~ Translator : Dantalian ~
Đón xem chương mới sớm 1 ngày tại web team dịch.
Chương 17 được Update vào lúc 18h. Chúc các bạn đọc vui vẻ.
__________________________________________
CHƯƠNG 17: THANH NIÊN VỀ NHÀ
“Cuối cùng thì cũng được về nhà!”
Tại lãnh địa của Công tước Eldishtett, Dale đã tham gia một trận đánh lớn chỉ vài ngày sau khi cậu rời Kroix được nửa tháng.
“Tôi sẽ về đây, về ngay bây giờ! Chuẩn bị phi long cho tôi để về nhà đi! Latina đang đợi tôi ở nhà!”
“Ở thời điểm hiện tại, một phần ‘công việc’ của cậu là phải có mặt ở bựa yến tiệc tối nay đấy.”
“Không~~~~~~! T ô i m u ố n v ề n h à!!”
“… Không đi xem qua đống quà mà hầu gái đã chuẩn bị cho cậu sao? Cô ấy đã thu thập toàn bộ những thứ nổi bật nhất dạo gần đây đấy. Cậu không tự chọn thì có vô nghĩa quá không?”
“Ờ, đúng rồi! Không biết Latina có vui không…”
Dù Dale chuyển thái độ nhanh như chong chóng, nhưng Gregor vẫn không có chút bất ngờ gì.
Anh ta đã quá quen với tính cách khác thường của người bạn của mình được nửa tháng rồi.
Và Gregor cũng bó tay chịu trói.
Để có thể khuất phục bọn đầy tớ của ‘Thất Quỷ Vương’, quân của họ đã hướng ra ngoài vùng núi ngoại ô Aosbrick, số lượng gồm một số người được chọn và Dale cùng Gregor. Và Dale đã như thế từ lúc khởi hành.
Nhưng dĩ nhiên, trong trận giao tranh hay những tình hình then chốt, Dale cư xử như quá khứ và lộ ra dáng vẻ của một vị mạo hiểm giả đầy tinh nhuệ. Cách lám việc của cậu chẳng gặp chút vấn đề gì cả.
Dù chỉ như vậy trong khoảng thời gian đó, nhưng với dáng vẻ như vậy, những người khác đều không dám đến gần.
Nghe có phần điên khùng nhỉ? Nhưng có thể vì cậu ấy đang giải tỏa căng thẳng. Như một người bạn, Gregor ít nhất muốn cho Dale những lời câu dẫn mà cậu ta sẽ thích thú như vậy.
Trong cuộc hành quân với mục tiêu là tùy tùng của ‘Quỷ vương’, thậm chí phải có mặt một số người tinh nhuệ vì một lí do. Mạo hiểm giả đóng vai trò chủ chốt trong chuyến hành quân, nó cũng gần tương tự một đội quân của quốc gia.
Vì nếu lực lượng binh lính chính thức của quốc gia dẫn đoàn, thì nó không khác gì tuyên chiến với ‘Quỷ vương’.
Đối với những ‘Quốc gia’ khác đã biểu lộ sự thù hờn, ‘Quỷ vương’ cũng sẽ hủy diệt họ với toàn bộ lực lượng. Dù rằng những ‘Quỷ vương’ khác tồn tại hoàn toàn tách biệt và đó cũng không phải vấn đề nổi bật, nhưng kể cả trong hoàn cảnh đối đầu chỉ một ‘Quỷ vương’ thôi, thì quốc gia dù thắng hay thua, cũng đều phải đổ máu không ít.
Để đè ép rủi ro ấy xuống mức thấp nhất, cũng như việc xử lý với những hiểm họa của ‘Quỷ vương’, một nhóm nhỏ gồm những thành phần có nguồn gốc không rõ, thực hiện những nhiệm vụ ám sát.
Dù Gregor là một thành viên trong gia tộc Công tước, nhưng anh ta không chính thức tham gia vào khối quân sự và với ‘bề nổi’ làm việc như một ngụy mạo hiểm giả, anh ta thậm chí có thể thực hiện những nhiệm vụ đó.
~
“Latina~~~!!”
“Đó là thứ em nên nói đầu tiên à?”
Chạy nhào qua cửa của ‘Kĩ Miêu Lâm’, Dale lớn giọng la lên với vẻ mặt tràn đầy vui sướng. Nhưng đáp lại hành động của cậu sau nửa tháng không gặp, Rita liếc mắt kinh ngạc nhìn cậu.
Không hề như vậy, dường như trong suy nghĩ của Rita, Dale còn tệ hơn nửa tháng trước nữa cơ.
“Ồ, chỉ có chị thôi sao, Rita. Latina đâu rồi?”
“Con bé ở trong với Kenneth ấy.”
Ngay khi nghe được nghe được Rita đáp lại, Dale chợt mới nhận ra sự huyên náo đang hiện hữu trong quán. Và bỗng dưng, từ trong gian bếp, một thân ảnh nhỏ nhắn lộ ra.
“Dale! Mừng anh đã về!”
Latina vồ tới và ôm lấy cậu như một chú cún xa chủ, Dale quàng lấy cô bé với cả hai tay mình, cả hai đều rộ ra một nụ cười hạnh phúc.
Nếu so với Latina của nửa tháng trước, thân hình nhỏ nhắn và có những đặc điểm trẻ thơ, thì cô bé lúc này đây còn đáng yêu hơn nhiều.
“Anh về rồi, Latina! Em rất gan đó nha, trông nhà luôn đó. Có buồn không nào, anh xin lỗi nhé. Anh cũng buồn lắm đó.”
“Latina buồn. Nhưng rất vui khi Dale về nhà bình an. Mừng anh đã về.”
“Aaa~… Latina quả là người làm anh thoải mái nhất…”
Trong khi ôm chặt lấy Latina và hưởng thụ những lời nói cùng với nụ cười đầy hào khởi, Dale nghiêm túc lẩm bẩm toàn bộ cảm xúc của mình ra.
(Mình đã làm hết sức)
Dale thực sự đã làm tốt để có được phần thưởng xứng đáng như thế này.
“Dale, đợi em một chút.”
Dale háo hức đến mức muốn cho Latina xem quà ngay và luôn, nhưng Latina lại bỏ cậu lại với vài lời ấy khiến Dale bị đả kích rất nặng.
Trông thấy bóng lưng của Latina chạy vào bếp với Kenneth, vẻ háo hức trong đôi mắt Dale dần nhường chỗ cho đau buồn và tuyệt vọng cho đến khi Latina khuất bóng. Rồi cậu ta lẩm bẩm với đôi mắt vô hồn.
“Nử… nửa tháng thôi mà… quá lâu sao… fufufu… nếu mình diệt sạch bọn quỷ trên thế giới này nhanh chóng thì… từ giờ, mình có thể ở với Latina mà không phải rời khỏi con bé nữa rồi…”
“Em mệt quá rồi ấy nhỉ…”
Trông thấy bộ dạng lệch lạc theo một chiều hướng nào đó của Dale thông qua vẻ yểu xìu kia, thì kể cả Rita cũng đồng cảm với cậu phần nào.
“… Laina cũng đã cố hết sức của mình đấy… Dù bọn chị có thấy con bé rất buồn khi ngủ một mình và con bé có thể đến phòng ngủ. Nhưng Latina lại nói, ‘phòng của Dale là tốt nhất’. Rồi con bé có nói, ‘Mùi của Dale làm con cảm thấy an toàn’.
“… Latina ổn chứ? Không có chuyện gì xảy ra phải không?”
“Thì… con bé có vẻ buồn. Nhưng lúc sau thì, có lẽ đã tìm được động lực vượt qua nổi cô đơn ấy.”
Trong khi Dale nghe toàn bộ Rita về việc Latina đã làm lúc cậu đi vắng cũng như tình hình hiện thời của Kroix, thì Latina đã quay lại từ nhà bếp.
Trên tay cô bé giữ một chiếc khay rất chắc chắn, mà trên khay là một phần bánh thịt băm hầm với khoai tay nghiền được làm rất tỉ mỉ. Nước sốt trái cây nóng hổi dược trải đầy trên lớp bánh mì nướng, theo đó là những món hoa quả được cắt thành khối bày trí xung quanh và có cả thạch rau câu đang nhún nha nhún nhảy trên đĩa.
“Dale ơi, Latina làm cái này cho anh. Em đã làm hết sức mình, nên em muốn anh ăn nó.”
“La… Latina đã làm sao?”
“Em đã làm hết sức rồi đó.”
Cầm lấy chiếc khay mà bàn tay lại run cầm cập, Dale nhìn Latina với nụ cười kiêu hãnh trên môi và lớn tiếng với tâm trạng sung sướng.
“Anh không thể ăn, ăn thì lãng phí quá mức… !”
“Không, ăn lẹ đi ông hai.”
Dù có trai qua nửa tháng đi nữa, nhưng Rita vẫn phủ phảng như thường lệ, mà thậm chí còn hơn thế nữa cơ.
“Tiện thể thì, Dale à. Trong lúc em vắng mặt thì có một vấn đề nghiêm trọng đã nảy sinh.”
“Hả?”
Trong khi Dale đang thưởng thức chiếc bánh và món tráng miệng mà Latina đã làm hết sức, Kenneth bắt đầu mở lời với giọng điệu khá nghiêm trọng. Tiện thể, Latina đang ngồi kế bên Dale và ngắm nhìn cậu với vẻ mặt tươi cười háo hức.
“Lúc cậu đi, tôi có nghe bạn của Latina là Chloe nói vài ngày trước. ‘Mùa xuân này tới bọn tớ sẽ đến trường, cậu có đi không, Latina?’.”
“Ể?”
“Chloe và Marcel cũng vậy. Mọi người nói là họ sẽ đi học. Vì mọi người đều bằng tuổi nhau.”
Latina nói thế trong khi nhìn Dale và nghĩ về những người bạn của mình. Họ có chút lớn hơn Latina, nhưng Kenneth nhận ra rằng họ quan tâm đến Latina nhỏ nhắn.
“ ‘Latina cũng bằng tuổi, nên cậu có đi không?’, là những gì tôi nghe được đấy.”
“… Hả?”
“Dường như mọi chuyện là vậy đấy.”
Dale nhìn chằm chằm Kenneth và yêu cầu anh ta giải thích, đáp lại lạ một cái gật đầu.
“… Latina, tháng sau là sinh nhật rồi phải không?”
“Un.”
“Thật à!? Mình phải chuẩn bị nhanh mới được!”
“… Nói Dale đi nào, con sắp mấy tuổi…”
“Hn? Tám tuổi?”
(Sao họ lại hỏi như vậy nhỉ?)
Trong lòng thầm thắc mắc, Latina nghiêng đầu tò mò.
Dale cứng họng trong vài khoảnh khắc. Và đáp lại cái phản ứng buồn cười ấy, Kenneth gật đầu.
“… Latina, con đã bảy tuổi rồi à?”
“Hn? Đúng vậy. Latina bảy tuổi.”
“… nhỏ quá đi mất, Latina à…”
“Đúng thật đấy. Con bé nhỏ thật.”
“Latina nhỏ sao?”
Dale từng nghĩ Latina chỉ khoảng năm hay sáu tuổi thôi. Thật không ngờ nhỏ như vậy mà lại bảy tuổi.
Tuy nhiên, Kenneth đã đề cập đến tuổi tác, Dale mới ngờ ngợ. Cách nói chuyện và cư xử của Latina nằm ngoài thường thức. Cách nói chuyện trẻ con có lẽ chỉ là khi cô bé tập nói và từ vựng cũng như ngữ pháp không dùng theo ý mình.
Không lâu nữa Latina sẽ lên tám. Trẻ con ở tuổi này có chút khác biệt trong một hai năm sau này.
Hai anh chàng lớn tuổi đã thừa nhận rằng cách nhìn nhận của họ đã sai.
“… Con bé phát triển chậm hơn sao?”
“Tôi đã suy nghĩ về điều đó và cũng đã hỏi thử những vị khách. Nhưng dường như trong lúc còn nhỏ, hầu như không có sự khác biệt gì ở tỉ lệ phát triển cả. Họ nói rằng họ sẽ dừng phát triển khi trưởng thành và sống một cuộc sống dài khi đã trưởng thành.
“… Không biết… là do Latina nhỏ hơn hay sao…”
“Con bé chỉ nhỏ hơn thôi.”
“Hn?”