Tiệc xem mắt vẫn đang diễn ra tưng bừng.
Sau nhiều cuộc gặp gỡ, không ít người tham gia đã tìm được bạn đời ưng ý. Họ kéo nhau đến những góc vắng người, tận hưởng khoảng thời gian tâm sự riêng tư. Kiểu như, cứ tự nhiên đi, chúc phúc cho hai người.
Đáng tiếc là cũng có những người kém may mắn, không tìm được duyên lành và chuẩn bị rời khỏi buổi tiệc. Nhưng không sao, vẫn còn “một cú” nữa. "Thôi được rồi, đi nhậu thôi!", "Được đấy, đi cùng nhau đi!". Không ít nhóm người đã “tâm đầu ý hợp” ngay lúc ra về và kéo nhau ra quán rượu trong thị trấn. Nghe cũng có vẻ vui... dù giờ vẫn còn giữa ban ngày.
Bản thân Makoto và nhóm bạn, mục đích ban đầu không phải là đến xem mắt, nên sau khi hoàn thành công việc được giao, họ đã hội ngộ với Wise và mọi người, đang thảnh thơi nghỉ ngơi tại sân trong của lâu đài. Họ thoải mái thưởng thức bánh ngọt và trà thượng hạng của hoàng gia.
"Ngon quá đi mất!... Mà này Makoto, tớ muốn hỏi chút."
"Hả? Gì thế?"
"Cái kia là cái gì vậy?"
Wise chỉ chiếc nĩa về phía...
Ở đó, HAHAKO và Shirase trong bộ váy lộng lẫy đang ngồi chờ đợi, trước mặt là tấm biển ghi rõ "TUYỂN TRẺ EM", kèm theo những chiếc ghế được sắp đặt y như để xem mắt.
"Chẳng có ai đến cả..."
"Vâng, đúng vậy."
"Có gì không đúng nhỉ..."
"Không biết có gì không đúng nhỉ."
Không ít đàn ông cũng tỏ vẻ tò mò, nhưng chẳng ai dám đến gần bắt chuyện. Mục đích họ đến đây rõ ràng là khác biệt. Thôi thì cũng đành chịu.
Hơn nữa, dù cả hai đều là mỹ nhân thu hút ánh nhìn, nhưng vẻ mặt của họ lại quá đăm chiêu nghiêm túc, khiến người ta khó lòng tiếp cận.
Không nghĩ ra cách nào giúp đỡ, Makoto đành lặng lẽ quay mặt đi.
"Cứ để họ muốn làm gì thì làm đi. Cứ giao cho Shirase lo liệu là được rồi."
"Được rồi, tớ sẽ làm thế."
"Vậy, tôi cũng có thể hỏi một câu không ạ?"
"Hả? Gì thế?"
"Chuyện bên đó là sao vậy ạ?"
Medy khẽ chỉ tay về phía...
"...hức hức... hức hức... hức hức..."
"Đừng khóc nữa ạ! Ăn bánh ngon vào cho vui lên nào!"
"...hức hức... (nhai nhóp nhép)... hức hức..."
Rika đang úp mặt xuống bàn, bất động. Portia cố gắng an ủi nhưng chẳng mấy hiệu quả. Mặt bàn ướt đẫm nước mắt.
"Tình trạng của Rika thì... Mona. Cậu giải thích giúp đi."
"Thì là tớ nói chuyện được với Hoàng tử rồi đấy... Tớ giới thiệu bản thân, rồi giải thích tình hình hỗn loạn ở hiện trường, thế là hết. Chẳng nói được lời nào cho ra dáng xem mắt cả."
"À, ra là thế..."
"Vậy thì đáng tiếc quá nhỉ..."
"...Tại vì... tại vì tớ căng thẳng quá, rối tung cả lên... hức hức..."
"Trời ơi, thật là! Thật đáng xấu hổ! Này, tỉnh táo lại đi. Dù sao thì cậu cũng lớn tuổi hơn mọi người mà. Tự trọng lên chứ. Này!"
Dù nói ra với vẻ thực sự bó tay, nhưng Kana vẫn nhẹ nhàng xoa lưng, thể hiện sự quan tâm đúng mực của một người mẹ.
Còn người mẹ kia thì sao.
"Ma-kun, giờ là lúc này! Cố lên!" Bốp bốp bốp bốp!
"Đừng có đẩy tớ! Đây không phải lúc để ra mặt! Tớ ra đó thì cũng chẳng nói được gì đâu!"
Ma-ma-ko, người đang hăng say luyện tập để học được "kỹ năng làm mẹ", thì vẫn đang... Thôi bỏ qua chuyện đó đã.
Những cô gái bỏ vụn bánh kem vào miệng rồi khẽ thở dài.
"Thế rốt cuộc là sao?"
"Nói tóm lại là xem mắt thất bại rồi."
"...Sao phải nói thẳng thừng thế chứ... Medy tàn nhẫn quá... hức hức..."
"Thế thì, thế thì, công việc của 'tiệm mẹ' cũng thất bại à?"
"Cái đó thì khác chứ. Đến đoạn sắp xếp cho cậu gặp Hoàng tử là bọn tớ đã làm tròn trách nhiệm rồi."
"Việc hai người có thành đôi được hay không thì tùy thuộc vào chính họ. Chúng ta đã hoàn thành công việc, nhưng Rika-san đã tự tay phá hỏng cơ hội của mình, đúng không nào?"
"...Không phải đâu... Không phải lỗi của tớ... Người sai là... đúng rồi, Makoto-kun! Cậu sai khi để tớ nói chuyện với Hoàng tử trong cái tình huống hỗn loạn như vậy!"
"Này, đừng có trút giận lên người khác chứ! Đâu phải lỗi của tớ! Tớ thì...!"
"Không sao đâu, Ma-kun. Bình tĩnh nào. ...Buổi xem mắt của Rika và Hoàng tử đã thành công rồi."
Ma-ma-ko, người vẫn liên tục đẩy đẩy lưng Makoto, tự tin nói.
"Thành công ư... Căn cứ ở đâu?"
"Trực giác của người mẹ!" Keng!
"Cái đó thì...!"
Đó có phải là căn cứ gì đâu! Khi Makoto định gào lên phản đối...
Tiếng kèn fanfare vang vọng. Nữ hoàng xuất hiện trên ban công nhìn ra sân trong.
"Xin chào toàn thể quý vị đang tham dự buổi tiệc xem mắt. Rất vui mừng khi thấy nhiều người đã tìm thấy duyên phận tốt đẹp... Ồ?"
Nữ hoàng nhận ra khu vực xem mắt của HAHAKO đang vắng như chùa Bà Đanh, liền "À ừm... thôi bỏ qua cái đó đã!" và có vẻ như làm ngơ coi như không thấy.
"Dù sao thì, buổi tiệc cũng đã đến hồi cao trào. Nhân cơ hội này, con trai ta, Hoàng tử Ouji of Cartsan, có điều muốn thông báo với toàn thể quý vị."
Tất cả những người có mặt đều hướng mắt về phía ban công.
Trừ khoảng một người không thèm nhìn.
"Này Rika, Hoàng tử sắp nói gì đó rồi kìa."
"...Chắc là công bố đính hôn với ai đó không phải tớ thôi... hức hức..."
"Trời ơi. Phiền phức thật đấy cái cô này... Khoan đã... Hả?"
Makoto chợt nhận ra.
Hoàng tử bước ra từ ban công, tiến về phía sân trong một cách nhẹ nhàng.
Ánh mắt dịu dàng đó vẫn không rời khỏi Rika, người vẫn đang úp mặt xuống bàn như cũ.
"(Ối giời ơi... Chẳng lẽ trực giác của mẹ lại linh nghiệm đến thế sao?)"
Makoto và cả Ma-ma-ko cùng những người khác nhanh chóng hiểu ra tình hình, liền nhường chỗ cho Hoàng tử.
Hoàng tử ngồi đối diện Rika, khẽ cất tiếng.
"...Rika, cô có thể nghe tôi nói một chút không?"
"Hả!?"
Rika dường như nhận ra ngay người ngồi đối diện là ai, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế úp mặt. Cô ấy đã cứng đờ người, không thể cử động được.
Ánh mắt Hoàng tử nhìn cô ấy vẫn dịu dàng như thường.
"Từ lâu, tôi đã có một người vẫn luôn trong tâm trí. Và vào ngày hôm nay, tôi đã có thể gặp được người ấy, một sự sắp đặt mà có lẽ phải gọi là phép màu."
"Vâng, vâng... Không biết là trước hay sau tôi, nhưng người đó đã gặp được rồi nhỉ..."
"Người ấy đối với tôi, là một sự tồn tại ngang bằng với thần linh. Luôn ngự trị trong trái tim tôi, và mỗi ngày tôi đều nghĩ về người ấy."
"Vâng, vâng... Chắc hẳn là đã vượt qua cả ranh giới yêu hay ghét rồi nhỉ..."
"Đúng như cô nói. Sự tồn tại của tôi là vì người ấy. Dâng hiến tất cả cho người ấy chính là tất cả những gì tôi mong muốn. Vì vậy, trước hết, tôi xin dâng lên tấm lòng này... cho người, đấng tạo hóa yêu quý của tôi."
"...Hả?"
Rika vô thức ngẩng mặt lên.
Hoàng tử mở vạt áo, để lộ một huy hiệu được khắc trên người, với thiết kế dường như là sự biến đổi của hai chữ cái tiếng Anh "S" và "R".
"Tôi cứ nghĩ đây là dấu hiệu cho biết độ hiếm của tôi, nhưng sau khi tìm hiểu, tôi phát hiện ra đây là chữ ký bí mật của người đã vẽ ra tôi. Cô thấy sao, Suzutani Rika?"
"À thì... Được giao thiết kế Hoàng tử, tôi vui quá mức, cứ thế hứng lên nghĩ rằng Hoàng tử là của tôi rồi... nên cứ chồng lớp (layer) lên, nghĩ là sẽ không ai phát hiện ra..."
"À nhân tiện, về tên của tôi thì..."
"Cái đó không phải do tôi! Trưởng nhóm, cấp trên tự ý đặt đấy! Tôi đã kịch liệt phản đối nhưng họ chẳng thèm nghe gì cả!"
"Vậy ra là thế. Nếu đã vậy thì tôi không còn gì phải băn khoăn nữa. ...Rika, cô chính là đấng tạo hóa của tôi, là người tôi hằng mong nhớ, là người tôi nguyện dâng hiến tất cả... Dù rất ngại khi phải nói ra một điều đầy ham muốn như thế này với một người như cô..."
Hoàng tử chìa tay ra.
"Suzutani Rika. Hãy kết hôn với tôi."
Bị cầu hôn thẳng thừng như thế, Rika liền...
"Ơ, ơ... Mẹ, mẹ ơi!... Mẹ ơi!"
"Trời đất! Đến nước này rồi còn làm gì nữa!"
Rika hành xử cực kỳ bất thường, gọi to Kana.
"Được không ạ!? Con, con thật sự được không!? Thế nào ạ!?"
"Hỏi tôi thì làm gì! Đây là chuyện của con mà!"
"Nhưng, nhưng mà... Mẹ không nghĩ tốt chuyện này phải không? Mẹ phản đối đúng không?"
"Đúng vậy. Quả thực là thế. ...Khi còn trẻ, mẹ cũng từng là họa sĩ minh họa, từng mơ ước được vẽ nhân vật mình yêu thích rồi sống cùng chúng... Nhưng giấc mơ mãi chỉ là giấc mơ... Cũng có lúc mẹ thấy 'ngứa mắt' với đứa con gái đang cố gắng thực hiện giấc mơ mà mẹ không thể đạt được. Nói theo kiểu giới trẻ bây giờ thì chắc là 'thấy cay cú' ấy nhỉ."
"Khoan đã, mẹ!? Mẹ phản đối vì ghen tị sao!? Cái gì thế này!?"
"Nhưng mà này... khi nhìn thấy con mình đang say sưa, hết lòng, dốc toàn lực theo đuổi giấc mơ... thì với tư cách một người mẹ, ấy mà..."
Nói rồi, Kana đưa mắt nhìn Ma-ma-ko. Ma-ma-ko liền mỉm cười gật đầu đáp lại.
Và rồi Kana nói.
"Giấc mơ của con cũng là giấc mơ của mẹ. Hạnh phúc của con là hạnh phúc của người mẹ này. ...Này, mạnh mẽ lên nào!"
Cô vỗ nhẹ vào lưng Rika.
Rika gật đầu liên tục, lau nước mắt, rồi ưỡn thẳng lưng.
"Con, con là người tầm thường, nhưng xin hãy chiếu cố ạ."
"Tôi cũng vậy. Xin hãy chiếu cố."
Hoàng tử và Rika nắm chặt tay nhau, rồi đan chặt lại.
Đội kèn fanfare tấu lên những âm điệu chúc phúc, và từ đâu đó, những tràng pháo tay đồng loạt vang lên.
Rika thì khóc nức nở không ngừng, khiến Kana, Ma-ma-ko và các cô gái khác phải cuống quýt "Này, cái mặt mũi kiểu gì thế kia!", "Ôi trời, gay go rồi!", "Y tá! Y tá!". Họ phải vội vàng "trùng tu" lại khuôn mặt cho cô, nhưng đó cũng là một cảnh tượng thú vị, một khoảnh khắc hạnh phúc.
Trong khi Makoto đang không ngừng vỗ tay chúc mừng, Nữ hoàng tiến lại gần.
"Rốt cuộc thì cũng thành ra thế này... Ngay từ lúc Ma-ma-ko giới thiệu, ta đã linh cảm có điều gì đó đặc biệt sắp xảy ra, và quả đúng như vậy."
"Mẹ cháu lúc nào cũng gây rắc rối, cháu xin lỗi ạ. ...Nhưng dù sao thì, tình cảm của hai người đã đến được với nhau, chắc hẳn Nữ hoàng bệ hạ cũng sẽ đồng ý phải không ạ?"
"Đúng vậy. Tạm thời thì ta sẽ chấp thuận."
"Tạm thời ư... Vẫn chưa thể chấp thuận hoàn toàn sao ạ?"
"Để hai người họ thực sự kết hôn, vẫn còn một thử thách mà họ phải vượt qua."
Nữ hoàng giơ tay lên. Đội kèn fanfare ngừng tấu, các thị vệ yêu cầu giữ im lặng.
Xác nhận mọi ánh mắt đã đổ dồn về mình, Nữ hoàng trang trọng tuyên bố.
"Hoàng tử, và Rika. Ta có lời này muốn nhắn nhủ hai con. Hãy lắng nghe kỹ."
"Vâng, mẫu hậu."
"Dạ, dạ có chuyện gì ạ!? Mẹ, mẹ ơi!"
"Hai con sẽ phải đối mặt với thử thách để thử thách tình cảm theo tục lệ của vương quốc ta. Nếu vượt qua được thử thách thì tốt. Nếu không, theo thông lệ, cuộc hôn nhân sẽ bị hủy bỏ hoàn toàn. Hôn ước sẽ bị phá vỡ. ...Cả hai con hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt."
Từ đỉnh cao hạnh phúc, bất ngờ nhận lời tuyên bố "xoay chuyển 180 độ", Hoàng tử và Rika hoàn toàn "đứng hình".
"...Hết nạn này lại đến nạn khác đây mà."
Makoto và nhóm bạn cũng nhìn nhau, không nói nên lời.
Cùng với Hoàng tử và Rika, Nữ hoàng tiến xuống hầm lâu đài.
Makoto và nhóm bạn cũng được phép đi cùng, với tư cách là hộ vệ của hai người.
"À, thưa Nữ hoàng bệ hạ. Việc cần có hộ vệ có nghĩa là thử thách này sẽ đi kèm với nguy hiểm sao ạ?"
"Ta muốn nói là không cần lo lắng, nhưng lại không thể khẳng định được. ...Hầm ngục nơi thử thách được chuẩn bị là nơi mà chỉ hoàng tộc và những người được công nhận là hộ vệ mới được phép vào, nên nó chưa từng được tu sửa hay khảo sát gì cả."
"Vậy nên phòng ngừa rủi ro, là bọn tôi đây nhỉ. Hy vọng là không có quái vật trú ngụ ở đó."
"Chỉ riêng việc đi đến đó thôi là không khí đã khiến ta cảm thấy bất cứ thứ gì cũng có thể xuất hiện rồi..."
"Ư ư ư... Sợ quá, cứ như sắp có ma hiện ra ấy..."
"Ma ư... Soleta của Tứ Đại Thiên Vương có khả năng sai khiến quái vật hệ xác sống mà... Khu vực này có vẻ là chiến trường mà đối thủ mạnh nhất... Nguy to rồi..."
Lối đi bằng đá cũ kỹ, dù không thấy xương cốt nào, nhưng lại phảng phất không khí của một hầm mộ dưới lòng đất. Chỉ có ánh sáng từ những chiếc đèn lồng mà Nữ hoàng và Portia đang cầm trên tay. Khi cuộc trò chuyện dừng lại, dường như có tiếng bước chân nhiều hơn số người đang có mặt ở đây, khiến người ta bị cuốn vào những ảo giác đáng sợ.
Hoàng tử và Rika, những người đang đối mặt với thử thách, im lặng tiến bước, hai tay nắm chặt lấy nhau.
Đột nhiên, tay Makoto bị nắm chặt lấy.
"Ối giời ơi!?... Này... Mona! Cậu làm gì thế đột ngột vậy!"
"Đừng có giật mình thế chứ. Tớ thấy Hoàng tử và Rika nắm tay nhau mà ghen tị quá nên tớ cũng chỉ nắm tay thôi mà."
「Vậy thì báo trước một tiếng đi chứ! Trời ạ!」
「Ôi chao. Hay là Ma-kun sợ hả con? Thế thì, mẹ cũng nắm tay con nhé. Thế này là yên tâm rồi nha.」 nói chắc nịch
「Dừng lại đi!? Con lạy mẹ, buông con ra!?」
「Mamako-san thân thiết với con trai ghê ha... Không biết liệu mình có thể hòa thuận với hoàng tử, con trai tương lai của mình, theo kiểu đó không nhỉ?」
「Không được đâu Kanako-san! Đừng có mà học theo mấy cái thói này của mẹ con!」
Tiếng Masato kêu gào vang vọng khắp nơi, đoàn người tiến thêm một đoạn nữa trong lối đi cầu thang tối om thì đến được một khoảng không gian rộng mở.
Nơi đó có một cánh cửa đỏ rực, vẽ biểu tượng của Vương quốc Karshaan.
「Đỏ ghê... đỏ chót luôn.」
「Nói về độ đỏ thì Wise-san còn đỏ hơn ấy chứ.」
「So sánh với tôi làm gì, không cần thiết đâu. ...Mà này, Nữ hoàng Bệ hạ? Đây là nơi đó sao?」
「Phải, đúng vậy. Từ đây trở đi chính là Mê cung Đỏ Định Mệnh.」
Nữ hoàng giơ tay lên, cánh cửa không một tiếng động mở ra.
Phía bên trong là một lối đi với tường, sàn và trần nhà đều một màu đỏ rực.
「Kết quả được định đoạt ở đây sẽ không thể thay đổi được, cho dù có vùng vẫy thế nào đi nữa. Hai con, hãy chuẩn bị tinh thần.」
「Vâng, mẫu hậu!」
「Con sẽ cố gắng hết sức mình ạ!」
「Tốt lắm. ...Vậy thì, Kanako-san, xin mời cô ở lại cùng tôi. Phụ huynh chúng ta có chuyện cần nói với nhau.」
「Vâng. Tôi hiểu rồi ạ.」
「Quý vị hộ vệ. Xin hãy trông nom hai đứa nó giúp tôi nhé.」
「Rõ ạ. ...Vậy thì...」
「Đi thôi!」
Mone kéo tay Masato bước vào lối đi. Theo sau là Mamako, Hoàng tử và Rika, rồi đến Pota.
Đi sau cùng là Wise và Medi.
「...Con bé Mone đó. Cứ bám dính lấy Masato như thế thì vui vẻ nỗi gì không biết.」
「Vâng. Thật ra tôi cũng không hiểu rõ lắm... nhưng mà...」
「Nhưng mà sao?」
「Việc Wise-san lại quan tâm đến tình hình của Masato-kun và mọi người, điều đó khiến tôi có chút bất ngờ ạ.」
「À không, có gì đâu. Chẳng có ý nghĩa sâu xa gì hết. Hoàn toàn không có. ...Nói thẳng ra thì, Tứ Đại Thiên Vương thể nào cũng sẽ tập kích đấy, nên nghiêm túc đi.」
Vừa trò chuyện tào lao, vừa hứng lấy ánh phản chiếu đỏ rực từ bức tường. Họ bắt đầu chinh phục Mê cung Đỏ Định Mệnh.
Nhìn Wise và Medi đi xa, Nữ hoàng lại giơ tay. Cánh cửa đóng lại.
「Việc hai đứa chúng nó có thể kết hôn được hay không... ta đã để nó tùy thuộc vào kết quả của thử thách này, nhưng liệu như vậy có ổn không đây...? Hạnh phúc của hoàng tử, bổn phận của hoàng tộc... và cả bản thân ta nữa, ta nên sống thế nào đây...? Đến nước này rồi mà suy nghĩ vẫn còn mông lung, chỉ toàn cảm thấy lạc lối.」
「Ít nhất là về vai trò của một người mẹ, tôi nghĩ mọi chuyện rồi sẽ đâu vào đó thôi. Vì tôi cũng từng như vậy mà. ...Nghĩ đến tương lai thì tôi cũng có những nỗi lo riêng, nên rất khó để nói là tôi hoàn toàn đồng ý... nhưng dù sao đi nữa, với tư cách là một người mẹ, tôi đã quyết định sẽ ủng hộ các con gái của mình.」
「Kanako-san đã có thể đưa ra quyết định rồi nhỉ... Thật đáng ghen tị...」
「Nữ hoàng Bệ hạ chắc chắn cũng sẽ làm được thôi. Sẽ có một điều gì đó đặc biệt xảy ra, giúp ngài vững lòng đưa ra quyết định đó. ...Dù sao thì, người đó vẫn đang ở đây mà.」
「Đúng vậy. Tin rằng chúng ta sẽ đi đến một kết cục tốt đẹp nhất... Trước tiên, liệu bọn trẻ có thể vượt qua thử thách khắc nghiệt này hay không, cái thử thách mà ta cũng từng trải qua... Chúng ta hãy di chuyển đến lối ra và chờ đợi kết quả thôi.」
Hai người mẹ, chia sẻ những tâm sự phức tạp với nhau, Nữ hoàng và Kanako quay lại lối đi cầu thang. Ánh sáng dần xa, khu vực quanh lối vào mê cung chìm vào bóng tối.
Và rồi, một lúc sau.
Bóng tối nhanh chóng bò dọc theo bức tường, rồi phình ra thành hình người, Amante và Solera xuất hiện.
「Thật tình. Có cách di chuyển tiện lợi như thế này mà sao từ trước đến giờ lại không dùng nhỉ?」
「Không phải là giấu đâu nha~. Phải là bóng tối như ở đây nè~, loại mà Undead dễ dàng ẩn nấp ấy~, thì mình mới có thể ẩn thân hay di chuyển được đó~.」
「Vậy hả. Thế thì thôi, không sao. ...Nào.」
Hai người đứng trước cánh cửa đỏ, nở nụ cười độc ác.
「Không hề hay biết chúng ta đang lén bám theo, mà cứ thế thản nhiên bước vào mê cung... Đúng là tự đưa mình vào chỗ chết rồi còn gì.」
「Mấy chỗ như thế này nè~, cứ như là sân nhà của mình vậy đó~. Gọi bao nhiêu Undead cũng được luôn~.」
「Không phải là chúng ta sợ đối đầu trực tiếp với Daisuki Mamako và những người khác đâu. Không phải thế, không phải thế đâu nhưng mà... nếu có thể đè bẹp họ bằng một triệu quân thì sẽ nhàn hơn đúng không?」
「Đúng đúng~. Bọn mình không phải là~, sợ đâu nha~, chỉ là muốn nhàn thôi~. Vậy nên~... Triệu hồi nào!」
Trên đầu Solera, một quyển sách phép thuật to bằng chiếu tatami xuất hiện, rồi từ từ mở ra.
Cùng với luồng ánh sáng u ám chiếu rọi, các quái vật Undead như bộ xương trắng, xác sống rỉ thịt thối rữa, hay linh hồn vô thể, lần lượt từ bóng tối xung quanh bò ra.
「Tổng số Undead mà Solera có thể sai khiến là một triệu con... Nhưng đó là số lượng có thể sai khiến *cùng lúc* một triệu con. Nói cách khác thì sao?」
「Dù một triệu con bị tiêu diệt đi nữa~, thì ở đây có thể triệu hồi vô hạn mà~, cứ thế triệu hồi thêm một triệu con nữa rồi tung vào là được~, nói chung là vô hạn luôn đó~.」
「Đối mặt với kẻ địch vô hạn, Daisuki Mamako và những người khác sẽ thất bại. Các hoàng tử mất đi hộ vệ, không thể hoàn thành thử thách và cuộc hôn nhân sẽ tan vỡ. Tức là...」
「Mamako-san và mọi người sẽ~, thất bại cả trong chiến đấu lẫn công việc~, thua cuộc hoàn toàn dưới tay chúng ta đó~.」
「Chính là thế đó. Hư hư hư. A ha ha ha ha ha ha!」
「Ưm hứ hứ~. Á ha ha~!」
Tiếng cười của Amante và Solera, tin chắc vào chiến thắng, vang vọng khắp nơi. Tâm trạng thật tuyệt vời!
Đội quân Undead bắt đầu tiến quân.
「Mê cung Đỏ Định Mệnh, nơi chỉ có hoàng tộc và hộ vệ mới được phép vào! Đây sẽ là mồ chôn của Daisuki Mamako và những người khác! A ha ha ha ha ha ha!」
「Nghĩa địa chỉ có hoàng tộc và hộ vệ mới vào được đó nha~! Á ha ha~!」
Đầu tiên, một nhóm linh hồn cố gắng xuyên qua cánh cửa. Nhưng chúng bị bật ngược lại.
Ngay lập tức, các bộ xương và xác sống xông lên va chạm. Nhưng chúng cũng bị bật ngược lại.
Một kỵ sĩ xương cấp cao, một Undead mạnh mẽ, chạy đến chỗ Amante và Solera, rồi khẽ nhún vai.
「Không được ạ. Dường như bị phong ấn gì đó, không vào được ạ. Xin lỗi ạ.」
「「...Hả?」」
Dù là kẻ bị sai khiến, giọng điệu của nó lại cực kỳ thờ ơ.
「Kiểu gì mà bên ngoài lối vào lại ồn ào thế nhỉ... Chẳng lẽ Amante và Solera... biết đây là nơi chỉ hoàng tộc và hộ vệ mới được vào mà vẫn cố gắng xông vào sao... Không, không thể nào. Ngay cả bọn chúng cũng đâu có ngu đến mức đó.」
Đó là do Masato nghĩ oan mà thôi. Chắc chắn là vậy. Quan trọng hơn là...
「Rika-san, cô có thể cho tôi hỏi chút được không? Cô có biết về cấu trúc mê cung này, hay nội dung thử thách không?」
「Tôi chỉ phụ trách thiết kế nhân vật thôi, còn về mấy cái quy cách của mê cung thì tôi chịu. Xin lỗi nha.」
「Vậy à... Thế thì đành phải đi mà không có manh mối nào vậy.」
Lối đi cứ thế trải dài thẳng tắp về phía trước.
Không thấy bóng dáng quái vật nào. Hiện tại thì vẫn rất yên bình, nhưng...
「Chính những lúc như thế này mới phải cảnh giác. Không biết có thử thách khắc nghiệt nào đang chờ đợi đâu. Không được lơ là. ...Mọi người, hãy tập trung tinh thần...」
「Á, Masato-kun! Có chuyện rồi!」
「Sao thế Mone! Quái vật xuất hiện à!」
「Tớ sắp hắt xì rồi... Hắt xì... À, ra rồi.」
Biết làm sao bây giờ. Chỉ muốn tát cho một phát thôi. Nhưng Masato đã kiềm chế.「Ơ? Giận à?」「Không hề.」Dù sao thì cũng không ra tay thật...
Nhưng đúng lúc đó, Bốp!
「Ui da!... Hứ, Masato-kun! Đâu cần đánh tớ chứ!」
「Hả? Cậu nói gì thế. Tôi có đánh cậu đâu.」
「Có đánh mà! Đừng có nói dối! Đồ Masato ngốc nghếch!」
「Không nói dối! Tôi thật sự không đánh mà! Kẻ nào nói "ngốc nghếch" mới là đồ ngốc nghếch!」
「Cái gì mà cái gì!」
「Cái gì mà cái gì!」
「Ma-kun, Mone-chan, bình tĩnh nào. Không phải thế đâu. ...Thứ đánh Mone-chan là cái đó kìa.」
Nhìn về phía bức tường mà Mamako đang chỉ tay.
Trên đó, một bàn tay đỏ rực mọc ra, đang nắm chặt một chiếc dép đỏ chót.
「Uầy sợ quá!? Mà lại là dép lê sao!?」
「Cái tay này đánh tớ ư!? Hứ! Không thể tha thứ được!」
Khi Mone định xông lên đấm, bàn tay đỏ và chiếc dép lê lập tức biến mất.
「Vừa nãy là... quái vật sao?」
「Không biết! Nhưng không thể tha thứ được! Đau lắm, lại còn khiến tớ cãi nhau với Masato-kun nữa chứ! Hứ!」
「Mà có sao đâu? Người ta bảo cãi nhau lắm thì yêu nhau nhiều mà. Tôi thì mấy chuyện đó cũng chẳng bận tâm gì. Kệ đi.」
Vừa liếc nhìn Masato và Mone, Wise đã nhanh chóng đi thẳng về phía trước...
「Này, đồ xấu xí!」
Đột nhiên, Masato nói...?
Wise đứng khựng lại, run rẩy bần bật, và triệu hồi một quyển sách phép thuật vào tay.
「Masato này... cậu đang muốn gây sự với tôi đấy à!?」
「Khoan đã!? Không phải! Tôi có nói gì đâu!」
「Có nói chứ! Vừa nãy rõ ràng là giọng của Masato! Tôi nghe rất rõ!」
「Không phải mà! Tôi có nói gì đâu chứ! ...Vừa nãy là... À, kìa!」
Trên bức tường ngay đó, một khuôn mặt hiện lên, cười nham hiểm. Nhưng nó cũng nhanh chóng biến mất.
「Chẳng có gì cả! Đừng có mà coi thường tôi! Nếu cậu muốn vậy thì... Sparala-la...」
「Đừng dùng phép thuật!? Ít nhất thì dùng đòn vật lý đi! Không, mà thôi, đòn vật lý cũng xin kiếu luôn!」
「Wise-san, xin hãy bình tĩnh. Đó là sự hiểu lầm thôi. Người đã gọi Wise-san là đồ xấu xí chính là khuôn mặt hiện lên trên tường đó.」
「Ôi, Medi! Đúng rồi! Đúng là như vậy!」
「Vâng. Tôi đích thân chứng kiến ạ.」
Medi gật đầu dứt khoát, nở nụ cười tựa thiên thần...
Phụt!
Thời gian, như ngừng lại.
Có một âm thanh vang lên. Từ phía mông của Medi. Một âm thanh không thể tin được. Masato, Wise đang nổi trận lôi đình, Mamako, Mone, Rika và cả Hoàng tử đều dừng lại hoàn toàn, nhìn chằm chằm vào Medi.
「À, cái đó, Medi... Cái đó, tuyệt đối không được đúng không?」
「Dù giả vờ ngây thơ cũng được, bụng dạ đen tối cũng được... nhưng mà... là con gái mà làm cái trò đó thì tuyệt đối không được đúng không!? Hơn nữa, thối quá! Cái gì thế này, thối quá!」
「Khoan đã!? Không phải đâu ạ! Không phải vậy đâu ạ!」
「Phải, đúng rồi! Mọi người ơi, không phải thế đâu! Không phải vậy đâu!」
「Đúng như lời Mamako-san nói ạ! Không phải đâu ạ!」
「P-phải rồi! Medi-san đáng thương mà! Tớ sẽ giả vờ như chưa nghe thấy gì!」
「Tôi cũng sẽ giả vờ như chưa nghe thấy gì! Phải không, Hoàng tử?」
「Đúng vậy ạ! Tôi không nghe thấy gì cả! Vậy nên Medi-san, xin hãy cứ yên tâm!」
Mọi người vừa an ủi, rồi đồng loạt khẽ né tránh ánh mắt. Không hề có ác ý. Nhưng chẳng ai dám nhìn thẳng vào Medi cả.
「Không phải là giả vờ như chưa nghe thấy gì đâu ạ! Thật sự là hiểu lầm mà! ...Vừa nãy, thật sự... không phải là tôi đâu ạ?」 Cười tươi.
「Medi vừa cười vừa vung gậy lên kìa! Đây là âm mưu che đậy bằng bạo lực sao!?」
「Cô định xử lý bọn tôi luôn sao!? Medi, tôi đã nghĩ cô là loại người đó rồi nhưng mà!」
「Mọi người lại nghĩ về tôi như thế sao!? Thật quá đáng mà!」
Medi định ra tay xử lý Wise trước. Nhưng đúng lúc đó.
「Medi-san ha ha ha! A ha ha ha ha ha ha!?」
「Pota-chan!? Không thể nào, Pota-chan lại dám cười tôi sao!... Ôi, chán quá rồi... Không thể tin ai được nữa...」
「Kh-không phải ạ! Không phải thế đâu ạ, hi hi, tôi đang bị cù lét mà!」
Thật vậy. Hai bàn tay từ bức tường thò ra, đang cù lét vào nách và bụng của Pota.
Khi Masato và mọi người nhận ra, những bàn tay đó lập tức biến mất.
「Pota, cậu không sao chứ!」
「Dạ, vâng ạ! Tôi không sao ạ! Tôi không sao đâu nên xin hãy nghe tôi nói! ...Vừa nãy, bên cạnh Medi-san, có một cái mông nổi lên trên tường! Thứ đã đánh rắm chính là nó! Không phải Medi-san đâu ạ! Tôi đã nhìn thấy rất rõ!」
「Ơ, thật sao?... Pota thì không thể nói dối được rồi... Vậy ra là như thế à.」
「Đúng vậy! Chính là như thế! Pota-chan, cảm ơn cậu nhiều ạ!... Nào, vậy thì...」 ...Ầm ầm ầm ầm...!
Sức mạnh kìm nén của Medi hoàn toàn được giải phóng. Cô nở nụ cười của một thiếu nữ xinh đẹp, rồi quay về phía bức tường.
Rầm rầm rầm rầm! Cô tung những cú đá yakuza. Đá tảng vỡ vụn như đậu phụ. 「Medi-san! Chúng tôi hiểu tâm trạng của cô mà!」「Đừng phá hoại tài sản của hoàng gia chứ!?」Hoàng tử và Rika, mặt cắt không còn giọt máu, cố gắng ngăn cản nhưng không thể kiểm soát được Medi lúc này. Thôi thì cứ để cô ấy xả stress cho thỏa thích đã.
Các thành viên còn lại bàn bạc với nhau.
「Tôi nghĩ là... chẳng lẽ đây chính là thử thách sao?」
「Tôi cũng nghĩ vậy! Chắc chắn là thế!」
「Cố ý gây gổ để thử thách tình cảm của hai người sao? Cái trò này ác ghê.」
「Đó là một mê cung độc ác! Một mê cung thật sự đáng ghét!」
Nhưng nếu không vượt qua được đây, thì hôn sự của Hoàng tử và Rika sẽ không được công nhận, đúng không…?
Đúng thế. Nếu đã vậy thì chỉ còn cách tiếp tục tiến lên thôi, nhưng mà…
Cứ tiến lên mà phải đối mặt với mọi thử thách thế này thì xem ra vất vả lắm. Chắc chắn không tốt cho tinh thần một chút nào.
Mà nói thật, tôi lại nghĩ rằng…
(…Đây vốn dĩ là thử thách dành cho Hoàng tử và Rika mà, đúng không?)
Phải. Đúng là như vậy. Thế nên…
“Hoàng tử, Rika, tôi có chuyện muốn nói…”
“Khoan đã Masato! Tôi biết cậu muốn nói gì rồi! Nhưng không được đâu! Chúng tôi không thể đi đầu được! Tôi không muốn bị Hoàng tử ghét đâu!”
“Nhưng đây là thử thách dành cho hai người mà…”
“À, đúng rồi! Đây chính là thử thách! Tôi và Hoàng tử, với tư cách là những người đứng trên vạn người, liệu có thể phái binh lính ra chiến trường khốc liệt hay không… đó chính là điều đang được thử thách!”
“Một người tệ hại chuyên ép buộc dân chúng hy sinh vì tư lợi liệu có xứng đáng làm bạn đời của Hoàng tử hay không, có lẽ đây chính là nơi để các hộ vệ đi cùng phán xét.”
“Ối! Ánh mắt mọi người cứ như xuyên thấu tôi vậy!”
Không chỉ Masato, ngay cả Momone và Wise cũng đang nhìn cô ấy với vẻ mặt đầy nghi hoặc. Về phần Masato, cậu ta chỉ muốn nộp ngay đơn bỏ phiếu bất tín nhiệm cho cô ấy thôi, nhưng mà…
Bất chợt, Hoàng tử cử động, rồi nắm lấy tay Rika.
“Rika. Masato nói đúng đó. Đây là thử thách dành cho ta và nàng.”
“Nhưng, nhưng mà…!”
“Đừng lo. Mối dây liên kết giữa chúng ta, cho dù có bất cứ điều gì xảy ra, cũng sẽ không bị cắt đứt đâu. Vả lại… chuyện như vừa nãy chắc sẽ không xảy ra nữa đâu.”
Hoàng tử với gương mặt hơi méo mó một chút, quay nhìn về hướng cần đi. Khi Masato và những người khác cũng nhìn theo thì.
Bức tường ở phía trước, xa tít tắp đến tận nơi có thể nhìn thấy, đã hoàn toàn bị đá nát bét không còn sót lại mảnh nào.
“Hưm hưm. Tôi bắt được rồi. Kẻ đã làm ra chuyện ngu ngốc đó, là ngươi phải không?”
“Đúng là tôi nhưng! Khụ khụ!? Tôi! Hộc!? Tôi là thử thách mà! Ặc!? Đó là công việc của tôi! Nga!? Tôi buộc phải làm thế! Ngắc ngứ!?”
“Thử thách hay công việc, tôi không quan tâm. Ngươi, lại còn chọn cái cách đó, để làm một thiếu nữ phải xấu hổ. Vậy thì hãy nhận lấy quả báo của ngươi đi. Hưm hưm hưm hưm hưm hưm.”
Medi, tỏa ra thứ sức mạnh hắc ám đen kịt, đang tóm lấy một vật thể trông giống như con búp bê đất sét đỏ au, và liên tục dùng đầu gối đá vào nó. Đè nó vào bức tường vỡ nát, BỤP BỤP BỤP BỤP BỤP, không ngừng nghỉ. Số lượt HIT có lẽ đã đạt đến con số ba chữ số rồi.
Trước cảnh tượng quá đỗi kinh hoàng này, ai nấy đều tái mét cả mặt.
“Này, này Ma-kun! Chúng ta nên ngăn Medi lại phải không?! Hoảng hốt!”
“Đúng là vậy, nhưng… cứ để Medi trút giận đã. Chuyện đó nghiêm trọng đến thế cơ mà, không còn cách nào khác đâu. Cứ thông cảm cho cô ấy đi.”
Masato đẩy lưng Maamako, bắt cô quay người lại. Các cô gái hiểu rõ tấm lòng thiếu nữ, Rika, và cả Hoàng tử cũng đều quay lưng đi, coi như không nhìn thấy gì cả.
Tất cả mọi người đều cầu nguyện cho linh hồn con búp bê đất sét đỏ au kia siêu thoát. …Thế nhưng…
Con búp bê đất sét đỏ au đó lại vẫn còn sống một cách khó tin.
Nó quỳ lạy trước mặt Masato và mọi người, vừa dập đầu xuống sàn vừa xin lỗi.
“Thưa cô Medi, thưa quý vị, tôi thật sự vô cùng xin lỗi. Vì bản chất của tôi, nên tôi đã tự động tấn công người đi đầu, xin được thành thật xin lỗi về điều đó một lần nữa.”
“Nghiêm túc đấy à? Mà nói thật, bị đánh tan nát thế mà vẫn sống được, đúng là dai sức thật đấy.”
“Vốn dĩ tôi không có HP. Nhờ vậy mà, bằng cách nào đó thì tôi cũng…”
“Anh đúng là người kỳ lạ… Vậy, tên anh là gì?”
“Tôi là Thử Thách.”
Nó ngẩng khuôn mặt không mắt không mũi không miệng lên, và tự giới thiệu mình là Thử Thách.
Đúng vậy, Thử Thách chính là thử thách của Hầm Ngục Đỏ Định Mệnh.
“…À này, Hoàng tử? Đây thật sự là thử thách của chúng ta sao?”
“Ta cũng chưa được cho biết chi tiết, nên khó mà nói được gì…”
“Xin lỗi vì có một thử thách như thế này. Đến cả tôi cũng thấy tên, ngoại hình và suy nghĩ của mình khá tùy tiện, nên cũng hơi áy náy. …Giá như tôi có thể chọc ngoáy hai mục tiêu tốt hơn một chút, để họ thật sự bất hòa thì tốt biết mấy.”
“À, đúng rồi! Ngươi dám gọi ta là đồ xấu xí phải không! Để ta đấm ngươi một phát coi!”
“Tôi cũng vậy! Tôi muốn trả thù vụ bị đánh đầu bằng dép lào!”
“Còn tôi thì chỉ bị cù lét thôi, nên cũng không bận tâm lắm đâu…”
“Vậy thì, tiếp theo là phần của Wise và Momone nhé. Chúng ta hãy bắt đầu hiệp hai nào.”
“Xin hãy chờ đã, cô Medi! Làm ơn tha cho tôi khỏi bị đánh bết bát thêm nữa! Để xin lỗi vì đã gây rắc rối, tôi sẽ đưa quý vị đến lối ra một cách an toàn, vậy nên làm ơn! Nào, mời đi lối này!”
Thử Thách vội vàng đứng dậy, thúc giục họ tiến lên. Thử Thách này có dáng vẻ khiêm tốn như một nhân viên hướng dẫn ở lữ quán vậy.
Medi, vẫn đang rình rập để đá bất cứ lúc nào, được yêu cầu lùi xuống cuối đoàn để đề phòng, rồi Masato và mọi người bắt đầu đi theo sau.
“Thật sự là sẽ an toàn đưa chúng tôi đến lối ra chứ?”
“Đương nhiên rồi. Chính tôi, kẻ là thử thách, còn đang ngoan ngoãn dẫn đường thế này thì sẽ chẳng có gì xảy ra đâu. Ha ha ha.”
“Tôi lại thấy đó là một vấn đề khác thì phải…”
“Nếu có thể vượt qua an toàn thì đó là tốt nhất rồi, đúng không? Thế nên… *cọ cọ*.”
“Ài thôi! Momone! Đừng có bám dính lấy tôi đột ngột thế chứ!”
Momone bám chặt lấy cánh tay Masato, dụi dụi má vào. Đúng là cô bé nhõng nhẽo thường ngày mà.
Thử Thách vẫn đang kín đáo quan sát cảnh tượng đó.
“Ồ hô. Có vẻ như không chỉ Hoàng tử và những người kia, mà ngay cả bên đây cũng có những sợi dây liên kết cần được thử thách đây mà. Hừm hừm.”
“Chuyện của bọn tôi không liên quan đâu! Không phải loại đó đâu!”
“Vậy sao? Thế thì, cứ tạm gác chuyện này sang một bên đã nhé… Cứ đi bộ thế này thì chán lắm, nên chúng ta cứ nói chuyện phiếm thôi vậy. Đã mất công thế này rồi, Hoàng tử và Công chúa có thể kể cho tôi nghe câu chuyện của hai người được không?”
“Công chúa gì chứ! Ôi trời! Rika, ngại chết đi được! *Vặn vẹo như một cô gái đôi mươi*.”
“Thái độ của Rika mới đáng xấu hổ đó chứ.”
“Nếu quý vị muốn nghe câu chuyện của ta và Rika, vậy thì hãy để ta bắt đầu từ cuộc gặp gỡ kỳ diệu của hai chúng ta nhé.”
Hoàng tử, tay nắm chặt lấy tay Rika, tràn ngập hạnh phúc, chuẩn bị kể câu chuyện của mình thì…
Bất chợt, Thử Thách giơ tay lên, ngăn lời Hoàng tử lại.
“Cuộc gặp gỡ kỳ diệu ư. Vậy là hai vị đã bắt đầu từ một điểm đặc biệt rồi.”
“Vâng, đúng là như vậy, nhưng…”
“Vậy thì, hiện tại chính là đỉnh cao hạnh phúc của hai vị, sau này thì chỉ có đi xuống mà thôi, đúng không?”
“Ơ…?”
“Mà cũng đúng thôi. Nếu đã bắt đầu từ một điểm đặc biệt như vậy thì càng đúng. Cứ thế mà kết hôn đi chăng nữa, thì sau đó, sẽ chẳng có gì vượt qua được cảm xúc ban đầu, cuộc sống thường nhật cứ thế mà bằng phẳng kéo dài vô tận thôi. Mức độ hạnh phúc sẽ chỉ càng giảm đi thôi. Ha ha ha.”
“Ờ, ờm… ơ?”
Hoàng tử và Rika nhìn nhau, không nói nên lời. “Đúng là như vậy rồi.” “Là chân lý đấy.” Wise và Medi có vẻ rất tâm đắc. Pota, mới mười hai tuổi, có vẻ vẫn chưa hiểu lắm, khẽ nghiêng đầu.
Bất chợt, Momone “phụt!” một tiếng, rồi túm chặt cánh tay Masato.
“Này! Đừng nói những lời kỳ quặc đó chứ! Cảm giác rung động khi mới gặp gỡ là vĩnh cửu mà!… Này! Masato cũng nói gì đi chứ!”
“Muốn tôi nói cái gì chứ…”
“Masato và Momone cũng là kiểu bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ đặc biệt sao? Thật đáng tiếc nhỉ. Một cuộc đời từ đỉnh cao hạnh phúc mà rơi xuống, xin chia buồn với hai vị. Chà, thật đáng tiếc, đáng tiếc.”
“Không đáng tiếc đâu! Đáng tiếc là Wise và Medi đó!”
“Này! Sao lại lôi tôi vào chứ!”
“Khoan nói Wise sang một bên, tôi không đáng tiếc đâu nhé?”
“Wise và cô Medi, ngược lại, tôi nghĩ hai vị mới đúng là “của hiếm” đối với Masato đó chứ? Dù không hề để ý đến nhau, nhưng nếu chẳng may mà đến với nhau, thì bất ngờ thay lại không tồi chút nào. Đó mới chính là lý tưởng, đúng không?”
“Chút nữa! Dừng lại ngay! Có tin tôi đánh cho một trận không!?”
“Tôi thì lại đang nhắm vào điểm đó đó. Hưm hưm.”
“Hả!? Hai người cứ giả vờ chẳng thèm để ý gì, hóa ra lại đang nhắm vào Masato sao!? Tôi bị lừa rồi!”
“Không, tôi không phải vậy đâu! Đừng hiểu lầm chứ!”
Momone rời khỏi bên cạnh Masato, lao vào cãi nhau với Wise và Medi. Cứ đà này thì có lẽ sẽ phát triển thành một cuộc chiến giữa các cô gái mất. Mà đối với Masato thì, cái đó cũng không quan trọng lắm đâu.
Trong khi đó, Hoàng tử và Rika vẫn cứ im lặng, nhìn nhau với vẻ mặt đầy bất an. Chắc là vì hạnh phúc quá đỗi ở hiện tại, nên họ không thể nhìn thấy được điều gì sẽ xảy ra sau này.
Chỉ có ba người Masato, Maamako và Pota là vẫn giữ được bình tĩnh.
“Cứ nói là nói chuyện phiếm thôi, nhưng đây lại ngấm ngầm là một thử thách thì phải.”
“Họ đang bị tấn công ngay lúc chìm đắm trong hạnh phúc… Tôi lo là họ sẽ bị hội chứng “sợ kết hôn” mất.”
“Thử Thách xấu tính quá! Đáng ghét!”
“Ối, xin lỗi. Tôi không có ý xấu đâu, nhưng đây là công việc mà. …À tiện thể, Maamako nghĩ sao? Với tư cách là người duy nhất đã có kinh nghiệm kết hôn ở đây, xin hãy cho một lời nhận xét.”
“Vậy thì mẹ à. Mẹ hãy cho ý kiến dựa trên kinh nghiệm thực tế đi.”
“Mẹ thì có Ma-kun ở đây nên lúc nào cũng hạnh phúc cả.” *Cười tươi*.
“À à, phải rồi, chả có tí tham khảo nào cả.”
“Quả nhiên mẹ vẫn vững như bàn thạch!”
“Có vẻ việc đạt đến cảnh giới của Maamako thì khá khó khăn nhỉ. …Ít nhất, tôi buộc phải nói rằng Rika sẽ không thể nào…”
“Làm gì có chuyện đó!”
Một giọng nói đầy mạnh mẽ vang lên.
Rika giơ bàn tay vẫn đang nắm chặt lấy tay Hoàng tử ra cho Thử Thách xem, rồi mạnh mẽ tuyên bố!
“Tôi và Hoàng tử, bây giờ và cả sau này, sẽ luôn luôn hạnh phúc! Sẽ không bao giờ quên đi phép màu của cuộc gặp gỡ này, không bao giờ quên đi hạnh phúc khi hai trái tim đã hòa chung nhịp đập…!”
“À, vậy sao. Thế thì được rồi.”
“Chẳng phải anh chấp nhận nhanh quá rồi sao!? Mà nói đúng hơn là tôi còn chưa nói hết mà!?”
“Tôi đại khái hiểu ý cô rồi, nên cứ vậy là được rồi. Vả lại… dù cô có nói gì đi chăng nữa, thì cũng có những chuyện mà chúng ta không thể làm gì được đâu.”
“Những chuyện không thể làm gì được ư…”
“Chuyện đơn giản thôi. …Hoàng tử, và tiện thể cả Momone nữa, xin hai vị qua đây một chút được không? Mời đi lối này.”
Thử Thách cùng Hoàng tử và Momone, tiến lên khoảng ba bước.
Rồi đột nhiên, một bức tường trong suốt như thủy tinh hiện ra giữa Thử Thách và nhóm của Masato. Hai bên hoàn toàn bị ngăn cách.
Với giọng nói nghe như thể phát ra từ một chiếc loa, Thử Thách cất tiếng hỏi.
“Nào, đây là một câu đố vô cùng đơn giản. Tất cả mọi người ở bên đó là ai, và Hoàng tử cùng Momone ở bên đây là ai?”
Đúng là một câu đố vô cùng đơn giản.
Masato lập tức hiểu ra.
(À, ra là vậy… những chuyện không thể làm gì được là ý này đây mà.)
Vì không hề có cảm giác bất thường nào cả, nên cậu ta dễ dàng quên mất, nhưng mà.
Masato và những người khác, cùng Rika, đều là người chơi thử. Hay nói cách khác, là người từ thế giới thực.
Hoàng tử và Momone là NPC (nhân vật không phải người chơi). Là những nhân vật được tạo ra trong thế giới game.
Hai bên, xét về bản chất, là những tồn tại hoàn toàn khác biệt.
Xác nhận rằng tất cả mọi người đều đã hiểu, Thử Thách hài lòng gật đầu.
“Mọi người hiểu nhanh thì tiện quá. À mà nói vậy đó, Hoàng tử và Rika, tiện thể cả Masato và Momone nữa, vốn dĩ giữa các vị chẳng hề có duyên nợ gì đâu. Thôi, xin chào, chúc sức khỏe.”
“Đ… đừng có đùa!”
Khi Thử Thách tuyên bố kết thúc, Rika lập tức đấm vào bức tường thủy tinh.
“Tôi biết anh muốn nói gì! Nhưng mà này, cái MMMMMORPG (tạm thời) này không phải vậy đâu! Trong thế giới này, chuyện là người thật hay dữ liệu chỉ là vấn đề nhỏ nhặt thôi!”
“Không không, đó là một vấn đề đủ lớn đấy chứ…”
“Nếu không quá cố chấp vào chuyện sinh con, thì vẫn có thể sống một cuộc sống chẳng khác gì thế giới thực đâu! Tôi là người phụ trách thiết kế nhân vật, nhưng với tư cách là một thành viên của ban quản lý, tôi hiểu rõ toàn bộ các thông số kỹ thuật! Điều đó là không thể sai được!”
“À, đúng là như vậy. Nhưng mà, đâu có nghĩa là các vị không phải là những tồn tại khác biệt chứ? Thôi, xin chào.”
“Anh đừng có chào tạm biệt như thế! Mau xóa bức tường này đi chứ!”
“Rika, Rika à. Bức tường này là bức tường ngăn cách các chiều không gian, nên không thể phá hủy được đâu. Cô chỉ làm đau tay mình thôi, nên tốt nhất là dừng lại đi.”
“Tôi không biết! Cái này, không đau không ngứa gì cả… khụ!”
“Rika, nàng dừng lại đi! Cứ để ta! Nàng lùi lại đi!”
Từ phía bên kia, Hoàng tử lao vào húc. Nhưng bức tường không gian chẳng hề suy suyển. Dù vậy, anh vẫn không bỏ cuộc. Cứ liên tục húc vào đó hết lần này đến lần khác.
Thử Thách thì chỉ im lặng đứng nhìn cảnh tượng đó.
Còn Momone thì.
“Nức nở… Masato…”
Cô bé siết chặt váy, rồi nhìn Masato không chớp mắt.
Một tiếng thở dài thườn thượt thoát ra từ miệng Masato.
“Để tôi nói trước cho mà biết, đừng có hiểu lầm. Tôi không phải cái kiểu đó đâu. Chuyện như Hoàng tử và Rika thì không thể nào xảy ra được, nhưng mà…”
“Thôi đi mà! Masato đúng là không thành thật gì cả!”
「Đâu có, tôi nói thật lòng mà。」
Ngay kia, có người đang cố hết sức.
Ngay trước mặt, lại có cô gái đang khóc nức nở.
Mà đứng nhìn không thôi thì, với Masato, điều đó là không thể nào. Thế nên là!
「Hoàng tử! Rika! Mau tránh xa bức tường chiều không gian ra!… Oraaahhh!」
Masato vung Thánh kiếm Firmament, dốc toàn lực chém vào bức tường chiều không gian.
Nhưng nó bật ngược lại. Không để lại dù chỉ một vết xước.
「Khốn kiếp! Cứng quá!」
「Masato, đổi chỗ đi! Tớ làm! Còn Mone thì để sau đi, nhưng Hoàng tử và Rika thì nhất định phải có kết thúc có hậu mới được!」
『Bỏ tôi sang một bên là sao, tàn nhẫn quá đi mất!… Hả! Wise, chẳng lẽ… chị định giả vờ phá bức tường chiều không gian, rồi thừa cơ thủ tiêu tình địch là tôi sao!?』
「Kể cả cái sự hiểu lầm đó, tôi cũng sẽ thổi bay hết!… Spara la Magia per Mirare… Đại Bạo Cầu! Hơn nữa! Đại Bạo Cầu!」
Liên hoàn ma pháp của Wise được kích hoạt. Hai quả cầu năng lượng khổng lồ được phóng ra, va chạm với bức tường chiều không gian, gây ra một vụ nổ lớn.
「Hừm hừm! Thế nào! Cái này thì…」
「Này Wise! Giờ không phải lúc ưỡn ngực phẳng lì ra đâu! Vô ích cả thôi!」
「Chết tiệt, thật á!?… Mà này Masato, cậu lại đây chút.」
Bức tường chiều không gian vẫn sừng sững. 「Xin lỗi đi?」「X-Xin lỗi b-buhe!?」「Xin lỗi đi?」「Thì tôi đã bảo xin lỗi b-buhe rồi mà!?」 Masato, lỡ miệng nói thừa, chỉ bị Wise táng cho mấy cái tát sấp mặt mà thôi.
Công cuộc phá hủy tiếp tục. Pota lao ra.
「Để em thử ạ! Là… Quả cầu Thủy tinh Bom của em!」
Cô bé đặt một quả cầu thủy tinh lớn bằng cả vòng tay cạnh bức tường, rồi hô tổng rút lui. Khi nhấn nút khởi động, một vụ nổ không hề thua kém ma pháp của Wise đã xảy ra… nhưng thật đáng tiếc. Không phá được.
Medi cũng ra tay.
「Đến lượt tôi rồi nhỉ. …Anh Thử Thách. Mời anh, đến trước mặt tôi đây.」
『Nghe có vẻ chị sẽ không nương tay, đúng như lúc chị từng đánh tôi vậy nhỉ. Medi-sama quả là lợi hại.』
「Mong sao có thể nghiền nát anh cùng với bức tường này. Vậy thì… Seiyaaa!」
Medi, để Thử Thách đứng trước mặt, dốc toàn lực vung gậy với toàn bộ năng lượng bóng tối! Và rồi!
Chỉ có tiếng "goi~n" nặng nề vang lên, công cuộc phá hủy thất bại. 「…Ư, tay tôi…」 Medi run rẩy co quắp lại.
Giờ chỉ còn mỗi Mamako.
「Vậy thì, để tôi thử cố gắng xem sao nhé.」
Khi Mamako đứng trước bức tường chiều không gian, Thử Thách liền lập tức lên tiếng.
『Tôi hiểu về cô rồi. Tuy nhiên, cho dù Mamako có sức mạnh kinh khủng đến đâu đi chăng nữa, thì phá hủy bức tường này cũng là điều không thể. …Bởi vì bức tường chiều không gian này không chỉ đơn thuần là tồn tại ở đây, mà nó còn mang ý nghĩa sâu xa hơn thế.』
「Ôi chao, nghe có vẻ phức tạp nhỉ… Là ý gì thế?」
『Ví dụ như Masato-kun yêu một cô gái được vẽ ra làm hình minh họa, rồi cậu ấy nói muốn kết hôn với cô ấy, Mamako có đồng ý không?』
「Cái đó thì… ừm… chắc là khó mà đồng ý nhỉ…」
『Nói tóm lại là như vậy đó. Bức tường chiều không gian này là một ranh giới không thể vượt qua, xét về mặt nhận thức chung hay cả về mặt đạo đức. Thế nên…』
「Nhưng mà, hình minh họa thì khác với Mone-chan và Hoàng tử mà. Chúng ta đang ở cùng một thế giới như thế này, có thể nói chuyện, tiếp xúc, và thậm chí còn có thể sống chung nữa cơ mà.」
『Đúng là như vậy, nhưng việc con người bằng xương bằng thịt kết duyên với NPC là điều không thể nào…』
「Vậy sao. Tôi thì không nghĩ thế đâu. Thế nên là… Ma-kun.」
Mamako chạy vội đến chỗ Masato, đứng sau lưng cậu.
「Này Ma-kun. Con nghĩ sao về Mone-chan?」
「Gì, gì vậy mẹ… Tự nhiên hỏi vậy con khó trả lời quá…」
「Vậy thì mẹ đổi câu hỏi nhé. Ma-kun, con có nghĩ rằng sẽ ổn nếu con không thể ở bên Mone-chan chỉ vì cô bé là NPC không?」
「Về chuyện đó thì, ừm… con nghĩ là "đừng có nói mấy cái chuyện vớ vẩn đó." Mấy cái kiểu nhận thức chung hay gì đó, con nghĩ "chuyện đó đâu phải chuyện của bọn con đâu," nhưng mà… thực tế thì, việc vượt qua bức tường chiều không gian này, có lẽ là khá khó…」
「Vậy thì quyết định rồi nhé. Mẹ, giờ chính là lúc dùng chiêu đó.」
「Hả? Chiêu đó?」
「Ngay cả mẹ cũng làm được nếu cố gắng mà. Một hai… Ma-kun! Đi đi con!」
Mamako vỗ nhẹ vào lưng Masato một cái.
Đó là kỹ năng đặc biệt của mẹ [Sự Hậu Thuẫn của Mẹ].
Đây là kỹ năng mà Kanako đã dùng cho con gái Rika, trao cho cô bé dũng khí để tiến về phía trước…
Còn kỹ năng của Mamako thì lại dịch chuyển tức thời Masato sang phía bên kia bức tường. Một sự hậu thuẫn cấp độ dịch chuyển thời không.
「Hả?… Ồh!? Tôi, tôi vượt qua bức tường chiều không gian rồi sao!?」
「Hoan hô! Masato-kun đã sang đây với em rồi! Em vui quá đi mất! Suỵt suỵt~!」
「Uôôôôôôôôôôô!? Ch-chợt, ôi trời ơi là trời!? Không thể nàooooo!?」
Thử Thách ngạc nhiên đến mức phụt cả nước mũi, nhưng đó không phải lời nói dối. Đó là sự thật đã xảy ra.
Mamako tiếp tục đưa người đi.
「Vậy thì, Rika cũng đi nhé. Đến chỗ Hoàng tử yêu quý của con đi!」*Pặp!*
「Ôi chà…! …Aaa, Hoàng tử!」
「Rika! Ta sẽ không để nàng rời xa ta nữa đâu!」
Rika vượt qua bức tường chiều không gian, lao vào vòng tay của Hoàng tử. Hai người yêu nhau ôm chặt lấy nhau. 「Này Masato-kun~!」「Từ chối!」 Trong trường hợp của Masato thì, Mone chỉ đơn phương ôm chầm lấy cậu thôi. Thậm chí Masato còn hơi né tránh. Thôi thì kệ đi.
Thử Thách, người nãy giờ còn đang ngỡ ngàng, bỗng nhiên bật cười lớn, rồi khẽ chạm vào bức tường chiều không gian, khiến nó tan biến.
「Ây da, không ngờ… không ngờ lại có thể vượt qua được. Thiệt tình là tôi bất ngờ thật đó. Rốt cuộc thì Mamako cô ấy là cái kiểu gì vậy chứ?」
「Là con trai, tôi cũng ngày ngày vò đầu bứt tóc vì mấy chuyện đó đây.」
「Tôi hiểu rồi. …Thôi được. Vì đã vượt qua rồi, nên tôi không còn cách nào khác ngoài việc công nhận đây là một thử thách. Xin được trao cái này cho Hoàng tử và Rika.」
Thử Thách giơ tay lên, một chiếc hộp trang sức nhỏ xuất hiện, nằm gọn trong tay Hoàng tử.
Bên trong là một cặp nhẫn được chế tác tinh xảo.
「Đó là minh chứng cho việc thử thách này đã được công nhận. Đây là nhẫn đính hôn của hoàng gia. Xin hãy dùng trong lễ cưới của hai người. …Vì là vật phẩm chỉ dành riêng cho hoàng tộc, nên Masato-kun và Mone không có gì cả, xin thứ lỗi cho.」
「Tôi và Mone thì không phải kiểu đó, nên không cần đâu.」
「Bù bù! Em muốn mà~!」
「Vậy thì, đến đây vai trò của tôi đã kết thúc. Cảm ơn vì mọi người đã vất vả.」
Một cánh cửa xuất hiện ở cuối hành lang. Tiếp đó, hình dáng của Thử Thách mờ dần rồi biến mất. 「Lời cuối cùng lại là 'Cảm ơn vì mọi người đã vất vả'…」 Quả là một thử thách mang tính công vụ cao.
Rồi cánh cửa lối ra mở ra. Phía trước là một không gian ngầm tương tự như khu vực lối vào. Không có những trang trí chúc mừng lộng lẫy để ăn mừng việc vượt qua thử thách, nhưng… Nữ hoàng và Kanako, với nụ cười hiền hậu, đang đứng đó.
Hoàng tử và Rika nắm tay nhau, vội vã chạy đến trước mặt hai người mẹ.
「Mẫu hậu! Bà Kanako! Chúng con đã trở về rồi ạ!」
「Chúng con, chúng con đã vượt qua thử thách! Rồi, cái này! Chúng con đã nhận được nhẫn đính hôn…!」
「Ôi Rika! Đừng có vội vàng như thế chứ! Vô duyên lắm!」
「Ồ hô hô. Hai đứa bình tĩnh lại nào. Từ đây bọn ta cũng đã có thể theo dõi được cảnh hai đứa đối mặt với thử thách rồi. Bắt đầu từ lúc gặp phải Thử Thách Đỏ thì phải.」
Như vậy thì. 「Vậy phải kể cho họ nghe tiếng "phù" của Medi nữa chứ…」「Wise, đợi chút!」 Wise hình như bị lôi lại vào trong hầm ngục, nhưng thôi kệ đi.
Đây là phán quyết mà họ quan tâm. Masato hỏi.
「Vậy thì, Hoàng tử và Rika đã xuất sắc vượt qua thử thách. Với điều này, lần này rốt cuộc cũng không phải là tạm thời nữa, mà Nữ hoàng Bệ hạ có thực sự công nhận không ạ?」
「Về chuyện đó thì… đầu tiên, Mamako. Cô có thể cho ta nói chuyện riêng một chút được không?」
Nữ hoàng bước đến gần Mamako, nắm chặt lấy tay cô.
「Ta đã băn khoăn rất lâu. Nhưng Mamako đã cho ta thấy câu trả lời. …Bất kể đối mặt với khó khăn nào, vẫn phải đẩy lưng con mình, gửi gắm chúng… Hình ảnh mà Mamako đã thể hiện, đó chính là cách sống mà ta tin tưởng. Ta vô cùng cảm kích.」
「Ôi chao, đâu có gì. Tôi chỉ làm điều hiển nhiên thôi mà. Ư hứ hứ.」
「Con trai thì tuyệt đối không muốn mẹ tham khảo mấy cái khoản đó chút nào đâu.」
「Giờ đây mọi sự băn khoăn đã tan biến, ta xin tuyên bố.」
Nữ hoàng đứng trước Hoàng tử và Rika, đặt tay lên đôi tay đang nắm chặt của hai người.
「Với tư cách là Nữ hoàng, ta công nhận hôn sự của hai con. Đồng thời, với tư cách là một người mẹ, ta cầu chúc cho hạnh phúc của hai con… Ta xin thề ở đây rằng sẽ tiếp tục ủng hộ hai con, những người đang cố gắng bước đi trên con đường tiền lệ chưa từng có – cuộc hôn nhân giữa hai sinh thể không chỉ khác biệt về thân phận, mà còn khác biệt cả về chiều không gian xuất thân.」
Những lời nói đó dần dần thấm sâu vào Hoàng tử và Rika. Nét mặt căng thẳng của cả hai từ từ giãn ra… Ngay trước khi Rika sắp bật khóc lớn, Hoàng tử đã mạnh mẽ ôm chặt lấy cô.
Mamako vỗ tay, Kanako cũng làm theo, vừa vỗ tay vừa liên tục lau khóe mắt. 「Chúc mừng!」「Chúc mừng!」 Mone và Pota thì vui vẻ cùng nhau hô "Vạn Tuế!"
Medi, người đã âm thầm trở về từ hầm ngục, cũng đang vỗ tay. Phía sau cô ấy, Wise dường như đang nằm bất động, nhưng thôi, bỏ qua đi.
Đến đây, Masato định thử phát biểu một bài chúc mừng xem sao thì…
「À, đúng rồi. Ta có thể nói một điều được không?」
「Hả? Nữ hoàng Bệ hạ? Vẫn còn gì nữa ạ…?」
「Không phải đâu. Không phải thế… Vừa nãy, lính canh có báo cáo. Có hai người phụ nữ khả nghi đang gây rối ở lối vào hầm ngục, định phá hoại thử thách. Bọn chúng quá nhanh, nên lính canh đã để sổng mất.」
「Đã hiểu. Chuyện đó cứ giao cho bọn con. …Đến màn cuối rồi, để con quậy tưng bừng một trận cho xem.」
Nghe lời Masato nói, các đồng đội của cậu gật đầu dứt khoát.
Binh lính, và cả các thương nhân trong thị trấn cũng tham gia, công việc chuẩn bị diễn ra suốt đêm.
Ngày hôm sau. Lễ cưới của Hoàng tử và Rika được tổ chức tại Đại Thánh Đường trong thành.
Cùng với tiếng chuông báo tin lành, tân lang tân nương bước vào.
「Cuối cùng cũng đến lúc rồi nhỉ, Hoàng tử.」
「Đ-đúng vậy nhỉ…」
Trái ngược với Rika đang bình tĩnh, Hoàng tử lại hơi căng thẳng. Mồ hôi lạnh cứ túa ra không ngừng.
Hoàng tử trong bộ tuxedo trắng và Rika trong chiếc váy cưới tinh khôi trắng muốt với tà váy dài, từ từ tiến bước giữa hàng quan khách. 「Ôi chà…!」 Cô bé phụ trách tà váy dài, người giữ đuôi váy cưới, hình như hơi vấp một chút nhưng may mắn là vẫn ổn.
Trong khi hai người mẹ ở ghế đặc biệt, Nữ hoàng và Kanako, dõi theo với vẻ mặt căng thẳng, tân lang tân nương đã đến trước mặt Cha xứ.
「Khụ khụ. Hai con, những người đã vượt qua thử thách, giờ không cần phải tuyên thệ gì nữa. Chúng ta sẽ công nhận hôn lễ bằng nụ hôn thề nguyện. Mời hai con.」
「Vâng. …Đi thôi, Hoàng tử.」
「V-vâng ạ…」
Giờ là lúc nụ hôn thề nguyện. Khuôn mặt Hoàng tử từ từ tiến lại gần khuôn mặt Rika đang nhắm mắt chờ đợi… Môi chạm môi tưởng chừng sắp sửa, nhưng vẫn chưa hôn…
Chưa đâu. Vẫn chưa… Thêm chút nữa thôi…
Và rồi.
「Dừng lại đó!」
「Hôn nhân gì chứ~, bọn ta không cho phép đâu~!」
Cánh cửa lối vào bị nổ tung tưng bừng, Amante và Solera xông vào. Tiếp đó, một đội quân undead cũng tràn vào như tuyết lở.
Ngay khoảnh khắc đó.
「Khốn… Khốn kiếp bọn bây! Đến muộn quá rồi đó! Định giết ông đây sao!?」
Hoàng tử, người vừa gầm lên một tiếng giận dữ, liền bị bao phủ bởi một làn khói trắng "poan", rồi Masato hiện nguyên hình. Cậu ta mặc chiếc áo khoác dài quen thuộc, tay trái đeo găng sắt. Thanh kiếm cũng được đeo chỉnh tề.
「Cái gì, Oosuki Masato!?」
「Anh dùng ma pháp biến hình sao~!?」
「Đúng vậy đó!… Rồi thì!」
Tiếp theo Masato, các đồng đội của cậu cũng cởi bỏ biến hình. Nữ hoàng và Kanako hóa ra là Wise và Medi. Cha xứ là Mone. Người giữ đuôi váy cưới là Pota. Tất cả đều trong trang phục thường ngày, sẵn sàng chiến đấu.
Các khách mời khác cũng hiện nguyên hình. Các cận vệ hoàng gia khoác lên mình bộ giáp nặng nề và các ma pháp sư hoàng gia tay cầm những quyển sách ma pháp quý giá, tất cả đều tề tựu đông đủ. Lực lượng chiến đấu mạnh nhất của Vương quốc Kasaaan đã tập trung tại đây.
Và thân phận thật sự của cô dâu, dĩ nhiên, chính là người đó. Khi phép biến hình "poan" một tiếng tan biến.
「Phù. Hơi chật chội một chút nhỉ. Hình như không đúng cỡ rồi.」
Mamako trong chiếc váy cưới lộng lẫy xuất hiện! Phần ngực căng phồng, cứ như sắp tràn ra ngoài đến nơi!
「Nào, giờ là lúc định đoạt thắng thua… mà, sao mẹ lại ăn mặc kiểu đó!?」
「Trước khi thực hiện kế hoạch này, mẹ có nói chuyện một chút với Nữ hoàng Bệ hạ. Khi mẹ bảo là "Váy cưới sao, nhớ quá đi mất", thì Nữ hoàng bảo mẹ cứ mặc đi…」
「Biết là sẽ có chiến đấu mà còn nghĩ gì vậy hả! Mau đi thay đồ lẹ lên!」
「Đúng rồi nhỉ. Không được làm bẩn nó. …Pota-chan, con giúp mẹ thay đồ được không?」
「Vâng ạ! Em sẽ giúp ạ!」
Mamako tạm thời rời đi. Mamako bước về phía phòng chờ ẩn sau bàn thờ, và nhận được tràng pháo tay nồng nhiệt từ đồng đội cùng binh lính. "Không cần vỗ tay đâu mà!" Thế nhưng tiếng vỗ tay vẫn chẳng ngớt. Thôi bỏ qua chuyện đó đã.
Nhận ra tình hình, Amante và Solera nghiến răng.
"Khụ! Chuyện quái gì thế này! Nghĩa là, cái này là…!"
"À đúng rồi! Cái này là…!"
"Là định kết hôn với con cái sao?! Cái đó thì quá sai trái rồi đó nha!? Phạm pháp đó nhaaaa!?"
"Làm gì có chuyện đó chứuuuu! Thôi xong! Đúng là lũ ngốc mà, chỉ có thể sa vào cái bẫy lộ liễu thế này! Ta sẽ đập tan cả bộ não đáng thương của các ngươi!… Toàn thể binh lính, xông lên!"
Chiến tranh bùng nổ.
Theo hiệu lệnh của Masato, binh đoàn Vương quốc đã xung trận, giao chiến nảy lửa với quân đoàn Undead. Kiếm thuật tinh luyện và phép thuật bùng nổ, khiến mảnh vỡ của kẻ địch bay tán loạn. Dù yếu thế hơn về số lượng, nhưng với thực lực vượt trội, quân đội Vương quốc vẫn chiếm ưu thế.
Masato không ngừng cảm thán.
"Theo chỉ huy của ta, kẻ địch lần lượt bị tiêu diệt… Kinh quá… Chỉ huy, vui dã man!"
"Chỉ huy Masato! Em cũng có thể chiến đấu! Xin hãy chỉ đạo!"
"Được thôi, cứ giao cho ta! Mohn à… Kể từ giờ phút này, cấm nũng nịu!"
"Phù ê ê!? Nếu bị cấm nũng nịu, em sẽ không thể kiềm chế sức mạnh của mình được nữa… Á, không được rồi… Sức mạnh cấm kỵ có thể nghiền nát và nuốt chửng mọi thứ, sắp bùng phát rồi…"
"Cứ thế là tốt! Cứ duy trì như vậy đi!… Hỡi các binh sĩ! Mảnh vỡ của kẻ địch, cứ ném sang phía này là được! Hãy tiếp tục tiến lên đồng thời đảm bảo không gian đặt chân!"
"Nức nở… Em bị biến thành máy xử lý rác rồi… Cách đối xử với một cô gái như em thế này, thật quá đáng…"
"Một người vì mọi người! Tất cả là vì chiến thắng! Cố gắng chịu đựng một chút thôi nào!"
Chiến thuật của Masato phát huy tác dụng, khiến khí thế quân đội Vương quốc càng thêm dâng cao. Chắc chắn có thể chuyển sang trận quét sạch chỉ trong chớp mắt.
Giờ chỉ còn việc đập đầu kẻ địch nữa thôi.
"Vì còn món nợ từ phòng thử đồ! Hai vị Thiên Vương Tứ Đại, cứ để ta đối phó!… Wise và Medhi hãy yểm trợ…"
"Không đâu! Chuyện của bọn chúng, cứ để tụi em lo!"
"Ngài không cần bận tâm đâu! Chỉ huy cứ đứng đó mà xem là được ạ!"
"Không, không phải thế… Đứng trên bàn thờ mà ngắm nhìn trận chiến cũng không tệ, nhưng dù sao thì ta cũng muốn xông lên phía trước mà chiến đấu ấy mà… Á, khoan đã… Sao lại ngang nhiên bất tuân mệnh lệnh như thế…?"
Dù không muốn nghĩ rằng có vấn đề về độ tin cậy của chỉ huy.
Wise và Medhi đã chạy ngược trên lối đi tân hôn, lao đến trước mặt Amante và Solera.
"Vậy thì, nhanh chóng giải quyết thôi nào!"
"Đó phải là lời của bọn ta mới đúng chứ! Các ngươi chẳng là gì cả, không phải là địch thủ!"
"Nói chuyện kỳ lạ thật đấy nhỉ. Lẽ nào các ngươi đã quên mất lần trước giao chiến đã thua chúng ta sao?"
"Lần đó á~, chỉ là chưa dốc hết sức thôi à~. Nhưng hôm nay thì dốc hết sức luôn đó nha~. Vậy nên, tấn công phủ đầu nào~!… Spira la Magia per Mirare… Im lặng!"
"Đừng hòng!… Spira la Magia per Mirare… Phản xạ! Hơn nữa! Phản xạ!"
Solera thi triển phép thuật phong ấn tiếng nói. Cùng lúc đó, Wise đã ban cho bản thân và Medhi hiệu quả phản lại ma thuật.
Hiệu ứng phong ấn ma thuật nhắm vào Wise và Medhi đã bị phản lại y nguyên, trực tiếp giáng xuống Solera…
"Trúng kế rồi nha! Hừm!"
Ngay lập tức, Amante đã che chắn cho Solera.
Amante có kỹ năng phản lại mọi đòn tấn công. Hiệu ứng phong ấn ma thuật lại bị đẩy lùi một lần nữa. Wise bị phong ấn ma thuật. Medhi cũng bị phong ấn ma thuật.
"…Cái, gì thế này…?"
"Nếu chỉ mỗi Wise-san thì còn đỡ, đằng này cả em nữa sao!?"
"Phép thuật bị phản lại rồi lại phản lại~, thế là trúng chiêu thôi mà~. Lần trước á~, Amante đã bị áp chế bằng chiến thuật đó rồi mà~"
"Ta trả lại y nguyên đó nha. …Hừ, đáng đời lắm… Chuẩn bị đi!"
Cầm chắc thanh kiếm mảnh, Amante lao lên. Tung ra đòn đâm chí mạng dồn hết sức. Wise và Medhi, vì bị phong ấn ma thuật mà bối rối, không thể đối phó kịp thời. Hai người vô thức nép sát vào nhau, nhắm chặt mắt.
Bị xuyên thủng… Ngay khoảnh khắc ấy.
"Đừng hòng!"
Từ giữa Wise và Medhi, một cánh tay trái đeo giáp tay lao ra. Ngay lập tức, một kết giới phòng thủ được dựng lên, chặn đứng tất cả những đòn đâm liên tục như súng Gatling của Amante. Wise và Medhi đều không hề hấn gì.
Một mặt, cánh tay đã chịu khá nhiều tổn thương, nhưng đó là sự kiên cường của một người đàn ông.
"Thật là ngàn cân treo sợi tóc!… Hai em, không sao chứ!?"
"À, ừm, không sao ạ… nhưng mà sao khó chịu ghê." *chậc*
"Thấy sao sao ấy ạ. Cảm giác mơ hồ khó tả." *chậc*
"Sao lại *chậc* lưỡi!? Phản ứng đó lạ lùng quá phải không!?"
Bị đồng đội mình vừa cứu nhăn mày nhìn, Masato lại càng thấy khó hiểu hơn.
"Hơn nữa, nhìn này! Đây là vật phẩm đặc biệt của Porta! Ta đã giữ phòng hờ, giờ dùng nó để hóa giải phong ấn ma thuật đi!"
"Chuẩn bị chu đáo thế này… Đúng là Masato, thật sự bực mình quá đi mất!"
"Thật ra, chẳng lẽ là Hoàng tử biến thành Masato-kun sao? Em chỉ có thể nghĩ như vậy thôi ạ."
"Ta là ta chứ! Hai đứa, đủ rồi đó…!"
"Xin hãy dừng lại đi! Đây không phải lúc để tán gẫu đâu!"
"Phải rồi! Khụ!"
Đòn tấn công của Amante đột nhiên nhắm thẳng vào yết hầu. Masato lập tức rút kiếm, gạt đòn tấn công sang một bên. "Này, dùng đi!" Cậu ném viên bảo châu hóa giải phong ấn ma thuật cho Wise rồi tiến lên.
Đòn tấn công từ Masato bị phản lại. Để tránh tự nổ tung, cậu dùng kiếm và kết giới phòng thủ để hóa giải đòn tấn công của đối thủ, đồng thời uy hiếp và đẩy lùi.
"Chậc! Có vẻ như kỹ năng đã tăng lên rồi nhỉ! Đúng là ghét cái đồ Masato Đại Hảo này mà!"
"Cả cô cũng nói thế sao!? Tôi sắp khóc thật rồi đó!? Khóc thật luôn đó nha!?"
"Đúng là Masato-kun mà~, giỏi giang quá lại thành ra có lỗi đó nha~. Vậy nên~, ta sẽ cho dừng lại ở đây thôi nhé~"
Trên đầu Solera, một cuốn ma pháp thư khổng lồ được mở ra. Ánh sáng u ám nhuộm đen sàn nhà xung quanh, và binh lính Undead bắt đầu hiện hình…
"Đừng hòng!… Spira la Magia per Mirare… Tịnh hóa!"
Ngay lập tức, Medhi thi triển phép thuật Tịnh hóa. Binh lính Undead, chưa kịp hiện rõ toàn bộ hình dạng, đã tan biến dưới ánh sáng thiêng liêng.
"Sau khi dọn dẹp xong lũ tạp nham ô uế, giờ thì đến lượt chính chúng ta rồi đấy. Phù phù phù."… *Rầm rầm rầm*…
"Ưi hi hi hi hi!? Sắp có thứ còn khủng khiếp hơn cả Undead đến rồi kìaaaaa!?"
"Solera! Dùng kỹ năng giảm thuộc tính đi! Nhanh lên!"
"Đấ, đâu có thời gian! Chỉ toàn tâm toàn ý né tránh là đủ mệt rồi đóooo!"
"Nếu vậy, ta sẽ tấn công Trị liệu sư Medhi…!"
"Đừng hòng!… Spira la Magia per Mirare… Làm chậm! Hơn nữa! Phản xạ!"
Phép thuật liên tục của Wise được kích hoạt. Phép thuật giảm tốc độ đã bị phản lại bởi Amante, Wise lại phản lại lần nữa, và cuối cùng hiệu quả đã tác động lên Amante.
Tốc độ của Amante đã bị phong ấn. Nhờ đó, họ có thể né tránh được những đòn tấn công mạnh mẽ. Solera trong trạng thái nửa hoảng loạn, không làm được gì.
"Được rồi! Đây chính là kiểu chiến thắng của chúng ta!"
"Cuộc hội họp của các cô gái dữ dội, thắng liên tiếp hai trận rồi nhỉ! Tiến lên nào!"
"Đáng ghét! Nếu đã vậy thì… Solera!"
"Khụ, trước mắt là rút lui thôi~! Rút lui thôi mà~!"
Nhảy lên cuốn ma pháp thư khổng lồ, Amante và Solera định bỏ trốn, nhưng…
Họ đã chờ đợi khoảnh khắc đó.
"Ta đã đoán được là các ngươi sẽ làm vậy mà!… Kẻ địch trên không, cứ giao cho taaaaaa!"
Bị các cô gái giành mất công đầu, Masato vẫn đứng chờ sẵn với thanh kiếm trong tay, rồi tung ra một đòn chí mạng dồn hết sức. "Cái đồ Masato Đại Hảo này!?" "Dám àaa!?" "Thôi cái gì cũng được hết rồi!" Sóng kiếm tự động truy đuổi đã trực tiếp đánh trúng cuốn ma pháp thư, khiến Amante và Solera rơi xuống.
Hai người rơi cái *bẹp* xuống sàn, và Masato cùng đồng đội đã nhanh chóng bao vây. Không cho phép chạy thoát nữa.
Bản giao hưởng hôn nhân đã đến chương cuối. Đây là thời khắc của màn kết hoành tráng.
Và người sẽ đặt dấu chấm hết cho tất cả, đã đến.
"Đã để mọi người phải đợi! Mẹ đã thay đồ xong rồi ạ!"
Giọng của Porta vang vọng khắp lễ đường, và Mamako bước ra từ phòng chờ.
"Hơi hồi hộp một chút ấy mà. Ưm ưm."
Mamako trong bộ áo cưới truyền thống Shiromuku! Với chiếc obi dệt kim sa rực rỡ, đầu vấn kiểu Bunkin Takashimada! Đây chính là truyền thống của Nhật Bản!
Truyền thống Nhật Bản thì cũng tốt thôi, nhưng!
"Con đã nói là đang chiến đấu mà… Sao mẹ lúc nào cũng… Khụ!"
Có vẻ như không phải cô dâu mà là con trai đang khóc, nhưng Mamako trong bộ trang phục cưới cổ điển vẫn bước đến. Đằng sau cô, còn có Nữ vương và Kanako, Hoàng tử và Rika.
Quân đoàn Undead đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Binh đoàn Vương quốc đã xếp hàng chỉnh tề dọc theo lối đi tân hôn, tạo thành một lối đi danh dự dành cho các bậc tôn quý.
Và người đầu tiên lao vụt qua lối đi đó chính là Mohn.
"Masato-kun… Hết chịu nổi rồi… Nếu hơn nữa, em sẽ thực sự bùng nổ mất…" *Xoẹt xoẹt xoẹt!*
"Được rồi được rồi! Con đã cố gắng rất nhiều với sức hút không đổi đó! Giờ thì được rồi!"
Để Mohn nũng nịu thỏa thích, rồi cô bé cũng dần bình tĩnh lại.
Masato cùng tất cả mọi người đồng loạt quay sang mỉm cười với Amante và Solera.
"Ư, ừm… Cái trang phục của Mamako Đại Hảo này khó hiểu quá đi mất, nhưng hơn thế nữa… Kìa, cái vẻ mặt đó là sao! Các ngươi đang âm mưu gì vậy!?"
"Chẳ, chẳng lẽ~, định hội đồng bọn ta sao~!? Cái đó không tốt đâu nha~!? Là điều không được phép làm đúng không~!?"
"Ừm, đúng vậy. Điều đó cũng không tốt cho hình ảnh của bọn ta."
"Vậy nên, ở đây sẽ chỉ tha cho các ngươi một đòn duy nhất thôi."
"Nhưng đó là một đòn siêu cực lớn đó nha. …Người tung đòn là…"
"Đương nhiên là Mama-san rồi!"
"Mamako-san, ra tay đi! Nếu phá hoại tình duyên của người khác, sẽ bị mẹ đá một phát, thẳng tiến xuống đáy địa ngục đó nha!"
Mamako bước một bước về phía trước.
"Bị mẹ đá một phát, á… Ư, đùa thôi phải không? Chẳng lẽ, có cả tuyệt chiêu như vậy sao!?"
"Cú đá Mamako-san sắp bùng nổ rồi sao~!? Định dùng chân đá bọn tôi sao~!? Hơn nữa lại còn trong bộ dạng này nữa chứ~!? Khoan đã, khoan đã, khoan đã~!? Cái đó cũng có vẻ không ổn chút nào đâu nha!?"
"Đúng vậy. Dù hơi ngại một chút… nhưng hai người đã cố gắng phá hoại tình cảm quý giá của Hoàng tử và Rika-san, còn gây phiền phức cho rất nhiều người nữa…"
Mamako tung đòn! "Đồ hư!"
Cô chống tay lên hông, giơ thẳng ngón trỏ lên, phóng ra Tia Laze Mắng Mỏ! "Khoan, cái này là!?" "Không phải cú đá màaaaaa!?" Cả tiếng phản đối lẫn hình dáng của Amante và Solera đều bị nuốt chửng trong luồng ánh sáng khổng lồ hạnh phúc mang phong cách cô dâu.
Amante và Solera bị thổi bay đi thật xa, ra khỏi lối vào bị phá hủy.