Trans: paver, 3z03
Edit: paver
------------------------------------------
Rowley lộ nguyên hình và rút ra con dao của hắn. Lưỡi dao sắc bén phản chiếu dưới ánh mặt trời.
Tup Tup
Ngay lúc đó, một tên bước ra từ phía sau Simon và thêm hai tên ở phía trước đang tiếp cận cậu.
“.....Chà, tao cóc quan tâm mày là ai đâu. Và nó cũng không thay đổi được sự thật rằng mày đã sập bẫy rồi nhóc.”
Rowley, người đang ngay càng hung hăng khi đồng bọn của hắn tham gia, khẩy ngón tay.
“Vứt hết tất cả những thứ đang có trên người xuống, bao gồm thức ăn, túi, quần áo và kể cả quần dưới của mày.”
“Kể cả quần dưới?”
“Có cái gì mà mày phải ngại? Mày chỉ cần mua một bộ đồ mới ở cửa hàng mà thôi, nó đâu có khó đến thế.”
Rowley đánh mắt vào đống rác phía sau hắn. Những tên đồng bọn của hắn cười khẩy.
“Mhm, đây là một địa điểm vô cùng đặc biệt ở Langerstine. Ai mà biết được? Nếu mày đủ may mắn, mày có thể tìm được một vài thứ hữu ích đó.”
“Mày sẽ tránh bị việc bị tống vào tù nếu che đi ‘quả ớt’ đó đấy.”
Simon trả lời với một nụ cười trên môi.
“Tôi xin từ chối.”
Rowley và đồng bọn trở nên hung dữ hơn.
“....Đồ ngu.”
“Có vẻ tên nhà quê như mày vẫn đang không nhận thức được vị trí của mình nhỉ. Trông bọn tao có giống như đang đùa không?”
Một tên ở bên phải Rowley tiến về phía Simon.
“Có vẻ nếu trên người ngươi có mấy cái lỗ thì sẽ hiểu được đấy.”
“Này, khoan đã!”
Phất lờ lời cảnh báo của Rowley, hắn lao lên, rút con dao găm từ phía thắt lưng và đâm về phía Simon.
Swish
Simon vặn phải, di chuyển trọng tâm của mình một cách uyển chuyển.
Lưỡi dao đâm vào không khí, trong khi Simon, người đã lách sang một bên, nhanh chóng nắm lấy cổ tay của hắn.
Crack!
Cậu dùng lực khiến cho cổ tay của tên đồng bọn bị bẻ cong.
“K-Kuaaaaaaaagh!”
Hắn ngã soài ra mặt đất và thét lên một tiếng kêu rợn người.
Dẫm lên bản mặt của hắn, Simon nói.
“Điều này cũng hay xảy ra ở địa bàn của tôi. Những kẻ cặn bã giả làm người tốt và làm những điều rác rưởi, anh biết đấy.”
“....T-Thứ súc sinh đáng chết!”
Simon nhẹ nhàng phủi bụi khỏi tay mình.
“Công việc của người kế vị lãnh chúa là xử lý những kẻ như này ở địa bàn của mình. Có vẻ như ở thành phố này cũng có nhiều tên như vậy, chính vì thế có lẽ tôi sẽ dọn dẹp một chút vì tôi khá là thích làm những việc này.”
“.....Vậy ra mày là một tên quý tộc”
Rowley vẫy tay và gia hiệu. Năm tên đồng bọn của hắn bước ra từ phía cuối con hẻm.
“Vậy thì tao lại càng không thể để mày đi được.”
Simon cố gắng bình tĩnh. Cậu đã nghĩ rằng mình sẽ chỉ phải đối đầu với hai hoặc ba người, nhưng băng nhóm này đông hơn cậu nghĩ.
Một tình huống mà cậu sẽ phải đối đầu bằng tay không với 8 người có vũ khí.
Cho dù Simon có mạnh đến mức nào đi chăng nữa, thì số lượng người như này vẫn là quá sức đối với cậu.
“Cha à, con xin lỗi. Có lẽ con sẽ đến Kizen muộn hơn dự tính.”
Simon nghiêm túc thủ thế, các thành viên trong băng đảng cũng trở nên căng thẳng và nắm chặt con dao găm của mình.
Một tình huống có thể mất kiểm soát bất cứ lúc nào.
Vào khoảnh khắc cuộc chiến sống còn chuẩn bị bắt đầu.
“Cuối cùng cũng tìm thấy cậu!”
Giọng nói của người thứ ba vang vọng vào, người mà đáng lẽ ra không nên có mặt ở trong con hẻm này. Ánh mắt của mọi người hướng về phía mà giọng nói phát ra.
Clack clack
Người đó dần xuất hiện từ phía tối của ngõ hẻm.
Đó là 1 cô gái có ngoại hình trẻ trung. Mái tóc đen óng ánh của cô tựa như được sơn lên bởi vẻ u tối của trời đêm và đeo bên tai cô là một chiếc khuyên mang hình hài Bán Huyết Nguyệt.
Simon thấy cô có vẻ trạc tuổi hoặc lớn hơn cậu một chút.
Và chuyện quái gì đang diễn ra vậy?
Rowley khẽ cắn môi trước sự xuất hiện của người thứ ba này.
Người đang nhìn về phía hắn là ai vậy? Trước đấy Rowley còn không hề biết cô đã xuất hiện ở đây.
“Nơi đây không có gì cho ngươi đâu. Cút đi.”
Phất lờ lời cảnh báo của Rowley, cô gái khịt mũi với thái độ khinh bỉ.
Cô càng tiến đến gần, những tên đồng bọn càng lùi lại về sau, một sự căng thẳng hiện lên trên gương mặt của bọn họ.
Một cảm giác sợ hãi trỗi dậy từ sâu trong thâm tâm. Họ không biết lý do vì sao nhưng khí chất của cô tỏa ra vô cùng nguy hiểm.
“Không có cái gì phải sợ cả.”
Rowley nói với những tên đồng bọn đang run rẩy.
“Đây là 8 đấu 2. Chúng ta chỉ việc xử lý bọn chúng nhanh chóng và rời khỏi Langerstine trước khi đám lính canh đến.”
Nghe được điều đó, cô gái mỉm cười.
“8 đấu 2? Tôi không nghĩ vậy đâu.”
Bàn tay cô khẽ vẫy lên xuống.
Vào lúc tay cô cử động, như thể phản ứng lại, đống túi rác khắp con hẻm bắt đầu cử động như thể chúng là những sinh vật sống. Ngay sau đó, những chiếc túi bị rách ra và từng khúc xương bay lơ lửng trên không trung.
“Các ngươi nhận ra không?”
Rắc rắc
Các khúc xương với kích cỡ khác nhau dần gắn kết lại. Tiếng cót két vang lên và những bộ xương đang dần hình thành.
“Tòa nhà phía trước mặt các ngươi là tiệm chiêu hồn.”
Gương mặt của Rowley và những tên đồng bọn trở nên trắng bệch.
Vào lúc này, trong đầu bọn chúng chỉ cùng hiện lên một từ.
“....Tử linh sư!”
Rầm! Rầm!
Khoảng hơn 20 bộ xương vây quanh bọn chúng. Tất cả như bị hóa đá, chúng thậm chí còn không thể thở được.
***
“Kuhugh!”
“Kugh!”
Những bộ xương tiến đến nắm chặt tay và chân bọn chúng để ngăn việc ai đó trong đây chạy thoát.
Lách cách, bộ xương hất họ xuống đất hoặc nâng cằm họ lên bằng bàn tay xương.
“Ôi chúa ơi.”
Cô gái nở ra một nụ cười quyến rũ
“Các con tôi đang cần những người bạn mới đó.”
Clack!
Clack!
Những bộ xương phát âm thanh từ hàm của chúng. Một vài tên cướp sủi bọt mép và ngất lịm đi.
'Thật tuyệt vời.'
Simon rất ngạc nhiên. Tuy về mặt hoàn thiện, những bộ xương này kém hơn so với của Richard, nhưng việc gọi ra hơn 20 undead chỉ bằng những khúc xương từ xung quanh thì thật phi thường.
“Chúng tôi không biết rằng cô là một tử linh sư! Xin hãy tha tội cho chúng tôi!”
“Nói cho tôi biết anh đến từ hội nào.”
“Claven! Chúng tôi từ hội Claven!”
“Oh, Tôi đã nghe về nó. Đó là một công hội khá lớn chuyên đi cướp giật túi của người nghèo.”
Cô đặt tay lên eo với một giọng nói lạnh lùng.
“Bảo với Cloven ấy. Tự khép hai tay, lết tới chỗ lính canh mà dập đầu tự thú đi”
Nghe được điều đó, sắc mặt Rowley trắng bệch.
“L-Làm ơn tha cho chúng tôi...! Hoặc không thì biến chúng tôi thành undead cũng được.”
Gương mặt cô trở nên cau có.
[Ai đang là người ra lệnh ở đây vậy hả?]
Cơ thể Rowley trở nên cứng đờ vì sợ hãi trước giọng nói đầy vô nhân tính ấy.
Cô thở dài, trở về tông giọng bình thường.
“Sử dụng kẻ thế thân hay những thứ vặt vãnh khác không có tác dụng đâu. Nếu như tôi biết được hắn không tự đi đầu thú, tôi chắc chắn sẽ xóa sổ cái công hội của các anh khỏi thế giới này, nhân danh Kizen.”
Vào khoảnh khắc từ ‘Kizen’ được nói ra, tất cả bọn họ cúi đầu như thể bị sốc. Rowley cũng trả lời như chấp nhận số phận của mình.
“...Tôi chắc chắn sẽ nhớ những gì cô nói.”
“Biến đi.”
Khi những bộ xương lùi lại, cả băng nhóm bỏ chạy. Cô tặc lưỡi, nhìn bọn chúng chạy thục mạng.
“Cảm ơn vì sự giúp đỡ của cậu.”
Simon cúi đầu cảm ơn cô ấy. Cô gái quay đầu lại, kêu “Ah”, và nhìn Simon.
“Cậu là Simon Polentina, phải không?”
Thật may mắn khi không có dấu hiệu thù địch nào trong lời nói của cô. Simon gật đầu nhanh chóng.
“Vâng. Cậu có phiền nếu tôi hỏi, cậu là ai thế...?”
“Còn ai vào đây nữa? Mình là người hướng dẫn viên thật của cậu đó.”
Đôi mắt của Simon mở to.
Vậy ra đây là-
Đúng lúc ấy, cô nắm lấy cổ tay Simon.
“Đi thôi. Mẹ tôi đang chờ chúng ta đó.”
“....Mẹ?”
***
“Mẹẹẹẹẹẹ à!!”
Ở phía sau quảng trường Langerstine.
Cô gái hướng dẫn viên của Simon đang ngồi lau kem trên miệng của một đứa trẻ.
Đứa bé ấy phát ra những tiếng ‘Ooof’ và lắc đầu quầy quậy như thể rất ghét điều đó.
“Con đã bảo mẹ phải chờ đợi cơ mà! Mẹ luôn luôn đi lạc.”
“Nhưngggg mà! Ở đằng kia đang có chương trình nếm thử kem đó!”
Tất nhiên rồi, đứa trẻ đang kêu ca ấy không ai khác ngoài Nefthis Archbold, người đứng trên đỉnh cao của các tử linh sư và là kẻ cai trị Kizen.
Đứng nhìn người được gọi là Phù thủy chết chóc với đống kem dính khắp miệng.... Simon khá là bối rối.
Điều còn khó hiểu hơn nữa là cô gái cứu anh gọi Nefthis là ‘Mẹ’.
Cả hai có mối quan hệ là mẹ con ư? Kể cả bạn có nhìn thế nào đi chăng nữa, cả hai cũng chỉ nhìn như là chị và em gái mà thôi.
Và nếu để đoán xem ai là mẹ, chắc chắn không đời nào bạn lại chọn Nefthis, người nhìn như một bé gái 10 tuổi .
“Simon?”
Trong lúc cậu đang bối rối, cô gái đã quay sang nhìn cậu.
“Có phải cậu vừa nghĩ một điều gì đó nực cười phải không?”
“K-Không có.”
Cô gái, người đang nhìn Simon với ánh mắt nghi ngờ đã quay đầu đi.
.........Trực giác của cô ấy thật đáng sợ.
“Chúc mừng chuyến đi của cậu đã thành công tốt đẹp, Simon!” Nefthis bước đến.
Kể cả có một vẻ ngoài của một bé gái đáng yêu, nhưng danh tính thật sự của người này là một con quái vật đã sống hơn 300 năm và đe dọa đến khắp cả thế giới.
Simon lịch sự cúi đầu.
“Tôi rất vinh hạnh khi được gặp chủ nhân của Kizen.”
“Ài, cậu không cần trang trọng đến thế đâu”
Cô cười khúc khích và vẫy vẫy tay.
“Đây là lần đầu tôi gặp lại cậu kể từ lần ở Les Hill. Cậu đã học được thứ gì từ Richard chưa?”
“À, vâng! Tuy chỉ là một chút thôi nhưng mà..”
Simon xòe bàn tay ra. Cậu kích hoạt lõi và truyền mana để tạo ra hắc lực.
Swoosh
Hắc lực màu đen tuyền pha chút ánh xanh của Simon bốc lên như một ngọn lửa.
“Ồ!”
Đội mắt của cả hai sáng lên. Họ như thể đang chăm chú xem một tác phẩm nghệ thuật vậy.
“Đã rất lâu rồi ta mới được thấy hắc lực màu xanh đó.”
“Nhưng thứ này vẫn mang đặc tính của mana. Nó còn trào lên trong hình thái lửa thì vẫn chưa thoát khỏi trạng thái khí.”
“Cậu ấy vẫn cần phải học cách để kiểm soát lõi tốt hơn.”
Hai mẹ con họ trao đổi ngắn rồi kết thúc.
“Đủ rồi, Simon.”
Simon thu hồi hắc lực và đứng dậy.
“Cậu không cần phải lo lắng. Khi đến trường Kizen, cậu sẽ học được nhiều thứ mới hơn thôi.”
“Vâng. Tôi sẽ luôn ghi nhớ điều đó!”
“Vậy Lorain?”
Nefthis vỗ vỗ cô con gái mình và nói.
“Mẹ sẽ để con hướng dẫn cậu học sinh mới này nhé.”
“Mẹ luôn để con làm những việc này, mẹ à.”
Cô bĩu môi phàn nàn, nhưng Nefthis thậm chí còn không thèm nghe, quay lưng lại.
“Mẹ sẽ quay lại Kizen sau khi ăn thêm một cây kem nữa. Mẹ đi trước đây!”
“Đi đứng cẩn thận nhé. Mẹ!”
Cứ như vậy, Nefthis biến mất, để lại hai người ở quảng trường.
Cô khẽ thở dài và liếc nhìn Simon.
“Thôi được rồi, để tôi giới thiệu lại nhé. Tên tôi là Lorain Archbold. Giống như cậu, tôi là học sinh của Kizen.”
“Tên tôi là Simon Polentina, đến từ Les Hill! Rất vui được gặp cậu!”
“Được rồi. Vì chúng ta sắp trễ rồi nên hãy đi thôi.”
“Chúng ta đi đâu vậy?”
Lorain vừa vuốt mái tóc vừa trả lời:
“Học kỳ mới đến rồi phải không ? Chúng ta sẽ đi mua sắm sách vở mới.”