Bảy giờ mười lăm phút sáng thứ Hai, ngày mười ba tháng Sáu.
Ishibashi biết Kusu có thói quen đến phòng chuẩn bị của thư viện, nơi được dùng làm phòng sinh hoạt của Câu lạc bộ Văn học, để viết lách vào mỗi buổi sáng sớm. Câu lạc bộ Văn học không chỉ có mình Kusu, nhưng cô là người duy nhất muốn một mình một cõi trong một căn phòng của trường để tập trung sáng tác.
Tuy nhiên, Ishibashi biết được điều đó không phải vì cậu làm việc cho Ban Thư viện ở thư viện ngay bên cạnh – mà là nhờ một bộ web novel mà cậu cho rằng do Kusu viết.
Việc Kusu sáng tác ở trường vào lúc sáng sớm thế này không phải vì tạp chí của Câu lạc bộ Văn học.
Ishibashi đường hoàng gõ cửa phòng chuẩn bị của thư viện, rồi chẳng buồn chờ câu trả lời đã bước vào trong.
"Chào buổi sáng Kusu-san, cảm ơn cậu vì chuyện tuần trước."
"Ơ... Ơ? Ishibashi-kun? Tại sao... mà này, gõ cửa để làm gì vậy..."
Cậu bước tới gần Kusu đang ngạc nhiên vì kẻ đột nhập, chẳng hề để tâm đến cô, rồi bắt chuyện với cô gái đang vội vàng gập chiếc laptop lại.
"Tôi sẽ hỏi thẳng, chuyện hôm thứ Sáu là nói dối, phải không? Thật ra Kusu-san chẳng viết lá thư tình nào cả, và cũng không có ý định tỏ tình với tôi. Đúng chứ?"
"Hả? Ơ, ờm. Cậu đang nói chuyện gì thế nhỉ..."
"Xin lỗi nhưng tôi cũng không có thời gian để vòng vo đâu. Mong cậu thú thật cho."
"Ha ha, xin lỗi nhé Ishibashi-kun. Tớ thật sự rất quý cậu với tư cách một con người, nhưng lời buộc tội vô căn cứ như vậy thì..."
"Làm ơn đấy, nói ra đi."
Cậu nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Kusu, rồi bất ngờ dí mũi kim tiêm vào đó. Cậu thấy đôi mắt mở to của Kusu chuyển từ kinh ngạc sang bối rối. May mà cô không phải kiểu người sẽ hét lên.
Dồn lực đến ngay trước khoảnh khắc mũi kim xuyên qua lớp da mỏng manh, Ishibashi bắt đầu thương lượng.
"Để có được một cuộc sống học đường yên bình, tôi cũng đã cố gắng rất nhiều đấy. Vậy mà giờ đây, có kẻ nào đó đang mang một ý đồ rõ ràng để phá bĩnh nó. Và cậu cũng là một trong số đó, Kusu-san. Cậu có thể cho tôi biết tại sao, và với mục đích gì mà cậu lại nói dối để tỏ tình với tôi không?"
"Ự... s... s..."
"S?"
Kusu cúi gằm mặt, cơ thể run lên từng hồi. Cứ thế này thì tay cậu sẽ run và đâm kim vào thật mất—.
Cậu vốn không định tiêm thật nên định rút ống tiêm ra một chút, nhưng ngay khoảnh khắc đó,
"——Sướng... điên lên được!!"
Kusu, mặt đỏ bừng, rơm rớm nước mắt, không ngờ lại dùng tay kia nắm lấy cổ tay Ishibashi và bật cười. Giọng nói run rẩy của cô bộc lộ sự phấn khích như sắp khóc.
"A a a... tớ thật sự yêu quý cậu lắm đó Ishibashi-kun... Cậu lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng thế! Cậu luôn dễ dàng vượt qua mọi dự đoán của tớ... Thích quá, tuyệt vời nhất. Hê hê... Phấn khích, quá đi mất...?"
Thành thật mà nói, Ishibashi đã khá sốc trước lời nói và hành động của Kusu, thứ đã vượt xa mọi dự đoán và như thể phá vỡ một bức tường quan trọng nào đó của con người. Lẽ nào mình vừa dính vào một kẻ không bình thường theo một cách cũng không bình thường nốt rồi sao—.
Gò má Kusu vừa ửng hồng, thoáng chốc đã tái nhợt đi.
—Tình hình rất tệ. Kusu Riruha là một con người tệ hại.
"Phư, phư hê. Tớ nói cho cậu cũng được thôi? Được thôi, nhưng mà... trước hết, phải rồi, tớ muốn cậu trở thành bạn của tớ..."
"Bạn... bè...?"
"Đúng, bạn bè đó."
Tay Kusu siết chặt hơn.
—Khi con người cảm thấy kích động mạnh, họ được chia thành hai loại: loại đỏ mặt và loại tái mặt. Đỏ mặt là loại có hệ thần kinh giao cảm hoạt động mạnh, mất kiểm soát bản thân và có những hành động bộc phát.
Ngược lại, tái mặt là loại có hệ thần kinh phó giao cảm chiếm ưu thế, phán đoán mọi việc một cách cực kỳ lý trí, không để lộ bất kỳ sơ hở nào.
Nói cách khác, Kusu Riruha đang nắm cổ tay Ishibashi và cười toe toét lúc này không phải là loại bị kích động rồi nổi điên vô nghĩa, mà là loại bình tĩnh mất kiểm soát và sẽ hoàn thành đến cùng những gì cần phải làm.
"Tớ biết mà, Ishibashi-kun đang ôm đồm rất nhiều chuyện cực kỳ nguy hiểm. Tớ cảm nhận được cái mùi của sự kịch tính nguy hiểm đó! Vì vậy, làm ơn hãy chia sẻ nó cho tớ với! Tớ là con người sống nhờ cảm giác mạnh và hít thở cảm giác mạnh để tồn tại. Chỉ khi đối mặt với hiểm nguy, tớ mới cảm nhận được nhịp đập của sự sống! Thế nên tớ mới yêu quý không thể tả nổi những người như cậu, những người đang âm thầm che giấu những thứ nguy hiểm. Làm ơn đi người bạn thân, hãy ban cho kẻ thiếu thốn cảm giác mạnh đáng thương này những điều phi thường mà cậu đang nắm giữ..."
"Ra vậy, một kẻ nghiện cảm giác mạnh nhỉ... Một sở thích mà tôi, một người yêu chuộng hòa bình, không tài nào hiểu nổi..."
"Không, ngược lại là đằng khác! Chúng ta rất gần nhau! Ishibashi Hanma, người cố gắng né tránh cảm giác mạnh để rồi lại tự mình lao vào nó, và tớ, Kusu Riruha, người cảm thấy một sự kịch tính không đáy từ điều đó! Vì thế, tớ muốn từ từ tìm hiểu xem, tại sao cậu lại muốn vạch trần lời nói dối của tớ bằng một màn dọa dẫm nguy hiểm đến vậy, tại sao cậu lại cố sống cố chết bảo vệ sự cô độc bình yên của mình đến thế... Chẳng có gì phải lo cả, tớ sẽ không cản đường cậu đâu. Ngược lại, nếu cậu biết cách lợi dụng tớ, cậu sẽ có thêm một công cụ, tức là một kẻ hạ bộc, để đạt được mục tiêu của mình đấy...? Tớ nói cho mà biết, cơ hội hời thế này chỉ có bây giờ thôi."
Lúc này, Ishibashi cảm thấy một nỗi sợ còn kinh khủng hơn cả khi bị Wada dọa nạt. Cậu chắc chắn rằng cô gái này là một trong những ứng cử viên sáng giá cho chức vô địch những kẻ lập dị khó trị nhất trong cuộc đời mình.
Cố gắng nuốt trôi những lời nói như bắn liên thanh của Kusu, Ishibashi cuối cùng cũng cất lời được.
"Có nhiều điều... tôi muốn hỏi, nhưng trước hết, cái màn dọa dẫm nguy hiểm của tôi mà cậu nói là sao?"
"Là cái này, ống tiêm này. Đây là ống tiêm insulin. Loại mà người bị tiểu đường dùng. Tiếc là tớ lại thuộc số ít những người có quen mắt với nó. Anh họ tớ bị bệnh này... Kể cả khi tớ không có kiến thức sẵn, thì đây cũng là cảnh bị một ống tiêm lạ hoắc chĩa vào và sợ chết khiếp, nhưng vì tớ biết nó là gì, nên nó không thể trở thành lời đe dọa như Ishibashi-kun mong đợi được."
"Ra vậy, thật đáng tiếc—nhưng, cậu đang phấn khích mà, đúng không? Tại sao Kusu-san, một người phấn khích với cảm giác mạnh, lại cảm thấy kịch tính và phấn khích với một ống tiêm insulin thông thường vậy...?"
Như chỉ chờ có thế, Kusu vừa nói vừa vung tay như thể đang vớt thứ gì đó lên.
"Đó là vì trên đời này làm gì có thứ gì chắc chắn 100% chứ! Nếu Ishibashi-kun đã thay thứ bên trong ống tiêm bằng chất độc thì sao? Nếu tớ đột nhiên bị dị ứng với insulin thì sao? Nếu ống tiêm này chỉ là mồi nhử, và thật ra cậu còn giấu một vũ khí nguy hiểm hơn thì sao!? — Ha a, không chịu nổi mà, chỉ nghĩ thôi cũng thấy cảm giác mạnh tuôn trào vô hạn, thật phấn khích phải không nào!?"
Nói xong, Kusu rùng mình một cái. Cậu vốn đã nghĩ cô là một cô gái kỳ lạ cứ lân la bắt chuyện với mình từ năm ngoái, nhưng xem ra cô nàng này còn có một xu hướng tính dục khá bất thường.
Vượt qua cả nỗi sợ, Ishibashi thậm chí còn cảm thấy có phần thú vị, cậu từ từ điều hòa nhịp thở và trả lời.
"...Tôi hiểu rồi, dù rất không muốn nhưng tôi sẽ làm bạn với cậu. Dù sao thì tôi cũng đang muốn hỏi Kusu-san những điều cậu biết, nên nếu có thể thân thiết hơn thì không còn gì bằng. Vậy nên trước hết, ừm, xin lỗi nhưng... cậu có thể buông tay tôi ra được không...?"
"A, được thôi. Nhưng bạn bè rồi thì không có chuyện hủy kèo đâu đấy. Ngày mai có nói tuyệt giao tớ cũng không chấp nhận đâu."
"Đến Cục bảo vệ người tiêu dùng chắc cũng phải chạy mất dép trước cậu thôi."
Vừa xoa cổ tay vừa được thả ra—phần bị nắm đã đỏ ửng—cậu ngồi xuống chiếc ghế đối diện Kusu qua chiếc bàn.
Roche limit (giới hạn Roche) là khoảng cách tối thiểu mà một vệ tinh (hay thiên thể nhỏ hơn) có thể quay quanh một hành tinh hay ngôi sao mà không bị lực thủy triều (do lực hấp dẫn chênh lệch) xé toạc ra. Nếu vệ tinh tiến vào bên trong giới hạn Roche, lực hút hấp dẫn của hành tinh/ngôi sao lên các phần khác nhau của vệ tinh sẽ vượt quá lực liên kết hấp dẫn bên trong chính nó → vệ tinh có nguy cơ vỡ vụn thành từng mảnh. Nếu vệ tinh nằm ngoài giới hạn Roche, nó có thể duy trì hình dạng ổn định.