Uchi no Musume no Tame naraba, Ore wa Moshikashitara Maou mo Taoseru kamo Shirenai

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Con trai út của Bá tước là một Warlock

(Đang ra)

Con trai út của Bá tước là một Warlock

황시우

Cậu con trai út nhà Bá tước Cronia quyết định trở thành một Warlock để có thể tiếp tục sống sót.

17 1314

Rakuin no Monshou

(Đang ra)

Rakuin no Monshou

Tomonogi Sugihara ( 杉原智則 )

Cuộc chiến tranh kéo dài suốt mười năm giữa hai quốc gia Mephius và Garbera sắp đi đến hồi kết bằng một cuộc hôn nhân chính trị giữa hai hoàng tộc. Orba, một người bị mất gia đình trong chiến tranh và

189 5579

Cậu sẽ ủng hộ tớ, vì tớ thích cậu chứ?

(Đang ra)

Cậu sẽ ủng hộ tớ, vì tớ thích cậu chứ?

Ebisu Seiji

Nhưng không chỉ dừng lại ở đó. Một vtuber siêu nổi tiếng (thực ra là bạn thuở nhỏ của tôi) cùng với một cosplayer lừng danh (em gái tôi đấy) đang tạm nghỉ.

5 87

I Parry Everything: What Do You Mean I’m the Strongest? I’m Not Even an Adventurer Yet!

(Đang ra)

I Parry Everything: What Do You Mean I’m the Strongest? I’m Not Even an Adventurer Yet!

Nabeshiki

Con đường của vị anh hùng vẫn còn dài và gian khổ, nhưng nếu có điều gì mà Noor không hề sợ, đó sẽ là sự cố gắng không ngừng.

20 387

Tập 1 - Chương 21 : Cô bé và biến cố ấy

~ Translator : Dantalian ~

Đón xem chương mới sớm 1 ngày tại web team dịch.

Chương 21 được Update vào 17h50. Chúc các bạn đọc vui vẻ.

________________________________________

CHƯƠNG 21: CÔ BÉ VÀ BIẾN CỐ ẤY

Sao anh ấy lại đi xem những chuyện đang diễn ra vậy? Nếu hỏi Kenneth, thì chú ấy sẽ khó mà trả lời mất thôi. Latina tự bạch.

Do Latina có biểu hiện cực kì tệ trên nét mặt, nên Dale đã lo lắng lắm. Đó quả là một vấn đề lớn.

Dường như vì Dale có thể nhận ra những động tĩnh nhỏ nhặt và không thoát khỏi nhãn quan của cậu ấy. Và thế là, với nỗi lo lắng chất chứa trong lòng, Dale quyết định đi xem chuyện gì đang xảy ra.

Đó là điều có thể làm được vào lúc này. Vì nếu làm được điều tốt nhất, thì đã có thể nhận ra triệu chứng ngày từ đầu và ngừng nó lại trước khi điều đó xảy ra… Tuy nhiên…

~

Đường phố tại Kroix đang đón chào mùa thu đến.

Latina cùng với các bạn của mình đã bắt đầu đến trường được lập ra ở đền [Hoàng Thần (Asfaru)] ở trung tâm của khu vực.

[Asfaru] là một vị thần cai trị tri thức. Một khu vực khá lớn như Kroix, có rất nhiều đền thờ ở khắp nơi. Đối với trẻ em chưa đến tuổi lao động, thì sẽ có nghĩa vụ được giáo dục tối thiểu.

Trong trường hợp của Kroix, hai năm sau mùa thu bạn lên tám tuổi sẽ thực hiện điều đó. Tỉ lệ học vấn của nước Rabando không tệ nếu bạn thu hẹp lại tầm nhìn với những ai sống trong khuc vực ấy.

Không chỉ thương nhân mà [Thông tin] ở những con phố đều có thể thấy trên giấy tờ. Đó là khả năng thiết yếu cho cả mạo hiểm giả và người lao động.

“Latina, trông em không được vui lắm?”

“Unn. Em ổn. Em rất vui mà.”

Trong khi chuẩn cắp sách đến trường, biểu hiện của Latina khiến Dale nghi ngờ, trông cô bé có hơi chán chường. Nhưng Latina chỉnh lại tâm thái ngay lập tức và nở một nụ cười.

Lúc đầu, khi cô bé bắt đầu đến trường mỗi ngày, Latina trông rất vui.

Cứ như việc học được những thứ mới cũng đã là một niềm vui rồi. Thậm chí, cô bé còn kể cho Dale nghe như cô đang khoe khoang một điều gì đó rất tuyệt vậy.

Nhưng vài ngày tới đây thì điều đó đã thay đổi.

Dale ôm chằm lấy Latina, rồi cô bé lại thể hiện một vẻ mặt kì lạ.

“Gần đây… có gì lạ trong trường sao?”

Cơ thể Latina nhảy dựng lên một chút. Rồi cô bé trả lời với giọng điệu khe khẽ trong khi nhìn xuống.

“… Một cô giáo mới đã đến…”

“Cô ấy có gì sao?”

“Unn. Mọi người chỉ nói là giáo viên trước tốt hơn, nhưng chỉ có thể thôi.”

Dale nhíu mày với biệu hiện của Latina, trông câu nói ‘chỉ có thể thôi’ chẳng giống vậy chút nào. Nhưng để Latina đôi chút bướng bỉnh chịu mở lời thật lòng thì không phải chuyện dễ dàng.

“Latina à, được người khác lo lắng không phải tệ hại gì đâu, em hiểu chứ? Anh thực sự coi em là một người đặc biệt, nên… hay tin anh, được không?”

Lần này, mình phải để ý hơn mới được. Dale nghĩ như vậy.

Lúc sống ở ‘Kĩ Miêu Lâm’, Latian không hề lưỡng lự hay nhút nhát gì, thậm chí là còn quên thuộc với sự huyên náo của mạo hiểm giả. Và hơn hết, cô bé không hề ngưng cười. Dale nghĩ thầm trong bụng, cậu đang mường tượng đến ý nghĩa của từ ‘Sợ hãi’…

Vài ngày nữa lại trôi qua, vẻ chán nản của Latina càng lúc càng nghiêm trọng.

Dường như thời gian cô bé dành cho bạn bè thì rất vui vẻ. Thậm chí là có cả bạn mới nữa. Mỗi ngày như vậy, cô bé cứ kể lại điều đó. Nhưng dĩ nhiên một chủ đề mà cô bé không muốn động chạm vào… đó là ‘Giáo viên’.

Có lẽ cô bé đã lâm vào thế bần cùng và trốn tránh nó. Nhưng nghĩ như thế sẽ làm người chú ý và vào cuộc ngay thôi.

Latina mang một bộ mặt tái nhợt và quay về.

Cô bé trông rất hoảng sợ. Vẻ ngoài sợ sệt nhiều đến mức khiến cho người thường đi dẫn cô bé đi học và đón cô về, tức là Kenneth, cũng phải câm lặng.

Nổi sợ ấy quá nhiều đến nổi, cô bé có khi sẽ suy sụp mất. Tình trạng của cô bé rất tệ, tóc tai rối bời và trang phục thì xốc xếch. Một bên vải buộc tóc đã bị tháo ra.

Tuy nhiên, trên cả những biểu hiện bề ngoài ấy, Latina đâm xầm vào ngực Kenneth. Cô bé cứ như bối rối không nói nên lời. Giống như cô bé đã mất hết mọi thứ quan trọng với mình vậy.

Thứ biểu cảm ấy của Latina, chính là ‘Tuyệt vọng’.

Lần đầu Kenneth gặp Latina, đứa bé này luôn tươi cười.

Ở khu rừng ấy, cô bé là một cô gái trẻ tự mình sống sót dù đã không còn người thân mà cô thể dựa dẫm. Điều đó thậm chí người lớn còn không thể tha thứ được, một cô bé lẽ ra không nên phải gánh chịu những đau thương đó, nổi buồn ấy và cả nhiều suy nghĩ cay đắng.

Latina khi ấy lộ ra nét ôn hòa của mình. Đó là điều mà Kenneth liền nghĩ đến khi thấy vẻ ngoài của cô bé lúc này.

“Latina… ? Chuyện gì xảy ra thế?”

Sau khi nghe tiếng của Kenneth, Latina bắt đầu run rẫy dữ dội và khuôn mặt nhăn lại như sắp sửa tuôn ra hai dòng lệ. Tuy nhiên…

“… Không có gì, đặc biệt cả…”

Latina miễn cưỡng nói thế, sau đó, cô bé quay lưng đi và bước lên cầu thang.

Nếu lúc ấy, người đón cô bé là Dale mà không phải Kenneth, thì mọi chuyện có lẽ đã khác rồi. Phải chi Dale không đi xa vào lúc đó.

Không lâu sau đó, Kenneth lại nghe thấy tiếng động trên lầu mà có thể diễn tả bằng một từ, ‘Tiếng động lạ’.

Âm thanh mơ hồ ấy không gợi nhớ Kenneth đến thứ gì đã từng nghe qua cả. Anh ta chợt cảm thấy rùng mình đến đáng sợ.

Nó cứ như thanh âm của điềm xấu vậy.

Phản ứng lại với điều đó, Kenneth nhanh chóng chạy lên cầu thang. Mau mau bỏ qua tầng một và lên đến gác xép.

Latina đã ngất xỉu tại đó.

Bên trong này thật ảm đảm, chỉ một chút ánh nắng len lói qua ô cửa sổ.

Kenneth hiểu ngay điều mà Latian đã làm.

Anh bước đến gần cô bé hơn và nhận ra đầu của Latina đã nằm trên một vũng máu. Mái tóc bạc đã thấm đẫm trong máu tươi.

“Latina-!”

Phải nói thêm về nghề nghiệp trước của Kenneth, anh ta đã khá quen thuộc với cảnh máu me. Thế nhưng, anh ta lại run lên, vì người duy nhất ở đây chỉ có Latina mà thôi.

Và điều đó chính là kết quả mà Latina đã tự gây ra.

Kenneth nhanh chóng vớ lấy một mảnh đồ sạch gần đó trong phòng Dale và ấn lên miệng vết thương của cô bé. Anh ta bế Latina trong vòng tay và chạy xuống tầng trệt.

Mảnh đồ nhuốm đầy màu đỏ của máu trước mắt anh. Nhưng ít nhất, nó cũng đã tránh cho máu chảy nhiều hơn.

Phải nhanh chóng dùng trị liệu ma thuật cho cô bé, nếu không, nó sẽ vẫn là một vết thương không thể lành.

Latina đã tự mình bẻ gãy cái sừng còn lại của mình.

Vì đó là biểu tượng của ‘Quỷ tộc’, nên ở chiếc sừng ấy cũng nằm trong hệ thần kinh và có mạch máu lưu thông.

Chiếc sừng ấy tưởng chừng như một khúc xương rỗng cứng rắn, nhưng nó thực ra là một vùng nhạy cảm. Tổn thương nó chẳng khác gì chặt tay chân của bạn cả, nó sẽ hành hạ bạn với cơn đau và máu chảy không ngừng.

Latina đã bất tỉnh không hề động đậy. Kenneth nhanh chóng chạy xuống ‘Kĩ Miêu Lâm’ trong khi bế Latina.

Nhìn thấy bộ dạng tái mét của Kenneth, Rita làm việc bên trong cửa tiệm cũng như mấy vị khách quen đang tán dóc cũng phải giật mình.

“Sao thế, Kenne…”

“Có ai dùng được trị liệu ma thuật không!?”

Ý tứ của Kenneth và Latina dính đầy máu trên tay anh, đủ để mọi người hiểu họ cần chú ý điều gì.

“LATINA!?”

“Đứa bé gái bị thương à?”

Rita hét lên. Máu nhiều đến mức khiến mặt cô ấy trắng bệch và phản ứng không hề giống cô thường ngày tí nào.

Đá phăng chiếc ghế đi, -ầm-, một vị khách quen đứng bật lên và bỏ dở việc mình đang làm. Một người đàn ông lớn tuổi chạy đến bên Kenneth và đặt tay lên đầu Latina.

“Ma thuật của tôi cũng không thể giúp nhiều được…”

“Không cần bận tâm. Anh hãy làm máu ngưng chảy đã.”

Thi triển trị liệu ma thuật, dòng máu không ngừng chảy kia bắt đầu có dấu hiệu yếu đi.

Kenneth nhìn Rita trong lúc đó.

“Đề phòng hờ, thì anh sẽ đưa con bé đến trung tâm y tế ở Đền [Lam Thần (Niirii)]. Khi Dale về, nói chuyện này với cậu ta. Cửa tiệm hôm nay đóng cửa.”

“E-em hiểu rồi… Kenneth, Latina bị làm sao vậy?”

“Anh cũng không biết chi tiết. Nhưng lúc này, phải ưu tiên điều trị cho con bé đã. Anh đi đây.”

Chỉnh lại tư thế bồng Latina một chút, Kenneth bắt đầu chạy đi với toàn bộ sức bình sinh thẳng đến Đền [Niirii].

~

-Vài thứ mà họ đã phát hiện ra sau đó.

Latina nói rằng, cô bé có năng lực cảm nhận mơ hồ những thứ sẽ làm hại cô bé. Đó cũng là lí do giúp cho Latina nhỏ bé có thể sống sót một mình trong khu rừng ấy.

-Trong số những loại thực vật và động vật có độc, cô bé có thể nhận ra thứ này có thể ăn được.

-Trước khi những con dã thú đến có thể làm hại cô, cô đã trốn đi.

-Khi cô bé gặp Dale, Latina có thể cảm thấy cậu không hại cô bé.

Mọi thứ đều xảy ra, đó là vì tiềm năng này.

-Latina có thể theo bản năng của mình và nhìn thấy được những kẻ thù.

Bản năng lần này của cô bé cũng đã đúng…