VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Villainess Who Was Dumped Got Married into My Family, a Mob Noble from the Frontier, and Turns Out, She’s an Amazing Capable Wife?

(Đang ra)

The Villainess Who Was Dumped Got Married into My Family, a Mob Noble from the Frontier, and Turns Out, She’s an Amazing Capable Wife?

Tera

Giờ đây, khi phải chia sẻ cuộc sống với người đã được số phận an bài cho bi kịch, Ragna bị cuốn vào bánh xe số phận đầy trớ trêu Liệu anh có thể viết lại những kết quả đã được định sẵn của thế giới nà

6 3

Tiếng Ồn Nơi Thiên Đường

(Đang ra)

Tiếng Ồn Nơi Thiên Đường

Hikaru Sugii

Câu chuyện về chàng trai giao nhau với những cô gái, tình yêu, tuổi trẻ và ban nhạc!

56 414

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

2 6

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

(Đang ra)

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

Shinjin

Đây là câu chuyện về một cô gái tươi sáng mang những vết sẹo ẩn giấu, người tìm thấy sự chữa lành thông qua "lời nguyền" của một chàng trai u ám và trải nghiệm mối tình đầu của mình, tỏa sáng với muôn

11 47

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

400 1039

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

210 1716

Vol 5 - Chương 1

Chương 1: Đại Hội Live-On All-Star: Amidst Us

“All-Star.”

Có trái tim nào mà không rung động khi nghe thấy từ này không? Chỉ riêng ý nghĩ hai thứ mình yêu thích bắt tay hợp tác đã đủ khiến người ta nhảy cẫng lên vì sung sướng. Mà khi quy mô từ một màn collab song tấu mở rộng thành cả một dàn siêu sao, cảm xúc ấy cũng từ đơn thuần hào hứng vọt lên thành kiểu “ước mơ thành sự thật” luôn.

Tất nhiên, dù viễn cảnh một đại hội All-Star là ước mơ chung của nhiều người, nhưng khi bắt tay biến nó thành hiện thực thì mới thấy trước mặt là một đống chướng ngại gần như bất khả thi. Dù đã thu xếp được lịch cho tất cả, bạn vẫn phải đau đầu với chi tiết chương trình, nhịp độ sự kiện, và đảm bảo mỗi “ngôi sao” đều được đối xử công bằng, hòa hợp với nhau — mà việc này sẽ càng khó hơn gấp bội với mỗi ngôi sao bổ sung vào danh sách.

Tất cả những thứ đó cần một sân khấu xứng tầm. Tính cả Awa-chan và Shuwa-chan chung một slot thì roster của Live-On lúc này có tổng cộng mười một streamer, mà ai nấy đều tự coi mình là “All-Star” cả. Tìm ra một sân khấu đủ rộng cho tất cả là chuyện chẳng dễ... ít nhất thì trước đây tôi vẫn nghĩ vậy.

Nhưng rồi, vấn đề ấy lại được giải quyết gọn bằng một trò PC game duy nhất. Các bạn thấy không, độc giả yêu dấu? Hãy cùng tôi hô vang: “Công nghệ thật là vi diệu!”

“Dự án siêu collab quy tụ toàn bộ dàn sao Live-On, Amidst Us, bắt đầu ngay tại đây, ngay bây giờooooo!!!”

Khi Shion-mama hô hiệu lệnh khai màn, cả mười một streamer — có cả tôi — cùng đồng loạt reo hò hưởng ứng.

“MC dẫn dắt sự kiện hôm nay chính là mama của mọi nhà, Shion Kaminari! Nào, giờ chúng ta bắt đầu màn giới thiệu các tuyển thủ, từ thế hệ đầu tiên nhé!”

Màn giới thiệu khởi động với Hareru-senpai ở gen 1, rồi lần lượt đến gen 2, gen 3 — như để khẳng định không sót ai thật.

“Psssshh! Em phấn khích quá trời cho màn collab này nên đã trộn tất cả vị StroZero lại, tạo ra một hương vị mới mà em gọi là Kokorone Concoction! Vừa mới làm một ngụm xong đây!!! À mà mấy lon StroZero bị xì ga còn lại chắc em phải xử lý hết trong vài ngày tới… nhưng kệ chứ?!”

“Ồ hô! Thế hương vị nó thế nào?” — Shion-mama hỏi.

“Nó có cái cảm giác tội lỗi như khi làm thứ mình biết là không nên làm ấy.”

“Ờm… thế là tốt hay xấu vậy?”

“Với tư cách một kẻ tiên phong trên vùng đất Zero, em phải nói là em hoàn toàn hài lòng khi mang hương vị Kokorone Concoction đến thế giới này.”

“Không, ý chị là… nó ngon không cơ?”

“Đừng hỏi.”

“Hiểu rồi.”

Đến lượt tôi thì cũng được Shion-mama hỗ trợ cho qua nhanh gọn. Gen 4 tiếp tục “chuyền bóng” với phần giới thiệu của mình, và khi Kaeru kết thúc, không còn nghi ngờ gì nữa — toàn bộ mười một người đã có mặt đông đủ.

Chat cũng rôm rả không kém:

: damn, họ gom được CẢ ĐÁM thật kìa

: based

: Lần đầu tiên trong đời vừa cảm động vừa sợ hãi cùng lúc.

: Như đang xem một show mà ai cũng là con của Yujiro Hanma vậy.

: Tưởng đâu Avengers, ai dè là YABEngers.

: Nhóm này tỏa ra lượng “Hume” bất thường.

: Cảm ơn Chúa vì có game Ma Sói.

: Tôi có thể hình dung ra một trận mà ai cũng là Kẻ Giả Mạo.

: kusa

: Không có Awa-chan à?

: Hôm nay chắc không có tuyết nhẹ rơi rồi, tiếc ghê.

: Đừng lo, Awa-chan đang ngủ ngay cạnh tui đây.

: Ổn, bả cần nghỉ để giải rượu mà.

: Shuwa-chan đang chế thuốc High Potion hả?

: Có khi nào bả giấu cái mặt nạ đầu ngựa không?

: Chắc đang đợi con nhân vật Agnes Tachyon trong Uma Musume tham gia.

: Hóng mấy màn gặp nhau lần đầu quá!

: Cảm giác như trước khi nhảy bungee vậy…

“Tôi muốn chơi được nhiều ván nhất có thể, nên tôi sẽ giải thích sơ kế hoạch hôm nay.”

Không thể cứ ngồi nhìn cái chatbox loạn xạ mãi được, Shion-mama đưa cả nhóm vào chủ đề chính của collab. Như đã nói, đây là collab qua game Amidst Us.

Với ai chưa biết, Amidst Us dựa trên thể loại game tiệc tùng kiểu Mafia hoặc Ma Sói. Một vài người chơi sẽ vào vai “sói” bí mật, số còn lại là “dân thường” — sói tìm cách loại dân trong im lặng, dân tìm cách suy luận và loại sói trước. Chắc nhiều người đã chơi qua ít nhất một biến thể của trò này.

Phiên bản chúng tôi chơi đặt bối cảnh cả nhóm (mười một người) đang sống bình thường thì bị bắt cóc, tỉnh dậy thấy mình bị nhốt trong một cơ sở với toàn phòng ốc kiểu sci-fi vô trùng. Muốn trốn thoát, họ phải hoàn thành một loạt mini game đơn giản trong từng phòng để làm đầy “thanh thoát hiểm”. Những “Tù Nhân” này không còn lựa chọn nào khác, nhưng rồi phát hiện ra trong số họ có một vài “Kẻ Giả Mạo” do bọn bắt cóc cài vào…

Game có góc nhìn từ trên xuống như mấy game 2D cổ, rất trực quan. Tù Nhân chỉ có thể chạy trốn, mục tiêu là di chuyển giữa các phòng và hoàn thành càng nhiều mini game càng tốt. Kẻ Giả Mạo thì có đòn tấn công hạ gục ngay lập tức một Tù Nhân ở gần, và với sự hỗ trợ của “nhân viên cơ sở”, mục tiêu là quét sạch toàn bộ Tù Nhân. Luật chơi cực gọn, nhưng các phân đoạn “họp nhóm” giữa trận vẫn giữ nguyên cái hay của thể loại này.

“Thế là xong phần giải thích! Thật ra xem trực tiếp sẽ dễ hiểu hơn nhiều, nên mình bắt đầu ván đầu tiên thôi!”

Shion-mama nói đúng, stream đáng giá ngàn lời. Chúng tôi đã test thử trước rồi, nên chắc không ai bị loạn luật đâu. Tôi cũng định áp dụng kinh nghiệm đó vào trận.

“À, để nói rõ luôn: tất cả đều là bạn bè và tân binh ở đây, nên trận này rất thoải mái, không câu nệ phép tắc gì đâu. Và như mọi stream khác, ai có lỡ sai sót gì thì cấm chửi bới trong chat nhé! Giờ thì: ván một, bắt đầu!!!”

Theo hiệu lệnh của Shion-mama, màn hình rời khỏi phòng chờ. Từ giờ, không được nhìn chat nữa.

Được rồi, màn collab full-team đầu tiên — đến lúc vui chơi thôi!

“Xem nào, phe mình là…”

Trò chơi bắt đầu bằng việc chọn ngẫu nhiên hai người chơi làm Kẻ Bắt Chước. Đây là lúc bạn biết mình sẽ là kẻ đi săn hay con mồi.

Tôi là... một Tù Nhân. Mục tiêu của tôi là hoặc né tránh Kẻ Bắt Chước và thoát khỏi cơ sở, hoặc tìm ra danh tính của chúng và “trục xuất” chúng khỏi nhóm. Từ giờ, voice chat sẽ bị tắt, mọi cuộc trò chuyện sẽ để dành cho buổi họp đầu tiên.

“Tuyệt vời! Hãy chuẩn bị chứng kiến kỹ thuật suy luận của Edoylegawa Sherlock Ranpolmes đệ 0 Conan thời hiện đại đây!”

Giờ tôi mới thật sự được điều khiển nhân vật của mình, nên điệu nhảy cùng tử thần chính thức bắt đầu.

Như Shion-mama đã giải thích trước đó, mỗi căn phòng đều có minigame để chúng tôi hoàn thành nhằm lấp đầy thanh thoát hiểm, nhưng bắt đầu từ đâu đây? Về cơ bản, bản đồ của game trông như thế này:

be65f917-51c4-4fee-abfc-134fca70c2d1.jpg

Bản đồ cơ bản là hình vuông như thế. Các con số đánh dấu các phòng, còn các đường nối tượng trưng cho hành lang dẫn từ phòng này sang phòng khác. Trò chơi được thiết kế để người chơi có thể hoán đổi vị trí các phòng và hành lang, tạo ra những biến thể mới trong mỗi ván. Ngoài ra, còn có một vài phòng nhỏ rải rác trong cơ sở nhưng không được đánh số.

Những phòng lớn có đánh số được gọi là “Khu” (Sector), và tất cả người chơi sẽ bắt đầu ở trung tâm cơ sở, tức Khu 5. Các minigame để lấp đầy thanh thoát hiểm có ở mọi Khu ngoại trừ Khu 5, nên người chơi gần như bị buộc phải rời khỏi đó.

Về chiến thuật, ấn tượng ban đầu của tôi khi mới chơi là đi một mình sẽ khiến bạn trở thành mục tiêu dễ dàng cho Kẻ Bắt Chước. Kẻ Bắt Chước có thể giết một Tù Nhân ngay lập tức, nhưng không thể làm liên tục; sau mỗi lần hạ sát sẽ có thời gian hồi chiêu 30 giây, nên nếu giết người trong nhóm thì chẳng khác gì tự tố cáo mình. Điều đó có nghĩa là đi cùng người khác sẽ an toàn hơn khi di chuyển. Tuy nhiên, đi với quá nhiều người sẽ khiến avatar chồng lên nhau và khó nhận ra ai mới là kẻ ra tay, nên vừa phải là tốt nhất.

Mọi người lập nhóm tạm thời rồi tản ra nhiều hướng. Tôi sẽ làm gì đây...? À, Hikari-chan đang hướng về Khu 1, nên tôi quyết định đi theo. Ồ, Alice-chan cũng nhập hội phía sau tôi, thế là chúng tôi thành nhóm ba người.

: Khoan, cái gì?

: Đúng là pha trộn... gì đó.

: “Thời hiện đại,” như thể cái tên hỗn loạn kia có thể tồn tại ở thời nào khác vậy.

: Shuwa-chan, nếu là thế hệ đầu tiên thì phải tự xưng “đệ nhất” chứ.

: không ai lấy cái tên đó đâu nên bỏ số cũng chả sao

: lần đầu thấy có người cho số vào tên mà vẫn còn thừa tên để gọi

: cười xỉu với cái trình độ ngu đặc thù khiến cô ấy nghĩ có thể nhét bất cứ thứ gì vào đó

: ý tôi là, cô ấy chơi khi say đấy, chắc là nên đoán trước được rồi?

: broke: giới thiệu bản thân, woke: tự dẫm mìn ngay lập tức

“Tự dưng lạnh sống lưng một cái vì Alice sẽ nhắm vào mông tôi bất kể có là Kẻ Bắt Chước hay không, nhưng mà này, tôi có Hikari-chan ở đây nên chắc ổn thôi!”

Ba chúng tôi đến được Khu 1 và bắt đầu làm minigame.

“Để xem, cái này làm thế này, và... xong.”

Tất cả đều đơn giản, chỉ vài giây là xong. Nhân vật của tôi trông dễ thương hết sức khi lạch bạch chạy qua phòng, khiến tình huống của chúng tôi trông khá là vô tư, nhưng tất nhiên là...

“Cúp điện...”

Đèn trong cơ sở bỗng tắt phụt, tầm nhìn của tôi giảm mạnh. Đây là một trong những chướng ngại mà Kẻ Bắt Chước có thể gây ra. Chúng có quan hệ với đội vận hành trò chơi, và khi gửi yêu cầu, đội này sẽ hỗ trợ bằng cách tạo ra trở ngại. Danh sách như sau:

Cứ 30 giây, chúng có thể gây mất điện như vừa rồi. Tù Nhân bị hạn chế tầm nhìn, còn Kẻ Bắt Chước thì nhìn bình thường.

Chúng có thể biến một minigame ở một Khu bất kỳ thành “minigame bắt buộc”; nếu Tù Nhân không hoàn thành trong 30 giây, cơ sở sẽ tràn ngập khí độc chỉ hại Tù Nhân, lập tức cho chúng tôi Game Over.

Chúng có thể dùng máy dịch chuyển đặt tại các Khu 1, 3, 7 và 9 để di chuyển tức thì giữa bốn Khu này.

Chúng có thể khóa cửa một Khu (một lần mỗi 30 giây), thường để chặn đường chạy của Tù Nhân hoặc cản trở người khác.

Các loại chướng ngại này đều dùng chung thời gian hồi 30 giây, nên Kẻ Bắt Chước phải dùng khéo léo để cô lập và giết Tù Nhân mà không bị phát hiện.

Sau khi loay hoay trong bóng tối một lúc, đèn bật lại. Mà điều đó có nghĩa là...

“Ô, đến rồi kìa!”

Một dòng chữ đỏ chói xuất hiện trên màn hình: “Cuộc họp khẩn cấp.” Việc tìm thấy xác chết và báo cáo tại chỗ sẽ tự động bắt đầu cuộc họp, nghĩa là ai đó vừa nhấn nút.

Dĩ nhiên, cơ sở này vốn không có xác chết nào cho tới khi chúng tôi tới đây. Nói cách khác, chuyện này báo hiệu rằng đã có người bị giết.

Game tạm thời lấy quyền điều khiển nhân vật của tôi và chuyển sang màn hình họp, hiển thị tên tất cả người chơi. Cuộc họp có thể bắt đầu từ báo cáo như thế này hoặc từ nút triệu tập chỉ đặt ở Khu 5.

Người chết sẽ có tên hiển thị ở cuối màn hình, nên có thể biết ngay tình hình. Nạn nhân đầu tiên là...

[Hareru Asagiri: Đã chết]

“Heeeeeeeeeeeeeeeeey?!?!”

Sau tiếng hét thất kinh của tôi, tôi nhanh chóng mở micro và tham gia voice chat. Ai cũng bối rối y như tôi khi thấy danh tính nạn nhân bất ngờ đến vậy.

Đây là phần họp. Giới hạn thời gian là 2 phút. Trong khoảng đó, chúng tôi phải tìm ra ai là Kẻ Bắt Chước và bỏ phiếu đuổi họ. Người có nhiều phiếu nhất sẽ bị loại khỏi trò chơi, bất kể thật sự thuộc phe nào. Hoặc nếu không chắc chắn, mọi người có thể chọn bỏ qua bỏ phiếu; nếu đa số đồng ý bỏ qua, sẽ không ai bị loại.

Được rồi, đến màn tranh luận gay cấn mà các game Ma Sói nổi tiếng đây.

“Giết Hareru-senpai... Ngươi đã vượt qua giới hạn mà ngay cả ta, Shion-mama, cũng không thể dung thứ!”

“Nếu không có Hareru-senpai thì đã chẳng có Live-On, và cũng chẳng có Awayuki-dono! Tội ác này sẽ không được bỏ qua!”

“Nya-nya! Kẻ Bắt Chước này không biết rằng mình sẽ chẳng ở đây nếu không có Hareru-senpai! Mau lộ mặt đi! Thú tội ngay, biết đâu tụi này còn cho chút khoan hồng!”

Tiếng than khóc vang lên từ mọi phía trước cái chết của một nhân vật đáng kính.

“Ờ... Sao mọi người lại nghĩ đe dọa sẽ giúp được gì? Đây là game Ma Sói mà?”

...Quả đúng là tài giữ bình tĩnh và nói thẳng của Mashiron có thể kéo tất cả chúng tôi (kể cả tôi) quay lại thực tế.

Khoan, phải tập trung thôi. Game này xoay quanh giao tiếp, nên mất bình tĩnh chỉ giúp Kẻ Bắt Chước thắng. Phải tỉnh táo lại.

Chờ đã, ý hay đây! Tôi có thể tung một câu đùa để hạ nhiệt không khí!

“Biết không, người ta gọi đây là game ‘ma sói’, nhưng mà Kẻ Bắt Chước chắc chẳng thể ‘mặc trái tim mình trên lớp len’ đâu ha!”

“........................” mọi người đồng thanh.

Ờm... Tôi bảo là hạ nhiệt chứ không phải đóng băng luôn mà.

“Hả? Xin lỗi nhé, Hikari không nghe rõ! Cái gì đó về len? Chị mua áo len à? Xin chi tiết thêm!”

“Thôi đi Hikari-chan! Đừng xát muối vào vết thương của tôi nữa!”

“Yên tâm, mama. Dù có chuyện gì, mama vẫn luôn là top-mommy của Kaeru.”

“Ừ thì, cái đó thì em chưa từng lo một giây nào trong đời,” tôi an ủi cô ấy. “Có gì thì cứ đổi sang bất kỳ ai khác cũng được.”

“Aaaaaah ha ha ha ha hah haaah!!! Awayuki-dono, bất cứ điều gì ngài nói cũng là đỉnh cao của nghệ thuật hài!”

“Này, chị biết đó là câu đùa của mình, nhưng tiêu chuẩn của em thấp quá đấy! Em là Bulldrome à? Toàn thân là điểm yếu hả?”

“Gyeh keh keh keh keh! Awayuki-kun, em nói chuyện có duyên ghê!”

“Khoan, ai vừa nói đó?! Cuộc gọi này chỉ có streamer của Live-On thôi mà, tôi không nhớ ai có giọng như vậy!”

“Là chị. Biết rồi mà, Sei-sama đây,” cô nói bằng giọng bình thường.

“Là ai cơ.”

“Gyeh keh keh keh keh! Em đang nói chuyện với đại tỷ Sei-sama đây!”

“Ồ, thì ra là chị, Sei-sama. Tiếng cười của chị vẫn kỳ dị và khó nghe như thường, em thấy rồi.”

“Hừm, Awayuki-kun, em không thấy có gì lạ sao?”

Phù... Không hiểu sao tôi lại bị cuốn vào việc cản một cơn bão ngốc nghếch... À quên, thủ phạm chính là tôi.

“Ờm... V-Vậy thì, sao chúng ta không bắt đầu bằng việc xem ai ở đâu nhỉ? Trước tiên, ai là người phát hiện ra xác?”

Shion-mama hít sâu lấy lại bình tĩnh rồi nắm quyền dẫn dắt. Thôi thì, ít ra cũng còn tiếp tục được ván này...

“Nya-nya! Là em, Nekoma đây! Em tìm thấy ở phía dưới bản đồ, Khu 8!”

Khu 8 à? Nghĩa là bất cứ ai đi thẳng xuống ngay từ đầu trận đều có khả năng cao là Kẻ Mạo Danh, đúng không?

“Rồi, vậy có ai đi xuống ngay từ đầu không?” Shion-mama cũng nghĩ đến kết luận y hệt tôi và bắt đầu gom nghi phạm.

Tổng hợp lời khai, chúng tôi khoanh vùng được bốn người: Mashiron, Ehrai-chan, Kaeru-chan, và người báo cáo vụ án – Nekoma-senpai. Có nhân chứng tận mắt nên cũng đủ lý do để nghi ngờ họ rồi. Theo motif kinh điển, thủ phạm chắc đã ra tay trong lúc mất điện.

“Này này, khoan đã nào~!”

Đúng lúc chúng tôi vừa khoanh xong danh sách, một trong các nghi phạm – Ehrai-chan – lên tiếng.

“Em nghĩ thời gian đó dư sức để đi vòng hoặc dùng cổng dịch chuyển lên phía trên trong lúc mất điện! Em nghĩ mấy người đi lên trên cũng nên giải thích xem họ làm gì~!”

Ờ thì... Ehrai-chan nói cũng có lý. Giọng thì nhẹ nhàng, nhưng bên trong lại sắc như dao cạo. Nếu có ai bị phát hiện từng ghé cả phía trên lẫn dưới bản đồ, thì quá đáng nghi rồi.

Không ai phản đối lập luận của Ehrai-chan, thế là mọi người lần lượt báo cáo, bắt đầu từ Shion-mama.

“Sei với mình đi tới Khu 3! Teehee, mình chỉ là muốn đi theo thôi.”

“Trùng hợp ghê, mình cũng chỉ muốn đi theo Shion thôi.”

“Hả, thật á?! Teehee, hóa ra cả hai cùng nghĩ vậy.”

“Chuyện tự nhiên thôi. Dù gì chúng ta cũng đang yêu nhau mà.”

“Tee hee hee hee hee...” cả hai cùng khúc khích.

Ờ... tôi nghĩ tôi biết ai mình muốn trừ khử đầu tiên rồi đấy.

“Nghe này mọi người, tôi vừa nghĩ ra suy luận hoàn hảo. Hai người này là ‘có bồ’, nên chắc chắn là Kẻ Mạo Danh.”

“Nya-nya! Thiên tài quá, Shuwa-chan! Suy luận kín kẽ đến mức Nekoma không tưởng tượng nổi phản biện nào luôn!”

“Shuwa-chan-senpai lại xuất thần rồi~! Có bồ thì cơ bản cũng như là kẻ giết người, nên trục xuất họ luôn đi!”

“Đ-Đừng mà, mọi người! Đừng vội bỏ phiếu! Xin lỗi vì màn thả thính! Dù gì thì, Mama không phải Kẻ Mạo Danh! Mama là Mama của mọi người mà!”

“Ui chà, nhìn ai đó đang ghen kìa~!”

Tôi nghe thấy giọng của “Tay Chân Cười Khằn” bên thế hệ hai vang lên đâu đó, nhưng biết là lỡ chọc thêm thì kiểu gì cũng hối hận, nên tôi quyết định kéo cuộc họp tiếp tục.

c8c80773-f2c8-456f-9736-fbb4f4932d24.jpg

“Ờ, tiếp theo là Hikari đúng không? Hikari đi chung với Shuwa-chan và Alice-chan tới Khu 1!”

“Ừ, tụi mình vẫn đi cùng nhau ngay cả sau khi đèn sáng lại,” tôi xác nhận.

“Tôi đã bảo vệ Awayuki-dono từ phía sau!”

Tôi đoán khả năng một trong ba đứa là Kẻ Giả Mạo là khá thấp, vì chúng tôi bám nhau từ đầu đến cuối, nhưng…

“Teehee, mọi người xếp hàng nối đuôi nhau sau Hikari trông đáng yêu ghê luôn! Như… như cái gì mà hồi mấy buổi hội thao hay làm ấy! Ơ… con rết… rết gì đó… À, nhớ rồi! Rết người!”

“Rết người?!” — cả bọn hét lên, mất bình tĩnh hoàn toàn.

“Hm? Có chuyện gì thế mọi người?”

“H-Hikari-kun? Em nói là ba người các em… làm rết người á?”

“Đúng thế, Sei-sama! Hikari, Shuwa-chan và Alice-chan dính từ trước ra sau suốt cả đoạn đường!”

“Và em gọi thế là chỉ ‘đi chung cho thân thiết’ thôi sao?”

“Vâng? Sao lại không chứ? Mấy người hồi đi học không làm rết người trong hội thao à?”

“Hm. Hikari-kun, tôi nghĩ khả năng cao là trường em từng học có một nhà thôi miên trong đội ngũ giáo viên. Em có để ý thấy gã nam chính nào mắt bị che bởi mái tóc dài bất thường không?”

“Heh heh heh, khá lắm, Sei-sama! Ấn tượng ghê khi Sei-sama nhận ra Hikari còn có cả kỹ năng thôi miên!”

“Hikari-kun… Không ngờ thân phận thật của em là một con quái vật lợi dụng kỹ năng thôi miên để tạo rết người trong hội thao… Làm ơn, nhận tôi làm đệ tử đi.”

“Hikari cũng sẵn sàng thử thôi miên Sei-sama luôn đó!”

“Ôi không, để lộ ham muốn của mình rồi lại bị em coi là kẻ địch mất. Phải trốn ra nước ngoài thôi. Lấy cái hộp đàn contrabass của tôi ra.”

“Hikari cũng giỏi lắm nha! Hồi ở trường không ai phát hiện ra mấy trò ảo thuật bài của Hikari đâu!”

“Thế… ai nghĩ là do Sei hiểu nhầm vậy?” — Shion-mama, thấy vô ích khi hỏi Hikari tiếp, liền quay sang Alice và tôi. “Hai người. Có gì muốn nói không?”

“Nếu được kết nối với Awayuki-dono, tôi sẵn sàng biến thành rết luôn!”

“Em linh hoạt một cách đáng sợ mỗi khi nói tới việc ‘kết nối’ với tôi đó, Alice-chan. Em dùng USB hay gì? Còn chị thì xin phép né vụ rết đó.”

Tại sao?! Tại sao tuân thủ chiến lược tối ưu là bám nhóm lại khiến tôi bị nhìn lạnh lùng như vậy?!

“Ah, Hikari nhầm rồi! Không phải rết người, mà là chạy tiếp sức rết! Sao tự nhiên lại nói rết người nhỉ? Dù sao cũng xin lỗi nha!”

“...............”

Mọi người chắc đang bối rối không hiểu sao lại nhầm kiểu đó, nhưng với Hikari thì chuyện gì cũng có thể xảy ra, nên tất cả chỉ biết im lặng.

À, và nếu có độc giả nào tò mò về vụ “rết người” kia… đừng tra Google trừ khi tim (và dạ dày) của bạn đủ thép…

Cuộc họp tiếp tục, nhưng vì đây mới là buổi điều tra đầu tiên về một vụ giết người xảy ra trong bóng tối, nên vẫn chưa đủ thông tin để nhận diện Kẻ Giả Mạo.

“Ôi trời! Hết giờ rồi!”

Shion-mama hốt hoảng khi nhận ra thời gian. Tôi nhìn đồng hồ — chỉ còn mười lăm giây.

“Vậy chúng ta chốt nghi ngờ nhóm ở bản đồ trên nhé? Ai cũng báo cáo rồi đúng không?!” cô ấy gấp gáp hỏi.

“Yên tâm, ổn mà~! Cảm ơn vì đã báo cáo!”

Ừ, tạm thời thì có vẻ mọi người đều đã báo cáo. Không ai nghĩ nhóm tù nhân ở bản đồ trên có hành vi đáng ngờ… nhưng trò này có tận hai Kẻ Giả Mạo, nên tình hình vẫn phức tạp. Rất có thể vừa rồi chỉ là một màn phối hợp khéo léo để dắt mũi cả bọn, và nghĩ tới đó thôi là đã thấy không thể tin hoàn toàn vào bề ngoài.

“Okay, nghi bốn đứa xuống dưới, hết chuyện!”

Giọng nói nhanh như bắn súng của Shion-mama khép lại buổi họp. Không ai bị trục xuất.

Trò chơi trả quyền điều khiển nhân vật cho tôi. Vẫn còn nhiều bí ẩn chưa sáng tỏ, nên tôi quyết định nghe theo kết luận lúc chia tay của Shion-mama…

: Giờ mới bắt đầu căng đây.

: Giết Harerun đầu tiên là đỉnh luôn.

: Nhân tiện thì giờ Harerun đang gào thét và đập bàn kịch liệt.

: Cú twist chán đời thật.

: Ồ, giờ cô ấy bắt đầu làm bù nhìn rơm hình kẻ giết mình rồi. À không, làm bằng len vì không có rơm.

: Tôi nghĩ ở Nhật việc nguyền rủa người khác không làm kiểu đó, nên chắc cô ấy… chỉ đang làm búp bê thôi?

Một thời gian trôi qua kể từ sau buổi họp đầu tiên, và tạm thời trò chơi diễn ra khá yên bình. Có vài tình huống tù nhân bị cô lập bởi chướng ngại Kẻ Giả Mạo, nhưng phần lớn thời gian, Hikari-chan, Alice-chan và tôi cứ dính nhau làm nhiệm vụ. Đến giờ đội tôi chưa mất ai cả.

Thanh thoát hiểm đang dần đầy lên, tôi bắt đầu nghĩ liệu chúng tôi có thể lấp đầy nó trước khi bị quét sạch không. Nhưng vừa nghĩ xong thì dòng chữ đỏ “Emergency Meeting” lại nhấp nháy trên màn hình. Trò chơi chuyển sang giao diện họp, báo hiệu vòng thảo luận tiếp theo.

Nạn nhân lần này là…

[Kaeru Yamatani: Dead]

[Nekoma Hirune: Dead]

Là hai người đó…

“Ra vậy… Tổn thất lần này nặng ghê.” Giọng Mashiron giờ đã căng thẳng hơn hẳn so với buổi họp đầu.

Trong mắt chúng tôi, từ nãy tới giờ chỉ như đang dạo chơi quanh cơ sở, nhưng phía sau lưng, hai tù nhân đã bị sát hại âm thầm; tôi biết đây chỉ là game, nhưng vẫn thấy lạnh sống lưng.

“Tôi… tôi không chơi nữa! Sei-sama bỏ đây!”

“Em cũng hiểu cảm giác đó, Sei-sama, nhưng xin đừng nói mấy câu đảm bảo cái chết cận kề như thế được không?” Mashiron đáp.

“Im đi! Nào, Shion, cùng nhau trốn ra nước ngoài thôi!”

“Sei… Teehee, nghe cứ như trăng mật ấy nhỉ! Nhưng ở đây thì làm sao trốn được?”

“Còn cách nào tuyệt hơn là chui vào hộp đàn contrabass?”

“Ôi trời, hạng siêu tiết kiệm! Nhưng nếu được ở bên Sei thì cũng không tệ đâu.”

“Sei-sama, ngài biết là còn nhiều phương tiện di chuyển khác ngoài bao đàn chứ? Đừng có tiết kiệm tới mức đó cho ngày trọng đại. Và Shion-senpai, bỏ cái kính hồng xuống giùm cái. Nhóm mình giờ ít người hơn, nhưng tôi vẫn không thể một mình kèm nổi đám này đâu.”

Tôi thề, cặp Đầu Óc Trôi Sông này… Như thể Mashiron chưa đủ đau đầu vậy. Nhưng nếu đã tới nước này, tôi — Shuwa-chan — sẽ bước vào hỗ trợ Mashiron gánh mảng tấu hài.

“Này này, Mashiron.”

“Hm? Gì thế, Shuwa-chan?”

“Tớ không muốn thua kém hai người kia, nên đã lấy sẵn cho tụi mình một hộp đàn violin. Cùng nhau trốn ra đảo Okinotori nào.”

“Đang thiết lập tiêu chuẩn ngu mới à. Cậu biết violin là nhạc cụ thế nào chứ? Làm gì có chuyện nhét vừa nguyên người vào hộp đó. Và chọn cái nơi toàn đá với biển ấy làm gì?”

“Này này, Awayuki-dono.”

“Hm? Gì vậy, Alice-chan?”

“Em muốn thấy chị hạnh phúc, nên đã kiếm được Carlos-chan để hợp với lời cầu hôn của chị!”

“Này.”

“Có chuyện gì vậy, Mashiro-dono?”

“Alice-chan này… Chị biết trên đời có nhiều Carlos-chan lắm, nhưng… em không thấy hơi nguy hiểm khi nhắc ‘người của em’ vào lúc này à? Mua ở đâu thế?”

“Mercari, thưa chị!”

“Ngạc nhiên thật, lại được bán công khai giữa ban ngày. Carlos-chan của em có phải cùng Carlos-chan mà chị đang nghĩ tới không nhỉ?”

“Trên hộp ghi là gửi từ Lebanon đó!”

“Vậy là rõ rồi. Tôi đoán chín mươi chín phần trăm là chúng ta đang nghĩ tới cùng một Carlos-chan. Ngày mai chắc báo nào cũng chạy tít ‘Chào mừng Carlos-chan về nhà!’. Mà thôi, Shuwa-chan, ngừng im lặng đi, mau nói gì đó với cô em này đi!”

“C***** G****.”

“Không không không không, tuyệt đối không được! Sao cậu lại nói toẹt ra hết vậy?! Vượt xa lằn ranh rồi đó! Aaaagh, chịu thôi, bỏ cuộc tấu hài luôn…”

Phù... Một màn thể hiện đầy lý trí và chừng mực, nếu tự tôi được phép nhận xét. Thậm chí có thể nói là tôi đã quá lý trí và quá chừng mực.

“Chị ổn chứ, Mashiro-chan? Mệt à?”

“À, Hikari-chan... Em là tia hy vọng duy nhất mình còn có thể trông cậy.”

“Ồ! Nếu chị nói thế thì Hikari sẽ cố gắng hết sức! Đừng lo, Mashiro-chan, Hikari sẽ thay chị đảm nhận vai trò bắn miếng hài thiêng liêng này!”

“Em sẽ làm thật à? Thật không?”

“Do ho ho! Đừng sợ! Hài khí của Hikari sẽ khiến chị cứng họng luôn!”

“Cảm ơn, Hikari-chan... Vậy thì mình sẽ thay Shion dẫn dắt cuộc thảo luận nhé? Được rồi, mọi người, quay lại cuộc họp—”

“Là sao chứ?!”

“...”

“Thế nào, Mashiro-chan? Miếng đó của Hikari chất chứ? Hả? Mashiro-chan? Heeey!”

Nhận ra tình thế nguy cấp khi Mashiron đã “nằm xuống” không thể đỡ được nữa, Shion-mama mới chịu rời khỏi cõi mộng trên chín tầng mây.

“Ehem! Mọi người, bình tĩnh nào! Rõ ràng là cả hai kẻ Giả Mạo vẫn còn sống khỏe. Nếu chúng ta không bắt đầu xác định được chúng là ai thì sẽ thua mất! Chúng ta phải trục xuất một người!”

“Chị nói chí lý lắm. Em cũng muốn đem chiến thắng về cho Awayuki-dono... Về phần bọn em, Awayuki-dono, Hikari-dono và em lúc nào cũng dính với nhau từ đầu tới cuối, không hề để sơ hở cho Giả Mạo ra tay. Bọn em đi lên trên ngay từ đầu, nên có thể xem là trong sạch.”

“Hừm, ra vậy... Nhân tiện, hai tù nhân bị giết lần này đều đi xuống ngay từ đầu,” Shion-mama bắt đầu nói.

“Ố, em đây! Em thấy Ehrai-chan đáng nghi nhất!” Tôi cắt lời để hét tên người mà tôi để ý từ nãy tới giờ. Nghĩ lại, hành động của cô ấy từ đầu game và cách cô ta cố đánh lạc hướng mọi người ở cuộc họp trước khiến tôi khó mà nghĩ khác được.

“Hừm... Chị không chắc lắm...”

“Nhưng tại sao, Shion-mama?! Cô ấy là người đáng nghi nhất còn gì?!”

“Thực ra, Sei-sama và chị đã để mắt đến cô ấy vì cũng nghi ngờ, nhưng cô ấy không làm gì khả nghi cả. Ngược lại, còn khá hợp tác nữa.”

“Th- Thật sao?”

“Đúng vậy, ta, Sei-sama, có thể làm chứng. Ta đã ‘soi’ cô ấy từ đầu đến cuối, không một góc nào là lạ cả. Dù... vẫn rất ngon mắt, ta phải thừa nhận.”

“Hai senpai đang yêu nói đúng đó, hứa luôn~! Lý do duy nhất em nghi nhóm ở trên bản đồ ở cuộc họp trước là vì không muốn mọi người kết luận vội vàng! Em là Tù Nhân thật mà~!”

“Hmmm... Không thể nói Ehrai-chan hoàn toàn sạch sẽ, nhưng theo phán quyết Shion-mama của tôi thì chưa đủ lý do để trục xuất cô ấy ngay lúc này.”

Gừ... Xem ra tôi sẽ không tiến xa hơn được nếu cứ ép vụ này. Tiếc thật, tôi còn tưởng mình đã nắm được manh mối...

Khoan? Nếu nghi phạm không phải là Ehrai-chan, vậy thì chỉ còn lại...

“Chẳng lẽ... là Mashiron sao?”

Đó là lựa chọn duy nhất còn lại...

“Được rồi, khoan nào, tôi hiểu vì sao mọi người nghi tôi sau tất cả. Nhưng mọi người nhầm rồi, tôi không phải đâu. Đúng là tôi nghĩ Ehrai-chan là Giả Mạo nên đã đi cùng Nekoma-senpai và Kaeru-chan để giữ khoảng cách, nhưng rồi bị tách ra vì minigame bắt buộc và cửa khóa, lúc nhận ra thì tôi đã ở một mình rồi.”

“Hừm... Tôi rất muốn tin bất cứ điều gì Mashiron đáng yêu của tôi nói, nhưng đến nước này thì...”

“Tôi nói thật mà, Shuwa-chan! Với lại, rất có thể cặp tình nhân kia đã giết Hareru-senpai ngay từ đầu. Nhắc mới nhớ, tôi có thoáng thấy Shion-senpai đi cùng Ehrai-chan, nhưng không thấy Sei-sama đi cùng, đúng không? Lúc đó chị đang làm gì vậy?”

“Tôi đang làm minigame ở phòng bên cạnh. Dù gì thì trông cũng sắp thắng bằng cách lấp đầy thanh đo rồi.”

“Chuyện thanh đo thì để sau, nhưng bọn tôi cũng gặp Sei ngay sau đó! Tôi nghĩ Sei là Tù Nhân!” Shion-mama lập luận.

“Đúng thế, thật luôn! Với lại, nếu họ là Giả Mạo thì tôi đã chết từ lâu rồi! Chúng ta nên trục xuất Mashiro-senpai! Cô ấy quá đáng nghi~!”

“Điều đó... cũng có thể nghĩa là chỉ có một trong ba người các cô là Giả Mạo thôi...” Mashiron cố gắng biện hộ, nhưng giọng cô ấy yếu dần đi.

Với đà này... người đầu tiên bị trục xuất sẽ là Mashiron. Tôi cũng thấy tội cho cô ấy, nhưng luật chơi là vậy. Tôi nặng lòng đưa tay về phía nút bầu chọn, thì đúng lúc đó...

“Mrgh... Hikari càng lúc càng rối... Này, Chami-chan, chị nghĩ sao?”

Khoảnh khắc Hikari-chan nói câu đó, thời gian như đứng lại với tất cả mọi người trong phòng họp.

Chami... chan?

: ?!

: Nghĩa là...

: Thế cờ vừa lật rồi.

: Harerun update: chị ấy đang vui vẻ đan len.

: Ừ, khác mấy game Ma Sói khác, game này tù nhân chết rồi là hết việc để làm...

: trong khi đó, Giả Mạo chết vẫn có thể gây chướng ngại...

“Gì cơ?! Sao... Sao em thấy được tôi đang ở chế độ Tàng Hình?!”

Trong giây phút im phăng phắc đó, chúng tôi nghe thấy giọng Chami-chan lần đầu tiên kể từ màn tự giới thiệu đầu buổi collab.

Đúng vậy, từ lúc tự giới thiệu tới giờ. Tôi cố lục lại trí nhớ, nhưng không tìm thấy dù chỉ một lần cô ấy cất tiếng nói trong suốt cả vòng đầu tiên. Chami-chan đã hoàn toàn ẩn mình... nhưng tại sao? Tại sao cô ấy lại im lặng như vậy? Và tại sao chẳng ai trong chúng tôi nhận ra?

“Sao thế, Chami-chan? Chị có vẻ hoảng hốt đó.”

“H-Hikari-chan... Em đã... nhìn thấy chị từ bao giờ?”

“Hử? Từ đầu chứ sao! Hikari còn lo không biết chị ổn không vì chị ít nói, nhưng chị im thin thít nên Hikari muốn ném cho chị một cái phao thôi! Heh heh!”

“Ý em là... suốt thời gian này...” Chami-chan buông lửng câu nói.

ba32a2e3-78b7-4869-9da8-c7e2c514431f.jpg

Chami-chan trông ngớ người ra. Không, không chỉ mình Chami-chan; tất cả mọi người ngoài Hikari-chan đều sững sờ thấy rõ.

Điều này có nghĩa là… từ lúc cuộc họp đầu tiên bắt đầu, không một ai trong chúng tôi—ngoài Hikari-chan—nhận ra sự tồn tại của Chami-chan.

Nói cách khác, toàn bộ giả thuyết của chúng tôi từ nãy tới giờ đều bị lật ngược.

“C-Có ai không?! Có ai ở đây từng thấy Chami-chan không?! Không cần là bây giờ, mà là bất kỳ lúc nào trong game này! Có ai biết Chami-chan đã làm gì không?!”

Shion-mama cuống cuồng lên tiếng, nhưng không nhận được một lời hồi đáp nào.

Làm sao mà chuyện này lại xảy ra được? Không ai nghe thấy giọng cô ấy thì còn tạm hiểu, chứ đến cả thấy cô ấy cũng không? Trong một game kiểu này?

“C-Còn Hikari-chan thì sao?!” tôi hỏi.

“Hmm… Hikari nhớ là thấy chị ấy chạy đi đâu đó ngay sau khi game bắt đầu, nhưng sau đó thì Hikari cũng chịu…”

“Nhưng vậy thì… rốt cuộc là chuyện quái gì đang xảy ra đây…” tôi lẩm bẩm.

Ngay cả Hikari-chan—người duy nhất nhận ra sự tồn tại của Chami-chan—cũng không hề thấy cô ấy kể từ lúc game khởi động?

“À!”

Lúc đó, tôi sực nhớ tới một khả năng đặc biệt của Chami-chan.

Chami-chan là mẫu người nhút nhát đến mức không thể nhút nhát hơn. Cô ấy muốn tránh tiếp xúc với người lạ bất cứ khi nào có thể, và một ngày nọ, mong muốn cháy bỏng đó đã “tiến hóa” thành một thứ gần như siêu năng lực.

Tôi lần đầu nhận ra sức mạnh này là khi chúng tôi cùng đi công viên giải trí. Hồi đó, Chami-chan cực kỳ nhạy cảm với bất cứ ai mang hơi hướng “người hướng ngoại”, và khéo léo né họ khi di chuyển giữa đám đông.

Bản thân Chami-chan thì chỉ nhận ra năng lực của mình khi stream một game kinh dị. Tôi đã xem lại bản lưu stream đó; khán giả mong đợi một buổi stream toàn tiếng la hét và chết lãng xẹt, nhưng cô ấy lại chơi với tốc độ và hiệu quả vượt xa người mới, hầu như không chạm mặt quái vật.

Lúc đầu, cả khán giả lẫn Chami-chan đều không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng rồi họ nhận ra sự thật: để đối phó với sự nhút nhát ngày càng tăng, Chami-chan đã mài giũa giác quan của mình tới mức cực hạn, đạt được khả năng cảm nhận vị trí của người khác—dù là ngoài đời hay trong game!

Giờ đang chơi một game kiểu “ma sói”… có khi nào Chami-chan đã dùng năng lực này để tránh không chỉ việc lập đội mà còn không gặp ai luôn? Hoàn toàn có khả năng đó. Tôi nhanh chóng giải thích tình hình cho mọi người.

“Khoan, năng lực gì mà buồn quá vậy. Sei-sama nghe xong chắc khóc mất.”

“Chami-chan, hay ghê! Hikari cũng muốn có năng lực như vậy!”

“Hikari-chan, em là người cuối cùng trên đời có thể dùng được nó đấy…”

“Hả?! Tại sao vậy, Shion-mama?!”

“Vì, em yêu, ánh sáng không thể chung đường với bóng tối…”

“Mấy người không có chút tình người nào hả?!” Alice-chan kêu lên.

Mọi người đang ồn ào tranh nhau nói thì đột nhiên Mashiron, từ nãy vẫn im lặng, bật cười.

“Ha ha ha ha…”

“Có chuyện gì vậy, Mashiron? Đái ra quần hả?”

“Shuwa-chan, sao cái kết luận đầu tiên trong đầu cậu lại là như vậy? Cậu phá hỏng không khí rồi đấy.”

“Thì bình thường cậu chỉ cần tôi nói một câu là nhảy vào cãi hăng máu, vậy mà lần này bí mật động trời của Chami-chan bị lộ ra lại không thèm buông lời mỉa mai nào…”

“Cậu nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ cứ không mắng ai thì nghĩa là tôi đang đái ra quần à? Vậy chắc tôi phải kè kè bên cậu cả đời để khỏi khổ.”

“Có nghĩa là… cậu muốn tôi cầu hôn à? Muốn tôi hứa sẽ bảo vệ quần chip của cậu, dù khỏe mạnh hay bệnh tật?”

“Một lời cầu hôn như vậy chắc thật sự sẽ làm tôi đái ra vì sốc.”

“Hahh, hahhh, huff, hahhhh…”

“À, Shion-senpai, làm ơn đừng thở hổn hển ra mặt thế được không? Tôi còn chịu đựng được mà.”

“Tch, chị tưởng sắp được thấy Mashiro-chan mạnh mẽ biến thành bé sơ sinh chứ…”

“Rồi rồi, vào việc thôi. Trước hết, tôi muốn gửi lời khen tới Hikari-chan và Shuwa-chan; hai người đã giúp tôi ráp nối manh mối. Giờ thì, Chami-chan, chúng ta cần nói chuyện một chút.”

“Eeeeek?!”

Nói rồi, Mashiron bắt đầu tra hỏi Chami-chan không chút nương tay. Mashiron vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nghi ngờ, nhưng mọi người đều tò mò muốn nghe Chami-chan nói gì, nên im lặng để cuộc chất vấn diễn ra.

“Tại sao lại im lặng như hến vậy? Với cả, giải thích cho tôi nghe cái ‘chế độ tàng hình’ đó là gì đi?”

“Ờ… Cậu biết rồi đấy! Tớ không nói chuyện được khi ở trong đám đông mà. Toàn bỏ lỡ thời điểm hoặc nói đè lên người khác…”

“Ra vậy. Thế thì chúng ta sẽ nói riêng với nhau. Lúc bắt đầu cậu đi đâu?”

“T-Tớ đi tới Khu 6, rồi từ đó đi lên trên.”

“Có ai đi cùng cậu không?”

“Không…”

“Thú vị nhỉ. Đi lên từ Khu 6 nghĩa là cậu sẽ sang Khu 3, nơi Sei-sama và Shion-senpai đang ở. Cậu không gặp họ sao?”

“À… Thì, mấy senpai đang bận làm minigame ở Khu 3, nên tớ nghĩ đi sang khu khác, nhưng rồi bị lạc trong hành lang…”

“Một mình à?”

“Ừ-Ừm, đúng vậy.”

“Giờ thì tôi thấy khả nghi rồi đấy.”

“T-Tại sao chứ?!”

Chami-chan rõ ràng đang cố giấu sự hoảng loạn, nhưng Mashiron vẫn giữ gương mặt lạnh như tiền, chặn mọi đường lui từng chút một.

“Đi một mình trong game này khiến cậu dễ thành mục tiêu cho Kẻ Mạo Danh, mà sống sót một mình thì lại khiến người khác nghĩ cậu Kẻ Mạo Danh. Nếu là tù nhân thật sự, lẽ ra cậu sẽ tìm cách gặp đồng minh. Dù cậu có nhút nhát, trong game này ngoài lúc họp ra thì đâu cần nói chuyện. Thế nên nếu cậu tránh người khác… thì rất có thể là vì cậu không muốn bị nhìn thấy?”

“O-Ôi, Mashiro-chan ngây thơ quá! Cậu đánh giá thấp sự nhút nhát của tớ rồi! Không cần phải sợ nói chuyện đâu, chỉ cần bị thấy thôi cũng đủ khiến tớ sợ chết khiếp rồi!”

“Hmm… Được thôi. Thế cậu làm gì từ lúc đó cho đến cuộc họp này?”

“Tớ… ở Khu 1.”

“Cậu đi đường nào tới đó?”

“Ờ… Tớ nghĩ là đi từ Khu 8 sang 5, rồi 4, rồi mới đến 1.”

“Ồ, vậy thì… người tìm thấy và báo cáo cái xác cho cuộc họp này là tôi đấy. Tôi đi cùng Nekoma-senpai cho đến khi bị cửa khóa ngăn cách. Tôi lao tới chỗ cô ấy nhanh nhất có thể, nhưng lúc tới nơi thì cô ấy đã chết rồi. Nếu tôi nhớ không nhầm thì cái xác nằm ở Khu 4, vậy nếu cậu đi ngang qua đó thì sao không báo xác? Từ lúc mất điện lần trước tới lúc đó cũng đã khá lâu rồi mà. Hay là cậu không thấy nó?”

“T-Từ từ đã nào~!”

Khi nghi ngờ sắp dồn hết về phía Chami-chan, Ehrai-chan bất ngờ chen vào.

“Tớ nghĩ không nên tin hết những gì Chami-senpai nói đâu~!”

“Vì sao?” Mashiron hỏi ngay, vẫn giữ vẻ lạnh lùng.

“Vì Chami-chan ngốc lắm~!!!”

“Ehrai-chan?!”

Nghe hậu bối của mình ném một quả bom như vậy, Chami-chan kêu lên đầy bất ngờ và sốc. Nhưng những người còn lại thì chẳng mấy ai phản ứng. Xét cho cùng… câu đó đâu sai.

“Ra là vậy, Ehrai-chan. Nhận xét sắc sảo lắm. Chami-chan đúng là ngốc thật.”

“Đến cả cậu cũng gọi tớ là ngốc hả, Mashiro-chan…”

Chami-chan thì đang dần rụt lại, nhưng đổi lại, cuộc khẩu chiến giữa Mashiron và Ehrai-chan lại sắp nổ ra.

“Thật đấy nhé! Nếu Chami-senpai mà là Kẻ Mạo Danh thì em không tin chị ấy có thể sống sót lâu thế này mà không bị lộ đâu~! Chắc chắn chị ấy đã sơ suất rồi!”

“Ừm, đúng, chị hiểu. Lập luận của em cũng hợp lý đấy, Ehrai-chan.”

“Tốt, vậy nghĩa là—”

“Nghĩa là ngay từ đầu, Chami-chan hẳn đã có một đồng bọn đủ tốt bụng để giúp cô ấy toàn tâm toàn ý lo việc giết người, em không nghĩ vậy sao?”

“.........”

“Em không nghĩ vậy à, Ehrai-chan?”

Khoan đã… Ehrai-chan vừa tự đào hố chôn mình à? À không, ý tôi là… tự đào mồ ấy?

“Nghĩ lại thì, Ehrai-chan này, lúc Shion-mama hỏi mọi người đã báo vị trí trong cuộc họp đầu tiên chưa, em đã nhanh chóng nói là ai cũng báo rồi, dù Chami-chan rõ ràng là chưa—có đúng thế không? Trùng hợp nhỉ! Cứ như thể em đang che cho Chami-chan ấy nhỉ?”

“Không phải đâu! Em thật sự chỉ là không để ý lúc đó thôi... Mà này, Mashiro-senpai, chị cũng chẳng để ý cơ mà! Với cả, nghe chị nói thì có vẻ chị đứng về phe Tù nhân đấy, nhưng đừng tưởng em không nhận ra là chị đang dẫn dắt mọi người trục xuất ai đó ngay sau khi chính chị tìm thấy xác nhé! Đáng nghi lắm đấy!”

“Ngay cả khi Chami-chan vừa đi ngang qua một cái xác trước đó?”

“Có thể lúc đó xác chưa xuất hiện mà! Hoàn toàn có khả năng chị giết Nekoma-senpai rồi tự báo cáo để gọi họp nhằm giảm bớt số người còn lại!”

“P-Phải đấy! Khi tớ tới Khu 4 thì chẳng có xác nào cả!”

Hừm… thế là Chami-chan bắt đầu hùa theo phản công của Ehrai-chan rồi.

“Với lại, chúng ta đều biết là tôi đã ở cùng Shion-senpai và Sei-sama suốt thời gian đó, nên nếu tôi là Kẻ Mạo Danh thì tôi chẳng thể làm gì được đâu~! Đúng không, các senpai thế hệ hai của tôi?!”

“Ừm... Cậu nghĩ sao, Shion?”

“Ờ… Ehrai-chan chắc chắn đáng nghi, nhưng tôi không thấy cô ấy làm mấy chuyện kiểu đó.”

Ồ? Thế là tình thế lại xoay chiều?

“Ra vậy. Phải nói là Ehrai-chan, em khá sắc sảo đấy,” Mashiron lên tiếng.

“Cái senpai thích chơi trò thám tử nửa mùa này vẫn chưa bỏ cuộc à?! Chị nên biết lúc nào thì dừng đi chứ!”

“Nhưng chính sự sắc sảo của em đã biến nghi ngờ của chị thành sự thật. Ehrai-chan, em đúng là Kẻ Mạo Danh.”

Đã có một khoảnh khắc trước đó tình thế nghiêng theo hướng này… nhưng Mashiron lại nhân cơ hội để tuyên bố chiến thắng.

“Đầu tiên, rất có khả năng em là người giết nạn nhân đầu tiên—Hareru-senpai.”

“T-Tại sao lại là em?!” Ehrai-chan kêu lên.

“Không còn nghi ngờ gì, Hareru-senpai rất giỏi trò này. Dù Chami-chan có im lặng đến đâu, Hareru-senpai cũng sẽ nhìn thấu. Nếu chỉ có một mình, Chami-chan chắc chắn sẽ không nhận ra điều đó và sớm bị giết thôi. Đó là lý do em buộc phải loại bỏ mối đe dọa lớn nhất của mình trước, dù có phải gánh nhiều nghi ngờ đi nữa. Vấn đề là chuyện sau đó. Chị không nghĩ em biết hết khả năng thật sự của Chami-chan, nên hai người đã chia vai rõ ràng để cô ấy không bị chú ý: một người lo nói chuyện và xử lý tình huống, một người tập trung giết. Hành động ngay sau khi đã bị nghi là kẻ giết Hareru-senpai thì quá mạo hiểm, và nếu để Chami-chan là người sống sót cuối cùng thì các em chẳng thể thắng được. Càng ít người thì càng dễ bị phát hiện.”

“Mashiro-senpai, em nghĩ chị đang suy diễn quá rồi… Em đâu có thông minh đến mức nghĩ ra hết những thứ đó…”

“Vậy sao? Nhưng nhìn tình hình đi. Nếu Chami-chan không bị phát hiện và chị bị trục xuất, thì phe em sẽ dư sức giành thêm mạng nữa. Nếu em gặp lại Chami-chan, hai người sẽ thắng bằng đòn double kill thứ hai. Chỉ là đánh giá thấp Hikari-chan đã khiến em vào thế khó thôi.”

“Heh heh!” Hikari-chan cười khoái trá. Cô ấy có hơi đãng trí thật, nhưng lại có tài năng riêng.

“Dù sao thì, ý chị là thế này: chiến thuật của Ehrai-chan là bao bọc Chami-chan như em bé!”

“Bao bọc Chami-chan như em bé?!” tất cả chúng tôi đồng thanh.

“Heh heh heh,” Chami-chan cười khúc khích. “Bắt đầu với chơi đóng giả trẻ con, giờ lại chuyển sang chơi sỉ nhục. Mashiro-chan, cậu nhớ chuẩn bị tinh thần để bị trừng phạt sau nhé.”

“Hả? Tôi bị kéo vào chuyện gì thế này?”

“Lần tới gặp nhau, tôi sẽ bắt cậu thì thầm vào tai tôi suốt buổi! Aaaaa tuyệt quá, cái giọng tomboy lưỡng tính đó, tôi không thể nào chán được, oooooooh!!!”

“Tôi chịu đủ rồi.”

“Này, này, Chami-chan! Còn tôi thì sao?” tôi chen vào.

“Aaaaa tuyệt quá, cái giọng yếu ớt, hôi hám và não chết của một con sâu rượu thất nghiệp, tôi không thể nào chán được!!!”

“Mashiron, tôi sẽ trục xuất cái lỗ tai-pu**y này.”

“Bình tĩnh nào, Shuwa-chan. Chắc đó là cách Chami-chan khen đấy. Chỉ là… hơi thật lòng quá thôi.”

“Hứm! Hơi thở của tôi không hôi nhé! Nó thơm mùi oải hương đấy!”

“Bồn cầu cũng vậy.”

“Xin lỗi. Ý tôi là thơm mùi StroZero cơ!”

“Cậu có thể nói ‘chanh’ cho đơn giản… Mà chắc là đúng là mùi StroZero thật… Khoan đã. Hôm nay cậu uống vị gì?”

“Tất cả các vị luôn, woohoo!”

“Chắc chắn là hôi rồi.”

“Đ-Không hôi! Trong đó có vị kiểu như ‘trái cây au lait’ nữa đấy! Dù thực tế uống vào tôi lại nghĩ, ‘Trái cây? Xạo quá!’”

“Thôi ngồi xuống đi.”

“À, à, với cả tôi chăm hơi thở mình lắm nhé? Tôi gần như sống nhờ kẹo ngậm Frisk luôn đó! Người ta nghĩ tôi bắt đầu bữa ăn bằng cơm trắng, nhưng không, là một đống kẹo Frisk đấy!”

“Cậu kiếm đâu ra đủ kẹo để làm thế?”

“Đấy là phản ứng đầu tiên của cậu á?!”

Xin xác nhận là tôi chăm hơi thở mình thật nhé?! Tôi vẫn còn chút hình ảnh của một thiếu nữ sành điệu đấy, nghe chưa?!

“Ôi chết, hết giờ rồi.” Dù rất thích đấu khẩu với Mashiron, nhưng giờ phải ưu tiên chuyện khác. Thời gian họp gần hết rồi!

“Được rồi, chúng ta nên trục xuất ai đó,” Mashiron tuyên bố. “Ít nhất là một trong hai—Chami-chan hoặc Ehrai-chan, nếu không muốn nói là cả hai. Nếu làm thế mà game vẫn chưa kết thúc, thì cứ không thương tiếc mà trục xuất tôi luôn cũng được. Tôi chắc chắn chúng ta sẽ thắng. Nhưng ngay lúc này, tuyệt đối không thể để Chami-chan và Ehrai-chan sống sót.”

Cả phòng im phăng phắc. Mashiron vừa dứt lời, cô bỏ phiếu cho Chami-chan.

Ừm… tôi cũng quyết rồi. Đến lúc bỏ phiếu thôi. Lựa chọn của tôi… là Chami-chan.

“Nhưng khôôôôngggg…”

Ngay sau tiếng than thảm thiết ấy, màn hình hiện dòng thông báo:

[Chami Yanagase: Đã chết]

Chắc mọi người đã tập trung phiếu vào Chami-chan. Cô ấy đáng nghi đến mức khó mà trách được…

Cuộc họp kết thúc, chúng tôi lại giành quyền điều khiển nhân vật, xuất hiện ở Khu 5. Mà… nói thật thì ván này coi như an bài rồi nhỉ? Bởi vì kẻ Mạo Danh cuối cùng chắc chắn là Ehrai-chan. Lý lẽ của Mashiron thì không nói, nhưng việc em ấy cố gắng bao che cho Chami-chan mới là cú tự đâm chí mạng. Đấy chẳng khác nào tự thừa nhận mình là đồng phạm. Nếu Ehrai-chan muốn sống sót, thì lẽ ra phải dứt khoát cắt đuôi Chami-chan ngay lúc đó. Có hơi tàn nhẫn, nhưng đây là trò chơi mà lừa lọc mới là chìa khóa chiến thắng. Thay vào đó, giờ thì em ấy sẽ bị đánh dấu suốt phần còn lại của trận.

Mà khoan… tôi nhớ là sau khi kết thúc một cuộc họp, nút triệu tập không thể bấm lại ngay mà phải chờ hồi, nhưng liệu có nên bấm càng sớm càng tốt để đuổi cổ em ấy luôn không? Tôi đang cân nhắc thì—điều không tưởng đã xảy ra.

Ngay khi tất cả vừa được phép di chuyển, Ehrai-chan lập tức lao thẳng đến chỗ Mashiron không một giây do dự. Rồi, trước con mắt của tất cả những Tù Nhân còn sống sót… em ấy giết Mashiron ngay tại chỗ.

[Mashiro Irodori: Đã chết]

“CÁI—CÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ GÌ VẬYYYYYYY?!” tất cả chúng tôi đồng loạt hét lên.

Chưa biết ai là người bấm nút Báo Cáo, nhưng màn hình tôi lập tức trở lại giao diện họp.

“U… ự… Đây… là… vì… Chami-senpaiggggggh!!!”

Cả kênh voice call chết lặng. Ehrai-chan… đang khóc?!

“Phwah ha ha ha haaa! Chami-senpai thấy chưa! Em đã trả thù cho chị rồi đó! Giờ chị có thể yên nghỉ, không phải cô đơn trên đó nữa!”

Đ-Đừng nói với tôi—! Đây không phải Ehrai-chan quản thú nữa, đây là Ehrai-chan ông trùm xã hội đen! Nhưng sao bây giờ cô ta mới lộ diện chứ?!

Shion-mama vẫn còn đang sốc nặng, nhưng với bản lĩnh host, chị ấy gắng gượng thốt ra một câu hỏi cho bà trùm:

“E-E-E-E-Ehrai-chan?! Chuyện gì vậy?! Em với Chami-chan vốn thân thiết lắm sao?!”

“Không, đây là lần đầu em chơi chung với Chami-senpai. Chị ấy cũng đâu phải dạng hay collab. Nhưng mà biết sao không? Chuyện trước kia không quan trọng! Đã thề máu là anh em! Đã là gia đình thì sẵn sàng sống chết vì nhau! Waaaaaaugh!!!!!”

Con bé này đúng là nghĩa khí ngút trời. Quả không hổ danh trái tim của một bà trùm.

“B-B-B-Bình tĩnh đi Boss! Giết người trả thù thì giải quyết được gì?! Cả gia tộc Ehrai Family còn đang trông vào em đó!”

“Không, không, nhớ là cổ không phải ‘boss,’ mà là quản thú mà? Với lại sao em thích nghi nhanh thế, Shuwa-chan?”

“Shion-mama, em là người tận mắt chứng kiến giây phút nhân cách ông trùm của Ehrai-chan ra đời, nên quen rồi.”

Tôi nhớ lại lần chơi game kinh dị chung. Nghĩ lại, cú sốc tôi trải qua lúc đó chắc cũng giống hệt cú sốc mọi người cảm nhận khi Awa lần đầu biến thành Shuwa.

“Chami-senpai… là một đứa tốt… nhưng hơi đần!” Ehrai-chan tiếp tục.

“Đần lắm,” tất cả chúng tôi đồng thanh.

Tôi có thể tưởng tượng Chami-chan trên thiên đường lúc này đang rơi lệ. Còn lệ gì thì đừng hỏi.

Nhưng giờ thì tôi hiểu vì sao Ehrai-chan đã bao che cho Chami-chan lúc trước. Nhìn bề ngoài, ai cũng nghĩ một người sắc sảo như cô ta sẽ dứt khoát cắt bỏ gánh nặng, nhưng hóa ra cô ta quý đồng đội đến mức không nỡ làm vậy…

“Ehrai-chan, em ngầu quá! Hikari sẽ đi theo em suốt đời!”

“Đúng vậy, Ehrai-dono, lòng trung thành với đồng đội của cô thật đáng khâm phục. Là đồng thế hệ với cô, tôi thấy tự hào!”

Thấy chưa? Ngay cả khi thua sát nút, sức hút của cô ta vẫn đủ để lôi kéo hai người muốn phản bội sang phe mình! Rồi ai là người gọi cổ là quản thú hả?! Đây không phải cái loại game đó đâu, hiểu chưa?!

“Ồ… Giờ em mới nhớ,” Ehrai-chan nói, “Chami-chan bị vote chết, vậy nghĩa là em không thể trả thù chỉ với Mashiro-senpai thôi đúng không?”

Ôi không.

“Được rồi lũ khốn, tao sẽ *** con dao này vào *** của tụi bây rồi *** ra *** trước khi *** nó, nên chuẩn bị tinh thần đi!”

“Ôi không! Đây là Live-Ooooooooon!”

“Sei-sama, đừng có bắt chước lính cánh Wing nữa. Nào, Hikari-chan, Alice-chan, quay lại game.”

“Không sao đâu, Awayuki-dono. Em sẵn sàng ra tay vì chị bất cứ lúc nào.”

“Có vẻ em vẫn chưa hết bị nhiễm khí thế giang hồ.”

“Guh! Dù Ehrai-chan có ngầu đến đâu, Hikari cũng không thể bỏ qua việc chị ấy đã giết genmate Mashiron của Hikari. Lý trí của Hikari đã quay lại rồi!”

“Em chắc là đã quay lại? Coi chừng lại chơi màn phản bội kép như con dragoon đó thì khổ. Mà thôi, với quân số này thì khó mà thua được.” Tôi suýt quên mất là chúng tôi vẫn đang ở màn họp trong Amidst Us. Giờ kẻ Mạo Danh đã lộ rõ, chỉ việc vote đuổi là xong. Cầu nguyện đi, Ehrai-chan!

“Ồ, năm chọi một à? Nghe như kèo cân quá ha. Tiếc là tụi bây không đủ lễ nghĩa để khai xem băng đảng nào trước khi chết, hiểu chưa?!”

“Ờ… Chị nghĩ bọn chị chung địa bàn với em mà, Ehrai-kun…”

“Là tranh giành quyền thừa kế rồi! Ngai Boss tiếp theo sẽ thuộc về Hikari!”

K-Không sao đâu, thắng chắc rồi, giờ khép lại ván 1 thôi!

“Thì ra đây là cảm giác chống lại cả thế giới… Nhưng em không bỏ cuộc đâu! Em sẽ báo thù cho Chami-senpai ngay tại đây! Đón lấy tuyệt kỹ tối thượng—Giọng bắt chước Mkey Mse! Ha ha! Em sẽ tiễn tụi bây xuống mỏ dưới Xứ Sở Mộng Mơ!”

“KHÔNGGGGGGGG, GÌ CŨNG ĐƯỢC TRỪ CÁIIIIIIIIIIIIIIII ĐÓ!!!!!” tất cả chúng tôi đồng loạt hét.

[Ehrai Sonokaze: Đã chết]

[Phe Tù Nhân: Thắng]

Tất cả dồn phiếu vào Ehrai-chan để tránh phải hứng chịu đòn tự sát nguy hiểm nhất mà chúng tôi từng nghe. Kẻ Mạo Danh đã bị tiêu diệt sạch, chiến thắng thuộc về Tù Nhân.

M-Mà công nhận… chẳng bất ngờ gì khi trùm thế giới ngầm suýt nữa biến một trận thua chắc thành hòa… Đúng là không được phép mất cảnh giác cho đến tận phút chót…

: Làm tốt lắm!

: Tôi chưa từng thấy game Ma Sói nào như thế này... Khoan, cuối cùng nó còn là game Ma Sói nữa không?

: Tôi cứ tưởng đang xem Ma Sói, ai dè lại hóa ra thành phim yakuza

: thích cái boss stg quá

: Trùm Ehrai tung đòn liều chết vì mất thằng em trai quê mùa tội nghiệp

: senpai là gì thế? bó tay

: Harerun cuối cùng cũng hoàn thành con búp bê của mình và đăng một tấm ảnh. Ngay bên cạnh là một Kazuma Kiryu kích thước thật.

: Hả?

: Người phụ nữ phá vỡ mọi kỳ vọng.

: đừng coi kỳ vọng như trò vượt chướng ngại vật

Đến lúc tụ tập với những người đã bị giết để tám chuyện về ván vừa rồi trong lúc chờ vòng tiếp theo. Khúc tiết lộ lời giải và giải đáp các bí ẩn còn lại lúc nào cũng hào hứng, nên phần này của game Ma Sói cũng vui không kém!

“GG!” – ai nấy đều chúc mừng nhau.

Người lên tiếng đầu tiên sau khi mọi người yên vị là Hareru-senpai.

“Này, bà trùm bên kia, có gì muốn nói với chị không?!”

“Ôi chao, ai mà chị đang ám chỉ vậy~?”

“Còn ai ngoài em, đồ đầu rỗng! Hay là chị nên gọi em là ‘Đại Tỷ nhà Ehrai’ đây?”

“Thôi nào, Live-On làm gì có streamer nào như thế~!”

“Cái con... Đừng có giả ngu! Em giết chị nhanh tới mức chị đây – một thiên tài thật sự – cũng chẳng kịp chạy thoát!”

“Thôi nào, em chỉ nhắm vào chị vì... vô tình thấy chị thôi~”

“À, đúng rồi. Đại Tỷ có cần búp bê Kazuma Kiryu kích thước thật không?”

“Muốn em xử ai? Hay là chị cần tiền?”

“Trời ạ, Đại Tỷ, lớp áo cừu này mỏng manh quá rồi đấy. Chị tặng em miễn phí luôn...”

Thì ra đúng là Ehrai-chan đã giết Hareru-senpai. Đúng là dân xã hội đen, đã ra tay thì không một chút do dự.

“Tôi giật bắn cả người lúc Chami-chan xuất hiện trên màn hình...”

“Kaeru suýt tè ra quần. Mà nghĩ lại, biết mình đã có cơ hội tè hợp pháp trước mặt cả đám khán giả như em bé mà lại lỡ kiềm chế, Kaeru thấy tiếc đứt ruột.”

Tiếp theo là tiếng của các nạn nhân vòng hai: Nekoma-senpai và Kaeru-chan. Nếu Chami-chan là người giết cả hai... thì có nghĩa Mashiron đã đoán trúng hết. Đỉnh thật...

“Wow, Mashiro-chan! Có vẻ em là MVP của vòng này đấy!”

“Không, không phải chỉ mình em đâu, Shion-senpai. Nếu không có Hikari-chan và Shuwa-chan, có lẽ bọn em đã thua rồi.”

“Ooh! Vì em phá được vụ án nhờ lời khuyên của Shuwa-chan và góc nhìn đặc biệt của Hikari-chan – người nhận ra đồng đội cùng thế hệ của mình! Nói cách khác, có thể bảo chiến thắng này là nhờ tình đồng đội của gen 3! Mọi người hãy vỗ tay thật lớn cho gen 3 nào!”

Với lời tổng kết của Shion-mama, cả phòng vang dội tiếng vỗ tay. Khục khục, làm mình đỏ hết cả mặt...

Khi tiếng vỗ tay dần lắng xuống, tôi bắt đầu lấy lại tinh thần cho vòng hai sắp tới. Cho tới khi...

“H-Hey, ờ, Ehrai-chan!”

Chami-chan – cô gái bình thường lúc nào cũng co rúm trước đám đông – bất ngờ gọi to tên đồng đội Imitator cũ của mình.

“Hử? Có chuyện gì vậy? À, xin lỗi vì đã không thắng được cho đội mình... Nếu bình tĩnh hơn thì chắc em còn đi tiếp được, nhưng mà...”

“K-Không, thế là ổn rồi! Thực ra... còn ngầu lắm luôn ấy!”

“Thật sao? Vậy thì em vui rồi~”

“Ừm... vậy, ờ...”

“Gì thế?”

“Em... có muốn stream chung với chị không?”

“Oh? Nghe như lời mời collab đó nha~”

“Ừ, đúng thế! muốn tới nhà chị làm không? Ý chị là, Ehrai-chan chưa bao giờ làm ASMR hay gì kiểu vậy đúng không? Chắc fan của em sẽ thích lắm! Chị sẽ chỉ cho em nhiều thứ, nên... có muốn thử cùng chị không?”

Cái này... bất ngờ thật.

Chami-chan – đúng, cái Chami-chan mà ai cũng gọi là introvert cứng nhất Live-On – đã tự mình chủ động... ngay trước một đám đông khổng lồ... mời một người khác thế hệ tới nhà làm off-collab?!

Giọng cô ấy có run, nhưng chắc chắn là đã nói rồi! Cô ấy đã gom hết can đảm! Và tự mình bước bước đầu tiên để xây dựng một mối quan hệ!

“T-Tất nhiên là đồng ý~! Trời ơi, collab với Chami-senpai nghe phấn khích quá~!!!”

“Thật sao?! Phù, may quá... Vậy chị sẽ nhắn cho em sau nhé.”

“Rõ rồi, tất nhiên!”

Ehrai-chan vui vẻ nhận lời. Đợi chút, hình như có cái gì đó bay vô mắt mình...

Có vẻ chuyện này cũng chạm đến trái tim mọi người khác, vì một tràng pháo tay tự nhiên vang lên dành cho đội Imitator. Ấm quá... Live-On thật đúng là một nơi ấm áp...

Nhìn những cặp đôi hiếm khi tương tác hoặc tận mắt chứng kiến sự ra đời của những bộ đôi hoàn toàn mới luôn là điểm thú vị nhất ở những buổi collab quy mô lớn!

3084f8ee-2f6f-4415-921a-0b2e6f4526e6.jpg

: Hể? Đây là… nước mắt à?

: teetee

: sẵn sàng rồi

: 888888

: ¥8888

Chúng tôi ngồi thêm một lúc để tận hưởng dư âm ấm áp, rồi màn hình chợt tối lại; vòng hai cuối cùng cũng bắt đầu.

Giống như vòng đầu, tôi lại là Inmate. Bọn Imitator từ từ cắt giảm số lượng của chúng tôi, và chúng tôi cũng đẩy được chúng ra ngoài. Chẳng mấy chốc, chỉ còn lại tôi, Nekoma-senpai, và Kaeru-chan trong cuộc họp cuối, nơi chúng tôi đã xác định Kaeru-chan chính là Imitator cuối cùng.

(Nhân tiện, vì diễn biến vòng đầu nên lần này Hareru-senpai lập tức gia nhập một nhóm ba người để tạo thành một đội hình bốn người siêu an toàn. Nghe thì chắc chắn, nhưng hóa ra hai trong số đó lại là Imitator và chúng nhanh chóng làm một pha double kill. Lại bị loại ngay vòng đầu. Tại sao chứ...?)

“Nya nya! Kaeru-chan, hết đường chạy rồi nha!”

“Heh heh, đúng là Mama và Nekoma-senpai đã dồn Kaeru vào đường cùng. Tiếc là… dù chiến thắng của hai người gần như chắc chắn, tôi đành phải làm giảm bớt niềm vui ấy. Trò chơi này vẫn chưa kết thúc đâu.”

“Nya nya?! Ý em là sao?!”

“Heh heh heh. Em có chống lưng của một tổ chức khổng lồ.”

“Một tổ chức khổng lồ? K-Không thể nào, Kaeru-chan, đừng nói là… tổ chức đang điều hành trò chơi bệnh hoạn này lại là—”

“PTA.”

“Cái đó thì chẳng liên quan gì tới trò chơi này, nhưng em vừa nhắc đến nhóm cuối cùng mà không ai muốn gây thù chuốc oán! Họ kiểu… đối lập hoàn toàn với Live-On ấy!”

“Ha ha ha! Nekoma-senpai, chị chắc chắn muốn tiếp tục chứ? PTA sẽ không im lặng nếu chị kết liễu một đứa trẻ với tương lai rạng ngời đâu! Hả? Đây còn là PTA lo vụ… lau mông cho em nữa cơ mà. Thế nào? Giờ tính sao?”

“C-Cái đồ… Thủ đoạn hèn hạ! Với tư cách tiền bối, Nekoma sẽ không cho phép em lợi dụng vị thế của mình để làm điều xấu! Nghe cho rõ đây, nhóc! Nếu em có PTA, thì bọn chị có GTO!”

“GTO? Chẳng lẽ GTO là… Không, không thể nào!”

“Ồ, nhưng đúng thế đấy! Great… Hả? Great gì ấy nhỉ? Chữ T là… ờ… Shuwa-chan, cậu nhớ chữ T là gì không?”

“Testicles.”

“Đúng rồi! Great Testicles! Ờ… Còn chữ O sau đó là gì nhỉ? Shuwa-chan, cậu biết không?”

“O’Testicles.”

“Chuẩn! Nghe rõ chưa, Kaeru-chan? Nekoma đây chính là Great Testicles O’Testicles, viết tắt là GTO!”

“Hmm… Sợ quá đi! Mama, cứu em với!”

“Chị vừa xúc phạm toàn bộ GTO trên hành tinh này đấy. Em tưởng chị khá hơn chứ, Nekoma-senpai.”

“Đây là câu đạo đức giả nhất tôi từng nghe! Được rồi, Shuwa-chan, tôi sẽ bắt cậu làm một buổi chơi you-laugh-you-lose của Last Resmellion!”

“Cái quái gì vậy? Trò chơi à?”

“Kaeru cũng muốn biết.”

“Đấy là trò mà chơi từ đầu tới cuối không nhếch mép cười nổi một cái.”

Kaeru-chan và tôi chỉ biết đáp lại bằng một tiếng: “Hả?”

Kết cục, Kaeru-chan bị đẩy ra ngoài, vòng hai kết thúc với thêm một chiến thắng nữa cho phe Inmate. Tiếp theo là vòng ba, trò cuối cùng trong đêm.

Và vòng ba chờ tôi là gì đây?

[Hareru Asagiri / Awayuki Kokorone — Phe Imitator]

“Thắng rồi,” tôi buột miệng thì thầm ngay khi thấy dòng chữ ấy.

: Yo, đó là Đội Thời Tiết!

: ừ, và dự báo là thiên tai

: Incredibly About To Lose Voice: “Thắng rồi.”

: Tui chỉ biết chắc sẽ có chuyện gì đó tệ hại xảy ra thôi

: Vậy là Harerun cuối cùng cũng ở phe Imitator… Chuyện gì sẽ xảy ra đây?

“Ahh, xin lỗi mọi người nha, có Hareru-senpai ở đội tôi thì coi như các bạn đang xem chế độ easy rồi. Thật đấy, tôi không thể thua với tỉ lệ này đâu. Dù sao thì tôi là thiên tài mà!”

: inb4 “Ôi không!”

: Ảo thuật đỉnh thật! (cờ tử) cứ liên tục thò ra từ miệng bà ấy!

: Nghe chữ “thiên tài” nên tôi đem cả Gundam tới đây

: thôi xong, nó tới giết người rồi

: Nghe chữ “thiên tài” nên lần đầu tiên trong đời tôi quyết định học hành tử tế

: Thời điểm hơi lạ, nhưng tốt cho bạn đấy.

: Năm nay tôi bốn mươi, bố mẹ đặt cho cái biệt danh là “Con đỉa lười”. Nhưng thứ tôi thực sự muốn bám là cái mông của một cô gái trẻ, gya he he! ¥6969

: Nghĩ lại thì thời điểm hoàn hảo đấy. Giờ làm bài tập thôi.

: xin đừng để tôi tưởng tượng cảnh Bottom Biting Bug lớn lên thành cái này

: Đây có phải cái gọi là “biến thái” mà tôi nghe nói không?

: lmao @ hắn thực sự donate superchat

: Đừng lấy tiền bố mẹ mà viết 6969 chứ.

: toàn bộ kusa của tôi

Hmm, nên chơi thế nào nhỉ? Với Hareru-senpai làm đồng đội, chắc tôi muốn làm gì cũng được miễn là không cố tình thua… Ừ, mới bắt đầu mà, tôi quyết định bám theo Hareru-senpai! Tôi cũng tò mò xem chị ấy sẽ chơi thế nào.

“Thực ra, Hareru-senpai có thể chưa có cơ hội tỏa sáng ở hai ván đầu vì bị giết khi còn là Inmate tay trắng, nhưng lần này, tôi có một thiên tài bất khả chiến bại bên cạnh! Đây đâu còn là trò sói nữa, đây là Dynasty Warriors! Werewolf Warriors, phát hành ngay hôm nay, baby! Giấc mơ đánh bại chúng tôi của bọn Inmate chỉ là bánh vẽ trên trời thôi!”

: Laputa: Pie in the Sky

: làm ơn dẹp cái bánh qua chỗ khác, tôi muốn ngắm chân trời lấp lánh

: Thích cách họ dành luôn bài hát chủ đề cho đồng đội bạn bằng cách đặt tên “Carrying You.”

: lolse!

: Đừng phá hỏng “Balse” như thế chứ.

: Tôi có thể tưởng tượng Hareru-senpai bị loại chỉ vì mọi người nghi chị ấy không chết đầu tiên.

: “Chắc chắn cậu là Imitator vì vẫn sống” sẽ hài phết đấy

: sao chị ấy nói như phản diện trong phim thế…

Tôi theo sau Hareru-senpai và tới Khu 2. Bọn Imitator tụ tập với Mashiron và Sei-sama.

“Oh? Làm luôn chứ? Làm double kill hả? Hareru-senpai đang sát ngay Sei-sama, vậy tức là ta làm luôn chứ? Được rồi, tôi ra tay trước khi Mashiron tẩu thoát đây!”

Sei-sama đang mải mê chơi minigame, còn Hareru-senpai thì đứng cạnh như thể cũng đang làm nhiệm vụ. Không còn bóng người nào khác; đây là cơ hội hoàn hảo.

“Được rồi nhé, tôi xuống tay đây! Awwwgh yeaaah, cảm giác xử Mashiron nó đã ghêeee!!!”

Không muốn bỏ lỡ thời khắc vàng, tôi lao thẳng đến Mashiron và hạ gục cô ấy ngay tại chỗ.

Phù… (tỉnh táo sau khi giết)

Rồi, Hareru-senpai, giờ chị xử nốt con normie kia đi nhé!

Ờ… Hareru-senpai?

“Hareru-senpai, sao chị chưa giết? Nếu không nhanh, chúng ta sẽ bị lộ đó!”

Không hiểu vì sao, Hareru-senpai chẳng hề có ý định giết Sei-sama. Không, khoan đã… chị ấy thậm chí còn không nhúc nhích!

Thật đấy, tại sao?! Sei-sama chỉ còn vài giây nữa là xong minigame và sẽ báo cáo tôi mất!

Chẳng phải chị đang giả vờ làm nhiệm vụ để xem có ai xung quanh không sao?!

Đợi đã… “Xem” cái gì cơ? Đừng nói là—

“Chị Hareru mở bản đồ à?!”

Trong trò này, Imitator có cả đống lý do để thường xuyên mở bản đồ, từ việc kiểm tra vị trí Inmate cho đến đặt chướng ngại vật. Và tất nhiên, mở bản đồ sẽ che gần hết màn hình. Nghĩa là… ngay lúc này, Hareru-senpai đang giả vờ làm minigame để che việc mở bản đồ, nên chị ấy thậm chí còn chẳng biết tôi vừa giết Mashiron sao?!

“Chết dở! Thật sự chết dở rồi! Sei-sama sắp hoàn thành nhiệm vụ! Tôi bỏ chạy luôn à? Không, thế thì Hareru-senpai sẽ bị nghi ngay! Làm sao đây?!”

Bị cú twist chưa từng có này làm cho tê liệt, tôi đứng chôn chân. Trong lúc tôi đang hoảng, Sei-sama hoàn tất minigame… và như thể chưa đủ rắc rối, Hikari-chan còn ghé sang từ khu khác.

“RIP.”

Giọng tôi cạn kiệt cảm xúc trước khi màn hình chuyển sang buổi họp khẩn sau khi báo thi thể.

[Mashiro Irodori: Đã chết]

B-Bình tĩnh! Đây là Hareru-senpai mà; chắc chắn chị ấy phải có kế hoạch. Chắc là cố tình thôi, chỉ là một bước đệm dẫn tới chiến thắng của chúng tôi.

Đúng chứ? Là thế, đúng không, Hareru-senpai?!

“…”

RIP.

Đúng lúc đó, tôi nghe thấy Hareru-senpai khẽ buông một câu trước mặt mọi người. Tôi nghĩ chẳng ai khác để ý, nhưng là kẻ đang bấu víu chút hy vọng mong manh, tôi nghe thấy rõ.

“Này, đồ lai giữa StroZero và con người.” Chị ấy nói to.

“Muốn gì?”

“Từ bao giờ em nói giọng như thế?”

Màn đối đáp của chúng tôi khiến vài người cười, nhưng với lời khai của Hikari-chan, tôi cảm giác cả nhóm đã biết ai là Imitator. Thậm chí tôi còn chẳng thấy căng thẳng nữa, và điều đó càng khiến tôi buồn hơn…

Giờ phải làm gì đây? Chắc là cứ chối đã.

“Mọi người nhầm thôi, yep. Không phải tôi, yep.”

“Nếu Awayuki-dono nói vậy, tôi không thấy lý do gì để nghĩ khác.”

“Hikari cũng tin chị! Tin tưởng không phải là dại dột! Đó là sức mạnh!”

Xin lỗi, tôi bất ngờ thật, vì không nghĩ có ai sẽ tin tôi. Alice-chan đúng là cô gái ngọt ngào. Có lẽ tôi sẽ tặng cô ấy cái quần lót của mình một ngày nào đó. Nhưng Hikari-chan là nhân chứng trực tiếp, vậy mà cũng tin thì hơi… căng.

Dù sao, chẳng ai khác có vẻ muốn bỏ phiếu loại tôi… Vậy thì tôi sẽ chết cũng phải vùng vẫy.

“Aww, xui ghê! Lon StroZero vị All-Star của tôi mạnh quá nên lỡ ấn nhầm nút… Có vẻ vừa phê đồ vừa chơi sói không phải chiến lược tối ưu đâu…”

Nghe như lời thú nhận thất bại, nhưng thực ra tôi muốn đánh lạc hướng khỏi nghi ngờ rằng mình vừa làm double kill. Có thể vô ích, nhưng nếu giảm được chút nghi ngờ cho Hareru-senpai thì vẫn đáng thử!

“Tôi cũng thấy Shuwacchi cạnh một xác chết, nên thế nào cũng được. Tôi nghĩ chúng ta có thể loại Shuwa-chan và coi như Seisei với tôi trong sạch. À, Pikarin khả năng cũng an toàn.”

À, ra là Hareru-senpai cũng cắt đuôi tôi luôn… Không sao, cũng hợp lý. Chưa tới mười giây từ lúc chúng tôi dừng ở Khu 2 đến khi xác bị báo. Không lạ khi chị ấy không thấy, và xét cho cùng thì tôi cũng chẳng để ý là chị ấy đang mở bản đồ khi đứng im bất động.

“Được rồi, Shuwa-chan, lên crib đi.”

“Shion-mama, chị định nói là ‘lên bục’ chứ?”

“Lên crib.”

“Thôi được, không muốn ‘crib’ phong cách của chị đâu. Hiểu hông?”

Đã tới lúc chiếc búa phán quyết giáng xuống.

“Shuwa-chan, có lời trăn trối gì không?”

Nghĩa là… đây sẽ là lời nhắn trước khi chết của tôi. Tôi hít sâu, cất giọng rõ ràng, không chút hối tiếc:

“Sau khi tôi chết, làm ơn hãy xóa lịch sử trình duyệt của tôi.”

[Awayuki Kokorone: Đã chết]

Kết quả hiện trên màn hình. Nói ngắn gọn, tôi bị loại.

Nhưng… có phải mình nghĩ nhiều không, hay hôm nay Hareru-senpai chơi kém hẳn? Như thể chị ấy chưa có một cơ hội ra tay nào…

“Ồ.”

Ngay khoảnh khắc đó, tôi nhận ra. Hai lần chết sớm và pha double kill hỏng có thể quy hết cho xui xẻo.

Không, không chỉ là xui; đây là lời nguyền thực sự. Và nếu có một thứ Hareru-senpai nổi tiếng trong game, thì đó là mức độ xui xẻo kinh hoàng. Nếu chị ấy nhắm tới nhân vật nào trong banner gacha, thì có kéo ra được trước khi phải spark cũng là điều kỳ diệu. Khán giả thường đùa rằng lúc đó chẳng còn là gacha nữa—giá của nhân vật ấy chính là số tiền để đạt giới hạn pity. “Lời nguyền Hareru” xuất hiện theo nhiều cách khác nhau, và thường khiến khán giả cười lăn.

Mà nghĩ lại, chẳng phải tất cả những chuyện này là dấu hiệu lời nguyền Hareru đã nhập vào Amidst Us sao?!

“Sao có người lại xui đến mức này?! Quá xui luôn! Tại sao, Chúa ơi, Ngài lại bắt Hareru-senpai khổ như vậyyyyyy?!”

Tôi gào lên đầy phẫn uất, nhưng điều đó chẳng thay đổi được gì. Tỉ lệ 1 Imitator đấu với 8 Inmate là quá khắc nghiệt. Tôi suýt nữa muốn nói “không thể thắng nổi”, nhưng nuốt lại; Imitator đã chết vẫn có thể gọi chướng ngại vật, nên tôi phải toàn tâm toàn ý hỗ trợ Hareru-senpai.

Nhưng cảnh tượng đập vào mắt tôi sau đó lại gần như ngược hoàn toàn với tiếng than thảm hại của mình.

“Cái quái gì…?”

Với những bước đi của một sát thủ chuyên nghiệp, Hareru-senpai đang thực hiện những pha vừa táo bạo vừa chính xác, hạ gục Inmate này tới Inmate khác.

Tất nhiên, chị ấy không thể xóa được chứng cứ; kiểu gì cũng có lúc phải đưa ra nghi phạm. Nhưng khi chuyện đó xảy ra, Hareru khẳng định sự vô tội của mình dựa vào việc không tham gia double kill với tôi.

Dù việc trở thành “sói đơn” làm chậm tốc độ hạ gục của phe Imitator, Hareru bù lại bằng cái miệng bạc, thuyết phục Inmate loại đồng đội của họ và đẩy nhanh tiến trình. Chị đều đặn gieo nghi ngờ từ Ehrai-chan tới Shion-mama rồi Hikari-chan, đồng thời tự tay hạ gục bất cứ streamer nào có khả năng dẫn dắt cuộc thảo luận.

Và cuối cùng…

[Phe Imitator: Chiến thắng]

Không nghi ngờ gì nữa, đó chính là dòng chữ sáng rực trên màn hình của tôi.

“Xin lỗiiiiiiiiii, Shuwacchiiiiiiiiiiiii!!!”

Mọi người nghe có vẻ ấn tượng hơn là sốc, nhưng câu đầu tiên mà Hareru-senpai — người chiến thắng — nói với tôi lại là một lời xin lỗi.

“Ơ, mấy chuyện này xảy ra là bình thường mà, không sao đâu… Nhưng mà, không ngờ chúng ta thực sự thắng… Chị thật sự cố ý không làm double kill à?”

“Không đời nào! Ngay cả chị cũng đâu muốn mất đồng đội Imitator, và nếu không tin thì em có thể xem lại archive thấy chị vừa khóc vừa xin lỗi đó nha!”

“T-Tin chị mà!”

“Thật đó! Sau khi bị insta-kill liền hai vòng, ơn trời là chị không kết thúc đêm nay bằng một tội ác chiến tranh luôn!!!”

Hareru-senpai hét ra từ tận đáy lòng, khiến mọi người phá lên cười và vỗ tay, khép lại buổi Live-On All-Star Collab.

Cuối cùng, Hareru-senpai đã chứng minh rằng ngay cả “lời nguyền” cũng không thể ngăn chị ấy bứt phá bằng chính kỹ năng thuần túy của mình.