VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

112 2563

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

273 518

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

479 3593

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

144 444

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

1038 3872

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

(Đang ra)

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

toshizou

Giờ thì Yotsuba chỉ còn một lựa chọn: giữ kín chuyện "hẹn hò hai nơi" đầy tai hại này, và cố hết sức khiến cả hai cô bạn gái của mình được hạnh phúc nhất có thể!

58 329

Vol 2 - Chương 3

Chương 3

Chuyến đi sở thú cùng Chami-chan: Livestream hồi tưởng

Chủ đề hơi đột ngột chút, nhưng mọi người còn nhớ cuộc hội thoại này không?

“Chami-chan! Vậy sao tụi mình không đi công viên giải trí cùng nhau một hôm nhỉ?”

Chami Yanagase: Tôi đi lấy đồ đây.

*“Khoan đã! Nhanh quá! Tớ không có ý là đi ngay bây giờ đâu! Bình tĩnh lại cái!”

Với những fan cứng của Chami-chan chắc vẫn còn nhớ câu chuyện đó, thì... xin lỗi vì đã để mọi người chờ lâu!

“Chào buổi tối, mọi người. Một lớp tuyết mỏng nhẹ lại rơi xuống trong buổi tối hôm nay. Tớ đã mời một vị khách rất đặc biệt đến tham gia buổi stream này.”

“Hi hi. Chào buổi tối~ Đây là Yanagase Chami-oneesan, người luôn dẫn các em đến đỉnh cao của sự chữa lành.”

“Tốt lắm, tốt lắm! Cậu nói trơn tru luôn đó!”

“Cảm ơn. Nhưng thực ra đó là bản ghi âm tớ tự thu sẵn để không vấp lời chào.”

“Wow, mới nói có một câu thôi mà khán giả lăn ra cười rồi...”

: trời ơi nghe “seiso” ghê chưa kìa

: ^ nói bằng giọng vô cảm, tôi thề luôn LOL

: Awa-chan có mặt hôm nay à?

: Tui đợi từ cái thông báo hai ngày trước mà háo hức như lên đồng. Nếu không làm WFH là chết chắc!!

: Câu chuyện công viên giải trí!!

: Cái ông kia sống chết vì thông báo livestream này chỉ vì vụ công viên hả trời? LOL

Đúng vậy đó! Như tụi mình từng nói trong lần collab trước, tớ và Chami-chan đã có một chuyến đi hai ngày một đêm đến công viên giải trí! Không phải công viên nào đâu, mà là đảo Fuji-Ryu nổi tiếng! Chami-chan chưa từng đến đó, còn tớ thì chỉ đi lúc nhỏ, nên với tớ cũng như một trải nghiệm mới mẻ sau nhiều năm. Cuối cùng thì, chỉ có hai đứa tận hưởng chuyến đi thôi. Và vì thế, buổi stream hôm nay tụi mình sẽ “hồi tưởng” lại chuyến đi đó, để cả mọi người trên chat cũng có thể cùng vui!

“Rồi rồi, mọi người bình tĩnh,” tôi nói. “Tụi mình sẽ đọc mấy cái Castella (thư fan) trước đã nhé. Nhưng đừng lo—tụi mình sẽ kể hết chi tiết vụ công viên giải trí sau đó.”

“Tớ đang rất phấn chấn hôm nay, nên đừng vội cho rằng tớ vẫn là cô Chami hậu đậu như mọi khi nha.”

“Căn cứ vào đoạn ghi âm lúc nãy thì có lẽ đã muộn rồi đó...”

“Không! Không thể nào!”

“Thôi thì, đến thư đầu tiên nào!”

Q: “Kháng cự của cậu chỉ khiến StroZero của tôi lạnh hơn!”

“Shuwa-chan đã phản hồi cái này bằng: ‘Cậu làm tôi đỏ mặt đấy, bro’,” tôi giải thích.

“Tớ không hiểu gì hết,” Chami-chan nhăn mặt. “Đó là lời khen hả?”

“Chỉ riêng cái Castella này đã kỳ lạ lắm rồi, mà cái meme gốc của nó còn... yabai hơn nhiều nữa...”

“Thật sao?”

“Cái này quá nặng đô với cậu đó, Chami-chan, lướt tiếp luôn nha!”

Q: “Hôm qua, tôi đi đến một conbini gần nhà. Một conbini thôi mà.”

Cửa hàng đông tới mức tôi không chen nổi tới quầy thu ngân.

Tôi nhìn kỹ thì thấy treo bảng giảm 20 yên cho đồ uống có cồn nếu mua hai chai.

Tôi nghĩ: Đám ngu. Lũ dở người.

Đi tới cái cửa hàng tiện lợi mà mình chưa từng tới chỉ vì giảm 20 yên á? Ngu thật sự.

Có cả sinh viên nữa chứ. Đi với bạn trong câu lạc bộ chắc luôn. Thật là tốt cho tụi nó.

Tụi nó kiểu “yo, mua lon 500ml nha”—tôi không còn muốn nhìn nữa.

Tôi muốn ném thẳng 20 yên vào mặt chúng nó bảo bỏ mấy lon đó xuống.

Cửa hàng tiện lợi nên cho phép cứng rắn hơn.

Tôi sẽ chẳng ngạc nhiên nếu có ai đó đánh nhau với thu ngân.

Đâm hoặc bị đâm. Cũng được thôi.

Đám con nít chưa đủ tuổi uống rượu thì biến ra chỗ khác đi.

Cuối cùng khi tôi tới được quầy, thằng kế bên bảo: “Một bánh bao thịt.”

Và tôi lại phát điên lần nữa.

Bánh bao thịt? Ai còn ăn cái thứ đó nữa vậy, đồ não phẳng.

Ra vẻ lắm, dám mở miệng đòi bánh bao thịt...

Tôi muốn hỏi thẳng mặt nó có thật sự ăn bánh bao thịt không. Muốn thẩm vấn nó một tiếng đồng hồ luôn.

Muốn hỏi nó có phải chỉ nói vậy cho ngầu không.

Với tư cách người ra vào conbini thường xuyên, tôi tuyên bố: hiện giờ món đang hot ở khu tôi là khoai tây chiên.

Bạch tuộc wasabi, khoai tây chiên và StroZero. Đó mới là combo chuẩn.

Gói bạch tuộc wasabi có khóa kéo, dễ lấy từng chút một.

Khoai chiên cũng vừa miệng, ăn từng miếng rất đã. Tuyệt phẩm thật sự.

Nhưng combo này là con dao hai lưỡi, vì nhân viên có thể nhớ mặt bạn lần sau.

Tôi không khuyến khích cho mấy người mới. Mấy tay gà cứ uống nước trái cây đi cho lành.

“À, meme nổi tiếng kiểu copypasta Yoshinoya đây mà,” tôi nhận xét.

“Sao người này làm như mình là ông tổ hiểu biết hết về... conbini vậy?”

“Thực ra vụ đánh nhau với thu ngân nghe như truyện hậu tận thế ấy. Mà Shuwa-chan có nói tụi mình đang sống trong thời đại thần kỳ mới có thể mua bạch tuộc wasabi, khoai chiên và StroZero tiện thế này.”

: ILSZ

: Đừng viết tắt kiểu đó chứ lạy trời LOL

: “Bạch tuộc có khóa kéo” mới hài đấy chứ

: Mà có ai nhắc tới mùi vị của khoai chiên đâu trời LOL

: Ơn trời, một meme cổ nhưng vẫn chất như nước cất

: Shuwa-chan giờ lớn rồi, ăn nhắm với đồ uống được luôn T_T

: (thì thầm) Tui... tui thích bánh bao thịt mà...

: Cửa hàng tiện lợi đẫm máu... Cái ông kia chắc chuyển sinh từ thế giới Fist of the North Star ấy

: Lúc tôi chuyển sinh từ thế giới hậu tận thế sang thế giới yên bình này và bị bắt vì lối sống cũ

: lmaoooo đi tù luôn rồi

Q: “Bằng sức mạnh của StroZero! Tôi có được Shuwashuwa!”

“Đó không phải năng lực siêu nhiên mà tớ muốn có đâu nha,” Chami-chan phản ứng.

“Chúng ta cùng bảo vệ Lâu Đài StroZero khỏi thế lực tà ác của seiso. Shuwa-chan tuyên bố vậy đó.”

“Hể?! Tớ có đăng ký làm phe đó đâu nha!!”

Q: “Màn tung hứng của Shuwa-Mashi làm tớ sống lại đó! Cảm ơn nhiều!”

“Khi collab Awamashi, hai người cảm thấy gì lúc có được sự cộng hưởng tuyệt vời đó?”

“Hai người nên làm một stream reaction lại collab Awamashi đó!”

“Ấn tượng của tớ không thay đổi đâu,” tôi đáp. “Tớ rất tôn trọng chị ấy—chị có gu rất tốt. Lúc tớ gặp khó khăn, chị ấy luôn cho lời khuyên. Nên chắc tớ đã xem chị như một người chị gái.” Mashiron thì sao?”

Mashiro Irodori: “Trong tất cả các thành viên gen của chúng ta, em là người gần gũi với chị nhất. Chị nghĩ em như là bạn đồng hành trong một cuộc thi chạy ba chân vậy.”

“Thế là xong!” tôi kết luận.

“Hai người đúng là bạn thân nhỉ. Tình bạn quý thật đó.”

“Rồi, giờ vô chủ đề chính nào—chuyến đi công viên giải trí!”

“Bắt đầu từ đâu đây ta?”

“Còn nhớ lúc cậu lạc ở nhà ga không, Chami-chan?”

“Bị loại, vì không liên quan đến công viên giải trí.”

“Nhưng tớ chắc chắn chat muốn nghe đó! Đúng không, mọi người?”

: Tui muốn nghe vụ lạc ga!

: Tui cũng vậy!

: Tất nhiên là muốn

: Yêu cách Chami-chan tự thú mình bị lạc luôn đó

: Tớ bật chế độ siêu thính giác X3000 để nghe vụ này rồi, cứu tui

: Như cá heo hả?

: Cá heo ở vũ trụ khác đó bro...

: Cái ông kia vừa dragonball Z cái tai xong rồi xin giúp đỡ LOL

“Đấy thấy chưa?” tôi nói. “Mọi người đều muốn nghe mà.”

“Ưgghh...” Chami-chan thở dài. “Vì những khán giả yêu quý của tớ, tớ đành chịu vậy. Tớ sẵn sàng rồi.”

“Cảm ơn nhé! Giờ thì cùng nhau ‘quay ngược thời gian’ nào!”

Khác với cuộc gọi trước với Mashiron, lần này chúng tôi phải kể thật chi tiết để khán giả cũng như được sống lại trải nghiệm. Mục tiêu là nói như thể đang trực tiếp nhớ lại chuyến đi vậy. À, và dĩ nhiên là khi đi chơi thì tụi tôi gọi nhau bằng tên thật, nhưng vì đây là buổi stream, nên sẽ gọi bằng tên VTuber như thường lệ.

Ngày trước hôm đi công viên giải trí, tụi tôi hẹn nhau gặp ở cổng vé tại ga Tokyo, rồi từ đó bắt shinkansen đi đến đảo Fuji-Ryu. Cho chắc ăn, tôi có hỏi Chami-chan xem cô ấy có biết đường không. Câu trả lời là:

“Trời ơi. Cậu nghĩ tớ sống ở Tokyo bao nhiêu năm rồi? Nhắm mắt cũng tới nơi luôn đấy.”

Nghe vậy cũng yên tâm phần nào, nhưng...

Chami-chan đã thông báo với fan rằng cô ấy sẽ nghỉ stream để đi du lịch—một việc hiếm có vì cô ấy gần như phát sóng mỗi ngày. Và rồi, hôm ấy cũng đến...

“Hửm?” Tôi lẩm bẩm. Lúc đó tôi đã chuẩn bị xong xuôi để lên shinkansen, vẫn còn khá nhiều thời gian trước khi tàu khởi hành, nên tôi tranh thủ tra cứu vài chỗ nên đến ở đảo Fuji-Ryu. Đúng lúc ấy, tôi nhận được cuộc gọi từ Chami-chan.

“Alo? Có chuyện gì vậy?” tôi hỏi.

“Alo alo! Nghe này, Awayuki-chan. Tớ nghĩ tớ đang bị trúng Izanami jutsu.”

“...Gì cơ?”

“Nhìn đâu cũng thấy một khung cảnh y hệt. Thật sự là một tình huống nghiêm trọng.”

“Khoan đã, cậu... Cậu bị lạc rồi đúng không?”

“K-Không, cái đó là, ừm, do Izanami jutsu ấy mà—”

“Cậu còn chưa lên được tàu nữa đúng không? Cậu không biết bố cục nhà ga, nên không biết đi hướng nào cả.”

“Đúng vậy... Làm ơn cứu tớ, Awayuki-chaaan!”

“Sau bao nhiêu tự tin từ hôm qua mà giờ lại thế này...”

“Nghĩ kỹ lại thì, dù tớ sống ở Tokyo đã lâu, nhưng tớ gần như không bao giờ ra khỏi nhà, nên thật ra cũng chẳng mấy khi dùng mấy nhà ga lớn.”

“Thế nên người ta mới gọi cậu là Ponkotsu-Chami-chan, gọi tắt là Pocchan đấy.”

“Chưa ai từng gọi tớ thế cả! Nhưng nghe cũng dễ thương phết ha... Có khi dùng được đấy.”

“Thôi, nói gì thì nói, giờ nếu cậu thấy được điểm mốc nào dễ nhận ra, bảo tớ. Tớ sẽ dẫn đường qua điện thoại.”

“Cảm ơn nha! Ưm... ở đây có một người cực kỳ cao.”

“Chami-chan... Với dữ liệu kiểu đó thì chịu rồi...”

Thật lòng mà nói, tôi cũng đoán trước được là kiểu gì cũng xảy ra chuyện như thế này, nên tôi dẫn cô ấy đến chỗ hẹn một cách suôn sẻ. Tụi tôi gặp nhau rồi cùng lên shinkansen.

“Cậu cứu tớ thật sự rồi đó,” cô ấy thở phào. “Cái nhà ga này đúng là như mê cung luôn.”

“Đối với người lần đầu vào thì đúng là khó mò thật.”

“Tớ cảm giác như vừa vượt qua một bài boss.”

“Trong khi tụi mình còn chưa bắt đầu phần chính...”

Nhìn Chami-chan ngồi cạnh, tôi thấy cô ấy trông trưởng thành hơn tôi nhiều. Ngay cả khi mặc đồ thường, cô ấy vẫn toát ra khí chất của một người phụ nữ công sở thành đạt. Cảm giác đó khiến tôi nhớ rằng ấn tượng ban đầu đúng là không nói lên tất cả. Nhưng mà, nếu bạn hỏi tôi—hay những người là fan cứng của Chami-chan—thì chính cái khoảng cách giữa vẻ ngoài thanh lịch và tính cách hơi “ngố” mới chính là điểm quyến rũ chết người!

...Khoan đã. Nhìn kỹ lại thì sắc mặt cô ấy có vẻ không ổn lắm.

“Chami-chan,” tôi hỏi, “cậu mệt à? Nhìn không ổn lắm đâu...”

“Tớ có trang điểm để che đi rồi, mà cậu vẫn nhận ra hả? Thật ra là tớ hào hứng quá với chuyến đi công viên cùng cậu nên... không ngủ được chút nào luôn.”

“Tụi mình còn lâu mới đến nơi. Ngủ đi, tranh thủ nghỉ tí.”

“Đ-Đợi đã! Tớ đã soạn hẳn một bộ chủ đề để nói chuyện suốt chuyến tàu hôm nay đó!”

“Mấy cái đó tính sau cũng được! Ngủ ngay!”

“...Dạ, vâng.”

“Và đó, đại khái là chuyện đã xảy ra!” tôi kết thúc phần hồi tưởng.

“Tớ xin lỗi vì đã làm phiền cậu vụ đó...”

“Không sao đâu, dễ thương mà. Suốt chuyến đi, tớ cứ thấy cậu như cô em gái ngốc ngốc ấy.”

“Trong khi tớ còn lớn tuổi hơn cậu...”

: Chami-chan bật mode full công suất LMAO

: yêu Pocchan ghê!

: háo hức quá mất ngủ? bé tiểu học chắc luôn LOL

: thích kiểu "em gái lại chín chắn hơn chị gái" như này lắm

: tui muốn được đi chơi với Awa-chan nữa!

: tui cũng vậy. đi với cổ chắc vui dữ lắm

“N-Nhưng mà tớ đâu có ‘pon’ suốt đâu nha!” Chami-chan khăng khăng. “Giờ tới phần kể về những chiến tích chị gái thực thụ của tớ nè!”

“Okay luôn! Vậy thì chuyển sang phần chính thức—chuyện ở đảo Fuji-Ryu nhé!”

Ngay khi vừa bước chân vào cổng công viên hôm đó, cả hai tụi tôi đều bật ra một tiếng “Wow~” đầy ngỡ ngàng. Bị choáng ngợp trước quy mô khổng lồ nơi này. Như tôi đã nói, đây không phải lần đầu tôi đến, nhưng công viên vẫn rộng lớn đến mức khiến tôi xúc động như lần đầu. Những công viên giải trí nổi tiếng—không chỉ riêng đảo Fuji-Ryu—luôn như những thế giới khác biệt, được xây dựng trên những mảnh đất khổng lồ, một kiểu “vũ trụ song song” đầy mê hoặc.

Được bước vào một không gian rực rỡ, vui tươi, tách biệt hẳn với đời sống thường nhật—dù bạn ở độ tuổi nào đi nữa—trái tim bạn cũng sẽ reo lên.

Dù đã sống ở Tokyo và quen với cảnh đông người, tôi vẫn thấy choáng ngợp trước lượng khách ở đây, ai cũng rạng rỡ đi đi lại lại.

“Công viên này đúng là lúc nào cũng đông nghẹt ha?” tôi bình luận.

“Tớ đã nghĩ điều này từ lúc ở nhà ga rồi, nhưng… đúng là trên đời này có quá trời người ha.”

“Muốn đi Comiket một lần không? Cậu sẽ khiếp vía trước sức sinh sản của loài người luôn đó.”

“Thật á? Tớ không biết gì nhiều về Comiket cả.”

“Vậy nghe kỹ nha. Comiket là một dạng... tình dục. Người tham dự là tinh trùng, còn món đồ họ muốn mua là trứng. Một dòng người hùng không ngừng tiến về phía trước với mục tiêu chung, ai cũng cố tới trước. Cảnh tượng đó là hiện thân cho bí ẩn của sự sống.”

“Cậu làm ơn đừng nói mấy chuyện kỳ cục đó nơi công cộng!”

Ối trời..., tôi nghĩ thầm. Không khí náo nhiệt xung quanh khiến tôi lơi tay mất bộ lọc “seiso” (trong sáng) rồi. Phải cẩn thận hơn mới được.

“Xin lỗi, xin lỗi. Vậy, tụi mình kiếm chỗ đẹp đẹp chụp hình trước nhé?”

“Ý hay đó.” Chami-chan cười khúc khích. “Đi công viên giải trí với bạn gái—mình đã tiến gần hơn bao giờ hết đến đẳng cấp của một normie!”

Tôi không thật sự hiểu cậu ấy đang nói gì, nhưng thấy Chami-chan vui là tôi cũng thấy vui lây.

Ô, nhìn kìa! Một nhóm sáu nữ sinh cấp ba! Thật là gợi nhớ. Nhớ lại cái thời còn “trong sáng” của tôi, trước khi biết đến bóng tối của cuộc đời đi làm...

“Cẩn thận, Awayuki-chan! Hệ số hướng ngoại của tụi họ cao hơn tụi mình nhiều! Tránh xa thì tốt hơn!”

“Có gì mà phải sợ? Đây là công viên giải trí, không phải đấu trường sinh tử đâu.” Tôi kéo tay Chami-chan đi—cậu ấy lại lên cơn “ngại xã hội” như thường lệ rồi.

Sau khi chụp ảnh kỷ niệm xong, chúng tôi bắt đầu bàn xem nên đi trò nào trước.

“Trước tiên thì... phải đi Fujisima chứ!”

“Chơi cái đó đầu tiên á?!” Fujisima là tàu lượn siêu tốc khổng lồ ở đảo Fuji-Ryu. Dù đã xây từ khá lâu, nhưng chất lượng và độ “hú hồn” vẫn giúp nó giữ vững danh hiệu tàu lượn hàng đầu thế giới. Đảo Fuji-Ryu nổi tiếng với các trò tàu lượn mà—nhưng chơi ngay từ đầu thì đúng là dân ghiền tàu lượn rồi?

Thật ra thì tôi cũng muốn chơi nó lúc nào đó trong chuyến đi, nên... chơi luôn đi! Let’s gooo!

“Whoa...” tôi thở ra khi xe bắt đầu lăn chậm rãi lên dốc—càng chậm thì càng làm người ta hoảng. Tôi cảm thấy mồ hôi lạnh túa ra vì biết sắp có chuyện lớn. Với trò tàu lượn, tôi ở mức trung bình—vừa phấn khích, vừa lo lắng. Cảnh vật nhìn từ trên cao thì đúng là đẹp nghẹt thở, nhưng mà... cao quá nên không thưởng thức nổi.

…Và rồi, nó đến.

“Awayuki-chan...”

“Hm?”

Ngay khi tàu chuẩn bị lao xuống, Chami-chan—ngồi cạnh tôi từ nãy giờ—cuối cùng cũng lên tiếng, giọng run rẩy:

“Cứu tớ vớiiii...”

Cậu ấy trông chẳng khác gì một người lính giẫm trúng mìn, nhận ra chuyện đó và cứng đờ người vì tuyệt vọng.

“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!”

“Aha ha ha ha ha ha ha!!!”

Sau khi Fujisima chạy hết vòng và tụi tôi xuống xe, nhìn thấy mặt mũi tái mét của nhau, cả hai phá lên cười.

“Chami-chan, cậu chơi tàu lượn dở tệ luôn á!” tôi thốt lên. “Sao lại chọn cái đó đầu tiên?”

“Vì tớ là một trong số ít người mà mọi người cứ bảo là nhân vật hướng nội, nên tớ định chơi trò đó để ‘phản dame’ cậu!”

“Ờ, nước đi này không giúp cậu cải thiện hình ảnh đâu…”

“Nhưng mà thật sự thì... ôi trời ơi. Tớ nghĩ mình ói một chút trong miệng, còn thấy cả ánh sáng thiên đàng nữa kìa.”

“Cậu suýt vượt qua Barf-zu River rồi đó. Với tốc độ tụi mình đi, ói chắc thành sông luôn ấy.”

“Đừng ví nó với Sanzu River chứ! Cậu lên mode song nhân cách rồi đấy.”

“Aha ha!” tụi tôi cùng phá lên cười.

Giờ thì tôi thật sự vào mode “công viên giải trí” rồi! Sau trò chơi đầu tiên, giọng tụi tôi to hơn, đầu óc cũng như trẻ lại, nghĩa là tinh thần đang lên rất cao. Tụi mình đang thắng thế! Tới đâu chơi hết tới đó nha!

“Mà chắc không nên chơi hai trò tàu lượn liền nhau sau khi vừa tới công viên đâu,” Chami-chan đề xuất.

“Ừ, chen một trò nhẹ nhàng ở giữa cho đỡ choáng,” tôi đồng tình.

“Vậy thì... mấy cái tách quay nhé?”

“Nghe ổn đấy! Đi thôi!”

Đến lượt tụi tôi lên tách, vừa ngồi vào thì Chami-chan nhăn mặt “Hrm…”

“Gì vậy, Chami-chan?” tôi hỏi. “Vẫn còn sốc sau Fujisima à? Cậu muốn xuống không?”

“À, không sao đâu. Chỉ là… tớ vừa nghĩ, lẽ ra nên đi vệ sinh trước.”

“Vậy cậu đi đi cũng được mà. Tớ đợi được.”

“Không sao, không tệ đến mức đó. Chịu được. Với lại, bắt đầu rồi!”

“Yo! Vô nè!”

Tách của tụi tôi bắt đầu quay một cách nhẹ nhàng. Như thường lệ, mấy nhóm khác xung quanh thì quay như muốn bay ra khỏi cái tách vậy, cười đùa hết cỡ. Đúng là cái “chất” riêng của trò này! Nhưng sau Fujisima, nhịp độ chậm này lại hợp với tụi tôi, và chúng tôi bắt đầu trò chuyện.

“Nè, Awayuki-chan?” Chami-chan mở lời.

“Tớ đoán được cậu định nói gì rồi,” tôi đáp. Khi tụi tôi đang bàn xem sau đó nên đi trò nào nữa, thì nhận ra vòng quay sắp kết thúc. Cả hai đều thấy đây là một khoảng khắc nhã nhặn, thư thái... nhưng rồi, ánh mắt cả hai chợt nhìn sang mấy tách đang quay điên cuồng kia.

Thú thật nhé: Tớ muốn quay!!!

Không nhịn được! Bản năng con người thôi—thấy người khác làm là muốn làm theo!

“Cậu có... muốn quay mạnh chút không, trước khi kết thúc?” Chami-chan hỏi.

“Tất nhiên rồi! Quẩy luôn!”

“Vậy thì...”

“FULL POWERRRRRR!!!” tụi tôi đồng thanh gào lên và xoay bàn giữa như muốn phá giới hạn!

“Trời ơi nhanh quá! Hơn cả Salamander luôn!!” tôi hét.

“Eeeek! Hee hee, tóc bay loạn hết cả rồi!!”

Trời ơi, vui quá xá luôn... Mà... ờ... có khi tụi mình quay quá rồi thì phải? Tôi nhìn quanh thì thấy cũng bình thường, nhưng cảm giác thì không—đây là giới hạn thể chất con người rồi đó!

“Á.” Tôi chợt nhớ ra—đây không phải công viên bình thường. Đây là đảo Fuji-Ryu. Và vì nơi đây nổi tiếng với tàu lượn, nên ngay cả trò tách quay cũng có thể... quay không giới hạn!

“Whoaaaaa, tớ sắp bị văng ra rồi áaaa!!” tôi hét.

“C-Cái này nhanh quá! A-A-A, tớ cảm giác nếu không cẩn thận là tè ra mất!!”

“Tớ hiểu rồi. Trà chanh—rót vào tách. Trong tiếng Anh gọi mấy trò này là teacups, đúng không? Tớ cũng muốn trà chanh ghê.”

“Tớ không cho cậu trà nào hết! Giờ không phải lúc để ngớ ngẩn! Giúp tớ dừng nó lại!!”

Xin hãy nhớ: Tách quay là trò “hủy diệt tiền đình” ngụy trang dưới lớp vỏ dễ thương!

Sau khi thoát khỏi vòng xoay địa ngục ấy, tụi tôi tiếp tục đi khắp đảo Fuji-Ryu và tận hưởng từng giây.

Tụi tôi vào một khu nhà ma...

“Áck!!” Chami-chan hét lên. “Có tiếng hét của một cặp đôi normie! Chắc chắn là extrovert!! Phải tránh họ bằng mọi giá! Kinh dị quá trời luôn...”

“Chami-chan, cái đó không phải phần chính của trò đâu.”

Và sau đó, lại thêm một trò tàu lượn nữa...

“T-Tớ cần nghỉ chút!” Chami-chan thở dốc. “Còn cậu, Awayuki-chan... tỉnh bơ luôn ha. Cậu giỏi mấy trò này thật.”

“Tớ không nghĩ vậy đâu, nhưng chắc tớ đã mạnh mẽ hơn hồi xưa rồi. Sau khi xuống tàu lượn, cảm giác nó... giống như uống StroZero ấy. Kiểu... phê phê. Tớ xin phép được shuwa nhé?”

“Không được. Đừng hấp thụ thành phần StroZero từ tàu lượn nữa.”

“Đó đúng là một câu nói đáng để ghi nhớ...”

Và như thế, tụi mình đã thật sự, thật lòng tận hưởng trọn vẹn ngày hôm đó...

“Sau khi chơi xong ở công viên, tụi mình về khách sạn đã đặt trước để nghỉ lại,” tôi kể. “Rồi hôm sau đi dạo vòng vòng ngắm cảnh một chút, rồi mới về nhà!”

“Vui lắm luôn á. Cảm ơn cậu nhiều lắm, Awayuki-chan.”

“Đừng khách sáo! Tớ cũng vui hết biết vì lâu lắm rồi mới đi công viên giải trí. Lần tới mình đi đâu đó nữa nhé!”

: Tee-tee 3000

: Chami-chama, cậu đã bước ra khỏi nhà! Tớ tự hào về cậu lắm!

: Lần sau đi cùng Awa-chan đến love hotel đi

: Ủa, mấy kiểu tụ họp của hội chị em trong love hotel á?

: Tớ có thể tưởng tượng cảnh Shuwa-chan uống StroZero rồi lao vào tấn công Chami-chan ngay khi cô ấy vừa tới

Kaeru Yamatani: Tớ chắc là nếu cố tình gây áp lực thì có thể biến Chami-senpai thành “mẹ thứ cấp” của mình đó.

: Kaeru-chan?!

: Ủa gì kỳ vậy trời

: Từ “mẹ thứ cấp” nghe toàn là hắc ám, dừng lại đi

: Lúc đầu tui tưởng kiểu “gọi ai đó là mẹ” là ám chỉ gì đó R18, nhưng nghĩ kỹ thì chắc Kaeru-chan chỉ muốn được cưng chiều thôi

“T-Tớ không dễ gì thành ‘mẹ’ cho ai đâu nha,” Chami-chan nói. “Em nên cố gắng thành một quý cô độc lập như chị nè.”

“À mà này, tụi mình còn đi mua oden ở cửa hàng tiện lợi lúc đêm khuya nữa. Mà lúc gọi món, thay vì nói là muốn shirataki và trứng, Chami-chan lại lỡ miệng gọi thành shirako và hành tây cơ.”

“Đ-Đừng có kể chuyện đó mà!!!”

: LMAO

: Cưng xỉu luôn

: Tôi hiểu vụ nhầm shirataki với shirako, nhưng hành tây là từ đâu chui ra vậy trời lmaooo

: Cả hai thứ đó có khi còn chả có trong menu oden của conbini ấy chứ XD

: Và rồi cuối cùng, Chami-chan vẫn là chính mình – đúng chuẩn Chami-chan

Và như thế, buổi livestream “hồi tưởng sau sự kiện” của tụi tôi đi đến hồi kết. Nhưng mà...

Tôi đâu có bỏ qua cái câu lỡ miệng đó của Kaeru-chan đâu nha.

Dù đây là kênh của tôi, và tôi là người đầu tiên collab với em ấy, Kaeru-chan vẫn thử bắt chuyện nhẹ với Chami-chan. Không sai được—em ấy đang trưởng thành từng chút một.

Cảm giác ấy khiến tôi thấy thật ấm áp, thật dễ chịu.

...Nhưng không phải vì bản năng làm mẹ gì đâu, hiểu chưa? Tôi chưa sa ngã tới mức trở thành top-mommy đâu, hiểu chưa? Đừng gán cái danh xưng đó cho tôi!!!

Worldcraft Stream

(Buổi Livestream Thế Giới Worldcraft)

Worldcraft – một trò chơi điện tử nổi tiếng toàn cầu – thả bạn vào một thế giới được tạo ngẫu nhiên, gần như vô hạn, không có mục tiêu hay nhiệm vụ cụ thể nào để hoàn thành. Đây là một trò chơi sandbox (hộp cát) nơi bạn có thể xây dựng cơ sở hạ tầng bằng những khối lập phương và sống trong đó theo bất kỳ cách nào bạn muốn. Chỉ riêng ý tưởng này đã là một cuộc cách mạng rồi, nhưng điều còn kỳ diệu hơn là bạn có thể chơi cùng rất nhiều người chỉ bằng cách thiết lập một máy chủ riêng. Chính điều đó khiến nó trở thành lựa chọn hoàn hảo cho Live-On – nơi mà các thành viên luôn tích cực xây dựng cộng đồng. Khoảng một tuần trước, ban quản lý của Live-On đã gửi thông báo rằng họ đã thiết lập máy chủ riêng cho chúng tôi. Một vài thành viên khác đã chơi thử một chút rồi.

Dù trước đây tôi đã từng xem người khác chơi trò này, nhưng đây sẽ là lần đầu tiên tôi tự mình chơi nó. Và vì đây là kiểu sinh hoạt cộng đồng với các thành viên khác, tôi đã phấn khích tột độ ngay từ khoảnh khắc nhìn thấy thông báo.

Tuy nhiên, với một đứa chẳng biết gì về máy tính như tôi, việc cài đặt trò chơi quả thực không dễ dàng gì. Mashiron đã phải chỉ tôi cách làm, và hôm nay cuối cùng tôi cũng đã khởi động được game—vậy nên kể từ ngày hôm nay, tôi sẽ cắm đầu cắm cổ chơi để bù lại quãng thời gian đã mất!

“Pshhh! Ực ực ực ực! Ấy chết.”

: Pshhh!

: ¥155

: Cuối cùng cũng tới! ¥1550

: Tiếng uống nước nghe sướng tai ghê

: Đừng biến thái vậy chứ lol

: Ý tôi là, StroZero có chứa protein mà, đúng không? Vậy nó cơ bản là... tinh dịch

: LOL

: Mấy bạn từng bị thế chưa? Đang uống loại gì khác ngoài StroZero, nhưng nó vẫn có protein. Đừng lo! Giải pháp đã có mặt: StroZero – hoàn toàn KHÔNG chứa protein!

: Thật hả? Quả đúng là “Zero” thiệt ha

: Ồ, thế là siêu healthy luôn! Vậy thì phải mua thôi!

: Quảng cáo kiểu chỉ nhìn mặt tốt ghê

: StroZero có nước đúng không? Vậy cơ bản là…

: Trong thế giới của bạn, mọi chất lỏng đều là tinh dịch à?

: LMAO còn tệ hơn cả thế giới trong Saya no Uta

: Nhìn đâu cũng thấy trắng toát – một thế giới mà ngay cả con người cũng như… nhưng giữa tuyệt vọng đó, chỉ có Shuwa-chan là hiện thân của StroZero. Cô ấy cho tôi lý do để sống tiếp.

: Đợi đã, cô ấy trông như StroZero chứ không phải người à? o_O

: Tôi cần thêm StroZero để hiểu vụ này

: Hả? Shuwa-chan đâu rồi?

: Hình như bị mute

: Vô tình hả?

: Lần đầu tiên tụi mình lo cho cô ấy vì một lý do... bình thường đó

“Ấy chết, xin lỗi mọi người!” tôi lên tiếng. “Shuwa đã quay trở lại! Đây là lon StroZero thứ hai trong đêm rồi, và do cái đầu tiên nên tôi phải đi vệ sinh... Tôi không thể để mọi người gọi tôi là Cô Gái Dội Toilet Vào Mic Trước Khi Kịp Mở Miệng được, nên tôi đã mute mic. Eheh heh!”

: Đừng "eheh heh" nữa... Sự chênh lệch giữa mức độ xấu hổ và chuyện em đang xấu hổ về thật sự quá to

: Tại sao em lại tự chuốc thêm biệt danh đáng xấu hổ vậy chứ

: Âm thanh đầu tiên của buổi stream là tiếng rượu chảy cũng đâu bình thường gì...

: Nhớ lau sạch lon StroZero trước khi uống nha

: Cô ấy đang “chế tạo” StroZero hương vị Shuwa-chan bên trong cơ thể đó, hiểu rồi

: Trời ơi, tôi chưa từng nghĩ cô ấy là nhà máy sản xuất StroZero

: Không biết vị nó thế nào ta

: Chắc là vị giống StroZero thôi

: Nhưng thế chưa đủ thông tin để hình dung!

: StroZero vị Shuwa-chan! Giới hạn thời gian có hạn, hãy nhanh tay!

Alice Soma: Em sẽ mua liền!

: Alice-chan lúc nào cũng có mặt trong mọi stream của Shuwa-chan XD

: Đương nhiên rồi. Tôi cá là cô ấy đang nghe cùng lúc nhiều stream của Shuwa-chan trên hai màn hình, hoặc dùng cả dàn loa để nghe hiệu ứng âm thanh 3D ấy chứ

: Có lẽ nó đổi vị theo thứ nó “hấp thụ” được (trả lời nghiêm túc)

: Giống như Congalala hả?

: Không có thứ gì khác để so sánh à...?

“Chuyển chủ đề chút nhé. Hôm nay, cuối cùng tôi sẽ đặt chân vào server Worldcraft! Tôi biết mọi người đã chờ đợi lâu lắm rồi! Xin lỗi vì để mọi người đợi—việc cài đặt hơi lằng nhằng một chút.”

: Ahhh, cuối cùng cũng đến rồi...

: Ngôi sao luôn đến trễ!

: Sự kiện này sẽ làm rung chuyển thế giới VTuber

: Cô ấy chắc chắn sẽ làm ra trò gì đó điên rồ!

: Bahaha, nói chuyện như thể Ma Vương vừa giáng lâm vậy

“Nhưng mà trước khi trở thành thành phần quẩy banh server, tôi muốn trả lời vài câu hỏi Castella đã gửi trước. Ở lại với tôi chút nhé!”

Q: Có điều gì cụ thể mà bạn muốn xây trong Worldcraft không?

“Nếu không được chọn gì hết, thì là Stro. Nếu được nhượng bộ, thì là Zero. Tôi có thể chấp nhận StroZero—nhưng nếu được mơ mộng, tôi muốn xây St***g Zero.”

: Nhưng đều là một thứ mà XD

: Ủa, khoan. Có khi khác nhau thật? Giống như Frizz nâng cấp thành Kafrizz

: Nghe như chuyện ai cũng biết ấy, mà rượu thì nâng cấp thành gì được?

: Để nhóm theorycraft lo vụ này!

: Xin chào, đây là đội thám tử, cơ thể bọn tôi cứng như đá và... cái kia cũng vậy

: VỀ NHÀ ĐI

: Lmfao

: Ok, tôi sẽ bắt đầu làm mod thêm StroZero vào game như một item

Q: Ay bby, muốn chút StroZero hem?

“Ồ? Có gan đấy khi dám xin StroZero từ tôi. Cậu đã “xả hết” phần StroZero còn lại trong người chưa? Đã khấn nguyện cho Moontory chưa? Trái tim cậu đã sẵn sàng run rẩy trong sung sướng khi nghe tiếng bật nắp “pshhh” trước màn hình máy tính chưa?”

: Ê! Đặt cái văn bản đó xuống đi! Cậu không biết nó từ đâu tới đâu!

: Tôi cá cái người gửi Castella đó giờ đang thấy hơi hối hận

: Nghe kỹ lại thì cô ấy cơ bản đang rủ uống chung đó XD

: Ủa thiệt hả...?

: Shuwa-chan biết cầu nguyện à? Tự hào ghê

: “Lạy Cha, con cảm tạ vì món quà ban cho chúng con, a-hựmmm...”

: Đừng nói kiểu đó như kiểu "Amen" nữa lmao

: Samen ¥19191

: Thôi, ngưng nói mấy thứ IQ thấp lại đi lol

: Gợi ý: đọc 1919 thành “iku, iku”

Q: Shuwa-chan nghĩ sao về rượu khác ngoài StroZero?

Tôi thì chỉ uống rượu vang và sake thôi, nên muốn nghe ý kiến chuyên gia của chị.

“Tôi nghĩ rượu khác ngoài StroZero cũng tuyệt lắm! Chỉ là... dù có uống thứ gì khác, não tôi vẫn quay về với StroZero. Tôi gần như đã thua rồi. Dù có quay lưng lại về mặt thể xác, trái tim tôi vẫn luôn hướng về nó... Một mối tình non nớt và xấu hổ quá phải không?”

: Này này, đừng làm như em là người từng trải ấy lol

: Một cú chuyển mượt mà bất ngờ sang chủ đề tình yêu LMFAO

: Điều đáng xấu hổ là cái bộ dạng bây giờ của em đó

: Khoan, cô ấy là chuyên gia thiệt hả?

Q: Xin lỗi vì nhắn tin từ bên ngoài StroZero

Goo goo! Ba boo ba boo!

Waaahhhhhh!!!

Wahh… strozero…!

“Ôi! Từ đầu tiên của em bé là StroZero! Có vẻ tương lai của em sáng lắm đây!”

: Chỉ riêng việc xin lỗi vì nhắn từ “ngoài StroZero” đã cho thấy bạn là người có tâm rồi!

: Từ ngoài... gì cơ? Thế nghĩa là tụi mình đang “bên trong” StroZero hả...? Không hiểu luôn

: Đừng để bị trói buộc bởi lẽ thường ở Gensok-- à nhầm, buổi stream này!

: Tôi chưa từng thấy ai có câu nói đầu đời ngang tầm Yuujiro Hanma như vậy

: Tôi muốn nhìn mặt cha mẹ em bé này, và... đó, trên màn hình kìa!

: Chắc hồi bú mẹ cũng toàn StroZero thôi

Kaeru Yamatani: Mình ghen tị đến xanh cả người đây này.

: Kaeru-chan đến rồi!

: Thấy chị dạo này collab nhiều lại, nhẹ cả người luôn á (giọng ông bố phía sau)

: Ôi tuyệt thật! Để tôi làm Papa cho! ¥10,000

: Khoan đã, tôi mới là Papa sẽ mua cho em mọi thứ em muốn! Tôi không nhường vị trí “ông bố đỉnh nhất” đâu nhé! ¥2,000

: Làm ơn đừng biến khung chat thành cuộc chiến sugar daddy nữa mà...

: Wait, đây không phải nghĩa tôi nghĩ mỗi khi nghe “top-daddy” đâu nhé

: Ngay cả sữa mẹ cũng là hàng của Live-On!

Q: Shuwa-chan luôn biết mình đang ở đâu. Cô ấy biết điều đó vì cô ấy biết nơi nào không có StroZero.

Bằng cách trừ nơi cô đang ở khỏi nơi không có StroZero, hoặc ngược lại—lấy giá trị lớn hơn—cô thu được một “độ lệch.”

Hệ thống phụ sản xuất StroZero của Shuwa-chan sử dụng độ lệch này để tạo ra lệnh điều chỉnh, nhằm di chuyển StroZero từ nơi có (tủ lạnh) đến nơi không có (bụng cô), và khi đến nơi trước đó chưa có (bàng quang), thì giờ nó đã có (nước tiểu).

: Kiểu... sao nghe nó gần như có lý thế nhỉ LMAO

: Ôi, trúng ngay vào nỗi nhớ tuổi thơ luôn

: Giờ... là đàn ông rồi, nhỉ...?

: Chờ đã, có thật sự hợp lý không? Tôi khá chắc là vẫn chưa XD

: Cần mua hệ thống dẫn đường StroZero gấp!

“Tiếp theo… ừm, chắc cũng đến lúc bắt đầu chơi rồi nhỉ. Giờ mình sẽ đăng nhập vào server riêng—tên là Live World đó, woohoo! Mình sẽ chơi ở chế độ Life Mode nha!”

Game này có hai chế độ:

Life Mode: nơi quái vật sẽ xuất hiện, có thanh thể lực và đói, và bạn phải tự thu thập tài nguyên để sinh tồn.

Build Mode: nơi bạn có thể bỏ qua hết mấy cái đó và chỉ tập trung xây dựng.

Nhưng tôi nghĩ với livestream thì bất ngờ mới là thứ hấp dẫn, nên tôi quyết định sẽ chơi Life Mode là chính, chỉ dùng Build Mode khi cần xây công trình lớn.

“Đăng nhập được rồi nè!”

Trời trong xanh, dưới bầu trời ban ngày rực rỡ, tôi xuất hiện trên một vùng đồng cỏ nguyên sơ, với tạo hình nhân vật đầy đủ kết cấu.

“Nhìn nè! Mình mặc áo phông ‘Tôi Yêu StroZero’ nè! Mà còn có thể chuyển sang chế độ Awa-chan với trang phục ngoan hiền nữa cơ!”

Tôi chạy nhảy tung tăng như thỏ con, nhưng giữa thiên nhiên bao la này, tôi chỉ như một hạt cát nhỏ. Không có bất kỳ công trình nhân tạo nào cản đường khiến tôi vừa phấn khích, vừa cảm thấy cô đơn như đang khám phá một thế giới chưa từng được biết đến.

Vì mới mở được vài ngày nên chắc mấy Liver khác cũng chỉ vừa mới bắt đầu xây mấy cái căn cứ tạm để ở thôi. Một ngày nào đó, tôi muốn cùng mọi người xây một ngôi làng—rồi thành thị, rồi còn hơn thế nữa.

Cuộc đời thứ hai của Awayuki Kokorone trong Worldcraft bắt đầu từ đây!

“Không biết quanh đây có gì hay ho không ta?” tôi lẩm bẩm, vừa lang thang vô định. Vì tôi vừa mới “giáng thế” xuống thế giới này, nên còn mù tịt, chưa biết trái phải ra sao. Tạm thời, tôi quyết định khám phá khu vực xung quanh.

Nơi đây có khá nhiều cây và ít đồi, là địa hình lý tưởng để sống. Tôi bắt đầu tìm một chỗ ưng ý để dựng căn cứ tạm thời.

“Woa!”

Khi đang đi lang thang qua đồng cỏ, vừa hỏi mấy thứ không hiểu vừa trò chuyện với người xem, tôi thấy địa hình thay đổi lần đầu tiên. Là cát—nhưng không phải kiểu sa mạc, mà giống như... bãi biển. Và ngay phía bên kia bãi cát đó là...

“Biển kìa!”

Tôi reo lên như mọi nhân vật anime từng thấy khi lần đầu nhìn thấy biển. Cảnh chân trời trải dài trên mặt nước thật tuyệt vời!

“Ra là có nước gần đây nhỉ?” tôi nghĩ. Ngoài đời thật tôi cũng đã mấy năm chưa ra biển, nên dù chỉ là biển "chibi" trong game thì cảm giác vẫn mới mẻ. Okay! Tạm dừng ở đây để tập trung khám phá khu vực này.

“Ồ, có đất sét nữa nè... Ủa khoan đã…”

Khi đang đi dọc theo bờ biển, tôi nhìn thấy ở phía xa có một công trình trông như một căn nhà gỗ. Một thứ gì đó rõ ràng do con người xây dựng, tức là một Liver khác đã tạo ra nó.

Vì Live World chỉ mới được mở gần đây, nên khả năng cao là vẫn có người đang sử dụng nó.

“Chẳng lẽ mình sắp gặp người đầu tiên?!?!” tôi nói trong sự háo hức.

Tôi chạy vội về phía căn nhà, nhưng đúng lúc đó, cơ thể tôi như bị chặn đứng lại—hệt như một vận động viên đoạt huy chương vàng tiếp đất hoàn hảo.

Một người chơi khác vừa hào hùng lao ra khỏi cabin.

Nhưng lý do tôi đứng hình không phải là vì ngưỡng mộ được gặp một Liver khác.

Người phụ nữ đó có mái tóc đỏ rực dài bay trong gió—dù là kiểu khối vuông, biến dạng đi chăng nữa thì vẫn rất đẹp—cô ấy đứng nhìn ra biển, trông như thể là người đầu tiên được sinh ra trong thế giới này.

Tại sao tôi lại nghĩ như vậy à? Để tôi giải thích:

Cô ấy ở đó, đầy tự tin, trần trụi như thể khái niệm “che chắn” chưa từng tồn tại trong từ điển sống của mình.

Vâng. Tất cả đều là màu da.

Cô ấy đang đứng giữa gió biển… hoàn toàn khỏa thân.

“Là… Là…”

Tôi không vòng vo nữa. Cảnh tượng khiến tôi đơ người chính là: Sei-sama, không mặc gì cả.

“LÀ BIẾN THÁIIIIIIIIIIIIIII?!?!”

: Lmfaoooooo

: Nói như chị không cùng hội vậy á!

: Quả là xui rủi cho một lần chạm mặt đầu tiên lại là Sei-sama

: Lmao, chị xử lý nó như kiểu gặp quái vật random ấy

: Hóa ra Live World không chỉ có một, mà có hẳn vài Ma Vương

: Đây là Ishura hả trời?

: Ai cũng mạnh. Ai cũng biến thái. Ai cũng là diễn viên hài. Ai cũng là Ma Vương. Và không ai có chút thường thức nào cả.

: Quả là thảm họa luôn...

Đó chính là khoảnh khắc đã khắc sâu một điều vào tâm trí tôi—rằng cho dù là trong thế giới của Worldcraft, Live-On vẫn luôn là Live-On.

“Á á á! Cô ấy đang tiến lại gần?!”

Sei-sama, hoàn toàn khỏa thân, không một chút ngại ngùng, vừa nhìn thấy tôi là tiến thẳng đến.

“Khoan đã! Dù đây là game, thì vẫn là Sei-sama đang trần như nhộng mà?! Cái này nhạy cảm đấy! Không lẽ mình bị ban thật sao?! Mình phải xoay cam xuống đất ngay!”

Tôi lập tức quay camera xuống đất trong hoảng loạn, ngay khi Sei-sama gửi tin nhắn qua chức năng chat trong game:

<SeiUtsuki> Hê lô! Là tôi đây, Sei-sama! Nếu em nghĩ rằng mình vừa nhìn thấy chị khỏa thân thì hành động tiếp theo của chị sẽ khiến cậu lạnh cả sống lưng!!!

“Đừng nói là chị sắp lột luôn da người đấy chứ?! Chị đúng là kẻ cuồng khoe thân!”

Chị ta liên tục làm những trò có nguy cơ phá nát buổi stream của tôi! Tôi vừa mới tìm được một Liver khác, thế mà đúng như bình luận kia nói—đụng phải một con trùm! Mà còn là một con trùm sở hữu chiêu “xóa sổ kênh stream bất cứ lúc nào xuất hiện trên màn hình”!

: Được thấy Shuwa-chan cúi mặt vì ngại ngùng! Dễ thương quá đi~

: Ngại đâu mà ngại, chị ấy đang cảm nhận mối đe dọa tới tài chính của mình đó chứ

: Người Không Bao Giờ Được Cho Lên Sóng ¥2000

: Slenderman???

: XD Sei-sama giờ thành yếu tố kinh dị luôn rồi

Tôi tức tốc gõ phím phàn nàn với Sei-sama:

<AwayukiKokorone> Mặc đồ vào ngay đi! Chị sẽ làm em bị ban mất đấy!

<SeiUtsuki> Đừng lo. Chị từng ở trạng thái này suốt hơn mười tiếng trong thế giới tạm thời lúc stream, mà vẫn không vấn đề gì. Trong Live World cũng được luôn. Dường như do mọi người chỉ là khối vuông, nên không bị tính là nội dung nhạy cảm.

<AwayukiKokorone> Ồ? Vậy thì... đỡ lo thật.

<SeiUtsuki> Tôi có thể là biến thái, nhưng tôi cũng là một quý cô. Tôi không đời nào làm hại những bé mèo con dễ thương cả.

<AwayukiKokorone> Làm ơn đừng nói câu đó khi chị đang hoàn toàn khỏa thân omg

Tôi nghĩ, nếu chính Sei-sama từng stream trong tình trạng này mà không vấn đề gì, thì chắc là đúng thật. Dù không còn phải lo bị ban, tôi vẫn chẳng thích để chị ta lên hình chút nào—nhưng dù sao, chị ấy cũng là tiền bối, nên tôi cũng nhẫn nhịn mà xoay lại camera.

Dù toàn thân mang màu da, ít ra cũng không có chi tiết như... đầu ti, nên tôi tạm thời chấp nhận được. Được rồi, cứ coi như chị ấy đang mặc một bộ đồ bó màu da vậy.

<SeiUtsuki> Dù sao thì, chào mừng đến với bãi biển khỏa thân của tôi! Hãy cởi bỏ xiêm y và giải phóng bản thân khỏi xiềng xích xã hội! Cùng nhau cảm nhận toàn bộ cơn gió của thiên nhiên nào!

“Dù có muốn thì tôi cũng không thể! Mà sao chị lại có cả texture khỏa thân?!”

<AwayukiKokorone> Tôi đâu có texture như vậy đâu

<SeiUtsuki> CÁI GÌ?! Nghe đây, Awayuki-kun, và nghe cho kỹ!

Bãi biển khỏa thân đã trở thành địa điểm cực hot đến mức còn được dùng cho các chuyến đi thực tế của học sinh cấp ba đấy!

Khỏa thân hoàn toàn là biểu tượng của đẳng cấp trong thời đại này!

Hãy vứt bỏ mớ giẻ rách đó đi và lướt theo làn sóng xu hướng!

Cậu không cần tô điểm gì cho bản thân cả! Việc che giấu chính là sự xúc phạm đối với vẻ đẹp thật sự!

<AwayukiKokorone> KHÔNG HỀ! Đây là thể loại thế giới eromanga nào thế này?!

Cô ta lấy đâu ra dũng khí để giả vờ như đó là lẽ thường?!

Không những thế, chị ta còn cứ nhảy quanh tôi như đang thực hiện nghi thức kỳ quặc nào đó. Tôi chỉ mong chị dừng lại. Tôi vốn rất thích cơ thể phụ nữ, nhưng không hiểu sao toàn thân tôi lại đang phản ứng như muốn đào thoát khỏi tình huống này.

Sei-sama đã đi quá xa rồi—chị ta đang tận hưởng Worldcraft theo cách của riêng mình. Có thể đó là "cách chơi đúng", nhưng đúng là... mệt não thật sự.

Trời ơi... lẽ ra mình nên làm vài lon StroZero trước đã...

Nhưng ngay khi tôi đang suy nghĩ xem phải tiêu diệt con Ma Vương này bằng cách nào, thì một Liver khác bất ngờ nhảy vào khung chat:

<HareruAsagiri> Ủa, hai người có vẻ náo nhiệt quá ha? Tò mò quá nên tôi vừa trồi lên từ dưới biển luôn nè

Hareru-senpai tới rồi!!! Tôi hét lên trong lòng.

Tuyệt! Mình sẽ mách với chị ấy về Sei-sama! Chắc chắn chị ấy sẽ can thiệp gì đó!

Trong lòng rộn ràng vì vừa được gặp người tiền bối mà tôi cực kỳ ngưỡng mộ trong thế giới Worldcraft này, tôi hướng ánh nhìn về phía biển...

Hareru-senpai quả thực đang đứng đó.

Nhưng tôi lại tiếp tục câm nín—cũng như lúc thấy Sei-sama khỏa thân hoàn toàn.

Không phải vì Hareru-senpai cũng trần trụi. Chị ấy có mặc đồ. Nhưng...

Bộ “trang phục” ấy chủ yếu là các dây da màu đen quấn quanh phần thân trên và chân, để lộ gần như toàn bộ da thịt.

Thực ra thì, tôi đã từng thấy kiểu này rồi. Phong cách thời trang đó—lần đầu xuất hiện cách đây hơn hai mươi năm, và đến giờ cả thế giới vẫn chưa theo kịp—không thể nhầm lẫn vào đâu được.

c9a7889a-5854-4e34-a2d7-bb420c2f9ba4.jpg

<HareruAsagiri> YO! SAY!!!

“Nishikawaaaaaaaaaaa?!?!”

<HareruAsagiri> Ha ha ha! Có chuyện gì thế, Shuwacchi? Trong cái thời tiết rét run này, em đã nhìn thấy bộ outfit màu cam cháy của chị—người anh em của nước xịt khử mùi—vẻ quyến rũ của đôi chân trần, đôi cánh đơn độc giao nhau... và giờ thì không nhúc nhích nổi vì quá khâm phục sao?!

<SeiUtsuki> Hmm. Quả không hổ danh Hareru-senpai. Có khi chị hợp với gu thời trang của em thật đấy.

<HareruAsagiri> Yay! Seisei khen chị kìa!

“Chị vừa nhồi bao nhiêu cái tham chiếu vậy trời?! Tôi còn chẳng hiểu chị đang nói cái gì luôn ấy!”

Nguy hiểm thật—liên tiếp hai biến cố không lường trước đã khiến não tôi quá tải và đứng hình.

“Tôi thề là hai người đúng kiểu tự do level max luôn đó...”

Đây chính là lễ rửa tội của tôi vào thế giới Live-On.

Dù có bao nhiêu thời gian trôi qua đi nữa, vài phút ngắn ngủi này vẫn sẽ in hằn mãi trong não tôi.

Bình tĩnh lại nào, Awayuki. Cậu đang đối đầu với những tiền bối đã có mặt từ buổi sơ khai của Live-On đấy, nhớ không?

Kích hoạt StroZero trong não lên! Tăng cường độ sủi bọt ngay!

: Một lễ diễu hành toàn gái hài hước từ lúc mới xuất hiện luôn...

: Tôi không nghĩ người phụ nữ khỏa thân nên được nói về thời trang lol

: Shuwa-chan đã bị ép phải phản bác bằng giọng hét như Beauty trong Bobobo... Đây chính là Vùng Đất Quỷ dữ!

: Mà truyện đó tôi nợ nó cả tuổi thơ luôn

: Dạo này Shuwa-chan có vẻ bình thường hơn nhỉ? (tôi biết mình đang ảo tưởng)

: Lý do Shuwa-chan trông bình thường, lý do Live-On có thể quản lý tất cả mọi người, lý do nhân loại tồn tại, lý do vũ trụ ra đời—tất cả là nhờ Asagiri-san!

: Mọi thứ trên đời là nhờ Asagiri-san ¥20,000

: Ôhh, “tự do” giống trong SEED! HA HA HA

: Yên nào lmaoooo

<HareruAsagiri> Shuwacchi, chào mừng đến với Live World!

<SeiUtsuki> Chị đã chờ em đấy, bạn thân và vợ của chị.

<AwayukiKokorone> Xin lỗi vì tới trễ... Và em sẽ “cho chị ăn đấm” sau đó, Sei-sama.

<SeiUtsuki> Ơ nhưng tại sao~? Chị đang chào đón em nồng nhiệt đấy chứ, giống như cặp đôi yêu xa gặp lại nhau sau bốn tháng ấy!

<HareruAsagiri> Harerun cũng không muốn em phải lo lắng đâu nha!

<SeiUtsuki> Hể?

Hee hee. Lúc đầu thì tôi hơi sốc, nhưng cảm giác yên tâm dâng lên khi biết rằng ở thế giới nào, mọi người vẫn luôn là chính họ.

<HareruAsagiri> Giờ tôi phải đi lấy sữa từ sở thú của người trông thú. Tạm biệt nhé!

<AwayukiKokorone> Rõ rồi ạ!

<SeiUtsuki> Nhớ cẩn thận đó nha~

Lần đầu tiên tôi có cảm giác gần gũi đến vậy với Hareru-senpai trên sóng stream...

...Khoan. Chẳng phải điều đó có nghĩa là—?

: Tôi mới để ý, đây là collab đầu tiên của Shuwa-chan với Hareru-senpai hả?!

: Thật vậy á?

: Nghĩ lại thì đúng đó

: Họ từng cùng xuất hiện trong buổi stream mừng bật kiếm tiền và MV bài hát của Shuwa-chan, nhưng không chắc có gọi là collab được không

: Cuộc gặp đầu tiên giữa nhân vật chính đời đầu và nhân vật chính thế hệ mới!

: Trời ơi, tôi thật sự rưng rưng luôn rồi...

“Thật đấy hả?!”

Khoan, đây đúng là collab đầu tiên của tôi với Hareru-senpai! Thật mà, đúng không? Mà như vậy có nghĩa là... nghĩa là...!

Chết rồi, lâu lắm rồi tôi mới thấy mình rối bời như vậy!

Tôi còn cảm thấy tim đập thình thịch nữa... Vội vã, tôi gõ tin nhắn chat ngay khi Hareru-senpai chuẩn bị rời đi:

<AwayukiKokorone> Hareru-senpai! Cảm ơn chị vì buổi collab đầu tiên ạ!

<HareruAsagiri> Ồ? Ồ, đúng thật! ...Mà lần đầu với chị mà chỉ vậy thì hơi thiếu gì đó nhỉ?

Em có muốn... làm điều gì đó hoành tráng hơn nữa vào dịp sau không?

<AwayukiKokorone> Điều gì... hoành tráng hơn...?

<HareruAsagiri> Heh heh heh! Hãy trông chờ vào nó nhé~

Để lại một lời gợi mở đầy bí ẩn, Hareru-senpai rời đi.

“Collab với Hareru-senpai... Collab...”

Tôi vừa đốn cây lấy nguyên liệu gần căn cứ của Sei-sama, vừa để đầu óc lặp đi lặp lại đúng một suy nghĩ đó, chắc phải đến lần thứ mười.

Tôi thấy hồi hộp, nhưng trên hết là háo hức. Dù Chami-chan có vượt mặt tôi trong khoản đó, tôi cũng không chắc tối nay mình ngủ nổi không nữa...

<SeiUtsuki> Awayuki-kun, sắp tối rồi đó. Em có giường chưa?

“Cái gì? Tới giờ đó rồi á?!”

Chắc do tôi mải mê làm việc quá mà quên cả thời gian. Khi trời tối trong game này, đủ loại quái vật sẽ xuất hiện tấn công bạn. Giờ mà gặp tụi đó thì tôi tiêu chắc.

Tôi cần làm một cái giường, và vì đây là server nhiều người nên nếu cả nhóm cùng ngủ thì có thể skip thẳng tới sáng.

Tiếc là tôi chưa có len từ cừu nên có muốn cũng không làm được. Hay tôi cứ log out tạm thôi nhỉ?

<SeiUtsuki> Nếu em chưa có, chị có giường đôi trong nhà đấy. Muốn ngủ chung không?

<AwayukiKokorone> Cảm ơn rất nhiều...

Tôi cố tình không hỏi lý do tại sao chị ấy lại có giường đôi khi bước vào nhà và nằm xuống.

Nhưng rồi, không hiểu vì sao, Sei-sama lại nhảy lên giường và bắt đầu cử động lặp đi lặp lại.

Hử? Cái gì đây? Chơi ở góc nhìn thứ nhất nên tôi không thấy rõ. Đổi góc nhìn sang camera bên ngoài xem sao—và tôi ngay lập tức hối hận.

Sei-sama đang spam nút ngồi xổm ngay trên người tôi.

<SeiUtsuki> Ahn, ahn, ahn~ Em yêu ơi, vợ yêu của anh—StroZero ơi! Cái nút bật của em chặt đến mức đồ bí mật của anh tràn ra khỏi túi bốn chiều mất rồiiiii!

“Câm miệng và nằm xuống đi.”

Và thế là tôi mất zin giao lưu thân thiện vào tay Sei-sama.

“Được rồi! Đến lúc bắt đầu hành trình hôm nay rồi!”

Sáng hôm sau trong game, tôi bắt đầu đi tìm chỗ dựng căn cứ tạm, giờ đã có đủ nguyên liệu cần thiết. Thực ra thì, Sei-sama còn tặng tôi cả cái giường mà tôi lo không có.

“Không có giường thì đêm ngủ phiền mọi người lắm. Cứ dùng cái này thoải mái nhé, và cũng... tưởng tượng nó là tôi luôn.”

Chị ấy nói vậy đấy. Có hơi quá đà, nhưng cũng phải thừa nhận là chị ấy chu đáo.

Nếu sau này tìm được vật phẩm gì ngon, nhất định tôi sẽ tặng lại chị để đáp lễ.

Hôm đó tôi chủ yếu tìm quanh rừng, nhưng cây cối rậm rạp quá nên hơi bí bách.

Cuối cùng, tôi đi xa hơn và... “Woa!”

Tôi đã ra khỏi khu rừng. Địa hình bên ngoài cũng không có gì đặc biệt—chỉ là đồng cỏ thôi—nhưng có một ngọn đồi nổi bật đứng sừng sững giữa vùng đồng bằng.

Tôi như bị nó hút lên khi trèo đến đỉnh. Dễ thấy, dễ tìm, tầm nhìn đẹp, lại có động vật quanh đây—rất thích hợp để sống!

“Quyết định rồi! Đây sẽ là căn cứ tạm thời của mình!”

Tôi nhanh chóng chồng các khối gỗ lên nhau, dựng nên một ngôi nhà nhỏ đủ cho hai người ở vừa khít.

Nhìn từ ngoài thì trông nó giống như một cục đậu hũ khổng lồ, nhưng không sao—ưu tiên đầu tiên là sống được đã.

Dù sao cũng chỉ là căn cứ tạm thời nên ngoại hình không quan trọng lắm.

Chỉ nghĩ đến việc sau này sẽ mở rộng ra thôi cũng đã thấy phấn khích rồi.

“Ừm. Đây là điểm dừng khá ổn đấy! Mình nghĩ dừng ở đây cho hôm nay là hợp lý. Từ giờ mình muốn làm điều này thường xuyên hơn, nên mong mọi người lại đến xem tiếp nha!”

Cuộc sống thật sự của tôi trong Worldcraft – bắt đầu từ StroZero – chỉ mới bắt đầu thôi!