Trans: Dunghoi, paver
Edit: paver
------------------------------------------
Sau khi Nefthis rời đi, Simon đã phải trải qua một quãng tuần bận rộn nhất cuộc đời cậu.
Richard, người vốn luôn là một ông bố điềm đạm, đã bắt đầu hành động như thể anh bị phát rồ.
Với đôi mắt sắc bén và thái độ của cha mình, Simon không còn một sự lựa chọn nào khác ngoài việc ngăn mình thốt ra những lời cằn nhằn trẻ con như: “Con có thật sự cần phải tới Kizen không vậy?”
Richard đã triển khai phép thuật lên người của Simon. Anh nói rằng làm vậy là để tạo ra ‘Lõi’, nhưng Simon thì lại không chắc về điều đó cho lắm. Cậu chỉ thấy nó vô cùng đau đớn.
Sau khi thức suốt bốn đêm để tạo ra ‘Lõi’, Simon bắt đầu lên đường cùng với Richard.
Đó là một cỗ xe ngựa rộng lớn nhưng không kém phần sang trọng và chẳng hề phù hợp với hoàn cảnh của lãnh thổ hiện tại. Simon há hốc mồm trước sự thoải mái của chiếc đệm, thứ mà cậu chưa từng trải nghiệm qua bao giờ.
“Đi đường cẩn thận nhé, Simon.”
Anna vẫy tay trong giàn nước mắt sau khi cô đã chất đống thức ăn đủ cho hai tuần lên xe.
“Nếu con không thể trụ nổi, thì hãy quay về Les Hill bất cứ khi nào con muốn nhé.”
Richard, người vốn được biết đến với tính yêu vợ thái quá, nổi giận và hỏi cô sao lại nói thế với một đứa trẻ chuẩn bị bước trên con đường trưởng thành của mình.
Simon, người chưa bao giờ thấy bố mẹ mình cãi nhau một lần trong đời, nhận ra rằng cuộc sống hằng ngày của cậu đã bắt đầu thay đổi.
“Được rồi, chúng ta bắt đầu khởi hành thôi.”
Người đánh xe ngựa kéo dây cương, bánh xe ngựa bắt đầu lăn.
Và cứ như thế, Simon, người đã chỉ sống ở Les Hill suốt một quãng thời gian qua, đã bắt đầu cuộc hành trình của mình.
Tất nhiên, nó không phải là chuyến hành trình trên chiếc xe ngựa êm ái này. Trên xe ngựa, Richard và Simon có một buổi học nhanh về hắc thuật.
“Hít thở đi.”
Điều mà Richard đang nói đến ở đây là sử dụng ‘Phương pháp thở’ mà anh đã dạy cho cậu.
Simon hít một hơi thật sâu, hấp thụ mana từ không khí vào bên trong cơ thể mình. Nó không quá khó khăn do cậu đã tập đi tập lại vô số lần.
“Giờ thì từ từ đưa mana vào trong cơ thể của con và chuyển hóa nó vào lõi đi.”
Richard đặt tay lên ngực Simon để hỗ trợ cậu. Simon cẩn thận luân chuyển dòng mana chảy như dòng sông qua cái lõi bên dưới tim cậu.
Có một thứ gì đó đã thay đổi. Dòng mana vốn mềm mại giờ đây lại trở nên dẻo quánh và đặc cứng hơn.
“Giờ thì hãy để dòng mana chảy qua cánh tay con. Đúng rồi. Để cho nó chảy ra khỏi bàn tay của con đi.”
Cảm giác như phần kinh mạch bị tắc đang dần được dãn ra.
Một dòng chất lỏng màu đen xuất hiện từ lòng bàn tay của cậu, trông như một giọt mồ hôi.
Thấy Simon đang chớp chớp mắt và nhìn xuống lòng bàn tay của mình, Richard mỉm cười.
“Làm tốt lắm, Simon. Đây chính là nguồn sức mạnh của các Tử linh sư, ‘Hắc lực’.”
Theo Richard, đã từng có một thời kị sĩ và thuật sư thống trị lục địa.
Tất nhiên, họ dần bị mất đi vị thế của mình kể từ khi Tử linh sư trở thành sự chuẩn mực. Kị sĩ thì không thể đánh bại Tử linh sư về mặt số lượng, còn thuật sư thì không thể sánh về tốc độ triển khai phép và sức công phá của Tử Linh Sư.
“Sự khác biệt lớn nhất giữa tử linh sư và thuật sư chính là sự hiện diện của ‘Hắc lực’.”
Richard giơ cánh tay trái của anh ra. Trên lòng bàn tay của anh, một luồng mana màu xanh dâng lên như một làn sương khói.
“Mana có sự tương đồng với đặc tính của khí. Nó có mật độ thấp, khó liên kết, và có xu hướng phân tán ra trong không khí.”
Lần này anh giơ cánh tay phải lên. Một thứ chất lỏng đen nhơn nhớt phun ra như thác nước và chảy xuống lòng bàn tay anh.
“Mặt khác, ‘Hắc lực’ thì vừa có thể là chất rắn vừa có thể là chất lỏng. Nó được tạo thành từ mana cô đặc, nên nó rất dễ liên kết và linh hoạt chuyển trạng thái.”
Thứ chất lỏng đen mềm mại đang chảy trong lòng bàn tay anh bất chợt dựng thẳng lên. Nó kết đặc trong không khí và chuyển dạng thành bông hoa, làn sóng, con rắn đang khè lưỡi, hay cối xay gió đang xoay.
“Oaaa.....!”
Trong khi Simon đang thán phục trước màn thể hiện đặc sắc ấy, hắc lực đã chuyển dạng thành ‘vòng tròn phép thuật’. Ánh sáng đỏ phát ra từ vòng tròn phép đen ngòm được tạo ra từ vô số cổ tự, trông như một quả bom chuẩn bị phát nổ.
Lông tóc khắp người cậu dựng đứng thẳng lên với một cảm giác ớn lạnh.
Có một thứ gì đó—Một thứ gì đó vô cùng khủng khiếp sắp xảy ra...!
Crack!
Richard thu tay lại thành hình nắm đấm và vòng tròn phép vỡ tan ra. Đống tro rơi xuống sàn và rồi dần dần biến mất.
“Những kẻ tạo phép dựa trên thứ Hắc lực này được gọi là những Tử linh sư.”
Simon gật đầu như thể cậu bị ma nhập.
“Cha không còn nhiều thời gian để dạy cho con nữa. Trong khoảng thời gian còn lại, chúng ta hãy tập trung luyện tập một kỹ thuật cơ bản. Chiết xuất Hắc Lực từ lõi.”
“Vâng thưa cha!”
Thực hành chiết xuất Hắc lực có vẻ thú vị hơn cậu tưởng.
Ban đầu, nó chỉ là một giọt nước đọng trên lòng bàn tay cậu, nhưng rồi, kích thước của nó dần tăng lên và cả hình dạng cũng biến đổi.
Thấy vậy, Simon dần đắm chìm vào việc thực hành, đến mức quên hết cả giờ giấc. Richard cũng rất hài lòng với thành thích của cậu con trai mình, nhưng nó cũng không khỏi khiến anh cảm thấy lo lắng.
‘.....Một con quái vật.”
Richard không để lộ biểu cảm trên khuôn mặt, nhưng anh cũng không thể kìm nén nổi sự ngạc nhiên trong lòng.
Mới chỉ ba ngày từ lúc chiết xuất Hắc lực cho đến lúc thay đổi hình dạng.
Điều này là quá bất thường.
Cứ coi rằng trung bình một người bình thường sẽ mất khoảng từ nửa cho đến hai năm để có thể biến đổi được hình dạng của Hắc lực, thì quả thật không ngoa khi nói Simon sinh ra là dành cho Hắc lực. Mặc dù Simon là con trai của anh, thế nhưng Richard vẫn không khỏi nổi da gà khi đang hướng dẫn cậu.
Thực chất, Richard vốn đã biết về tài năng của Simon. Lý do duy nhất khiến anh không tạo ‘Lõi’ cho con trai mình là bởi anh vẫn đang chờ đợi đến thời điểm thích hợp.
Một thứ tài năng bùng nổ khi bản ngã và cái tôi vẫn chưa được định hình. Nuối tiếc lớn nhất của Richard thời thơ ấu là đã trở thành một tên bạo chúa, và giờ đây, anh không muốn con trai mình phạm phải sai lầm đó.
Và cuối cùng, cũng đã đến lúc Simon bộc lộ tài năng của mình. Cả lục địa sẽ phải ngạc nhiên trước sự xuất hiện của đứa trẻ này.
Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đã khiến Richard không khỏi cảm thấy rùng mình khắp sống lưng, khiến anh khó mà ngồi yên được.
“Cha ơi, nhìn này!”
Simon tỏa Hắc lực trên lòng bàn tay của mình. Richard nhìn nó với một vẻ mặt nghiêm túc.
"À màu xanh đêm. Hắc lực của con có ánh xanh rất đẹp."
"Nó là một điềm tốt hay là một trường hợp hiếm đúng không ạ? Có phải đó là dấu hiệu cho việc con có tài năng không?”
"Nó chỉ đơn giản là trông sẽ đẹp hơn mà thôi."
Simon tiếp tục thực hành với vẻ u ám trên gương mặt. Richard quay đi và cố gắng ngăn cho khóe miệng của mình không giật giật lên.
‘Đúng là không dễ để kiểm soát biểu cảm trên khuôn mặt.’
Thời gian dần dần trôi đi.
Theo nhận thức của Simon, một tuần đã trôi qua mà cậu vẫn chưa hề nhận ra.
Và…
"Cha chỉ có thể đi cùng con được đến đây thôi, Simon à."
Đột nhiên được Richard thông báo điều này. Simon cảm thấy tim mình như bị thắt lại.
“Con tưởng cha sẽ đưa con tới Kizen.”
“Cha xin lỗi, nhưng vì một số lý do đặc biệt mà cha không thể đến Vương quốc Dresden được. Kể từ bây giờ, con sẽ phải tự mình quyết định mọi thứ trước khi hành động.”
Đột nhiên, một cảm giác áp lực cực độ đổ lên người cậu và Simon nuốt nước bọt. Sẽ là một lời nói dối nếu nói cậu không lo sợ trước sự thay đổi này, bởi vì cậu đã sống ở Les Hill được 17 năm.
Vào lúc đó, Richard nắm chặt tay của cậu.
"Cha đảm bảo với con, con trai. Rằng con có thể làm tốt hơn bất cứ ai. Và…"
Richard rạng rỡ mỉm cười.
“Cha thật sự rất tự hào về con.”
Lần đầu tiên nhận được sự công nhận của cha, con tim của Simon đập thình thịch.
“Con đi luôn đây, thưa Cha.”
Simon, sau khi chia tay với Richard, đã có một quãng thời gian ngồi một mình trong cỗ xe. Thay vì lãng phí khoảng thời gian đó, cậu tập trung vào việc tập luyện Hắc lực.
Và rồi, một tuần nữa lại trôi qua.
“Wow…!”
Cậu đã đến Langerstine, thủ đô của Vương quốc Dresden.
Ấn tượng đầu tiên của Simon khi lần đầu nhìn thấy một thành phố lớn như vậy đơn giản chỉ là sự choáng ngợp.
Những tòa nhà cao rộng, những chiếc xe ngựa đang băng băng trên đường, và có rất nhiều người dân ở xung quanh. Cậu gần như bị choáng ngợp trước cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy trong đời này.
“Tránh đường! Làm ơn tránh đường!”
Simon lùi lại trong sự ngạc nhiên. Một cỗ xe rộng hơn 5 mét đang chạy xuống sườn dốc. Nó được kéo bởi một con ngựa xương trần trụi.
‘Undead!’
Những con Undead đang lang thang khắp thành phố.
Chúng đang làm từ những công việc đơn giản như kéo xe ngựa, cho đến những công việc lặt vặt khác như phát tờ rơi trên quảng trường.
Một cảnh tượng thường thấy trong một thời đại mà Tử Linh Sư đã trở thành sự chuẩn mực.
‘Bình tĩnh lại nào.’
Simon nhẹ nhàng vỗ vào má mình, rồi mở một tờ giấy nhăn nhúm được lấy từ trong túi ra.
<239 đường Kemmel, Langerstine SL1E 6AJ.>
<Có người hướng dẫn chờ sẵn.>
'Vậy là mình cần phải đến địa chỉ này, nhỉ?'
Simon hạ quyết tâm.
Cho dù đó có là Langerstine hay Les Hill đi chăng nữa, thì tất cả những chỗ ấy đều là nơi sinh sống của con người. Cậu chỉ cần đi đến địa chỉ này và gặp được người hướng dẫn của Kizen là mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Nhưng mà, nếu chỉ nhìn vào mỗi cái địa chỉ này, thì cậu chịu chết.
Cuối cùng, Simon đành phải bắt chuyện với một người phụ nữ có mái tóc vàng đang quay lưng về phía cậu.”
“X-xin lỗi. Cho tôi hỏi với ạ?”
Simon hoảng sợ khi người phụ nữ quay lưng lại.
Một con mắt của cô đang thò ra và đung đưa.
“Tôi có thể giúp được gì cho cậu đây nhỉ?”
“......”
Sẽ là thô lỗ nếu mình hoảng sợ. Sẽ là thô lỗ nếu mình hoảng sợ.
“T-tôi muốn hỏi đường đến địa chỉ này......”
“Địa chỉ? Để tôi xem.”
Simon đổ mồ hôi lạnh khi thấy con mắt kia đột nhiên kéo dài ra và nhìn vào tờ giấy. May mắn thay, cậu đang cắn chặt môi nên có thể tránh phát ra âm thanh.
“Ồ, đường Kemmel? Đó là một trong những địa danh của Langerstine. Nếu cậu rẽ phải sau khi đi qua quảng trường ở phía trên kia, cậu sẽ thấy một con hẻm lát toàn gạch mạ vàng.”
“Ah......! Cảm ơn ạ!”
Simon cúi đầu cảm ơn cô thật sâu.
Người phụ nữ xòe chiếc quạt trong tay, che miệng và cười.
"Thật là một cậu bé ngoan . Chúc cậu may mắn ở Langerstine nhé."
Có vẻ, mọi chuyện dường như đang diễn ra suôn sẻ!
Simon, một lần nữa cảm ơn cô ấy, và bước nhanh về phía quảng trường mà người phụ nữ đã chỉ cậu.
‘…’
Và sau một lúc...
Một người đàn ông đã lặng lẽ theo dõi tất cả mọi chuyện, bắt chuyện với người phụ nữ, như cách mà Simon đã làm.
‘…’
* * *
'Cuối cùng thì mình cũng đã đến được đường Kemmel.'
Sao cái thành phố này lại loằng ngoằng đến vậy nhỉ? Sau hơn 20 phút lang thang, Simon đã cuối cùng cũng đến được đường Kemmel. Đúng như người phụ nữ đã nói, những viên gạch lát nền đều được mạ bằng vàng.
'239, 239......'
Cậu vừa đi bộ vừa kiểm tra địa chỉ của từng tòa nhà.
"Xin thứ lỗi."
Một ai đó xuất hiện từ phía bên cạnh cậu và bắt chuyện.
Đó là một người đàn ông hói đầu và trên trán đầy mồ hôi. Anh ta lấy một chiếc khăn mùi xoa ra, láu trán mình, và rồi mở lời với một giọng điệu lịch sự.
"Cậu có phải đang tìm đường tới số 239 đường Kemmelroad phải không? Hay nói chính xác hơn là SL1E 6AJ?"
Đôi mắt của Simon mở to.
Làm thế nào mà anh ta biết chi tiết về địa chỉ?
“Ah! Chắn hẳn, anh là người hướng dẫn được Howl cử đến phải không......?!"
Người đàn ông gật đầu.
"Đúng vậy, tôi là người hướng dẫn được Howl cử đến đó! Tại cậu đến muộn quá, nên tôi đã phải đi tìm cậu, vì nghĩ là cậu bị lạc đường."
Simon nhẹ nhõm đáp lại.
"Thật may vì đã tìm được anh. Tên tôi là Simon Polentia."
"Tôi là Rowley, một hướng dẫn viên ở Langerstine. Hãy đi theo lối này. Hẳn là cậu đã rất mệt sau chuyến đi rồi nhỉ, để tôi dẫn cậu tới chỗ ở trước."
Simon gật đầu và đi theo anh.
"Lẽ ra chúng ta sẽ phải đi mất 15 phút, nhưng mà tôi sẽ chỉ cho cậu một lối tắt để đi nhanh hơn."
"Ok!"
Sau khi rời khỏi đường Kemmel và đi vào một con hẻm quanh co, Simon say mê nhìn xung quanh.
Bên này là nhà, bên kia là nhà. Không gian bị lãng phí gần như không có bởi sự đông đúc của nơi đây.
Dân số của thành phố này có lẽ phải gấp nhiều lần so với số dân ở LesHill.
"Tôi đã rất lo lắng cho cậu đấy. Thật sự sẽ rất nguy hiểm khi để người ngoài đi lang thang một mình mà không có người hướng dẫn ở Langerstine."
Rowley bắt đầu kể chuyện.
“Người ta thường nói những người từ quê lên phố như cậu chả khác gì con cá nằm trên thớt. Thành phố này đầy rẫy vấn nạn cướp bóc những người du khách vô tội. Tên thì móc túi, đứa thì đi cướp và thậm chí là cả những gã gian thương bỉ ổi. Khi đến quán trọ, tôi sẽ dạy cho cậu một vài phương ngữ của Langerstine. Tuy chỉ là biện pháp tạm thời, nhưng mà có thì còn hơn không.”
“Aha.”
Simon cười mỉm.
“Vậy là anh cũng đang định lừa tôi phải không.”
“......!!”
Rowley dừng bước.
“T-Thưa cậu, tôi đang không hiểu ý của cậu là gì?”
“Anh có xu hướng nhìn xuống đất.”
Simon dùng ngón trỏ của mình chỉ xuống, và nói.
“Anh đã sờ vào túi áo vest để kiểm tra xem liệu vật đó có đang nằm đúng chỗ phải không? Dựa vào chiều rộng của túi và những nếp nhăn ấy, có vẻ như có một thứ gì đó giống dao ở trong.”
“......”
Rowley đổ mồ hôi lạnh và nhìn về phía Simon.
“Cái đó......À vâng, cậu nói đúng.”
Cạch.
Anh thừa nhận và rút con dao từ trong túi áo vest của mình ra.
“Tôi đã nói với cậu rồi mà? Langerstine là một nơi vô cùng nguy hiểm. Ai mà biết được mình sẽ gặp phải gì trong cái con hẻm chật hẹp này.”
“Và cuối cùng, cái tên mà tôi đã đề cập trước đó, Howl là một cái tên do tôi đặt ra.”
Simon mỉm cười và đưa tay xoa xoa đầu mình.
“Anh đã mắc bẫy ngay từ cái lúc tôi hỏi anh có phải là người hướng dẫn của Howl hay không rồi. Thực chất, Howl là tên của một con dê được Johnson yêu thích ở Les Hill. Anh là một tên giúp việc cho dê à?”
“......”
Rowley, người vẫn đang nở một nụ cười thân thiện trên khuôn mặt, cứng đờ người.
“Dù đã biết vậy mà mày vẫn đi theo tao? Mày là thằng quái nào?!”