~ Translator : Dantalian ~
Đón xem chương mới sớm 1 ngày tại web team dịch.
Chương 22 được Update vào 18h00. Chúc các bạn đọc vui vẻ.
________________________________________
CHƯƠNG 22: QUÁI VẬT, NGƯỜI THÂN VÀ SỰ ĐỔI THAY (PHẦN ĐẦU)
Không phải chiếc áo khoác da hay áo sơ-mi thường ngày hay dùng, lần này, Dale đang khoác một bộ đồ đen cao cấp một lần nữa. Với cậu mà nói, đấy chính là chiến phục.
Thánh Ấn trải dọc từ cổ xuống cũng không phải kiểu dáng thường có của cậu.
Nếu họ biết kha khá về nó, thì ‘Thứ đó’ có kết cấu tinh xảo của nhiều nguyên vật liệu, được giám định chặt chẽ và dựa trên địa vị của cậu ở đền, thì họ có lẽ nhận ra được rằng Dale có vị trí cao ở [Đền].
Thậm chí những nữ tu trưởng lão thờ phụng Đền [Hoàng Thần (Asfaru)] ở Vùng này của Kroix cũng biết đến cậu. Một mạo hiểm giả xuất sắc có quan hệ rất thân với Công tước hàng đầu hiện nay.
Tuy nhiên, [Đền] đã tách ra khỏi quyền hạn của quốc gia và trở thành một tổ chức độc lập đã có sự công nhận đặc quyền nằm ngoài luật lệ của đất nước.
Dù họ đúng thật là nằm trong đất nước Rabando, nhưng họ không có lí do gì phải thi hành bất kì mệnh lệnh nào của Hoàng gia hay gia đình Công tước.
Ít nhất phần bề ngoài là như thế. Và Dale cũng biết về điều đó. Cũng vì lẽ đó mà hôm nay, cậu sẽ không phải là một mạo hiểm giả được gia đình Công tước trợ giúp. Cậu đến đây với danh nghĩa là Một Tu sĩ cao cấp của Đền Thần Asfaru.
Thứ sức mạnh [Thánh Hộ] mà Dale sở hữu ban phát phép màu của Thần linh cho con dân yếu ớt không phải sản vật của [Asfaru], nhưng nếu là của những vị Thần khác đi nữa, thì kẻ nào có được [Thánh Hộ của Thần] không được phép bị đối xử tệ bạc ở bất kì Đền nào.
Hơn nữa, [Thánh Hộ] của Dale có tầng thứ khá cao. Không một [Tu sĩ] mà không hiểu. Ngoài những tên có thứ hàng cực thấp, được thuê chỉ để làm việc nhà việc vặt, thì mọi người trong Đền đều có một [Thánh Hộ].
Ngay từ đầu, mục đích của tổ chức [Đền] chính là che chở cho những người mang trong mình sức mạnh độc nhất, [Thánh Hộ] và xây dựng một nơi để bảo vệ họ. [Tu sĩ] là một chức nghiệp chỉ cho phép những người có [Thành Hộ] được làm.
“Tại sao, Tôi đã đến nơi này. Không cần tôi phải nói với cô lần nữa đâu nhỉ. Tôi nghĩ mình có đặc quyền để biết mọi chuyện đấy.”
“Err… vâng. Đúng là thế.”
Kể cả người phụ trách về mảng thông tin được truyền tải cũng phải khó xử trước người thanh niên. Vị Tu sĩ (Giáo viên) của Đền này, đã làm một chuyện ngu xuẩn với cô bé đó. Cô bé ấy là cô gái trẻ của [Quỷ tộc] được chàng thanh niên trước mặt vị tu sĩ bảo hộ và đang đi học ở trường do Đền mở vào màu thu này.
“Với tôi mà nói, dù các người có phô diễn cái quy tắc ra thế nào, tôi không có ý định chối cải nó. Con người có niềm tin về ‘Nhận tộc làm chủ’ không phải hiếm lạ… Nhưng tôi nghĩ, ngược lại với quan điểm của những người sống ở vùng Kroix này, nó khá là thiển cẩn đấy.”
“… Đúng như cậu nói…”
“Vùng đất này được xây dựng dựa trên thương mại với những lãng khách, nên dù chức nghiệp của họ là gì, họ vẫn có một quan hệ sâu sắc với những chủng tộc khác. Không thể nào những người thờ phụng [Thần Tri Thức] các người lại không biết cái điều hiển nhiên như thế.”
Người đàn ông có tên là Dale này cực kì đáng sợ khi anh ta bình tĩnh. Kể cả cô gái chỉ lần đầu gặp mặt với cậu cũng phải toát mồ hôi lạnh.
Hào quang từ những con quái vật to lớn máu lạnh và ma thú, dù có là một tu sĩ cao cấp đi chăng nữa, thì đó cũng không phải thứ mà họ thường được trải nghiệm.
“Tôi có nghe cô dạy những đứa trẻ về quan điểm miệt thị và chệ giễu [Quỷ tộc]. Đó là có phải quan điểm hiện tại của [Asfaru]?”
“… Con bé được sinh ra trong khu vực sống của quỷ tộc ở vùng đất láng giềng… gia đình con bé dẵ tách khỏi đó vì xích mích với chúng. Vì thế nên…”
“Vì lẽ đó mà cô nói rằng chả sao khi dùng lời lẽ để hành hạ con bé, con bé không hề làm gì sai cả, vậy mà cô lại gọi con bé là quái vật. Đó là quan điểm của [Asfura] hả!? Lời giải thích này có vẻ hơi mới nhỉ.”
“Không… hoàn toàn không phải như thế…”
Cô ta tìm lời để nói trong khi lau đi những giọt mồ hỏi trên trán. Với những lời vừa rồi, nó thừa sức chứng minh chàng thanh niên trước mắt cô đã biết hết mọi chuyện.
Thực tế, Dale chỉ cần điều trả ngọn nguồn về chuyện đã xảy ra với Latina là đủ. Nghe bạn của Latina kể cũng như có Rita làm nhân chứng; Nghề nghiệp chính của cô ta và những lời đờn trong thị trấn từ mẹ của Chloe. Cậu đã đưa ra kết luận sau khi so sánh những thông tin.
Dường như gần đây, nũ tu sĩ giảng dạy Latina và những đứa trẻ khác vừa được chuyển đến từ vùng biên giới của quốc gia láng giềng. Những đứa trẻ gọi cô ta là người lạnh lùng. Tự cô ta có lẽ không có ý tứ làm vậy, nhưng những đứa trẻ rất nhảy cảm với một gương mặt như vậy. Và chúng chả thiết phải chơi chữ làm gì.
Có vẻ ngay từ đầu, Latina đã tránh né nũ tu sĩ này. Latina có một cảm xúc phức tạp đối với vị tu sĩ cũng như giáo viên này. Cho đến bây giờ, cô bé chưa có thái độ ấy với bất kì ai cả.
Bạn bè của cô cũng thế, trông có vẻ rất cảnh giác.
Và rồi ngày ấy đến. Người phụ nữ đó đã phát hiện ra chiếc sừng của Latina.
“Quỷ tộc…”
Cô ta khẽ lẩm bẩm và nắm lấy mái tóc của Latina. Cho đến khi chiếc băng buộc tóc che đi chiếc sừng của cô bé bị lộ ra, cô ta phun ra những lời cay độc.
“Tại sao ở vùng đất của con người lại có thứ phiền nhiễu như mi!”
“!? Thứ…”
“Mi không nghĩ những phân loại không phải Người không thể là con người à!”
Cô giáo viên đó xỉa xói những lời ấy với Latina như một sự thật hiển nhiên. Rồi cô ta lại gieo rắc những lời lẽ rắn độc cho cô bé Latina đã ngu ngơ và im thít.
“Một con quái vật dị hợm có thể sống trong một hình dạng suốt trăm năm như mi có thể làm một co người được!”
Với bộ mặt khư khư chính mình không hề sai lầm khi nói như vậy, cô ta lớn giọng bảo với lũ trẻ đang ngây dại. Còn Latina, cô bé bị nắm tóc mà không thể làm gì khác, rồi cô bị đẩy về phía trước mặt mọi người như một thứ đồ vật đáng phỉ nhổ.
“Phân loài không phải Nhân tộc không phải con người. Dù chúng sống như thế nào, thì chúng chỉ là quái vật khác với con người vì chúng có cái thứ dị hợm này. Mọi người đừng để chùng lừa gạt!”
Nhân tộc là một chủng tộc có dân số vô cùng đông và đôi khi, họ không thiếu những người có đầu óc thiển cận trong một chủng tộc thiếu hiểu biết.
Thật đáng buồn khi Dale không thể nói rõ cái suy nghĩ Nhân loại thống trị được. Nó chỉ đơn giản là, Nhân tộc được cọi là con người, còn những loài khác bị coi là Phân loài, thì chiếm thiểu số.
Vì cái lí lẽ đó mà bạn có thể nói cô ta chỉ biểu hiện những quy tắc của chính mình.
Tuy nhiên, ở thành phố Kroix này thì nó là dị đoan.
Thậm chí không hề để ý gì đến những vẻ mặt kinh tởm của bọn trẻ đang nhìn mình, cô ta hét lên.
“Đặc biệt là Quỷ tộc, chúng ác độc, là những thứ sinh vật liên quan đến [Quỷ vương]! Cậu không thể nào không đề phòng được. Con nhóc đó giấu đi gốc gác của mình và trà trộn vào thành phố của con người là thứ khẳng định chắc chắn điều đó!”
“Kyaaa!”
Tóc của Latina bị nắm một lúc một mạnh hơn, cô bé hét lên với gương mặt tái mét. Và đó cũng là một dấu hiệu…
Chloe ném tấm bảng đen trên bàn của mình bằng toàn bộ sức lực. Nó không trúng cô ta, nhưng lại đâm vào tường và tạo ra một âm thanh vỡ nát.
“Em làm gì thế! Nguy hiểm lắm đấy!”
Nhận ra hành động của Chloe, cô ta nới lỏng tay ra và Latina ngã quỵ xuống đất.
Ngay trong khoảnh khắc ấy, Rudi đá chiếc bàn đi. Chiếc bàn ba người ngồi bị run nhẹ một chút chỉ với sức mạnh của một đứa trẻ, nhưng nó đủ để gây chú ý cho người phụ nữ đó.
“Dừng lại ngay! Em nghĩ mình đang gì thế hả!”
Tại dáng hình quát tháo ấy, lũ trẻ trong lớp không chỉ kinh tởm mà còn sợ hãi nữa. Vẻ ngoài hét lên của người phụ nữ đó, kèm theo đôi mắt trừng to và hình ảnh cô bé xinh xắn thân thiết với tất cả mọi người đang rưng rưng nước mắt.
Và lúc Rudi cố đá vào chiếc bàn một lần nữa, thì đồng thời vào lúc đó, Chloe cũng đá vào chiếc bàn đó ở một bên khác.
Vì sự hợp tác rất khớp ấy mà chiếc bàn đã đổ xuống và tạo ra một thanh âm rất lớn.
“Dừng lại! Dừng lại!”
Cô giáo viên đó lại hét lớn hơn khi chiếc bàn bị hai đứa trẻ đá đổ. Vài đứa trẻ khác đã òa khóc. Tiếng la hét của lũ trẻ hòa với không gian chỉ khiến giọng của cô ta càng lúc càng lớn.
“Dừng lại!! Dừng lại!! Dừng lại!!”
Những âm thanh bạo loạn và tình hình bất thường đã khiến những tu sĩ khác chạy đến xem có chuyện gì. Lớp học như vừa có một trận giông tố tai ương quét qua và để lại lũ trẻ khóc lóc nức nở và sợ hãi.
Thêm vào đó, tại trung tâm của vấn đề chính là người cộng tác với họ vô cùng giận dữ. Cô ta quát tháo với một đứa trẻ trừng mắt nhìn người cộng tác ấy và bảo vệ cô gái trẻ với sự khiếp sợ trên gương mặt khỏi cô ta.
“Cô gi…”
Trong khi các tu sĩ đến để mang người phụ nữ đáng lý ra là giáo viên của bọn trẻ, thì Latina lại lên tiếng gọi vị tu sĩ chịu trách nhiệm giảng dạy những đứa trẻ ở đây trước khi người công tác kia đến với vẻ mặt vô cùng tệ.
“Latina có gì khác? Quỷ tộc khác với mọi người sao?”
“… Latina-san à. Có vài thứ khác biệt…”
“Cái gì mà ‘cuộc sống khác biệt’? Cái gì là ‘sống được trăm’?… những điều đó khác với mọi người sao?”
Tại giọng nói đầy bi thương ấy, người đó cau mày và trông có chút buồn phiền, nhưng ông không định nói dối. Khụy gối xuống, ông ấy mắt đối mắt với Latina bé nhỏ.
“… Sự khác biệt lớn nhất giữa Nhân tộc và Quỷ tộc không phải ở diện mạo của họ. Quỷ tộc có tuổi thọ dài nhất trong các Tộc. Họ sống hơn gấp đôi Nhân tộc và là một chủng tộc sống dài theo năm tháng.”
Hai mắt Latina tròn to nhìn. Latina không nghi gì là một đứa bé thông minh và có thể hiểu được ý nghĩa của những lời ấy.
Không hề che giấu cơn sốc của mình, Latina chạy thẳng về nhà. Những tiếng gọi đầy lo lắng của bạn bè cô không thể đến được tai Latina.
Và rồi, cô bé tự phá vỡ chiếc sừng bằng ma thuật của chính mình…