Trans/edit: paver
------------------------------------------
Trong tay Simon đang chỉ có 20 đồng vàng.
Đây là số tiền mà Richard, cha của cậu đã hào phóng đưa cho, nhưng với tưng đây tiền thì có vẻ là vẫn không đủ.
“Vì cậu là bạn của tiểu thư Lorain nên ta sẽ báo giá đúng của chiếc nhẫn này.”
Stephanie lịch sự nói.
“5000 đồng vàng.”
“.....Hả?”
Thế giới quan của Simon đang dần bị sụp đổ.
Chỗ tiền này đủ để chỉ trả tất cả các khoản phí của Les Hill trong vài năm đấy...?
“Tôi sẽ mua nó.”
Lorain rút ví của mình ra. Stephanie thấy vậy liền cười tươi, và cả hai đi đến quầy thanh toán.
“Chờ đã!”
Simon la lên.
“Có chuyện gì vậy?”
“Cậu không cần thiết phải mua nó cho tôi! 5000 đồng vàng lận đó! Tôi không thể nhận một thứ có giá trị lớn như thế này được.”
Lorain nghiêng đầu.
“Cậu không nghe những gì mà mẹ tôi nói sao? Cô ấy nói sẽ chi trả hết cho cậu.”
“.....Nefthis?”
“Đúng vậy. Mẹ tôi đã nói như thế ...”
Lorain trầm ngâm.
“Tôi không rõ lắm, có vẻ như mẹ tôi đã nợ cha mẹ cậu rất nhiều. Thế nên, cậu không cần cảm thấy dằn vặt gì cả, bà ấy chỉ đang trả nợ cho hai người họ mà thôi.”
“Ah......”
Rốt cuộc, sau một hồi đôi co, Simon cũng đã chịu nhận chiếc nhẫn.
“Cảm ơn hai cô cậu rất nhiều! Mong rằng hai người sẽ ghé thăm cửa hàng lần nữa!”
Stephanie và nhân viên cúi đầu khi Simon và Lorain rời khỏi cửa hàng.
Tia nắng mặt trời dần xuất hiện.
Simon nhìn chăm chú vào chiếc nhẫn, câu đã bị nó mê hoặc.
“Thật không thể tin được rằng mình đã sở hữu nó.”
Cậu không kìm chế được sự phấn khích trong lòng mình.
“Cậu vui đến thế cơ à?”
“.....Haha.”
Simon ngượng nghịu.
“Nefthis đã giúp tôi rất nhiều. Làm sao để tôi trả nợ cho cô ấy đây.”
“Đơn giản thôi. Chỉ cần cậu làm quen được với ngôi trường Kizen là mẹ tôi vui rồi.”
“Ừ! Tôi sẽ cố gắng!”
Cứ như vậy, cuộc mua sắm với Lorain lại tiếp tục.
Ngoài việc mua đồ dùng và sách vở, Simon còn mua một bộ xương và nguyên liệu chế thuốc, cậu bỏ chúng vào trong không gian phụ.
Theo lời Lorain, ở gần Kizen cũng có một thị trấn để mua đồ nhưng món hàng ở đấy sẽ có giá cắt cổ hơn.
“Simon! Chơi cái này đi.”
“..Liệu việc ném phi tiêu có phải là kỹ năng cần rèn luyện trước khi nhập học không.”
“Mình chỉ chơi cho vui thôi!”
Tuy đôi khi cả hai có đi lạc...nhưng Lorain vẫn là một hướng dẫn viên tuyệt vời.
“Sau đó ta sẽ thắp sáng nó lên.”
“Kìa! Đến lúc rồi đó!”
Tại đài quan sát của Langerstine, Simon và Lorain cùng thả những chiếc lồng đèn, chúng dần bay về phía bầu trời đêm.
Mọi người xung quanh cũng đang thả đèn lồng. Bầu trời trong đêm tối dần được thắp sáng, một cảnh tượng đầy mê hoặc.
“Đây là địa điểm thăm quan không thể bỏ lỡ ở Langerstine, Vạn Ánh Đèn.”
Cô chống eo và mỉm cười.
“Cậu thấy sao, Simon?”
“Tôi nói thật nhé?”
“Ừ.”
Simon dõi theo dải lồng đèn và trả lời.
“Tôi thực sự không hiểu tại sao lại có hàng ngàn người bỏ ra 200 đồng bạc chỉ để đi đốt đống giấy lộn được tẩm dầu....”
Ánh mắt cô trở nên lạnh lùng.
“Cậu có vẻ sẽ hòa nhập rất tốt ở Kizen nhỉ.”
“Tất nhiên rồi. Tôi sẽ cố gắn-“
“Đó không phải là một lời khen!”
Điểm đến cuối cùng họ dừng chân là một nhà hàng bên bờ biển.
Những chiếc đèn trần sang trọng, bộ dĩa lấp lánh, và phục vụ viên mặc âu phục.
Đây là lần đầu Simon tới một nhà hàng hạng sang như vậy.
Khỏi phải nói, đồ ăn ở đây rất ngon. Khoảnh khắc cậu đưa miếng thịt lên miệng, toàn thân cậu run lên vì thứ cảm giác thỏa mãn khó tả này.
Ngoài ra, khi quay đầu lại, sẽ là một bờ biển dài vô tận và đẹp như một bức tranh ngay trước mắt, cậu còn nghe thấy tiếng sóng rì rào đang vỗ vào bờ. Một khung cảnh tuyệt vời.
“Cậu có vẻ khá giỏi những phép tắc trên bàn ăn nhỉ? Dù sao thì cậu cũng là quý tộc mà.”
Lorain chống tay cười.
“Cha tôi khá nghiêm khắc trong mấy vụ lễ nghi kiểu này.”
“Cậu đã học tử tế đấy. À! Nếu cậu không rõ, ở Kizen có khoảng 30% học sinh là dân thường, cậu biết không?”
Cô tiếp tục trong khi đang lau miệng.
“Vì thế cậu đừng nghĩ đến việc cậy địa vị của mình để đàn áp người khác. Quan điểm của trường Kizen là đề cao các nhân tài. Ngay cả đứa con của một vị công tước cũng phải cúi đầu trước người có thực lực cao hơn. Vì vậy hãy coi mọi người trong năm nhất là ngang hàng với mình nhé.”
Simon ghi nhớ và gật đầu. Ở Les Hill, mọi người không quá coi trọng địa vị hay quyền lực, nên cậu cũng chẳng quan tâm mấy về chuyện này.
“Buổi khai giảng sẽ diễn ra vào ngày mai. Cậu còn thắc mắc gì không, tôi sẽ giải đáp.”
“Mm....Ah! Vào sáng nay, cô gái ở hiệu sách đã nói cái gì đó về chuyên ngành.”
“Chuyên ngành? Câu hỏi thú vị đấy.”
Lorain mỉm cười trả lời.
“Vào kỳ 1 năm nhất, cậu sẽ học 9 môn đúng không? Và sang kỳ 2, cậu sẽ phải đăng ký những môn học mà mình thích, đồng thời vào năm 2 cậu cũng cần lựa chọn cả chuyên ngành mà mình sẽ theo học.”
“Nghĩa là tôi sẽ phải nhanh chóng tìm ra được môn học mà mình giỏi.”
“Chính xác!”
Cô quay quay chiếc dĩa, ánh mắt cô hiện lên như một người đầy kinh nghiệm.
“Trong kỳ 1, tốt nhất cậu nên chọn ra được môn học mà cậu giỏi và tập trung vào nó thôi, khi có bài tập nhóm, lợi thế môn học sẽ là ưu điểm để được mọi người chú ý đấy.”
“Tôi sẽ ghi nhớ điều này.”
“Cậu đã xác định được chuyên ngành của mình chưa.”
Simon hồi tưởng chuyện xảy ra vào lúc sáng. Khung cảnh những khúc xương từ bên trong túi rác tạo thành bộ xương.
Nó đã gây ấn tượng mạnh với cậu.
“...Tôi có chút hứng thú với ‘Triệu hồi học’.”
“Triệu hồi học khá là ổn đấy! Vậy ra, cậu đang có ý định đi theo một chuyên ngành chính thống.”
Lorain bắt đầu kể về sự khác biệt giữa các môn học, Simon lắng nghe với một sự thích thú.
Cô và cậu nói chuyện khá là hợp nhau. Tất nhiên bởi Simon ngồi nghe là chính, Lorain rất vui vì Simon đã lắng nghe những câu chuyện của cô.
Thậm chí sau bữa tối, có vẻ vì kể lể chưa đủ, nên cả hai đã ngồi uống rượu và trò chuyện trong quán bar gần đó đến tận đêm khuya.
Đây là lần đầu Simon uống rượu.
Tuy ban đầu, cậu còn phân vân vì mình là trẻ thành niên, nhưng Lorain đã nói việc uống rượu ở Kizen là được phép. Bởi ngày mai là lễ khai giảng, nên cả hai chỉ uống vừa phải.
Buổi trò chuyện kéo dài đến gần nửa đêm và phải đến rạng sáng, Simon mới trở về tới phòng trọ.
“Cảm ơn vì đã mời tôi, Lorain”
“Nah. Tưng đấy chưa đủ để khiến tôi gục được đâu.”
“Uhm....”
Simon gãi đầu.
“Lẽ ra tôi mới là người nên đưa cậu....”
“Hm?”
Lorain chớp mắt, cố hiểu điều mà Simon đang nói, cô nở một nụ cười lạ lùng.
“Cậu biết không?”
“...Huh.”
“Tôi rất cảm kích về điều cậu nói. Nhưng thành phố này tràn ngập những hiểm họa. Cậu còn không thể tự mình về phòng trọ chứ đừng nói đến chuyện đưa tôi trở về.”
Cậu không thể phủ nhận được điều đó.
“Giờ thì về phòng và nghỉ ngơi đi. Mẹ tôi mà biết cậu về muộn vì đi nhậu với tôi, bà ấy sẽ la tôi đến chết mất.”
“Cảm ơn vì hôm nay! Tôi đã rất vui đó.”
Simon cúi đầu cảm ơn.
Simon tự nhủ rằng cậu sẽ không bao giờ quên ngày đầu tiên tại Langerstine này.
Lorain, người đang chuẩn bị về, bỗng nhiên dừng lại và quay về phía Simon.
“Ah! Simon, tôi quên chưa nói với cậu một chuyện.”
“Vâng?”
Lorain ngượng ngùng đưa tay lên cuốn cuốn lọn tóc của cô.
“Tôi không cố tình giấu diếm đâu, nhưng tôi không có thời điểm nào thích hợp để nói với cậu. Uhm....
Hai người hướng ánh mắt vào nhau, cô nheo mắt lại một cách đáng yêu.
“Thực ra, tôi cũng là học sinh năm nhất đó!”
“....Hả, gì cơ?”
“Vì thế lần sau nếu chúng ta gặp nhau ở trường, cứ bắt chuyện với tôi thoải mái nhé. Tạm biệt!”
Cô vẫy tay và dần biến mất.
Simon người đang bất động dõi theo cô, bật cười và về phòng trọ.
***
Trời đã sáng.
Lorain bảo cậu cần phải ngủ đủ giấc, nhưng vì quá phấn khích mà Simon không thể nào chợp mắt được. Cậu dậy sớm, sửa soạn, và rời khỏi nhà trọ.
Lorain nói rằng cô sẽ đến Kizen bằng phương thức khác, nên Simon đã phải một mình đi đến địa điểm tập trung.
Tất nhiên, cậu nhớ rõ nơi tập trung ở đâu.
Đó chính là bến thuyền mà cậu nhìn thấy ở nhà hàng ăn với Lorain ngày hôm qua. Một bến thuyền hướng về phía biển khơi.
Khi cậu đang gần tới nơi, có rất nhiều người cũng đang tiến về điểm tập trung. Đa số họ cùng độ tuổi với Simon, nhưng vẻ bề ngoài của bọn họ trông khá là ‘Đặc biệt’.
Một cô gái yêu tinh đang vừa đi vừa trang điểm. Một anh giai đeo trên người mình 20 thanh kiếm. Một nữ sinh thì đang vác trên người mình một chiếc cặp to khủng khiếp.
‘Vậy ra. Mình là người ‘bình thường’ nhất ở đây.’
Simon vừa đi vừa nghĩ, nhưng thực ra, mọi người xung quanh cũng đều đang suy nghĩ giống như cậu.
Chẳng mấy chốc cậu đã đến nơi. Những ‘Người hầu của Kizen’ đang đi xung quanh để điều tiết các học sinh, một con thuyền đang được neo đậu ở phía trước.
‘Có vẻ mình sẽ đến Kizen bằng nó.’
“Tất cả xin hãy nhanh lên. Chúng ta sẽ bắt đầu tới Kizen sớm thôi!”
Simon xếp hàng để lên thuyền. Bằng một cách nào đó, mũi thuyền lại hướng về phía đất liền thay vì hướng về mặt biển. Cậu không hiểu vì sao con thuyền lại được neo đậu như vậy.
“Vui lòng xuất trình giấy mời nhập học.”
Simon đã đến lượt của mình, cậu đưa cho người hầu thư mời nhập học.
Người hầu kiểm tra thư mời và danh sách trên tay, dùng bút lông đánh dấu và đưa lại cho cậu.
“Simon Polentia, xin mời cậu.”
“Cảm ơn anh.”
Khi Simon, người đã được kiểm tra, chuẩn bị bước lên trên....
“Chắc chắn phải có sai sót ở đâu đấy!”
Ở hàng bên cạnh, có ai đó đang phàn nàn.
“Tôi là người đứng đầu trong danh sách dự bị, vậy mà không có một ai từ bỏ việc nhập học sao?”
“Tôi rất xin lỗi, nhưng mà cái tên Lucius không có ở trong danh sách tuyển sinh.”
“Chết tiệt. Đây chính là cách mà các người làm việc à? Gọi cho Kizen đi! Chắc chắn phải có gì đó sai sót rồi!”
“Năm nào chuyện này cũng xảy ra.”
“Luôn có những người không bao giờ chấp nhận kết quả của mình.”
“Nhưng mà cậu ta đứng đầu danh sách dự bị đấy? Chắc hẳn cậu ấy thất vọng lắm.”
Những học sinh xung quanh bắt đầu chỉ trỏ.
Rầm!
Sự việc bắt đầu diễn ra theo chiều hướng xấu. Vì tức giận, Lucius đã đẩy ngã người hầu, khiến họ ngã xuống sàn.
“Ta là Lucius Carol, bá tước kế vị của vương quốc Dresden! Mau liên lạc với trụ sở Kizen ngay bây giờ, đây là mệnh lệnh của ta!”
“Cậu hãy quay về đi. Cái tên Lucius không có ở trong danh sách này đâu.”
Người hầu nói bằng giọng chắc nịch. Lucius túm tóc người hầu, với khuôn mặt dần trở nên tím tái.
“Aaaaa!”
Bầu không khí trở nên nặng nề. Các học sinh dừng bước và theo dõi sự việc, một vài người đã bắt đầu kích hoạt hắc lực.
Vào khoảnh khắc Lucius, với đôi mắt đỏ ngầu, giơ tay trái lên......
Bập.
“Xin hãy dừng tay .”
Lucius quay đầu. Trước khi kịp nhận ra, Simon đã nắm lấy tay anh.
“Ngươi là tên quái nào? Bỏ tay ra!”
Simon mỉm cười và siết chặt hơn.
Cạch!
“Aaaagh!”
Lucius la lên và vùng vẫy cánh tay vì lực nắm không thể tưởng tượng được của Simon.
Một tên quý tộc yếu đuối sẽ không thể phản kháng lại được cậu, người đã được cha mình đào tạo bài bản.
Kuuk kuuk
Cơ thể của Lucius trùng xuống, khuỵu gối xuống sàn nhà.
Cuối cùng, khi Lucius bỏ tay khỏi tóc người hầu, Simon cũng thả tay của anh ra.
“Nhãi ranh! Muốn chết sớm à?”
Xoẹt!
Thấy Simon không đáp lại, anh rút thanh kiếm trên người mình.
Không khí ngày càng trở nên hỗn loạn, mọi người bắt đầu bàn tán.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Đúng lúc đó.
Một người đàn ông từ trong thuyền bước ra.
Nước da của ông tái nhợt như người bệnh. Hai bên má ông hóp lại, đôi bàn tay thì nhăn nheo, còn mái tóc đã trắng bạc.
Các học sinh nhìn ông với một sự tôn kính.
“ L-Là giáo sư Silage!”
“....Silage là một trong những giáo sư giảng dạy năm nhất?! Quả nhiên chỉ có thể là Kizen...”
Ông bước tới gần, Lucius người đang trở nên hung hăng cũng phải e ngại và lùi bước.
Silage bình tĩnh xem qua hiện trường.
Một người hầu đang ngã quỵ dưới sàn với mái tóc bị rối tung. Một học sinh can ngăn tên quý tộc đang gào thét việc hắn đứng đầu ở danh sách dự bị.
Ông lạnh lùng nhìn Lucius.
“Ngươi có lời bào chữa nào không?”
bịp rồi