Hồi kết
Một tháng sau vụ việc của Dagger, khi những cơn gió tháng Ba nhường chỗ cho hương hoa tháng Tư, một ngày nữa lại bắt đầu tại nhà của Churiri. Cô đã mời các đồng đội cùng thế hệ đến ăn tối, và cả ba đang tất bật trong bếp chuẩn bị bữa ăn. Đây tuyệt nhiên không phải là khung cảnh hiếm hoi. Với khả năng sống gần như bằng không của Churiri, Tadasu và Dagger thường xuyên phải qua nhà cô để giúp đỡ việc nhà, nấu nướng, hoặc đơn giản chỉ để giết thời gian. Tuy nhiên, tuần này có một chút khác biệt.
“Tadasu-san,” Churiri nói. “Chuyện này là sao hả? Em không đến đây, không stream, không đăng gì lên mạng xã hội, thậm chí còn chẳng nhắn cho tôi một lời!”
“Bình tĩnh nào,” Dagger xen vào. “Đừng gay gắt vậy chứ. Nói thật cảm xúc của mình đi—cô lo cho chị ấy đúng không?”
“T-tôi không có lo gì hết!” Churiri phản bác. “Tôi chỉ khó chịu khi mọi thứ không đi đúng lịch trình thôi, thế thôi!”
“Ừ hừ,” Dagger khẽ hừ mũi rồi quay sang Tadasu. “Nhưng không giống Sensei đây, em không đến mức kìm nén cảm xúc mà không nói thật. Em lo cho chị. Chị bị gì vậy?”
Thế nhưng Tadasu dường như chẳng để tâm đến ánh mắt lo lắng đang hướng về mình. Cô chỉ lặng nhìn lên trần nhà.
“Tadasu-chan?” Dagger gọi.
“H-hey,” Churiri nói, giọng có phần run. “Đừng nói là em gặp chuyện gì thật đấy nhé? Em thấy mệt à?” Mặt nạ thờ ơ của cô vụt vỡ tan khi đôi tay bấu lấy vai Tadasu. “Em sụt cân à?”
“Hở?” Tadasu chỉ lúc đó mới nhận ra sức ép trên vai mình và khuôn mặt quen thuộc đang áp sát. “Ơ, à, xin lỗi nhé. Không, em ổn mà. Ta đang làm gì rồi nhỉ? À, đúng rồi, nấu ăn.” Nói rồi, cô lấy lại phần nào năng lượng thường ngày—ít nhất là lúc đó.
“T-Tadasu-chan!” Dagger hét lên. “Nồi trào kìa!”
“Hả?” Tadasu cúi nhìn nồi trước mặt. “A! Chết rồi! Giờ làm sao, làm sao đây?!”
“Tắt bếp đi!” Dagger quát.
Tadasu vội vàng làm theo.
“Em có sao không?” Sensei hỏi. “Bị bỏng à?”
“Không, không sao,” Tadasu trả lời.
“Đủ rồi! Hôm nay chị bị cấm vào bếp, Tadasu-chan!” Dagger nói. “Để em lo phần còn lại. Chị ra bàn ngồi đi!”
Bình thường Tadasu không bao giờ để xảy ra chuyện nồi trào. Lần sơ suất này trở thành giọt nước tràn ly, và cô bị đuổi khỏi bếp.
Ngồi xuống bàn ăn, Tadasu thở dài thườn thượt.
“Sau lễ tốt nghiệp, em làm sao thế?” Churiri hỏi, không giấu nổi sự lo lắng.
Có một ngày nổi bật đánh dấu sự khởi đầu cho hành vi kỳ lạ của Tadasu, và đó chính là ngày diễn ra lễ tốt nghiệp ở trường cô.
Thật ra thì từ hôm nói chuyện với Dagger-san sau sự cố đó, Tadasu-san đã có vẻ hơi bận tâm rồi, Churiri nghĩ, nhớ lại tháng vừa qua.
Tadasu vẫn im lặng. Không phải cô không muốn nói, mà là không biết phải mở lời thế nào.
Có phải em đang lo về tương lai sau khi tốt nghiệp không nhỉ? Churiri tiếp tục suy nghĩ. Không, chắc không phải. Cô đã quyết định tiếp tục làm streamer cùng bọn mình từ lâu rồi mà.
Cô nghĩ ngợi một hồi lâu, cuối cùng đành gác lại. “Thôi kệ. Ăn cái đã.” Kinh nghiệm đã dạy cô rằng khi Tadasu như thế này, tốt nhất là nên lùi một bước và để cô tự mở lòng khi sẵn sàng.
“Sensei, mang giùm mấy món này ra bàn đi,” Dagger nói.
“Ừ, ừ.”
“Chỉ cần một tiếng ‘ừ’ là đủ rồi. Đừng có cà khịa tôi, cô nhóc.”
“Có phải mỗi mình tôi thấy vai trò chúng ta đang đảo ngược không nhỉ?”
Dù lời nói có chút châm chọc, nhưng hai người vẫn nhanh chóng và thành thạo bày bàn trước khi Tadasu kịp động tay. Rồi, như thường lệ, cả ba cùng bắt đầu bữa ăn.
“Này,” Dagger lên tiếng. “Màn giả mất trí của em tệ lắm à?”
“Nó còn đáng tin hơn câu ‘Tôi không nhớ’ của mấy ông chính trị gia,” Churiri đáp.
“E-em, em nghĩ là họ thật sự không nhớ mà!” Dagger phụng phịu. “Tadasu-chan, chị nghĩ sao?”
Có lẽ Tadasu nhận ra họ đang cố kéo cô vào câu chuyện để cô vui lên, hoặc có thể là nhờ món ăn ngon lành này làm cô xúc động. Có lẽ cả hai. Hoặc có lẽ chẳng vì lý do nào, mà đơn giản đây là giới hạn cuối cùng mà cô có thể kìm nén. Dù lý do là gì, cảm xúc cũng trào ra.
“Hareru-senpai nhận ra rồi,” Tadasu thì thầm.
Churiri và Dagger đồng loạt “Hử?” ngơ ngác.
Nỗi đau đè nặng, giọng Tadasu run run. “Hareru-senpai luôn biết. Đó là lý do chị ấy nói...”
“T-Tadasu-chan?” Dagger gọi, giọng chứa đầy sự lo lắng.
“Đều là dối trá,” Tadasu tiếp tục, giờ gần như không còn nhận thức xung quanh. “Tôi che giấu dục vọng dưới lớp đạo đức. Tôi đổ lỗi cho Live-On, dù họ chẳng làm gì sai. Không, không chỉ Live-On, mà tất cả mọi thứ, mọi người...” Giọng cô rung lên. “Tại sao... Tại sao chứ?”
“Tadasu-chan, chị nghe em nói không?” Dagger lay cô.
Vỏ bọc trong cô đã nứt toác, không còn chịu nổi sức nặng của gánh nặng bên trong. “Xin lỗi. Tôi thật sự xin lỗi. Tôi ước có thể quay lại. Tôi ước có thể làm lại tất cả. Tôi ước có thể xóa sạch mọi quyết định. Ai đó đáng lẽ phải ngăn tôi lại. Sao họ không ngăn tôi? Không, không phải họ. Là tôi. Tất cả là tại tôi. Đừng có đổ lỗi. Mày đã tự hạ nhục mình hết lần này đến lần khác. Mày biết điều gì đúng. Mày luôn biết... vậy tại sao? Tại sao mày lại làm thế? Mày có Sensei. Mày có Dagger-chan, vậy tại sao?” Giọng cô vỡ òa thành tiếng gào. “A, tôi chịu hết nổi rồi. Tôi không chịu được nữa. Không chịu được, không chịu được, không chịu được, không chịu được, không chịu được!!!”
Dagger chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn lao đến bên cô, nắm chặt vai và lay mạnh. “Tadasu-chan! Nói với em đi, làm ơn. Có chuyện gì? Chị ổn không?”
Churiri thì chết lặng trên ghế vì sốc. Đôi mắt cô dán chặt vào Tadasu, không thể rời dù chỉ một giây. Tadasu-san, em... Dòng suy nghĩ vụt tắt, nghẹn lại bởi một cơn sóng đồng cảm dâng tràn.
Cơn tê liệt đó bắt nguồn từ sự quen thuộc—một sự nhận ra ám ảnh khiến cô không thể hành động như Dagger. Churiri từng thấy kiểu tuyệt vọng này trước đây. Dù không biết chính xác chuyện gì đã dẫn đến khoảnh khắc này, kết cục lại quá quen thuộc.
Em...
Không thể nhầm được. Khát vọng mãnh liệt muốn quay ngược thời gian để sửa chữa sai lầm; sự căm ghét bản thân đè bẹp cùng nỗi sợ hãi về tương lai—đó là những cảm xúc Churiri từng đấu tranh vô số lần.
Khi Tadasu cuối cùng ngẩng đầu, đối diện với hai đồng đội, ánh mắt cô tràn ngập tuyệt vọng, như đang tìm kiếm, gần như van xin câu trả lời. “Hãy nói cho tôi. Nói tôi phải làm gì...”
Khoảnh khắc ấy, tâm trí Churiri chìm trong những hồi ức u ám nhất của chính mình. Nhưng điều khiến cô đau đớn nhất không phải là cú sốc khi chứng kiến nỗi đau này—mà là sự thật tàn nhẫn rằng người đang gục ngã trước mắt lại chính là Tadasu.
Tadasu-san... đang sụp đổ sao?