Hồi 1
Raishin nhìn chằm vào khuôn mặt Alice, không thể tin vào những gì cô nói.
Con ngươi của cô gái di chuyển liên tục, không cố định được một chỗ.
Raishin quay sang Shin như để xác nhận. Hắn cũng tái nhợt, song hắn không hạ thấp cảnh giác với kẻ thù, nhằm bảo vệ Alice. Vẻ ngoài nghiêm túc và thảm hại của hắn—nó không giống như một hành động đơn giản.
『Ông ta đã từ bỏ cô sao? Đừng nói theo cách xấu xí thế chứ.』
Rosenberg duỗi vai và tiếp tục tuôn ra những lời lẽ gay gắt.
『Kẻ trước đây đã phản bội Rutherford, không phải là cô sao?』
『… Ý ngươi là gì?』
Rosenberg đã nở một nụ cười vui mừng sau khi nghe Rashin hỏi.
『Rutherford lẽ ra phải ra lệnh thế này cho Alice—Giao Shin đến Đức. Tuy nhiên, cô ta đã cố làm điều khác, dưới tư cách là sứ giả của hiệu trưởng.』
『Điều khác... Ngươi đang nói gì vậy?』
『Đàm phán. Cô ta đã cố giữ lấy Shin đổi lấy việc cho phép bọn ta quan sát bên ngoài Thánh Địa Của Kẻ Ngốc, và trên hết, cô ta cũng sẽ trao cho bọn ta Akabane Raishin.』
『… Ta vẫn tin rằng những điều kiện đó rất tốt.』
Alice thì thầm yếu ớt. Rosenberg gật đầu trước lời nói của cô.
『À, đúng, thực sự là rất tốt. Đó là lý do tại sao bọn ta đã quyết định xác minh ý định thực sự của hiệu trưởng bằng các phương tiện khác.』
『—!』
『Đây là những gì Rutherford nói sau khi biết về sự tùy tiện của cô. "Hành động của con gái ta không phải là vấn đề của ta". Nói cách khác, nếu bọn ta trả thù lên cô, hiệu trưởng sẽ không nhúc nhích dù chỉ một ngón tay.』
『Vậy... Âm mưu cùng cha, lần này tất cả các ngươi đến để tiêu diệt ta... chỉ vậy thôi nhỉ.』
『Bây giờ ta thậm chí còn cảm thấy tội nghiệp cho cô đó, Alice. Nó chắc hẳn phần nào thật mỉa mai. Ai có thể ngờ được kẻ đã trải qua cả cuộc đời bằng cách phản bội và lừa dối biết bao người, cuối cùng lại bị phản bội bởi chính cha ruột của mình.』
Mặc dù chỉ hiểu được một nửa cuộc trò chuyện—Raishin bị sốc.
(Cô gái này đã bị thao túng... !?)
Mượn lời của Shin, cô gái thích lừa dối người khác hơn cả việc thưởng thức ba bữa một ngày, đã thua trong trò chơi của sự lừa dối.
… Cậu thực sự bối rối.
Cô đã tin tưởng cha mình đến phút cuối cùng. Cô chưa bao giờ vứt bỏ hy vọng của mình cho ông.
Alice đã vứt bỏ ý chí chiến đấu của mình. Cơ thể cô co lại trong vòng tay Raishin, như thể đã chấp nhận số phận của mình. Shin và Yaya đang chuẩn bị cho cuộc chiến—nhưng điều kiện là bất lợi đến áp đảo cho phía họ. Kẻ thù là mười cỗ máy cùng loại với Shin cùng mười hai heimgardner.
Nơi đó nằm ở giữa hốc ngầm khổng lồ đó. Họ cũng đã bị bao vây, và không có nơi nào để chạy trốn.
Nếu chỉ có Raishin và Yaya, có lẽ, họ có thể tự tạo đường thoát cho mình...
Suy nghĩ đó dường như cũng đã lan sang Alice khi cô nói những lời này.
『… Tôi sẽ nói với cậu vì chúng ta đang ở trong tình huống này. Câu lệnh để xóa bỏ lời nguyền là...』
『Dừng lại. Tôi sẽ quên nó mất nếu cô nói với tôi một cách đường đột như vậy. Tôi sẽ bình tĩnh lắng nghe nó—』
Raishin chẳng thể nói hết. Một trong những tên hiệp sĩ đã nhảy đến cậu từ đằng sau.
Yaya xoay xở phản ứng được trước nó. Cô ấy đã tung ra một cú đá dữ dội sau khi quay về hướng đó.
Như người ta mong đợi từ sức phòng thủ của Fragarach, kẻ thù đã lấy lại được thăng bằng sau tác động của cú đá—
Nhưng, cú đá của Yaya vẫn là kẻ chiến thắng.
Tên hiệp sĩ bị ném lên không trung. Tuy nhiên, hắn không nhận bất kỳ thiệt hại đáng kể nào. Sau khi nghỉ ngơi trên không trong một khắc nhỏ, đối thủ đã lao xuống một lần nữa.
Đó là tín hiệu cho sự khởi đầu của trận chiến. Bọn hiệp sĩ và heimgardner bắt đầu tập hợp lại đồng thời.
Một trong những tên heimgardner tiếp cận Alice, trưng ra một tốc độ đáng sợ. Đầu ngón tay của chúng chứa những tia lửa điện—một điện áp cao vô cùng. Cô ấy sẽ bất tỉnh không nghi ngờ gì nữa nếu bị chúng đánh trúng.
Lần này Shin đã phản ứng. Hắn đã nghiền nát được con automaton sau khi tung ra một cú đá rất mạnh.
Yaya cũng đã phá hủy một automaton khác gần cô với gót chân của mình. Họ sẽ không thua về mặt kỹ năng trong các trận chiến tay đôi. Chỉ khi họ có thể tiếp tục vượt qua theo cách này—nhưng hy vọng ngây thơ đó nhanh chóng bị chối từ.
Chưa nói đến bọn heimgardner, những kẻ thù được trang bị Fragarach thực sự ghê gớm.
Chúng có thể chống lại các đòn tấn công của Yaya và Shin. Phe nào có đông quân số nhất sẽ giành được lợi thế nếu họ không thể tiêu diệt chúng trong một đòn. Yaya bị chém bằng một thanh kiếm và bị thổi bay đi bởi một tác động toàn thân. Tình hình sẽ chỉ trở nên tệ hơn nếu Raishin không giúp đỡ ngay lập tức.
Raishin đặt Alice xuống và bắt đầu chạy đến chỗ Yaya.
Rosenberg đã chờ đợi khoảnh khắc đó. Lượng ma lực khủng khiếp được tống ra khỏi cơ thể hắn được đổ vào con automaton với cánh tay to, ban cho nó một sức mạnh khổng lồ.
Những phần trông như vây lưng mỏng đã nhô ra từ cánh tay của nó, biến thành những móng vuốt như những gì Raishin đã nghĩ.
Con automaton đã nhảy về phía Alice. Raishin di chuyển ngay lập tức—nhưng cậu đã không thể ngăn chặn kịp thời!
Alice nhắm mắt lại, như đã chấp nhận số phận của mình.
Biểu cảm như tử đạo của cô bị vấy bẩn bởi một đống máu tươi.
… Một dòng máu không đến từ cơ thể cô hay Raishin.
Alice có thể nhìn thấy ngực Shin trước mặt mình.
Cú đánh đã xuyên qua ngực hắn sau khi bị đâm thủng từ đằng sau. Phép Fragarach đáng ra phải là thứ không thể bị xuyên thủng như một bức tường sắt, đã dễ dàng bị xuyên qua bởi móng vuốt của kẻ thù. Nó dường như đã vượt quá ma lực của Shin trong tức khắc.
『Shin...?』
Alice thì thầm như một con ngốc.
『Shin... Ngươi là tên khốn nạn... nhận một vết thương như vậy...』
Shin đá tên địch phía sau mình. Con automaton với cánh tay lớn nhảy đi một cách dễ dàng, trở về với Rosenberg. Shin quay lại đối mặt với chúng, cố gắng bảo vệ Alice cho đến cùng.
Vết thương của hắn rất sâu. Xương và một số cơ quan nội tạng của hắn có thể thấy được rõ ràng. Đó chắc chắn sẽ là vết thương chết người đối với bất kỳ con người nào khác.
『Thực sự... thật không may, Mister Akabane.』
Shin tiếp tục nói chuyện với Raishin với bờ lưng về phía cậu, như đó là những lời cuối cùng của hắn.
『Ai có thể nghĩ rằng... ngày mà tôi mong cầu một sự giúp đỡ từ cậu sẽ tới. Nó khiến tôi rất xấu hổ nhưng... xin hãy bảo vệ cô chủ.』
Ma lực của Shin xoay quanh hắn. Hắn định rút toàn bộ sức lực còn lại bên trong cơ thể hắn.
『… Yaya, tới đây.』
『Vâng!』
Yaya nhảy đến bên cạnh Raishin sau khi đá một tên hiệp sĩ.
Raishin truyền ma lực của mình về phía cô. Cô có vẻ đã hiểu được ý định của cậu qua việc đó. Yaya cúi xuống sàn, chỉ về phía trần và tập hợp toàn bộ sức mạnh xuống chân mình.
『Suimei Zesshou—<Hisagi Tachikage>.』
Yaya giải phóng tất cả năng lượng tích lũy trong cùng một lúc. Một cái bóng đen đâm xuyên qua trần sau khi bắn lên trên với một lực bùng nổ.
Âm thanh va chạm đáng sợ đã gây ra một tiếng ầm, và một cái lỗ mở qua trần của khoang. Các mảnh vỡ rơi vãi khắp nơi. Một tia sáng của ánh trăng xuyên qua khoảng không, như một sợi tơ nhện.
『Chúng đang cố trốn thoát! Sẵn sàng đuổi theo chúng ngay đi! Đừng để hắn trốn thoát bằng bất cứ giá nào—』
Rosenberg đã gửi đi mệnh lệnh của mình... Thế nhưng đã quá muộn.
Shin đã bắt đầu di chuyển. Như một con hổ đói, hay trong một cảm giác như một cơn bão dữ dội không đoái hoài đến dòng máu chảy như thác của mình—hắn không chút thương tiếc tấn công những kẻ địch xung quanh mình, từ đó tạo ra một cơ hội để trốn thoát.
Việc kích hoạt ma thuật của Raishin đã kết thúc. Cậu nhảy lên trần sau khi nhanh chóng ôm lấy Alice vào lòng.
Raishin đã cố tình giảm lực ban đầu mà cậu sử dụng để nhảy, nhưng phản lực tấn công lấy cơ thể Alice vẫn chứng tỏ là rất mạnh.
Sức mạnh từ cơ thể Alice nhanh chóng biến mất sau khi cô thở hết không khí trong phổi ra. … Có vẻ như cô ấy đã mất ý thức.
Raishin cũng đã kiềm chế sức mạnh mình quá mức, khi mà cậu suýt chút nữa thì không đến được trần.
Giữ Alice chỉ bằng tay phải, Raishin đưa cánh tay trái ra. Đầu ngón tay của cậu lướt qua không trung—
Và Yaya nắm lấy tay cậu.
Cô đã đợi Raishin, bám lấy một trong những tảng đá vỡ nhô ra từ trần hầm!
Yaya ném Raishin lên trên. Cô sau đó theo sau cậu nhảy lên.
Raishin nhìn chằm xuống khi họ trồi lên mặt đất.
Shin dã bị đâm toạc bởi mười thanh kiếm khác nhau.
Hồi 2
Nơi họ đã xoay xở chui ra được là khu vườn lớn của học viện.
『Anh có sao không, Raishin?』
『… Tôi ổn. Nhưng Alice...』
Bước nhảy vừa rồi đã tạo ra một tác động lớn. Sẽ không kỳ lạ gì khi một người bình thường chết vì sốc.
『Alice, phản ứng lại đi! Cô ổn không?』
Alice ngẩng mặt lên trong khi ho.
『Tôi đã nói cậu rồi... thật không may, tôi một nửa là automaton...』
『Raishin! Đi mau thôi!』
Raishin bắt đầu chạy về phía ký túc xá sau khi bị hối thúc bởi Yaya.
Thời điểm hiện tại đã hơn sáu giờ chiều một chút. Raishin không thể cảm nhận được sự hiện diện của bất kỳ ai qua những lùm cây, nên họ không cần phải lo lắng việc bị bất kỳ ai thẩm vấn. Hiện tại cậu cũng không thể nhìn thấy bất kì lính canh nào quanh đây.
Vẫn để mắt đến những kẻ truy đuổi mình, Raishin hạ Alice xuống từ cánh tay mình.
Alice đã ngồi xuống trong bụi cây, không nhúc nhích chút nào, như một con búp bê hỏng.
『Này, thôi nào. Đây không phải là lúc để chán nản đâu.』
『… Tôi không nản. Từ đầu tôi đã không tin vào bất kỳ ai rồi. Ngay cả khi người đó là cha ruột mình.』
『Rosenberg đã nói rồi, đúng không? Rằng cô đã lôi kéo tôi vào tất cả những chuyện này bởi quyết định của riêng cô chứ không phải bởi lời của hiệu trưởng.』
『… Đúng vậy. Tôi đoán... cậu nên nói là chính cái tôi của tôi đã gây nên những chuyện này. Tôi đã nghĩ rằng tôi có thể dự đoán những gì chúng sẽ làm. Và theo cách đó—cha sẽ chấp nhận sự ích kỷ của tôi, chấp nhận nó như một chiến thuật hiệu quả.』
Alice đã thực hiện một canh bạc nguy hiểm mà không có sự đồng ý của hiệu trưởng. Và ngay cả vậy, ông ta sẽ chấp nhận bất cứ điều gì miễn là ông ta xác định rằng có một lợi ích nào đó từ nó—đó là kế hoạch của Alice.
Tuy nhiên, hiệu trưởng đã không chấp nhận. Hơn thế nữa, ông ta thậm chí đã cố gắng giết chết chính con gái của mình.
『Raishin... Cậu có chơi cờ vua không?』
『Giờ cô lại nói về cái gì nữa vậy?』
『Thời điểm cậu quyết định thí một quân cờ, đó là một thời điểm quan trọng của ván cờ. Cậu không thể quá vội vàng hay quá chậm chạp khi thực hiện nó.』
Đôi mắt của Alice mang một cái bóng sâu thẩm trong đó.
『Ngay cả quân hậu cũng có thể trở thành quân thí để có thể đạt được mục đích của mình. Cảm xúc cá nhân nhảm nhí nên bị loại bỏ. Và đối với Rutherford, cảm xúc của ông ấy sẽ không thể ngăn cản ông dù chỉ một chút. Tuy vậy...』
Alice nở một nụ cười yếu ớt, không thể giữ mình được nữa.
『Sự thật là ở đâu đó bên trong tôi, tôi đã tự hỏi liệu có phải tôi là mục tiêu thực sự của ông ấy hay không...』
Raishin không hiểu những gì Alice nói.
Nhưng ít nhất cậu có thể hiểu rằng cô đã phải nhận một tác động rất lớn từ cha mình.
『Raishin. Giờ anh sẽ làm gì?』
Yaya hỏi cậu một câu. Raishin ngay lập tức đưa ra quyết định.
『Hiện tại thì nên trốn thôi. Tôi chỉ biết một nơi chúng ta có thể đến trong tình cảnh này.』
『Anh sẽ lại phụ thuộc vào Kimberly-sensei nữa ạ?』
『Không có sự lựa chọn nào khác trong tình huống này. Lúc này tôi chả quan tâm tôi nợ cô ấy bao nhiêu nữa.』
Raishin sẽ đến phòng thí nghiệm của Kimberly. Cậu có thể xóa bỏ lời nguyền của Charl nếu làm vậy.
『Nhưng sẽ rất khó để di chuyển. Chắc chắn sẽ có những bầy lính canh theo dõi chúng ta nếu hiệu trưởng cũng có liên quan vào.』
『Anh không cần phải lo lắng. Yaya đã yêu cầu tiếp viện trước khi chuyện này xảy ra rồi.』
Yaya ưỡn ngực lên đầy tự hào. Một cô gái mặc kimono hạ xuống từ một trong những cành cây đang rung động, như thể cô ấy đã chuẩn bị tinh thần để xuất hiện vào khoảnh khắc đó.
Một người với một thanh kiếm kim loại nhỏ đeo sau hông, một cô gái với mái tóc đỏ vàng—
『Anh thực sự vô dụng nếu không có em ở bên đó, Raishin ~』
『Komurasaki! Vậy là em cũng đã đến!』
『Anh sai rồi Raishin! Anh nên nói là: "Vậy là em đã gọi Komurasaki đến rồi sao, Yaya"!』
『Anh có thấy muốn đổi Yaya nee-sama với em rồi chưa?』
『Fufufu, em thật hài hước làm sao, Komurasaki... Fufufu. *run rẩy*』
『Đừng có phá cây! Chúng tìm ra vị trí của chúng ta bây giờ!』
Dù sao thì, họ đã được cứu. Với Komurasaki ở đây, rủi ro khi di chuyển xung quanh sẽ giảm đáng kể—Raishin thậm chí có thể nhìn thấy một cơ hội chiến thắng nhỏ nhoi với những gì cậu dự định làm tiếp theo.
『Tốt. Chúng ta nên nhanh chóng đến gặp Kimberly-sensei thôi. Alice—』
Alice vẫn ngồi đó, không nhúc nhích.
『Chuyện gì vậy? Cô bị thương ở đâu à?』
『… Để tôi lại đây.』
『Đứng lên. Chúng ta sẽ đến nơi Charl đang ở.』
『Nếu cậu đang nói về lệnh hủy, tôi sẽ cho cậu biết. Đầu tiên—』
『Không sao, chúng ta cứ đi đi. Cô sẽ phải tự mình hủy bỏ lời nguyền.』
Ánh sáng trong đôi mắt Alice đã bùng lên khi Raishin cố gắng nắm lấy cánh tay cô.
『Cứ để tôi yên đi!』
Alice đẩy tay Raishin ra, hét lên hết sức mình.
Raishin đứng yên, chết lặng.
Đó là lần đầu tiên cậu thấy Alice hét lên. Hơn nữa—
Đó cũng là lần đầu tiên cậu thấy cô thực sự khóc.
『Haha... Thật buồn cười phải không? Đáng cười lắm đúng không? Tôi tự hỏi không biết tôi đang có cái loại hiểu lầm gì nữa?』
Alice gục xuống trong nước mắt, bắt đầu khóc òa lên.
『Mặc dù... Tôi đã biết cha là người như thế nào! Thay vì khiến cho ông ấy cho phép tôi giữ Shin... Muốn tiêu diệt anh ta... Tôi... Tôi đã làm...!?』
Lời nói của cô ấy không tiếp tục. Alice chỉ khóc trong khi che đi khuôn mặt của mình.
Một người phụ nữ có niềm kiêu hãnh không kém cạnh gì Charl—hoặc theo một nghĩa nào đó chắc vậy, một người phụ nữ có niềm kiêu hãnh hơn hẳn cô ấy, đang khóc như một bé gái không quan tâm ai đang nhìn mình. Khuôn mặt mà bình thường luôn nở một nụ cười tràn đầy tự tin, giờ đây đang vặn vẹo một cách đáng thương và thảm hại.
Raishin không thể biết Alice đang chất chứa những gì trong mình.
Charl và Henri đã từng rơi vào khủng hoảng nhờ ơn cái kế hoạch vặn vẹo của cô ấy. Loki và Frey suýt đã bị giết vì cô ấy.
Thậm chí có thể tính thêm một vài nạn nhân của hành vi sai trái của cô ấy , với Cedric Grandville và Lisette Norden dẫn đầu trong danh sách đó.
Nhưng mà.
Alice của lúc này người đang khóc sau khi bị cha mình bỏ rơi...
Trông mong manh như bất kỳ cô gái nào khác.
Mặc dù Raishin muốn nói vài lời an ủi cô ấy—
『Nếu cô định khóc, thì hãy làm sau đi!』
Cậu đã quyết định mắng cô, nắm lấy vai cô và bắt cô phải nhìn thẳng về phía mình.
『Cô muốn giành lại Shin phải không? Vậy làm theo những gì tôi nói đi!』
『… Giành lại sao?』
Alice mỉm cười mỉa mai, vẫn khóc.
『Cậu ngớ ngẩn thật đó? Chúng ta không thể làm được. Bên cạnh đó, Shin đã không còn...!』
『Hắn ta sẽ không chết dễ dàng như vậy đâu. Còn nữa, chúng sẽ không giết hắn ta.』
Alice ngẩng mặt lên trong ngạc nhiên.
『Những kẻ đó đã để cô trốn thoát, và chúng biết cô muốn Shin. Đó là lý do tại sao tên đó sẽ sử dụng điều này cho kế hoạch của mình—Rosenberg là kiểu người đó.』
Raishin cố tình nói một cách khiêu khích, như thể đang cố khích cô.
『Chuyện gì đang xảy ra vậy? Alice bình thường mà tôi biết sẽ nhận ra một điều như thế này trong 1 giây.』
『… Trong 0,1 giây.』
Alice trả lời một cách tinh nghịch sau khi đánh hơi. Cô đã trở lại với con người bình thường của mình.
『Nhưng tôi không hiểu. Cách mà cậu nói làm cho nó nghe như kiểu cậu muốn giúp Shin vậy.』
『Tôi sẽ giúp hắn ta.』
Cả Alice và Yaya, và thậm chí cả Komurasaki người không biết gì về tình hình lúc đó, đều sốc.
『Tôi là một người hằn học. Tôi có xu hướng muốn trả thù những thứ người khác làm với tôi. Tuy nhiên—tôi cũng không quên những điều mà người khác đã dễ dàng làm cho tôi.』
『… Và Shin đã làm gì cho cậu?』
『Vừa rồi, Shin đã giúp tôi trốn thoát. Đó là lý do tại sao tôi cũng sẽ cứu hắn ta.』
『… Cậu thật khó tin. Chỉ vì lý do đó...』
『Im đi! Đừng phàn nàn nữa và giúp tôi một tay!』
Mắt Alice mở ra vì ngạc nhiên, trước khi cô bắt đầu nhìn xuống trong vài giây.
Sau khi nhìn lên một lần nữa, Alice đã lấy lại biểu cảm bình thường, tự tin của mình.
『Giúp cậu một tay? Cậu mong muốn được mắc nợ tôi tới vậy sao, Raishin?』
『Hah, đó mới là người phụ nữ méo mó mà tôi biết!』
Raishin đưa tay ra. Alice nhìn vào bàn tay đó thật cẩn thận trước khi bắt đầu cười nhạo bản thân mình.
『Tôi không xứng đáng để nhận lấy bàn ta—』
Chẳng để Alice kết thúc câu nói của mình. Raishin đã nắm lấy tay cô, kéo cô lên.
『Bỏ hết mớ cảm xúc cá nhân để hoàn thành mục tiêu của mình. Đặc biệt là những cảm xúc nhảm nhí đó.』
Biểu cảm của Alice bối rối lần nữa. Cô ấy nắm chặt lấy tay cậu để đáp lại, như một cô bé khóc lóc bám lấy cha mình.
Cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Yaya từ đằng sau, Raishin bắt đầu chạy khi cậu kéo tay Alice đi.
Hồi 3
Có một chiếc hộp lớn giống như một chiếc quan tài, một cái gì đó giống như một chiếc hộp mỹ phẩm trong phòng thí nghiệm của Kimberly.
Có hai cái. Mặc dù cô ấy đã lường trước việc hành lý của cô sẽ đến, cô đã ngừng mở nó ra, khi cô nghĩ đến một thứ gì đó với khuôn mặt trầm ngâm.
Một sự căng thẳng đột nhiên chạy dọc cơ thể cô.
Kimberly nhìn về cánh cửa vào phòng thí nghiệm của mình trong khi cô với lấy một con dao găm trong túi.
Cô rồi, đã nhìn thấy.
『Đừng vội vàng quá, Second Last. Tôi phát hiện thấy cậu rồi.』
Cô có thể đã nói rằng cô đã "phát hiện" ra cậu một cách bình tĩnh như vậy, nhưng trên thực tế, khả năng tàng hình của Raishin đã quá hoàn hảo, đến một cấp độ cao hơn nhiều so với trước đây. Mặc dù vẫn là chính mình, Kimberly không thể nhìn thấy, cảm nhận hoặc nhận thức được bất cứ điều gì—vì một lý do kỳ lạ nào đó cô chỉ đơn giản theo trực giác cho rằng Raishin là nguồn gốc của sự khó chịu mà cô cảm nhận được.
Sau một lúc, nhân dạng của Raishin trở nên rõ ràng, giống như rỉ ra từ không khí.
Không chỉ cậu. Cả Yaya, Komurasaki và...
『Alice—!』
Khuôn mặt của Kimberly mang một biểu cảm cho thấy ngay cả cô ấy cũng không ngờ.
Cô gái đã ghi danh vào học viện với cái tên Alice Bernstain.
Kimberly đã được nghe chuyện cô thực sự là ai.
『Có vẻ như cậu đã mang theo một vị khách không ngờ cùng mình. Và, tôi thực sự không chấp nhận thực tế là cậu đã cố gắng bước vào đây mà không có sự cho phép của tôi.』
『… Xin lỗi về điều đó nhưng, chúng tôi có lý do chính đáng. Thực tế, làm cách nào mà cô thấy chúng tôi vậy? Không phải phép của Komurasaki là hoàn hảo sao?』
『Cậu thực sự có vẻ không hiểu cả những điều cơ bản nhất. Kết giới hay vòng tròn ma thuật là những điều cơ bản của cơ bản, muốn thâm nhập vào phòng riêng của một pháp sư xuất sắc như tôi cũng đồng nghĩa với việc muốn xuyên thủng một pháo đài vững chắc vậy. Tất nhiên cậu sẽ không thể dễ dàng gì mà chui vào được rồi.』
『Một kết giới...? Nhưng tôi có cảm thấy được chút ma lực nào đâu.』
『Cậu nghĩ chuyên môn của tôi là gì chứ? Tôi nghĩ tôi đủ khả năng để không bị một tên nhóc như cậu phát hiện ra. Không phải cậu nên biết ơn vì cậu đã không kích hoạt bất kỳ cái bẫy nào khiến cậu chết tại chỗ sao?』
Cô không bảo cậu biết ơn vì chúng không tồn tại, mà là cậu đã không kích hoạt chúng.
Raishin run run vì sợ hãi sau khi hiểu ý nghĩa của những lời đó.
『Vậy, cậu cần gì?』
『Tôi muốn cô giúp tôi.』
『Tôi từ chối.』
『… Cô nghe cứ như tôi lúc bình thường vậy.』
Raishin làm một khuôn mặt chua chát, như vừa cắn phải một con bọ gớm ghiếc.
『Nhưng làm ơn. Ít nhất hãy lắng nghe những gì tôi nói.』
『Tôi nghi ngờ quyết định của tôi sẽ thay đổi sau khi lắng nghe cậu. Nhưng chà, nó không quan trọng. Nói và giữ nó ngắn gọn thôi.』
Raishin được dẫn dắt để bắt đầu nói, vẫn đứng và không bắt cậu ngồi xuống hay gì cả.
Raishin giải thích tình hình bằng cách nói thật nhanh, như phải chịu rất nhiều áp lực khi làm vậy.
Về danh tính thực sự của Alice. Và còn, về vụ bắt Shin và về Kreuzritter.
Và cả cách họ đã bị tấn công bởi Katzbalger trong Thánh Địa Của Kẻ Ngốc—
Kimberly thở dài thật sâu sau khi nghe xong mọi thứ.
Những gì Raishin nói là thông tin giống hệt như những gì đồng đội cô đã đưa cho cô khoảng thời gian trước.
Vì vậy—Kimberly quyết định chỉ vào cửa, một cách tàn nhẫn nói.
『Tôi sẽ nói rõ. Ra khỏi đây ngay. Tôi không làm được gì cho cậu cả.』
Raishin đứng yên bối rối, như có rễ cây mọc ra từ chân cậu.
Biểu cảm của cậu đâm vào ngực Kimberly như một viên đạn.
(Đồ ngốc... Đừng làm cái khuôn mặt như tôi đã phản bội cậu thế.)
Không chấp nhận được nó, Raishin phản đối.
『Tại sao? Tôi biết chúng tôi phụ thuộc rất nhiều vào cô nhưng... chí ít chỉ một số phương án dự phòng—cô không thể ít nhất giúp chúng tôi với đám học viện với lính gác sao?... Chỉ vậy thôi?』
『Tôi ghét những kẻ ngốc. Cậu thực sự nghĩ tôi có thể di chuyển tự do nếu tôi chống lại học viện sao?』
Kimberly đang quan sát Raishin thật kĩ. Raishin không trả lời và im lặng.
『Tôi là người của Nectar, gọi là điệp viên cũng được. Tất nhiên tôi có một cái vòng cổ buộc quanh cổ tôi. Tôi sẽ phản bội kỳ vọng của hiệp hội nếu tôi làm điều gì đó ngu ngốc như vậy—và mọi thứ tôi đã làm cho đến nay sẽ là vô ích.』
Kimberly đưa môi lại gần tai Raishin, thì thầm vài lời sau khi nhỏ giọng mình hết mức có thể.
『Thánh Địa Của Kẻ Ngốc là một bí mật được che đậy—ngay cả Nectar cũng không thể đặt tay lên nó. Thậm chí cho đến vài tháng trước, toàn bộ sự tồn tại của nó thậm chí còn không được biết đến.』
Kimberly nắm lấy vai Raishin và tiếp tục nói như đang cố gắng thuyết phục cậu.
『Tôi đang nằm trong tầm ngắm của học viện. Đó là lý do tại sao cậu nên rời khỏi căn phòng này ngay bây giờ. Tôi không nhìn thấy hay nghe thấy bất cứ điều gì ngày hôm nay—đây là điều thuận tiện nhất mà tôi có thể làm vì lợi ích của chính cậu.』
『… Tôi hiểu rồi. Xin lỗi vì đã làm phiền cô.』
Raishin đã quyết định không theo đuổi cách này nữa.
Sau khi nhìn Alice, Yaya và Komurasaki theo thứ tự đó, Raishin nói một cách mạnh mẽ để động viên họ.
『Chúng ta di chuyển đến nơi khác thôi. Chúng ta ở đây chỉ gây rắc rối thôi.』
Bốn người họ đã nhanh chóng rút lui. Không ai bực bội phàn nàn về bất cứ thứ gì.
Kimberly nghiến răng, bị tấn công bởi sự thôi thúc muốn đấm vào bức tường.
Chỉ vì Raishin đã từ bỏ không có nghĩa là cậu sẽ ngừng làm những gì cậu muốn.
Không quan trọng việc cậu hoàn toàn cô đơn hay triển vọng cho chiến thắng của cậu không tốt.
Bóp méo lý do để ép buộc những chuyện phi lý—Akabane Raishin là kiểu người như vậy.
Và bây giờ Kimberly đã từ chối hỗ trợ cậu, cô sẽ không ngạc nhiên nếu cậu cố gắng làm những thứ trong đầu cậu nghĩ...
『Cô đang lo lắng chuyện gì vậy?』
Kimberly ngẩng mặt lên sau khi nghe thấy giọng nói đột ngột đó.
Cruel đang đứng trước cánh cửa đang mở.
Anh ta không tạo ra một âm thanh nào trong tiếng bước chân của mình. Anh ta cũng không để sự hiện diện của mình bị cảm nhận được. Những điều anh học được từ chiến trường vẫn thấm nhuần trong cơ thể anh cho tới nay ngay cả khi đã trở thành một bác sĩ được học viện tuyển dụng.
Kimberly nói trong tâm trạng tồi tệ.
『Hmph, tên bác sĩ giả. Tôi không có lo lắng.』
『Đó là một thói quen của cô, một thói quen.』
『Thói quen—?』
『Cô luôn làm vậy mỗi khi cô cảm thấy khó chịu.』
Cruel chỉ vào chân Kimberly. Tất của cô bị rách. Rõ ràng, cô ấy đã gãi chúng bằng móng tay mình trong vô thức. Kimberly thậm chí trở nên khó chịu hơn nữa.
『Điều đó chỉ nói lên rằng anh đang tia chân gái và không gì khác. Anh muốn gì?』
『Tôi muốn gì? Thật là một cách tuyệt vời để chào đón tôi... Đó là về công việc mà cô ủy quyền cho tôi làm.』
Mỉm cười cay đắng, Cruel nhấc cái giỏ mà anh đang cầm lên. Sau khi mở nắp ra, một Sigmund cuộn tròn cùng Charl bám vào cơ thể ông có thể được nhìn thấy bên trong.
… Anh ấy đã đúng. Charl, người đã mạnh mẽ bác bỏ ý tưởng đi, đã bị thuyết phục để Cruel kiểm tra cô để xác định nếu lời nguyền có thể đã gây ra một số loại triệu trứng nghiêm trọng nào đó bên trong cô hay không.
『Anh ấy không làm gì kỳ lạ hết, phải không, Charlotte?』
『Cô! Cô nghĩ tôi là gì vậy!?』
『Có lẽ là một tên bác sĩ lolicon chính hiệu kẻ không thèm quan tâm dù có là trẻ con.』
『… Tôi không thể bào chữa chính xác ở đây, nhưng tôi cũng có tiêu chuẩn riêng của mình đấy nhé. Tôi sẽ chỉ chơi với những bệnh nhân khỏe mạnh thôi!』
『Họ đúng ra không nên là bệnh nhân nếu họ khỏe mạnh.』
Cruel tặc lưỡi. Anh ta đã cố gắng bình tĩnh lại sau khi đưa biểu đồ bệnh nhân của Charl cho Kimberly.
『Giờ thì tôi xong việc thanh tẩy con rồng rồi nhé. Các phản ứng Fraser cũng biến mất sau khi khử trùng cơ thể ông ấy bằng ethanol tinh khiết. Cô ấy ở một đẳng cấp mà chúng ta thậm chí có thể dừng lo lắng về khả năng lây nhiễm của lời nguyền.』
Lần này Cruel chỉ vào Charl.
『Tôi đã áp một chất ổn định ma lực lên cho cô nàng. Nếu hiệu quả không tệ—mà, cũng không hẳn—cô ấy chắc chắn có thể sử dụng ma thuật mà không gặp bất kỳ vấn đề gì.』
『Ma thuật? Tôi đâu có yêu cầu anh điều trị—』
Cruel nở một nụ cười rạng rỡ chứa đầy ẩn ý trên khuôn mặt.
『Tôi là một người đàn ông chu đáo. Điều tốt là tôi đã làm điều này, xem xét đến tình hình. Cô không nghĩ vậy sao?』
『Anh... đang ám chỉ cái gì?』
『Emily. Cô có thể là một người lính hiệp hội và là một giáo viên, nhưng trước hết cô vẫn là một cô gái trẻ. Cô nên biết rõ hơn ai hết rằng hầu hết phụ nữ có xu hướng đặc biệt quan tâm đến một số thứ.』
『Anh đang gián tiếp quá rồi. Ý anh là gì!?』
『Cô biết đấy, như kiểu buôn chuyện phiếm—và vài thứ khác.』
Cruel đưa ánh mắt về Charl, với một cái nhìn như của một đứa trẻ tinh nghịch.
Charl ban đầu sợ hãi, sau đó lại ngạc nhiên.
Cô đã nhanh chóng hiểu ý định của anh. Kimberly bắt đầu lên tiếng sau khi đưa ra quyết định của mình.
Hồi 4
Raishin và những người khác trốn sau tòa nhà khoa khoa học sau khi rời phòng thí nghiệm của Kimberly.
Raishin quan sát xung quanh khi để Alice ngồi trên một băng ghế trên lối đi dạo.
Vài mét phía trước, bọn lính canh đang lao qua họ, nhưng—không cần phải lo lắng về việc bị tìm thấy. Yaegasumi của Komurasaki đang trình diễn một màn tàng hình hoàn hảo trên họ.
Dù rằng Raishin nghĩ rằng chỉ là vấn đề thời gian trước khi chúng tìm thấy họ.
Alice không nói một lời. Yaya bắt đầu nói, lo lắng cho cô.
『Chúng ta nên làm gì bây giờ?』
『Để xem. Hai người đi trinh sát nơi này đi.』
『Trinh sát? Với Komurasaki ạ?』
『Chú ý đến chuyển động và vị trí của lính canh. Nếu hai người nhìn thấy bất kỳ người đáng ngờ nào, hãy đưa họ đến đây.』
Raishin ra hiệu cho hai chị em bằng mắt mình. Yaya và Komurasaki gật đầu sau khi trao đổi ánh mắt.
Sau đó, họ bắt đầu chạy nhanh theo các hướng khác nhau.
Raishin quyết định ngồi cạnh Alice sau khi hai người họ bị bỏ lại một mình.
『Giờ thì cô đang nản chuyện gì nữa đây? Chẳng giống cô chút nào, cô đàn bà đồi bại.』
『… Cậu thực sự là một kẻ ngu ngốc khốn khổ vô vọng. Đó có phải những từ cậu nên dành cho vị hôn thê của mình không?』
『Hôn thê? Cô chỉ muốn sử dụng tôi như một người hộ tống.』
『Có lẽ tôi chỉ muốn cậu để làm <mồi cho lợn>.』
『Đó chắc chắn không phải những từ dành cho hôn phu của mình』
『… Có lẽ, ở đâu đó sâu thẩm bên trong tôi, tôi đã sẵn biết rồi cha tôi sẽ loại bỏ tôi. Tôi lẽ ra đã không cần phải đưa cậu vào bất kỳ mớ hỗn độn nào nếu tôi hoàn toàn tin tưởng học viện ngay từ đầu.』
『Thế chuyện đính hồn kia thì sao? Đâu cần phải làm trò đó nếu cô chỉ muốn tôi làm mồi.』
『Tôi có thể loại bỏ tất cả các cô gái xung quanh cậu với lý do đính hôn đó.』
『—』
『Đó sẽ là một thất bại về mặt chiến lược cho tôi nếu lời nguyền của Charl được xử lý dễ dàng. Điều đáng sợ nhất về cậu không phải tài năng hay kỹ năng chiến đấu của cậu, mà là sức mạnh lay chuyển những người xung quanh cậu.』
Cô đã đánh giá cậu quá cao. Bất chấp điều đó, chắc chắn có gì đó liên quan đến điều vừa rồi đã xuất hiện trong tâm trí cậu.
—Thực tế việc bằng cách nào đó luôn có người giúp đỡ Raishin khi cậu gặp rắc rối.
『Ngay cả khi chúng tôi bằng cách nào đó đã loại bỏ cậu khỏi học viện hay quân đội Nhật Bản—Charlotte và đôi chị em đó vẫn sẽ chiến đấu vì lợi ích của cậu. Đó là lý do tại sao tôi cố gắng chia rẽ các cậu.』
Raishin hiểu mọi thứ. Là tại Alice xúi giục khiến cho Loki đột nhiên muốn đấu với cậu.
『Và luôn có nguy cơ cậu sẽ bắt được nhiều gái hơn nữa.』
『Đừng nói như thể tôi là một tên cuồng dâm chứ!』
Dù rằng đúng là gần đây cậu đã gặp thêm Griselda.
『Nhưng, làm vậy lần này sẽ khiến Yaya rời bỏ tôi. Ngay cả hôm nay, nếu cô ấy không đến lúc nãy...』
『Cô ấy vẫn sẽ đến. Và cô ấy đã đến, phải không?』
『… Cô tin rằng cô ấy sẽ đến sao?』
『Tôi muốn tin rằng tôi hiểu cổ. Dù chỉ là phần nào. Yaya sẽ không bao giờ ngưng bảo vệ cậu, ngay cả khi cậu có bạn gái hay kết hôn với người khác.』
Đúng vậy, Yaya đã nói. Rằng cô ấy sẽ tiếp tục bảo vệ cậu dù bất kì đâu bất kì lúc nào, miễn là sự sống vẫn chảy trong cơ thể cô.
Và hôm nay cũng vậy, cô ấy đã giữ lời hứa đó.
Raishin đột nhiên cảm nhận được sự hiện diện của ai đó ở gần.
Cậu cảm thấy căng thẳng. Hai nữ sinh đi ngang qua họ trong khi trò chuyện thân thiện.
Hai cô gái tiếp tục bước đi, không để ý thấy họ. Tất cả các học viên tại học viện đều vượt trội trong nhiều mặt, nhưng họ thậm chí còn không thể hiện ra bất kì dấu hiệu nào cho thấy họ cảm nhận được sự kì lạ khi có ai đó ở gần.
Alice mỉm cười và nhận xét trong ngưỡng mộ.
『Thật là một kỹ năng tàng hình đáng ngưỡng mộ. Nó tốt hơn nhiều so với cách đây một thời gian.』
『Đó chỉ là vì tôi chưa thành thạo được nó cho đến tận bây giờ. Chúng ta đang nói về mạch ma thuật được tạo ra bởi Karyuusai vĩ đại mà—nó thậm chí còn hoạt động được trước một Wiseman.』
『Nó thật sự ấn tượng. Có lẽ vượt trội hơn nhiều so với Brocken của tôi.』
Sau khi cười khúc khích, Alice nhìn vào bàn tay của chính mình. Bị thu hút bởi hành động của cô, Raishin hướng ánh mắt về phía cánh tay trái của cô.
Cô đã luôn che giấu nó bằng một ảo ảnh mô phỏng nhưng—Alice không có cánh tay trái thực sự.
Bản thân hình dạng đã được chế tác tinh xảo nhưng bề mặt vẫn hoàn toàn bằng kim loại. Nó tỏa ra một ánh sáng mờ nhạt.
『Đúng vậy... ảo ảnh mất tác dụng do Yaegasumi. Đây là cơ thể của tôi.』
Alice vén váy lên như muốn cho cậu thấy điều gì đó, để lộ ra đùi của mình.
『Không chỉ những phần mà cậu nhìn thấy đâu. Tôi không có Trái Tim Của Eve, nhưng phần lớn các chức năng tim phổi của tôi phụ thuộc vào thiết bị nhân tạo. Một sinh vật kinh tởm không phải con người hay automaton, đó chính là tôi.』
『… Cô sai rồi. Cô là con người.』
『Nói thì dễ thôi. Cậu có dám làm tình với tôi không? Không đúng không? Cậu hẳn sẽ cảm thấy thật ghê tởm.』
『Có. Nếu tôi vì lí do nào đó vô tình kết hôn với cô, tôi sẽ không để cô ngủ yên dù chỉ một đêm.』
Những lời đó vang vọng trong lồng ngực Alice như thế nào?
Alice giấu mặt đi khỏi cậu, không nhìn Raishin một lúc.
『Unbreakable Machine Doll.』
Đó là những gì cô đột nhiên nói lên, cuối cùng quay mặt về phía một Raishin đang bối rối.
『Đó là những gì Cha đã dự đoán. "Những machine doll tiên phong phải hoàn hảo như một quả cầu tròn"—rằng machine doll đầu tiên được sản xuất phải hoàn hảo không tì vết. Hiểu theo nghĩa đen, thì nó cũng sẽ có nghĩa là chúng sẽ không thể bị làm hư hại bởi bất cứ thứ gì.』
『Có thứ gì như vậy trên đời không? Trước tiên là, machine doll là búp bê nhân tạo mà đúng không? Nếu họ là con người thì họ đúng ra có thể bị thương và chết chứ.』
『Con người, nhưng cũng là automaton. Người máy với mạch ma thuật bên trong.』
『—』
『Đức coi dự đoán đó như một phép ẩn dụ cho sức phòng thủ áp đảo. Đó là lý do tại sao họ phát triển Fragarach để càng gần với dự đoán đó càng tốt—mặc dù cuối cùng họ chỉ tự làm rối ren những ưu tiên của họ. Nếu họ có thể kiểm soát những dao động vectơ một cách hoàn hảo—nếu họ không bỏ qua bất kì nguyên tử nào—họ có thể tạo ra một automaton không thể bị hư hại. Làm hại Shin khó khăn lắm mà, đúng không?』
Thật vậy. Shin thậm chí còn chịu đựng được đòn kết hợp nhiệt độ cao của Cherubim nhiều hơn một lần.
『Nhưng ngay cả Shin đó cũng phải bị thương trước Setsugetsuka hoặc Gram.』
Cũng dễ hiểu thôi khi đó là một Luster Cannon dập tắt chính cả vật chất. Nhưng hắn cũng có thể bị hư hại khi ma lực của hắn bị áp đảo bởi một loạt các đòn tấn công mạnh mẽ.
『Thế còn automaton mặt trăng,Yaya thì sao?』
『Yaya cũng sẽ chỉ đi xa bằng lượng ma lực cô ấy có. Mọi thứ sẽ kết thúc nếu cô ấy cũng bị trúng một đòn Luster Cannon, và thực sự, ngay cả với lưỡi kiếm rực lửa của Cherubim—』
『Nhưng, cậu sẽ không biết được điều gì sẽ xảy ra từ bây giờ đâu. Những con búp bê của Karyuusai không ngừng phát triển.』
… Đó là sự thật. Yaya có một sức mạnh tiềm ẩn nào đó bên trong mình. Đã nhiều lần, chiếc sừng ở trên trán Yaya—một sự kết hợp của ma lực đã biểu hiện trong thân thể cô.
Sức mạnh đó là ẩn số với Raishin, cứ luôn phát triển ngày qua ngày bên trong Yaya.
『Nhưng... Còn trái tim cổ thì sao?』
Alice tiếp tục nói như thể đang độc thoại với chính mình.
『Cho dù cơ thể cô ấy có mạnh mẽ đến đâu, trái tim cô ấy có thể sẽ bị tổn thương nếu cậu không cần cô ấy nữa. Một machine doll không thể bị tổn thương—liệu dự đoán đó có bao gồm trái tim?』
『Sao tự nhiên cô nói mấy điều này vậy—này! Cô đi đâu vậy!?』
Alice rời khỏi băng ghế sau khi chậm rãi đứng dậy.
『Để phục hồi cho Shin, tất nhiên. Sẽ thật lãng phí nếu mất anh ta. Đó là thứ duy nhất tôi còn lại... Giờ đây mọi chuyện đã thành ra thế này.』
Đây là cách duy nhất mà cô có thể bày tỏ cảm xúc của mình, và là cách duy nhất mà cô gái đó biết cách xử lý mọi chuyện.
Cảm thấy khó chịu bởi sự lúng túng của cô, Raishin nặng nề thở dài.
Sau khi tiến hành hủy bỏ hiệu ứng của Yaegasumi, Raishin cố tình cất giọng, để tất cả mọi người đều nghe thấy.
『Cô không muốn Shin bị giết đúng không?』
『—』
『Cô đe dọa tôi, khiến tôi chiến đấu với Loki, khiến Charl trở nên bất lực và lấy Yaya và Frey khỏi tôi, tất cả để cứu Shin, phải không?』
『……』
『Đó là bởi vì Shin sẽ bị giết vì là kẻ phản bội mà cô thậm chí đi ngược với ý định của hiệu trưởng và cố gắng một thân một mình chặn cả nước Đức—tôi có sai không?』
Alice không trả lời.
Sự im lặng đó đã cho thấy ý định thực sự của cô theo một cách còn nhiều hơn bất kì hành động hùng hồn nào.
Raishin khó chịu la lên ngay kề tai Alice, sau khi nắm lấy vai cô bằng cả hai tay mình.
『Vậy vì lý do quái gì mà cô không nói với tôi để tôi giúp cô ngay từ đầu đi!?』
Alice vặn môi mỉa mai.
『Điều gì sẽ thay đổi nếu tôi làm vậy?』
『Nếu cô nói với tôi—tôi đã có thể mượn sức mạnh của những người này ngay từ đầu.』
Raishin hướng hàm của mình ra phía sau, sau khi đi đến bên cạnh Alice.
Màu sắc trên khuôn mặt Alice thay đổi sau khi nhìn thấy những người phía sau Raishin.
Một Charl bé nhỏ cưỡi trên Sigmund.
Loki mang theo automaton, Cherubim, bên mình. Frey cùng với Rabi và Yaya.
Mỗi người trong đó đều được Yaya đi trinh sát mang về, hệt như ý định của Raishin.
Alice đứng hình trong giây lát, đảo ánh mắt đi sau một lúc, ngạc nhiên.
Charl bay trên Sigmund đến mũi Alice, nói trong một tông giọng lạnh lùng.
『Vậy cô lại một lần nữa là thủ phạm đằng sau tất cả những chuyện này.』
Charl phẫn nộ tuyên bố, khoanh tay lại.
『Tôi đã biết là có cái gì đó kì lạ. Tên ngốc thấp kém này không thể nào có chuyện đính hôn với một công chúa vĩ đại như Olga được ngay cả khi trời đất có đảo lộn!』
『Đừng mang thiên nhiên vào đây nhé! Dù tôi có một hay hai vị hôn thê thì cũng không có gì kì lạ hết!』
『Hai thì lạ nhé! Cái đồ không chung thủy!』
『Đừng chỉ chú ý mỗi chi tiết đó chứ! Đó chỉ là một cách hùng biện thôi!』
『Ngươi thực sự là vua của những kẻ ngốc vô phương cứu chữa. Vị thần ngu ngốc tuyệt đối của không gian và thời gian. Mặc dù ngươi đang làm rất tốt ở Bữa tiệc đêm, ngươi lại một lần nữa thò cổ vào những chuyện nguy hiểm!』
『Tôi bị ép dính vào mà... Cô đã biết chuyện gì đã xảy ra chưa vậy?』
『Kimberly-sen—không, ta nghe mọi người đồn ngoài kia thôi.』
Hiểu rồi. Kimberly đã nói cho cô ấy biết tình hình.
Ngay cả khi cô không thể trực tiếp giúp họ—ít nhất cô ấy có thể lan truyền mấy kiểu tin đồn về nó.
『Với cương vị là một học sinh danh dự như ta đây, ta không còn lựa chọn nào khác ngoài cho ngươi sự giúp đỡ của ta. Hãy biết ơn đi!』
Alice ngắt lời cuộc trò chuyện của họ không chút suy nghĩ, chết lặng trước tình hình trước mắt mình.
『Cô đã quên những gì tôi làm với cô rồi hả? Những gì tôi đã làm với chị em cô?』
『Tôi nhớ. Thành thật mà nói, tôi muốn trả thù với một phát Luster Cannon ngay bây giờ.』
『Vậy... Tại sao cô lại không làm vậy?』
『Cô phải có một automaton bên mình bảo vệ trước khi cô chuẩn bị bị giết trước đã.』
Alice không nói nên lời. Charl tiếp tục nói sau khi nhanh chóng trở nên xấu hổ.
『… Đ-Đây chỉ là ý thích của tôi thôi! Cứ ở đó để bản thân được cứu như một kẻ thua cuộc như cô đi. Với lại, không phải tôi sẽ không thể xóa bỏ lời nguyền nếu tôi không giúp cô sao? Tôi có cả tấn điều muốn hỏi cô? Những điều về cha tôi? Về mẹ tôi?』
『Charl. Cách nói chuyện của cô rất bất thường đó.』
『T-T-Trật tự, Sigmund! Tôi sẽ đổi gà thành sữa nóng cho bữa trưa của ông!』
『… Còn Kentei-kun ? Tại sao cậu lại đến đây?』
Lần này là một câu hỏi dành cho Loki.
Đôi mắt đỏ khiến Alice cảm thấy một cơn khát máu của Loki phản chiếu khuôn mặt của cô.
『Có đúng là Rose Adamant đó đã đến đây?』
Hoa hồng không bao giờ rụng. Mã đăng ký của Rosenberg trong Bữa tiệc đêm.
Raishin gật đầu thay vì Alice.
『Ta đã tự mình thấy nó. Thủ lĩnh của những gã đó chắc chắn là Rosenberg.』
『Vậy thì ta có lý do để chiến đấu. Chuyện này không liên quan gì đến cô.』
『… Cậu sẽ giúp Raishin không? Không phải hai người đã đối đầu nhau sao?』
『Hmph, tôi chả nghiêm túc quan tâm mấy lời khiêu khích vô lý đó của cô đâu.』
Loki mỉm cười như đang chế giễu cô.
Raishin giải thích cho Alice, người đã trở nên im lặng.
『Nếu cô đang nói về đêm qua, Loki không thực sự cố ý chiến đấu với tôi.』
Rõ ràng những lời đó đã khiến không chỉ Alice ngạc nhiên, mà cả Yaya và Frey.
Mọi người đều tập trung ánh mắt mình vào Loki, Loki khó chịu giải thích.
『Một số kẻ kì lạ đã xâm nhập vào học viện—』
Loki chỉ vào Rabi bên cạnh Frey.
『Bọn Garm đã cảm nhận được mùi hương của chúng. Nhưng vì lí do nào đó, lính canh đã phớt lờ họ—đó là lý do tại sao tôi có thể thấy việc Olga tiếp xúc với tôi là một phần của sự xúi giục của họ. Nếu tôi giả vờ hành động như Olga muốn, tôi có thể điều sự chú ý của họ khỏi tôi.』
『Cậu đã khiến bọn tôi hạ thấp cảnh giác với cậu, chuyển hướng bọn tôi sau khi chú ý xem xét tới hoàn cảnh sao...?』
Raishin mỉm cười nhạt.
『Đến cuối cùng thì, cả hai chúng tôi đều là những kẻ thực dụng. Không có lý do gì để bọn tôi đấu đá nếu chúng tôi có thể đến với Magnus một cách dễ dàng. Tôi vẫn còn giá trị với hắn. Không có lý do gì để loại bỏ tôi cả.』
『… Vậy là cả hai đều được gắn kết bởi sự tin tưởng sâu sắc với nhau. Hai cậu đúng là thân nhau thật đấy.』
『『Méo có chuyện đó!』』
Đó là một câu trả lời đồng thanh đến đáng ngưỡng mộ. Charl nhanh chóng đỏ mặt, bắt đầu thở một cách kì lạ vì một lý do nào đó.
『Và, chị gái của Kentei-kun nữa?』
Frey gật đầu một cách mệt mỏi. Đôi mắt cô tràn ngập quyết tâm và tinh thần chiến đấu. Cô ấy trông không giống con người nhút nhát cũ của mình, khi cô ấy tuyên bố ý định tham gia với tư cách là một puppeteer.
『Thật khó tin... vậy là tất cả các cậu đều là đồ ngốc. Cố gắng giúp đỡ... một kẻ từng là kẻ thù.』
Raishin đã không bỏ qua cái cách mà Alice nhanh chóng lau khóe mắt mình khi cô ấy nói theo cách phù phiếm đó.
Tương tự vậy, một cảm xúc ấm áp tràn ngập trong lồng ngực Raishin.
Những người bạn mà cuối cùng cậu sẽ phải chiến đấu một ngày nào đó—Raishin đã nghĩ họ lúc này trông không thể nào đáng tin cậy hơn được nữa, từ tận đáy lòng mình.
『Vậy chúng ta đi thôi—』
『Không.』
Giọng nói lạnh lùng xâm nhập vào nơi này, đã ném một xô nước lạnh vào sự nhiệt tình của Raishin.
Một người phụ nữ quyến rũ xuất hiện từ lùm cây sâu thẳm, mang theo mùi hương cây chi tử.
Người phụ nữ với Irori và Komurasaki theo sau—
『Shouko-san...!』
Nghệ nhân rối đầy giá trị và là niềm tự hào của Nhật Bản, Karyuusai Shouko. Komurasaki đang lúng túng buộc mình nở một nụ cười bên cạnh. Rõ ràng cuộc trinh sát của cô rốt cuộc đã đến chỗ Shouko.
Shouko đang nhìn Raishin với một cái nhìn nghiêm khắc, thứ khiến cậu nhớ đến núi Phú Sĩ vào giữa mùa đông.
『Không phải ta đã nói với nhóc trước đây rồi sao? Nhóc định bóp cò mở ra một cuộc chiến tranh thế giới à?』
『… Không hẳn. Hoàn cảnh lúc này khác so với trước đây. Đức và học viện lần này là đồng minh. Nga không thể tự mình làm bất kì điều gì liều lĩnh được.』
『Đúng vậy, học viện đang tham gia vào kế hoạch của Đức—nhóc không hiểu ý nghĩa của việc đó sao?』
『… Ý chị là gì?』
『Second Last sẽ bị loại bỏ nếu nhóc đi. Nếu nhóc sống sót, nhóc sẽ mất hết hồ sơ học tập của mình.』
Những lời thốt ra từ miệng cô tựa như một lưỡi dao. Thứ như một đòn tấn công bất ngờ đâm vào lồng ngực Raishin.
Mọi người có mặt đều ngạc nhiên. Loki và Charl, thậm chí cả Irori.
『Tại sao nhóc lại giẫm lên cái vùng đất của nước ngoài ngay từ đầu? Nếu nhóc muốn giúp cô gái đó, chúng ta có thể cấp cho cô gái đó tị nạn. Nhóc nên biết phân biệt khi nào nên từ bỏ một automaton.』
Shouko nói một cách trách móc.
Tuy nhiên, đâu đó trong giọng nói của cô—lời cô nghe đâu đó có phần bỏ cuộc.
Và đúng như cô đã mong đợi, Raishin thậm chí còn chả thèm do dự.
『Họ có quyền muốn lấy lại Shin, chuyện đó em không có gì để phàn nàn. Vấn đề là đám người đó không chỉ muốn lấy lại hắn ta, mà còn lên kế hoạch giết hắn ta.』
『Và tại sao điều đó lại quan trọng?』
『Này, Alice. Shin ghét, tôi phải không?』
Một câu hỏi vô lý. Alice có vẻ bối rối, nhưng vẫn gật đầu đáp lại.
『Hắn ta bảo là hắn ta muốn chặt xác cậu ra.』
『Cũng chính tên Shin đó đã nói "làm ơn" với tôi.』
Raishin ngẩng mặt lên đắc thắng, nhìn thẳng vào Shouko trước mặt cậu.
『Hắn ta đã bảo em làm ơn hãybảo vệ cô chủ của hắn. Hắn ta đã bảo em bảo vệ chủ nhân của hắn, hoàn toàn coi thường mạng sống của chính hắn—em thích những con người như vậy.』
Mắt họ chạm nhau. Ánh mắt mạnh mẽ của Shouko và cái nhìn thẳng của Raishin.
Khuôn mặt cứng nhắc nghiêm trọng của Shouko đột nhiên thả lỏng.
『… Và giờ nhóc thậm chí đã học được cách sử dụng những từ ngữ gây sốc.』
Shouko nói với một giọng rất trầm. Cô phớt lờ sự bối rối của Raishin khi cô tiếp tục lời mình.
『Ta sẵn đã biết rõ rồi nhưng, thật sự tất cả những gì ta nói đều vô dụng với tên nhóc nổi loạn này.』
『Dù sao thì người ta cũng nói rằng không có thuốc chữa cho những tên ngốc mà.』
『Cậu rất tự phụ, nhóc con. Nhóc nghĩ giờ nhóc đã thành Chúa rồi hả? Nhóc có tin là nếu nhóc muốn gì, miễn là nhóc trả bằng máu của mình, nhóc có thể loại bỏ bất kỳ sự khó khăn nào mà nhóc đối mặt không?』
『Điều đó không đúng. Nó chỉ là...』
『Nhóc nghĩ vậy. Nhưng—sự kiêu ngạo đó chắc chắn cũng đã thay đổi số phận của nhiều người.』
Shouko đưa ánh mắt về phía Charl, Frey, Loki và Yaya lần lượt.
Họ đón nhận những lời đó như thế nào?
Mọi người đều làm một khuôn mặt nghiêm túc khi họ nhìn lại Shouko với đôi mắt kiên quyết.
Lại đưa ánh mắt về phía Raishin một lần nữa, Shouko đề cập một điều cuối cùng như thể đang đưa ra lời cảnh báo cuối cùng cho cậu.
『Chúng tôi sẽ không biết học viện sẽ làm gì. Hãy thật sự cẩn thận.』
『Bọn em sẽ xoay xở được bằng cách nào đó. Em—Không, sẽ không ai có thể đánh bại bọn em một cách dễ dàng được nữa.』
『Đó là thứ mà ta đang nói khi bảo nhóc tự phụ đấy. Nhưng ta đoán... nó không nhất thiết là kiêu ngạo.』
Shouko mỉm cười nhạt. Raishin gật đầu đáp lại.
『Sẽ ổn thôi. Thêm nữa, chị sẽ không phải lo lắng về chiến tranh thế giới hay hồ sơ học tập bị xóa đâu. Chúng em có một chiến lược gia vặn vẹo về phe, người thích lừa dối người khác hơn cả việc thưởng thức ba bữa một ngày.』
Raishin chạm vào vai Alice sau khi quay lại với cô.
『Cô sẽ làm được bằng cách nào đó thôi, đúng không? Dự đoán bất kể điều gì hiệu trưởng sẽ làm, dồn những tên đó vào chân tường và, trên việc đưa Shin trở lại, khiến nước Đức im lặng—Cô có thể nghĩ ra một phương pháp lý tưởng như vậy.』
Alice rũ mắt xuống đất mà không kiểm soát được cảm xúc, cắn môi và run rẩy.
Cô sau đó ngẩng mặt lên, thể hiện nụ cười mỉa mai, thường ngày của mình.
『Đó là một câu hỏi ngu ngốc, Raishin. Cậu nghĩ tôi là ai chứ?』
『Nhưng chúng ta sẽ làm thế nào? Có cách nào tránh được một cuộc chiến tranh thế giới không?』
『Có. Chúng ta sẽ tận dụng cò nổ của nó.』
Alice nhìn về phía trung tâm học viện, về phía khu nhà mà các cơ sở chính được đặt.
Có một cấu trúc hình chữ nhật khổng lồ giống như một bia mộ được dựng lên ở nơi đó.
Chìa khóa để lật lại tình thế tuyệt vọng này nằm bên trong—
Kiếm đế, tức Sword Emperor á