Charlie sững sờ, vô thức đáp lại: “Không thành vấn đề.”
Chỉ đến khi Lumian đặt xấp tiền 50 verl d’or trước mặt, anh mới bừng tỉnh. Charlie thận trọng liếc ra ngoài cửa.
Ánh sáng buổi chiều tà đang nhạt dần, và khác với tầng hai, tầng năm có những ban công lớn ở cả hai bên, tạo ra những mảng bóng tối sâu thẳm. Cảnh vật như thể màn đêm đã buông xuống.
Thấy hành lang trống vắng, Charlie thở phào nhẹ nhõm. Anh hạ giọng hỏi Lumian:
“Anh lừa ai đó mua sợi dây chuyền giả kia với giá 1.000 verl d’or à?”
“Anh nhầm 2 điểm rồi.” Lumian cười toe toét và đưa xấp tiền giấy 50 verl d’or cho Charlie. “Thứ nhất, tôi không có lừa một người bình thường nào cả.”
“Vậy thì là ai?” Charlie ngơ ngác hỏi, theo phản xạ nhận lấy xấp tiền gồm các tờ 1 và 5 verl d’or.
Nụ cười của Lumian càng rộng hơn.
“Băng Savoie.”
Nghe vậy, Charlie suýt làm rơi tiền khỏi tay.
Anh nhìn Lumian đầy kinh hãi và bật thốt lên:
"Anh điên rồi à?"
"Họ giết người thật đấy. Ở Phố Hỗn Loạn này có đầy người mất tích rồi!"
Lumian nhếch mép đáp lại:
"Thứ hai, đây không phải là lừa."
“Sao cơ?” Charlie không hiểu nổi logic của Lumian.
Lumian vẫn cười, giải thích:
“Họ đã biết sợi dây chuyền là đồ giả, nhưng vẫn trả 1.000 verl d’or.”
Không thể nào, Charlie nghĩ chắc chắn đây là một trò đùa.
Băng Savoie có thể tàn bạo, nhưng chúng không ngu. Tại sao chúng lại trả 1.000 verl d’or cho một sợi dây chuyền chỉ đáng giá 50 cơ chứ?
Rồi một ý nghĩ điên rồ bỗng lóe lên trong đầu Charlie.
"Anh đừng nói với tôi là anh cướp từ thủ lĩnh băng Savoie nha?"
Điều đó thậm chí còn điên hơn nữa!
Lumian lại mỉm cười.
"Yên tâm đi. Tôi và Nam tước Brignais đã đạt được thỏa thuận qua một cuộc trò chuyện thân mật."
“Đừng lo. Về sau sẽ không có rắc rối gì đâu."
"Giờ thì, anh có muốn 50 verl d’or này không?"
Nghĩ đến tình hình tài chính của mình, Charlie nhận lấy số tiền và lầm bầm:
“Cảm ơn...”
Lumian gật đầu cười rồi quay người rời đi.
Ngay khoảnh khắc đó, Charlie chợt hiểu ra mọi chuyện và thốt lên:
“Anh đã gia nhập băng Savoie rồi à?”
Lumian không quay đầu lại. Cậu chỉ vẫy tay và đáp:
“Đúng vậy.”
Charlie há miệng định nói gì đó, nhưng không thành lời. Anh chỉ biết nhìn bóng dáng Lumian khuất dần trong màn đêm, biến mất xuống cầu thang phủ đầy bóng tối.
*-*-*
Khi trở lại phòng 207, Lumian vừa tháo bỏ lớp cải trang, chuẩn bị ra ngoài kiếm một bữa ngon miệng, thì nghe thấy một tràng chửi rủa quen thuộc vang lên từ tầng bốn.
“Nếu mày nghĩ tiền này dễ kiếm thế thì thử nằm xuống mà tự kiếm đi!”
“Đồ hèn nhát vô dụng. Đồ thái giám, chỉ giỏi bắt nạt phụ nữ!”
“Có gan thì đưa mẹ mày đến đây thử xem!”
“…”
Lumian nghe vài giây rồi nhanh chóng đoán ra: Wilson của băng Gai Độc đã dẫn đàn em đến chỗ Ethans để đòi “tiền bảo kê”.
Một nụ cười nở trên môi cậu.
Ngay lập tức, Lumian đội chiếc mũ xanh đậm, rời phòng 207 và tiến thẳng đến tầng bốn.
Chưa kịp đến phòng 408, cậu đã nghe thấy tiếng bạt tai vang dội, theo sau là tiếng chửi rủa và vật lộn dữ dội hơn nữa của Ethans.
Những người thuê phòng ở tầng này đều đóng chặt cửa gỗ, không ai dám ló mặt ra.
Với một tay đút túi, Lumian đứng trước cửa phòng 408. Thứ đầu tiên cậu thấy là hai tên đàn em.
Chúng mặc áo khoác tối màu, đứng chắn ngay cửa ra vào.
Trong lúc đó, tiếng chửi rủa của Ethans đã dần lẫn vào trong tiếng khóc nức nở cùng với gào thét.
"Lũ chó đẻ."
"Tao nguyền rủa chúng mày!"
"Tao sẽ thiến hết lũ bọn mày!"
Lumian nhướng mày và tiến lại gần hai tên đang đứng gác.
“Mày muốn gì?” một tên quát.
Lumian không trả lời. Thay vào đó, cậu bất ngờ lao tới, vươn tay chộp lấy chúng.
Động tác của cậu nhanh đến mức cả hai tên đều đã bị túm ngay sau gáy trước khi kịp phản ứng.
Lumian dùng sức, đập mạnh đầu chúng vào nhau.
Một tiếng 'bốp' khô khốc vang lên. Trán chúng phồng lên, mắt trắng dã, rồi ngã vật xuống sàn.
Khi đường đã được 'dọn sạch', Lumian nhìn thấy cảnh bên trong phòng.
Ethans, mái tóc vàng nhạt và khuôn mặt thanh tú của cô giờ rối bù, đang nằm trên giường, váy bị xé rách, mặt bầm tím sưng vù. Wilson, với mái tóc xoăn nâu và khuôn mặt đầy nếp nhăn, đang nhét một xấp tiền vào túi, dây nịt thì mở toang, còn một tên khác thì đang đè Ethans xuống.
Cảm nhận được sự náo động ngoài cửa, tên thủ lĩnh băng Gai Độc này lập tức với lấy dây nịt và liếc ra ngoài.
Hắn thấy Lumian, đang thản nhiên phủi tay và bước qua hai tên đàn em đã gục ngã.
Không để Wilson kịp mở miệng, Lumian cười nhếch mép và nói:
“Không ai nói cho mày biết là khách sạn Kim Kê bây giờ đang nằm dưới sự bảo kê của băng Savoie sao…”
Chưa dứt câu, cậu đã lao lên và tung một cú đấm trước khi Wilson kịp cài lại dây nịt.
Wilson vội né tránh và siết chặt lại thắt lưng.
Đồng thời, ánh mắt hắn nheo lại, khóa chặt vào Lumian.
Ngay lúc ấy, Lumian chợt cảm thấy một luồng sợ hãi đang trào dâng.
Đó là nỗi sợ bản năng của một người bình thường khi đối mặt với côn đồ hoặc thành viên của băng đảng. Wilson đã hiện thực hoá nỗi sợ đó!
Thế nhưng, Lumian từ lúc còn là người bình thường đã chẳng bao giờ sợ mấy tên côn đồ rồi. Xuất thân là một kẻ lang thang, cậu luôn giữ quan niệm rằng nếu có thể chạy thì cứ chạy, nếu có thể đầu hàng thì cứ đầu hàng, còn nếu không, thì phải kéo kẻ thù chết chung. Giờ đây, khi đã là một Người Phi Phàm Danh Sách 8, cậu lại càng không sợ.
Lại một Người Phi Phàm nữa à? Lumian tận dụng nỗi sợ hãi mãnh liệt đang dâng trào để quần thảo với Wilson, giải phóng toàn bộ kỹ năng cận chiến của mình.
Tay, cùi chỏ, đầu gối và chân của cậu trở thành vũ khí, áp đảo Wilson, kẻ còn chưa kịp thắt lại dây nịt tử tế.
Trong lúc tiếng vật lộn vang lên khắp phòng, một tên côn đồ khác lao vào, hắn chộp lấy một chiếc ghế, định phang vào lưng Lumian.
Nhưng Lumian uốn người như một con rắn, lướt ra sau lưng Wilson.
Rầm! Chiếc ghế đập trúng đầu Wilson, khiến hắn choáng váng.
Rắc! Chiếc ghế vốn đã ọp ẹp liền vỡ vụn thành từng mảnh.
Lumian xoay người như một cái lò xo và tung chân phải lên cao.
Gót chân cậu đánh trúng phần dưới bụng của tên côn đồ kia một cách chính xác, khiến hắn bật ra một tiếng rên nghẹn.
Mắt hắn trợn tròn, ôm lấy hạ bộ rồi ngã gục xuống sàn. Hắn quằn quại trong đau đớn, không thốt nên lời, như thể một con gà trống bị bóp cổ.
Ngay khi chân phải của Lumian rút lại, cánh tay cậu theo đà vung ra như một cú roi, quật thẳng vào ngực Wilson.
Không kịp né tránh, Wilson nghe thấy tiếng răng rắc do xương sườn bị gãy vang lên trong lồng ngực.
Chưa kịp lấy lại hơi, hắn đã bị Lumian chộp lấy hai tay và kéo sát lại.
Bịch!
Thứ chào đón hắn tiếp theo là một cú lên gối thẳng vào ngực.
Mặt Wilson tái mét, người gập cong lại như một con tôm.
Lumian siết chặt nắm đấm và nện thẳng vào lưng hắn.
Phịch! Wilson đổ rạp xuống sàn.
Lumian không bỏ lỡ cơ hội, nhào lên, bẻ quặp tay Wilson ra sau và ghì đầu gối lên lưng hắn.
“Cứ tưởng mày thế nào.” Lumian chế nhạo. “Hóa ra còn chưa trụ nổi mười giây.”
Theo đánh giá của cậu, Wilson chỉ là một Người Phi Phàm Danh Sách 9, thuộc về một Danh Sách thiên về cận chiến và cường hóa thể chất, nhưng còn cụ thể là con đường nào thì cậu không rõ.
Bị dính kỹ năng Khiêu Khích, Wilson giãy giụa điên cuồng nhưng không tài nào thoát khỏi tay Lumian.
Lumian liếc nhìn Ethans đang sững sờ, rồi bật cười, nhìn sang Wilson và lũ đàn em đã gục.
“Về nói với mấy thằng sếp của mày, nơi này là địa bàn của Ciel. Có chuyện gì thì cứ đến mà tìm băng Savoie tụi tao!”
“Mày chết chắc rồi!” Wilson gằn giọng.
Lumian nhếch mép, đáp lại: "Tao chết hay không thì còn chưa rõ, chứ mày thì sắp rồi đó."
“Mày mà dám giết tao trước mặt bao nhiêu người thế này sao?” Wilson chế nhạo.
Lumian không nói gì. Cậu siết chặt tay, rắc, một tiếng gãy xương lạnh sống lưng vang lên trong phòng.
Wilson hét lên đau đớn, mồ hôi lạnh to như hạt đậu túa ra trên trán.
Tay hắn đã bị bẻ gãy!
Lumian kéo hắn lên, nhảy lên bàn gỗ trong phòng Ethans. Cậu mở cửa sổ, treo Wilson lơ lửng bên ngoài bức tường.
Nhìn xuống con hẻm vắng lặng bên dưới, Lumian mỉm cười chế giễu:
"Thử đoán xem là tao có dám thả mày xuống không?”
Wilson nhìn đăm đăm xuống nền đá cách đó hơn mười mét, nghĩ đến việc tên này khi nãy vừa dứt lời xong liền bẻ gãy tay mình, trong khoảnh khắc, hắn không dám trả lời.
Ngay lúc ấy, Lumian buông tay.
Tao còn chưa trả lời mà! Wilson rơi xuống trong nỗi sợ hãi tột độ.
Không còn lựa chọn nào khác, hắn cố xoay người giữa không trung, hy vọng giảm thương tổn ở những chỗ hiểm.
RẦM!
Hắn ta rơi xuống đất với một âm thanh rợn người, thân thể lập tức bị va đập dập nát ở nhiều chỗ.
Lumian đứng quan sát vài giây rồi bật cười.
"Còn sống luôn à? Mày cũng lì phết nhờ. Không lẽ biệt danh của mày là 'Chú gián của Phố Hỗn Loạn' hở?"
Không thèm để tâm đến Wilson nữa, cậu nhảy khỏi bàn gỗ và quay sang ba tên băng đảng đang loạng choạng đứng dậy:
"Có nghe rõ những gì tao vừa nói không?”
Ba tên đó gật đầu lia lịa, mặt mày tái mét rồi lập tức quay người định bỏ chạy.
"Đứng lại." Lumian gọi với theo.
Cả ba khựng lại ngay tại chỗ, thân người run lên bần bật.
Lumian chỉ tay về phía chiếc ghế bị đập vỡ tan tành và cười nhếch mép:
"Bọn mày định không bồi thường à?"
Ba tên côn đồ vội vàng moi hết tiền mặt trong người ra, vứt lên sàn nhà trước mặt Lumian.
Thấy cậu khẽ gật đầu vừa ý, cả bọn lập tức chuồn khỏi phòng 408.
Ethans từ đầu đến cuối chỉ biết trân trối nhìn, đầu óc trống rỗng. Cô chỉ còn nhớ câu nói rằng nơi này giờ đã thuộc quyền bảo kê của băng đảng Savoie.
Rồi cô mới chợt nhận ra, Ciel của băng Savoie chẳng hề nói cô sẽ phải đóng bao nhiêu tiền bảo kê, hay tần suất đóng là như thế nào. Thậm chí anh ta còn không thèm liếc nhìn cô lấy một cái trước khi quay bước rời đi.
Ethans theo bản năng há miệng định hỏi điều gì đó, nhưng nghĩ đến việc băng Gai Độc có thể còn kéo đến để trả thù, nên lại thôi. Cô chỉ biết nhìn theo bóng dáng Lumian khuất dần vào màn đêm ngoài cửa.