Túc Mệnh Chi Hoàn - Quỷ Bí Chi Chủ 2

Truyện tương tự

Love Ranking

(Đang ra)

Love Ranking

Keino Yuji

Và thế là bắt đầu một câu chuyện tình cảm hài hước, trong sáng với những diễn biến dồn dập, kể về hành trình của một anh chàng từ 'gà mờ' thành 'cao thủ' trong tình trường.

7 33

Kanojo no Kanojo to Fujun na Hatsukoi

(Đang ra)

Kanojo no Kanojo to Fujun na Hatsukoi

Akeo

Có lẽ là vậy, mà..........Không sao, chỉ cần tôi vẫn không hiểu được tình yêu thì mọi người sẽ có thể hạnh phúc mãi mãi mà, phải không nhỉ?

4 75

Kết duyên nơi dị giới: Trung tâm tư vấn hôn nhân dị giới - Dù đã thua 100 trận tình ở thế giới cũ, tôi vẫn quyết tâm tìm vợ ở thế giới khác!

(Đang ra)

Kết duyên nơi dị giới: Trung tâm tư vấn hôn nhân dị giới - Dù đã thua 100 trận tình ở thế giới cũ, tôi vẫn quyết tâm tìm vợ ở thế giới khác!

Takumi Miyaji

Tại “Thế giới” nơi đủ chủng loài hỗn hợp như long tộc, yamabiko, người thằn lằn cùng tồn tại,Torakichi mang theo một ước nguyện không thể từ bỏ và bắt đầu cuộc hành trình hẹn hò xuyên chủng tộc cùng K

19 92

Tôi sẽ quên cảm giác này trong một ngày không xa

(Đang ra)

Tôi sẽ quên cảm giác này trong một ngày không xa

Yoru Sumino

Câu chuyện kể về Suzuki - một thanh niên hoàn toàn chán đời nhìn cuộc đời diễn ra nhàm chán trước mặt anh. Trong lúc đi học thì lại vô tình gặp được Chika.

10 75

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

50 613

Quyển 2: Người theo đuổi ánh sáng - Chương 48: Nhà hát Lồng Chim Cũ

Ông Ive đây còn có nghề tay trái là làm diễn viên kịch sao? Hay chỉ là sở thích? Lumian nghi hoặc.

Theo ấn tượng ban đầu của cậu, với tư cách là ông chủ, là người cho thuê khách sạn Kim Kê, ông Ive hoàn toàn có thể được coi là hạng người giàu có. Hơn nữa ông ta còn điều hành một vài doanh nghiệp khác, vì vậy bảo rằng ông lại đi làm diễn viên thì nghe có vẻ không hợp lý... Tuy vậy, xét đến dáng vẻ yêu thích tiền bạc lẫn bản tính hà tiện của ông ta, Lumian không thể hoàn toàn loại trừ khả năng ông Ive thực sự đi làm diễn viên để kiếm thêm vài đồng lẻ vào mấy lúc rảnh rỗi, cho đỡ lãng phí thời gian.

Khi đã chắc chắn rằng nhân vật nhỏ bé kia đúng là ông Ive, ánh mắt Lumian chuyển sang tiêu đề tấm áp phích: Tiên Nữ Rừng Xanh.

Từ phần kịch bản phụ lục, Lumian nhận ra đây là một vở diễn kinh điển của Nhà hát Lồng Chim Cũ, thỉnh thoảng sẽ được diễn lại.

Nữ diễn viên thủ vai Tiên Nữ Rừng Xanh sở hữu những đường nét khuôn mặt sắc sảo, khí chất thoát tục đầy mê hoặc, đôi mắt xanh biếc như hồ nước, ánh lên sự ngây thơ và thuần thiết.

Tuy nhiên Lumian lại không thấy người phụ nữ này quyến rũ lắm, có lẽ là vì những món trang sức từ cành cây, lá non và chiếc vòng hoa đội đầu bằng hoa, chúng gợi cho cậu nhớ đến Ava, Tiên Nữ Mùa Xuân trong giấc mơ của mình, và Susanna Mattise với mái tóc xanh ngọc dài buông xõa.

Đối với Lumian, đây không phải là những mảng ký ức dễ chịu. Đặc biệt là người sau, một khi nét quyến rũ kỳ lạ trên người cô ta mất đi, những gì cậu còn có thể cảm thấy chỉ còn là rùng rợn và ghê tởm.

Charlotte Calvino... Sau khi ghi nhớ tên nữ diễn viên, Lumian nhìn sang các tấm áp phích khác để tìm thêm manh mối.

Cuối cùng, cậu cho ra kết luận rằng ông Ive đã từng diễn trong ba vở kịch tại Nhà hát Lồng Chim Cũ này, nhưng đều chỉ là vai phụ, có thể bị thay thế dễ dàng.

Vào nhà hát với vẻ mặt trầm ngâm, Lumian bỏ ra 10 lick mua vé.

Nhà hát Lồng Chim Cũ là một công trình được thiết kế khá khéo léo. Sân khấu lớn chiếm trọn cuối khán phòng, được chiếu sáng bởi đèn khí treo tường, che phủ bằng rèm dày và được trang bị nhiều máy móc chạy bằng hơi nước. Hàng ghế ngồi được sắp xếp gọn gàng, cao dần như những bậc thang.

Lumian cầm cuống vé, tìm tới chỗ của mình.

Vở kịch đang được trình diễn là 'Công chúa và Quái vật'. Trang phục của các diễn viên khá thoáng và có phần táo bạo, điều này cũng hoàn toàn phù hợp với gu thẩm mỹ của khu chợ Người Thành Thật.

Khi theo dõi vở diễn, Lumian không khỏi trầm trồ thán phục trong lòng.

Tiêu chuẩn biểu diễn của Trier cao đến thế này à?

Cỡ này mà chỉ có thể kiểm sống ở khu chợ Người Thành Thật thôi sao? Vậy thì mấy nơi ở Khu Nhà Hát còn ở đẳng cấp đến thế nào nữa?

Lumian không xa lạ gì với thế giới sân khấu. Dù Aurore là người thích ở nhà, nhưng đôi khi cô cũng muốn ra ngoài. Thỉnh thoảng cô sẽ mượn ngựa của phu nhân Pualis, thỉnh thoảng sẽ tán gẫu với mấy bà cụ ở Cordu, thỉnh thoảng sẽ kể chuyện cho bọn trẻ con trong làng, đôi lúc còn dẫn Lumian đi Dariège để xem kịch, opera, xiếc hoặc ghé chợ sách ngầm để tìm cảm hứng sáng tác.

So với Nhà hát Lồng Chim Cũ, những buổi biểu diễn khi ấy thật sự trông như mấy đứa trẻ con chơi với nhau.

Các diễn viên chính trên sân khấu đầy sự mê hoặc, dù là biểu cảm gương mặt, cử chỉ hình thể, hay lời thoại được thốt ra, mọi thứ cứ như được bước ra từ chính câu chuyện được kể, hiện lên giữa đời thực.

Cậu vốn ban đầu chỉ đến để tìm kiếm điều bất thường, nhưng rồi lại bị cuốn theo vở diễn. Cậu cảm thấy đau lòng trước sự giằng xé nội tâm, sự tàn bạo, dằn vặt của quái vật, cảm thông cho sự thuần khiết, lòng tốt và nỗi buồn chân chất của Công chúa.

Bất kỳ diễn viên chính nào trong số này đều có thể trở thành ngôi sao lớn tại các nhà hát ở Dariège.

Khi màn nhung khép lại, Lumian đứng dậy và vỗ tay tán thưởng, trong lòng có chút tiếc nuối vì vở diễn kết thúc quá nhanh.

Cậu không phát hiện điều gì khả nghi từ các diễn viên, cũng chẳng thấy gì bất thường trong nhà hát khi đi vệ sinh vào lúc nghỉ giữa các hồi.

Rời khỏi nhà hát Lồng Chim Cũ, Lumian ngước nhìn về phía toà nhà nằm chếch ở hướng đối diện, thấy những cái cửa sổ ở lầu sáu đều đã có ánh sáng từ những chiếc đèn khí.

Bà Fels từng nói rằng ông Ive có trồng mấy loại cây trên sân thượng để ăn nhằm tiết kiệm chi phí. Lumian dựa trên việc này suy đoán rằng nhà của ông Ive hẳn nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà, tức tầng sáu.

Sau khi quan sát kỹ, ánh mắt Lumian dừng lại ở ô cửa sổ sáng mờ nhất.

Quả thực rất phù hợp với tính cách keo kiệt của Ive, ông ta chắc chắn không muốn bật nhiều đèn khí.

Tìm một góc tối khuất người, Lumian ẩn mình, ánh mắt không rời ô cửa sáng mờ, lặng lẽ canh chừng chờ đợi bất kỳ động tĩnh nào.

Thời gian trôi qua, có một người vô gia cư đi ngang, định chọn chỗ này làm nơi ngủ tạm trong đêm. Nhưng ngay khi thấy dáng vẻ âm u của Lumian, ông ta đành lặng lẽ rút lui.

Những chuyện như thế này không thể khiến Lumian để tâm. Cậu vẫn kiên trì bám trụ.

Gần 11 giờ đêm, ánh đèn yếu ớt trong cửa sổ tắt hẳn.

Khoảng mười lăm phút sau, ông Ive xuất hiện ở cửa tòa nhà, mặc một bộ vest tối màu nhạt, quần vải tweed màu hạt dẻ.

Ông ta nhìn quanh cẩn trọng, cầm theo một chiếc đèn cacbua, đi dọc theo con phố tối tăm đến lối vào Trier dưới lòng đất ở gần đó.

Lumian bất động như tượng, dõi theo ánh đèn nhỏ dần cho đến khi nó biến mất trong bóng tối.

Vài phút sau, khi chắc chắn không có Người Phi Phàm nào bám đuôi ông Ive, Lumian đứng dậy, phủi sạch bụi trên người rồi băng qua đại lộ khu chợ, tiến đến cầu thang đá ẩn dẫn xuống dưới lòng đất.

Nhưng Lumian không bám theo ngay.

Thứ nhất, cậu không có nguồn sáng, cây nến duy nhất cậu mang theo là loại dùng cho nghi thức, có mùi hương rất dễ để nhận biết.

Thứ hai, cậu không biết rõ thực lực của ông Ive, lý do ông ta vào Trier dưới lòng đất hay mức độ sức mạnh mà ông ta dính dáng đến.

Lùi lại vài bước, Lumian núp sau cột của một tòa nhà gần đó và chìm vào bóng tối.

Sau một hồi chờ đợi chán ngắt, khi đã gần nửa đêm, ánh sáng xanh lơ từ chiếc đèn cacbua lại hiện lên ở lối vào lòng đất.

Chiếc bóng dài của ông Ive lại xuất hiện.

Ngay khi ông ta đến chân cầu thang đá, Lumian kéo thấp vành mũ che mắt rồi bước ra, quát to:

“Cướp đây!”

Trò này nhằm mục đích là để dò xét thực lực của ông Ive. Nếu ông ta là một kẻ nguy hiểm, chắc sẽ nhanh chóng đánh bại kẻ cướp. Trong trường hợp đó, Lumian sẽ rút lui, nhiều nhất chỉ bị thương nhẹ và mất chút tiền.

Trường hợp ngược lại, nếu ông Ive không có sức mạnh gì đáng kể, vụ cướp giả này sẽ lập tức biến thành một vụ bắt cóc thật sự. Lumian sẽ dẫn ông ta vào sâu trong Trier dưới lòng đất và tra hỏi về vị khách bí ẩn trước kia của phòng 504 và cả lý do mà ông ta lại chui xuống dưới lòng đất vào lúc muộn như thế này.

Nghe thấy tiếng quát của Lumian, ông Ive giật nảy mình.

Ông ta có vẻ như đã chấp nhận số phận, bèn rút ra một chiếc ví da nâu cũ, lấy ra một đồng bạc duy nhất trị giá 1 verl d’or.

Ngay khi nhìn thấy đồng bạc, một cơn thèm khát bất ngờ trào dâng trong lòng Lumian. Hoa văn tinh xảo, chiếc hình thiên thần nhỏ lẫn các tia sáng tỏa ra, thứ nào thứ nấy đều khiến cậu cảm thấy mê hoặc một cách lạ kỳ.

Cậu như bị thôi miên, đưa tay phải ra chộp lấy đồng bạc từ tay ông Ive, rồi lập tức xoay người bỏ chạy, vào vai tên cướp một cách hoàn hảo.

Chạy được năm sáu bước, Lumian sực tỉnh, nghĩ nghĩ lại cảm thấy tình huống vừa rồi thực sự quái dị.

Tên cướp nào lại bỏ chạy chỉ vì 1 verl d’or?

Và tại sao mình lại cướp nó?

Lumian trở nên tỉnh táo, kích hoạt sự dẻo dai của một Vũ Công, xoay người dừng lại đột ngột.

Cậu nhìn thấy ông Ive cũng đang chạy trốn.

Ông chủ khách sạn Kim Kê này băng qua đại khu chợ, chạy thẳng về phía Nhà hát Lồng Chim Cũ.

Lumian định đuổi theo, nhưng rồi giảm tốc độ.

Ông Ive đang là nạn nhân bị cướp, vậy mà lại không về nhà, cũng không đến khu chợ gần đó để tìm cảnh sát. Thay vào đó, ông ta lại chạy hướng về nhà hát nằm ở hướng chếch đối diện!

Chẳng lẽ ở đó có người mà ông Ive tin tưởng có thể bảo vệ được ông ta? Lumian nhíu mày.

Suy nghĩ trôi qua cực nhanh, chỉ sau một nhịp tim, cậu quay ngoắt người lại, tiếp tục vai diễn tên cướp của mình.

Cậu lo rằng ông Ive sẽ kéo một đám người quay lại để đoạt lại đồng bạc bị cướp.

Với tính cách keo kiệt của ông ta, thực sự có thể như vậy lắm chứ!

Mặc dù Lumian không bận tâm gì đến việc mất một đồng verl d’or, nhưng nếu bị bắt thì khả năng cao cậu sẽ bị bại lộ thân phận.

Rời khỏi đại lộ khu chợ, cậu hờ hững tung đồng bạc cho một gã ăn mày đang lim dim ngủ ở lề đường.

Tiếng leng keng vang lên, đôi mắt của người đàn ông khẽ mở ra, dừng lại ở trên đồng bạc lấp lánh dưới ánh đèn đường.

*-*-*

Quay lại phố Hỗn Loạn, Lumian tháo mũ và áo khoác, kẹp chúng dưới cánh tay rồi tiếp tục bước đi với dáng vẻ thong dong.

Cuộc thử nghiệm vừa rồi đã xác nhận được nghi ngờ của cậu: ông Ive không phải người thường!

Ông ta sở hữu năng lực siêu phàm, dù có vẻ không thiên về chiến đấu. Khi gặp cướp thế mà lại 'tặng' đồng bạc cho một tên cướp rồi ba chân bốn cẳng chạy trốn.

Việc này lại khiến mình sinh ra khao khát sở hữu được đồng bạc kia một cách mãnh liệt, đến mức gần như từ bỏ mục tiêu thật sự của mình, suýt nữa đã phát điên... Lumian ngẫm lại cuộc chạm trán kỳ lạ vừa rồi.

Mà loại cảm giác này lại không hề xa lạ.

Cậu từng trải qua việc tương tự khi đối mặt với Susanna Mattise.

Một lần khiến cậu sợ đến tê liệt, một lần khác lại khiến cơn thù hận cuồng loạn che lấp lý trí của cậu.

Năng lực 2 bên có điểm tương đồng... Chẳng lẽ ông Ive có liên quan gì đó đến Susanna Mattise? Chuyện gì đã xảy ra với người thuê phòng 504 trước kia?

Tiên Nữ Rừng Xanh, cây cối, vòng hoa... Có khi nào Nhà hát Lồng Chim Cũ cũng có dính líu đến Susanna Mattise không?

Lumian vừa suy nghĩ vừa quay lại khách sạn Kim Kê.

Cậu lặng lẽ bước xuống quán bar ngầm, thấy Charlie đang cầm ly bia, hát to cùng vài người thuê phòng:

"Những kẻ nghèo khổ chúng ta, sống trên gác mái..."

Thấy Lumian quay lại, Charlie cáo lui rồi lững thững bước đến quầy, thở dài rồi bắt đầu kể:

“Cậu sẽ không tin nổi chuyện xảy ra chiều nay đâu. Gã quản lý khách sạn đã lấy đồ uống của tôi tận hai lần, rồi còn trơ trẽn nói rằng vì vụ việc của bà Alice, nên không thể thăng chức cho tôi làm nhân viên chính thức, chỉ có thể tiếp tục làm tạp vụ. Thật là kinh tởm. Tôi xui tận mạng luôn đấy!”

Vừa dứt lời, Charlie im bặt, lẩm bẩm với chính mình:

"Chuyện không may... Xui xẻo..."

Sau khi lặp lại vài lần, anh ngẩng lên nhìn Lumian, ánh mắt hiện rõ sự bất ngờ khi thấy nụ cười mơ hồ trên khuôn mặt cậu.