Vô Hạn Và Hữu Hạn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vì sao và đom đóm.

(Hoàn thành)

Vì sao và đom đóm.

caroranchan

Nỗi sợ hãi vì tỏ tình thất bại làm cho một gã thanh niên quyết định đi lính, bỏ lại người mà anh ta thầm thương trộm nhớ. Trở về sau hai năm, chàng trai không ngờ rằng mình lại được gặp đúng người con

1 534

Mẹ kế của Bạch Tuyết!

(Hoàn thành)

Mẹ kế của Bạch Tuyết!

Yume_chan

Câu chuyện cổ tích nổi tiếng Bạch Tuyết và bảy chú lùn được kể lại qua góc nhìn của bà mẹ kế "độc ác".

2 750

Nói với em

(Hoàn thành)

Nói với em

Vuio

Vì truyện hơi ngắn nên không có tóm tắt nhiều, mọi người vào đọc sẽ biết.

1 426

Khi Cơn Mưa Tuyết Ngừng Rơi

(Hoàn thành)

Khi Cơn Mưa Tuyết Ngừng Rơi

Phong Linh

Quá khứ là điều ai cũng biết, còn tương lai thì chẳng ai biết được cả. Mọi giai đoạn của cuộc đời, hầu như ai cũng sẽ nuối tiếc khôn nguôi những chuyện xưa cũ và lo lắng bất an về điều sẽ xảy ra tiếp

3 723

[Oneshot] Nhà vua xứ Marot

(Hoàn thành)

[Oneshot] Nhà vua xứ Marot

Victor Niji

Và nó sẽ không bao giờ kết thúc.

1 467

Lẫy

(Hoàn thành)

Lẫy

langsat

Một bi kịch kéo dài từ đời này qua đời khác, cuốn những số phận lạ lùng về chung một mối. Có sự bình an hay một tương lai tươi sáng nào cho một thế giới mục rỗng đã đến nước điêu tàn?

15 2040

Tập 01 - Chương 03:

“Xin lỗi vì đã làm mất thời gian của cô.”

Sau khi cúi chào Đấng tối cao, tôi bước ra ngoài, không quên quay lại đóng cánh cửa gỗ hoài niệm rồi vội vã chạy theo cô gái đang lặng lẽ đi phía trước. Lúc sắp đuổi kịp, tôi bắt đầu giảm tốc độ, thong thả bước theo hàng bậc thang dẫn xuống chân núi.

"Ừm, không sao." Cô ta gật đầu chấp nhận lời tạ lỗi của tôi.

Đây là lần đầu tiên tôi nghe ở cô ta một chất giọng nhẹ nhàng như vậy. Tuy nhiên trong đó lại đượm một chút buồn man mác. Thấy thế, tôi cũng hơi áy náy nên bối rối đánh trống lảng:

"Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?"

"Mọi ngày, cứ đến giờ này thì tôi sẽ đi ăn tối. Nếu cần thiết thì anh có thể theo cùng cũng được."

Nói mới để ý, dù chỉ là một linh hồn nhưng tôi cũng cảm thấy bụng hơi cồn cào, nên tận hưởng những niềm vui ít ỏi thông qua các món ăn, thực sự không phải là ý kiến tồi. Nhưng rồi chính suy nghĩ ấy lại xuất hiện mỗi khi bản thân tôi mưu cầu vật chất nào đó, bất giác, tôi từ chối:

“Cảm ơn cô nhưng không cần đâu, đằng nào thì tôi cũng chẳng có tiền hay tài sản gì đáng giá.”

“Tiền à?” Cô gái đó lại nhìn xa xăm như đang hoài niệm: “Đã lâu lắm tôi mới nghe đến thứ định giá đấy.”

“Hả?” Cô gái này lại bắt đầu nói điều gì đó lạ lùng rồi. Chẳng phải tiền chính là thứ mà mỗi người chúng ta hiện nay đều phải nghĩ đến và dành cho nó một lòng ham muốn không nhỏ hay sao? Có vẻ như đã nhận ra sự ngạc nhiên của tôi, cô ta lên tiếng giải thích:

“Thế giới này vốn dĩ đã rất khác với nơi anh từng sống. Như ông lão phiền phức kia vừa nói, việc chúng ta cần làm ở đây chính là cố gắng giải quyết vấn đề cá nhân của mình mà thôi. Ngoài chuyện đó ra, anh tuyệt nhiên không cần phải lo lắng về điều gì khác nữa. Vậy nên mọi thứ ở đây đều sẽ là tốt nhất để dọn đường cho các anh.”

Ngữ điệu nhấn mạnh hai từ cuối, có lẽ là để phân biệt sự khác nhau giữa chúng tôi và cô ta chăng. Nhưng nghe đến đây, tôi cũng đã lờ mờ hiểu ra mọi chuyện nên liền im lặng, ra ý bảo đối phương nói tiếp:

“Tỷ giá vàng hay tiền tệ ở đây hoàn toàn không có giá trị. Kể cả những thứ mà khi còn sống anh từng khao khát muốn có nhưng không thể, thì ở nơi đây nó hoàn toàn miễn phí. Số lượng vật chất là vô hạn. Thế giới này giống như đang chỉ lặp lại một ngày vậy, dù anh có làm bất cứ điều gì gây tổn hại đến nó, chỉ cần qua ngày hôm sau, tất cả mọi thứ đều sẽ trở lại vị trí ban đầu, trừ những gì mà anh đã sở hữu.”

Ra là thế. Nhưng nói như vậy thì kể cả phân hóa giàu nghèo, quyền hạn hay thậm chí là địa vị cũng trở nên vô nghĩa. Ai cũng như ai, cũng đều tồn tại, đều hưởng thụ giống hệt nhau. Một thế giới công bằng đến lý tưởng chỉ để thỏa mãn những tiếc nuối và luyến lưu của mình. Nhưng rốt cuộc thì vấn vương vô sắc đã níu kéo tôi ở đây là gì? Thật nực cười khi những ước vọng của chính bản thân, tôi lại chẳng thể nào tìm ra được.

“Cơ mà trên đường đến đây, tôi cũng có thấy những nhà hàng, khu mua sắm, khách sạn, quán karaoke hay khu vui chơi giải trí hoạt động rất rầm rộ. Nếu như ai cũng muốn tận hưởng thú vui thì những người đó vì cớ gì lại làm việc?” Tôi chợt nhớ ra nên thắc mắc.

“Phần lớn chúng đều là tự vận hành. Còn lại cũng có những lý do riêng của họ. Đối với người đầu bếp, việc nấu ăn, cố gắng đem đến món ăn tuyệt vời nhất cho thực khách cũng là ham muốn lớn nhất của cuộc đời họ. Một anh chàng chỉ vì muốn kiếm lý do thiết thực để gặp cô gái mà anh ta thích, nên đã xin vào làm ở quán cà phê mà người ấy hay ghé qua. Lại có người chỉ vì muốn chờ đợi một ai đó nặng tình khi còn sống nên mới làm việc nhằm kéo dài thời gian tồn tại. Chưa hết, những linh hồn Ô Uế giống tôi, do quá chán nản với quãng thời gian vô tận, nên kiếm công việc để giải sầu cho qua ngày cũng không hẳn là quá tệ.”

“Mà này...”

“Vì...”

Vậy là cuộc trò chuyện giữa hai chúng tôi cứ thế kéo dài ra, tôi hỏi còn cô ta trả lời. Nhưng người con gái này không còn tỏ ra khó chịu hay phiền phức như lúc trước nữa mà bắt đầu nói chuyện một cách tử tế hơn. Nhưng sau cùng, điều duy nhất mà tôi có thể nghĩ đến chính là vì cô ta muốn sớm ngày cắt đứt quan hệ với tôi. Vậy nên tôi cần phải nhân lúc này mà tìm hiểu thật kỹ những điều cơ bản để có thể tự mình tồn tại sau này mới được.

Và đến khi kịp nhận ra, chúng tôi đã đứng trước một quán ăn bình dân không mấy xa lạ ở Việt Nam. Nằm gọn trong một con hẻm nhỏ vắng người với tên biển hiệu là: "Hồi tưởng”.

Trong khi tôi còn đang ngây người ngắm nghía và suy nghĩ lung tung thì người con gái bên cạnh khẽ đưa tay kéo cánh cửa ra rồi bước vào, không chút chần chừ. Từ bên trong, một mùi hương của nước dùng và thức ăn thoang thoảng tỏa ra vô cùng dễ chịu, tuy mới mẻ nhưng cũng rất đỗi thân quen. Hoặc có thể là do cơn đói đang thôi thúc đã khiến tôi tự tưởng tượng ra như thế. Nhưng rồi, tôi cũng chẳng nghĩ ngợi gì mà chậm rãi bước theo.

Có lẽ là do hương vị thức ăn của nơi đây tệ, hay tại vị trí làm ăn không tốt mà trong quán không đông nếu tránh muốn nói là tương đối vắng vẻ. Chỉ lác đác một vài vị thực khách đang uống rượu, lè nhè nói mấy chuyện chẳng đâu vào đâu, cùng một cặp tình nhân vừa ăn vừa vui vẻ cười nói. Thấy hai người chúng tôi, bác chủ quán tuổi tác cỡ trung niên, thân hình to béo, trên người vận một bộ trang phục đầu bếp ngó ra nhìn rồi niềm nở chào hỏi:

“Hôm nay cháu qua muộn vậy?”

“Vâng, cháu mới vướng phải vài chuyện phiền phức không dứt ra được.” Cô gái mỉm cười trả lời rồi khẽ liếc sang tôi với ánh mắt hình viên đạn.

Chưa kịp biện minh điều gì thì ông đầu bếp kia lại nhìn tôi dò nói:

“Cậu này là... bạn trai cháu hả?”

"Ơ... không. Tôi... cháu...” Ông bác này lạ thật, người đâu mà vô duyên. Ai lại hỏi một điều khó xử như vậy ngay lần đầu gặp mặt bao giờ?

“Chỉ là tình cờ gặp thôi, anh ta vừa mới đến đây nên ông già lắm điều kia liền được thể viện cớ nhờ cháu giúp đỡ luôn. Phiền chết!”

“Vậy à? Nhưng cháu cũng đừng dùng thái độ đấy chứ.” Nghe cô gái nói thế, gương mặt bác chủ quán chợt ỉu xìu như quả bóng cao su bị xì hết hơi vậy. Rồi lại nhìn tôi với ánh mắt đồng cảm nhưng cũng đầy tiếc nuối: “Còn trẻ như vậy mà đã tiếp bước theo bậc cha chú à? Ông trời quả là bất công nhỉ?”

Phải làm sao đây? Nếu như người này mà biết tôi đã tự chối bỏ cuộc sống của mình thì hẳn ông ta sẽ thất vọng lắm. Nghĩ vậy, đột nhiên tôi lại cảm thấy xấu hổ và quay mặt đi hướng khác, cố tình lẩn tránh ánh mắt của ông. Rồi đối phương lại quay sang cô gái đối diện:

“Thế ông thần kia vẫn khỏe chứ? Mà cũng tệ thật, giá như mọi người chịu tin vào những gì ông ta nói thì tốt biết mấy nhỉ?”

Thấy cô gái gật đầu, trên gương mặt tròn trĩnh hiền lành của ông bác hiện lên vẻ tươi tỉnh, rồi niềm nở hỏi như với một người khách quen. Mà có khi phải là một vị khách ruột của quán không chừng.

“Cháu vẫn dùng như mọi khi nhỉ? Mà thỉnh thoảng cũng nên đổi món đi chứ, ăn riết một thứ như vậy cũng chán lắm.”

“Không sao đâu. Cháu quen rồi.” Cô ta từ chối quay đi, tiến đến chiếc bàn đã đặt ở trong góc, vị trí vô cùng vắng vẻ và kín đáo.

“Còn cậu trai này, cháu ăn gì?” Sau đó ông ta nhìn tôi, vừa chào mời đon đả bằng một câu đùa nhạt thếch: “Ở quán này, chỉ trừ gan rồng và thịt kỳ lân, phượng hoàng, thì không gì là không có.”

“À.” Tôi hơi bối rối nhưng cũng suy nghĩ qua loa rồi trả lời: “Cơm rang, cho cháu một suất cơm rang ạ.”

Một phần là vì món ăn này hiện lên trong đầu tôi ngay lập tức. Phần còn lại, giữa lúc tuyệt vọng và mệt mỏi với mọi thứ như thế này, chẳng có điều gì khiến tôi hứng thú nữa. Nhưng khi nghe vậy, ông lão chỉ suy nghĩ đôi chút, hồ nghi hỏi ngược lại tôi cho chắc chắn:

“Cơm rang à?”

“Món này không có trong thực đơn ạ? Vậy thì...”

Tôi chẳng thể phàn nàn vì dù sao trong các nhà hàng bình dân hiện nay, cơm rang vốn là món quá đỗi tầm thường mà.

“Không, không phải là không có.” Bác đầu bếp cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi, đồng thời giải thích: “Chỉ là các món ăn ở đây đều miễn phí và bác cũng xin đảm bảo về chất lượng. Vậy tại sao cháu không nhân cơ hội này mà tận hưởng các sơn hào hải vị mình chưa từng được nếm qua bao giờ?”

Cân nhắc đôi chút, tôi vẫn lựa chọn lắc đầu:

“Thôi ạ. Cơm rang là được rồi, đằng nào thì cháu cũng chẳng có tâm trạng để ăn uống. Vả lại vẫn còn rất nhiều thời gian mà.”

“Cũng đúng nhỉ?” Ông bác như hiểu ra: “Dù sao thì lúc chưa quen được lối sống ở đây, cứ sinh hoạt như bình thường là được.”

Đợi ông ta quay bước vào căn bếp bên trong, tôi ngoái lại nhìn nhưng chẳng biết ngồi đâu, nên đánh mạnh dạn tiến về phía chiếc bàn nơi cô gái đang yên vị chờ đợi món mình đã gọi, ngồi đối diện. Với tay rút hai chiếc đũa bằng nhau, gõ đầu to xuống bàn, nhưng rồi nhớ ra nên liền cắm lại vào hộp, tiện thể chọn đại một cái thìa khiến âm thanh vang lên loạch xoạch. Sau đó liếc nhìn cô gái đang chống cằm, mắt hướng ra cửa:

“Nếu như bản thân cô là một Uế linh thì trước đây cô cũng từng Thuần Khiết, và trước nữa thì là người, phải không?

Cô ta không trả lời trước câu hỏi như biết trước đáp án của tôi, chỉ gật đầu, mắt vẫn nhìn về nơi xa xăm nào đó.

“Vậy nếu không nhớ được tên mình thì các linh hồn làm cách nào để nhận biết được nhau?”

“Ở đây chúng tôi phân biệt nhau bằng mã số.”

“Thế thì bất tiện thật nhỉ?”

Khi còn sống, việc nhớ một vài số điện thoại hay biển số xe của những người thân thích cũng là cả vấn đề. Chứ đừng nói là đến cả hàng trăm, hàng nghìn người đã từng gặp mặt. Việc bị loạn hay sẽ quên đi vào một thời gian nào đó là hoàn toàn chắc chắn:

“Nói là thế nhưng chủ yếu là gọi bằng biệt danh hoặc tên tự đặt theo nghề nghiệp, ngoại hình và tính cách mà thôi. Còn nếu như anh cảm thấy phiền phức thì đừng nên tỏ ra thân thiết với quá nhiều người là được.”

“Mã số của cô là gì? Tôi sợ rằng nếu đặt biệt danh linh tinh thì sẽ vô tình làm phật ý người khác lắm. Vậy nên nhớ được chút nào thì tốt phần đó.”

“DN-4953.” Cô ta trả lời cộc lốc.

Thoạt nghe tôi còn tưởng cô ta đang nói đùa, vì chẳng phải dân gian ta hay có câu câu “49 chưa qua 53 đã tới” sao? Nhưng sau khi thấy một thái độ nghiêm túc ở lời nói vừa rồi, tôi mới tin rằng cô ta không hề nói chơi, và bắt đầu trầm tư suy nghĩ, vừa nói:

“Vậy thì tôi sẽ tạm gọi cô là Darkness(bóng tối) nhé?”

“Sao mà tối tăm vậy?” DN-4953 cằn nhằn.

“Thì mã số cùng phong thái của cô nói vậy mà. Cô cứ coi đó là một dạng bí danh hay tên giả cũng được. Còn nữa, tôi đã nói từ trước là mình rất tệ khoản đặt tên, cho nên nếu cô không thích hay thấy khó chịu thì thôi vậy.”

Vốn là một kẻ không hề thích áp đặt người khác theo ý mình, nên ngoài một số chuyện cần giải quyết rõ ràng, nếu đối phương thấy khó chịu thì tôi cũng chẳng muốn cố chấp làm gì. Nhưng cô ta chỉ nghĩ ngợi giây lát rồi lại tỏ ra không quan tâm:

“Tùy anh.”

Từ đó, cái tên Darkness ra đời thay cho mã số đen đủi và chán ngắt kia.

Đang hài lòng vì được cô ta cho phép, bất chợt cuộc nói chuyện vừa rồi của cô gái và ông chủ quán hiện lên trong đầu tôi, nên liền hỏi tiếp:

“Hình như mối quan hệ giữa Đấng sáng tạo và thần dân của ông không được tốt cho lắm nhỉ?”

“Thực ra thì cách đây mấy trăm năm, nó cũng không đến nỗi quá tệ nếu muốn tránh phải nói là rằng ông ta như một tín ngưỡng ở nơi đây.” Cô ta từ tốn nói: “Nhưng vài chục năm nay, khi những người đi trước đã gần như không còn thì những kẻ đến sau lại càng bị cái xã hội hiện đại làm mờ mắt. Họ coi những gì ông ta nói chỉ đơn giản là một điều hiển nhiên mà ai cũng có thể hiểu và giải thích lại được. Khả năng chi phối bánh xe định mệnh mà anh vừa chứng kiến không khác gì những trò xem bói tầm thường, chỉ vì nó còn dựa vào may rủi. Và trong mắt họ thì ông ta đơn giản là một Uế linh mãi không thể siêu thoát mà thôi.”

Những điều cô ta nói, không hẳn là tôi chẳng thể nắm bắt kịp. Vì từ khi kết thúc cuộc trò chuyện với con người ấy, từng có lúc tôi coi ông ta như một lão già lẩm cẩm đã bị thời gian làm cho điên dại mà tự ảo tưởng về quyền năng của mình như thế. Dù sao thì tồn tại trong cô độc suốt hàng trăm, nghìn năm cũng đau khổ và tuyệt vọng lắm chứ.

.

Chờ đợi không đến 5 phút thì tiếng bước chân vội vã từ trong bếp vọng ra, đồng thời vang lên chất giọng sang sảng của bác chủ quán:

“Xong rồi đây, xin mời quý khách thưởng thức.”

Chà, cho dù là mấy món đơn giản như cơm rang thì chế biến trong thời gian như vậy chẳng phải là quá nhanh rồi sao? Đặt chiếc mâm xuống cho cẩn thận, bác ta mới nhẩn nha bày từng món ra bàn.

Đầu tiên là đĩa cơm rang đầy ụ của tôi, từng hạt cơm được phủ một lớp trứng vàng ươm, những món ăn kèm đủ cả trông rất bắt mắt. Một mùi hương thoang thoảng tỏa ra lại càng kích thích cơn đói trong tôi, chính điều đó đã khiến cho tâm trạng buồn bã vơi đi mấy phần. Kế đến, bác ấy đặt một bát phở bò với nước dùng trong vắt, đang bốc hơi nghi ngút về hướng của Darkness.

.

“Ngày nào cô cũng ăn như này à?” Đợi ông bác đi vào, tôi liền hỏi: “Nó ngon tới vậy sao?”

“Không hẳn.” Cô ta vừa trả lời, vừa thêm một loạt các gia vị khác nhau vào tô phở: “Chỉ là nó khiến tôi nhớ tới chút kỷ niệm trong quá khứ mà thôi.”

Một kỷ niệm nào đó, Có lẽ là về một người cô ta hết mực yêu thương khi vẫn còn tồn tại trên trần thế chăng? Nhưng nếu Darkness không có tâm trạng để giãi bày thì tôi cũng chẳng muốn tìm hiểu sâu nữa.

Chuẩn bị xong, cô ta nhẹ nhàng gắp một gắp phở cùng thức ăn, đặt vào thìa, chụm bờ môi của mình lại, khẽ thổi vài cái cho bớt nóng rồi đưa lên miệng, ăn một cách rất từ tốn. Thấy thế, tôi cũng không chần chừ nữa mà cũng bắt đầu ăn.

Nhưng chỉ ngay miếng đầu tiên, tôi đột ngột giật mình, ngây người. Không hiểu vì cớ gì những hạt cơm trong miệng lại tạo nên cho tôi một hương vị rất quen thuộc. Không quá ngon cũng chẳng phải tệ, nhưng nó lại vô cùng hoài niệm, cứ như đã lâu lắm rồi mới được thưởng thức lại vậy. Bất chợt, khóe mắt tôi nóng bừng, cay xè, nhòe đi lúc nào chẳng biết. Cho đến khi kịp nhận ra thì hai hàng nước đang chực trào ra.

Ơ kìa, cái vị này, không thể nhầm được, đó là mùi vị mà hơn 10 năm nay tôi vẫn chưa có cơ hội được thưởng thức lại. Và tưởng chừng như mình sẽ vĩnh viễn không thể nào tìm lại được nữa. Vội vã đưa tay lên, cố gắng ngăn đi hai dòng nước mắt sắp tuôn rơi, rồi bồi hồi nhớ lại, mặc kệ cho cô gái đối diện đang nghĩ gì. Như biết trước điều đó, Darkness cũng bắt đầu dừng lại, nhìn tôi một lát, hỏi:

“Nó đã làm anh nhớ đến ai đó à?”

“Tàn nhẫn lắm!” Tôi gật đầu, cố kìm nén thứ cảm xúc đó lại rồi trả lời: “Tại sao chỉ đến khi chết đi rồi, tôi mới tìm lại được thứ hương vị này cơ chứ?”

“Đôi khi món ăn trong quá khứ cũng tác động rất nhiều đến quá trình siêu thoát. Vậy nên ở đây, một vài quán ăn kiểu này sẽ thực hiện dịch vụ đó.”

Mặc kệ cho cô gái vô tâm kia nói gì, tôi nhắm mắt hít một hơi thật sâu rồi thở dài.

“Tôi đã nhớ về mẹ. Những tưởng rằng sẽ không bao giờ được ăn lại những món ăn bà nấu nữa, nhưng như thế này quả là một phép màu rồi.”

Đúng thế, nó hệt như đĩa cơm mà mẹ hay rang cho tôi ngày trước, mỗi khi chuẩn bị đến trường. Hình bóng mẹ, gương mặt, nụ cười, giọng nói, ánh mắt, và đến cả đôi bàn tay gầy guộc của bà, tất cả đều hiện về thông qua làn khói mỏng manh. Rồi ngay sau lời bộc lộ của tôi, lần đầu tiên từ khi gặp mặt, tôi thấy ở Darkness một sự chủ động trong giao tiếp, cô hỏi tôi:

“Anh từng nói rằng mẹ mình từ lâu đã hôn mê sâu trong bệnh viện, đúng không? Mẹ... rốt cuộc là người như thế nào?”

Thực tâm tôi vẫn chưa hiểu ra lý do tại sao cô ta lại hỏi mình như vậy, nhưng lúc đó tôi lại chẳng hề ngạc nhiên bởi còn chìm đắm trong những cảm xúc hỗn độn nên chỉ ngậm ngùi:

“Tôi không nhớ nữa. Bởi vì ngày đó, tôi còn quá trẻ con và chưa hiểu chuyện. Chỉ biết tận hưởng sự yêu thương từ bà và coi đó như một điều hiển nhiên. Nhưng tôi biết rằng bà chính là người vĩ đại nhất trong cuộc đời tôi.”

Sau khi tôi dồn nén lại tất cả cảm xúc lại đến nỗi không thể nói thành lời. Đột nhiên một khoảng lặng bao trùm cả hai chúng tôi nhưng lại không hề gây nên chút áp lục dù nhỏ nhoi hay to lớn nào cả.