~ Translator : Dantalian ~
Đón xem chương mới sớm 1 ngày tại web team dịch.
Chương 23 được Update vào 18h15. Chúc các bạn đọc vui vẻ.
________________________________________
CHƯƠNG 23: QUÁI VẬT, NGƯỜI THÂN VÀ SỰ ĐỔI THAY (PHẦN SAU)
Latina cùng với vẻ mặt tái xanh và nước da tái mét đang nằm trên giường trong trạng thái bất tỉnh.
Cô bé dần dần lấy lại ý thức. Và tại đôi mắt còn chưa định hình được tiêu cự với sự trống rỗng và thiếu sức sống của chính mình, một bóng người dần hiện ra.
Với dáng hình thở dốc của cậu ấy chạy đến bên cô bé, đôi mắt xám tro của cô chợt chớp động một lần.
“… Dale…”
Giọng nói có chút khàn khàn, cô bé gọi lên tên của người đó.
Đền của [Lam Thần (Niirii)] chưởng quản [Sinh Tử]. Vì thế, đây là một tổ chức nghiên cứu về kĩ thuật y học, bệnh lý và dược phẩm… Như vậy, sử dụng những thành quả nghiên cứu ấy và xây dựng một bệnh xá, người trong thành phố đều có thể đến chữa bệnh.
Kenneth đã mang Latina đến bệnh xá . Cũng may mắn thay, không có di chứng nào trên cơ thể cô bé. Nhờ có sự điều trị sớm và phát hiện nhanh chóng, nên cô bé không sao cả.
Nếu không phải vậy, dù là Quỷ tộc có ghê gớm đến mức nào, thì cơ thể bé con ấy cứ mất máu liên tục cũng khiến tình hình không ổn chút nào.
“Latina… sao em… lại làm như vậy…”
Trong khi cậu lẩm bẩm trong run rẩy, Dale đưa tay lên má Latina. Còn gương mặt của cô bé hiện lên một vẻ đau thương dồn nén đã lâu.
“Uu… Uah… Aa…”
Cô bé buông ra giọng nói lạ thường và nước mắt của Latina trào ra như một cơn lũ.
“Latina… em có đau không?”
Thậm chí không cần phải trở lên giọng nói đầy lo lắng của cậu, Latina cố hết sức nắm lấy tay Dale thật chặt và khóc nức nở. Rồi cô bé lại lắc đầu lia lịa như hoàn toàn muốn chối từ nó.
“Em không muốn nó đâu… không muốn nó nữa…”
Đúng là vậy. Đó là những thú mà cậu nghe được khi cô khóc lóc.
“Latina!?”
“Em không muốn nó đâu. Latina không muốn biểu tượng của quỷ tộc hay sừng gì cả… đáng ra sẽ tốt hơn nếu em không có nó!”
Lúc này, Dale lúng túng trước lời lẽ của Latina trong khi chẳng hiểu được mọi chuyện đã xảy ra. Tuy nhiên, biểu hiện bất thường của Latina khiến cho thâm tâm cậu tự cảnh tỉnh rằng, tuyệt đối không được la mắng cô bé tùy tiện.
“Latina… Latina. Em làm sao vậy? Chuyện gì đã xảy?”
“Em không muốn đâu… Sao lại là nó cơ chứ? Tại sao Latina lại là quỷ? Latina không thể sống ở quê mình…. quỷ tộc không muốn Latina ở cùng… nhưng người quan tâm Latina và nói Latina có thể ở lại là con người…”
Đây là lần đầu Latina trông rối trí đến như vậy. Những thứ cô bé định giấu Dale đều đã lộ ra cùng với tiếng khóc đau thương vang vọng khắp cả phòng bệnh. Đó là cảm xúc thực sự của cô bé đồng thời có cả sự than vãn nữa.
“Tại sao chứ, sao chỉ có Latina là khác biệt? Mọi người đều mất và chỉ để Latina lại một mình, em không muốn thế đâu…”
Với những lời đó, Dale đoán được Latina đã tìm ra được gì đó. Cậu có linh cảm rằng cô bé sẽ phát hiện thời gian sống, hay còn gọi là sự khác nhau về tuổi thọ của quỷ và người.
“Em không muốn thế… không đâu… Latina… em không phải quỷ thì tốt hơn… Không được ở cùng mọi người, em không muốn điều đó chút nàoo… Em không muốn cô đơn một mình nữa đâu… nhưng chỉ Latina là phải ở lại… em không muốn thế… Em muốn luôn được ở bên Dale và bạn bè… Mọi người đi rồi, em sẽ cô đơn nữa, em không muốnnnnnn…”
Thứ đả kích Latina và khiến cô bé tuyệt vọng không phải là ác ý trước đó khi bị mắng, mà chính là sự thật, một sự thật không thể thay đổi về sự khác biệt giữa các chủng tộc.
Dale chưa cho Latina biết về sự thật này.
Trong số các chủng tộc, thì nét đặc trưng nhất của họ là không phổ biến tuổi thọ của mình. Độ dài thời gian sống khác đi khiến cho điều đó trở thành một sự khác biệt lớn về ý nghĩa của chính họ và sinh ra một khoảng trống.
Nhân tộc trải qua mười năm và Quỷ tộc sống được mười cái xuân cũng khác về thời gian trải nghiệm.
Thêm vào đó, những ý nghĩa tuyệt đối về nhiều thứ từ gốc rễ đã hoàn toàn khác nhau, nó khó có thể được ổn thỏa được.
“Latina… Anh xin lỗi…”
Dù bản thân không thể quyết định được rằng câu xin lỗi có nên nói ra hay không, nhưng Dale vẫn buộc miệng nói ra ngay những lời đó.
Ôm thật chặt Latina khóc lóc trong vòng tay của cậu. Mái tóc mềm của Latina nhẹ đung đưa xuống má của cô, Dale dịu dàng chạm vào vết thương ấy. Vết thương đó vẫn còn một chút máu đọng lại và giờ chúng dính trên đầu ngón tay cậu.
“Em đang đau lắm phải không… Cho anh xin lỗi, Latina…”
Cậu ấy vụng về nhưng lại nhẹ nhàng và ấm áp vuốt ve lưng của Latina. Để rồi, cậu có thể xoa dịu nỗi đau của cô gái nhỏ đang gào lên và khóc đến mức thở không ra hơi nữa.
Và sau đó, Dale đã biết chuyện gì đã xảy ra với Latina.
Vì cậu nhớ về điều đó, rằng cô bé đã bị đả kích bởi sự khác nhau giữa chủng tộc vào thời điểm tệ nhất.
Cô bé tự làm tổn thương bản thân, bằng công kích ma thuật mà cậu dạy cô bé. Với kĩ năng kiểm soát xuất sắc và độc nhất của mình, thì chỉ có mỗi công kích ma thuật có thể xem xét là thứ tốt nhất có thể giúp Latina tự mình phá bỏ chiếc sừng.
–Sự thật đó…
Đó cũng là quá nửa cái lí do khiến cậu điên cuồng trong cơn thịnh nộ.
Vì thậm chí Dale còn đang mang theo sự giận dữ và kinh tởm.
Trong khi nghĩ về điều đó, Dale liếc mắt đến vị nữ tu sĩ có tuổi đang lau mồ trước mặt cậu. Cậu khẽ cười lạnh một cái.
“Tôi đã nghe vài tin đồn rằng, ở vùng mà cô từng sống, cũng có một biến cố tương tự xảy ra.”
Vẻ mặt của vị tu sĩ ấy trở nên tệ hơn thấy rõ. Đó là thông tin mà người dân ở vùng Kroix này đáng ra không biết được. Thế nên điều đó có lẽ hợp lý.
Tuy nhiên, thông tin đã được thu thập vì Latina bởi chuyên gia Rita. Bất kì ai đã trở thành kẻ thù của họ đều sẽ được cậu khắc ghi trong thâm tâm, nếu không sẽ có chút phiền đấy.
“Có phải sự cố đó là do một người từ [Tiên tộc] không nhỉ? Theo tôi nhớ thì quan hệ của của Tiên tộc với vùng đó khá sâu đấy, công nghiệp chính của vùng đó đã bị Tộc tiên nhắm đến trụ cột bằng [Tinh linh khúc] phải không? Tôi nghe rằng nơi đó đã hỗn loạn đến mức Tiên tộc cũng tẩy chay trong cộng đồng nữa cơ.”
Vì lẽ đó mà cô hoảng sợ đến mức chuyển công tác đến nơi xa xa ở vùng Kroix này. Cô ta không thể ở lại khu vực ấy được.
Và thế rồi, chỉ vì sự thâ đổi đột ngột của một cá thể, mà thậm chí cả Đền của Asfaru ở Kroix rơi vào hỗn loạn.
Đó cũng là lí do khiến Latina và những giáo viên giảng dạy khác thay đổi.
Để làm dịu lại sự huyên náo về khu vực đó, mọt tu sĩ cao cấp của Kroix đã được gửi đến để phụ trợ. Vì phải vá lại vết rách ấy, vị tu sĩ bảo hộ Latina và những người khác phải gánh vác điều đó.
Thậm chí những người trong Đền cũng không bao giờ nghĩ rằng tiếp nối vụ lộn xộn ấy thì cô ta chuyển đến và một vụ tương tự lại tái diễn.
Tuy nhiên, cô ta hoàn toàn tin tưởng quy tắc của chính mình không hề sai. Thậm chí là hành động cũng phản ánh điều đó. Vì thế, những người sai chính là người xung quanh và khiển trách cô ta.
“Ta yêu cầu Quyền thực thi Thánh Hộ của mình.”
“Nó…”
Yêu cầu của cậu là một [Quyền] được nhận từ danh dự của một tu sĩ cao cấp. Bất kì tu sĩ của Thần linh nào cũng có thể mang chúng ra đối đầu với những tu sĩ của Thần linh khác.
Nó là lí do lớn nhất mà cậu có được [Phong Ấn Thánh Thần] trong tay vào ngày hôm nay.
Cô ta khó khắn nhai ngốn những từ mà Dale trịnh trọng nói.
“Không phải là tôi không hiểu cảm giác muốn bảo vệ những thành viên chung một tổ chức của cô. Nhưng dù gì đi nữa, nếu cô tiếp tục bảo vệ những người cộng tác đã gây ra một vụ lộn loạn, thế thì tôi nghĩ cô có đủ cách giải quyết nhỉ.”
Dale cảnh cáo cô ta với một cái liếc mắt vô cùng sắc nhọn và tiếp tục nói.
“Nếu cô không chấp nhận, thế thì tôi sẽ đi yêu cầu ở Đền Xích Thần Afumaru vậy. Một khi nó đến nơi đó, tôi nghĩ rằng những người dung thứ điều này trong biết toàn bộ hậu quả như mấy người sẽ tự mình trải nghiệm sự tra hỏi.”
Afumaru là Thần Chiến Tranh và cũng là vị Thần chưởng quản sự hòa giải và tài quyết.
Ngôi Đền đó là trên cả những luật và chủ quyền của mọi mảnh đất và là một tổ chức mang lại sự phán xét. Tại đó, họ phán xét những tội lội phù hợp và rất thẳng tay.
Với những kẻ tự ý thức được lỗi lầm của mình, thì nó đồng nghĩa với tội chết. nếu bạn không muốn nhiều người bị trừng trị thông qua lời khai của số đông, thì hãy ngoan ngoãn khai ra kẻ phạm tội và để ả ta chịu trách nhiệm.
Nếu Dale chỉ nói vài lời như thế, thì mọi thứ sẽ xảy đến như vậy.
~
Vào lúc đó, trong khi ôm lấy Latina khóc nức nở, Dale nói.
“… nhưng em biết không, Latina. Kể cả khi chúng ta có giống nhau, cùng là Nhân tộc. Thì anh chắc chắn vẫn sẽ chết trước Latina đấy… Anh lớn hơn em và anh đang làm một công việc có thể chết bất cứ lúc nào.”
Nghe được những lời của cậu, cô cũng chưa từng hỏi nhưng Latina sửng sốt vô cùng.
Để bác bỏ lời nói của cậu và không muốn công nhận chúng, cô bé lắc đầu liên hồi đồng thời bắt đầu khóc lớn như nước vỡ bờ. Không cho cô bé chạy đi, Dale nắm lấy tay cô bé.
“Nhưng Latina biết không. Nghe lời anh này… anh thực sự rất vui khi được gặp em. Anh nghĩ anh rất hạnh phúc trong quãng thời gian ít ỏi được dành cho em.”
Trong khi cô bé tắt giọng nín thinh, cậu nói ra những suy nghĩ của mình cùng với những thứ bản thân cậu phải nói.
Từ khi cậu gặp cô bé, Dale đã đón chào một sự biến chuyển lớn trong cuộc đời mình. Cậu rất cảm kích điều đó từ tận đáy lòng mình. Người cho cậu những khoảnh khắc đáng nhớ này, chính là từ đứa trẻ này.
“Anh rất vui khi được gặp Latina. Anh sẽ không hối hận… vì thế, Latina à, đừng nói với anh rằng không gặp anh sẽ tốt hơn…”
Hai dòng lệ tuôn trào trên má Latina, cô bé nhìn Dale. Như cố nói với cậu điều gì đó với giọng nói không cất lên nổi. Trong khi bị nấc, cô bé lắc đầu và trông rất khác với trước kia.
“… Anh sa… sai rồi… La-Latina…”
Ho tới ho lui nhiều lần, cô bé thở gấp và gấp gáp nói.
“Được gặp Dale… em rất hạnh phúc, thật đấy…”
“Cảm ơn nhé, Latina… Nếu em khóc như thế vì sự chia cắt đau thương đến vậy, thì không phải chúng ta đã là những người rất quan trọng với em sao? Anh cũng hạnh phúc lắm đấy.”
“… Un. Dale là người đặc biệt với Latina… nó là thế đây…”
Sau khi Dale hôn nhẹ lên gương mặt giàn dụa nước của Latina, cô bé cũng rất bất ngờ.
Gương mặt bất ngờ của cô bé trông khá hơn khi Latina khóc nhiều.
Dale mỉm cười với Latina, như thể cậu vừa trêu thành công một đứa trẻ. Cậu nhìn vào mắt Latina.
“Anh rất vui khi được gặp Latina…. Dù một ngày nào đó có chết, anh nghĩ mình chắc chắn sẽ nói thế… vì thế mà cho đén lúc đó, hãy ở bên nhau nhé?”
“Un… Latina, rất vui khi gặp Dale…”
“Anh rất thích em.”
“Latina cũng thế, Latina cũng thích Dale nhất…”
Cô chợt cảm thấy được cứu rỗi trong khi một nụ cười mỉm trên môi cô bé. Nếu là vì nụ cười của đứa trẻ này thì dù có khó hơn cậu cũng có thể làm được ngay. Và cậu giữ lấy những suy nghĩ ấy trong lòng mình.