Túc Mệnh Chi Hoàn - Quỷ Bí Chi Chủ 2

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ore no Osananajimi wa Main Heroine Rashii

(Đang ra)

Ore no Osananajimi wa Main Heroine Rashii

3pu

Có ai muốn tôi dịch cả Light Novel không :3

24 37

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

84 823

Thuật Sĩ Siêu Không Gian

(Đang ra)

Thuật Sĩ Siêu Không Gian

Mục Hồ

Cho đến khi, một vị khách xuyên không từ đa vũ trụ đã ghé thăm thế giới này. (Người xuyên việt không phải nhân vật chính, không phải nhân vật chính, không phải nhân vật chính, chuyện quan trọng phải n

3 15

Số phận an bài nữ phản diện yêu tôi

(Đang ra)

Số phận an bài nữ phản diện yêu tôi

리틀빅

Tôi đã được trùm cuối cầu hôn

28 316

Sau khi bị người bạn thời thơ ấu và bạn thân nhất của mình phản bội, một người bạn thời thơ ấu khác đã cứu rỗi tôi

(Đang ra)

Quyển 2: Người theo đuổi ánh sáng - Chương 38: Phản ứng

Lumian vừa trở về tầng hai thì bắt gặp Charlie đang lảng vảng ngoài cửa phòng mình.

“Này, đừng bảo là anh lại mơ thấy gì nữa đó nhé? Anh xuất hiện trước cửa thế này làm tôi thấy lo lắng đấy.” Lumian trêu chọc với chút giễu cợt.

Cậu vẫn canh cánh trong lòng chuyện Charlie tìm đến mình thay vì đi thẳng đến giáo đường Mặt Trời Rực Cháy Vĩnh Cửu.

Charlie liếc về phía cầu thang và hạ thấp giọng. “Có chuyện gì xảy ra trên tầng bốn à?”

"Thì ra anh vẫn chưa bị điếc." Lumian khen ngợi. "Quả thật là có chuyện. Tôi mới ném tên Wilson xuống dưới đường."

“Hả?” Charlie lại lộ ra vẻ hoang mang. Mất một lúc anh ta mới xử lý được thông tin. “Wilson nào cơ? Tên Wilson của băng gai độc chuyên đi thu tiền của cô Ethans ấy à?”

“Đúng vậy.” Lumian gật đầu thẳng thắn.

Ban đầu, Charlie còn bày ra khuôn mặt kiểu “Hoá ra là hắn.” Nhưng ngay sau đó, anh ta lại thốt lên đầy kinh ngạc, “Anh nói rằng mới ném hắn xuống đường ư? Từ tầng nào cơ??”

“Tầng bốn.” Lumian đáp, nở nụ cười.

Charlie há hốc mồm, quên cả việc khép lại. “Cậu... cậu không đùa đấy chứ?” anh ta lo lắng hỏi sau vài giây.

Lumian chỉ về phía căn phòng đối diện hành lang. “Nếu anh không tin thì cứ ra chỗ đường phía sau mà xem. Gã đó như con gián ấy, không chết nổi đâu mà.”

“…” Charlie nhìn Lumian như thể lần đầu tiên thấy cậu. Anh ta nhận ra người bạn hay đùa, táo bạo và thông minh này của mình có một mặt mà anh ta hoàn toàn không hiểu. Trong mắt Lumian, dường như không có thứ gọi là pháp luật. Có một sự lạnh lùng đáng sợ ẩn sâu bên trong anh ta, nỗi sợ hãi giống như không tồn tại trong tâm trí của con người này, thế mà lại thực sự ném một người sống còn sờ sờ từ trên tầng bốn xuống. Hơn nữa, đó còn là một tên thủ lĩnh của băng Gai Độc!

Chẳng lẽ anh ta không sợ chết sao? Chẳng lẽ anh ta không sợ băng Gai Độc trả thù sao? Việc này khiến Charlie nhớ lại lúc Ciel kề dao găm vào cổ mình khi bị Susanna Mattise đe dọa. 

Charlie vốn cho rằng lúc đó chỉ đơn giản là hù doạ, nhưng bây lại nghĩ lại, nếu khi đó mà Susanna Mattise không chịu thoả hiệp, có khi anh ta sẽ cứa mình một nhát thật đấy!

Mà tất nhiên thì con dao kia của anh ta chỉ là đồ bình thường, chả phải Dao Găm Nguyền Rủa gì cả.

Giây tiếp theo, Charlie liếc mắt nhìn xung quanh và lại hạ thấp giọng:

"Anh điên rồi à? Băng Gai Độc không phải là thứ để đùa đâu!"

"Sao anh không tranh thủ chuyển chỗ khác đi? Chỉ cần rời khỏi khu chợ này thì chắc là sẽ an toàn thôi."

Anh ta cảm thấy mặc dù Ciel có liều lĩnh hay coi thường luật pháp đến đâu, thì anh ta vẫn là người thực sự đã giúp mình. Anh cần phải cảnh báo để Ciel trốn đi càng nhanh càng tốt.

Lumian cười khẩy đáp, “Băng Savoie của bọn tôi cũng không phải là thứ để đùa đâu.”

"Cũng đúng nhỉ…" Charlie bất giác cảm thấy tình hình có lẽ không nghiêm trọng như anh tưởng.

Lumian mở cửa phòng 207, vừa bước vào vừa tuyên bố, “Từ bây giờ, khách sạn Kim Kê là địa bàn của băng Savoie. Bất cứ ai từ băng Gai Độc mà dám bén mảng lại đây, tôi sẽ ném ra ngoài hết.”

Không lẽ băng Savoie đã cử Ciel đến xử lý Wilson sao? Charlie chợt nhận ra, cảm thấy nhẹ nhõm xen lẫn với ngạc nhiên.

Nếu băng Savoie đã chủ động khơi mào cuộc xung đột, chắc chắn họ đã có kế hoạch đối phó với sự trả thù từ băng Gai Độc rồi. Đây chẳng phải là chuyện mà một gã thất nghiệp, không cắc xu dính túi như anh ta cần phải lo lắng.

Lumian đem vài bộ quần áo và quyển sổ phép thuật của Aurore bỏ vào vali và đóng chặt lại. Cậu đẩy chiếc vali xuống dưới gầm giường và phủ một tấm chăn lên, sau đó đứng thẳng người dậy, dặn Charlie:

"Nếu có ai đến tìm tôi, nhớ bảo họ rằng tôi đã đến vũ trường Gió Nhẹ rồi đấy."

"Đ-Được.” Charlie đáp, nhìn Lumian biến mất xuống cầu thang, anh chợt nhận ra một điều. Cô Ethans rồi sẽ ra sao sau chuyện này? Không lẽ cô ấy sẽ thuộc về băng Savoie sao? Vẫn còn cơ hội tự chuộc mình chứ?"

*-*-*

Đại lộ khu chợ, vũ trường Gió Nhẹ.

Lumian ngồi trên quầy bar, gõ ngón tay lên mặt quầy. “Cho một ly Lover, một phần khoai tây nghiền, vài lát thịt bê chiên mỡ, một cây xúc xích heo, và một chiếc bánh sừng bò.”

Lover là một loại rượu đường được ủ từ si-rô mía, pha với đá và nước, một thuật ngữ quen thuộc trong các quán bar ở Intis.

Không lâu sau đó, Lumian nhấm nháp ly rượu màu hổ phách ngọt ngào và thưởng thức những lát thịt bê thơm lừng.

Cậu một bên vừa tận hưởng đồ ăn ngon, một bên vừa lắng nghe nhạc từ sàn nhảy, thỉnh thoảng đung đưa cơ thể theo nhịp điệu.

Lúc này, một gã côn đồ thuộc nhóm của Nam tước Brignais lặng lẽ tiến đến bên cạnh.

Lumian quay sang, để ý những cục máu đông trên trán gã. Cậu mỉm cười, nói: “Đây là lần thứ ba chúng ta gặp nhau rồi, đúng không nhỉ? Tôi nên gọi anh là gì thế?”

Gã côn đồ thận trọng đáp: “Cứ gọi tôi là Louis.”

Lại một Louis nữa à... Lumian thầm nghĩ.

Ở Cộng hòa Intis, Louis là một cái tên rất phổ biến bên cạnh Pierre hay Guillaume. Louis gần đây nhất mà Lumian gặp thậm chí đã sinh con, dù là đàn ông.

Louis nhìn Lumian cắn một miếng bánh sừng bò và nói một cách thân mật, như thể muốn tạo quan hệ: “Ly này để tôi mời, coi như kỷ niệm cho lần đầu cậu đến vũ trường Gió Nhẹ của chúng tôi chơi.”

“Được.” Lumian chẳng thèm khách sáo.

Louis gọi một ly rượu soda chanh ngọt ngào có tên là Demon và nhấp một ngụm. “Cậu sống ở khách sạn Kim Kê đúng không?”

“Ừ.” Lumian lấy một miếng xúc xích, bỏ vào miệng.

Louis suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Đó là địa bàn của băng Gai Độc. Cậu có muốn chuyển sang phố Áo Choàng Trắng không?”

“Không cần đâu.” Lumian nhấp một ngụm Lover lạnh buốt, hương caramel lan tỏa trong không khí, rồi cười. “Giờ chỗ đó là địa bàn của băng Savoie rồi.”

“Cái gì?” Louis suýt sặc ly rượu.

Lumian quay đầu, nhếch môi cười.

“Tôi đã ném Wilson của băng Gai Độc từ tầng bốn xuống đường. Nên bây giờ khách sạn Kim Kê là địa bàn của băng Savoie.”

Nghe Lumian kể, mặt Louis dần cứng lại.

Vài giây sau, gã gượng cười và đứng dậy.

“Tôi phải báo chuyện này cho nam tước.”

Sao tên này còn tàn bạo và điên rồ hơn cả nam tước vậy?

“Được.” Lumian chẳng bận tâm.

Louis mới bước nhanh được vài bước, thì lại quay về, ghé sát thì thầm: “Wilson chết chưa?”

“Chưa.” Lumian giả vờ tiếc nuối.

Cậu tiếc cái quái gì chứ? Louis quan sát gương mặt Lumian, bất giác tự hỏi: Chúng ta vừa có thêm một vũ khí mới hay là một đống rắc rối khổng lồ mới thế?

*-*-*

Đại lộ khu chợ, số 126, tại một khu vườn nhỏ bên trong tòa nhà ba tầng của Roger.

Khi Wilson bị thương được khiêng ngang qua, đôi mắt xanh lạnh giá của Roger quét qua ba gã côn đồ đang run rẩy và quát: “Ai làm chuyện này???”

“Một gã từ băng Savoie!” Một tên côn đồ vội vàng đáp, hơi cúi người. “Hắn tự xưng là Ciel và nói rằng khách sạn Kim Kê giờ đã thuộc về băng Savoie!”

Ciel… Gương mặt hơi mũm mĩm của Bọ Cạp Đen Roger hiện lên vẻ bối rối xen lẫn cảnh giác.

Hắn lẩm bẩm một mình: “Trong số các thủ lĩnh của băng Savoie không có tên nào là Ciel cả... Làm thế nào mà hắn lại có thể đánh Wilson ra nông nỗi này vậy?”

Cần biết rằng Wilson là một Côn Đồ, tương đương với Người Phi Phàm Danh Sách 9, một bậc thầy về chiến đấu!

Đúng lúc đó, một gã côn đồ khác lên tiếng suy đoán: "Thưa sếp, em nhớ ra rồi. Vào cái đêm mà Margot bị giết, tụi em có ghé qua khách sạn Kim Kê!"

Mặt Roger tối sầm lại, một nỗi hận dữ dội trỗi dậy.

"Cũng là do tên Ciel sao? Hắn làm thế nào vậy?"

"Không lẽ băng Savoie bí mật chiêu mộ một nhân vật đáng gờm như vậy để sút chúng ta khỏi khu chợ sao?"

Một người đàn ông đứng bên cạnh Bọ Cạp Đen Roger phẫn nộ nhổ nước bọt: “Đầu tiên là ám sát, giờ thì tới công khai khiêu khích. Nếu chúng ta không đáp trả, có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo!”

Người đàn ông này tuy cạo trọc đầu nhưng lại có ngũ quan nổi bật. Đôi mắt xanh như hồ, sống mũi cao, lông mày nâu rậm, và đôi môi cong khiến hắn trông khá điển trai dù không có tóc.

Người này đang mặc áo sơ mi đen, quần tối màu, và đôi bốt da không dây, không khoác áo ngoài. Hắn cao gần 1,8 mét.

Roger suy nghĩ vài giây rồi ra lệnh cho người đàn ông bên cạnh này:

"Haman, đến gặp Nam tước Brignais và tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra. Hỏi thử băng Savoie rốt cuộc là có định phát động chiến tranh toàn diện với băng Gai Độc của chúng ta hay không."

"Nếu họ sẵn lòng hòa giải, chúng ta có thể nhượng bộ miễn là hợp lý."

"Nhớ kỹ, phải học cách nhẫn nhịn, vẫn chưa đến thời điểm."

*-*-*

Vũ trường Gió Nhẹ, trên ban công của một căn phòng tại tầng ba.

Nam tước Brignais thong thả nhả khói từ chiếc tẩu màu đào, quan sát các vị khách ra vào sảnh khiêu vũ.

Đột nhiên, ông ta chuyển ánh mắt về phía cửa.

Hai giây sau, Louis đẩy cửa bước vào ban công, lướt qua những tên côn đồ khác.

“Bước chân của anh trông nặng nề và vội vã thật đấy. Có chuyện gì sao?” Nam tước Brignais mỉm cười hỏi.

Louis lo lắng đáp: “Thưa Nam tước, Ciel đã ném tên Wilson từ tầng bốn của khách sạn Kim Kê xuống đường!”

“Wilson của băng Gai Độc à?” Nam tước Brignais nhớ lại, xác nhận.

“Vâng, hắn tuy bị thương nặng nhưng vẫn chưa chết.” Louis vội bổ sung.

Nam tước Brignais cầm tẩu, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Ciel có nói lý do làm vậy không?”

“Hắn nói khách sạn Kim Kê giờ là địa bàn của băng Savoie.” Louis lặp lại lời Lumian.

Nam tước Brignais không nhịn được mà cười.

Hút một hơi từ tẩu, ông ta nói với vẻ đầy ẩn ý: “Một vũ khí sắc bén, nếu như không biết sử dụng đúng cách, thì rất dễ tự làm mình bị thương. Có vẻ như là tôi phải tìm cơ hội để 'dạy dỗ' cậu ta một chút rồi.”

“Chúng ta nên làm gì với băng Gai Độc giờ? Có nên báo cho Lão Đại không?” Louis lo lắng hỏi.

Nam tước Brignais suy nghĩ một lúc rồi đáp: 

“Tạm thời chưa cần."

"Bất quá, vụ này của Ciel cũng tính là chuyện tốt. Tôi thật sự tò mò muốn xem thử băng Gai Độc sẽ phản ứng như thế nào."

Nhận thấy vẻ mặt bối rối của thuộc hạ, Nam tước Brignais, người luôn thích 'dạy dỗ' để phô diễn sự thông minh của mình, mỉm cười giải thích: 

"Kể từ khi băng Gai Độc được thành lập, chỉ trong chưa đầy 2 năm, số lượng Người Phi Phàm của chúng đã liên tục tăng vọt, thậm chí còn gần bằng chúng ta. Chúng đã chiếm được kha khá địa bàn rồi. Anh không thấy có vấn đề lớn ở đây sao?"

"Cho chúng thêm hai năm nữa, có khi chúng ta sẽ bị đuổi sạch ra khỏi khu chợ."

"Nếu chúng muốn làm to chuyện, tôi rất sẵn lòng. Đây là một cơ hội tuyệt vời để đám chức trách để ý đến và tìm ra kẻ đứng sau lưng chúng."