『Cô có muốn làm ngay bây giờ không? Dù rằng cá nhân tôi không khuyến khích nó lắm.』
Mặc cho đã nhận lời cảnh báo đó, Raishin và Charl đã nhanh chóng quyết định gỡ bỏ lời nguyền.
Vị trí là gian phòng dưới lòng đất, ngay trước khi chiến dịch cứu Shin bắt đầu.
Alice chuẩn bị một chiếc bàn thay cho bàn cầu nguyện, sau khi vẽ một vòng tròn ma thuật trên sàn nhà. Raishin được hướng dẫn đứng trước Charl bé nhỏ, người đang ở trên bàn.
Thu hút sự chú ý của Frey, Loki, Yaya và Sigmund, Alice bắt đầu giải thích quy trình chuẩn bị được thực hiện.
『Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu gỡ bỏ lời nguyền nhưng—Raishin, cậu có yêu Charl không?』
『Giò thì cô đang nói cái quái gì vậy!?』
Con ngươi của Yaya đã co lại nhanh chóng. Charl và Frey cũng nhìn Raishin với vẻ mặt nghiêm túc. Thông thường, cậu sẽ né tránh câu trả lời, nhưng nếu đó là một câu hỏi liên quan đến việc hủy bỏ lời nguyền, cậu sẽ không thể làm thế lần này.
『Nếu chúng ta đang nói về việc yêu hay là ghét... Ừm, tôi yêu cổ.』
『Vậy, chỉ cần gom đống cảm xúc đó khi cậu nói những điều sau.』
『Chờ đã, đừng nói với tôi lệnh hủy là ...!?』
『Chính xác. Lệnh hủy là "Anh yêu em".』
『Cô! Tại sao cô lại chọn nó mà không phải cái gì khác!?』
『Việc hủy bỏ lời nguyền sẽ được kích hoạt với ba điều. Thứ nhất, nhìn nhau với khoảng cách không quá mười centimet. Thứ hai, phát âm thật rõ ràng. Cuối cùng, là tuyên bố không được có dấu vết của dối trá.』
『… Dối trá?』
『Nghĩa là cậu cần phải rất chân thành khi cậu nói. Để chắc chắn—đúng vậy, chỉ cần nhớ một điều tốt về Charlotte là được. Nếu cậu thất bại, Charlotte sẽ không bao giờ trở lại hình dạng ban đầu của mình nữa.』
『Đừng đùa chứ! Làm sao một thứ nguy hiểm như vậy—』
『Cậu có làm? Hay không làm?』
Charl nhìn xuống với vẻ chán nản. Cô ấy có lẽ đang lo lắng. Không ai có thể trách cô được.
Raishin cuối cùng đã đưa ra quyết định của mình.
『Tôi không có lựa chọn nào khác!』
Cậu sau đó đã miễn cưỡng trả lời.
Đôi mắt Frey và Yaya đau đớn. Raishin đã bỏ cuộc khi cậu vội vàng di chuyển mặt mình về phía Charl.
Đôi mắt đẫm nước của Charl. Vẻ mặt bất lực của cô quyến rũ một cách kỳ lạ. Raishin bắt đầu nói trong khi đỏ mặt.
『Charl. Cô là, à thì... một cô gái rất thô lỗ.』
Charl té ngửa ra sau.
『Cô thiếu trung thực, và cô bắn bất cứ ai vì bất kì lí do gì, mà không thèm nghe những gì họ nói.』
『Này là sao!? Ngươi muốn đánh nhau hả!?』
『Tuy vậy, vì cô biết quy tắc của nghĩa vụ cao quý, cô cũng là một người rất tốt bụng với người khác và automaton của họ. Đó là lí do tại sao... tôi thực sự rất yêu phần đó của cô.』
Đột nhiên, một âm thanh như kính vỡ phát ra khi lời nguyền bị phá bỏ.
『Ngươi làm được rồi! Ta đã có thể trở lại hình dạng bình thường của t—』
Charl cứng họng giữa chừng.
Cô ấy hoàn toàn khỏa thân, và khuôn mặt của Raishin chỉ cách tầm 4 inch so với rốn của cô ấy.
『Lu... Luster Cannon!』
『Quan sát thấy Charlotte trong khoảnh khắc đó thật tuyệt.』
Alice cười một cách vui vẻ.
Tầng năm tòa nhà y, khu bệnh viện của cánh điều trị. Alice đang ngồi bên giường, trò chuyện thân thiện với một nữ sinh trẻ nhập viện.
『T-Rex... Vậy cô gái đó thực sự là một trinh nữ.』
Cô gái tóc vàng mật ong xinh đẹp mỉm cười quyến rũ đó là Olga Seraphin. Không phải Alice biến hình, mà là đại diện học sinh thật.
Alice điều chỉnh tư thế của mình trên ghế và chỉ ánh mắt nghiêm túc về phía Olga.
『Để tôi cảm ơn cô, Olga. Chúng tôi có thể phanh phui sự sự tồn tại ẩn giấu cho gia đình hoàng gia nhờ có sự hỗ trợ nhanh chóng của cô... rằng xác của Cedric đang ở trong học viện này.』
Trong khi Raishin và Loki đang thu hút sự chú ý như một vai trò đánh lạc hướng, lực lượng chính—Frey và Charl, đã xâm nhập tủ khóa để lấy xác chết từ bên trong.
『Cô không cần phải cảm ơn tôi, cả hai chúng ta đều có chung mục tiêu.』
… Dù vậy, cô thật quyết liệt làm sao. Sẽ không lạ gì nếu hiệu trưởng bị trục xuất.
Đức bị đổ lỗi cho việc giết Cedric—nhưng vì thi thể được tìm thấy trong học viện, Đức sẽ được giải bỏ trước những cáo buộc đó. Anh và Đức đã nhanh chóng hòa giải, tạm thời tránh được cuộc chiến tranh thế giới.
『Cha tôi rất xảo quyệt và đầy toan tính. Ông ấy sẽ không bị trục xuất cho một sai lầm như vậy đâu.』
『Có vẻ vậy, nếu chúng ta nhìn vào những kết quả này. Bào chữa ràng đó là hành động của một kẻ ác ý chống lại học viện, ông ta không những bằng cách nào đó thuyết phục được gia đình hoàng gia, mà còn được tự do sau tất cả những gì cô đã làm.』
『Tất cả chúng ta đều được đối xử như những người đã giúp phơi bày ra bí mật này dưới lệnh của cha tôi. Đủ để được trao tặng huy chương thay vì bị giết. Ngoài ra—cha tôi có lẽ cũng muốn công khai điều này.』
『Công khai? Tại sao?』
『Vẫn còn quá sớm cho một cuộc chiến tranh thế giới—vẫn chưa phải là thời điểm chín muồi cho cha tôi. Tuy nhiên, nếu ông ấy tự mình phơi bày tất cả, nó cũng giống như thừa nhận rằng ông ấy có liên quan. Cần có ai đó... ai đó giống như chúng ta thay ông phơi bày sự thật.』
『Nếu vậy, thì thậm chí có thể nói rằng tất cả các cậu đều đã bị lừa làm những gì ông ấy muốn sao... Và giờ cô đề cập đến nó, thực sự không rõ là liệu vụ việc này có phải là ý định sau cùng của học viện hay không. Bao trùm mọi người trong màn khói—một phương pháp thực sự đặc biệt của ông già xảo quyệt đó.』
Sau khi mỉm cười khó chịu, Olga nhìn vào chiếc đồng hồ trên tường.
『—Hm. Đã đến lúc đó rồi sao? Cô có thể đẩy ghế cho tôi được không, Alice?』
『Cô ra ngoài có sao không?』
『Tôi sẽ trở lại vào tuần sau. Tôi sẽ không bao giờ biết được điều gì sẽ xảy ra tiếp nếu tôi tiếp tục để cô thay thế tôi.』
『Không phải tôi đã xóa bỏ hôn ước cho cô rồi sao?』
『Và đó là lý do tại sao tôi mém bị tước quyền thừa kế. Phương pháp của cô cực đoan quá.』
Alice nắm lấy tay Olga đang mỉm cười, khi cô giúp cô ngồi vào xe lăn. Hai cô gái sau đó đã rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi đi xuống tầng một bằng thang máy cơ khí, ra ngoài hành lang,
『Chào buổi sáng, đại diện học sinh. Tôi đến đón cô.』
Một nam sinh hấp dẫn đã gọi Olga một cách hùng hồn.
Một chàng trai trẻ với làn da trắng và mái tóc vàng, được bao phủ bởi một bầu không khí lịch thiệp. Một học sinh cao lớn khác đứng sau lưng cậu ta—một nam sinh với mái tóc vàng xỉn màu và biểu cảm nghiêm khắc trên khuôn mặt được bao quanh bởi một bầu không khí thù địch.
Anh em nhà Zekaros. Cả hai đều là những người có sức ảnh hưởng, thành viên của Rounds. Tình cờ thay, cậu trai trẻ lịch thiệp là em và người khó nắm bắt kia là anh.
『Xin lỗi Alice. Tới đây là được rồi.』
『Tôi sẽ thay thế cô từ đây, Miss Bernstain.』
Em trai Zekaros đã gọi Alice bằng một cái tên hoài niệm khi cậu mỉm cười ngây thơ.
Tình hình không đáng để cảm thấy tệ, nhưng Alice cũng chẳng thấy vui gì. Cô im lặng nhìn Olga, trong khi hai anh em rời đi cùng cô.
Mười phút sau, Olga đang ở trong phòng họp của khán phòng chính.
Có một chiếc bàn tròn lớn trong phòng, và những cá nhân nổi tiếng ngồi ở mỗi chỗ xung quanh nó.
『Cảm ơn sự hiện diện của các bạn. Vậy chúng ta sẽ bắt đầu Hội Nghị Bàn Tròn nhé—các Rounds.』
Olga di chuyển ánh mắt xuyên thấu của mình về phía những người có mặt.
Magnus đang ngồi đối diện Olga. Chỉ có Hotaru đi cùng hắn.
Bên cạnh hắn là <Empress>, Sonechka. Có thể nói rằng cô ấy mặc một bộ đồng phục của học viện, song nó là một cái đặc trưng, bất kể người ta có nhìn thế nào. Cô ấy mặc một chiếc váy dài phồng như một chiếc crinoline, trong khi áo vest của cô ấy giống như một chiếc áo nịt ngực. Khu vực xung quanh ngực áo của cô ấy cũng hở rộng—cô ấy trông giống như một người phụ nữ của thế kỷ XX hơn là một học viên.
Nhưng nếu có ai có thể thu hút sự chú ý hơn, thì đó sẽ là thiếu nữ ở phía đối diện Sonechka. Một Yamato Nadeshiko với một chiếc hakama, cùng với hai người đàn ông phía sau cô. Ngoại hình của cô chằng có dấu vết nào của đồng phục; phần duy nhất mang hơi hướng phương tây là ruy băng và ủng.
Tuy nhiên, cá nhân tai tiếng nhất là một nam sinh với một cuốn tạp chí trên đầu và hai chân gác lên bàn. Người duy nhất ở đây không có tí phép tắc nào.
Ngoài những người đó, còn có một học viên chuyển tiếp từ Ấn Độ, anh em nhà Zekaros, một người phụ nữ mang một thanh kiếm đen, và một cô gái trẻ tầm độ mười tuổi về ngoại hình.
Người cuối cùng là thần đồng và là niềm tự hào của nước Anh, trưởng ban điều hành, Cedric Grandville—Trong tất cả mọi người, chỉ Magnus và Olga biết cậu ta không phải là người thật.
Bỏ qua Charl và Loki không được gọi, tất cả Rounds đều đã ở trong căn phòng đó.
『Lý do tôi kêu gọi cuộc họp này không gì khác chính là—về vấn đề liên quan đến Second Last và Kentei. Như tất cả các bạn đều đã biết, họ tiếp tục thăng tiến bất bại—tôi chắc chắn không ai có thể ngăn chặn họ nữa.』
Em trai Zekaros đã bắt đầu đưa ra các bộ tài liệu. Các giấy tờ chứa các hướng dẫn cho kế hoạch được đề xuất.
Mọi người có mặt tại đây đều bắt đầu đọc trong im lặng. Olga tiếp tục nói, sau khi bình tĩnh kiểm tra từng người trong số họ xem có bất kỳ thay đổi nào trong biểu cảm.
『Bỏ qua các học viên, những lời phàn nàn cũng đến từ bên ngoài học viện. Đó thực sự là một tình huống khó chịu đối với ban điều hành nhưng—đáng buồn thay, không có quy định nào bị phá vỡ trong bản thân Bữa tiệc đêm. Đó là lý do tại sao, hợp lực vì một nguyên nhân phổ biến và sử dụng các phương pháp công bằng cho đến cùng, tôi muốn can thi—』
『—Cô rời đi sao, Sonechka?』
『Hãy tha thứ cho tôi. Tôi không có ý định tham gia vào cái âm mưu này.』
Mặc cho cách cư xử tao nhã của mình, đôi mắt của cô cháy như một ngọn lửa. Cô có vẻ cảm thấy bị xúc phạm. Empress đã quay lưng để rời khỏi phòng hội học sinh. Gót chân cô vang vọng khắp căn phòng.
Em trai Zekaros buộc nở một nụ cười trên môi.
『Wào. Chưa gì đã mất một người rồi.』
『Cô ấy chỉ nói không có ý định tham gia vào "âm mưu" này. Chúng ta không thể chắc cô ấy sẽ chấp nhận nó như thế nào. Có lẽ, một cách ngoài mong đợi, cô ấy có thể sẽ tự mình chủ động—Magnus?』
Olga nhìn về phía trước. Người đàn ông đeo mặt nạ kim loại đã âm thầm đứng dậy.
『Cậu cũng rút sao?』
『Tôi hiểu đề xuất của cô. Thật không may, tôi không hứng thú.』
Magnus rút đi cùng Hotaru. Olga nhìn những người có mặt một lần nữa.
『Những ai phản đối ý tưởng này, xin vui lòng nói lên. Cô nghĩ sao, Công chúa Izanagi?』
Olga hỏi Yamato Nadeshiko một câu hỏi. Cô gái đã nhanh chóng và dữ dội trừng mắt nhìn Olga nhưng—
Sau khi đột nhiên mất bình tĩnh, cô ấy nhìn xuống như một bông hoa tàn lụi.
『… Có chuyện gì vậy? Cô trông hơi nhợt nhạt... Hm, cô đang khóc hả?』
Ánh mắt của mọi người có mặt đều tập trung vào cô gái. Như Olga nói, khuôn mặt của Yamato Nadeshiko đầy nước mắt.
Cô gái nhanh chóng bắt đầu khóc nức nở. Cô ấy không ở trong tình trạng có thể đáp lời.
Một trong hai người hầu của cô, một người đàn ông khỏe mạnh, đứng dậy và cúi đầu thay cho cô chủ của mình.
『Xin lỗi, đại diện học sinh. Cô chủ tôi hiện tại... ừmm, cô ấy đang trong cái tình trạng gọi là trái tim tan vỡ.』
『Trái tim tan vỡ—cổ bị ai đó từ chối hả?』
Rõ ràng việc đề cập đến những từ đó là một đòn chí mạng đối với cô gái. yamato nadeshiki đó chạy khỏi phòng, che khuôn mặt đẫm nước mắt của mình với đôi tay cô.
『Quý cô!? Ờmmmm... Xin hãy kiềm chế bản thân! Chờ đã, tôi nói cô!』
『Như cô có thể thấy, chúng tôi phải rời đi bây giờ ~』
Gã người hầu khác, một người đàn ông cao lớn, nói những lời đó trong khi mỉm cười lịch sự. Theo một cách khó hiểu nào đó, sau một lúc ba người đã vội vã rời đi.
『Hm... Mà, cũng không quan trọng. Người tiếp theo sẽ nói gì đây?』
Olga chuyển sự chú ý của mình sang người thô lỗ nhất, ít tinh thần nhất trong phòng.
Cậu trai đã chậm chạp bỏ tờ tạp chí ra khỏi đầu, để lộ một khuôn mặt cuốn hút ngoài mong đợi. Sự thờ ơ không lành mạnh của cậu tỏa ra một bầu không khí kỳ lạ.
Cậu ta thở dài sau khi nhìn Olga một chút.
『Sao cũng được. Nếu cô định nói tiếp về cái vừa rồi, thì để tôi về đi. Tôi muốn ngủ.』
Cậu trai rời khỏi đó sau khi ngáp một cái. Cậu út nhà Zekaros bắt đầu cười.
『Thật ơ thờ!』
『Tất nhiên. Rốt cuộc thì, cậu ta là <Last One> mà.』
『Cậu ta bước vào Rounds thay vì Felix, phải không?』
『Điểm số của cậu ta là tệ nhất trong học viện. Những tờ bài thi giai đoạn của cậu ta tất cả đều bị bỏ trống, và cậu ta chưa bao giờ nộp bất kỳ báo cáo nào. Lý do duy nhất tại sao một người như vậy vẫn chưa bị đuổi khỏi đây chỉ là vì—』
『Cậu ta sở hữu một vài tài năng xuất sắc, tôi tự hỏi?』
『Đúng vậy. Người ta nói rằng nếu cậu ta chiến đấu nghiêm túc, Cậu ta sẽ ở mức độ xuất chúng bằng <Marshall> . Mặc dù cậu ta chưa bao giờ thực sự cho chúng ta thấy khía cạnh nghiêm túc của mình.』
『Hể... Nghe có vẻ thú vị.』
『Còn ai khác muốn rời đi không? Hãy nhớ rằng các bạn không có nghĩa vụ về bất cứ điều gì.』
Olga đặt câu hỏi liệu có ai khác muốn rút lui không. Tuy nhiên, không còn ai khác đứng dậy.
『Trong trường hợp đó, chúng ta hãy tiến hành thực hiện kế hoạch này với những người ở đây. Các Rounds ở đây sẽ tự nguyện bị giáng cấp và theo thứ tự, đứng trên sân khấu của Bữa tiệc đêm. Tất cả các bạn được tự do giúp đỡ hoặc loại bỏ những người tham gia khác. Tuy nhiên, cho đến khi tất cả mọi người ở đây có mặt đầy đủ trên sân đấu—việc đánh nhau bị nghiêm cấm trong khoảng thời gian bảy đến tám đêm đó.』
『Điều này chỉ áp dụng giữa chúng ta, phải không?』
Cedric giơ tay lên để xác nhận sự nghi ngờ của mình. Olga trả lời bằng cái gật đầu tích cực.
『Nếu Raishin, Loki hoặc Frey tấn công bất kỳ ai trong số các bạn trong giai đoạn này, bạn có thể vui lòng đáp lễ.』
『Đã hiểu. Chúng ta nên gọi dự án này là gì?』
『Đúng nhỉ... chúng ta đang nói về việc Rounds liên minh với các Gauntlets khác, tạo thành nhóm. Một tranh chấp giữa các mảnh ghép, phục kích, lập kế hoạch, giữa nhiều những thứ khác—do đó.』
Olga gật đầu hài lòng, đã đạt được sự đồng thuận nội bộ.
『<Cuộc Chiến Bàn Tròn> thì sao?』
Olga nhìn xung quanh. Mọi người có mặt đều vỗ tay xuống bàn. Một dấu hiệu của sự đồng ý.
『Tốt. Vậy ngay tại đây, từ giờ phút này, hãy bắt đầu cuộc chiến. Tiến hành với sự thận trọng, các quý ông.』
Olga mạnh dạn tuyên bố những lời đó, khi một con rồng nhỏ màu đỏ mỉm cười, nằm trên đùi cô ấy.
Một Raishin chán nản đang nghỉ ngơi trên tầng một của tòa nhà khoa y, bên trong căn phòng y tế mọi khi.
『Thứ này thực sự khiến ta muốn nôn mửa.』
『……』
『Kinh quá. Ta muốn ói.』
『……』
『Ta nên vắt hết máu ra luôn cho rồi, để ta có thể thanh lọc mạch máu ta.』
『Vậy làm mẹ đi! Đừng có phàn nàn với ta nữa!』
Cuối cùng cũng mất hết sự bình tĩnh, Raishin đứng dậy.
Loki ở giường bên cạnh đã không ngừng phàn nàn được một lúc rồi.
『Ngươi phàn nàn cái gì sau khi ta đã rộng lượng chia sẽ máu của ta cho ngươi hả!?』
『Tên châu Á đói khát lòng biết ơn khốn khổ. Ngươi chỉ trả lại cho ta những gì ta đã cho ngươi mượn lúc trước.』
『Vậy thì đừng nói nó kinh tởm, nếu ban đầu nó là máu của ngươi!』
『Cầm mồm. Ngươi lẽ ra phải có đủ lịch sự để trả lại những gì người khác cho ngươi mượn chính xác như khi người ta đưa cho ngươi. Đừng có trộn tạp chất vô đó.』
『Ta tách máu cả hai ra kiểu quái gì!? Trên thực tế, đừng coi nó như đồ mất chất!』
Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, khi mà Loki và Raishin vẫn đang chí chóe nhau.
『Thật sôi nổi làm sao, Raishin. Tôi có thể nghe thấy cậu từ ngoài hành lang luôn đó.』
Alice bước vào với một nụ cười trên môi. Loki và Raishin đã đồng thời im lặng.
『Ồ? Có vẻ tôi không được chào đón ở đây nhỉ. Tôi có đang cản đường hai người cãi yêu không?』
『Đừng có chế ra mấy hiểu lầm xoắn xuýt như thế!』
Raishin và Loki đồng thanh đáp lại một cách thân thiện. Alice bắt đầu cười.
『Nếu cậu đã khỏe mạnh như vậy rồi thì đi với tôi một chút. Shin đã chuẩn bị cho chúng ta chút trà.』
Raishin đang không ở trong tình trạng tốt nhất do lượng máu được rút từ người cậu. Cậu cũng sẽ cảm thấy tồi tệ khi rời đi mà không có sự cho phép của Yaya hay Cruel. Tuy nhiên, bất cứ điều gì cũng tốt hơn ở lại đấu đá với Loki.
Được Alice hướng dẫn, Raishin bước vào khu vườn của tòa nhà khoa y.
Một chiếc bàn trắng đã được chuẩn bị ở đó, và Shin đang chờ đợi họ với một bữa trà chiều.
『Mời ngồi, Mister Akabane.』
Shin đã kéo ghế cho Raishin. Raishin quyết định ngồi xuống nhưng không quên cảnh giác.
Trong vài phút, Alice và Raishin đã thưởng thức trà trong yên lặng.
Cả hai đều bình tĩnh nhìn vào những cái cây hơi đổi màu.
Sau một lúc, một sự nghi ngờ chiếm lấy Raishin. Cậu do dự trong một chốc, nhưng quyết định nói.
『Này, lần đó cô đã nói về những vết thương trong tim và những thứ đó...』
『—Về một Machine Doll?』
『Cô đang nói về bản thân mình, chứ không phải Yaya, đúng không?』
『—』
『Cô được cấy ghép một mạch ma thuật và hiệu trưởng đang tìm kiếm một machine doll—bên cạnh đó, cô cũng nói gì đó như cô nghĩ cô có thể là mục tiêu thực sự của cha cô. Nói cách khác... Cô có phải là Machine Doll của học viện không?』
『… Đó chỉ là một giả định, một điều ích kĩ mà tôi tự nghĩ ra.』
Alice mỉm cười buồn bã, đặt tách trà lên trên bàn.
『Cậu thấy đấy, Raishin. Tôi không được sinh ra với một cơ thể khỏe mạnh.』
Alice vuốt ve cánh tay trái của mình. Thoạt nhìn thì có vẻ không có gì lạ, nhưng đó là một cánh tay máy móc.
『Phẫu thuật cơ học là cần thiết để cứu mạng tôi. Cha đã kiểm soát học viện khi tôi hai tuổi, một cách mạnh mẽ bắt đầu phát triển một Machine Doll. Bất kể cô con gái nào cũng sẽ mong đợi điều đó từ cha mình. Rằng nếu mọi thứ ông làm là để có thể biến con gái mình thành một con người bình thường.』
『Vậy, lý do tại sao cô thực hiện tất cả các mệnh lệnh của cha cô...』
『Tôi nghĩ mình có nghĩa vụ phải làm, cộng với việc tôi cảm thấy mình đang giúp đỡ ông ấy nếu ông thực sự làm tất cả những điều đó vì tôi.』
『… Mọi thứ giữa hai người bây giờ thế nào?』
『Không có gì thay đổi. Không một chút.』
Vị trí của cô ấy. Thái độ của ông ta—Không gì cả.
『Và cũng rất có thể đây là lần cuối tôi có thể thưởng thức trà với cậu theo cách này.』
Đột nhiên, giọng nói của Alice khô héo.
Cô ấy đã nói gì đó về nó. Cái gì đó về cuộc đời cô—
Raishin đã làm một khuôn mặt nghiêm túc chăng? Alice phì cười.
『Cậu đang làm bộ mặt gì vậy. Tôi đang nói tới việc tôi sẽ phải trốn như thế nào cho đến khi mọi thứ lắng xuống. Trong thời gian đó, có thể cậu sẽ làm điều gì đó điên rồ một lần nữa và chết, vậy nên chúng ta sẽ không thể thưởng thức trà được nữa, đúng chưa?』
『… Vậy là cô lo lắng cho tôi.』
Tuy nhiên, Raishin không thể cảm thấy bình tĩnh hơn. Alice tới cuối cùng là một chuyên gia trong việc đánh lừa người khác.
Đôi mắt của Alice trở nên nghiêm túc hơn bình thường, khi cô đột ngột nhìn chằm chằm vào Raishin.
『Này, Raishin. Cậu thực sự không thể là của tôi sao?』
『… Tôi từ chối.』
『Vậy thì, như tôi đã nói với cậu trước đây... Cậu sẽ không biến tôi thành của cậu sao?』
『Tôi cũng từ chối điều đó.』
『… Tôi hiểu rồi. Thật đáng tiếc.』
『Cô là của cô và không phải bất kì ai khác.』
『—』
『Khi cô hiểu được điều đó—khi cô có thể chấp nhận bản thân mình là ngang hàng với tôi, thì tôi sẽ chấp nhận cô.』
Alice rất ngạc nhiên và nhìn Raishin.
Sau khi hơi đỏ mặt, Alice nhìn Raishin từ một bên, lúng túng.
『Tôi có thể coi nó... như một lời cầu hôn từ cậu không?』
『Không! Đừng bóp méo nó theo hướng đó! Bất kể cô có nhìn nhận nó như thế nào, ý tôi vẫn là chấp nhận cô như một người bạn!』
『Cậu thấy đấy, cách người nhận giải mã từ ngữ quan trọng hơn nhiều so với ý định của người gửi. Ngay cả nếu đó không phải ý định của cậu, nếu lời nói của cậu làm tổn thương ai đó, họ cảm thấy bị xúc phạm—và vì tôi coi đây như một lời cầu hôn, giờ đây cậu chỉ phải chịu trách nhiệm cho lời nói của mình.』
Trước khi cô nói xong, Alice đã ngồi lên đùi Raishin.
Mùi hương từ tóc cô, nhiệt độ, và trọng lượng cơ thể cô nhanh chóng gây nguy hiểm cho phán đoán của Raishin.
May mắn thay—hay nói thế nào nhỉ—Raishin thậm chí còn không có cơ hội để mắc một sai lầm nào.
Một cơn ớn lạnh lan rộng khắp cơ thể cậu. Sau khi ngượng ngùng quay đi, một Rakshasa đang mỉm cười... Yaya đang tỏa ra một luồng khí đen sau lưng cậu.
『Alice-san... xin vui lòng tránh xa Raishin... trong khi Yaya vẫn còn cười...』
『Bình tĩnh lại Yaya! Ừ thì có lẽ cô đang cười đó, nhưng nhìn cô vẫn rợn quá!』
『Anh giữ im lặng đi Raishin! Con hồ ly đó đặc biệt nguy hiểm! Đủ để lừa anh hẹn hò với cô ta!』
『Ồ, đừng nói là tôi đã lừa cậu ấy chứ. Raishin thực sự muốn kết hôn với tôi mà.』
『Đừng có xạo Alice! Mắc gì cô lại phải làm phức tạp mọi thứ lên vậy!?』
『Tôi đâu có nói dối. Nhìn này.』
Alice chạm vào chiếc bông tai bên phải của cô bằng ngón tay, truyền ma lực mình vào. Trong khoảnh khắc đó—
『Cậu có dám làm tình với tôi không?』
『Tôi sẽ không để cô ngủ đêm nào hết.』
Giọng nói của Alice và Raishin vang vọng trong bản ghi âm.
Một sự im lặng bao trùm nơi ấy, như thể thời gian đã ngừng lại.
Một lúc sau, Alice là người đầu tiên lên tiếng.
『Cậu có đang quên rằng tôi là một chuyên gia không? Tôi luôn mang theo ma cụ ghi âm bên mình.』
『Raishin... anh có thực sự nói điều đó không?』
Đôi mắt đen xì nhìn chằm chằm vào Raishin. Một giọt mồ hôi lạnh bắt đầu chảy trên trán cậu.
『Em sẽ không nổi giận đâu, vậy nên hãy nói cho em biết sự thật... Em sẽ không bóp cổ anh trong khi siết và đập gãy xương anh, hay tát bay hộp sọ anh đâu...』
『Cô thực sự muốn làm điều đó hả!』
『Raishin là đồ ngốc! Uwaaaah!』
Yaya nhảy vào cậu. Raishin đã xoay xở trốn thoát trong đường tơ kẽ tóc, sau khi đẩy Alice sang một bên.
Một trò rượt đuổi bắt đã đầu bên trong khu vườn. Alice nhìn Yaya và Raishin với một nụ cười.
Shin làm một khuôn mặt gắt gỏng khi hắn rót đầy tách trà của cô chủ mình.
『Cô đang có tâm trạng tốt sao, cô chủ.』
『Đúng vậy, một tâm trạng tốt.』
『Thật tốt khi biết điều đó. Mặt khác, ruột của tôi đang sôi lên sùng sục.』
『Sự ghen tuông của một người đàn ông thật đáng trách. Nhưng—ta tha thứ cho ngươi hôm nay.』
『Tôi có thể coi đó như sẽ không sao nếu tôi cho biến mất luôn Mister Akabane không?』
『Khoan! Ngươi đang nói cái thứ nguy hiểm gì vậy!?』
Giọng của một cô gái cất lên từ một bên.
Charl đang đứng khoanh tay khi Sigmund nghỉ ngơi trên mũ của cô ấy.
『Đừng đi loanh quanh nói mấy thứ giống Yaya! Ngươi sẽ chỉ làm tăng thêm nguy hiểm không cần thiết!』
『Quản gia nhà Rutherford rất xuất sắc, nhưng cũng nguy hiểm không kém bất cứ thứ gì.』
『Đừng có thách thức!』
『Đừng làm phiền cô ấy, Shin. Charlotte chỉ đang lo lắng cho Raishin thôi.』
『Cá—K-Không—!』
『Tôi có sai không?』
Charl không trả lời. Cô ấy đỏ đến tận mang tai.
Vẫn mang vẻ khó chịu, Charl đã ngồi vào chiếc ghế của Raishin.
『Shin. Ngươi có thể phục vụ ta một ít trà không?』
『Đã hiểu.』
Shin đã khéo léo phục vụ thêm trà khi hắn đưa cho Sigmund một chiếc bánh mì kẹp thịt gà.
Trong một lúc, Charl chỉ uống trà trong im lặng.
Alice sau đó đã nhìn cách Charl liên tục đá mắt về phía cô. Mỉm cười cay đắng, cô quyết dành sự chú ý cho cô.
『Có chuyện gì sao? Cô có điều gì muốn nói với tôi, phải không?』
『… Đó là về ngày hôm trước, lệnh hủy bỏ lời nguyền. Tại sao... ừm... Tại sao cô lại nghĩ ra một câu kỳ lạ như thế!』
『Tôi định chọn một câu mà Raishin sẽ không lỡ nói ra, một hành động, mà cậu ấy sẽ không tự nguyện thực hiện.』
『Cá—cô thực sự có một tính cách tệ hại nhỉ!?』
『Tôi biết chứ. Nhưng, điều đó áp dụng cho cả hai ta, đúng không?』
『Guh... Cô định giết tôi bằng lời nguyền đó hả, sau khi chọn một câu hiếm như thế?』
『Tôi biết rằng Raishin sẽ phá bỏ lời nguyền. Hoặc có lẽ tôi nên nói... rằng tôi tin cậu ấy sẽ làm.』
Charl im lặng, có lẽ đã hiểu được ý nghĩa trong lời Alice.
Alice biết rằng Raishin sẽ phá hủy lời nguyền đó. Rằng Charl sẽ trở lại kích thước bình thường của mình. Và, Raishin sẽ nói ra câu chú đó...
『Đó là lý do tại sao, đó là biểu hiện cho thiện chí của tôi theo cách riêng của tôi. Tôi rất vui vì cô thích nó, công chúa.』
『T-T-Thích nó!? K-K-Không hề nhé!! Một điều như vậy—』
Sau khi phủ nhận nó bằng tất cả sức lực của mình, Charl ngước lên nhìn Alice một cách bực bội.
『… Tôi nghĩ cũng không có ích gì khi phủ nhận. Cô vẫn sẽ nhìn thấu mọi thứ.』
『Đúng vậy. Dù sao thì tôi cũng thông minh hơn cô gấp ba lần mà.』
『Gugugu...!』
『Mà, mọi người ở học viện ai cũng đều biết cô yêu cậu ấy điên cuồng rồi.』
『Cô nói dối... đúng không? Cô nói vậy chỉ vì cô thích tra tấn tôi thôi, đúng không!?』
『Hm, nó có thể là gì đây, tôi tự hỏi?』
『Nói tôi biết sự thật!』
Alice cười trong khi né tránh Charl, người đang cố gắng nắm lấy cánh tay cô.
Đối với người khác, nó sẽ giống như họ chỉ đang chơi đùa thôi. Raishin đã để ý đến khung cảnh đó trong khi bị truy đuổi. Yaya cuối cùng đã nhảy được lên người cậu—
『Họ trông rất thân thiện. Tôi tự hỏi không biết họ đang nói gì với nhau?』
『Ai biết được... nhưng, cảm biến của Yaya đang chớp. Cơn khát máu đen tối từ cơ thể em... vô tình...!』
『Đừng lan truyền nó ra. Giữ nó sâu bên trong cô đi.』
Yaya mỉm cười rạng rỡ sau khi rời khỏi lưng Raishin.
『Em rất vui cho Alice-san.』
『Ừm.』
Cả Shin nữa.
Người quản gia nhiều thiếu sót vẫn tiếp tục phục vụ trà trong vô cảm và vô tư thoạt nhìn trông có vẻ buồn chán nhưng—Raishin hiểu hắn cảm thấy tự hào như thế nào về thành tựu trong nhiệm vụ của hắn.
Raishin không có cách nào biết được chuyện gì đã xảy ra giữa Alice và hiệu trưởng, hay điều gì sẽ xảy ra từ bây giờ.
Nhưng ít nhất, vào khoảnh khắc này, cô ấy có vẻ đã có đủ tự do để mỉm cười.
Điều đó thật tốt. Không nghi ngờ gì.
Tuy nhiên, cuộc chiến của Raishin vẫn chưa kết thúc.
Chỉ còn tầm hơn một tháng cho đến khi chiến đấu với Magnus một lần nữa.
Cho đến lúc đó—cậu phải có được nó. Sức mạnh đủ để vượt qua hắn ta.
Và vì vậy cả tối ngày hôm nay, bức màn của Bữa tiệc đêm đã được vén lên một lần nữa—
