Nghe lời giải thích từ Osta, Lumian không kìm được bật cười, nghĩ bụng: Quy định kiểu quái gì thế này?
Thế nhưng, khi cậu thoáng nhớ lại cảnh dắt rùa đi dạo, cây cầu không gian, cầm nến đi tham quan hầm mộ, chạy tất bật đuổi theo xu hướng,... thì cậu cảm thấy chuyện này vẫn còn khá bình thường, ít nhất là đối với cư dân ở Trier, những người dường như rất thích những thứ độc đáo.
Trong lúc dòng người đeo kính độc nhãn vẫn đang tiếp tục đổ vào, Lumian hỏi với vẻ thản nhiên:
"Nếu là người mới đến, không biết quy định này thì phải làm sao?"
Osta chỉ về phía cuối Phố Cổ:
"Chỗ đó có một cửa hàng bán kính độc nhãn và vest ngắn."
"Tôi dám cá với cậu là tên chủ của Vũ Trường Độc Nhãn đã mở cái cửa hàng đó."
Chắc chắn là vậy rồi... Lumian lẩm bẩm.
Cậu thậm chí còn chẳng thấy ngạc nhiên nếu như cái quy định kỳ quặc này là do tên Timmons đặt ra để kiếm lời từ việc bán kính độc nhãn lẫn vest ngắn cho khách vào Vũ Trường Độc Nhất.
Thế nhưng cũng không thể phủ nhận là trò này kiếm được tiền một phần cũng do cái đam mê theo đuổi xu hướng của cư dân Trier.
"Chỗ này mở bao lâu rồi?" Lumian ra hiệu về phía Vũ Trường Độc Nhất bên kia đường với vẻ chẳng mấy bận tâm.
"Hơn hai chục năm. Lúc tôi đến Trier thì đã thấy nó rồi. Nghe đồn là nó mở ngay lúc mấy cái trào lưu vũ trường bắt đầu nổi lên."
Osta liếc nhanh về phía quảng trường Luyện Ngục. "Còn gì nữa không? Tôi còn phải quay lại dưới lòng đất."
Tâm trí ông ta lúc này chỉ nghĩ đến kiếm tiền, lo sợ lỡ mất mấy vị khách đang cần bói toán hoặc 'giúp đỡ'.
Lumian xoay ánh mắt nhìn chằm chằm vào ông ta.
Tim Osta chững lại, cảm giác như thể đang bị một con thú săn mồi nguy hiểm khóa chặt ánh nhìn.
"Có chuyện gì sao?" Ông ta vô thức nặn ra một nụ cười gượng gạo.
Lumian rút lại ánh mắt, điềm nhiên dặn dò:
"Mấy ngày tới nhớ cẩn thận vào."
"Là sao?" Osta ngẩn người, vừa bối rối vừa hơi hoảng.
Tên Ciel này đang đe dọa mình ư? Nhưng rõ ràng mới vừa nãy còn hợp tác rất suôn sẻ mà. Hắn ta còn nhờ mình đi tìm vật liệu giúp nữa!
Khóe miệng Lumian khẽ nhếch lên thành một nụ cười.
"Lời sao ý vậy, không có ẩn dụ gì đâu. Nhưng mà tôi chẳng liên quan gì đâu đấy."
"Nhân tiện, giúp tôi điều tra thêm về mấy con thủy quái luôn đi. Càng chi tiết càng tốt, thù lao như lần trước."
Không lẽ ý hắn là mình sắp gặp chuyện không may, bị người ta đánh đập sao? Osta cố giải nghĩa lời cảnh báo khó hiểu của Lumian.
Đồng thời, ông ta cảm thấy phong thái lẫn giọng điệu của Lumian có gì đó rất quen thuộc, quen thuộc đến kỳ lạ, nhưng lại không tài nào nhớ ra được đã thấy ở đâu.
Trên đường trở về Quảng Trường Luyện Ngục, ông ta thử tự bói toán cho mình xem xem sắp tới có gặp chuyện xui rủi nào không.
Là một Người Khẩn Cầu Bí Ẩn, khả năng bói toán của ông ta đương nhiên vượt xa người thường.
Đột nhiên, ông ta chợt nhận ra vì sao cảm thấy cuộc trò chuyện khi nãy lại có vẻ quen thuộc đến rợn người.
Chẳng phải đây chính là phong cách mà ông ta thường dùng khi nói chuyện với 'khách hàng' hay sao?
*-*-*
Đứng trước tòa nhà cổ kính, Lumian đang cân nhắc xem liệu có nên đầu tư mua một bộ vest ngắn và kính độc nhãn để trà trộn vào Vũ Trường Độc Nhất và thu thập thông tin hay không.
"Nếu tên Timmons thực sự là thành viên của một tổ chức bí ẩn nào đó, hơn nữa còn thân thiết với giám đốc cảnh sát, thì việc bắt hắn vì mấy chục ngàn verl d’or rõ ràng không phải là một quyết định khôn ngoan, chưa kể lại còn làm hỏng kế hoạch chính của mình..."
Mà nếu như vậy thì chẳng phải là sẽ mất trắng số tiền đầu tư cho bộ vest ngắn và kính độc nhãn sao? Mấy thứ đó đâu có rẻ!
Mình vốn không tiếc tiền, nhất là ở Trier, nơi mà khắp xung quanh toàn là những 'con người hào phóng', nhưng làm gì thì cũng phải tiết kiệm chút chứ!
Vừa cân nhắc các lựa chọn, cậu vừa đảo mắt quan sát xung quanh, ánh mắt dừng lại ở một quán bar mang tên Cô Đơn nằm chếch về phía đối diện của Vũ Trường Độc Nhất.
Tệp khách đến vũ trường chắc hẳn cũng hay lui tới quán bar. Hai nơi này khả năng cao là đối thủ cạnh tranh...
Một ý tưởng vụt sáng lên trong đầu Lumian.
Suy cho cùng thì, 'người hiểu ta nhất lại chính là kẻ thù của ta', đoán xem ai có thể hiểu rõ nhất về một cái vũ trường nào? Ắt hẳn chính là đối thủ cạnh tranh của nó!
Mặc dù có khi do đố kỵ nên lời kể có phần phóng đại, thì vẫn có vài phần chính là sự thật!
Không chần chừ, Lumian xoay người bước vào quán bar Cô Đơn.
Những tòa nhà trên Phố Cổ nhuốm màu cổ kính, phần lớn có từ thời đại trước cả thời Roselle. Cửa sổ chỉ là những khe hẹp, khiến ánh sáng ban ngày khó lọt vào, dẫn đến việc cả khu phố chìm trong một bầu không khí u tối.
Dưới mấy ngọn đèn khí chưa thắp, Lumian lặng lẽ băng qua căn phòng mờ tối, lác đác vài người khách, rồi ngồi xuống một ghế ở quầy bar.
Cậu tháo mũ, gọi:
"Một ly gin đá."
Quầy bar nằm ở góc tối nhất của quán. Người pha chế gầy gò đứng khuất trong bóng tối, khó mà nhìn rõ mặt mũi, chỉ có thể thấy được bóng hình.
Dù mắt Lumian rất tinh, cậu cũng chỉ lờ mờ nhận ra mái tóc xoăn đen, đôi mắt hơi xanh và sống mũi thấp thấp của người đó.
Trong lúc chờ, Lumian nở một nụ cười thân thiện, nhận xét:
"Quán trông hơi vắng vẻ nhỉ. Vũ Trường Độc Nhất bên kia đường nom có vẻ đông khách hơn hẳn."
Người pha chế đưa cho Lumian một ly gin đá kèm lát chanh, rồi liếc mắt nhìn ra cửa:
"Quán tôi vẫn ổn, nhưng phần lớn khách đang ở dưới tầng hầm đợi xem kịch."
"Sao, cậu có muốn xem không? Chỉ cần gọi đồ uống là được vào hầm với giá 5 licks. À, gin thì 8 licks nhé."
"Kịch á?" Lumian không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
Đây là thứ mà mấy quán bar bên Phố Hỗn Loạn còn lâu mới có.
Người pha chế thở dài giải thích:
"Bên kia họ có khiêu vũ, có hát hò, có chơi bi-da, có đánh bài. Bên tôi phải có gì đặc biệt thì mới hút được khách chứ."
"Giờ nhiều quán bar và cà phê bên bờ bắc cũng có rạp hát nhỏ riêng rồi."
Lumian không biết nên bày ra cảm xúc gì, đành thở dài:
"Mấy quán bar giờ cạnh tranh khốc liệt đến thế à?"
Sau đó, cậu lấy ra ba đồng bạc có khắc hình bánh răng, mỗi đồng có mệnh giá 20 coppet và một đồng tiền nữa có mệnh giá 5 coppet, đưa cho người pha chế.
Tổng cộng là 13 licks, tức 65 coppet, bao gồm cả vé vào xem kịch dưới tầng hầm.
Người pha chế lập tức chỉ vào cầu thang bên cạnh quầy:
"Cậu có thể xuống hầm bất cứ lúc nào. Mang theo đồ uống cũng được."
Không cần vé à? Lumian vẫn chưa vội rời quầy, cậu mỉm cười hỏi:
"Cái Vũ Trường Độc Nhất ở phía đối diện trông có vẻ... độc lạ nhỉ?"
"Quả thật." Người pha chế hạ thấp giọng.
"Cậu vừa bị lừa bên đó à? Nên mới tò mò thế?"
"Đúng vậy." Lumian gật đầu không chút do dự.
Cậu chẳng có lý do gì phải giấu.
Người pha chế bật cười:
"Ngày nào cũng có mấy người bị lừa tìm đến đó toan đòi tiền, nhưng chẳng ai thành công cả."
"Hê, tôi còn từng thấy cả Conde, giám đốc cảnh sát khu Đài Thiên Văn, diện vest ngắn chỉn chu, mang kính độc nhãn đi vào đó đấy."
Quả nhiên tay Timmons này không phải dạng vừa... Lumian lập tức gạt bỏ ý định đòi tiền ông chủ của Vũ Trường Độc Nhất.
Cầm ly gin trong tay, cậu rời khỏi quầy bar, men theo lối xuống tầng hầm.
Chưa kịp tới cánh cửa gỗ, tiếng người pha chế vang vọng:
"Có khách xuống!"
Cánh cửa kẽo kẹt mở ra.
Lumian chậm lại, bước vào bên trong, vừa đi vừa quan sát xung quanh.
Chỗ này là một rạp hát tạm bợ, với bục sân khấu bằng gỗ cao nửa người trải dài ở phía cuối phòng. Hai ngọn đèn khí gắn tường chiếu ra thứ ánh sáng yếu ớt.
Ghế đẩu và ghế tựa được đặt rải rác ở những chỗ ánh sáng không vươn tới.
Lúc đó, có hơn hai mươi khán giả đã yên vị, say mê theo dõi vở kịch đang diễn trên sân khấu.
Không gian yên tĩnh đến rợn người, chỉ thỉnh thoảng mới vang lên những tiếng ly chạm nhau lẻ tẻ, tầng hầm mờ tối lại khiến bầu không khí càng thêm phần ma mị.
Lumian chọn một chiếc ghế gần cửa ra vào, mắt hướng về sân khấu.
Diễn viên không phải là con người, mà là một con rối cao bằng nửa người.
Mỗi con rối bất kể là nam hay nữ đều được sơn từ ba màu vàng, trắng và đỏ, con nào con nấy đều mang một nụ cười khoa trương.
Dưới sự điều khiển của những sợi dây gần như vô hình, chúng chuyển động, há miệng, quay người, chạy nhảy, thực hiện đủ loại biểu diễn.
Từ đâu đó, một giọng nam trầm và một giọng nữ hơi the thé thay phiên nhau đọc lời thoại.
Trong ánh sáng vàng nhạt yếu ớt từ đèn khí, giữa nền tối mịt mù, những con rối mặt hề sơn màu trông càng rùng rợn.
Lumian theo bản năng cảm thấy không thoải mái với bầu không khí này.
Nhưng đã lỡ bỏ tiền mua vé, cậu đành nán lại thêm chút nữa cho đến khi vở kịch kết thúc.
Suốt buổi diễn, không ai nói một lời nào. Khán giả có người khuôn mặt chìm trong ánh sáng vàng, người thì bị bóng tối nuốt chửng, ai ai cũng đều chăm chú hơn Lumian nghĩ.
Lumian uống cạn ly gin, rời khỏi rạp hát nhỏ, nơi chỉ có hai ngọn đèn khí ngăn chặn bóng tối bao trùm.
*-*-*
Trên đường quay lại khu chợ Người Thành Thật, Lumian ngồi ở ghế cạnh cửa sổ trong một chiếc xe công cộng, nhìn các cửa hiệu và người đi đường lùi dần về phía sau, lặng lẽ suy tính bước đi tiếp theo.
Việc đầu tiên là tìm cách lấy được thịt thủy quái, gom đủ nguyên liệu cho Thuật Tiên Đoán.
Tiếp theo là nâng cao vị thế trong băng Savoie, càng sớm lên vị trí thủ lĩnh càng tốt... Nên làm gì ta...
Đang miên man suy nghĩ, cậu vô tình bắt gặp một bóng người quen thuộc.
Đó là Wilson của băng Gai Độc, đang mặc áo sơ mi trắng và áo khoác đen, gương mặt thô ráp nổi bật dưới mái tóc xoăn nâu rối bời.
Cùng với hai tên đàn em, Wilson đang bước dọc theo đại lộ khu chợ, sau đó rẽ vào một con hẻm nhỏ. Hắn đi với dáng vẻ đầy tự tin, không hề có chút nào gọi là bị thương.
Lumian sững sờ.
Mới bị mình thả rơi xuống đường sao giờ lại không sao rồi?
Hắn ta rơi xuống từ tầng 4 cơ mà, chính là tầng 4 đấy!
Khả năng hồi phục quái quỷ gì đây? Đến con gián mà thấy cảnh này còn phải cảm thấy nhục nhã đấy!
Một giả thuyết bắt đầu hình thành trong đầu Lumian.
Băng Gai Độc có năng lực siêu phàm liên quan đến chữa trị sao?
Là Bác Sĩ thuộc con đường Người Trồng Trọt chăng?
Khi cậu đang cân nhắc, một ký ức chợt ùa về.
Trong giấc mơ kia, phu nhân Pualis đã từng thể hiện khả năng chữa lành vết thương ngay lập tức!
Dù giấc mơ có thể đã bị bóp méo hoặc bị phóng đại so với hiện thực, nhưng con đường của phu nhân Pualis rõ ràng là có liên quan đến sự sống.
Và chưa kể trước đó Louis Lund còn được cho là đã xuất hiện ở đại lộ khu chợ!
Chẳng lẽ thế lực đứng sau băng Gai Độc có liên hệ gì đó với tên tà thần mà phu nhân Pualis tín ngưỡng?
Lumian trầm ngâm suy xét, một nụ cười từ từ hiện trên khóe môi cậu.