Sau vài giờ đi dọc hành lang dài, cuối cùng chúng tôi cũng đã quay trở lại Trại căn cứ.
Lời nguyền trên lối đi thẳng đứng rốt cuộc đã được dỡ bỏ. Khi tôi mở nắp cống và trèo ra ngoài, vùng an toàn quen thuộc liền hiện ra ngay trước mắt. Tôi thở phào nhẹ nhõm.
"Chúng ta đã sống sót trở về..."
Tôi chưa bao giờ tính đến trường hợp mình sẽ phải chạm trái tên trùm quái vật. Điều đó khiến đầu óc tôi rối bời.
Sự mệt mỏi về mặt tinh thần cũng nặng nề không kém sự mệt mỏi về mặt thể chất.
'Dù sao hầm ngục cũng là căn cứ của lũ quái vật. Bị quái vật tấn công tại một nơi như thế vốn là một điều bình thường. Nhưng con trùm của màn chơi đích thân xuất hiện thì cạn lời luôn rồi.'
Sự cân bằng của trò chơi ngày càng trở nên tồi tệ hơn cùng với độ khó liên tục dao động.
Tôi thực sự phải tìm ra đối sách cho vấn đề này. Ngay khi vừa trở lại Crossroad, tôi sẽ lập tức tóm lấy cổ áo gã Giám đốc khốn nạn đó và lấy hắn ra làm bao cát một lúc.
Các thành viên trong nhóm của tôi lần lượt từng người một leo lên từ miệng cống. Bất kỳ ai trong số họ cũng đều có dấu hiệu của kiệt sức.
Tôi cố gắng mỉm cười với họ.
"Mọi người đã phải làm việc vất vả rồi."
Bốn người họ đều đang đứng trước mặt tôi với vẻ mặt vẫn chưa thể xua tan sự u ám.
"Này, đừng bày ra vẻ mặt như thế! Thất bại trước con quái vật đó vốn là một điều không thể tránh khỏi."
Không, thật vô lý nếu chúng ta thắng hắn. Nhưng nói vậy thì có vẻ hơi vô lương tâm.
"Chính vì sự kém cỏi của tôi..."
Lucas cúi đầu rồi thấp giọng lẩm bẩm.
"...đã khiến Chúa tể của tôi phải đối mặt với kẻ thù. Tôi thực sự không còn mặt mũi nào với tư cách là một người hộ tống."
"Này, cậu kém cỏi chỗ nào hả?"
Nếu Hạng SSR mà là kém cỏi, vậy thì tôi, một kẻ có chỉ số giòi bọ còn thua cả Hạng N, là rác rưởi à? Tôi có nên kiếm một góc nào đó để đập đầu tự sát cho đỡ chật đất không? Hử?
Tuy nhiên, Lucas vẫn không có ý định ngừng tự trách bản thân mình.
Anh ta mím chặt môi với cái đầu cúi gằm.
Bên cạnh anh ấy, Damian đang nhìn xuống chiếc nỏ đã bị đập nát của mình.
"Tôi...tôi có thể nhìn thấy chuyển động của con ma cà rồng đó bằng đôi mắt của mình. Nhưng cơ thể tôi không thể nào phản ứng kịp."
Cậu ấy vẫn có thể nhìn thấy chuyển động của hắn? Như thế đã là quá giỏi rồi.
"Có rất nhiều điều tôi không thể làm được... nếu chỉ dựa vào đôi mắt này."
Damian nắm chặt tay lại và nhìn tôi với vẻ mặt kiên quyết.
"Hoàng tử, tôi sẽ cố gắng rèn luyện cơ thể mình. Để có thể sử dụng đôi mắt này một cách hiệu quả hơn...!"
"..."
Thật ngạc nhiên. Tôi cũng định yêu cầu cậu ta rèn luyện sức khỏe. Không ngờ cậu ấy lại chủ động đề nghị chuyện này.
Bên cạnh cậu ấy, Evangeline nghiến răng và giơ cao chiếc khiên của mình.
"Em sẽ chặn được vào lần tới."
"Ý em là đòn tấn công của hắn à? Có chắc không đấy?"
"Tất nhiên. Tuy em không thể nhìn thấy đòn tấn công của hắn bằng mắt thường như anh xạ thủ. Nhưng bằng trực giác, em vẫn có thể cảm nhận được chúng đến từ hướng nào."
Evangeline mở to đôi mắt sắc lẹm màu xanh lục.
"Không tin tưởng vào trực giác của mình để rồi do dự trong hành động đã khiến em thất bại trong việc chặn đòn tấn công của hắn."
Trực giác.
Cái này có liên quan gì đến Thuộc tính độc quyền của Evangeline, [Crossroad] không?
Cô ấy không thể kích hoạt nó lần này. Bởi vì cô ấy đã không mang theo Trang bị độc quyền của mình.
"Lần tới em sẽ không chỉ chặn đòn tấn công của hắn thôi đâu. Mà còn dùng khiên của mình đập nát quai hàm của tên khốn ma cà rồng đó."
Evangeline gầm gừ hung dữ.
"Cứ chờ mà xem. Lần tới nhất định em sẽ làm được."
Cuối cùng, Junior nhún vai.
"Có vẻ như hắn hoàn toàn áp đảo tôi về mặt ma thuật."
Vua ma cà rồng rõ ràng ở cấp độ cao hơn nhiều so với ma pháp sư thiên tài Hạng SSR.
"Tôi chưa bao giờ thấy một công thức ma thuật ngắn gọn như vậy. Hắn đã vô hiệu hóa ma thuật của tôi ngay tức thì... Quả thực, không phải tự nhiên hắn lại được ngồi trên ngai vàng."
Ngay sau đó, Junior nở một nụ cười.
"Nhưng nhờ đó mà tôi đã có được gợi ý."
"Gợi ý?"
"Vâng. Tôi chưa bao giờ thấy cách sử dụng ma thuật như vậy trước đây... Tôi nên cảm thấy biết ơn con ma cà rồng đó. Nhờ có hắn mà tôi đã có được những kiến thức quý giá."
Có phải cô ấy đã học được điều gì đó trong trận chiến vừa rồi với Celendion không?
Tôi nhìn quanh các thành viên trong nhóm. Có vẻ như tất cả bọn họ đều đã nhận ra điều gì đó.
Celendion đến gặp tôi chỉ vì một vài câu hỏi và hắn đã vô hiệu hóa các thành viên trong nhóm của tôi mà không hề suy nghĩ gì nhiều.
Nhưng điều đó dường như đã tạo cơ hội cho bọn họ trở nên mạnh mẽ hơn.
"Khi chúng ta gặp hắn vào lần tới."
Lucas nghiến răng.
"Tôi chắc chắn sẽ luôn đứng trước mặt ngài và bảo vệ ngài bằng bất cứ giá nào, Chúa tể của tôi."
Tôi muốn nói gì đó để ngăn anh ấy lại, nhưng rồi tôi quyết định gật đầu.
"Tôi tin cậu sẽ làm được, Lucas."
Không nên làm dao động sự quyết tâm của anh ấy.
Thay vào đó, tôi hy vọng những lời động viên này có thể làm trái tim anh ấy tràn ngập sự nhiệt huyết hơn nữa.
Suy cho cùng, thất bại là mẹ thành công.
Sau khi ngậm đắng nuốt cay và suy ngẫm về những thất bại, bạn sẽ có thể trở nên mạnh mẽ hơn.
"Này, mấy đứa!"
Chính lúc đó. Người thợ rèn lùn, Kellibey, tiến về phía chúng tôi.
"Lũ ranh con trời đánh! Ta nghe nói mấy đứa bây đã đi qua Con đường của những kẻ thất bại để đến Đấu trường Liệt Hỏa! Thế quái nào vẫn còn sống mà trở về vậy?!"
Kellibey cười toe toét trong khi lao về phía chúng tôi. Nhận ra biểu hiện u ám của chúng tôi, giọng ông ấy trở nên thận trọng.
"Chuyện gì xảy ra thế? Chẳng lẽ thất bại rồi à?"
"Thưa Bậc thầy chế tạo, chúng tôi đã chinh phục được Đấu trường Liệt Hỏa rồi."
Tôi nhún vai.
"Nhưng những gì xảy ra sau đó mới là vấn đề."
"Rốt cuộc là chuyện gì?"
"Vua ma cà rồng đã đích thân đến gặp tôi. Mỗi người bọn tôi đều bị hắn đánh cho một phát."
Mắt Kellibey liền lồi ra ngoài.
"C-cái gì?! Celendion, hắn đích thân thân đến?!"
Khi Kellibey định hỏi thêm gì đó, tôi liền đưa cho ông ấy một cái túi chứa đầy tinh thể sẫm màu.
Kellibey bối rối nhận lấy.
"Kellibey. Vũ khí Tinh Bạc rất quan trọng. Hy vọng ông sẽ chế tạo chúng sao cho tốt nhất có thể."
Tôi nói một cách nghiêm túc.
"Chúng tôi sẽ phải lấy đầu con quái vật đó. Nhưng sự thật là chúng tôi đang rất thiếu sức mạnh. Vì vậy, vũ khí mà ông tạo ra sẽ quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác."
"Hì hì."
Sau khi mở chiếc túi và bật cười khẽ, Kellibey liền nháy mắt với tôi.
"Tất cả nguyên liệu cần thiết đều đã có đủ. Ta sẽ bắt tay vào làm ngay. Cậu muốn ta chế tạo loại vũ khí nào?"
"Một thanh trường kiếm. Một cây thương kỵ binh. Và."
Tôi liếc nhìn Damian và hùng hồn tuyên bố.
"Các mũi tên."
Kellibey bật dậy khỏi chỗ ngồi với vẻ mặt kinh ngạc tột độ.
"Cái gì? Mũi tên? Không hổ là cậu ấm của một gia đình giàu có! Cậu thực sự muốn lãng phí thứ bạc quý giá đó vào các mũi tên?!"
"Chính xác."
Tôi nói mà không hề do dự.
"Để có thể giết được Vua ma cà rồng thì hoang phí từng này có là gì? Tôi sẵn sàng hy sinh những thứ thậm chí còn quý giá hơn thế."
"..."
"Vì vậy, không cần nhiều lời nữa. Xin ông hãy chế tạo những vũ khí tôi vừa nêu tên sao cho chất lượng cao nhất có thể."
Nhìn chằm chằm về phía tôi, Kellibey đột nhiên phá lên cười.
"Rồi, được rồi! Đúng như cậu nói. Để có thể giết được Celendion thì không nên tiết kiệm gì cả."
Kellibey lấy ra thứ gì đó từ trong túi và đưa cho tôi xem.
"Ta thậm chí còn đi kiếm thêm thứ này để làm cho vũ khí của mấy đứa trở nên đặc biệt hơn."
"Nó là gì...?"
Đó là một cành cây.
Một cành cây tỏa ra một luồng năng lượng đặc biệt cùng với hào quang màu đỏ thẫm...
"Đây là [Devil's Mistletoe]. Nó còn được gọi là Mistiltein, chỉ mọc ở những nơi rất sâu trong hầm ngục."
"[Devil's Mistletoe]...!"
Một vật phẩm hiếm chỉ có thể nhận được trong nửa năm thứ hai về sau trong trò chơi. Tôi nuốt nước bọt xuống cổ họng khô khốc.
"Nếu dùng thứ này làm nguyên liệu để chế tạo vũ khí..."
"Ho-ho. Có vẻ như cậu cũng biết công dụng của nó."
Kellibey cười toe toét và giải thích.
"Nếu lấy thứ này làm nguyên liệu... thì vũ khí được tạo ra sẽ có hiệu ứng nguyền rủa làm giảm đáng kể khả năng hồi phục của những kẻ bị trúng đòn."
Người thợ rèn này thật không khác gì ông già Noel.
"Không có món quà nào tốt hơn thứ này để dành tặng cho lũ khốn nạn ma cà rồng đó."
Ý của Kellibey chính là sẽ thêm hiệu ứng làm giảm khả năng hồi máu cho vũ khí Tinh Bạc.
Bằng cách này, vũ khí sắp được chế tạo sẽ có khả năng tấn công cực kỳ mạnh mẽ khi đối phó với ma cà rồng.
Choáng váng trước món quà đầy bất ngờ, tôi liền đứng sững người ra trong khi liếc nhìn đôi vai cùa Kellibey.
"Ông đã bị thương khi đi thu thập chúng sao?"
Một miếng băng thấm đẫm máu được quấn trên vai của người thợ rèn già.
Ông ấy hẳn đã bị thương trong quá trình đi thu thập thứ này.
"Nói vớ vẩn cái gì thế! Ta chỉ bị vấp ngã và bầm tím một chút thôi."
Bực mình, Kellibey nhanh chóng ném ánh mắt nặng nề về phía tôi và các thành viên trong nhóm.
"Rốt cuộc thì, ông già này cũng chỉ có thể giúp được đến đây."
Kellibey, người đã mất tất cả những anh em của mình vào tay Celendion, nghiêm túc một cách lạ thường.
"Để giết được con quái vật đó, từng này không là gì hết."
***
[Free Exploration Ended!]
[Leveled Up Characters]
- Ash(EX) Lv.34 (↑10)
- Lucas(SSR) Lv.40 (↑2)
- Evangeline(SSR) Lv.40 (↑1)
- Jupiter Junior(SSR) Lv.37 (↑1)
- Damian(N) Lv.35 (↑2) (2nd class advancement is available!)
[Dead and Injured Characters]
- None
[Acquired Items]
- Dark Crystal: 20
- Summon Scroll: Chimera Origin <Player Skill>
- Colosseum Victory Chest: 6
***
Ngay khi chúng tôi quay trở lại Crossroad, cả nhóm liền giải tán.
Tôi đã gửi tất cả mọi người trở về chỗ ở của họ.
"Đừng nghĩ ngợi gì nhiều, hãy nghỉ ngơi cho thoải mái! Lucas, cậu cũng vậy, ít nhất hãy thư giãn cho đến bữa tối!"
Chúng tôi đã trải qua một chuyến đi hai ngày một đêm, trầy da tróc vảy trong các trận chiến, niềm tự hào bị trầy xước trước con trùm, đôi chân mỏi nhừ vì phải liên tục đi bộ không ngừng nghỉ. Chắc hẳn ai cũng đã kiệt sức.
"Tuân lệnh, thưa Chúa tể. Tôi sẽ nghỉ ngơi một chút trước khi quay lại nhiệm vụ hộ tống."
"Em sẽ đi ngủ một chút. Tiền bối, hẹn gặp anh vào bữa tối nhé. Oáp..."
Lucas và Evangeline bước vào trong dinh thự lãnh chúa trước,
"Hãy gọi cho tôi bất cứ khi nào ngài cần tôi, thưa Hoàng tử!"
"Tôi cần suy nghĩ về trận chiến ngày hôm nay. Nhưng nếu có việc gì, xin ngài hãy cứ gọi cho tôi."
Damian và Junior lần lượt trở lại nhà thờ và nhà trọ.
Tôi vẫy tay với các thành viên trong nhóm đang lê bước về chỗ ở của họ. Mọi người, hãy nghỉ ngơi cho thật tốt.
"Ugh, thật mệt mỏi..."
Ngay khi vừa bước vào dinh thự, tôi liền đi thẳng vào phòng ngủ và ngã vật ra giường.
Có vẻ như đơn độc đối mặt với Vua ma cà rồng đã vắt kiệt tinh thần của tôi.
Đầu thì quay cuồng, còn bụng thì quặn đau.
'...'
Khi đang suy nghĩ về hắn, tuy cơ thể tôi vẫn trong trạng thái kiệt sức nhưng ít nhất, đầu óc tôi đã dần lấy lại sự tỉnh táo như ban đầu.
Đôi mắt đỏ rực đó.
Là đôi mắt của kẻ săn mồi. Nhìn con người không khác gì côn trùng,
'Cầu xin một con người giết mình trong khi coi thường họ như vậy. Hắn không biết xấu hổ là gì à?'
Tôi nghiến răng và ngồi dậy trên giường.
Bất chấp sự mệt mỏi đang bao trùm toàn bộ cơ thể, tôi cảm thấy mình vẫn chưa thể nghỉ ngơi nếu chưa làm điều này.
'Đầu tiên là kiểm tra lại các chiến lợi phẩm đã thu thập được.'
Ngồi thẳng trên giường, tôi mở Kho đồ của mình.
Những vật phẩm tôi thu được từ cuộc khám phá tự do lần này cũng không tệ lắm.
Đầu tiên, Cuộn giấy Triệu hồi: Chimera Origin.
Kỹ năng dùng một lần, cho phép bạn triệu hồi và điều khiển một con quái vật cấp trùm.
Giống như Golem hơi nước khổng lồ vô cùng hữu ích trong Màn 3, giờ đây tôi có thể triệu hồi Chimera Origin.
'Không giống như con trùm mình từng gặp ở đấu trường, chỉ số của con trùm mình có thể triệu hồi khá là phế.'
Trên thực tế, Chimera là một con quái vật mạnh mẽ.
Không mạnh bằng Steam Golem khổng lồ, nhưng nó đủ mạnh để khiến những gã ma cà rồng kia phải hốt hoảng chạy đôn chạy đáo.
'Bên cạnh đó, máu của Chimera rất độc. Nó gần như là chất độc đối với ma cà rồng.'
...Mặc dù về mặt lý thuyết là vậy, nhưng con trùm tôi có thể triệu hồi chỉ là một con trùm tầm trung hoàn toàn có thể bị thổi bay bởi một hoặc hai phát bắn từ Black Queen. Sign.
Nhưng, có thêm một lá bài trong tay luôn là một điều tốt. Tôi liền dùng sử dụng Cuộn giấy này để học kỹ năng.
'Tiếp theo là Hòm chiến thắng Đấu trường.'
Ngục tối Đấu trường Liệt Hỏa không có các hòm chiến lợi phẩm giống như các ngục tối khác. Thay vào đó, mỗi khi bạn vượt qua một đợt tấn công của quái vật, một hòm thưởng sẽ được gửi thẳng vào Kho đồ.
Nếu tôi đánh bại được Jackal, tôi sẽ nhận được 'Rương vô địch Đấu trường', nhưng vì tôi đã kích hoạt sự kiện để bỏ qua trận chiến với Jackal nên sáu cái này là tất cả những gì tôi có. Tuy không nhiều, nhưng...
'May mắn thay, mình vẫn còn một vài hòm chưa mở. Chúng đang được cất trữ trong Kho đồ.'
Tôi liền lấy ra những chiếc hòm mà tôi đã để dành trong Kho đồ.
Các hòm thưởng nhận được sau khi hoàn thành Màn 4.
Năm hòm Hạng R. Hai hòm Hạng SR.
Tôi đã để chúng mốc meo trong Kho đồ là vì tôi chưa thực sự cần vật phẩm nào vào thời điểm đó. Nhưng đấy chỉ lý do phụ thôi. Lý do thực sự làm tôi chưa mở những chiếc hòm này bắt nguồn từ...
Sự mê tín khi chơi game của tôi.
'Mở 10 cái cùng lúc có khả năng sẽ mang lại chiến lợi phẩm tốt hơn!'
Dù mở từng cái hay mở nhiều cái cùng lúc, xác suất nhận được các loại vật phẩm vẫn không hề thay đổi.
Tuy nhiên, việc mở 10 cái cùng lúc thường khiến tôi có cảm giác như mình sẽ nhận được các vật phẩm toả ra hào quang màu vàng thường xuyên hơn.
Tôi biết đây chỉ là mê tín trong các trò chơi Gacha, nhưng người ta vẫn thường tin vào tôn giáo mặc dù biết chúng không hề có thật, đúng không?
Dù sao thì, tôi đã tiết kiệm được tổng cộng 13 hòm.
Tôi quyết định mở tất cả cùng một lúc.
'Làm ơn, Thần Gacha! Giúp con với! Ngài đứng về phía con, đúng không?!'
Flash! Flash!
Ánh sáng rực rỡ toả ra từ những chiếc hòm bao trùm khắp căn phòng tôi.
Với tất cả sức lực của mình, tôi hét lên.
"Có ánh vàng đi?!"