Trans: DontMea
*-*-*-*-*
Giọng nói như sấm rền của Termiboros vang vọng trong tâm trí Lumian.
"Phải."
Lumian bật ra một tiếng cười khẩy, cậu đáp lại bằng giọng đầy vẻ mỉa mai:
"Vậy ra, Aurore và cả ngôi làng đã bị xoá sổ chỉ để ông có thể giáng thế sao?"
"Tại sao tôi lại phải giúp ông thoát khỏi phong ấn thế? Nếu ông nhờ vào ban ân mà trở thành Thiên Sứ, tôi có thể dùng cái nghi thức vừa nãy để dần dần đánh cắp đi năng lực của ông ngay dưới ánh mắt giám sát của vị tồn tại vĩ đại kia. Đến lúc đạt đến cấp bậc Thiên sứ của con đường Túc Mệnh, tôi tự nhiên sẽ có thể hồi sinh Aurore, đưa mọi thứ trở về thời điểm trước khi Cordu bị hủy diệt. Còn ông khi đó sẽ trở thành thứ thảm hại gì đây?"
"!!!"
"Còn nếu ông là dạng có đặc tính phi phàm, tôi có thể kiên nhẫn chờ đợi đến khi mình trở cũng trở thành một Thiên sứ của con đường Thợ Săn, cũng sở hữu sức mạnh Túc Mệnh tương đương với ông. Sau khi chuẩn bị đầy đủ, lúc đó thì tôi sẽ thả ông ra, tiếp theo nghiền nát ông, khuất phục ông, và bắt ông hồi sinh Aurore. Mà biết đâu tôi còn có thể tự làm được việc này, chả cần tới ông. Xong xuôi thì tôi sẽ tra tấn ông mãi mãi, cho đến tận cùng của thời gian!"
"Tôi ấy, vốn chẳng có tí hứng thú nào với ban ân của Túc Mệnh đâu, nhưng giờ khi biết nghi thức kia là để gọi ông giáng lâm, thì bỗng dưng lại thấy thèm khát được rút sạch toàn bộ sức mạnh cùng với cái niềm kiêu hãnh rách của ông đấy.”
Càng nói, Lumian càng trở nên phấn khích. Ma dược Kẻ Khiêu Khích trong cơ thể cậu dường như lại được tiêu hoá thêm một chút nữa.
Giọng nói của Termiboros vẫn đều đều đến rợn người, như chẳng hề bị lay chuyển chút nào bởi Lumian.
"Ta đã gặp qua không ít Người Phi Phàm trên khắp vũ trụ, chứng kiến qua vô số chủng tộc được Ngài ấy ban phúc. Phần lớn bọn chúng lại không thể chạm tay được đến cánh cửa thần tính, bởi vì một khi cố gắng tiến thêm một bước nữa, cơ thể lẫn tinh thần của chúng sẽ sụp đổ hoàn toàn!"
"Con đường tìm kiếm thần tính luôn đầy rẫy sự nguy hiểm. Ngươi thật sự tin mình có thể trở thành một Thiên Sứ sao?"
“Ngươi nên hiểu một điều là, khả năng thành công không chỉ đơn giản là một phần triệu hay một phần mười triệu đâu! Như thế thì vẫn là đánh giá quá thấp độ khó của việc trở thành Thiên Sứ rồi."
"Nếu ngươi bỏ mạng trên con đường này, Aurore Lee sẽ chết theo, phong ấn trên người ngươi cũng sẽ tự giải trừ, ta đương nhiên sẽ có thể thoát ra."
Lumian ngửa đầu cười lớn.
Tiếng cười của cậu dội lại từ những bức tường đá vôi rộng lớn trong mỏ đá, khiến sự tĩnh lặng lạnh lẽo dưới lòng đất thêm phần rùng rợn và nặng nề.
"Vậy sao ông không cứ ngồi yên một chỗ mà chờ tôi chết quách đi cho rồi?" Lumian nhặt chiếc đèn cacbua và rảo bước ra khỏi hang mỏ đá. Trên môi cậu nở một nụ cười khó lường. "Tôi chẳng thèm quan tâm mấy người bọn ông có mục đích ra sao hay đang đang toan tính cái gì, cũng chẳng cần biết bọn ông tốt xấu thế nào. Điều duy nhất tôi biết, là Aurore và cả làng Cordu đã chết vì ông!"
Cậu chững lại một nhịp, nụ cười trở nên méo mó xen lẫn sự điên cuồng.
"Dù sao nữa thì phải có kẻ trả giá cho chuyện này. Guillaume Bénet, ông, và cả cái người mà ông gọi là Ngài ấy nữa!"
Termiboros im lặng. Giọng nói ầm vang từng tràn ngập tâm trí, trái tim, huyết quản, tủy xương và từng kẽ hở trong người Lumian giờ đây đã biến mất hoàn toàn.
Phù… Lumian thở dài, tay vẫn nắm chặt đèn cacbua, chậm rãi bước đi trong màn đêm đen kịt dưới lòng đất.
Dù cuộc đối thoại chỉ diễn ra trong chốc lát, nó vẫn khiến cậu kiệt sức.
Trong nhận thức từ trước đến nay của Lumian, cái 'ô nhiễm' kia chỉ đơn giản là 'ô nhiễm', cùng lắm là có thêm sức mạnh ban ân của Tà Thần. Thế nên việc có một Thiên Sứ đang bị phong ấn bên trong cậu nghe như một câu chuyện đùa!
Trên đỉnh ngọn núi nhuộm đỏ máu nằm giữa đống đổ nát của làng Cordu, chính là xác của một con quái vật khổng lồ ba đầu sáu tay, là cơ thể được tạo ra để một Thiên sứ giáng xuống. Mặc dù không biết nó bằng được bao nhiêu phần so với một Thiên Sứ thực thụ, nhưng với Lumian, nó đã khiến cậu có cảm giác bất lực, không thể đối đầu!
Nhưng Lumian không thể không thừa nhận lời đề nghị của Termiboros quả thật quá ư là hấp dẫn.
Nếu không phải nhờ nhớ lại những tội ác ghê tởm của bọn hắn, cậu đã sớm bị lung lay và xuôi theo rồi!
Từ quan điểm của cậu, việc tín ngưỡng vị tồn tại bí ẩn mang danh Túc Mệnh này về bản chất thì chẳng khác gì tín ngưỡng 'Mặt Trời Rực Cháy Vĩnh Cửu' hay 'Thần Hơi Nước và Máy Móc' cả. Tệ nhất đi nữa thì cũng chỉ là đánh mất bản thân mình thôi.
Vừa lấy lại bình tĩnh, các giác quan của Lumian đột nhiên nhói lên. Cậu lập tức lao vào một ngách bên, vùi chiếc đèn cacbua xuống đống đá vụn để che đi ánh sáng.
Chỉ vài giây sau, tiếng bước chân dồn dập của ba người vang lên từ đường hầm bên cạnh, rồi nhanh chóng bị bóng tối nuốt trọn.
Trier dưới lòng đất cũng náo nhiệt thật… Lumian chờ thêm vài phút, sau đó mới móc chiếc đèn đèn cacbua ra lại và tiếp tục men theo lối đi dẫn lên trên.
Sự gián đoạn vừa rồi đã giúp Lumian lấy lại bình tĩnh rất nhiều, khiến cậu bỗng dưng nghĩ đến một việc khó hiểu.
Xét cho cùng, thứ ô nhiễm tồn tại trong cơ thể cậu không phải là một luồng sức mạnh vô tri vô giác, mà là một sinh thể sống, một Thiên sứ thuộc lĩnh vực Túc Mệnh, Termiboros. Vậy thì tại sao lời khẩn cầu của cậu lại được chấp nhận?
Termiboros đâu phải là một khối năng lượng thuần túy không có ý thức mà tự động phản hồi trước nghi thức 'chuẩn xác'. Ông ta hoàn toàn có thể từ chối lời khẩn cầu ban ân mà.
Chẳng lẽ cái phong ấn này đáng gờm đến nỗi cưỡng ép ông ta không thể nào từ chối lời khẩn cầu được? Nghĩ đến đây, Lumian bắt đầu hiểu ra vì sao Termiboros lại vội vã tìm cách thoát ra như vậy.
Theo lời của quý cô Ma Thuật Sư, với mỗi ban ân mà mình rút ra, thì Termiboros sẽ yếu đi một chút, và mức độ ô nhiễm tương ứng cũng sẽ suy giảm theo.
Tuy nhiên trong lúc đó thì phong ấn do vị tồn tại vĩ đại kia thiết lập lại không hề suy giảm. Nên khi sức mạnh của Termiboros trở nên yếu dần, ông ta sẽ bị áp chế đến gần bờ vực diệt vong. Cuối cùng, ngay cả ý thức cũng có thể bị xóa sạch hoàn toàn.
Tinh thần của Lumian đã vững vàng hơn, cậu bắt đầu hồi tưởng lại những lời Termiboros vừa nói.
"Cựu Nhật... tồn tại vượt lên trên Danh Sách..." Ông ta từng đề cập đến Cựu Thần cùng với cái gọi là tồn tại vượt lên trên Danh Sách!
Ngay khi Lumian nhớ lại những chủ đề này, đầu cậu bỗng nhói lên dữ dội, như thể có thứ gì đó đang cố chui ra khỏi hộp sọ.
Cậu lập tức ngưng suy nghĩ, lẩm bẩm trong nỗi sợ hãi:
"Có một số thứ chỉ cần biết đến thôi mà đã có thể gây tổn thương nghiêm trọng rồi ư... Nếu như trên người mình không có phong ấn của vị tồn tại vĩ đại kia, có khi nào vừa rồi mình đã mất mạng hay biến dị luôn rồi không?”
"Mình vốn còn định lợi dụng ham muốn thoát khỏi phong ấn trong tuyệt vọng của Termiboros để bắt ông ta liên tục phản hồi các nghi thức để từ từ rút kiệt ông ta, từ đó tăng khả năng thành công lẫn sức mạnh nhận được."
"Nhưng giờ thì xem như có vẻ hơi... Mặc dù đang bị giam cầm, vị Thiên sứ này vẫn có đủ chiêu trò để hãm hại mình."
"Mình cần cẩn trọng hơn... Trước khi muốn lợi dụng sức mạnh của Termiboros, nhất định phải để quý cô Ma Thuật Sư xem qua kế hoạch, xem xem có sơ hở gì không."
Về mấy vấn đề như thế này, Lumian tin rằng phó hội trưởng Hội Nghiên Cứu Khỉ Đầu Chó Lông Xoăn, quý cô Hela, sẽ khó có thể đưa ra lời khuyên nào hữu ích. Chỉ có Quý cô Ma Thuật Sư, người có thể tự do ra vào vòng lặp thời gian, dễ dàng hạ gục gã khổng lồ trên đỉnh núi đỏ thẫm, mới là người duy nhất cậu có thể tin tưởng.
Chìm trong dòng suy nghĩ hỗn loạn, Lumian với tay cầm đèn cacbua, lần theo trí nhớ và bản năng của một Thợ Săn để quay lại tầng đường phố có tên biển chỉ dẫn.
Cậu thử gọi khẽ:
"Này Termiboros..."
Không có hồi âm.
Lumian vốn định hỏi xem vị Thiên sứ bị phong ấn trong người cậu này có biết chuyện gì đã xảy ra ở Cordu hay không. Nhưng sau khi cân nhắc, cậu kết luận rằng Termiboros có lẽ hoàn toàn mù mờ.
Ông ta chỉ xuất hiện ở Cordu vào thời điểm kết thúc nghi thức, rồi lại ngay lập tức bị phong ấn. Nên đương nhiên những chi tiết vụn vặt xung quanh đều nằm ngoài tầm hiểu biết của ông ta.
Phù… Lumian thở ra một hơi, đánh giá tình trạng hiện tại của mình.
Ma dược Kẻ Khiêu Khích trong người cậu lại được tiêu hoá thêm một phần. Cảm giác như có một nguyên tắc đóng vai mới đang dần hình thành.
"Có lẽ việc Khiêu khích một tồn tại cao cấp có thể giúp thúc đẩy quá trình tiêu hoá ma dược Kẻ Khiêu Khích chăng?” Cậu nghĩ nghĩ rồi khẽ bật cười.
"Mà cũng đúng, Termiboros là một thực thể quyền năng trong lĩnh vực Túc Mệnh. Ở một khía cạnh nào đó, nó cũng có thể coi là một phần của vận mệnh, thế nên sẽ phù hợp với những nguyên tắc mà mình đã ngộ ra."
Nếu không phải Termiboros không thèm nói năng gì, cậu đã gọi ông ta lên để khiêu khích mỗi ngày ba bữa rồi!
Nghĩ đến đây, Lumian cảm thấy việc chọc tức một tồn tại cỡ cấp bậc Thiên sứ mà chỉ có thể tiêu hoá được chút xíu ma dược như thế này... So ra thì có vẻ hơi phá giá.
Cậu nghĩ ra được hai giả thuyết. Thứ nhất là Termiboros đang bị phong ấn nên mức độ nguy hiểm rất thấp. Thứ hai, có lẽ trên thực tế thì Termiboros vẫn chưa thật sự bị kích động.
Lumian lắc đầu, gạt mọi suy nghĩ sang một bên, tạm thời bỏ qua những vấn đề chưa thể giải quyết.
Cậu quay lại Phố Hỗn Loạn dưới lòng đất, men theo bậc thang đá bước lên mặt đất.
Tắt chiếc đèn cacbua, về đến Khách sạn Kim Kê, Lumian lập tức nhìn thấy Charlie đang ngồi bệt trên bậc thềm trước toà nhà.
Charlie rít một hơi thuốc, ánh mắt nhìn lên bầu trời xám xịt, gương mặt trầm tư.
"Có chuyện gì thế?" Lumian ngồi xuống cạnh anh ta.
Charlie thở dài:
"Cô Ethans dọn đi rồi."
"Thế không phải là chuyện tốt sao?" Lumian vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt.
Charlie ấp úng, ngập ngừng vài giây rồi thú nhận:
"Ừ, đúng là tốt thật. Quanh đây có quá nhiều người biết cô ấy, biết những việc cổ từng làm... Haizz..."
Lumian tặc lưỡi, đứng dậy, bước tới quầy bán Whiskey Sour, đặt lên 5 coppet.
"Nửa lít Apple Whiskey Sour đi."
Người bán hàng cười tươi đáp:
"Có liền."
Sau đó, anh ta rót cho Lumian còn nhiều hơn mức được yêu cầu.
Lumian hơi nhướn mày nhưng không nói gì. Cậu chậm rãi quay về, ngồi xuống cạnh Charlie, thản nhiên nói:
"Hình như người bán Whiskey Sour kia biết tôi hay sao ấy?"
Charlie bật cười.
"Có khi anh ta biết anh là người của băng tội phạm Savoie. À không, phải gọi là băng Savoie."
Lumian nhấp một ngụm Whiskey Sour, hỏi:
"Nhưng làm sao anh ta biết được?”
Charlie ho nhẹ một cái, lảng tránh:
“Sau khi báo tin cho cô Ethans tối qua, tôi có ghé qua quán bar ngầm làm vài ly… rồi tiện thể kể luôn chuyện anh được nhận vào băng Savoie, cả chuyện anh tiếp quản khách sạn Kim Kê nữa.”
Trong đầu Lumian hiện lên một cảnh tượng sống động:
Charlie, tay cầm ly bia, trèo lên chiếc bàn tròn nhỏ, hai tay ngắn ngủn vung vẩy như biểu diễn.
"Thưa quý vị! Hãy nghe đây! Hôm nay đã có một chuyện động trời xảy ra! Mấy người tin được không? Ciel, người đang trọ ở phòng 207 tại khách sạn của chúng ta, đã trở thành một vị thủ lĩnh mới của băng Savoie, hơn nữa lại còn đuổi sạch đám Gai Độc khỏi đây rồi!”
Lumian thở dài thườn thượt, quay sang nhìn Charlie, châm chọc:
"Anh lo cảnh sát đang thiếu việc làm sao?"