ thương — khác hẳn với phong cách cô ấy khi livestream. Tôi chắc rằng bình thường cô ấy là người khép kín, chỉ dám bộc lộ bản thân khi đang đeo “mặt nạ”.

“Bình tĩnh lại đi, hít sâu vào nhé?” tôi nhẹ nhàng nói. “À, mà giờ nghĩ lại, cậu có muốn nói tên thật không? Chúng ta gặp nhau ngoài đời rồi, chắc nên chào hỏi lại nhỉ.”

“À... ừm... Em là Ayumi Itsukushima...”

“Ayumi-chan? Được rồi! Tôi là Yuki Tanaka. Rất vui được gặp lại nhé.”

“Chị... chị gọi em bằng tên thật... Tên thật của em...”

Cô ấy giờ đã bình tĩnh hơn, nhưng vẫn nhìn quanh lo lắng, miệng lẩm bẩm “Yuki-senpai” hết lần này đến lần khác. Khi ánh mắt chúng tôi bất chợt gặp nhau, mặt cô ấy đỏ bừng rồi cúi gằm xuống.

Người này rốt cuộc là ai vậy? Cô ấy... cô ấy... cô ấy...

“Dễ thương quá đi mất!!!”

“A-Awayuki-dono?! Hyaa?!”

Không kịp nghĩ, tôi nhào tới ôm chặt cái cục đáng yêu ngọt ngào này. Nhưng tôi ôm hơi mạnh, thành ra đẩy ngã cô ấy xuống.

“Tôi không tin nổi ngoài đời cậu lại thuần khiết thế này! Cái gap moe này thật sự quá đáng! Bất công quá! Lại đây!!!”

“Á... em, ờ, khoan, em, áá?!”

Ngay lúc tôi để cảm xúc lấn át và đặt tay khắp lưng với cả sau đầu Alice-chan, thì—

“Này hai đứa! Mẹ đã cố gắng hết sức nướng ít bánh ngọt đây! Nếu muốn ăn thì—ôi trời!”

Mẹ của Alice-chan, tay cầm khay bánh quy thơm phức và nước trái cây, bước vào phòng.

Khoan... với tư thế này của chúng tôi... Có phải thời điểm để bà ấy nhìn thấy là hơi sai rồi không?

“Ôi trời! Có lẽ bữa tối nay sẽ là một suất thật đầy của... thuốc tránh thai!”

“Không, không, không, không phải thuốc đó đâu! Lịch sử chưa từng ghi nhận bữa tối nào điên rồ như vậy!” tôi kêu lên.

“Không phải thế đâu, mẹ!” Alice-chan cũng vội la. “Nếu con có cơ hội nhận lấy giống của Awayuki-dono, con muốn nó phải trúng đích cơ!”

“Không, cậu đang hiểu sai toét rồi!!!”

Và thế là, khi tôi vội vàng đứng dậy khỏi người Alice-chan, tôi lại là người phải giải thích với mẹ cô ấy.

“Ah, Alice-chan, chỗ đó... Đã quá!”

“Ngay đây hả? Chị thích ngay chỗ này à? Hí hí. Em nhanh chóng học được điểm yếu của Awayuki-dono rồi nha.”

“Haa... Haa... Sướng quá đến mức tôi chẳng buồn cử động nữa...”

“Tốt! Rất tốt, Awayuki-dono! Cứ thư giãn và để mặc cho em. Tiếp theo, mở chân ra nhé! Em có một khóa... đặc biệt sẽ khiến chị còn sướng hơn.”

“Ờ thôi, cảm ơn.”

“Phụt.”

Vài phút sau vụ “tấn công” của mẹ cô ấy, tôi đang nằm sấp trên giường của Alice-chan, còn cô ấy thì đang ngồi dạng chân trên thắt lưng tôi. Tất nhiên là chẳng có gì đáng xấu hổ ở đây cả. Chúng tôi vừa bàn bạc xem nên làm gì, rồi cô ấy đề nghị sẽ massage cho tôi, tôi đồng ý—chỉ có vậy thôi. Dĩ nhiên là cả hai vẫn mặc đầy đủ quần áo.

“Mm… Em nói đúng thật. Massage đúng là dễ chịu thật. Nhưng em không cần phải làm phiền chị thế này đâu. Chị biết em cũng muốn nghỉ ngơi mà.”

“Không sao đâu, thưa ma’am! Để ghi nhận công lao của chị, em muốn xoa dịu cả thể xác lẫn tâm hồn chị. Với lại chị cứng đơ luôn ấy, biết không? Chị hay ép bản thân quá khi livestream.”

“Cảm ơn. Ừ, chị phải ngồi trước máy tính suốt mà. Con người đúng là phải vận động thật… Hee hee. Mà thôi, nếu massage của em mà dễ chịu thế này, chắc chị chẳng ngại để cơ thể bị mỏi chút khi ở bên em đâu. Tuyệt thật.”

“…Vậy tức là chị sẵn sàng để cơ thể mình cứng và dựng thẳng lên trước mặt em như một sự thay thế cho… cái ấy của đàn ông? Chị đang quyến rũ em à? Em có nên cởi đồ không?”

“Ồ, thôi khỏi.” —Thế đấy, nghiêm túc được vài giây là hết ngay!—tôi thầm nghĩ.

Alice-chan vẫn giữ nguyên persona streamer khi nói chuyện với tôi, chỉ khác là không còn che mắt nữa. Có vẻ như đây là cách nói chuyện mượt mà và hợp nhất giữa hai chúng tôi.

“Không chỉ vai chị đâu,” cô ấy nhận xét. “Có vẻ bạch huyết của chị đang lưu thông không tốt.”

“Bạch huyết?” tôi nhắc lại.

“Vâng, thưa ma’am. Thế nên em sẽ giúp bạch huyết của chị lưu thông trở lại. Em sẽ cởi đồ chị nhé!”

“Ồ, thôi khỏi.”

“Mgh. Nhưng tại sao? Em chắc là massage bạch huyết sẽ rất dễ chịu mà.”

“Không phải vấn đề ở massage bạch huyết. Mà là cảm giác bản năng mách bảo mình rằng có gì đó nguy hiểm khi để em làm.”

Bỏ qua cái kiểu… yêu cực đoan của cô ấy—gọi thế cho nhẹ—thì tôi vẫn rất tận hưởng màn massage khéo léo đó. Khi kết thúc, người tôi nhẹ hẳn ra một cách bất ngờ. Thì ra mệt mỏi thể chất lại ảnh hưởng nhiều hơn tôi tưởng. Có lẽ tôi nên tìm một tiệm massage hay phòng trị liệu thần kinh cột sống gần nhà.

Dù sao thì, tiếp theo tất nhiên là…

“Rồi, Alice-chan, đến lượt em nằm xuống.”

“Khoan, em á, thưa ma’am? Em không cần đâu…”

“Em nói gì thế? Em cũng làm việc livestream y như chị mà. Em cũng nên được massage chứ.”

“Nhưng đây là để ghi nhận công lao của chị. Em không thể—”

“Này, chị đâu có bảo chị đến đây để được ghi nhận gì đâu… Không sao đâu. Chị làm vì chị muốn. Có thể không giỏi lắm, nhưng ít nhất chị sẽ không làm em đau.”

“Hrmmm…”

Dù vậy, Alice-chan vẫn chưa hoàn toàn bị thuyết phục. Tôi nhanh chóng nhận ra cô ấy là kiểu người một khi đã quyết cái gì thì rất khó mà thay đổi.

Hmm. Để xem… “Vậy thì,” tôi nói, “chúng ta chơi game trong lúc mình massage cho em nhé?”

“Game ạ?” cô ấy nhắc lại.

“Đúng! Thấy không? Em sẽ thấy ít mỏi hơn, còn chị cũng vui. Cả hai cùng thắng!”

“Em… em đoán là cũng được. Nhưng mà vẫn—”

“Không nhưng nhị gì hết! Nằm xuống đi, nhanh!”

“O-Okay.”

Tôi phải hơi cưỡng ép một chút mới đặt được cô ấy vào tư thế massage. Trông cũng khá mỏi mệt đấy chứ, tôi nghĩ. Không bằng tôi, nhưng vẫn nên xoa cho hết mấy chỗ căng cứng.

“Ahh, dễ chịu quá, thưa ma’am…”

“Thế à? Chị vui khi nghe vậy. Lâu lắm rồi chị mới massage cho ai đấy,” tôi nói.

“Ngủ gật luôn được ấy… Khoan, còn cái game chị nói thì sao? Em thấy tư thế này khó chơi lắm.”

“Ờ, ờ thì…” —Chết thật. Mình lỡ nói thế thôi chứ chưa nghĩ ra trò gì. Cần một ý tưởng… bất cứ ý tưởng nào… À, biết rồi!—“Này, hôm nay là Cá Tháng Tư mà, phải không?”

“Hả? Không, thưa ma’am, hôm nay chắc chắn không phải Cá Tháng Tư.”

“Đừng bận tâm mấy tiểu tiết! Bất cứ ngày nào cũng có thể là Cá Tháng Tư nếu chúng ta muốn! Chị còn biết có người tổ chức hẳn hai lần Cá Tháng Tư một năm cơ mà, nên không vấn đề gì!”

“Ơ… hiểu rồi, thưa ma’am!”

“Thế thì, nhân tinh thần Cá Tháng Tư, chơi trò ‘phát hiện lời nói thật’ nhé?”

“Trò đó là sao vậy?”

Trò tôi vừa nghĩ ra có luật cực kỳ đơn giản: một người đặt câu hỏi, người kia đoán câu trả lời. Người hỏi sẽ đưa ra một câu nói thật và vài câu nói dối; người trả lời phải chọn ra câu thật. Nghe na ná trò quen quen.

“Ra là thế,” Alice-chan nói sau khi nghe giải thích. “Em hiểu rồi, thưa ma’am. Em hỏi trước nhé?”

“Được thôi, bắt đầu đi!” tôi nói.

“Okay, đây. Em sẽ đưa ra ba câu, chị đoán xem câu nào là thật nhé!”

“Tới luôn!”

“Một—khi đang massage cho chị, em đã bí mật XXXX. Hai—em định giam giữ chị ở đây để chị không bao giờ rời khỏi ngôi nhà này nữa. Ba—em không phải là Alice Soma, mà chỉ là một người bình thường.”

“Ôi trời, chị thật sự mong cả ba đều là nói dối!!!” —Dù sự thật là gì thì cô gái này cũng đang làm mấy trò điên khùng sau lưng mình! Khoan. Không! Mình không muốn biết đáp án đâu! Đáng lẽ không nên chơi trò này! Không kịp nghĩ nữa, chạy thôi!—

“Thực ra cả ba đều là nói dối.”

“…Hả?”

Tôi đang bấn loạn, đầu óc quay cuồng vì lo lắng, thì Alice-chan lại nói câu đó tỉnh bơ.

“Aha ha,” cô ấy cười. “Chị nói hôm nay là Cá Tháng Tư mà, Awayuki-dono? Thế nên em nói dối đấy. Cái ‘có một câu thật’ mới là lời nói dối!”

……

“E-Em…!!!”

“Eek!!! K-Khoan, nhột quá!!!”

Cuối cùng cũng nhận ra mình bị lừa, tôi—vẫn đang ngồi dạng chân trên người cô ấy—phản công bằng một đòn cù lét tàn bạo. Cuối cùng quần áo cô ấy cũng hơi xộc xệch, nên tôi quyết định dừng ở đó. Và rồi chuyện xảy ra.

“Heeey, hai đứa! Mẹ hỏi ăn tối muốn ăn gì—ồ?”

Đúng lúc tệ hại nhất, bố cô ấy mở cửa bước vào. Ánh mắt ông ta thu trọn cảnh tôi đang ngồi dạng chân trên con gái ông—quần áo xộc xệch, thở hổn hển, tất cả.

Khoan đã, tôi nghĩ. Chuyện này—

“Honey! Liên lạc với tất cả bác sĩ sản khoa trong tỉnh đi! Một sinh linh mới sắp chào đời rồi!”

—là déjà vu hoàn toàn!!!

“Haaahhh…”

Tôi duỗi đôi chân, ngâm mình trong một cái bồn tắm rộng rãi hơn hẳn cái ở căn hộ của mình, để mặc tiếng rên khe khẽ thoát ra khỏi môi, tố cáo một mức độ kiệt sức chẳng hợp tí nào với tuổi tác. Giờ tắm—và trời ơi, đây đúng là thiên đường.

Hiện giờ tôi đang “mượn” phòng tắm ở nhà Alice-chan, và chợt nghĩ mấy cái bồn tắm to như thế này đúng là ông tổ của tất cả những tiện nghi hiện đại mà thiên hạ ngày nay cứ bảo là đang làm hư con người. Chỉ trong nháy mắt, sức lực rời khỏi cơ thể tôi, tan theo làn hơi nước bốc lên. Tôi đã hóa thành một loài không xương sống. Xương sống: mất tiêu.

Dù sao thì, kế hoạch là hôm nay sẽ ở nhà cô ấy, ngày mai sẽ đi thăm thú vài nơi quanh đây, rồi khi mặt trời bắt đầu lặn thì tôi sẽ về bằng Shinkansen.

Nhưng mà… dù bây giờ là khoảng mười giờ tối, trong hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện kỳ quặc, bất ngờ, mà chắc chỉ có thể xảy ra ở nhà Alice-chan thôi. Trí óc tôi lại nhớ về bữa tối khi nãy, sau khi tôi massage cho Alice-chan xong.

Ý nghĩ được mời ăn chung với một gia đình vui vẻ, ấm cúng vốn đã khiến tôi thấy lo. Nhưng khi tôi lấy một miếng steak trông vô cùng hấp dẫn do mẹ cô ấy làm—mà đó chỉ là một trong nhiều món trên bàn—tôi suýt phun hết ra ngay khi vừa cắn miếng đầu tiên.

Không phải vì món đó dở. Thực tế, dù khẩu vị tôi còn non nớt, tôi vẫn cảm nhận rõ hương vị tuyệt hảo, vượt xa những gì bạn mong chờ ở một bữa cơm nhà.

Vấn đề là… hình thức và hương vị chẳng ăn nhập gì với nhau cả.

Khi tôi đưa nó lên miệng, rõ ràng đó là một miếng steak. Nhưng khi nhai, thứ tràn ngập khoang miệng tôi lại không phải vị umami của thịt, mà là một vị ngọt ngào cực mạnh.

Tôi không chắc lúc đầu, nhưng hóa ra món này chỉ là steak ở bên ngoài. Bên trong lại là bánh chocolate—một chiếc Sacher torte được ngụy trang thành steak. Và ngược lại, cũng có món steak giả dạng bánh chocolate. Là người sống nhờ vào giải trí, tôi thật sự ấn tượng với sự tận tâm của họ—không chỉ với tay nghề, mà cả những trò đùa tinh vi.

Nhìn cách Alice-chan và bố cô ấy chẳng mấy bất ngờ, tôi đoán gia đình này chắc lúc nào cũng phải có trò chơi khăm gì đó mới chịu.

Tôi nhớ có lần thấy ai đó bình luận trong stream của cô ấy, hỏi rằng cả nhà có phải thành viên Live-On hết không. Xem ra câu trả lời là “có”.

Nhưng tôi cũng không hẳn là ngồi yên chịu trận. Để đối phó với sự hỗn loạn này, khi nằm trong bồn tắm tôi vẫn cảnh giác, để ý bất kỳ tiếng động hay dấu hiệu khả nghi nào. Và có một câu hỏi cứ luẩn quẩn trong đầu tôi trước khi vào đây. Khoan đã, Alice-chan không vào cùng à?

Không.

Bất ngờ là chính cô ấy từ chối, nói rằng thân thể trần trụi của tôi quá thiêng liêng để bị ánh mắt tội lỗi của cô ấy làm hoen ố, hay gì đó tương tự.

Nhưng mà… đây là Alice-chan cơ mà. Bình thường thì siêu táo bạo, vậy mà hôm nay lại ngại mấy chuyện lạ lùng như thế. Tuy nhiên, dù đó có thể là một phần tính cách thật của cô ấy, tôi vẫn không thể mất cảnh giác. Phải canh chừng mọi lối ra vào, đề phòng xâm nhập.

“…Hả?!”

Tôi vừa nghe thấy tiếng động khẽ trong phòng thay đồ thì phải?!

…Ừ, chắc chắn rồi. Có người ở đó.

Hê hê, Alice-chan à, cô còn non lắm. Dự đoán của tôi đúng rồi—tôi đã đi trước một bước.

Cứ vào đây mà xem! Tôi sẽ dập tắt mọi không khí “hứng khởi” bằng thái độ lạnh như băng!

“Haaaa! Bị cuốn hút bởi thân thể trần trụi trẻ trung của Awayuki-chan, chính là ta đây, mẹ của Alice!!!”

“…Nhầm người rồi à?!” Tôi bật kêu lên. Quả thật tôi không ngờ mẹ cô ấy, chỉ quấn mỗi cái khăn tắm, lại xuất hiện.

À, mà bà chỉ định đùa chút thôi. Bà cũng chẳng bước hẳn vào phòng tắm, rồi rời đi như một người bình thường…

Bỏ qua trò chọc ghẹo đó, bồn tắm quả thật đã xua tan mệt mỏi của cả ngày. Sau khi tắm xong và thay đồ ngủ, tôi quay lại phòng Alice-chan, cảm thấy một cơn uể oải khó tả khi hơi nóng trong người dần tan, khiến mí mắt nặng trĩu.

“Ồ! Mừng nàng trở về, Awayuki-dono!”

“Ừ, cảm ơn. Và cảm ơn đã cho chị dùng bồn tắm nha. Đã đến mức chị gần như muốn sống trong đó luôn rồi.”

“Ta rất vinh dự khi nghe vậy, thưa nàng! Ta còn trải futon cho nàng nữa. Nàng bảo ta đặt đâu cũng được, nên ta đã chọn chỗ tối ưu nhất!”

À đúng rồi. Chúng tôi đã bàn về chuyện này trước khi tôi đi tắm. Vì cô ấy có giường riêng, tôi bảo tôi có thể ngủ dưới sàn hoặc trên sofa phòng khách cũng được. Việc cô ấy cẩn thận chuẩn bị futon cho tôi dù chuyến ghé này hoàn toàn bất ngờ khiến tôi thấy cảm kích vô cùng. Tôi đơn giản nói “cảm ơn nhiều nha”, rồi vừa lau khô tóc vừa liếc sang cô ấy—

“Đi thôi, Awayuki-dono! Nhanh lên—không còn thời gian nữa đâu!”

“…À. Tôi hiểu rồi.”

Mất vài giây “load” để tôi hiểu bố cục căn phòng, nhưng cuối cùng cũng rút ra kết luận.

Thật ra tôi cũng tự hào vì mình xử lý khá bình tĩnh. Nếu chưa luyện được khả năng chống chịu, chắc tôi đã hét lên câu mỉa mai hay nhất tôi nghĩ ra được rồi.

Quả thật có một cái futon trải sẵn cho tôi… nhưng nó lại nằm trên giường của Alice-chan.

Nói đơn giản thì, thứ tự các lớp như sau:

Giường của Alice-chan

Chăn của Alice-chan

Futon của tôi

Chăn của futon của tôi

Tôi đã bảo là đặt đâu cũng được, nhưng không ngờ lại như thế… Và nếu muốn ngủ chung thì cô ấy có thể nói thẳng ra, khỏi vòng vo.

Dĩ nhiên, nếu nằm như thế tôi sẽ đè bẹp cô ấy mất, nên sau khi Alice-chan vào tắm, chúng tôi quyết định ngủ chung trên giường như người bình thường.

“Một diễn biến quá đỗi phước lành…” Alice-chan thì thào. “Quả đúng là Alice ở xứ sở thần tiên!”

“Ừ ừ, ngủ đi để mai còn đi chơi.”

“Khò… khò…”

Tôi chợt tỉnh giấc, thấy Alice-chan nằm ngủ ngon lành trước mặt, hơi thở đều đều.

Lúc đó đã hơn nửa đêm; chắc tôi ngủ được một hai tiếng thì tỉnh. Có lẽ vì đang ngủ ở chỗ lạ, cơ thể tôi chưa quen.

Dù vẫn buồn ngủ, tôi nghĩ chỉ cần nhắm mắt lại là sẽ ngủ lại được… nhưng cổ họng lại khô quá.

…Thôi, đi lấy ly nước uống rồi về ngủ tiếp. Giờ mà không uống chắc tôi sẽ khó ngủ ngon.

Tôi nhẹ nhàng trườn ra khỏi giường để không đánh thức Alice-chan rồi rời khỏi phòng.

“Ồ?”

“Á—?!”

Khi tôi đang đi dọc hành lang tầng một để xuống bếp, bỗng có tiếng nói vang lên từ phía sau.

Hành lang tối om vì tất cả đèn đã tắt, nên tôi không kìm được mà buột miệng kêu khẽ. Khi quay lại, tôi thấy mẹ của Alice-chan đang đứng đó trong bộ đồ ngủ.

“À… là bác ạ,” tôi nói.

“Là bác đây. Con làm gì giờ này còn chưa ngủ? Mất ngủ à?”

“Không, chỉ là con hơi khát, muốn xuống lấy chút nước. Bác giờ mới đi ngủ sao?”

“Đúng vậy. Chồng bác thì ngủ lâu rồi.”

“Vậy ạ…”

Câu chuyện bắt đầu chùng xuống. Khi không khí trở nên hơi ngượng ngập, mẹ cô ấy dường như nghĩ ngợi một lúc rồi nói:

“À, đúng rồi! Hay là trước khi ngủ mình nói chuyện một chút nhé?”

“Nói chuyện?” tôi hỏi. “Về gì ạ?”

“Ồ, không gì to tát đâu. Chỉ vài câu thôi. Con vừa uống nước vừa nói cũng được.”

“Vậy… con không ngại đâu ạ.”

Chúng tôi ngồi xuống đối diện nhau ở chiếc bàn ăn tối hôm qua, mỗi người cầm một ly trước mặt.

Và điều đầu tiên bác ấy nói là những mối bận tâm của một bậc phụ huynh:

“Thật ra bác muốn hỏi thăm xem Ayumi dạo này có ổn không. Bác biết mình cũng hơi lập dị, nhưng con bé cũng… khác người một chút, nhỉ? Bác chỉ muốn biết nó đã quen với mọi thứ chưa thôi.”

Cả nét mặt lẫn giọng nói đều toát lên sự lo lắng của một người mẹ dành cho con gái. Dù hơi lập dị, nhưng tôi chắc chắn rằng bác ấy rất thương Alice-chan.

“Hiện tại thì con nghĩ không có vấn đề gì ạ,” tôi trả lời. “Con bé ở thế hệ thứ tư, nên con không biết hết mọi chuyện, nhưng chưa từng nghe ai nói nó gây rắc rối gì cả.”

“Vậy à? Nghe vậy bác yên tâm quá! Con bé đúng là giống nhà này—lúc nào cũng như một nguồn năng lượng vô tận. Điều đó dễ thương lắm, nhưng nó hay chạy theo những điều khiến trái tim mình rung động, lại chẳng bao giờ thấy đủ.”

“Cái đó… vâng, nghe hợp lý lắm ạ.”

“Đúng không? Nên bác chỉ lo không biết nó có quen được với mọi thứ hay không. Chắc bác cũng hơi lo xa, nhưng thấy con bé lớn nhanh quá…”

Tôi bật cười. “Con nghĩ nó ổn thôi. Live-On vốn là một mớ hỗn loạn khổng lồ—người bình thường mới là những người lạc lõng, chứ không phải những người khác biệt. Đây là ý kiến riêng của con, nhưng con nghĩ nó đang rất vui.”

“Nghe vậy bác mừng lắm! Bác cũng muốn trò chuyện thêm, nhưng muộn rồi. Xin lỗi vì lấy mất thời gian ngủ của con nhé. Ngủ ngon nhé.”

“Không sao đâu ạ. Ngủ ngon bác nhé.”

Tôi chia tay mẹ Alice-chan, quay về phòng và chui lại vào chăn. Rồi, khẽ xoa đầu cô bé vẫn đang ngủ say, tôi cũng nhắm mắt.

Ngày thứ hai của buổi ngủ lại nhà Alice-chan, chúng tôi ăn sáng xong liền ra ngoài trong làn gió mát lành. Hôm nay mới thật sự là ngày tham quan! Sau khi chơi cùng cô bé, tôi sẽ đi thẳng ra ga để bắt Shinkansen, nên đã tranh thủ cảm ơn bố mẹ cô ấy từ trước.

“Đi với em nào, chị!” Rồi cô ấy ngập ngừng. “Nhưng mà… thật sự ổn chứ nếu để em chọn hết chỗ mình đi?”

“Ừ, chị muốn đến những nơi mà dân địa phương sẽ giới thiệu.”

“Ra vậy… hiểu rồi ạ. Vậy em sẽ làm hướng dẫn viên hết mình!”

“Cảm ơn nhé. Thế thì… đây!”

“…Hử?” Alice-chan cúi xuống nhìn bàn tay tôi chìa ra, vẻ đầy bối rối.

Hee hee, tôi nghĩ. Con bé lúc nào cũng chậm hiểu khi gặp chuyện bất ngờ.

“Em bảo sẽ làm hướng dẫn cho chị đúng không? Thì ít nhất phải nắm tay chị, kẻo chị lạc đấy.”

Cô ấy trố mắt một lúc. “X…xin lỗi chị! Em sẽ nắm tay chị bằng tất cả sức mình! Cả đời này luôn! Thậm chí em sẽ khâu chúng ta lại với nhau để không bao giờ chia cách!”

“Em bắt đầu chuyển sang thể loại kinh dị rồi đấy. Người bình thường chắc sợ chạy mất dép… Tất nhiên là chị quen rồi, nhưng mà…”

Alice-chan, giờ đã trở thành “người dẫn đường”, nắm tay tôi dạo khắp các điểm tham quan. Để tránh bị nhận ra, chúng tôi vẫn giữ nguyên nhân dạng “Yuki” và “Ayumi”. Trên đường, Ayumi-chan giới thiệu cho tôi đủ loại món ngon và địa điểm nổi tiếng, mà chẳng buồn che giấu vẻ ngại ngùng thường thấy nữa. Thấy cô bé vừa hào hứng vừa hơi bồn chồn, tôi cảm thấy khá thú vị.

Được thấy và nếm những thứ mới mẻ khi đã trưởng thành mang một cảm giác khác hẳn. Có lẽ nếu tôi thường xuyên đi du lịch thì sẽ quen, nhưng chuyến đi trước đó gần nhất của tôi là cùng Chami-chan tới sở thú. Nên mỗi chuyến đi đều để lại ấn tượng sâu sắc—khác hẳn với thời thơ ấu khi thế giới còn tràn ngập những điều mới lạ. Đi chơi thế này cũng hay thật, tôi nghĩ. Lần sau có khi rủ đồng nghiệp hoặc tiền bối đi cùng xem sao.

Khi mặt trời sắp lặn, bụng tôi căng đầy và đôi chân vừa đủ mỏi, Ayumi-chan bất ngờ đề nghị: không liên quan gì đến tham quan nữa, mà là… đi karaoke với cô ấy chưa đầy một tiếng.

Tôi hỏi tại sao, và cô bé bảo đó là ước mơ từ lâu—được hát cùng tôi. Nay cơ hội đến, nên muốn rủ tôi ngay.

Dĩ nhiên, tôi chẳng có lý do gì để từ chối. Suốt hai ngày qua cô bé đã chăm sóc tôi chu đáo, mà tôi cũng muốn hát cùng cô ấy. Thú thật, Ayumi-chan hát rất hay—đến mức tôi thường bật lại video ca nhạc của cô bé nhiều lần. Được mời thế này, tôi thấy rất vinh dự.

Chúng tôi chủ yếu hát song ca, hòa giọng trong niềm vui sảng khoái.

“Chị Yuki, giọng chị mạnh hơn em nhiều quá,” cô ấy nói lúc nghỉ. “Là do chất giọng khác nhau, hay chị có cách hát riêng vậy?”

“Ừm… chị cũng không rõ. Có lẽ là hát… từ bụng thì đúng hơn.”

“À, hát bằng bụng? Em cũng thử làm thế rồi, nhưng chắc chưa chuẩn…”

“Không hẳn thế. Giống như… chị hát từ StroZero trong bụng ấy. Nó kiểu ‘pshhh’ vậy.”

“Chị Yuki, chị chắc là StroZero chưa thành nội tạng riêng trong người chị đấy chứ? Em thật không tin người thường có thể tạo ra giọng đó…”

Thời gian trôi nhanh không thương tiếc, và chẳng mấy chốc buổi hát kết thúc. Rốt cuộc cũng đến lúc chia tay nhau ở ga. Dù còn lưu luyến, tôi vẫn nói lời tạm biệt trước cổng soát vé.

“Cảm ơn em vì tất cả nhé,” tôi nói. “Dù khá đột ngột, nhưng hai ngày này rất tuyệt, chị sẽ nhớ lâu lắm.”

“Không đâu ạ!” cô ấy quả quyết. “Chị cứ đến nhà em bất cứ lúc nào, coi như người nhà luôn! Mà đã thế thì… chị lấy em luôn rồi dọn về đây ở đi!”

Tôi bật cười.

“Một lời mời rất dễ thương, nhưng lần sau em nên qua nhà chị. Chị sống một mình nên không có gia đình nhộn nhịp như nhà em, nhưng chị luôn sẵn sàng chào đón.”

“V-Vâng, thưa chị! Em hứa sẽ qua! Thực ra… em qua luôn bây giờ! Em sẽ cưới chị rồi dọn đến ở luôn!”

“Ờ… a ha ha… Em có thể nói khác đi vì đang ở ngoài, nhưng bên trong thì vẫn y như mọi khi nhỉ?” — tôi nhận xét, phải dùng sức giữ em ấy lại vì trông như thể em sẽ thật sự theo tôi về. Rồi, vẫn còn nghĩ đến cuộc trò chuyện đêm qua với mẹ em, tôi hỏi điều mà mình đã thắc mắc từ lâu.

“Này, Ayumi-chan, quan hệ của em với bố mẹ thế nào vậy?”

“Bố mẹ em á?” Em ấy lặp lại. “Sao thế?”

“Ờm, ừ thì… À! Chị chỉ tò mò không biết cảm giác sống trong một gia đình lúc nào cũng rộn ràng như thế ra sao thôi!”

“À, ra vậy… Nói chung thì, đôi lúc họ cũng hơi xen vào chuyện của em, và đôi khi em chỉ muốn ở một mình… nhưng… nếu họ không ở bên, chắc em sẽ lo lắng hơn.” Em cười. “Họ thân thiết với em đến mức nói ra cũng hơi xấu hổ. Em chẳng bao giờ dám nói thẳng với họ đâu.”

Sau một thoáng im lặng, tôi nói:

“Bố mẹ em thật tuyệt. Em nên trân trọng họ đấy.”

“Hả? Ừ thì tất nhiên rồi. Sao chị lại nói thế?” — em hỏi, vẻ mặt như chẳng hiểu vì sao tôi lại đề cập chuyện này.

Một khoảng im lặng nữa. “Vậy nhé,” tôi mỉm cười mãn nguyện. “Hẹn gặp lại!”

Rồi tôi bước qua cổng soát vé và lên Shinkansen.

Quả là một kỳ nghỉ tuyệt vời — tôi nghĩ, cảm thấy tràn đầy năng lượng để tiếp tục làm việc chăm chỉ và hết mình với việc stream.

0d611c67-7528-4b55-9177-54cacccf7f9b.jpg

Kusoge cùng Nekoma-senpai

Ngay hôm sau khi vừa trở về từ buổi ngủ qua đêm ở nhà Alice-chan, Nekoma-senpai đã mời tôi làm một buổi stream collab với chị ấy — ngay hôm nay luôn!

Sei-sama đã trở lại lịch stream từ tối hôm qua, khiến tôi bớt lo hẳn khi buổi collab này đang tới gần. Dù sao thì, stream luôn vui hơn cho khán giả khi streamer thật sự nghiêm túc và hứng thú với nó.

Thôi, bắt đầu stream hôm nay nào!

“Nyanyaaan! Tôi là Nekoma, và tôi sẽ giới thiệu cho tất cả các ‘sen chủ’ ngoài kia những món rác rưởi vĩ đại nhất từng bám chặt vào lịch sử loài người! Và hôm nay, chúng ta có một vị khách đặc biệt!”

“Chào buổi tối, mọi người. Hôm nay lại có một cơn tuyết nhẹ rơi. Tôi là Awayuki Kokorone.”

: キタ――(゚∀゚)――!!! Awayuki-chan xuất hiện rồi!!!

: Bọn mình thả con mèo ra săn mồi, nhưng hình như nó mang về một ít StroZero?

: Không, không phải Shuwa-chan đâu, là Awa-chan đó. Cô ấy mang về một quý cô hoàn hảo, xinh đẹp và seiso!

: Và thế là tất cả sen chủ đều hân hoan vui mừng.

“Chị biết không,” tôi nói, “giờ nghĩ lại thì, em từng vào chat của chị rồi, hoặc tham gia các dự án collab lớn. Nhưng đây là lần đầu mình collab riêng một một! Chị nghĩ sao về sức hút đỉnh cao của em? Cái này còn được Hareru-senpai đóng dấu công nhận đấy!”

“Hmm… Ừm, chị chắc chắn là đang cảm thấy ‘flehmen response’. Chị ngửi thấy một mùi kinh khủng đang cố dụ dỗ mình!”

“Đúng chứ? Em biết là chị sẽ đồng ý mà! Nhớ cố đừng để bị quyến rũ bởi hương seiso này nhé! Mà, ‘flehmen response’ là cái gì vậy?”

“Đó là một phản xạ sinh lý thường xảy ra khi mấy loài động vật như mèo ngửi thấy cái gì hôi hôi đó!”

“Em đấm chị bây giờ.”

“Nhưng chị là động vật quý hiếm mà! Nếu em đấm chị, Boss có khi sẽ xuất hiện đấy.”

“Ôi trời, nói thẳng luôn đi! Boss chắc xử tử em vì tội đó.”

“Nya?! Ngay cả chị cũng chưa liên hệ việc Boss xuất hiện với chuyện em bị xử tử đâu nha!”

Dù sao thì, giới thiệu lại đơn giản về Nekoma Hirune-senpai: chị ấy là một bé mèo gái, không hiểu sao lại bỏ qua hết mọi thứ tươi đẹp, kỳ diệu mà loài người tạo ra, để rồi đem lòng yêu những game rác — gọi là kusoge — và những bộ phim rác, mà có thể coi là vết nhơ của lịch sử nhân loại. Và rõ ràng điều đó khiến chị rất hợp với Live-On, huh…

Thường thì chị stream giới thiệu mấy thứ rác rưởi mình thích cho “sen chủ” — tức là khán giả — nhưng có ai đó phản ứng cùng thì sẽ vui hơn nhiều. Vậy nên đôi khi chị mời khách, và đó là lý do tôi có mặt ở đây hôm nay.

Tôi đã một trăm phần trăm chắc chắn rằng hôm nay chị ấy sẽ cho tôi xem một thứ siêu kinh khủng. Vấn đề là hôm nay lại trúng vào ngày tôi “nghỉ dưỡng gan”, nên thật lòng cũng không quá hào hứng. Nhưng từ chối lời mời của một trong những senpai mà tôi ngưỡng mộ thì… không nỡ. Thôi thì cố gắng hết sức vậy. Với lại tôi còn có chuyện muốn hỏi chị ấy, nên đây là dịp quá tốt. Tôi sẽ chờ đến khi stream kết thúc.

“Thôi, giới thiệu thế đủ rồi,” Nekoma-senpai nói. “Bắt đầu ngay nào! Chị có một tựa game tuyệt vời muốn cho Awayuki-chan xem!”

“Thật mong nó là một game thần thánh,” tôi lầm bầm.

“Tất nhiên, nó là kusoge!”

“…Chị biết đó, vẫn còn kịp đổi sang Animal Kart hay gì đó mà. Em cá là cái đó vui hơn nhiều.”

“Không được đâu, Awayuki-chan. Cơ thể chị giờ chỉ được thỏa mãn bởi kusoge thôi.”

“Cơ thể gì mà kỳ dị vậy trời?”

“Chị không muốn nghe điều đó từ người mà tính cách đảo 180 độ khi uống StroZero đâu nhé!”

: Live-On chắc tuyển người dựa trên tiêu chí “uống gì thì phát điên”

: Phỏng vấn: Xin hãy cho biết lý do bạn muốn gia nhập và thứ gì khiến bạn phát điên khi tiêu thụ

: lol

: Thế cô muốn xem phim rác không, thưa cô?

“Không,” tôi đáp ngay. “Em đang muốn tránh xa chữ ‘rác’ cơ. Như vậy thì cũng thế thôi…”

: Thế xem phim người lớn thì sao? Chắc cô thích lắm nhỉ

: Cách nhanh nhất để bị ban trong 1 bước

: Chả ai rút kinh nghiệm cả lmao, đồng đội cùng gen của cô vừa bị mất kiếm tiền tuần trước

: Họ chắc không sao nếu cô nói đó là video động vật giao phối, nhỉ? chắc thế. hoặc không. thật ra không biết nữa

: Mong là động vật gái như Nekoma

: Nekoma có thể cười tít mắt trước một video “nyan-nyan” của đồng loại, và mọi người sẽ vui vẻ cả thôi

“Nya-nya! Cái đó có thể khiến Awayuki-chan hài lòng, nhưng chị thì không! Với lại, video 18+ của gái thú tai đuôi thật ra chỉ là cosplay thôi!”

: Không, mấy diễn viên đó có tai và đuôi thật đó! Chính điều đó mới làm video đáng fap như thế!

“Nya-nya?! Ai vừa nói vậy, mau nộp video đó cho thế giới đi. Vì khoa học. Đây không phải lúc để thủ dâm!”

“Ôi chao, thật là một cuộc trò chuyện tục tĩu! Quá sức bỉ ổi! Quá sức kinh ngạc!”

“Nếu muốn thì em cũng có thể gửi chị đến phòng thí nghiệm luôn đấy.”

: Đây sẽ là phát hiện của thế kỷ lmao

: Vì nó là AV nên sẽ vừa là phát hiện của thế kỷ vừa là phát hiện của sin-tury (tội lỗi)

“Quay lại chủ đề chính,” Nekoma-senpai nói. “Awayuki-chan, lần này vẫn là một kusoge như mọi khi, nhưng sẽ hơi khác một chút so với mấy cái chị thường chiếu.”

“Ơ, thật sao?” tôi hỏi. “Khác thế nào?”

“Trước tiên, chị phải kể cho em một câu chuyện…”

“Không cần đâu.”

“Đừng ai nhào vô một lúc vậy chứ! Awayuki-chan, em vừa làm y hệt như thể nói ‘không cần’ với bài phát biểu siêu cảm động của Hareru ở buổi live đó! Em sẽ bị khán giả la ó to lắm! Và Hareru sẽ buồn đến phát khóc!”

“Vậy cái này sẽ ‘siêu cảm động’ giống bài của Hareru à?”

“Nya-nya! Em sẽ không biết cái gì đã đánh trúng mình đâu! Nó sẽ khiến em xúc động chẳng kém tập cuối của AIR! Khi cô ấy đạt được mục tiêu của mình!”

“Cái đó thì đúng là xúc động thật. Có lẽ em nên mang theo StroZero để khỏi chết khát vì khóc quá nhiều.”

: awayuki-chan đang trong giai đoạn “nói không” và tôi thích thế

: Mấy đứa lớn nhanh thật đấy

Hareru: Tên là “About Me”. Xin hãy lắng nghe!

Awayuki: Thôi khỏi.

Hareru: ?!

Chỉ mới tưởng tượng thôi mà tui đã cười muốn gãy bụng rồi XD

Khán giả chắc sẽ ném lon StroZero rỗng vào bả mất.

Làm ơn đừng mang mấy lon rượu rỗng đi concert như thể đó là penlight chớ.

Bất kỳ màn “giới thiệu bản thân” nào của Nekoma thì cũng sẽ thối hoắc thôi.

“Nghe này, Awayuki-chan,” bả nói. “Từ cái ngày bị cuốn hút bởi những thứ dơ dáy tận cùng mà ai cũng muốn chôn vùi, chị đã mê mẩn mấy con game rác và phim rác từ khắp thế giới, mọi thời kỳ.”

“Vâng, em biết rồi,” tôi đáp. “Xin chia buồn.”

“Chia buồn… Ờ thì, dù sao đi nữa. Nói thật là chị thấy mình sắp tới hạn rồi.”

“Hạn?”

“Kiểu như là chị đã cày sạch sành sanh hết cả rồi ấy. Tất nhiên không phải là chị đã xem hết mọi phim rác, chơi hết mọi game rác trên đời, nhưng tất cả mấy thứ nổi tiếng thì chị đều chén rồi. Mà trong cái giới này, cái gì nổi tiếng thì cũng có nghĩa là nó sở hữu đủ mọi yếu tố rác đỉnh cao. Chị có thể mò mẫm mấy thứ obscure hơn, nhưng chúng lại bình thường quá, không có cái tia lửa rác đặc trưng khiến chị hứng thú. Đương nhiên là hàng mới thì vẫn ra đều—dòng chảy của dơ dáy phải tiếp tục. Nhưng mấy cú hit lớn như Last Sword đâu phải năm nào cũng có. Phim thì còn đỡ, chứ game mà công nghệ phát triển thì chi phí làm cũng đội lên, giờ mà muốn bước vào ngành thì phải chuẩn bị với một tinh thần thép và hầu bao rủng rỉnh! Thật lòng thì, mấy con kusoge hiện đại chị chơi được như game bình thường thôi.”

“Không chơi được như game bình thường mới là lạ đấy.”

“Nhưng chị yêu kusoge cũng nhiều như yêu phim rác vậy! Cái cảm giác bị bắt phải xem một bộ phim dở tệ mà không thể rời mắt—tuyệt vời biết bao. Nhưng khi tự mình tình nguyện bước chân vào nỗi đau của một con kusoge… nó gợi cảm một cách kỳ lạ… Chị không muốn kusoge biến mất. Chị muốn lịch sử của sự dơ dáy này được tiếp diễn vĩnh viễn…”

“Không nghe, không nghe…”

“Và đó là lý do chị cứ buồn bã cho tương lai của thể loại kusoge yêu dấu. Nhưng một ngày nọ, chắc tình yêu của chị đã tới tai Chúa, vì chị nhận được một sự khai sáng chấn động từ chính Ngài! Cảm giác như có tia sét giáng thẳng vào đầu vậy!”

“Thật sao? Khai sáng gì thế?”

“Rằng nếu cuộc đời chị thiếu kusoge thì… tự chị làm ra là được, nya!!!”

“Có hơi lạm dụng catnip rồi đó?”

“Đ-Đợi đã, gì cơ? Kỳ ghê. Đây là đoạn cảm động nhất của cả câu chuyện mà. Không phải em phải phản ứng khác hả? Còn mục tiêu của em thì sao?!”

“Mục tiêu? Chị làm em thấy kỳ quá nên em buộc phải quay lưng bỏ đi luôn rồi đó. Giờ chị tự hỏi em đang đi đâu à?”

“Em nhạy cảm kỳ quặc quá đó, Awayuki-chan.”

“Kẻ tám lạng, người nửa cân. Rõ ràng chị chả học được gì từ màn tự giới thiệu của Hareru-senpai cả!”

“Vậy em thử giả làm cô ấy coi?”

“Được. Ahem. ♪────♪”

“Ồ đúng rồi! Đúng là cổ như thế! Phew! Đúng là gen 1 của Live-On ngầu thiệt!”

Hareru Asagiri: Khôngooooo!!! Xin đừngggg!!! Đừng phơi bày tui trước bàn dân thiên hạaaaaa!!!

: lmaooo

: Hareru-chan!

: HAHA màn phối hợp tinh thần tuyệt đỉnh. Harerun dễ thương xỉu khi bả xấu hổ.

: Ah vâng, khoảnh khắc quý hiếm nhưng vô giá: Harerun thật sự xấu hổ.

: Đó về cơ bản là điểm yếu duy nhất của bả.

: Cái việc Awayuki-chan luyện chiêu này thường xuyên để trêu Harerun chỉ chứng tỏ hai người thân thiết cỡ nào, tui thật sự thích điều đó.

: Just say no to drugs!

Cô ấy xuất hiện ở đây chỉ tình cờ thôi sao? tôi tự hỏi.

“Dù sao,” Nekoma-senpai nói, “phim thì hơi vượt ngoài khả năng của tụi mình, nhưng ngay cả chị cũng có thể làm một con game free nếu không kiếm lời từ nó! Đó là ý chị! Và tất nhiên, vì do chính tay chị làm, chị sẽ làm nó theo đúng kiểu chị thích…”

“Kiểu chị thích? K-Khoan, đừng nói là—”

“Và giờ đã đến lúc công bố nội dung buổi stream hôm nay! Awayuki-chan, chị sẽ chơi con kusoge mà chị đã dồn hết tâm huyết vào!!!” Nekoma-senpai tuyên bố, giọng như thể cổ đã chờ khoảnh khắc này từ lâu.

Còn tôi thì cảm giác máu rút sạch khỏi mặt. “Khoan đã, Nekoma-senpai! Chị chỉ nói là hôm nay sẽ chơi một con kusoge thôi mà! Đây không phải điều bà hứa!”

“Đúng mà. Chị sẽ chơi con kusoge chị làm. Chị đâu có nói dối.”

“Em… cái đó…”

“Ngon! Vậy thì, Awayuki-chan, bắt đầu game thôi!”

“Em… em không muốn! Game chị làm chắc chắn sẽ là thứ rác điện tử kinh tởm nhất mà thế giới từng thấy!”

“Wow, thẳng thắn ghê ha… Gọi thế là seiso á?”

Bất kể tôi có muốn hay không, màn hình game vẫn hiện lên trên monitor. Có vẻ đây là lúc con mèo thích chọc phá này bắt đầu khởi động động cơ—à thật ra, chị ấy đã chọc tôi từ nãy giờ rồi.

Từ lúc này cho tới khi kết thúc stream, tôi biết mình sẽ phải hứng chịu một cơn mưa vô tận những trò nhảm không thể lường trước. Tôi ngồi thẳng dậy, quyết không chịu thua, tự lên dây cót tinh thần.

Hãy nhìn đi, Hareru-senpai! Live-On đã rèn luyện cho tâm trí em đủ mạnh! Mấy con kusoge vớ vẩn này tôi sẽ clear trong chớp mắt!

…Khoan. Sao câu nào của tôi cũng nhét chữ “kuso” vào vậy trời…?

“Đây là game chị muốn em chơi hôm nay: Nekoma Quest!”

Tiêu đề game hiện lên, Nekoma-senpai đọc vang với giọng háo hức như không thể chờ thêm giây nào nữa. Nền và font chữ… đẹp thì đẹp đấy, nhưng mà… sao cảm giác tôi đã thấy ở đâu rồi…

“Chẳng phải đây là cái RPG Dragon-gì-đấy siêu nổi tiếng sao?” tôi hỏi.

“Nya ha ha! Đúng là nhìn phát biết liền ha,” cô ấy đáp. “Ừ, chị bê nguyên cái hệ thống RPG 2D nhìn từ trên xuống của nó luôn. Nhưng không sao! Dù nguyên bản có nổi tiếng cỡ nào thì em cứ yên tâm là chị đã biến nó thành một kusoge thứ thiệt rồi!”

“Nghe thế lại càng thấy lo… Với lại, RPG hả? Liệu mình có đủ thời gian chơi không đây?” RPG thường là mấy cuộc phiêu lưu dài lê thê, mà streamer như tôi thì lo không thể khoe hết “vẻ đẹp”—à không, “vết bẩn”—của game nếu bắt đầu chơi bây giờ.

Nhưng nhìn phản ứng của Nekoma thì tôi đoán chắc sẽ chẳng có vấn đề gì.

“Không đâu!” cô ấy đáp. “Là game RPG đấy, nhưng ngắn lắm. Nếu chơi bình thường chắc tầm hơn một tiếng là xong. Dù sao thì đây cũng là trò đầu tiên chị từng làm. Không thể nào làm nó siêu phức tạp hay gì đâu.”

“Ra vậy. Thế thì nghe cũng yên tâm hơn — ít nhất thì thời gian chịu đựng của em sẽ không kéo dài quá lâu.”

“Ơ-khoan, chị tưởng em lo là stream bị kéo dài cơ mà… Thôi kệ. Game này hơi mang tính thử nghiệm, vì là lần đầu tiên chị làm mà. Không hẳn là kusoge* thật sự đâu — kiểu giống bakage** hơn thì đúng. Chị làm parody các kusoge chị thích, thêm vài yếu tố gốc nữa. Dùng RPG Creator để làm, nhưng ngay cả vậy thì cũng cực lắm đấy...”

(*kusoge: từ lóng chỉ “game dở tệ”, baka = ngốc, bakage là “game dở ngớ ngẩn” kiểu hài hước).

“Ước gì chị bỏ công sức đó vào thứ khác… Nhưng thôi, đến giờ em chưa thấy có gì đáng ngờ cả. Chắc nếu màn hình tiêu đề mà kỳ quặc thì em đập luôn cái màn hình trước khi vào game rồi.”

“Đừng mà! Cái màn hình đã cống hiến cho em biết bao nhiêu, ít nhất thì gỡ game ra thôi!”

: Tôi cũng muốn chơi game của Nekoma quá!

: Làm ơn phát hành công khai đi!

: Chắc nó nhiễm virus khủng khiếp lắm đây

: virus từ nekoma á??? đúng là phần thưởng! tôi muốn cô ấy phá máy tính của tôi đến mức không khởi động lại được luôn ấy

: Chủ nhân của Nekoma có vẻ được huấn luyện kỹ ghê...

: Sao lại phải “huấn luyện” chủ nhân?

: Nghe nhắc virus mới nhớ. Có lần tôi có cái laptop không cài antivirus. Thế là nó nhiễm đủ loại virus, biến thành cái ổ nuôi virus luôn. 500

: gì…gì cơ…

: lmao, nuôi virus máy tính? ý tưởng mới lạ ghê

“À mà cái BGM này hay ghê ta?” tôi nhận xét. Bản nhạc ở màn hình tiêu đề chỉ là một giai điệu lặp đơn giản, nhưng vừa dễ chịu vừa bắt tai. Tôi muốn nghe mãi luôn. “Lấy từ thư viện nhạc miễn phí trên mạng à?”

“Không! Đây là bài gốc Hareru sáng tác riêng cho game này đấy!”

“Cái gì?!” Tôi bật thốt lên trước tiết lộ bất ngờ. “Hareru-senpai sáng tác nhạc cho chị á?!”

“Chuẩn luôn! Chị nhờ, và chị ấy làm xong trong một đêm!”

“Chị ấy viết nhạc cho cái… sản phẩm rác rưởi này á?!”

“Em càng lúc càng xúc phạm chị nặng lời đấy, nya!”

Hareru Asagiri: Yay!

: Đây gọi là lãng phí thiên tài.

: awa-chan mắng nghe cứ như nekoma vừa “xả” ngay trên stream vậy lmao

: Ủa, ngồi cạnh người từng nôn trên stream cơ mà. Thêm chút “xả” thì có sao đâu?

: Idol nhà mình đúng là… bẩn thật ha?

: XD

Hareru Asagiri: Tên bài là Prebulululululewd.

: Nghe như cái gì đó có thể xả xuống bồn cầu vậy.

Hèn chi Hareru-senpai cũng ở đây! Không ngờ chị ấy cũng đồng lõa! Chị ấy định ngồi xem tôi phát điên vì kusoge này, y hệt như Nekoma-senpai!

Tôi rút lại hết những gì vừa nói về việc muốn chị xem tôi chơi! Đừng xem! Về nhà đi!

…Lần tới tôi sẽ vào chat của chị và trả thù, nhớ đấy.

“Nhiều kusoge cũng có nhạc hay bất ngờ lắm mà!” Nekoma-senpai tiếp tục. “Chị cực kỳ biết ơn Hareru vì đã giúp đỡ!”

“Em chịu. Khả năng ‘làm nền’ của em không trụ nổi đâu. Em bắt đầu chơi đây…” Lấy hết can đảm, tôi bấm nút “New Game”.

Màn hình tối đen, rồi bắt đầu phát một đoạn video. Ở giữa, một đốm sáng kỳ lạ xuất hiện, phồng lên rồi co lại như đang đập nhịp.

“Đây là… phần mở đầu à?” tôi hỏi dè dặt.

“Chuẩn luôn!”

Tôi nhìn ánh sáng đập yếu dần. Cuối cùng nó dừng lại vài giây, rồi bất ngờ nổ tung, tràn ngập ánh sáng khắp màn hình. Khi ánh sáng tan đi, một khung cảnh nhìn từ trên xuống hiện ra.

“Khá là thú vị đấy… Không biết có ẩn ý gì không.”

“Nya ha ha ha!” Nekoma-senpai cười, không nói thêm gì.

Có nghĩa là game này có cốt truyện sao? Nếu vậy thì tôi sẽ có chút động lực để hoàn thành, nhưng mà…

: Ánh sáng đó… hình như tôi từng thấy rồi…

: Tình yêu… Bất công… Ông già… Á! Đau đầu quá!

“À, em di chuyển được rồi này. Đây là trong thị trấn à?”

“Game chính thức bắt đầu rồi!” Nekoma-senpai thông báo. “Nếu em đi lên sẽ thấy lâu đài. Tới đó gặp nhà vua để biết mục tiêu của câu chuyện nhé.”

“Bình thường thì em sẽ háo hức, nhưng biết đây là kusoge thì em… chẳng chắc mình có muốn đâu. Em đi xuống được không?”

“Ừ thì được, nhưng như thế là ra khỏi thị trấn đấy.”

“Vậy thì có vấn đề gì?”

“Nếu em ra ngoài mà chưa nói chuyện với vua để kích hoạt flag, game sẽ treo luôn.”

“Nó sẽ treo á?!”

“Ừa!”

“Theo cách nào đó, thị trấn khởi đầu này còn nguy hiểm hơn cả Wall Maria***. Tôi hơi sốc đấy… Nhưng đây rõ ràng là bug mà? Sửa đi chứ?”

(***Thành Wall Maria trong Attack on Titan.)

“Chị cố ý để thế đấy.”

“Em sẽ nhét cái đuôi của chị vào thẳng trong mông chị.”

“Nya nya?! Xúc phạm chuyển sang đe dọa luôn rồi! Đúng là lấy độc trị độc!”

“Với chị thì thế, còn em là nạn nhân duy nhất đây! Em đâu có khả năng giải độc tự động đâu.”

Tôi suýt nữa là trút ra một tràng than phiền, nhưng vì tất cả những gì cần làm chỉ là nói chuyện với vua, nên thôi, tôi im lặng đi thẳng tới lâu đài.

“BGM trong thị trấn cũng do Hareru-senpai viết à?” tôi hỏi.

“Không, mấy cái còn lại toàn lấy nhạc miễn phí. Không thể bắt Hareru làm hết được.”

“Chị chắc phải quỳ lạy mới xin được một bài nhạc đấy nhỉ.”

“Thực ra Hareru chủ động đề nghị sáng tác. Chị nói muốn làm game, chị ấy bảo ‘Vậy để chị viết cho một bài!’”

“Đúng là ranh giới giữa thiên tài và ngốc nghếch mong manh thật…”

Tôi tới nơi mà không gặp trở ngại gì. Tóm tắt lời vua: có một ma vương đe dọa thế giới, và ông muốn một anh hùng mạnh mẽ đánh bại hắn. Nói chung là cốt truyện cơ bản đến mức chẳng biết phải phản ứng thế nào.

“Nya nya. Giờ em có thể ra khỏi thị trấn rồi!”

“Được, vậy rời tường thành thôi.”

Tôi đi thẳng ra cổng, màn hình chuyển sang màu đen. Thị trấn không nối liền mượt mà với thế giới bên ngoài, nên chắc sắp hiện bản đồ thế giới.

Màu đen tiếp tục 5 giây… rồi 10 giây…

“Ờm…” tôi nói. “Game treo à? Màn hình đen ngòm…”

“Không đâu, đang load thôi!”

“Ra vậy…”

Thêm 20 giây chờ đợi nữa, cuối cùng màn hình mới có màu trở lại.

“Kia, bản đồ thế giới kìa!” Nekoma-senpai reo lên.

Nhìn cái thời gian load dài ngoằng đó, tôi có linh cảm chẳng lành. “Ờm, em muốn thử một thứ. Em quay lại thị trấn được không?”

“Nya? Ừ, sao lại không chứ!”

Được Nekoma-senpai cho phép, tôi quay lại thị trấn. Ban đầu tôi nghĩ chắc bản đồ thế giới load lâu là vì lần đầu, nhưng rồi… đây là game do Nekoma làm. Nên có lẽ là…

Màn hình lại tối đen, một khoảng lặng trống trải theo sau, xác nhận luôn nghi ngờ của tôi.

Năm giây… mười giây…

Tôi hít sâu. “Nekoma-senpai?”

“Nya?”

“Cái thời gian load rác rưởi này — lần nào cũng vậy hả?”

“Ừ.”

“Chị cố tình à?”

“Ừ.”

“À, tôi hiểu rồi. Tuyệt! Gặp nhau ở tòa nhé.”

“Ô, tức quá hóa seiso* luôn, hả? Nghe hơi rợn đó.”

(*seiso: trong văn hóa idol/Vtuber, chỉ sự đoan trang, trong sáng.)

“Tại sao em lại không tức được?! Chúng ta là streamer đấy! Chúng ta định ngồi tán dóc mỗi lần màn hình đen trơ trọi này xuất hiện suốt ba mươi giây hả?! Em thì chắc còn xoay sở được, nhưng cứ phải chuyển qua lại giữa trò chơi và chém gió thì mệt chết! Chỉ có Tamori-san là làm được dễ như ăn kẹo thôi!”

“Nya fu fu! Màn hình đen hả? Rất hợp với Tamori-san đấy.”

“…Hả?”

“À, chị đùa thôi. Ý là ông ấy luôn đeo kính râm, nên màn hình đen giống như đang nhìn qua kính ấy… Xin lỗi nếu cậu không bắt được ý.”

“Xin lỗi, chị mới bắt đầu stream từ hôm qua à?! Kỹ năng trò chuyện của chị phải tốt hơn nhiều mới chịu nổi mấy cái thời gian load ngu ngốc này chứ!!! Chị đã tạo ra một thứ có thể giết cả streamer lẫn bản thân mình đấy!”

“Nya ha ha! Chị đùa thôi! Nhưng mà phản ứng của em vui quá nên em thấy hứng khởi ghê!”

“Mgh!”

“Đó là lời khen đấy nhé. Có phản ứng hay là kỹ năng rất quan trọng của streamer. Chính vì thế mà mọi người xem mới thấy vui như thế này, đúng không?”

“Có thể, nhưng giờ khen cũng chẳng để làm gì. Thôi kệ. Em test xong rồi, ra ngoài lại đây.”

“Ô, khoan đã!”

“Hả?” Tôi đã hoàn toàn mất cảnh giác khi màn hình load biến mất, nên lỡ bước ra khỏi thị trấn trước khi Nekoma-senpai kịp ngăn. “Gì… gì cơ?”

“Còn gì nữa?! Game treo rồi kìa!”

“Cái gì?!” Nó treo á?! Vì cái gì?! Em có làm gì đâu!!!

“Em nhớ chị nói phải nói chuyện với vua trước, nếu không set flag thì ra khỏi thị trấn sẽ treo không?”

“Hả? Nhưng em vừa làm mà!”

“Thì… ờm… mỗi lần ra ngoài là phải làm lại chứ không chỉ lần đầu.”

Hả? Không chỉ lần đầu?

..........................

“Gugahhhhhh!!!”

“Nya nya?! Ô không! Phản ứng của cô ấy giờ đạt level zombie Resident Evil rồi! Này, bình tĩnh lại! Thở sâu vào!”

“Hê… hu… haah… hu…”

“Giỏi lắm! Mà thực ra, nếu muốn nói chính xác thì game không treo đâu — chị chỉ chỉnh thời gian load thành ba triệu tiếng thôi! Nya ha ha!”

“Hee hee, hee, hee, hee, haaaa! Hee hee, hee, hee, hee, haaaa!”

“Giờ thì lại thở kiểu Regenerator trong RE4 à?!”

: Tôi có nhiều kỷ niệm đẹp với RE4! Game đó hay lắm.

Hareru Asagiri: Tôi thích vì Regene-tan dễ thương quá.

: Tôi thấy Iron Maiden dễ thương hơn.

Hareru Asagiri: Hả? Mấy con đó toàn gai như cá nóc. Rõ ràng Regene-tan đáng yêu hơn vì có làn da mịn màng đẹp đẽ.

: Là thiên tài (lol) mà gu thẩm mỹ bị bug luôn rồi lmaoooo.

Hareru Asagiri: Pfft. Tôi BIẾT lý do mấy người vừa chạy vừa giữ khoảng cách gần xíu là vì thấy nó dễ thương quá. Tôi cá là Maiden ghét mấy người lắm đó lololol.

: Tôi là fan của Ashley.

Hareru Asagiri: Khoan… fan của Ashley á? Thật hả? Đây là fetish kỳ quặc nhất tôi từng nghe.

: Tôi còn có thể, CÓ THỂ hiểu được fan của lão trưởng làng, chứ Ashley? Kỳ quá, ôi trời… ôi trời…

: Và đây, thưa quý vị, chính là mặt tối của dân chủ.

Với phần mở đầu đã bị phá hỏng mấy lần, Nekoma Quest cuối cùng cũng chính thức bắt đầu. Theo lời Nekoma, ngoài lâu đài Ma Vương còn có hai mini-dungeon. Tuy có thể đi thẳng đến lâu đài, nhưng nếu qua hai dungeon này, bạn sẽ có thêm đồng đội, đồ xịn, và lên cấp, giúp độ khó ổn định hơn.

“Được rồi, em sẽ vào cái mini-dungeon này,” tôi nói.

Trên đường, tôi gặp vài quái bình thường. Hệ thống chiến đấu là kiểu turn-based quen thuộc, và tôi chỉ việc đấm cho đến khi HP thấp rồi dùng thảo dược hồi máu. Hình như tôi học được phép gì đó, nhưng hoàn toàn chẳng cần dùng.

“Bất ngờ là đơn giản phết,” tôi nhận xét, hơi nhẹ nhõm.

Một lúc sau, tôi gặp một con quái lạ tên Salamando, dùng một chiêu kỳ quặc tên Throw Kariu. Nó khóa tôi khỏi mọi hành động rồi giết luôn, khiến tôi tức điên. Nhưng ở lần chơi lại thứ hai, tôi cũng mò được tới cuối dungeon.

“Cuối cùng cũng tới…” tôi nói. “Chạy bao nhiêu thời gian với mấy cái màn hình load và ông vua kiểu Kyoko Okitegami mà chẳng có tài thám tử nào… À, và em sẽ không bao giờ tha thứ cho con Salamando đó! Cái quỷ gì là kariu vậy?”

“À, nó từ game Hoshi wo Miru Hito đấy, mọi người nên thử chơi!”

“À… Em nhớ hình như từng thấy chị stream game đó lâu rồi…”

Vừa nói chuyện, tôi vừa bước vào dungeon. Gần cửa vào, tôi gặp một nhân vật thầy tu tên Danny, cũng muốn đi tới cuối dungeon, nên hai bên lập tức kết bạn đồng hành.

“Hay quá, có đồng đội rồi! Giờ chắc em ăn nguyên cái kariu cũng sống khỏe!”

“Danny là healer đấy! Chuyên trị phép hồi máu!”

Danny khá hữu dụng. Sức tấn công yếu, lại điều khiển tự động nên tôi không ra lệnh được. Nhưng vì biết phép hồi đơn Heal, nên cứ khi nào tôi bị thương là cậu ta chữa. Nhờ cậu mà tôi tiết kiệm được khối thảo dược. Tôi vượt dungeon trong tình trạng nguy hiểm, nhận được vũ khí mạnh là Kiếm Anh Hùng.

Lần đầu tiên, tôi thật sự ấn tượng vì game diễn ra khá trơn tru — cho đến khi, trên đường quay về từ dungeon, chuyện đó xảy ra.

Sau khi clear dungeon và leo lên tầng thưởng, Danny — lúc này đã lên cấp — học được phép mới: Judgment. Chỉ cần đánh trúng, Judgment sẽ hạ gục mục tiêu ngay lập tức. Tôi đang mừng húm vì cậu ta cuối cùng cũng đóng góp được chút sức tấn công thì… ngay trận đầu tiên sau khi học nó, tôi chết đứng.

Tôi ăn trúng một đòn từ kẻ địch, và đáng lẽ Danny sẽ niệm phép hồi máu cho tôi như mọi khi, nhưng thay vào đó, nó lại tung ra Judgment (Phán Quyết) lên đầu tôi và tiễn tôi về thành luôn.

“Nekoma-senpai... Chuyện quái gì thế này?”

“Nya ha ha!” Cô ta cười khoái chí. “Danny thực ra được lập trình là nếu đồng đội dính sát thương, nó sẽ lập tức dùng chiêu mạnh nhất mình có. Trước giờ chiêu đó là Heal (Hồi Phục), nhưng giờ Judgment mạnh hơn, nên nó sẽ thẳng tay kết liễu tất cả đồng đội đang yếu máu, không chút thương tiếc.”

“Tên này là đồ tâm thần!!! Khoan đã, tức là nó sẽ cứ thế niệm phép giết ngay lập tức lên đồng đội cho đến khi học được phép mới sao?! Cái này còn điên hơn cả nhân vật Konosuba!”

“Ô, nó sẽ không học thêm phép hồi máu nào nữa đâu,” cô ta an ủi tôi. “Chiêu tiếp theo cũng là chiêu cuối nó học được, tên là Last Judgment (Phán Quyết Cuối Cùng). Chiêu đó giết sạch mọi thứ. Một khi học xong, nó sẽ thành cỗ máy hủy diệt, tung ra những đòn ‘xóa sổ toàn sàn’ giết cả địch lẫn đồng minh.”

“Còn đâu hình tượng thánh chữa lành nữa?”

“Hết MP thì nó sẽ đánh thường thôi. Nhưng sát thương thì như muối bỏ bể ấy mà.”

“À, hiểu rồi... Không biết ít ra nó có làm bao cát đỡ đòn được không.”

“À, còn nữa, điểm kinh nghiệm sẽ chia đều cho các thành viên. Nếu em giết được Danny, thì sẽ được ôm trọn hết XP.”

“Tuyệt vời. Nào Danny, cút khỏi tổ đội của tao.” Thế là tôi lao vào đập Danny tơi bời.

: LMAOOO nó không học hồi máu cho cả team nhưng lại học giết cả team luôn

: Máu lửa hơn bất cứ ai tôi từng thấy

: Kể cả khi không giết được đồng đội yếu máu, nó cũng sẽ spam cho đến khi hết MP. Vậy mà chỉ cần cậu hồi máu bằng thảo dược, nó lại giả vờ làm bạn cậu tiếp! Tôi cười vỡ bụng rồi đây này!

: Đúng chất Danny sát nhân sau khi học Last Judgment

: Hóa ra “Heal” ở đây là phản diện trá hình

“Nya nyaaan! Đi dungeon tiếp theo thôi!”

“Em muốn về làng mua thêm đồ hồi máu đã. Có linh cảm dungeon này sẽ không lành đâu.”

Dungeon này đúng là không lành thật.

Đây là mini-dungeon thứ hai trong game, nơi bạn sẽ nhận thêm một đồng đội mới tên Greg—và hắn cũng điên chẳng kém gì Danny. Ngoại hình lẫn chỉ số đều toát lên dáng vẻ kiếm sĩ cứng cáp, hắn còn có kỹ năng đặc biệt Cover (Che Chắn) để kéo đòn của kẻ địch về phía mình.

Nếu chỉ thế thôi thì Greg đã là một nhân vật cực kỳ hữu dụng. Tiếc rằng hắn được lập trình là cứ mất đúng một điểm HP là sẽ lập tức dùng đồ hồi máu. Quan trọng hơn, mấy món hồi máu đó lại lấy từ túi đồ của tôi chứ không phải của hắn!

Tất nhiên, y như Danny, tôi cũng không thể ra lệnh cho hắn. Đồng nghĩa với việc chỉ cần có hắn trong tổ đội là toàn bộ số thuốc hồi tôi khổ sở gom góp sẽ bốc hơi sạch.

Theo lời Nekoma-senpai, khi toàn bộ đồ hồi máu đã cạn, hắn sẽ bị kẹt ở chiêu Blame Shift (Đổ Lỗi) — một chiêu chuyển toàn bộ đòn đánh nhắm vào hắn sang đồng đội. Một tên khốn trong một cái game khốn kiếp. Thế là tôi tiễn hắn đi nhanh gọn như đã làm với Danny.

: Đảm bảo bọn này là tay sai Ma Vương rồi

: lmao, đáng nghi thấy mồ

: Nên học tập Hoàng Tử Hi-Potion!

: Thì ra từ đầu đến cuối là solo adventure...

: Danny? Greg? Nghe quen quen ta?

Xong mini-dungeon đó, tôi cuối cùng cũng đến được lâu đài Ma Vương. Kết thúc game đã trong tầm mắt—trang bị đầy đủ Hero’s Sword (Kiếm Anh Hùng) và Hero’s Armor (Giáp Anh Hùng) làm phần thưởng sau khi clear dungeon. Cộng thêm hai cái xác.

“Cái đống hành lý vô dụng này đang làm phiền em...” tôi lầm bầm.

“Nyaa nya! Đừng nói thế! Bộ đồ Anh Hùng đó mạnh lắm mà, em cũng lên cấp nhiều rồi!”

“Ừ thì... Thôi kệ, giờ chẳng còn gì ngoài việc lao tới đoạn credit cuối thôi!”

Đã đến lúc bước vào dungeon cuối. Quái ở đây mạnh hơn, nhưng đồ Anh Hùng quá áp đảo, nên tôi vượt qua dễ dàng.

Cuối cùng, tôi đứng trước Ma Vương. Chỉ còn một bước nữa là kết thúc cơn ác mộng này. Nhưng thật trớ trêu, một trở ngại bất ngờ lại chắn trước mặt tôi.

Ngay trước trận cuối là một câu đố—cái gimmick cuối cùng. Có ba cánh cửa và một tấm biển đề “If given the choice” (Nếu được chọn). Tôi biết ít nhất một cửa là đúng, nhưng chẳng rõ là cửa nào.

“Hả...? Mình bỏ lỡ gợi ý ở đâu à...?”

Trước mắt là ba cánh cửa xanh lá, đỏ, và xanh dương. Tôi lục lại trí nhớ.

...Không, ngoài tấm biển ra thì chẳng có gợi ý nào.

“Giờ phải làm gì đây... Đoán bừa sao? Nekoma-senpai, nếu chọn sai thì sao?”

“Game sẽ đứng hình và em sẽ phải load lại từ điểm save ở làng!”

“Tại sao không cho game over luôn cho rồi?! Sao các người lại thích lỗi đứng hình thế?!”

Trời ạ! Tôi không muốn làm lại từ đầu. Nhưng cửa nào mới đúng đây?

“Hmmm...”

“Hãy nhớ lại con đường em đã đi, Awayuki-chan! Em làm được mà!”

“Chị nói thật không đó?”

Qua giọng của Nekoma-senpai, tôi biết đây không chỉ là trò may rủi. Đường tôi đã đi thì chẳng có gì ngoài toàn đất bụi và chết lãng xẹt. Nhưng liệu có gợi ý nào trong đó?

Tôi nghĩ: Nói chuyện với vua, chết oan mấy lần, đi dungeon, lấy đồ Anh Hùng, giết Danny và Greg...

Khoan đã. Danny và Greg?

Bộ não tôi chợt bắt được một thứ. Và khi nhớ lại tấm biển “If given the choice”, mọi thứ bỗng sáng tỏ. Tôi đã biết đáp án!

“Nekoma-senpai! Chờ đã! Có phải là...?!”

“Ohhh! Cuối cùng em cũng nhận ra rồi, Awayuki-chan! Giỏi lắm! Giờ cùng nói nào! Một, hai...”

Theo nhịp của Nekoma-senpai, tôi hét cùng cô ấy:

“Nếu được chọn, tôi chọn cửa đỏ!!!”

Và ngay khi thốt ra câu thần chú đó, tôi mở cửa đỏ.

“Khoan đã, đó đâu phải gợi ý rõ ràng gì—”

“Rồi, trùm cuối lần này em sẽ đấu với Combat Echizen.”

“Tưởng là Ma Vương chứ?! Tên này chẳng phải chỉ là lính đánh thuê—”

“Danny, Greg, hai người còn sống không?”

“Không, tụi nó chết—á, phản đòn của em không kịp rồi! Haah... Haah... Haah...”

: trời ơi không ngờ lại có Death Crimson ở đây lmaooooo

: Chỉ mấy người biết game đó mới giải được thôi!

: Nếu Echizen là trùm cuối thì Danny và Greg CHẮC CHẮN là gián điệp

: “given the choice” là ý gì vậy chứ...?

: Cái kusoge gì thế này?!

: Giống bakage (game tấu hài) y như Nekoma nói lol

Mấy lời phản đòn của tôi bị nhấn chìm trong biển người ập tới, làm tôi thở hổn hển.

Từ lâu trước khi tôi gia nhập Live-On, tôi nhớ đã xem một video Nekoma-senpai giới thiệu nguồn gốc của trò này—một game tên Death Crimson. Nhờ thế mà tôi mới đoán được cửa đỏ là đáp án đúng.

...Phù. Vậy là xong vụ đó.

“Tuyệt!” tôi hét. “Giờ thì, cái tên trùm ngu ngốc kia, chuẩn bị đọc kinh đi!!!!”

Và thế là tôi lao vào trùm cuối, dồn toàn bộ căm phẫn và mệt mỏi vì bao pha “chậm miệng” vào hắn.

Vài phút sau...

“Chúc mừng! Em đã phá đảo game!” Nekoma-senpai nói.

“Cuối cùng cũng hết rồi...” tôi rên rỉ.

Tôi đã hạ gục Combat Echizen một cách ngoạn mục, ngồi qua đoạn credit ngắn rồi trở về màn hình chính. Game đã xong. Mục tiêu của buổi stream này đã hoàn thành.

“Nghĩ lại thì... trò này cũng thú vị theo một kiểu rất quái lạ,” tôi ngẫm. “Cũng làm buổi stream vui phết. Nhưng nếu phải chơi lại lần nữa thì thôi khỏi.”

“Nya ha ha!” cô cười. “Thật sự cảm ơn nhé, Awayuki-chan! Chị chưa từng biết cảm giác sướng rơn thế nào khi có người chơi game mình làm! Với lại chị cũng biết mình cần cải thiện gì cho lần sau. Cảm ơn em nhiều lắm!”

“...Chị định làm nó hay hơn à?”

“Ừ, thật đó! Một phần lớn lý do buổi stream hôm nay thành công là nhờ tài stream thiên tài của em. Điều số một chị muốn cải thiện là: nếu làm game mới và để Liver khác chơi, chị phải đảm bảo game đó hợp với stream—để họ có thể tập trung hoàn toàn vào game.”

“À... ừ, em đồng ý là nên làm game hợp với stream. Nhưng mà, tài stream thiên tài thì em không dám nhận...”

“Đừng khiêm tốn! Kể từ lúc em nổi điên lên, em đã tiến bộ nhiều lắm. Chị bất ngờ vì em nổi cáu dữ vậy dù không có StroZero trong người. Nhưng chị sẽ không chịu thua đâu! Dù sao chị cũng là senpai của em! À, mà hồi đầu em khen chị có sức hút gì đó ấy nhỉ?”

“H-Hey, một chuyện là người khác nói, còn chị tự nói thì lại là chuyện khác đó!”

: Nghĩ kỹ thì, cả Awa-chan và Shuwa-chan stream lúc nào cũng náo nhiệt thì cũng khá là điên?

: Bình thường quá mức nên khó nhận ra, chứ đúng là thiên tài thật

Hareru Asagiri: Ha! Tôi biết là mọi người sẽ hiểu mà!

“Nya ha ha! Có khi cái nét dễ thương của em cũng hút view lắm chứ! Tuyệt! Đến cuối stream rồi, Awayuki-chan, cho mọi người nghe cảm nhận của em về game nào!”

“Em nghĩ cách chơi vui nhất là để nguyên màn hình title và nghe nhạc của Hareru-senpai một tiếng đồng hồ.”

“Với lời khen tuyệt đỉnh đó, đến lúc chào tạm biệt mọi người rồi, nya!”

Phù! Xong buổi stream hôm nay! ...Khoan đã. “Nekoma-senpai, ánh sáng lúc đầu game là gì thế?”

“Hả? Ồ, cái đó à! Chẳng có ý nghĩa gì đâu!”

“Hả?”

Có lẽ tôi là Liver đầu tiên kết thúc stream với từ “hả”...

“Hay lắm! Cảm ơn em đã giúp hôm nay, Awayuki-chan.”

“Không có gì. Em vui vì chị mời em! ...À, còn một chuyện muốn hỏi chị. Chị rảnh không?”

“Hmm? Rảnh mà. Gì thế?”

Sau stream, như tôi đã nói từ đầu, tôi có chuyện muốn hỏi Nekoma-senpai. Tất nhiên là liên quan đến Sei-sama.

“Từ góc nhìn của người cùng thế hệ, chị nghĩ Sei-sama có ổn không?”

“À, ra vậy... Em lo à?”

“Vâng. Em thấy dạo này cô ấy hơi kỳ kỳ... Em cũng nhẹ nhõm khi cô ấy stream lại như bình thường, nhưng...”

“Ừm... Chị nghĩ em không cần lo quá đâu!”

“Ờ...” Câu trả lời này nghe vô tâm đến mức tôi không kiềm được mà để lộ sự khó chịu trong giọng. Nếu ngay cả đồng đội cùng thế hệ cũng đối xử thế này, Sei-sama đã gây ra kiểu hỗn loạn gì vậy?

“Ha ha ha!” cô cười. “Này, đừng phản ứng kiểu đó chứ! Chị cũng lo mà.”

“Chắc không? Nghe chị có vẻ phó mặc lắm.”

“Nghe thì có vẻ kỳ thật. Nhưng chị nghĩ nó cho chị một góc nhìn khác.”

“Góc nhìn gì?”

“Chị có cảm giác ngôi sao lớn tiếp theo sẽ không phải là em hay chị, Awayuki-chan.”

“...Hử?” Tôi chẳng biết câu này có được coi là trả lời không nữa, nên chỉ thấy mơ hồ thêm.

“Ờ thì, như chị nói từ đầu, chỉ cần em stream đầy năng lượng và khiến Live-On náo nhiệt, mọi chuyện sẽ ổn thôi!”

“Hửm...”

“Ha ha ha! Rõ ràng là em chưa tin.”

“Umm.” Cô ấy sắc sảo hơn tôi tưởng—tôi thấy hơi áy náy vì đã đánh giá thấp.

“Chị không phải mặc kệ đâu. Chị không rõ cô ấy đang nghĩ gì, nhưng chị có linh cảm. Chị sẽ hỗ trợ hết sức khi cần. Em tin chị xử lý vụ này được chứ?”

“...Vâng, em tin.” Lần này tôi nói thật lòng. Chắc là do lời chị ấy có sức nặng—dù sao cũng là người đã đồng hành cùng Sei-sama suốt thời gian của thế hệ hai. Có lẽ đó là mối gắn kết mà tôi không thể hiểu hết. Nekoma-senpai chắc chắn cũng lo cho Sei-sama như tôi, chỉ là chị ấy nhìn từ một góc khác.

Tôi nhớ lại Live-On trước khi tôi gia nhập thế hệ ba, hồi tôi còn chỉ là khán giả. Khi nó từ “chương trình solo của Hareru-senpai” trở thành dự án lớn quy tụ tất cả. Thế hệ hai mỗi người một thế mạnh, nhưng chẳng ai toàn năng như Hareru-senpai.

Nhưng chính điều đó lại mang tới sức hút mới. Họ bù trừ cho nhau, hỗ trợ nhau, và cùng nổi tiếng. Từ góc nhìn khán giả—trong đó có tôi—họ giống một nhóm hoàn toàn mới, chứ không chỉ là người kế tục Hareru-senpai. Và đó mới là điều thực sự định hình Live-On thành một tổ chức.

Chắc chắn đã có lúc khó khăn. Nhưng chúng ta có ngày hôm nay là vì họ đã vượt qua tất cả.

Tôi còn có thể làm gì ngoài việc tin tưởng? Tốt nhất là để những người hiểu rõ nhất lo. Nekoma-senpai nắm rõ tình hình và biết phải xử lý thế nào. Còn tôi thì vẫn đang lo sốt vó.

“Tóm lại là thế,” chị ấy nói tiếp. “Nếu em có gì cần bàn, cứ gọi chị. À mà, nếu em biết tin gì mới, báo chị với nhé?”

“Em sẽ báo. Cảm ơn chị đã dành thời gian.”

“Đừng khách sáo. Ha, tuyệt ghê! Được thấy Awayuki-chan tsundere lo cho Sei!”

“Gì cơ?!”

“Nya ha ha ha! Tạm biệt nhé!”

Khi câu chuyện sắp kết lại ở một tông nghiêm túc, chị ấy lại kéo một màn trêu chọc đậm chất Nekoma.

“Ai bảo em tsundere hả?!” tôi gào lên—nhưng nhìn thấy mối gắn kết của thế hệ hai gần gũi đến thế, tôi chợt mỉm cười. Trong lòng thấy ấm hẳn.