VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 0

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1973

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

8 89

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

118 1462

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

159 2022

Vol 3 - Chương 1

Chương 1

Giải L-1 Grand Prix

Tôi có thể đã đồng ý tham gia buổi biểu diễn trực tiếp của Hareru-senpai, nhưng vẫn phải duy trì lịch stream hằng ngày trong khi chuẩn bị cho nó. Và buổi stream hôm nay thì...

“Kon-miko, cả nhà ơi! Là Shion Kaminari đây, hay còn gọi là Shion-mama, người luôn mong ước được trở thành mẹ của cả mẹ Teresa! Và hôm nay, Mama mang đến một thùng đầy tiếng cười đây! Mọi người cùng chào nhau cái nào!”

“Kon-miko~!” tất cả chúng tôi đồng thanh đáp lại.

“Tốt lắm!”

: Bắt đầu rồi kìa!

: Lâu lắm rồi mới có collab đông thế này đấy!

: Mới nghe giọng thôi mà tôi đã thấy điềm chẳng lành rồi LOL

: Có ai vừa khui lon nước lúc đang chào nhau không thế?

: Này Shuwa-chan, đừng chào kiểu mở lon nữa chứ!

Pshhh pshhh! Bing (tiếng cụng ly) pshhh pshhh!

Xin chào, xin chào, xin chào! Đây là Shuwa-chan, hiện đang bơm thẳng StroZero vào não bộ mình đây!

Vì collab với Hareru-senpai là một dự án quy mô lớn, nên sẽ mất kha khá thời gian chuẩn bị. Trong lúc chờ tin tức tiếp theo, tôi đã xin phép được góp mặt trong buổi collab hoành tráng mà Shion-mama gọi là Giải L-1 Grand Prix! Và cô ấy sắp sửa giới thiệu về chương trình theo kiểu một nữ diễn viên phim người lớn tự miêu tả cơ thể mình! Này các anh, tôi muốn thấy tai mấy anh đỏ lên vì giọng mê hoặc đó! Còn các chị em, nhớ để cho giọng nói ấy đâm xuyên “màng nhĩ trinh nguyên” của mình nhé!

“Chương trình hôm nay là Live-On-1 Grand Prix—viết tắt là L-1 Grand Prix, và người sẽ đảm nhiệm cả vai trò MC lẫn tsukkomi—tức là ‘người tỉnh táo duy nhất’—chính là Shion-mama đây! Đầu tiên Mama sẽ giải thích sơ qua về nội dung chương trình nhé. Chắc nhiều người nhìn tên là tưởng sẽ có cuộc thi manzai hoặc thi tấu hài gì đó, nhưng thực ra thì... cũng gần vậy thôi! Hôm nay, các VTuber tham gia sẽ được chia thành từng cặp và thực hiện các màn diễn xuất ngẫu hứng dựa trên chủ đề được chỉ định!”

Tóm tắt lại lời giới thiệu ngắn gọn và đầy yêu thương của Mama:

Mỗi đội sẽ gồm 2 người

Mama sẽ quay vòng quay chọn chủ đề, chỉ mình Mama biết trước, và cặp đó sẽ diễn improv (ứng tác) theo chủ đề

Để tránh việc hai người lạc trôi không kiểm soát trên sóng, Mama sẽ tham gia vào màn diễn với tư cách người dẫn chuyện và “người cứu net”

Mỗi màn diễn kéo dài 3 phút, và đội nào để lại ấn tượng sâu nhất sẽ giành chiến thắng

“Các màn trình diễn có thể sẽ rất hài hước,” Mama tiếp tục, “nên mới nói là ‘gần giống’ thi tấu hài. Nhưng vì là improv hoàn toàn, nên có thể sẽ rơi vào trạng thái hỗn loạn toàn phần, và đó mới là điểm nhấn thực sự của buổi collab hôm nay!”

: Tôi hiểu rồi

: Thường ngày đã loạn rồi, giờ còn loạn hơn nữa á?! o_o

: Cảm giác như lớp học diễn xuất của một đoàn hài nào đó, ai tham gia xong cũng kêu là địa ngục...

: Mà ai lại xung phong vào chương trình kiểu này vậy chứ lmao

: Hình như là... tất cả bọn họ á...

“Tôi cũng đâu ngờ là có ai chịu tham gia đâu,” Shion-senpai nói. “Nhưng mà Live-On thì không bao giờ làm Mama thất vọng! Tôi đoán tụi nó chắc kiểu: ‘Ủa có gì đang diễn ra kìa LOL tham gia thôi LOL!’ Và giờ tôi sẽ cho tụi nó biết thế nào là địa ngục!”

Còn tôi thì sao à? Tôi gật đầu đồng ý lúc đang say, và khi tỉnh dậy thì hối không kịp. Chuẩn luôn.

“Nhưng nghe Mama nói nè! Vì đây là một cuộc thi, tất nhiên là sẽ có giải thưởng! Giải nhất là tận 200.000 yên—tức 100.000 mỗi người! Mama hào hứng quá nên quyết định móc tiền túi luôn đó. Eheh heh!”

Nghe cũng giống khoản thu nhập thêm vậy. Hay phết đấy chứ! Fweh heh heh.

: Thật luôn á?

: Cho bù lại nè 30.000

: “Tiền túi” của Mama á? Ý là giống sinh mổ ra từ bụng ấy hả?

: Cá là mấy Liver ở đây tới vì nghĩ dễ vớ 100k lắm đây

: Liver: “Ủa tham gia cái này được 100k hả? LOL tôi hên ghê LOL”

“Tôi cũng đã hỏi các thí sinh về mức độ háo hức khi tham gia chương trình, và nếu thắng thì muốn dùng tiền thưởng vào việc gì! Dù ý kiến của Mama không quan trọng lắm, nhưng Mama cũng ghi lại để mọi người cùng xem đây!”

Một dòng phụ đề cực lớn hiện lên ngay khi Mama nói chữ "xem."

Tên: Shion Kaminari

Muốn thực hiện điều gì: Vi phạm

Muốn mua gì bằng tiền thưởng: B*ug

: Cái gì vậy hả?!

: Cái tiếng Mama vừa kêu nghe nguy hiểm quá hahaha

: "Vi phạm" LMAOOO

: Mama chắc mệt vì nuôi con rồi á...

: Mười đứa con mà, trách gì được

: B*****ug là cái quái gì vậy trời?

: Mama lewd quá trời ơi...

Shion-mama, xin chào mừng đến với Shangri-La của tụi em.

Tôi từng nghe nói rằng ở những nơi không có đàn ông—như các trường nữ sinh—người ta thường sớm “khai sáng bản năng yuri” của mình. Và giờ, trong một môi trường chỉ toàn rượu mạnh tâm hồn, Shion-mama—dòng nước tinh khiết—đã lên men thành chính loại rượu đó.

Vĩnh biệt những ngày thanh xuân. Xin mời cạn ly.

“Hả?! Gì vậy?!” Shion-senpai hét lên. “Cái đó không phải tôi viết nha!!! Tôi chắc chắn là do Sei-sama chơi tôi rồi... Agh! Ra đây mau, Sei-sama!!!”

“Đây là Sei-sama. Xin lỗi vì sự cố. Dường như tôi đã nhầm phần của tôi với của cô. Hết.”

“Cố ý còn gì nữa trời! Mau sửa lại cái đúng đi!”

“Rõ rồi.”

Tên: Shion Kaminari

Muốn thực hiện điều gì: Chăm lo cho mọi người, dù có phải đánh đổi cả mạng sống

Muốn mua gì bằng tiền thưởng: Mở trại trẻ mồ côi

“Đấy! Cái đó mới đúng! Mà sao phải chơi vậy hả?!”

: Nhưng mà... cái bản sửa rồi nghe cũng... u ám không kém

: Kiểu như Mama đang bí mật lập kế hoạch Human Instrumentality Project ấy

: Cảm xúc Mama dành cho cuộc thi này chân thành quá mức

: Một hình mẫu lý tưởng của host

: Hay là cần sửa lại bản sửa nữa...? lol

“Nhưng giới thiệu thế đủ rồi! Giờ bắt đầu chương trình nhé? Mama sẽ cho hiện tên và suy nghĩ của từng thí sinh khi họ lên sân khấu! Mở màn cho đêm nay sẽ là Awayuki Kokorone (Shuwa-chan) và Sei Utsuki! Xin chào mừng Đội Tai Nạn Khi Stream!!!”

Ồ! Tụi mình lên đầu tiên luôn!

“Có vẻ như chúng ta mở màn đấy, Awayuki-kun,” Sei-sama nói. “Mình cùng bùng nổ nào?”

“Em đồng ý, Sei-sama!” tôi đáp. “Cùng khai màn với một pha lỗi stream kinh điển, xứng đáng trở thành mô hình mẫu cho các đội khác nhé!”

“Shuwa-chan này, tai nạn stream là thứ không thể cố tình tạo ra đâu,” Shion-senpai lên tiếng. “Nó gọi là ‘tai nạn’ vì vậy mà.”

: LMAOOOOO

: Mới tên đội thôi đã fail rồi!

: Cảm giác như nhân vật chính của Kamen Rider vừa kết hợp với Red Ranger trong sentai vậy

: Không, giống vật chất và phản vật chất bắt tay nhau thì đúng hơn

: Mà khi tụi nó va chạm, hậu quả là... bị ban khỏi stream. Tôi hiểu rồi!

: Xin đừng để tụi tôi bị cuốn vào vụ nổ phản ứng đó...

“Vì phần của Sei-sama đã chiếu lên rồi, giờ Mama sẽ cho hiện thông tin và mong muốn của Shuwa-chan luôn nhé!”

Tên: Awayuki Kokorone (Shuwa-chan)

Muốn thực hiện điều gì: Thật ra thì... chỉ đến vì thấy có người làm là theo thôi!

Muốn mua gì bằng tiền thưởng: Moontory

: Cô này đúng kiểu sống chết mặc kệ á XD

: Có phải cô ấy là hiện thân của “Cô gái đến dự đám tang Raoh chỉ vì thấy người ta tổ chức” không?

: Làm ơn đừng tả cổ như một siêu vũ khí anime nữa...

: Khoan đã, ý các ông là cái bà đi dự lễ tang Raoh mà còn chả biết ổng là ai hả? Là từ đó mà ra cái meme đó sao???

: Sự nhẹ bẫng trong lý do cô ấy đến và sự vĩ đại trong mục tiêu tiêu xài tiền thật khiến tôi hoang mang

: Nhưng mà hồi đó 100,000 yên đúng là... 100,000 yên như bây giờ!!!

: Câu đó... hoàn toàn không thay đổi gì hết.

: Cá là Moontory giờ trắng bệch mặt luôn sau khi cổ tuyên bố muốn mua đứt công ty họ

: Nói thật, ai mà không cảm thấy cuộc đời học hành nghĩa vụ thật vô vọng sau khi nghe có người tính mua cả một tập đoàn hàng đầu Nhật Bản với 100 ngàn yên chứ

“Đến lúc quay bánh xe chọn chủ đề rồi đây!” Shion-senpai tuyên bố. “Mọi người tập trung nào!”

Một vòng quay hiện lên trên màn hình, đầy những lựa chọn phong phú — từ những tình huống nghe có vẻ dễ chơi và quen thuộc, cho tới những cái trông như trích thẳng từ cõi mộng (hay cõi mớ).

“Ồ, tôi hiểu rồi...” tôi nói. “Dù ra gì đi nữa thì chắc cũng dễ chơi thôi, đúng không, Sei-sama?”

“Đúng vậy,” cô đáp. “Thật ra tôi còn mong phải ghép ba tình huống vào làm một nữa kia.”

“Ồ?” Shion-senpai hỏi. “Chắc chắn chứ? Tôi làm thật đấy.”

Sei-sama và tôi cùng hát đồng thanh: “Dame da neee, dame yooo, dame na no yoooo...”

“Trời ơi, mấy đứa này...” Shion-senpai thở dài. “Rồi, quay đây! Đếm ngược tới địa ngục bắt đầu!”

Kim chỉ quay vun vút quanh bánh xe, mọi người nín thở chờ đợi... và cuối cùng dừng lại ở...

“Đây rồi! Chủ đề của tụi em là cửa hàng tiện lợi!’”

Được phết đấy chứ. Một tình huống khá chung chung, dễ vặn vẹo. Vấn đề chỉ là: làm sao để phá hỏng nó một cách hoàn hảo? Dù thế nào, tôi cũng phải phối hợp ăn ý với Sei-sama. Nhưng giữa chúng tôi bị ràng buộc bởi dây xích của dục vọng, nên chuyện trượt dốc là không thể tránh khỏi. Vậy thì... tôi cứ thong thả thôi.

“Sei-sama, chị muốn đóng vai gì không?” tôi hỏi.

“Ừm... Chắc tôi làm thu ngân.”

“Vậy thì em làm khách hàng nhé.”

“Tuyệt! Sẵn sàng chưa? Không quan trọng đâu—bắt đầu rồi đó! Cặp đôi có ba phút, và chủ đề là cửa hàng tiện lợi! Chuẩn bị, sẵn sàng, diễn!”

Ngay khi nghe chữ “diễn,” tôi chuyển mindset từ livestream sang mode diễn xuất. Và nếu là khách hàng, thì tôi phải vào cửa hàng trước đã.

“Uầy, ngoài trời lạnh ghê...” tôi lầm bầm. “Mua gì hôm nay ta...?”

“Chào mừng đến với 6-Nine!” – giọng Sei-sama vang lên.

“Hử? Thu ngân vừa nói gì á?”

“Chào mừng đến với 7-Eleven!”

“Ồ, chắc nghe nhầm vì nói nhanh quá...”

“Đuổi việc cô ta đi...” Shion-senpai lẩm bẩm. “Rồi rồi, Shuwa-chan vừa bước vào cửa hàng tiện lợi!”

: Không ai muốn nghe câu đó khi bước vào conbini đâu...

: Mới vào chưa đầy 10 giây đã thả lỏng rồi á?!

: Shion-mama, nói thẳng quá luôn á…

Tốt rồi. Giờ tôi đang trong cửa hàng, phải nhìn quanh xem có gì mua được. “Chắc mua gì nóng nóng nhỉ...” tôi lẩm bẩm. “Ồ, có manga mới ở đây này.”

“Ôi, vị khách hàng xinh đẹp tuyệt trần kia,” Sei-sama nói. “Cô có thể dành chút thời gian chứ?”

“Hử?”

“Ủa gì kì vậy? Sei-sama lại tiếp cận Shuwa-chan khi cổ đang xem hàng!”

“Cửa hàng tụi tôi mới bắt đầu bán video đó,” Sei-sama tiếp lời. “Cô muốn xem thử không?”

“Hở? Video? Ý là phim á? Được chứ! Có gì hay không?”

“Hiện tại, tôi có Jujutsu Kaisex, Howl’s Moving Asshole, và Violent Neversemen.”

“Đó toàn là phim JAV parodies mà!!”

“Không có Waifu-On à?” tôi hỏi.

“Và đừng có mà nghĩ đến parody của Live-On đấy nhé!” Shion-senpai chen vào.

“Có chứ,” Sei-sama đáp.

“Có thiệt hả?! Trễ mất rồi!”

: ...

: Có ai xác nhận giùm tôi đây là hội thoại bình thường không?

: Thiệt ra... giống hệt stream thường của tụi nó luôn á

: Việc từ “phim JAV parody” tuôn ra từ miệng Shion-mama nghĩa là... bả dính rồi

: Tai nạn khi stream hả? Tôi cá là không có cảnh nào trong vụ này phát sóng nổi

: Không có Shion-mama làm tsukkomi thì thảm lắm á...

“Thôi để em quyết sau khi xem thêm mấy món khác,” tôi bảo.

“Dĩ nhiên!” Sei-sama nói. “Ở Cửa Hàng Tiện Lợi Dục Vọng Nguyên Sơ của Sei-sama, cái gì cũng có!”

“Vâng cảm ơn...”

“Cái tên cửa hàng đó không thể... bình thường hơn tí hả?”

“Với lại, ‘dục vọng nguyên sơ’ ở đây là: 1% đói, 1% buồn ngủ, 98% là... kia,” Sei-sama giải thích.

“Wow, chỗ này đỉnh thật,” tôi nói. “Cả mấy cửa hàng JAV ngoài đời còn dễ mua đồ ăn hơn cái cửa hàng tiện lợi này...”

“Rồi rồi! Sắp hết giờ rồi, chọn đồ lẹ giùm đi!”

Được Shion-senpai nhắc, tụi tôi chuyển từ cảnh chọn đồ sang cảnh tính tiền. Nếu cứ đà này thì ba phút chỉ đủ... đứng chọn hàng. Mà tôi muốn thắng nên cảm ơn chị ấy đã đẩy nhanh tiến độ!

“Cảm ơn. Vậy cho em mấy món này nhé,” tôi nói.

“Chuyển cảnh đây! Shuwa-chan đặt đồ lên quầy tính tiền!”

“Rất tốt,” Sei-sama nói. “Cô có muốn lấy thêm mấy món ăn nóng kế bên quầy không? Gợi ý của tôi là: hai bánh bao thịt và một hot dog—combo futa.”

“Bắt cổ vì tội quấy rối tình dục đi!!!”

“Thật ra thì... em thích cô bé cầm lọ muối trên bao bì Morton á,” tôi nói. “Nên... có gì muối muối thì đưa em.”

“Trục xuất cổ khỏi thế giới này đi!!!”

: Xin lỗi chứ tai tôi bị làm sao rồi à? Cô vừa nói fetish của mình là cô bé trên hộp muối Morton sao?!

: Tôi ƯỚC tai mình bị hỏng trước khi nghe cái fetish tội lỗi đó.

: Cái fetish gì mà đặc biệt đến mức gene tôi cũng đang loạn lên rồi này.

: Không thể tin nổi là cô ấy lại dùng cái đó để phản pháo lại câu đùa đỉnh nhất của Sei-sama. Trả đũa đỉnh quá!

: Haha, đúng là giao hết phần “chỉnh đốn” lại cho MC luôn rồi.

“Dù sao thì, ngoài muối ra, em đã mua gì vậy, Awayuki-kun?” Sei-sama hỏi.

“Đầu tiên là đôi tất này,” tôi trả lời. “Tất của em bắt đầu bị rách rồi mà em cũng chẳng còn bao nhiêu.”

“E-Em định trang bị nó luôn bây giờ sao? Haa... Haa... Nuốt nước bọt...”

“Chị diễn vai chủ tiệm bán đồ giáp RPG giỏi thật đó.”

“Thật là bôi nhọ danh dự của các tiệm bán đồ giáp... Xin lỗi các chủ tiệm ở mọi thế giới fantasy ngoài kia!”

“Vì chị nói cửa hàng này 98% là ham muốn xác thịt nên em đã lo là không có bán tất,” tôi nói thêm, “nhưng hóa ra vẫn có. Yên tâm thật!”

“Em đang nói cái gì vậy?!” chị ấy ngỡ ngàng. “Tất cũng nằm trong mục ‘ham muốn’ đó em biết không.”

“À, ra thế nên chúng được đặt cạnh mấy bộ đồ bơi học sinh à? Đúng là cửa hàng này không thiếu cái gì hết ha.”

“Cứu với... Biết bao lời xin lỗi đang đợi chị ngoài kia...”

“Thế thì, Awayuki-kun, em còn mua gì nữa nào?” Sei-sama hỏi.

Hmm, tôi nghĩ. Ra là chúng ta sẽ đi tới cuối vở diễn luôn ha? Được rồi. Hiểu rồi. Rất rõ ràng. Vậy thì tiếp theo là... “Em còn mua StroZero nữa,” tôi nói. “Vì gõ từ ‘StroZero’ lên mạng là gợi ý đầu tiên sẽ là Shuwa-chan, nên em nghĩ nếu không mua thì cũng kỳ.”

“E-Em định trang bị nó luôn bây giờ sao? Haa... Haa... Nuốt nước bọt...”

“Hả?! Trang bị nó vào đâu cơ?! Cơ thể con người không thiết kế để đeo StroZero! Mà tại sao chị lại kích thích nữa?!”

“Hở? T-Thật sao?” tôi nói. “Vậy thì em thử trang bị nó xem cảm giác thế nào. Eheh heh~”

“Này, cuộc trò chuyện này sao vẫn còn tiếp diễn được thế? Là tôi bị điên hay sao vậy?”

“Vì đã định thử rồi thì em cũng sẽ trang bị luôn cả đôi tất nhé!” Sei-sama reo lên. “Đi nào, Awayuki-kun!”

“Ý kiến hay đó! Với lại bộ đồ hiện tại của em sẽ cản trở việc tận hưởng đồ mới mất, nên em sẽ tháo hết mọi thứ trừ StroZero và đôi tất ra.”

“Aha ha! Trời ơi, nhìn em đúng là phong cách luôn! Chắc em sẽ được yêu mến dữ dội nếu bước lên sàn Paris Fashion Week đấy!”

“Vậy thì để em đặt vé bay sang Pháp cái đã.”

“Khoan đã! Em định bước lên sàn catwalk như một kẻ biến thái, chẳng mặc gì ngoài tất và StroZero, rồi nói xin chào à?! Làm ơn dừng lại! Em sẽ làm Nhật Bản mất mặt mất!”

“Này, Sei-sama, chị vừa nghe có người gọi em là nỗi nhục của Nhật Bản à?”

“Ơ... Được khen thế này làm con gái người ta ngại quá... Hay chúng ta đổi tên đội thành Live-On: Những Nỗi Nhục Của Nhật Bản nhỉ?”

“Ồ, gọi chúng ta là nỗi nhục của Nhật Bản nghĩa là còn có chi nhánh khác của Live-On nữa hả? Tuyệt ghê! Có vẻ tụi mình cũng phải vươn ra toàn cầu rồi! Dù sao thì nhiệm vụ làm xấu mặt quốc tế chắc phải để em lo ở Paris thôi! Ha ha ha ha!!!”

“Có ai đó làm ơn tạo bộ chăm sóc thú cưng cao cấp cho hai người này với? Tôi không chịu nổi nữa...”

: Cái quái gì đang diễn ra vậy... (tôi phê quá) ¥2000

: Chủ tiệm giáp: Tôi mua lại đồ đã mặc rồi với giá cao hơn cả giá gốc (liếc mắt đong đưa)

: Thật ra á, diễn thế ở Paris Fashion Week có khi lại ngầu tới mức người ta tưởng là thời trang tiên phong luôn ấy chứ.

: Cái này là ứng tác thiệt hả? Thiệt hả? Làm sao họ khớp với nhau được vậy trời?!

: Ờ, giống như đang nghe truyện ngắn chứ không phải ngẫu hứng nữa rồi.

: “Trang bị StroZero” là một cụm từ mang chiều sâu triết học luôn á.

Beep beep beep! Beep beep beep!

Tiếng báo thức vang lên, báo hiệu thời gian dành cho đội của chúng tôi đã kết thúc.

“Đ-Được rồi, hết giờ!” Shion-senpai hét lên. “Ba phút của mấy đứa hết rồi! Chị mệt quá... Cái này đáng ra là địa ngục cho người khác chứ không phải chị mà!”

Nếu có thêm thời gian thì chắc tụi tôi còn có thể khiến không khí bùng nổ hơn nữa, nhưng tôi nghĩ lần này tụi tôi làm cũng khá ổn rồi. Tôi nhớ là phần bình luận trôi nhanh thấy rõ mà.

“Làm tốt lắm, cả hai người! Bây giờ, cho chị xin nhận xét về màn trình diễn nhé. Từng người một. Đầu tiên là Sei-sama!”

“Hmm. Chị thấy tụi mình khá là tự nhiên—gần như chẳng cảm thấy đang diễn nữa cơ. Chắc là do dòng suy nghĩ của chị hợp với Awayuki-kun quá. Mà chị chắc cơ thể tụi mình cũng hợp luôn đó.”

“Bỏ cái đoạn cuối đi giùm chị! Shuwa-chan, còn em thì sao?”

“Nhưng đoạn cuối nghe sướng tai mà!” tôi đáp.

“Shuwa-chan, chị hỏi lại lần nữa nha?!”

“Xin lỗi. Em thấy tụi mình diễn ổn lắm luôn. Em sẽ chờ đợi khoản tiền thưởng một cách đầy háo hức đó.”

“Cái gì thế này?! Một phát khiêu khích dành cho các đội sau! Và thế là hai bạn sẽ trở lại khán giả! Một tràng pháo tay cho đội Tai nạn Stream Trực tiếp!’”

“Cảm ơn mọi người rất nhiều!” tụi tôi cùng đồng thanh trước khi rời khỏi cuộc gọi.

Giờ thì chỉ còn việc ngồi xem các đội sau biểu diễn nữa thôi. Trời ơi, cảm giác này thật là tuyệt! High thật đấy! Giờ thì để xem có đội nào đủ sức đánh bại tôi – người được mệnh danh là tai nạn stream sống, phiên bản VTuber của Egashira2:50 – hay không! Đừng làm tôi thất vọng đó!

“Được rồi! Tới cặp đôi tiếp theo rồi đây! Tiếp theo là tổ hợp năng lượng cao của Alice Soma-chan và Hikari Matsuriya-chan!”

“Yahoo! Ánh sáng lễ hội đã tới với mọi người! Em là Hikari Matsuriya!”

“Mọi con đường đều dẫn đến Awayuki-dono! Tên em là Alice Soma!”

“Cảm ơn hai em đã giới thiệu! Có vẻ hai em lại thành lập nhóm với nhau nữa rồi. Dạo gần đây hai em thân thiết quá ha.”

Ồ, tôi cũng thấy vậy đó. Dạo này hai người đó có hợp tác với nhau vài lần rồi. Là vì năng lượng tương đồng chăng? Với tôi thì sở thích của hai đứa khá khác biệt, nhưng rõ ràng chúng lại là một cặp ăn ý.

“Vâng ạ!” Alice-chan đáp. “Trong lúc tấn công các thành viên gen 3 quen biết với Awayuki-dono – để loại bỏ chướng ngại vật trên đường đi của em, dĩ nhiên – em nhận ra là mỗi lần nói chuyện với Hikari-dono, em lại cảm thấy rất vui.”

“Chà, động cơ đúng là... không trong sáng gì cả...”

“Heh heh heh,” Hikari-chan cười. “Một ngày nào đó em sẽ trở thành senpai mà chị ngưỡng mộ cho coi!”

“Hah. Đừng có tự mãn thế, đồ loli ngực bự.”

“Chị nói gì?! Em không phải loli! Em đủ tuổi uống rượu rồi đấy nhé!!!”

“Xin lỗi nha. Ý chị là loli hợp pháp.”

“Không! Phải rút lại luôn cái từ ‘loli’ kìa!!!”

Với những màn trình diễn thế này thì ai còn cần đấu vật chuyên nghiệp làm gì nữa chứ? Tôi cũng từng như vậy khi diễn cùng Sei-sama và Mashiron. Một mối quan hệ như thế không thể hình thành nếu thiếu sự tin tưởng. Đó là minh chứng rõ ràng rằng họ đang hòa hợp rất tốt. Tôi từng hơi lo một chút rằng Alice-chan, vì quá cuồng tôi, sẽ không quan tâm đến việc xây dựng mối quan hệ với các thành viên khác. Nhưng có vẻ cô ấy lại khá là hòa đồng ngoài mong đợi.

“Nhưng mà, Shuwa-chan sẽ ghen đấy nha nếu thấy hai người thân thiết thế này~? Ai cũng đang xem hai người tán tỉnh nhau đấy!”

“Gì cơ?!” Alice-chan kêu lên. “K-Không phải vậy đâu, Awayuki-dono! Tuyệt đối không phải! Nếu ngài là chính thất, thì Hikari-dono là sextoy của thần!”

Tôi xin được rút lại nhận định trước đó. Cô ấy đang nói cái gì thế không biết nữa?

“Ể? Sextoy là gì vậy?” Hikari-chan hỏi.

“Là một dụng cụ tự xử.”

“Khoan, ý cô là tôi là một bộ kit DIY đấy hả? Không biết giá bao nhiêu nhỉ, nhưng mà...”

“A ha ha, thì ra Alice-chan mê nói bậy thế à? Bị Shuwa-chan ảnh hưởng rồi. Mệt ghê…”

: LOL

: Em gái đàn em dám gọi senpai là sextoy thật kìa?

: Không sao đâu. Trong thế hệ ba còn có bé StroZero khủng bố hơn nhiều, tụi mình vẫn ổn.

: Thích cái vibe của hai đứa này ghê. Như hai đứa con nít ngố rượt nhau chơi

: Không hiểu gì luôn, mà tụi nó vẫn cứ lao tới như trâu điên, thành ra đối thoại toàn nhảm hết mức

: Cái kiểu nhảm này sẽ khiến người ta nghiêm túc ngồi lại suy nghĩ phân tích đó, lmao

“Dù sao đi nữa, hãy nghe mục tiêu và kế hoạch sử dụng tiền thưởng của cặp đôi tiếp theo nào! Đồ họa, boom!”

Tên: Hikari Matsuriya

Mục tiêu: Vui là được!

Dự định dùng tiền thưởng để mua: PF5

Tên: Alice Soma

Mục tiêu: Làm XXXX với Sei-dono vì đã hợp tác với Awayuki-dono trước mình

Dự định dùng tiền thưởng để mua: Awayuki-dono

Chuẩn luôn. Mục tiêu của Hikari-chan khiến tôi thấy yên tâm hẳn! Nghe ấm lòng ghê. Còn Alice-chan thì... mời ra sau trường nói chuyện riêng một chút.

“Alice-chan! Hư quá! Không được thông báo công khai về kế hoạch buôn người hay hành hung senpai như vậy!”

“Bỏ qua vụ hành hung đi thì, em không có buôn người! Dù đúng là có thể làm Awayuki-dono đánh mất sự trong trắng thì... Gweh heh heh heh heh!”

“Thôi được rồi. Để chị nhét núm ti vào miệng em cho em khỏi nói nhảm tiếp nữa... Còn Hikari-chan muốn mua máy chơi game à. Đúng chuẩn phong cách!”

“Eheh heh! Có một tựa game em thích sắp được remake đó! Em phải quay lại cái thế giới đẫm máu và dã man đó, lao vào những trận chiến sống còn chưa được mài giũa...”

“Chuẩn rồi. Tôi đoán được mà. Tôi chắc là mình không thể quay lại xã hội bình thường được nữa…”

: Đừng lờ đi vụ hành hung chứ! 6000

Sei Utsuki: Nếu bị XXXX thì tôi sẽ XXXX lại gấp đôi. Đừng lo, tôi sẽ đối xử với em tử tế. Awayuki-kun là trứng rung số một của tôi đó.

: Sự tự tin của kẻ mạnh! Quả này thật sự là... đập thẳng luôn

: Thời nay mấy thành viên Live-On thích ví nhau như đồ chơi người lớn ghê

: À hiểu rồi!!! Giống như mấy trường tiểu học cấm đặt biệt danh ấy, giờ tôi hiểu tại sao

“Rồi rồi, chuyển sang phần tiếp theo! Giờ là lúc quay vòng quay số. Tận hưởng đi khi còn có thể!”

Được rồi! Không hề quá lời khi nói rằng vận mệnh của họ phụ thuộc vào chủ đề lần này! Kim quay lắc lư xoay vòng vòng, cho đến khi...

“Anh hùng và ma vương! Là anh hùng và ma vương đấy! Ối chà, lần này khó phết!!!”

Ồ? Shion-mama bỗng dưng có vẻ rất phấn khích... Có lẽ với vai trò MC, cô ấy muốn trêu nhân vật chính nhiều nhất có thể. Tất nhiên, ở màn đầu thì Sei-sama và tôi đã trêu cô ấy không ít rồi. Cũng tơi tả đấy.

Nhưng thôi, giờ quan trọng là xem họ phản ứng ra sao.

“Đây là sở trường của em!” Hikari-chan reo lên. “Trận này tụi em nắm chắc luôn!”

“Oh? Em có gì chứng minh không?” Alice-chan đáp đầy thách thức.

“Có chứ! Vì nghe tên chủ đề cool mà!”

“Tôi biết ngay là sẽ nói vậy mà. Nhưng thôi, với tôi thì chuyện này dễ như ăn bánh.”

Oa, có vẻ họ đang rất khí thế! Dựa vào sự tự tin đó thì chắc chắn họ đã chuẩn bị thứ gì đó hấp dẫn. Quá được.

“Em được làm anh hùng nhé?” Hikari-chan hỏi.

“Rất sẵn lòng. Vai ma vương chắc sẽ hợp với tôi hơn.”

“Vậy bắt đầu đếm ngược nhé! Màn ứng tác anh hùng – ma vương... bắt đầu!”

Khi đồng hồ đếm ngược ba phút trôi qua được năm giây, Hikari-chan hít sâu, rồi cất giọng:

“Ma vương gian ác! Ta, anh hùng, đến đây để tiễn ngươi xuống mồ!”

Oa. Vai này khó nhập tâm đấy chứ? Tôi nghĩ. Sei-sama và tôi diễn tình huống đời thường – nhân viên và khách hàng trong cửa hàng tiện lợi – nên dễ hóa thân hơn. Còn tình huống này là fantasy thuần túy. Nếu không tự tin, rất dễ bị cảm giác ngượng ngùng làm cho đơ.

“Hah!” Alice-chan bật cười. “Một con người rác rưởi mà cũng đòi đánh bại ta sao? Ta là Ma Vương! Ngươi nên giữ giấc mơ lại cho lúc ngủ đi thì hơn.”

“Hay thật đấy! Câu mở đầu của chị khiến em hình dung được cả cảnh tượng!”

Nhưng sự lo lắng của tôi tan biến ngay lập tức. Giọng của cả hai tràn đầy tự tin – chẳng ai có vẻ lưỡng lự khi nhập vai cả.

“Dù chỉ có một mình, ta cũng không thể thua! Hôm nay, ta sẽ trả thù cho những người đã ngã xuống! Daniel! Dunny! Greg! Leila! Và Daniel!”

“Khoan, em vừa nói tên Daniel hai lần phải không?”

“Ơ…”

“À... À thì, em có hai người bạn cùng tên Daniel mà, phải không?”

“Y-Yeah, đúng rồi! Em cũng định nói thế mà!”

: lmaoooo Ma Vương cứu anh hùng kìa

: Chỉ mới bắt đầu thôi mà...

: Cầu nguyện cho Daniel, người đã ra đi... và cả Daniel nữa

...Ừm, tôi nghĩ. Họ có tâm thế sẵn sàng, nhưng vẫn còn vô số vấn đề...

Và đúng như tôi dự đoán, nó tiếp tục xảy ra.

“Phải chúc mừng ngươi vì đã tiến xa đến thế này, anh hùng gì đó. Nhưng ta là Ma Vương. Nếu không có sức mạnh của Quả Táo Vàng Thần Thánh, ngươi sẽ chẳng thể làm ta xước một cọng lông.”

“Ôi, nghe cụm từ đó có vẻ rất quan trọng đó nha!”

“Và ta đã giao quả táo cho Rubian trong Tứ Quái trông giữ. Không đời nào ngươi có nó. Ngươi chẳng có cửa thắng ta đâu!” Alice-chan nói thêm.

“Aaaargh! Nhưng ta vẫn không thể thua trận này được!”

“Đ-Đợi chút. Chẳng phải ngươi đang giữ quả táo à?”

“Hở? À, đúng rồi! Nhưng, ừm... Ta ăn mất rồi!”

“EM ĂN RỒI Á?!” Alice-chan và Shion-senpai đồng thanh hét lên.

Aaa, ra vậy. Vậy là cô ấy ăn luôn Quả Táo Vàng Thần Thánh vì đói à…

“Ơ-Ơi! Nhưng ta vẫn còn Thánh Kiếm Excalibur, được ban tặng bởi công chúa và chứa đựng lời cầu nguyện linh thiêng! Ta nhất định sẽ đánh bại ngươi!”

“T-Tôi hiểu rồi. Vâng. Ừm. M-Mà, mấy cái lời cầu nguyện đó thực ra cũng chỉ là trò bắt chước thôi, phải không? Nếu chỉ với nghi thức đơn giản ấy mà một con người hèn mọn có thể chặt đầu ta, vậy thì tại sao bao nhiêu người trước đó đều thất bại?”

“Tôi hiểu rồi! Ma vương đang dùng luận điệu tiêu cực để lung lay ý chí của dũng giả! Liệu dũng giả sẽ đối phó thế nào đây?!”

“Đ-Không phải đồ bắt chước đâu! Thanh kiếm này chứa đựng sức mạnh của công chúa đấy!”

“Ngươi có bằng chứng nào không? Cái công chúa mà ngươi nói đến ấy—có khi chỉ là đang viện cớ để tống ngươi đến chốn chết này thôi? Từ góc nhìn của ta, công chúa ấy trông còn giống ma vương hơn cả ta đấy.”

“Tôi có bằng chứng! Tôi đã dùng thanh kiếm này đâm vào công chúa rồi mà!”

“Cô đâm cô ta thật á?!” — Cả Alice-chan và Shion-senpai đồng thanh gào lên.

“Tôi đâu còn lựa chọn nào khác! Đó là cách duy nhất để đánh bại ma vương!”

“Khoan. Thế là công chúa chết rồi à?”

“Ừ. Nhưng tôi sẽ không để cái chết của cô ấy trở nên vô nghĩa! Tôi giờ đây đứng trên đỉnh cao của núi xác chết!”

“T-Tôi hiểu rồi. Nghe mà cảm thấy có lỗi thật đấy...”

Shion-senpai khúc khích cười. “Tuyệt lắm! Quá tuyệt! Mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát! Chính là cái tôi mong chờ bấy lâu!!!”

: Chuyện gì đang xảy ra vậy trời...? ¥2500

: Đầu tư hơi quá mức chỉ để đánh bại ma vương á.

: Tự dưng chuyển sang dark fantasy luôn rồi...

: Và nếu còn kéo dài nữa thì danh sách người hy sinh sẽ còn dài thêm

: Nhưng khoan, công chúa không nằm trong danh sách người cô ấy trả thù mà?!

: Tôi cứ tưởng Daniel là công chúa chứ?

: Ý là không phải Leila à...?

: Miễn là Shion-mama còn đang vui là tôi thấy ổn.

Tôi hiểu chuyện gì đang diễn ra. Hai cô nàng đó đang bịa thêm hậu truyện ngay trong lúc diễn, khiến tình huống càng lúc càng rối tung mù. Nhưng đồng thời họ cũng cứ thế lao thẳng về phía trước mà không hề nao núng, và kết quả là họ đã tạo nên một thế giới hỗn loạn đúng nghĩa. Có lẽ tình bạn của họ thật sự được xây dựng trên một thế cân bằng kỳ diệu...

Khi tôi còn đang ngồi cảm thán, thì thời gian cứ thế trôi.

“Ê, hai cô còn ba mươi giây nữa thôi đấy! Cố gắng kết thúc cho gọn vào nhé!”

“Hả? Nhiêu đó thời gian trôi qua rồi á?!” Alice kêu lên. “V-Vậy thì... Mwah hah hah! Này dũng giả, trước khi chiến đấu, ta phải nói cho ngươi một điều! Ta từng nói rằng không có sức mạnh của Quả Táo thì ngươi không thể giết được ta, nhưng thực ra không cần nó cũng giết được đó!”

“Ơm, tôi cũng có chuyện muốn nói! Tôi cứ tưởng là mình đã mất bao nhiêu người bạn, thậm chí còn làm tổn thương công chúa để lấy thánh kiếm, nhưng thật ra không có chuyện nào trong số đó xảy ra hết! Whoooooa, ta xông lên đâyeee! Chiêu tấn công bình thường đâyeeee!!!”

“Gwaaaaahhh!!!”

“Và hết giờ! Xong rồi nhé!”

Tôi muốn đòi lại tiền! Tôi gào thét trong lòng.

Và thế là màn ứng tác kết thúc, lao băng băng như thể một bộ manga bị biên tập viên thông báo sẽ bị cắt sau một tuần.

“Cảm ơn cả hai em! Cảm nghĩ thế nào sau màn trình diễn này? Hikari-chan trước nhé.”

“Em đã giết được ma vương nên không còn gì nuối tiếc!”

“Ra đó là mục tiêu của em à... Rồi, tiếp theo là Alice-chan!”

“Dù ngươi có tiêu diệt được ta, ma vương thực sự là Awayuki-dono sẽ trả thù cho cái chết của ta!”

Tôi xin các người đấy... Đừng lôi tôi vào nữa mà...

“Và đó là đội High-Energy Combo! Mọi người, cho một tràng pháo tay nào!”

: 8888 ¥8888

: Các bạn đã sống sót suốt 3 phút! Tôi tự hào lắm. Tôi duyệt!

: Quăng hết bao nhiêu nút thắt rồi chẳng buồn buộc lại cái nào luôn á. Như kiểu “Is this loss?

Vậy là đội thứ hai cũng xong xuôi. Vì chỉ còn lại hai người nữa, đội tiếp theo đương nhiên sẽ là...

“Rất tiếc, chỉ còn một cặp đôi cuối cùng dành cho quý vị thôi! Liệu sau hai màn diễn siêu cháy nổ vừa rồi, chúng ta sẽ được chứng kiến một cái kết bất ngờ nào nữa?! Xin chào mừng Nekoma Hirune và Kaeru Yamatani đến từ Đội Đảo Ngược!”

“Nya-nyan! Nekoma đây! Em vừa thức dậy từ giấc ngủ trưa vì đánh hơi thấy mùi drama nồng nặc từ dự án này đó nha~!”

“Konni-chikubi, các mommy trong chat~ Đây là Kaeru. Tôi hiện đang sôi máu vì bị gọi là thằng nghiện đầu ti với câu chào vớ vẩn, chỉ vì có lần tôi thừa nhận trên stream là chắc mình đang dùng lời chào đó quá nhiều...”

Tôi gật đầu. Có vẻ như đoạn cuối của buổi collab này đã đến. Dù vậy—cặp đôi cuối cùng này đúng là chẳng có điểm chung gì mấy. Ngay cả tôi, người trong cuộc, còn ngạc nhiên chẳng kém gì khán giả.

“Cảm ơn cả hai đã tham gia! Theo tôi biết thì đây là lần đầu Nekoma và Kaeru-chan hợp tác đúng không? Có thể chia sẻ vì sao hai em lại bắt cặp lần này không?”

Cảm ơn trời là Shion-mama đã hỏi giùm chúng tôi điều mà ai cũng muốn biết. Không uổng công người ta yêu quý chị ấy vì luôn biết làm điều đúng lúc.

“Kaeru tới hỏi Nekoma có muốn bắt cặp không,” Kaeru trả lời.

“Lúc đó em vẫn đang tìm người ghép chung để tham gia, nên cô ấy hỏi phát là em gật liền.”

“Ồ! Vậy hả? Ra là Kaeru-chan là người chủ động à? Hửm~”

“K-Kaeru nghe thấy cái giọng châm chọc đó đó... Có gì sai trong việc này hả?”

“Không, chị chỉ đang nghĩ là em thay đổi nhiều quá so với hồi collab với Awayuki-chan thôi mà.”

“Chọc quê Kaeru không làm chị trông đẹp hơn đâu,” Kaeru đáp. “Đó là lý do vì sao chị không thể trở thành mommy thực thụ đấy.”

“T-Tôi hiểu rồi... Là người đang trên hành trình trở thành mẹ, tôi sẽ ghi nhớ điều đó.”

Tôi gần như không thể tin nổi là Kaeru-chan—người lúc nào cũng bi quan—giờ lại đủ dũng cảm để chủ động mời một tiền bối chưa từng nói chuyện trước đó cùng collab... Mommy cảm động quá, StroZero hóa thành StroGood luôn rồi nè! Tôi tự nhủ, dù mình nhỏ tuổi hơn cổ.

“Dù sao thì, sao hai người lại chọn cái tên ‘Đội Đảo Ngược’ cho cặp đôi của mình vậy?”

“Nekoma sẽ giải thích hết cho mà xem! Thứ nhất, mấy món Nekoma thích thì toàn là ngược lại với gu của người khác. Thứ hai, Kaeru-chan thì càng ngày trông càng trẻ ra theo thời gian. Vậy nên tụi em là Đội Đảo Ngược!”

“Ra vậy! Dù chị đã hoàn toàn xáo trộn thứ tự các cặp đấu, nhưng tình cờ làm sao, vòng cuối lại có khả năng tạo nên một chiến thắng đảo ngược thực thụ!”

: tui mừng ghê khi thấy Kaeru-chan dạo này enjoy hơn trước nhiều á

: ^ chuẩn, cưng gì đâu á

: và tui thì đang sốc nhẹ khi "mẹ ruột" của bé lại là hiện thân của sa đọa, chỉ quan tâm đến rượu chè và gái gú

: “Hiện thân của sa đọa” nghe mà quá đỗi mạnh mẽ

: Nếu bả là hiện thân của rượu chè, vậy chắc người bả nồng mùi lắm luôn

: Chưa từng nghĩ có ngày từ “nồng mùi” lại được dùng cho một VTuber

“Giờ hãy nghe đôi lời chia sẻ từ đội cuối cùng về cuộc thi này, cũng như họ sẽ dùng tiền thưởng làm gì nhé! Ba-bumm!”

Tên: Nekoma Hirune

Điều muốn đạt được: Muốn có cảm giác mình là Ed Wood ☆

Dự định dùng tiền thưởng: Phí du lịch để đi nước ngoài tìm game rác (kusoge), vì trong nước ăn no rồi

Tên: Kaeru Yamatani

Điều muốn đạt được: Vì em là em bé nên xin hãy chiều chuộng bằng cách vote cho em

Dự định dùng tiền thưởng: Mua content trả phí trong game Princess Correct để thực hiện giấc mơ được làm em bé

: Ồ. ôi không. họ trung thành tuyệt đối với đam mê cá nhân luôn á

: Ai là Ed Wood vậy?

: Một người đàn ông tuyệt vời để lại vô số tác phẩm kỳ lạ, và được mệnh danh là đạo diễn tệ nhất mọi thời đại

: Nghe là thấy điềm xấu rồi đó!!!

: Kaeru-chan chơi Princess Correct hả?

: Tui nghĩ có? Có lần cổ nói game đó khiến cổ căm thù mấy nhân vật có kính tròn với ngực bự, nên chắc chơi nhiều

: KHÔNG BAO GIỜ tha thứ cho con nhỏ đeo kính chết tiệt!

: Cái thứ rác rưởi nhân hình biến đá thành bạn bè ngay trước mắt người chơi luôn ấy

: Tui có giả thuyết là con đó không phải người, mà là Medusa

Sau phần giới thiệu, Shion-senpai lại xoay vòng chọn chủ đề, giống như từ đầu đến giờ. Nhưng lần này, nhóm Đảo Ngược lại nhận được một đề tài cực kỳ thú vị.

Họp báo xin lỗi! Chủ đề của tụi em là họp báo xin lỗi!”

“Gì cơ…?” Kaeru-chan lẩm bẩm.

“Cái quái gì vậy trời…?” Nekoma-senpai cũng ngơ ngác.

Shion-senpai bật cười khúc khích. “Có vẻ thú vị đây! Ôi, chị đang mong chờ từng giây đây này!”

“Giờ làm sao?” Kaeru-chan hỏi. “Chị đã từng xin lỗi ai chưa, Nekoma-senpai?”

“Chưa.”

“Chuyện này rắc rối rồi. Em cũng vậy. Tụi mình vấp ngay từ bước đầu tiên luôn rồi.”

“Sao hai người có thể tỉnh rụi giả bộ mình là thánh sống vậy?! Nekoma có khi nên xin lỗi vì trước kia bắt tui làm ‘tsukkomi’ mệt xỉu luôn ấy.”

Trông là biết màn này sẽ náo loạn từ đầu tới cuối.

“Ừm, nếu Kaeru không chịu nói gì thì chương trình chẳng đi đến đâu cả,” Kaeru-chan nói. “Để em nhận phần xin lỗi vậy.”

“Nghe được đấy!” Nekoma-senpai đáp. “Vậy chị sẽ làm phóng viên đặt câu hỏi, nya~. Với lại, chị sẽ bịa luôn lý do em phải xin lỗi, nên em khỏi lo nha~.”

“Kaeru đang mong chờ lắm luôn.”

“Có vẻ cả hai đều sẵn sàng rồi! Hãy bắt đầu đồng hồ đếm ngược ba phút cho buổi họp báo xin lỗi nào! Ba, hai, một, bắt đầu!”

“Ừm, xin chào,” Kaeru-chan bắt đầu. “Cảm ơn mọi người đã dành thời gian quý báu để đến dự buổi họp báo xin lỗi của Kaeru Yamatani hôm nay.”

Wow! tôi nghĩ thầm. Nghe hệt như lời mở màn trong mấy chương trình TV luôn! Cô ấy dựng bối cảnh rất khéo!

“Kaeru thành thật xem trọng những rắc rối mình đã gây ra cho xã hội, và muốn trình bày toàn bộ sự việc mà không che giấu bất kỳ điều gì.”

“Xin cảm ơn,” Shion-senpai đáp. “Chúng ta sẽ bước vào phần hỏi đáp. Phóng viên mèo, xin mời đặt câu hỏi đầu tiên.”

“Nya-nyan! Em là Nekoma Hirune từ thế hệ thứ hai của Live-On, và em sẽ hỏi những câu hỏi nóng bỏng tay đây! Cô Yamatani, cô đã lén lút chui vào một chương trình giáo dục nổi tiếng của đài NLK là Cùng Mẹ Yêu Học Hỏi, giả vờ làm một bé diễn viên nhí tham gia ghi hình. Rồi sau đó, cô rút ra các mẫu đơn nhận con nuôi và dí vào mặt hai thành viên trong chương trình—cụ thể là ‘mẹ hát’ và ‘mẹ tập thể dục’. Cuối cùng, cô còn quay sang đội quay phim và dọa: ‘Mấy người quay hết cái này lại đấy chứ hả?’ Sự việc này đã gây xôn xao dư luận. Nhưng đó có phải là sự thật không?”

Thôi xong luôn rồi!!! tôi nghĩ. Dù đây chỉ là kịch bản bịa ra thì vụ này cũng kinh khủng đến mức chẳng ai nhắm mắt làm ngơ được! Rõ ràng Kaeru-chan đã sai lầm nghiêm trọng khi để chị gái nghịch ngợm Nekoma nghĩ ra “tội trạng”. Xin chia buồn...

“À. Vâng. Ừ thì... ừm đúng rồi. Đúng vậy.”

Nhìn kìa! Chính cổ còn phản ứng kiểu “Chết thật, giờ thì toang thiệt rồi” luôn ấy!

: LMAOOOOOO

: Không chỉ là tai nạn stream nữa rồi! Đây là tội ác phát sóng!!!

: Cái giọng đau khổ của Kaeru-chan... Kết thúc rồi sao?

: Tui nghĩ thật lòng là cổ muốn làm vậy thiệt á

: Đang cực kỳ hóng xem vụ này đi đến đâu

“V-Vậy, cô có gì muốn nói không?”

Nếu cổ im lặng tại đây thì sẽ phá hỏng luôn mạch diễn kịch, vốn chỉ có thời lượng giới hạn. Vậy nên Kaeru-chan hít sâu một hơi, rồi mở miệng:

“Ờm, vâng,” cô nói. “Tất cả đều là sự thật.”

Whoa! tôi nghĩ. Cổ chơi luôn phương án “nhận hết cho nhanh” rồi! Quả đúng là Kaeru-chan—một người tưởng khép kín mà lại chịu chơi hơn ta tưởng.

“Nya-nya! Cảm ơn vì câu trả lời thành thật! Vậy thì, xin hỏi điều gì đã dẫn đến hành động gây rối kia?”

“Ờm, nếu nói ngắn gọn thì… Kaeru biết là không nên, nhưng không thể kìm nén được khao khát quay về thời thơ ấu của mình.”

Con nhỏ này...

“Trước hết,” Kaeru-chan tiếp tục, “thân xác của Kaeru có thể là người lớn, nhưng linh hồn rực cháy bên trong thân thể ấy lại là của một em bé. Vì vậy, Kaeru vô cùng lấy làm tiếc khi hành động của mình lại bị coi là ‘gây rối’. Ít nhất thì, vào thời khắc đó, khả năng tư duy của Kaeru đã tụt xuống mức của một đứa bé vì quá phấn khích khi được xuất hiện trong một chương trình truyền hình mà Kaeru luôn yêu thích.”

“À, tôi… tôi hiểu rồi? Ý cô là, cô là một em bé à, cô Yamatani? Xin lỗi nếu tôi thất lễ, nhưng tôi có thể hỏi tuổi cô được không?”

“Tuổi tác chỉ là con số! Người lớn các người sẽ không bao giờ hiểu được!”

“Không đứa bé nào lại nói câu đó cả! D-Dù sao thì, được rồi. Tiếp theo, tôi muốn hỏi cô cảm thấy thế nào về việc đưa giấy đăng ký nhận con nuôi cho hai bà mẹ trong chương trình?”

“Nếu đã tự xưng là mẹ, thì họ PHẢI trở thành mẹ của Kaeru! Vậy thôi!”

“Nya… Nya-nya? Tôi, ừm, tôi không hiểu ý cô là gì hết!”

“Kaeru chẳng ngạc nhiên gì khi chị không hiểu cả!”

: Mấy người có tin nổi không?! Đây là họp báo xin lỗi kiểu gì vậy trời!

: trời ơi đang bị quát lại kìa, phóng viên bị ăn hành rồi lol

: à hóa ra kiểu “bà dám nhận mình là mẹ mà không biết tên bốn album của con bé” đúng hông?

: kaeru biết thừa là nekoma không hiểu, mà thật ra nekoma cũng chẳng buồn hiểu luôn ấy

: tôi đi gửi con bé 3 triệu yên chia làm 195 lần superchat đây

“Và tại sao chỉ có mình tôi bị chỉ trích thế này hả?” Kaeru-chan nói tiếp. “Tôi có thông tin cho thấy phóng viên tên Nekoma cũng có vô số thứ cần phải xin lỗi!”

“Nya?”

“Đồ mèo thúi, leo ngay lên bục hành hình cho tôi! Tới lượt tôi phản công rồi!”

“Nya nya?!”

“Chuẩn bị tinh thần đi, vì tôi sắp lôi sạch mọi tội ác của chị ra ánh sáng!!!”

“Nya nya nya?!?!!”

“Xin chào, tôi là Kaeru Yamatani, hiện đang đảm nhận vai phóng viên. Tôi có vài câu hỏi muốn hỏi chị.”

“Gì thế này?! Không thể tin nổi, bị cáo và phóng viên vừa mới… hoán đổi vị trí rồi! Hai người họ giờ đã đứng ở phía đối lập! Nhưng chỉ còn một phút nữa thôi! Liệu họ sẽ làm gì đây?!”

Có lẽ là làm trò con bò, tôi thầm nghĩ.

: trời đất ơi lmfaooooooo

: hả? họp báo xin lỗi mà làm như thi đấu thể thao vậy

: ờ thì, kiểu như một dạng thể thao tinh thần cũng đúng. Để xem ai gánh nổi hết mọi thù hận của thế giới lên vai.

: đổi vai mà team nào cũng lụn bại thêm. Oof

: ê, có phải đây là lý do họ tên là “Đội Lật Kèo” không vậy?

“Tôi xin được hỏi vài điều, cô Nekoma?”

“Ờ, hỏi đi. Dù gì thì tôi cũng xứng đáng bị hỏi rồi.”

“Trước hết, xin xác minh một thông tin. Có đúng là cô đã rủ ba người bạn chơi bóng chày, nhưng rồi lại bắt họ chơi một trong những tựa kusoge (game dở tệ) kinh điển, một trò chơi bóng chày có biệt danh là ‘Đần-Major’?”

“P-Phải, nhưng thì sao chứ?! Sao tôi lại phải mở họp báo chỉ vì bắt họ chơi một game dở?!”

“Đừng có giả ngu với tôi! Một trong ba người đó đã chết lăn chết lộn vì cười quá nhiều khi thấy trọng tài phi ra sân và… chỉ cái mông về phía pitcher để ra dấu. Người thứ hai thì vốn là thành viên đội bóng chày trường, nhưng sau hôm đó thì mất luôn cảm giác về bóng chày, tới nỗi bị yips (rối loạn thần kinh vận động). Còn người thứ ba thì sắp phá đảo cái trò tra tấn đó thì nó đứng hình, khiến tinh thần cô ấy sụp đổ hoàn toàn. Và giờ thì cô phải trả giá vì đã phá nát cuộc đời họ!”

“Tôi không chấp nhận được là hậu quả lại nghiêm trọng đến mức đó! Hãy xin lỗi tựa game yêu dấu Đần-Major của tôi ngay lập tức!”

“Nếu thế thì chính cô nên xin lỗi tất cả bọn trẻ đã chắt bóp tiền tiêu vặt để mua cái game đó chỉ vì chúng yêu thích manga gốc!”

Hai người lao vào một màn khẩu chiến tốc độ ánh sáng, nếu có thể gọi vậy. Cứ như một cuộc đấu đá siêu tốc, khiến cả Shion-mama cũng không chen lời vào để chuyển cảnh được. Xem cái này xong chắc tụi tôi chết vì cười mất...

“Nya… Lập luận sắc bén quá! Nhưng tôi không thể thua được! Tôi sẽ ổn thôi. Tôi không cô đơn. Tôi có nhiều đồng minh bên cạnh: Gã Red Comet cằm chẻ, cái sinh vật xanh lè tên là Jashi trông như biết chơi mạt chược nhưng thật ra là không hề, và gã thám hiểm chết vì trượt một bậc cầu thang! Họ luôn ở bên tôi!”

“Và tất cả đều điên hết! Bộ chị sống trong phiên bản dị dạng nào đó của Great Tomb of Nazarick à?!”

“Nya-nya! Trúng tim đen rồi! Thưởng cho em một bức tượng tà thần nè. Chọn đi: Sasuke Cân Bằng, Nữ Thần Tà Ác MOCCOS, hay Nữ Thần Tà Ác Saber!”

“Tôi chẳng biết mấy cái đó là gì, nhưng tôi chắc chắn sẽ hối hận nếu chọn cái nào trong số đó.”

Nhưng rồi cuối cùng, Shion-mama không thể lờ chiếc đồng hồ đếm ngược mãi, nên đành lấy hết dũng khí để chen ngang kết thúc màn ứng biến này. “Chờ một chút đã! Không còn nhiều thời gian nữa đâu, kết thúc đi nhé!”

“Guh…” Kaeru-chan khẽ kêu lên. “Tới mức này thì một mình Nekoma-senpai và Kaeru không thể wrap up màn kịch này được nữa. Chị không nghĩ là chúng ta cần một bên thứ ba để phán xem cuộc họp báo nào hay hơn sao?”

“Tôi… Gì cơ?”

“Nyan. Nói cũng có lý. Giao cho Shion phán xử đi.”

“Cái… gì…?”

“Shion(-senpai)!” cả hai cùng nói. “Chị thấy ai diễn hay hơn?!”

“Cả hai người đều cần một buổi họp báo để xin lỗi vì cái họp báo xin lỗi của mình ấy!!!”

Beep! Tiếng chuông báo giờ vang lên đúng lúc Shion-mama tung ra lời chốt hạ đỉnh cao, kết thúc ba phút quá sức dồn dập vừa rồi. Đó cũng là phần thi cuối cùng.

: Đừng bắt người điều phối phải wrap up hộ mấy người chớ lmaooo

: thì tụi nó ném sạch vai trò tsukkomi qua cho chị ta còn gì

: đúng kiểu lốc xoáy ba phút thổi bay cả não

: Nekoma có cả tủ thính hay gì mà nhớ được hết đống drama này vậy??

: Ok, giờ xem ai thắng nào...

“Giờ thì cho biết cảm nghĩ đi. Kaeru-chan, em thấy sao?”

“Kaeru không hiểu chuyện gì đang xảy ra cho lắm.”

“Nhưng em là một trong hai người diễn mà!”

“Nhưng vui lắm, nên Kaeru thấy ổn mà!”

“Ờ… ra là vậy… Thế còn Nekoma?”

“Chuyện gì vừa xảy ra vậy trời?”

“Chị đấm em giờ.”

“Nya-nya?! À thì, em thấy dễ diễn vì Kaeru-chan cứ thế mà phối hợp theo em!”

“Thế còn nghe được. Giờ thì, mời mọi người trở lại sân khấu.”

Tới rồi đây… tôi thầm nghĩ. Giờ công bố kết quả khiến tim đập thình thịch. Cả bọn tụi tôi nhảy trở lại phòng họp, hồi hộp đợi kết quả. Tôi khá chắc là đội mình đã làm tốt, nhưng—

“Chúng ta đã có người thắng cuộc! Đội đã tận dụng tình huống tốt nhất và để lại màn trình diễn khó quên nhất chính là: Đội Tai Nạn Livestream!

Sei-sama và tôi đã hét lên một tiếng reo vui ngay tại chỗ, giọng vang lên đầy những cảm xúc hỗn độn. Tôi vung hai tay lên trời sung sướng, y như trọng tài đang ra dấu chạm bóng vào khu vực ghi điểm.

“Chắc là vì hai người phối hợp quá ăn ý đấy. Màn trình diễn thật sự rất tuyệt!”

“Cha-ching, baby! Cha-ching!” tôi hét. “Đi ăn bò bít tết thôi nào! Tụi này bao hết—Sei-sama và tôi mời!!!”

“Ý tưởng hay đấy,” Sei-sama gật đầu. “Ai trong tụi mình muốn đi thì cứ nói nha. Không cần phải là người tham gia collab lần này đâu. Nhân viên Live-On nào muốn đi cũng được luôn. Mình sẽ biến đêm đó thành một kỷ niệm khó quên.”

Tất cả những người còn lại—đang hụt hẫng đúng vào lúc Sei-sama và tôi hét lên—lập tức cũng hò reo theo. Đúng vậy! Tuyệt thật! tôi nghĩ. Cái gì cũng vui hơn khi có mọi người cùng chung vui!

“Ừm... Hai người ổn với chuyện đó thật hả?” Shion-senpai hỏi. “Đi ăn thịt bò với cả đám người vậy chắc tiền thưởng bay sạch... Hai người đâu có những thứ muốn mua à?”

“Sao? Mua Moontory đâu có 100.000 yên là xong. Shion-mama, chắc mẹ đang mệt rồi đó.”

“Tui ghét cái câu vừa rồi của bà. Ghét thật sự đó.”

“Trước khi chương trình bắt đầu, Awayuki-kun với tui đã bàn là nếu thắng thì sẽ dẫn mọi người đi ăn mà.”

“Ồ? Vậy hả? Trời ơi, nói sớm đi! Hay là bà không thở nổi nếu không nói mấy câu ngớ ngẩn vậy hả?”

Mwah hah hah hah hah!!! Thấy chưa, mọi người?! Đây mới chính là sức mạnh thật sự của tên biến thái đời hai và át chủ bài đời ba!!!

Buổi Livestream Được Tài Trợ Đầu Tiên

Trước trụ sở của Live-On...

“Uwoo~! Vô thôi nào!”

Nói là “trụ sở” vậy thôi chứ Live-On không có kiểu không khí công sở nghiêm trang đâu, nên tôi cũng không thấy căng thẳng mỗi lần đến họp. Nhưng hôm nay, tôi không đến vì lịch họp thường lệ với chị Suzuki.

Không! Hôm nay, tôi, Awayuki Kokorone, đã nhận được một lời mời livestream tài trợ từ một trò chơi trên điện thoại!

Đây sẽ là buổi livestream tài trợ đầu tiên của tôi đấy! Bình thường thì Live-On cũng chấp nhận các đề nghị tài trợ miễn là nội dung không có vấn đề gì, nhưng đến giờ tôi vẫn chưa từng được may mắn chọn mặt gửi vàng.

Trước vụ “tai nạn livestream” nọ, tôi khá là... nhạt nhòa. Các lời mời tài trợ cho thế hệ tôi chủ yếu đổ về Mashiron và Hikari-chan—họ giỏi ăn nói hơn.

Sau cái sự cố đó, độ nổi tiếng của tôi bùng nổ đúng nghĩa, và tôi cũng dần bắt đầu vào guồng... nhưng mà, ừm... phải nói sao nhỉ... do cái hình tượng của tôi ấy.

Chắc bạn đoán ra rồi. Ai mà đi giao mật thư quốc gia cho một con bồ câu đưa thư cơ chứ?

Nhìn vào xu hướng các thành viên Live-On thường được chọn để tài trợ, bạn sẽ thấy ngay:

Shion-senpai = giỏi lên kế hoạch, đáng tin cậy

Mashiron = kiến thức sâu + nổi tiếng trong giới minh họa

Hikari-chan = phản ứng vui vẻ, năng động

Ehrai-chan = hiểu biết sâu về động vật

Còn tôi á?

Awayuki Kokorone = cô gái StroZero

Vậy người ta biết giao gì cho tôi bây giờ? Mới có mỗi “Moontory” thôi mà tôi đã bị gắn mác mất rồi—mà ghép thêm chữ “cô gái” vào sau thì đúng là tôi chết chắc. Shuwa-shuwa đúng kiểu! Trong giới shogi mà nói, việc tôi chỉ chăm chăm vào một nước đi duy nhất giống như vừa mở ván đã đặt ngay bảo tướng sau lưng kim tướng, tạo ra thế trận đánh chữ ra nghĩa là “hòn cà”... Một thế cờ bẩn thỉu tấn công vào tinh thần đối thủ.

Đối thủ sẽ chạy mất dép, rồi chẳng ai thèm chơi với tôi nữa. Và như thế, kỳ thủ bị ruồng bỏ vĩ đại nhất đã ra đời—kẻ chẳng bao giờ được ai mời đấu cờ.

Tóm lại, tôi hiểu rất rõ lý do tại sao mấy công ty chẳng muốn đặt niềm tin vào một đứa như tôi với mấy trò lố variety show.

Thế nhưng! Cuối cùng thì tôi đã nhận được lời mời tài trợ! Ai đó đã công nhận tôi đủ giá trị để trao cơ hội tài trợ này!!!

Và không chỉ vậy! Đây không phải lời mời livestream bình thường—họ muốn tôi trở thành đại sứ thương hiệu cho tựa game mobile này! Nghe đã thấy đầy quyền lợi VIP rồi đúng không?!

Thật lòng mà nói thì tôi cũng không hiểu sao họ lại thích tôi đến thế, nhưng chính vì vậy mà hôm nay tôi rất háo hức đến buổi họp với nhà tài trợ cho buổi livestream đầu tiên của mình!

Trong lòng tràn đầy cảm xúc, tôi sải bước dài hơn bình thường khi tiến vào văn phòng, hỏi thăm xem họp ở phòng nào. Hóa ra đại diện công ty đối tác đã có mặt từ trước và đang trao đổi với chị quản lý Suzuki—kế hoạch là cả hai bên sẽ cùng tham gia buổi họp.

Tôi vội vã đến nơi, gõ cửa. “Xin phép vào ạ! Em xin lỗi vì đến trễ!”

“Không sao đâu,” một giọng nữ lạ trả lời—chắc là người đại diện. “Tôi tới hơi sớm thôi. Cũng còn vài phút nữa mới đến giờ họp mà.”

“Chào em, Yuki-san,” chị Suzuki gọi. “Không cần vội thế đâu.”

Tôi bước vào phòng, cả hai người phụ nữ đều mỉm cười với tôi. Thở phào—dù chỉ tạm thời thôi cũng được...

Sau đó là màn chào hỏi và trao danh thiếp kiểu công việc, rồi vào thẳng phần chính—buổi livestream tài trợ.

Về tựa game mobile thì... nói ngắn gọn, đó là một trò chơi mà các nhân vật đều là nhân hóa của các loại rượu, và đồng thời là thần tượng. Tên game là Sake-dol! Tôi đã biết những thông tin này từ trước rồi, nên buổi họp hôm nay chủ yếu để bàn cụ thể về nội dung livestream.

“Về cơ bản,” người đại diện nói, “chúng tôi muốn em quảng bá trên Cheeper, sau đó livestream chơi game vào ngày định sẵn. Vậy có ổn không?”

“Vâng ạ!” tôi đáp. “Em thực ra đã tự lên vài ý tưởng cho buổi stream và muốn cho mọi người xem qua...”

“Ồ?”

Tôi đưa cho người đại diện và chị Suzuki một tập giấy. Tôi tự mình soạn ra cái này—chứa đầy ắp những nội dung mà tôi muốn thực hiện trong buổi stream, thể hiện thái độ nghiêm túc của tôi với lần hợp tác đầu tiên này.

Hãy nhìn mà run sợ đi! Đây là bản kế hoạch livestream tinh gọn đến từng milimet, không một dòng thừa, truyền tải trọn vẹn sức hấp dẫn của trò chơi!

Từ khung thời gian, lời thoại định nói, mọi chi tiết đều được tôi soạn sẵn! Và tất nhiên, không có chuyện uống rượu khi đang livestream đâu nhé!

“Giờ mình có thể xem qua bản kế hoạch với nhau,” tôi nói. “Em sẽ giải thích từng chỗ một!”

Thấy hai người kia sững sờ từ sớm vậy làm tôi thấy hứng quá, nên bắt đầu ngay phần thuyết trình—kỹ năng mà tôi đã mài giũa đến độ thượng thừa trong quãng thời gian làm việc ở cái công ty bóc lột trước đây.

Bọn đó y như mẹ chồng soi mói nhà con dâu mới cưới, chỗ nào cũng bắt bẻ. Có lần tôi bị chửi suốt một tiếng đồng hồ chỉ vì viết sai một chữ kanji. Tôi từng thề rằng tài liệu lần sau sẽ viết luôn bằng tiếng Trung cho chúng nó biết mặt—mà tôi thì có biết tiếng Trung đâu.

Nói chung, mấy công ty kiểu đó chỉ khiến người ta khao khát có cớ để xả giận, mà xả rồi thì lại gây thêm ức chế, kéo cả công ty trôi tuột vào vực thẳm đen ngòm.

Nhưng hôm nay! Cuối cùng tôi cũng có thể biến cái kinh nghiệm đó thành sức mạnh thực chiến! Thấy sao hả?! Đây chính là bản thuyết trình tối thượng, đến quét virus cũng không tìm ra lỗi nào!!!

“Và đó là toàn bộ kế hoạch mà tôi muốn thực hiện. Mọi người nghĩ sao ạ?”

Mwa ha ha ha! Họ quên cả chớp mắt khi nhìn tôi kết thúc phần trình bày một cách đầy duyên dáng! Tôi đã hoàn toàn nắm bắt được nhịp điệu cuộc họp! Buổi stream tài trợ này chắc chắn sẽ thành công rực rỡ! Tin đồn sẽ lan xa, mở đường cho tương lai huy hoàng của tôi với tư cách là một VTuber chuyên nghiệp kiểu doanh nghiệp, nhận stream tài trợ mỗi ngày!

Ồ, nhưng tôi vẫn phải làm các buổi stream bình thường nữa chứ! Sắp tới tôi sẽ bận rộn lắm đây! A ha ha ha ha ha ha!!!

“Ờm...” Cả hai người đồng thanh lên tiếng.

“Vâng?!” Giờ đến rồi! Tràng pháo tay rền vang! Tiếng hò reo sung sướng! Tôi có thể nghe thấy rõ ràng trong tương lai nơi tôi được tôn sùng như một vị thần!

“Ồ wow...” Họ đồng thanh.

“Phải không?! Phải không?!” Tôi hồi hộp chờ đợi.

“Không cái nào khả thi cả,” họ lại đồng thanh nói.

“SAOOOOOOOOO?!”

Phải rồi... Tôi thừa nhận là mình đã cố lảng tránh, không muốn nhìn thẳng vào thực tế đó, nhưng trong lúc trình bày, tôi cũng đã cảm nhận mơ hồ được kết cục này rồi...

“Tại sao cơ chứ?!” Tôi lặp lại. “Tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng đến vậy! Một hai chỗ không hợp lý thì tôi hiểu, nhưng toàn bộ thì không thể nào!”

“Ừm, nên nói sao đây...” chị đại diện ngập ngừng.

“Yuki-san, đây là lỗi của tôi vì đã không giải thích rõ với em ngay từ đầu,” Suzuki-san xen vào. “Tôi thật sự xin lỗi. Lời mời này thực chất là dành cho phiên bản Shuwa-chan trong em.”

“Ờ?” Tôi tròn mắt.

Chị đại diện có vẻ khó khăn khi phải nói ra lý do thật sự, nên Suzuki-san tiếp lời: “Tôi không nghĩ em sẽ chuẩn bị kỹ đến mức này... Tôi xin lỗi vì đã không nhận ra em nghiêm túc đến vậy với lời mời này.”

“À thì... Tôi cũng có phần giấu đi vì muốn tạo bất ngờ, đem đến một màn ra mắt hoành tráng... Vậy nên tôi mới là người nên xin lỗi...”

“Ồ!” chị đại diện reo lên. “Ngay cả ngoài stream, em cũng đáng yêu quá, Awayuki-san!”

“Đừng có cảm động theo kiểu đó vì tôi chứ!”

“Yuki-san, ngồi. Nằm. Đây là cuộc họp chính thức đó,” Suzuki-san chỉnh đốn.

Á á, chết rồi! Cảm xúc dâng trào quá khiến tôi bật sang chế độ nói chuyện như khi stream mất rồi. Đây là một con người thật sự đang ngồi trước mặt tôi cơ mà! Không thể nói chuyện với chị ấy như với mấy thành viên khác trong Live-On được! Phải bình tĩnh, phải nghiêm túc...

“Quay lại chuyện chính... Tại sao lại là Shuwa vậy ạ? Dù nghe từ tôi thì hơi lạ, nhưng em ấy dễ gây ra ‘tai nạn livestream’ lắm.”

“Ồ?” chị đại diện cười nhẹ. “Một tai nạn livestream có chủ đích! Thật là mới lạ. Hi hi hi.”

“Chị cười cái quái gì vậy hả?!”

“Yuki-san, ngồi! Nằm!”

Khoan đã, sao chị đại diện này chẳng tỏ ra nao núng gì thế? Chị ấy không hiểu mức độ nguy hiểm khi để Shuwa làm stream tài trợ sao?!

“Làm ơn, em thực sự muốn biết lý do!” tôi khẩn khoản. “Em nghiêm túc với việc này, nên em muốn có một lời giải thích rõ ràng!”

“Lý do à?” chị đại diện đáp. “Dĩ nhiên là...!”

“Dĩ nhiên là...?”

“Vì em ấy sẽ khiến buổi stream cực kỳ vui nhộn!”

“Chị hết thuốc chữa rồi đấy.”

“Yuki-san, giữ lệnh! Ừ thì... tự tử luôn đi!”

“Ơ từ từ!? Cái lệnh gì chuyển từ huấn luyện chó sang tận chốn âm phủ vậy?!”

“Ối giời ơi!” chị đại diện ré lên.

Thật sự, đầu tôi bắt đầu đau rồi... Nhưng tôi cũng đã hiểu tại sao người phụ nữ này lại chọn tôi cho buổi stream tài trợ này. Không chỉ trò chơi xoay quanh chủ đề rượu, mà nhân viên công ty game cũng toàn là mấy kẻ mê rượu cả lũ! Đúng là "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã"!

“Nói thật thì,” chị đại diện lên tiếng, “vì trò chơi này lấy rượu làm trung tâm, nên rất hợp với hình ảnh Shuwa-chan-san. Tôi tin em ấy sẽ khiến buổi stream trở nên thú vị!”

“Ừm, chắc là cũng vui thật đấy...” tôi gật gù. “Nhưng có thể sẽ đánh đổi cả tương lai quảng bá của game luôn á.”

“Ồ! Nhưng mà Shuwa-chan-san tuy hay phá kỷ lục, nhưng một khi đã quyết tâm làm gì thì luôn hoàn thành đến cùng, đúng không nào?”

“Em ấy phá kỷ lục quá nhiều nên mới không phù hợp với stream tài trợ chứ gì! Và chị biết rõ là em ấy chẳng bao giờ chuẩn bị gì trước cả, đúng không?”

“Chúng tôi tin rằng cách quảng bá tốt nhất là để Shuwa-chan-san thực sự tận hưởng trò chơi của chúng tôi. Em ấy muốn chơi thế nào cũng được, chúng tôi hoàn toàn ủng hộ!”

“Nghe càng lúc càng khả nghi rồi... Nếu có gì em ấy không thích, em ấy sẽ phang thẳng lên stream luôn đấy.”

“Không sao cả! Chúng tôi tự tin vào trò chơi của mình, nên cứ thoải mái mà chơi đi!”

“Hmm...” Tôi suy nghĩ. Chị ấy có vẻ thực sự muốn Shuwa tham gia buổi stream... Mình có nên làm không nhỉ? Stream tài trợ mà có uống rượu... có được không vậy?

“Yuki-san,” Suzuki-san nói, “Tôi nghĩ việc này có thể thành công.”

“Suzuki-san...”

Không nỡ đứng ngoài quan sát nữa, Suzuki-san bắt đầu thuyết phục tôi. “Tôi đã nói chuyện với chị ấy từ trước khi em tới,” chị giải thích. “Chị ấy là fan cứng của Awayuki Kokorone.”

“Hả?”

“Em đúng đó!” chị đại diện xác nhận. “Tôi là một fan lớn của em, Awayuki-san, và em cũng rất được yêu thích ở công ty tôi! Đó là lý do tôi gửi lời mời này! Không phải chỉ vì em nổi tiếng đâu. Tôi thật sự muốn chính em là người thực hiện!”

“Trời... Thật sao...?” Đúng là một công ty tuyệt vời. Không đùa đâu, tôi ấn tượng thật sự.

“Và với tư cách là quản lý của em,” Suzuki-san tiếp lời, “Tôi thấy cơ hội này rất đáng giá. Đó là lý do tôi đã chuyển lời mời cho em.”

“Thì ra là vậy...”

Phải rồi. Cả hai người họ đều nói điều giống nhau—rằng chuyện này không phải bốc đồng. Có lẽ mình nên nhận lấy thử thách này. Dù sao thì chính mình là người hiểu rõ hơn ai hết rằng cuộc đời có thể rẽ ngoặt lúc nào không hay!

“À, và nếu em đồng ý nhận lời,” chị đại diện thêm, “chúng tôi sẽ gửi tặng em một set StroZero tổng hợp ngay trong ngày mai, coi như lời cảm ơn, và để dùng trong buổi stream nữa!”

“Em nhận lời.”

“Phản ứng nhanh ghê,” chị đại diện bật cười. “Làm ơn đừng đạp đổ toàn bộ tranh luận trước đó chỉ vì nghe nhắc đến StroZero—dù em có thích nó cỡ nào đi nữa.”

“Chị vừa nói cái gì hả?”

“Yuki-san, nằm! Tự hủy đi!”

“Khoan đã! Từ huấn luyện chó chuyển sang dọa sát sinh hồi nào vậy?!”

“Ối trời ơi!” chị đại diện ré lên.

Vài ngày sau...

“Chào buổi tối, mọi người. Hôm nay, hmm. Lần đầu tiên, tôi sẽ thực hiện một buổi stream tài trợ cho một tựa game di động. Và tôi sẽ rất nghiêm túc với nó, chỉ làm những điều chân thành nhất, tử tế nhất. Với tinh thần đó, psssshhhhh—!”

: Chị vừa mới tự vả cực nhanh luôn á

: Mới nghiêm túc một giây, giây sau "phìiii" cái liền =)))

: phìiii (động từ)

: Dây thanh âm của cổ bị điều khiển rồi!

: Cười xỉu vì nghi ngờ dây thanh âm thay vì nghi ngờ tay bấm chuột lol

: Khoan, cổ đang uống hả? Livestream được tài trợ luôn á? Thiệt không vậy?

: Không không, chắc giỡn thôi chứ =)))

“Ực, ực, ực! Aaaaaa!!! Uống rượu trong stream tài trợ ngon bá cháááááá chááááy!!!”

: XỈU

: Câu này phải ghi vào sử sách

: cái gì???

: Làm ơn đừng cosplay role-play kiểu gợi tình nữa được không?

: Làm ơn đừng gọi Awa-chan uống hớp StroZero đặc biệt là “cosplay role-play” có được không?

: Trời đất ơi, cổ uống thiệt kìa...

: Vầy là được hả ta?? LOL

“Khoan đã, nghe em nói cái đã! Em không ngu tới mức phá stream tài trợ vì uống rượu đâu! Em có lý do siêu siêu chính đáng cho vụ này mà!!”

Tôi bắt đầu giải thích lại mọi chuyện xảy ra trong buổi họp, trong lúc khán giả từ giây đầu tiên đã hào hứng vì đủ thứ lý do.

: Tin nóng hổi: công ty game cũng shuwa-shuwa như cổ

: Niêm yết trên sàn TSE – khu vực âm 196

: "niêm yết" ở đây là rớt khỏi sàn, chìm xuống đáy biển á hả?

: Nói thật, không công ty bình thường nào mời Shuwa-chan làm trò này đâu lol

: Mà nghĩ lại thì cũng hiểu được, mời người chơi chơi vui còn hơn là bắt giải thích từng tí một

: Tôi đang xỉu vì Awa-chan cute cứ chờ được khen

“Dù sao thì, em vào chơi game này mà hoàn toàn không có kế hoạch gì luôn! Nên em sẽ ngó lơ vụ tài trợ luôn nhéee! Có gì xảy ra thì đừng trách em! Các anh lập trình viên coi nè, em thè lưỡi chọc quê đó nhaaaa!”

: Thế giới chưa sẵn sàng cho pha này đâu www

: Chưa từng thấy ai nói thè lưỡi mà không làm thiệt luôn á

: Rồi đó, bắt đầu thấy hơi men nói giùm rồi đó...

Rồi, trò “Booze Collection” này — nói kỹ một chút — là game nơi các loại đồ uống có cồn được nhân hóa thành nhân vật, người chơi vào vai “đại chưởng sư” làm rượu (đừng hỏi vì sao lại có cả đồ uống không phải rượu sake, kệ đi). Nhiệm vụ là phải ráng sức giành ngôi vị “thần tượng cồn” số một thế giới bằng cách tham gia các cuộc thi.

Mấy màn hướng dẫn hiện lên ào ào, giúp tôi hiểu thêm bối cảnh. Ừm, cũng chưa có gì quá đặc biệt cả.

Và giờ là lúc đến nghi thức thiêng liêng trong game mobile — gacha. Ở game này cũng xài “gem”, kiểu tiền tệ đặc biệt, để quay ra nhân vật ngẫu nhiên.

“À vâng. Game này hình như đã ra mắt chính thức rồi, nhưng vì là stream tài trợ nên họ cho em dùng một file save có sẵn rất nhiều gem luôn.”

: K

: Vậy là không có cảnh phá sản sau chuỗi gacha vô vọng rồi...

: Thật luôn hả?

“Tuyệt vờiiii! Quay 10 phát đầu tiên nào! Em chỉ nhắm đến một thứ: StroZero! Em nhất định sẽ đưa StroZero nhà em lên đỉnh cao của cõi cồn thế giới này, nhớ lời em nói đó!”

Từng nhân vật lần lượt xuất hiện hoành tráng, được đặt tên theo các loại rượu.

Whoa... Thiết kế nhân vật chi tiết dữ... Di chuyển cũng mượt nữa, dù chỉ là mô hình 2D. Diễn viên lồng tiếng nghe cũng xịn xò. Thấy rõ là họ dồn tâm huyết lắm luôn á.

Dù đang trầm trồ, mắt tôi vẫn chăm chăm tìm StroZero-chan. Nhưng tới nhân vật thứ tư, tôi bất giác trố mắt và bật tiếng rên sững sờ:

“Không lẽ là... một nam nhân? Sao lại có con trai ở đây được?! Không thể nào! ...Khoan, chắc là dạng nhân vật chính trong eroge (game 18+) không tên? Nhưng mặt ảnh đẹp quá rồi... Mà nhân vật chính vô danh mà đẹp trai quá là hay bị ném đá lắm...”

: tui xỉu với pha phản ứng này =))))

: Đừng gọi đàn ông là "nam nhân" chớ... À mà ảnh là rượu, chắc ổn?

: Biết đâu là Amazoness?

: nhân vật chính eroge vô danh lmaoooo

: Biết ngay là từ mấy thế giới kiểu nữ nhiều hơn nam, xong quy chuẩn tiết hạnh bị đảo ngược

: Ơ nhưng... idol nam thì cũng có mà nhỉ?

“Ờm, ừm, thôi thì... nghĩ lại thì cũng không lạ nếu có idol nam... Em cứ nghĩ vì bản thân em chỉ mê gái nên không thể có chuyện đó...”

Tôi bình tĩnh lại, tiếp tục lướt màn hình gacha.

Trong game, mỗi nhân vật đều có ba cấp độ hiếm: từ một sao đến ba sao. Nghe đâu, mỗi loại rượu sẽ có ba phiên bản tương ứng với độ hiếm — ví dụ, rượu Bia thì có ba bản khác nhau, mỗi bản có ngoại hình, kỹ năng, và trang phục khác biệt.

Đợt 10 lần quay đầu tiên kết thúc.

“Không ra ba sao... Nhưng không sao! Em chỉ cần bản ba sao của StroZero-chan thôi! Em sẽ tiếp tục quay cho tới khi em rước được em ấy về nhà!”

: Shuwa-chan...

: Có tin xấu nè về StroZero-chan...

: Gợi ý: chưa có nhân vật nào là đồ uống thương hiệu cụ thể hết

Sau đó, tôi cứ quay đi quay mãi, chỉ vì một mục tiêu duy nhất. Một vài nhân vật ba sao cũng có hiện ra, nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng StroZero-chan đâu cả.

Rồi đến lượt quay cuối cùng...

“Bófffffff whyyyyy?!”

...Tôi bốc hơi luôn. Không có lấy một ba sao.

“Kỳ quá... Không hiểu nổi... Em đã yêu thương em ấy còn hơn cả bản thân mình mà...”

Tại sao? Tôi nghĩ. Tại sao? Tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao...

“...Em hiểu rồi,” tôi nói. “StroZero-chan, em đang thử thách tình cảm của chị đúng không? Được thôi, chị sẽ chứng minh bằng cái ví của chị.”

: ?!

: Trời đất ơi, Shuwa-chan lên mode yandere rồi...

: Phụ thuộc cồn level max luôn

: Khoan khoan, đây là stream tài trợ mà nhỉ?

: Đỉnh cao của kiếp làm thuê là khi mình phải trả tiền để được làm việc...

“Hở? Em không bấm được nút nạp tiền! Gì vậy?! Em phải bày tỏ tình yêu với StroZero-chan mà!!!”

Dù tôi thử bao nhiêu lần, thậm chí khởi động lại app, cửa sổ thanh toán vẫn không hiện ra.

Vậy là chỉ còn một cách...

“Em phải đi nói chuyện với nhà phát triển thôi.”

: ?!?!

: Cổ thật sự khiếu nại ngay trong stream tài trợ á?

: Ngu tới mức thành thiên tài luôn rồi

“Alo alo?”

“Vâng, đầu dây là đại diện nhà phát hành ạ? Em là Awayuki đây.”

“À! Dạ, bọn em biết ạ. Em đang xem stream của chị luôn nè. Thật sự em sốc quá trời mà không hiểu sao vẫn bình tĩnh được.”

“Thế thì tốt quá. Cho em nạp gem đi.”

“Awayuki-san, cái file save đó tụi em làm riêng cho stream tài trợ mà. Khi hết thời gian, dữ liệu sẽ biến mất luôn! Nên bọn em đã khóa chức năng thanh toán rồi.”

“Vậy thì cho em xin file save mới đi.”

“...Gì cơ ạ?!”

“Làm vậy được không?”

“Ờm, chắc là được... nhưng...”

“Thế thì làm ơn, em xin chị. Làm ngay và luôn giúp em.”

“...Ngay và luôn á?”

“Sao vậy, không làm được hả? Làm được mà đúng không? Nãy chị mới nói là chắc là làm được mà? Vậy là làm được chứ gì?”

“Awayuki-san, chị bắt đầu thấy chị hơi... dữ quá rồi đó!!”

: Ôi trời ơi, cô ấy dồn dev vào chân tường luôn rồi

: Chưa từng thấy ai đòi reroll file được cấp riêng cho stream tài trợ cả

: Hiệu quả đấy, nhưng chỉ có thánh thần mới làm nổi

: Nhưng mà data kiểu này xài không lâu được. Vậy thì cũng hơi thiếu hiệu quả nhỉ?

: Cái kiểu dữ dằn này... tskr

“Tớ phải thể hiện tình yêu với StroZero-chan bằng mọi giá, hiểu chưa? Nên làm ơn... tớ cần đá quý. Cấp đá quý cho tớ...”

“À... Awayuki-san?”

“Gì đấy?”

“Ờm... Rất khó để nói điều này, nhưng mà...”

“Còn gì nữa chứ?! Mấy người đã đập nát cả bản proposal của tớ rồi còn gì! Có gì thì phọt ra đi!”

“Vâng... Ừm. Thành thật xin lỗi nếu điều này làm cụt hứng, nhưng... Trong game này không có nhân vật nào tên là StroZero đâu ạ.”

“Ể?”

“Tức là, vì vấn đề bản quyền. Bọn em vẫn chưa thể đưa vào game nhân vật nào dựa trên các nhãn rượu cụ thể, kể cả StroZero...”

“......”

Trong vài giây, não tớ hoàn toàn ngừng hoạt động. Im lặng tuyệt đối.

“Khoan đã... ý là tớ sẽ không bao giờ gặp được StroZero-chan sao? Dù có kéo gacha bao nhiêu lần đi nữa, dù có cố gắng bao nhiêu đi nữa, tình yêu của tớ cũng không thể tới được với cô ấy sao?”

“Vâng...”

...Cái quái gì vậy? “Game vớ vẩn thế.”

: Shuwa-chaannnnnnnnnnn?!?!

: wwwww

: HEYYYYY!!!!

: Câu duy nhất tuyệt đối không nên nói trên stream tài trợ mà cũng dám thốt ra lmfao

: (tài trợ) tai nạn stream

: Cắt khúc nào ra cũng là tai nạn livestream

: Hiện thân của tai nạn stream

: Chúng ta không nghe thấy dev nói gì nhưng cũng đoán được y chang XDDD

“B-Bình tĩnh lại đi ạ, Awayuki-san! Game này có Lemon Chuhai-chan mà!”

“Im đi! StroZero-chan của tớ là duy nhất vô nhị! Đừng có dám đem đi so với đám tôm tép đó!”

“Không không, nhầm rồi ạ! Chị có thể đặt tên cho nhân vật rượu trong game này đấy! Và khi nâng cấp, kỹ năng của họ cũng sẽ thay đổi nữa!”

“Ồ?”

“Ý em là, chị có thể đặt tên cho Lemon Chuhai-chan ba sao thành ‘StroZero’! Rồi sau đó, chỉ cần nâng cấp cô ấy hết cỡ là sẽ có một StroZero-chan đúng nghĩa!”

“Cái... cái gì cơ?!?” Trong lúc não bộ vừa rớt sâu tận lòng đất, một tia sáng nhỏ bé lóe lên. “Game này... đỉnh của chóp!”

“Có vẻ như đánh giá của chị đang gặp bug nghiêm trọng rồi đấy ạ.”

“Biết vậy rồi thì phải quay ngay để lấy Lemon Chuhai ba sao mới được! Không được nạp thì phải cho tớ file mới ngay lập tức!”

“Chị... chị đòi thật à... Nhưng chị vừa kéo được bản hai sao rồi mà? Vậy không đủ sao?”

“Trong cuốn Kojiki có ghi rất rõ rằng StroZero-chan không thể là hạng gì ngoài cấp cao nhất! Mấy người mà cứ thế này là xúc phạm lịch sử dân tộc đó!”

“Đó là lịch sử phi lý chứ không phải lịch sử dân tộc...”

Cuối cùng thì họ cũng đồng ý cấp cho tớ một file save mới. Trong lúc giải thích tình hình cho người xem, tớ vừa chơi lại game lần nữa, tiến đến đoạn có thể gacha được.

“Tuyệt vời! Các dev đã tốt bụng cho tớ quay gacha lần nữa! Giờ là lúc retry thật lực đây! Tớ sẽ luyện Lemon Chuhai ba sao thành StroZero-chan đích thực!”

: Bảo người ta “im đi” thì ai mới là thô lỗ vậy lmaooo

: Lemon Chuhai-chan, mau chạy đi còn kịp!

: Kojiki: “StroZero-chan chỉ có thể thuộc hàng hiếm nhất.”

: Làm ơn đừng bôi bẩn Kojiki nữa mà

: Yata-no-Kagami, Kusanagi-no-Tsurugi, Yasakani-no-Magatama, StroZero

: Khớp dữ dằn luôn

: Thôi ngay cái trò cổ vật nhảm nhí đi!

: cổ quần lót?? đợi đã, ông theo phe không quần lót à??

: Lần đầu thấy người ta nghe nhầm chỉ dựa trên mặt chữ...

: Thuyết Shuwa-chan–Sutozero-no-Mikoto

: Thuyết gì cơ?! Không có thuyết đó thật đâu!!!

Trong tâm trạng phơi phới, tớ lại lao đầu vào biển gacha một lần nữa. Nhưng mà... kéo được nhân vật ba sao trong game này thì khó cực kỳ. Mà còn nhắm đúng một cô trong số rất nhiều thì... lại càng vô vọng. Sau một hồi kéo tới kéo lui, tài khoản này cũng cạn sạch đá quý mà không thấy mặt mũi StroZero-chan đâu.

“Để tớ gọi cú nữa nhé...”

“A lô?”

“Encore! Encore!”

“Gì đấy, giờ nghe giọng chị lại thấy trong sáng bất ngờ luôn.”

Lại một lần nữa, tớ reroll tài khoản mới với lượng gem tặng kèm, và lao vào gacha tiếp.

Nhưng mà vẫn không ăn thua! Tình yêu của tớ vẫn không đến được với StroZero-chan!

“Cho tớ gọi cú nữa nha...”

“A lô?”

“Rượu! Rượu đâu!!”

“Trời ạ, người đang cần rượu lúc này là tôi mới đúng.”

Sau đó, tớ tiếp tục gỡ gạc bằng đủ kiểu reroll, nhưng toàn là xui xẻo. Chỉ toàn là đống tài khoản chết và thời gian vứt đi.

Mỗi lần reroll, tớ phải chơi lại cả phần hướng dẫn, khá mất thời gian. Ban đầu thì không sao, nhưng sau đó thì chỉ toàn là lặp đi lặp lại—mở game, skip, quay gacha, thất bại, rồi bắt đầu lại. Là streamer, kiểu này bắt đầu khiến tớ hoảng nhẹ.

Chắc người ta nhìn vào sẽ nghĩ, “tới mức này thì có gì để mất nữa đâu,” mà thật thì cũng đúng, đúng đến mức chẳng cãi lại nổi. Nhưng tớ vẫn muốn giữ nhịp vui vẻ cho stream.

Ban đầu việc reroll trong stream tài trợ đúng là hài vì gây bất ngờ, nhưng mà cứ kéo đi kéo lại hoài thì khán giả cũng chán. Nhiều người chắc giờ còn xem chỉ để thấy khoảnh khắc StroZero-chan xuất hiện, nhưng nếu cứ lặp hoài thì nguy to.

Vì là stream tài trợ, tớ cũng cần show cả phần gameplay nữa chứ không chỉ kéo gacha. Với thời lượng còn lại, tớ nghĩ lần này chắc phải là lần cuối rồi... Stream bắt đầu từ 9 giờ tối, kéo dài quá trong lúc người ta bắt đầu ngủ là cũng thấy tội nhà tài trợ.

“Ugh, không ổn rồi... Mình tiêu thật rồi sao...?!”

Nhưng, chỉ vì đây là file cuối không có nghĩa là số phận sẽ nở nụ cười. Đá quý vơi dần mà StroZero-chan vẫn biệt tăm. Đang tuyệt vọng gần chết, cuối cùng tớ cũng tới được lượt kéo cuối cùng...

“Uwaaaaahhhhhh?!?!”

Nó xảy ra rồi! Hiệu ứng thông báo chắc chắn có nhân vật ba sao hiện lên!!!

“Cô ấy tới rồi! Cuối cùng, ngay giây phút cuối cùng, cô ấy đã xuất hiện! StroZero-chan đúng là thiên tài sân khấu—biết chính xác khi nào nên bước ra ánh đèn!”

: ?!

: Cô ấy rút được rồi sao?!

: Nếu tôi rút được StroZero-chan sống sót ra khỏi đó, tôi sẽ về nhà và kết hôn ngay

: Cô ấy thắng rồi. Dàn nhạc đã kéo ra sân luôn rồi

: trời ơi mấy cái death flag này xếp hàng kìa lol

“Được rồi! Giờ thì, về với chị đi, StroZero-chaaaaaaaaa… Hả?”

Trong ánh sáng lấp lánh rực rỡ của hoạt ảnh gacha, một nhân vật bước ra—

“Ừm? Vậy ra cậu là người sẽ ủ bia cho tôi à? Cũng không đến nỗi tệ.”

—một cô gái xinh đẹp, duyên dáng với mái tóc ngắn màu bạc và phong thái tomboy: White Wine-chan.

Tôi nhìn chằm chằm cô ấy vài giây, đầu óc trống rỗng vì ngơ ngác.

Đúng là tôi hơi sốc khi không phải StroZero-chan, và bản thân tôi cũng từng nghĩ mình sẽ gào thét đập bàn nếu một nhân vật khác xuất hiện thay vì cô ấy. Nhưng cô này thì...

“Tuyệt vời... Thật tuyệt... Giống Mashiron quá...”

Tôi từng rút được vài bản của cô ấy ở mức hiếm thấp hơn, nhưng lúc nào cô ấy cũng đội mũ trùm kín mặt nên tôi chưa bao giờ nhìn rõ mặt. Nhưng phiên bản ba sao này thì lộ nguyên diện mạo, và tất cả—dáng vẻ, khí chất, tính cách—đều quá giống Mashiron đến mức đâm trúng ngay cái gu của tôi.

Tôi chỉ hình dung đến hai khả năng: chiến thắng toàn tập hoặc thất bại thảm hại. Nên tình huống này khiến tôi lúng túng... Giờ tôi phải làm gì đây?

Tạm thời, tôi tắt cửa sổ gacha và chuyển màn hình chính của game sang hiển thị hình ảnh toàn thân của White Wine-chan. Màn hình chính của game được thiết kế rất tinh xảo, có thể chạm vào cơ thể nhân vật để nghe các câu thoại phản ứng. Dễ thương chết đi được.

“Bweh heh. Mweh heh hee hee. Oho hoh...”

: afghjkhksajl tởm dễ sợ luôn á lol

: Ồ… wow…

: Cái giọng đó phát ra từ đâu vậy

: Phát từ đằng sau luôn ấy chứ còn đâu nữa

: ^ Tôi chỉ mong anh ấy biết là người kỳ cục ở đây là anh ấy, chứ không phải tụi mình

Tôi chạm vào mấy chỗ mềm mại như má cô ấy, để White Wine-chan—một cô bé xưng "boku" (từ chỉ ngôi thứ nhất thường do con trai dùng), phản ứng hơi lạnh nhạt—xoa dịu nỗi đau khi không thể gặp được StroZero-chan. Tôi vừa mới lấy lại tinh thần thì—

Mắt tôi bị hút vào một dòng bình luận.

: White Wine-chan là con trai đấy

...Gì cơ? Tôi nghĩ thầm.

“Hở? Bình luận đó đúng không vậy? Khoan, đây là... con trai á? Khoan đã, chuyện đó có thật không? Nếu một sinh vật dễ thương thế này lại là trai, thì tôi cũng xin biến thành một kẻ lưỡng tính thuận cả hai tay, có hai súng và hai giới tính.”

: Hả?

: Đó là trai... hả?

: Là otokonoko đấy. Loại xịn nữa cơ

: Câu đó mà nói ra kiểu tỉnh bơ như vậy luôn... tôi... tôi chịu

: Ý tôi là, có hai bi rồi thì thêm hai nòng cũng hợp lý

: Vậy gì nữa, anh gọi chỗ đó là Miyamoto Musashi chắc?

Hoang mang tột độ, tôi vội mở hồ sơ nhân vật của White Wine-chan.

...Chuẩn luôn. Biểu tượng giới tính ♂ hiện to đùng ở đó. Không còn nghi ngờ gì nữa—cậu ấy là con trai.

“Hở... Vậy là cậu ấy trông thế này, mà bên dưới lại có... cái đó... Hở...”

......Chọt chọt.

“Hyaah?! Cậu nghĩ mình đang chạm vào đâu hả?!”

: ĐỪNG CHẠM VÀO CHỖ ĐÓ MÀ LMFAO

: Không, không! Đây là cách kiểm tra giới tính thôi mà! HOÀN TOÀN KHÔNG CÓ GÌ BIẾN THÁI HẾT!

: Làm kiểu Đại tá Volgin là sai quá sai rồi!!!

Chọt chọt... Chọt chọt... Chọt chọt...

: Bao nhiêu lần nữa thì mới chịu dừng vậy lololol

: Thật sự đáng sợ khi cô ấy cứ im lặng mà chọc mãi chỗ ấy

: thật sự là cô ấy đã chọt suốt XD

Chọt chọt... Chọt chọt... Chọt chọt... Chọt chọt...

: Trời đất, cái này bắt đầu quá đà rồi đó! Cô ấy đã chọc chỗ đó suốt 10 phút rồi!

: Tôi đến đây vì nghe nói một thành viên của Live-On đang mân mê chỗ kín của một nhân vật nam trong livestream tài trợ mà không nói lời nào

: Là oshii của CÁC NGƯỜI đó! Mau làm gì đi chứ!

: Tôi cảm thấy White Wine-chan sắp lên đỉnh rồi

: Tôi muốn uống rượu trắng của White Wine-chan

: Vâng, hình ảnh này sẽ ám tôi suốt đời

“...Được rồi! Tôi đã đi đến kết luận rồi!”

Tôi đã suy nghĩ nát óc xem nhân vật White Wine-chan này có phù hợp với tôi không, và cuối cùng tôi đã ngộ ra.

“Dễ thương đến mức đó thì có thêm gì bên dưới cũng chỉ là cộng thêm thôi!”

Otokonoko? Với tôi thì hoàn toàn không vấn đề gì!

: hahahaha lmfaaooooooooooooo

: Một cái nhìn sâu sắc đến ngỡ ngàng

: Ngon rồi! Tôi đi mua bộ ngực silicon đây

: Không đời nào một thứ dễ thương thế lại là gái!

: Lượng sức mạnh trong chat này đang vượt ngưỡng cho phép rồi

“Cứ nghĩ đơn giản thôi. Nếu có hai món vũ khí với chỉ số cơ bản giống nhau, nhưng một trong số đó có thuộc tính thêm, thì đương nhiên người ta sẽ chọn cái có thêm thuộc tính, đúng không? Vấn đề là thế đấy.”

: Tôi có một phản biện rất đơn giản

: Ừ, nhưng vậy thì cái còn lại sẽ thiếu thứ mà lẽ ra nó phải có, đúng không?

: Chuẩn. Đàn ông cũng có thể có thai mà

: ?!

: Tôi đã đọc một doujinshi otokonoko, trong đó nhân vật chính không mặt khi đang xxx đã khiến đối phương tạo ra tử cung trong... chỗ ấy. Chính xác là legit luôn

: ?!?!

: Tôi thật sự không hiểu gì luôn lmfao

: Ý là cú thrust của anh main quá điêu luyện nên đã khiến bên trong chỗ đó biến thành tử cung.

: Thiên tài thật sự

: Có kỹ thuật viên tình dục, và có… cái này

: Hiếm khi nào đoạn hội thoại lại khó hiểu đến mức này, ngay cả ở đây

: Tôi yêu cái sự "tôi biết chắc chắn vì tôi đọc doujinshi" đó ghê

: Đó gần như là sách giáo dục giới tính rồi, không trách được

“Fweh heh heh... White Wine-chan, cậu dễ thương quá... Tôi muốn biến cậu thành phụ nữ thật sự... Biết đâu lần sau gặp Mashiron ngoài đời, tôi cũng sẽ biến cô ấy thành phụ nữ luôn.”

: Đây là một buổi stream tài trợ đấy... à mà thôi quên đi

Mashiro Irodori: Nhưng tôi vốn đã là phụ nữ rồi mà

“Mashiron?!”

: OHHHHHHHHHH

: Mashiron, câu đó hơi… nguy hiểm với cô đấy...?

: Tin sốt dẻo: Mashiro Irodori chính thức thừa nhận mình là PHỤ NỮ THẬT

: À há, vậy là đã "bị biến thành rồi", hử

: Tôi thật sự quá hạnh phúc vì được sống trên đời này

Mashiro Irodori: Ý tôi là tôi luôn luôn là phụ nữ mà

: Tôi tưởng tượng ra gương mặt cô ấy đang đỏ bừng và dễ thương quá đáng luôn

: Hình ảnh đó đáng yêu đến mức tôi muốn chết luôn ấy

: Lượng công lực ở đây vượt giới hạn nhân loại rồi...

: nữ Mashiron xuất hiện!

Mashiro Irodori: Tôi lo là cô ấy đang làm loạn buổi stream tài trợ, nhưng hình như đã quá muộn rồi, nên tôi về nhà đây

: KIMASHITA WA

: Ahh, ahh,,,, ahh,,,

: lmao anh bro hạnh phúc đến mức không nói nên lời luôn

: Nhưng mà Shuwa-chan, còn StroZero-chan thì sao?!

“Ể?!”

O-Ồ phải rồi! StroZero-chan! Nãy giờ tôi mải mê với độ dễ thương của White Wine-chan và mấy phát ngôn về “tôi là phụ nữ thiệt đó” của Mashiron mà quên mất tiêu mục tiêu tối thượng ban đầu. Tất cả công sức quay gacha của tôi... chẳng phải là để rước được StroZero-chan yêu dấu về nhà sao?!

Nhưng giờ thì thời gian chẳng còn bao nhiêu... Đặc biệt là sau màn tôi chọc phần hạ bộ của White Wine-chan suốt tận mười phút trời...

“StroZero-chan... Tôi biết ai cũng muốn thấy em ấy... Nhưng không đủ thời gian rồi...”

Tôi nên làm gì bây giờ? Tôi thật sự muốn gặp StroZero-chan, nhưng gacha thì biết đâu mà lần, biết đâu chừng phải tốn cả tá thời gian mới kéo được em ấy về. Tôi lại không nạp gem, nên nói trắng ra là chẳng có giới hạn nào để mà ngừng.

Trong khi đó thì White Wine-chan quá sức dễ thương, khiến tôi muốn theo em ấy luôn.

: Chắc là đành vậy thôi :(

: Game kiểu này thì hên xui mà! Cậu làm hết sức rồi!

: White Wine-chan cũng là một lựa chọn không tồi!

Mọi người bắt đầu gửi về toàn những lời động viên dễ thương hết sức. Aww... Cảm ơn mọi người nhiều lắm... Nhưng mà trái tim tôi không cho phép mình phản bội StroZero-chan...

“...Khoan! Có cách rồi!”

Tôi chợt nhớ lại lời dev nói ban nãy—game này cho phép đặt tên nhân vật!

“Umm, à, đây rồi, nút đổi tên! Được, giờ chỉ cần làm thế này, rồi thế này...”

StroZero (Vị Rượu Trắng)

“WOOOOOHOOOOO!!! THẾ NÀY THÌ SAO HẢ MỌI NGƯỜI!!!”

: LMAOOO

: Cô ấy đang cố gắng cưỡng ép mọi thứ bằng sức mạnh ý chí đây mà haha

: "Bạn có chắc muốn đặt tên này không? Y/N"

: Cô thì hùng hổ hét to là xong rồi đấy, nhưng tụi tôi thì vẫn còn hơi...

: Chắc người bối rối nhất là White Wine-chan, vì tự dưng bị đổi tên

“StroZero (Vị Rượu Trắng)... Đó là tên tôi sao? Hừm. Cô đúng là có gu đấy.”

“Mm-hmm?”

: Chỉ với một tiếng “Mm-hmm” thôi mà truyền tải được hết tâm trạng luôn rồi

: Đừng có rewrite cả sự tồn tại của ảnh như vậy chứ!

: White Wine-chan, tỉnh lại đi em!

: Ảnh nói vậy chắc mỉa đấy

: Có khi đổi tên mới khiến Lemon Chuhai-chan không chịu về ấy chứ?

Dù sao thì, cuối cùng tôi cũng có thể thoát khỏi phần gacha. Thật may quá...

“Và thế là phần hướng dẫn dài lê thê cũng đã kết thúc! Giờ thì phủi sạch nỗi buồn gacha và chiến game thật nào!”

Từ đó trở đi, tôi không gặp sự cố lớn nào nữa, chơi rất mượt mà. Và khi chơi, tôi mới nhận ra trò này chi tiết đến bất thường. Không chỉ có cày cấp cho nhân vật—mỗi nhân vật ba sao đều có hẳn một cốt truyện riêng kể về những khó khăn, xung đột và hành trình trưởng thành để trở thành idol số một. Đọc rất đáng!

Riêng với White Wine-chan, dù luôn tỏ ra lạnh lùng, nhưng bên trong lại đầy đam mê, khiến tôi thấy đây đúng là một nhân vật được viết quá xuất sắc. Chơi đến một đoạn, tôi nhận ra mình chơi vì vui, chứ chẳng còn nhớ đây là stream quảng cáo nữa.

Và cuối cùng, ngày diễn ra cuộc thi cũng đến...

“Được rồi. Em lên sân khấu đây.”

“Hãy ưỡn ngực mà bước tới! Chị đã huấn luyện em đến giới hạn. Giờ em đã là StroZero-chan thực thụ!”

: StroZero (White Wine): "Tôi là White Wine, nhưng thôi... được rồi."

: StroZero cuối cùng đã vươn ra thế giới!

: Làm cả thế giới say mèm nào!

: <Hentai Nhật phiên bản đồ uống>

: Quyết định đi! Rượu trắng hay StroZero đây?!

Và đêm đó, StroZero đã trở thành loại rượu được yêu thích nhất thế giới...

Hôm sau, ngay khi thức dậy, tôi liền gọi cho bên nhà phát triển để xin lỗi. Nhưng thay vì bị khiển trách, tôi lại được cảm ơn.

Nghe đâu buổi stream hôm đó phản hồi cực kỳ tốt, số lượt tải tăng vọt chỉ trong một đêm. Là người từng tự tay viết bản proposal chi tiết để rồi bị bác bỏ, tôi có hơi cảm xúc lẫn lộn, nhưng suy cho cùng, mọi chuyện kết thúc suôn sẻ là tốt rồi.

Vài ngày sau, có lẽ nhờ thành tích đó, tôi bắt đầu liên tục nhận được lời mời làm stream tài trợ.

...Mà “tôi” ở đây là Shuwa-chan đấy.