Nhà trọ. Phòng ăn ở tầng một.
Jupiter và Junior đang ngồi đối diện nhau, trong khi tôi ngồi giữa họ và…ăn cơm.
"..."
"..."
Bị mắc kẹt giữa hai người đang nhìn nhau với bầu không khí nặng nề, tôi liền toát mồ hôi lạnh.
'Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này?'
Tất cả những gì tôi muốn làm ngay từ đầu chỉ là giao những trang bị đó cùng với một nụ cười.
Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được rằng mình sẽ bị vướng vào một cuộc mâu thuẫn gia đình. Bầu không khí ngột ngạt khiến tôi không tài nào nuốt nổi đồ ăn trong miệng.
"Đây, mong ngài hãy thưởng thức thêm những món ăn này!"
Bà chủ mỉm cười tự tin khi bưng ra đủ các loại món ăn. Tôi xin bà đấy, đừng mang thêm nữa! Tôi chỉ muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt thôi!
“Ngài thấy đồ ăn có vừa ý không, Lãnh chúa?”
"À ừm... Nó thực sự rất ngon..."
"Thật nhẹ nhõm! Hahaha!"
Có vẻ như bà chủ vẫn muốn gây ấn tượng với tôi về chuyện điều hành khách sạn quốc doanh, nhưng tôi chỉ trả lời đại thôi. Thức ăn thậm chí còn chưa nuốt xuống cổ họng thì làm sao trả lời chính xác được.
Và rồi, tôi liền nuốt thức ăn trong miệng một cách khó nhọc. Sau tất cả, tôi thậm chí còn chả nhớ rõ mình vừa ăn gì.
"Cháu thực sự vẫn muốn làm pháp sư à?"
Jupiter đột nhiên lên tiếng.
"Mỗi ngày đều nôn ra máu trong đau đớn... Tại sao cháu vẫn cứ cố chấp làm pháp sư như thế?"
'Một đòn tấn công bất ngờ à?! Sao lại không để tôi ăn xong cái đã!'
Mặc dù trong lòng tràn ngập sự bối rối, nhưng Junior vẫn thản nhiên đáp lại trong khi cắt miếng ngỗng bít tết và đưa lên miệng.
"Sống như một pháp sư vốn là ước mơ của cháu mà. Ah, món này ngon quá. Bà nội cũng nên nếm thử xem."
'Cô ấy đã né đòn tấn công một cách xuất sắc mà không hề chớp mắt lấy một lần!'
Ngạc nhiên trước trận chiến bất ngờ, tôi khéo léo đẩy ghế ra sau. Có vẻ như tôi cần chuyển sang chế độ khán giả.
"Đây mà là 'sống' như một pháp sư à, Junior? Rõ ràng cháu chỉ đang thiêu đốt mạng sống của mình mà thôi."
Jupiter gầm lên với âm lượng kìm nén.
Junior thậm chí không thèm nhìn vào mắt bà mà tiếp tục nhai đồ ăn.
"Chẳng lẽ cháu có thể khỏi bệnh nếu từ bỏ nghề pháp sư và ngoan ngoãn ở nhà?"
“Ít nhất cháu vẫn sống được lâu hơn mà không phải chịu nhiều đau đớn như thế này.”
"Bà nội ơi, ai rồi cũng phải chết cả mà. Chỉ là thời gian của cháu ngắn hơn một chút so với mọi người thôi."
Keng! Keng! Keng!
Có cảm giác như tôi vừa nghe thấy âm thanh kim loại va chạm trong một trận chiến khốc liệt nào đó.
Sau màn võ mồm dạo đầu dưới danh nghĩa là một cuộc trò chuyện, hai người lại im lặng trong giây lát.
Jupiter vẫn người đầu tiên lên tiếng lần nữa.
“Cháu định chết trước bà à?”
Sau đó, Junior liền nhìn bà mình với một nụ cười yếu ớt.
"Điều đó cũng không tệ lắm, đúng không?"
"..."
Jupiter nhắm chặt con mắt duy nhất của mình rồi đẩy ghế ra sau.
"Thứ lỗi cho tôi, thưa Điện hạ. Tôi xin rút lại những lời mà tôi đã nói trước đó."
"Hả? Cái gì cơ?"
“Tôi sẽ sử dụng tất cả trang bị mà ngài đã đưa cho tôi. Thật vô nghĩa nếu để một đứa trẻ sẽ chết trước tôi sử dụng chúng.”
"À, Ừm..."
"Tôi đi trước đây. Thứ lỗi cho tôi."
Sau khi cúi chào tôi, Jupiter liền cầm lấy những trang bị mà bà đã mang theo rồi nhanh chóng rời khỏi nhà trọ.
Khi nhìn chiếc ghế trống của Jupiter, tôi lẩm bẩm trong lo lắng.
"Cô có ổn không, Junior? Bà nội của cô..."
"KHÔNG."
"Hả?"
"Bà ấy không phải là bà nội của tôi."
Junior lẩm bẩm một cách vô cảm khi cô dùng nĩa chọc miếng bít tết trên đĩa và đưa lên trước mặt.
"Tôi thậm chí chưa bao giờ coi người đó là bà nội của mình."
"..."
Tôi đã nghe về quá khứ của hai người họ. Rốt cuộc bên thứ ba như tôi không nên can thiệp vào chuyện này.
Tuy nhiên.
"Nhưng Junior. Jupiter vẫn nói đúng một phần nào đó. Nếu thể trạng cô tồi tệ như thế này mỗi khi sử dụng ma thuật, tốt hơn hết cô vẫn nên kiềm chế bản thân lại một chút..."
"Điện hạ."
Junior nhẹ giọng nói.
"Đối thủ của chúng ta trong trận chiến phòng thủ lần này là Chúa tể Ma cà rồng. Nếu không có tôi, kết quả của trận chiến như thế nào, ngài chắc hẳn đã biết rõ, đúng không?"
"..."
Cô ấy nói hoàn toàn đúng nên tôi đành ngậm miệng không thể phản bác.
Đúng vậy. Bây giờ không phải là lúc để cô ấy kiềm chế bản thân mình.
Nói một cách tàn nhẫn hơn, đó là tình huống mà tôi phải đẩy Junior đến giới hạn, bất kể cô ấy có nôn ra bao nhiêu máu đi nữa.
"Mọi người ở tiền tuyến này đều đang mạo hiểm mạng sống của mình."
Junior bình tĩnh nói.
“Giá trị chiến lược có thể khác nhau, nhưng mạng sống của một pháp sư không hề nặng hơn những người khác. Tôi cũng chỉ đang mạo hiểm mạng sống của mình trong cuộc chiến mà thôi.”
"..."
"Thức ăn ở đây rất ngon."
Junior đứng dậy và nở một nụ cười giống như cáo.
"Ngài sẽ trả tiền, đúng không?"
Này, cô sắp chết đâu có nghĩa là cô được quyền tống tiền tôi.
Sau khi nói vậy, Junior liền leo lên cầu thang và trở về phòng, để tôi lại một mình với đống đồ ăn gần như còn nguyên. Tôi thở dài thườn thượt.
'Mọi người đều phải vật lộn trong những vấn đề về gia đình.'
Nghĩ lại thì, có vẻ như Kim Ash cũng vướng vào cả đống rắc rối trong chuyện gia đình. Tôi không biết nên lắng nghe ai để có thể hiểu hết tất cả.
Suy nghĩ về những vấn đề mà tôi không thể nào giải quyết được một lúc, tôi liền bật dậy khỏi chỗ ngồi.
Sau tất cả, tôi đâu có thể giúp được gì, đúng không? Tôi chỉ có thể hy vọng hai người họ sẽ tự hòa giải.
“Này, bà chủ! Bà có thể gói những món ăn này lại để ta mang về có được không?”
Tôi định tặng nó cho bộ đôi hiệp sĩ của tôi. Hy vọng họ sẽ có một bữa ăn ngon miệng.
***
Một tuần sau.
Trại căn cứ trong hầm ngục Vương quốc Hồ. Tiệm rèn của Kellibey.
"Tất cả vũ khí đều đã được chế tạo xong."
Tôi nuốt nước bọt xuống cổ họng khô khốc khi nghe Kellibey nói vậy. Lucas, Evangeline và Damian đi cùng tôi cũng há hốc mồm vì ngạc nhiên.
Cười toe toét, Kellibey chỉ vào đống vũ khí nằm trên bàn.
“Tốt nhất mấy đứa nên cẩn thận. Những vũ khí này được làm bằng bạc từ thế giới khác nên chúng vốn không ổn định. Hơn nữa, ta còn dùng bột của [Devil's Mistletoe](Cây tầm gửi của quỷ) để gia công chúng.”
Trên bàn là một thanh trường kiếm đang được tra lưỡi bên trong bao da và một cây thương kỵ binh khổng lồ.
Ngoài ra còn có ba túi đựng đầy mũi tên.
“Mặc dù chúng trông rất trắng và đẹp giống như vũ khí thánh, nhưng thực tế là chúng không khác gì những vũ khí bị nguyền rủa. Hãy hết sức thận trọng trong việc sử dụng chúng.”
Tôi thản nhiên phớt lờ lời cảnh báo của ông ấy và cẩn thận bước lại gần bàn với vẻ mặt háo hức. Đã đến lúc kiểm tra số liệu thống kê của những trang bị này rồi.
Tôi liền chạm tay vào thanh trường kiếm trước. Xem nào.
[Mortal Star Sliver Long Sword (SSR) Lv.40] {Tinh Bạc Bất Tử Kiếm}
- Phân loại: Trường kiếm
- Tấn công: 40-50
- Độ bền: 10/10
- Tăng 100% sát thương đối với mọi kẻ thù ô uế.
- 100% khả năng xuyên giáp đối với mọi loại kẻ thù ô uế.
- Giảm 75% khả năng hồi máu lên kẻ địch bị trúng đòn.
Tiền tố 'Bất tử' được đính kèm trong cái tên của nó. Điều này có nghĩa nó là vũ khí có tác dụng giảm khả năng hồi máu bậc nhất trong trò chơi.
'Tăng gấp đôi sát thương, gây ra sát thương chuẩn bỏ qua mọi lớp phòng thủ và đi kèm với khả năng làm giảm hồi máu.'
Đó là một Vampire Slayer hoàn hảo.
Đối với những kẻ thù khác, nó chỉ là một thanh trường kiếm bình thường. Nhưng đối với Huyết tộc, nó chắc chắn là thứ vũ khí mạnh mẽ nhất.
Hài lòng, tôi gật đầu và quay lại.
“Lucas.”
"Tuân lệnh."
Lucas cầm lấy thanh kiếm và rút nó ra một cách mượt mà.
Schwing-!
Đó là một thanh kiếm trắng tinh như tuyết, sáng bóng không chút tì vết.
Nó phát ra một vầng hào quang màu đỏ mờ, có lẽ là do đã dùng [Devil's Mistletoe] để gia công nó.
Swoosh! Swish!
Khi Lucas nhẹ nhàng vung thanh kiếm vào không khí, tiếng lưỡi kiếm xé gió liền vang lên chói tai.
"...Nó thật tuyệt vời."
Sau khi vung vài cú nữa, Lucas liền tra thanh kiếm vào vỏ. Với một tiếng cạch, thanh kiếm đã bị nuốt trở lại vào trong bao.
“Đây là thanh kiếm tốt nhất mà tôi từng cầm trong đời.”
“Puhahaha! Tất nhiên rồi! Đây là lần đầu tiên cậu sử dụng vũ khí mà ta chế tạo. Nên đương nhiên đối với cậu, nó là tốt nhất!"
Kellibey bật cười toe toét trong khi nhún vai. Mỗi khi được khen ông ấy sẽ lại cứ như thế này đây.
“Tiếp theo là Quý cô hiệp sĩ của chúng ta. Đưa vũ khí của em cho ông ấy đi.”
"À! Vâng!"
Evangeline vội vàng tiến tới và đặt ngọn thương kỵ binh của mình lên bàn.
Kellibey càu nhàu khi cầm ngọn thương lên.
“Cậu toàn đưa ra những yêu cầu phức tạp. Sao không chế tạo một cái mới đi cho dễ.”
Trong các vũ khí tôi yêu cầu, cây thương kỵ binh Tinh Bạc được chế tạo bằng cách phủ một lớp mới lên [Cross Family’s Cavalry Spear] của Evangeline.
Đó là một mánh khóe mà tôi chỉ có thể thử nghiệm trong thực tế, một điều vốn không thể làm trong trò chơi.
Điều này cho phép cô ấy đạt được những lợi ích từ cả trang bị độc quyền lẫn vũ khí Tinh Bạc.
May mắn là nó đã thành công.
Creak! Clink!
Cây thương màu trắng tự động gắn vào cây thương kỵ binh đen của Evangeline như thể chúng đang hợp nhất.
Cây thương bạc được chế tạo với độ chính xác cao đến mức như thể ngay từ đầu nó đã là một với cây thương đen.
"Ồ, thật tuyệt!"
Evangeline há hốc miệng kinh ngạc khi cô vung ngọn thương vài lần.
Các chỉ số gần giống với thanh trường kiếm của Lucas. Miễn là cô ấy có thể xử lý một cách thoải mái thì sẽ không có vấn đề gì.
“Em có muốn điều chỉnh gì nữa không?”
"Không! Cây thương của gia tộc em có trọng lượng hơi nhẹ ngay từ đầu! Sau khi được kết hợp với thứ này, nó đã nặng hơn một chút và rất vừa tay!”
Evangeline vừa cười khúc khích vừa quay tròn ngọn thương của mình như một cối xay gió.
Tôi không tài nào hiểu được tại sao những cánh tay nhỏ bé đó lại có thể tạo ra được sức mạnh to lớn đến vậy.
“…Ta đã xem qua cây thương đó rồi.”
Kellibey đột nhiên thì thầm với tôi.
“Nó có tiềm năng thật đáng kinh ngạc. Một khi có đủ nguyên liệu cần thiết, ta chắc chắn sẽ mở khóa được sức mạnh thực sự của nó.”
Đúng như mong đợi từ Kellibey, thợ rèn giỏi nhất thế giới. Có lẽ ông ấy đã nhận ra nó là một trang bị độc quyền dành riêng cho nhân vật Hạng SSR.
Tôi sẽ nhờ ông ấy nâng cấp nó sau này.
Và cuối cùng là những mũi tên dành cho Damian.
“…”
Damian nheo mắt nhìn từng mũi tên và kiểm tra chúng một cách cẩn thận.
Vì một lý do nào đó, Kellibey trông căng thẳng như thể đang bị giám khảo đánh giá.
“Cậu trai đó… có đôi mắt khá tốt…”
"Ông có thể nhận ra điều đó sao?"
"Đương nhiên. Đôi mắt đó có thể nhìn xuyên thấu và đánh giá chính xác chất lượng của vũ khí."
Ừm. Tôi chỉ có thể đánh giá vũ khí thông qua cửa sổ hệ thống nên tôi không rõ đánh giá bằng mắt thì sẽ như thế nào. Dù sao thì, Damian sở hữu thuộc tính [Thousand Mile-Eyes], đúng không? Theo lý thuyết, cậu ấy hoàn toàn có thể nhìn thấy bất cứ điều gì cậu muốn thấy.
“Những mũi tên này…”
Cuối cùng, Damian đã bỏ ba túi đựng tên vào túi của mình rồi nói.
“Tôi sẽ sử dụng chúng sao cho thật tốt, thưa Bậc thầy chế tạo.”
"Tốt tốt. Ta cũng tin cậu sẽ sử dụng chúng tốt với đôi mắt đó.”
Kellibey vuốt râu với nụ cười hài lòng. Đột nhiên trông ông ấy như thể vừa mới nhớ ra điều gì đó và lấy ra một thứ khác từ phía sau.
"Ta suýt quên mất. Đây là một thứ bổ sung.”
Thứ ông ấy vừa lôi ra là một chiếc nỏ tỏa ra hào quang màu đỏ thẫm. Trao chiếc nỏ cho Damian, Kellibey vỗ nhẹ vào vai cậu.
“Vì còn sót lại một ít [Devil’s Mistletoe] nên ta đã chế tạo ra thứ này."
“Vâng, cảm ơn ông…”
Damian nhận chiếc nỏ bằng cả hai tay với vẻ mặt bối rối. Tôi liền kiểm tra số liệu thống kê của nó từ bên cạnh. Hãy xem nào...
[Expanded Pain (SR) Lv.35] {Nỗi đau thống khổ}
- Phân loại: Nỏ
- Tấn công: 35-45
- Độ bền: 15/15
- Giảm 15% khả năng hồi máu lên kẻ địch bị bắn trúng. Có thể xếp chồng với mũi tên nếu mũi tên có nội tại tương tự.
- Có 30% cơ hội gây ra một hiệu ứng tiêu cực ngẫu nhiên cho kẻ địch bị bắn trúng.
<Mở rộng danh sách những hiệu ứng có thể áp dụng>
Tò mò về những hiệu ứng, tôi liền mở rộng danh sách. Từ tê liệt đến chảy máu, bối rối đến sợ hãi, vô số hiệu ứng tiêu cực đã hiện lên.
Danh sách này dường như có tất cả các trạng thái bất thường tồn tại trong trò chơi. Một trong số này sẽ được áp dụng ngẫu nhiên à? Không tệ.
“Không phải cái này là quá nhiều đối với đơn đặt hàng của tôi sao?”
“Dù sao ta cũng đã làm nó bằng bột của cây tầm gửi còn sót lại. Thà sử dụng chúng sao cho hiệu quả còn hơn là vứt bỏ chúng một cách lãng phí.”
Mặc dù vậy, thật bất ngờ khi tôi có được một trang bị tốt như vậy ngoài dự kiến.
Khi tôi định dùng thứ gì đó để báo đáp ông ấy, Kellibey vội xua tay kịch liệt.
“Không, không cần trả giá gì thêm! Cậu đã thanh toán toàn bộ chi phí chế tạo những thứ vũ khí này rồi!”
“À, đúng rồi."
Đầu của Celendion.
Tôi đã đồng ý đưa cho Kellibey tất cả nguyên liệu có được từ việc đánh bại Vua ma cà rồng.
Suy cho cùng, nếu tôi đã trả giá từ trước một cách hậu hĩnh thì các khoản trả sau thường không đáng để nhắc đến.
“Được rồi, ta sẽ không nhiều lời nữa. Hãy cố gắng chiến đấu hết sức có thể.”
Sau khi buông ra một lời lạnh lùng như vậy, Kellibey liền bước vào trong tiệm rèn.
“Ta sẽ ngồi ở đây và chờ đợi cậu báo tin chiến thắng, nhóc con.”
Lucas, Evangeline, Damian và tôi đều cúi chào Kellibey. Cảm ơn ông rất nhiều!
‘Toàn bộ vũ khí của chúng ta vậy là đều đã được hoàn thành.’
Nhìn các thành viên trong nhóm được trang bị vũ khí đầy đủ, tôi liền gật đầu hài lòng.
Bây giờ, tất cả những gì còn lại chính là chiến lược.
“Chúng ta sẽ quay về Crossroad và ghé qua lò rèn ở đó...”
Đứng trước cổng dịch chuyển, tôi liền quay sang nhìn Evangeline.
“Để lấy áo giáp cho Evangeline.”
"Hả?"
“Dù sao em cũng là Tanker ở tuyến đầu của Tổ đội chúng ta. Vì thế em cần phải được trang bị một bộ giáp chất lượng cao nhất có thể. Tôi đã đặt hàng từ trước rồi.”
Đôi mắt xanh của Evangeline liền mở to.
Và rồi cô ấy đột nhiên hỏi.
“Bộ giáp ấy có đẹp không?!”
Tại sao lại không hỏi về hiệu suất đầu tiên? Đó không phải là vấn đề quan trọng nhất à?