Sau khi sắp xếp lại cảm xúc của mình, hai chúng tôi đều im lặng, không ai bảo ai mà tự thả mình vào những suy nghĩ riêng, vừa tận hưởng nốt phần còn lại của bữa tối. Xong xuôi, Darkness liền đứng dậy, chẳng thèm quan tâm đến tôi, cô ta chỉ hỏi nhưng chủ ý lại như ra lệnh:
“Tôi xong rồi, nếu như không còn việc gì nữa thì chúng ta về thôi.”
Nghe thế, tôi cũng vội vàng uống cạn cốc nước đã rót từ trước rồi đứng dậy.
Và mặc kệ bác chủ quán ra tiễn đến tận cửa kèm theo một câu nói quen thuộc: “Mai lại đến nhé.” Cô ta vẫn lặng thinh, chỉ lững thững bước đi. Riêng tôi, do cảm thấy quá khó xử trước tình thế này nên liền lục tìm trong vốn từ điển hạn hẹp, hơi cúi người rồi nói một câu chân thành nhất mà mình có thể nghĩ ra:
“Cảm ơn bác rất nhiều vì đĩa cơm vừa nãy.”
“À, cháu không cần phải để tâm đâu” Bác ta xua tay: “Đó cũng là công việc của bác mà. Nhưng cũng rất xin lỗi nếu vô tình khơi gợi lại cho cháu những ký ức đau buồn trong quá khứ nhé.”
Tôi không nói gì nữa mà nhanh chóng đuổi theo Darkness. Chúng tôi bước ra đường lớn, chen vào dòng người đang đi bộ trên vỉa hè. Tuy không khí ở thành phố này vẫn còn rất não nhiệt nhưng có vẻ như đã thưa thớt hơn vừa này khá nhiều. Thậm chí có một vài cửa hàng đang bắt đầu thu dọn và đóng cửa. Có lẽ công việc của họ vốn chỉ chỉ mang tính chất thú vui thường nhật thôi, chứ chẳng còn là sinh kế khi còn sống nữa, nên mới không bị phụ thuộc quá nhiều như vậy.
Chúng tôi cứ đi mà chẳng ai có tâm trạng nói chuyện với nhau về bất cứ điều gì. Không phải là tôi không muốn, chỉ là sợ vô tình làm phiền, khiến đối phương khó xử mà thôi.
Qua một vài khúc cua, tôi theo Darkness bước vào một tòa chung cư vô cùng hiện đại và sang trọng. Trước mắt tôi, bình hoa, chậu cây cảnh, dàn đèn chùm trên trần nhà, những bức tranh trên tường và pho tượng điêu khắc nghệ thuật. Tất cả đều được chế tác, bày chí rất tinh sảo và kì công. Khi còn sống, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ có cơ hội được đứng ở đây như thế này. Thậm chí chắc chắn sẽ hốt hoảng mà lao nhanh ra ngoài ngay lập tức mất.
Trong lúc tôi còn đang ngỡ ngàng mà nhìn ngắm mọi thứ xung quanh, Darkness trỏ tay ra hiệu cho tôi ngồi đợi ở hàng ghế chờ, còn mình thì tiến về phía quầy tiếp tân, nói gì đó với cô em nhân viên đang rối rít cúi đầu tạ tội. Một lát sau, cô ta quay lại, lắc đầu, ra chiều thất vọng:
"Đáng tiếc cho anh, ở đây không còn phòng nào trống nữa rồi.”
Nghe tin đó, tôi cũng chẳng cảm thấy bất ngờ lắm vì vốn dĩ, việc được sống trong một tòa nhà lớn và đắt tiền thế này, tôi cũng chưa từng nghĩ đến. Nên liền đứng dậy, xua tay từ chối:
"Không sao đâu, nếu bí quá thì tôi có thể ra công viên tá túc một đêm cũng được mà. Làm phiền cô như vậy là quá nhiều rồi. Rất cảm ơn cô và hẹn gặp lại.”
Rồi khi tôi đang chuẩn bị tinh thần mà quay gót rời đi, đột nhiên, cô ta gọi với theo:
“Khoan đã. Tôi không nghĩ đấy là ý hay đâu.”
"Hả?” Tôi ngạc nhiên, thái độ như muốn biết lí do.
“Từ 11h đến 4h sáng là thời gian hoạt động của những phần tử nguy hiểm, mà mọi người ở đây gọi là ‘Kẻ Điên’.”
“Kẻ Điên ư?”
Thấy tôi cau mày khó hiểu, Darkness giải thích:
“Chúng là những kẻ cuồng sát khi còn sống hoặc vẫn chưa thể thỏa mãn với những gì giai đoạn một đã gây ra cho mình. Mang lòng thù hận to lớn đó, mặc kệ có bị trở thành một Uế linh, phải chịu đựng lời nguyền tồn tại vĩnh viễn như tôi hay không, chúng vẫn sẽ tìm và thanh tẩy bất kì ai chúng gặp. Nhưng trước đó, không cần biết tội lỗi của anh to lớn thế nào, những Kẻ Điên cứ vin vào cớ đó mà hành hạ anh đến khi anh cầu xin chúng thanh tẩy mình mới thôi. Uế linh như tôi thì chẳng có gì phải lo ngại cả. Nhưng đối với linh hồn Thuần Khiết các anh thì đó là một sự ám ảnh đấy.”
Nghe đến đây, tôi bất giác rùng mình, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh mà tóm gọn lại một câu, chủ ý trêu đùa:
“Nói tóm lại thì, Kẻ Điên giống cô nhưng man rợ hơn ấy gì?”
Trái với dự tính rằng Darkness sẽ tỏ ra khó chịu của tôi, cô ta chỉ im lặng, mắt nhìn xa xăm tựa như vừa nhớ lại một điều tương tự ở quá khứ vậy. Gác chuyện đó sang một bên, khi thấy cô gái đối diện phản đối ý định của mình, tôi liền chần chừ mà hỏi lại:
“Vậy bây giờ tôi phải làm gì?”
“Ừm...” Darkness cau mày suy nghĩ rồi thở dài: “Nếu chưa tìm được cách khác thì trước mắt, anh hãy cứ ở tạm nhà tôi một thời gian đi đã. Dù sao thì vẫn còn một phòng trống.”
“Như thế có ổn không?” Tôi áy náy.
“Tôi thường không ở nhà mấy, cũng chẳng sống cùng ai nên không phiền đâu.” Cô ta lắc đầu.
“Cảm...” Suy nghĩ một hồi, đã muốn nói cảm ơn một cách hết sức chân thành với cô ấy. Nhưng sau cùng, tôi lại tin chắc rằng dù nó có thật lòng đến mức nào thì người con gái này cũng chẳng thèm quan tâm, nên liền ngập ngừng: “Tôi biết rồi.”
Vẫn chưa dừng lại ở đó, Darkness tiếp tục nhắc lại các quy tắc bất thành văn mà tôi bắt buộc phải nghe theo:
“Nên nhớ rằng, anh mà có bất cứ hành động gì dơ bẩn thì đừng trách tôi vô tình. Việc tôi cho anh ở nhờ vốn dĩ chỉ là miễn cưỡng, đừng nghĩ rằng mình ngoại lệ. Vả lại, hãy sớm làm quen với nơi đây và tự tìm chỗ ở mới cho mình đi.”
Quả quyết như vậy xong, không thèm đợi câu trả lời, cô ta hách dịch quay đi. Những điều đó không cần phải nói với tôi đâu. Vì vốn dĩ từ rất lâu rồi trong tôi luôn có cảm giác áy náy, hối lỗi vì đã được sinh ra chỉ để gây đau khổ cho người khác. Kể cả lúc chết đi rồi cũng vẫn không thể làm điều gì khá hơn.
.
Chiếc thang máy nhẹ nhàng kéo tôi cùng một tâm trạng nặng trĩu đi lên trên. Sau khi bảng điện tử dừng lại ở con số 13, một tiếng chuông lanh lảnh vang lên, đồng thời cánh cửa bật mở. Nhường cô ta đi trước, tôi lặng lẽ theo sau, vừa đi vừa suy nghĩ.
Cho đến khi kịp nhận ra thì hai chúng tôi đã đứng trước cửa phòng số 4 ở phía cuối hành lang. Darkness điềm nhiên gạt chiếc thẻ nhựa qua khe hẹp ổ khóa từ, đẩy cửa, tháo giày rồi không quên quay lại mà xếp gọn vào chiếc tủ nhỏ bên cạnh, vô cùng chỉn chu. Và cô ta đi thẳng vào căn nhà tối om, với tay gạt chiếc công tắc. Khi ánh điện bật sáng, tôi cũng nén sự chần chừ lại mà chậm rãi bước vào.
Ở bên trong, không gian yên tĩnh vô cùng, tịnh không một tiếng động. Nội thất được sắp xếp hết sức gọn gàng, mọi đồ vật đều còn rất mới, cứ như chưa bao giờ được sử dụng qua vậy. Ngay sau đó, đồng điệu với cảm giác lạ lẫm chính là lời nhận xét âm thầm vu vơ: “Chà, căn hộ như này chẳng phải là quá thừa thãi so với một cô gái độc thân hay sao?”
Khi đã đứng trước cánh cửa đóng kín của phòng mình, Darkness còn không quên quay lại, trỏ tay về hướng đối diện, nhìn tôi rồi nói:
“Phòng ngủ của anh ở bên đó. Thẻ sơ cua thì trên mặt tủ cạnh tivi.” Cô ta tiếp tục đưa tay về phía tủ bát đĩa và cân nhắc: “Đồ dùng cá nhân của tôi ở hết trong phòng rồi, nên ngoài cái cốc trắng có quai kia, những thứ khác anh có thể tùy ý sử dụng. Chỉ cần chú ý gọn gàng là được.”
Không trả lời, tôi đáp lại cô ấy bằng một cái gật đầu.
Vẫn thả mình trôi theo những tâm tư đó, đột nhiên tôi lại muốn làm điều gì đó cho cô ấy, dù chỉ một chút thôi, điều gì cũng được. Mặc dù Darkness không đòi hỏi nhưng dù sao thì nó vẫn là ân huệ. Và khi nghĩ vậy, không biết từ đâu kí ức đó lại ùa về khiến tôi nhớ ra ngọn nguồn lý do mình ở đây.
“À, còn điều này nữa...”
Thấy tôi gọi, cô ta đang định đẩy cửa bước vào chợt dừng lại, khẽ liếc nhìn tôi như chờ đợi câu hỏi tiếp theo.
“Hồi chiều ấy, lúc mà tôi gặp cô trên vách núi, tôi đã nói rằng nếu cô giúp tôi được chết thì tôi sẽ giúp lại cô thực hiện một nguyện vọng của mình.”
“À, cái đó hả? Anh cứ vờ quên nó đi cũng được.”
“Tại sao?” Tôi vẫn cố chấp trong sự ngạc nhiên.
“Bởi vì chỉ riêng việc đó thôi, anh sẽ không bao giờ làm được đâu.”
Một tiếng sét như xẹt ngang bên tai tôi. Việc mà tôi không bao giờ thực hiện được, chẳng lẽ...
“Lẽ nào...?” Tôi hiểu ra và hoang mang đến độ bật thành tiếng.
"Đúng vậy!” Không thèm úp mở nữa, cô ta mỉm cười rồi hỏi, một câu hỏi trong khi đã biết rõ câu trả lời: “Anh có thể giúp tôi siêu thoát được không?”
Ha ha... Thế giới này thật biết trêu ngươi người khác mà.
Cô ta, một người sẽ vĩnh viễn tồn tại. Còn tôi, một kẻ đã tuyệt vọng với tất cả mọi thứ, sẵn sàng tìm đến cái chết nhưng lại chẳng thể hiểu được lý do đã níu kéo mình nán lại ở nơi đây. Hai chúng tôi, hai số phận nhưng đều đang đi tìm kiếm và khao khát mãnh liệt sự siêu thoát. Liệu có sai lầm khi định mệnh lại để cho chúng tôi gặp được nhau trong hoàn cảnh éo le như thế này không? Rồi điều gì sẽ diễn ra sau đó nữa? Tôi vẫn không tài nào đoán được.
.
Sau khi âm thanh va chạm của bản lề cùng ổ khóa kim loại vang lên nên khô cứng và lạnh lẽo, tôi cũng ngó quanh một lượt rồi tiến về căn phòng mà Darkness chỉ định. Mở cửa và bước vào, với tay bật công tắc điện khiến cả căn phòng đang tối om bỗng dưng bừng sáng. Mọi thứ bên trong đều vô cùng gọn gàng và sạch sẽ, đến nỗi khó mà tin rằng tôi lại là kẻ đầu tiên được đứng ở đây vậy.
Qua tấm kính dày, ánh điện rực rỡ của thành phố bên dưới cứ thế thưa thớt dần, dù chỉ một lát, cả khu vực rộng lớn đã như bị phủ kín bởi tấm màn đen vậy. Để rồi cuối cùng chỉ còn những bóng đèn đường và biển hiệu chập chờn, le lói, tạo cho tôi một cảm giác rợn người.
Khóa cửa phòng lại, thả người nằm vật xuống giường, tôi không thể ngủ ngay mà cứ thế suy nghĩ miên man về thế giới này và tất cả mọi chuyện. Tuy chẳng biết tương lai sắp tới sẽ diễn ra theo hướng nào nhưng có một điều chắc chắn, rằng những chuỗi ngày tăm tối của tôi đã đến hồi kết thúc.
Đêm hôm đó, chẳng biết có phải do chưa quen với không gian yên tĩnh và dễ chịu xung quanh hay không, nhưng lâu, rất lâu tôi mới có thể chìm vào giấc ngủ. Và khi tỉnh dậy thì đã là quá trưa ngày hôm sau, trong một căn nhà vắng bóng Darkness. Đó là giây phút đầu tiên mà tôi cảm thấy cô đơn sau khi từ giã cõi đời.
o O o
Những tia nắng chói chang đi xuyên qua lớp kính, chiếu thẳng vào khuôn mặt đang ngủ say khiến tôi sực tỉnh. Đưa một tay lên che mắt cho đỡ lóa, việc đầu tiên mà tôi làm sau khi vừa thức giấc chính là ngồi dậy giữa giường, nhìn ngắm xung quanh rồi tự hỏi đây là đâu, đồng thời lại tự trả lời ngay sau đó. Để chắc chắn rằng tất cả những điều đã diễn ra tối qua, tuyệt nhiên không phải là giấc mơ kỳ lạ nào đó cả.
Bước xuống giường, uể oải tiến vào nhà tắm, tôi soi tấm thân tàn tạ cùng ánh mắt vô hồn của mình vào gương mất mấy giây. Rồi mới bắt đầu một loạt các hành động vệ sinh cá nhân cho tỉnh táo.
Chuẩn bị tinh thần rằng có thể sẽ phải đụng mặt Darkness ở bên ngoài, tôi hít một hơi thật sâu, lựa chọn câu từ sao cho tự nhiên nhất và mở cửa bước ra. Nhưng trái với suy tính đó, cả căn nhà vắng lặng đến nỗi nếu tập trung, tôi còn có thể nghe rõ cả nhịp thở lẫn âm thanh cọ xát từ cơ thể mình vậy. Dường như cô ta đã đi đâu đó chăng? Và chiếc tủ đựng giày trống không đã chứng minh cho linh cảm của tôi là chính xác.
Qua vài phút trầm tư suy nghĩ xem khi mà không bị ràng buộc bởi mọi thứ, thì nên làm gì là tốt nhất. Tôi cuối cùng cũng quyết định rằng sẽ dành cả ngày hôm nay để tập cách sống ở thế giới này. Và việc đầu tiên chính là mua sắm những đồ dùng cá nhân thiết yếu trước đã, nhưng một phần cũng là để kiểm chứng lại lời mà Darkness đã nói, rằng mọi thứ trên thế giới này đều hoàn toàn miễn phí. Tôi vẫn chưa thể hình dung được vì dù sao lòng tham của con người cũng là vô đáy mà.
.
“Tôi ra ngoài trước đây.”
Hệt như một thằng ngốc, tôi cứ đứng trước cửa phòng của Darkness mà gào thật to, cho dù chắc chắn rằng cô ấy đã không còn ở trong đó nữa.
Khóa cửa nẻo cẩn thận, theo chiếc thang máy đi thẳng xuống tầng một, bước ra khỏi sảnh lớn của tòa chung cư, hòa mình hứng chịu ánh sáng như lửa đốt đang đổ xuống đỉnh đầu. Thoạt tiên, tôi nheo mắt, băng qua đường rồi hướng tới cửa hàng tạp hóa phía đối diện, đẩy cửa lách người vào.
Bên trong rất rộng, rộng đến nỗi có thể coi đây như một chi nhánh nhỏ của siêu thị cũng không sai. Gần chục chiếc kệ được xếp kín những vật dụng cá nhân, đồ gia dụng và các thực phẩm ăn liền khác, hệt như ở thế giới bên kia vậy.
Thăm thú một vòng, cuối cùng, tôi cũng rút được một bao thuốc mang nhãn hiệu quen thuộc, một chiếc bàn chải, khăn mặt, khăn tắm, bánh xà phòng, dầu gội đầu, bông ngoái tai và dao cạo râu, cùng vài thứ linh tinh khác.
Cho đến khi đã chắc chắn không còn thiếu thứ gì, tôi vẫn chưa dám đi ra vì còn hồ nghi về cái “miễn phí” mà Darkness đã nói. Nên liền nán lại, chờ đợi vị khách thứ nhất, thứ hai rồi thứ ba cứ thế lững thững bước đi, không thèm chú ý đến cô gái thu ngân đang niềm nở cảm ơn và tiễn biệt. Đến lúc này, tôi mới đánh bạo mà phóng thật nhanh ra cửa, cắm đầu bước đi như để tránh những con mắt đang lăm le dò xét mà mình tự tưởng tượng thấy.
Thực hiện xong “phi vụ” đầu tiên, đột nhiên trong tôi rộ lên một sự hoang mang tột độ. Vừa mừng vì từ giờ có thể mua sắm và sở hữu tất cả những gì mình thích, nhưng cũng không kém phần lo lắng vì nghĩ rằng chỉ có nơi đó là ngoại lệ.
Đối diện với thay đổi rõ rệt này bằng tâm trạng thấp thỏm, tôi tìm đến các cửa hàng quần áo cho nam giới, chọn mua tất cả những bộ thật hợp với dáng người của mình. Và tuyệt nhiên như mọi người đã biết. Hầu hết các cửa hiệu đó đều vận hành tự động. Chỉ cần vào, chọn đồ rồi rời đi. Nhưng cũng có vài nơi xuất hiện nhân viên đứng trực ở đó, dành cho tôi một thái độ hết sức chu đáo. Thậm chí, khi khách hàng chọn lựa xong, họ còn bọc chỗ hàng đó bằng những chiếc túi vô cùng tinh tế và sang trọng.
Đến lúc này, tôi mới tin rằng cuộc sống nơi đây, thế giới sau cái chết này thật sự dễ dàng và đơn giản như vậy. Rồi bỗng dưng, một suy nghĩ táo bạo lập tức hiện lên trong đầu. Rằng tại sao mình không tự thỏa mãn chính bản thân bằng vật chất, như lời bác chủ quán "Hồi tưởng” tốt bụng kia gợi ý nhỉ?
Và thế là, những ngày sau đó, tôi đã dành toàn bộ thời gian để chọn lựa và sở hữu mọi thứ mà khi còn sống mình chưa từng dám mơ tưởng đến. Một chiếc điện thoại thế hệ mới nhất; một chiếc đồng hồ với mặt, động cơ và cây kim được cấu tạo từ các loại hợp kim đắt tiền; rất nhiều bộ vest thật đẹp và lịch lãm.
.
Những tưởng cuộc sống mà tôi dự đoán, tất cả sẽ chỉ toàn màu hồng êm dịu.
Nhưng không! Sau ba ngày ngắn ngủi, tôi nhanh chóng nhận ra rằng mình chỉ là một kẻ thất bại, một kẻ vốn dĩ không có gì trong tay cả. Vậy nên khi ở thế giới công bằng đến mức này, thứ mà tôi dễ dàng có được thì người khác cũng không cần khó khăn.
Một phần cũng vì rất ít người lộng hành quá trớn như tôi nếu không muốn nói là không có. Hầu hết họ tỏ ra quá đỗi bình thường, thậm chí còn có kẻ lại dành cho tôi ánh mắt của sự thương hại, đồng cảm, tựa như mình cũng từng có một quá khứ nông cạn như thế. Chứ không phải là ánh nhìn từ lòng thán phục, từ cách biệt giai cấp xã hội và điều kiện sống như tôi hằng mơ tưởng.
Thế là chỉ một tuần, tôi đã chán nản với những thứ vật chất vô giá trị đó mà vứt xó chúng vào trong góc. Hoặc đem trả lại những gì vẫn còn sử dụng được. Còn mình thì bắt đầu quay về, sống cuộc đời bình thường nhưng nhẹ nhàng nhất có thể. Để rồi mỗi khi hồi tưởng đến, tôi lại cảm thấy vô cùng xấu hổ và nực cười trước mình của những ngày qua nữa.
Về phần Darkness, trong suốt những ngày đó, chúng tôi chỉ coi nhau như những người xa lạ bị ép phải sống chung. Cả hai rất ít gặp nhau. Mỗi sáng, khi tôi thức dậy thì cô ta đã ra ngoài từ lâu rồi, bỏ lại mình tôi trong căn nhà vắng lặng. Và đến khi tối muộn, lúc tôi đã rạo rễ sau cả ngày chơi bời vô tội vạ, cô ta mới trở về nhà. Tuy hai chúng tôi có chào hỏi nhau vài câu trước khi cô ta đi vào phòng, khoảng cách của cả hai vẫn không thể rút ngắn thêm một chút nào.
o O o
Sáng hôm đó, tôi quyết định sẽ bắt đầu bằng những điều mà người bình thường hay làm nhất. Sau khi ăn xong hộp mì tôm, tôi xuống cửa hàng hôm trước, chọn một hộp cà phê gói với thương hiệu quen thuộc. Lúc đi ra còn không quên đáp lại câu: “Cảm ơn quý khách rất nhiều.” của nữ nhân viên bằng cái gật đầu nhẹ.
Sử dụng các đồ dùng trong bếp để tự pha cho mình một gói. Rất nhanh, mùi cà phê tỏa ra thơm phức khiến tôi không kìm nổi mà nhấp một ngụm mặc cho hơi nước vẫn còn bốc lên nghi ngút. Tuy đơn giản nhưng lại ngon hơn bất kỳ thứ thức uống đắt tiền nào mà mấy hôm trước tôi còn uống. Vừa thưởng thức, vừa đứng ngắm cảnh thành phố từ trên cao xuống, cảm thấy vô cùng khoan khoái với mọi thứ diễn ra trước mắt.
“Có lẽ mình cũng phải mau chóng chuyển sang chỗ khác thôi. Chứ không nên làm phiền Darkness thêm nữa.”
Dọn dẹp mọi thứ cho sạch sẽ xong, cứ suy nghĩ như thế rồi chỉnh trang lại cơ thể bằng bộ quần áo mà trước đây mình hay mặc. Khóa cửa cẩn thận, tôi xuống đường, đi dọc trên vỉa hè xuyên suốt những dãy phố mà không quan tâm đến điểm dừng. Đồng thời quan sát mọi thứ xung quanh bằng con mắt chân thực nhất.
“Chà! Phải chăng như thế này cũng không quá tệ.”
Tôi cứ đi. Đến khi cảm thấy hơi mệt thì ghé đại vào đâu đó để nghỉ chân một lát, rồi lại tiếp tục cuộc hành trình vô định của mình.
Và đến khi sắc đỏ của chạng vạng dần bị thế chỗ bởi bầu trời sao lấp lánh, tôi bất chợt bật cười khi thấy mình đang đứng trước cửa quán ăn bình dân mang tên “Hồi tưởng”.
Từ hôm ấy đến nay, tôi không quay lại nơi đây lần nào nữa. Tuy đã mau chóng tìm được thứ phù hợp nhất với bản thân mình, tận hưởng điều đơn giản cũng có thể đem lại những niềm vui lớn lao. Dẫu thế, tôi vẫn chẳng thể phủ nhận việc bản thân gần như bị những ham muốn nhất thời làm lu mờ, mà cảm thấy xấu hổ mỗi khi nghĩ đến hoàn cảnh phải đối diện với bác chủ quán và Darkness.
Lưỡng lự một hồi, tôi cuối cùng cũng mạnh dạn đẩy cửa bước vào, mặc cho số phận muốn ra sao thì ra. Nhẹ nhàng, cố gắng để không phải làm phiền đến các vị khách khác. Và đúng như dự đoán, ngoài không khí vắng vẻ hệt ngày hôm trước, Darkness đã xuất hiện ở chiếc bàn trong góc và đang thưởng thức bát phở của mình. Nhận ra sự có mặt của tôi, cô ta liếc nhìn, sắc mặt không chút biểu cảm gì nhưng ánh mắt lại lộ nét ngạc nhiên. Trước tình thế đó, tôi chỉ cười trừ.
Dường như cảm thấy có khách vào, bác chủ quán ngó ra và khi biết đó là tôi, bác ta liền hối hả chạy lại, tươi cười vỗ bồm bộp bàn tay đầy mồ hôi cùng dầu mỡ vào vai tôi, dùng chất giọng sang sảng mà hồ hởi nói:
“Mấy hôm rồi mới gặp, bác cứ tưởng cháu quên luôn ông già này rồi chứ?”
“À, không ạ.” Tôi xấu hổ đánh mắt sang hướng khác. Nhưng rồi lại điềm tĩnh nhìn thẳng vào ông bác không hề lẩn tránh: “Có thể cả ngày mai và những ngày sau nữa, cháu sẽ đến đây nhiều đấy.”
“Cảm ơn cháu đã có nhã ý ủng hộ cái quán xập xệ này.” Rồi bác ta dùng tương đối lực để nắm thật chặt vào hai bắp tay tôi, dường như đang vui mừng lắm: “Thế hôm nay cháu ăn gì?”
Nói mới nhớ là từ lúc tìm đến đây để ăn tối, trong đầu tôi chỉ suy nghĩ xem phải đối diện với bác chủ quán thế nào nên cũng chưa quyết định sẽ gọi món gì. Nhưng thấy tình hình đã ổn như vậy, tôi mới thở phào nhẹ nhõm mà nói:
“Cho cháu cơm rang như hôm trước cũng được.”
“Bác hiểu rồi. Cháu ra ngoài bàn đợi một lát nhé.”
Đợi bác chủ quán kiêm luôn đầu bếp bước vào trong, tôi nhìn quanh rồi tiến về phía chiếc bàn nơi Darkness đang ngồi. Mở lời trước bằng một câu cũ rích:
“Cô đúng là thích ăn phở nhỉ?”
“Không hẳn.” Hệt như hôm trước, cô ta lắc đầu.
“Nhưng ngày nào cô cũng ăn nó mà. Thấy cô như vậy đột nhiên tôi cũng thèm phở đấy.” Tôi bông đùa.
“Anh cũng đến đây chỉ để ăn cơm rang đó thôi.”
“Chỉ là...” Tôi trầm ngâm: “Tôi không biết nên chọn gì khác nữa.”
“Tôi cũng giống anh vậy đó.” Darkness nhỏ nhẹ.
Vậy à? Nhưng điều cô ta nói không hẳn là không có lý. Và đôi lúc, mỗi khi nghĩ đến, tôi lại thấy giữa hai chúng tôi dù đối ngược nhau về nhiều mặt nhưng cũng có chút tương đồng. Rồi cô gái này lại bắt đầu đề cập đến vấn đề mà tôi muốn trốn tránh hơn bao giờ hết. Cô ta điềm nhiên:
“Một tuần tận hưởng không rào cản vừa rồi, anh cảm thấy thế nào? Dù gì thì cũng là lần đầu tiên mà nhỉ?”
Cố giấu sự bối rối bằng một nụ cười, tôi trả lời dù trong lòng thật chỉ muốn độn thổ cho xong:
“Quả thực tôi thấy mình cư xử như kẻ ngốc vậy. Tự thỏa mãn mình ở thế giới này bằng những thú vui trần tục thật chẳng ra đâu vào đâu cả. Nếu có thể trở lại thời điểm đó, tôi chắc chắn sẽ tát cho bản thân mấy phát thật mạnh để hắn tỉnh ngộ ra mất.”
“Vậy à?” Cô ta khẽ mỉm cười: “Nhưng anh không cần phải quá để tâm đến những việc mình đã làm đâu. Dù gì thì ai lúc mới đến đây đều xử sự như vậy hết.”
“Cả cô ư?”
“Chẳng nhớ nữa.” Trái với dự tính của tôi, cô ta không hề khó chịu mà nhẹ nhàng trả lời, gương mặt đượm chút buồn khi nhớ về một điều gì đó ở quá khứ: “Khi ấy, và cả đến bây giờ cũng vậy, tôi chỉ tồn tại trong thù hận cùng một mục đích duy nhất, đó là thanh tẩy những linh hồn mang tội lỗi to lớn mà thôi.”
Lúc đó cho đến mãi khi mà tôi đã hiểu ra mọi chuyện, tôi vẫn luôn tự hỏi rốt cuộc cô gái này đã phải chịu đựng điều gì mà lại hành hạ bản thân mình như vậy? Mãi mãi chẳng thể siêu thoát như ý nguyện được nữa.
Một lát sau, bác chủ quán bày ra bàn đĩa cơm đã gọi, tôi cũng bắt đầu thưởng thức món ăn đầy hoài niệm đó. Vừa trò chuyện với Darkness, cốt chỉ để giết thời gian và phá bỏ không khí im lặng chờ trực bao trùm này.
Và đến bây giờ tôi mới nhận ra, tuy đã xong trước từ rất lâu nhưng chẳng biết vì vô tình hay hữu ý, cô ta vẫn ngồi đó chờ đợi, không hề có ý định muốn rời đi cho dù phải đụng mặt một kẻ phiền phức như tôi ở nơi riêng tư này.
Sau khi ăn hết xuất cơm của mình, tôi đứng dậy, cúi đầu chào bác chủ quán rồi vội vã bước theo Darkness lúc này đã khuất sau cánh cửa. Khi đuổi kịp, tôi mở lời:
“Tôi vẫn chưa thể quen được với lối sống và cách vận hành của thế giới này đấy.”
“Về mặt nào?” Có lẽ dù đã biết câu trả lời nhưng cô ta vẫn hỏi lại.
“Để xem... về sự bình đẳng chăng?”
“...” Darkness im lặng nhưng vẫn gật đầu đồng tình.
“Khi còn sống ấy, hẳn cô cũng hiểu rằng thế giới đó không hề công bằng. Nhiều lúc tôi từng nghĩ: công bằng là từ ngữ thừa thãi và giả dối vô cùng. Thứ công bằng nhất vốn chỉ có 'thời gian' mà thôi.”
Nói xong, tôi nghiệm lại những điều đó một lần nữa. Sau một thoáng im lặng, Darkness bổ sung:
“Cả 'cái chết' nữa, nó luôn bình đẳng và đường đột nhất với mọi người.”
Vắt tay ra sau gáy, ngước nhìn lên bầu trời đầy sao. Cho đến khi thấy ánh trăng đã lấp ló sau những tòa nhà cao ốc, tôi mới nói tiếp:
“Cô còn trẻ mà cũng triết lý như bà già vậy nhỉ?”
“Có lẽ anh nói không sai.” Không tỏ thái độ gì rõ rệt, nhưng lời nói của cô gái này lại như đang khiển trách sự vô ý của tôi vậy.
“Xin lỗi.” Tôi cười trừ rồi kéo câu chuyện theo hướng ban đầu: “Nhưng từ khi đến đây, mọi thứ trở nên khác hơn rất nhiều. Ai cũng như ai nên không còn cảm thấy bất công hay tủi thân nữa.”
“Anh nghĩ vậy à?”
Đấy là điều hiển nhiên mà? Chính những trải nghiệm suốt một tuần qua đã chứng minh cho tôi thấy điều đó. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt quả quyết của người con gái bên cạnh cùng ước vọng tha thiết của cô ta, tôi như hiểu ra và giật mình tỉnh ngộ. Phải rồi, tôi vẫn còn quá ngây thơ bởi chỉ vừa mới nhìn nhận mọi thứ qua vẻ bề ngoài của nó, nhưng đã phát ngôn như thể mình hiểu rõ lắm rồi. Và cô ta rắn rỏi nói:
“Những thứ bất công nhất ở thế giới cũ thì nơi đây lại vô cùng công bằng. Nhưng còn tàn nhẫn hơn khi nó rơi vào trường hợp ngược lại. Thời gian và cái chết ở đây chính là ví dụ điển hình.”
Điều đó tôi hiểu chứ, hay chỉ vừa mới ngộ ra thôi. Nó bất công thế nào ư? Thời gian của tôi thì hữu hạn còn cô ta là vô hạn. Chết. Chúng tôi có thể siêu thoát (chết) bất cứ lúc nào mình thỏa mãn với bản thân. Còn Darkness thì không thể. Đột nhiên tôi lại thầm trách móc và thương cảm cho sự lầm lỡ của cô gái tội nghiệp đang bước đi phía trước.
“Một lúc nào đó trước khi tôi siêu thoát, nếu cảm thấy ổn thì cô có thể vui lòng kể cho tôi nghe về quá khứ của mình nhé. Tôi sẽ lắng nghe thật nghiêm túc mà.”
Đòi hỏi thế này có hơi vô phép nhưng tôi biết, một bản thân ở quá khứ sẽ cấu thành nên một bản thân ở hiện tại. Và người bình thường, chỉ có chút quá khứ đau buồn như tôi đây sẽ chẳng bao giờ dành cho người khác một sắc thái thế kia cả. Tại nơi đó, đôi mắt của cô ta ánh lên sự thù hận và giết chóc đến điên cuồng. Nhưng vẻ mặt lại thờ ơ như thể đã quá quen với điều đó rồi. Có lẽ là do sự tôi luyện của thời gian và cái chết chăng?
“Tuy không khuyến khích đâu nhưng nếu lúc đó có hứng thú, và anh thật sự muốn lắng nghe, thì tôi sẽ kể.”
Thấy đối phương đồng ý, trong thâm tâm tôi chợt manh nha lên đôi chút hy vọng và trông đợi nhỏ nhoi.
“Thế tiếp theo đây anh quyết định sẽ làm gì chưa”
“Cụ thể thì chưa.” Tôi suy nghĩ rồi lắc đầu: “Nhưng tôi đang chú trọng vấn đề riêng của mình đã. Sau cùng thì tôi đáng lẽ đã siêu thoát từ rất lâu rồi chứ không còn hiện diện ở đây nữa.”
Vừa nói, tôi vừa nhìn con số đang dần tăng lên trên bảng điện tử của thang máy. Và đột nhiên lại cảm thấy sự trống rỗng và không có phương hướng trong quyết định đó.