Ngay tại khoảnh khắc khi mà những chiếc áo blouse trắng xuất hiện trong khuôn viên của bệnh viện, hình bóng người mẹ bệnh tật của tôi bất chợt ùa về. Phải rồi nhỉ? Bà cũng đang nằm viện, đã hôn mê được hơn mười năm rồi. Tôi với nghĩa vụ của người con trai duy nhất, lí ra lúc này phải ở bên chăm sóc và chờ đợi một ngày bà tỉnh lại, cho dù có mất bao nhiêu thời gian và khó khăn thế nào đi chăng nữa. Thế nhưng đứa con trai bất hiếu này lại hèn nhát, không muốn gánh vác trọng trách đó mà tìm đường đến thế giới bên kia, trốn tránh thứ thực tại nghiệt ngã mà đáng lẽ mình phải chấp nhận.
“Bệnh tình mẹ dạo này đã có tiến triển gì chưa nhỉ?” Phải chi khi đang tự hỏi mình câu đó, tôi có thể một lần nữa đối diện với mẹ thì hay biết mấy.
Tự vấn lương tâm mình như vậy, tôi lại ngửa mặt lên trời, thở dài rồi tiến lại gần Darkness, lúc này đang nheo mắt nhìn vào chiếc đồng hồ nhỏ đeo ở cổ tay, thái độ vô cùng sốt ruột. Cô gái này quả là rất thiếu kiên nhẫn nhỉ?
“Vẫn còn 5 tiếng nữa, đúng là lâu thật đấy.”
Chà, mặc dù vậy thì quãng thời gian như này cũng khá là dài đây.
“Sẽ có một linh hồn bị thanh tẩy tại đây ngày hôm nay, cũng có nghĩa là người đó sẽ chết khi ở trong bệnh viện sao?”
Thế nhưng vừa dứt lời, lập tức một âm thanh hối hả, tựa như đang thúc giục vang lên từ rất xa. Đó là tiếng còi báo hiệu. Và chỉ ngay sau đó, một chiếc xe cứu thương màu trắng được sơn chữ thập đỏ, cùng hệ thống đèn hiệu khẩn cấp đang hoạt động xuất hiện ở phía bên kia đường, bật xi nhan rồi rẽ thẳng vào khuôn viên bệnh viện trước con mắt tò mò của những người xung quanh.
Chỉ một thoáng khi chiếc xe đó dừng lại, vài nhân viên y tế từ bên trong mở cửa sau lao ra, lại có người chạy tới, cùng nhau đỡ chiếc băng ca ra ngoài, rồi nhường chỗ cho hai vị bác sĩ cùng y tá đẩy ông chú to béo đang nằm trên đó vào bên trong bệnh viện, hướng tới phòng cấp cứu khẩn cấp.
“Đây rồi, đúng là người này.”
Khi mà tôi vẫn đứng như trời trồng theo dõi diễn biến chóng vánh trước mắt, Darkness vội lật giở tập hồ sơ đang cầm trên tay để đối chiếu, rồi rảo bước theo dòng người đó. Thấy vậy, tôi cũng chạy theo, bỏ lại mọi lời bàn tán xôn xao của những người vừa chứng kiến.
Ngồi chờ trên hàng ghế trước cửa phòng phẫu thuật đang đóng kín được một lúc, tôi hướng mắt về phía cô gái đang khoanh tay đứng tựa lưng vào tường bên cạnh, nghĩ ngợi đôi chút, hỏi:
“Vậy ông chú to lớn đó là người được chỉ định sẽ trong hồ sơ là sẽ chết hôm nay à?”
Khẽ gật đầu, cô ta trả lời:
“**** *** *****, chủ tịch tập đoàn X, hôm nay sẽ qua đời vì một cơn đau tim đột ngột. Cụ thể là 12 giờ 36 phút 13 giây, ngày 25 tháng 7 năm 2103.”
“Chi tiết thật nhỉ!”
Khi mà tôi vẫn còn đang trầm trồ như vậy thì ở phía cuối hành lang, vài tiếng trò chuyện ồn ào cùng bước chân vội vã vang lên. Và ngay sau đó, một cô gái trẻ đang dìu một bác gái tuổi trung niên xuất hiện, vội vã đi thẳng về phía tôi và Darkness đang ngồi. Có lẽ đây chính là vợ và con gái của chủ tịch tập đoàn X kia chăng?
Dường như cứ ngỡ rằng ở đây chỉ có hai người, cô con gái dẫn mẹ mình đến hàng ghế chờ duy nhất của phòng phẫu thuật, ngồi xuống vị trí vốn dĩ là của tôi, khiến cho hồn ma tội nghiệp này tuy khó chịu nhưng vẫn phải đứng dậy nhường chỗ.
“Tại sao đang khỏe mạnh mà lại lên cơn đau tim cơ chứ? Nếu ông mà có mệnh hệ gì thì mẹ con tôi biết sống làm sao bây giờ?”
Vừa ca thán vô cùng thảm thiết như vậy với cô con gái, lúc này đang vỗ nhè nhẹ vào lưng mẹ mình an ủi rằng mọi chuyện rồi sẽ trôi qua thôi, bà cô đó vừa rút chiếc khăn mùi xoa từ trong túi xách ra, lau hai giọt nước còn đọng trên khóe mắt đã đỏ ngàu vì khóc. Nhưng vẫn cố gắng để không làm nhòe lớp trang điểm vẫn còn mới của mình.
“Ai là người đã báo tin cho mẹ chuyện của bố vậy ạ?” Để mẹ mình khóc lóc não nề một hồi, đến nỗi người ngoài như tôi cũng sốt ruột mà đi qua đi lại khắp hành lang, cô con gái bắt đầu lo lắng hỏi:
“Là con bé thư ký của bố ở công ty. Lúc đó mẹ đang đi tập nhảy cùng mấy bà bạn ở gần nhà thì có điện thoại. Nghe xong thì bắt vội taxi rồi gọi mày đến đây luôn.”
“Con đang ở trên trường, biết tin cũng xin báo nghỉ và về thẳng đây.” Nhưng ngay sau đó, cô bé nhìn mặt vẫn còn là học sinh cấp 3 ấy chợt nhận ra trên cơ thể mình chính là một bộ quần áo màu đen đầy quyến rũ, chứ không phải là bộ đồng phục trang nghiêm nên liền lảng đi: “Chẳng biết bố có làm sao không nhỉ? Mong rằng trời phật hãy thương lấy vào phù hộ cho tai qua nạn khỏi. Chứ cứ như thế này thì lo quá.”
Vừa lắng nghe cuộc trò chuyện đầy giả tạo giữa hai người họ, tôi chỉ biết phì cười mà lắc đầu. Cho đến khi liếc nhìn Darkness vẫn đang đứng tựa lưng vào tường, tay lật giở tập hồ sơ, chăm chú đọc những thông tin được viết trên đó, tôi mới mở lời:
“Nếu như đã là linh hồn sẽ bị cô thanh tẩy hôm nay, thì chắc chắn khi còn sống ông ta phải gây ra tội lỗi gì to lớn lắm nhỉ? Đến độ khó mà tha thứ được cũng nên.”
Darkness không trả lời, chỉ gấp tập giấy đó lại rồi đẩy về phía tôi, ra chiều muốn tôi tự tìm hiểu. Biết vậy, tôi cũng đón lấy, mở ra và bắt đầu đọc những thông tin được in trong tập giấy gồm gần chục tờ đó. Xem nào:
“Họ và Tên: **** *** *****
Giới tính: Nam
Nghề nghiệp: Chủ tịch tập đoàn X
Hưởng dương: 51 Tuổi 132 ngày, 19 giờ 27 phút 55 giây
Thời gian mất: 12 giờ 36 phút 13 giây, ngày 25 tháng 7 năm 2103
Lý do mất: Đau tim”
Bỏ qua tất cả những thông tin cá nhân mà tôi biết bản thân sẽ quên đi vào một ngày nào đó, tôi lần tìm xuống vị trí mình để tâm nhất: danh mục những tội lỗi và sai lầm mà ông ta đã phạm phải trong suốt 51 năm cuộc đời mà thôi. Vừa lướt mắt xuống hàng danh sách dài dằng dặc không thể đếm hết được đó, trong lòng tôi manh nha lên đôi chút hồi hộp:
...............
Ra là vậy à? Ngoài những tội lỗi nhỏ nhặt và tầm thường đến độ nạn nhân có lẽ cũng đã quên luôn rồi đó, chỉ có một điều khiến tôi chú ý. Sau khi đọc xong, tôi đưa lại tập hồ sơ cho Darkness, vừa nhận xét:
“Nếu như nhìn nhận theo một hướng khác thì đây chính là gián tiếp giết người rồi còn gì?”
“Vậy nên tôi mới không thể tha thứ cho gã đàn ông kiêu ngạo và sĩ diện hão này được.”
“Đôi lúc tôi lại thấy cô giống như một anh hùng đang thực thi công lý đấy.”
Tuy nhận định có phần trẻ con và không dễ gì kiếm được trong đó một sự hài hước. Xong cuối cùng, cô ấy vẫn không hề tỏ ra giận dữ mà chỉ trùng mắt, biện minh:
“Tôi không như anh nghĩ đâu, chẳng phải anh hùng đại diện cho công lý hay kẻ bảo vệ chính nghĩa gì cả. Tôi chỉ đơn giản là... chỉ là muốn...”
Mặc kệ sự chờ đợi của tôi, cô ấy bỏ lửng câu nói, lắc đầu rồi nhìn xa xăm về phía cánh cửa phòng phẫu thuật đóng kín.
Một khoảng lặng trống rỗng lập tức bao trùm hai người chúng tôi, không thể chịu được áp lực mà nó gây ra cho mình, tôi liền đứng dậy, chậm rãi bước lại gần cửa sổ ở cuối hành lang, rút một điếu thuốc từ trong bao ra rồi hút.
Thế giới này vẫn cứ vận hành như cái ngày tôi giã từ nó vậy. Mọi người luôn giữ được dáng vẻ vội vã, tấp nập của mình trong công việc. Chứ không còn nhàn nhã, không phải phụ thuộc vào cuộc sống mưu sinh như giai đoạn 2 kia nữa.
Thời gian cứ thế trôi qua, tôi cũng chẳng nhớ vừa rồi là cái đầu lọc thứ mấy mình lẳng ra ngoài của sổ. Nhưng Darkness vẫn chưa có hành động gì cụ thể cả mà chỉ ngồi xuống ghế, gác hai chân vào nhau rồi nhắm mắt thư giãn và chờ đợi. Đến quá trưa, để lại bà mẹ đang lo lắng đến độ không thể ngồi yên, cô con gái xuống căng tin, mua hai hộp xôi lên để ăn cùng với mẹ.
Cạch.
Khi mà tôi đang tựa lưng vào ghế, thiu thiu ngủ cho đỡ chán vì bao thuốc đã không còn một điếu, thì cánh cửa phòng bệnh bật mở khiến tôi sực tỉnh, đồng thời thu hút sự chú ý của hai mẹ con phu nhân chủ tịch kia. Vị bác sĩ từ trong đó bước ra, tiến lại gần, trên người vẫn còn đang mặc chiếc áo blouse trắng, lên tiếng hỏi, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng:
“Xin hỏi ở đây có ai là người nhà của bệnh nhân ***** không ạ?”
Không đợi để nghe hết câu, hai mẹ con họ vội lao đến, người mẹ túm lấy bắp tay của vị bác sĩ rồi vồ dập hỏi, một câu hỏi mà tôi và Darkness, những kẻ không thể hiện diện dưới con mắt của ba người ấy đã biết hết câu trả lời:
“Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng bệnh nhân không qua khỏi.”
Trước lời thông báo đầy trách nhiệm đó, bà mẹ như không còn tin vào tai mình mà khụy gối quỳ sụp xuống chân vị bác sĩ và bắt đầu khóc lóc nức nở, than vãn ra những lời lẽ tưởng chừng như vô cùng đau khổ. Còn cô con gái thì khác, từ đầu đến cuối thỉnh thoảng mới chỉ hơi xụt xịt nhưng cũng ngồi xuống, ôm lấy mẹ mình an ủi:
Tuy nhiên bỏ qua không khí tang thương đó, mọi việc bây giờ giờ chỉ mới bắt đầu, khi từ trong cánh cửa của phòng phẫu thuật, một người đàn ông to béo, chắc chắn chính là chủ tịch của tập đoàn X, người vừa mới từ trần kia lao ra. Lúc đầu, khi nhìn thấy ông ấy cũng làm tôi không khỏi bất ngờ đến mấy giây. Có lẽ vẫn chưa hiểu vì cớ gì lại khiến vợ con mình đau khổ như vậy, ông ta vội vàng chạy đến, vừa lắc mạnh hai vai của họ, vừa nói:
“Cả hai làm sao vậy? Vì cớ gì lại khóc lóc thảm thiết như thế? Này, đừng đùa quá trớn nữa mà mau nói cho tôi đi!”
Nhưng mặc kệ cho ông ta có tác động cật lực như thế nào thì ba người họ vẫn chẳng hề lay chuyển. Đến lúc này, tôi mới tin chắc rằng ông ta đã chết, nên liền nhoài người về phía trước, chờ đợi diễn biến tiếp theo. Sau khi nhận ra sự hiện diện thừa thãi của hai chúng tôi, ông ta bước nhanh lại gần, vẻ mặt rộ lên thái độ sợ hãi rồi hỏi:
“Này! Hai người có thể nhìn thấy tôi chứ? Phải không? Làm ơn hãy trả lời cho tôi với.”
“Rất tiếc phải thông báo nhưng ông đã chết rồi.” Darkness cắn nhẹ vào môi và lạnh lùng trả lời: “Vậy nên hãy mau chóng chấp nhận sự thật này đi.”
“Hả?” Vẫn chưa thôi hoảng sợ, ông ta lùi lại phía sau vài bước rồi tiếp tục: “Nói cái gì vậy? Cô cậu rốt cuộc là ai? Tại sao chỉ có các người là nhìn thấy tôi? Mục đích của các người là gì?”
Nhận lại từ đối phương một chùm câu hỏi dồn dập đó, Darkness thở dài giải thích, điệu bộ chán nản như đã phải làm điều này rất nhiều lần trước đây rồi:
“Tôi là ‘kẻ thanh tẩy vong linh’, lí do hôm nay tôi đến đây để xem xét và trừng phạt vì những tội lỗi ông đã gây ra trong suốt 51 năm vừa qua của cuộc đời mình. Nhưng có điều này tôi muốn nghe từ chính ông nói, tùy vào câu trả lời đó mà sẽ quyết định hình phạt cho ông.”
Có cần phải trịnh trọng và đầy nguyên tắc như vậy không?
Lúc ấy tôi đã không ngừng tự hỏi điều đó, nhưng mãi đến tận sau này, khi đã hiểu thêm về người con gái ấy, tôi mới biết đó chính là phong cách làm việc của cô ta: không bao giờ hành động khi mà đối phương vẫn chưa thể nhận ra những sai lầm của mình.
“Tội lỗi ư? Hình phạt ư?” Ông ta vẫn bối rối vô cùng, nên đành nhìn tôi cầu cứu: “Này cậu, rốt cuộc cô ta đang nói cái quái gì vậy? Ai đó hãy mau nói cho tôi biết rằng đây chỉ là một trò đùa đi?”
Trước sự khủng hoảng về tinh thần của đối phương, tôi chẳng biết làm gì hơn ngoài cái lắc đầu xác nhận rằng điều ấy là bất khả thi. Thấy vậy, ông ta bằng một cách nào đó đã dần bình tĩnh lại, im lặng, bắt đầu chấp nhận cái chết của mình.
Chờ đợi cô con gái chậm rãi đỡ người mẹ của mình đứng dậy, rồi dìu bà ra khỏi nơi vừa hay tin chồng mình đã qua đời, Darkness mới lên tiếng:
“Tôi không bắt ông phải liệt kê toàn bộ. Nhưng ông có biết được sai lầm lớn nhất mà mình từng phạm phải là gì không?”
“Tại sao cô lại hỏi điều đó?” Ông ta hồ nghi.
“Có quá nhiều đến độ ông không thể kể ra và đánh giá sự nặng nhẹ của chúng được à?” Vừa nói, cô ta vừa tiến lại gần.
“Làm... làm sao mà tôi biết được chứ? Với lại tôi đâu nhớ mình đã gây ra tội lỗi nào nghiêm trọng đến nỗi không thể tha thứ được? Các người đừng có mà ăn nói hàm hồ.
...............
“Vậy à?” Một thoáng im lặng, cô gái đang bị bao vây bởi một màu sát khí dày đặc đặc cúi mặt xuống, khiến cho tôi dù đang đứng bên cạnh cũng không thể nhìn ra được toàn bộ hết biểu cảm đang hiện diện trên đó. Rồi cô ta lạnh lùng hỏi lại: “Ra đó là cách mà ông đã chọn sao?”
Không để vị cố chủ tịch kia chờ lâu, cô ấy nghiêm giọng nói tiếp, đó là những điều đã được in rành rành trong danh mục "tội lỗi” của tập hồ sơ tôi vừa tìm hiểu. Tất cả đều hoàn toàn là sự thật:
“Ngày 26 tháng 6 năm 2088, tức là 15 năm trước, một cậu thanh niên đã bắt gặp ông vứt bọc rác của mình ra đường, nên đã bức xúc mà ném lại vào bên trong xe, nơi ông đang ngồi. Vì lòng tự tôn cùng thứ danh dự thối nát của mình, ông đã không kiềm chế được trước hành động bốc đồng đó của anh ta mà cả hai người đã nổ ra tranh cãi. Tuy sau cùng mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa bằng việc ông chấp nhận sự thua cuộc và lái xe bỏ chạy. Nhưng đáng buồn thay cả hai lại không ai rõ về thân phận của đối phương, để mà tôn trọng cũng như đi đến hòa giải nhanh chóng. Khi ấy, ông là chủ tịch của tập đoàn X, lúc đó đã tương đối lớn mạnh. Còn cậu thanh niên kia lại chính là thư ký của công ty Y, người sẽ đại diện giám đốc của họ để ký kết với ông một bản hợp đồng quan trọng. Thứ sẽ quyết định sự tồn vong của công ty Y, đang trên đà phá sản. Nói đến đây có lẽ ông cũng đã nhớ ra rồi chứ?”
“Không thể nào.” Nghe được những sự thật đó, khuôn mặt lão chủ tịch biến sắc, giọng nói hoang mang, ông ta run rẩy hỏi ngược lại: “Tại sao cô lại biết được điều đó? Thứ mà ta gần như đã quên rồi.”
Từ chối mọi câu trả lời cũng như tiếp tục câu chuyện còn đang dang dở, Darkness im lặng. Còn về nửa sau của nó, có lẽ cho dù tôi không kể, mọi người cũng đã đoán ra được gần hết rồi. Đúng thế, chỉ sau vài ngày thôi, buổi ký kết bản hợp đồng đó được diễn ra trong bầu không khí vô cùng căng thẳng. Và vì lòng tự tôn với bản tính kiêu ngạo của mình, ông ta đã đơn phương hủy bỏ mối quan hệ, đồng thời chấm dứt việc làm ăn với công ty Y. Chính điều đó đã khiến nơi đây rơi vào khủng hoảng trầm trọng, đồng nghĩa phá sản là điều không phải bàn cãi.
Hơn 100 nhân viên rơi vào cảnh thất nghiệp trong khi vẫn còn bị nợ tới ba tháng lương. Hai vợ chồng ông giám đốc đã tự sát tại nhà riêng vào một tuần sau đó vì không có khả năng để trả hết khoản nợ khổng lồ. Còn anh chàng thư ký kia, do quá ân hận vì hành động nông nổi thiếu suy nghĩ của mình nên đã trở nên điên loạn, đến nỗi phải dành phần đời còn lại trong trại tâm thần. Nhớ đến đây, cổ họng tôi bỗng tắc nghẹn lại, không thể nói ra thành lời.
“Thật là đáng thất vọng khi những điều này, tôi tưởng ông mới là người biết rõ nhất chứ?”
Rồi cô ta búng tay, sau khi âm thanh lạnh ngắt đó vang lên, đột nhiên nằm gọi trong bàn tay nhỏ nhắn kia chính là một chiếc lưỡi hái với kích thước tương đối to lớn, cao khoảng 2m, phần lưỡi bóng loáng và sắc đến rợn người.
Cô gái ấy lại nở nụ cười. Nhưng đó không phải là nụ cười nhẹ nhàng và xinh đẹp mà cô ta thường dành cho tôi, nó chỉ tồn tại một sự độc ác và tàn nhẫn vô cùng. Không thể tìm thấy ở đấy chút nhân tính hay sự bao dung nào. Đồng điệu với những thay đổi đó, cô gái đang đứng trước mặt tôi đây chắc chắn không phải là Darkness hay DN- 4953 mà tôi từng biết nữa, vẻ mặt lạnh lùng và ánh mắt như căm thù mọi thứ đó. Đúng vậy, đây chính là dáng vẻ của một thần chết. Không, còn hơn thế. Đây chính là ác quỷ.
“Ngoài ra trong quá trình thăng quan tiến chức của mình, ông cũng đã ăn hối lộ và đút lót bằng số lượng lớn những đồng tiền dơ bẩn. Đến khi thành công rồi thì lại đẩy các nhân viên ưu tú, đội ngũ từng là cánh tay phải đắc lực của mình xuống vị trí làm việc tồi tệ hơn, để thay vào đó là những kẻ tạp nham vô dụng. Tất cả cả cũng chỉ vì tiền và vật chất trước mắt. Còn về phía gia đình, ông đang tâm lừa dối vợ con mà qua lại với tình nhân của mình. Từ chối đến đám tang của bác và anh họ chỉ vì đôi lần xích mích trước đây. Chừng đó bằng chứng đã đủ để kết tội ông chưa?”
Nói xong, kẻ thanh tẩy vong linh hướng chiếc lưỡi hái về phía lão cố chủ tịch, khiến ông ta vốn hoang mang lại càng kinh hãi hơn mà ấp úng:
“Cô... các người tính làm gì tôi?”
“Hể, làm gì à?” Cô ta cười: “Hình phạt của tôi cho hành động ấy chỉ có một, đó là thanh tẩy ông thôi, lão già khốn kiếp à!”
“Thanh tẩy ư?” Ông ta tái xanh mặt, nhìn tôi như đang khẩn thiết cầu xin lời giải thích.
Đến lúc này, tôi mới cố gắng dùng hết sức bình sinh, hít một hơi thật sâu rồi nói:
“Cô ấy sẽ cho ông đầu thai, sống lại lần nữa trong một thân xác mới, một cuộc đời mới để sửa chữa những sai lầm mà bản thân đã gây ra.” Tôi chỉ muốn nói điều tốt nhất để ông ta có thể an tâm hơn mà chấp nhận số phận của mình. Tuy nhiên sau cùng thì vẫn không thể nào nói dối: “Nhưng...”
“Nhưng ai biết đâu được cuộc đời mới của ông sẽ ra sao?” Cô gái ngắt lời tôi, nghiêm giọng: “Chắc chắn rằng sẽ không còn là màu hồng như 51 năm vừa qua ra nữa đâu. Nó vô cùng vô cùng khắc nghiệt, sống không bằng chết, bị phản bội, chèn ép, bất công, lợi dụng,... Hay thậm chí, ông sẽ phải chịu đựng số phận như những gì bản thân ông đã gây ra cho người khác không chừng.”
Mặc dù nó vốn chỉ là một trong những khả năng có thể xảy ra, nhưng không thể phủ nhận rằng sau khi nghe điều đó, tôi lại đang sợ hãi. Đúng thế, tôi đang run, chẳng biết vì sao nhưng tôi đang run rẩy. Sống lưng lạnh buốt đến độ không thể cử động hay nói thêm một lời nào nữa. Tất cả chỉ là vì người con gái này ư?
“Đừn... Đừng có đùa. Làm như tao sẽ để cho chúng mày thực hiện được điều đó ấy.” Vừa hét lên như vậy, ông ta quay người bỏ chạy.
Nhưng đúng như tôi dự đoán, làm sao cái thân hình to béo đó có thể thoát được lưỡi hái của Darkness bây giờ. Chỉ một loáng, màu đen đó vẽ thành hình vòng cung, cắt lìa cánh tay đang vươn ra trong cơn hoảng loạn của gã đàn ông xấu số.
“Aaaaaaaaaaaaaaaa.......”
Tiếng thét thất thanh vang vọng khắp hành lang bệnh viện kèm theo đó là ở một cột máu tươi phun ra bắn cả lên mặt tôi vài giọt. Ông ta gục xuống, ôm lấy vết thương của mình trong vô vọng, vừa gào thét lên những âm thanh thảm thiết:
“Đau quá, đau quá! Mày đã làm gì vậy? Vì sao mày lại làm thế?”
“Không cần lão cho phép, tôi sẽ tự quyết định điều đó thay cho.” Cô ta tiến lại gần, lạnh lùng tuyên bố.
Rồi như đã ý thức được sự nguy hiểm trước mặt, ông ta lảo đảo, đứng dậy bước đi, khiến vệt máu chạy dài trên bức tường hành lang bệnh viện. Nhưng không muốn để mọi chuyện kéo dài thêm nữa, rất nhanh, một hình vòng cung nữa lại xuất hiện chém bay đầu của ông chú to béo văng ra khỏi cơ thể rồi lăn lông lốc về phía tôi.
Ọe!
Trong thoáng chốc, tôi đã không còn không chế được hành động của mình nữa, ý thức trở nên mờ nhạt dần rồi ngã khụy xuống. Đưa tay lên ôm trọn lấy cổ thật chặt, để chắc chắn rằng mình vẫn còn nguyên vẹn. Có thứ gì đó lập tức trào ra nơi cuống họng và tôi bắt đầu nôn mửa. Nhưng cuối cùng lại chẳng có gì ngoài vài giọt nước đọng lại ở khóe mắt. Cái quái gì đang diễn ra vậy? Tại sao cô ấy lại làm như thế?
Còn ông chủ tịch thì sao? Không như tôi nghĩ, ông ta vẫn còn sống bởi vì lão, hay chính xác hơn là cái đầu của lão đang thoi thóp, vài giọt máu đỏ tươi phun ra từ miệng. Và phần thân thể đang vật lộn dưới nền nhà, cố gắng quằn quại trong đau đớn để tìm kiếm phần đầu của nó. Lão yếu ớt nói:
“Đau quá, tao không sai, tao không có làm gì sai cả. Vì thằng thư ký đó đã hỗn láo với tao. Tao không sai, xin hãy tha cho tao. Đau quá! Đau quá! Tôi biết lỗi rồi, làm ơn hãy buông tha cho tôi đi.”
Mặc kệ những lời cầu xin ai oán đó, cô gái kia liền tiến về phía tôi, một tôi đang hoang mang cực độ. Rồi cô ta túm lấy chỏm tóc đang bù xù của lão, nhấc cái đầu đó lên rồi đưa hai ngón tay móc từ trán của nạn nhân ra một viên bi đang phát sáng.
Ngay lập tức, chiếc đầu, cánh tay bị văng ra từ trước, phần thân thể đang quằn quại, cùng vệt máu đã loang ra khắp nền nhà đó sáng rực lên. Và trong khi nó vỡ vụn ra rồi biến mất, không để lại bất kỳ một dấu vết gì nữa, cô ta đưa vật đang cầm trong tay vào miệng, ngửa cổ lên rồi nuốt.
Cho đến lúc sự tồn tại của lão chủ tịch đáng ghét kia đã hoàn toàn bị xóa đi khỏi thế giới này, mọi thứ xung quanh chỉ còn hai chúng tôi giữa hành lang vắng lặng, cô ấy mới nhẹ nhàng đưa tay ra, nhìn một tôi đã bình tĩnh lại, hỏi:
“Anh ổn chứ? Để anh thấy những cảnh như vậy, tôi thật sự xin lỗi.”
Gương mặt cùng giọng nói đó không còn tàn độc như trước nữa mà đã trở lại bình thường, trở lại thành một Darkness như mọi ngày. Phải rồi nhỉ? Đây mới chính là cô gái mà tôi biết, thiếu nữ với vẻ ngoài hơn 20 tuổi xinh đẹp, luôn tỏ vẻ lạnh lùng nhưng cũng rất ấm áp, không bao giờ thực tâm muốn làm tổn thương người khác. Thấy vậy, tôi tuy hơi run run nhưng vẫn an lòng nắm nhẹ vào bàn tay đang đưa ra của cô ấy, bám vào tường mà đứng dậy.
Rồi không ai nói với nhau câu nào nữa, hai chúng tôi, mỗi người một suy nghĩ, một cảm xúc riêng, nhưng đều đang cùng bước theo một hướng vô định. Hoặc chỉ có tôi là vậy.
.
“Tại sao cô lại có thể làm điều đó chứ?”
Lúc ra khỏi sảnh lớn của bệnh viện, bước chân của Darkness đột ngột chậm dần, và khi nhận ra thì hai chúng tôi đã cách nhau một đoạn rồi. Cô ấy dõi mắt nhìn xa xăm về một nơi nào đó, mặc cho những cơn gió nhẹ nhàng không ngừng thổi tung suối tóc đen óng mượt của mình. Thấy vậy, tôi cũng dừng hẳn lại, chờ đợi cô ấy đến gần mới lên tiếng hỏi mà chẳng rõ vì cớ gì.
Vẫn trầm ngâm, chưa trả lời vội, Darkness đưa tay vén mấy lọn tóc mai ra sau vành tai, khẽ cắn môi, hướng mắt về phía cổng chính, nơi có những dòng người đang tấp nập qua lại. Rồi cô ấy điểm nhiên trả lời:
“Những kẻ đó, cho dù có gây ra tội lỗi to lớn thế nào. Và cả những kẻ trong quá khứ đã tạo nên tôi của hiện tại. Chúng sẽ không bao giờ có thời gian mà tự hỏi mình câu đó đâu. Hay chính xác hơn là muốn trốn tránh lời giải thích cho những hành động ấy.”
Điều mà Darkness vừa nói, có phải sự thật không?
“Vậy bây giờ chúng ta, không, cô định làm gì tiếp theo.” Mặc dù đã biết rõ câu trả lời rằng cô ta sẽ tiếp tục đi tìm kiếm và thanh tẩy các linh hồn khác nữa. Nhưng tôi vẫn cứ hỏi, trong lòng thầm cầu mong câu trả lời mình nhận được sẽ là một quyết định khác. Và bất ngờ nhất là đúng như mong đợi, Darkness nhìn tôi giây lát rồi khẽ mỉm cười:
“Sắc mặt anh như thế kia thì có vẻ như sắp không chịu nổi nếu cứ phải tiếp tục chứng kiến cảnh giết chóc như vừa nãy nữa nhỉ?”
Không đợi tôi trả lời, cô ta lững thững tiến lại chiếc thùng rác ở gần đó, lẳng toàn bộ tập hồ sơ đang cầm trên tay vào, đồng thời lên tiếng:
“Hôm nay chúng ta sẽ dừng lại ở đây thôi.”
“Đừng lo, tôi không sao đâu.” Tôi áy náy nhỏ giọng, âm điệu chỉ đủ cho hai người nghe mặc dù biết chẳng ai ngoài cô ấy có thể nghe thấy được.
“Không phải là tôi đang lo lắng cho anh.” Darkness biện minh ngay lập tức trong khi đang thu hồi lại chiếc lưỡi hái của mình: “Chỉ là tôi muốn đi đâu đó một chút mà thôi.”
Từ khi bước ra khỏi bệnh viện, chúng tôi cứ thế đi thẳng về một hướng, mà chẳng ai trong hai người biết chính xác đích đến cụ thể cả. Thành phố này vẫn cứ ồn ào và náo nhiệt như thường lệ, chẳng có lấy một chút thay đổi nào cho dù vừa rồi đã diễn ra một màn thảm kịch đến kinh hoàng. Mà không, kẻ thay đổi nhất có lẽ chỉ là tôi mà thôi.
Sau một lúc đi bộ, tôi cùng Darkness đã vô tình đến được nơi này. Đó là một công viên vắng người hay đã bị bỏ hoang nhiều năm, cỏ mọc um tùm đến độ chẳng còn chỗ mà chen chân. Những bức tường phần thì đổ sập xuống, phần thì bị rêu phủ kín. Vài chiếc máy tập thể hình, khu vui chơi lý tưởng trước đây đều hoen gỉ và hư hỏng đến độ nếu không nhìn kỹ, chắc chắn sẽ chẳng thể nhận ra được hình dạng cùng công dụng vốn dĩ của nó. Cảnh tượng xung quanh hoang tàn đến độ khó mà tin được nơi đây từng là một điểm giải trí của nhiều người.
“Meooooo!”
Trong khi tôi vẫn chưa hiểu được lý do vì sao ở giữa trung tâm thành phố lại có một công viên bị bỏ hoang như thế này, thì đột nhiên, từ gầm của chiếc đu quay, một chú mèo có lẽ do đã nghe được tiếng chân của hai người chúng tôi, ngay lập tức lao ra, tự đưa mình vào thế thủ và sẵn sàng bảo vệ địa bàn bằng bất cứ giá nào. Khá ngạc nhhiên trước điều đó, tôi chỉ có thể thốt lên:
“Bất ngờ thật đấy không ngờ nhóc này cũng có thể nhìn thấy tôi và cô à?”
“Ừ. Chỉ có mèo là ngoại lệ thôi. Thỉnh thoảng cũng có một vài đứa trẻ nhìn thấy chúng ta nhưng đừng lo vì chuyện đó là rất hiếm.”
Vừa giải thích, Darkness vừa tiến lại gần rồi ngồi xuống, chìa tay ra. Như hiểu ý, con mèo đó liền đưa mũi, ngửi ngửi đầu ngón tay của cô ấy rồi bắt đầu liếm. Rồi dần già, nó cọ cọ đầu của mình vào bàn tay, đồng thời phát ra những âm thanh vô cùng dễ chịu.
Thấy con mèo đó cứ mặc cho Darkness thoải mái vuốt ve như vậy, tự dưng tôi lại muốn xoa đầu nó. Nhưng chỉ vừa kịp ngồi xuống, chậm rãi với tay ra thì nó đã vọt lẹ ra đằng sau cô gái kia với một tốc độ rất nhanh, rồi liên tục phát ra những tiếng kêu gừ... gừ... như đang phòng vệ trong giận dữ. Thấy thế, Darkness không nhịn được mà khúc khích cười, vừa làm mẫu:
“Đối với mèo, anh không thể cứ đối xử như loài chó được đâu. Một khi anh đưa tay ra xoa đầu, chúng sẽ nghiễm nhiên mặc định rằng anh đang có chủ ý gây nguy hiểm nên sẽ bất giác phòng vệ. Muốn chạm được vào, anh nhất định phải hạ thấp tay xuống, chậm rãi đưa lại mà gãi nhẹ phần ngực cùng cổ của chúng. Như thế này nè.”
“Chà, cô biết nhiều thật đấy nhỉ?”
Nghe tôi nhận xét như vậy, nhớ ra mình đã nói quá nhiều điều thừa thãi, Darkness chỉ ngượng ngùng mà quay đi nhưng vẫn đề nghị:
“Anh làm thử xem có được không?”
Chẳng thể từ chối, tôi cũng chỉ biết làm theo, từ từ đưa tay thật thấp tiến gần lại nó. Nhưng không như cô ấy vừa thực hiện, hoặc có lẽ tôi không thể gây được chút biểu cảm nào với loài mèo cũng nên. Mà nó lại bật lùi ra sau như vừa nãy, một lần nữa nhìn tôi bằng anh mất dữ dằn. Đến nước này, tôi mới chắc chắn mình đã thua nên liền đứng dậy, bước ra xa để chú nhóc này cảm thấy yên tâm hơn.
Lúc này, tôi mới có cơ hội được nhìn rõ nó. Đây là một chú mèo tam thể bị thương ở mắt trái. Tuy vết thương đã lành nhưng chắc chắn nó sẽ vĩnh viễn không thể nhìn được nữa. Có thể đó là lý do mà nó phòng vệ như vừa rồi cũng không có gì là lạ. Những cọng râu trắng như cước cho biết nó đã quá già so với tuổi thọ của mèo rồi.
“Bị thương nặng đến vậy mà vẫn còn sống, nhóc mày đúng là may mắn thật đấy.”
Dù chỉ là lời nhận xét vu vơ nhưng đột nhiên, trên gương mặt của Darkness hiện lên một chút buồn. Im lặng rất lâu, cô ấy mới nói ra nỗi lòng và tâm tư của mình:
“Tuổi thọ của loài mèo cực kỳ ngắn. Ngắn hơn con người rất nhiều lần. Và đối với những kẻ như tôi thì cách biệt đó là không thể tính nổi.”
Mặc dù chỉ có thế thôi nhưng cũng đủ để khiến tôi hiểu được ý nghĩa mà Darkness muốn truyền tải. Vào một ngày nào đó không xa, nó sẽ chết đi và kết thúc những tháng ngày vô cùng khắc nghiệt của mình. Nhưng kẻ đau khổ nhất luôn là người ở lại, điển hình là người được thừa kế đặc ân của sự bất lão và lời nguyền của sự bất tử như cô gái này đây. Trước hoàn cảnh đó, tôi chẳng biết làm gì hơn, chỉ nhìn đi hướng khác mà nói một câu không hề có mục đích nào cả:
“Có thể tôi sẽ còn tồn tại rất lâu nữa đấy.”
Giữa khoảng đất rộng lớn của công viên đang bị bao phủ bởi ánh hoàng hôn đỏ rực, cảnh tượng xung quanh vô cùng hoang vu, lạnh lẽo, nhưng cũng rất dịu êm và dễ chịu. Hai chúng tôi, tuy mỗi người một suy nghĩ, nhưng đều có một cảm xúc và mong ước chung. Có lẽ chúng tôi đang chờ đợi, chờ đợi một điều gì đó sẽ thay đổi cuộc đời của Darkness, như cái cách mà cô ấy đang từng bước thay đổi cuộc đời tôi chăng?
o O o
“Này, tại sao lúc đó cô lại nuốt nó vậy?”
Tối hôm đó, tôi đã giải quyết bữa tối của mình trong khó nhọc. Bởi vì càng cố gắng quên đi thì dòng ký ức đứt đoạn hồi trưa lại hiện về ngày càng rõ nét. Và khi nhớ lại hành động kì lạ của Darkness, tôi không nén nổi sự tò mò mà hít một hơi thật rồi thắc mắc:
“Anh nói cái gì?” Như không hiểu ý tôi, cô ấy hồ nghi hỏi.
“Thứ mà cô đã lấy ra từ trán của lão chủ tịch ấy. Ngay sau đó thì hắn đã tan biến hoàn toàn. Thứ đấy rốt cuộc là cái gì vậy?” Tôi nhoài người về đằng trước, hai khủy tay chống xuống bàn, cố gắng nhớ lại mọi chuyện:
“À. Như đã nói từ trước, thứ đó chính là kinh nghiệm sống cùng tội lỗi mà hắn đã tích lũy được trong suốt 51 năm cuộc đời đấy. Ai cũng đều có một thứ như thế.”
Thì ra nó mang hình dạng đó à?
“Cái chính là tại sao cô lại nuốt? Theo tôi nhớ thì ngay sau khi cô móc nó ra khỏi trán lão, sự đào thải đã lập tức bắt đầu rồi cơ mà. Hay nó còn dựa vào lý do gì khác?”
Nhận được sự chất vấn như vậy, ban đầu, Darkness tỏ ra đôi chút khó chịu. Nhưng ngay sau đó, cô ấy chỉ nhìn như xoáy vào trong tôi rồi trả lời:
“Từ khi bắt đầu chịu cái danh linh hồn Ô Uế, tôi đã thanh tẩy rất nhiều người. Nhiều đến nỗi cho dù có học thuộc, anh cũng chẳng bao giờ có thể nhớ hết được họ cùng tội lỗi những kẻ đó đã gây ra. Nhưng tôi thì lại không muốn quên, không hề muốn quên đi cái lý do thuyết phục để mình xuống tay với những kẻ đó. Vì làm như vậy có khác gì Kẻ Điên, chỉ đi thanh tẩy linh hồn cho vui mà chẳng có mục đích cụ thể không?”
Ngừng một lát, cô ta dùng ngón tay trỏ, vẽ đi vẽ lại một vòng tròn trên mặt bàn gỗ. Thấy tôi vẫn im lặng, cô ấy đánh tiếp tục:
“Một phần là tôi muốn lưu giữ lại những thứ dơ bẩn đó, để cho sau này khi chúng sang được giai đoạn hai. Nếu có cơ hội, tôi sẽ cho chúng bị hành hạ một lần nữa nữa trong sự giày vò, cho chúng biết rằng tội lỗi mình gây ra trước đây sẽ mãi trường tồn theo thời gian, chứ không thể cứ chết đi là sẽ xóa bỏ hết được.”
“Nó có khác gì... so với việc phải gánh vác một trách nhiệm to lớn nào đó không?” Nghe thấy Darkness nói ra những lời ấy trong khi thái độ cùng giọng điệu không hề thay đổi, tôi bất giác run run hỏi lại: “Kẻ phải giày vò, tồn tại trong tội lỗi có thật sự là chúng không? Khi cô mới chính là người nắm giữ vô vàn những điều đen tối mà bản thân chẳng hề gây ra?”
Không trả lời, Darkness chỉ nhìn tôi, khẽ mỉm cười và nhẹ nhàng lắc đầu. Như muốn nói rằng mình không sao, hoặc chẳng quá nghiêm trọng như tôi vẫn nghĩ. Nhưng làm sao tôi có thể tin được cơ chứ? Khi mà thông qua ánh mắt của cô gái đầy lòng trắc ẩn phía đối diện, tôi chỉ thấy ở đó bao trùm một sự mệt mỏi nhưng lại chẳng làm được điều gì để có thể thoát ra khỏi cái vòng luẩn quẩn đó vậy.
Vẻ mặt đó, rốt cuộc là sao cơ chứ?
Tự hỏi mình câu đó thì một suy nghĩ táo bạo chợt xuất hiện trong đầu tôi.
Phải rồi. Lần tới, thề với danh dự của bản thân mình, tôi nhất định sẽ ngăn cô ấy lại, nhất định sẽ chấm dứt công việc cô ấy đã và đang làm. Bởi vì thứ mà tôi muốn xuất hiện ở người con gái đó chỉ là nụ cười dịu dàng và giọng nói ấm áp mà thôi.
Sau khi ăn xong, chúng tôi chào bác chủ quán rồi cùng nhau ra về. Dạo gần đây, mỗi khi ngắm nhìn bầu trời sao cùng tấm lưng đã bị suối tóc dài che phủ đến quá nửa của Darkness, tôi lại cảm thấy vô cùng quen thuộc và bình yên. Nhưng không giống như mọi ngày rằng cô ấy chỉ lạnh lùng đi trước một khoảng nhất định, thì hôm nay, cô gái ấy cố tình đi chậm lại, song song với tôi. Rồi đột nhiên lên tiếng:
“Thế bây giờ anh định làm gì?”
Theo tôi nhớ thì tôi chắc chắn là lần thứ hai Darkness để tâm đến dự định của tôi. Vờ như không hiểu ý, tôi chỉ hỏi lại:
“Tại sao cô lại quan tâm đến điều đó?”
“Hửm?” Cô ấy khẽ trách móc: “Anh bắt đầu học được cách từ chối một câu trả lời bằng một câu hỏi từ bao giờ vậy?”
Nghe đến đây, tôi không nhịn được mà bật cười:
“Không phải là từ cô sao?”
Rồi tôi vắt tay ra sau gáy, suy nghĩ đôi chút và trả lời:
“Dạo gần đây tôi đã có dự định rằng khi nào mọi chuyện ổn thỏa hơn, tôi sẽ đi gặp người đó.”
“Người đó à? Tuy không biết là ai nhưng họ còn tồn tại sao?”
"Ừ!” Tôi quả quyết gật đầu, đáp lại: “Hôm trước tôi đã tìm gặp và hỏi Đấng sáng tạo về người đó rồi. Khá là may mắn khi được biết ông ta vẫn còn tồn tại ở một nơi cách không xa so với thành phố này.”
“Là đàn ông à? Hẳn phải tác động rất lớn vào quá khứ của anh nhỉ?” Hỏi lại tôi một câu như thế, rồi không đợi trả lời, Darkness tiếp tục: “Gặp rồi, anh sẽ làm gì?”
Gặp rồi, tôi sẽ làm gì nhỉ? Dù sao thì tôi cũng đâu còn có thể làm gì ông ta được nữa. Nhưng lại không thể cứ đối diện với họ mà chẳng có mục đích cụ thể được, nên tôi đành cân nhắc và nói:
“Có lẽ là tôi chỉ muốn nghe vài lời từ ông ấy thôi.”
Bước chân Darkness bỗng dừng hẳn khiến tôi cũng hơi bất ngờ mà dừng lại theo. Sau đó cô ấy quay sang nhìn tôi, vẻ mặt hiện lên chút kỳ vọng:
“Một lúc nào đó trước khi anh siêu thoát, nếu cảm thấy ổn thì có thể vui lòng kể cho tôi nghe về người đó cũng như quá khứ của anh nhé. Tôi có thể sẽ cố gắng nghe trong một phạm vi nào đó đấy.”
Giống như bước chân, nhịp tim cùng hơi thở của tôi bỗng dưng hẫng lại vài nhịp. Lời người con gái này vừa nói chính là điều mà tôi đừng đề nghị với cô ấy trước đây. Nhưng hôm nay, nó lại tạo nên cho tôi một ấn tượng đến bất ngờ. Khác với những ngày đầu tiên gặp mặt, khi mà Darkness luôn tỏ ra thờ ơ với mọi thứ xung quanh. Thì bây giờ, không biết từ lúc nào, cô ấy đã chủ động quan tâm đến tôi, chuyện của tôi dù chỉ là một chút như thế này. Trong hoàn cảnh hiện tại, tôi chưa biết phải đáp lại làm sao, cũng chẳng có lý do để từ chối, nên chỉ mỉm cười và nói:
“Được thôi. Tôi sẽ chờ đợi ngày cô muốn tìm hiểu đấy.”
Nói xong câu đó, không hiểu vì cớ gì tôi lại cảm thấy ngượng ngùng.
Hay là...
Có phải tôi đã... rồi không?