"Sự ra đi ở cuối mỗi tác phẩm hay, sẽ khiến độc giả có ấn tượng mạnh về nó. Thế còn sự ra đi, để mở đầu cho một câu chuyện thì sẽ như thế nào?"
Trước khi viết ra những chương đầu, tôi đã tự hỏi mình như vậy đấy.
Tôi từng là một kẻ luôn bi quan về mọi thứ, từ điểm số, thành tích, tỉ số của mỗi cuộc thi, hay ngay cả về chuyện tình cảm của mình và người khác nữa. Tất cả những gì tôi có thể nói ra, đều đầy rẫy những điều xui xẻo.
Thế mà từ ngày tôi bắt đầu con đường viết lách, tôi đã lạc quan hơn rất nhiều. Luôn hi vọng, hoặc tưởng tượng vào một ngày nào đó, sẽ có người công nhận và yêu thích thành quả của mình bằng cả trái tim. Dường như tôi đang dần thay đổi, hệt như nhân vật chính vậy. Đã thay đổi khi gặp được người con gái mình thật sự yêu thương.
Nhưng trên hết, tôi cảm thấy rất vui vì có thể viết ra những ảo tưởng mà bản thân, thứ không dễ gì để nói cho người khác được. Và khi có thể giãi bày nó ra, cảm giác thật là thoải mái.
.
Tiếp theo là về bộ truyện này. Dù sao nó cũng chính là tâm huyết của tôi suốt nửa năm trời, nên có rất nhiều điều tôi muốn nói.
Sau khi xem xong vài bộ phim về chủ đề Bảy mối tội đầu, tôi đã cảm thấy hứng thú và ngày đêm ấp ủ một câu chuyện mang hướng đi tương tự. Và khi tôi bàn bạc điều đó với những người bạn thân của mình, thì họ chỉ nói một câu vô nghĩa nhưng cũng vô cùng ý nghĩa:
"Làm ngay đi!"
Trong suốt quá trình viết, tôi đã từng muốn bỏ cuộc rất nhiều. Nhất là từ chương 10, thời điểm nhạy cảm nhất. Cũng phải nói thêm là từ đầu, tôi đã cố chấp từ chối viết về thể loại ngôn tình, thậm chí còn không thèm nghĩ đến. Bởi với tôi, gã con trai chưa có lấy một mối tình vắt vai thì việc tưởng tượng ra điều ấy còn khó hơn tất cả những gì tôi từng làm trước đây.
Và như chàng trai nhân vật chính đã từng nói: "Điều kì diệu chắc chắn sẽ đến vì cuộc đời luôn biết cách khiến ta phải bất ngờ."
Tôi đã hoàn thành được nó.
.
Tiếp theo là về mảng tên nhân vật.
Chắc chắn sẽ có người tự hỏi: "Mã số như DN- 4953, DL-142857 đóng vai trò gì trong truyện?" Thì tôi xin nói: nó chẳng để làm gì cả. Thậm chí còn quá thừa thãi nữa. Nhưng tôi phải làm vậy vì không thể đặt cho các nhân vật một cái tên rõ ràng và ý nghĩa nhất mà thôi.
DN- 4953: Darkness
DL- 142857: Deny Life
142857 chỉ đơn giản là một con số phức tạp thôi.
.
Và, nếu chỉ có một mình, một mình chưa có kinh nghiệm viết lách nào, tôi chắc chắn sẽ không thể hoàn thành tác phẩm đầu tay. Để rồi tự hào về nó như thế này được. Trong suốt 5 tháng vừa qua, tôi đã rất may mắn vì đã có những người bạn, luôn ở bên cạnh và hết mình động viên, giúp đỡ. Nên sau đây tôi muốn nói đôi điều.
Cảm ơn ALICE, người dù lúc ấy luôn bận rộn để chuẩn bị cho kì thi THPT Quốc Gia, vẫn dành chút thời gian để vẽ một chiếc bìa siêu đẹp.
COLONY, tôi sẽ xưng hô là "ông- tôi" đi, vì đã quen như vậy rồi. Tôi không biết ông là ai cả, và ông cũng vậy. Nhưng có lẽ, chắc chắn tôi rất may mắn, vì đã được ông theo dõi và đánh giá, góp ý truyện từ những chương đầu. Nhờ vậy mà tôi đã sửa được tính kết thúc dở dang, cắt đứt mạch cảm xúc. Tạo ra được một Darkness trầm tính và lạnh lùng hơn. Và biết chăm chút vào phần trình bày hơn nữa. Cảm ơn ông rất nhiều.
Cảm ơn HUNNE, SuLyn, cả hai đã khuyến khích tôi viết ra câu chuyện này. Đặc biệt là HUNNE, người luôn sẵn sàng đọc các đoạn hội thoại mà tôi gửi rồi đưa ra những ý kiến đắt giá nhất.
Cảm ơn ĐỨC THẮNG. NHẬT MINH, 2 người đã lắng nghe những khó khăn trong quá trình viết, đồng thời không ngừng động viên tôi hãy cố gắng.
Và cuối cùng, những người đã và đang đọc bộ truyện ngắn đầu tay của tôi. Nếu không có những lời đánh giá, phê bình, cho ý kiến và khen ngợi của các bạn thì tôi không chắc mình có thể đi được tới đây. Xin cảm ơn tất cả các bạn rất rất nhiều!
Tác phẩm tiếp theo của tôi có thể sẽ ra trong năm nay, hoặc đầu năm sau không chừng, mang chủ đề: chia sẻ. Tôi rất tiếc vì mình chỉ có thể nói tới đây thôi!
Hẹn gặp lại tất cả mọi người!