Chương Ba
Dagger khủng hoảng
“Em... em gây ra một lỗi cực kỳ nghiêm trọng trên stream.” Giọng Dagger-chan nghe chán nản vọng đến tai tôi qua điện thoại.
“Chị cũng thế,” tôi đáp lại với tất cả sự bình tĩnh còn sót lại.
“Không, không, chị không hiểu đâu. Vấn đề này nghiêm trọng hơn nhiều, cực kỳ nhiều.”
“Thật à?”
Cuối cùng, cảm nhận được tính cấp bách của tình hình, tôi ngồi thẳng dậy và nghiêm túc nghiền ngẫm lời Dagger-chan. Bị sa thải ư? Còn tệ hơn cả những gì tôi từng làm? Chuyện đó... có khả thi không? Bị đuổi khỏi Live-On á? Đây là công ty đã chịu đựng tôi, người mà cái stream bình yên nhất cũng đủ thành cơn ác mộng PR đối với người khác. Đây là công ty có thể nhìn tôi và nói: “Ồ, cậu muốn làm VTuber chuyên review những cái tên LINE-like của game eroge để né bản quyền? OK luôn! Cứ làm thoải mái nhé!” mà chẳng hề chớp mắt. Vậy thì... sao có thể bị đuổi việc được?
Mấy suy nghĩ đó chẳng giúp ích gì. Tốt hơn là tiếp tục nghe Dagger-chan nói hết. “Em... có thể kể chuyện gì xảy ra không?”
“Ừ,” Dagger-chan đáp. “Chị còn nhớ sự kiện Valentine chứ?”
“Lúc bọn mình làm chocolate ấy à?”
“Chị nhớ chị có tặng em một món quà hôm đó không?”
“T...”
“Đó là một lon StroZero, đúng chứ.”
“Z...”
Lạ thật. Thật sự rất lạ. Tôi vừa quyết định sẽ nghe Dagger-chan nói hết, nhưng giờ đây có một phần rất lớn trong tôi muốn lập tức cúp máy, ném điện thoại ra cửa sổ và đổi số ngay.
“Master? Chị ổn chứ?”
“Chị... Chị ổn! Ổn hoàn toàn! Ha ha ha. Chị có làm chuyện đó thật nhỉ?” Giọng tôi bắt đầu run, nên tôi nói to hơn để bù lại. Dù thế nào thì sự lo lắng vẫn lộ rõ mồn một.
Bình tĩnh. Bình tĩnh lại nào, Awayuki! Cô em dễ thương, quan trọng của mình đang tìm đến mình để xin lời khuyên. Mình từng trải qua chuyện y chang thế này. Ít nhất thì cũng phải chia sẻ kinh nghiệm chứ. Đừng có cuống lên chỉ vì nhắc đến chữ SZ. Với lại, chưa chắc chuyện sẽ tệ như mình nghĩ đâu! Nghe cô ấy nói hết đi!
“E-Em nói tiếp đi,” tôi giục.
“Chị chắc chứ? OK, thế này nhé. Chị tặng em lon StroZero, mà vì đó là quà từ chị, em không muốn chỉ uống cho xong. Em định để dành cho dịp đặc biệt.”
“OK.”
“Rồi khi em khoe với viewer, họ bảo nên uống ngay trên stream tiếp theo.”
“OK.”
“Nên em kiểu: ‘Ừ, nghe hay đấy!’ và đồng ý luôn. Và đúng vậy, cái ‘stream tiếp theo’ đó chính là hôm qua.”
“OK.”
OK.
OK, OK, OK, OK.
“Dagger-chan, em cho chị địa chỉ nhà được không?”
“Địa chỉ? Được thôi, nhưng để làm gì?”
“Để chị đến ngay bây giờ, quỳ gối xin em tha thứ.”
“Chị... cái gì cơ?!”
“Không, em nói đúng. Chị không cần làm thế. Chị xin ngay bây giờ. Giờ chị đang quỳ đây, Dagger-chan, xin em tha lỗi cho chị.”
“Cái... Hả?! Không, không, em không có ý đó! Sao tự dưng chị xin lỗi? Dừng lại, dừng lại!”
Trán tôi dí sát sàn khi hét lên hết cỡ: “Bởi vì... Bởi vì tất cả là lỗi của chị chứ còn gì nữa?!”
“Không! Này, Master, nghe em nói! Người làm hỏng chuyện là em!”
“Nếu chị không lén bỏ đồ uống có cồn vào túi em thì đã chẳng có chuyện này! Sao chị lại nghĩ đó là ý hay nhỉ?! Cơ bản là kiểu như chị đang nói với em: ‘Có vấn đề à? Buồn à? Uống một ngụm đi!’ Chị phải làm gương tốt cho em mới đúng, chứ không phải bảo em nhấn chìm nỗi buồn trong rượu! Chị xin lỗi! Xin lỗi nhiều lắm!!!”
“Đừng xin! Quà của chị làm em vui lắm! Chuyện hôm qua hoàn toàn là lỗi của em vì để cảm xúc lấn át! Em không nghĩ chị làm sai gì cả. Thật đấy, chị là senpai tuyệt nhất em từng có!”
“Em nói thật chứ? Em gọi cho chị chỉ để xin lời khuyên, không phải để bắt chị chịu trách nhiệm à?”
“Đúng! Chị là người đầu tiên em gọi vì em tin tưởng lời khuyên của chị, Master! Em không định trách chị đâu. Xin lỗi nếu lời nói khiến chị hiểu lầm. Giờ em chẳng nghĩ được gì cho rõ ràng cả.”
“Không, không, chị xin lỗi. Đó là lỗi của chị. Chị hỏi em kể hết câu chuyện, chị không nên phản ứng như vậy. Chị cũng hoảng, nhưng giờ chị ổn rồi.”
Nghe Dagger-chan bình tĩnh lại, tôi cũng làm được điều đó. Dagger-chan là người ít châm biếm, ít mỉa mai nhất trên đời này, tôi tự nhủ. Đáng lẽ mình phải nghe cô ấy nói hết trước khi kết luận. Bình tĩnh nào. Hãy là người mà Dagger-chan tin tưởng. Nếu đến nghe còn không làm được, thì khuyên nhủ kiểu gì?
“Được rồi, chị hiểu sơ sơ rồi,” tôi nói sau khi lấy lại tinh thần. “Chị biết điều này có thể khó cho em, nhưng chị cần em kể chính xác em đã làm gì để ‘gây họa’. Đây là phần quan trọng—em làm được chứ?”
Đó là cốt lõi của vấn đề. Tôi phải biết chi tiết chuyện gì xảy ra mới có thể cho lời khuyên đúng.
Dagger-chan rên khe khẽ rồi khẽ nói: “Được.” Có vẻ cô ấy vẫn tin tưởng tôi, dù tôi phản ứng trẻ con lúc đầu.
Vậy nguyên nhân của cái “gây họa” nghiêm trọng đến mức làm Dagger-chan hoảng loạn là gì?
“Họ nói một bức ảnh bằng cả ngàn lời nói, nên... đây.”
Tôi nhận được một đường link video từ Dagger-chan. Tiêu đề video là: “Nhờ một chút dũng khí lỏng, cuối cùng Dagger-chan cũng... [Live-On]”.
Đây là đoạn clip dính phốt sao? Hơi thiếu tinh tế khi ai đó cắt ra, nhưng kệ. Tiêu đề thì đúng kiểu câu view, đặt nhiều câu hỏi hơn là trả lời.
“Xem đi, chị sẽ hiểu,” cô ấy nói.
“Được. Đợi chị một chút.”
Tôi nhấp vào link và thấy đoạn clip stream của Dagger-chan. Người cắt còn thêm mốc thời gian, chỉ ra rằng nó từ ngày sau sự kiện Valentine.
“Ta-da! Mọi người nhìn này, nhìn này! Nhìn xem món quà chia tay hôm qua mà Master tặng mình!”
Cùng lúc với giọng nói hồ hởi của Dagger-chan, màn hình hiện một bức ảnh chụp lon StroZero đặt ngay ngắn ở giữa tủ lạnh. Gần như chắc chắn là cái tôi tặng.
: LOL ¥220
: trời ơi, cô ấy tặng cậu một phần thân thể của mình như Anpanman vậy
: tôi đang tuyệt vọng tìm cách chứng minh đây là quấy rối tình dục
: đừng làm thế, kouhai
: nói KHÔNG với uống rượu khi chưa đủ tuổi
“Mình chưa từng uống StroZero bao giờ, nhưng mình hoàn toàn đủ tuổi hợp pháp nhé! Nhưng nhìn đi, mọi người nhìn đi! Mình biết mình phải uống nó, nhưng mình không nỡ mở ra. Hiện tại, mình chỉ muốn ngắm nó thôi. Nyeh heh heh heh!”
: cái tiếng cười đó hahaha
: từ khi nào cô trở thành người lớn vậy?!
: buồn cười ở chỗ đây vẫn chưa phải lỗi continuity to nhất lúc này
: khi Alice-chan liên lạc với cô bằng một đề nghị trao đổi lố bịch vào ngày mai, cứ phớt lờ nhé~
: thật ghen tị vì cô ấy tặng riêng cho cô một lon
: Uống trên stream đi! ¥500
“Được rồi! Mình sẽ uống trên stream! Cảm ơn random viewer vì ý tưởng sáng chói này! ...Nhưng để lần sau nhé. Giờ thì mình ngắm thêm chút nữa đã! :D”
Ôi trời đất ơi! Gen năm được bật kiếm tiền rồi! Mấy đứa ranh ma này làm việc chăm chỉ quá! Ý mình là—Không! Đoạn vừa rồi không phải chỗ gây chuyện đâu, mà là một clip khác để cho bối cảnh! Rất chu đáo đó, clipper!
Video cắt, chuyển sang một clip khác ghi ngày hôm qua. Đây rồi.
“Ôi ôi, mình bắt đầu thấy hồi hộp quá. Mọi người sẵn sàng chưa? Mình làm đây. Mình chuẩn bị mở lon StroZero đầu tiên trong đời. Cảm ơn, Master, cảm ơn! Pshhh!”
: Pshhh! ¥220
: Ở đây với em luôn (Pshhh!)
: Cảm ơn Chủ nhân StroZero vĩ đại!
: Cô ấy là chuuni master, xin đấy
: Và chúng ta đang tiến tới điểm không thể quay đầu.
Đó chắc chắn là tiếng bật một lon StroZero để từ tuần trước. Tất nhiên tôi nhận ra được nó là từ tuần trước rồi. Các bạn cũng thấy chứ?
ỰC ỰC ỰC
Rồi cô ấy làm vài ngụm rõ to.
“Whoa. Vị này đúng là... vị của tuổi trưởng thành. Và cả vị buồn bã nữa.”
Tôi suýt phá ra cười trước phản ứng nhạt nhẽo đó. Không trách cô ấy được. Cái vị đắng lẫn nhân tạo đặc trưng này đâu phải ai cũng quen ngay.
: loooool
: Vậy đây là hương vị của Shuwa-chan à...
: ơ-ơ. sao mình bắt đầu thấy kích thích nhỉ?
: khẩu vị trẻ con <3
: từ từ thôi nha?
“Ừm! Tất nhiên mình sẽ từ từ! Nhưng mình cũng sẽ uống đến giọt cuối cùng. Để thể hiện sự biết ơn!”
Video lại cắt lần nữa. Lần này, ngày tháng không đổi; chỉ nhảy tới đoạn sau của cùng buổi stream. Linh cảm mách bảo tôi là tai nạn sắp tới rồi đây. Cách edit như đang ám chỉ là cồn đã làm suy giảm khả năng phán đoán của cô ấy, khiến cô ấy làm chuyện bình thường sẽ không làm.
“Mình muốn ăn bít-tết Hamburg.”
Đúng vậy, giọng của Dagger-chan, sau khi quay lại từ một lần skip một tiếng đồng hồ, trở nên líu lưỡi và không vững. Điều đó thì dễ hiểu, nhưng... Cái vụ bít-tết Hamburg là sao vậy?
: bít-tết Hamburg???
: Ở đâu ra vậy trời
: hahaha say mèm rồi
: nhẹ đô nhỉ?
: dễ thương ghê
“Phù, nóng quá. Mình sẽ cởi cái mũ trùm ra. Kiểu như, mình không biết nữa... Vị của StroZero giờ cũng không tệ lắm nữa... Nhưng mình thật sự muốn ăn bít-tết Hamburg.”
: ???
: ý là muốn có món nhắm?
: phước lành cho hình ảnh không mũ trùm...
: não cô ấy đã dừng hoạt động hoàn toàn LOL
: cô thích bít-tết Hamburg à?
“Mình thích bít-tết Hamburg lắm! Đó là món yêu thích từ hồi xưa đến giờ!”
: hợp lý mà!
: một miếng bít-tết Hamburg ngon luôn hợp tình hợp cảnh mà nhỉ?
: Tự thưởng cho mình một miếng bít-tết Hamburg ¥682
: uống vào là quay về thời trẻ thơ
: từ hồi xưa? nhưng làm sao cô biết trừ khi cô...
: o
: ôi không, bị bắt thóp rồi...
“Hửm? À. Vụ mất trí nhớ của mình á? Thì là vậy nè! Nó biến mất rồi! Mình nhớ hết mọi thứ rồi!”
Tôi há hốc mồm.
: ?!?!
: Gì cơ?!
: Thế là xong luôn?!
: Sau bao công sức bảo vệ câu chuyện đó...
“Ta-daaa! Aaah! ↑↑” VỖ TAY VỖ TAY VỖ TAY VỖ TAY
: Không. Không có ta-daaa gì hết...
: tin nóng: StroZero được phát hiện có tác dụng phục hồi trí nhớ
: big pharma phát điên luôn
: honey, đến giờ tiêm StroZero hằng ngày rồi
: mình có nguồn tin cho rằng StroZero thật ra tác dụng ngược lại cơ
: C-C-Chúc mừng? ¥10,000
: điều hài nhất với mình là cô ấy có vẻ vui vì lấy lại ký ức. May mà đó không phải ký ức tệ!
: thế còn vụ cô ấy nói gì đó về thịt cháy trong lần debut thì sao?
“À? Aha ha ha ha! Thật ra đó là mình nói về bít-tết Hamburg mà! Pyaaa! ↑”
Tôi không thốt nổi lời nào.
: LOOOOOOOL
: thật à?
: đúng không?
: vậy còn ngọn lửa nuốt trọn thì sao? Là cái bếp?
: Còn màu đỏ sền sệt đó là...
“Tương cà! Mình thích cho tương cà lên bít-tết! Fweh heh heh! :D”
: ¥50,000
: dễ thương quá đáng
: lore đang sụp đổ nhưng mình vẫn thích
: không khó hiểu khi lore đó vốn được chống đỡ bằng băng dính và kẹp giấy ngay từ đầu.
: Tự thưởng cho mình một chai tương cà ¥10,000
: ôi trời con dao thật ra chỉ là con dao steak thôi
: chết tiệt, ghét vì bị cho xem cái này (food porn)
: kiểu con dao thay vì dao găm...?
: ôi trời Harerun biết hết từ đầu
: rồi Fork đâu?
: không biết cảm giác mình sao về vụ này luôn
: sáng mai cô ấy sẽ hối hận thôi
: Awayuki-chan lại làm một cú nữa rồi, đồ khốn
: sự thành thục với StroZero của cô ấy cho phép gây sát thương từ xa bằng bất kỳ lon cao nào
: cô ấy thực sự là con người à?
: tưởng tượng mổ khám nghiệm ra mà bên trong toàn truyện tranh CoroCoro
: dễ thương là một kỹ năng. Vậy nên Dagger-chan, cô xứng đáng được một ngôi sao vàng vì quá dễ thương!
“Mình dễ thương á? Eheh heh... Cảm ơn. Mọi người có muốn biết vì sao mình mất trí nhớ không? Thật ra là vì mình ăn một miếng bít-tết Hamburg ngon đến mức nó thổi bay mọi ký ức của mình! Mình biết mà, dễ thương đúng không? Hợp lý đúng không? Hee hee hee—mình thông minh ghê ha!”
: biết cô ấy ngốc nhưng không ngờ ngốc tới vậy
: đây là thiên tài mà
: mức độ lore của nhân vật mascot luôn đó
: hahaha ôi trời, cô ấy thực sự thích được gọi dễ thương
: liệu... liệu Live-On được dễ thương đến mức này có ổn không?
: Một con dao thích bít-tết Hamburg, gọi cô ấy là Hamburger
: ờ
: †Hamburger†
: vậy Awayuki-chan là Hamburg Master
: hamBUUUUURG / masterhamburg
: looool
Tôi vẫn chẳng biết nói gì.
ỰC ỰC “Ôi, hết sạch rồi. Cảm ơn nhiều, Chủ nhân! Mình buồn ngủ quá! Giờ mình đi ngủ đây! Tạm biệt mọi người! Bye-bye!”
: HẢ?
: màn kết stream đột ngột nhất lịch sử
: chết cười hahahaha
: n-ngủ ngon nhé?
: Ngủ ngon! ¥1,000
: chỉ có thể hy vọng cô ấy hồi phục được sau vụ này...
Video kết thúc.
“Master... Em phải làm sao đây?” Giọng Dagger-chan yếu ớt vang lên. Nãy giờ tôi im lặng, nhưng chắc cô ấy đoán được đoạn clip cũng vừa xong rồi.
Dagger, sao em có thể... Sao em có thể... Sao em có thể... “Sao em lại đáng yêu chết đi được vậy hả?!”
“Khônggg!!! Đừnggg màaaa!!!”
Ôi tai tôi! Nhưng còn cách nào khác để tôi phản ứng trước một video dễ thương đến mức này chứ, Dagger-chan? Video đó dễ chịu đến mức nó mang lại cho tôi đúng cái cảm giác nhẹ nhõm khi bạn bật dậy khỏi giường tưởng trễ làm, rồi nhận ra hôm nay là thứ Bảy.
“Master có xem video không vậy? Em đang gặp rắc rối to đấy!”
“Có chứ. Và phải nói thật là: em cực kỳ dễ thương.”
“Không phải! Master có biết trên Cheeper đang nổ tung vì gì không? Hamburger-chan với Hamburg Master đang trend ngày càng mạnh! Tình hình này thì em sẽ bị đuổi—đuổi thật luôn á!!!”
“À, vậy là chị cũng bị vạ lây rồi. Chà, cũng đáng mà.”
“Không đáng đâu!!!”
Khoảng cách giữa năng lượng của Dagger-chan và tôi như một vực sâu thăm thẳm. Nhưng sao tôi có thể trách được? Là người từng trải qua bao cú twist định hình cuộc đời mà vẫn bình an vô sự, sự hoảng loạn của Dagger-chan thật sự khiến tôi khó hiểu. Từ góc nhìn của tôi, cô ấy đang chuẩn bị bùng nổ hết tiềm năng Live-On, đem lại chút dễ thương quý giá cho cái cõi hỗn loạn này, vậy thì lo gì? Ừ thì, “dễ thương” vốn chẳng phải thương hiệu của Live-On, nhưng chính vì vậy mới càng đáng mong đợi chứ.
Chỉ vì cô ấy phá nhân vật thôi sao? Tôi hiểu được điều đó, chắc vậy. Tôi cũng đâu tỉnh táo gì khi quên tắt stream của mình, nhưng đó mới gọi là thảm họa thực sự. So với vụ đó, chuyện của Dagger-chan chỉ như một... miếng bánh hamburger chay.
“À mà khoan,” tôi nói. “Chỉ có vậy thôi hả? Hay còn gì tệ hơn ngoài cái clip đó?”
“Không, cơ bản là vậy thôi,” Dagger-chan đáp.
“Tuyệt. Vậy khi nào tụi mình làm hamburger steak chung đây?”
“Maaa-sterrr!” Cô ấy bĩu môi.
Ôi xong. Nói vậy với người đang nghĩ sắp mất việc thì đúng là tối kỵ.
Được rồi, nghiêm túc nào, tôi nghĩ, rồi hắng giọng ngồi thẳng dậy. “Xin lỗi. Chị không có ý xem nhẹ chuyện này.”
“E-Em cũng xin lỗi vì đã hét lên.”
“Không, không sao đâu. Em làm đúng khi tìm đến senpai để nhờ giúp. Nhưng mà chị vẫn chưa hiểu rõ, tại sao em nghĩ cái clip đó sẽ khiến em bị đuổi?”
“Tại vì... Lý do duy nhất em được vào Live-On là nhờ mất trí nhớ. Cái điểm đặc biệt đó là tất cả những gì em có!”
“Cái gì? Không phải đâu!”
“Nhưng đúng mà. Em suy nghĩ rất lâu về việc làm sao để nổi bật khi apply vào Live-On. Em nhận ra mình sống quá vô tư, gần như chẳng có gì đáng kể. Thế là đến ngày audition, em gom hết can đảm, giả vờ bị mất trí nhớ rồi lò dò vào văn phòng họ. Em tin đó là cơ hội duy nhất để được chú ý.”
“Ồ, vậy là em thật sự nhớ mọi chuyện, đúng như tụi này đoán. Mà cái vụ lạc vào văn phòng Live-On là thật á?”
“Thật đó! Nhưng Master hiểu rồi chứ? Khác với Tadasu-chan hay Sensei, em chẳng có gì thật sự thuộc về mình cả. Chỉ là một cái vỏ bọc em dựng lên để audition. Không có nó, Live-On đã không nhận em. Vậy mà hôm qua em còn phủ nhận luôn cái thứ duy nhất giúp em được ở đây. Giờ em thấy mình không xứng đáng.”
“Hmm...” Tôi cắn lưỡi. Có nhiều điều muốn nói, nhưng để sau. Giờ điều Dagger-chan cần biết là: “Em sẽ không bị đuổi đâu.”
“Làm sao Master biết được?!” cô ấy phản bác. “Master đâu biết họ xử lý đồ bỏ đi như em thế nào!”
“Ừ, chị không biết. Nhưng chị biết một điều: họ không thể sa thải em dễ vậy được. Live-On là công ty đàng hoàng đấy nhé—có quy trình, có giấy tờ. Chưa kể bị dân mạng ném đá. Với lại họ đâu có gọi cho em đúng không?”
“C-Chưa có. Nhưng dù họ tha thứ, em cũng không tha thứ cho mình nếu trở thành gánh nặng cho công ty mà em yêu.”
“Mmm...”
Một suy nghĩ tôi giữ cho riêng mình là Dagger-chan cứ khăng khăng rằng ngoài trò mất trí nhớ, em chẳng có gì cho Live-On—nhưng có thật vậy không? Tôi không đủ từ ngữ để mô tả điều khiến cô ấy đặc biệt, nhưng tôi chắc chắn một điều: em không bình thường, và đó là theo nghĩa tốt.
À mà khoan. Có một điều nổi bật làm em khác biệt.
“Em cực kỳ đáng yêu. Vậy là đủ chưa?”
“Ý em là... Em cũng không ghét bị gọi là đáng yêu. Chỉ là cảm giác nó không phải đặc điểm mà em nên có. Nhân vật mất trí nhớ thường phải ngầu, phải bí ẩn, hiểu không?”
“Ồooo. Vậy là vì thế mà em ám ảnh với cái kiểu ‘ngầu’ à? Tôi hiểu, nhưng... Có phải áp lực không? Lúc nào cũng phải giả vờ thành thứ mình không phải?”
“Không đâu? Nhờ cái diễn đó, em mới được ở đây, được bên Master, bên mọi người mà em ngưỡng mộ, được sống giấc mơ của mình. Sao em phải thấy áp lực chứ?”
“À... ra vậy.” Đúng là một góc nhìn mới. Live-On nổi lên gần đây đồng nghĩa có fan thần tượng nó. Trong trường hợp đó, tôi thật sự không biết nên làm gì mới đúng? Đây là lãnh địa chưa ai đặt chân, không có tiền lệ. Thực tế, “vấn đề” của Dagger-chan nghe chẳng giống vấn đề chút nào, đến mức tôi nghĩ giải pháp nào cũng được, miễn gói ghém và bán tốt.
Rồi, Awayuki. Bình tĩnh lại, tổng hợp suy nghĩ. Chúng ta biết gì? Dagger-chan muốn ở lại Live-On, nhưng sợ nếu không có gimmick mất trí nhớ thì không xứng đáng.
Một ý tưởng lóe lên.
“Sao em không... mất trí nhớ lần nữa? Trong video em gửi chị, em nói bị mất trí nhớ do ăn hamburger steak siêu ngon mà, đúng không? Vậy sao không làm lại y chang... lần nữa...?”
Thiệt luôn hả, Awayuki? Ý tưởng này trong đầu tôi nghe còn tạm, nhưng vừa nói ra xong là cảm thấy ngu hết chỗ nói. Ý tôi là, đúng, nếu vấn đề là ký ức nguyên vẹn, thì mình chỉ cần mất nó lần nữa. Logic không sai—nhưng trời ơi, đúng là một câu nói chưa từng tồn tại.
“Master...”
Chết rồi, em giận tôi à? Chắc giận rồi, phải không? Nhanh lên, nói gì đi!
“T-Thôi quên chị nói gì vừa nãy đi,” tôi lấp liếm.
“Master là thiên tài đó hả?”
“Hả?” Tôi nghiêng đầu vô thức.
“Đó chính xác là thứ chúng ta cần làm! Master thiên tài thật!”
“L-Làm gì cơ?”
Chuẩn luôn.
“Làm nó!” cô ấy nói.
“Làm cái gì?!”
Tôi đoán đúng rồi còn gì.
“Làm hamburger steak gây mất trí nhớ... đỉnh của chóp!”
“Xin lỗi?”
Cô gái này chẳng có gì bình thường hết. Hoàn toàn không.
“Master, em chuẩn bị sẵn nguyên liệu với dụng cụ rồi!”
“Cảm ơn em!”
“Awayuki-senpai,” Tadasu-chan nói, “em xin lỗi thay cho Dagger-chan. Em ấy lúc nào cũng phiền phức vậy đó. Nếu cần gì, cứ bảo em nhé.”
“Tôi đói rồi, làm steak nhanh đi,” Sensei nói.
Vậy là chúng tôi—Dagger-chan và tôi—đang mặc tạp dề trong bếp nhà cô ấy, còn Tadasu-chan với Sensei ngồi ở bàn ăn. Để giải thích làm sao đến được đây, ta phải tua ngược lại—trở về cuộc gọi trước đó.
“Thật không? Ý chị là, thật thật á?” Tôi không nhớ mình đã lặp câu đó bao nhiêu lần.
Bởi vì sau khi tôi đề xuất ý tưởng, Dagger-chan còn nâng tầm nó hơn nữa. Em đề nghị chơi lớn: làm một buổi collab chính thức, chế tác hamburger steak tối thượng ngay trên stream, rồi ăn trực tiếp để mất trí nhớ lần nữa.
“Thật đó!” Dagger-chan reo lên. “Đây là ý tưởng tuyệt nhất đời em luôn!”
Thật sự luôn. Với Dagger-chan hừng hực khí thế còn tôi thì đầy nghi ngờ, cảm giác như vai trò hai đứa đã đảo ngược hoàn toàn so với lúc trước.
Tôi bị cuốn phăng bởi khí thế “Hamburger steak từng khiến em mất trí nhớ, thì lần nữa có sao!” của Dagger-chan và chỉ biết gật đầu lia lịa. Không hiểu sao, tôi biết từ kinh nghiệm rằng kháng cự một streamer Live-On khi họ đã nhắm mục tiêu là vô ích. Lý lẽ của em nghe cũng hợp lý. Não tôi đồng ý, nhưng cơ thể vẫn run rẩy vì dự cảm chẳng lành. Có gì sai sai với tôi không?
Nhưng cuối cùng, sau bao cuộc tranh luận kiểu vậy, tôi bị thuyết phục và tự an ủi rằng: nếu một game như Evertale còn sống nhăn răng với mấy trò xàm trong quảng cáo, thì mình cũng ổn thôi.
“Được rồi, làm đi,” tôi nói. “Nhưng mà, um, làm sao để tạo ra hamburger steak tối thượng đây?”
“Heh heh heh, Master.”
“G-Gì nữa?”
“Cái gì chưa tồn tại, ta chỉ cần tạo ra.”
“Sao em chỉ biết làm chuuni vào mấy lúc chẳng liên quan gì vậy?!” Tôi hét lên, tiếng vang vọng mãi xa.
Vậy nên tôi mới có mặt ở nhà Dagger-chan—để thử nghiệm một chút và hoàn thiện món Hamburg steak tối thượng! (Tadasu-chan và Sensei cũng ở đây để xử lý mấy mẻ “thí nghiệm” thất bại.) Nói cách khác, đây là buổi luyện tập trước cho màn hợp tác nấu ăn offline mà tôi và Dagger-chan đã lên lịch. Đến lúc chuộc lỗi và gỡ gạc lại vụ lùm xùm tôi đã gây ra rồi!
“Được rồi!” tôi nói. “Trước khi bắt đầu, chắc chỉ cần làm một món Hamburg steak thật ngon mà em thích là được, đúng không, Dagger-chan?”
“Chắc vậy! Làm sao mà ngon đến mức xóa sạch ký ức, đến StroZero cũng phải bó tay ấy!”
“Tôi thấy cái này là lỗi của em thì đúng hơn, nhưng thôi được,” Sensei nói. “À mà trong tình huống xấu nhất, nếu steak làm ra dở tệ không ăn nổi, thì em không thể, biết đấy, giả vờ khen ngon được à? Kiểu như, ‘Ôi trời ơi! Ngon quá! Hả? Ký ức của mình đâu rồi?’”
“Sensei, người xem sẽ biết ngay là bị xạo thôi,” Tadasu-chan nói. “Nghĩa vụ của chúng ta, với tư cách streamer, là ít nhất phải cố gắng hết sức trước khi buông xuôi.”
“Đúng, đúng!” Dagger-chan nói. “Đâu có ai quảng cáo đây là stream để lấy lại trí nhớ của em đâu! Nó sẽ là một buổi nấu ăn từ đầu đến cuối luôn!”
“Không ai nói không cần cố gắng hết mình cả. Tôi nói ‘trong tình huống xấu nhất,’ nghe chưa?” Sensei đáp.
Khi Gen năm tám chuyện với nhau, tôi không kìm được mà liếc nhìn Tadasu-chan và Sensei. Đây là lần đầu tiên tôi gặp họ ngoài đời thật! (Trước khi hỏi, thì không, vụ lỡ hẹn với Sensei ở tiệm cho thuê video không tính.)
Chúng tôi đã tự giới thiệu khi gặp nhau. Tên thật của Tadasu Miyauchi là Samane Minamoto, còn Churiri-sensei là Mari Okabayashi. Ấn tượng đầu tiên? Hai người ngoài đời y hệt trên mạng.
“Thực ra, có cần các cô tự làm steak không nhỉ?” Sensei hỏi.
“Thôi nào. Kiểu dễ thương, ấm áp như thế mới là Dagger-chan chứ,” Tadasu-chan thêm vào.
Có vẻ Dagger-chan chưa kể cho ai trong số họ về chuyện em ấy cảm thấy mình kém cỏi nếu không có chứng mất trí nhớ. Cũng không quá bất ngờ, vì trong cuộc gọi trước đó, Dagger-chan có so sánh mình với họ. Hoặc có thể em ấy không muốn làm mọi chuyện rối tung thêm sau khi tôi và em ấy đã bàn ra một kế hoạch hoàn hảo.
Đúng vậy. Đây là vì Dagger-chan. Tôi sẽ dốc hết sức mình, tìm cho em ấy cái raison d’être (lý do tồn tại) mà em ấy cần.
“Được rồi. Vậy thì bắt đầu nhé?” tôi nói.
Đầu tiên là cắt nguyên liệu.
“Whoa, con dao này cắt dễ thật đấy!” tôi nói.
“Heh heh heh. Master, đó là một bảo vật em moi được từ tận sâu thẳm dark web.”
“D-Dark web á?!”
“Chị chẳng bảo mua nó từ Amazon còn gì?”
“Seeeenseeei!”
Tiếp theo, chúng tôi trộn mọi thứ lại để làm hỗn hợp thịt băm.
“Hahhh. Hahhh.” SQUELCH SQUELCH SQUELCH SQUELCH SQUELCH
“N-Không, Dagger-chan, dừng lại! Tiếng thở hổn hển đó... Đôi tay nhơ nhuốc của em... Những ngón tay điêu luyện nhào nặn đống thịt ấy... Âm thanh ẩm ướt, dính nhớp đó... ÂM THANH ẨM ƯỚT, DÍNH NHỚP ĐÓ! BIẾN THÁI. EM BIẾN THÁI LẮM.”
“CÂM. NGAY!!!”
Sau đó, bọn tôi nặn hỗn hợp thành những miếng hình bầu dục.
“Master.”
“Sao thế, em yêu?”
“Em làm được hình ngôi sao nè!”
“Ồ, nhìn xem! Giỏi lắm, cưng ơi!”
“Cái gì vậy?! Bà là mẹ nó hả?!” – hai người còn lại đồng thanh hét lên.
Và rồi, chúng tôi cho tất cả vào chảo rán.
“Nghe tiếng xèo xèo chưa!” tôi nói. “Khoan đã—Dagger-chan, cái phần em đang lấy lại ký ức ấy, giờ đã bị cắt ghép đến tận mặt trăng và quay về rồi. Em định xử lý chuyện đó thế nào?”
“À cái đó hả? Dễ thôi. Em sẽ không xem lại mấy cái clip đó là xong!”
“Thiên tài.”
“G-Gì cơ, Awayuki-san?” Sensei nói như không tin nổi vào tai mình.
“Awayuki-senpai giờ xử lý Dagger-chan thành thạo quá nhỉ?”
Cuối cùng, chúng tôi rưới lên một ít sốt yêu thích của Dagger-chan—ketchup.
“Và đây là thành phẩm!” tôi nói. “Tuyệt phẩm Hamburg Steak phiên bản I, sẵn sàng để bạn thưởng thức!”
“Vậy thì không khách sáo nữa! Vô nào!” Dagger-chan reo lên.
Cô ấy nếm thử, chia sẻ cảm nhận, rồi chúng tôi điều chỉnh công thức. Chuyện đó cứ lặp đi lặp lại, đến mức cả Tadasu-chan và Churiri-sensei cũng không cưỡng nổi, phải nhập hội giữa chừng. Tôi thừa nhận lúc đầu mình còn e dè, nhưng rồi tôi nhận ra rằng nấu ăn cùng bạn bè thật sự là một niềm vui tuyệt vời. Căn bếp rộn ràng tiếng nói cười, và việc thấy người khác thưởng thức món mình nấu chính là động lực lớn nhất.
Cuối cùng, sau vô số lần thử nghiệm, Dagger-chan cắn một miếng... và im lặng hoàn toàn. Đôi mắt cô ấy mở to, ánh lên niềm hân hoan thuần khiết, và ngay khoảnh khắc đó, chúng tôi biết rằng mình đã thành công.
Khi công cuộc nấu nướng của ngày hôm ấy khép lại, gen năm đề nghị dọn dẹp để tôi có thể về sớm. Dagger-chan tiễn tôi ra tận cửa.
“Được rồi. Công thức đã chốt. Giờ chỉ cần làm lại y chang trên stream là xong,” tôi nói.
“Ừm! Cảm ơn Master nhiều lắm!”
“Đừng vội cảm ơn cho đến khi xong việc,” tôi cười khẽ khi cả hai ra tới cửa. “Được rồi, hẹn gặp lại.”
“M-Master, khoan đã!”
“Hử? Gì thế?”
“Em... em phải xin lỗi. Xin lỗi vì đã để đến tận giờ mới nói. Em mất cả ngày mới lấy đủ can đảm.”
“Ồ? Chuyện gì vậy?”
Tôi chưa bao giờ thấy Dagger-chan bồn chồn như vậy. Chắc có gì nghiêm trọng lắm.
“Là về... việc em không thành thật. Thật ra đúng là em đề nghị làm Hamburg steak tuyệt phẩm này vì nghĩ đó là cách tốt nhất để vượt qua vấn đề của mình, nhưng... đó không phải là lý do duy nhất...”
“Ồ?”
“Lý do còn lại là... Em nghĩ nếu làm vậy... em có thể khiến Master làm Hamburg steak cho em. Em xin lỗi. Xin lỗi vì đã có động cơ riêng!” Má cô đỏ ửng như quả cà chua chín, đầu cúi gằm xuống sàn.
Ơm... Ờ.
“Dagger-chan.”
“Dạ?” Cô ấy ngẩng lên, ngại ngùng nhìn tôi.
“Master hứa với em điều này. Đến ngày stream, em sẽ được ăn Hamburg steak tuyệt phẩm mà em hằng tìm kiếm.”
“C-Cái gì—Master?”
“Cái gì cái gì? Là lời hứa.”
“K-Không, không phải chuyện đó.”
“Thế là gì? Dù em lo cái gì, cứ yên tâm. Master sẽ lo hết.”
“M-Máu mũi Master... phun ào ào kìa.”
Bwo ho haAAAHHHH!!! Cái kouhai này đáng yêu quá đáng! Quá trời đáng yêu! Whoa mama! Hummina hummina hummina bazooooooooing! mắt lồi ra AWOOOOOOOOGA! AWOOOOOOOOGA!
Và rồi, ngày phán quyết cũng đến.
“HAAAAAAMBUUUUURG!”
“X-Xin chào mọi người, là em đây, Dagger. Hôm nay, cùng với Master, em sẽ kỷ niệm việc lấy lại ký ức bằng cách làm Hamburg steak...”
“HAAAAAAMBUUUUURG!”
“M-Master? Chị biết là đang livestream chứ?”
Tôi biết. Và tôi chẳng quan tâm. Hôm nay, tôi là Master Hamburg.
: woop woop!!! ¥1,000
: stream đầu tiên sau khi lấy lại ký ức, vào thôi!!!
: dễ thương quá ¥20,000
: Cute (cute)
: các bình luận cute giờ không cần kìm nén nữa lmao
: có khi giờ em ấy nhớ tên thật rồi đó
: nhớ rồi, và tên thật là Hamburger-chan
: em ấy là người Mỹ à???
: đông người xem quá trời luôn
: Khoan... Hamburg steak kỷ niệm? Ôi thôi rồi...
: Nhưng mà thằng HAMBUUURG bên cạnh kia là gì?
: Đó là StroZero-chuuni-hamburg master đó
: Thôi nào, Awayuki-chan. Về lại stream của Sei-sama đi
: Awayuki: tính cách đổi khi uống rượu. Dagger: tính cách đổi khi uống rượu
: Master và đệ tử kìa!
: Tính cách Awayuki không đổi mà là tắt hẳn luôn
: giải thích giùm đi, tại sao Dagger-chan hóa thành Hamburger-chan mà chị cũng hóa Hamburg master vậy, Awayuki?
“Em lo cho chị à, Dagger-chan? Đừng lo—vì chị đang tập trung toàn lực. Tất cả là để tạo ra Hamburg steak tuyệt đỉnh. Và chị còn chưa uống giọt StroZero nào, nên em biết chị nghiêm túc thế nào rồi đấy.”
“Nghe vậy em còn lo hơn! Chị ổn chứ? Mắt chị đỏ ngầu rồi kìa, nhìn đáng sợ quá!”
“Đó chỉ là phản ứng tự nhiên của cơ thể khi nghe một kouhai đáng yêu nói rằng em ấy muốn ăn Hamburg steak của chị.”
“E-Em... em có nói chuyện đó, nhưng đâu nghĩ chị thành ra thế này!”
Dagger-chan đáng yêu của tôi, không có gì phải lo cả, tôi nhếch mép cười thầm. Vì chị đã nhận ra một điều.
Tại sao chị lại phát cuồng vì Hamburg steak lúc này? Tại sao chị lại khao khát cho em ăn miếng thịt của chị đến vậy?
Vì, Dagger-chan ạ, cái lon StroZero mà chị tặng em hôm định mệnh đó—lon StroZero mà em uống cạn—giờ đã tái sinh trong em. Nó đang sẵn sàng. Nó khao khát được giải phóng. Nó thèm khát tự do. Và chị sẽ giúp nó được giải thoát.
“Dagger-chan. Chị ban cho em thêm một lon StroZero nữa.”
“Cái đó chỉ làm em lo hơn!!!”
: chuyện gì đang xảy ra vậy hahahaha
: Đây không giống Awa-chan tí nào luôn ấy.
: Đợi đã, đây là Awa-chan á?! Awa-chan mà không cần StroZero vẫn thế này á???
: Có thể bạn nói đúng. Awa vẫn còn đó nhưng... bám víu lắm rồi.
: Tôi sẵn sàng trả tiền để biết chị ấy trả lời gì trong buổi phỏng vấn tuyển dụng
Dagger-chan nắm chặt dao nĩa trong đôi tay run rẩy. Cô cắt một miếng vừa ăn, xiên nó bằng nĩa, rồi đưa lên miệng, cắn thử một cách dè dặt. Vẫn là công thức y như trước, chỉ là lần này thực hiện chuẩn hơn, nên nếu có thay đổi về hương vị, thì cũng chỉ là phiên bản “tăng lực” của cái ngon vốn đã có.
“Mmmph?!” Đôi mắt cô bật mở, ánh lên niềm vui thuần khiết không pha tạp.
Có vẻ món steak của mình đã thành công hoàn hảo. Giờ chỉ còn chờ cô ấy tuyên bố mình mất trí nhớ lần nữa, và thế là khép lại chương hỗn loạn này.
Hừm. Tôi nhếch mép trong lòng. Đúng là một dự án thú vị. Không tin nổi lúc đầu mình lại do dự đến thế.
“Mmmmm!” Dagger-chan khẽ ngân nga, vẫn còn đắm chìm trong miếng steak.
Nói đi nào, tôi thúc giục thầm. Không cần cho chị biết nó ngon thế nào đâu! Thực tế là em càng tận hưởng lâu thì cái kịch bản mất trí nhớ càng mất độ tin cậy đó!
Cô ấy giơ ngón tay cái lên.
Không! Không giơ ngón cái! Mau nói câu thoại đi chứ! Chị biết em thích steak rồi, đừng cứ làm mặt kiểu “đây là món ngon nhất đời em” nữa! Cô gái này làm cái gì vậy trời? Đừng nói là thứ duy nhất em quên là cái kế hoạch này nhé!
Tôi nhìn cô ấy, làm mặt kiểu: Mau lên! Em đang làm gì thế?!
Cô chìa nĩa về phía tôi. “Nào, há miệng ra nào.”
“Không!” tôi hét lên. Tôi còn dùng cả tay ra hiệu loạn xạ để cô hiểu ý tôi.
“Ơ-Ơ! A-Á đầu em! Ký ức của em! C-Chuyện gì thế này?!”
Cuối cùng, sau một chút “gợi ý nhẹ nhàng,” Dagger-chan cũng kịp thời quay lại trạng thái mất trí quen thuộc nhất của mình.
: CÁI GÌ
: tụi nó lại lừa mình lần nữa anh em ơi
: tôi xỉu mất LMAOOO
: đợi đã
: tôi biết ngay là có gì đó không ổn
Đúng như dự đoán, chat không để yên cho cú twist này, nhưng rồi khi stream tiếp diễn và sự ngạc nhiên lắng xuống, tất cả dần dần chìm vào trạng thái mãn nguyện khi được ngắm nhìn linh vật đáng yêu của mình, Dagger-chan.
Cuối cùng, kế hoạch Hamburg steak tuyệt phẩm đúng là một thành công rực rỡ—đúng nghĩa “smashing success” trong ngành.
Mà Dagger-chan thì vẫn chưa “bình thường” cho lắm.
Sau khi stream kết thúc, khi tôi đang chuẩn bị rời đi, Dagger-chan tiến lại gần và nói lời xin lỗi. “Có lẽ bây giờ xin lỗi thì muộn rồi, nhưng em thật sự xin lỗi vì đã kéo Master vào mớ hỗn độn này.”
“Muộn thì có, nhưng không phải là vô nghĩa,” tôi trấn an cô. “Chị nói rồi mà, không sao đâu. Chị cũng có phần trách nhiệm.”
Cô thở phào nhẹ nhõm. “Master đúng là Master thật! Em lúc nào cũng như vậy đấy. Một khi tìm thấy thứ mình muốn làm, em cứ thế mà lao vào, rồi bịt mắt lao thẳng luôn...”
“Chị biết rõ.”
“Ồ...”
“Chị không nghĩ đó là điều xấu. Nó chỉ có nghĩa là em có động lực thôi.”
“Nhưng em gây phiền phức cho mọi người nhiều quá.”
“Không hề. Nghĩ thử xem—chị này, Tadasu-chan này, Sensei này, hay thậm chí là mấy người xem, có ai tỏ ra khó chịu với kết quả hôm nay không?”
“Em đoán là không...”
Có một khoảng lặng ngắn.
“Master?”
“Ồ, xin lỗi. Chị vừa mải suy nghĩ,” tôi nói, kéo mình về thực tại. Chính xác thì tôi đang nghĩ về chuyện những sự kiện gần đây, buổi stream hôm nay, và cả lời tôi vừa nói... tất cả đã đưa tôi tiến thêm một bước đến mục tiêu khác: tìm ra điều gì làm nên “cái chất” của Dagger-chan.
Dagger-chan không phải là một cô gái bình thường. Điều đó đã rõ ngay từ lúc cô được nhận vào Live-On. Nhưng chính xác thì điều gì khiến cô khác biệt? Tài năng nào khiến cô xứng đáng đứng ở đây? Tôi cảm giác mình chỉ còn thiếu một mảnh ghép nữa thôi.
Đúng lúc đó, Dagger-chan liếc nhìn điện thoại. “Ồ! Quản lý nhắn cho em này. Cô ấy bảo, ‘Làm tốt lắm, Cô Nàng Hỗn Loạn Nhỏ!’” Cô nghiêng màn hình cho tôi xem. “Tuyệt! Thế là em không bị đuổi rồi nha!”
Khoảnh khắc ấy, mảnh ghép cuối cùng bất ngờ khớp vào chỗ, được trao tận tay tôi bởi chính những người mà Dagger-chan từng sợ sẽ bỏ rơi mình.
“Cô Nàng... Hỗn Loạn Nhỏ?” tôi lặp lại.
“Đúng vậy! Cô ấy hay gọi em như thế mỗi khi có gì tốt để nói. Em cũng không hiểu lắm. Nghe kỳ kỳ nhỉ.”
Đương nhiên rồi. Sao tôi lại bỏ lỡ chứ?
“Dagger-chan,” tôi nói. “Chị cuối cùng cũng hiểu rồi.”
“Hiểu cái gì cơ?”
“Lý do em ở đây—ở Live-On.”
“Gì? Chị quên rồi à. Em đâu có gì đặc biệt đâu. Đó là lý do bọn mình phải làm đủ trò vô nghĩa như màn hồi phục trí nhớ còn gì, nhớ không?”
“Đúng là như thế, nhưng giờ thì không! Giờ chị hiểu rồi—nhờ cái tin nhắn đó! Dagger-chan, em chính là hiện thân của sự hỗn loạn ấm áp và dễ thương!”
Đôi mắt cô mở to. “Hả?”
...Rồi cô nghiêng đầu ngơ ngác. Tiếc thật. Tôi tưởng đây sẽ là một khoảnh khắc Eureka cơ mà. Thôi vậy. Lỗi của tôi vì cố làm màu.
“Đ-Để chị giải thích,” tôi nói. “Đầu tiên, em ở Live-On vì em là ‘hỗn loạn,’ giống nhiều người khác ở đây.”
“Hả? Nhưng em đâu như chị với StroZero. Em đâu như Sei-sama với mấy trò bẩn thỉu. Và chắc chắn không như Alice-chan, người chối bỏ thực tại hoàn toàn!”
“Đúng, nhưng em có kiểu hỗn loạn riêng của mình, không kém phần mạnh mẽ hay độc đáo. Chỉ khác ở cách nó biểu hiện thôi.”
“B-Biểu hiện?”
“Chính xác. Em, Dagger-chan, có một năng lực quan trọng: biến hỗn loạn thành sự ấm áp!”
Đôi mắt cô lại tròn xoe. “Biến cái gì thành cái gì cơ?!”
“Sự ấm áp! Không giống bọn chị, những người chỉ biết biến hỗn loạn thành những thứ khác—chủ yếu là hài kịch—em thì khác! Điều đó khiến em không chỉ xứng đáng ở đây, mà còn không ai có thể thay thế!”
Cô im lặng một lúc. “Em nhớ Tadasu-chan với Sensei cũng từng nói gì đó tương tự...” Cô giơ điện thoại lên lần nữa. “Vậy ra cái tin nhắn mà em tưởng là khen em vì vẫn giữ được vai diễn...”
“Thật ra là khen em vì chính con người em! Ý cô ấy là, ‘Live-On tuyệt đỉnh đấy, Live-Onner!’ Chị chắc chắn luôn!”
“Biến hỗn loạn thành sự ấm áp, hả? Em không biết nên thấy sao nữa.”
“Có gì sai với sự ấm áp à?”
“Chị nói đúng... Chị nói đúng!!!” Giọng cô bỗng cao vút, và cô bắt đầu nhún nhảy tại chỗ như một chú thỏ nhỏ.
Tốt. Có vẻ cuối cùng em ấy cũng bắt đầu nhận ra giá trị của mình. “Nhưng đừng chỉ nghe lời chị. Hãy nói chuyện với các genmate, với quản lý của em. Em sẽ bất ngờ khi nghe họ nói gì đấy.”
“Giờ nghĩ lại, em chưa bao giờ thật sự nói chuyện này với họ cả. Genmate của em thì... ừ thì, họ là họ. Còn chuyện ‘bị đuổi việc’ thì nói với quản lý đúng là không thể.”
“Ừ.”
“Thế em nên nói với họ à?”
“Tất nhiên,” tôi đáp ngay, như thể muốn cho em một cú hích nhẹ từ phía sau. “Vì đây là Live-On mà, phải không? Live-On yêu dấu của em!”
“Đúng thế!”
Nụ cười nở trên môi Dagger-chan khi cô ôm lấy bản thân thật rạng rỡ, chói sáng—như một phước lành cho tâm hồn mỏi mệt này.
“Khoan.” Cô dừng lại. “Điều này có nghĩa là em có thể ngừng giả vờ mất trí nhớ rồi hả?”
“Ờ... chắc vậy,” tôi nói chậm rãi. “Ừ. Chắc là được.” Tôi cảm thấy một chút tiếc nuối. “Em định vậy à?”
“Không đâu!” cô nói dứt khoát, như muốn chém đôi sự hụt hẫng của tôi bằng quyết tâm của mình. Cô còn lắc đầu thật mạnh. “Gọi em là kẻ đa cảm cũng được, nhưng chứng mất trí này chính là thứ đưa em vào Live-On, nên em sẽ giữ nó lại. Thêm nữa, giờ chấp nhận hoàn toàn nghĩa là em có thể vui vẻ với nó, thay vì cứ phải né né như bom mìn. Nhưng quan trọng nhất,” cô nói thêm, giọng tràn đầy cảm kích, “đây là thứ mà Tadasu-chan, Sensei, và Master đã vất vả bảo vệ cho em! Em sao có thể vứt bỏ thứ như vậy?”
Đấy. Chính là năng lực “ăn gian” mà tôi đã quen từ Dagger-chan. Khả năng bắn thẳng vào trái tim tôi với độ chính xác tuyệt đối mỗi lần. Tất nhiên là theo nghĩa tốt.
Tôi nhớ Dagger-chan từng nói rằng được vào Live-On là giấc mơ thành hiện thực. Điều đó từng khiến tôi lo. Tôi lo rằng khi cảm giác phấn khích ban đầu qua đi, khi tuần trăng mật mất dần ánh hào quang, cô sẽ thấy khó khăn. Nhưng giờ, với thái độ mới này, em ấy sẽ ổn. Và dù ngày đó có đến—không ai biết lúc nào thử thách sẽ ló mặt—tôi tin rằng khi nó xảy ra, Dagger-chan sẽ ngẩng cao đầu mà đối diện, dùng chính sự hỗn loạn của mình để kết thúc mọi chuyện bằng một kết thúc ấm áp và đáng yêu.
Dagger-chan là một cơn lốc hỗn loạn, ấm áp và đáng mến. Một cơn lốc mà, như gen năm đã nói trong buổi debut, sẽ thổi tung cả Live-On.
Vài ngày sau, tôi nhận được tin nhắn từ Dagger-chan nói rằng cô ấy đã trò chuyện với các đồng đội cùng thế hệ và cả quản lý của mình. Tôi mừng rỡ khi nghe rằng họ đều lặp lại gần như nguyên vẹn những gì tôi đã nói trước đó, đúng như dự đoán của tôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Vậy là xong—một cái nơ gọn gàng được thắt lại cho chương này. Nghĩ lại thì, chuyện chúng tôi vừa làm đúng là một điều điên rồ. Ý tôi là, khôi phục lại tính cách gốc của ai đó thay vì giải phóng họ khỏi nó sao? Đúng là kiểu “Ngày Đảo Ngược” ở Live-On mà.
Cuối cùng thì, Dagger-chan không chỉ “lấy lại” chứng mất trí của mình, mà còn tìm thấy một giá trị mới cho bản thân. Như thế chẳng phải là một chiến thắng lớn sao? Và yay. Hoan hô tôi đã sống đúng với cái tên “Master”, woo...
Chỉ có điều, ừm...
“Không biết đến bao giờ ta, bậc thầy vĩ đại này, mới giành lại được sự bình thường của mình đây.”