Trans/edit: paver
------------------------------------------
Xung quanh trở nên lặng thinh đến đáng sợ.
‘Họ vừa gọi tên của mình, phải không?”
Đầu óc của Simon trống rỗng.
“Simon Polentia có ở đây không?”
Simon bình tĩnh đứng dậy. Hàng ngàn ánh mắt đổ dồn về phía cậu.
“Đó là ai vậy?”
“Tớ chưa thấy cậu ấy bao giờ.”
“Cậu ta hạng nhất à?”
Lần đầu tiên cậu đứng trước mặt nhiều người và được chú ý đến như vậy.
Simon nuốt nước bọt tiến lên bục và đứng cạnh Serene.
“Pheww.”
Trong khi đang cố gắng hít thở, người chủ trì tiến đến và vỗ vai Simon.
“Đừng lo lắng. Em chỉ cần đọc những gì được ghi ở đây là được.”
“Vâng.”
Serene nhìn Simon. Cô gật đầu, và Simon gật đầu theo để đáp lại cô.
Cả hai giơ tay lên để đọc lời tuyên thệ.
“Chúng tôi xin được cam kết.”
“Chúng tôi xin được cam kết.”
Cậu nghe thấy 998 học sinh cũng đang đọc ‘lời thề’ ở phía sau.
“Rằng chúng tôi, những tân học sinh......”
“Rằng chúng tôi, những tân học sinh......”
Đầu óc Simon trống rỗng .
Cậu không biết mình đang đọc thứ gì và liệu nó có đúng không. Cậu chỉ đang cố gắng đọc theo Serene để không phạm phải sai lầm nào.
Và cứ như vậy, vào ngày đầu tiên nhập học.
Simon đã thu hút sự chú ý của mọi người.
***
“Không thể tin được! Woah! Cậu là học sinh được Đặc cách Hạng Nhất sao?”
Sau khi Simon quay về chỗ ngồi của mình, Rowen phấn khích hét lên.
Simon rất muốn giải thích mọi chuyện, nhưng do tiết học sắp bắt đầu nên cậu cần phải lên lớp ngay.
Lễ khai giảng và buổi học đầu tiên được diễn ra trong cùng một ngày, thế nhưng nhà trường không để cho các học sinh của mình được nghỉ ngơi. Tiết học đầu tiên được bắt đầu ngay sau khi buổi lễ kết thúc.
Simon được phân đến lớp A. Kỳ 1 của năm nhất không học theo chuyên ngành, có tổng cộng 14 lớp.
Ban đầu, mỗi lớp sẽ có khoảng 60 học sinh, nhưng con số này sẽ được cắt giảm dần dần, và một số lớp khi còn quá ít học sinh sẽ được gộp lại.
Cậu không quen biết bất kỳ ai trong lớp A. Không chỉ Lorain, mà cả Rowen cũng không có ở đây. Cindy Viance, cô gái mà cậu gặp ở hiệu sách, la lên, “Này cậu bạn số 1!”
Thật may, vì đây là buổi đầu, nên bầu không khí còn khá ngại ngùng, vì vậy Simon cũng được yên ổn phần nào.
“Tiết đầu tiên là Thần học.”
Simon, người ngồi ở phía sau lớp, lấy sách giáo khoa và ngẩng đầu lên, cậu thấy những học sinh đang nhìn lén mình quay đi.
Simon gượng gạo cười và cố tỏ ra mình không thấy.
Cạch!
Cuối cùng, cánh cửa của lớp học được mở ra và giáo sư bước vào. Một số học sinh nhận ra anh và reo hò.
“Bahil Amagar!”
“Thật luôn?”
Khi nhắc đến ‘Tử linh sư’, người bình thường sẽ nghĩ đến những kẻ u ám thường hay lẩn tránh trong bóng tối và xử lý những xác chết.
Nhưng ở hiện tại, nó đã là dĩ vãng rồi.
Những tử linh sư đương đại là những kẻ thông minh, thực dụng, phong cách và thời thượng. Nói đúng hơn, cái hình ảnh cứng nhắc và cổ hủ ấy phải dành cho các linh mục.
Và Bahil là một tử linh sư đại diện cho thế hệ mới này.
Anh diện một bộ đồ vest trắng tôn dáng từ đầu đến chân.
Ngoài vẻ ngoài nổi bật của mình, anh còn là thành viên trẻ tuổi trong tổ đội quan trọng bậc nhất của Kizen “Quạ” khi mới chỉ 20 tuổi.
Anh đã trở thành hình tượng tuyệt đối trong mắt các học sinh ở Kizen.
Bahil mỉm cười và nhìn các học sinh. Bạn có thể nghe thấy một vài cô gái hét lên.
“Rất vui được gặp các em, các tân học sinh. Tôi tên là Bahil Amagar, người sẽ đảm nhiệm việc dạy môn Thần học cho năm nhất.”
Tiếng reo hò lần nữa lại vang lên. Bahil vỗ tay để các học sinh im lặng và đặt chiếc mũ trên đầu mình xuống bàn.
“Vậy chúng ta bắt đầu điểm danh nhỉ? Chắc đây là lần đầu các em gặp nhau, nên khi được tôi gọi thì hãy đứng lên giới thiệu bản thân nhé.”
Bahil bắt đầu điểm danh.
“Jamie Victoria.”
“Vâng! Thưa giáo sư, em rất vinh dự khi được thầy gọi! Lý do em vào ngôi trường này là vì mong muốn được tiếp bước thầy đi theo chuyên ngành thần-!”
Bahil đưa tay ngắt lời Jamie và nháy mắt.
“Em không cần phải giới thiệu với tôi. Em đang giới thiệu bản thân với các bạn học mà. Lại đi.”
Tiếng cười nhỏ vang lên. Jamie Victoria đỏ mặt và nói về việc cô mong rằng sẽ thi tốt trong kỳ này.
Sau khi Jamie giới thiệu bản thân một cách suôn sẻ, các học sinh bắt đầu đứng lên và thân thiện giới thiệu bản thân mình.
Simon vì không muốn mình trở nên nổi bật thêm nên cậu đã làm qua loa.
Một vài học sinh nói về việc họ sẽ đóng góp cho lớp ra sao, một số khác thì hãnh diện giới thiệu về những thành tích của mình.
“Có vẻ các em đều là những học sinh rất cá tính nhỉ. Tốt lắm.”
Bahil đặt danh sách xuống, cầm viên phấn và đi về phía bảng đen.
“Vậy, chúng ta bắt đầu buổi học nhé.”
***
Tap. Tap tap.
Anh cầm lấy viên phấn và viết lên bảng chữ ‘Nghiên cứu về thần học’. Vào lúc viết đến từ cuối, ‘Thần học’, viên phấn gãy làm đôi vì lực tác động của anh.
Bahil lấy một viên phấn mới như thể anh đã quen với điều này.
“Chúng ta sẽ bắt đầu với một câu hỏi cơ bản. Vì sao chúng ta nên học Thần học?”
Từ lời nói đầu tiên, anh đã gây lôi cuốn với các học sinh của mình. Tất cả tập trung lắng nghe để tránh bỏ sót bất kỳ lời nói nào của anh.
“Ai có thể định nghĩa cho tôi nguyền rủa là gì không?”
Ở ghế trước Simon, một cô gái đeo kính giơ tay.
“Em là Claudia Menzies, thưa thầy! Lời nguyền là một dạng hắc ma pháp gây suy yếu đối thủ mà vẫn giữ nguyên sức mạnh của ta ạ!”
“Tốt lắm, Claudia.”
Mặt cô gái nóng bừng trước lời khen của Bahil.
“Tuy nhiên, có một số học sinh nói rằng việc làm suy yếu đối thủ là không cần thiết. Được rồi. Vậy chúng ta hãy lấy ví dụ về hai kỵ sĩ có trình độ kỹ năng tương đương nhau nhé.”
Bahil cầm viên phấn và vẽ một thanh kiếm.
“Hai kỵ sĩ vung kiếm và bắt đầu giao đấu quyết liệt. Họ bào sức bền của đối phương, chờ đợi đối thủ để lộ sơ hở hay mắc sai lầm.”
Bahil viết lên bảng từ ‘Suy kiệt’.
“Họ trao đổi khoảng 20 chiêu thức, nhưng vẫn chưa ai ngã xuống cả. Vào lúc đấy, một kỹ sĩ hét lên và nhìn đối thủ bằng ánh mắt đầy sát khí. Kỵ sĩ còn lại cảm thấy nao núng và mặt bắt đầu biến sắc.”
Bahil viết ‘Ức chế’ lên bảng,
“Cuối cùng, thanh kiếm chém qua vai đối thủ. Máu của hắn đổ ra và cơ thể bắt đầu run rẩy. Từng chút một, tên kỵ sĩ nắm lấy cơ hội chiến thắng của mình.”
Bahil viết ‘Xuất huyết’ lên bảng.
Trận chiến giữa hai kỵ sĩ tiếp tục, trên bảng ngày càng nhiều từ hơn.
Và tất cả những cụm từ ấy đều là những phép thuật nguyền rủa của Tử linh sư.
Các học sinh đổ mồ hôi tay khi giọng nói của Bahil đi đến cao trào.
“Và cuối cùng, tên kỵ sĩ chặt đầu đối thủ!”
Bahil hạ bàn tay đang cầm viên phấn xuống, cả phòng học yên lặng.
Bahil nhìn các học sinh mà không nói một từ, anh mỉm cười viết ‘Suy vong’.
Tiếng chầm trồ vang lên.
“Các em hiểu chưa? Ngay cả trong những cuộc chiến man rợ và nguyên thủy nhất của loài người, nó đều là các chuỗi hành động để làm suy yếu đối thủ và qua đó dành lấy chiến thắng.”
Bahil cầm lấy viên phấn mới.
“Vậy bây giờ, chúng ta cùng xem cách các Tử linh sư hiện đại chiến đấu ra sao nhé.”
Anh vẽ nguyệch ngoạc một người lên bảng.
“Làm sao để các Tử linh sư có để đánh bại được người này?”
Anh khoanh tròn tất cả những lời nguyền mà anh đã viết và kẻ một mũi tên chỉ thẳng vào hình người mà anh mới vẽ.
“Họ đã thắng.”
“Ah……!”
“Cấu trúc của lời nguyền đơn giản và nhẹ nhàng nhất trong số các hắc ma pháp và nó có đặc tính là thi triển rất nhanh. Hơn nữa, chỉ cần sử dụng một lực nhỏ là đã có thể khiến đối phương run rẩy rồi.”
Bahil nhìn về phía nam sinh ở hàng ghế đầu. Sau đó anh vung tay, hoàn thành lời nguyền ‘Kiệt quệ’ trong vòng vài giây và bắn về phía cậu.
“Huff!”
Chỉ như vậy, cậu ta đổ gục tại chỗ. Cậu cử động mắt nhưng cơ thể không thể di chuyển được. Bahil từ từ tiến đến.
“Đây là...”
Anh rút chiếc dao ma thuật từ cặp của nam sinh và kề vào cổ cậu.
“...cách mà những tử linh sư hiện đại chiến đấu.”
Woooooooooh!
Các học sinh đứng dậy và reo hò.
Bahil mỉm cười cúi đầu đáp lại, sau đó giải lời nguyền khỏi cậu học sinh.
“Tôi không biết các em sẽ đi theo chuyên ngành nào, nhưng tôi cá chắc một điều rằng ít nhất sẽ có khoảng 80% học sinh sẽ đăng ký môn học này tại kỳ 2. ‘Thần học’ có sự tương thích hoàn hảo với các môn học khác. Trong khi chiến đấu, ngoài việc sử dụng các kỹ năng của mình ra, hãy nguyền đối thủ bất cứ khi nào các em có cơ hội. Đó là cách hiệu quả nhất để dành được chiến thắng.”
Anh quay về phía bục giảng.
“Bây giờ, chúng ta hãy cùng bàn luận về một chủ đề mà có thể một số em sẽ cảm thấy hứng thú.”
Và rồi, ở bên dưới chữ ‘Nghiên cứu về thần học’, anh viết lên một từ mới.
“Cá nhân tôi tin rằng ‘Thần học’ là cốt lõi của các tử linh sư hiện đại. Lý do là bởi....”
Anh viết ‘Linh mục’ lên bảng
Ngay từ buổi học đầu tiên, anh đã động đến một chủ đề vô cùng nhạy cảm. Một sự thù địch hiện rõ trong mắt các học sinh.
“Để tôi hỏi các em. Nếu như Tử linh sư có ‘Nguyền rủa’, các Linh mục thì có ‘Chúc phúc’. Sự khác biệt nằm ở việc cái thì làm suy yếu còn cái thì cường hóa. Và ở đây.”
Bahil mỉm cười.
“Học sinh nào có thể giải thích cho tôi vì sao lời nguyền lại được đánh giá cao hơn so với chúc phúc không?”
Các học sinh im bặt.
Trong khi mọi người còn đang liếc nhìn nhau, thì đã có cánh tay giơ lên.
Đó là Jamie Victoria, người đầu tiên được điểm danh.
“Là Jamie Victoria, thưa thầy. Lời Nguyền sẽ có tốc độ thi triển nhanh hơn so với Chúc Phúc! Vậy nên ta có thể nhanh chóng cộng dồn hiệu ứng nguyền rủa lên cùng một đối tượng!”
“Môt quan điểm thú vị.”
Bahil khoanh tay.
“Nhưng em sai mất rồi. Nếu xét về tốc độ thi triển, các học giả cho rằng chúc phúc sẽ có tác dụng nhanh hơn so với nguyền rủa khi cùng thi triển lên một mục tiêu có kháng phép.”
Jamie buồn bã ngồi xuống.
“Còn ai khác không?”
Lại có cánh tay khác giơ lên.
Đó là một học sinh nam có gương mặt góc cạnh, lông mày rậm, cao lớn và có thân hình cân đối.
“Em là Hector Moore, thưa thầy.”
“Nói đi.”
“Sẽ chẳng có ai luyện tập sử dụng chúc phúc khi bản thân đang bị suy yếu cả.”
Đó là một câu trả lời khó hiểu nhưng một nụ cười đã hiện rõ trên mặt Bahil.
“Em có thể nhắc lại tên của em được không?”
“Là Hector Moore thưa thầy.”
“Tôi sẽ ghi nhớ.”
Woah…
Những tiếng ghen tị vang lên.
Vì năm nhất có khoảng 1000 học sinh nên mức độ cạnh tranh tại trường là rất lớn, nếu bạn được một giáo sư ưu ái, thì việc sống sót ở ngôi trường này sẽ dễ dàng hơn nhiều, việc được giáo sư nhớ tên là một điều vô cùng vinh hạnh với các học sinh.
“Hector đã trả lời đúng. Vì thuật nguyền rủa không thể được chặn lại bằng việc luyện tập.”
Anh nhìn các học sinh.
“Tất cả chúng ta đều luyện tập ở trong trạng thái bình thường, kỹ năng của ta có tốt hay không còn phụ thuộc vào việc ta thể hiện ra sao khi mà các yếu tố môi trường nằm trong tầm kiểm soát của bản thân.”
Các học sinh gật đầu.
“Con người là loài mỏng manh hơn những gì mà các em nghĩ nhiều, chỉ cần một sự thay đổi nhỏ nhất thôi cũng đủ để khiến họ sụp đổ rồi. Ngoài việc chém đứt cánh tay của tên cung thủ đang giương cung vào mình, chúng ta còn có thể làm hắn mất tầm nhìn bằng viêm kết mạc, khiến hắn nôn mửa, rối loạn nhận thức về khoảng cách, đánh lạc hướng hắn bằng một vật khác. Mũi tên lẽ ra sẽ bắn vào cơ thể chúng ta sẽ bị trượt.”
Bahil nhếch miệng.
“Các Tử linh sư có rất nhiều cách khác nhau để quấy nhiễu kẻ thù. Nhưng thử nghĩ mà xem, liệu có ai luyện tập trong tình trạng mệt mỏi hay dạ dày của mình đau dữ dội không? Họ chỉ có thể nghỉ một hôm mà thôi.”
Mọi người bật cười.
“Nên hãy nhớ rằng. Điều quan trọng hơn việc cường hóa bản thân là làm suy yếu đối thủ.”
Các học sinh gật đầu và bắt đầu cầm lấy cây bút để ghi chép lại, vì rất có thể kiến thức này sẽ xuất hiện trong bài kiểm tra sắp tới.
“Vậy bây giờ, chúng ta sẽ bắt đầu thực hành nguyền rủa nhé.”
Simon, người vẫn đang cúi xuống ghi chép ngẩng đầu lên.
‘Chúng ta sẽ bắt đầu thực hành hắc ma pháp ngay từ tiết học đầu tiên sao?’