Nếu bạn yêu thích tác phẩm của chúng tôi, hãy theo dõi chúng tôi trên mạng xã hội, tham gia máy chủ Discord và xem xét ủng hộ chúng tôi trên Patreon nhé:
https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans
[IMAGE: ../Images/00001.jpeg]
Buổi trà chiều kết thúc, Kyle tiễn gia đình và Lieze trở về Rimarze.
“Sao chúng ta lại phải hộ tống đám người đó chứ…?”
“Chúng ta đã được chiêu đãi những món ăn tuyệt hảo, đây là điều tối thiểu chúng ta nên làm, nếu không sẽ làm tổn hại đến danh dự của loài rồng.”
Ghrud và Irumera hóa rồng, vừa bay vừa bàn luận.
“Hai vị cứ ở lại Rimarze thêm một thời gian nữa cũng được. Ở đây có mấy món đặc sản không nơi nào có đâu,” Lieze nói, khiến cả Irumera và Ghrud đều tỏ ra hứng thú.
‘Mình tưởng đã ăn nhiều rồi, nhưng chắc vẫn còn món khác…’
‘Zeurus-sama bảo chúng ta nên tự mình khám phá thế giới loài người, nên đây có lẽ là cơ hội tuyệt vời.’
[IMAGE: ../Images/00002.jpeg]
Những con rồng dường như đã hoàn toàn bị chinh phục bởi văn hóa ẩm thực của nhân loại.
“Ngoài ra, Angela-sama, xin cảm ơn vì đã cho phép chúng tôi sử dụng phi long của người.”
Cùng lúc đó, Lieze cảm ơn Angela, người đang chuẩn bị lên đường trở về Đế quốc.
“Không có gì đâu. Chúng tôi đã đưa Seraia-sama và gia đình tới đây, nên đây là trách nhiệm của chúng tôi. Với lại, nếu tôi đối xử tệ bạc với thầy của anh Konrad, thì làm sao tôi còn có thể gặp lại anh ấy nữa chứ,” cô khẽ nói vế cuối cùng đủ nhỏ để Lieze không thể nghe thấy.
Với Angela, Seraia là một người quan trọng đối với anh trai cô, nên cô không thể đối xử tệ bạc với cô ấy và gia đình.
“Xin người bảo trọng, Angela-sama.”
“Và mọi người cũng vậy. Hẹn gặp lại nhé.”
Họ trao nhau những lời tạm biệt ngắn ngủi, ai nấy đều nở nụ cười hạnh phúc. Giữa tất cả mọi người, có một người trông không được vui vẻ cho lắm, cứ như thể đang bị chuyện gì đó làm phiền — Seran. Kể từ khi Angela đến đây, anh đã chuẩn bị tinh thần cho bất kỳ âm mưu nào cô có thể đang ấp ủ, nhưng vì cô quá bận rộn nên không thể dành thời gian cho anh. Trên thực tế, Angela đã nhận ra có điều gì đó không ổn ở Seran và chủ động đến gần anh.
“Có chuyện gì vậy? Anh có vẻ không hài lòng lắm sao?”
“Hả?”
“À, phải rồi… Chúng ta có thể nói chuyện một lát không, Seran-sama?”
“À… Ờm, được chứ.”
Ban đầu anh có chút bối rối, nhưng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm khi cô ấy đã chủ động tiếp cận mình. Họ đi đến một góc hẻo lánh trên bức tường thành. Tuy nhiên, Angela chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào mặt Seran.
“…Ừm, có chuyện gì vậy?”
Seran cảm thấy cô ấy có gì đó khác lạ và hỏi câu đó, nhưng Angela đã đi thẳng vào vấn đề.
“Thật ra là… hôn ước của tôi đã được định đoạt. Mặc dù chưa chính thức, nhưng đó là mệnh lệnh của phụ thân…”
“Cái gì…? Và cô… đồng ý sao?”
Trước đây, Angela không thích người mà cô ấy phải kết hôn, và vì thế đã đặt cược vào việc Seran sẽ giành chiến thắng lớn tại Lễ hội Võ thuật, để hủy bỏ lời hứa. Thế nhưng giờ mọi chuyện đã đến nước này, tất cả đều trở nên vô nghĩa.
“Vâng, ừm… Đó là tâm nguyện cuối cùng của phụ thân, và tôi cũng không có ý kiến gì về người đó cả. Ông ấy sẽ không chọn người mang lại bất hạnh cho tôi đâu.”
Nụ cười của cô ấy cho thấy sự tin tưởng tuyệt đối vào phụ thân mình, khiến Seran không thể nói nên lời.
“Vậy thì, tôi muốn hỏi một điều… Vì sao khi đó anh lại đồng ý giúp tôi? Tôi biết điều này nghe có vẻ kỳ lạ khi xuất phát từ tôi, nhưng tôi không nghĩ có ai lại đồng ý chuyện đó.”
“À, chuyện đó…” Seran ngập ngừng không biết trả lời sao.
Phần lớn, anh đã hy vọng rằng mình có thể được đối đầu với Kyle nếu có thể tham gia giải đấu, nhưng anh cũng muốn giúp đỡ Angela.
“Nói sao nhỉ… Có lẽ tôi không thể bỏ mặc cô được,” Seran gãi má, có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn khẳng định đó là điều nên làm.
“Thế à… Thật mừng vì đã được gặp ngài và mọi người. Tôi đã có những ngày tháng thật tuyệt vời…”
“Nghe vậy thì tốt rồi.”
“Dù không nghĩ sẽ được cùng ngài đồng hành đến lãnh thổ Denim, chứ đừng nói là chiến đấu với quỷ.”
“Làm ơn giữ bí mật chuyện này. Nếu để lộ ra thì chúng ta xong đời đấy.”
Angela bật cười. Không phải nụ cười chính trị hay sự cao quý của một Công chúa, cũng chẳng phải vẻ dỗi hờn của một cô mèo nhỏ… đó là nụ cười hồn nhiên của một thiếu nữ vừa mới lớn. Nàng bước nhảy chân sáo tới chỗ Seran, nhẹ nhàng in một nụ hôn lên má chàng.
“Tạm biệt, Seran-sama. Cảm ơn ngài vì tất cả.”
Nàng rời đi, để lại Seran đứng sững, ngây người. Vốn là người luôn hành động trước khi suy nghĩ, chàng chẳng biết phải phản ứng thế nào. Phải mãi cho đến khi Phi Long của Angela cất cánh, chàng mới có thể cử động trở lại. Khi họ đã khuất dạng, chàng khẽ thở dài. Và rồi…
“Vậy là, cuối cùng Công chúa cũng không thể từ bỏ địa vị của mình,” Urza bình tĩnh phân tích tình hình.
“Dù tôi không nghĩ chỉ đơn giản thế đâu. Tính cách của Angela-sama, chắc chắn cô ấy sẽ tìm cách lách luật để tiện cho mình,” Lieze khoanh tay, vẻ mặt phức tạp.
“Chắc chắn có những chuyện chỉ một mình cô ấy mới hiểu,” Shildonia gật gù như đã hiểu rõ mọi chuyện.
“…Nếu ngài ngỏ lời bảo cô ấy bỏ trốn cùng, có khi cô ấy đã đi theo rồi đấy, ngài biết không?” Minagi trầm ngâm nói.
“Mấy người… Tôi không thể có một chút riêng tư nào sao?”
Mấy người kia đã chứng kiến mọi chuyện từ đầu đến cuối, nên Seran càu nhàu.
“Angela-sama biết chúng ta đang nhìn mà. Nhưng vì cô ấy không nói gì, chắc là cô ấy cũng không phiền đâu nhỉ?” Lieze lý sự.
Tất nhiên, Seran cũng ý thức được điều đó, nên chàng không thực sự đuổi họ đi.
“Vậy thì sao đây? Ngài cảm thấy thế nào về Angela-sama?” Ánh mắt Lieze sáng bừng vẻ mong đợi khi hỏi câu đó, nhưng những người còn lại cũng tỏ ra không kém phần tò mò.
Seran chỉ vò đầu bứt tóc một cách mạnh bợt rồi cất lời.
“Ôi trời ơi… Cô ấy giống như một đứa em gái lúc nào cũng cần được quan tâm vậy.”
Và cô ấy không hơn gì thế. Đó là cảm xúc thật lòng của chàng.
“Ấy vậy mà, ngài trông cứ như vừa đánh mất thứ gì đó vô cùng quý giá vậy.”
“Agh…!”
Seran không thể phản bác lại lời nhận xét của Shildonia.
***
“Được rồi. Bảo trọng nhé, Kyle.”
“Đừng để bị cảm lạnh đấy.”
Qua khung cửa sổ của chiếc lồng, Seraia và Roel vẫy tay chào con trai. Ngay cả Alessa cũng bắt chước mẹ mình làm theo. Bên cạnh cô bé là Lieze và Urza, cũng đang vẫy tay chào cậu. Khi cậu khuất dạng, họ mới quay người lại.
“…Đã khá lâu rồi tôi không trở lại Rimarze. Không biết mọi người ở đó thế nào rồi.” Lieze cố gắng rũ bỏ sự cô đơn và cất tiếng với giọng điệu vui vẻ.
“Lần trước chúng ta ghé qua cũng không thể ở lại lâu được.”
“Cô cứ tự nhiên đi, Urza-san. Tôi rất muốn được nghe đủ thứ chuyện về Kyle và chuyến hành trình của cậu bé,” Seraia nhẹ nhàng mời Urza.
“Đó không phải là một nơi đặc biệt gì đâu, cô biết đấy? Chỉ là một ngôi làng nông thôn thôi.”
“Đừng nói thế chứ. Cô không có chút tình cảm nào với nó sao?”
“Cô ấy nói vậy đó. Có gì để làm sau khi trở về Rimarze không?”
“Với cô thì không đâu. Và khi Leyla-san đã đi rồi… Khoan đã, Seran?! Sao anh lại ở đây?!”
Seran đã tham gia vào cuộc trò chuyện mà không ai hay biết cho đến khi Lieze hét lên kinh ngạc.
“Thì Kyle bảo tôi đi cùng mấy người mà, nên tôi ở đây.”
“Hả? Gì cơ…?”
Ban đầu, lẽ ra chỉ có Lieze và Urza đi cùng với bố mẹ cậu ấy thôi.
“Chà, hẳn cậu ta phải có kế hoạch gì đó trong đầu. Tính cậu ta mà…”
Seran liếc nhìn về phía [Tháp Khởi Nguyên] xa xa.
“Cuối cùng, mình cũng có thể thở phào nhẹ nhõm…”
Khi nhìn bạn bè và gia đình được Irumera đưa đi, mọi căng thẳng trong cơ thể Kyle đều tan biến. Cậu vui vì được gặp lại người thân, nhưng họ cũng là một phần nguyên nhân khiến cậu kiệt sức.
“Nhưng cậu có chắc là nên cho ba người đó đi không?” Minagi lên tiếng đầy lo lắng.
Khi tất cả đã rời đi, trong phòng chỉ còn lại Kyle, Shildonia và Minagi.
“Ừ, thế này tiện hơn nhiều.”
Để giải quyết những vướng bận cuối cùng. Sau khi nghỉ ngơi một lát trong phòng, Kyle đi tìm Milena. Cô ấy vẫn chào đón cậu bằng nụ cười thường lệ, nhưng hình như đã đoán được Kyle có chuyện quan trọng muốn nói, nên đã cho tất cả những người khác rời khỏi phòng.
“Có chuyện gì sao? Trông cậu có vẻ bồn chồn…”
Kyle do dự mãi cho đến khi thốt ra lời:
“Thật ra, tôi có một chuyện muốn nhờ cô…”
Milena ngạc nhiên vì giọng điệu nghiêm túc của cậu, nhưng lập tức vui vẻ trở lại.
“Ôi chao, cứ việc nói ra những gì cậu cần. Miễn là trong khả năng của tôi…”
“Tôi muốn nói chuyện riêng với Frederica. Chỉ hai chúng tôi thôi.”
Kyle nói rồi nhìn sang người phụ nữ vẫn còn đứng trong phòng. Milena hẳn đã hiểu ý định của cậu, sắc mặt cô ấy lập tức thay đổi.
“…Cậu chắc chứ?”
Anh trai của Frederica, Zentos, từng nằm trong âm mưu ám sát Milena, và chính Kyle là người đã ngăn chặn kế hoạch đó, khiến Zentos phải bỏ mạng. Tuy nhiên, nếu công khai chuyện này sẽ gây ra một cuộc náo động lớn, nên thay vào đó, người ta quyết định rằng Zentos đã hi sinh để bảo vệ Milena. Mặc dù vậy, Frederica biết sự thật. Cô ấy biết Kyle đã cướp đi mạng sống của anh mình.
“Chuyện đó có thực sự cần thiết không? Tôi không nghĩ nó sẽ mang lại nhiều lợi ích đâu. Và cô ấy dường như cũng không có bất mãn gì về tình hình hiện tại.”
Thật ra, đúng là không cần thiết phải đi xa đến mức này. Đặc biệt đối với Zilgus, họ có lẽ muốn giấu nhẹm chuyện này đi. Ngay cả Kyle cũng không hề có ý định làm vậy. Dù cô ấy có gửi cho cậu bao nhiêu cái nhìn oán hận đi chăng nữa, cậu vẫn có thể lờ đi. Tuy nhiên, mọi chuyện đã thay đổi vì dù sao cô ấy cũng là em gái của Zentos. Và giờ đây, khi cậu đã đoàn tụ với người đồng đội cũ Basques—
*Mình không muốn Alessa nhìn mình như thế.*
Nếu trong tương lai có chuyện gì đó xảy ra, và em gái cậu nhìn cậu với ánh mắt như vậy… cậu không dám tưởng tượng. Thời gian có thể chữa lành những vết thương, nhưng Kyle không muốn để mặc Frederica tự giải quyết tâm tư. Tất cả chỉ vì sự thỏa mãn của riêng cậu và cậu đang tham lam với điều này. Suy nghĩ một cách logic và khách quan, bất cứ ai khác cũng sẽ ngăn cản cậu.
“Tôi xin lỗi. Đây chỉ là sự ích kỷ của riêng tôi thôi.”
“…Tôi hiểu rồi. Nếu đó là điều cậu mong muốn.”
“Cảm ơn cô rất nhiều.”
“Không sao đâu. Cậu có quyền được ích kỷ như vậy mà. Nhưng, tôi có một điều kiện,” Milena mỉm cười.