Trans/edit: paver
------------------------------------------
Simon và Lorain quay trở lại đường Kemmel.
Hóa ra con đường Kemmel này là nơi buôn bán những vật phẩm dành cho Tử linh sư.
Càng đi vào bên trong, bạn sẽ càng thấy nhiều các mặt hàng đang được trưng bày hơn, ví dụ như là những bộ xương, xác quái vật, hay các cơ quan nội tạng được đóng trong các chai chất lỏng đang di chuyển như sinh vật sống vậy.
Simon cảm tưởng như cậu đã bước vào một thế giới khác, nơi tách biệt hoàn toàn với thế giới thường ngày của cậu.
“Cậu có biết khoảng thời gian thú vị nhất trong lúc còn được làm học sinh là khi nào không?”
Lorain, người đang đi song song với Simon hỏi cậu.
“Uh, ừm... là khi nào vậy?”
“Đó chính là lúc cậu đi mua sắm đồng phục, sách giáo khoa, đồ dùng học tập trước khi vô trường đấy! Đây chính là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của cậu nên hãy cứ tận hưởng đi Simon à.”
Cô cười mỉm một chút.
“Một thứ sẽ thật sự xáo động khi bắt đầu năm học ở Kizen đó.”
“....Haha.”
Địa điểm đầu tiên họ đến chính là hiệu sách.
Phí nhập học và theo học tại Kizen đều miễn phí, nhưng về sách thì học sinh cần phải tự chi trả.
“Nơi đây có rất nhiều cuốn sách để mua. Cậu vẫn còn giữ thư nhập học chứ?”
“À! Đây.”
Ngoài giấy nhập học, trong thư còn liệt kê danh sách những thứ cần phải mua.
Lorain liếc qua danh sách rồi trả lại.
“Tôi nhớ tất cả rồi. Hướng này."
Trong khi đi theo cô, bỗng một vật nặng trĩu rơi xuống cậu.
Simon đỡ lấy. Đó là một cuốn sách nặng khủng khiếp. Cậu đọc tựa đề.
“....‘Tất cả về triệu hồi học’?”
Trước khi cậu kịp hiểu điều gì, lại có một cuốn sách khác rơi xuống.
“Cuốn sách này cũng nặng quá!”
Lorain liên tục lấy các cuốn sách khác ra và xếp chồng lên tay Simon.
Chồng sách cứ như vậy cao lên. Cánh tay của Simon bắt đầu run rẩy.
“Lorain này! Chắc tôi không cần phải học hết đống này từ năm 1 đâu nhỉ?”
“Tất nhiên là không rồi.”
Cô nở một nụ cười tươi khi quay đầu lại.
“Chúng ta là học sinh Kizen mà phải không? Việc thông thạo đống kiến thức này từ năm 1 là rất quan trọng đó~”
“Giờ thì đừng than vãn nữa, cầm lấy cuốn ‘Độc dược học’ đi này.”
‘......Ài mình bắt đầu nhớ Les Hill rồi đấy.’
Cô vừa chạy vừa đi tìm các cuốn sách một cách điên cuồng.
Bị bỏ lại một mình, Simon liếc nhìn xung quanh.
‘Nghĩ lại thì....’
Những người ở trong hiệu sách này đều ở trong tầm tuổi của cậu.
Dựa theo những cuốn sách mà họ đang cầm thì có vẻ như họ cũng sẽ theo học tại Kizen.
Đây là lần đầu tiên cậu gặp được nhiều người ở cùng lứa tuổi như này. Ở Les Hill, cậu chỉ biết duy nhất Carlon ở tầm tuổi của cậu, người lớn hơn cậu 1 tuổi, và Sofia, người bé hơn cậu 2 tuổi.
Một cuộc sống mới với những người bạn đồng trang lứa. Trong một khoảnh khắc, Simon đã bắt đầu chờ mong về cuộc sống học đường sau này.
“Vâng! Con tới ngay!”
Trong khi Simon đang dạo bước và suy nghĩ, bỗng có một cô gái chạy về phía cậu, Simon nheo mắt và quan sát chuyển động của cô.
Bỗng dưng cô ấy vấp ngã.
“Hả?”
Để tránh bị va phải, Simon đã xoay người né đi.
“....Áaaa!”
Cô gái va vào giá sách, đống sách trên đó rung chuyển một cách bấp bênh.
Thật nguy hiểm.
Simon theo bản năng lao tới che cho cô.
Rầmmmmm!
Đống sách đã rơi vào người cậu.
Nó rất đau, như thể những viên sỏi rơi xuống vậy.
Cô gái kinh ngạc ngước nhìn lên Simon và vội vàng cúi đầu.
“Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi! Tất cả là tại -!”
“Không sao đâu, tôi là người phân tâm rồi ngáng đường cậu mà.”
Simon cố gắng trả lời với một nụ cười thân thiện nhất.
“Hơn nữa, chúng ta cần phải dọn dẹp mớ hộn độn này nếu không sẽ bị chủ tiệm mắng mất.”
“À, phải rồi!”
Cả hai nhanh chóng đặt sách lại trên kệ. Cô nhặt những cuốn sách trên sàn lên, còn Simon thì rón rén đặt chúng lại về chỗ cũ.
Có một nhân viên vì nghe thấy tiếng động mà đã chạy ra xem thử, nhưng khi thấy hai người bọn họ đang cất lại đống sách, thật may mắn, anh ta rời đi mà không nói điều gì.
‘Đây là cái cuối cùng.’
Khi Simon đặt cuốn sách cuối cùng về vị trí của nó thì cô gái đang sắp xếp lại chồng sách của cậu.
“C-cậu là học sinh mới của Kizen phải không?”
Có vẻ như cô đã nhìn đống sách giáo khoa.
Cô nở một nụ cười tươi khi thấy cậu gật đầu.
“Tôi cũng là học sinh năm nhất đó! Tên tôi là Cindy Vivace! Còn cậu?”
“Simon Polentia.”
“Ồ. Rất vui được gặp cậu! Thực ra tôi đến từ Shahed, một nơi ở phía bắc, nên tôi rất lo lắng vì sợ rằng mình sẽ không có một người bạn thân nào.”
Simon gật gù.
“Có vẻ tôi cũng rơi vào hoàn cảnh như cậu vậy.”
“Ừm....nếu cậu không phiền thì Simon...”
Với một khuôn mặt đỏ ửng, Cindy chụm chụm hai đầu ngón tay. Sau đó cô nói với một tông giọng yểu điệu
“Cậu có phiền nếu... chúng ta trở thành bạn thân ở trường không?”
Nó cũng chẳng phải việc gì to tát.
Simon mỉm cười.
“Tất nhiên rồi. Nhưng trước đó tớ muốn hỏi cậu một điều-”
“Cảm ơn!”
Cô gái đứng đậy.
“Tôi phải đi đây! Cha tôi đang đợi rồi.”
“Ừ....”
“Hẹn gặp cậu ở Kizen!”
Cô vẫy tay và rời đi.
“Trước hết thì từ từ đã Cindy?”
“ Hở?”
Cô quay lại. Trên tay Simon đang lung lay một thứ gì đó.
“Cậu trả lại cho tôi chiếc ví được không?”
Trên tay cậu chính là chiếc ví của Cindy.
Khoảnh khắc ấy, đôi mắt ngây thơ của cô trở nên sắc bén. Đồng tử của cô dãn ra và biến đổi như của loài mèo.
‘Không đời nào.’
Cindy nhanh chóng kiếm tra túi của mình. Hoàn toàn trống rỗng.
“ .... Hầy.”
Cô đã bị cậu phát hiện.
Cô nhếch môi và nhìn về phía Simon.
“Tôi tưởng rằng mình sẽ không bị phát hiện vì đã sử dụng linh lực chứ, vậy mà làm sao cậu biết?”
“Chỉ là trong một khoảnh khắc tôi nhìn thấy chiếc ví của mình đang lơ lửng trên không thôi, nên là....”
Cô tiến tới và nhìn chằm chằm vào Simon.
“Làm thế nào mà câu biết được? Đừng có nói nhảm. Có phải cậu đang tính học chuyên ngành ‘Linh lực học’, đúng không?”
“Chà, tôi vẫn chưa chọn đượ-“
“Tôi biết mà!”
Đôi mắt của Cindy trở nên long lanh.
“Kizen quả nhiên là ở một đẳng cấp khác hoàn toàn!!! Má ơi! Mọi người hẳn là sẽ đáng gờm như cậu nhỉ, phải không? Ôi trời đất, tôi đang thực sự mong chờ vào học kỳ mới này đấy!”
“Ờm.... Chẳng phải cậu quá tự tin để đi móc túi người khác sao?”
“Nếu cậu cũng theo chuyên ngành ‘Linh lực học’ thì chẳng phải chúng ta sẽ gặp nhau trong 3 năm tới đây sao? Cùng nhau cạnh tranh đến chết nhé, Simon!”
Có vẻ cô ấy không phải kiểu người sẽ biết lắng nghe người khác.
Simon dần thấy lời đồn đại về việc ở Kizen toàn những tên bất bình thường đang dần biến thành sự thật.
“Rất vui được gặp lại cậu sau! Đừng có bơ tôi khi ở trường nhé!”
Cindy vẫy tay và dần biến mất khỏi hiệu sách.
“.........”
Thật may mắn khi cơn bão ấy đã qua đi. Simon, người đang ngơ ngác nhìn Cindy biến mất, mở chiếc ví của cô ra.
Chỉ có vài đồng bạc lẻ ở trong đấy.
‘Có lẽ mình không cần phải làm quá mọi chuyện lên.’
Simon cười trừ.
***
“Simon!”
Đúng lúc đó, Lorain đã quay trở lại.
“Quyển ‘Hắc lực học’ đã bị bán hết rồi! Đơn hàng mới sẽ đến trong 2 giờ nữa, nên là họ sẽ giao những cuốn sách còn lại đến ký túc xá của cậu.”
Lorain chọc chọc vào cánh tay Simon.
“Với lại, cô gái vừa nãy là ai vậy? Hai người đã kết thân rồi cơ à?”
Simon đổ mồ hôi và né tránh ánh mắt của cô.
“...Ờ-Ờm, kiểu kiểu vậy.”
“Fufu. Sao cậu lại ngại ngùng thế? Đừng có nói với tôi là cậu cảm mến cô ấy rồi nha.”
‘Đúng hơn thì bọn tôi đã trao đổi ví của nhau.’
“Mà. Chúng ta đã đầy đủ sách rồi, ra ngoài thôi. Còn nhiều thứ cần thiết chúng ta cần phải mua nữa.”
“Chúng ta sẽ đi đâu?”
“Một cửa hàng cặp sách.”
‘Hả mình cũng cần phải mua cặp sách mới nữa à?’
“Nhưng cặp sách mà tôi đang dùng vẫn ổn mà.”
“Hm?”
Không hiểu thứ mà cậu đang nói, Loran chớp chớp mắt, và rồi....
“Ahahaha.”
Cô bật cười.
“Ah. Dễ thương thật đó. Cậu cứ như một tên nhà quê mới lên phố vậy, huh?”
“Ahm.”
Mặt Simon đỏ bừng vì xấu hổ.
“Khi ta nhắc đến cặp sách hay túi dành cho các tử linh sư, thì nó ý chỉ ‘Túi ma thuật’. Hay đơn giản hơn thì nó còn gọi là ‘Không gian phụ’.”
***
Nằm cách đấy không xa là một tòa nhà lớn.
Simon và Lorain bước xuống căn hầm của tòa nhà. Sau khi đi qua nhiều lớp bảo vệ ma thuật, cả hai mới có thể đến được một cửa hàng bên dưới lòng đất.
“....Wow.”
Toàn bộ cửa hàng đầy ắp những chiếc túi, ba lô hay cặp sách.
Kể cả áo khoác, đồng hồ quả quýt. Thậm chí có cả những chiếc xe đẩy hay các con thằn lằn sống.
Những thứ có vẻ chẳng có tác dụng gì lắm này đang được treo lên hoặc bay lơ lửng trên không trung bằng phép thuật.
“Xin chào, cô Lorain!”
Một bà cô mặc một chiếc áo choàng bằng lông chồn thượng hạng xuất hiện và đi xuống từ cầu thang.
Vị này trông có vẻ là một người khó tính với một thân hình mảnh mai và đeo trên mình một lố các trang sức bằng vàng được làm thủ công.
Lorain vui vẻ vẫy tay.
“Công việc kinh doanh vẫn ổn chứ, bác Stephanie?”
Stephanie cười và xoa xoa tay.
“Ta đang tự hỏi vì sao vị khách VVIP này lại đến đây mà không thông báo trước? Ta nhớ là tháng trước cô đã mua một chiếc cặp rồi mà nhỉ....”
Lorain đặt tay lên vai Simon.
“Tôi đến vì vị khách này đây.”
“Ah!”
Stephaine tiến đến Simon. Cậu phải lùi lại bởi vì chiếc mũi dài của bà cô sắp chạm vào người cậu.
“Vậy ra cậu trai đây là học sinh năm nhất của Kizen! Thật vinh hạnh được gặp cậu! Các tử linh sư luôn luôn là những khách hàng tuyệt vời của cửa hàng ta.”
“Rất hân hạnh được gặp bác.”
“Vậy, ta có thể làm gì cho cậu trai này đây?”
Lorain trả lời.
“Cứ đưa cho cậu ấy món hàng đắt tiền với tốt nhất mà cửa hàng của bác có đi.”
“Ôi chao!”
Stephanie hào hứng.
“Một vị khách VVIP! Đi theo ta.”
Cả hai được Stephanie dẫn đến một căn phòng khác. Khác với lúc đầu, các món đồ không còn được treo trên tường nữa, chúng được bảo quản trong các tủ kính. Stephanie chạm vào một chiếc tủ, nó biến mất và để lại món đồ bên trong.
“Đây, hãy thử nó.”
Thứ mà Stephanie đưa là một chiếc găng tay màu xanh dương điểm xuyến trên đấy là một số chi tiết sang trọng.
Simon cẩn thận đeo lên bàn tay trái, cậu cảm nhận được sự sang trọng mà chiếc găng tay này mang lại. Cậu gần như ngất đi vì thứ cảm giác mãnh liệt này.
“Đây là một không gian phụ được tạo bởi 'Ellen Beiter', vị nghệ nhân của thế kỷ. Cậu trai có thể vẽ một hình chữ nhật lên trên tường được không?”
Simon gật đầu và vẽ một hình chữ nhật lên trên tường.
Shiing!
Một chiếc lỗ đen xuất hiện.
Simon nhìn nó với vẻ mặt bất ngờ, một không gian to lớn được mở ra. Nó thậm chí còn có thể chứa được cả một căn nhà.
‘Vậy ra, đây là không gian phụ!’
Trong khi Simon đang kinh ngạc, Stephanie tiếp tục giới thiệu.
“Quả nhiên, không hổ là kiệt tác của Ellen Beiter, sức chứa của nó lên tới 8000UB! Ngoài ra, chỉ cần cậu đeo chiếc găng tay này, cậu có thể mở không gian phụ bất cứ khi nào cậu muốn, vô cùng tiện lợi phải không! Nó xứng đáng để được gọi là sản phẩm đứng đầu về các mặt hàng không gian phụ thời điểm này."
“......Hmm.”
Mặt khác, Lorain có vẻ không được hài lòng cho lắm.
“Nhìn qua thì có vẻ nó khá tiện lợi, nhưng việc chỉ được mở ra khi có tường thì thật là một nhược điểm chí mạng. Có rất nhiều trận chiến được phát động ở trên các địa hình hiểm trở, nơi mà chẳng có được nổi mặt phẳng để kích hoạt. Với lại, Simon chỉ vừa mới nhập học mà thôi, cậu ấy không cần dung tích lớn đến vậy đâu.”
“Có vẻ là vậy.”
“Liệu có một không gian phụ nào đó linh hoạt hơn không, cho dù dung tích nhỏ hơn cũng được?”
Stephaine thay vì trả lời thì chỉ mỉm cười và chạm vào một tủ kính gần đó.
“Đây là một sản phẩm chưa được tung ra thị trường. Sản phẩm mới nhất của Eclipse, bậc thầy thủ công trẻ của thế hệ mới!”
Về cơ bản thì đó là một chiếc nhẫn. Màu sắc của nó là bạc, nhưng tùy vào hướng và góc độ ánh sáng mà bạn nhìn vào, nó sẽ chuyển sang màu tím hoặc xanh lục.
“Hãy thử nó đi.”
“À, vâng!”
Simon cẩn thận đeo lên. Màu sắc của chiếc nhẫn thật đẹp.
“Thứ này dễ sử dụng lắm! Đầu tiên hãy truyền hắc lực của cậu vào chiếc nhẫn đi.”
Simon truyền vào theo chỉ dẫn.
Chiếc nhẫn hẫp thụ hắc lực và dần chuyển từ màu bạc sang màu xanh dương.
“Cậu có cảm thấy gì không?”
“....Hình như có một chiếc tay cầm ở phía dưới tay tôi.”
“Nó hoạt động rồi đấy! Cứ tưởng tượng nó là tay nắm và kéo nó đi.”
Simon nắm lấy và từ từ kéo nó về phía cậu.
Và rồi.....
“Rầm!”
Mặt đất được chia làm hai.
Một không gian phụ được mở ra ngay trên sàn. Một thứ như hơi trắng thoát ra từ sâu bên trong.
“.....Woah!”
Tim của Simon bắt đầu đập nhanh. Thậm chí ngay cả Lorain cũng kinh ngạc.
“Sức chứa của nó là 4000UB, bằng một nửa so với cái trước, nhưng để xét về mặt linh hoặt thì nó vượt trội hoàn toàn! Thứ này có thể được mở ra ở bất kỳ mặt phẳng nào bất kể độ dốc. Nó đã được yểm phép bởi 7 loại bùa chú, tất cả chúng đều là những bùa chú hạng nhất như là bùa chú bảo quản hay là điều chỉnh nhiệt độ."
“Vậy còn phép đẩy ra?”
Lorain hỏi.
“Tất nhiên rồi, đây! Cô cậu có thể thử.”
Stephanie tìm một vật gì đó và cô lấy ra một con thỏ thú nhồi bông.
“Hm? Sao lại có búp bê ở đây?”
“Đứa cháu gái tinh nghịch của ta hay sang đây chơi.”
Stephanie mỉm cười cay đắng và ném con thú nhồi bông vào trong không gian phụ.
“Cậu trai đây là người mới phải không? Để sử dụng được thứ này, cậu sẽ cần phải luyện tập nhiều đấy. Giờ thì, hãy tưởng tượng cậu đang bao bọc lấy con búp bê bằng mana đi và.....”
Simon làm theo, cậu di chuyển dòng mana bao quanh con thỏ đồ chơi.
Nó không quá khó. Có vẻ như chiếc nhẫn này đã liên kết với mana của cậu, dòng mana bên trong không gian con như thể là của cơ thể cậu vậy.
“...Phép đẩy ra sẽ tự động kích hoạt khi vật thể được bao bọc bởi mana. Bây giờ, cậu hãy giải phóng lượng mana đang bao bọc con búp bê đó đi...!”
Pow!
Con búp bê thỏ thoát ra khỏi không gian con. Nó bay lên theo hình vòng cung một cách nhẹ nhàng và rơi xuống đất.
Lorain và Stephanie khen ngợi.
“Làm tốt lắm!”
“Cậu khá giỏi đấy! Có thật sự đây là lần đầu tiên cậu làm không?”
Tim của Simon đập thình thịch, cậu không còn nghe được hai người nói gì nữa. Simon dần hiểu được vì sao không gian phụ lại quan trọng với các tử linh sư đến như vậy.
Tâm trí cậu dần tưởng tượng ra viễn cảnh trong tương lai, nơi mà cậu mở không gian phụ để lấy những con undead của mình ra chiến đấu.
“Simon. Cậu có thích nó không?”
Lorain tiến lại gần và mỉm cười. Simon bừng tỉnh và gật đầu.
Tất nhiên là cậu thích nó rồi. Đây là lần đầu tiên cậu có kháo khát sở hữu một thứ gì đó đến như vậy.
Nhưng mà....
Simon quay sang Stephanie.
“....Món đồ này có giá bao nhiêu vậy?”