VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 0

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1973

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

8 89

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

118 1462

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

159 2022

Vol 3 - Idle Talk

Tán gẫu rảnh rỗi: Suzuki và Hareru

“Hinata-san, cô ở đây à.”

“Ồ, là Suzuking đấy à! Tôi không ngờ cô lại tìm thấy tôi cơ đấy.”

Văn phòng của Live-On có một vài phòng nhỏ dùng để họp và trao đổi công việc. Hinata Mogami—hay còn được biết đến với cái tên Hareru Asagiri—đang ngồi trong một căn phòng như vậy, trước màn hình laptop.

“Tôi nghĩ là tôi vừa thấy cô đi về phía này,” Suzuki giải thích. “Tôi vừa được nghỉ giải lao nên ghé qua xem thử. Tôi ngồi cùng được chứ?”

“Được chứ, cứ tự nhiên!”

Suzuki ngồi xuống đối diện Hareru.

“Tốt quá,” Hareru nói tiếp. “Và tôi có quà cho cô vì đã tìm được tôi.” Cô lục lọi trong chiếc túi bên cạnh rồi lấy ra một vật gì đó, đưa cho Suzuki.

“...Cái này là gì vậy?”

“Thẻ Mushiking. Sao thế?”

“Tôi có mắt nhìn mà…” Khuôn mặt Suzuki trở nên khó xử khi cô nhìn chồng thẻ, phía trên là hình minh họa con bọ tê giác sáng lấp lánh một cách kỳ quặc.

“Đừng lo,” Hareru nói. “Là trọn bộ đấy!”

“Tuyệt thật. Điều tôi không hiểu là vì sao cô lại mang theo mấy cái này, và vì sao lại tặng cho tôi.”

“Hả...? Khoan đã, đừng nói là cô không thích Mushiking nhé...?”

“Sao cô lại nhìn tôi như thể tôi là người ngoài hành tinh thế? Mushiking đấy. Cái Mushiking. Cô nghĩ tôi là nhóc tiểu học sống ở năm 2010 à? Phải là fan cứng lắm mới không thấy quà này có chút... kỳ quặc.”

“À, tôi hiểu rồi!”

“Tốt quá, tôi cũng mong là cô hiểu.”

“Cô là kiểu người mê Dinosaur King! Không sao đâu—tôi có cả mấy cái đó luôn!”

“Túi của cô là túi không gian bốn chiều hay gì vậy?”

Lần này Hareru đưa ra một chồng thẻ có hình minh họa khủng long. Trông cô hơi có lỗi. “Xin lỗi nhé, Suzuking... Tôi biết cô thích Dinosaur King hơn, nhưng tôi thiếu mất con Shantungosaurus. Chỉ thiếu mỗi nó thôi...”

“Cô có xin lỗi bao nhiêu thì tôi vẫn chẳng biết Shantungosaurus là cái giống gì đâu. Và cũng đâu phải tôi ‘thích Dinosaur King hơn’ gì đâu.”

“Khoan đã... Suzuking... Cả cuộc đời tôi là một lời dối trá...”

“Nếu cô nghĩ cuộc đời chỉ gói gọn trong hai thứ đó thì nên xem xét lại thật đấy.”

“Nhưng mà Mushiking với Dinosaur King đều đỉnh mà!”

“Phải, tôi hiểu chứ, nhưng rất tiếc là nhu cầu của tôi với tư cách người tiêu dùng lại không cùng hệ quy chiếu với chúng.”

“...Ồ! Tôi xin lỗi, Suzuking! Cuối cùng tôi cũng hiểu cô muốn gì rồi! Cô muốn Suzuking, đúng không?”

“Hả? Chờ đã... Cái gì cơ?” Suzuki nghiêng đầu, không hiểu Hareru vừa nói gì.

Hareru cũng nhìn cô với vẻ hoang mang. “Hả? Cô cũng không muốn cái đó luôn à?”

“Ờm... Tôi không rõ cô định nói gì... Suzuking là tôi mà? Ý cô là tôi muốn chính mình à?”

“Không không, tôi nói là Suzumushiking. Cô biết đấy, con suzumushi—dế chuông. Tôi rút gọn tên thôi.”

“Làm ơn đừng đi xa quá khi cô vốn đã đi sai đường rồi. Cô không thể thu hút khách hàng bằng mấy phiên bản dế chuông. Bọ cánh cứng với khủng long còn tạm được, chứ dế chuông thì mãi cũng chỉ là dế chuông thôi.”

“À, nhưng tôi có cả cái đó nữa.” Lần thứ ba, Hareru lục túi rồi lấy ra một chồng thẻ minh họa những con dế chuông được vẽ cực kỳ chi tiết.

“Cô nghiêm túc đấy à?! Khoan, cái này đỉnh thật!”

Thấy Suzuki hét lên ngạc nhiên, Hareru cuối cùng cũng nở một nụ cười hài lòng. “Tôi tự làm mấy cái này, dành riêng cho cô đó!”

“Cả cuộc đời tôi đúng là một lời dối trá.”

“Còn tôi thì hiểu cảm giác đó quá rõ!”

Sau màn tấu hài ngắn ngủi, bầu không khí nghiêm túc hơn dần xuất hiện giữa họ. Nói chung, Hareru Asagiri có thói quen mở đầu mọi cuộc trò chuyện bằng những lời lảm nhảm chẳng ai theo kịp. Bản thân Suzuki cũng thường lúng túng vì điều đó, nhưng cô đủ nhạy bén để nhận ra rằng Hareru làm vậy là để giúp cô thư giãn.

“Cô đang làm gì ở đây vậy?” Suzuki hỏi.

“Chuẩn bị cho buổi concert,” Hareru trả lời. “Việc ngập đầu luôn.”

“Vậy à. Tôi cũng muốn cảm ơn cô một lần nữa vì đã đồng ý tổ chức concert.”

“Ah ha ha! Suzuking là người kiên quyết nhất trong việc thuyết phục tôi đấy.”

“...Tôi chỉ kiên định với điều mình tin thôi, không phải cứng đầu. Tôi nghĩ mọi người ở đây đều có cùng suy nghĩ như tôi.”

“Nghe vậy tôi vui lắm, nhưng mà, ừm, nói thật là tôi thấy hơi ngại khi ra gặp mọi người.”

“Thật sao? Sao vậy?”

“Tôi có nói lý do mình đồng ý làm concert mà, đúng không?”

“À, tôi hiểu rồi.” Ngày hôm sau khi đồng ý với kế hoạch concert, Hareru đã giải thích cho mọi người lý do cô chấp nhận.

“Nói ra mấy chuyện đó xong thì khó mà dám ló mặt ra lắm... Nên tôi trốn trong này làm việc một mình luôn.”

“Tôi nghĩ mọi người sẽ chào đón cô rất nồng nhiệt đấy.”

“Và tôi sẽ không chịu nổi cái ‘nhiệt’ đó đâu!”

Suzuki quả thực đang nhìn Hareru bằng ánh mắt rất đỗi dịu dàng. Hareru Asagiri là thế hệ đầu tiên của Live-On, đồng thời là trụ cột chống đỡ công ty từ những ngày đầu cho đến khi họ tạo được chỗ đứng vững chắc trong ngành VTuber. Suzuki rất ngưỡng mộ cô.

Nhưng Suzuki cũng sắp phải quay lại làm việc, nên để kết thúc cuộc trò chuyện, cô hỏi điều mà bấy lâu nay vẫn không dám hỏi.

“...Vậy tại sao lại là Yuki-san?”

“Ahh... Ý cô là vụ bất ngờ đó à?”

“Đúng vậy.”

“Ừm... Tôi nghĩ là tôi có thể nói với cô, Suzuking. Dù gì thì cô cũng là quản lý của Shuwacchi, chắc chắn cô tò mò lắm nhỉ. Nhưng đừng kể với em ấy nhé? Khi tôi lần đầu thấy em ấy bùng nổ về độ nổi tiếng... đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy mình có thể đặt xuống một phần gánh nặng mình mang với tư cách là người thuộc thế hệ đầu tiên của Live-On.”

“......”

“Như cô nói khi nãy lúc chúng ta đùa giỡn vậy... Chuyện đó đã cho tôi một cơ hội tuyệt vời để nhìn lại chính mình.”

“Tôi hiểu rồi... Cảm ơn cô vì đã trả lời.” Đó là điều cuối cùng Suzuki muốn hỏi. Cô đứng dậy, bước ra cửa.

Rồi cô quay lại nhìn Hareru. Cuối cùng, với một nụ cười, cô nói điều mà cô vẫn muốn nói nhất.

“Cô đã làm rất tốt rồi, Hinata-san.”

“...Cảm ơn.” Hareru thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi cô cũng mỉm cười đáp lại. “Tôi còn trẻ mà, nhưng cũng có tài đấy chứ. Việc thăng tiến trong cuộc đời sẽ dễ như chơi. Còn cô sẽ là người quản lý Live-On.”

“Vâng............ Dù sao thì tôi xin phép đi làm tiếp đây.”

Sau khoảnh khắc lặng thinh như kéo dài cả một đời, Suzuki rời khỏi căn phòng.

Một buổi học cùng Hareru-senpai

“Xong! Chị nghĩ mình nắm được kha khá rồi đấy.”

“Em cảm ơn chị nhiều ạ!”

Hiện giờ, tôi đang ở một phòng thu nào đó giữa thủ đô, tham gia buổi luyện hát riêng cùng Hareru-senpai. Hôm trước, Suzuki-san có nói với tôi rằng ca khúc gốc mà tôi sẽ song ca với Hareru-senpai trong buổi concert solo của chị ấy cuối cùng cũng đã hoàn thành. Hôm nay là buổi tập luyện cho bài hát vô cùng, cực kỳ quan trọng đó.

Chúng tôi dành nguyên cả ngày chỉ để chị ấy dạy tôi hát đến khi chân tôi muốn rụng luôn—tất nhiên là có nghỉ giữa giờ. Chỉ biết hát không thôi thì chưa đủ. Đây là sân khấu lớn của Hareru-senpai, và sẽ có rất nhiều người bỏ tiền ra để đến xem chị ấy biểu diễn. Tôi phải hát sao cho thể hiện được trọn vẹn chất lượng bài hát này.

Suốt cả ngày, chị đã truyền đạt cho tôi từng cung bậc cảm xúc trong phần bè cho đến từng câu hát—ít nhất là trong phạm vi thời gian cho phép. Nhờ thế, tôi cảm thấy mình thực sự đã hiểu được ý nghĩa của bài hát khi cất tiếng hát.

“Phải công nhận là em hát đỉnh thật đấy, Shuwacchi,” chị nói. “Thiệt luôn—đúng kiểu tài năng thiên bẩm. Chị cảm thấy yên tâm hơn hẳn mỗi lần em hát mấy chỗ lời khó hiểu.”

“Dạ, em cảm ơn. Tuy em không nghĩ kỹ thuật hát của em bằng được chị đâu.”

“Quan trọng nhất là phải khiến người nghe thấy xúc động. Mấy kỹ thuật chỉ là phụ thôi. À, mà đừng hiểu lầm là chị chịu thua nhé! Chị vẫn rất tự tin vào giọng hát của mình đấy!”

“Em biết mà. Dù em cũng không nghĩ là mình thua đâu.”

“Heh heh heh. Phải vậy mới vui chứ!”

Tôi mới phát hiện hôm nay thôi, nhưng hóa ra từ sau lần off-collab karaoke với Shion-senpai và Sei-sama, Hareru-senpai đã coi tôi là đối thủ về khoản ca hát, và thỉnh thoảng lại tung ra câu “em sẽ không hát hay hơn chị đâu” như một lời khiêu chiến nho nhỏ.

Mà nói thật, chị ấy đúng là số một. Hài hước, nổi tiếng, hát hay, còn dễ thương nữa!

Và như bạn có thể thấy từ phản ứng của tôi lúc nãy, tôi đã bắt đầu tìm được sự tự tin trong giọng hát của mình. Tôi đang tỉnh táo, không hề uống giọt nào, vậy mà tôi vẫn có thể hát thoải mái gần như khi có StroZero trong tay. Gần đây, tôi mới nhận ra chỉ một chút tự tin thôi cũng có thể thay đổi được rất nhiều thứ.

Dù vậy, điều đó không có nghĩa là Awa mạnh mẽ bằng Shuwa. Mà hễ căng thẳng thì tôi vẫn “toang” như thường.

“Hareru-senpai thật sự rất tuyệt vời.”

“Whoa, Shuwacchi chơi cú khen bất ngờ luôn kìa.”

Nhưng không chỉ là phần hát đâu. Trong buổi tập hôm nay, tôi còn phát hiện ra một điểm tuyệt vời khác ở chị—đó là khả năng thấu hiểu. Giai điệu của bài hát gốc này là kiểu giai điệu bám dính vào đầu bạn mãi không dứt, nhưng thú thật là lời bài hát thì hơi... khó hiểu. Khó tả lắm, nhưng nó mang một sức nặng rõ ràng. Thế mà chị ấy chỉ mất vài phút là đã giải mã được toàn bộ, hiểu sâu đến mức có thể dạy tôi nên hát từng đoạn với cảm xúc ra sao. Nhờ thế, bây giờ khi nhìn vào lời bài hát và hiểu được tâm trạng phía sau, tôi có cảm giác đây là một bài hát hoàn toàn khác so với lần đầu đọc qua. Không biết nếu để tự tôi mò thì sẽ mất bao lâu nữa mới hiểu hết?

Vì vậy nên tôi mới khen chị như vậy, nhưng...

“Ờ thì... tất nhiên là chị hiểu lời bài hát rồi,” chị trả lời. “Bài này là chị làm mà.”

...và thời gian như ngưng đọng trong vài giây.

“Ờ... khoan đã, ý chị là... chị làm cái gì cơ?”

“Bài hát.”

“Chị? Chị sáng tác á?”

“Ừa. Chị viết nhạc, viết lời, rồi hòa âm luôn. Tất cả là chị làm hết!”

Tôi sốc đến mức cứng họng luôn. Chị ấy thực sự nói rằng bài hát chất lượng thế này là do chính chị sáng tác sao? Từ trước tới giờ, tôi chưa từng nghi ngờ rằng bài hát này chắc chắn là tác phẩm của một nhạc sĩ chuyên nghiệp.

Mà nghĩ lại thì cũng đúng. Tôi vẫn thắc mắc suốt là sao chưa từng thấy người sáng tác bài hát xuất hiện, dù mình đang luyện tập ca khúc của họ. Thì ra nhạc sĩ đang ngồi trước mặt tôi từ đầu rồi.

Chị ấy còn định vượt xa khỏi tầm với của loài người bao nhiêu nữa mới chịu dừng đây?

“Live Start thì không phải bài cho chị, nên chị không động gì vào cả,” Hareru-senpai giải thích. “Nhưng vì đây là bài cuối cùng trong concert solo, nên chị thấy đây là dịp tốt để xắn tay áo lên làm một bài tử tế!”

“Ra vậy,” tôi đáp. “Em có nhiều câu hỏi lắm, nhưng chắc câu trả lời cho tất cả đều là ‘vì Hareru-senpai.’ Nhưng mà... sao lại là em? Đây là bài hát quan trọng với chị mà, đúng không?”

“Đúng vậy! Nhưng không sao cả! Nó chỉ có ý nghĩa khi chị được hát cùng em, Shuwacchi!”

“Ồ.” Tôi không hiểu lắm, nhưng nếu đó là mong muốn của chị ấy thì tôi đâu thể từ chối được. Nếu không có chị, tôi có khi cũng chẳng thể đứng được ở đây. Vậy thì phải biến concert này thành một kỷ niệm không thể nào quên mới được—coi như lời cảm ơn gửi đến chị!

“Thôi, chắc mình về thôi ha! Shuwacchi... À khoan.”

“Dạ? Có chuyện gì ạ?”

“Ờ. Chị vừa nhận ra một chuyện dù đã luyện tập cả ngày rồi... Em đâu có shuwa-shuwa đâu nhỉ, nên chắc chị gọi em là Shuwacchi không hợp lắm. Phải gọi là Awacchi mới đúng?”

“Ồ, chuyện đó mà cũng để ý ạ? Em không ngại tên nào đâu.”

“Ok, hiểu rồi. Vậy lúc em không uống thì chị gọi là Awacchi nhé! Nào, Awacchi, về thôi. Chị chở em.”

“Em cảm ơn chị nhiều ạ!”

Rồi khi tôi đang ngồi ghế phụ trên đường về, Hareru-senpai bất chợt hỏi.

“Này, Awacchi?”

“Dạ?”

“Có chuyện gì em muốn hỏi chị đúng không?”

“...Sao chị nghĩ vậy ạ?”

“Viết hết trên mặt rồi kìa. Chị tinh lắm đó. Những chuyện này là chị bắt sóng được hết.”

Trời ạ. Nói chuyện với chị lúc nào cũng có cảm giác như bị đọc thấu suy nghĩ ấy. “...Vậy thì đúng là em có một câu muốn hỏi.”

“Ừm-hừm. Là gì thế?”

Tôi đã phân vân không biết có nên hỏi hay không, nhưng mà trốn tránh vào lúc này thì hèn quá. Vậy nên tôi quyết định hỏi điều mình đã lăn tăn từ hồi nói chuyện với Suzuki-san.

“Sao chị lại đồng ý làm concert solo vậy ạ?” tôi hỏi. “Em nghe Suzuki-san nói là bên Live-On đã năn nỉ chị lâu rồi mà.”

“Hừm. Ừ, đúng là câu hỏi hợp lý.”

“Chị không định...giải nghệ sau concert này đấy chứ?” Đó là trường hợp xấu nhất mà tôi nghĩ tới sau buổi nói chuyện với Suzuki-san, khi hai, ba cái nơron trong đầu tôi vô tình cọ vào nhau. Có khi nào chị ấy đồng ý chỉ để lấy đó làm cái kết huy hoàng cho sự nghiệp VTuber của mình? Ý nghĩ ấy cứ đè nặng trong lòng tôi mãi không dứt.

“...Ah ha ha ha ha!!! Không đời nào!!!”

Nhưng rồi Hareru-senpai cười phá lên, cuốn bay hết mọi lo âu trong tôi. Tảng đá trong lòng được nhấc bỏ, nét mặt u uẩn tôi giữ suốt bữa giờ cũng nở thành một nụ cười thật lòng. “R-Ra vậy! Em xin lỗi, hỏi kỳ quá ha.”

“Thiệt luôn! Chị còn quá tài năng để dừng lại ở đây!”

“Còn xa nữa ạ? Chị là VTuber số một rồi mà. Nhưng vậy thì... tại sao chị lại đồng ý?”

“...Này, Awacchi, em từng làm bài kiểm tra IQ chưa?”

“Kiểm tra IQ? Em nghĩ là chưa.”

“Ra vậy. Chị từng làm rồi. Chị được 160 điểm.”

Tôi thật sự không rõ như thế là cao hay thấp, nên chỉ biết ậm ừ, “Wow...” cho có.

“Ồ, tới nơi rồi! Làm tốt hôm nay nha!”

“H-Hả?! Còn câu trả lời cho câu hỏi của em thì sao?!”

“Thì đó là câu trả lời đó! Mà chị đậu xe lâu quá người ta la bây giờ. Xuống đi nào!”

Chị đuổi tôi xuống xe cái rẹt, rồi thật sự phóng đi luôn sau tiếng “Hẹn gặp sau nha!”

Tôi không hiểu! Tôi không hiểu gì hết luôn!

Sau khi vào nhà, cuối cùng tôi cũng đi tra thử xem IQ 160 nghĩa là sao vì tò mò. Và rồi tôi sốc tập hai.

“...Gì cơ?!”

Người ta nói IQ 130 đã được coi là thiên tài rồi. Mà Hareru-senpai là 160, tức là thiên tài của các thiên tài luôn.

“...Nhưng mà vậy vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi mà!”

Không. Tôi thật sự không tài nào theo kịp những gì chị ấy làm, cũng chẳng hiểu nổi chị ấy đang nghĩ gì... Và tôi cũng mệt lắm rồi nên thôi, đi ngủ cái đã.

Nghiêm túc đó. Tôi không đếm nổi mình đã bị chị ấy làm cho bất ngờ bao nhiêu lần rồi...