Hồi 1
Thanh kiếm dài bọc lửa bay tự do trên không và ập đến, chuẩn bị bổ xuống đầu Yaya.
Chuyển động của nó rất nhanh. Bên cạnh đó, nó tốt hơn trước rất nhiều.
Yaya tiếp tục né những nhát chém trong gang tấc hết đòn này đến đòn khác. Trong quá khứ, Cherubim đã xuyên thủng〈Sức mạnh〉và cắt được cơ thể của Yaya. Cô ấy không đủ khả năng để lãnh một cú trực tiếp.
Toàn khán đài im bặt. Nhiều học sinh đã nhận thức được về cảnh tượng khủng khiếp đó vào ngày đầu tiên của Bữa tiệc đêm. Mọi người đều nín thở, quan sát diễn biến của trận chiến một cách chăm chú.
Khi họ nhận ra, Yaya đã bị đẩy đến rìa sân đấu.
Khoảnh khắc cô lo lắng cho tấm lưng của mình, Cherubim tăng tốc còn nhanh hơn. Nó quay, nghiền nát đỉnh đầu Yaya—ngay trước khi điều đó xảy ra, *đá*, một âm thanh được tạo ra, và quỹ đạo của thanh kiếm dài trượt.
Raishin đã đá thanh kiếm từ bên cạnh. Khán giả không thể tin được. Làm điều gì đó như đá bay một thanh kiếm ở tốc độ cao một cách chính xác không phải là một kỹ năng tầm thường.
Cherubim bị đá bay kia trở lại dạng người trong không trung, hai tay cầm kiếm.
『Hừm, 1 đánh 2 là một vấn đề. Vậy thì—Thế này thì sao?』
Loki vận ma lực. Đáp lại sự gia tăng, Đôi cánh Cherubim mở ra.
Đôi cánh cũng đóng vai trò như một hộp đựng dao găm. Mười hai lưỡi dao nhỏ hình gai nhô ra khỏi đôi cánh cùng một lúc, được nhả ra trong không trung.
(Trông không ổn chút nào...)
Mồ hôi lạnh chảy xuống cằm Raishin. Những con dao găm có thể nhắm đến các mục tiêu khác nhau cùng một lúc. Nếu cả Raishin và Yaya đều bị nhắm đến—sẽ thật nguy hiểm để giải quyết bí ẩn.
『Loki! Dừng lại!』
Đột nhiên, họ nghe thấy ai đó hét lên.
Đó là Frey. Frey bám vào lưng Rabi và nhảy lên sân đấu.
『Dừng lại, Loki! Tại sao em lại làm chuyện này? Không phải em là bạn với...!?』
『Đừng nói nhảm. Bọn tôi là kẻ thù.』
『Nhưng—』
『Đến đây, Cherubim!』
Cậu phớt lờ Frey và đưa ra mệnh lệnh. Cherubim trở lại dạng kiếm dài và rơi vào tay Loki.
Khoảnh khắc bàn tay chạm vào nó, ma lực lan tỏa xuyên suốt lưỡi kiếm, và sức mạnh tăng vọt như tên lửa.
Sau một khắc, cậu ta bước vào tầm của Yaya với một tốc độ khủng khiếp.
Thanh kiếm khổng lồ tạo ra một tiếng động. Đồng thời, mười hai con dao găm sà xuống họ như những con chim săn mồi. Raishin và Yaya né, tránh và đánh tung chúng với đôi tay được sử dụng như một thanh kiếm.
Loki không hề bỏ lỡ cơ hội.
Vung thanh kiếm dài, cậu ta nhắm vào cả Raishin và Yaya, chém xuống họ với cảm giác như một thanh kiếm chém chéo từ vai. Họ chỉ vừa vặn né được nó, thanh kiếm vung xuống sân đấu, tạo ra một vệt nứt dài 1 mét. Thật là một sức mạnh đáng sợ. Không phải nó có thể so sánh với cả cú vung của Griselda sao?
Do đó, một cuộc chiến tay đôi khốc liệt bắt đầu. Cả hai phe đụng độ và tách ra và va chạm với nhau càng nhiều hơn trước. Nếu một bên trốn thoát lên trời, bên kia sẽ tức tốc đuổi theo. Đòn tấn công của họ không trúng trực tiếp. Với sự chính xác trong việc đánh và né, chỉ có các vết xước là tăng lên.
Đó là một trận chiến ngoài-chiều-không-gian-này, đến mức Bữa tiệc đêm cho đến lúc này trông cứ như một màn trình diễn mở màn.
Không chỉ vậy, cuộc chiến giữa hai bên là nguy hiểm.
Một con dao găm lướt qua gáy của Raishin và cú đá của Yaya sượt qua giữa trán Loki.
Cả hai bên đều có phong cách dốc toàn lực ở tiền tuyến, nên nếu chỉ một sai lầm bị phạm phải thôi, một pháp sư sẽ mất mạng!
Sau đó, chỉ có thời gian là trôi qua khi không thể chiến thắng đối phương.
Raishin và Loki đã hụt hơi. Trong khi nhỏ giọt mồ hôi, ma lực của họ không hề yếu đi.
Loki cười khiêu khích trong khi lau mồ hôi rơi.
『Đây không phải là những gì ngươi có, đúng chứ? Đi và cho ta thấy sức mạnh mà ngươi có đi, tên khốn.』
『Ngươi đang nói cái gì vậy?』
Raishin giả vờ không biết. Loki chỉ vào cánh tay bên phải của Raishin—được quấn quanh bằng một miếng vải,
『Ngươi tự làm bị thương cánh tay thuận của mình và không được gì ngoài chấn thương? Ta cóc tin.』
『… Ngươi tâng bốc ta hơi quá rồi.』
『Ai tâng bốc ngươi!? Tên ngốc tự luyến!』
『Ngươi vừa mới tâng bốc ta mà, đúng không!? Ngươi rõ ràng vừa đánh giá ta mà, đúng không!?』
Raishin đặt tay lên tấm vải trên cánh tay phải của mình—nở một nụ cười to và rời tay khỏi nó.
『Đây chưa phải nơi để sử dụng.』
『… Nếu vậy, biến mất trong khi giấu nó đi.』
Đôi mắt đỏ của Loki tỏa sáng. Raishin gia tăng số ma lực còn lại gửi đến Yaya.
Yaya nhận thức rõ ý định của Raishin và nhảy lên bằng tất cả sức lực của cô ấy.
—Đến bên ngoài khu vực, đến chỗ khán giả.
Khoảnh khắc sau sự bất ngờ của khán giả, Raishin cũng nhảy lùi lại. Cậu đột nhiên làm một cú lộn nhào và đáp xuống chỗ khán giả. Các nhân vật trong khu vực bỏ chạy trong hoảng loạn.
『… Hmm.』
Khi nhận thấy Raishin đã trốn thoát, Loki đã xuống khỏi sân đấu, trông chán nản.
Hơn một tiếng đã trôi qua kể từ khi trận chiến bắt đầu. Với việc Raishin đã rút khỏi sân, sự kiện tối nay kết thúc với một kết quả hòa.
Trận chiến đã kết thúc. Khán giả, vẫn còn phấn khích, bắt đầu chuẩn bị ra về.
Yaya, người bên cạnh Raishin, thở phào nhẹ nhõm.
『Cô có mệt không, Yaya?』
- Em ổn. Nhưng Loki-san....
『Đừng lo lắng. Cứ để cho tôi.』
Cậu cười và gánh vác nó. Yaya làm một khuôn mặt nghiêm túc, song vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Raishin nhìn vào một góc của chiến trường.
Ở đó, Frey đang đứng đờ. Bờ lưng của cô trông nhỏ bé một cách thiếu tin cậy.
Chính cô là người buồn khi Raishin và Loki nghiêm túc chiến đấu lẫn nhau.
Raishin lo lắng cho Frey, nhưng có một vấn đề cấp bách đang chờ cậu.
『Tôi lo cho Char. Chúng ta quay lại thôi.』
Raishin đưa Yaya đi cùng và vội vã rời khỏi đấu trường.
Hồi 2
Văn phòng của Kimberley không có người giám sát.
Cậu có thể vào bên trong qua cánh cửa mở, nhưng—Kimberley không có đó.
『Gì chứ? Chẳng có ai ở đây. Cổ đi ăn tối rồi à?』
『Nhưng Charlotte-san không ở đây...?』
Yaya, trông có vẻ lo lắng, lo lắng nhìn quanh phòng.
Raishin cũng mơ hồ nhìn vào căn phòng và nhận ra nó.
Có một đĩa súp sâu trên bàn của Kimberley.
『Này là gì... sữa?』
Sữa đổ đến vành. Có cái gì đó đang trôi nổi trên đó. Đó là—
- Raishin! Đây là Charlotte-san!
『Này, không phải cô ấy gần chết đuối rồi sao!?』
Cậu chọc cô liên tục bằng ngón tay của mình và khiến cô nhìn lên. Đó quả thật là Char. Cô ấy mềm nhũn.
『Này! Char! Tỉnh lại đi!』
Cậu đưa đầu ngón tay đến gần khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Cô ấy không—thở!
『Cô đã làm cái quái gì vậy!? Tốt hơn hết chúng ta nên nhanh chóng hô hấp nhân tạo cho cô ấy... Không, chúng ta không thể!』
『Yaya sẽ ép tim cho cô ấy!』
『Đúng, vì cả hai đều là phụ nữ, nên cô có thể chạm—』
『Nên là, nếu em có lỡ mắc sai lầm và sử dụng quá nhiều lực thì chúng ta có thể gọi đó là tai nạn ha.』
『Ngưng! Cuối cùng thì vẫn không thể mà!』
『Ở đây ồn ào quá, có chuyện gì vậy?』
『Sigmund!』
Một Sigmund khô rang đi vào qua cánh cửa sổ đang mở.
Có vẻ như ông ấy đang đứng canh gác bên ngoài.
Sigmund ngay lập tức nắm bắt được tình hình,
『Tôi sẽ làm. Chớ lo, tôi là người cho Char tắm lần đầu mà.』
Ông khéo léo kéo Char lên bằng chân trước và hàm và cho cô ấy nằm xuống, ngửa mặt lên. Ông áp mặt vào bụng cô trong một giây. Ông ấy đã cho đủ thời gian và nhấn mạnh.
Đột nhiên, Char phun sữa ra.
Cô nghẹn và ho. Cô tiếp tục thở mà không cần đến hô hấp nhân tạo. Tim cô dường như đang hoạt động. Bỏ qua việc ép tim chính là câu trả lời.
Raishin, cảm thấy nhẹ nhõm, đưa mặt mình lại gần Char.
『Cô làm tôi lo đó. Cô đang làm gì vậy?』
『Rai... Shin...?』
Char ngước lên nhìn Raishin với đôi mắt đẫm nước và nhận ra mình đang hoàn toàn khỏa thân.
『Lu... Luster Cannon!』
Luồng ma lực không ổn định bay vào cơ thể Sigmund. Ngay cả khi nó không ổn định, cô ấy vẫn là một〈Rounds〉. Ma thuật đã được kích hoạt đúng cách và một ánh sáng chói lóa phát ra từ miệng Sigmund. Năm phút sau, Raishin đang đối phó với đống giá sách đổ nát với khuôn mặt chán nản và cau có.
Tóc cậu xoăn tít và vết bỏng rất đau. Raishin, Yaya và Henri, những người đã chạy đến, đang dọn dẹp.
『Ờ-ờm... như tôi đã nói, tôi xin lỗi!』
Char đứng trên bàn, mặt cô đỏ bừng và nâng giọng nói mong manh.
『Tôi có thể nhỏ nhưng tôi cũng muốn tắm!』
『Nhưng sao lại sữa!? Cái kiểu tắm gì mà lại để ngạt thở với sữa đặc!?』
Uuh, cô ấy không thể trả lời. Yaya dường như nhận thấy điều gì đó và đột nhiên dừng tay lại.
『Đừng nói là—đây là cái mà Charlotte-san nói đến vào ngày hôm nọ...!?』
- Không được nói! Cô mà nói, tình bạn của chúng ta sẽ chấm dứt!
『Hmm. Có phải cô đang nói đến cái truyền thuyết gì mà trong đó nếu chúng ta tắm bằng sữa, ngực của chúng ta sẽ gia tăng kích thước?』
- I-i-im đi, Sigmund! Tôi sẽ biến món gà cho bữa trưa của ông thành tổ ong!
Raishin trượt chân với một động tác trượt và nhắm hờ mắt.
『… Đây là lần đầu tiên tôi nghe về cái "gia tăng kích thước" đấy. Nhưng da của cô đúng là đã trở nên đẹp hơn, cô có nghĩ vậy không?』
『Tôi hiểu rồi, tôi hiểu tình hình rồi.』
Nghe thấy một giọng nói lạnh băng, tất cả mọi người cứng đờ.
Một Kimberley nhợt nhạt đứng dựa cửa.
- Nói cách khác, Charlotte. Trong khi tôi, người cực kỳ bận rộn, hủy bỏ lớp học và tốt bụng đi tìm giải pháp, em lại nửa đùa nửa thật đi tắm với sửa vì thật hay ho khi đã trở nên nhỏ bé, và cuối cùng, đây là những gì em làm với văn phòng của tôi?
Kimberley tức giận cũng là điều dễ hiểu. Giá sách là bị cháy xém bởi nhiệt và sách và vật liệu ma thuật nằm rải rác khắp nơi. Điều an ủi duy nhất là chúng chưa bị cháy hết.
『… Em xin lỗi.』
Charlotte khiến cho cơ thể vốn đã nhỏ bé của mình trở nên nhỏ hơn nữa. Cứ đà này cô sẽ biến mất luôn mất.
Raishin, cảm thấy hơi tệ cho cô, cúi đầu mình bảo vệ Char.
『Tôi cũng xin lỗi. Xin hãy tha thứ cho chúng tôi, Sensei.』
『Đừng nói như thể đó là vấn đề của người khác. Ngươi cũng chịu một nửa trách nhiệm.』
『Gì chứ!? Không phải tôi là nạn nhân hả!?』
『Thôi quên đi. Tôi sẽ để đó và coi như cậu nợ tôi thêm một ân huệ.』
『Hả!? Tôi nợ cô bao nhiêu rồi!?』
『Bao gồm cả vấn đề này của Charlotte trong số đó.』
Kimberley nhặt những cuốn sách bị cháy có bìa,
『Tôi muốn lật kệ từ trong ra ngoài và kiểm tra xem có mất gì không. Bây giờ thì ra ngoài với Charlotte đi, tên rắc rối. Không bao giờ rời mắt khỏi em ấy nữa.』
『H-hiểu rồi...』
Char nhỏ bé, nhưng cũng vì điều đó, cô ấy bị giam cầm. Sẽ là một vấn đề lớn nếu cô ấy bị mắc kẹt trong một cuốn sách dày. Mặt khác, làm điều gì đó như để cô ấy một mình là một vấn đề.
Raishin ngoan ngoãn nâng Char lên, bao bọc cô bằng cả hai tay và đi về phía khu vực nghỉ ngơi trước cầu thang.
『Ông ở lại đây, Sigmund. Chúng ta phải nói chuyện.』
Bị Kimberley chặn lại, Sigmund trở lại đó.
Tòa nhà học viện vào ban đêm yên tĩnh khủng khiếp. Sự tĩnh lặng này được cảm nhận thậm chí còn nặng nề hơn nhiều đối với hai con người ở một mình trong khu vực nghỉ ngơi. Char đột nhiên trở nên rụt rè và lẩm bẩm chỉ vài lời.
『… Liệu tôi sẽ tiếp tục thế này trong suốt quãng đời còn lại của mình sao?』
『Đừng quá bi quan thế. Kimberley-sensei sẽ làm gì đó thôi.』
『Chúng ta đâu biết được!』
Cô ấy phản bác một cách xúc động. Cô ấy có vẻ khó chịu vì căng thẳng tích tụ.
Raishin đổi hướng và cố gắng nói vài lời an ủi vui vẻ.
『Nhỏ bé cũng có vài điểm tốt mà. Giống như tắm trong sữa vừa rồi ấy.』
『Ta chết đuối một cách dễ dàng! Hơn nữa... một lượng như vậy nguội đi rất nhanh chóng.』
『Cô... cô có thể ăn tất cả những chiếc bánh mà cô muốn, đúng không? Cô yêu đồ ngọt mà phải không?』
『Thìa thô và rất khó nuốt. Và... bất kể tôi có ăn gì, cũng chẳng ngon lành gì cả. Mọi thứ đều có vị khó chịu và nó đau...』
Trở nên nhỏ bé hơn có lẽ chẳng phải điều tốt lành gì.
Raishin nhẹ nhàng chọc vào vai Char và,
『Không sao đâu. Tôi sẽ giúp cô. Tôi chắc chắn sẽ làm.』
『… Ta xin lỗi.』
『Cô đang xin lỗi vì điều gì chứ? Đó đâu phải lỗi của cô.』
Char chậm rãi nhưng đều đặn rơi nước mắt. Chúng quá nhỏ để chảy ra, nhưng cô ấy chắc chắn đang khóc.
『… Đừng khóc. Đồ ngốc.』
『Nó chỉ... Ta chỉ đang kéo chân ngươi lại....』
『Không. Cô đã cứu mạng tôi nhiều lần. Ngay cả tấm bùa hộ mệnh đó đã bảo vệ tôi.』
Raishin nhìn xuống Char và mỉm cười dịu dàng.
『Tôi xin lỗi. Cuối cùng tôi đã phá hủy một thứ quan trọng với cô.』
『… Bà tôi nói. "Bùa cho thấy sức mạnh thực sự của chúng khi chúng được sử dụng hết hoặc bị hỏng".』
Char lau mắt và mỉm cười trong tay Raishin.
『Không sao nếu nó xảy ra thay vì ngươi.』
Cảm xúc ấm áp bay bổng giữa hai người. Ngay lúc đó—
『Xin lỗi vì đã ngắt lời ngay khi bầu không khí trở nên đẹp đẽ,〈Second Last〉. Tại sao cộng sự của cậu lại đang phá hủy, vâng, trong thì hiện tại tiếp diễn, văn phòng của tôi?』
Đột nhiên, giọng nói của Kimberley đến với cậu từ bên kia hành lang.
Ngay bên cạnh cô, Yaya, người đang nhìn trộm, đang nghiền nát cánh cửa.
『B-bầu không khí đẹp đẽ gì chứ!? Nhưng tôi hiểu! Tôi xin lỗi!』
Đêm đó, Char được đặt dưới sự chăm sóc của Kimberley và Raishin trở lại ký túc xá.
Những điều về Char, Loki và Alice.
Tất cả các kiểu suy nghĩ cản trở giấc ngủ của cậu; nó rất khó để cậu chìm vào giấc ngủ.
Nhưng không ngủ được cũng tốt.
Sáng ngày mai, Raishin sẽ gặp lần thức dậy tồi tệ nhất—
Hồi 3
『Ra~i~shi~n~.』
Cảm nhận thấy cái lạnh lẽo giữa đông, Raishin nhảy dựng lên.
Yaya, dựng tóc gáy, đang tiến đến gần. Bây giờ ngay cả một con rồng cũng có thể bị xoắn chết và tiêu diệt.
『Cái gì vậy!? Sao mới sáng sớm mà cô đã mất bình tĩnh rồi vậy hả!?』
Cậu nghe thấy tiếng gầm gừ của những con chó phía sau Yaya.
Khi cậu nhìn thấy chúng, ngạc nhiên, đàn Garm đang tụ tập với số lượng lớn ở lối vào căn phòng. Một cô gái với mái tóc xám ngọc trai được bao quanh bởi những chú chó. Frey đứng yên, nước mắt tụ trong mắt cô.
『Ngay cả Frey... Chuyện gì mà ồn ào vậy?』
『Đây! Frey-san mang theo cái này!』
Yaya đẩy một mảnh giấy vào người cậu. Nó trông có vẻ là một phần bổ sung của tờ báo học sinh. Tiêu đề là—
『Xin chúc mừng ☆ Đến Olga Saladin và lễ đính hôn của cô ấy!』
Cùng với bức ảnh chân dung đẹp đẽ của Olga, chân dung của Raishin cũng đã được xuất bản.
『Người bạn đời của cô ấy là học sinh quốc tế đến từ Nhật Bản, Raishin Akabane...!』
Giọng cậu run rẩy. Và cả cơ thể cậu. Raishin giật lấy tờ báo và vội vã đọc.
Cậu tuyệt vọng cố gắng đọc đống chữ tiếng Anh mà cậu không giỏi. Bài báo ca ngợi Raishin. Nó nói rằng mặc dù kết quả của cậu là thấp nhất khi mới bắt đầu ghi danh, cậu là một tài năng người đã dẫn dắt tranh chấp Cannibal Candy đến lời giải và đã thăng tiến đều đặn trong Bữa tiệc đêm. Tài năng của cậu đã được biết đến rộng rãi với những học viên đã tốt nghiệp—và hơn nữa.
Khung hộp thoại của Olga nói『Anh ấy rất đam mê. Cả ngày lẫn đêm』
『Mấy tên khốn này... Nó là sự pha trộn giữa sự thật và hư cấu...!』
Khi họ nói chuyện trong căng tin ngày hôm qua, Olga đã nói chuyện như thể họ mới gặp nhau lần đầu tiên. Những người có mặt ở đó sẽ ngay lập tức biết rằng không có gì giữa họ.
Ấy vậy mà, bài viết này. Chẳng lẽ Alice đã sử dụng sức ảnh hưởng của mình đối với câu lạc bộ báo chí trước đó? Nếu không, một bài báo đáng ngờ như vậy lẽ ra không nên được xuất bản vào thời điểm như thế này.
Yaya khóc khi cô bám vào eo Raishin.
『Đây là dối trá, phải không? Làm sao mà Raishin có hôn phu được chứ?』
Rõ ràng mà! Raishin nuốt những lời nói dâng đến cổ họng cậu bằng lý trí.
『Nó... là thật. Tôi... đính hôn với... Olga.』
『Không thể nào! Con hồ ly đó đã làm gì anh!?』
『Cô ấy... không có làm gì tôi cả. Tôi thực sự... yêu cô ấy.』
- Nhưng Raishin! Anh thực sự đã làm cô ấy mang thai hả!?
『Ngừng nói mấy cái như "mang thai" đi! Ý tôi là, nó không phải là loại bài viết như vậy, đúng không!?』
『Xin hãy nói cho em biết sự thật!』
『Đó là... ừm... thật!』
Cậu hét lên trong tuyệt vọng. Yaya hóa đá.
Những giọt nước mắt lớn tuôn ra từ đôi mắt Frey. Frey vội vã rời khỏi phòng mà chẳng thèm cố gắng lau những giọt nước mắt tràn ngập. Có vẻ như cô đã nhận một cú sốc bất ngờ.
『A, này, Frey! Chờ một chút—』
Yaya 『một cách chắc chắn』 chặn cánh tay của Raishin, người đang cố gắng đuổi theo Frey.
Đôi mắt của Yaya không chút ánh sáng, chúng tăm tối như một cái giếng cũ bỏ hoang.
『Này... đừng phát điên, được chứ, Yaya...?』
『Ufufu... Raishin là... đồ ngốc... anh ấy thực sự... Fufufu... ♡.』
Yaya đưa tay về phía Raishin và cố gắng bóp cổ cậu—và dừng lại.
Cô ấy khóc nức nở và chạy đi trong khi khóc.
Một phản ứng hiếm gặp. Điều này cũng thật sự rất sốc đối với cô sao?
Cả hai đều hoàn toàn hiểu lầm. Đầu cậu đau khi nghĩ về những gì sắp xảy đến.
『Sáng sớm mà ồn ào quá vậy! Này, Raishin!』
Quản lí ký túc xá đến như một cơn bão với tiếng la hét, nhưng Raishin thì không còn hơi sức để nói lại nữa.
『Xin lỗi. Tôi sẽ cẩn thận...』
『Có chuyện gì xảy ra à? Không phải là tôi quan tâm đâu. Cậu có khách này.』
Khi cậu ngẩng mặt lên, có một người hầu quen thuộc phía đằng sau quản lí ký túc xá.
Đôi mắt nhìn vào Raishin lạnh lùng. Chúng thậm chí còn không cố gắng giấu đi sự thù địch tràn ngập trong đó.
『Mister Akabane . Ojou-sama muốn uống trà với cậu vào chiều nay.』
『… Đúng lúc lắm. Tôi cũng muốn gặp cô Olga.』
- Vậy thì, tôi sẽ đến đón cậu. Dù cậu ở nơi đâu.
Hắn ta lịch sự cảm ơn cậu và rời đi. Quản lí ký túc xá dường như có những nghi ngờ của mình, nhưng anh ta không nói gì.
Ngày hôm đó, Yaya không trở lại, do đó, Raishin tham gia lớp học một mình.
Sau các lớp học buổi chiều, khi cậu đang cảm thấy phẫn nộ trong khán phòng, Shin xuất hiện như hắn ta đã thông báo từ trước.
『Tôi đến đón cậu. Mister Akabane.』
『Đúng như mong đợi từ ngươi. Ngươi theo dõi ta à?』
『Tất nhiên rồi.』
『… Ngươi cũng làm nhiều thứ mà không có ngoại lệ. Nếu đó là mệnh lệnh của cô chủ, ngươi sẽ làm bất kể đó là gì.』
『Nếu đó là một mệnh lệnh của Ojou-sama, thì dễ thôi.』
Hắn dẫn đầu và bắt đầu bước đi. Raishin thở dài và đi theo sau Shin.
Do tác dụng từ ma thuật biến hình của Alice〈Brocken〉, chiều cao của Shin thấp hơn một chút so với Raishin. Tuy vậy, cái không khí đáng sợ không bớt đi tí nào.
『Cơ thể ngươi không sao chứ?』
『Tôi không phải là một〈cá thể hoàn hảo〉, nhưng tôi được tạo ra với nó trong tâm. Hư hỏng ở mức độ đó đã được sửa chữa từ lâu rồi.』
『Ta hiểu. Nghe có vẻ không hay, nhưng đó là một sự nhẹ nhõm.』
『Cảm ơn.』
『… Có một điều ta đã suy nghĩ được một thời gian rồi.』
Shin nghi ngờ đưa ánh mắt mình qua vai.
『Ngươi không cần phải có thái độ đó với ta. Cứ hành động như mọi khi đi.』
『… Ý cậu là gì?』
『Ý ta là dừng những kính ngữ vòng vo đó đi. Đâu có chút tôn trọng nào trong đó đâu, đúng không?』
『Tôi không thể làm vậy. Nếu có một người mà chủ nhân của tôi coi thường, thì khi đó tôi sẽ đối xử với họ ngang bằng với tôi. Nhưng những người mà chủ nhân của tôi xem như bình đẳng không giống với tôi.』
『Cổ... thấy tôi ngang hàng với cổ?』
『Đúng vậy.』
Dối trá. Cô ta nghĩ mình là con mồi hay đồ chơi thì có.
『Nhưng những người hầu của gia đình Saladin đâu hoàn hảo. Như là cố gắng vượt khỏi mối quan hệ chủ-tớ và ưu tiên để được ưu ái bởi một gã đàn ông nhỏ nhen.』
Shin dừng bước—
- Đi chết đi thằng súc vật.
Hắn ta quay người lại và vung nắm đấm.
Đó không phải là một đòn tấn công bằng ma thuật. Tuy nhiên, có một sự khác biệt giữa ngoại hình của hắn và tầm với thực tế. Cậu có ý định né nó một cách bình tĩnh, nhưng áp lực gió đã sượt qua mũi Raishin.
『Ồ, cậu không hài lòng với điều đó sao? Tôi đã cố gắng đối xử bình đẳng với cậu mà.』
『Ngươi rõ ràng coi thường ta! Nếu có thể thì ngươi đã đấm một cú thật mạnh rồi đúng không!?』
Shin cười vui vẻ và cất bước đi tiếp. Raishin đi theo hắn ta trong khi cảm thấy bối rối.
Tên Shin này? Biết đùa sao?
Lúc này—cậu cảm thấy như đã chạm được vào bên trong Shin trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Hồi 4
Shin dẫn cậu đến〈khu vườn lớn〉phía sau căng tin học viện.
Một mê cung cây vườn được xây dựng với vài chiếc đài phun nước ở trung tâm, cỏ và bồn hoa trải rộng. Các học viên đã hoàn thành bài giảng đang trò chuyện ở những nơi yêu thích của họ, nó thật đẹp. Ở trung tâm của khu vườn là một khu vực nghỉ ngơi với mái che nơi Olga—không, Alice đang ngồi và chờ đợi.
『Ồ, cậu đã đến, Raishin.』
『… Sao tôi có thể không đến chứ?』
『Đừng làm bộ mặt như thế. Nhìn xem, mọi người đang nhìn kìa. Cười lên, cười lên.』
Như cô nói, vô số ánh mắt đầy tò mò xuyên thấu họ.
Raishin bóp nghẹt giọng và hét lên trong giận dữ trong khi thể hiện một khuôn mặt cứng đờ và mỉm cười.
『Mục tiêu của cô là gì!? Tại sao cần phải đính hôn!?』
『Tại sao? Không phải vì em thích anh sao?』
Hơi đỏ mặt, cô chọc chọc vào ngực Raishin.
『Cô còn dám làm trò hả...!』
Cậu muốn đấm cô. Nhưng cậu chẳng thể làm được.
『Nào, đến đây đi. Chúng ta cùng dùng trà.』
Một bộ ấm trà đã được chuẩn bị sẵn tại khu vực nghỉ ngơi. Có bất kỳ người hầu nào khác ngoài Shin không? Hơi nóng bay ra từ tách trà nóng mới pha trong ấm trà.
Raishin ngồi xuống một cách thô lỗ và cắn vào chiếc bánh nướng mà không quan tâm chút gì đến cách hành xử.
『Trả lời câu hỏi trước của tôi. Tại sao phải đính hôn? Cô đi xa đến mức khiến câu lạc bộ báo chí viết về nó.』
『Thành thật mà nói, các cuộc thảo luận về hôn nhân liên quan đến Olga xảy ra đột ngột.』
Cô nhấc cốc lên với một cử động tay tao nhã và chậm rãi tận hưởng như thể để trêu chọc cậu.
『Bạn đời của cô ấy là một cậu chàng nổi tiếng. Không phải một câu chuyện tồi cho Olga. Nhưng người bạn đời đó muốn một đám cưới sớm, và Olga sẽ không có lựa chọn nào ngoài bỏ học mà không đợi được tới lúc tốt nghiệp.』
『Tự nguyện bỏ học...? Đây là Học viện Máy móc Hoàng gia danh giá mà, phải không? Chỉ riêng bằng cấp tốt nghiệp đã mang đến uy tín, và ngay từ đầu, Olga có thể trở thành một〈Rounds〉—Một Wiseman, phải không?』
『Bạn đời của cô ấy là một nhân vật có ảnh hưởng và không cần danh hiệu như vậy.』
Sau khi thưởng thức hương thơm của trà đen, cô nhẹ nhàng đặt môi lên tách.
- Và Bữa tiệc đêm không phải là một trò chơi. Tồn tại nguy cơ mất mạng của một người. Olga có khuôn mặt xinh đẹp này, cậu thấy đấy. Dù là cha mẹ hay bạn đời của cô ấy đều không muốn Olga phá hỏng nó.
- Vì vậy, cô đang phá vỡ tranh chấp đính hôn đó với lễ đính hôn này.
『Nếu điều đó xảy ra, Olga sẽ có thể ở lại học viện thêm một thời gian ngắn.』
『Nếu vậy, có rất nhiều gã phù hợp khác! Cớ gì lại là tôi!?』
『Tôi nói rồi mà, phải không? Tôi muốn kết hôn với cậu.』
『Đồ nói dối! Ngay từ đầu—liệu cha mẹ của Olga có chấp nhận một người châu Á giống như tôi không?』
『Chà, nếu cậu là một người châu Á bình thường, cậu sẽ là bị xóa sổ ngay lập tức.』
『Êy! Đừng kéo tôi vô tình huống như vậy chứ!』
『Nhưng không phải trong trường hợp này. Họ có thể hoàn toàn có được một người họ hàng của Akabane và để lại con cháu. Hơn nữa, cậu là người hùng đã cứu đất nước khỏi Edmund.』
『Người hùng... tôi á?』
『Mặt khác, cậu cũng là một nhân vật phản diện chống lại Trung tướng Räikkönen.』
Raishin bối rối. Cô gái này biết mọi thứ....
『Hoàng gia Anh đã để mắt đến cậu. Một tấm huy chương sẽ sớm được trao cho cậu thôi. Nếu điều đó xảy ra, gia đình Olga sẽ không coi thường cậu. Và—』
Alice đột nhiên cười và đặt tách trà xuống.
『Có một lý do khác để chọn cậu. Một tin đồn khiến việc chọn cậu đáng tin hơn.』
『… Tin đồn gì?』
『Tin đồn rằng cậu là một tên hám gái khó chữa và là một tên đồi trụy, dâm đãng. Nếu tôi nói rằng cậu đã làm tôi có thai, mọi người sẽ tin tôi, đúng chứ?』
- Họ sẽ không! Họ sẽ không... không?
『Nếu một tai nạn xảy ra trong kỳ nghỉ hè, tôi sẽ sớm để ý rằng một điều kỳ lạ đã xảy ra.』
- Cô sẽ không! Ý tôi là, sẽ không ai tin điều đó đâu! Họ sẽ không!?
Cậu lo lắng vô cùng. Cậu thiếu căn cứ đến tận cùng.
Nhưng đồng thời, cậu ngửi thấy mùi dối trá.
Những gì Alice nói rất hợp lý—nhưng có cái gì đó không khớp.
Cô ấy đang chấp nhận quá nhiều rủi ro không cần thiết. Cô nguyền Char, thứ mà có thể sẽ phản tác dụng, phá bỏ hình ảnh nghiêm khắc của Olga và vẽ nên một vụ bê bối. Những người có sự nhạy bén có thể nhận ra rằng Olga này là giả.
Shin, vẫn im lặng, rót trà vào tách của Alice. Biểu cảm của hắn cứng và căng thẳng. Hắn ta dường như biết gì đó, nhưng nếu cậu hỏi, hắn sẽ không mở miệng.
Raishin, không cố truy xa, quyết định lay động cô bằng một quan điểm khác.
『Chà, tôi gặp may rồi. Có một điều tôi muốn hỏi cô.』
『Tôi sao? Tốt quá. Cậu có hứng thú với tôi rồi sao?』
『Nó là, umm, về cha của cô—』
『Cậu có ở đây không, tên học trò ngu ngốc?』
Không một lời báo trước, một giọng nói gọi tới cậu, lời nói của cậu đã không thể thốt ra.
Không để cậu nhận ra sự hiện diện của mình dù chỉ một chút, Griselda đứng dậy ngay sau lưng cậu.
『Hmm? Gì vậy? Cậu đang hành động khá đáng ngờ đấy nhỉ?』
- Không có gì cả! Cô cần gì ở tôi?
『Hmm? Có hai—không, ba thứ cần phải làm. Đầu tiên, đó là về chương trình học của cậu.』
Cô lấy ra một mảnh giấy với tâm trạng tốt. Đây là mẫu đơn do Raishin nộp.
『Tôi chấp nhận. Có vẻ như cậu quan tâm đến việc học lớp của tôi, và đó là điều tốt.』
『À... phải rồi.』
『Đây là điều thứ hai. Giờ thì cô ấy lấy ra một phong bì. Niêm phong đã được mở, nhưng nó trông giống như một bức thư.』
『Tôi đang giữ một lá thư gửi cho cậu... Nhưng giải quyết xong vấn đề thứ ba trước khi tôi đưa nó cho cậu nhé. Thực ra, tôi đã tình cơ nghe được một cuộc trò chuyện thú vị ở đây. Cậu—』
Griselda nói với một nụ cười thân thiện trên khuôn mặt.
『Đó là một cuộc trò chuyện ngu ngốc vô căn cứ về việc đính hôn.』
Mạch máu xuất hiện trên trán cô. Cô ấy đầy rẫy sát ý, và những con chim cùng nhau bay đi ngay lập tức.
… Hả? Mình chết rồi ư?
『Cậu... đang làm điều này trong khi đã gián tiếp cầu hôn tôi...』
『Tôi không có! Cái gì trong đầu cô vậy!?』
『Đến cuối cùng, những lời thiếu suy nghĩ như thế với một người phụ nữ bị bỏ rơi... Máu tôi đã sôi sục rất nhiều kể từ cuộc chiến đó...!』
Tay cô với lấy cán kiếm. Kiểm soát tay cô ấy lại, Alice nhanh chóng đứng dậy.
『Xin hãy dừng lại. Nhà Tiên Phong Vĩ Đại The Labyrinth.』
『Đây là vấn đề cô trò! Đừng can thiệp!』
Một giọng nói giận dữ đủ để làm cho không khí rung động. Tuy nhiên, Alice, không sợ hãi, mạnh dạn nói lên ý kiến của mình.
『Chõ mũi vào chuyện tình yêu của học sinh vượt ngoài ranh giới của một giảng viên. Có thể nào—cô cũng yêu Raishin?』
- Cá, k-k-không! T-tôi chỉ đang nói những gì chúng tôi nên làm trong thời gian luyện tập.
『Tình yêu dựa trên bản chất tự nhiên của con người như thể nghiên cứu của các pháp sư vậy. Sự tự do nguyên thủy mà con người có được từ khi sinh ra—Tình yêu không phải là điều quan trọng nhất sao?』
『Nu—』
『Chúng ta nhận thức được tình yêu của nhau và hẹn thề sẽ kết hôn. Ngay cả Nữ hoàng Wiseman cũng không ở vị trí để chỉ ra lỗi sai trong đó. Em nói có sai không?』
『Gu... Guh... Tôi... Nhớ mặt tôi đó, cô gái!』
Trong số tất cả mọi người, một Wiseman lại bỏ chạy, để lại một câu chia tay gai góc như một nhân vật phản diện bé nhỏ.
Shin thư giãn như thể được giải tỏa. Raishin cũng thả lỏng,
『Cô tuyệt thật đó, biết không?』
Cậu thành thật khen ngợi cô. Để khiến Griselda chạy trốn bằng tài hùng biện....
Alice, không tự hào gì về điều đó, nhún vai và gượng gạo mỉm cười.
『Nếu chúng tôi đối đầu với nhau trên chiến trường, tôi hoàn toàn không phải là đối thủ của cô ấy. Tuy nhiên, đây là một học viện yên bình và sức mạnh thể chất không liên quan trong các cuộc thảo luận. Một con rồng khổng lồ rốt cuộc cũng chẳng giỏi gì môn Bi-a.』
Mình hiểu rồi, ấn tượng thật, Alice ngồi xuống ngay bên cạnh Raishin,
『Cậu sa vào lưới tình lần nữa chưa?』
『Từ đầu, tôi không hề có ý định rơi vào đó.』
『Cậu tận hưởng việc tổn thương tôi lắm nhỉ...?』 *Nức nở*.
- Ngưng khóc dùm cái!
『Được, tôi sẽ dừng. Vậy? Tôi hỏi cậu sa vào lưới tình lần nữa chưa, đúng chứ?』
『… Tôi đã sa vào... lưới tình một lần nữa với cô.』
『Em cũng vậy, Raishin.』
Cô bám chặt vào cậu và dựa vào cậu một cách đầy quyến rũ.
Họ nghe thấy tiếng ồn ào của các học viên xung quanh.
『Lại xem kìa, họ trông thân mật lắm.』
『Đừng làm vậy mà, đại diện học sinh.』
『Olga-sama của tôi đã...』
Những tiếng nói ngưỡng mộ. Và sự đố kỵ cùng sát ý lẫn lộn trong đó nữa.
『Vậy, cậu muốn hỏi điều gì?』
Cô dường như đã nhớ lại cuộc trò chuyện lúc vừa nãy. Raishin mở lời lần nữa.
『Ừ. Là về cha của cô.』
『Raishin—Chúng ta sẽ nói về vấn đề đó ở một nơi nhiều người thế này sao?』
Cô ngạc nhiên một cách bất thường. Alice lẩm bẩm「Tôi không có sự lựa chọn, phải không?」—
Cô nhanh chóng liếm cổ Raishin và hôn vào gốc tai cậu.
Cảm giác ngọt ngào lần lượt chạy qua, Raishin suýt nhảy cẫng lên.
『Này! Ở một nơi nhiều người như thế này!』
『Yên lặng nào. Chúng ta yêu nhau, phải không? Ít nhất tôi cũng phải làm nhiêu đây.』
Cô ấy khiến Raishin bất động và chơi đùa với dái tai của cậu.
Trong gần một phút, Alice và Raishin 『tán tỉnh』 nhau.
Alice nhìn xung quanh. Những học sinh lọt vào mắt cô nhanh chóng rời đi.
Chẳng bao lâu sau, chỉ còn Raishin, Alice và Shin ở trong vườn.
『Có vẻ như may mắn là họ đã chú ý đến nhu cầu của chúng ta. Giờ thì, chúng ta nói tiếp nào.』
Raishin rất ngạc nhiên. Cô ấy đã tính toán thay đổi những thứ xung quanh mình—thật đáng sợ.
Khi cậu nhìn vào nơi này với suy nghĩ đó, cậu nhận thấy một 『tính toán』 khác. Nó có mái; Nó ở trong một mê cung—khó có thể đọc cử động môi cô từ xa và thật dễ để dành sự chú ý đến những thứ xung quanh cô. Cô ấy đã chỉ định nơi này với ý định có một cuộc trò chuyện bí mật ngay từ đầu. Cô ấy thậm chí còn đọc được trạng thái tâm trí của Raishin.
Raishin hỏi điều đang đè nặng lên tâm trí cậu trong khi tỏ ra thận trọng hơn.
『Cô nói rằng hiệu trưởng là cha của cô, phải không?』
『Đúng.』
『Nói ngắn gọn, thâm nhập vào quân đội Đức, lấy Henri làm con tin và đe dọa Char đều là gợi ý từ hiệu trưởng.』
『Đúng.』
『… Tại sao hiệu trưởng lại cố gắng bắt Char ám sát ông ta?』
『Tôi từng nói với cậu rồi mà, phải không? Để làm cho mối quan hệ giữa học viện và Vương quốc Anh rạn nứt.』
『Không thể nào... Học viện đang hướng đến sự độc lập... khỏi Vương quốc Anh?』
Không có gì ngạc nhiên khi học viện cố gắng bảo vệ quyền tự chủ của mình. Trong thời đại này, không đời nào có một học viện như thế này sẽ đứng về phía một quốc gia lớn. Nhưng—cho một cuộc đấu tranh cho quyền tự chủ, phương tiện đó quá bẩn thỉu.
Đó cũng là một điều bình thường khi nghi ngờ tham vọng của hiệu trưởng.
『Ông già ranh mãnh đó đang nghĩ cái quái gì vậy?』
『Câu hỏi đó là vô nghĩa. Chỉ có cha tôi mới hiểu được ông ấy đang nghĩ gì.』
『Tại sao hiệu trưởng bắt cô hành động như một gián điệp?』
『… Ý cậu là gì?』
『Vượt qua quân đội Đức và đi qua Granville là một cây cầu vô cùng hiểm trở để đi qua. Tại sao ông ta lại để cô con gái ruột của mình làm vậy? Không phải có nhiều quân cờ mà hiệu trưởng có thể dùng hơn sao?』
Lưỡi của Alice, vốn trơn tru, đột nhiên trở nên cùn.
Nó khác với sự im lặng có chủ ý. Cô ấy trông như đang tìm kiếm câu trả lời.
Shin nhìn chằm chằm vào vị chủ nhân đang im lặng của mình.
Cuối cùng, Alice nhìn đến một nơi nào đó xa xôi và nói trong một giọng điệu không biết xấu hổ.
『Tôi không biết. Tôi chỉ làm những gì cha tôi bảo.』
Chẳng biết vì lí do gì, Raishin đột nhiên tức giận.
『—Tại sao cô không hỏi? Cô đã suýt bị giết bởi tôi và Yaya. Làm sao cô có thể không nói gì khi ông ta bắt cô trải qua những thứ đó?』
『… Bởi vì nó vô dụng.』
『… Vô dụng? Ý cô là ông ta sẽ không trả lời cô ngay cả khi cô hỏi?』
『Không phải vậy. Ông ấy sẽ nói cho tôi biết nếu tôi hỏi. Các nguyên tắc cơ bản của thế giới ma thuật, lý thuyết công thức trật tự thế giới, tầm quan trọng của các hiệp hội và học viện, giới hạn, sự ngoằn ngoèo của các lý thuyết như vậy và hơn nữa.』
Cô chải tóc, trông khó chịu.
『Cha tôi và tôi nói bằng những thứ tiếng khác nhau. Cha tôi ở một chiều không gian mà lời nói của tôi không chạm được tới ông ấy. Tại sao ông lại bắt tôi làm vậy, mà không phải ai khác? Đó là bởi vì tôi xuất sắc. Đến cuối cùng, tôi vẫn là con gái của Edward Rutherford, pháp sư mạnh nhất thế kỉ 19.』
Alice, người nói như vậy, cười với những dấu vết của sự mỉa mai.
『Không có gì lãng phí hơn một cuộc thảo luận không có kết quả. Nếu lựa chọn duy nhất là nuốt nó xuống, những nỗ lực bác bỏ hay tức giận đều sẽ tan biến. Trong khi tôi làm vậy, tôi phải trở nên mạnh mẽ và mạnh mẽ hơn nữa và đi trước một bước so với những người khác. … Tôi hoàn toàn không có đủ thời gian.』
Ý cô ấy là gì?
Khi mà Raishin đang tìm kiếm những lời nên nói tiếp theo, Alice lạnh lùng tách mình ra.
『Đi thôi, Shin. Cả Raishin và ta đều đã thưởng thức đủ trà r—』
『Khoan đã!』
Raishin nắm lấy cánh tay Alice như thể chạy theo cô người yêu chuẩn bị về nhà của mình.
『Tôi... Tôi không đủ giỏi để chỉ ra lỗi lầm trong niềm tin của người khác. Tuy nhiên, "có làm cũng vô ích"—Tôi... không thích cách sống của cô khi từ bỏ đấu tranh ngay từ đầu.』
『… Vậy, tôi sẽ hỏi cậu điều này, Raishin.』
Một giọng nói hơi run rẩy.
Alice nhìn xuống Raishin với đôi mắt bình tĩnh như thể cô là cụ già khôn ngoan.
『Nếu tôi nói rằng tôi chỉ còn một năm để sống, cậu có yêu tôi không?』
—Liệu đây có phải chỉ là một câu chuyện ngụ ngôn thôi? Hay một màn trình diễn hay một lời nói dối?
Dù là gì, nó chính xác là một cuộc thảo luận không có kết quả.
『Tôi mong muốn được nghe câu trả lời của cậu vào lần tới.』
Với một nụ cười buồn bã đột ngột, Alice rời khỏi mê cung.
Hồi 5
Sau khi được Alice thả đi, Raishin đầu tiên đi đến ký túc xá Tortoise.
Phòng của Raishin vắng vẻ. Yaya không có ở đó. Nghĩ rằng cô ấy đang ở trong văn phòng của Kimberley, cậu vội vã đến khoa khoa học.
Nụ cười của Henri gặp cậu ở đó.
『Ô, Raishin-san. Cậu đang tìm Kimberley-sensei hả?』
Char nhanh chóng giấu cơ thể mình đi trên bàn. Vì một lý do nào đó, cô ấy đang mặc một chiếc váy xếp nếp. Có vẻ như Henri đã mặc đồ búp bê lên người cô ấy.
『Hai người có thấy Yaya không?』
Hai chị em nhìn nhau. Thay mặt họ, Henri Trả lời.
『Không. Yaya-san không đến từ sáng đến giờ.』
『Vậy à...? Cô ấy đã đi đâu?』
『Gì thế? Hai người cãi nhau à?』
『Hmm, à thì...』
Char và Henri dường như không biết về tin chấn động Raishin đính hôn.
Nếu là vậy, ổn thôi. Không cần phải làm cho mọi thứ phức tạp hơn cho họ.
Người mà cậu nên nghĩ đến bây giờ là Yaya.
(Tệ thật. Nếu không có Yaya, Mình không thể tham gia Bữa tiệc đêm được...)
Yaya có vẻ đã nhận phải một cú sốc khá lớn.
Cậu lo lắng rằng cô sẽ bị kẻ thù bắt đi một lần nữa.
(—Không, cô ấy sẽ không lặp lại sai lầm đâu)
Nó khác với khi họ rơi vào kế hoạch xấu xa của Alice. Mối quan hệ giữa Raishin và Yaya đã lớn hơn so với khoảng thời gian đó. Chúng sẽ không thể lợi dụng cô ấy dễ dàng như vậy... có lẽ.
Song, có khả năng cô ấy sẽ không trở lại vì cô ấy giận.
(Mình không còn lựa chọn nào khác; Mình sẽ phải hỏi Shouko-san về Yaya)
Nếu xảy ra, trong trường hợp xấu nhất, cậu có thể có Irori và Komurasaki tham gia cùng cậu.
Nghĩ vậy, Raishin đi xuống sảnh ở tầng một của Khoa Khoa học. Bàn điện thoại chính ở đó, và với nó, cậu có thể liên lạc với Shouko.
Ngay sau khi cậu mượn điện thoại và nhấc ống nghe lên, cánh cửa nặng nề bị đẩy mở.
Một người đàn ông với khuôn mặt tái nhợt xông vào với một cú như muốn phá tung mọi thứ.
Một thân hình cao ráo mảnh mai với hào quang nguy hiểm dữ tợn như cá mập. Người đàn ông mặc áo vest không áo khoác và đeo kính màu là—Shin.
『Gì vậy, Shin? Ngươi lại đến quấy rầy ta à?』
Shin không trả lời ngay lập tức. Tình huống rất kỳ lạ.
Raishin cúp máy nghe và tiếp cận Shin. Shin nhợt nhạt như một xác chết. Hắn ta đang diễn... Không, hắn không diễn. Ít nhất, Đúng là hắn ta đã phải đối mặt với sự căng thẳng tinh thần tột độ.
『Này, có chuyện gì vậy? Chuyện gì đã xảy ra?』
『Ojou-sama... Mà, đây chỉ là một phỏng đoán của tôi.』
『Nói ta biết!』
『Cô chủ đã bị bắt cóc.』
—Hả?
Còn chưa đầy một giờ kể từ khi Alice và Raishin chia tay.
Trong khoảng thời gian ngắn này? Chính Alice đó người có Shin theo hộ tống?
Ai có thể làm một điều như vậy? Người chống lưng cho Alice là hiệu trưởng đấy?
『Là ai đã làm? Ai đã bắt Alice!?』
『Tôi e rằng đó có lẽ—là Ngài Rosenberg, thủ lĩnh của〈Kreuzritter〉.』
Cậu không thể hiểu được ngay lập tức.
Cậu nghe rõ lời của hắn. Nhưng cậu không thể tin được.
Kreuzritter—Rosenberg.
Để nghĩ rằng cậu sẽ nghe thấy cái tên đó ở đây một lần nữa....
Mấy chương trước mình dịch ra luôn là "cậu Akabane" nhưng mà giờ mình giữ nguyên nha En dịch là Saladin nhưng mà Tây ban nha dịch là Rutherford, k bk gốc dịch sao =))