Tsuyokute New Saga

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

83 184

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

(Đang ra)

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

修仙儿的 - Tú Tiên Nhi - Xiuxianer

Khi “tán tỉnh” thì đâu thấy ai có dấu hiệu bệnh kiều đâu cơ chứ!

58 12

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

357 4251

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

(Đang ra)

Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

Nagano Bunzaburou

Hỗ trợ mấy tân binh mộng mơ bằng đống bánh kẹo vừa rẻ vừa bí ẩn, tiện thể có khi còn cưa đổ luôn một chị phù thủy yandere... nào, cùng nhau cố gắng nào!

30 88

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

352 1932

Quyển 10 - Chương 3: Chương 3

Hãy tham gia Discord: https://discord.gg/e4BJxX6

Trong khi những người bị thương được tập hợp và đưa về đại bản doanh, công tác dọn dẹp sau trận chiến đang được tiến hành. Kyle ngồi bệt xuống đất, để Minagi băng bó vết thương trên má anh. Basques tiến lại gần, vẻ mặt đầy vẻ than vãn.

"Thật tiếc quá đi mất! Chúng lại bỏ chạy nữa rồi. Sao không để chúng tôi dứt điểm luôn đi chứ?"

Chiến lược của Kyle là dồn ép lũ quỷ nhưng không vượt quá giới hạn. Các chỉ huy khác đều tôn trọng chiến thuật này.

"...Đây chỉ là để đảm bảo an toàn thôi. Đội hình của chúng ta đã bị phá vỡ, nên tôi không muốn tiếp tục tấn công."

Ngay cả Kyle cũng thấy bực bội vì không thể dứt điểm tên quỷ gai góc kia chỉ vì Byakumu đã ngáng đường.

"Chỉ cần thêm chút nữa là tôi đã hạ được nó rồi..." Basques lầm bầm, nhưng cô biết lời Kyle nói là đúng, nên không cố tranh cãi thêm.

Có lẽ cô chỉ muốn than vãn cho hả dạ thôi.

"Tôi nghĩ đây là kết quả đúng như dự kiến. Mặt trời cũng bắt đầu lặn rồi."

Minagi thoa xong thuốc mỡ cho Kyle, đồng tình với quyết định của anh. Lần này, cô không trực tiếp tham gia chiến đấu mà thay vào đó, cô di chuyển khắp chiến trường để thu thập thông tin và báo cáo lại cho các chỉ huy. Nhờ có cô mà loài người có thể phối hợp làm việc hiệu quả đến vậy.

"Ồ, vậy là chỉ có tôi kết liễu được đối thủ của mình thôi sao?" Seran tiến lại gần nhóm, hoàn toàn không để ý đến không khí xung quanh mà chỉ tự tin cười toe toét.

Cả Basques và Kyle đều cau mày nhưng không bình luận gì. Bản thân Basques thích cuộc chiến hơn là kết quả, nên cô không vội vã giành chiến thắng. Đó là lý do có lẽ cô cảm thấy thất vọng khi trận chiến phải kết thúc sớm. Dù vậy, cô dường như vẫn rất thích cuộc chiến. Còn Kyle có mục tiêu khác ngoài việc đơn thuần đánh bại quỷ, và anh đã hoàn thành được điều đó.

"May mà mọi chuyện đều ổn thỏa," một giọng nói nhẹ nhõm vang lên khi một nữ cung thủ tầm ba mươi ngoài tuổi xuất hiện.

Ruktera nổi tiếng là một cung thủ tài năng, và phát tên cứu Kyle trước đó cũng là do cô thực hiện.

"Ừ, cô đã cứu tôi một bàn thua trông thấy. Tôi đã xử lý được tên quỷ phiền phức đó rồi," Kyle trả lời với một nụ cười.

"Tôi phải nói là tôi sốc thật đấy, anh lại muốn thử chiêu đó ngay trong một trận chiến thực sự," Ruktera đáp lại với nụ cười của riêng mình, dù pha chút mỉa mai. "Tôi có thể tự tin vào kỹ năng bắn cung của mình, nhưng tôi không nghĩ anh lại cần độ chính xác cao đến mức đó. Cái đó... thật sự khiến tôi đau tim lắm đấy, anh biết không."

Kyle đã yêu cầu cô bắn một mũi tên với độ chính xác kinh ngạc, trong khi anh dùng cơ thể mình để chắn tầm nhìn của đối thủ. Nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng chỉ chậm một khoảnh khắc thôi là Kyle đã bị mũi tên xuyên qua người rồi.

"Tôi biết cô sẽ làm được mà, Ruktera," Kyle nói với sự tự tin tuyệt đối, khiến cô ngạc nhiên.

Chà, chúng ta đã làm điều này vô số lần rồi mà.

Kyle giữ điều đó cho riêng mình, nhưng anh hoàn toàn chắc chắn. Nếu không vượt qua giới hạn của bản thân, sẽ không thể theo kịp sức mạnh phi lý của loài quỷ. Và vì có thể thử nghiệm các chiến lược trong trận chiến ngày hôm nay, anh không thể bỏ lỡ cơ hội này.

"Thế thì tôi phải phản ứng thế nào đây? Thôi được rồi, tôi mừng vì anh tin tưởng tôi đến vậy. Và tôi không ngại báo đáp người đã cứu tôi và con gái tôi đâu," Ruktera vừa nói vừa mỉm cười.

Con gái mà anh nói đến chính là cô bé Erina, người đã dẫn lối cho họ tới Cây Thế Giới – nơi cư ngụ của loài rồng. Nhờ vậy, họ đã cứu được mẹ cô bé, Ruktera, cũng như chính Erina. Bởi lẽ đó, gia đình cô bé vẫn luôn mang ơn Kyle và những người bạn.

Thế nhưng, nụ cười ấy cũng khiến Kyle cảm thấy bất an. Quay ngược về thế giới trước, Kyle đã từng buộc phải bỏ lại Ruktera cùng đội của cô bởi tình thế lúc đó không cho phép anh làm khác. Mặc dù mặc cảm tội lỗi vẫn đè nặng tâm trí, anh lại chẳng thể giãi bày cùng nàng. Thêm vào đó, nguyên nhân khiến nàng lâm bệnh ngay từ đầu lại do giáo phái Mera – những kẻ tìm cách hỗ trợ Kyle trong hành trình của mình – nhúng tay vào, vậy nên anh cũng gián tiếp kéo nàng vào rắc rối. Dĩ nhiên, anh biết rõ việc suy nghĩ về chuyện này là vô ích, nhưng anh vẫn không thể nào quên được.

“Dù sao thì, con quỷ trắng kia…” Vẻ mặt Ruktera chợt trở nên đăm chiêu.

Hẳn nàng đang hối hận vì khi đó đã không thể giúp được nhiều.

“À, hắn ấy hả? Phải rồi, dù sao thì cô cũng chẳng làm gì được đâu. Hiện giờ, chúng ta chưa có cách nào thực sự để đối phó với hắn cả. Tôi phải nghĩ cách sớm thôi.”

“Ngay cả kiếm cũng chẳng có tác dụng với hắn, nhỉ? Thật là một đối thủ tẻ nhạt!” Basques cất lời với giọng điệu thờ ơ khi biết mình sẽ chẳng thể tận hưởng một trận chiến đã đời. “Quan trọng hơn, phát bắn cuối cùng đó đúng là một cảnh tượng ngoạn mục. Đội quân của cậu có rất nhiều cung thủ tài ba đấy.” Cô nói thêm, đưa mắt nhìn các yêu tinh bóng tối đang chuẩn bị rút lui trong ngày.

[IMAGE: ../Images/00008.jpg]

Họ không hề có ý định giao lưu với những người xung quanh, chỉ chuyên tâm vào việc rời đi khi nhiệm vụ đã hoàn thành. Ruktera chỉ có thể gượng cười.

“Tôi vẫn luôn bảo họ hãy cởi mở hơn một chút, nhưng… Họ chỉ đang làm theo mệnh lệnh mà thôi.”

“Xin lỗi vì đã ép cô phải chịu điều đó.”

Ruktera trở thành thủ lĩnh tạm thời của các yêu tinh là do Kyle yêu cầu. Yêu tinh bóng tối có thể là một chủng tộc sống ẩn mình, tách biệt với phần còn lại của thế giới, nhưng khi vận mệnh của giống loài bị đe dọa trước loài quỷ, ngay cả họ cũng không thể ngồi yên. Tuy nhiên, nếu họ chống lại đội hình và sự di chuyển chung của quân đội, điều đó sẽ chỉ gây thêm rắc rối. Đồng thời, cũng không thể mong đợi họ tự nhiên hòa hợp với các chủng tộc người phàm khác. Kyle hiểu tình hình này phức tạp đến mức nào, nên việc giao phó trách nhiệm này cho Ruktera – người đã yêu một yêu tinh bóng tối và sinh ra Erina – có lẽ là điều tốt nhất. Và việc Kyle giúp Ruktera lập công với con quỷ trước đó cũng củng cố thêm vị trí thủ lĩnh của nàng.

Kyle thở phào nhẹ nhõm khi nghe nói các yêu tinh bóng tối đang tuân theo mệnh lệnh của nàng, chỉ để rồi bắt gặp một gương mặt quen thuộc trong số họ. Đó là nữ chiến binh yêu tinh bóng tối Paserane mà họ đã gặp trên hành trình đến Cây Thế Giới. Cô nàng dường như đã nhận ra ánh mắt của Kyle, nên cô trao cho anh và cả Ruktera một cái nhìn phức tạp rồi theo sau đồng đội.

“Cô ấy chẳng bao giờ thay đổi, nhỉ…” Ruktera tiễn cô nàng đi với nụ cười bất lực.

“Tôi chắc cô đã gặp không ít rắc rối, nhưng tôi vẫn trông cậy vào cô. Yêu tinh bóng tối là một lực lượng quý giá mà chúng ta đang rất cần lúc này.”

Anh không chỉ yêu cầu nàng với tư cách một chỉ huy, mà còn như một nhịp cầu nối liền khoảng cách giữa các chủng tộc người phàm.

“Dĩ nhiên rồi. Tôi nghĩ rằng việc họ sống ẩn dật quá khép kín và kéo dài đã quá lâu.”

Ruktera nghĩ rằng cuộc chiến này cũng có thể là một cơ hội tốt để mang lại sự thay đổi thực sự.

“Dù sao thì, phát bắn của cô ban nãy thật sự đã cứu hắn, nhưng nếu họ có mặt sớm hơn, chúng ta đã thắng cuộc hoàn toàn rồi,” Seran nói thêm, đưa mắt nhìn những Người Đá Golem.

Tuy mạnh mẽ, song đội Gô-lem mang tên "Tiểu đội Tướng Máy" lại còn nhiều mặt hạn chế. Chúng mất khá nhiều thời gian để kích hoạt, không hề nhanh nhẹn và cũng chẳng thể hoạt động liên tục trong thời gian dài. Theo Ma Pháp Sư Gou, người đã chế tạo ra những Gô-lem này, khuyết điểm lớn nhất nằm ở chính thiết kế ban đầu. Ông ta có thể đã hoàn thiện chúng trong vòng một năm, nhưng thông tin này lại không được truyền đến toàn bộ quân đội.

"Dù sao thì, chúng chắc chắn có sức công phá rất lớn, vậy nên đây là điều tốt nhất chúng ta có thể có được rồi."

Kyle hiểu ý Seran muốn nói, nhưng anh vẫn hài lòng với kết quả đạt được – ít nhất là so với trước đây.

"Dù sao thì, chúng ta cũng đã giành thêm một chiến thắng nữa... Hãy về ăn mừng nào."

Dù là trên chiến trường hay trong thời bình, giọng Seran vẫn luôn vui vẻ. Kyle đi theo, cùng anh ta trở về doanh trại. Nhìn những người lính đang chuẩn bị rút quân, có rất nhiều người bị thương, và cả những người đã ngã xuống. Vì vậy, dù hiện tại loài người đang giành ưu thế trong cuộc chiến, họ cũng không thể xem nhẹ – đó là cảm nhận chung của toàn thể nhân loại. Thế nhưng, chỉ riêng Kyle mới biết... rằng tình hình này chẳng thấm vào đâu so với Đại Xâm Lược mà anh từng trải qua. Việc có thể chiến đấu không chỉ ngang tài mà còn vượt trội như thế này, đối với anh gần như là một giấc mơ. Và khi biết rằng đó là nhờ vào sự nỗ lực của chính mình, anh cảm thấy mình được phép tự hào đôi chút. Mọi chuyện đang tiến triển suôn sẻ – nhưng những vấn đề mới đã lấp ló phía chân trời.