VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Villainess Who Was Dumped Got Married into My Family, a Mob Noble from the Frontier, and Turns Out, She’s an Amazing Capable Wife?

(Đang ra)

The Villainess Who Was Dumped Got Married into My Family, a Mob Noble from the Frontier, and Turns Out, She’s an Amazing Capable Wife?

Tera

Giờ đây, khi phải chia sẻ cuộc sống với người đã được số phận an bài cho bi kịch, Ragna bị cuốn vào bánh xe số phận đầy trớ trêu Liệu anh có thể viết lại những kết quả đã được định sẵn của thế giới nà

6 3

Tiếng Ồn Nơi Thiên Đường

(Đang ra)

Tiếng Ồn Nơi Thiên Đường

Hikaru Sugii

Câu chuyện về chàng trai giao nhau với những cô gái, tình yêu, tuổi trẻ và ban nhạc!

56 414

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

2 6

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

(Đang ra)

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

Shinjin

Đây là câu chuyện về một cô gái tươi sáng mang những vết sẹo ẩn giấu, người tìm thấy sự chữa lành thông qua "lời nguyền" của một chàng trai u ám và trải nghiệm mối tình đầu của mình, tỏa sáng với muôn

11 47

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

400 1039

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

210 1716

Vol 4 - Chương 2

Chương 2

Giờ Đi Săn

Khi một game thủ Nhật nghe đến cái tên Monster Slayer (Kẻ Săn Quái Vật), gần như ai cũng sẽ có một phản ứng bản năng nào đó. Độ phổ biến của trò chơi này bùng nổ nhờ vào việc liên tục ra mắt những phần mới, và cuối cùng đã trở thành một tựa game huyền thoại, nổi tiếng đến mức có thể gọi là một hiện tượng xã hội. Nhưng lý do không phải nhờ vào cân bằng game thân thiện với người mới hay giao diện người dùng bóng bẩy, mà bởi vì… đây là trò chơi dạy bạn nhận ra niềm vui tột độ khi được hợp tác cùng bạn bè.

Và dù vừa thao thao bất tuyệt giải thích như thế, tôi – Awayuki Kokorone – thực ra chả phải game thủ gì cho cam. Kinh nghiệm của tôi với Monster Slayer bằng không, và toàn bộ lời giải thích kia thực chất tôi… copy nguyên từ mấy trang wiki. Thế nhưng rồi một cú combo ba đòn giáng thẳng vào mặt tôi: một phần mới của series vừa ra mắt, chất lượng cực tốt nên lập tức nổi như cồn, và nó bắt đầu trở thành trend trên Live-On. Càng xem stream của người khác, “cơn ngứa” Monster Slayer càng trở nên dữ dội, đến mức tôi không chịu nổi nữa — và hôm nay, một thợ săn hoàn toàn mới chuẩn bị ra đời.

“Pshhh! Một vì sao mới đang hạ phàm xuống thế giới Monster Slayer đây! Chính là tôi, Shuwa-chan! Woohoo! Và hôm nay, chúng ta có một vị khách đặc biệt!”

“Yahoo! Mặt trời của mọi người – Hareru Asagiri – đã mọc rồi đây! Vì Shuwacchi chưa biết gì về Monster Slayer, nên hôm nay tôi sẽ làm cô giáo, dẫn em ấy đi từ những bước đầu tiên của game nhé!”

Đúng vậy! Đây là màn collab thứ hai liên tiếp, ngay sau màn hợp tác với Nekoma-senpai! Woohoo! Hôm nay chỉ có Hareru-senpai hỗ trợ tôi, nhưng vài ngày tới tôi sẽ collab với nhiều người khác nữa.

Tôi mong chờ buổi stream này đến mức đã lên kế hoạch từ lâu. Sau buổi trò chuyện hậu stream với Nekoma-senpai, tôi đã quyết định gạt bỏ mọi lo âu sang một bên, bật “StroZeros mode” và tận hưởng tối đa buổi stream MonSlay được chờ đợi bấy lâu nay. Sei-sama, có đang xem không?! Không biết trong đầu chị đang nghĩ gì, nhưng tôi sẽ khiến chị cười đến mức quên sạch cái mớ nghiêm túc ấy, nên chuẩn bị tinh thần đi nhé!!!

“Em không ngờ chị lại muốn trông trẻ cho em đấy,” tôi nói với Hareru-senpai. “Rảnh rỗi quá hả, senpai?”

“Gì cơ? Sao mà hỗn láo thế?!” chị đáp. “Từ giờ trở đi, em phải gọi chị là Bậc Thầy Tối Cao (Hoàng Đế Nữ Vương Công Chúa Thần Vương Suất Ăn XXL Kỳ Lân Chiên Giòn) và cúi đầu thần phục, nghe rõ chưa, đồ dân đen thấp hèn!”

“Chị không thấy buồn khi bắt nạt một đàn em ngây thơ, yếu ớt à? À, hay đó chính là lý do chẳng ai chịu collab với chị nữa? Ra là vậy. Ra là vậy.”

“Hu hu… Shuwacchi ghét chị sao?”

“…Nếu em ghét chị thì đã không rủ chị làm cô giáo từ đầu rồi.”

“Sh–Shuwacchi!”

“H–Hareru-senpai!”

“Dereshishishishishi!!!” Cả hai chúng tôi phá lên cười.

Bình luận trực tiếp:

: bỏ ngay cái “đột nhiên nghiêm túc” kiểu Audrey đó đi

: Khoan, tôi chưa từng nghe cái tiếng cười kỳ quặc này ngoài One Piece. Hóa ra còn dùng ở chỗ khác à???

: Làm ơn vào game Monster Slayer đi

: Điều đáng sợ là hai người này có thể nói chuyện trước giờ chơi cả tiếng đồng hồ

: Chắc cả hai sẽ chết mất nếu phải im lặng quá lâu

1a4f9fe4-fdda-4b74-9f1b-9e0e75cc8bdd.jpg

Dù sao thì, lý do tôi nhờ Hareru-senpai giúp là vì game này quá khó để có thể nhảy vào mà chẳng biết gì rồi tiến xa được. Game ra mắt cũng chưa lâu, nên mấy Liver khác cũng chưa đi được bao xa, nhưng nhiều người lại là dân kỳ cựu của series này, nên cái cách họ di chuyển trong game thì đúng là ở một đẳng cấp khác. Vì tôi muốn lần sau chơi co-op với tất cả mọi người, nên ít nhất giờ tôi cũng phải nắm được mấy hệ thống cơ bản của game đã.

“Được rồi, bắt đầu game thôi nào! Woohoo!”

“Được chứ!”

Thế là chúng tôi xem đoạn mở đầu, cảnh mấy con quái vật khổng lồ phá tan hoang một vùng đất giả tưởng, cực kỳ kịch tính. Game này xem chừng lấy bối cảnh Nhật Bản; tôi cảm giác tinh thần Yamato đang ngủ yên trong tôi vừa thức dậy và trỗi dậy… hết cỡ.

Anh hùng Yamato Takeru đã từng nói thế này: Tôi đã phá nát đời mình vì nghiện MonSlay. Nó được ghi thẳng trong Kojiki luôn, nên khỏi phải nghi ngờ.

Cuối cùng đoạn mở đầu cũng xong, và trên màn hình hiện ra nhân vật của tôi—mà tôi đã tạo sẵn—đang nằm ngủ trên giường.

Rồi hai bóng người xuất hiện. H—Hả?!

“Này, Pegasus!” tôi hét lên. “Có chuyện lớn rồi!”

“Ờ? Sao thế, thằng nhóc Awayuki?!”

“Hai con quái cái nhìn như mấy cơ quan sinh sản biết đi vừa xuất hiện!” C—Cái quái gì vậy?! Hai chị em tai nhọn này nhìn chẳng khác nào mấy món đồ fetish bán nguyên lô ở Costco?!

“Thảm họa thật!” Hareru-senpai đáp. “Quên Monster Slayer đi—cái này phải gọi là Monster Layer! Chẳng lẽ MonSlay vốn là eroge săn gái quái vật?! Cậu phải săn hai chị em dâm nữ này cùng lúc à?!”

“<Wao! Nice Millennium Eye! Me no Toon Pegasus can attack directly too, dess!>”

: Biết trước là sẽ có pha phản ứng kiểu này rồi mà vẫn cười lăn cười bò lmao

: Có cả đống tên để gọi mà ông lại chọn Pegasus

: Này, Pegasus-san có làm cái trò mind crush không đấy?

: Ồ, ra đây là cái game MonMusu Quest mà tôi nghe nói à

: Nỗi kinh hoàng khi duo hài mà không có người đóng vai tỉnh bơ

“Với lại, sao nhân vật chính vẫn còn ngủ?” tôi hỏi. “Nếu giờ mà không ‘đứng dậy’ thì bao giờ mới làm?! Chơi chữ đó! Hãy dốc hết sức mình vào nhiệm vụ này! Làm hết khả năng, tiến xa hết mức độ dâm đãng cho phép! Đừng chết một cái chết vô danh! Hãy đứng dậy! Khiêu vũ với kiêu hãnh! Chiến binh đã nhận lãnh số phận—ít nhất, đó mới là cậu nên làm!”

“Đúng thế! Giờ là lúc khởi tranh Giải Đua Ngựa Đực Full-Dick Derby! Giống như mọi cuộc phiêu lưu đều bắt đầu từ trại căn cứ, thì mọi thứ khác cũng bắt đầu từ trại căn cứ giữa hai chân, dess! Awayuki-boy, giờ là lúc cậu nói câu tôi đã dạy trước đây, dess!”

“V-Vâng, thưa chị! Em nói đây. Một, hai...”

“Đến giờ phạm luật rồi!!!” chúng tôi hét đồng thanh.

“...Khoan đã,” tôi nói.

“Hửm?” Hareru-senpai nghiêng đầu. “Sao thế, Awayuki-boy?”

“Nghĩ lại thì, em tạo nhân vật nữ trong phần tạo hình, nên đâu có cái gì để ‘đứng dậy’ đâu.”

“Ơ, cái gì? Mới tạo nhân vật mà em đã phá game rồi à? Pegasus cringe mạnh tới mức bay thẳng về arc Vương Quốc luôn rồi.”

: chết cười lmfaooooooo

: Tự thú luôn

: Khuyến nghị nên lúc nào cũng mang kẹo theo để xin lỗi

: Hai thiên tài ngu đần nhất tôi từng thấy

: Sao lại có thể phá game ngay từ phần tạo nhân vật được chứ...

Dù sao thì, chưa rõ vừa rồi là cái trò gì, nhưng giờ là lúc bắt đầu cuộc đời săn quái của tôi!

Xem xong đoạn mở đầu, tôi vào phần đọc mấy đoạn thuyết minh và hướng dẫn cách nhận nhiệm vụ. Hareru-senpai cũng chỉ tôi chỗ mấy địa điểm khác, như tiệm đồ và quán ăn. Tiếp theo là phần tôi mong chờ nhất—lời giới thiệu của ông chủ tiệm vũ khí.

Tôi nói chuyện với ông thợ rèn mặt nghiêm trong tiệm và thấy cả đống vũ khí khác nhau mà tôi có thể dùng. Hình như tôi được quyền chọn bất kỳ cái nào.

“Được lắm!” Hareru-senpai reo lên. “Shuwacchi muốn dùng loại nào?”

“Hmm... Có gợi ý gì không?”

“Gợi ý à? Thì đúng là một số loại vũ khí dễ dùng hơn mấy loại khác, nhưng chị nghĩ cái vui của game này là gắn bó với loại mà em yêu từ cái nhìn đầu tiên. Loại nào cũng mạnh được nếu em học cách dùng, nên cứ chọn cái nào em thích nhất đi!”

Hmm... tôi nghĩ. Cái khiến tôi hứng thú nhất là...

“Nếu em thích cái nào,” chị ấy tiếp, “chị có thể giải thích cách dùng. Chị là kiểu đa năng—đã master tất cả mọi loại vũ khí trong MonSlay!”

“Cảm ơn. Vậy, cái kiếm một tay siêu cơ bản này thì sao?”

“Đúng rồi! Như em thấy, kiếm một tay có độ cân bằng tốt giữa công và thủ, không có đặc điểm gì đặc biệt—em có thể dùng nó dễ như dùng tay chân mình! Nhưng bù lại thì nó không có mấy cú bùng nổ sát thương, nên thường được xem là vũ khí hỗ trợ. Chị nhớ Maashii cũng dùng loại này.”

“Mashiron dùng loại này à? Em hiểu rồi. Ý chị là nó vừa có thể ‘tấn công’ vừa có thể ‘phòng thủ,’ nên basically nó là kiểu futanari? Vậy tức là Mashiron là futanari đúng không?”

“Không phải.”

: Không hẳn là sai đâu

Mashiro Irodori: Không phải

: Làm ơn hãy sai đi

: Có khi chỉ là cô ấy muốn nó sai thôi, chứ chưa chắc đã sai

: XD

: Mashiron moe quá, xem stream của Shuwa-chan mà cứ lo sốt vó

Mashiro Irodori: Đ-Đừng hiểu lầm, nghe chưa?! Đừng hiểu lầm, nghe chưa?! Đừng hiểu lầm, nghe chưa?!

: Tsundere mà chỉ nói đúng mỗi câu này thì nghe như cái đĩa bị kẹt hơn là nhân vật tsundere đấy

: Cô ấy dễ thương quá, dồn hết sức vào vai boke luôn

“Được rồi, vậy còn cặp song kiếm này thì sao?” tôi hỏi.

“Rõ luôn!” Hareru-senpai đáp. “Hai thanh kiếm nhỏ, một cái mỗi tay, giúp em chuyên về tấn công hơn bằng cách xâu chuỗi những combo hủy diệt! Seisei mê lắm—đúng kiểu đầy mộng tưởng và chuunibyou!”

“Em hiểu rồi. Giờ giải thích về cái kèn săn đi?”

“Ok luôn! Vũ khí này có một đống hiệu ứng đặc biệt. Em thậm chí có thể chơi nó như nhạc cụ khi chiến đấu! Oshio dùng loại này!”

“Oshio là Shion-mama đúng không? Em hiểu rồi. Thế thì hợp lý ghê.”

“Ohh?”

“Ừ. Em có thể phát ra tiếng cái giống cái đang trong kỳ động dục để dụ đực cùng loài, làm chúng loạn trí và tổn thương từ bên trong!”

“Ý tưởng của em thật sự thông minh đấy, nhưng tiếc là nó không hoạt động vậy đâu. Khi chơi, nó sẽ giúp toàn bộ đồng đội mạnh hơn!”

“Khoan, thế tức là chị tăng ‘sức sống’ cho họ—heh—bằng tiếng rên rỉ à? Chẳng phải Sex-sama sẽ dựng nguyên cây kiếm thứ ba à? Hai cây trong tay, một cây ở dưới?”

“Ngớ ngẩn thật.”

“Chị mới ngớ ngẩn ấy!”

“Tại sao em lại mắng chị trong khi chính em mới nói chuyện ngớ ngẩn?!”

: XDDD ba tay ba vũ khí

: Zoro? Là cậu đấy à?

: Tôi vừa tưởng tượng cô ấy vừa múa song kiếm vừa lắc hông để tấn công bằng… chỗ đó. Kết quả là trà bắn tung toé khắp bàn phím.

: Tôi nghĩ chắc họ sẽ thêm hiệu ứng debuff cho cái sừng.

: Nỗi kinh hoàng khi bị Harerun trêu đùa.

“Tiếp theo… Hmm. Còn thanh đại kiếm thì sao?” tôi hỏi.

“Em đúng là có mắt nhìn đấy, bạn à! Như em thấy, đại kiếm thì nặng, chậm, và cùn, nhưng lại có sức phá huỷ gần như khủng khiếp nhất! Mặc dù trông có vẻ sẽ kéo em chậm lại, nhưng thật ra dùng cũng khá dễ. Thông thường, em sẽ đánh theo kiểu hit-and-run, tích tụ một đòn siêu mạnh khi quái mất cảnh giác!”

“Ra vậy. Nói cách khác—”

“Không.”

“Ê, em chưa nói gì mà!”

“Nếu chị nhớ không nhầm thì Pikarin dùng đại kiếm như tín ngưỡng luôn! Mà cũng hợp với hình ảnh của cô ấy lắm!”

Pikarin chắc là ý nói Hikari-chan, tôi thầm nghĩ. Con bé này chẳng bao giờ chơi cái gì theo cách bình thường cả…

Sau đó, tôi nhờ cô ấy giải thích thêm vài loại vũ khí khác mà mình quan tâm, rồi nhanh chóng thu hẹp danh sách ứng viên cho đến khi…

“Hareru-senpai, em quyết định xong rồi.”

“Ồ! Tuyệt! Vậy chọn cái nào?”

“Em tự hỏi—cái nào gần nhất với việc cho em một ‘chân thứ ba’?”

“Khoan, em có nghe chị nói gì không đấy? Khi nói ‘chân thứ ba’ thì chị không—”

“Em chọn thương!”

“Được rồi, chịu luôn! Nhưng tại sao lại chọn nó?”

“Vì em chỉ có một mục tiêu duy nhất khi chơi trò này.”

“Mục tiêu? Nói nghe coi!”

Tôi chỉ muốn hoàn thành duy nhất một điều trong game này! Đó là… “Tước đoạt sự trinh nguyên của từng con quái một!”

“Ơ… gì cơ?”

“Em thề sẽ chơi công bằng! Và với cây thương này—đầu nhọn sắc bén và cán dày cộm—em xin thề sẽ ‘làm tình’ với từng con quái trong game!”

“Ngớ ngẩn.”

“Chị mới ngớ ngẩn!”

“Lại nữa, tại sao?!”

: Cười xỉu luôn

: looololol

: Có ai gọi cấp cứu chưa?!

: Dù có hàng triệu người chơi game này, chắc chắn đây là lần đầu tiên có người nghĩ ra trò này.

: À vâng, kẻ sát quái (theo nhiều nghĩa).

Dù sao đi nữa! Từ giờ, tôi háo hức học hỏi nghệ thuật săn quái bằng cách hợp tác với nhiều Livers khác! Cảm ơn Hareru-senpai đã dạy em!

“Xin lỗi, xin lỗi! Cuối cùng em cũng tham gia đây!” một giọng nói đầy năng lượng vang lên.

“Ồ, đến rồi à!” tôi đáp.

“Hai người sẽ là tuyến đầu nhé~?” giọng điệu thong thả vang lên.

“Rõ rồi! Em sẽ cho mọi người thấy niềm kiêu hãnh của sức mạnh tuyến đầu!” giọng đầy hăng hái khoe.

Ngày hôm sau, sau khi học hết các kiến thức cơ bản từ Hareru-senpai, tôi bắt đầu buổi săn hợp tác với các thành viên khác của Live-On. Hôm nay tổ đội gồm Ehrai-chan, Hikari-chan, và tôi (phiên bản không cồn). Chúng tôi đều đang chơi co-op ở đoạn đầu của game. Trang bị vũ khí gồm tôi cầm thương, Hikari-chan dùng đại kiếm, còn Ehrai-chan cầm cung nỏ—loại vũ khí tầm xa.

Sự góp mặt của Hikari-chan là điều hơi bất ngờ. Cá nhân tôi nghĩ cô ấy chắc đã đi xa hơn nhiều trong game rồi. Khi biết cô ấy cũng là tân thủ giống Ehrai-chan và tôi, tôi không khỏi ngạc nhiên. Tôi còn nhớ mình từng thấy ảnh thumbnail buổi stream marathon của cô ấy với game này. Nhưng khi kiểm tra trước buổi stream, file save của cô ấy lại ở đầu game, nên tôi cứ nghĩ ổn thôi và mời cô vào team như một “lão luyện” có kinh nghiệm từ các phần trước.

“Um, Awa-chan-senpai,” Ehrai-chan nói, “chị nhớ coi chừng phía sau nhé~?”

“Rõ! Chị sẽ đảm bảo chúng không lọt qua đâu,” tôi đáp.

“Ừ, ừ!” Hikari-chan reo. “Hai người đang quen dần đấy! Vui quá khi có thành viên mới trong team!”

: Yeahhh!

: Awa-chan tiến bộ rồi

: Họ chơi tốt quá!

Lúc đó, chúng tôi đang đối đầu với một con quái khổng lồ hình dạng giống ếch. Trang bị chính của tôi không chỉ là cây thương lớn, mà còn cả chiếc khiên dùng song song, khiến tôi chậm chạp và cồng kềnh. Nhưng bù lại, khả năng phòng thủ thì vô địch trong mọi cách build.

Tôi bắt đầu quen với việc chọn vị trí và thời điểm di chuyển. Khi quái hở sơ hở, tôi đâm tới, thỉnh thoảng quét ngang, luôn bám sát để tận dụng ưu thế của thương. Vì mới ở đầu game, ngay cả tôi cũng đỡ được các đòn tấn công của nó.

“Ehrai-chan, chị hơi bất ngờ khi em muốn chơi MonSlay đấy,” tôi nói. “Chẳng phải em là ‘người trông sở thú’ sao? Ít nhất là về hình tượng?”

“Chị nghĩ y như em!” Hikari-chan góp lời. “Vì tụi mình từng gọi em là keeper mà!”

“Này, em là keeper thật mà. Không hơn, không kém~”

“Ừ, nhưng—” hai chúng tôi đồng thanh.

“Xin lỗi, hai chị không nghe rõ à~?”

“V-Vâng, thưa sếp,” cả hai đáp.

Ngay cả Ehrai-chan, người từng hoảng loạn khi chơi game kinh dị, giờ cũng dùng nhân cách “Boss” như một thương hiệu đặc trưng. Cách cô ấy làm khiến tôi nhớ đến chính mình.

“Quay lại câu hỏi,” Ehrai-chan nói, “em muốn theo trend như mọi người~ Và em cũng không muốn thành kiểu phiền phức, không phân biệt được thật giả~ Dù sao, vì trong game có cơ chế bắt quái sống, nên khi chơi một mình, em cố bắt càng nhiều càng tốt~”

“Đáng khen đó,” tôi khen.

Hikari-chan huýt sáo. “Trưởng thành ghê!”

“Không, không, hai chị ở đây lâu hơn em~! Nói chung là vậy. À! Với lại, em mới mua một viên đạn xịn, đắt tiền cho cây này~ Cơ hội tốt đây, bắn thôi,” Ehrai-chan nói.

Nhưng đúng lúc cô ấy giương cung nỏ, một con quái nhỏ—không phải mục tiêu—lại nhảy ra chắn ngang. Khi cô ấy vừa “ơ” một tiếng, viên đạn đắt đỏ đã ghim vào con nhỏ thay vì con ếch lớn.

“...?” cô lẩm bẩm. “Đồ rác rưởi! Ai cho mày chui vào tầm bắn của tao hả?!”

Hikari-chan và tôi cùng hét lên sợ hãi. K-Kia rồi! Ehrai bản đặc biệt! Không phải keeper hiền lành, mà là trùm của cả bầy thú!!!

“Làm sao mày dám chường cái mặt chó của mày ra chắn đường tao, đồ lâu la hạng ba!!!”

“H-Hey, Boss?!” tôi kêu. Sự chuyển biến đột ngột sang chế độ “đại ca” khiến tôi hoàn toàn không kịp trở tay.

Cô bỏ vũ khí xuống, lao đến con quái nhỏ vẫn còn sống, dùng một động tác mới được thêm vào game cho vui—đá—để tấn công nó, gây sát thương gần như bằng 0!

“Ăn này! Đá cung nỏ! Đá cung nỏ! Đá cung nỏ!”

“Wow!” Hikari-chan reo. “Một môn võ mới lạ quá! Ngầu ghê! Em muốn thử!”

“Đây không phải loại game đó!!!” tôi hét. “Với lại cái cung nỏ chẳng liên quan gì hết! Boss! Làm ơn bình tĩnh lại chút đi!”

“Haah, haah, haah… Em… xin lỗi~”

Bằng cách nào đó, tôi cũng thuyết phục được cô ấy dừng cơn điên và quay lại làm keeper hiền lành. Phù… Tôi nghĩ. Đúng là Live-On, lúc nào cũng khó mà chịu nổi.

: cô ấy đúng là điên thật lmaooo

: Chúng ta có nên gọi cảnh sát không...?

: Nếu cô ấy bị bắt và tống vào tù, tôi cá là cô ấy sẽ gọi các tù nhân là động vật và cai trị tất cả họ

: HAHA

“À ừm,” Ehrai-chan nói, “tự nhiên thì, những gì em vừa làm cũng chỉ là một hành động khác mà trò chơi cho phép thôi, hiểu chứ~? Ai mà không phân biệt nổi cái gì đúng cái gì sai thì không xứng đáng để tự gọi mình là một loại lãnh đạo nào hết~”

“Ừ-Ừ, em nói đúng,” tôi đáp. “Với lại, Live-On sẽ chẳng bao giờ thuê một kẻ xấu thật sự cả.”

“Chị cá là tất cả các con vật trong sở thú đều nhìn em với ánh mắt tôn trọng, ngưỡng mộ và sợ hãi!” Hikari-chan reo lên. “Em cực kỳ có khí chất, nên chị cá là em là một lãnh đạo tuyệt vời!”

“Đấy là lời khen hả~? Ngoài đời, nếu chị thấy em giơ nắm đấm lên, thì là vì em bắt gặp ai đó đang bắt nạt động vật một cách tồi tệ nhất có thể~”

“Cô ấy thật ngầu,” hai đứa chúng tôi đồng thanh nói.

Dù sao thì cũng đến lúc tập trung lại vào cuộc săn.

“Ếch đúng là những sinh vật kỳ lạ nhỉ?” tôi nhận xét.

“Oh?” Ehrai-chan hỏi. “Sao chị lại nghĩ thế?”

“À thì... chị nghĩ cái này áp dụng cho tất cả loài lưỡng cư, nhưng chẳng phải chúng có kiểu khí chất huyền bí ngoài hành tinh sao? Nếu có ai bảo chúng đến từ vũ trụ, chắc chị tin luôn.”

“Đúng rồi đó!” Hikari-chan xen vào. “Hồi nhỏ em mê chúng lắm, nên lúc nào cũng bắt về để nhìn kỹ hơn!”

Khi dần quen với mô thức tấn công của kẻ địch, cuộc săn bớt chao đảo, nên bọn tôi tự nhiên bắt đầu tán chuyện. Tôi chỉ tiện nói về ếch vì con quái bọn tôi đang săn là một con to, nhưng Ehrai-chan thì yêu mọi loại động vật, nên cô ấy vui vẻ nhập cuộc.

“Có rất nhiều loài ếch khác nhau,” cô giải thích. “Một số thì có độc, tất nhiên. Nhưng có loài mang trứng trên lưng, có loài kêu như tiếng em bé khóc~ Ngoài ra, chúng còn ngon bất ngờ nữa.”

“Hả?” tôi nói. “Ý em là... có thể ăn ếch sao?”

“Ô, chị nghe về chuyện đó rồi!” Hikari-chan reo lên. “Nghe nói chúng ngon và dễ ăn hơn vẻ ngoài rất nhiều!”

“Hikari-senpai quả là hiểu biết,” Ehrai-chan nói. “Và hoàn toàn đúng luôn! Ví dụ, ếch bò bây giờ có khắp Nhật Bản, nhưng thật ra là loài ngoại lai được mang về để làm thực phẩm~”

“Đó là kiến thức cơ bản của sinh tồn cực hạn! Chị có thể xử lý từ ếch tới rắn để sống sót trong mọi tình huống!”

“Chị không chắc kiến thức đó sẽ hữu dụng ở Nhật Bản khi nào đâu...” tôi lẩm bẩm.

: xin chào, tôi là ếch. làm ơn hãy ăn tôi

: Ồ không, bạn sẽ không trở thành một phần thịt của Hikari-chan đâu. Hãy nhảy về đầm lầy nơi bạn thuộc về đi

: ^ chính bạn hãy quay lại Nam Cực đi

: Tôi muốn nuôi một con ếch Budgett nhưng nghe nói chúng khá khó nuôi

: Lưỡng cư và bò sát thường không gắn bó với bạn, nên bạn phải yêu thương vô điều kiện để nuôi chúng

: Ếch? Ý bạn là thứ mà nữ thần ăn nhiều đúng không?

: Bạn không tình cờ sống trong một thế giới tuyệt vời được thần ban phước chứ?

: Tôi thường được khen là giọng giống tiếng ếch kêu

: đợi đã. giọng ếch, giọng “kaeru”...

: Ừm, có những kiến thức thực sự nên chôn vùi mãi mãi

Chơi game thì vui vẻ thoải mái thật đấy, nhưng con người vốn dễ mất cảnh giác. Trong game, Hikari-chan—do tấn công quá hăng—bị dồn vào một góc màn hình. Thêm nữa, quái vật chẳng thèm để ý tới tôi hay Ehrai-chan, mà chỉ tập trung vào cô ấy.

“Khoan đã!” cô kêu lên. “Cái này hơi quá sức với mình rồi đó!”

Cuối cùng, cô ấy ăn trọn một chuỗi combo, khiến nhân vật bị choáng hoàn toàn và mở toang để bị tấn công tiếp. Giờ thì hình ảnh mấy con chim nhỏ đang bay vòng vòng trên đầu cô ấy xuất hiện thật sự. Ôi chết! tôi nghĩ. Hikari-chan sẽ gục mất thôi!

“KHÔNGGGGG!!!!!” cô hét. “Em không muốn chết! Em không muốn trải qua địa ngục đó lần nữa!!! Ai đó cứu tôi vớiiiiii!!!!!”

“Cố lên, Hikari-chan!” tôi gọi. “Chị sẽ kéo em dậy!”

“Em sẽ ném flash~” Ehrai-chan nói tiếp.

Tôi vội chạy đến chỗ Hikari-chan, rồi cố tình đánh cô ấy để phá trạng thái choáng. Trong lúc đó, Ehrai-chan ném một quả bom sáng, công cụ khiến kẻ địch bị phân tâm bởi luồng sáng chói.

Phù, tôi nghĩ. Thoát một bàn thua trông thấy.

“C-Cảm ơn,” Hikari-chan rên rỉ. “Em thực sự đã cứu chị...”

“Không có gì đâu,” Ehrai-chan đáp. “Nhưng chị hơi hoảng loạn đấy~ Chúng ta còn thừa chỗ để mắc lỗi, nên nếu chị bị hạ một lần cũng không sao~”

Trò này được thiết kế sao cho chỉ khi cả nhóm bị hạ ba lần mới tính là thất bại. Tôi cũng không nghĩ việc chết một lần là chuyện to tát.

“Thật ra,” Hikari-chan giải thích, “chị đang cố gắng phá đảo mà không chết lần nào. Nếu bị hạ, chị phải xóa sạch dữ liệu lưu! Đây là file thứ bảy của chị đó! Hai người đã cứu mạng chị thật sự! Tớ yêu hai người! Chụt chụt!”

Khoảnh khắc những lời đó thoát ra, thời gian như ngừng lại với tôi và Ehrai-chan. “Hả?” cả hai cùng thốt lên.

Và rồi thời gian tiếp tục.

“Chỉ huy,” tôi nói, đổi giọng sang kiểu lính tráng. “Đội hình phòng thủ. Mục tiêu phía trước.”

“Rõ,” Ehrai-chan đáp. “Em bảo vệ gia đình. Cả gia đình. Em sẽ bắn thủng chúng thành tổ ong!”

“Hảaaa?” Hikari-chan nói. “Hai người bị sao vậy? Ồ, nếu lo chuyện đó thì đừng—nếu em chết, em chỉ xóa file sau khi hoàn thành nhiệm vụ thôi mà!”

“Đấy không phải vấn đề ở đây!!!” hai đứa tôi đồng thanh hét.

Làm sao cô ấy nghĩ ra được những trò này chứ?! Và tại sao lại thực sự làm theo?! Giờ thì mọi câu hỏi tôi từng có trước khi bắt đầu buổi stream đều đã có lời giải!

“Hikari-chan,” tôi nói, “chị muốn em quay về trại gốc ngay lập tức. Đi lên 256 bước, sang phải 1 bước, xuống 16 bước, và sang trái 32 bước—đó là cách về trại.”

“Nghe cứ như Khu Bí Ẩn ấy nhỉ~” Ehrai-chan nói.

“Ô, chị nhớ Khu Bí Ẩn đó!” Hikari-chan reo lên. “Chị từng đến đó trong một lần chơi mù tịt. Không hề biết mình đang làm gì, và chị cứ để như vậy—chị đi đến đích chỉ bằng con mắt tâm trí! Nhưng cuối cùng file đó cũng bị xóa, nên chắc chị vẫn còn non kinh nghiệm...”

“Awa-chan-senpai,” Ehrai-chan nói, “em có thể đưa Hikari-senpai vào sở thú của em nếu chị muốn~”

“Chị đồng ý!” tôi đáp.

“Này, khoan, không! Chị vẫn còn sức chiến đấu mà—cả trong game lẫn ngoài đời! Thực tế, chị muốn file lưu của mình bị xóa! Chỉ bằng cách vượt qua vô số thử thách khắc nghiệt, chị mới mạnh hơn được! Đừng ngại—hãy dùng chị làm con tốt thí đi!”

: lmaoooo

: cô ấy THỰC SỰ điên thật

: Một cái chết sẽ rất là… kết thúc đời cô ấy luôn ha

: masochist ngầm cấp độ siêu hạng. Không, phải nói là masochist tối thượng.

: Thành viên năng động của nhóm, nhưng thật ra là chuunibyou, nhưng thật ra là đồ ngốc, nhưng thật ra chỉ là Live-On thôi

“Tuyệt!” tôi reo lên. “Săn xong rồi! Cả hai làm tốt lắm!”

“Làm tốt lắm~”

“Ừ, làm tốt lắm thật! Nhưng cũng mệt chết người. Chủ yếu là mệt não...”

Cuối cùng thì chúng tôi cũng hoàn thành cả nhiệm vụ mà Hikari-chan vẫn còn sống nguyên vẹn. Tôi biết là tất cả chỉ để bảo vệ file lưu của cô ấy thôi, nhưng... đã bao lâu rồi tôi mới nghiêm túc với một trò chơi như vậy? Lần cuối chắc là cái trò đánh bóng chày home run với con gấu hoạt hình kia... Nhưng đúng là cảm giác khẩn trương và nhập tâm rất rõ. Tôi có thể sẽ nghiện mất... nghiện việc không bao giờ làm lại trò này nữa, mới đúng. Game thì nên chơi thoải mái thôi chứ! Sao cậu phải tự hành bản thân qua bao thử thách như vậy, Hikari-chan?

“Thật luôn ấy!” Hikari-chan tiếp tục. “Khi sắp chết, em cảm giác tim muốn nổ tung! Em còn quên cả chớp mắt vì adrenaline dồn lên não nhiều đến mức làm não em bị bug luôn!”

“Nếu đúng vậy thì em nên bỏ luật tự đặt ra ngay lập tức,” tôi nói.

“Em hiểu mà. Lỡ sai lầm thì chấn thương tâm lý thật đấy. Nhưng ngay khoảnh khắc đó thì... cảm giác còn đã hơn bất cứ thứ gì em từng tưởng tượng...”

“Senpai, chị thật là nguy hiểm~”

“Em nói cứ như một điệp viên chết cả triệu lần và nghiện luôn cảm giác cực khoái ấy.”

“Cho tia laser tới đây nào~!”

“Tâm trí chị mạnh lên mỗi lần vượt qua thử thách—giờ nó gần như viên kim cương, không ai phá nổi! Aaa, hay là chị thêm điều kiện phải... trần truồng khi đánh trùm cuối nhỉ. Rồi khi thấy cái kết gần kề, chị sẽ căng thẳng tột độ, và nếu chết thì phải chơi lại từ đầu... Đỉnh cao của tuyệt vọng... Tuyệt vời quá!!!”

“Nhảy vào bãi mìn mà nhìn rõ mồn một thì không phải là dũng cảm,” tôi bảo cô ấy.

“Nhưng Hikari-senpai thì quá dị thường để mấy lời đó có thể ngăn lại~” Ehrai-chan nói.

Tôi không thể giấu được vẻ bối rối trước cơn điên mà đồng đội tôi đang thể hiện, nhưng biết làm gì bây giờ? Nghĩ lại thì... Live-On chẳng có thành viên nào bình thường cả. Tốc độ này thì chắc tôi cũng sẽ hóa điên, đến mức chỉ có streamer khác mới thỏa mãn được tôi.

Khoan đã, tôi nghĩ. Tôi chưa từng có bạn nào ngoài Live-On đâu. A ha ha ha ha ha... “Gegeh-brwaah...”

“C-Có chuyện gì thế, Awa-chan-senpai?” Ehrai-chan ấp úng. “Nếu chúng ta có thêm một điệp viên nhập vai quá sâu nữa thì ngay cả em cũng không biết xử lý sao đâu...”

“Nôn...” Hikari-chan lẩm bẩm. “Ừ. Ừ! Hay là mình chơi Long Fit khi bụng no căng, rồi nếu nôn thì coi như thua... Nghe cũng hợp lý đó.”

“Đừng làm thế. Thật sự đừng nôn trên stream. Từ đó trở đi là tụt dốc không phanh luôn đấy.”

“Nghe từ chị thì lại thấy thuyết phục một cách kỳ lạ~”

: Lão làng đã lên tiếng

: Cô gái leo lên đỉnh cao ngành này bằng cách... nôn. Cô ấy khác biệt hoàn toàn

: Cú nôn thay đổi cuộc đời trị giá ¥10000

: Cô gái nôn ra cả đồ ăn lẫn toàn bộ sự trong sáng trong người mình

: Pff, trong sáng gì đâu, cô ấy chỉ dán nó bên ngoài thôi

: khoan. nếu vậy thì có khi nôn cũng chẳng tệ nhỉ?

: Ý tôi là, chắc vậy, miễn là bạn vốn dĩ đã là một mỹ nữ được thần ban phước ở bên ngoài rồi

: à. hiểu rồi. brb, đi set up stream nôn cái đã

: Cái sự tự tin tuyệt đối này... tôi bắt đầu thấy thích rồi đó

“Này, Hikari-chan,” tôi hỏi, “rốt cuộc thì mục tiêu cuối cùng của em trong mấy trò này là gì?”

“Đương nhiên là trở thành sinh vật mạnh nhất thế giới rồi!” cô đáp.

“Em chuẩn bị sẵn câu đó luôn hả?!” tôi kêu lên. “Thế sao không vào võ đường hay gì đó mà lại làm VTuber?!”

“VTuber là một dạng sinh vật điện tử. Sinh vật điện tử miễn nhiễm mọi loại tấn công. Miễn nhiễm mọi tấn công thì đương nhiên là mạnh nhất thế giới. Em là thiên tài! QED, đã chứng minh hoặc gì đó!”

“QQQ, hoàn toàn không chứng minh gì hết.”

“BBQ, em muốn ăn thịt quá~”

: Nếu ai đó được sinh ra làm con người, ít nhất một lần trong đời họ sẽ mơ trở thành sinh vật mạnh nhất. VTuber chính là võ sĩ hướng tới mục tiêu mạnh nhất thế giới!

: Người ta gọi là VTuber vì chữ V là Victory

: wow, VTuber đúng là cái gì đó thật đấy (phản ứng kiểu quê mùa)

: Tôi không biết họ sinh nhầm quốc gia và thời đại hay may mắn vì sinh đúng cái này nữa

: người trông sở thú đang cố trốn khỏi hiện thực XD

“Thật sự luôn...” tôi nói. “Em làm sao mà qua được vòng phỏng vấn thế?”

“Khi em hùng hồn diễn thuyết về việc em muốn trở nên mạnh mẽ thế nào, họ kiểu ‘Ồ, hiểu rồi!’ Rồi chớp mắt một cái là em có việc luôn!”

“Bỏ cuộc cũng không sao đâu. Em chỉ là con người thôi mà. Awao.”

“Chúng ta qua nhiệm vụ tiếp theo nhé~”

Sau đó chúng tôi tiếp tục đi săn cho tới hết buổi stream. Tôi nghĩ, thật lạ là tôi căng thẳng hơn khi chơi co-op so với single-player, dù đáng lẽ chơi cùng người khác phải vui hơn chứ.

Dù vậy, tôi cũng cho là bọn tôi đã có khoảng thời gian rất náo nhiệt. Một kỷ niệm tích cực, chắc vậy. Nhưng lần tới, tôi muốn chơi game một cách bình thường—và bình tĩnh. Tôi đoán lần tới sẽ không căng như lần này đâu. Hôm nay thì ngủ thôi, rồi mong chờ buổi collab tiếp theo.

Chúc ngủ ngon...

Ngày hôm sau...

“Kaeru muốn ăn mật ong, làm ơn. Vì Kaeru là em bé mà.”

“Eheh heh... Kaeru-chan... Cuối cùng chúng ta cũng gặp lại... Là mẹ đây. Shion-mama đến thăm con đây... Lần collab trước mẹ làm mod nên phải kiềm chế, nhưng hôm nay mẹ sẽ biến con thành con gái của mẹ bằng được...”

“Kon-mashiro, mọi người. Là tôi, Mashiro Irodori—hoặc gọi là Mashiron cũng được. Lần này chắc sẽ mệt lắm nên tôi đã đặt lịch massage cho ngày mai rồi.”

Trời ạ, tôi nghĩ. Xong rồi. Live-On đúng là không bao giờ cứu nổi. Giờ thì làm một ngụm StroZero thôi!

: trời đất ơi nhóm này điên thật

: Không nên nhét bốn Live-On vào cùng một chỗ!

: Nhưng phải ở cùng một chỗ thôi. Họ còn có chuyện cần làm trước khi đi săn quái mà, nhớ không?

: Một party gồm một em bé, một bà mẹ, một lon StroZero, và một họa sĩ minh họa? Chuyện quái gì đã xảy ra để ghép được nhóm này vậy?

: chắc đây là dạng võ thuật hỗn hợp gì đó?

: Mashiron sẽ chết vì làm tsukkomi quá nhiều mất

“Cho mật ong đi,” Kaeru-chan nhắc lại. “Em bé muốn mật ong. Nhanh lên. Làm ơn, làm ơn, làm ơn.”

“Em bắt đầu giống một con gấu vàng nào đó rồi đấy, chỉ là phiền hơn nhiều,” Mashiron nhận xét. “Mới gặp em vài lần thôi mà chị đã thấy linh cảm xấu rồi.”

“Cho em mật ong nữa nhé,” tôi chen vào. “Loại mật ong ngọt ngào, vị chanh, có ga và có cồn ấy, uống vào là phê luôn.”

“Đó không phải mật ong đâu, Shuwa-chan. Trời ạ, mới bắt đầu mà tớ đã mệt vì làm tsukkomi một mình rồi. Shion-senpai, giúp em với được không?”

“Đâyyyy, Kaeru-chan! Mật ong ở đâyyy! Lại đây nào~”

“Kaeru sợ là chị bỏ gì vào trong đó nên xin phép từ chối.”

“Nhưng đây là mật ong của chính Shion-mama! Con uống được mà, đúng không? Chắc chắn là uống được. Có phải không?”

“Giờ Kaeru thấy sợ mọi thứ luôn rồi.”

“Không làm được,” Mashiron nói. “Tôi không chịu nổi nữa.”

Uống StroZero và... ôi trời ơi! Nhóm này khiến tôi muốn nghi ngờ cả thị giác của mình, nhưng giờ tôi vui quá nên kệ luôn, woohoo! Lại reset não lần nữa để quẩy thôi!

“Này, chỉ cần lấy mật ong ra đi, hiểu chưa?” Kaeru-chan càu nhàu. “Kaeru là em bé, hiểu chưa? Hả? Muốn xem xã hội phản ứng thế nào nếu bắt nạt em bé không?”

“Có phải một đồng đội hay ra lệnh nào đó đang ảnh hưởng đến cô bé không vậy?” Mashiron hỏi. “Với lại, em khá chắc là không nên cho em bé ăn mật ong.”

“Kaeru đã nói với các mama-viewer là muốn làm em bé trong MonSlay, nên họ bảo em nói ‘cho em mật ong’.”

“Chị hiểu rồi. Giải thích cho ai chưa biết thì trong giới MonSlay, đó là câu thần chú ngay lập tức tố cáo bạn là tân thủ. Mà thường thì nó chỉ khiến quái nhắm vào bạn thôi. Chị nghĩ họ lừa em đó, Kaeru-chan.”

“Cái gì?! Waaaahhhh! Mama! Họ lừa Kaeru... Làm ơn an ủi em...”

“Nghe chưa, Shuwa-chan,” Mashiron nhắc tôi.

“Không,” tôi đáp. “Chị... không phải mẹ của em.”

“Đúng! Chính xác! Ta đây, Shion-mama, mới là mẹ thật của con! Lại đây với mẹ nào, Kaeru-chan! Bỏ cái bà mặt lạnh nghiện rượu kia đi!”

“Ồ, ừm... Nhưng Mama là Mama, nên... Kaeru biết Mama thích mấy trò bậy bạ và con gái, không cưỡng nổi trước rượu, và lừa dối con gái dễ như thở, và mọi người nghĩ Mama ngủ với họ nhưng giây sau chắc Mama lại ngủ với StroZero, nhưng Mama vẫn là mẹ duy nhất của Kaeru...”

“Này, tôi thấy bị xúc phạm đó!” tôi chen vào. “Em quên nói là dù vậy Mama vẫn xinh đẹp, nên thực ra Mama chỉ là một cú lừa siêu cấp.”

“Sao cậu còn tự bôi thêm vào mình vậy?”

Eee! Mấy cú tsukkomi thờ ơ chuẩn mực của Mashiron vẫn là nhất! Cảm giác như tôi đã trở về nhà vậy! Tôi biết mà—tôi nghĩ về cô ấy giống như người bình thường nghĩ về gia đình ruột thịt, ha? Loại người chỉ cần ở bên đã thấy yên tâm!

“Này, Mashiron,” tôi nói, “biết là hơi đường đột, nhưng với cậu, tớ là gì?”

“StroZero. Sao?” cô trả lời.

Mọi người nghe thấy chưa? Thật chứ? Tôi nghĩ cô ấy như gia đình, mà cô ấy lại nghĩ tôi là một lon chuhai 155 yên! Tin nổi không?

“Kaeru nghĩ chị là Mama.”

“Shion-mama cũng nghĩ con là cô con gái quý của mẹ, dù con có hơi phiền phức!”

aea6fd89-e270-4306-9205-54b3d91ca150.jpg

Ồ!” Tôi nói. “Tốt lắm! Rất tuyệt! Đúng là câu trả lời tớ mong đợi! Còn Mashiron thì sao?”

“StroZero. Sao?”

“<Cái quái gì...>” Ờ, tôi hiểu rồi. Vì không chỉ có hai người nên cô ấy ngại. Ừ, tôi sẽ tạm cho là như vậy.

: Chứ không phải việc senpai với kouhai coi nhau như mẹ và con gái ngay từ đầu mới là kỳ quặc à?

: Ừ, đúng thật. Chỉ là tôi không nhận ra vì họ nghiêm túc quá thôi

: Xin chào, tôi vừa bắt được một phụ nữ ngoài hai mươi tuổi khăng khăng mình là em bé rồi còn dọa nạt senpai của mình

: Lmao nghe y như một vụ phạm pháp bình thường

: Không hiểu sao tôi lại thấy ấm áp khi Mashiron trả lời nhanh như vậy

Tôi có cảm giác chúng tôi có thể biến buổi stream này thành một buổi tán gẫu không thôi cũng vẫn vui, nhưng chắc tốt hơn là nên hoàn thành mục tiêu ban đầu, vì khán giả vẫn đang chờ đợi điều đó. Hôm nay, chúng tôi sẽ săn một con quái vật có tên là Jigglhezu. Dựa vào phản ứng của mọi người trong phần bình luận, nó khá nổi tiếng với khán giả.

“Jigglhezu là loại quái gì vậy?” Kaeru-chan hỏi. “Kaeru chưa bao giờ nghe đến tên này.”

“Chị cũng không biết,” Shion-senpai nói. “Nhưng với cái tên dễ thương thế này, chắc nó cũng đáng yêu lắm! Chắc là giàu collagen luôn!”

“Ừ, em cũng không biết nữa, woohoo! Hy vọng là một con quái khiến công sức cướp… đáng đồng tiền bát gạo. Mà khoan, Mashiron, cậu là dân kỳ cựu mà, đúng không? Chắc cậu biết nó là gì.”

“...Ừ thì tớ biết, nhưng... Đúng như tên gọi thôi—một con quái rất, ờ... lắc lư.”

“Ồoooh!” cả bọn đồng thanh.

Giờ tôi lại càng háo hức! Cây thương của tôi sắp... bùng nổ đây!

Dù sao thì, đến lúc bắt đầu nhiệm vụ rồi, woohoo!!!

“Tôi xin công bố đội hình xuất phát cho chuyến săn hôm nay!” tôi nói. “Đầu tiên là tôi, Shuwa! Tiếp theo là Mashiron!”

“Yo.”

“Shion-mama!”

“Có mặt!”

“Kaeru-chan!”

“Rõ!”

“Và bây giờ chúng ta sẽ giữ phím Alt, rồi nhấn F4. Chúng ta rút khỏi đây.” tôi chỉ đạo.

“Khoan! Đừng bỏ cuộc sớm thế chứ!” Kaeru-chan hét lên.

: Khôngooo! Ahhhn, đừng bỏ Jigglhezu mà!!!

: Mashiron không nói dối đâu

: Nó thực sự dễ thương mà

: Shuwa-chan định làm chuyện đó với CÁI ĐÓ á? Chúc may mắn nhé!

: Đây là nghi thức trưởng thành đấy

: Điều khiến tôi vui nhất là nghe Kaeru-chan vui như thế nào. Nghe mà ấm lòng...

Và thế là nhiệm vụ bắt đầu! Cuộc sống săn quái tuy thú vị nhưng cũng là cuộc đời của một kẻ đồ tể nhuốm máu. Bạn sẽ không được gặp mấy con quái mang lại cảm giác “chữa lành” đâu. Thế nên cả bọn cùng lao đi gặp Jigglhezu. Nhưng...

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy nó, cả ba chúng tôi (trừ Mashiron) đều chết lặng tại chỗ, im bặt.

Tôi hiểu mà. Cái bóng dáng như rồng Trung Hoa kia chắc chắn là Jigglhezu rồi. Nhưng mà...

Cả cơ thể nó siêu lắc lư, lại còn ẩm ướt đến mức rỉ ra thứ chất lỏng kỳ lạ. Và nó trắng đến nỗi có thể thấy cả mạch máu bên dưới da.

Ahh, một thân thể ẩm ướt thiếu sắc tố, kết hợp với sự rung lắc khiến tôi liên tưởng ngay đến pudding.

Nhưng mà... tất cả dường như hơi bị... quá đà. Trông khá ghê rợn, đúng không...?

“Ừ, tớ đoán trước được rồi,” Mashiron nói. “Đừng đứng ngây ra đó nữa. Đi thôi.”

“Khoan, Mashiron,” tôi nói. “Giải thích cho—”

“Gugyahhhh!!!!!”

“Im cái miệng lại!!!” tôi hét.

Ngay khi tôi còn đang phản đối Mashiron—người đã lao thẳng vào mà không chút do dự—thì Jigglhezu đã phát hiện ra chúng tôi và phát ra một tiếng thét rợn người, chói tai.

Eeeeek!!! Giờ tôi mới nhận ra gương mặt nó đáng sợ thế nào! Như thể họ quên vẽ hết các nét mặt trừ cái miệng!

“Này, Mashiron!” tôi hét. “MonSlay sao lại dám nhét một con quái trông như nhân vật trong Taimanin vào thế này?! Phải xếp hạng R18 mới cho chơi được chứ!”

“Tớ chỉ ước cậu so sánh nó với nhân vật trong game kinh dị thôi...” Mashiron lầm bầm.

“Đây là Kaeru. Đã rõ, sếp! Đang chuẩn bị nhấn Alt+F4.”

“Này, Kaeru-chan! Đừng bỏ cuộc! Hãy tin vào chị—người tin vào em!” tôi khích lệ.

“Đó đâu phải là điều mẹ từng nói trước đây, mama! Trẻ con học theo cha mẹ! Hãy nói gì đó có trách nhiệm hơn đi!”

“Trách nhiệm á? Tôi bỏ cái đó ngay khoảnh khắc nói chuyện ‘hưng phấn’ rồi! Nếu tôi phải chịu trách nhiệm cho tất cả những gì mình từng nói, chắc ngày nào tôi cũng phải đi xưng tội. Và rồi đến lúc nào đó cha giải tội sẽ phát cáu, giảng đạo cho tôi trước khi tôi kịp thú tội! Xưng tội? Phòng kỷ luật học sinh? Khác gì nhau?!”

“Chuyện đó liên quan gì tới Kaeru chứ! Và Kaeru cũng không muốn làm việc đâu! Sao Kaeru lại phải làm thợ săn ngu ngốc này?! Bắt trẻ con đi làm á?! Xã hội này sắp tận thế rồi!”

“Hôm nay là ngày ta sẽ lôi con đàn bà ba mươi tuổi ra khỏi đứa bé đó!”

“Tránh ra! Kaeru là em bé!”

“Có ai giúp tôi chút được không,” Mashiron lầm bầm. “Ý là... thực sự chiến đấu ấy?”

: phản ứng chuẩn mực, cũng là tiêu chuẩn vàng luôn

: truyền thống của MonSlay mà

: Shuwa-chan là kiểu con gái vừa uống StroZero vừa cầu nguyện trong nhà thờ chắc luôn

: Nước Thánh (nhưng thực ra là StroZero)

: Giám mục của Đại Tội Tham Lam, Shuwachan Strozeronondegomendi

: Tôi cá là họ sẽ đuổi cô ấy khỏi phòng xưng tội haha

: lmfaoooo

: đừng tự công bố mình bị loại khỏi đội như thế chứ

: tự phục vụ luôn!

Ugh, tôi nghĩ. Thôi thì đã chọn nhiệm vụ rồi, bỏ Mashiron lại một mình cũng tội. Đành tự kéo cái thân nặng nề này vào trận. À, Kaeru-chan cũng kịp lấy ra cây cung yêu thích của cô ấy. Tốt.

...Khoan đã.

Trong khi hai chúng tôi đã bắt đầu, Shion-mama vẫn đứng yên như tượng đá. Cứ thế này sẽ bỏ cô ấy lại phía sau mất.

Nghĩ lại thì, từ nãy đến giờ cô ấy im re, mặc cho Kaeru-chan và tôi ầm ĩ. Không biết có chuyện gì xảy ra không.

Có thể cú sốc tinh thần từ việc “jiggly” nhưng lại không thực sự “jiggly” đã quá sức chịu đựng của cô ấy.

Nghe hợp lý đấy. Shion-mama vốn là cô gái nữ tính, thích những thứ dễ thương. Tôi hiểu mà! Giống như bạn mua game tưởng là Naruto, nhưng lại thành ra Taimanin...

Tôi biết phải làm gì rồi. Tôi đã từng “đạt thành tích” khiến Shion-mama lo âu nhiều lần. Giờ phải làm nhà trị liệu tốt cho cô ấy thôi! Bằng cách... trở thành tấm gương sống của điều không nên làm!

Đầu tiên, tôi nghĩ về những gì mình thường nói với Shion-mama trong những lúc như thế này. Xem nào...

“Shion-mama, vui lên nào!” tôi nghĩ. “Nếu mama ‘làm’ với cái thứ trơn trượt chảy ra từ Jigglhezu, mama sẽ nhạy cảm gấp ba nghìn lần! Mama sẽ không chỉ co giật, mà còn vặn vẹo, quẫy đạp, nhảy loi choi như cá mới câu lên! Rồi chúng ta thi xem ai bò nhanh hơn khi đang run rẩy sung sướng nhé?”

Tốt, tôi nghĩ. Giờ chỉ cần đảo ngược lại là được. Chắc chắn sẽ như tiếng nói của Chúa, giúp cô ấy hồi phục tinh thần ngay!

“Shion-mama, vui lên nào!” tôi nghĩ. “Nếu mama ‘làm’ với cái thứ trơn trượt chảy ra từ Jigglhezu, mama sẽ mất hết cảm giác. Dù làm gì cũng chẳng thấy gì. À, hay là chúng ta cùng mất cảm giác và... ngồi thẫn thờ. Rồi thi xem ai làm cuộc đời mình trở nên trống rỗng nhanh hơn nhé?”

Ha ha, giờ tôi thấy mình giống mấy nữ chính mắt vô hồn, chỉ nói toàn chuyện tiêu cực! Không ổn. Tôi phải nghĩ ra cái gì hay hơn...

Nhưng khi tôi còn đang vắt óc tìm trò đùa tốt hơn thì Shion-mama bỗng thì thầm khe khẽ: “Dễ thương quá...”

“Gì cơ,” ba chúng tôi đồng thanh.

Và kỳ lạ thay… tôi lại cảm giác như giọng chị ấy đang chất chứa một thứ đam mê nào đó…

“Ưm… Shion-mama?” tôi hỏi, đầy hoang mang. “Chị vừa nói gì vậy?”

Rồi, hoàn toàn trái ngược với vẻ im lặng ban nãy, chị ấy bắt đầu nói với một sự phấn khích tột độ:

“Jigglhezu-chan dễ thương quá! Nhìn kìa—mũm mĩm, trông hơi ngốc nghếch, lại hay mít ướt… Nó cứ như một em bé vậy…”

Tôi đã bắt đầu nghi ngờ chính đôi tai mình, nhưng rồi Shion-mama—với ánh mắt đắm đuối, đầy say mê—lại một lần nữa nhìn chằm chằm vào con Jigglhezu.

…Cái quái gì vậy.

“Này, Kaeru-chan,” tôi nói, “chị cảm giác đã thấy con quái vật kỳ lạ này ở đâu đó rồi, trong một anime 3D người lớn. Nó vẫn giống ‘em bé’ trong mắt em à?”

“Kaeru không biết gì về anime người lớn cả,” cô đáp, “nhưng Kaeru không thể nào thật lòng gọi sinh vật đó là em bé được. Từ ‘em bé’ chỉ dành cho những đứa trẻ đáng yêu cần được chăm sóc—giống như Kaeru.”

“Bình thường thì bọn chị cũng chẳng gọi em là em bé đâu,” tôi bắn trả. “Em chỉ là một người lớn cần có ai đó chăm sóc thôi.”

“Mama đang nói gì vậy? Một người chỉ được gọi là ‘người lớn’ nếu họ tự lập—nói cách khác, nếu họ không cần ai chăm sóc. Vì Kaeru sẽ không bao giờ, không bao giờ có thể sống một mình, nên Kaeru tin rằng mình còn cách rất xa khái niệm ‘người lớn’.”

“Em không thấy buồn khi tự nói vậy về bản thân à?”

“Không hề. Vì Kaeru là em bé mà.”

: Tôi thật sự lo cho sức khỏe tâm thần của Shion-mama.

: Không tin nổi là chị ấy lại hiểu được nét đáng yêu của nhân vật moe duy nhất trong MonSlay. Một ngày nào đó, tôi muốn uống Pale Extract cùng chị ấy.

: Liệu tôi có theo kịp không? Tốc độ thế giới mà Shion-mama đang sống ấy…

: Nếu có người đàn ông nào THEO KỊP thật thì chắc cũng phạm tội mất rồi, nên thôi quay đầu đi còn kịp.

: Nhưng có thể chị ấy là một mama “otokonoko” chăng?

: Chị ấy là đàn ông? Là trẻ con? Là mama? Mọi người quyết định hộ cái coi!!!!!

: LMAO

: Tôi phải nói là nhạc nền trận Jigglhezu đỉnh thật sự.

: Có nhạc nền đâu! Toàn im lặng tuyệt đối thôi.

: Jigglhezu đáng yêu vãi. Tôi chấp nhận tranh luận, nhưng tôi không có tai để nghe lý lẽ ngược lại.

: Trận này chơi khéo phết.

: Nhạc nền là để làm nổi bật cảnh. Nhưng ở đây, ý tưởng là không có gì cả để khiến nhân vật chính thật sự nổi bật. Kiểu Picasso của giới âm nhạc ấy, nếu bạn hỏi tôi.

: Nhớ lần cả ngành mỹ thuật tức điên lên vì một gã nào đó.

: Cơ mà đoạn điệp khúc hay thật.

: ĐIỆP KHÚC NÀO CƠ?????

e571091d-4376-42f9-889a-ecb33e7b98e6.jpg

“Cứ thế này thì không đi đến đâu được cả,” tôi nói. “Kaeru-chan, giúp chị kéo Shion-mama về lại thế giới của chúng ta nào!”

“Kaeru hiểu rồi,” cô đáp. “Chúng ta sẽ đưa chị ấy từ thế giới điên loạn trở về thế giới của những em bé, rồi biến chị ấy thành mama của Kaeru.”

“Chị sẽ nhân cơ hội này kéo chị ấy vào thế giới StroZero và biến chị ấy thành đồng đội của chị. Cộng thêm cả việc tăng doanh số bán hàng nữa!”

“Nghe thế nào thì vẫn thấy như địa ngục thôi,” Mashiron xen vào.

: Không ăn thua! Tất cả đều điên cả rồi! Ai đó làm gì đi!

: Tôi thích cái cách Mashiron bình tĩnh chen vào câu chuyện.

: Bây giờ họ đang hợp tác, nhưng một khi kẻ thù chung biến mất, chắc họ sẽ quay sang đối đầu nhau vì khác nhau quá nhiều.

: Cái này là gì, Chiến tranh Lạnh à?

: Đúng vậy, chiến tranh trong một xã hội cực kỳ lạnh lùng. Thế nên mới gọi là Chiến tranh Lạnh.

“Chị sẽ ra tay trước!” tôi nói. “Shion-mama, nhìn kỹ đi. Con quái đó chẳng dễ thương chút nào! Nó sẽ nuốt chửng chị nếu chị chỉ cần tới gần thôi!”

“Làm mẹ là phải hy sinh để trở thành nguồn sống cho con! Chị sẽ không bao giờ bỏ rơi một đứa trẻ, bất kể nó trông như thế nào!”

“Chết tiệt. Chị thật sự coi một bà nghiện rượu, mê gái, toàn nói chuyện quấy rối như một đứa bé sao? Khoan, không! Kaeru-chan sẽ buồn nếu chị ngoại tình đấy!”

“Hả? Thật à?”

“Thật chứ! Đúng không, Kaeru-chan?”

“Ogyaaahhh! Ungyaaahhh!!!” Kaeru-chan khóc như một em bé.

“Nghe y hệt tiếng Jigglhezu,” tôi lẩm bẩm.

“Này. Mama. Đừng phản bội Kaeru,” Kaeru-chan nói với tôi.

“Xin lỗi, xin lỗi,” tôi đáp. “Shion-mama, nhìn đi, chị đang làm Kaeru-chan khóc kìa.”

“Em nói đúng…” Shion-mama gật gù. “Bỏ rơi trẻ con là điều không bao giờ, không bao giờ được phép… Được rồi, chị hiểu rồi!”

Chị ấy hiểu rồi sao?! Có tác dụng thật ư?!

“Trong trường hợp này, chị sẽ biến Kaeru-chan thành em gái của Jigglhezu từ giờ trở đi! Thế là chị có thể cưng chiều cả hai đứa như hai chị em luôn!”

“Này, tốt cho em đấy, Kaeru-chan,” tôi nói. “Không chỉ giữ được vị thế ‘em bé’, em còn có một nhân vật với class mạnh nhất: em gái nhưng không cùng huyết thống!”

“Mama rốt cuộc đứng về phía ai vậy?!” Kaeru-chan hét. “Làm chị em với một con quái vật như thế chẳng khác gì… đi làm thuê cả!”

“Em ghét khái niệm đi làm quá mức rồi đấy.”

“Kaeru tin rằng nếu phải đi làm, thì tất cả sẽ mất hết.”

“Gugyah!!!!!”

“Ahaaahhhn, giọng đó vang vọng tận tử cung chị!!!!!”

Ôi không. Ôi không! Shion-mama có lẽ đã vượt qua điểm không thể cứu vãn mất rồi! Chết tiệt. Giờ thì chỉ còn cách dùng vũ lực thôi! “Kaeru-chan!” tôi gọi. “Chúng ta hợp lực với Mashiron, hạ gục Jigglhezu càng nhanh càng tốt! Phải ngăn Shion-mama lại!”

“Vậy Kaeru sẽ cho chị thấy tài bắn cung của mình.”

“Heeeyyy!!! Đừng có dám tấn công Jigglhezu-chan đáng yêu của chị!!!!!” Shion-mama hét lên.

“Khoan! Shion-mama, làm ơn đừng cản mũi tên của Kaeru!”

“Chị ấy vừa chắn người đỡ tên của Kaeru thật à?!” tôi kêu.

“Cảm giác như bỗng dưng có thêm một kẻ địch thứ hai trong nhiệm vụ này,” Mashiron bình luận. “Nhưng cũng có thể là tôi mệt quá rồi.”

Sau đó, bọn tôi bị ép vào một trận chiến khổ sở (phần lớn là do yếu tố bên ngoài), nhưng cuối cùng vẫn hoàn thành nhiệm vụ và đưa Shion-mama về trạng thái bình thường (dù “bình thường” có đồng nghĩa với “tỉnh táo” hay không thì còn phải bàn).

Tôi khá chắc là mấy nhà phát triển game sẽ sốc khi biết rằng chỉ cần thêm một người vào đội thôi cũng khiến cuộc săn trở nên mệt mỏi gấp bội. Dù vậy, với tôi, những trò hề này lại là một phần của niềm vui—khi mọi người cùng nhau chơi game.

Bản thân trò chơi này vốn đã cực kỳ cuốn hút, nên tôi vẫn háo hức chơi tiếp.

Kết luận: Ngay cả trong thế giới MonSlay, Live-On vẫn cứ là Live-On.

Phản hồi Castella của Shuwa-chan

Rồi, chúng ta đến đây! Hôm nay sẽ lại là một ngày Shuwa-chan lên sóng! Buổi stream tối nay chủ yếu sẽ là zatsudan—một mình, sau chuỗi collab gần đây—vừa trò chuyện vừa trả lời Castella.

Đi solo thì thoải mái và vui. Stream một mình giúp tôi thư giãn hơn, nên có thể sẽ không loạn như mọi khi. Nhưng chính vì vậy mà tôi cảm thấy gần gũi hơn với người xem, nên tôi cũng thích không kém. Giống như là tôi đang collab với tất cả khán giả vậy.

Vẫn là… nghĩ đến stream solo. Đã hơn một tuần kể từ khi Sei-sama bị mất quyền kiếm tiền. Chị ấy đã bắt đầu stream lại, nhưng chỉ một mình, không collab với ai. Tôi hơi lo cho chị ấy. Chắc sắp tới tôi sẽ rủ chị làm gì đó.

“Pshhh! Tôi đến rồi đây, mọi người! Shuwa-chan xin phục vụ! Woohoo!”

: woohoo (đọc kiểu Mashiron)

: Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi!

: Dạo này tôi khó ngủ nếu không nghe giọng Shuwa-chan. Cảm ơn vì đã stream nhé.

: Thế thì về mặt kỹ thuật, có được gọi là nghiện rượu không?

: Xin đừng gọi những người thật sự yêu Shuwa-chan là con nghiện rượu…

“Làm vài Castella như mọi khi nào. Đây là Shuwa-chan. Và những câu chuyện tối nay trên Zero Minutes. Mở đầu là câu này!”

: “những câu chuyện (hic) trên zero minutes (hic)”

: Chương trình thời sự này nghe có vẻ mạnh phết.

: Tôi chắc 100% là cô ấy vừa nghĩ ra xong.

: Thế là hết rồi à???

“những câu chuyện (oẹ) trên gero minutes (tai nạn stream)”

Q: Uống chút StroZero đi! Vui như Funlance ấy!

“Bao giờ thì họ mới thêm StroZero-chan làm đồng đội đây?”

Q: Tôi lỡ bỏ StroZero vào tủ đông…

Tôi biết phải cứu nó nhanh, nhưng tôi sợ mở cửa tủ lạnh lắm. Hãy cho tôi dũng khí! À, mà tôi bỏ vào đó được ba ngày rồi--

“Đập vỡ lon, lôi phần bên trong ra, rồi bào mỏng nó. Thế là bạn có món đá bào vị chanh hơi đắng dành cho người lớn! Cho thêm siro bạn thích là xong! Công thức bởi Đầu bếp Zero-Sao Michelin Shuwa.”

Q: Tôi muốn thấy chị thử tự làm StroZero bằng cách mua vodka, chanh, chất tạo ngọt, và ni-tơ lỏng. Dùng tiền công ty nhé. Như vậy chị có thể pha bất cứ lúc nào. Nó sẽ giống như StroZero loli mà chị có thể uống bất cứ lúc nào. Và chúng là loli hợp pháp, sinh ra đã là người lớn! Chị có thể liếm và uống bao nhiêu tùy thích!!!

…… Tôi nghĩ loli chị gái thì tuyệt lắm.

“Hmm… Tôi cảm thấy StroZero không chỉ đơn giản là tập hợp nguyên liệu đâu. Nó có cái gì đó đặc biệt. Giống như khi bạn gái nấu cho bạn—có thứ gì đó làm bạn thỏa mãn tâm hồn ngoài hương vị. Đó là lý do tôi muốn uống StroZero do Moontory-chan yêu dấu làm ra. Ngoài ra, loli chị gái là di sản văn hóa phi vật thể của thế giới. Một loli onee-san khiến tôi bối rối? Giờ tôi cứng hết cả người rồi đây.”

Q: Vì tôi đang ốm nằm liệt giường nên chợt nghĩ: Trong các thành viên Live-On, ai chị muốn làm y tá chăm sóc cho mình? Và chị muốn họ chăm sóc thế nào?

“Tôi sẽ dựng cảnh nhé. Tôi tỉnh dậy, mở đôi mí mắt nặng trĩu. Trước mặt tôi là Chami-chan, lo lắng nhìn tôi, tay nắm lấy tay tôi. Tôi nói, Nhưng em sẽ bị cảm mất! Rồi Hikari-chan đáp, Em mạnh nhất! Cảm cúm chẳng là gì với em! và cúi xuống hôn tôi thật nhanh. Tôi ngạc nhiên, nhưng nhắm mắt lại. Vài giây sau, em ấy buông tôi ra, tôi mở mắt, và thấy Mashiron mặt đỏ bừng, nhưng lại lộ vẻ tinh quái. Lúc đó tôi mới cảm nhận được: hạnh phúc đích thực.”

: Làm sao một đồng đội StroZero đánh nhau được nhỉ…

: Chị định phá hẳn hệ thống sao Michelin sao XDD

: Chưa bao giờ nghĩ sẽ nghe ai so sánh đồ uống đóng lon đại trà với cơm nhà bạn gái nấu.

: Với Castella cuối kia, xin chị hãy CHỌN MỘT nhân vật thôi.

: LMAOOO ba người đóng một vai, hỗn loạn 2525

: Chị chỉ cần nói muốn ba thành viên cùng chăm là xong, sao phải nhét hết vào một người?

“À mà, người gửi Castella kia, mong bạn mau khỏe nhé. Tôi sẽ cố gắng làm bạn vui qua stream này! Nhưng thật lòng, đâu phải lỗi của tôi mà phần lớn Castella toàn liên quan đến StroZero chứ. Chúng chẳng còn là Castella nữa—mà là nơi tôi bảo vệ danh hiệu ‘một câu StroZero’. Vậy mà các bạn lại ném StroZero vào tôi thay vì Castella? Điên rồ thật!”

Q: Nói thật đi. Chị và Mashiron tiến đến đâu rồi?

“Mwa ha ha ha! Trái tim chúng tôi giờ hoàn toàn liên kết! Bằng chứng là, hôm trước khi trò chuyện, tôi không cần nói cho cô ấy biết khi nào tôi bận, mệt hay gì cả! Tôi cá là cô ấy yêu tôi đến mức đọc được tâm trí tôi rồi! Aahh, thật xấu hổ khi trái tim mình bị nghe lén như thế này!”

: teetee!

: Chị xấu hổ thật à? Không ngờ luôn đấy.

: Bình thường chị ấy đã điên rồi, nghe lén tim chị chắc cũng chẳng khác gì.

: Đây gọi là “mặc tim trên tay” lên một tầm cao mới.

: À tôi hiểu rồi. Miễn là chị nói trước khi nghĩ, thì đâu tính là nghe lén. Kiểu như câu “cắt thịt mình để chém xương đối phương”. Một cách độc đáo để tránh bị nghe lén.

: Nhưng trong trường hợp này, chị vừa mất thịt vừa mất xương luôn, woohoo!

Mashiro Irodori: Tôi không đọc được tâm trí cô ấy.

: Lmaoooo chối nhanh thật.

“Ôi, cậu ngại ngùng quá, Mashiron. Đúng là rắc rối! Này, để tớ nghĩ điều gì thật tuyệt, cậu thử đọc tâm trí tớ đi. Thử vì cậu yêu tớ mà! Tớ đang nghĩ thứ gì đó sẽ khiến cậu mềm mại và ấm áp như mash-mashi-mashiron. Cậu sẽ hạnh phúc lắm. Thử đi!”

:

:

:

: LMAOOO dù chờ bao lâu, Mashiron cũng không trả lời.

Cá là cô ấy về nhà rồi XD

“Không. Không thể nào. Mashirooon? Này! Nghe lén tim tớ ngay bây giờ!!! Nếu không, tình cảm của tớ sẽ chẳng biết đi đâu! Tớ phải làm gì với chúng bây giờ?!”

: omg tôi cười chết với câu “nghe lén tim tớ ngay bây giờ”

: Một cô gái bất ổn tâm lý, mê huyền học, khao khát bị nghe lén tim

: Nói về một cuộc phiêu lưu kỳ quái?

: Tôi nghĩ ai cũng sẽ hạnh phúc hơn nếu tình cảm của chị không đi đâu cả.

: Tình cảm đó chắc cũng chẳng tốt đẹp gì XD

: Tôi muốn nghe ASMR trái tim liên kết của Shuwa-chan.

: Ừ, tôi cũng vậy.

: Đáng lẽ là tiếng tim (kokorone) mà toàn nghe tiếng ga sủi.

: Tôi muốn nghe cả ASMR trái tim liên kết của StroZero-chan nữa!

: Khoan, tôi muốn nghe ASMR trái tim liên kết của Shuwa-chan kẹp StroZero-chan!

: “Sandwich trái tim liên kết” nghe như tên một game moe-ero vậy.

: Nhưng StroZero-chan đâu có nhịp tim.

: Có giống Arrancar không?

: Không, giống động cơ hơn.

: Cả hai đều sai!!!

: StroZero-chan lúc đầu lạnh lùng, ít biểu cảm, nhưng khi quen thì hóa thành kuudere.

: Nhân cách hóa StroZero thì hơi kỳ… xin lỗi…

: StroZero là thành viên danh dự của Live-On gen 3, tất nhiên rồi!

“Được thôi, tớ không quan tâm nữa! Cậu làm tớ bực rồi. Tớ sẽ công khai lời yêu thương tớ định nói với Mashiron cho cả thế giới nghe! Nghe đây: Ngực của cô trông như đại ca của băng Live-On, còn ngực Mashiron thì là cái thớt của băng đó.

:VÀ LÀM NHỤC CÔ ẤY LUÔN LMFAO

: Đó là lý do tôi nói tất cả sẽ hạnh phúc hơn nếu chị giữ tình cảm cho riêng mình…

Mashiro Irodori: “Được rồi, tôi tức thật rồi. Lần tới, khi tôi vẽ minh hoạ của cô, tôi sẽ móc bỏ cả hai bên ngực của cô ra.”

: à, màn cãi nhau kiểu mẹ-con cổ điển

: <3 Mashiron giận dỗi khi có ai nói ngực nhỏ

: nếu cô ấy mà có thật thì đâu còn là Mashiron nữa!

Shuwa-chan: “Ồ, tìm được rồi đây, Mashiron! Tớ biết là cậu vẫn ở đây mà! Đúng là tsundere chính hiệu. Đừng lo, cái tớ nói lúc nãy chỉ là nói dối thôi. Thực ra, tớ vừa nghĩ những lời ngọt ngào nhất đời dành cho cậu đấy! Cậu giờ chắc đang ngập trong tình yêu của tớ rồi!”

Mashiro Irodori: “Đi ngủ đây.”

: tôi thấy mấy ảo tưởng vẫn đang hoạt động mạnh mẽ

: Mashiron CHẮC CHẮN là đang đỏ mặt rồi!

: Đây là nhóm nghiên cứu. Chúng tôi sẽ không chấp nhận kết quả nào khác ngoài việc cô ấy đỏ mặt.

: làm ơn hãy làm nghiên cứu thật sự đi

Alice Soma: “Tôi cũng đọc được tâm trí của Awayuki-dono! Cô ấy nói, ‘Alice-chan dễ thương ngang với StroZero!’”

: Alice-chan, chắc là cô đang đọc tâm trí của chính mình thì có

: lol... mà thực sự đó lại là lời khen cao nhất đấy

: Chúng ta không còn ở cánh đồng W nữa, mà đã vào lãnh địa Frenzy Plant rồi

Hareru Asagiri: “Tôi đọc được tâm trí cô ấy. Nó... cay nóng lắm.”

: Harerun?!

: Cậu đọc được tâm trí của cô ấy á?!?!

: Tôi tưởng cô ấy chỉ nói đùa thôi, nhưng chắc một thiên tài như Harerun thì làm được, đúng không?

: nói cho bọn tôi biết đi! làm ơn đó! bọn tôi sẽ làm mọi thứ!

Shuwa-chan: “Hareru-senpai, xin hãy tôn trọng quyền riêng tư của kouhai chứ, được không?”

Hareru Asagiri: “Rõ.”

: Shuwa-chan, chắc cô nên bắt đầu bằng việc tôn trọng quyền riêng tư của chính mình trước

: Nếu cô ấy phải bịt miệng thế thì chắc là NÓNG thật sự!!!

Shuwa-chan: “À đúng rồi. Giờ chị đã ở đây, em thấy hình như chưa từng hỏi chị... muốn làm tình không?”

: trời ơi cô ấy đúng là điên thật

: Cô ấy gạ chuyện đó nhẹ nhàng như kiểu hỏi ai có muốn ra cửa hàng tiện lợi mua gì không. Nếu không để ý chắc bạn đã bỏ lỡ

Hareru Asagiri: “Không ngờ em lại hỏi chị chuyện đó với cái giọng nhẹ như không, kiểu như rủ đi mua đồ. Chị sẽ phải kéo Sei-sei đến và nhờ cô ấy thế chỗ chị.”

: Câu đó chảy ra tự nhiên thật. Cô gái nào nghe cũng phải tim đập loạn nhịp

: tim đập loạn nhịp! (tôi phải gọi cảnh sát thôi!)

: Thật thông minh. Từ giờ chắc phải cho câu này vào sách giáo dục giới tính. Các chàng trai nên lưu ý!

: Thế là ngày mai họ sẽ phải xoá cụm “tỷ lệ sinh thấp” khỏi Wikipedia

: “Thế giới của những trinh tiết đã mất”

: Nghe như tên bối cảnh của một bộ truyện tranh 18+ chỉ toàn tranh màu

: cảnh sát! alo??? cảnh sát đâu????

: Chỉ tiêu? Hoàn thành.

Sau khi Mashiron yêu dấu và Hareru-senpai xuất hiện, tôi hơi bị chệch chủ đề. Nhưng giờ quay lại với Castella thôi! “Để xem... Đây là Castella tiếp theo!”

Q: Ai là nhân vật anime đầu tiên bạn “crush”?

Của tôi là Tomoyo-chan trong Cardcaptor Sakura.

Shuwa-chan: “Câu này thú vị đây. Tôi thích nhiều nhân vật anime lắm. Nhưng người đầu tiên là ai nhỉ...? Còn mọi người thì sao?”

: tôi á? Rei Ayanami. Khoảnh khắc đó là lúc tôi thành otaku suốt đời

: Euphie trong Code Geass. Chắc cô ấy là tình đầu của tôi.

: Cậu chỉ muốn nói câu đó thôi chứ gì lmao

: Chibimaruko-chan. Mái tóc mái của cô ấy trông như răng cá sấu, đáng yêu cực. Tôi muốn cô ấy ăn tôi.

: ???????

: đó là một loại sở thích quá chuyên biệt??

Shuwa-chan: “Ahh, mấy cuộc bàn luận anime luôn khiến không khí sôi động! Còn tôi... chắc là Ai-chan trong Thám tử lừng danh Conan.”

: ồ. nghe cũng hợp lý đó

: Ừ, nghe hơi kỳ nhưng tôi hoàn toàn hiểu

: Thật à?

: Nhân vật gốc khiến biết bao chàng trai “thức tỉnh”

: đúng vậy! cô giáo giáo dục giới tính của chúng ta!

: Đúng là sở thích đủ loại...

: Tôi muốn được khen vì đã xem bộ đó với tâm hồn trong sáng nhất

: Cô ấy chỉ buột miệng nói tên một nhân vật nữ mà chẳng ai bất ngờ cả XD

: Cô là lolicon à?

Shuwa-chan: “Đ-Đừng gọi tôi là lolicon! Chúng ta đang nói về hồi còn nhỏ mà! Ý tôi là... Dù ban đầu cô ấy là người lớn, nhưng giọng nói, cử chỉ và hành động đều rất nữ tính! Không nên cho phép nhân vật trẻ con lại gợi cảm như thế chứ. Nhưng tôi lúc đó cũng vậy: bị nhốt trong thân hình một đứa trẻ. Tôi thấy có một cảm giác đồng cảm kỳ lạ với cô ấy, chắc vì thế mà thích.”

: đừng biến thành kiểu otaku nói nhanh liên tục nhé lolol

: Thật là khó xử, bạn à

: Thú thật tôi cũng hiểu, nhưng nghe cô ấy nói thì kiểu... Thật là khó xử, bạn à

: Cô quay xe nhanh thật lmao

: Tôi đã thấy một người mặc đồ đen đang giao dịch khả nghi!!! Tôi mải mê theo dõi đến nỗi... không để ý đồng bọn của hắn tiến lại từ phía sau... Hắn cho tôi uống thuốc kích dục, và rồi... Chỗ đó của tôi sưng lên dữ dội!

: đừng cố giới thiệu cho cô ấy truyện BL doujinshi nữa

Shuwa-chan: “Tôi chỉ cố trả lời Castella một cách thành thật thôi mà... Thôi, câu tiếp theo...”

Q: “Bài ‘Geroro March’”

Gero! Gero! Gero! [Ọe! Ọe! Ọe!]

Iza haite~ Risuna’a shinryaku seyo [Và giờ hãy vào~ Chinh phục khán giả~]

Geggeroggero~! [Ọe ọe ọe~!]

Sake motte haishingo ni wa itsumo nomu [Tay cầm rượu, lúc nào sau stream cũng uống]

→ “Ki wo tsuke~! Me wo samaseeeee!” [→ “Cẩn thận~! Tỉnh rượu đi!!!”]

Awayuki haishin kiriwasure [Awayuki quên tắt stream]

Asa me ga same, denwa kakaru [Sáng dậy nhận điện thoại]

Gero hakinagara haishin kiru [Tắt stream trong khi vẫn đang ọe]

Risuna’a no hannou, dou daro [Khán giả phản ứng ra sao?]

Nanja kora, yabai ne, torendo ichi-i! [Cái quái gì đây, ghê thật, lên top trend!]

Shuwa-chan: “Trời ơi, tôi thích cái này quá. Nhưng nó lại gói gọn hết trong Castella rồi. Giờ tôi đáp sao đây? Thôi kệ, chắc hát luôn!”

: Dù chỉ là lời, nhưng tôi có thể nghe nhịp điệu trong đầu mình, hay thật

: Trời ơi cô ấy hát thật kìa lmao

: thuyết mới: Shuwa-chan là người ngoài hành tinh

: Khoan. Ý là trước giờ chúng ta nghĩ cô ấy đến từ Trái đất sao?

: Trong câu chuyện đó có Geroro à...?

: Tôi nhớ hình như anh ta là đội trưởng trong anime...

: trời ơi, bộ đó buồn cười cực. Nhiều parody và tham chiếu. Tôi nên xem lại

Shuwa-chan: “Giờ nghĩ lại, Alice-chan nói chuyện cũng hơi giống ông trung sĩ đó nhỉ? Vậy không phải em ấy mới là người ngoài hành tinh sao?”

: ô chờ đã! chờ đã...

: Cô biết nhiều quá rồi đấy.

Alice Soma: “Em đến từ hành tinh Deviluke! Em đến Trái Đất để cưới chị, Awayuki-dono!”

: Không phải đây là một trong những hành tinh mà Samus đã phá huỷ sao?

: Cô là một sinh vật không thể để tồn tại!!!

“Lớn đuôi đàng hoàng rồi hãy nói chuyện lại với tôi.”

Q: Nếu có làm một bài hát gốc, thì Awa-chan sẽ làm một bài siêu u sầu dồn hết khả năng ca hát vào, hay Shuwa-chan sẽ làm một bài điện tử đầy meme?

“Thật ra... cả hai. Một bài hát gốc à? Nghe cũng ngầu đấy. Một bài hát chỉ dành riêng cho tôi. Mọi người muốn nghe loại nào hơn?”

: bài điện tử! tôi cá là cô sẽ thu toàn bộ phần trống bằng những âm thanh phát ra từ StroZero

: Snare thì là tiếng pshhh, hi-hat là tiếng lon rỗng va nhau, tom là đập vào lon còn nửa, còn bass thì lấy giọng nôn của Shuwa-chan!

: Nghe giống quảng cáo StroZero hơn là bài hát gốc của Shuwa-chan...

: Tôi thích cách mọi người mặc định mọi âm thanh từ Shuwa-chan đều thuộc “âm thanh StroZero” lol

: Tôi muốn nghe bài siêu u sầu. Awa-chan hát hay, nên chắc thể loại nào cũng ổn thôi

: Chuẩn. Cô ấy hát từ tận gan, đúng như phải thế

: Chắc đây là “giọng từ ruột” mà Yamadera-chan từng nói đến

“Ô, nhiều ý tưởng ghê!” Tôi ngừng lại. “Tôi biết rồi! Hay là làm một bài collab giữa Awa và Shuwa?! Hai vị ngon nhất kết hợp với nhau thì còn gì bằng!”

: MỘT THIÊN TÀI VỪA XUẤT HIỆN

: Quá đã, tôi muốn nghe liền!

: sẽ kiểu Shuwa làm boke còn Awa làm tsukkomi à?

: Collab trong mơ

: Sẽ tuyệt lắm!!!

Chat đột nhiên tăng tốc. Chắc là chủ đề ca hát được chuộng lắm. Tôi nghĩ mình đã thử đủ thứ rồi, nhưng hoá ra vẫn còn nhiều trải nghiệm chưa thử. Ừ, chắc tôi sẽ nói chuyện với quản lý xem sao!

Q: Khoảnh khắc nào khiến cô sốc nhất từ trước đến giờ?

Tới Castella tiếp theo... Tôi nghĩ: chuyện này phải lục lại ký ức. Hmm... để xem...

“Điều đầu tiên tôi nhớ là vụ quên tắt stream, nhưng chắc mọi người biết rồi... Ồ! Chắc là vụ ‘người SEGA’! Đó mới thật sự sốc!”

: Ý tôi là cô sốc đến mức nôn luôn lmao

: Chỉ riêng sự thật đó đã buồn cười quá rồi XD

: Người SEGA?

: Một nhân vật bí ẩn mới xuất hiện!

: Ý cô là công ty game đó hả?

“Ừ đúng rồi. Nhưng nói thế chắc mọi người chưa hình dung được. Để tôi kể từ đầu nhé, woohoo!”

: oke!

: Sẵn sàng!

: Nếu là chuyện Shuwa-chan thì chắc chắn sẽ điên rồ lắm LOL

: Khi cô ấy stream solo thì đúng 100% là diễn hài, game không quan trọng hahaha

: Hóng quá! 211

“Rồi, nghe này...”

Chuyện đó xảy ra trước khi tôi gia nhập công ty bóc lột kia, khi tôi vẫn còn là học sinh cấp ba, ngập tràn hy vọng hão huyền về tương lai. Hôm đó là cuối tuần, tôi rủ hai người bạn thân đi chơi ở khu phố mua sắm, nên bọn tôi bắt xe buýt từ khu nhà mình ra đó. Mọi thứ khá bình thường; chẳng ai trên xe nổi bật cả.

Nhưng có một người đàn ông mặc vest đang ngủ ngon lành ở ghế phía sau, chếch chéo so với tôi; vì ghế bên cạnh trống nên ông ta dựa cả lưng và đầu vào cửa sổ. Và rồi, chỉ một từ ông ấy nói ra đã kéo tôi vào một thế giới phi thực.

“SE~GA~” (giọng cực hay)

Mọi người trên xe giật mình. Ai cũng từng nghe đoạn âm thanh này khi bật máy SEGA hay xem quảng cáo. Và ông ấy vừa nói hoàn hảo tuyệt đối—y như âm thanh đó vừa được trích từ đĩa CD.

Tất cả đều quay lại nhìn theo phản xạ, nhưng thấy ông ta vẫn ngủ nên ai nấy lại quay về tư thế cũ.

Nhưng sự yên bình không quay lại, vì giờ đây trên xe tràn ngập một cảm giác căng thẳng kỳ lạ.

Tại sao lại “SEGA”?

Ông ấy đang ngủ, sao lại phát âm rõ ràng thế?

Ông ta có phải điệp viên bí mật của SEGA? Hay chính là Segata Sanshiro?

Mega Drive cơ bản là một cái Roomba đấy biết không?

Khoan... ông ta đang mơ gì mà lại nói mớ như vậy?

Mọi suy nghĩ của tôi bị SEGA chiếm hết. Không tìm ra câu trả lời, tôi bắt đầu thấy sợ. Mọi người trên xe cũng lộ vẻ căng cứng, lưng thẳng đơ, trán toát mồ hôi.

May là bác tài, dù bất ngờ, vẫn lái bình thường. Tới bến tiếp theo, căng thẳng dịu xuống chút ít—vì loa thông báo bến đã đánh thức ông SEGA.

Giống như ai đó vừa tỉnh khỏi trạng thái bị ma nhập. Tiếng thở phào vang lên khắp xe. Ai cũng nghĩ “bản ngã SEGA” đã biến mất.

...Nhưng rồi nó lại xảy ra. Một vài người không biết chuyện bước lên xe. Một người trong số đó tiến đến chỗ ông vừa tỉnh và hỏi:

“Xin lỗi, tôi ngồi đây được chứ?”

“SE~GA~” (giọng cực hay)

“Hả?”

Cả xe lại đồng loạt kêu lên. Thế giới của chúng tôi chìm vào bóng tối lần nữa. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào ông ta, miệng há hốc. Người vừa hỏi đứng đờ ra, không biết phải làm gì.

“...Hả?”

Cuối cùng, ngay cả ông ta cũng ngạc nhiên—ông ấy không hiểu vừa nói gì.

...Và thế là bọn tôi trải qua quãng đường còn lại trong một tình huống kỳ quái nhất đời.

“Hết chuyện rồi đó,” tôi nói. “Mọi người thấy sao?”

: Tưởng tượng thôi cũng thấy siêu phi thực LOL

: XDDD chả có gì hợp lý và cô chẳng giải thích gì cả

: Đây là sự kết hợp của một chuyến phiêu lưu kỳ dị và cơn mê sảng khi say à?

: Cảm nghĩ của bọn tôi: “Hả?”

: Cái quái gì vậy lmaoooo

Đúng như dự đoán, kết thúc câu chuyện là hỗn loạn trong chat: tiếng cười xen lẫn hoang mang.

“Tôi cũng chẳng biết ông ấy là ai...” tôi nói. “Lý thuyết cá nhân của tôi là ông ấy đang làm quảng cáo ngầm cho SEGA.”

: Đừng làm ông ấy nghe như gián điệp chứ lol

: Đây là cách marketing ngầm hoạt động sao?

: Ý tôi là, cả xe không nghĩ về gì ngoài SEGA, nên tính ra cũng quảng cáo thành công đấy

: Chắc chỉ là một fan cuồng SEGA thôi (tin tôi đi, tôi là thám tử)

: Nếu tôi ở đó chắc cười banh nóc XD

“Này, đừng hiểu lầm—nó đáng sợ lắm! Hiếm khi nào gặp tình huống mà não bạn hoàn toàn không xử lý nổi. Nỗi sợ trước điều chưa biết! Tôi nổi da gà luôn...”

Và đó là câu chuyện về cú sốc lớn nhất tôi từng trải qua—ít nhất là cho tới lúc này.

Nhưng khi đó, tôi đâu biết... câu chuyện này sẽ dẫn tới một cú sốc còn lớn hơn nữa trong tương lai...

Nhiệm vụ Giành lại quyền kiếm tiền của Sei-sama

Hôm đó là ngày tôi có buổi gặp mặt trực tiếp với Suzuki-san. Buổi họp diễn ra suôn sẻ, sau đó chúng tôi còn đi ăn trưa cùng nhau. Nhưng khi chuẩn bị ra về, tôi chợt nhận ra mình bỏ quên một thứ trong văn phòng. Thế là cả hai quay lại để tôi lấy đồ. Và rồi, khi cuối cùng cũng định rời đi thật sự, tôi bắt gặp một gương mặt quen thuộc đang ngồi trên chiếc ghế dài cuối hành lang bên ngoài văn phòng.

“Hả?” tôi nói. “Shion-senpai?”

“Hả?” giọng đáp lại. “Ồ! Awayuki-chan! Lâu rồi mới gặp ngoài đời nhỉ! Em tới đây họp à?”

“Vâng. À thật ra, em quay lại để lấy đồ bỏ quên trong buổi họp.”

“Ôi trời! Awayuki-chan phải cẩn thận hơn chứ! Trông em không hề hoảng loạn nên chắc hôm nay vẫn an toàn. Nhưng chỉ một món đồ thất lạc thôi cũng có thể gây hậu quả xấu đấy!”

“Chị nói đúng, em sẽ ghi nhớ.”

“Vậy thì chị nghĩ từ giờ chị sẽ đi cùng em mọi lúc để chắc chắn em không quên gì nữa! Đưa lịch của em đây!”

“Em không muốn.”

“Một lời từ chối thẳng thừng mà mát rượi, nghe mà thấy đã. Em làm chị bất ngờ đấy. Nhưng khoan, chẳng phải em vừa nói sẽ ghi nhớ sao?!”

“Shion-mama, đúng là em nói vậy. Nhưng quan trọng hơn là cái gan của em. Chị có biết trong đó em giữ gì không?”

Cô ấy ngừng lại một chút rồi đoán: “StroZero?”

“Shuwa-chan.”

“Em giữ Shuwa-chan trong gan á?!” Shion-senpai nghiêng người về phía trước.

Tôi bắt đầu thấy vui nên giải thích một cách hãnh diện: “Cô ấy đang bị phong ấn trong gan em. Hãy nghĩ như vĩ thú trong Naruto vậy. Khi em uống StroZero, nó chảy vào gan, trả lại sức mạnh cho cô ấy và phá phong ấn.”

“Chị không nghĩ vĩ thú bị phong ấn trong gan đâu.”

“Dù sao, ý em là… giữ gì trong đầu không quan trọng, vì gan em toàn là shuwa-shuwa.”

“Đôi khi em nghĩ ra mấy logic kỳ cục thật đấy.”

“Nhưng nhân vật hai mặt thì rất ngầu mà? Em thấy họ thường được yêu thích.”

“Sự nổi tiếng đó là do khoảng cách tính cách tích cực.”

“Còn của em thì không tích cực sao?”

“Khoảng cách của Shuwa-chan là hướng tiêu cực! Giống như Vegeta và Goku hợp thể mà lại thành… Nappa vậy!”

“Đúng là thảm họa hợp thể. Mà chị nghĩ nếu Nappa hợp thể với Nappa thì ra cái gì?”

“Nanappappa?”

“Nghe như bố của Nappa vậy!”

“Và chị là mẹ!”

“Fan sẽ không để chị yên đâu. Chat sẽ nổ tung vì chuyện này. Với lại, nói về khoảng cách tính cách thì đây là Live-On. Chị đâu chỉ nói về em. Chẳng phải ai cũng đã ‘phát điên’ theo hướng tiêu cực vượt ngoài thiết lập ban đầu sao?”

“Chắc là không. Các chị đúng là toàn những người khó chiều!”

“Em cũng là một phần của nhóm vui nhộn này đó. Thôi, nói đùa vậy đủ rồi, em sẽ cẩn thận không bỏ quên gì nữa.” Sau khi trò chuyện một lúc, tôi chợt thắc mắc Shion-senpai làm gì ở văn phòng. “Chị cũng tới họp à?”

“Ừ,” chị trả lời. “Nhưng chị xong rồi, giống em thôi. Chỉ là Sei-sama đi cùng chị, và cô ấy vẫn chưa ra. Chị đang đợi.”

“À, lần trước gặp chị cũng đi với cô ấy. Dạo này cô ấy sao rồi? Ý em là… từ góc nhìn của chị.”

“Em đang hỏi chuyện kiếm tiền ấy à?”

“Vâng.” Theo như tôi biết, Shion-senpai là người thân nhất với Sei-sama. Có thể chị ấy thấy được điều mà tôi không. Nhân tiện gặp rồi thì hỏi cũng chẳng mất gì.

Shion-senpai khoanh tay suy nghĩ vài giây, rồi đáp bằng giọng lo lắng: “Chị hơi lo đấy! Nhưng Sei-sama… cô ấy thụ động với chính mình, kiểu như không muốn bộc lộ điểm yếu. Nên chẳng bao giờ nói gì với chị cả.”

“Đến chị mà cô ấy cũng không nói sao?”

“Ừ! Hôm nay gặp nhau, cô ấy vẫn diễn như không có gì, không hề lo lắng gì hết. Haiz. Chị biết đó là giả vờ thôi.”

“Ra vậy...” Câu trả lời vừa mang chút giận vừa rõ ràng là lo lắng. Có vẻ chuyện đó đã ảnh hưởng không nhỏ đến Sei-sama.

“Thật ra chị cũng không dám chắc lắm.”

“Hả, thật sao?”

“Ừ. Trước đây Sei-sama hay đùa về việc mất quyền kiếm tiền. Có lần, ngoài stream, chị hỏi nếu mất thật thì cô ấy sẽ làm gì. Cô ấy nói sẽ tính tiếp khi tới lúc đó, và cứ vui hết mình hiện tại vì đó là con người cô ấy. Và chị tin là cô ấy không nói dối.”

Hmm… Vậy thì mình vẫn chưa đoán trúng sao? Khó hiểu thật…

“Có thể cô ấy không lo về chuyện kiếm tiền, mà là…” Shion-mama lẩm bẩm.

“Gì? Chị vừa nói gì?” tôi hỏi lại, nhưng đúng lúc đó, một cánh cửa gần đó mở ra và Sei-sama bước ra. Có vẻ buổi họp đã kết thúc.

“Xin lỗi để cậu đợi, Shion-kun.” Cô ấy khựng lại khi thấy tôi. “Ồ, Awayuki-kun. Em cũng ở đây à?”

“Vâng,” tôi đáp. “Em tình cờ gặp Shion-senpai nên trò chuyện thôi.”

“À ra vậy, tốt quá. Cảm ơn em đã giúp chị ấy đỡ buồn chán khi chờ. Hai người nói chuyện gì thế?”

“Về Nappa trong Dragon Ball.”

“Ồ, chế độ chiến đấu của Namihei à?”

“Không, không, đó là người hoàn toàn khác mà!”

“Nhưng chẳng phải Nappa chỉ là Namihei tức giận tới mức sợi tóc duy nhất trên đầu cũng rụng sao?”

“Không, họ chỉ giống đầu thôi. Còn cơ thể và mặt thì hoàn toàn khác loài. Với lại, Namihei vẫn còn tóc ở phía sau đầu.”

“Nhưng tóc đó cũng rụng mà?”

“Chị đặt quá nhiều hy vọng vào một sợi tóc rồi đó.”

“Namihei: ‘Đất này tốt để trồng Saibamen.’”

“Không, anh ta sẽ không bao giờ nói thế. Em không muốn tưởng tượng cảnh Namihei nói về trồng Saibamen như trồng hoa trong vườn.”

Hmm… Ngay cả khi nói chuyện trực tiếp thế này, mình cũng không thấy gì khác thường ở cô ấy. Có lẽ cô ấy sẽ chết nếu không pha trò—vẫn như mọi khi thôi. Nhưng, khi vừa bước ra khỏi phòng, có lẽ cô ấy đã hơi khác một chút. Tuy nhiên, mình không gặp cô ấy ngoài đời nhiều, nên cũng chẳng thể chắc chắn.

“Lâu hơn thường lệ đấy,” Shion-senpai nói, có chút khó hiểu. “Họ nói gì với cậu à?”

“À, bọn tớ chỉ nói chuyện mấy thứ liên quan đến kiếm tiền thôi,” Sei-sama giải thích. “Kích thích cực mạnh luôn, nói thật đấy.”

“Chưa bao giờ nghe cách kì cục hơn để tự kích thích bản thân,” Shion-senpai lẩm bẩm. “Mà họ có giận cậu không?”

“Không hẳn? Thực ra, bên quản lý đang hỏi nền tảng tại sao kênh kiếm tiền của tớ bị gỡ. Họ đang xử lý vụ này.”

“Thật sao?! Tuyệt quá!”

“Ừ thì, tớ biết ơn lắm chứ. Chỉ là xin lỗi vì đã gây ồn ào thế này.” Sei-sama mỉm cười ngượng nghịu.

“Nhưng nếu không lấy lại được sớm thì chị có gặp rắc rối không?” tôi hỏi.

“Thì tất nhiên là có. Nhưng nói về Sei-sama ấy... có một cái ranh giới, và cô ấy cứ nhảy qua nhảy lại như đang học thể dục. Đến giờ, chị thấy mất kiếm tiền chỉ là chuyện nhỏ để đem ra đùa thôi.”

“Vậy là cuối cùng chị cũng nói thẳng rồi,” tôi nhận xét. “Lần trước em cũng hỏi rồi. Chị chỉ muốn người khác chọc chị và cùng cười vào chuyện này đúng không?”

“Ừ, đúng thế. Ý chị là, sớm muộn gì chị cũng lấy lại được thôi. Chỉ là, với tính mấy người còn lại, khiến các em coi nó như trò đùa không phải dễ...”

“Hả?” tôi nói. “Sao lại không? Nếu chị cho phép, em sẵn sàng chọc chị đến tận cùng trái đất. Cũng là cách hay để xả stress mà.”

“Ừ, tớ cũng đồng ý,” Shion-senpai nói. “Với tư cách mama và bạn bè, tớ có khối chuyện muốn nói với cậu. Đây là cơ hội tốt!”

“Các cậu...” Sei-sama ngập ngừng. “Nói thật đấy à?”

Tôi nhìn cô ấy đầy khó hiểu. “Có vấn đề gì sao?”

“Rốt cuộc thì điều gì ngăn cản chuyện đó?” Shion-senpai hỏi. “Đấy là thứ chúng tôi không hiểu.”

Trong vài giây, mắt Sei-sama mở to. Có vẻ cô ấy thực sự bất ngờ trước phản ứng của chúng tôi. Nhưng rồi cô bật cười, trông hơi xấu hổ. “Các cậu tốt thật đấy. Nhưng rồi một ngày các cậu sẽ hiểu thôi.”

Cả hai chúng tôi nhìn cô ấy đầy ngơ ngác. Nhưng Sei-sama bỏ lại câu nói đầy ẩn ý đó, trở về vẻ bình thường, và bắt đầu bước ra khỏi văn phòng.

Tôi nghiêng đầu khó hiểu, định đi theo, thì nghe tiếng rên lạ của Shion-senpai bên cạnh khiến tôi dừng lại. “Shion-senpai? Sao thế?”

“Chị không thích chuyện này,” cô ấy đáp.

“Hả?”

“Cái kiểu thái độ đó là sao? Như thể cô ấy biết hết mọi thứ mà không chịu nói! Cần phải ngừng làm bộ ngầu ngay lập tức!”

“Whoa!” Shion-mama thực sự tức giận. Giọng cô ấy vẫn nhỏ để Sei-sama không nghe thấy, nhưng đây là lần đầu tôi thấy cô giận vậy.

“Chị thấy cái mặt buồn bã của cô ấy khi rời phòng!”

“Chị cũng thấy à? Em cũng thấy hơi lạ.”

“Nếu cả hai cùng thấy thì chắc chắn rồi! Nhưng với cái kiểu cô ấy đang hành xử, sẽ không chịu nói gì đâu... Dù sao thì, cô ấy bắt đầu lạ lạ từ khi bị gỡ kiếm tiền đúng không? Thôi, chị không quan tâm trong đầu cô ấy nghĩ gì nữa. Đã đến mức này, chị sẽ giải quyết vấn đề! Có chết cũng xử xong!”

“Sh-Shion-senpai?” Chị đang bắt đầu làm em sợ đấy!

“Hửm?” Sei-sama nói. “Hai người sao thế? Còn cần gì ở văn phòng à?”

“Này! Sei-sama!” Shion-senpai hét.

“Hử? Gì thế? Sao mặt giận dữ vậy?”

“Ngay bây giờ! Chúng ta sẽ mượn phòng và họp để tìm cách lấy lại kiếm tiền cho cậu ngay!”

Sei-sama và tôi đồng thanh kêu: “Hả?!”

Nhưng Shion-senpai rõ ràng không để bất kỳ ai phản đối...

“Chúng ta sẽ bắt đầu cuộc họp lập kế hoạch chiếm lại kiếm tiền cho Sei-sama!” Shion-senpai tuyên bố.

“Quá đã! Tớ chờ cái này lâu lắm rồi!” Hareru-senpai reo lên.

“Khoan, Shion-kun. Cậu không nghe tớ nói ban nãy à? Rằng tớ không muốn làm to chuyện này nếu không cần thiết?” Sei-sama nhắc.

“Câm đi! Tớ chịu đủ mấy trò tự luyến của cậu rồi!” Shion-sama quát.

“Đúng! Cả cái trò tự luyến-hậu môn của cậu nữa!” Hareru-senpai hùa theo.

“Nghe có vẻ ngầu đấy, nhưng Hareru-kun, cậu chỉ là kẻ biến thái cấp cao thôi đúng không?”

Tôi không nhịn được mà nói: “Sei-sama, em nghĩ chính chị mới đang cố nói sao cho ngầu. ‘Biến thái cấp cao’? Người ta gọi đơn giản là đồ biến thái thôi.”

Vừa nói, tôi vừa đảo mắt nhìn quanh bàn, vô thức nheo mắt. Sau khi tuyên bố, Shion-senpai nắm tay Sei-sama lôi vào phòng mượn. Tôi cũng đi theo vì thấy hợp lý. Và giờ chúng tôi—bao gồm cả tôi—đang bắt đầu một cuộc họp kỳ cục.

Tôi nghĩ mình cũng rảnh, nên chẳng ảnh hưởng gì, nhưng mà...

“Tại sao chị lại tham gia như thể chuyện này hiển nhiên vậy... Hareru-senpai?” tôi hỏi.

Không hiểu sao cô “loli hợp pháp” này bỗng nhiên ngồi ở bàn, còn vỗ tay cổ vũ bắt đầu họp.

“Em chưa từng thấy chị đâu cho tới giây phút chị xuất hiện ở đây,” tôi thêm.

“Tôi nghe Oshio mượn phòng làm gì vui vui, nên nhảy vào luôn!” Hareru-senpai giải thích.

“Vậy là chị chỉ là kẻ phá đám thôi à?” tôi nói.

“Không! Chị không phá đám! Chị là bạn thật sự của các cậu! Cậu đồng ý với tôi chứ, ‘Tự luyến-hậu môn Đỏ’? Hay còn gọi là Seisei?”

“Đừng lấy tên Blue Exorcist ra đùa!” Sei-sama kêu lên. “Đấy là bộ phim thống trị thời kỳ chuunibyou của tôi!”

“Ồ, tác phẩm tội lỗi thật!” Hareru-senpai nói.

“Các người thôi coi Sei-sama như nhân vật ‘hậu môn tự nhiên’ đi được không?” Sei-sama phản đối. “Nếu nó thành tính cách thật thì không quay lại được đâu.”

“Vậy chị nghĩ là quay lại được à?” Hareru-senpai và tôi đồng thanh hỏi.

“Im lặng một lát đi!” Shion-senpai hét. “Nếu các người thích mông đến thế thì mặc bỉm rồi nhào vô đây!”

“Cái kiểu bùng nổ gì kỳ vậy?!” cả ba chúng tôi hét cùng lúc.

Shion-senpai, từ đầu cuộc họp đến giờ im lặng, bỗng bùng nổ trong cơn giận phá hỏng hình tượng. Tôi thì lập tức gọi Kaeru-chan.

“Alo? Có chuyện gì vậy mama? Chị không hay gọi đột ngột mà.”

“Alo, Kaeru-chan. Shion-senpai vừa hét bảo đến gặp chị ấy trong tình trạng mặc bỉm. Muốn qua không?”

“Lời mời dự tiệc bỉm? Kaeru sẽ đến ngay.”

“Tránh xa ra!” Shion-senpai hét. “Nếu có thêm vai boke trong phòng này nữa, chúng ta sẽ không họp nổi đâu!!!”

“Xin lỗi,” tôi nói với Kaeru-chan. “Em chỉ cần mang bỉm rồi về nhà nhé?”

“Kaeru có thể mặc luôn được không?”

“Khoan, nhưng bọn mình cần bốn cái.”

“Kaeru có thể mặc chồng lên nhau.”

“Phần dưới của em sẽ trông như Zeong mất,” tôi nhận xét.

“Em không cần đến luôn cũng được!” Shion-senpai khăng khăng. “Kaeru-chan, ở nhà ngủ đi hay gì đó!”

Việc đùa giỡn loạn xạ đã khiến Shion-senpai tự kết thúc cuộc gọi hộ tôi. Chính chị là người bảo bọn em phải mặc tã tới đây cơ mà… tôi nghĩ thầm.

Nhân tiện, trong lúc hỗn loạn đó, tôi cũng lén gửi tin nhắn cho Nekoma-senpai bảo rằng bọn tôi đang họp gấp, và chỉ nhận lại đúng một câu trả lời “Giờ là lúc” — chẳng liên quan gì hết. Khoan, mình phải làm gì đây? Tôi tự hỏi. Nếu chị ấy không ngăn họ, thì mình cứ ngồi đây tham gia luôn à? Con mèo đó lúc nào cũng khó đoán…

“Được rồi!” Shion-senpai nói. “Giờ thì bắt đầu họp thật sự! Tôi thề sẽ giành lại cái kiếm tiền chết tiệt của Sei-sama và giải quyết hết vấn đề của cậu ấy một lần luôn!”

“Nhưng mà Shion-kun, cậu không cần phải tức giận như thế đâu—”

“Hmph!”

“Ồ, ồ. Có vẻ bọn tớ đã làm cậu nổi giận thật rồi…”

“Là vì chị giấu bạn bè chuyện này. Chị phải chấp nhận thôi,” tôi nói, cố thuyết phục Sei-sama khi thấy chị vẫn giữ thái độ ngượng nghịu bất thường. Thật ra, tôi nghĩ nếu chị ấy thực sự không muốn ở đây, tôi sẽ kiếm cớ để đưa chị ra ngoài. Nhưng thấy chị vẫn ngồi yên, dù vẻ mặt đầy bối rối, tôi đoán chắc không hẳn vậy. Còn là do muốn được cứu hay là cảm thấy có lỗi với bạn bè thì lại là chuyện khác.

“Xin lỗi mọi người,” Sei-sama nói, “nhưng vẫn có những thứ tớ chưa tự hiểu rõ. Dù có nói ra thì tớ cũng không chắc là đúng.”

“Lại vòng vo nữa!” Shion-senpai phàn nàn. “Nói thẳng ra là chỉ cần lấy lại được kiếm tiền thì mọi chuyện sẽ xong, đúng không?!”

“Ờ… nếu nói một cách nghiêm túc thì đúng là vậy, nhưng—”

“Vậy thì làm thôi!” Shion-senpai cắt lời. “Tôi, mama Shion, sẽ giải quyết vấn đề ngu ngốc này trong một cú! Cứ xem tôi đây!”

“Trời ơi. Giờ cậu giống con nít hơn là mama rồi đấy. Đúng là phiền phức.”

“Đừng lo, Thánh nhân!” Hareru-senpai chen vào. “Lúc cần bắt nạt cậu, bọn này sẽ làm tới bến luôn!”

“Để đó cho em,” tôi nói. “Em sẽ biến chị thành bao cát hảo hạng.”

“Thôi nào, hai người, tha cho cô ấy đi,” Sei-sama khổ sở nói.

Khoan, tôi nghĩ. Hareru-senpai vừa gọi chị ấy là Thánh? “Này, Hareru-senpai, lúc nãy không phải chị gọi chị ấy là Seisei sao?”

“Tự dưng chị muốn gọi là Thánh, nên gọi thôi!” chị ấy đáp. “Nhưng nó không hợp lắm trong tình huống này, nên chị quay lại gọi Seisei! Lúc đó chị nghĩ ý tưởng hay lắm, nên thử thôi! Đó là phong cách Harerun của chị!”

“Ờ,” tôi nói. “Vẫn như mọi khi nhỉ.” Hareru-senpai nổi tiếng là đặt biệt danh cho toàn bộ thành viên Live-On, nhưng lần này dù vừa nảy ra ý mới, chị ấy lại thấy nó chẳng hợp lắm.

À, nhân tiện, chị ấy cũng đã đặt xong biệt danh cho thế hệ 4, dù không làm ngay khi họ gia nhập. Danh sách giờ như sau:

Gen 2:

Nekoma-senpai = Nekomaaa

Sei-sama = Seisei

Shion-senpai = Oshio

Gen 3:

Tôi = Awacchi hoặc Shuwacchi

Mashiron = Maashii

Chami-chan = Chamakko

Hikari-chan = Pikarin

Gen 4:

Kaeru-chan = Froggy (vì “kaeru” nghĩa là “ếch”)

Ehrai-chan = Bosslady

Alice-chan = Aricchi (theo yêu cầu giống biệt danh của tôi)

“Chị có thể sẽ đổi biệt danh Shuwacchi của em một ngày nào đó,” Hareru-senpai gợi ý.

“Chắc em buồn lắm đấy,” tôi đáp. “Chị đã gọi em thế từ trước đến giờ rồi mà.”

“Ồ, em quý chị đến mức muốn giữ biệt danh đặc biệt này à! Được, chị sẽ tiếp tục gọi như thế!”

“Ừ, vậy cũng được,” tôi nói. “Nhân tiện, tại sao chị gọi Sei-sama là Seisei?”

“Vì nó viết tắt của Saint Seiya, sao thế?”

“Cú sốc này đúng là choáng váng. Chẳng có chút yếu tố Sei-sama nào trong đó hết.”

“Thôi, thôi, hai người bớt tám đi!” Shion-senpai quát. “Giờ bắt đầu họp thật đây!”

Cuối cùng cũng nhắc nhở rồi, tôi nghĩ. Chắc vậy là hết phần nói lạc đề.

“Dù sao,” chị tiếp tục, “chúng ta phải lấy lại kiếm tiền cho Sei-sama bằng mọi giá! Nhưng trước hết, có một việc tôi cần xác nhận với mọi người.”

“Rõ,” Hareru-senpai nói. “Oshio là người nêu ra trước, cậu nói đi?”

“Tất nhiên là về lý do kiếm tiền bị cắt. Chắc cậu đã vượt qua một ranh giới nội dung nhạy cảm nào đó, đúng không, Sei-sama?”

“Ừ,” chị đáp. “YoTube-kun nói thế. Nhưng chẳng biết chính xác là đoạn nào.”

“Nếu như điều đó sai, chắc Gandhi cũng phải gào lên ‘Tại saoooo?!’ mất,” tôi chen vào.

“YoTube-kun dậy thì đúng là khó chịu thật,” Sei-sama nói.

“Khó chịu cho chị, chứ không phải cho nó,” tôi sửa.

“Khoan, ý em là chị bị chọc, chứ không phải YoTube-kun?! Rõ ràng em có hiềm khích với chị rồi!”

“Tsukkomi của nó sẽ ở cấp độ Masatoshi Hamada thời đỉnh cao đấy,” Hareru-senpai thêm vào. “Cậu chịu nổi không?”

“Hareru-kun nói dối như thở. Và tôi ước cô ấy dừng lại. Hamada thời đỉnh cao mạnh tới mức có thể đánh bay đầu một người đứng yên, cái đầu đó xuyên xuống đất, vòng quanh thế giới, rồi quay lại y nguyên chỗ cũ trên cổ,” Sei-sama nói.

“Đúng là một tsukkomi mang tính nghệ thuật,” tôi nhận xét. “Xét về mặt vật lý, là thế.”

“Thôi đủ rồi!” Shion-senpai ngắt lời. “Giờ chúng ta đang nói về YoTube đây!”

Như Sei-sama và Shion-senpai đã nói, tất cả bọn tôi đều stream trên nền tảng video lớn nhất và nổi tiếng nhất thế giới: YoTube. Với lượng người dùng khổng lồ, dịch vụ của nó rất tốt, dễ stream hơn so với các đối thủ. Nhưng cũng vì vậy mà vấn đề hay xảy ra.

Điển hình như chuyện của Sei-sama: quản lý cá nhân trên YoTube khá kém. Video có nội dung trưởng thành hoặc vấn đề đạo đức sẽ bị xóa, kênh bị phạt. Vấn đề là YoTube dùng AI để quyết định. Dù cách này hợp lý vì quy mô quá lớn để con người quản lý hết, nhưng AI đôi khi phán sai rõ ràng.

Một khi đã dùng nền tảng này, bạn phải chấp nhận rủi ro đó. Vấn đề lớn hơn là AI không thể giải thích rõ phần nào sai hoặc cần sửa gì để video được duyệt lại. Không nhận thức được lỗi của mình, nó khiến việc hỏi khi nào video được phục hồi trở nên vô vọng. Mọi thứ mù mờ, và mỗi người mất thời gian khác nhau để gỡ án phạt.

Vì công ty vận hành YoTube đặt ở Mỹ, ai biết tiếng Anh sẽ có lợi thế khi gửi yêu cầu hỗ trợ. Dù vậy, YoTube vẫn là một phần quan trọng của cuộc sống nhiều người, và việc mất quyền sử dụng sẽ khiến rất nhiều người bực tức. Với những người kiếm sống nhờ YoTube, như Sei-sama, việc bị phạt mà không rõ lý do là cực kỳ phiền toái. Đây cũng là lần đầu tiên Live-On gặp chuyện một thành viên bị mất kiếm tiền, nên chẳng ai chuẩn bị sẵn cách xử lý.

“Vậy thì tôi muốn hỏi mọi người,” Sei-sama nói. “YoTube-kun đã tóm được phần nào trong nội dung của tôi bằng cái ‘lưới fetish’ của nó?”

“…Có khi là chính sự tồn tại của chị?” tôi đáp.

“Câu đó hơi quá đáng đấy, Awayuki-kun.”

“Awacchi?” Hareru-senpai lên tiếng.

“Đúng rồi, Hareru-kun. Mắng cô ấy đi.”

“Ừ đúng.”

“Này!”

“Câu trả lời của Awayuki-chan có khi lại đúng đấy,” Shion-senpai xen vào. “Tôi thề luôn. Sei-sama thì hơi… ‘già dặn’ sớm, nhưng YoTube-kun cũng bướng cực kỳ!”

“Quả thật là tôi rất ‘già dặn’,” Sei-sama gật gù. “Chỗ giữa chân tôi già dặn đến mức sắp nổ tung ra luôn. Một cách rất… già dặn.”

“Tôi nghĩ chị vượt quá mức ‘già dặn’, vượt luôn mức trưởng thành rồi,” tôi đáp. “Như kiểu đã bắt đầu… ươn thối.”

“Hay cậu chuyển qua stream trên mấy trang web người lớn đi, Seisei?” Hareru-senpai đề nghị.

“Ý cậu là thành… AVTuber hả?” Sei-sama hỏi.

“Em không nghĩ là đúng hướng đâu…” tôi nói.

Sau đó, cả nhóm bỏ đùa sang một bên và bắt đầu bàn kế hoạch. Nhưng rốt cuộc, cách duy nhất tụi tôi nghĩ ra được là xem lại tất cả video cũ của chị ấy để tìm ra cái gì đã kích hoạt hệ thống, rồi cẩn thận hơn với những nội dung “quá đà” để tránh tái diễn.

Vấn đề là Sei-sama đã làm một đống video từ khi bắt đầu stream. Mà ngay cả với nội dung “quá đà” thì rốt cuộc ranh giới nằm ở đâu? Đó lại là câu hỏi không ai trả lời nổi.

Hiển nhiên, cuộc họp mới bắt đầu nên chúng tôi sẽ còn đào sâu hơn, nhưng với tôi, tất cả trông cực kỳ kém hiệu quả. Và tôi thấy các senpai cũng cùng cảm giác — không khí bắt đầu trở nên gượng gạo.

Rồi đột nhiên, tôi nảy ra một ý tưởng, dù không phải giải pháp trực tiếp. “Sao mình không làm việc này ngay trên stream luôn?” tôi gợi ý.

Ánh mắt cả nhóm đổ dồn vào tôi.

“Fan ruột của chị chắc còn nhớ lịch sử stream của chị rõ hơn chị đấy,” tôi giải thích. “Họ có thể góp ý ngay trên chat. Và điều đó cũng giải quyết được chuyện chị muốn chúng ta biến nó thành một trò đùa lớn.”

“À, hiểu rồi,” Hareru-senpai nói. “Nhiều fan của Seisei chắc đang lo cho chị ấy. Nếu mình biến nó thành một trò vui trên stream, vừa giúp họ yên tâm, vừa có thể tìm ra hướng giải quyết. Ý kiến hay đó, Awacchi!”

“Tôi cũng thấy cuộc họp này sẽ sớm bị sa lầy và phí thời gian thôi,” Shion-senpai nói. “Với lại cách đó vui hơn… Sei-sama nghĩ sao?”

“Ôi, tôi chẳng muốn gì hơn,” Sei-sama trả lời. “Nhưng mọi người chắc chắn chứ? Ý tôi là… chắc chắn muốn stream chung với tôi chứ?”

“…Có vấn đề gì sao?” tôi hỏi, hơi khó hiểu. Mọi người khác cũng trông bối rối.

“À, nhưng tôi có thể muốn để Nekomaaa tham gia thay tôi vào hôm đó,” Hareru-senpai lên tiếng.

“À… ra vậy…” Sei-sama khẽ nói.

“Gần đây tôi tập trung stream được, nhưng tôi đang làm một dự án khá quan trọng nên sắp bận lắm.”

“À, ra ý chị là vậy! Hiểu rồi, Hareru-kun.”

…Tôi gần như chắc là đã thấy rõ nét buồn trên mặt Sei-sama khi nghe Hareru-senpai không tham gia. Hiếm khi chị bộc lộ cảm xúc như vậy. Chắc chị ấy thực sự lo vụ mất kiếm tiền. Tôi nghĩ, mình sẽ phải giữ không khí vui vẻ và giải quyết nhanh nhất có thể.

“Vậy thì tụi mình hẹn ngày rồi cùng chat trước. Rồi stream!” Shion-senpai đề nghị.

Thế là hôm đó kết thúc. Hôm sau, chúng tôi xác nhận lịch của Nekoma-senpai. Và cuối cùng, buổi collab online bốn người cũng sắp bắt đầu.

“Giờ tôi kiểm tra nhé!” Shion-senpai nói. “Một, hai… tốt. Không vấn đề về âm thanh. Giờ chỉnh âm lượng…”

“Prrrr, prrrr.”

“Hử? Vừa nãy là Nekoma-senpai phải không?” tôi hỏi.

“Nya?” chị ấy đáp. “Phải, nhưng sao hỏi vậy?”

Còn vài phút trước khi bắt đầu, mỗi người tự kiểm tra thiết bị, và tôi nghe thấy tiếng như ai đang… thổi lưỡi. “Cái đó có tác dụng gì à?” tôi hỏi.

“À, hình như nó giúp thư giãn vùng miệng, có nhiều tác dụng… Tôi làm vậy từ khi bắt đầu stream.”

“Ra vậy. Có lẽ tôi cũng thử—”

“Ahh, ahh, ahhh, haaaah, ahhh! Ahh! Ahhhhhh!”

“Này. Ê, đồ thất nghiệp dâm đãng,” tôi nói.

“Gì thế, Awayuki-kun?” Sei-sama đáp.

“Chị rên cái gì vậy?”

“Đó là bài khởi động giọng trước khi stream. Chị làm thế lâu rồi.”

“Cái đó chắc là hồi chị làm diễn viên phim người lớn chứ gì! Chả giúp gì cho stream kiểu này đâu!”

“Giống như vận động viên thể hình bơm cơ trước khi thi ấy mà. Làm vậy tôi thấy hứng hơn. Muốn làm chung không?”

“Xin đừng biến cái này thành cảnh yuri trong AV. Và chị làm tai em chảy máu rồi, tắt mic đi.”

“Được rồi. Chị sẽ nhịn giọng… nhưng phải tha cho… đôi tay chị.”

“Đôi tay?! Ý chị là hồi nãy không phải luyện giọng?! Chị đang tự sờ mó rồi rên à?! ‘Điện áp’ mà chị nói là cái đó hả?! Chúng ta sắp bắt đầu stream rồi đấy!”

“Thì muộn rồi, sao không chơi thử ai ‘tự xử’ lâu nhất trước khi bắt đầu stream? Coi như thi ‘edging’ đi.”

“Đây không phải AV đã được lên kịch bản!!! Dẹp ngay!!!”

“Còn chị, chị chịu được hẳn ba giây.”

“Chị sẽ ra ngay khi bắt đầu stream! Chị không có tí kiên trì nào! Kể cả trong AV, chị sẽ ra lúc còn đang giới thiệu! Khán giả sẽ bối rối chết mất!”

“Ồ không, không đâu. Trong AV thì chẳng áp dụng logic bình thường.”

“…Thật à?”

“Muốn thử tái hiện không? Em đóng vai người giải thích kế hoạch với khán giả.”

“Được, em thử nhé. Xin chào mọi người! Hôm nay chúng tôi lại có một kế hoạch bẩn bựa để—”

“Nnnnggghhhh ra rồi ahhhhhhhhh!!!!”

“CÂM NGAY!!!!”

“Ơ, thế là không thành công à?”

“Có gì hay ho ở đây hả?”

“Này, chị nghe em nói ‘coming’ nên chị cũng nói lại từ đó cho ăn khớp. Không nghe thấy sao?”

“Không, không phải vậy! Chị không thể follow-up kiểu đó được! Sẽ đóng băng cả trường quay! Em không muốn thấy tai nạn stream từ chị, hiểu chưa?!”

Ba người kia đồng loạt “Hả” một tiếng.

“Đúng vậy. Ừm. Theo một cách nào đó, tai nạn livestream của em còn vượt xa cả thế. Em xin lỗi rất nhiều.”

Khoan đã. Sao mình lại là người xin lỗi ở đây?

“Đúng thế,” Sei-sama gật gù. “Và Awayuki-kun, em nên xin lỗi nhiều hơn nữa mới phải.”

“Được rồi, em có ý này,” tôi nói. “Hãy biến buổi stream này thành một kế hoạch hoành tráng để hút cạn máu chị.”

“Em đang mạo hiểm bước vào lãnh địa của Washizu rồi đó, nghe đáng sợ thật... À mà thôi. Nói thật, tất cả những gì chị nói từ nãy đến giờ đều là nói dối.”

“Nya,” Nekoma-senpai lên tiếng. “Tôi biết ngay từ đầu rồi, nên cũng chẳng bất ngờ gì!”

“Em cũng đoán được,” tôi nói. “Chị có cái công tắc bày trò lúc nào cũng bật mà.”

“Ha ha ha ha!” Sei-sama cười lớn. “Xin lỗi nhé. Thật sự là, sau khi mọi người nhắc tới mấy cái ‘routine’, chị nghĩ ra một trò đùa hay quá nên không nhịn được.”

Khoan, mình nghĩ. Sau khi nhắc tới routine? “Ý chị là trước khi nhắc tới routine chứ?” tôi hỏi.

“Không, chị thực sự rên rỉ như một thói quen đó,” chị ấy giải thích. “Tất nhiên là chị không... tự sướng đâu.”

“...Chị đang nói dối đúng không?” tôi lẩm bẩm. “Nekoma-senpai, xin hãy nói là chị ấy đang nói dối đi.”

“Tôi biết vì tôi là đồng nghiệp cùng lứa với chị ấy,” Nekoma-senpai nói đầy tự hào. “Sei lúc nào cũng làm vậy trước mỗi buổi stream thật đó!”

“K-Khoan! Nhưng chị ấy đâu có làm thế trong buổi karaoke collab của chúng ta!” tôi la lên.

“Không cần thiết,” Sei-sama giải thích. “Trước đó chị đã uống rượu và nói chuyện với em và Shion-kun rồi. Mấy tiếng rên đó chỉ là bài khởi động cho cổ họng thôi.”

“Xin đừng cố tỏ ra hợp lý bằng cách gọi nó là bài thể dục khởi động,” tôi đáp trả. “Chị suýt nữa làm em tin thật rồi đấy!”

Mình thật sự không muốn biết là senpai của mình rên rỉ trước mỗi buổi stream đâu... Nhưng mà, mình cũng thấy nhẹ nhõm về một điều khác.

“Giọng chị hôm nay nghe sáng hơn mọi khi đó, Sei-sama,” tôi nhận xét.

“Hử? Thật à?”

“Vâng. Nó rõ hơn nhiều so với khi gặp chị ở văn phòng.”

“Chị cũng không biết tại sao. Nhưng mà chị chưa collab một thời gian rồi. Có thể là do chị đang háo hức... Ừm, chắc nên kiềm lại chút—”

“Không cần đâu,” tôi ngắt lời. “Ngược lại, hãy tăng nhiệt hơn nữa đi.”

Trước buổi stream, mình không đoán được năng lượng của Sei-sama sẽ như thế nào, nhưng thật may, chị ấy trông vẫn giống như trước khi bị tắt kiếm tiền. Thậm chí còn vui vẻ hơn. Đây là lần collab đầu tiên của chị ấy từ khi bị demonetize. Có lẽ điều này cũng mang ý nghĩa đặc biệt với chị ấy.

“Heeeey, Awayuki-chaaan!” Shion-senpai gọi. “Hai người viết truyện ngắn cũng vui đấy, nhưng chuẩn bị sẵn sàng đi nhé? Sắp vào sóng rồi!”

“À, phải rồi!” tôi nói. “Xin lỗi!” Tôi vội vàng lấy thứ mình cần—từ trong tủ lạnh. “Psssshh! Ực ực ực ực! Phàaaaaaa! Muốn routine hả? Đây chắc chắn là routine của tôi rồi!”

“...Nekoma-kun,” Sei-sama nói. “Có thấy routine của Awayuki-kun rất giống của tớ không?”

“Hai người đều ở đáy vực rồi,” Nekoma-senpai chỉ ra. “Tốt nhất là đừng đấu đá nhau nữa, nya.”

Tuyệt! Mình đã “shuwa-shuwa” xong, giờ thì bắt đầu thôi: Kế Hoạch Giành Lại Kiếm Tiền Cho Sei-sama!

Buổi stream bắt đầu, bọn tôi giới thiệu và chào hỏi xong xuôi. Sau đó, Shion-senpai bắt đầu mô tả nội dung hôm nay.

: Sex-samaaaa!!!

: cái tiêu đề stream... lol

: Giành lại? Khi mà chị basically tự dâng cho họ trên mâm bạc à?

: Collab lớn! Mình chỉ mừng là chị vẫn ổn thôi!

: LOL shuwa-chan cứ thoải mái chơi với mấy người gen 2 như không có gì

À phải rồi, mình chợt nhận ra mình là người duy nhất ở đây không thuộc gen 2.

“Thật ra thì tôi bị cuốn vào vụ này thôi... Tôi sẽ cố gắng không làm phiền các senpai quá nhiều.”

“Awayuki-kun là FWB của chị, nên về cơ bản cũng là cùng lứa thôi,” Sei-sama nói. “Không có vấn đề gì cả.”

“Và chị là người duy nhất ở đây mất kiếm tiền,” tôi tiếp lời. “Xin hãy cố gắng đừng làm phiền chúng tôi quá nhiều.”

“Khoan. Chị tưởng chị là nhân vật chính của buổi stream này chứ. Chị còn vừa phong cho em là FWB, vậy mà giờ em xử chị vậy à? Đúng là kiểu lật mặt từ M sang S.”

“Ít nhất hãy dùng cách nói bình thường như ‘cắn tay người cho mình ăn’ hay gì đó đi!” Shion-senpai kêu lên.

“Cú tsukkomi đó hay đấy, Shion!” Nekoma-senpai tán thưởng. “Như mong đợi!”

: đúng là bạn thân, vừa bẻ trò đùa kỳ lạ lại ngay lập tức, tee tee!

: khi chị nói lật từ M sang S tôi còn tưởng là mấy cái vật lý hay toán học

: Nam châm à?

: Muốn biết điều hay ho không? Nếu áp nam châm vào người, bạn sẽ thấy nó cứng, chắc, và mạnh.

: mấy cái đó chẳng liên quan gì đến nam châm hết!

: Physics (rất physical)

Tôi nghĩ... Chúng tôi đang stream trên kênh của Sei-sama vì chị ấy nhờ, nhưng chat trông hơi ảm đạm khi thiếu mấy màu sắc sặc sỡ của superchat mà mình quen. Cảm giác thực tế phũ phàng—kiếm tiền của chị ấy thật sự biến mất.

Dù vậy, tôi vẫn quý mến senpai và muốn chị ấy vực dậy sớm nhất có thể. Buổi stream này, bọn tôi phải biến mọi chuyện thành trò đùa để chat bớt lo, rồi cùng nhau bàn cách lấy lại kiếm tiền. Sẽ khó đấy, nhưng tôi tin là cả bọn sẽ làm được!

“Dù sao thì, câu mở màn thế là đủ rồi,” Sei-sama nói. “Giờ vào việc chính nào. Này chat, mọi người nghĩ vì sao kiếm tiền của chị bị cắt?”

“Vì hầu như tất cả những gì chị nói và làm?” tôi đề nghị.

“Tôi nghĩ là vì vẻ ngoài của cậu!” Nekoma-senpai nói.

: Tại cái tên Sex-sama?

: giọng chị quá sexy

: CU

: Tất cả những thứ trên?

: Chỉ cần xem lại archive là thấy cả đống lý do, chắc mất cả đời để chỉ ra hết

: Vì chị tồn tại?

“Này, đừng nói mấy thứ vớ vẩn không liên quan chứ,” Sei-sama trách. “Và người duy nhất đúng là người nói ‘CU’ đó.”

“Đó là cái sai nhất rồi, đồ ngốc!” Shion-senpai gào lên. “Giờ làm sao đây? Có quá nhiều thứ phải sửa! Chúng ta chẳng biết bắt đầu từ đâu luôn!”

“Nếu đây là bài kiểm tra thì điểm bọn mình sẽ thảm hại lắm,” tôi nói. “Kiểu tệ ngang Nobita-kun luôn ấy.”

“Vùng kín của chị lúc nào cũng tự kiểm tra bản thân,” Sei-senpai cam đoan. “Mọi lúc mọi nơi, thật sự đấy.”

“Mỗi lần nghĩ đến vùng kín của chị điệu Geddan là tôi buồn cười muốn chết!” Nekoma-senpai nói.

“Tại sao lại mặc định Sei-sama có cái đó chứ?” Shion-senpai thắc mắc. “Xong rồi cậu ấy quay sang nói như thể mình không có. Tôi thật sự không hiểu gì nữa...”

“Cứ theo tình huống mà dùng thôi,” Sei-sama giải thích. “Tự nhiên thôi, tớ là con gái chính hiệu mà.”

: brb, đi làm video geddan

: LMAOOO tôi nghĩ ra cả đống lý do tại sao kiếm tiền bị cắt chỉ từ đoạn hội thoại này

: Sei-sama cũng... là con gái đấy, biết chưa...

: hả?

: ?????

“Dù sao đi nữa, cứ thế này thì chẳng đi đến đâu cả. Chúng ta không thể phí thời gian ở đây được!” Shion-senpai trách. “Tôi muốn xử lý hết tất cả vấn đề của Sei-sama, từng cái một, ngay tại đây! Và nếu mấy bạn ở chat có ý tưởng gì, cứ gửi tới nhé!”

“Cứ để tớ lo,” Sei-sama đáp. “Tớ có khả năng nhập vai cực rộng, kèm theo đủ loại phụ kiện và hiệu ứng bonus. Tớ thay đổi không ngừng. Nếu muốn nói văn hoa thì là ‘ảo diệu’ đấy.”

“Cái này sẽ chẳng bao giờ hiệu quả đâu,” Nekoma-senpai bình luận.

“Nào nào, Nekoma-senpai,” tôi nói. “Nếu đã có thử thách thì phải thử trước rồi mới biết. Hãy làm hết sức mình.”

Giờ thì khi đã chia sẻ mục tiêu với khán giả, Shion-senpai mới bắt đầu hành động. “Đầu tiên!” chị ấy tuyên bố. “Nếu muốn buổi stream này kết thúc tốt đẹp, Sei-sama sẽ phải dùng một cơ chế an toàn mà bọn tôi đã chuẩn bị cho chị ấy! Dùng cái này thì stream sẽ an toàn, ít nhất là về mặt nội dung!”

“Ồ?” Sei-sama hỏi. “Vậy nó là cái gì thế, Shion-kun?”

“Thực ra là vài món đồ khác nhau, tất cả đều để chặn mọi điểm nhạy cảm có thể xảy ra liên quan tới cậu, Sei-sama!” Shion-senpai ngập ngừng. “...Chỉ là nó hơi mạnh tay một chút.”

“Hả?”

“Thôi, đừng bận tâm mấy chuyện nhỏ nhặt, cứ thử xem sao! Giờ Sei-sama sẽ tạm rời màn hình để đi thay đồ.”

“Ồ, tớ đoán là chẳng có gì tốt đẹp đâu,” Sei-sama nói. “Nhưng tớ là người có lỗi, nên không thể từ chối. Thực tế thì, việc Shion làm gì đó với tớ khiến tớ thấy rất phấn khích. Thậm chí là... đập rộn ràng luôn ấy.”

Sei-sama run run khi bị lôi ra khỏi màn hình. Và rồi, khoảng một phút sau...

“Xong rồi! Ra đây nào, Sei-sama!”

“À... Ừ, được rồi. Nếu có thể thì tớ sẽ ra.”

“Câu đó là kiểu chắc chắn sẽ không ra đó!”

“Không, tớ sẽ ra. Tớ sẽ ra! Aaa, tớ sắp ra rồi. Chắc chắn là tớ sẽ ra! Aa, tớ ra đây, tớ ra đây...”

“Cậu định đi đâu vậy...? Đừng giỡn nữa, mau ra đây đi!”

“Được, được... Nhưng Shion chắc chứ? Chắc là để tớ xuất hiện trước công chúng thế này được chứ?”

“Chắc chắn! Cái này sẽ khiến buổi stream an toàn 100% luôn!”

“Ồ... Vậy thì được. Tớ ra đây ngay.”

“Hãy mở to mắt ra mà xem! Thành quả tối thượng của trí tuệ tập thể chúng tôi!”

Theo tiếng gọi của Shion-senpai, avatar của Sei-sama xuất hiện trở lại trên màn hình, nhưng...

“Xin chào quý ông quý bà! Chính là tôi đây, Sei-sama!”

06090cee-3387-4e72-8322-894e35b796f4.jpg

Và về ngoại hình của chị ấy thì…

: cái gì cơ???

: CẢ NGƯỜI BỊ CHE PIXEL LUÔN LMAOOO

: XDDDDDD

: Là chị ấy! (Nhưng có hạn chế)

: Cuối cùng thì chúng ta đã có bản Sei-sama dành cho mọi lứa tuổi

Đúng như lời bình luận, toàn bộ phần cơ thể từ cổ trở xuống của chị ấy đều bị làm mờ hoàn toàn. Quả là một biện pháp cực đoan.

“Cái đó trông hợp với chị lắm đó, Sei-sama,” tôi khen.

“Thật hả?” chị đáp. “Em thực sự nghĩ vậy sao? Chẳng phải chị là nhân vật chính của buổi stream à? Em đang đối xử với chị như thể là người mà không được phép cho xuất hiện vậy.”

“Không, không! Em thề là chưa bao giờ thấy ai mặc full pixelation mà lại hợp đến thế!”

“Ừ thì, nhưng chị chắc là chẳng ai nên hợp với nó cả. Pixel là để che mấy thứ mà! Chị biết là em không thật sự khen đâu nhé. Chị đã xem—và từng tham gia—đủ loại video người lớn, nhưng đây là lần đầu tiên chị thấy cả cơ thể bị che mờ.”

“Cuối cùng thì một VTuber mà toàn thân là bộ phận sinh sản đã được ra đời!” tôi nói.

“Chị còn chưa ‘ra đời’ nhé!” Sei-sama phản bác. “Vì chị bị che hoàn toàn rồi còn đâu.”

“Ôi chết!” Shion-senpai đột nhiên kêu. “Sei-sama, cậu quên chưa đeo cái này! Đây!”

“Hả? À, phải. Được rồi, Shion-kun... Khoan, cái này... đeo ở đâu vậy?”

“Đeo lên mắt chứ còn gì nữa!”

“Hiểu rồi... như thế này?”

“Đúng, đúng! Giờ thì cậu an toàn cho mọi môi trường làm việc luôn rồi!”

Shion-senpai lấy ra một dải đen ngang đủ để che mắt của Sei-sama—loại thanh che hay dùng để giấu danh tính nhân vật.

“Whoa!” Nekoma-senpai kêu lên. “Che mắt kiểu đó trông y như một nhân vật chuunibyou bí ẩn! Rất ngầu!”

“Mắt cậu là mấu gỗ à, Nekoma-kun? Loại nhân vật duy nhất vừa bị làm mờ toàn thân vừa bị che mắt chỉ có thể là nhân vật tấu hài thôi. Nghĩ mà xem, một nhân vật hợp với kiểu này sẽ được đặt tên gì? Chắc chắn không phải là Sei Utsuki đâu. Phải là Ikuiku Binbin-maru hay gì đó cơ,” Sei-sama giải thích, dùng một cặp từ mà nghe thì có vẻ an toàn nhưng gần như chắc chắn không có ý an toàn.

“Rất hân hạnh được gặp cậu, Ikuiku Binbin-maru!” Nekoma-senpai đáp.

“Ồ tuyệt. Giờ cậu ấy còn thích cái tên đó rồi. Tớ đúng là không nên nói ra. Shion Kaminari, Awayuki Kokorone, Nekoma Hirune, và Ikuiku Binbin-maru. Nhìn đội hình này đúng kiểu sẽ bị kiện vì làm ô nhiễm nguồn nước!”

“Nhưng ít ra giờ chúng ta đã giải quyết được vấn đề ngoại hình của chị ấy!” Nekoma-senpai nói. “YoTube sẽ chẳng thể bắt bẻ gì khi cậu trông như thế này!”

“Ừ, vì nếu mà tớ bị ban với hình dạng này, thì sẽ làm người ta nghi ngờ fetishes của YoTube-kun dữ lắm. Tớ thực sự thấy sợ, chưa từng nghĩ sẽ dùng cách này để ép họ. Thực ra, giờ tớ lại muốn thử xem phải làm gì mới bị ban trong hình dạng này. Nếu làm được, tớ sẽ trở thành huyền thoại bất tử.”

“Này, Ikubin-maru! Ban đầu thì đùa cho vui thôi, nhưng giờ bọn tớ đang tìm giải pháp thật đó! Tớ sẽ không để cậu làm mấy trò đó đâu!” Nekoma-senpai nói.

“Ồ không. Họ đã rút gọn cái tên rồi. Xong luôn. Với lại, người đang đùa lúc này chính là cậu...”

“Thực ra bọn em cũng từng định dùng phần mềm đổi giọng để chị nói giọng siêu trầm, nhưng chị đã kiềm chế. Nên mong chị cảm ơn đi nhé, Ikuiku Chinchin-maru,” tôi nói, thay chữ “binbin” bằng từ nghĩa “cậu nhỏ.”

“Là Ikuiku Binbin-maru, nghe rõ chưa,” Sei-sama phản pháo. “Đừng gọi sai nữa, Awayuki-kun... À không. Là Sei Utsuki.”

“Có vẻ chị cũng khá thích nó mà!” tôi nói.

“Không. Không phải vậy. Chỉ là cái tên này trôi tuột khỏi miệng rất dễ, khiến miệng chị tự nhiên muốn... mút một chút Ikuiku Binbin-maru thôi.”

“Tại sao chị lại nói nghe dâm vậy?”

“Heh heh. Cách nói dâm của chị khiến em hứng thú à?”

“Chị có chắc nên nói thế không, nhất là khi chị đang trông như vậy?”

“Chị trông thế này là tại em cả đấy!”

: Cỏ nhân tạo đang nói kìa

: Tôi cười xỉu vì ngay cả Sei-sama cũng nhập tâm vào trò này

: Bình thường chị ấy đâu có làm “người tỉnh” đâu ha

: Tại mọi người đang trêu chị ấy không thương tiếc mà haha

: Độ phân giải này đúng là thấp nhất thế giới, chắc chắn là Ikuiku Binbin-maru rồi

: Hình ảnh này tuyệt quá. Giống như khi họ cố làm bản all-ages cho game siêu 18+ và chẳng còn gì sót lại

“Các cô gái, tớ hiểu đây là để tránh mọi rắc rối liên quan đến ngoại hình của tớ. Nhưng có phải hơi quá đáng không?”

“Hôm qua bọn tớ không có đủ thời gian để chuẩn bị gì khác!” Shion-senpai than. “Đừng trách bọn tớ!”

“Tớ hiểu, nhưng mà...”

“Này, khoan đã, Shion-senpai,” tôi nói. “Shuwa-chan này có thứ hoàn hảo cho tình huống này!”

“Ồ! Là gì thế?”

“Xem đây!”

Tôi hiển thị một bức ảnh lớn của StroZero lên màn hình. Sau đó tôi kéo nó xuống ngay dưới cổ của Sei-sama để che toàn bộ phần cơ thể, vì chị ấy đã bỏ cả pixelation lẫn thanh che mắt.

“Chị thấy sao, Sei-sama?” tôi hỏi. “Đây từng là một trong những đề xuất trang phục mới khi em làm off-collab với Mashiron. Nó sẽ che hết mọi yếu tố... quá nhiều của chị.”

“Bỏ qua việc tại sao lại là StroZero, chị thấy em dùng hình ảnh để che. Cũng không tệ, nhưng...”

“Ừm. Câu trả lời nghe chả nhiệt tình gì cả,” tôi nói. “Phần trên cổ vẫn nhìn rõ mồn một, đúng không?”

“Ừ thì... đúng, nhưng mà...”

“Giờ em bực rồi. Em sẽ cho pixel lại.”

“Khoan, chị hiểu rồi, làm ơn, dừng lại!”

“Pixel lên StroZero.”

“Pixel lên StroZero á?! Ý là, có lẽ đúng là nên pixel, nhưng giờ thì quá muộn rồi vì những gì em đã làm!”

Dù miễn cưỡng, Sei-sama vẫn hiểu là phải làm vậy. Tôi hoàn toàn hiểu sự miễn cưỡng này—cơ thể chị ấy quan trọng với chị, vì nó được chính mama-illustrator vẽ ra.

Nhưng sự thật là, về thiết kế nhân vật, trang phục của Sei-sama có quá nhiều yếu tố gợi cảm. Tốt nhất vẫn nên xử lý tạm thời để đảm bảo an toàn. Nếu YoTube bất ngờ siết chặt tiêu chuẩn và trang phục hiện tại của chị vượt quá giới hạn, thì toàn bộ archive stream của chị sẽ bị ảnh hưởng. Đó là điều duy nhất tôi thực sự muốn tránh.

“Em thực sự hy vọng trang phục của chị sẽ ổn...” tôi lẩm bẩm.

: Quá nhiều rồi đó

: hmmm. ý tôi là, đã từng có những VTuber còn… kích thích hơn Sei-sama mà vẫn được bật kiếm tiền ngon lành

: Tôi cảm giác bộ trang phục hiện tại của cô ấy chỉ vừa đủ an toàn thôi

: Tôi không nắm hoàn toàn tình hình, nhưng bộ outfit bình thường chắc là ổn

: Một số thumbnail trước đây thì có vẻ đáng lo hơn chút

Lời bình của tôi khiến khán giả bắt đầu đưa ra hàng loạt ý kiến.

À phải rồi, tôi nghĩ — vốn dĩ chúng ta định lấy ý kiến từ người xem, mấy người am hiểu chuyện này hơn mà. Phải bảo họ tiếp tục góp ý mới được.

Có nhiều người ủng hộ thế này thật sự khiến tôi thấy ấm lòng...

“Cảm ơn mọi người đã góp ý nhé. Nếu nghĩ ra thêm gì thì cứ nói!” Shion-senpai ngừng lại một chút. “Mà nghĩ kỹ thì… Sei-sama, bình thường cậu bắn tiểu liên mấy trò bậy bạ suốt. Cái đó có ổn không? Mặc dù… tôi thừa nhận là đã từng bị cậu kéo vào rồi…”

“Xin lỗi nha,” Sei-sama đáp. “Tớ chỉ làm thế vì stream này đã bị tắt kiếm tiền rồi.”

“Cậu đừng có kiểu thách thức tớ như vậy chứ… Nói mấy lời như thế thì tất cả công sức trước giờ, và cả từ giờ trở đi, đều đổ sông đổ biển hết…”

Giờ phần hình ảnh đã tạm ổn, thì đến lúc xử lý lời nói và hành động.

“Sei-sama,” tôi nói, “mấy thứ chị nói hoặc làm đôi khi dễ lạc sang nội dung nhạy cảm lắm. Nên tôi tự hỏi, mấy trò bậy bạ của chị, thì…”

“Awayuki-kun, nếu bỏ mấy trò bậy bạ đi thì chị còn là ai? Chỉ còn là một ‘vợ Hà Lan’ thôi đấy!”

“Em mong là chị cảm thấy khó chịu hơn chút khi tự gọi mình vừa là dân bậy bạ vừa là vợ Hà Lan chứ.”

“Gì cơ?! Từ miệng đứa vừa là dân bậy bạ vừa là StroZero mà nói ra câu đó á?!”

“Miễn là có StroZero xen vào thì chị muốn nói gì cũng được.”

“Awayuki-kun, chị bắt đầu nghĩ có khi chúng ta nên lo cho tương lai của em thì hơn là của chị.”

Không thử thì sao biết. Giờ phải kéo chị ấy ra khỏi mảng nội dung nhạy cảm đó — nếu cần thì dùng vũ lực.

“Sei-sama, từ giờ cậu không được nói bậy nữa. Được chứ?”

“Cái gì?!” chị ấy hét lên. “Cậu bảo tôi chết luôn đi cho rồi! Cấm nói bậy á? Nếu cậu làm vậy, tôi sẽ liếm lưỡi cậu rồi cắn một phát đấy!”

“Cậu sẽ tự cắn vào lưỡi mình thì có. Thôi bỏ mấy trò ám chỉ bậy bạ kiểu ‘làm’ tôi đi… Cậu chẳng tỏ ra hối lỗi gì cả, đúng không? Thôi, tớ không chấp nhận phàn nàn! Từ giờ, hết nói bậy!”

“…Thật không?”

“Thật.”

.............................

“Uuuuu… Hu hu…”

Chị ấy… chị ấy khóc kìa?!?!

“Rồi rồi, Sei-sama,” Shion-senpai dỗ. “Chuyện gì vậy? Cậu nói tớ nghe xem.”

“Tớ… mất lý do để sống…”

“Chị đặt quá nhiều ý nghĩa sống vào mấy trò bậy bạ rồi đó!” tôi kêu. “Thế giới còn bao nhiêu thứ tuyệt vời hơn! Như StroZero vị chanh, StroZero vị bưởi, và StroZero vị nho chẳng hạn!”

“Đúng đó, Sei-sama,” Shion-senpai tiếp lời. “Cậu còn một vai trò quan trọng lắm — cậu phải trở thành em bé của tôi. Cậu định làm trò gì vậy? Tớ sẽ không để cậu chết cho đến khi tôi nuôi cậu lớn nhất có thể.”

“Cậu nên đi cùng tớ, đào hết các băng game E.T. bị chôn khắp thế giới! Ở New Mexico họ mới đào được có 1.178 bản thôi thì phải. Với một game rác sản xuất hàng loạt, con số đó ít quá. Tớ còn nhắm thêm vài chỗ khác nữa!”

“Waaaaaahhhhhhhhhh!!! Mấy người này đáng sợ quá!!!!!”

: Tất cả bọn họ nên được bảo tồn như những biến dị của loài người, ngay lập tức!

: Đồng ý. Tất nhiên bao gồm cả Sei-sama.

: Ai mà ngờ Live-On thực ra là viện nghiên cứu tiến hóa con người?

: Giống Umbrella ấy hả?

: Thật ra, với người mới xem, Harerun mới là trùm cuối nhé.

“Ôi không, cô ấy khóc nhiều quá. Đừng bắt nạt Sei-sama nữa, Shuwa-chan!” Shion-senpai mắng tôi.

“Ơ, em cảm giác cái này không hẳn lỗi của em—”

“Nya-nya! Chính là em đó! Chị sẽ méc sếp!”

“Rồi, nếu chưa chết thì giờ chết rồi. Em nên viết di chúc khi còn kịp thôi. Em sống một đời không hối tiếc. Nhất là lần em thử mở lon StroZero bằng ngón áp út tay trái. Kỷ niệm đẹp lắm. Ngón tay em mắc vào khoen mở lon, khi kéo nhẹ thì bị kẹt luôn vào ngón áp út quý giá. Và đó chính là nhẫn cưới em nhận từ StroZero. Tiếng chuông cưới vang lên chúc phúc cho chúng tôi, tạo nên tiếng ‘pshhh!’ tuyệt nhất đời em, và thế là chúng tôi thành vợ chồng. Thế là đủ rồi.”

“Mama, mama, chị kia nói gì vậy?” Sei-sama hỏi.

“Ồ, bé Sei-sama của mẹ. Đó là một đứa trẻ đang trong ‘giai đoạn StroZero’. Chúng ta nên kệ nó nhé?”

“Yo, baby girl, mấy giọt nước mắt đó là sao vậy?” tôi hỏi.

“Chị giả khóc thôi. Và chị sẽ xin lỗi, nên đừng gọi chị là baby girl.”

: Tôi khá chắc mình không phải người mới xem, nhưng tôi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nên chắc là vẫn là người mới xem.

: Này, đừng chơi bài ‘tôi sẽ gọi sếp’ nhé

: Vậy là cuối cùng cô ấy cũng kết hôn với StroZero LMAO

: Tội nghiệp di chúc-kun khi bị ghi mấy thứ đó vào

: Ôi trời ơi, một em bé trong giai đoạn StroZero, tôi cười chết mất

“Hear me out, Awayuki-kun,” Sei-sama nói. “Thành thật mà nói, chị khá chắc mấy trò bậy của chị thật ra chẳng ảnh hưởng gì mấy.”

“Vì sao?” tôi ngạc nhiên.

“Vì nếu có, thì em đã bị ban rồi.”

“Ờ… Nghe cũng đúng.” Tôi ngừng lại. “Nhưng mấy trò của chị thì khiêu gợi hơn.”

“Chị thấy cơ bản là như nhau thôi!” Nekoma-senpai chen vào.

“Chuẩn!” Shion-senpai đồng ý. “Cả hai đứa đều là siêu trẻ hư như nhau!”

Cái gì cơ? Tôi nghĩ. Họ vừa đặt tôi ngang hàng với Sei-sama sao? Vậy nghĩa là tôi chẳng khác gì StroZero vị nội dung nhạy cảm…

“Dù sao thì,” Sei-sama tiếp tục, “tôi nghĩ vấn đề nằm ở chỗ khác.”

“Ra vậy. Cũng có lý. Vậy còn ý kiến nào khác không?” tôi hỏi, cuối cùng cũng đưa cuộc họp lớn này quay lại việc tìm ra vấn đề thật sự…

“Ồ. Cái này thì chắc chắn vượt ranh giới rồi,” tôi nói.

“Thêm một ứng viên để xóa nữa hả?” Shion-senpai hưởng ứng.

“Thêm một cái tên vào Death Note của cậu rồi đó, Shion,” Nekoma-senpai nói.

“Mấy người làm như đang bàn chuyện gì khủng khiếp lắm ấy,” Sei-sama nói. “Thật ra chúng ta chỉ đang liệt kê mấy video có thể hơi quá thôi mà.”

Sau khi bớt hào hứng ban đầu, chúng tôi bắt đầu chọn ra từ kho lưu trữ của cô ấy những video mà chúng tôi nghĩ là đã “vượt rào”, với sự giúp sức của cả khán giả. Những fan cứng của Sei-sama thậm chí còn đưa ra ý kiến về một số buổi stream khá lâu trước đây. Ngoài ra, trong chat còn có những người am hiểu hơn về AI của YoTube, giúp xác định các phần “có vấn đề” trong video. Chúng tôi liệt kê tất cả vào hai cột: video chắc chắn phải xóa, và video “ứng viên” cần xem xét xóa.

Càng nhận được nhiều ý kiến, tôi càng nhận ra giới hạn của mình. Những người này theo dõi hằng ngày và thực sự đang giúp chúng tôi rất nhiều. Chiến lược tốt nhất bây giờ là thu gọn danh sách để có thể yêu cầu đánh giá lại cụ thể. Nhưng…

“Phải nói là công việc này chi tiết thật đấy,” Sei-sama nhận xét. “Mắt tôi bắt đầu mỏi rồi.”

“Nào nào. Nhờ có khán giả nên chúng ta đang tiến nhanh lắm, cố thêm chút nữa nhé, Sei-sama,” tôi động viên.

“Có quá nhiều LOL trong chat vì những chuyện điên rồ mà Sei đã nói trước đây!” Nekoma-senpai nói.

“Ahaha…” Shion-senpai cười. “Mà cũng vui thật! Đáng để đề xuất làm chuyện này!”

“Đừng lo,” Sei-sama nói. “Tôi sẽ không bỏ cuộc—nhất là khi chính tôi là người khởi xướng vụ này. Chỉ ước YoTube-kun chỉ rõ hơn phần nào là không ổn thôi.”

Thú thật, tôi cũng bắt đầu mỏi mệt. Nhưng có cảm giác chúng tôi đang tiến triển. Nếu xem hết buổi stream mà vẫn không tìm ra giải pháp thì sẽ hơi hụt hẫng, nhưng…

“Lúc này, hay là chúng ta tấn công vào phần trả lời của tài khoản Cheeper chính thức của YoTube?” Sei-sama đề nghị.

“Ý chị là bẻ tay người ta luôn hả…” tôi lẩm bẩm.

“Họ còn chẳng thèm liếc cậu đâu!” Nekoma khẳng định.

“Nếu đây là lỗi thật của AI thì còn đỡ,” Shion-senpai nói. “Nhưng trường hợp của cậu thì khác. Với lại, chẳng ai trong chúng ta biết tiếng Anh.”

“Thôi nào, dùng phần mềm dịch là xong! Trong chat chắc cũng có người biết tiếng!” Sei-sama cố chấp.

“Dù có thì… gửi gì cho họ?” tôi hỏi.

“Xin lỗi chứ gì. Gửi cho họ một ‘sumanko’ xinh xắn,” cô ấy nói, ghép sumimasen (xin lỗi) với manko (cơ quan sinh dục nữ).

“Cậu đang cố bị ban khỏi Cheeper luôn à? Với lại, cái đó còn chẳng phải tiếng Anh.”

“<Sorry pussy>,” cô ấy nói bằng tiếng Anh.

“<Shut up!>,” tôi đáp lại.

: Với những gì đã xảy ra tới giờ, tôi ngạc nhiên là YoTube-kun vẫn kiên nhẫn và rộng lượng với đám này.

: Còn ai từng du học không?

: Tôi tốt nghiệp chương trình “Dirty Joke” của Harvard đây.

: Sao không làm một năm nghiêm túc thật sự đi.

: Tiếng Nhật đúng là đỉnh. Có nơi nào khác mà xin lỗi và bộ phận sinh dục nữ lại hòa nhập tự nhiên như thế không?

Chúng tôi vẫn tiếp tục làm việc vừa trò chuyện vui vẻ. Nhờ chat, chúng tôi lần lượt xem lại các buổi stream cũ của Sei-sama.

“Cái này không ổn. ‘Chupa Chups Chupa-Chupa ASMR.’”

“Gì cơ? Cả AVSM cũng không được à?” Sei-sama hỏi.

“Là ASMR. Tiếng ướt nghe là đã sát ranh giới rồi, cứ coi là không ổn đi,” tôi nói.

“Sao cậu lại làm cái này?” Nekoma-senpai hỏi.

“Tớ nghĩ có thể kiếm được tài trợ.”

“Rồi cậu phá hỏng nó luôn à?” Shion-senpai hỏi.

“Thì thôi, lần sau tôi quảng cáo PornRub.”

“Ít nhất thì chọn DLsite đi? Với lại chị có được phép quảng cáo họ không?” tôi hỏi.

“Với mối quan hệ của tớ, cái gì cũng được.”

“Nếu có người làm được thì chắc là chị… nên em cũng bó tay,” tôi lẩm bẩm. “Quay lại vấn đề, hầu hết ASMR của chị đều không ổn. Kích thích quá, thumbnail cũng gợi cảm. May mà không nhiều.”

Sau đó, chúng tôi tiếp tục bàn bạc cho đến tối. Cuối cùng, chúng tôi quyết định tạm dừng. Không thể nói là đã giải quyết xong, nhưng tôi chỉ cần Sei-sama lấy lại được kiếm tiền, chứ nếu không thì cũng sẽ nghĩ cách khác. Quan trọng là kiên trì!

“Vậy là kết thúc stream hôm nay nhé,” Sei-sama nói. “Nhưng trước hết tôi muốn cảm ơn mọi người. Tôi thực sự cảm động vì có nhiều người cố gắng giúp tôi đến vậy. Thú thật… dạo này tôi hơi chán nản. Dù vấn đề chưa được giải quyết, nhưng hôm nay tôi cười nhiều hơn hẳn. Tất cả là nhờ mọi người. Cảm ơn nhé.”

Nghe Sei-sama thành thật cảm ơn, lòng tôi thấy ấm áp. Cô ấy đúng là… biết cách làm người ta vừa tức vừa quý.

Mọi người khác cũng cảm thấy vậy. Ai cũng dành lời động viên và hứa sẽ ủng hộ đến cùng.

“Heh heh!” Shion-senpai sụt sịt. “Tôi là mama của mọi người, nên mấy chuyện này xử lý được hết! Khi mọi thứ xong xuôi, tôi sẽ moi nốt chuyện còn lại từ cậu, nên chuẩn bị tinh thần đi!”

“Tớ ngửi thấy ở cậu cái mùi quen thuộc của kusoge và phim kuso! Nghĩa là cậu có toàn bộ sự hợp tác của tôi!”

“Giờ em đã liên quan vào chuyện này thì sẽ theo chị đến cùng. Cứ làm hết sức, đừng lo—kiếm tiền sẽ quay lại,” tôi hứa.

: Tôi chuẩn bị “max super” rồi, mau sửa xong nhé~!

: Chúng tôi sẽ chờ!

: Tôi sẽ gửi tất cả những gì định gửi rồi, đừng lo. Gần như chẳng khác gì.

: Đúng thế.

: Ahhh cảm giác ấm áp thật dễ chịu.

Khung stream, dù chỉ là vật vô tri, giờ lại cảm thấy ấm áp lạ thường.

Có thể việc lấy lại kiếm tiền sẽ mất rất nhiều thời gian, hoặc gặp trở ngại lớn. Nhưng Live-On có một mối gắn kết, và Sei-sama là một phần của nó. Không gì thay đổi được điều đó.

Nên mọi thứ vẫn ổn thôi. Không cần lo. Giờ chỉ cần động viên nhau và biến nó thành trò đùa!

… Ít nhất, tôi đã nghĩ là chúng tôi đều nắm tay nhau, nhưng…

Chưa đầy một tuần sau…

“Kiếm tiền của tôi quay lại rồi! Chúng ta làm được rồi, mọi người!”

“Hả?” cả bọn đồng thanh.

… Hả?

Trái ngược với giọng tươi vui của Sei-sama, ba chúng tôi—Shion-senpai, Nekoma-senpai, và tôi (Awa)—chỉ phát ra một tiếng ậm ừ đầy… không hiểu nổi.

Cả bốn chúng tôi đến văn phòng sau khi nhận được tin có tiến triển trong kế hoạch lấy lại kiếm tiền của Sei-sama. Nhưng ngay khi mọi người vừa ngồi xuống, cô ấy đã buông câu đó.

“Hm? Sao thế, các cậu?” cô ấy hỏi. “Kiếm tiền của tôi cuối cùng cũng quay lại. Vui lên chút đi chứ.”

Ba bộ não vẫn còn đang ở màn hình “loading”, và gương mặt thì thể hiện rõ điều đó.

Được rồi, tôi hiểu cô ấy nói gì. Kiếm tiền bị tước đã được khôi phục, cô ấy vui. Chúng tôi đến đây vì được báo là có tiến triển, nhưng lại nhận được thông báo bất ngờ là… xong luôn? Là vậy hả?

Chỉ là…

Nekoma-senpai là người tỉnh lại đầu tiên và nói ra điều mà tất cả đang nghĩ: “Nhanh thế.”

Có phải như chơi bản demo mà hóa ra đã phá đảo luôn không? “T-Thật sự quay lại rồi sao?” tôi hỏi.

“Ừ. Sẽ mất chút thời gian để áp dụng thôi,” cô giải thích. “Tôi nhận được tin từ quản lý rằng tôi có thể nộp lại đơn kiếm tiền và cuộc điều tra cho thấy không có vấn đề gì.”

“Ra vậy…” tôi đáp. Ừ thì… tốt thật. Tôi đáng lẽ phải vui mới đúng. Chỉ là… cảm giác như chúng tôi bị “bỏ qua” hoàn toàn, nên cơ thể không cho phép tôi vui nổi… Nhưng thôi, vấn đề đã xong, thế là đủ, đúng không?

“… S-Sao?” Shion-senpai lắp bắp, là người hồi phục chậm nhất. “C-Cậu xóa hết video cũ à?”

“Không, không,” Sei-sama đáp. “Tớ có xóa một ít, nhưng phần lớn vẫn còn. Xóa hết là phương án cuối cùng nếu thực sự không còn cách.”

“Nhưng sao nhanh thế…”

“À,” Sei-sama nói. “Có vẻ Hareru-kun đã âm thầm làm rất nhiều thứ phía sau.”

“Hareru-senpai?!” cả bọn đồng loạt thốt lên.

Sei-sama tiếp tục giải thích…

Trong khi bọn tôi đang livestream chọn lọc những video nào có khả năng “vượt rào”, Hareru-senpai lại âm thầm vươn xúc tu của mình ra, thậm chí còn vươn sang cả nước ngoài, tận dụng khả năng tiếng Anh của chị ấy. Dù không thể hoàn hảo 100%, chị vẫn bỏ công nghiên cứu cách hệ thống kiểm duyệt của YoTube hoạt động, với mục tiêu giành lại quyền kiếm tiền cho Sei-sama.

Chị ấy từng nói mình đang có “một công việc quan trọng”. Thì ra… là chuyện này.

Hareru-senpai báo lại với Sei-sama rằng:

“Chuyện tương tự thế này có thể sẽ xảy ra nữa trong tương lai, nên cũng là dịp tốt để nắm thật rõ tiêu chuẩn của họ!”

Chị ấy nói với vẻ mặt bình tĩnh như kiểu vừa mua cơm hộp ở cửa hàng tiện lợi. Hareru-senpai… đúng là một thế lực đáng gờm!

Điều bất ngờ hơn nữa là có khá nhiều fan quốc tế của Live-On cũng giúp đỡ. Một số người đã gửi yêu cầu hỗ trợ trực tiếp cho YoTube. Có vẻ chính điều đó đã góp phần thúc đẩy phản hồi nhanh hơn từ nền tảng.

Hareru-senpai tự hào nói với Sei-sama:

“Đây là kết quả của tất cả công sức chúng ta bỏ ra. Chúng ta đã luôn cố gắng đem lại niềm vui cho khán giả, nên khi gặp rắc rối mới có người sẵn sàng ra tay giúp.”

Tóm lại là thế này: họ so sánh tiêu chuẩn kiểm duyệt mà Hareru-senpai tìm được với những video “nguy hiểm” bọn tôi đánh dấu trên livestream. Cộng thêm kiến thức từ các fan quốc tế về YoTube, họ nhanh chóng đưa tình hình đến chỗ có thể khôi phục quyền kiếm tiền. Nội dung khiến hệ thống báo động chủ yếu là ảnh thumbnail và ASMR; còn trang phục và mấy câu nói “điên rồ” thì lại được bỏ qua.

“Phải nói là, mừng thật khi chuyện tệ nhất đã qua,” Sei-sama nói. “Từ giờ stream của tôi sẽ trở lại như bình thường. Tôi thật sự biết ơn mọi người.”

Cô ấy cúi đầu thật sâu với tất cả chúng tôi.

Nhìn cảnh đó, tôi mới thật sự cảm nhận rằng vấn đề đã được giải quyết. Nhưng đúng lúc tôi bắt đầu thấy vui thì nhận ra Shion-senpai có gì đó kỳ lạ.

Mặt chị đỏ như quả táo. “Có chuyện gì vậy nhỉ?” tôi nghĩ.

“Vậy thì…” chị ngập ngừng, “…cái dự án của cậu có ý nghĩa gì không…?”

…À, đúng rồi. Nghe những gì vừa kể, thì Hareru-senpai giống như Gevanni trong Death Note làm xong hết mọi thứ chỉ trong một đêm. Giờ nghĩ lại, nếu giao hết cho chị ấy và thời gian chị tạm quay lại ban quản lý, chắc kết quả cũng chẳng khác.

“Không đâu,” Sei-sama đáp. “Cái danh sách video cần xoá mà mọi người cùng làm ấy, cực kỳ hữu ích để so khớp với tiêu chuẩn kiểm duyệt. Không có nó thì đâu thể khôi phục nhanh như vậy.”

“Nhưng mà!” Shion-senpai phản bác, “Nếu họ cần thì vẫn làm được thôi. Đã tìm ra giải pháp nhanh thế này, tức là tụi mình… không cần làm gì cả. Ban quản lý sẽ tự động hành động!”

Càng nói, công sức của bọn tôi càng trở nên vô nghĩa. Mặt chị càng đỏ hơn, rồi bắt đầu rơm rớm nước mắt.

Thật ra, dự án này bắt đầu chỉ vì Shion-senpai khó chịu với thái độ của Sei-sama. Nhiệt huyết thì tốt, nhưng giờ vấn đề đã xong, năng lượng ấy chẳng biết đổ vào đâu, chỉ còn lại sự trống trải và nhận ra là tụi tôi… chẳng thật sự giải quyết được gì.

“Có lẽ tớ… không nên làm gì hết…” Shion-senpai cúi đầu, như sắp khóc.

Tôi định mở miệng, nhưng—

“Không đúng! Ít nhất là với tớ.”

Sei-sama cắt ngang, lời lẽ chắc nịch, khiến Shion-senpai ngẩng lên ngạc nhiên. Cặp mắt Sei-sama nhìn thẳng vào chị, sáng và rõ ràng, như thể vừa quyết tâm xong chuyện gì đó.

“Aha ha… Nghe có vẻ không giống tớ lắm, nhưng… tớ đã lo lắng đấy,” Sei-sama thú nhận, giọng hơi ngượng.

Có vẻ đây chính là nguyên nhân đằng sau sự thay đổi của cô khi bị mất quyền kiếm tiền—lý do cô luôn né tránh câu hỏi, điều mà trước giờ chưa từng kể cho ai.

“Lúc đầu tớ không nghĩ gì nhiều. Kiểu, ‘Ồ, cuối cùng thì chuyện đó cũng xảy ra thôi’. Nhưng rồi nghĩ kỹ hơn, tớ nhận ra một điều…”

Cả phòng im lặng chờ cô nói tiếp.

“Tớ nhận ra là nếu cứ như vậy, quyền kiếm tiền của những Liver khác cũng có thể bị ảnh hưởng, nhất là khi collab với tớ… Lúc đó thì tớ không thể xem nhẹ được nữa.”

Ra là vậy… Hoạt động của Live-On là theo nhóm, không chỉ trong từng kênh cá nhân. Có lẽ vì thế mà từ khi bị gỡ kiếm tiền, cô ấy không xuất hiện trên stream của ai khác. Nghĩ lại, chúng tôi mải lo giải quyết “vấn đề vô hình” của Sei-sama mà chẳng nghĩ mình cũng có thể là nguyên nhân…

“Heh heh. Awayuki-kun, em vừa nghĩ ‘Cô ấy lo cho bọn mình à? Ủa, cũng dễ thương đấy chứ?’ đúng không?”

“Geh… Sao chị biết?”

“Viết hết trên mặt em rồi. Tiếc là… chị không phải người tốt như em nghĩ đâu.”

“Hả?”

“Cuối cùng, chị chỉ là trẻ con thôi.” Cô cười tự giễu, ánh mắt có chút hối tiếc. “Chị cố gạt bỏ, nhưng không làm được… Cái nỗi sợ bị bỏ lại một mình ấy. Sợ rằng mọi Liver khác sẽ né collab với chị, rồi chị sẽ bị cô lập. Và để tránh điều đó, chị phải thay đổi bản thân, nhưng nếu thế thì fan có thể không chấp nhận nữa. Chị phải giữ nguyên hình tượng Sei Utsuki… Tất cả khiến đầu chị rối tung lên. Cuối cùng, chị chẳng còn biết đâu mới là câu trả lời đúng.”

Tôi bất ngờ thật sự. Sei-sama vốn mạnh mẽ và có phần kiêu ngạo, nhưng cảm xúc của cô ấy… có lẽ còn mong manh hơn tôi.

Khả năng tưởng tượng mọi khả năng và chấp nhận chúng là điều đáng nể, nhưng bản chất của nó lại mong manh, dễ sụp đổ. Tôi từng nghĩ trong tim Sei-sama có thành lũy kiên cố, nhưng hoá ra nó chỉ làm bằng cát.

Khuôn mặt cô méo mó vì tự trách, cảm xúc lấn át lý trí. Bình thường cô luôn ung dung kiêu hãnh, nên tôi khó mà tưởng tượng được cảnh này.

Nhưng khi thấy điều đó—dù có thể không phải ý nghĩ đúng đắn—tôi lại cảm nhận được sự ấm áp rất con người ở cô. Quan hệ của tôi với cô vốn như kiểu “bạn xấu nâng đỡ nhau”, nhưng đó chỉ là Sei-sama mà chúng tôi tưởng tượng. Cô cũng có nỗi lo và khó khăn như bất cứ ai. Hiểu được điều đó khiến tôi thấy… gần gũi hơn, như đã hiểu rõ cô hơn một chút.

…Nghĩ lại, Shion-senpai từng kể cho tôi nghe Sei-sama thời ngay sau khi thế hệ thứ hai ra mắt. Tôi nhớ hồi đó lời nói và hành động của cô hơi khó hiểu. Nhưng ai mà chẳng bối rối lúc mới debut?

Giờ đây, Sei-sama… trở nên thật hơn với tôi.

“Ừ thì, đó là những gì chị nghĩ trong đầu…” Sei-sama nói. “Ha ha ha. Mọi người đối xử với chị tốt quá mức ấy chứ. Chẳng ai né tránh chị cả. Ngược lại, mọi người còn chủ động hơn nữa. Có người nhắn tin lo lắng, có người thì biến nó thành trò đùa. Chớp mắt cái là chị nhận được nhiều tin nhắn đến mức không trả lời xuể.”

Khi cô nói, biểu cảm của cô ngày càng sáng rỡ hơn.

“Kết cục là mọi chuyện được giải quyết dễ dàng hơn bọn mình tưởng. Giờ thì cơ bản đã trở lại bình thường, không còn vấn đề gì… Nhưng thật sự, mọi người đã cứu tớ. Nên… thật lòng cảm ơn.”

Cô mỉm cười, có chút ngượng ngùng.

Thật dễ chịu. Một cái kết ấm áp! Có khi mình sẽ đề nghị làm một buổi collab ăn mừng khi kênh của cô chính thức được bật kiếm tiền lại! – mình nghĩ, tâm trạng nhẹ nhõm hẳn.

“…cái đó…”

“Shion-kun?”

Nhưng một trong các senpai của mình lại không hề vui.

“…! Ý cậu là sao?! Đừng có né tránh vấn đề nữa!!!”

“Whoa!” Nekoma-senpai và tôi phản xạ đồng thanh. Shion-senpai thực sự tức giận (lần thứ hai kể từ khi mọi chuyện bắt đầu).

“Nghe càng nhiều về mấy lo lắng của cậu, tớ càng thấy nó ngớ ngẩn! Tớ, ít nhất, đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng để mất kiếm tiền—không, thậm chí để kênh bị ban luôn, nhưng miễn là chúng ta giải quyết được vấn đề và cùng nhau cười lại, tớ vẫn thấy ổn! Kênh của tớ không phải chỉ một mình tớ gây dựng, và kênh của cậu cũng vậy! Chúng ta đã cùng nhau xây dựng nó! Cậu còn nhớ lúc thế hệ thứ hai mới debut không?! Mọi thứ lúc đó bất ổn, bấp bênh, và bọn mình đều phải vất vả xoay xở! Nhưng chúng ta đã vượt qua bằng cách cùng nhau cố gắng, nhớ chứ?! Tớ chưa bao giờ nghĩ kênh của cậu không quan trọng với tớ chỉ vì nó không phải của tớ! Nó là thứ mà tất cả bọn mình đã cùng nhau tạo dựng! Tớ sẵn sàng làm mọi thứ có thể, dù khó khăn thế nào, để có một cái kết hạnh phúc!!! Vậy mà… Cậu lại nghĩ hoàn toàn khác à? Nếu cậu lo lắng đến thế, sao không dựa vào bọn tớ nhiều hơn? Cậu định coi bọn tớ như người dưng à? Không chỉ mình tớ đâu—cả Live-On đều lo lắng cho cậu chết đi được! Vậy mà… Thật sự là vô cùng, cực kỳ, khó tin và hết sức thô lỗ đấy!!!”

Càng nói, Shion-senpai càng bùng nổ cảm xúc. Mặt cô vẫn đỏ, nhưng là đỏ vì tức giận, không phải ngượng ngùng.

“Không, chờ đã Shion-kun,” Sei-sama nói. “Có lý do mà—”

“Im đi!” Shion-senpai hét. “Cậu vô tâm, lạnh lùng, và tớ chẳng thèm quan tâm đến cậu nữa!!!!!”

Bất chấp nỗ lực giải thích của Sei-sama, Shion-senpai cắt ngang, mở cửa và chạy thẳng ra ngoài.

Ừm… Mình nghĩ. Có lẽ cô ấy hơi quá đà, nhưng xét kỹ thì mình đồng cảm với cảm xúc của cô ấy. Một phần là vì cô đã dồn rất nhiều tâm huyết vào chuyện này.

Sei-sama trông bối rối; mọi thứ diễn ra quá đột ngột. Thế là tôi hỏi: “Chị không định đuổi theo à?”

“Awayuki-kun…”

“Cô ấy sẵn sàng cứu chị dù có phải chịu thiệt. Cô ấy chỉ muốn thấy chị cười lại thôi. Và chị vẫn còn điều muốn nói với cô ấy, đúng chứ?”

“…Ừ. Cảm ơn nhé!” – cô nói, ánh mắt sắc lại. Rồi cô lao ra khỏi phòng đuổi theo Shion-senpai.

Biểu cảm đó trông giống như thường ngày của cô—nhưng lần này lại ngầu hơn hẳn.

“Phù…” mình thở ra.

“Nya ha ha ha!” Nekoma-senpai cười. “Làm tốt lắm. Thưởng cho em, chị sẽ mát-xa cho!”

Chúng tôi ở đây chưa lâu, nhưng cảm giác như vừa trải qua biết bao chuyện. Khi hai người kia đi mất, một cảm giác lạ lẫm ập đến—có lẽ là nhẹ nhõm, hoặc thành tựu. Nekoma-senpai thấy tôi thở dài thì bắt đầu xoa vai cho mình.

“Ưm… Em cảm giác như không nên để senpai làm mấy việc này cho…” tôi nói. “Nhưng mà cũng dễ chịu thật.”

“Không sao đâu! Em đã làm việc rất chăm chỉ, dù chỉ vô tình bị cuốn vào chuyện này.”

“Nhưng senpai cũng vậy mà?”

“Ừ, nhưng chị là đồng niên và là bạn của cô ấy. Ban đầu chị muốn xem cô ấy xử lý thế nào, nhưng vốn dĩ chị định sẽ can thiệp vào lúc nào đó.”

“Nếu thế thì em là hậu bối và là bạn, em cũng không thể chỉ đứng nhìn. Vậy thôi.”

“Nya-nya?! Sao em lại ngoan thế?! Không hiểu nổi! Nào nào, để chị mát-xa cho em mềm như thạch luôn!!!”

“W-Wait, Nekoma-senpai! Mạnh quá! Vai em sắp trật khớp rồi!”

Và thế là thời gian trôi qua trong tiếng cười đùa với Nekoma-senpai, kẻ luôn thích gây rối.

“Nhưng mà trông Sei có vẻ đã thành thật hơn với bản thân rồi,” Nekoma-senpai nhận xét.

“Hả? Cách senpai nói… Senpai biết trước điều này à?”

“Ừ, bọn chị cùng debut mà. Không biết hết chi tiết, nhưng chị luôn biết cô ấy thực ra khá mong manh. Đó là lý do chị chỉ gọi là ‘Sei’, không thêm ‘-sama’.”

“Ồ… ra vậy. Còn Shion-senpai thì vẫn giữ kính ngữ.”

“Trong mắt chị, Shion mới là người chậm hiểu. Kiểu như chẳng nhận ra Sei đang thành thật đến mức nào. Mà chắc đó cũng là điểm tốt của cô ấy.”

Tôi nhận ra Nekoma-senpai thật sự nghĩ nhiều về hai người đó. Có vẻ những gì cô nói với mình sau buổi stream kusoge là thật.

Và giờ mình cũng hiểu tại sao cô bảo rằng bọn tôi không phải nhân vật chính lần này. Câu chuyện này phải xoay quanh Sei-sama và Shion-senpai, không phải bọn tôi.

Dù sao thì, nghĩ lại về vụ việc này…

“Sei-sama thật đúng là rắc rối, nhỉ?”

“Chuẩn luôn!”

Bọn tôi cùng bật cười khi nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra.

Tôi không biết Sei-sama và Shion-senpai đã nói gì với nhau sau đó, nhưng chắc chắn đó là điều rất quan trọng.

Đây là hồi kết rồi đấy, Sei-sama. Chị tốt nhất hãy cho Shion-senpai thấy chị ngầu thế nào!