VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Villainess Who Was Dumped Got Married into My Family, a Mob Noble from the Frontier, and Turns Out, She’s an Amazing Capable Wife?

(Đang ra)

The Villainess Who Was Dumped Got Married into My Family, a Mob Noble from the Frontier, and Turns Out, She’s an Amazing Capable Wife?

Tera

Giờ đây, khi phải chia sẻ cuộc sống với người đã được số phận an bài cho bi kịch, Ragna bị cuốn vào bánh xe số phận đầy trớ trêu Liệu anh có thể viết lại những kết quả đã được định sẵn của thế giới nà

6 3

Tiếng Ồn Nơi Thiên Đường

(Đang ra)

Tiếng Ồn Nơi Thiên Đường

Hikaru Sugii

Câu chuyện về chàng trai giao nhau với những cô gái, tình yêu, tuổi trẻ và ban nhạc!

56 414

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

2 6

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

(Đang ra)

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

Shinjin

Đây là câu chuyện về một cô gái tươi sáng mang những vết sẹo ẩn giấu, người tìm thấy sự chữa lành thông qua "lời nguyền" của một chàng trai u ám và trải nghiệm mối tình đầu của mình, tỏa sáng với muôn

11 47

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

400 1039

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

210 1716

Vol 5 - Chương 4

Chương 4: Sự Sụp Đổ của Hikari-chan

Chúng tôi đang ở cùng một phòng thu mà trước đó đã dùng để tập luyện cho buổi concert của Hareru-senpai. Lần này, chúng tôi luyện hát cho một phần đặc biệt trong buổi stream kỷ niệm 1 năm của thế hệ ba — tiết mục karaoke.

Chúng tôi đã thông báo với khán giả rằng sẽ có một buổi stream ngủ chung để kỷ niệm. Ngày đó đang đến gần, và ai nấy đều háo hức thấy rõ.

Vì kế hoạch này có cả bốn người, nên bọn tôi đã gọi Mashiron vượt quãng đường dài đến tham gia. Danh sách bài hát phần lớn là cover, nhưng được chọn rất kỹ để ai cũng có đất tỏa sáng khi hát cùng nhau. Cho đến lúc đó, mọi thứ diễn ra khá suôn sẻ.

Vì đây là ngày duy nhất Mashiron có thể đến, nên chúng tôi muốn tận dụng tối đa để tập đến khi đạt chất lượng ưng ý. Nhưng ngay khi bắt đầu buổi tập, một vấn đề đã xuất hiện.

Tôi thì chỉ gặp vài lỗi nhỏ, hoàn toàn có thể xử lý xong trong ngày. Mashiron có độ chính xác và quãng giọng đáng nể, từ nốt thấp đến nốt cao đều chắc chắn, nên bài tập về nhà của cô ấy chỉ là truyền tải nhiều cảm xúc hơn. Chami-chan hát hơi nhỏ, nhưng đã khắc phục được bằng cách tưởng tượng Ehrai-chan đang nghe. Không, vấn đề là… Hikari-chan.

Tất nhiên, hát hay đâu chỉ là cất giọng to hay lên đúng nốt. Có những ca sĩ khiến người nghe xúc động dù đôi khi họ vẫn chệch nhịp hoặc lạc giọng. “Hát hay” là khái niệm rất mơ hồ.

Nhưng cách Hikari-chan hát… thì lại cực khó để hòa giọng cùng mọi người.

Cô ấy hát hết sức, và rõ ràng không thiếu âm lượng… nhưng lại dùng quá nhiều sức, như một học sinh tiểu học hét hết hơi trong hội diễn văn nghệ.

Phần solo lẫn phần hợp ca của Hikari-chan đều lệch tông hẳn so với nhóm. Chúng tôi từng cân nhắc đổi hướng, biến phong cách này thành “cá tính riêng của Live-On”, nhưng chính Hikari-chan lại phản đối kịch liệt nhất.

“Hikari biết mà… Hikari biết mình dở lắm! Nói thẳng với Hikari đi!!! Lâu lâu mới được hát cùng mọi người, Hikari biết khán giả sẽ thích lắm! Hikari không thể để sự dở của mình phá hỏng mọi thứ! Ai cũng đặt kỳ vọng vào Hikari, nhưng Hikari chưa đáp lại được! Hikari sẽ cố hết sức, dù có chết cũng được!”

Vậy là, vì tôn trọng ý muốn của cô ấy, chúng tôi cố chỉ cách thư giãn cổ họng và giữ đúng tông.

Nghĩ lại, có lẽ hồi hát Live Start, cô ấy cũng hát bằng năng lượng thuần túy như thế. Khi đó tôi không nhận ra, một phần vì bài hát sôi động đủ để che lấp vấn đề. Nhưng lần này, Hikari-chan có nhiều phần hát hơn, lại còn có cả mấy bài ballad, nên khuyết điểm đã lộ rõ.

Buổi tập vẫn tiếp tục, và về mặt kỹ thuật thì cô ấy cũng tiến bộ chút ít.

“Rồi, nghỉ giải lao thôi.”

“Ưghhh! Hikari vẫn ổn mà, Mashiro-chan! Hikari tập tiếp được!”

“Có thể là cậu thì được, nhưng tụi tớ thì không. Nào, uống nước đi.”

Như Mashiron nói, chúng tôi đã tập liên tục khá lâu để theo kịp tinh thần của Hikari-chan. Chami-chan và tôi cũng ngồi xuống nghỉ cùng Mashiron.

“Nhưng… nhưng Hikari vẫn chưa đủ giỏi… Hikari phải giỏi hơn nữa để khán giả vui…”

“Không ai tiến bộ chỉ bằng cách cày cuốc vô tội vạ đâu.”

“Chami-chan… Có thể là vậy, nhưng…”

Cuối cùng, Hikari-chan cũng chịu nghỉ. Nhìn cách cô ấy stream bấy lâu, tôi đã rõ một điều — cô ấy thật sự là người rất chịu khó.

“Hmm… Có lẽ Hikari nên học thanh nhạc nghiêm túc… À, mà giờ muộn quá rồi. Với lại Hikari đâu còn thời gian… Liệu Hikari còn thời gian để luyện thêm không nhỉ? Để xem… Ngày mai Hikari có stream tài trợ vào buổi sáng, hôm sau có buổi thu âm quan trọng và một stream collab, hôm sau nữa thì phải chuẩn bị cho buổi stream game…”

“H-Hold on một chút!” — tôi vội chen vào khi nghe Hikari lẩm bẩm lịch trình.

“Ơ? Sao vậy, Awayuki-chan?”

“Cho tớ xem lịch của cậu chút được không?”

“Lịch á? Được thôi!” — Hikari-chan xoay màn hình điện thoại về phía chúng tôi.

Và… tôi chỉ muốn thốt lên: Cái quái gì đây?

Không. Có. Một. Khoảng. Trống. Nào. Trước ngày kỷ niệm.

Lịch stream thì khỏi nói, nhưng toàn bộ thời gian còn lại kín đặc với đủ thứ — từ chuẩn bị nội dung, tập luyện thể lực, cho đến những khung giờ ngủ ít ỏi. Thậm chí, thời gian để tham gia collab giữa Chami-chan và Ehrai-chan cũng chỉ được “chôm” ra bằng cách cắt bớt giờ tập thể dục.

Chờ đã… Không, vẫn còn một khoảng trống dễ thấy. Đó là khoảng thời gian cô ấy đã dành cho tôi trong buổi hẹn hôm đó. Có vẻ như thời gian tập luyện của cô ấy cũng được sắp xếp quanh lịch đó, nhưng hôm ấy chúng tôi đã ở bên nhau khá lâu. Dù khoảng thời gian đó là để giúp bạn, chứ không phải cho bản thân mình, tôi vẫn nhận ra dấu hiệu cho thấy lịch của cô ấy đã bị xáo trộn đến mức dẫn đến không ít đêm mất ngủ.

“C-Quản lý của cậu không ngăn sao?” Mashiron và Chami-chan cũng bàng hoàng trước lịch làm việc của cô ấy chẳng kém gì tôi.

“Đúng vậy! Hồi Hikari mới debut, khi cho quản lý xem lịch, Hikari đã bị mắng là không ổn! Nhưng Hikari không chịu nổi, nên hai bên ngồi nói chuyện, và cái lịch này chính là ‘thỏa hiệp’ của bọn tớ đấy. Grr, cái tên quản lý đó, grrr!”

“Đây là thỏa hiệp… Nghĩa là ban đầu lịch của cậu còn dày hơn thế này nữa…”

Tôi gần như cạn lời, nhưng Hikari-chan lại tỏ ra bức xúc.

“Trước đây thì ổn, nhưng gần đây Hikari lại bị mắng là ‘quá sức’ nữa rồi…”

Tôi tò mò nên bảo cô ấy cho xem lịch cũ. Dù vẫn chật kín, nhưng ít ra vẫn có chút thời gian rảnh để nghỉ ngơi. Còn lịch hiện tại thì không hề có. Hikari-chan nhận nhiều buổi stream tài trợ hơn tất cả chúng tôi, nên tôi luôn nghĩ cô ấy bận rộn — nhưng bận đến mức này sao? Chưa kể, stream của Hikari-chan thường kéo dài hàng tiếng liền.

“Như thế… có hơi khắc nghiệt quá không?” tôi dè dặt hỏi.

“Khắc nghiệt? Sao lại thế? Khán giả ủng hộ Hikari, còn cho tiền nữa! Khán giả là lý do Hikari tồn tại, nên nếu có gì thì là chưa đủ ấy! Khác với mọi người, Hikari chẳng có tài năng thật sự nào, nên nếu khán giả vẫn sẵn lòng ủng hộ, thì Hikari phải làm việc chăm chỉ hơn nữa, hơn nữa nữa!”

Ừ thì… có lẽ cái sự nhiệt huyết này là thứ tôi có thể học hỏi với tư cách một streamer. Nhưng cái lịch này thì…

Nhìn vẻ khó chịu trên mặt mọi người, tôi biết họ cũng nghĩ giống tôi.

“Tại sao mọi người lại nhìn Hikari như thế? Hikari khỏe lắm, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ thôi! Bao lâu nay Hikari vẫn ổn mà! Thôi nào, quay lại luyện tập đi chứ!”

Không ai biết phải nói gì. Tất cả những gì chúng tôi có thể làm là cố kéo Hikari-chan lại, không để cô ấy cắt ngắn giờ nghỉ để tập tiếp. Tất nhiên, với chúng tôi, lịch đó chẳng khác gì địa ngục… nhưng trước nụ cười rạng rỡ của Hikari-chan, tuyên bố rằng đó chính là “lý do sống” của mình, chúng tôi chẳng thể thốt nên lời.

Khi buổi tập kết thúc, giọng hát của Hikari-chan có tiến bộ đôi chút, nhưng vẫn chưa đạt đến mức mà chúng tôi có thể yên tâm gật đầu, và chắc chắn cũng chưa đạt chuẩn mà chính Hikari-chan đặt ra cho bản thân.

Dù vậy, trời cũng đã khuya. Mashiron sẽ ở lại nhà Chami-chan qua đêm. Tôi hơi buồn vì cô ấy không ở nhà mình, và có vẻ Mashiron cũng nhận ra.

“Đây là sự kiện của cả thế hệ ba mà,” cô ấy giải thích, “nên mình muốn làm quen với mọi người hơn, chứ không chỉ riêng Awa-chan. Ngày hôm đó chúng ta sẽ ở nhà Hikari-chan, nên tối nay mình sẽ ở nhà Chami-chan.”

Tôi thấy hơi xấu hổ…

Cả nhóm tạm biệt rồi tách ra về nhà. Nhưng tình hình của Hikari-chan vẫn cứ vương vấn trong đầu tôi.

Ba ngày sau…

“À, đây rồi.”

Tôi đến căn hộ nơi Hikari-chan sống và bấm chuông. Để hiểu tại sao tôi lại ở đây, cần quay lại buổi tối hôm tập luyện của thế hệ ba.

Sau khi rời phòng thu và về nhà, tôi làm nốt công việc trong ngày, rồi định đi ngủ. Nhưng khi mở điện thoại đặt báo thức, tôi thấy một tin nhắn riêng.

Người gửi là Hikari-chan, nội dung đại khái: “Hikari nghĩ ba ngày nữa sẽ rảnh chút, nếu Awa-chan đồng ý thì Hikari muốn nhờ Awa-chan dạy hát.”

Tôi chẳng có lý do gì để từ chối, nên đồng ý, và thế là hôm nay tôi đến đây.

Đây là lần đầu tôi đến nhà Hikari-chan. Thật bất ngờ khi cô ấy chỉ cách tôi vài trạm tàu. Thành thật mà nói… Sau khi thấy cái lịch “hà khắc” đó, tôi lo lắng rằng cô ấy có thể đã kiệt sức, nên mục đích của tôi hôm nay không hẳn là luyện hát, mà là tìm cách bắt cô ấy nghỉ ngơi. Vì vậy, tôi đã tìm hiểu sẵn cách massage và vài bài tập thư giãn. Có thể cô ấy sẽ nhận ra tôi không định tập hát thật, nhưng tôi sẽ tìm lý do để dụ cô ấy nghỉ, bằng mọi giá.

Kế hoạch đã sẵn sàng, và rồi cửa mở ra. Đó là lúc tôi đối mặt với thực tế.

“Wheh, whehcuhmh, Ahwuhyuhkigh-chaghn…”

“?!”

Tôi nhận ra rằng ngay cả trong những lo lắng tệ nhất, tôi vẫn còn quá lạc quan.

Hikari-chan… đã phá hỏng giọng của mình.

Tôi không thể đứng chết trân ngoài cửa mãi, nên đi theo cô ấy lên phòng. Chúng tôi ngồi đối diện nhau bên bàn, đầu óc tôi vẫn quay cuồng, cần phải hiểu rõ tình hình trước.

“Hikari-chan, cậu… Ờ, nhìn là biết không ổn rồi, nhưng giọng cậu bị sao thế?”

“Wehll, yoh shii, gggh!”

Tôi vội ngăn lại khi thấy gương mặt cô ấy nhăn nhó ngay lập tức. Có vẻ vấn đề còn nghiêm trọng hơn khàn tiếng; nói chuyện thôi cũng khiến cô ấy đau.

“À, cậu cứ viết vào điện thoại hoặc gì đó cũng được, không cần tự làm mình đau đâu.”

9c3a7a53-3278-434d-8f1f-8c35cca71edc.jpg

Hikari-chan trông đầy áy náy khi đưa tay che miệng, rồi với lấy điện thoại và bắt đầu gõ. Suốt lúc đó, cô ấy thiếu hẳn cái nguồn năng lượng rực rỡ mà tôi luôn cảm nhận ở cô. Khóe môi đúng là vẫn cong thành một nụ cười, nhưng tôi biết rõ, đó chỉ là một nụ cười gượng ép.

Khi thấy Hikari-chan gõ xong, cô đưa màn hình điện thoại về phía tôi.

“Hikari sau khi luyện cùng mọi người vẫn chưa hài lòng với giọng hát của mình, nên đã tranh thủ tập lúc làm việc hoặc khi nghỉ giải lao. Rồi hôm qua, vì biết cậu sẽ sang nên Hikari đã tập rất chăm sau khi stream… và sáng nay tỉnh dậy thì cổ họng tàn đời luôn rồi.”

“‘Tàn đời’? Vậy… trước hôm nay cậu đã thấy đau chưa?”

“Hikari thực ra đã hơi đau sau khi luyện cùng mọi người. Nhưng tới hôm nay Hikari vẫn nghĩ mình chịu được, với lại lúc stream giọng cũng không bị khàn lắm nên Hikari tưởng sẽ ổn… Xin lỗi vì đã không nói gì.”

“Ý cậu là… ngay cả khi cổ họng đã đau, cậu vẫn tiếp tục stream và hát sao? Sao lại tự hành mình như thế chứ?!”

Nghĩ lại thì, cái lối hát gồng hết sức của cô ấy chắc chắn đã tạo áp lực khủng khiếp lên cổ họng. Chúng tôi không để ý vì Hikari-chan vẫn tràn đầy năng lượng, thậm chí còn đòi tập thêm, nhưng rõ ràng giọng cô đã chịu sức ép nhiều hơn hẳn so với chúng tôi.

Nhưng mà, bình thường thì người ta sẽ coi đó là dấu hiệu để nghỉ ngơi, đúng không?! Sao cô lại tiếp tục tập chứ?

Giọng tôi có lẽ hơi gắt hơn dự định, nhưng Hikari vẫn mỉm cười khi gõ câu trả lời, như thể đó là một điều hiển nhiên chẳng cần giải thích.

“Vì Hikari không thể chấp nhận được. Giọng Hikari vẫn chưa đủ hay để làm khán giả vui, nên Hikari phải cố hơn nữa.”

“Chỉ vì không thể chấp nhận…”

Tôi định bụng rằng không cần thiết phải tự ép mình tới mức này, nhưng chưa kịp nói thì cô lại tiếp tục gõ, và dòng chữ tiếp theo khiến tôi không còn từ nào để đáp lại.

“Nhưng không sao! Hikari vẫn sẽ cố gắng! Nào, bắt đầu thôi!”

Bắt đầu? Ý cô là… tiếp tục luyện tập… dù cổ họng đã ra nông nỗi này?

“Tớ… Đừng có dại như vậy! Hôm nay không tập gì hết! Tớ sẽ đưa cậu đi bác sĩ ngay!!!” Tôi bật dậy; thật sự bắt đầu tức giận vì cách Hikari đối xử với bản thân. “Tớ nghe nói nếu tổn thương không quá nặng thì cổ họng vẫn có thể hồi phục. Nhưng dù thế nào đi nữa, cậu sẽ phải ngừng toàn bộ hoạt động cho tới khi lành hẳn!”

Tôi xách túi đồ và chuẩn bị rời đi. Khi quay lại định hỏi Hikari đã sẵn sàng chưa… thì cảnh tượng trước mắt khiến tôi chết lặng.

Lần đầu tiên trong đời… nụ cười biến mất khỏi gương mặt Hikari-chan. Thay vào đó là một biểu cảm kinh hoàng, như thể cả thế giới quanh cô đang sụp đổ.

“C-Có chuyện gì vậy?” Tôi hỏi. Biểu cảm đó lạ lẫm tới mức tôi phải tự hỏi đây có còn là Hikari-chan nữa không.

“Dừng… hoạt động? Ý cậu là… Hikari sẽ không stream?”

“Đúng vậy… với tình trạng giọng cậu bây giờ thì tớ cũng chẳng nghĩ cậu stream được đâu. Giờ phải nghỉ dưỡng sức nghiêm túc đã. Bao lâu thì còn phải đợi bác sĩ và bên Live-On đánh giá.”

Hikari-chan ngập ngừng.

“Hai… ngày?”

“Không đời nào. Ít nhất một tháng — hoặc hơn, tùy vào tốc độ hồi phục.”

“K-Không! Cái gì cũng được trừ cái đó!”

“Này Hikari-chan! Cậu không được lên giọng như thế!”

Tôi tưởng mình chỉ đang nói điều hiển nhiên, nhưng Hikari lại lắc đầu liên tục và gào lên, bất chấp cơn đau ở cổ họng, ra sức từ chối.

“Một tháng thì quá lâu! Hikari còn nhiều buổi stream được tài trợ! Họ đã công bố hết rồi! Nếu Hikari nghỉ thì sẽ gây rắc rối cho các công ty! Ồ, còn buổi kỷ niệm nữa thì sao?!”

“À… buổi kỷ niệm… Ừ, cái đó cũng phải hoãn thôi.”

“Nh-Nhưng không được! Kỷ niệm mỗi năm chỉ có một lần! Hikari không thể để nó bị hoãn vì mình!”

“Hmm… Thôi được. Giờ thì gọi Mashiron với Chami-chan tới bàn bạc đã.”

Thực lòng tôi không hiểu sao Hikari lại quyết liệt từ chối đến vậy; tôi biết là cô không muốn làm phiền người khác, nhưng lần này thì ngoài nghỉ ngơi ra, chẳng còn lựa chọn nào khác…

Nhưng trước mắt, phải làm cô bình tĩnh lại đã. Tôi không thể để cô làm cổ họng mình tệ hơn nữa. Ép quá e không khéo lại phản tác dụng, nên tốt nhất là tạm nhượng bộ để xem cô đang nghĩ gì. Và xét cho cùng, chuyện buổi kỷ niệm cô nói cũng không hoàn toàn sai — chúng tôi cần nghe ý kiến của Mashiron và Chami-chan.

Nhưng khi tôi gọi thì…

“Vậy thì hoãn thôi. Awa-chan, cứ đưa Hikari-chan đi khám trước đã.”

“Hikari-chan, đừng gắng sức… nghỉ ngơi cũng quan trọng lắm…”

Không ngoài dự đoán.

“Nghe chưa, Hikari-chan? Cả hai đều đồng ý rồi, nghỉ thôi.”

“Oooooggghhhh…”

“Bọn tớ cũng muốn kỷ niệm chứ. Nhưng nếu bây giờ cậu cố quá, có thể sẽ để lại tổn thương vĩnh viễn. Và điều đó còn đau hơn nhiều so với việc hoãn lại.”

“Nhưng… nhưng… khán giả đang đợi…”

Hmm… Tôi không ngờ cô vẫn kiên quyết từ chối sau từng ấy lời khuyên. Cô bướng tới mức cả ba chúng tôi đều bí cách thuyết phục. Nhưng rồi—

“Tớ chỉ không muốn làm khán giả thất vọng…”

Khi nghe Hikari-chan khẽ buột miệng câu đó, tôi cuối cùng cũng hiểu vì sao cô sẵn sàng hi sinh sức khỏe của mình để tiếp tục stream.

Thì ra là vậy. Hikari-chan… chỉ đang nhầm một điều rất quan trọng.

Tôi từ tốn, nhẹ nhàng ôm lấy Hikari-chan.

“Huh?”

“Hikari-chan, tớ nghĩ mình đã hiểu cách cậu đang nghĩ rồi.”

Tôi nhận ra cô đang sai, nhưng giọng tôi lại mang một sự ấm áp ngay cả tôi cũng bất ngờ. Bởi vì chính tôi cũng từng mắc sai lầm đó.

“Cậu nói đúng, không thể nghỉ ngơi vô cớ. Việc không đáp lại kỳ vọng của khán giả… hay tệ hơn là làm họ thất vọng… đáng sợ lắm, tớ hiểu mà.”

“Agh…”

“Cậu lo rằng nếu nghỉ, họ sẽ quên mất cậu. Lo rằng cậu sẽ không còn là người mà họ nghĩ cậu là. Chỉ nghĩ tới thôi cũng rùng mình, tớ hiểu chứ.”

“…Ừ.” — Hikari-chan khẽ đáp, rồi gật đầu. Cùng lúc đó, tôi cảm nhận được cơ thể cô dần thả lỏng. Có lẽ việc nghe tôi nói hộ những điều vẫn xoáy trong tim khiến cô nhận ra tôi thực sự hiểu.

Gần như tất cả công việc của chúng tôi chỉ có thể thực hiện nhờ vào sự ủng hộ của khán giả. Đó là lý do chúng tôi luôn nghĩ ra ý tưởng stream mới mẻ và tìm cách mang lại niềm vui, để xứng đáng với sự ủng hộ ấy. Chính vì có khán giả mà một streamer mới có thể tiếp tục, đặc biệt là những người như chúng tôi — những người coi VTubing là nghề nghiệp. Khán giả là sự hiện diện vô cùng quan trọng trong đời chúng tôi.

Ví dụ nhé, như mấy con số thống kê của tụi mình ấy. Chỉ cần số subscriber hoặc lượng người xem livestream tụt xuống một chút thôi là đã thấy tim nhói như bị trừ thẳng vài năm tuổi thọ rồi. Chính vì vậy mà bọn mình cứ phải cố mang đến thật nhiều nội dung giải trí hơn nữa, và chuyện làm khán giả thất vọng là điều tuyệt đối không thể để xảy ra.

Riêng Hikari-chan thì vốn đã là người làm việc cực kỳ chăm chỉ, đến mức hay tự ép mình quá sức. Với em ấy, cảm giác ấy còn mạnh hơn nữa—đến mức xem việc làm hài lòng khán giả như là sứ mệnh cả đời.

“Bản thân việc muốn cố gắng hết sức vì khán giả thì tớ nghĩ là tốt thôi. Nhưng mà bây giờ, Hikari-chan… cậu đang sai rồi đấy.”

Hikari-chan giật mình, cơ thể lại căng cứng trở lại, chắc là vì sốc khi bị một người mà mình tưởng là hiểu mình nói như thế.

“Tại sao? W… whad’s wrog wid worging hard for youhr viewerhs? Streamer phải coi trọng viewer chứ!”

“Đúng, Hikari-chan, đứng từ góc độ của một streamer thì nghĩ vậy chẳng có gì sai. Nhưng cậu đã bao giờ thử nghĩ từ góc độ của khán giả chưa?”

“Hả? Ý… ý cậu là sao?”

“À, đúng rồi… để tớ nói cách khác nhé. Hikari-chan, cậu nghĩ vì sao khán giả lại ủng hộ cậu?”

“Vì… họ thích stream của tớ?”

“Đúng, đó là một lý do. Nhưng còn có một lý do thật sự, sâu hơn thế. Những người ủng hộ tụi mình là vì họ yêu tụi mình.”

Đúng, đây là điều chị cần Hikari-chan phải nghe hơn bất cứ thứ gì khác.

“Tình yêu đó không nhất thiết là lãng mạn đâu; trong trường hợp của tụi mình, nó giống như tình cảm dành cho một nghệ sĩ talkshow mà mình yêu thích vậy. Nhưng cậu biết đấy, nếu họ không yêu tụi mình thì họ sẽ chẳng dành thời gian quý báu của mình để xem stream, lại càng không bỏ tiền gửi superchat hay mua merch, đúng không? Quan trọng nhất là, những người làm đến mức đó… sẽ chẳng bao giờ muốn thấy người mình yêu quý bị đau khổ cả!”

Hikari-chan im lặng.

“Cũng giống như khi cậu vui thì khán giả cũng vui, nếu cậu đau khổ thì khán giả cũng sẽ đau khổ! Họ có thể đùa giỡn, nhưng không ai muốn thấy oshi của mình chịu khổ đâu! Họ muốn người mình yêu thương luôn nở nụ cười! Nếu đó mới là điều tụi mình cần dồn hết tâm huyết để làm… thì tại sao, Hikari-chan, cậu lại làm điều khiến khán giả buồn?”

Hikari-chan vẫn không nói gì.

“Tớ chắc chắn là cũng có khán giả thích xem cậu thử thách endurance stream, nhưng không ai muốn cậu hát hay nói chuyện trong khi đang đau cả! Cậu đã nói ở studio rằng khán giả là lý do để cậu sống, đúng không? Nhưng với một số khán giả của cậu, ủng hộ cậu chính là lý do để họ sống! Cậu làm họ buồn thì có ích gì chứ?!”

Cuối câu tôi có hơi xúc động, buột miệng nói dồn một hơi, nhưng đại khái cũng đã nói ra hết những gì mình muốn.

Trong lúc tôi đang lấy lại hơi thở, Mashiron và Chami-chan cũng lên tiếng qua điện thoại.

“Awa-chan nói đúng đấy. Tớ cũng muốn nói thêm một điều. Nếu cậu nghĩ chỉ vì nghỉ một thời gian ngắn mà khán giả sẽ bỏ rơi cậu thì là cậu đang đánh giá thấp họ rồi. Tớ hiểu là cậu sợ làm họ thất vọng, nhưng tin tưởng khán giả và nghỉ ngơi khi cần thiết cũng là một phần quan trọng trong công việc này.”

“Hikari-chan. Tớ cũng từng có lúc nghĩ mình chẳng có ảnh hưởng bằng mấy streamer khác. Nhưng cuối cùng, giải pháp tốt nhất lại là cứ thoải mái và là chính mình. Dù đôi khi có xảy ra mấy chuyện kỳ quặc khi tớ thư giãn, nhưng chưa bao giờ làm khán giả thất vọng, thậm chí một số còn xem đó là điểm cộng. Làm việc chăm chỉ và làm việc đến kiệt sức trông thì giống nhau, nhưng thật ra khác nhau lắm đấy.”

Ừ, chắc ai làm nghề này cũng từng gặp vấn đề kiểu vậy thôi. Tớ cũng không ngoại lệ… Trước khi vụ quên tắt stream khiến mình viral diễn ra, tớ cũng đã trải qua khoảng thời gian rất khó khăn. Nhưng khi duy trì hoạt động, nhất là sau khi được nhiều người biết đến, mình sẽ dần tìm lại được sự ổn định, bình tĩnh hơn để nhìn mọi chuyện toàn cảnh.

Hikari-chan thì khác. Cô ấy vốn đã là một streamer khá nổi tiếng. Mặc dù tôi không hoàn toàn đồng tình với việc quá chú trọng con số, nhưng nó vẫn là một chỉ số rõ ràng để hướng tới. Vấn đề là Hikari-chan chưa bao giờ biết dừng lại, và tôi nghi ngờ là kể cả khi cô ấy leo lên đỉnh cao của thế giới streaming, cô ấy vẫn sẽ tiếp tục như chạy một cuộc marathon mà đích đến duy nhất chính là giới hạn của cơ thể mình.

Tôi thực sự mừng là tụi tôi đã kịp nhận ra và ngăn cô ấy trước khi quá muộn. Làm việc chăm chỉ vì khán giả là một điểm mạnh của Hikari-chan, nhưng theo thời gian, sự chăm chỉ ấy đã lệch hướng.

Có vẻ như tụi tôi đã nói thấm vào Hikari-chan. Cơ thể cô ấy dần thả lỏng, rồi dựa hẳn vào tôi như để thay cho lời xin lỗi.

“Hikari-chan. Cách tốt nhất để tụi mình làm việc vì khán giả là giữ gìn sức khỏe để lúc lên sóng có thể ở trong trạng thái tốt nhất. Thế nên bây giờ đi khám bác sĩ nhé?”

“Vâng… xin lỗi.”

Vậy là tụi tôi đưa Hikari-chan đến bệnh viện khám họng. May mắn là tình trạng chưa chuyển biến nặng, nên sau khi trao đổi với staff của Live-On, tụi tôi sắp xếp cho cô ấy nghỉ dưỡng một tháng và dời buổi anniversary stream để trùng với thời gian đó.

Ngay sau khi thông báo hiatus, Live-On đã gửi lời xin lỗi đến ba người tụi tôi. Hóa ra vì Hikari-chan quyết tâm nhét đủ thứ vào lịch làm việc nên đã xung đột với quản lý, dẫn đến những trận “đấu” hàng ngày khi quản lý cố ép cô ấy nghỉ ngơi tối thiểu để cơ thể không gục. Họ đã cố giữ cho Hikari-chan không lao mình đến mức sụp đổ, nhưng lần này đã tính toán sai, nên mới xin lỗi.

Nhưng khi nghe Hikari-chan kể thêm, tôi thấy lỗi không chỉ ở phía quản lý. Vì kinh nghiệm trước đây, cô ấy nghĩ rằng quản lý chắc chắn sẽ từ chối nếu cô ấy đề nghị thêm giờ tập hát vào lịch hiện tại, nên trong lúc bị dồn vào đường cùng, cô ấy quyết định… không nói gì cả.

Đúng là điều đó thể hiện Hikari-chan muốn buổi anniversary stream thật hoành tráng đến mức nào, nhưng như vậy vẫn là không đúng. Cuối cùng, Hikari-chan cũng đã xin lỗi quản lý, và mọi chuyện kết thúc êm đẹp.

Hy vọng lần này đã giúp Hikari-chan hiểu rõ hơn là quản lý lo cho sức khỏe em ấy thế nào. Khi sự tin tưởng giữa hai bên sâu hơn, chắc sẽ không còn chuyện tương tự xảy ra nữa.

Ôi, cảm giác mọi người hòa thuận với nhau thật tuyệt, tôi nghĩ. Trong những lúc thế này, mình phải tìm ra điểm sáng để mà vui chứ.

Mà nhắc mới nhớ, kỳ nghỉ của Hikari-chan còn có thêm một điểm sáng nữa.

“Mmmmgh!” cọ cọ

“Ah ha ha! Thôi nào, Hikari-chan, tóc cậu chọc tớ buồn quá!”

Hikari-chan và tôi vốn dĩ đã khá thân thiết từ trước, nhưng bây giờ thì Hikari-chan lại càng mở lòng với tôi nhiều hơn.

Chuyện này cũng giúp thắt chặt thêm tình bạn giữa thế hệ ba, nghĩa là Hikari-chan càng tin tưởng chúng tôi hơn... nhưng, có thể là tôi nghĩ nhiều quá, tôi lại cảm thấy sự quan tâm mà cô ấy dành cho tôi dường như ở mức khác hẳn so với Mashiron hay Chami-chan.

Trong tuần đầu tiên nghỉ ngơi, Hikari-chan rõ ràng buồn bã, có lẽ vì vẫn day dứt tội lỗi về mọi chuyện đã xảy ra. Tất nhiên, lý do chính để tạm nghỉ là để chữa trị cổ họng, nhưng lịch trình của cô ấy trước đó dày đặc đến mức nào thì ai cũng thấy, chắc chắn cơ thể cô ấy cũng bị bào mòn ghê gớm. Thế nên, chúng tôi quyết định tận dụng cơ hội này để cho toàn bộ cơ thể cô ấy nghỉ ngơi. Một phần trong kế hoạch ấy là hạn chế hết mức việc dùng mạng xã hội, vì nguy cơ Hikari-chan lại dán mắt vào điện thoại là quá cao. Dù vậy, tôi vẫn lo rằng kỳ nghỉ này chẳng giúp ích bao nhiêu cho sức khỏe thể chất hay tinh thần của cô ấy, khi mà trông Hikari-chan lúc nào cũng ủ rũ thấy rõ.

Cổ họng còn đang hồi phục, nên voice chat không phải là lựa chọn hay. Dù có nhiều streamer đã gửi lời chúc, nhưng những lúc như thế này cần giao tiếp trực tiếp mới hiệu quả. Tôi lại sống gần nhà Hikari-chan, nên rảnh lúc nào thì tôi tranh thủ ghé qua chơi với cô ấy vài lần mỗi tuần. Có vẻ như Aiko-san—người bạn mà tôi đã gặp trong buổi “hẹn hò” trước kia—cũng đến thăm cô ấy vào những ngày tôi không ghé. Nhờ vậy, dần dần tôi lại thấy Hikari-chan lấy lại được chút ánh sáng vốn có.

“Xin lỗi nhé. Tôi biết tôi cũng đã cảnh báo trước, vậy mà cuối cùng vẫn chậm tay không ngăn Hikari-chan lại kịp...” Tôi gọi điện cho Aiko-san, vì chúng tôi đã trao đổi số từ trước, và ngỏ lời xin lỗi.

“Ôi, không, cô không có gì phải xin lỗi cả. Tôi chắc rằng tôi mới là người sai, và những gì cô làm là đúng đắn. Tôi có thể tạm thời kéo Hikari ra khỏi những lựa chọn đó, nhưng cũng chẳng thể giải quyết tận gốc vấn đề. Tôi nghĩ Hikari thật sự cần một sự can thiệp trực tiếp, và cô cùng các bạn của mình đã làm được điều đó. Tôi thật sự cảm ơn cô vì đã cứu lấy người bạn thân của tôi.”

“Ơ, không, không phải thế đâu!”

Lẽ ra tôi mới là người cần phải nhận lỗi, vậy mà Aiko-san lại quay sang cảm ơn tôi. Hẳn là chị ấy đã lo lắng lắm... Hikari-chan thật sự có một người bạn tốt.

Chúng tôi kết thúc cuộc gọi trong tình trạng hai bên đều cúi đầu cảm ơn lẫn nhau, và những ngày tiếp theo, tôi tiếp tục được chào đón bởi một Hikari-chan đột nhiên thân thiết hơn bình thường. Ban đầu, tôi nghĩ đó là do tôi chính là người đã ở cạnh Hikari-chan vào cái ngày cô ấy hỏng giọng, nên cô ấy mới hành xử như thế. Nhưng rồi, tôi chợt nhận ra một vấn đề khác:

Cô gái này có quá nhiều năng lượng!

Động cơ vận hành của Hikari-chan rõ ràng khác người.

Giờ thì tinh thần đã hồi phục, nhưng thay vào đó, cô ấy lại phải đối mặt với... sự buồn chán. Chúng tôi dĩ nhiên chơi game cùng nhau, nhưng vừa xong một ván, cô ấy lập tức chuyển sang game tiếp theo, rồi lại biến mất vào góc nào đó trong nhà, để vài phút sau xuất hiện cùng bộ bài hay một trò board game nào đó.

Những đợt tấn công bất tận kiểu “Chơi nữa đi!” này khiến tôi có cảm giác như một phụ huynh bị con nít kéo lê từ trò này sang trò khác. Tôi nhớ đã từng buột miệng nói mình muốn làm mẹ của Hikari-chan trong cái lần lỡ quên tắt stream, nhưng tôi đâu có ngờ nó lại thành sự thật thế này...

Mới hôm trước thôi, cô ấy còn lôi ra nguyên bộ Battledome. Ừ thì tinh thần cô ấy đã khỏe lại, nhưng cổ họng vẫn còn đang hồi phục. Được phép nói chuyện nhỏ tiếng thì có, nhưng tuyệt đối không được hét to—dù là khi chơi. Một trận Battledome với chỉ hai người, mà một trong hai còn không được la hét... có thấy hơi... vô vị không? Nhưng mà, khi cô ấy đã hì hụi khuân cả bộ ra với đôi mắt sáng lấp lánh như thế, thì tôi nào dám từ chối...

Dù không được to tiếng, Hikari-chan trông vẫn rất vui với bất kỳ trò gì, và thường xuyên bày tỏ cảm xúc bằng cách ôm chầm lấy tôi hoặc dụi đầu vào người tôi. Mệt thì mệt, nhưng tôi cũng thấy vui, nên cũng chẳng phải là tôi không thích...

Nhưng rồi tôi nhận ra một điều:

Chuyện này có vẻ chẳng giống nghỉ ngơi gì cả, đúng không?

Chơi đùa thì giúp tinh thần cô ấy phấn chấn thật đấy, nhưng chẳng phải chúng tôi chơi hơi nhiều quá sao? Với tôi, “nghỉ ngơi” đồng nghĩa với... nằm dài ra, nghỉ ngơi thật sự. Mà Hikari-chan thì vốn là kiểu ngủ ít, nếu tôi nhớ không nhầm. Có thể cơ thể cô ấy vốn thế, nhưng tôi vẫn mong cô ấy có thể tận dụng kỳ nghỉ này để ngủ cho trọn giấc.

Thế nên, tôi bắt đầu nghĩ cách làm sao để Hikari-chan chịu thư giãn hơn. Và tôi nhớ ra: hôm mà Hikari-chan hỏng giọng, tôi vốn tính tập hát cùng cô ấy, nhưng cũng từng nghĩ sẽ massage cho cô ấy nữa. Tôi vẫn còn nhớ chút ít kiến thức mình đã học, nên tôi gợi ý massage vai cho Hikari. Cô ấy cười gật đầu lia lịa, coi như đồng ý.

“Được rồi, bắt đầu nhé... Ồ, vai cậu cứng thật đấy.”

“Gh!!!”

“Ơ, đau hả? Nếu đau quá thì nguy hiểm cho cổ họng đó, có cần mình làm nhẹ tay hơn không?”

“Không... Không sao, thế này được rồi.”

“Thật hả? Ừm... được thôi. Nhưng nhớ đừng bật ra tiếng dù có đau nhé.”

Nói rồi, tôi bắt đầu massage vai cho cô ấy. Đến khi xong, mặt Hikari-chan đỏ bừng như sốt, còn cơ thể thì mềm nhũn ra.

“Hm? Sao lại đỏ mặt nhỉ? Thư giãn thì tôi hiểu, nhưng đỏ mặt thì... Có lẽ cậu không thích?”

Tôi thoáng lo, nhưng hóa ra đó lại là phản ứng tích cực. Đêm hôm đó Hikari-chan ngủ say một cách bất ngờ, và sáng hôm sau thì không ngớt ngạc nhiên về việc cơ thể thấy khỏe khoắn đến thế nào.

Hóa ra đỏ mặt là vì thấy dễ chịu. May quá, hú hồn.

Kể từ đó, Hikari-chan bắt đầu đòi tôi massage thường xuyên. Nhưng tôi lại lo việc cứ xoa vai mỗi ngày không tốt, nên hỏi cô ấy muốn thử chỗ nào khác, và nhận được câu trả lời khá bất ngờ: lòng bàn chân. Tôi vốn nghĩ sẽ nghe kiểu như “lưng” cơ, nhưng thôi, Hikari-chan đã nói thì tôi liền cuống cuồng tra cách massage chân.

“Như vầy ổn không? Massage chân thường dễ gây đau lắm. Cổ họng cậu còn yếu, nên hễ bật ra tiếng là mình dừng ngay đấy nhé!”

“Được! Vậy... nhờ cậu...” thở dồn dập

Thế là buổi massage chân bắt đầu. Cẩn thận đề phòng, Hikari-chan dùng hai tay che miệng lại để cố nén tiếng.

Và... có lẽ nhận ra thì hơi muộn, nhưng mà Hikari-chan đúng chuẩn hình mẫu “extrovert” trong từ điển. Loại người mà tôi từng nghĩ cả đời chẳng dính dáng. Vậy mà giờ đây, tôi lại đang trực tiếp chạm vào bàn chân của một “extrovert”, còn gương mặt cô ấy thì đỏ bừng, tay ghì chặt miệng để khỏi bật tiếng...

Ờm, tôi bắt đầu thấy như mình đang làm việc gì đó... mờ ám. Nhưng đây là vì đồng đội thân yêu, nên tôi gạt những tiếng thì thầm trong lòng sang một bên, tập trung làm một buổi massage đàng hoàng.

Kết quả: ngoài khuôn mặt đỏ bừng và cơ thể thả lỏng như lần trước, Hikari-chan còn buông tay ra, để lộ một vệt nước dãi khẽ chảy ra mép.

“Không ngờ dễ chịu đến thế,” tôi nghĩ. “Có khi mình có năng khiếu massage thật.”

Nhờ vậy mà tôi cũng thấy hứng thú hơn với việc massage. Và rồi, Hikari-chan tiết lộ mong muốn cho lần massage tiếp theo...

“Hikari muốn cậu làm chỗ này...”

“C-cậu... cậu chắc chứ?”

Màn hình điện thoại mà Hikari-chan chìa ra cho tôi hiển thị một kiểu massage kỳ quặc, trong đó người được massage nằm úp xuống còn người massage thì… dẫm lên lưng họ.

Ơ, nếu Hikari-chan muốn tôi làm cái này, chẳng phải tức là tôi sẽ phải giẫm lên người cô ấy sao? Tôi nghĩ. Khoan, chuyện này phải cân nhắc thêm đã.

“Hmm... Thật ra thì tôi cũng đã hơi nghĩ vậy lúc làm massage chân rồi, nhưng tôi không chắc một tay mơ như mình có nên thử kiểu massage cấp độ này đâu. Cậu chắc là không muốn để chuyên gia làm cho à?”

Đó là những gì tôi thật lòng nghĩ, nhưng sau một thoáng im lặng, Hikari-chan đáp...

“Hikari muốn Awayuki-chan dẫm lên người Hikari.”

Nghe Hikari-chan thì thầm những lời ấy vào tai, miệng tôi đã nhận lời trước cả khi não kịp xử lý.

“Được dẫm lên cậu sẽ là một vinh dự và đặc quyền lớn lao.”

Khoan, Hikari-chan học đâu ra cái kiểu khiêu khích thế này vậy?! Tôi bàng hoàng. Không, bình tĩnh, đây là Hikari-chan cơ mà; chắc chắn chẳng có ý nghĩa gì sâu xa đâu. Đây chỉ là massage thôi, chỉ là vật lý trị liệu thôi! Hỡi tà niệm, biến mau đi, tôi chỉ cần tập trung vào việc xua tan mệt mỏi trên cơ bắp Hikari-chan thôi!

Khắc sâu mệnh lệnh đó vào đầu, tôi bắt tay vào nghiên cứu kỹ thuật của kiểu massage này, và vài ngày sau, đến lúc đem kiến thức ra áp dụng!

“Được rồi, dùng cái này thì cơ thể cậu sẽ có thể chịu được trọng lượng của mình. Vậy mình bắt đầu nhé.”

“Xin mờiààà!” thở dốc, thở dốc, thở dốc, thở dốc!

Tôi thực hiện massage, đặc biệt cẩn thận để không dồn quá nhiều sức nặng xuống bàn chân. Khi kết thúc...

“.........”

Hikari-chan hoàn toàn ngây ngất, lưỡi thì thò thụt ra khỏi cái miệng đang há rộng, mắt thì trợn ngược. Trông y hệt một biểu cảm ahegao. Thậm chí cô ấy còn hơi co giật từng chặp.

Không thể tin nổi... Hikari-chan mà cũng làm cái mặt đó sao?! Tôi nghĩ trong sự kinh ngạc.

“Không nghi ngờ gì nữa... Mình chắc chắn là thiên tài massage rồi!”

Phát hiện ra thiên phú tiềm ẩn này khiến tôi có một cảm giác hưng phấn kỳ lạ, nhưng...

Chẳng mấy chốc, thời gian đã trôi đến nửa chặng nghỉ ngơi của Hikari-chan, và ngày trở lại của cô ấy ngày càng đến gần.

Hôm đó, người ở nhà Hikari-chan là Chami-chan. Cô ấy đã nghe trong group chat thế hệ ba rằng dạo này tôi thường lui tới chỗ Hikari-chan, nên đã xung phong qua thăm.

Chami-chan mà còn xung phong cơ đấy thì chắc hẳn cô cũng lo cho Hikari-chan lắm. Mashiron cũng muốn tới, nhưng nghe giọng cô thì có vẻ bực bội vì đường đi xa quá nên không sắp xếp nổi.

c3a33e85-f8f2-427b-805d-589dfbafd9f7.jpg

Giờ này chắc Chami-chan đã đến rồi nhỉ. Tôi nghĩ thầm. Hehe, biết tính Chami-chan thì chắc cô ấy đang vắt óc ra mà chống chọi với năng lượng như vũ bão của Hikari-chan.

“Hử?”

Trong lúc đang kiểm tra lịch trên điện thoại và thấy hôm nay mình có thể thư giãn, tôi bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Chami-chan. Có chuyện gì sao?

“Alô, chào—”

“A-A-A-A-A-A-A-Awayuki-chaaaaaaaan!!!!!”

Giọng hoảng loạn của Chami-chan cắt ngang tôi trước khi tôi kịp chào.

“C-Chuyện gì vậy, Chami-chan?!”

“Cậu… cậu, cậu, cậu, cậuuuuuuu…”

“Hả???”

“Tại sao cậu lại huấn luyện Hikari-chan thành đồ masochiiiiiiiiiiiiiiiiiist?!?!?!”

“Ờ......... Hở?”

Tôi mất một lúc để xử lý tiếng hét xé toang loa điện thoại.

Hả? Ơ... Ơ?!

........................

“CÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁI GÌ CƠ?!?!?!”

Tôi hoàn toàn không hiểu Chami-chan muốn nói gì với “huấn luyện thành masochist,” mà giọng cô thì chẳng khá khẩm hơn, nên tôi lập tức chạy qua nhà Hikari-chan.

Đến nơi thì tôi đã thở hồng hộc, nhưng Hikari-chan lại lao ra ôm tôi một cái đầy nhiệt tình. Và thế là ba đứa cùng ngồi xuống bàn đối diện nhau.

“Rồi, Chami-chan. Cậu có thể giải thích rõ ràng những gì vừa xảy ra được không?”

“Được, xin lỗi vì lúc nãy hoảng loạn quá.”

“Hmm hm hmm! ♪”

Có vẻ Chami-chan đã bình tĩnh hơn đôi chút trong thời gian tôi chạy qua đây, hy vọng giờ cô ấy có thể giải thích đàng hoàng. Tuy vậy, tôi vẫn cảm thấy có gì đó gợn gợn giữa tôi và Chami-chan, khó mà gọi tên. Hikari-chan thì vẫn tràn trề sức sống, nhưng việc cô ấy nghêu ngao giai điệu bài hát kỷ niệm của chúng tôi chỉ càng làm tôi bất an hơn. Dù giọng cô gần như đã hồi phục hẳn, tôi yên tâm về khoản đó. Nhưng mà...

“Ừm, chắc mình sẽ giải thích theo thứ tự nhé,” Chami-chan nói.

“Ừ, cậu nói đi.”

“Như cậu biết đó, Awayuki-chan, mình đã hứa sẽ đến thăm hôm nay, nên mình đến nhà Hikari-chan.”

“Đúng rồi.”

“Thế là sau khi Hikari-chan mở cửa cho mình vào, cô ấy quay lại, dang hai chân thành hình chữ M rồi bảo: ‘Chami-chan! Làm chiêu Skylab Hurricane với mình đi! Hikari sẽ làm bàn đạp!’”

“Hm. Cậu có thể giải thích theo đúng thứ tự được không?”

“Xin lỗi, nhưng mình vừa tường thuật nguyên xi rồi đó.”

Có vẻ cái kỳ nghỉ này đã để lại một loại “di chứng” mới cho Hikari-chan.

“Chuyện quái gì đang diễn ra thế này?” tôi hỏi.

“Ừ, mình cũng nghĩ cậu sẽ bối rối, giống như mình lúc đó thôi. Ý mình là, mình còn chẳng biết cái ‘Skylab Hurricane’ đó là gì nữa.”

“Ừ, mình cũng chẳng hình dung cậu là fan bóng đá.”

“Thôi được rồi, mình nói tiếp nhé. Hikari-chan nhìn mình, thấy mình không hiểu, nên tiếp đó cô ấy bò bằng bốn chân rồi nói: ‘Chami-chan! Khi cậu tháo giày ra, đặt chúng lên đầu Hikari được không?’”

“Ơ, không, sao cậu gọi đó là ‘tiếp theo’ được—hai chi tiết đó liên quan với nhau y như cái hành lang cậu xây trong WorldCraft rồi bỏ dở nửa chừng ấy.”

“Đó cũng là nguyên xi. Và có phải chỉ mình nghĩ thế thôi không, chứ cú chêm đó nghe quá mượt luôn đấy?”

Đó cũng là nguyên xi á?! Tôi chẳng hiểu gì cả... Cái chiêu Captain Tsubasa thì còn tạm hình dung Hikari-chan làm được, chứ cái vụ đặt giày lên đầu thì đúng là bí hiểm.

“Thế là mình biết chắc có gì đó bất thường rồi, nên hốt hoảng hỏi Hikari-chan tại sao lại muốn người ta làm thế với mình.”

“Phản ứng chuẩn.”

“Sau đó, cô ấy nói rằng đó là ‘lỗi của Awayuki-chan,’ nên mình mới gọi cho cậu.”

“C-C-C-C-Cái gìiii?! Tại sao lại là tôi?! Đây là vu khống! Tôi muốn gọi luật sư!”

“Thôi thì chắc tốt nhất để Hikari-chan tự giải thích vậy.”

Chami-chan gọi Hikari-chan, và cô ấy bắt đầu nói như thể đã chờ khoảnh khắc này từ lâu.

“Awayuki-chan! Cậu nhớ hồi cậu massage cho Hikari chứ?”

“Ừ, mình có làm.”

“Thì đó, hồi đó khi cậu massage vai Hikari, thật ra nó hơi đau. Từ trước đến giờ, mỗi lần bị ai làm đau, Hikari sẽ thấy cảm giác kỳ lạ, nên Hikari luôn tránh.”

“Ồ, hóa ra lúc đó đau thật. Xin lỗi nha... Nhưng ‘cảm giác kỳ lạ’ là sao?”

“Ừm, kiểu tê tê rần rần ấy, mà Hikari vốn không chịu được. Nhưng Awayuki-chan ơi, lần cậu massage, dù đau, dù tê, nhưng chẳng hiểu sao Hikari lại thấy cũng không tệ lắm, thành ra còn muốn cậu làm tiếp cơ! Eh heh heh, chắc là vì Hikari tin cậu lắm sau khi cậu ngăn Hikari làm hỏng giọng thêm!”

........................

“Rồi, rồi nữa nhé! Cậu càng massage thì cái tê dần biến thành rùng mình, và cuối cùng thì trong người Hikari như có cái gì bùmmmm nổ tung ra! Mà cảm giác đó thì siêu siêu sướng luôn! Lạ ghê hén?”

........................

“Hikari cứ nhớ mãi không quên, rồi khi cậu làm chân thì còn phê hơn nữa, mà vì bị giẫm lên vừa là tác động thể xác vừa có chút nhục nhã về tinh thần, thế nên nó sướng đến mức Hikari ngất đi luôn! Khiến Hikari hối hận vì đã né tránh cái cảm giác tuyệt vời đó bấy lâu nay!”

Thế là, trong khi lắng nghe Hikari-chan, tôi nhớ lại tất cả những gì mình biết về cô ấy, từ lời nói cho đến hành động.

Hikari-chan có lịch trình dày đặc, làm việc đến mức tàn phá cả cổ họng... nhưng ngoài chuyện đó ra, chưa một lần nào tôi thấy cô ấy thật sự mệt mỏi vì những buổi stream dài. Ngay cả trong những buổi endurance stream, nơi cô tự áp đặt đủ loại thử thách ác mộng đến mức bất kỳ người thường nào cũng muốn khóc mà bỏ chạy, thì Hikari-chan lúc nào cũng như đang vui vẻ tận hưởng.

Ừ, tất cả mọi mảnh ghép đã khớp lại với nhau. Đây chính là bản chất thật sự của Hikari-chan mà bấy lâu nay chúng tôi vẫn biết: một kẻ biến thái tập sự, người gắn kết nỗi đau với khoái cảm. Chỉ là tận sâu trong tiềm thức, cô có sự ác cảm mơ hồ rằng tiến xa thêm nữa sẽ nguy hiểm, nên sở thích ấy mãi vẫn chỉ ở dạng chồi non chưa nở rộ.

Ít ra thì… cho đến giờ phút này. Tôi đã mở chiếc hộp Pandora. Niềm tin khổng lồ mà Hikari-chan dành cho tôi đã gạt bỏ hết mọi rào cản trong cô ấy, như thể cô ấy đã chọn tôi vậy. Cái sự tự tin mù quáng vào kỹ năng massage của mình đã tưới tắm cho nụ hoa ấy, và chẳng mấy chốc, nó nở rộ. Ừ, bùng nổ thật sự.

Tóm lại thì...

“Đó đó! Hikari biết hôm nay Chami-chan sẽ tới, mà Chami-chan lại thương Hikari lắm, nên Hikari mới nhờ chị ấy làm chút gì đó cho Hikari!”

Hikari-chan vừa trải qua một cú thức tỉnh tình dục (theo hướng M)!

“Đấy, nghe hết rồi đấy,” Chami-chan nói. “Vậy Awayuki-chan, cậu định chịu trách nhiệm cho những gì mình đã gây ra thế nào đây?”

“Hả? Ý cậu là lỗi tại tôi sao?! Trong khi tôi đã khổ sở học cách massage thế kia cơ mà?!”

“Ừ, đúng thế! Awayuki-chan đâu có làm gì sai đâu!”

Chami-chan nhìn tôi với ánh mắt đầy trách cứ, nhưng Hikari-chan thì sẵn sàng che chở cho tôi, thậm chí còn đứng chắn giữa chúng tôi.

“Hikari-chan… Cậu nói đúng! Sớm muộn gì thì chuyện này cũng xảy ra thôi nhỉ!” tôi đáp.

“Đúng rồi, đừng lo, Awayuki-chan; Hikari sẽ bảo vệ cậu! Ánh mắt lạnh như băng của Chami-chan là dành cho Hikari đó!”

“Thật… hả?” tôi hỏi lại.

“Giờ thì, Chami-chan! Hãy nhìn Hikari với ánh mắt ghê tởm hơn đi, giống như kiểu cậu vừa thấy một con ve sầu chết nằm trên đường lúc đi học về ấy!”

“Xin lỗi, Hikari-chan… tớ thật sự xin lỗi…”

“H-Hả? Awayuki-chan, sao cậu lại khóc thế?”

Nhìn Hikari-chan vui sướng trong cái kiểu tự ngược ấy khiến tôi nhận ra mình không thể lảng tránh sự thật. Đây không phải là “chuyện tất yếu sẽ xảy ra.” Chính tôi là người đã đẩy em ấy vào con đường này… Mà, thật ra thì, cho dù có thấy tội lỗi đến mấy, tôi cũng chẳng thể bỏ chạy.

“Bình tĩnh nào, Awayuki-chan. Thật ra tôi đâu có giận gì đâu mà,” Chami-chan nói.

“C-Cậu không giận sao, Chami-chan?”

“Hikari-chan tự mình thấy thích thú, vậy thì thế là đủ rồi đúng không? Với lại, tôi cũng đâu có tư cách để trách móc… tôi còn mất kiểm soát nhiều lần hơn ấy chứ.”

“Ch-Chami-chan! Cảm ơn cậu nhiều lắm!”

Tuyệt vời! tôi nghĩ thầm, ngoài mặt thì cảm ơn Chami-chan. Người phụ nữ này nhìn thẳng vào một kẻ đã biến đồng đội cùng thế hệ thành fan cuồng BDSM mà vẫn thấy chẳng có gì đáng trách! Quả thật thế giới này rộng lớn thật!

Tất nhiên tôi không nói ra, bởi tôi nhận ra nếu vị trí đảo ngược, thì chắc gì tôi đã khác gì.

“À mà này! Hikari giờ vui lắm luôn, cơ thể thấy dễ chịu hơn hẳn! Bình thường Hikari lúc nào cũng lo lắng nếu không làm việc liên tục, nhưng cái hôm Awayuki-chan massage cho Hikari, Hikari thấy siêu mãn nguyện, rồi ngủ một mạch tới sáng luôn!”

“Bwah ha ha ha ha! Nghe thấy chưa, Chami-chan? Đây chính là sức mạnh của Master Awayuki, thần massage tối thượng!”

“Mới tí mà đã vênh váo rồi… Mà nếu cậu có ‘master’ cái gì, thì chắc là làm nữ vương SM chứ chẳng phải thợ massage đâu.”

“T-Tôi không phải nữ vương gì hết! Với lại tôi có hứng thú gì khi dẫm lên Hikari-chan đâu cơ chứ?!”

“Ể, thật à? Tôi còn thề là cậu đang âm mưu bắt cô ấy liếm chân kế tiếp cơ.”

“Tất nhiên là không có ‘âm mưu’ gì cả! Nếu thế thì chẳng khác nào nụ hôn đầu của Hikari-chan bị chân tôi cướp mất còn gì!”

“Phwahhm?!” giật, giật

“Dừng lại đi, Awayuki-chan! Cậu nói thế lại khiến Hikari-chan khoái chí đấy!”

“Hảaaaa?! Trong câu tôi nói có gì gây khoái đâu? Tôi chỉ nói sự thật thôi mà!”

“Ra là tiềm thức à… Lúc trước tôi nói đùa, nhưng hình như Awayuki-chan đúng là một nữ vương SM chính hiệu thật.”

“Không, không, tôi đâu có hứng thú với mấy trò đó đâu…”

Thật sự thì chuyện massage thành ra thế này chỉ là trùng hợp, tôi không thể để Hikari-chan hy vọng rằng tôi sẽ chủ động biến thành kẻ bạo dâm đâu…

“Dù vậy, tôi bắt đầu thấy lo Hikari-chan sẽ thế nào khi quay lại stream… Awayuki-chan, nhớ thi thoảng ném cho cô ấy một câu chửi để làm cô ấy thỏa mãn nhé, được chứ?”

“Tại sao cậu lại đẩy việc đó cho tôi? Cậu cũng dính chùm với tôi rồi, Chami-chan! Tình đồng đội genmate là để chia sẻ cùng nhau, đúng không?!”

“Chửi! Chửi nghe hay đó! Làm đi, nha! Ngay bây giờ luôn!”

Hikari-chan chộp ngay từ “chửi,” thế là tôi với Chami-chan nhìn nhau, tìm cách xoay xở. Chửi một đồng đội cùng thế hệ làm tôi đau lòng thật… nhưng làm sao từ chối nổi khi Hikari-chan nhìn tôi bằng đôi mắt lấp lánh như trẻ con chờ ông già Noel thế kia…

“C-Cậu làm trước đi, Chami-chan!”

“Hảaaa?! Sao lại là tôi?!”

“Tại sao không? Chính cậu là người nói ‘chửi’ trước, làm Hikari-chan hứng lên còn gì!”

“Nhưng tôi không thể… tôi chưa từng chửi ai bao giờ… Ừm, ừmmm…”

“Chơi đi, Chami! Chửi thẳng mặt Hikari luôn!”

“H-Hikari-chan, cậu… đồ ngốc-ngốc!”

“Cậu mới mười hai tuổi à?” Tôi không nhịn được mà xỏ xiên Chami-chan vì cái màn chửi rẻ tiền đó. Tôi thề là Hikari-chan sẽ phải thất vọng cho coi…

“Hahh… Ahhhhmm…”

“Hả? Có vẻ như nó lại có tác dụng thật,” Chami-chan ngạc nhiên nói.

“Thật à?” tôi hỏi. “Cô ấy đúng kiểu tiết kiệm năng lượng cho fetish rồi.”

Hóa ra Hikari-chan chỉ cần vậy thôi hả? Ừm, có lẽ mấy câu chửi cấp thấp lại hiệu nghiệm vì cô ấy quá trong sáng và mới chập chững bước vào thế giới M.

“X-Xong! Giờ tới lượt cậu, Awayuki-chan!” Chami-chan giục.

“Câu chửi của Awayuki-chan… hahhh, hahhh…”

“Uhh, ừm, để xem nào…”

Tôi vận hết công suất não bộ, nhưng…

Chết rồi, tôi nghĩ, mình chẳng nghĩ ra được câu nào cả!

Ý tôi là, Hikari-chan giống như hiện thân của mọi điều tốt đẹp trên đời, nên việc phải sỉ nhục cô ấy đi ngược hoàn toàn với đạo đức lương tâm tôi! Có thể tôi hơi thiên vị, nhưng chẳng phải những kẻ M bình thường sẽ có vài khuyết điểm gì đó đáng để bị chửi rủa sao? Tại sao một thiên thần đáng yêu như thế này lại phải là masochist chứ?!

Giờ làm sao đây?! A... Thôi kệ, liều vậy!

“Hikari-chan, cậu... b-bệnh hoạn!”

“Ơ, cậu vừa nói gì đó, đồ bệnh hoạn?” Chami-chan chen vào.

“Còn cậu thì sao, đồ bệnh hoạn?” tôi phản đòn.

“Haaaaauuugggghhhh!!!” giật giật

Kết quả là, chúng tôi chiều theo sở thích mới nổi của Hikari và dành cả ngày để sỉ nhục cô ấy; một trải nghiệm kỳ quặc bào mòn tinh thần của kẻ sỉ nhục, trong khi kẻ bị sỉ nhục thì chỉ toàn sung sướng.

Tiện thể, khi chúng tôi báo lại tin tức cho Mashiron vào tối hôm đó...

“Awa-chan, sao cậu cứ dẫn dắt streamer của Live-On đi vào con đường sai trái thế hả? Cậu là Kyubey chắc? Ở đây đâu có ma pháp thiếu nữ hay phù thủy gì đâu?”

Cô ấy thở dài ngao ngán. Dù rõ ràng tất cả chỉ là trùng hợp thôi mà!

Ơ... Hikari-chan đăng bài mới kìa, tôi để ý thấy. Chúng tôi đã dặn cô ấy đừng lên mạng xã hội trừ khi có việc quan trọng, vậy thì lần này là gì nhỉ?

[Hikari Matsuriya@Live-On Third Gen]

Awayuki-chan và Chami-chan đã sỉ nhục Hikari suốt cả ngày hôm nay! Vui ơi là vui!

“Khôngooooooooo, đừng có kể chuyện đó raaaaaaaaaaa!!!”

Tiếp theo, âm thanh tôi nghe thấy là tiếng chuông điện thoại, với Aiko-san ở đầu dây bên kia.

“Awayuki-san, cô có cái gọi là ‘linh hồn’ không vậy?”

“Không phảiiiiii! Kỹ thuật thì đúng, nhưng không phảiiiiiii như thế màaaaaa!!!”

Tôi vốn thân với Aiko-san, nghe giọng văn Hikari đăng thì chắc cô ấy cũng đoán ra chính Hikari là người khởi xướng, nên sau đó chúng tôi cũng nhanh chóng giải thích hiểu lầm.

“Ra là vậy. Sự thật là cô đã âm thầm huấn luyện Hikari thành M, và thật sự đã chửi bới cô ấy.”

Ít nhất tôi đã nghĩ thế. Nhưng hóa ra sự thật còn tệ hơn cả hiểu lầm, nên giọng cô ấy lại càng lạnh lẽo hơn. Tại sao lại là tôi chứ?!

“Geh... Tôi thề là không cố ý... Xin lỗi...”

“Heh heh, thôi thì quan trọng là Hikari có vẻ đang vui, vậy nên tôi tha thứ. Nhưng nhớ thiết lập một mật khẩu an toàn nhé.”

“Tại sao cô lại nói chuyện này với vẻ mặt tận hưởng thế hả?!”

Tôi đoán khán giả chắc cũng đã bắt được mấy tín hiệu y hệt Aiko-san, nhưng để chắc ăn, Chami-chan và tôi đã lập một buổi stream chớp nhoáng để giải thích cho mọi người. Vậy mà cuối cùng, bọn họ lại quay ra cười nhạo chúng tôi là “lũ quái vật chửi genmate đến khản cả cổ suốt cả ngày.”

Rốt cuộc thì tại sao lại chính chúng tôi mới là người bị chửi thế này?!