VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Villainess Who Was Dumped Got Married into My Family, a Mob Noble from the Frontier, and Turns Out, She’s an Amazing Capable Wife?

(Đang ra)

The Villainess Who Was Dumped Got Married into My Family, a Mob Noble from the Frontier, and Turns Out, She’s an Amazing Capable Wife?

Tera

Giờ đây, khi phải chia sẻ cuộc sống với người đã được số phận an bài cho bi kịch, Ragna bị cuốn vào bánh xe số phận đầy trớ trêu Liệu anh có thể viết lại những kết quả đã được định sẵn của thế giới nà

6 3

Tiếng Ồn Nơi Thiên Đường

(Đang ra)

Tiếng Ồn Nơi Thiên Đường

Hikaru Sugii

Câu chuyện về chàng trai giao nhau với những cô gái, tình yêu, tuổi trẻ và ban nhạc!

56 414

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

2 6

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

(Đang ra)

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

Shinjin

Đây là câu chuyện về một cô gái tươi sáng mang những vết sẹo ẩn giấu, người tìm thấy sự chữa lành thông qua "lời nguyền" của một chàng trai u ám và trải nghiệm mối tình đầu của mình, tỏa sáng với muôn

11 47

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

400 1039

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

210 1716

Vol 8 - Chương 2

Chương Hai

Stream Xem Stream

“Chào buổi tối mọi người. Hôm nay lại có tuyết rơi nhè nhẹ nữa rồi. Đây là Awayuki Kokorone.”

Một stream seiso phải mở đầu bằng một lời chào seiso. Và hôm nay, ngày dưỡng sức này, Awa-chan lại lên sóng vui chơi cùng mọi người.

Nhưng lý do để mình tạm nghỉ đâu chỉ có vậy—thật ra còn có một nguyên nhân to bự hơn nhiều:

“Xin lỗi vì làm tụt mood mọi người ngay đầu stream, nhưng sự thật là... mình mệt lắm rồi.”

Đúng vậy, cơ thể tôi đang trong trạng thái “ngủ đông” nhẹ, vì hôm qua đã ép bản thân quá sức. Nói thẳng ra là tôi kiệt sức rồi.

“Sự kiện Valentine đã đẩy mình ra khỏi vùng an toàn, và nó thực sự lấy đi rất nhiều năng lượng của mình. Tối qua mình có ngủ đấy, nhưng sáng dậy còn tệ hơn hôm trước, đến mức cơ thể phản đối dữ dội khi nghĩ đến việc rời khỏi giường.”

: u ổn chứ?

: đừng gắng quá nha...

: Kyun-chan bào chị dữ lắm hôm qua hở?

: chắc là do uống với gào thét quá đà nên mới mệt chứ gì?

: suýt nữa là mình tin thật...

: con nhỏ này thúi quá! Thúi hơn cả nôn ấy!

: bình tĩnh speedwagon. Awa-chan vốn mùi thế mà

: mà nghe vậy còn thấy tệ hơn sao ấy

“Hôm nay chúng ta sẽ thư giãn nhẹ nhàng thôi, bằng cách xem một vài streamer mà mình thích! Không phải collab chính thức gì đâu, chỉ đơn giản là thưởng thức Live-On như một khán giả bình thường thôi. Mọi người biết format này rồi mà, từng làm trước đây rồi đấy.”

Bỏ ngoài tai đám chat đang quậy, mình đi thẳng vào kế hoạch hôm nay, rồi vươn tay lên trời kéo giãn người thật sảng khoái. “Mmmph! Mình biết mọi người đang nhiều chuyện lắm, nhưng thực tế là mình đang rất mệt. Hôm qua xảy ra nhiều thứ mà. Đã tính nghỉ một ngày, nhưng nghĩ bụng: nếu đã nằm xem stream thì sao không stream luôn? Nếu mai vẫn không khá hơn, mình sẽ nghỉ thật. Cảm ơn mọi người đã hiểu nha!”

: OK!

: cứ thong thả thôi sếp

: chị làm việc chăm chỉ lắm. Vì mục đích gì thì chúng tôi không nói.

: làm việc chăm chỉ vẫn là làm việc chăm chỉ, dù công việc có ngu ngốc đến đâu

: nghe giống lời một diễn viên hài bí ý tưởng quá

Nếu được cho một lời khuyên cho streamer mới, tôi sẽ nói: hãy nhận thức giới hạn của bản thân nếu muốn tồn tại lâu dài trong giới này. Trong ngành này, người xem là tất cả. Như chuyện của Hikari-chan với cổ họng ấy—streamer luôn có cảm giác phải cho khán giả thấy phiên bản tốt nhất của mình, cái hình tượng mà mọi người mong đợi. Nhưng tôi hỏi thật, đó có phải điều người xem thực sự muốn không? Cá nhân tôi thì thích thấy streamer mình yêu quý sống vui vẻ, khỏe mạnh hơn là gồng lên chịu đựng. Thậm chí, tôi còn muốn họ cho thấy sự yếu đuối của tôi đôi lúc nữa cơ. Vì khi họ làm vậy, tôi thấy họ tin mình đủ để lộ sự dễ bị tổn thương đó—và điều đó làm tôi hạnh phúc. Nó khiến khoảng cách giữa oshi và fan gần hơn!

Tôi không bảo ai phải làm điều gì khiến họ khó chịu, chỉ là thỉnh thoảng bỏ cái mặt nạ xuống cũng chẳng có gì sai. Sự bền vững bắt đầu từ một mối quan hệ lành mạnh giữa streamer và khán giả, mà lành mạnh thì phải bắt đầu từ giao tiếp cởi mở! Không ai muốn thấy người kia tổn thương vì những thứ có thể tránh được.

“Cũng như lần trước, tất cả streamer mà mình có thể ghé hôm nay đều đã đồng ý cho mình vào xem. Chưa biết sẽ ghé ai trước đâu. Mình sẽ thả bồ câu đưa tin cho họ, còn chấp nhận hay không thì tùy họ. Không muốn làm phiền ai cả, đúng không?”

: yep yep

: quan trọng đấy

: nghĩ đến việc Awayuki-chan ngồi làm khán giả mà buồn cười quá

: fanpage chính thức của Live-On

: khí chất bá đạo

Heh heh heh. Giờ thì xong hết mấy lời dặn dò phiền phức rồi, đến lúc xem thôi! Cuối cùng mình cũng được thưởng thức năng lượng Live-On mà bình thường tôi phát ra cho người khác. Chưa kể, đây là cơ hội hiếm hoi để xem một stream mà thường lịch tôi bị trùng! Đi thôi nào!

“Không để mất thời gian nữa, bắt đầu xem nào! Ai trước nhỉ? Để xem... Ô, Alice-chan đang live—một mình thì phải. Mình cũng thắc mắc là không biết khi không quấy rối mình thì Alice-chan làm gì.”

Không hiểu sao tôi hơi cảnh giác. Tôi biết Alice-chan vốn tốt, nhưng ký ức về mấy trò thường ngày của cô ấy vẫn làm tôi hơi rợn.

“Tiêu đề stream của cô ấy là... ‘Nhìn Ra Sau Kìa.’ Ờm, nghe bất an ghê. Chắc đang chơi game kinh dị? Hay stealth game? À, cô ấy vừa live cách đây vài phút.”

Có thể tôi nghĩ quá, nhưng tôi đoán sự xuất hiện của tôi sẽ làm phiền Alice-chan. Tuy nhiên, nếu cô ấy đang chơi game thì chắc cũng bận, không để ý đến tôi đâu. Mà nghĩ đến việc cô ấy thực sự chơi game cũng khá thú vị. Nghĩ tích cực lên, tôi bấm chọn luôn.

“Được rồi! Quyết định vậy nhé! Đi xem Alice-chan thôi! Ai biết được, lỡ đâu dù cô ấy vẫn làm trò cũ, mình vẫn có thể cười vui như một khán giả bình thường! Xin phép mọi người, mình tới đây!”

Tôi mở stream của Alice-chan.

“Ta chờ nàng lâu rồi, Awayuki-dono.”

“Aaaa và tất nhiên là em theo dõi chị từ nãy giờ.”

Nghe thấy không? Đó là tiếng kế hoạch của tôi sụp đổ.

: ?!?!

: sao biết hay vậy???

: cô ấy làm y như Awa-chan LMAO

: trời ơi hết hồn

: giờ thì hiểu tiêu đề rồi

: gọi đây là ambush stream được không?

: rình stream nhau à, cái gì đây?

: một phiên bản hiện đại của "Chiếc Chìa Khóa" của Tanizaki chăng?

: phiên bản hiểu sai thì đúng hơn

: hỡi ôi! Ta thấy Awayuki-dono, nhưng nghe giọng Shuwa-chan!

“Em đang làm gì thế?” Tôi hỏi.

“Ủng hộ oshi của mình,” Alice-chan trả lời.

“Ờ-hờ... Ý chị là tại sao em mở stream của chị.”

“Ngạc nhiên chưa?”

“Nói thật là có. Nhảy scare kiểu Doki Doki Literature Club ấy.”

“Phải nói là Schlicky Schlicky Handicrafts Club mới đúng chứ! Ha ha ha haaa!”

“Có gì mà ‘mới đúng’ ở đây chứ?”

Trời ạ. Lại rơi vào bẫy khiêu khích nhảm nhí của cô ấy nữa rồi. Đâu phải cái tôi định nói.

“Alice-chan, chúng ta đang làm cái quái gì thế này? Sao lại xài băng thông YoTube như đang gọi video riêng? Em thích thế à? Em thích làm như một đôi học sinh mê nhau lắm à?”

“Hả?! Đây là... đây là lời tỏ tình sao? Em xin nhận, từ nay xin trao cho nàng quyền sinh sát cuộc đời em!”

“Chị xin từ chối, và trao lại cho em lệnh cấm tiếp xúc thì có.”

“Tại sao chứ? Tin hay không tùy chị, em kiếm được bộn tiền đấy. Em có thể lo cho cả hai, nàng sẽ không phải động ngón tay nào suốt đời.”

“Em nói câu đó... trước mặt tất cả những người đã tặng tiền cho em á? Hét to giữa ga Shibuya đi, vì tình cảnh bây giờ cũng như vậy đó.”

“Ôi lãng mạn quá! Giống hệt phim truyền hình em từng xem! Có Kazumasa Oda đóng, đúng không?”

“Không hiểu nổi sao mời chị ăn bám cả đời lại được gọi là lãng mạn. Mà nếu nói Oda-san thì hát thử bài Kotoba ni Dekinai đi.”

“Không sao đâu! Fan của em biết rõ kế hoạch rồi. Họ ủng hộ em, và biết tất cả cuối cùng sẽ về tay nàng qua đường vòng.”

“Chị không đồng ý với chuyện đó, Alice-chan! Để cho em rõ, chị theo dõi toàn bộ số supers em gửi, và một ngày nào đó sẽ trả lại đầy đủ.”

“Hmm... Không được đâu... Là fan mà để oshi trả lại tiền, xấu hổ chết mất. À! Thế này nhé? Khi đến lúc, nàng chỉ cần đưa cho em cái quần lót nàng đang mặc, coi như huề nha!”

“Ghê quá. Không có hãng quần lót nào trên đời đáng giá bằng chỗ tiền đó hết.”

“Đến cả dòng Hermès nội y xa xỉ của nàng cũng không à?”

“Không hề tồn tại.”

: Giống như đang xem một trận tennis ấy. Chỉ khác là Awa-chan thì đang cố né hết mọi quả bóng chứ không trả lại quả nào.

: đúng là âm nhạc lọt tai tôi luôn

: vibe chuẩn rồi đó

: ủa chứ ai bảo không collab?

: cười xỉu luôn cái việc kênh Alice-chan thực ra là kênh phụ của Awayuki-chan

: Awayuki-chan trả tiền sugar daddy bằng quần lót đã mặc rồi đấy

“Awayuki-dono, chúng ta đổi chủ đề đi. Em đã cố cảnh báo chị qua tựa stream rồi, nhưng chị vẫn lao tới như một thiếu nữ mắt nai ngây thơ. Nếu người phía sau chị không phải ta thì giờ này chị đã có bầu rồi.”

“Không biết nữa, nhưng có một người đầu óc toàn suy nghĩ kinh dị đứng ngay sau lưng mình chắc còn tệ hơn.”

“Chị nên tử tế với bản thân hơn. Khi mệt, hãy thử massage hoặc liệu pháp Seitai.”

“Em không thể nói vậy ngay từ đầu sao? Nghe hợp lý biết bao.”

“Chào mừng đến với tiệm massage của Alice-dono. Ôi chao, chỗ này tích nước nhiều quá. Để ta làm tan mấy cái nút này và cho StroZero chảy thông suốt nhé?”

“Tôi cúp máy đây.”

“Awayuki-dono! Lời thoại của ngươi phải là: ‘Khoan... Đây thực sự là massage sao?’”

“Ừ ừ, ai mà chả biết em mê mấy kiểu parody massage. Nhưng nếu mấy cái hạch bạch huyết của tôi chứa StroZero thì chắc tôi chết từ lâu rồi.”

“Em nói đến dạ dày và gan của chị cơ.”

“Ờm... Ít ra nghe cũng hợp lý.”

“Giờ em sẽ làm lỏng chị từ bên trong nhé, được chứ?”

“Không được chứ cái gì?! Cái này là thể loại gì nữa đây, psycho-horror-massage porn hả?!”

“Đó không phải là một thể loại đâu, Awayuki-dono.”

“Cái kiểu lúc nghiêm túc, lúc lố bịch này là sao vậy?! Não chị chịu không nổi nữa rồi... Chị không biết vì sao mình lại tới đây nữa...”

Thiệt tình... Sao tôi lại phải tự tra tấn mình với cuộc trò chuyện này chứ? Chẳng phải kế hoạch là âm thầm xem stream một chút thôi à...? Giờ thì tôi thành một nửa của tiết mục hài kịch tiên phong luôn rồi?!

“Xin lỗi, Awayuki-dono. Thật ra em không nghĩ mình sẽ được chọn đầu tiên, nên mới hơi quá tay. Em không muốn làm phiền phần còn lại của stream—xin cứ tự nhiên đi xem ai khác.”

“Ồ. Thật sao? Chị tưởng mình sắp công bố collab bất ngờ luôn chứ.”

“Không không. Làm vậy là cản trở mong muốn của oshi em rồi. Và để thành thật, đây vốn không phải điều em muốn ngay từ đầu.”

“Hả. Ý em là em không định ngồi đây chờ chị bấm vào stream của em à?”

“Không hề. Em định lặng lẽ ngồi xem khi chị xem stream người khác.”

“Tại... Tại sao, nếu em không ngại cho chị biết?”

“Chỉ là... em không ghét cách chị... hôn cái lon StroZero hôm trước như em tưởng. Nên em định cho khán giả xem em nhìn chị trong thất vọng khi chị vui vẻ với streamer khác.”

“NTR?! Không! Không có NTR ở đây đâu, Alice-chan! Nhân vật của chị đã đủ màu mè rồi! Không cần thêm thứ này—tin chị đi, không cần đâu!”

“Em không thể làm vậy, vì em tin mình phải thành thật với bản thân. Ặc, nói cách khác, xin cứ bỏ em mà đi, Awayuki-dono. Em không muốn làm chị mệt thêm.”

“Ơ-Ờ nếu em đã nói vậy. Vậy thì hẹn collab lúc khác, khi chị hồi phục 100% nhé.”

“Vâng, thưa chị! Em sẽ sẵn sàng chờ đợi!”

Và thế là buổi xem stream—ờ, tham gia stream(?) đầu tiên của tôi kết thúc.

“Rồi, tưởng stream sắp rẽ sang hướng khác, nhưng quay lại rồi. Cú sốc Alice-chan có khuynh hướng NTR thì... nói thật tôi vẫn chưa hoàn hồn. Chắc tôi thiếu muối văn hóa, nhưng tôi không hiểu nổi sao người ta mê cái đó...”

: tốt hơn hay tệ hơn đây...

: cái super chị ấy tặng sau nụ hôn khá đáng lo đó

: tự nhiên thấy việc chị ấy thích Mashiron hợp lý ghê

: tôi cũng thấy lo

: cứ mặc kệ đi, mới chớm thôi

“Ừ đúng, lo xa làm gì. Giờ thì xem có ai khác giúp mình đổi gió nào!”

Xem ai đây nhỉ? Tốt nhất là bỏ qua vụ vừa rồi luôn và chọn người khác. Miễn là không ai gọi tôi là lươn lẹo vì cái tiêu đề stream thôi. Dù sao thì tôi cũng chán mấy thử thách rồi. Người tiếp theo tôi chọn phải là kiểu streamer đáng tin, stream tử tế, không drama gì.

“Ồ, Chami-chan đang stream! Và theo tiêu đề thì hình như đang collab massage offline với Hikari-chan!”

Stream massage ngay sau khi Alice-chan nhắc tới à? Đúng là trùng hợp hoàn hảo! Vừa nghe âm thanh massage thư giãn, vừa được tận hưởng khoảnh khắc ngọt ngào của Chami và Hikari? Tôi xin một vé! Còn gì tuyệt hơn cho mấy cái xương cốt rã rời này?

“Nhớ Chami-chan từng nói dạo này đang thử nhiều loại massage ASMR chứ không chỉ massage tai. Biết đâu đây là tập luyện?”

Âm thanh nhịp nhàng của những cú vỗ vai, cảm giác thỏa mãn khi mấy nút thắt được ấn nhuyễn—mới tưởng tượng thôi đã thấy người mình như mềm nhũn ra rồi.

Hikari-chan và massage. Hai chữ này làm tôi nhớ tới một ký ức đắng (hay ngọt?). Nhưng lần này chắc ổn thôi nhỉ? Tôi không ở đó, Chami-chan đâu phải tôi—chắc sẽ không có chuyện “huấn luyện” nào được nhắc lại đâu.

“Thôi không chần chừ nữa! Vào xem cho kịp khi nó còn đang live!” CLICK

Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu tôi: Chỉ với âm thanh thôi mà sức mạnh thật đáng nể.

“Dám coi thường liếm tai hả?! Dám coi thường liếm tai hả?! Dám coi thường liếm tai hả?! Dám coi thường liếm tai hả?! Dám coi thường liếm tai hả?! Dám coi thường liếm tai hả?! Dám coi thường liếm tai hả?! Dám coi thường liếm tai hả?! Dám coi thường liếm tai hả?! Dám coi thường liếm tai hả?! Dám coi thường liếm tai hả?!”

“Aaaaaah! Mạnh lên Chami-chan, mạnh nữa lên! Giẫm Hikari ra trò vào! Trút giận lên Hikari đi iiii!!!”

“Ừm. Ờ. Tôi không biết mình mong chờ gì nữa.”

Chuẩn luôn. Nghĩ kỹ thì sức mạnh của âm thanh thật sự kinh khủng.

: chuyện quái gì đang xảy ra thế này

: tưởng nhầm stream luôn á

: nói thật là nên cấm Hikari-chan đụng đến massage từ giờ

: tôi vừa xem cái gì vậy

: không phải trước mặt mic dummy head chứ!!!

“ASMR thời nay bị cái gì vậy trời?!” Chami-chan gào lên. “Cái gì cũng nhét liếm tai này liếm tai nọ vào như thể tiêu chuẩn! Nếu muốn nghe tiếng nước đến vậy thì ra bờ hồ mà nhảy xuống đi!”

Hikari-chan rên lên khoái trá.

“Này Hikari-chan, cậu biết tại sao không? Thử đoán xem.”

“C-Cậu nói đi...”

“Vì liếm tai đang là mốt hot nhất đó, đồ ngốc!!!”

“Aaaaaah!” Lại một tiếng rên đau đớn. “Xin lỗi vì tớ ngu ngốc!!!”

“Biết gì không, tớ nhịn lâu lắm rồi nhưng giờ chịu hết nổi! ASMR phải nghe điều này! Liếm tai là một thể loại ASMR riêng biệt, không phải món trang trí rắc lên mọi thứ chỉ vì làm được! Đúng, liếm tai nóng bỏng thật. Nhưng chính vì vậy nên phải để nó có chỗ đứng xứng đáng! Tỏi ngon thật đấy, nhưng có phải vì thế mà rắc vào mọi món ăn không? Không! Có ngu không? Tất nhiên là không! ASMR nghĩa là ‘autonomous sensory meridian response,’ chứ không phải ‘slobber over my ears all the goddamned time response’!”

Hikari-chan thở dốc như sắp chết. “Ôi Chúa ơi. Tớ cần Chami-chan nổi giận thêm... Thêm nữa...”

Giờ nghĩ lại, “Chami-chan đâu phải tôi” chắc không phải sự đảm bảo tôi mong muốn. Với tính cách của cô ấy, tôi thấy mình hơi ngây thơ khi giả định vậy.

Nhưng giờ làm gì đây...? Thôi cứ xem tiếp, nghe thêm ngữ cảnh cái đã.

“Ờm... Có ai thông thái trong chat biết chuyện này từ đâu ra không?”

: bạn đó

: vì bạn đó

: thử nghĩ xem nếu không phải bạn thì là ai

“Xin lỗi?! Lỗi của tôi á? Giải thích coi!”

Và chat của mình cũng đã giải thích mọi thứ. Đây, để mình tóm tắt diễn biến theo lời tụi nó:

Chami-chan mời Hikari-chan tham gia một buổi stream massage.

Do “sự cố” lần trước, Hikari-chan đã hoàn toàn mặc định massage = đau đớn. Còn Chami-chan thì vẫn cứ là Chami-chan, đương nhiên không nhận ra điều này.

Hikari-chan hồ hởi bước vào collab, háo hức được… dẫm lên người. Nhưng chuyện đó không xảy ra, và massage chỉ là massage bình thường, thế là cô nàng tụt mood.

Chami-chan muốn dẫm để dỗ Hikari-chan vui lên, nhưng… không thể ra tay được.

Hikari-chan liền nảy ra ý tưởng “thiên tài”: để Chami-chan trút hết tức giận lên người mình. Và thứ đầu tiên cô nghĩ đến chính là vụ liếm tai, đưa chúng ta đến cảnh hiện tại.

“Biết không, tôi bắt đầu nghĩ tầm ảnh hưởng của mình đã lớn đến mức không kiểm soát nổi nữa rồi. Tôi giống như… Ainz-sama phiên bản hiện đại ấy.”

Tôi thật sự rơi vào thế khó. Rất khó luôn. Tôi đã tận dụng mọi cơ hội để phủ nhận vai trò của mình trong việc đánh thức bản năng… “tình dục” của Chami-chan, nhưng… ngay cả tôi cũng sắp không tin nổi chính mình nữa rồi. Tệ nhất là tôi không thể rời mắt (và rời tai) khỏi cái stream đó! Chami-chan vốn mê liếm tai lắm cơ mà? (Tôi cũng vậy, nhân tiện nói luôn.) Vậy sao cô ấy lại tỏ ra ghét nó thế? Nhưng rồi, khi tôi tiếp tục nghe – vì tính tò mò bệnh hoạn của bản thân – những điểm khiến cô ấy khó chịu trong ngành này nhanh chóng lộ rõ:

“Không gì, tôi nhắc lại, không gì làm tôi tụt mood nhanh hơn cái kiểu cảnh liếm tai bị nhét vào cho có hoặc hoàn toàn không hợp với tính cách nhân vật. Nó cứ kiểu như người ta bị ép làm chuyện họ không muốn, và điều đó thật sự… KINH. Tôi đang cố để âm thanh đưa mình nhập tâm vào tình huống, nhưng làm sao mà tập trung nổi khi liên tục bị nhắc rằng đằng sau là cả một đống ép buộc hay gì đó? Tôi chỉ muốn mọi người đối xử với ASMR bằng sự trân trọng và chăm chút mà nó xứng đáng được nhận—Hikari-chan, nói tôi không vô lý đi?”

“Haaah… Haaaah… Ch-Chami-chan, cậu… không thích liếm tai à?”

“Hả? Cậu có biết mình đang nói chuyện với ai không đấy? Tôi là chuyên gia sommelier đã tuyển chọn các tác phẩm liếm tai từ trước khi nó thành trend. Tôi không phải hater, không ghen ăn tức ở, không cố tình trái ngược. Tôi chỉ đơn giản nói lên ý kiến của mình, như quyền lợi của một nhà phê bình.”

“Chami-chan.”

“Gì thế?”

“Cậu có chắc là mình không hơi… burnout à? Ý mình là kiểu khi cậu quá chìm vào một thứ, cậu quen với nó, rồi cuối cùng não cậu chỉ để ý mấy chi tiết vặt gây khó chịu?”

“…”

“…”

“Cậu… cậu… ngốc quá đi!”

“Á! Á. Áaaah! Không biết mình vừa nói gì để cậu dẫm lên mình nhưng cứ tiếp tục đi, tiếp tục đi!”

“Tôi muốn được công nhận hoàn toàn! Không sự thật, chỉ có công nhận! Hãy công nhận tôi như đội quân fan của tôi vẫn làm! Công nhận tôi như binh đoàn âm thanh gồm nhưng không giới hạn ở senpai, kouhai, bạn cùng lớp, chị gái, em gái, elf, succubus, nhân viên, bà chủ, ma vương, slime, maid, gyaru, nữ tu (Công giáo), miko và học sinh tiểu học!”

“Áaaah! Dù là Chami-chan biến thái thì vẫn là Chami-chan dễ thương! Dẫm lên tôi bằng đôi chân biến thái đó đi!”

“Cậu gọi ai là biến thái đấy?!”

“Ôi trời, Chami-chan khóc à? May quá hôm nay không phải tôi xử lý cô nàng này.”

: Ahh~ Hôm nay oshis của tui còn ick hơn mọi khi nữa Ahh~

: đáng lẽ cậu mới là người phải xử lý cô ấy đấy, đồng đội.

: Woah, Chami-chan có nhiều bạn ghê!

: Mình nghĩ đã hiểu tại sao Chami-chan lại như vậy… Chat và hội ASMR chiều cô ấy quá nhiều…

: …học sinh tiểu học á?

Ôi Chami-chan. Càng hiểu cậu, mình càng không biết phải làm gì với cậu nữa.

“Tôi không thể tin nổi Chami-chan muốn làm loạn thế này mà mấy người vẫn nuông chiều! Mấy người yêu kiểu chị gái xinh mà đầu óc trên mây đến thế à? Không trong sáng gì hết!”

: chẳng phải chính cậu thay đổi đến mức họ phải làm lại concept art sao?

: Tôi cũng không tin nổi Awa-chan lại làm trò này rồi vẫn tự xưng seiso!

: Thẻ seiso đâu, nộp đây Awa-chan. 220

: nói chuyện trong sáng à? Cậu là hiện thân của sự ô uế 100% đó

: chỉ vì Chami-chan không phải diễn giả giỏi nhất không có nghĩa cô ấy không thể nghiêm túc phê bình thứ mình yêu thích!

: và mình cũng phần nào đồng ý với cô ấy

: (thì thầm) nhưng mà nóng quá…

“Hikari-chan, cậu làm tôi tức giận rồi. Tôi sẽ không tha thứ trừ khi cậu liếm tai tôi ngay bây giờ.”

“H-Hả?”

Rốt cuộc đây là chuyện gì vậy trời…?

“Và chưa hết. Nếu cậu liếm tôi, tôi sẽ dẫm lên cậu nhiều hơn nữa.”

“Hở? Nhưng cậu vừa tốn cả đống thời gian chê bai vụ liếm tai còn gì.”

“Cậu có nghe tôi nói gì không? Tôi bảo là còn tùy tình huống.”

“Tình huống? Tự dưng cậu muốn cô gái vừa bị cậu dẫm lên liếm tai cậu á? Thế gọi là ‘tình huống hợp lý’ chắc? Với cả mình còn chẳng nghĩ liếm tai hợp với tính cách của Hikari nữa…”

“Hikari-chan. Giờ trước mặt tôi là một người phụ nữ thật, người mà tôi bị hấp dẫn thực sự, sắp liếm tai tôi. Mọi thứ khác đều trở thành thứ yếu. Tôi đang phấn khích tột độ trước viễn cảnh lần đầu được liếm tai thật sự.”

“Rồi, ngay cả mấy người oshi Chami-chan cũng phải gọi cô nàng là đạo đức giả ở vụ này chứ?”

: ờ đúng, đạo đức giả có giới hạn thôi chứ lol

: chúng ta làm gì đây khi nhà phê bình đã sa ngã trước dục vọng

: dục vọng là thứ xa rời lý trí nhất mà

: tôi vẫn tôn trọng cô ấy vì là một audio enthusiast chân chính trong các solo stream

: (nói to hơn) nhưng mà nóng thật sự!

“Nhanh lên nào, Hikari-chan.”

“Mmm…”

“Suy nghĩ gì nữa? Nếu cậu liếm tai tôi, tôi sẽ sỉ nhục cậu nhiều hơn nữa!”

“Nghe cũng hấp dẫn thật, nhưng… Không! Tôi không thể!”

“X-Xin lỗi, tôi không nghe rõ. Nói lại lần nữa?”

“Tôi nói là không! Tôi sẽ không làm, dù có chuyện gì xảy ra!”

“…Được thôi. Hikari-chan, dang chân ra.”

“C-Chân tôi? Gì vậy? Khoan… Đây… Đây là đòn denki anma?!”

“Cậu hư lắm, Hikari-chan. Đây là hình phạt của cậu.”

“Không…! Eheh… Eheh heh! Mọi thứ đều nằm trong kế hoạch…”

Tôi tiếp tục bị choáng váng trước những gì đang diễn ra. Ngoài ra, có phải Hikari-chan vừa thì thầm cái gì đó rất khẽ ở cuối không?

“Hả? Ôi trời, hình như Awayuki-chan đang xem chúng ta đấy.”

“Cái gì?!”

“Aha! Đúng lúc quá! Awayuki-chan! Tôi vừa định dạy cho con bé hướng ngoại hỗn láo này một bài học! Cậu đang xem đúng không? Nhìn kỹ nhé! Cù cù! Cù cù cùuuuu!

“Aaah! ♡ Aaaaah!!! ♡”

“Aha ha ha ha! Thấy chưa, Awayuki-chan? Đám hướng ngoại giẫm đạp lên chúng ta nay đã nằm dưới gót giày tôi! Nào, Hikari-chan, rên to hơn nữa và cho chủ nhân thấy cậu thảm hại đến mức nào đi!”

“Aaah! ♡ Mmmmph! ♡ Đừng… Đừng nhìn! Hikari giờ nhục nhã quá! Đừng mà! A-Aaahn! ♡ Mmmmmm! ♡ Á! ♡ Chủ nhân! Chủ nhân, hãy nhìn Hikari đi! Nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng khinh bỉ đó!”

CLICK

Tôi đóng stream lại.

Nhưng vẫn còn quá sớm để tắt stream của mình. Sau khi lướt nhanh một vòng, tôi nhận ra đây cũng là khung giờ Sei-sama thường lên sóng. Tôi mở stream của cô ấy.

“Come on, DirtyDice, baby needs a new pair of shoes... Show me that ochinchin... Show me that—ochinchin! ĐÚNG RỒI. ĐÚNG VÃI CẢ ĐÙ. OCHINCHIN, OCHINCHIN! CEE-LO? PHẢI NÓI LÀ SEE DEEZ NUTS GOT ’EEEEM.”

CLICK

Tôi đóng stream. Thở ra một hơi thật dài. Rồi tôi mỉm cười. “Thôi, ngủ là thượng sách.”

: yeppppp

: tôi nghe nói ngủ là cách tốt nhất để nghỉ ngơi

: Tại sao chứ?! (/kibaou) Stream của Hikari-chan vừa đủ lewd mà?!

: nhưng nếu xét đến việc toàn bộ sự suy đồi đó đều do bạn mà ra...

: nhưng nếu xét đến việc Alice-chan đang xem mà vui như mở hội lol

: Awa-chan đang bị hội đồng tấn công ở đây

: Awayuki-chan không đủ lỗ đâu...

: Sei-sama, làm ơn ngoan đi.

Trước hôm nay, tôi chưa từng nghĩ chỉ việc xem stream của đồng nghiệp lại khiến tôi phải tắt màn hình nhanh như vậy.

Nhưng phải nói, giấc ngủ sau khi tắt stream của mình hôm đó thật tuyệt vời. Hôm sau tôi tỉnh dậy trong trạng thái cực kỳ sảng khoái.

À mà giờ tôi hiểu rồi! Bạn bè tôi cho tôi xem cái cảnh địa ngục đó là để khéo léo khuyên tôi đi ngủ sớm! Cảm ơn mọi người! Các bạn luôn nghĩ cho tôi mà! Aha ha ha ha ha ha ha!

Stream Word Wolf

Hai ngày sau cái lần thất bại thảm hại với stream “xem stream”, tôi cảm thấy tuyệt hơn bao giờ hết và đã sẵn sàng trở lại với một buổi collab khác. Tôi đã mong đợi collab này từ lâu rồi, có thể nói là tôi đã nghỉ ngơi kỹ càng chỉ để chờ dịp này!

“Chào mừng đến với stream collab Word Wolf!!!” Tôi hét lên khi buổi stream bắt đầu, tiếp sau đó là một tràng pháo tay rộn ràng từ các thành viên tham gia. “Hãy bắt đầu bằng một màn chạm cốc nào!”

“Ch-Chạm cốc á?! N-Nhưng em không uống được! Làm sao đây...?” Tadasu-chan nói.

“Ồ, có gì đâu chứ? Có lẽ ta sẽ tham gia vậy,” Churiri-sensei nói.

“Shuwa-chan, ít nhất hãy bám theo kịch bản phần giới thiệu đi,” Mashiron nói. “Tadasu-chan, cứ phớt lờ chị ấy. Sensei, xin cô đừng uống, vì nếu có hai người say thì game sẽ không chạy nổi.”

“Một lon StroZero, một họa sĩ, một học sinh, và một người ngoài hành tinh bước vào quán bar! Chuyện gì xảy ra tiếp theo? Các bạn quyết định!!!” Tôi nói.

: yay!!! vỗ tay lách cách

: Đi thôi nào!

: chạm cốc!

: một tổ hợp nhân vật thật mới lạ

: người đâu trong trò chơi Ma Sói này??? (một bên là StroZero, một bên là alien)

: tỉnh lại đi mấy con cừu, Live-On thật ra là một trận tử chiến Ma Sói đảo ngược, nơi người bình thường bị vote out và treo cổ, và tôi là người duy nhất nhận ra điều đó

: ↑ chuẩn luôn

“Như tiêu đề stream đã nói rõ, bốn chúng tôi sẽ chơi vài ván Word Wolf! Đây là phần tóm tắt luật chơi.”

Luật cơ bản giống trò Word Wolf cổ điển:

Người chơi nhận cùng một từ (ví dụ: tennis) là dân làng.

Người chơi có từ khác (ví dụ: ping-pong) là sói.

Không ai biết từ của người khác.

Người chơi thảo luận trong giới hạn thời gian, ở đây là hai phút.

Sau thảo luận, mọi người bỏ phiếu tìm sói. Nếu sói bị vote out, dân thắng; nếu không, sói thắng.

Sói bị loại có một cơ hội đoán từ của dân để cướp chiến thắng.

“Nếu bị loại, sói có một lần đoán từ của dân làng để lật kèo. Chúng tôi sẽ chơi nhiều vòng, cùng luật. Điểm thú vị nhất của Word Wolf có lẽ là tất cả mọi người, kể cả sói, đều bắt đầu game với suy nghĩ mình là dân, khiến nhịp game khác hẳn Among Us! Cuối cùng, có một luật nhà.”

Vai trò GM xoay vòng, lo việc tạo và phân phát từ khóa mỗi vòng.

“Có bốn chúng tôi, nghĩa là mỗi vòng sẽ có ba người chơi và một GM. À, và tất nhiên người chơi sẽ không được nhìn chat! Xong phần luật rồi nhé!”

: roger dodger

: một làng đầy dân ngu ngốc

: dân làng (nổi loạn)

: phần GM nghĩ ra từ khóa đáng được gắn dấu sao to tướng

: thậm chí phải gắn bảng cảnh báo

: trao quyền sáng tạo cho Live-On? chuyện gì có thể xảy ra chứ?

“Được rồi! Trước khi bắt đầu, cùng điểm danh người chơi nào. Riêng tôi thì siêu hào hứng! Đây đúng là trò chơi uống rượu hoàn hảo!”

“Tôi khá giỏi trò Ma Sói,” Mashiron nói. “Tôi nghĩ trò này cũng không khác mấy đâu.”

“Đây là một phần trong nỗ lực tham gia nhiều sự kiện Live-On nhất có thể để tìm hiểu cách thức hoạt động của họ. Các người chơi, chuẩn bị đi,” Tadasu-chan nói.

“Trò chơi của loài người thật nhàm chán,” Churiri-sensei nói. “Tôi về được chưa?”

“Chị chắc là muốn về? Sau bao công sức chị bỏ ra để nghĩ chủ đề?” Tadasu-chan nói, rồi chuyển sang giọng nhại Churiri-sensei: “‘Ôi Tadasu-san, tôi phải làm sao? Tôi không biết phải làm gì với chủ đề của mình! Aaaah, nhưng chị cũng là người chơi, nên tôi không thể hỏi chị, aaah!’ Đó là chị mà, đúng không?”

“Ồ?” Mashiron và tôi đồng thanh trêu.

Churiri-sensei thở mạnh. “Đó không phải là tôi.”

“Có vẻ chị ấy muốn giả vờ chuyện đó chưa từng xảy ra,” Tadasu-chan nói.

“Chắc chắn là vậy,” Mashiron và tôi nói tiếp.

“Ôi tôi chỉ... Grrr! Loài người! Đây là lý do tôi không chịu nổi mấy người!”

: quý cô Mushiking BL của tôi dễ thương thế này sao

: Cái biệt danh dễ thương này có phải là tất cả những gì còn lại của sensei không?

: nhìn chẳng nhận ra so với hồi debut tôi chết mất

Ai cũng có vẻ máu thắng! Không dài dòng nữa, bắt đầu thôi! Word Wolf... start!

GM đầu tiên là Tadasu-chan. Cô ấy gửi từ khóa cho từng người qua DM. Tôi nhận được một từ duy nhất: Piano.

“Mọi người nhận được từ khóa hết rồi chứ?” Tadasu-chan nói. “Tốt. Mọi người có hai phút. Bắt đầu tính giờ!”

Tadasu lập tức tắt mic, chuẩn bị tận hưởng trò chơi từ bên lề. Cá nhân tôi thì mong chờ vai trò đó hơn là làm người chơi. Biết đáp án mà ngồi xem đám hỗn loạn đoán già đoán non với chat thì buồn cười hơn nhiều.

Nhưng thôi, quay lại. Piano, piano... Tốt nhất là nói về piano bằng cách nào đó. Nói sao cho vừa giúp mình đoán xem mình thuộc phe dân đa số hay sói thiểu số.

Chắc mở đầu bằng một câu thăm dò vô hại:

“Đẹp, nhỉ?”

“Ừ,” Mashiron nói.

“Đồng ý,” Sensei nói.

Họ đồng ý ngay lập tức—nếu họ nói dối, hẳn phải có chút ngập ngừng rồi chứ. Vậy là ít nhất mọi người đều nhìn nhận prompt của nhau theo hướng tích cực.

“Cũng giống như một kỹ năng ngầu lòi ấy nhỉ?” Mashiron hỏi, nối tiếp lời tôi vừa nói.

“Ừ, chuẩn luôn!” tôi đáp.

“Tôi nghĩ vậy,” Sensei nói.

“Hai người từng thử qua chưa?” Mashiron tiếp lời, khí thế bừng bừng sau chuỗi phản ứng tích cực.

Hmm... “thử qua” chứ không phải “chơi” à? Cảm biến Shuwa của tôi bắt đầu kêu bíp bíp. “Không hẳn. Có lẽ một lần? Còn Sensei thì sao?”

“Thực ra tôi có một cái—hoặc ít nhất là thứ gì đó tương tự,” cô ấy nói.

“Thật á?! Câu hỏi đỉnh thế, tôi ơi!” Mashiron reo lên.

“Ho ho!” tôi phụ họa. Cả hai chúng tôi ngửi thấy mùi máu trong nước rồi.

“Gì? Tôi không được phép có một cái à?” Sensei nói.

“Không, không, tôi không có ý đó,” Mashiron đáp. “Tôi nghĩ việc cô có một cái là ngầu lắm. Cô dùng nó để làm gì, nếu không phiền?”

“Ờm... tôi không giỏi lắm—kiểu hoàn toàn không giỏi luôn. Nhưng tôi thấy nó rất... mãn nguyện.”

“Mãn nguyện, cô nói?” Mashiron ngân nga đầy ẩn ý.

“Ho ho ho...” tôi lại thêm dầu vào lửa.

Có vẻ Mashiron và tôi đang nghĩ cùng một thứ. Sensei không giống kiểu người chơi piano. Dù chị ấy cố lái hướng bằng câu “hoặc thứ tương tự,” nhưng theo tôi nhớ thì Sensei chẳng chơi nhạc cụ nào. Dù vậy, đây vẫn chỉ là linh cảm. Cái chữ “mãn nguyện” kia cũng đủ mơ hồ để chị ấy chối nếu cần. Nhưng linh cảm còn hơn không. Giờ thì phải chặn hết đường lui bằng vài câu hỏi thật hiểm.

“Kể thêm đi, Sensei,” Mashiron áp sát. “Cô nói ‘mãn nguyện,’ nhưng cụ thể là phần nào khiến cô mãn nguyện? Làm cái gì cơ? Hành động nào cô nhắc tới?”

“Ohoooo. ( ◜ω◝ )”

“Tôi thích nghe hai người nói hơn!” Sensei cố đánh trống lảng. “Awayuki-san, Mashiro-san, hai người nghĩ sao về nó?”

“Tôi đâu phải người có nó, nên cũng khó nói,” tôi đáp. “Dù tôi rất muốn chạm tay vào nó nếu có thể.”

“Công nhận,” Mashiron nói. “Giờ quay lại với cô, Sensei nhé.”

“Oho ho ho ho ho. (*◜ω◝*)”

“Ghhh...”

Sensei giờ hoảng loạn toàn tập. Không trả lời được có phải dấu hiệu biến thành sói không đây?

“Tôi nghĩ tôi thích nó vì tính đa năng,” Sensei nói. “Tình yêu thuần khiết, tình yêu sa ngã—nó sinh ra đủ mọi loại tình yêu.”

“Thật vậy ư?” Mashiron ngân nga đầy nghi vấn.

“Ô... Ôhh, chết tiệt! ∵:(:ㆁ:鑾:ㆁ:):∵”

“A-Awayuki-san?!” Sensei hoảng.

“Tôi... tới rồi...”

“C-Cô tới rồi?! Tới kiểu nào?!”

“Xin lỗi, ý tôi là cô tới.”

“Tôi chưa tới! Prompt này có thể hơi bậy nhưng tôi chưa tới!”

“Ồ? Vậy prompt bậy thật à?”

“K-Không! Ý tôi là...!”

Mashiron kìm tiếng cười. “Diễn hay lắm, Shuwa-chan.”

“Hahhh... Hahhh... Cách cậu dồn Sensei vào chân tường bằng lời nói thật nóng bỏng. Hahh...”

“Hai người đang nói thật chứ?” Tôi nghe tiếng cả hai đồng thanh trước khi cuộc gọi chìm vào im lặng.

Vài giây sau, giọng Tadasu-san vang lên cắt ngang sự yên tĩnh đến nghẹt thở: “Hết giờ! Không được nói thêm! Gửi tên người mà cô nghi ngờ cho tôi, Miyauchi.”

“Ừ, tôi vote cho Shuwa-chan,” Mashiron nói.

“Cái gì?!” tôi hét.

“Vì cậu có trái tim của loài chó.”

“Nhưng tớ đâu làm gì đâu! Ừ thì, tớ hơi phấn khích vì được chơi trò Ma Sói mới và hơi lấn tới một tí, nhưng tớ đã kiềm chế mà!”

“Cậu mà còn tiến xa hơn thì... Nhưng thôi, tớ vote nghiêm túc vì trân trọng tình đồng đội.”

“Tớ cũng vote rồi đó!” tôi đáp.

“Tôi chỉ hối hận vì tham gia trò này,” Sensei than vãn. Ai đó rõ ràng đang chấp nhận số phận phũ phàng.

“Và giây phút đã đến! Giờ tôi sẽ công bố kết quả!” Tadasu-chan nói bằng giọng mà tôi chỉ có thể tưởng tượng là đang kéo dài hồi hộp hết cỡ. “Hai phiếu cho Sensei, một phiếu cho Shuwa-chan-senpai!”

“Ừ, ừ,” Sensei gắt lên, khiến tôi và Mashiron bật cười.

Kết quả này chẳng bất ngờ với tôi, hay với ai cả. Phiếu cho tôi rõ ràng là từ Sensei. Giờ thì chỉ còn phần tổng kết và chuyển sang vòng tiếp theo. Nhìn chung, đây là một round mẫu mực để khởi đầu. Phải khen Tadasu-chan vì sự chuyên nghiệp.

“Sensei bị vote nhiều nhất. Chị tiết lộ prompt trước nhé?” Tadasu-chan nói.

Sensei thở dài. “Piano.”

“Hả?” tôi rít lên.

“Cái gì cơ, Awayuki-san?”

Hử? Hử hử hử hử?

“Có nghĩa là vòng này thuộc về Ma Sói: Mashiro-senpai!” Tadasu-chan tuyên bố.

“Khoan. Tôi là Ma Sói á?”

Tiếng cười kìm nén đầy tinh tế của Tadasu-chan vang lên trong khoảng lặng. Phần còn lại của chúng tôi chết lặng, không nói nên lời. Phải mất một lúc cú sốc mới ngấm vào đầu, và khi nó ngấm rồi...

“Đ-Đợi đã nào!” tôi gào, mic đạt đỉnh phá tan bầu không khí. “Sensei có piano? Tôi cũng có piano!”

“Hóa ra tôi là Ma Sói?” Mashiron nói. “Tôi tưởng chắc hai người đều có ‘guitar’ cơ...”

“Vậy là tôi vẫn thua, chỉ là không theo cách tôi nghĩ,” Sensei nói. “Tôi tưởng hai người có cùng prompt. Awayuki-san, sao cô để Ma Sói lừa thế?”

“Đừng có đổ tại tôi!” Tôi không để Sensei lật kèo đâu. “Cô có cái piano thật á?!”

“Tôi có một cái synthesizer, với cả bàn phím. Nó có thể phát tiếng piano nếu tôi muốn.”

“Synthesizer? Nghe hợp lý hơn chút nhưng vẫn khó tin. Cô biết chơi không?”

“Ồ, không, không. Tôi không chơi. Tôi dùng nó để tạo ra tình yêu.”

“H-Hả?”

Khi giọng tôi teo lại thành một tiếng kêu bối rối, giọng Sensei lại dâng lên như cơn sốt: “Synthesizer là cỗ máy sinh âm thanh, bất kỳ sự pha trộn bước sóng nào bạn muốn, với hiệu ứng chồng lên nhau. Âm thanh con gái... là con của âm thanh cha và âm thanh mẹ, tức là hoa trái của tình yêu sóng âm.”

“Mashiron. Phiên dịch.”

“Rawrrrr, tôi là sói nên không hiểu! Rawrrr!”

“Hả? Cô đang cố chọc điên tôi à?”

“Tôi muốn khóc. Tôi khóc được không? Cô có biết nhục nhã thế nào không? Tôi đang cố hết sức để chịu đựng sự vô lý của cô đấy!”

“Được thôi. Cô thích thế thì tôi cũng chiều. Hy vọng cô thích cái tầng hầm của tôi, vì đó sẽ là nhà cô cả đời.”

“Thôi thôi, cứ giận đi, tôi mặc kệ. Miễn đừng nhốt tôi dưới tầng hầm.”

“Nghe đây!” Sensei gào lên, thô bạo cắt ngang. “Nhân tiện đang nói, tôi sẽ giải thích bằng âm nhạc. Nghe thế chắc dễ hiểu hơn, phải không? Trên piano có ‘do,’ đúng không? ‘Mi,’ đúng không? ‘So,’ đúng không? Từng nốt rất đáng yêu, nhưng khi bấm cùng nhau, tạo nên hợp âm còn tuyệt hơn. Đó, về bản chất, là sự thụ tinh.”

“Mashiron. Phiên dịch.”

“Tôi từ chối vì lo ngại cho tính mạng bản thân.”

“Cứ nghe đây,” Sensei nói. “Tôi sẽ nhân hóa cho dễ hiểu, dù đáng ra tôi không nên làm thế. Hãy tưởng tượng có một cậu bé tên Do. Cậu gặp một cô gái tên Mi. Họ sống một cuộc đời tên So, và sinh ra đứa con của họ: hợp âm Đô trưởng. Đó là hợp âm trưởng, nghĩa là câu chuyện này hạnh phúc. Nếu là hợp âm thứ, thì đó sẽ là một bi kịch đau lòng nhưng sâu sắc. Nhưng nếu bấm sai phím, tạo ra nghịch âm, đó sẽ là một cái kết tệ, để lại dư vị chua chát cho mọi người. Thế nào? Dễ hiểu hơn chưa?”

“Tôi có nên gọi Chami-chan không?”

“Đừng. Đây không phải chuyên môn của cô ấy. Tình hình chỉ có thể tệ hơn thôi.”

“Tôi bỏ cuộc. Không biết phải làm gì mới lọt được cái sọ người kia,” Sensei càu nhàu.

Nói tôi điên cũng được, nhưng tôi thấy người cần sốc ở đây phải là tôi và Mashiron mới đúng. Dù sao thì: “Nói nghiêm túc, tôi nghĩ tôi hiểu? Ở mức lý thuyết thôi.”

“Ừ, chắc vậy,” Mashiron nói. “‘Đa năng’ thật.”

“Hiểu rồi à?! Ôi, tốt quá! Vậy ta đi đúng hướng rồi. Âm nhạc! Hãy nói về âm nhạc. Ai mà không thích âm nhạc chứ? Âm nhạc như ngôi sao rực cháy, dưới đó là một thế giới xanh tươi. Trong vũ trụ ấy, những nốt nhạc nhỏ bé nhảy múa, tạo nên tình yêu, dệt nên câu chuyện—một vũ trụ vô hình mở ra ngay dưới mũi chúng ta!”

“Chúng ta đi lạc xa đến mức vòng lại đúng đường rồi. Sensei, cô nói nghe như thiên tài âm nhạc ấy,” tôi nói.

“Thiên tài âm nhạc mà không biết chơi nhạc cụ,” Mashiron thêm.

Mình gần như bị thuyết phục hoàn toàn và sẵn sàng bước vào vòng tiếp theo thì Mashiron ném ngay một câu hỏi phụ cho Sensei:

“Ủa, mà Sensei bảo đề bài này có yếu tố nhạy cảm hả? Kiểu gì vậy?”

“Búa gõ vào dây, tạo ra âm thanh—âm thanh đầy nhịp điệu—hết lần này đến lần khác! Piano chẳng phải là một cái... xưởng sản xuất em bé à?!”

“Ối giời,” Mashiron và mình đồng thanh. Biết ngay mà, Mashiron, sao phải hỏi thêm cho khổ?!

GM Tadasu-chan hình như định chốt vòng chơi tại đây. “Kết thúc thảo luận nào,” cô ấy cười khúc khích. “Trò này thú vị ghê nhỉ?”

“Thú vị là một cách nói đó,” tôi đáp. “Ai mà ngờ phải tốn bao công để đọc vị dân làng nữa chứ?”

“Ờ thì, đây là Live-On Word Wolf mà. Đáng ra phải đoán trước là level khác rồi. Tôi thắng đó, nhưng sao vẫn thấy như bị thua,” Mashiron nói.

“Ủa, thế tôi phải thay đổi bản thân và cách suy nghĩ chỉ để ba người dễ chơi hơn à? Không nha!” Sensei đáp trả.

: gg! 5,000

: không thể tin nổi dân làng lại bị dân làng lừa lmao

: live-on kiểu này mới vui

: Mashiron chill quá

: Shuwa-chan cũng tham gia hả? bất ngờ ghê

: đừng để trò hề của sensei làm anh em quên Shuwa-chan cũng bốc đồng không kém nhé

Và thế là vòng một kết thúc. Vòng mới, GM mới: Mashiron. Và với GM mới là một đề bài mới:

[StroZero]

Cô ấy gài bẫy mình, con nhỏ đó. Chưa kịp hiểu chuyện gì thì mình đã hét toáng lên: “Ồ, là mình! Chuẩn mình luôn!” Cứ như phản xạ vậy. Vừa thấy vui vì trúng tủ, vừa thấy tức vì có gì đó sai sai. Mình cảm nhận được—bẫy Mashiron đặt, đề bài khác nhau cho hai người kia, cú knock-out toàn diện đang chờ mình phía trước...

“Chuẩn luôn,” Tadasu-chan nói.

“Ừ hén. Giống như sinh ra để dành cho nhau,” Sensei thêm vào.

Cái quái gì? Tôi hơi hoảng, nhưng rồi tự tin dâng lên, tình yêu StroZero trào dâng trong tim: “Đúng không?! Tụi mình như người yêu ấy!”

“Ng-Người yêu á?” Tadasu-chan nói. “Em luôn nghi ngờ, nhưng hóa ra là vậy...”

“...À à! Ừ, đúng rồi! Hai người yêu nhau, chuẩn bài!” Sensei tiếp lời.

Những gì xảy ra sau đó không còn liên quan đến Word Wolf nữa. Mình bắt đầu xả hết tình yêu StroZero.

“Đây là tình yêu thuần khiết. Ngay cả bây giờ, khi cơ thể chúng tôi hòa quyện, mình vẫn cảm nhận sự kết nối như lần đầu tiên.”

“Hòa...hòa quyện?” Tadasu-chan lập bập.

“Cứ tiếp tục đi! Vạch mặt sói bằng sức mạnh tình yêu!” Sensei hô hào.

Càng xả tình yêu, nó càng dâng lên trong lòng. Ngày hôm đó, tất cả trở nên sáng tỏ: tại sao mình sinh ra là phụ nữ.

“Mình hứa sẽ yêu em, an ủi em, tôn trọng và bên em, cả lúc khỏe mạnh lẫn ốm đau, giàu sang hay nghèo khó, đến suốt đời! Hãy lấy mình làm vợ nhé!”

Tadasu-chan hét toáng lên: “Cầu hôn! Cô ấy thực sự cầu hôn! Lại còn lãng mạn thế nữa! Giấc mơ của mọi cô gái!”

“Không ngờ lại phát hiện ra cô mê mấy trò shojo theo cách này...” Sensei bình luận.

Mình còn muốn nói nhiều nữa, nhưng đáng tiếc thời gian không cho phép. Mashiron xen vào, dứt khoát: “Hết giờ!”

Giống vòng trước, tụi tôi phải bỏ phiếu xem ai là sói, nhưng... “Hả? Tôi tưởng cả ba đều cùng tần số mà?” Cả Tadasu-chan và Sensei đều có vẻ hưởng ứng tôi nói, vậy thì... bầu ai bây giờ?

“Tôi vote xong rồi,” Tadasu-chan nói.

“Tôi cũng vậy,” Sensei thêm.

“Cái gì?!” Rõ ràng tôi lạc quẻ rồi?! Hoảng quá, tôi vote Tadasu-chan vì... kệ cô ta. À không, vì cô ấy trông lúng túng hơn Sensei.

“Kết quả có rồi!” Mashiron thông báo. “Một phiếu cho Tadasu-chan. Hai phiếu cho Shuwa-chan!”

“Ểeee?!”

“Cậu bị treo cổ rồi, Shuwa-chan. Tiết lộ đề bài nào?”

Cuối cùng, thực tế tát vào mặt mình. “Khoan đã?! Sao lại là mình?! Sao?!”

“Nào nào, bình tĩnh và nói đề bài đi,” Mashiron bảo.

“Ờm... Là StroZero.”

Tadasu-chan thở dài. “Như mình nghĩ.”

“Mới đầu thì thấy vui, giờ chỉ thấy bực,” Sensei lầm bầm.

Phản ứng của Tadasu-chan khi nghe đáp án khá hờ hững, còn Sensei thì rõ khó chịu, nhưng cả hai đều dẫn đến cùng kết luận:

“Chúc mừng dân làng, các bạn đã treo cổ đúng sói,” Mashiron nói.

Ừ, tôi là sói thật. Lại còn lộ liễu hết sức.

“Nhưng... sao? Tôi chẳng thấy có gì bất thường...”

“Nào nào,” Mashiron chen vào. “Còn sớm để bỏ cuộc. Cậu vẫn có cơ hội lật kèo.”

“À đúng! Nếu đoán được đề bài của họ!”

Mình suýt quên mất luật đó, vì vòng trước dân làng không thắng. Nếu mình đoán trúng đề bài của họ, mình vẫn có thể thắng ngược!

...

Chỉ cần đoán trúng đề bài!

Nhưng mình không biết! Thật sự chẳng có manh mối gì! Mình cứ thao thao bất tuyệt về StroZero, còn họ thì chẳng nói được gì nhiều! Hay là có mà mình không nghe?!

“Ờm, ờm... ‘Seiso’? Chắc vậy? Vì hai người không phản đối khi tôi nói ‘Chuẩn mình luôn’?”

Im lặng.

“...Okay.” Thua thì thua. “Giờ nói đáp án đi?”

“Là mình,” Mashiron nói.

“Xin lỗi?”

“Là mình. Đề bài mình cho Tadasu-chan và Sensei là ‘Mashiro Irodori.’”

Não tôi trống rỗng. Tức là suốt thời gian đó, trong khi tôi thao thao bất tuyệt về StroZero, hai người kia tưởng tôi đang nói về Mashiron? Tôi nhớ lại từ đầu vòng—khi tôi nghi ngờ bị Mashiron giăng bẫy—và nhận ra tôi đúng.

“Ma-shi-ron! Cậu chơi mình à?!”

“Hử? Ý cậu là gì chứ?”

“Giờ cậu trộn việc với tình cảm hả?”

“Ừmmm. Trong luật có cấm đâu~.”

“Cậu... Dám trêu mình hả? Trả thù vụ ‘rawr’ đúng không?”

“Ờ thì... Biết đâu, với mọi người đang xem, nó nghe như cậu đang tỏ tình với mình. Gọi mình là người yêu... cầu hôn mình nữa.” Giọng cô ấy nhỏ dần, kèm tiếng cười ngượng ngùng.

“N-Này! Đừng đỏ mặt vì kế hoạch của chính cậu! Nếu cậu còn không giữ được bình tĩnh, thì mình sao mà...?” Má mình bắt đầu nóng bừng. “Còn chơi tiếp màn này không?!”

“Xin lỗi xin lỗi. Khụ.” Nhưng cô ấy vẫn không nhịn được, lại cười ngượng.

“M-Mashiron!” Tôi hét, mặt đỏ như gấc.

“Ghê quá,” Sensei nói. “Ghê như cái trend YoTuber giả nghèo gần đây.”

“Suỵt,” Tadasu-chan nói. “Để họ tận hưởng khoảnh khắc đi.”

: sasu(ga) mashi(ron)

: hahaha tiếng cười otaku hiếm của mashiron luôn chất lượng

: shuwa-chan kiểu ngoan ngoãn cũng đáng yêu phết

: họ đang làm gì trước mặt đàn em vậy trời...

: có phải Mashiron đánh dấu lãnh thổ trước mặt gen mới không?

: cố lên, gen 5 squad

Vòng này, cái vòng hai đầy nhục nhã này kết thúc bằng thất bại toàn tập của tôi. Ừ thì, có thể lỗi tôi thật. Ừ thì, có thể tôi không để ý khoảnh khắc Sensei hơi khựng lại vì quá mải StroZero—nhưng tôi đã không phải xấu hổ đến mức này nếu không có Mashiron! Sao cậu ấy phải làm vậy? Sao phải trêu mình như thế? Bình thường tôi chả ngại hét tình yêu dành cho cô ấy, nhưng khi cô ấy chủ động như vậy thì...

Thôi kệ! Không còn thời gian để xấu hổ! Vào vòng tiếp theo nào!

Vòng ba: tôi là GM. Là GM, tôi không tham gia thảo luận hai phút. Chỉ cần tự tắt mic (với người chơi, chứ chat vẫn nghe) và thưởng thức drama. Như tôi đã nói, đây là vòng tôi mong chờ nhất.

Để bắt đầu, tôi phải gửi đề bài cho mọi người. Trước đó, tôi tắt mic nhanh và nói với chat: “Heh heh heh. Sẵn sàng chưa chat? Giờ thì xem mấy con khỉ này nhảy nào. Nhảy cho đã luôn.” GM được phép chia sẻ đề bài cho khán giả trước khi chơi, và đây là tôi cho họ xem:

Dân làng: Mashiro Irodori, Churiri. Đề bài: Một buổi live concert.

Sói: Tadasu Miyauchi. Đề bài: Một cuộc orgy.

: Looool

: awayuki toang

: mình còn phải há hốc mồm

: khác gì nhau đâu

: Tadasu-chan trong số tất cả người chứ LMAO

“Ực.”

Nhỏ thôi, nhưng mic của Tadasu-chan chắc chắn bắt được tiếng nuốt nước bọt lo lắng từ phía cô ấy.

Tuyệt hảo. Bắt đầu nào. “Okay! Hẹn giờ bắt đầu... bây giờ!” tôi thông báo, rồi tắt mic, sẽ giữ im lặng hai phút trừ khi có chuyện xảy ra.

“Hừm. Cái này... Khó tưởng tượng ghê,” Sensei nói.

“Tôi cũng thấy vậy,” Mashiron nói. “Mà chắc với tôi... nó kiểu như một điều mình luôn mơ ước ấy?”

“Mm?!”

Mashiron và Sensei bắt sóng nhau ngay lập tức. Còn Tadasu-chan thì gần như không thể giấu nổi vẻ bối rối.

“V-Vâng... Vâng...!” cô ấy lắp bắp.

“Đôi khi mình chỉ muốn thử gì đó khác biệt, đúng không? Như cái vụ ảo này cũng ổn đấy, nhưng có một điều gì đó thật đặc biệt khi mọi người cùng tụ họp, gặp nhau ngoài đời, tất cả cùng một lúc,” Mashiron nói.

“T-Tụ họp...?” Tadasu-chan kêu lên the thé.

“Ý cô là kiểu làm một buổi của riêng mình ấy hả? Tôi không biết nữa... Tôi ghét đám đông lắm. Nhưng đúng là cảm giác đó cũng khá hấp dẫn. Haizz, tôi không chắc... Chỉ là tôi thấy nó quá... ngoài sức tưởng tượng, tôi không hình dung nổi mình sẽ tham gia,” Sensei nói.

“Tôi cũng từng nghĩ vậy,” Mashiron đáp. “Nhưng giờ thì tôi hoàn toàn cởi mở với chuyện đó.”

“Ơ?!?!”

“Vì cô biết không, có một senpai đã từng tổ chức rồi,” Mashiron tiếp tục.

“Ơơơơơơơ?!?!?!”

Tôi không nhịn được nữa mà phá lên cười: “BAA HAAAAAAAAAAA.”

: im lặng đi bà ơi, cười to quá LMAO

: Tadasu-chan chưa nghi ngờ gì hết hahaha

: Không ngờ Mashiron lại thích đổi gió nhỉ

: Harerun đang hứng nguyên đống damage danh tiếng LOOOL

: Thôi nào Miyauchi! Hint senpai to thế còn gì!

: Ồ. Ờ. Xin lỗi. Tự dưng tôi lại nghĩ senpai ở đây là Sei-sama chứ haha nhầm to

: GM tệ nhất lịch sử (đừng dừng lại nhé)

: ôi đây đúng kiểu tai nạn livestream hahahaha

: GM (Garbage Man) 5,353

“Thật á? Tôi không biết đấy,” Sensei nói.

“Không biết á?” Mashiron cười. “Tôi xem trọn buổi luôn—tuyệt lắm. Tôi không thể rời mắt nổi. Tôi cứ tưởng tượng mình ở vị trí đó, cô biết chứ? Cảm giác chắc là đã lắm.”

“Ồ? Như thế nào cơ?”

“Khó diễn tả lắm, nhưng là cái bầu không khí ấy. Nhịp tim của hàng ngàn người cùng hòa chung, cơ thể họ chuyển động nhịp nhàng theo tiết tấu mê hoặc của cô ấy.”

“Hả?!” KHỤ KHỤ KHỤ KHỤ

Tôi lại bật cười. “PFFF HAAAAAH. Trời ơi. Hareru-senpai ở giữa một cuộc orgy ngàn người thì đỉnh quá còn gì! Hyuk hyuk hyuk hyuk hyuk!”

: Hyuk hyuk hyuk hyuk hyuk! (seiso)

: không ngờ có người mất seiso nhanh đến vậy

: mọi thứ vượt tầm kiểm soát rồi. giờ có cả ngàn người lận

<Hareru Asagiri>: sự méo mó trong sự ngưỡng mộ của kouhai khiến trái tim chị hóa thành bụi kim cương...

: ?!

: tất nhiên là bả ở đây rồi

: coi chừng nhé, bả cầm con nhện tarantula tới kìa?

<Hareru Asagiri>: nhưng miễn là content hay thì ổn hết!

: Ồ? Thế là ổn á?

: bả là người sáng lập Live-On còn gì

<Hareru Asagiri>: chị chỉ vui vì tụi nhỏ nói chuyện hợp nhau! Và không bàn về Chuyện Của Chị!

: ha ha ha

: tự nhiên nhớ vụ Hareru Asagiri VI (Virtual Insanity) giả vờ giải nghệ xong thấy buồn ghê

: cảm thấy có chút mỉa mai ở đây

: ít nhất hãy để chữ “I” nghĩa là idol chứ...

: việc giờ tụi mình có thể đùa về chuyện này là bằng chứng tụi mình đã đi xa tới mức nào (hoàn toàn không phải đang cố làm không khí cảm động để cứu Shuwa-chan)

“H-Hareru-senpai?! E-Em giải thích được! Chủ đề mở nên họ tự dẫn đến chuyện đó thôi! Ha ha! Tuyệt! Giải quyết xong nhé. Giờ quay lại với chương trình.”

Tadasu-chan đã cố nhịn cười, nghe như đang cố khạc ra cục đờm to, nhưng với cú ho vừa rồi thì chắc không giấu được nữa, đúng không? Chắc Mashiron và Sensei giờ cũng nhận ra cô ấy chưa nói gì trong cuộc trò chuyện?

“Tadasu-san, em ổn chứ?” Sensei hỏi.

“Em ổn. Chỉ hơi khô cổ thôi,” Tadasu-chan đáp.

“Ồ, vậy không tốt đâu. Mà này, em thấy chuyện này thế nào?” Mashiron hỏi.

Tuyệt vời! Sensei bắt được tín hiệu và Mashiron tung ngay follow-up.

“Em thấy chuyện...gì cơ?” Tadasu-chan hỏi lại.

“Em có bao giờ muốn, ừm, tự mình tham gia một ngày nào đó không?” Mashiron nói.

“Ơ-Ơ-Ơ-Ơ-Ơ-Tất nhiên là không rồi!”

“Ồ?” Mashiron nhướng mày.

“Hừm...” Sensei gật gù.

Tôi phá lên: “Ôi thôi rồi, Tadasu-chan đang thua thế. Cá là mặt đỏ như gấc luôn. Anh em lưu clip này về chắc luôn nhỉ?”

: ừ nhưng bà có cần nói kiểu host chương trình TV thập niên 80 không?

: quấy rối kouhai một cách không khoan nhượng để làm tư liệu cho fan thủ dâm. Đúng là đỉnh cao chuyên nghiệp

: tôi gần như tôn trọng thái độ bất chấp của bà khi vẫn làm kẻ gây rối dù không cần phải vậy nữa

: nếu seiso là phóng xạ chết người, bà chính là lõi quỷ

: Tadasu-chan gặp nạn rồi...

“Sao không? Ngại à?” Mashiron hỏi xoáy.

“N-Ngại? Không. Em là thành viên của gia tộc Miyauchi lẫy lừng. Không thể mất thể diện...”

“Nhỡ mai quản lý yêu cầu thì sao?”

“Họ sẽ yêu cầu chuyện đó ư?!”

“Có người còn nói đó là điều được mong đợi trong công việc đấy.”

“Thật ư?! Nhưng, nhưng... Em hiểu rồi. Ý chị là, bổn phận của em là phải tham gia một ngày nào đó... Em... em thấy chóng mặt quá...”

Mashiron và Sensei cố nhịn cười. Rõ ràng họ đã nhận ra Tadasu-chan đang bị quay như chong chóng.

Mashiron là người xoay Tadasu-chan như dế, nhưng giờ Sensei như nhận lấy ngọn đuốc từ Mashiron, chuẩn bị nói: “Thôi nào. Chắc quản lý sẽ không ép em làm điều mình không thoải mái đâu.”

“Không phải vậy, chỉ là... em chưa từng nghĩ tới.”

“Vậy là em không hứng thú à?”

“Hả?”

“Tạm gác yêu cầu của quản lý sang một bên. Em chưa bao giờ mơ tưởng đến chuyện đó sao? Tôi nghĩ ai cũng từng.”

“M-Mơ tưởng...”

“Vậy là chưa từng?”

“C-Cô có à?”

“Tất nhiên.”

“T-Thật sao?”

“Đúng thế! Tôi có—ai mà chả có! Vậy? Không hứng thú chút nào à?”

Có một khoảng lặng khó xử.

Cuối cùng Tadasu-chan lí nhí: “Ý tôi là... chắc tôi cũng có, một chút...”

BEEP BEEP BEEP BEEP BEEP BEEP BEEP BEEP BEEP BEEP BEEP BEEP

Sensei tiếp tục ép sát: “Có mà! Vậy cụ thể là gì, nếu em không ngại? Điều gì khiến em tò mò nhất?”

“À thì—Khoan. Tiếng bíp gì thế? Là Shuwa-chan-senpai à?”

“Shuwa-chan,” Mashiron nói. “Chuông báo của cậu đang reo đó.”

“Xin lỗi nhé. Tớ tắt rồi. Tiếp tục đi,” tôi nói.

“Hả? Chuyện gì thế?” Tadasu-chan hỏi.

“Hết giờ rồi, Tadasu-san,” Sensei thở dài. “Hết lượt.”

“Sh-Shuwa-chan-senpai, chị... Chị! Chị không thể xen vào để kéo dài thời gian được! Vi phạm luật chơi đấy!”

Ối. Giữa trách nhiệm của một GM phải kết thúc lượt và mong muốn nghe phần còn lại, tôi vừa bật mic vừa để chuông reo luôn.

: Tadasu-chan lộ nguyên hình kìa

: ồ cô ấy hứng thú rõ luôn (nhếch mép)

: sự mặt dày của Shuwa-chan chỉ sánh với núi năng lượng dồn nén trong Tadasu-chan

: tôi không nghĩ lần này là lỗi hoàn toàn của Shuwa-chan

: giới hạn thời gian đúng là ả đàn bà tàn nhẫn, yarrr

: cuộc bàn luận nóng bỏng tới mức GM phải can thiệp

: không phải quấy rối nếu là cho game /s

Cuộc bình chọn bắt đầu và kết thúc với một cú sweep thần tốc của Tadasu-chan, nhưng game vẫn chưa Game Over cho cô ấy. Cô vẫn còn cơ hội cướp chiến thắng nếu đoán đúng đề bài của dân làng, và với cái gợi ý to đùng của Mashiron rằng một senpai nào đó từng có một cái, tỉ lệ nghiêng hẳn về phía Tadasu-chan. Mashiron mà sơ suất trong game Ma Sói thì hơi lạ, nhưng chắc do cô ấy chưa quen với luật “cướp thắng” này thôi. Và rồi, phán đoán cuối cùng của Tadasu-chan là:

“Ờm... Một buổi livestream 18+?”

“Em đùa đấy à...” tôi thốt lên.

Ôi thôi, tôi đã đánh giá thấp độ đen tối trong đầu cô nàng này rồi. Nhưng kệ đi. Đã đến lúc đổi GM! Và vào vòng cuối cùng!

“Shuwa-chan-senpai.”

“Hả?”

“Đừng tưởng em quên chuyện này. Em sẽ khiến senpai hối hận vì ngày hôm nay.”

“Xin lỗi! Là lỗi của chị! Tha cho chị!”

Trời ạ. Đáng sợ thật sự.

Cuối cùng, chúng tôi bước vào vòng cuối cùng của buổi collab hôm nay, do vị GM đáng yêu Churiri-sensei chủ trì. Sau ba vòng, tôi đã chuẩn bị tinh thần cho một màn đấu trí đầy mánh khóe và mind game. Nhưng kỳ vọng đó tan biến ngay từ câu đầu tiên.

“Ồ, dễ chịu ghê nha!” Tadasu-chan nói.

“Hả?” Cả tôi lẫn Mashiron đều không giấu nổi sự ngạc nhiên. Đề bài của tôi là “rác tươi sống”, và có vẻ đề của Mashiron cũng thế. Churiri-sensei rõ ràng đã chọn hai cụm hoàn toàn khác nhau, đúng phong cách của cô ấy.

Trong hai phút tiếp theo, đúng là một bữa tiệc troll Tadasu-chan. Tôi cũng hơi thấy tội cho cô hội trưởng hội học sinh, đây là lần thứ hai cô ấy làm sói, nhưng chuyện đó không tránh khỏi vì chúng tôi đều tự nghĩ đề riêng.

Nhưng cuối game, tôi mới nhận ra là mình thấy tội sai đối tượng. Khoảnh khắc đó đến sau khi hết giờ, Tadasu-chan bị vote out, và đến lượt cô ấy cướp thắng. Gợi ý duy nhất cô ấy có là đề của mình: “người Trái Đất.” Vì Mashiron và tôi đã sớm nhận ra cô ấy là sói, nên lần này chúng tôi rút kinh nghiệm, cố hết sức để không lộ thêm bất cứ manh mối nào. Tôi chắc chắn chúng tôi không cho cô ấy thêm một hint nào, vậy mà...

“Vì đây là Churiri-sensei, tôi đoán đề là ‘rác tươi sống’ nhỉ?”

Cô ấy đoán trúng phóc. Một pha cướp thắng đỉnh cao. Tất cả chúng tôi đều đơ toàn tập, nhưng sốc nhất vẫn là người ra đề—Churiri-sensei. “Cái gì?! Sao em biết được?! Không lẽ em gian lận?!”

“Tôi, Miyauchi đây, làm sao có thể dùng chiêu bẩn như vậy được chứ. Tôi còn từ chối khi Sensei đến nhờ vả mà.”

“Thế thì sao em biết?!”

“Trực giác.”

“T-Trực giác á?”

Tadasu-chan bắt đầu giải thích với Sensei, như thể điều đó hiển nhiên lắm.

“Đầu tiên, em biết hai đề chắc chắn có liên quan với nhau. Sensei vốn kỹ tính, em không tin cô sẽ phá luật chỉ để đùa. Từ đó, dễ suy ra cụm từ kia phải mang nghĩa tiêu cực, vì Sensei nổi tiếng ghét ‘người Trái Đất.’ Vậy nên, ‘rác tươi sống.’”

“Không, không, không, không! ‘Vậy nên’ cái khỉ gì! Rác thì có thể! Rác rưởi thì cũng tạm! Nhưng ‘rác tươi sống’ thì liên quan gì?!”

“Mấy cái đó chưa đủ cay nghiệt cho một người cằn nhằn như Sensei. Nhưng đúng, cô nói đúng đấy. Tôi cũng không giải thích được gì thêm, vì cuối cùng thì... nó thật sự chỉ là trực giác.”

“Tôi... Tôi không chấp nhận được...”

“May cho cô là không cần chấp nhận. Tôi đoán đúng, nên tôi thắng.” Tadasu-chan cười đắc ý. “Thế nào? Vẫn định đá hết đám người Trái Đất chúng tôi đi à?”

Sensei nghiến răng thở hắt ra.

“Thật đau lòng nếu chúng ta đến giờ vẫn chưa hiểu nhau.”

“X-Xin lỗi? Chúng ta đang livestream đó!”

“Ồ? Ai kia đang đỏ mặt kìa?”

“Con nhóc này...!”

: ôi trời ơi, tôi chết vì độ đáng yêu rồi. Nói với gia đình tôi là tôi...

: trời đất ơi, 50 nghìn yên của tôi

: phản biện sự liên kết giữa ‘rác tươi sống’ với ‘người Trái Đất’ và ‘đá ra rìa’ khó thật

: Nhắc nhở: đây là cùng một người đã đoán ‘livestream 18+’ ở vòng trước

: tôi chỉ cảm thấy toàn bộ tình yêu dồn cho Sensei thôi

Mashiron và tôi vỗ tay rần rần. Dù chúng tôi thua, nhưng cảm giác chẳng giống thua chút nào.

Và thế là game kết thúc, khép lại một cách hoàn hảo nhờ hai cô em út của chúng tôi! Làm tốt lắm, hai đứa!

“Tôi biết tôi cũng có phần lỗi, nhưng,” Mashiron nói, “cái này vừa biến thành màn đấu thả thính AwaMashi-TadaChuri hả, hay tôi tưởng tượng?”

“Chúng tôi không có thả thính!!!” Sensei hét lên.

Tadasu-chan lặng đi một lúc. “Mashiro-senpai moi được lời cầu hôn từ Shuwa-chan-senpai, tôi đoán đúng đề của Sensei chỉ bằng may rủi, còn Sensei thì vô tình bộc lộ bản chất của mình qua đề của tôi. Nhưng còn Shuwa-chan-senpai thì...”

Hửm? Cũng đúng. Đóng góp của tôi cho buổi stream này là gì nhỉ?

“...hoàn toàn không hiểu ngụ ý của đề Mashiro-senpai, và quấy rối tình dục tôi hết cỡ khi làm GM!”

Cuộc gọi rơi vào im lặng. Chỉ còn tiếng thở căng thẳng từ phía tôi. Ha...ha... Lạ thật nhỉ? Sao sự im lặng lại nặng nề đến thế?

“Mashiro-senpai, Sensei, tôi nghĩ trong chúng ta có một con sói.”

“Hả?” tôi lắp bắp.

“Đồng ý,” Sensei nói. “Như Mashiro-san đã nói ở đầu vòng đầu tiên, người này có trái tim của một con chó.”

“Khoan, khoan, khoan, khoan, khoan! Gì thế này?! Các cô làm cái gì vậy?! Chúng ta không định kết thúc buổi stream bằng một khoảnh khắc ấm áp sao?!”

“Awayuki-san. Word Wolf chẳng phải là một trò chơi đấu trí để tìm và treo cổ con sói sao?” Sensei hỏi.

“Đúng, nhưng đừng nói kiểu đó chứ!”

“Shuwa-chan.”

“M-Mashiron, cứu tinh của tôi! Cậu về phe tôi đúng không? Cậu thấy chuyện này sai mà, phải không? Giúp tôi đi!”

“Tất nhiên rồi. Muốn bỏ trốn cùng nhau không?”

“Cậu không hiểu cái quái gì hết!!!”

Tadasu-chan phá lên cười. “Thấy chưa, Awa-chan-senpai? Tôi đã bảo rồi mà, senpai sẽ hối hận vì hôm nay!”

: tui xỉu

: gieo nhân nào gặp quả nấy

: Live-On luôn biết cách tạo content đỉnh cao

: Đây là game Ma Sói của Live-On mà tôi nghe đồn đúng không?

: Ít nhất ai cũng đang vui vẻ (*◜ω◝*)

Không hiểu vì sao, buổi Word Wolf kết thúc với tôi là kẻ thua cuộc duy nhất.

Vài ngày sau, vào lúc sáng sớm, tôi bị đánh thức bởi một cuộc gọi lạ lùng, không báo trước.

RING RING RING

Dụi mắt cho tỉnh, tôi liếc nhìn màn hình điện thoại, thấy tên “Dagger-chan” hiện lên khiến tôi bừng tỉnh ngay lập tức. Có chuyện gì mà cô ấy gọi tôi giờ này chứ?

“Alo?” tôi ề ề trả lời, và ngay lập tức nghe thấy một giọng hoảng loạn ở đầu dây bên kia.

“Master, alo? Em... Em không biết phải làm sao. Em nghĩ... Em nghĩ em sắp bị đuổi rồi.”

“...Cái gì cơ?”

Phải mất vài giây quý báu não tôi mới xử lý được thực tại vừa ập đến.

Dagger-chan sắp bị... đuổi á?!