Hôm nay đúng là một ngày tuyệt vời để đi làm nhiệm vụ!
Nhiệm vụ họ nhận là "tìm cách xử lý con quái vật chuyên tấn công gà". Đến chuồng gà của người ủy thác, Masato và nhóm của mình chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, trước hết là bày mồi nhử mục tiêu.
“...Mẹ này, con có chuyện muốn hỏi về cái mồi mẹ chuẩn bị,”
“Theo thông tin thì mục tiêu là quái vật hình mèo. Thế thì nó sẽ lao thẳng vào thôi!”
“Chỉ cân nhắc mỗi cái điểm "hình mèo" thôi sao… Khốn thật… Nếu mình nhận ra sớm hơn thì đâu đến nỗi này…”
Món mồi trên tay Masato, nhìn kiểu gì, nhìn từ đâu đi chăng nữa, cũng vẫn là một bát cơm trộn cá bào, hay còn gọi là *nekomanma*, đặc chế của Mamako, với cơm và cá bào được trộn lẫn theo tỷ lệ hoàn hảo.
Đặt vào một chỗ thích hợp, họ nấp mình trong bóng chuồng gà, kiên nhẫn chờ đợi.
“Không biết con mèo đó trông thế nào nhỉ?” Mamako hào hứng.
“Không phải mèo, là quái vật. …Mà thôi, làm gì có chuyện nó đến chứ. Đã là mồi thì phải là thịt chứ… Quái vật đời nào lại thèm *nekomanma*…”
“Hả? Chờ chút. Hình như có cái gì đó vừa xuất hiện từ khu rừng đằng kia…”
“Xa quá không nhìn rõ… Porta có nhìn thấy không?”
“Kia là… Ôi trời! Một con hổ răng kiếm! Nhanh kinh khủng!”
“Đùa à!? *Nekomanma* mà cũng dụ được sao!? Hơn nữa, lại là hổ răng kiếm ư!?”
Từ phía xa, nơi hương *nekomanma* bay thoang thoảng, một con mãnh thú với cặp nanh khổng lồ đang lao tới như vũ bão. Nó dốc toàn lực, thẳng tiến.
“Đã là thú ăn thịt thật sự thì đừng có mà nghiêm túc với *nekomanma* như thế chứ!… Mà thôi, không phải lúc để nói chuyện này! Con đó nguy hiểm lắm! Nếu trúng đòn là có thể chết ngay lập tức đấy…!”
“Masato sẽ nhận đòn phải không! Cứ giao cho anh ấy!”
“Chúng tôi sẽ hồi sinh ngay nên cứ yên tâm!”
“Rõ ràng là chúng ta đã thống nhất theo hướng né tránh mà!?”
Wise và Medhi nấp sau lưng Masato, túm chặt lấy áo anh, biến Masato thành một cái khiên sống. “Thế này là ổn.” “Để đề phòng, Porta cũng sang đây đi.” “Dạ, vâng ạ!” Chưa kể đến hai người không thể tha thứ kia, ngay cả Porta cũng nấp sau lưng, Masato đành phải tiếp tục làm cái khiên.
“Chậc! Toàn lúc thế này mới dựa dẫm mình!… Mà thôi, nói vậy chứ cũng không thấy khó chịu lắm đâu!”
Đã đến nước này thì không còn cách nào khác. Phải thể hiện sức mạnh của một dũng sĩ được tin cậy thôi!
Con hổ răng kiếm đã nhắm Masato – bữa ăn lớn hơn – làm mục tiêu.
Masato đưa tay trái ra, triển khai kết giới phòng thủ, với quyết tâm tử chiến để đón nhận đòn tấn công…!
“Ôi chà. Không phải mèo mà là quái vật nguy hiểm à. Thế thì…!” *Bốp!* (Mamako)
Đòn tấn công của Mamako – hai đòn đánh diện rộng gây sát thương đồng đều bằng lưỡi đá và đạn nước – đã giáng trúng và hạ gục con hổ răng kiếm chỉ trong tích tắc! “Ồ. Tôi biết ngay mà.” Masato bình thản chấp nhận, rồi từ từ hạ tay trái xuống.
Trận chiến kết thúc. Nhiệm vụ hoàn thành.
“Quái vật đã bị hạ, ngọc quý chất đống kìa! Cháu đi thu thập đây ạ!”
“Cứ giao cho cậu. …Vậy tôi đi dọn *nekomanma* đây. Mẹ, đũa với xì dầu.”
“Đây, của con. Mẹ còn chuẩn bị cả trà nữa.”
“Con xin phép.”
“Giờ chỉ cần báo cáo cho hội là xong. …Sao mà kết thúc dễ dàng quá vậy nhỉ?”
“Vì hôm nay chúng ta chỉ có mỗi nhiệm vụ này thôi, nên tự nhiên lại rảnh rỗi quá.”
“Đúng vậy. …Giờ làm gì đây nhỉ…”
Vừa ăn *nekomanma*, Masato vừa nhẹ nhàng suy nghĩ. Thế rồi, Mamako vỗ tay *bốp* một cái.
“Vậy thì, hay là chúng ta đi xem tiệm Nhà Mẹ thế nào nhỉ?”
Tiệm Nhà Mẹ đã bắt đầu kinh doanh được vài ngày rồi. Khi Masato và những người khác vắng mặt, họ đã giao tiệm lại cho Mone, không biết tình hình thế nào.
“Đúng vậy… Đi xem thử một chút xem sao.”
Nói không bận tâm thì là nói dối. Ăn vội vã hết bát *nekomanma*, họ lập tức lên đường.
Đầu tiên là hoàn thành báo cáo ở hội mạo hiểm giả tại thị trấn nghỉ chân, sau đó thì…
“...Òa. Đến Caarthan rồi. Wise, vất vả cho cô rồi.”
“Vâng vâng cám ơn. Phải cảm ơn phép thuật của tôi đấy nhé.”
“Thế thì, chúng ta đi xem tiệm thôi! Tiến lên!”
Masato và nhóm của mình đến cổng kinh đô Caarthan bằng phép dịch chuyển, rồi bắt đầu di chuyển theo hiệu lệnh của Mamako, đi về phía tiệm Nhà Mẹ.
“Không biết Mone có ổn không nhỉ…”
“Chắc là ổn thôi. Nếu cô bé gặp khó khăn một mình, Shiraase cũng nói sẽ giúp rồi mà.”
“Vốn dĩ đó là công việc vận hành mà. Đương nhiên là cô ấy sẽ làm tốt thôi.”
“Nếu có gì đáng lo thì tôi nghĩ là sức mạnh của Mone còn hơn là cửa tiệm…”
“Có thể vì không được dựa dẫm Masato-san nên sức mạnh của cô ấy không thể kìm nén được mà bộc phát rồi! Cháu lo lắm!”
“Vì mình mà thành phố bị tàn phá nặng nề thì thật sự không thể chấp nhận được… Nhưng có vẻ không cần lo lắng về chuyện đó đâu. Nhìn kìa. Thành phố Caarthan hôm nay vẫn bình yên.”
Cảnh quan thành phố vẫn nguyên vẹn. Không có dấu hiệu bị phá hủy bởi sức mạnh kiểu hố đen của Mone. Trên đường phố vẫn có người qua lại. Cả già trẻ gái trai, nhưng có vẻ phụ nữ đông hơn hẳn. Đông đảo người dân đang xếp thành hàng dài, từ cổng thành cho đến tận phía xa.
“Cái gì thế nhỉ? Có sự kiện hay gì đó đang diễn ra… ơ?”
Đúng lúc đó, cơ thể Masato đang đứng yên bỗng cử động một cách kỳ lạ. Vẫn đứng thẳng, anh cứ thế trượt ngang một cách tự động, *roẹt roẹt*. Rồi bất ngờ tăng tốc. “Ối!?” “Á, Ma-kun!?” Tay Mamako vươn ra theo phản xạ nhưng không kịp, Masato cứ thế trượt băng băng qua đường.
“Khủng, khủng khiếp quá! Cái quái gì thế này!? Không phải tự di chuyển mà là bị cái gì đó kéo đi thì phải!? Cái gì đây!?”
Cứ thế, anh trượt theo hàng người dẫn vào khu thương mại, rồi cua gấp ở góc phố. “Úi giời ơi!?” Dù cổ suýt gãy vì lực G ly tâm cực mạnh, anh vẫn tiếp tục trượt đi… Đoạn cuối của hàng người đã hiện ra. Nơi đó chính là tiệm Nhà Mẹ.
“Mấy người này là khách của tiệm Nhà Mẹ à? Hình như trên cửa tiệm có treo biển [Đang nghỉ] mà… Khoan đã… Cứ thế này là đâm vào mất!?”
Dù ô cửa sổ tiệm đã ở ngay trước mặt, anh vẫn không dừng lại. “Bộp!?” Masato dính chặt vào đó. Nhưng vẫn không dừng. “Ôi khôngggg!?” Bị kéo tuột vào bên trong tiệm qua khe cửa sổ chỉ hé mở một chút.
Và cứ thế bị kéo đi tiếp, phía trước là…
“Không chịu nổi nữa không chịu nổi nữa không chịu nổi nữa không chịu nổi nữa không chịu nổi nữa không chịu nổi nữa không chịu nổi nữa không chịu nổi nữa không chịu nổi nữa”
Trong góc quầy, Mone đang co ro cúm rúm, mắt nhìn chằm chằm xuống đất như cá chết, miệng không ngừng lẩm bẩm. Nhìn kiểu gì cũng thấy là cô bé đang trong tình trạng cực kỳ tệ.
“Không chịu nổi nữa không chịu nổi nữa kh… kh?… Kh-kh… kh-kh-khác… khác Masato-kun!”
“Không phải khác, mà là Masato! Mà khoan, kẻ đã kéo tôi đến đây là cô à!? Cô đã có được năng lực cưỡng chế kéo đối tượng để dựa dẫm sao!? Một sự tiến hóa phiền phức đến thế…”
“Người ta! Người ta đông quá! Cứ từng người từng người một! Oa oa oa!”
“Ối không được rồi! Không thể nói chuyện được nữa!”
Mone bỗng òa khóc nức nở, lao tới ôm chặt lấy Masato. Cô bé bám víu lấy anh một cách say sưa, vô thức. Đây chính là nạp nhanh cảm giác dựa dẫm!
Trong lúc đó, Mamako và nhóm đã chạy đến tiệm.
“Ma-kun, con không sao chứ!?… Ôi chà, Mone! Con bé làm sao vậy!”
“Thì như mẹ thấy đấy. Con cũng không rõ lắm nhưng… bên ngoài có quá nhiều khách… Có lẽ một mình cô bé không thể xoay sở hết được nên bị căng thẳng quá…”
“Con không chịu nổi nữa đâuuuu! Không làm được nữa đâuuuu! Oa oa oa!”
“Ngoan nào! Bình tĩnh nào!… Mone đã rất cố gắng! Đúng không nào!”
“Vâng! Có rất nhiều lời than phiền về sự dựa dẫm của cha mẹ và con cái! Về chuyện đó thì cháu hiểu hơn ai hết, nên cháu đã giải quyết được vấn đề của khách hàng!”
“Giao tiệm cho Mone là đúng đắn lắm. …Nhưng mà…”
“Đúng vậy ạ! Mấy ngày gần đây khách tăng không thể tin nổi! Thế là cháu không thể xoay sở được nữa! Oa oa oa!”
“Đừng khóc nữa! Sẽ ổn thôi! Sẽ ổn thôi mà!”
Mamako và Porta cùng nhau nhẹ nhàng vỗ về lưng Mone, cố gắng trấn an cô bé. Nhưng Mone đang trong trạng thái kích động nên khó mà bình tĩnh lại được.
Wise và Medhi cũng định vỗ về lưng Mone thì…
“Thôi mà. Đừng khóc nữa…”
“Mone-san. Xin hãy bình tĩnh…”
“À, đừng lại gần tôi. Tôi không vui khi được an ủi bởi ác quỷ và lũ lừa đảo đâu.” Mone nói thẳng thừng.
“Uầy. Con bé này vẫn còn để bụng ghê.”
“Xem ra bị ghét bỏ lắm nhỉ…”
Hai người họ bị từ chối một cách cực kỳ lạnh lùng. Kết quả là, Mone dường như đã lấy lại bình tĩnh.
“Xin lỗi Masato-kun. Tự dưng mình lại hoảng loạn… *sụt sịt*”
“Đừng bận tâm. Ai mà chẳng thế. Có vẻ như khách đến đông đến mức một người không thể xoay sở nổi. …Dù ban đầu đã đông rồi, nhưng sao khách lại tăng đột biến đến thế nhỉ… Tại sao…”
“Chắc chắn nguyên nhân là cái này. Khách hàng mang đến đấy. Họ nói là được phát khắp thành phố.”
Mone đưa cho xem một tờ rơi quảng cáo. Đó là tờ rơi quảng cáo của tiệm Nhà Mẹ. Trên đó ghi các thông tin cơ bản như địa điểm, giờ mở cửa và…
`[Nếu không thể giải quyết vấn đề, Mamako Oosuki sẽ chịu trách nhiệm và từ bỏ tư cách làm mẹ!]`
Một lời tuyên bố như vậy được viết to rõ ràng.
“Này… Này mẹ, cái gì đây. Mẹ đã phát cái này à?”
“Mẹ không biết. Mẹ cũng không nhớ là đã đặt cái gì như thế…”
“Vậy là có kẻ nào đó tự ý làm rồi phát tán sao? Kẻ nào vậy… ơ?”
Nhìn kỹ tờ rơi, có gì đó được viết ở dưới cùng.
`[Người phát hành: Tổ chức Nổi dậy Libere][Liên hệ: Amante, hoặc Solera]`
Kèm theo đó là biểu tượng chữ “Mẹ” được lật ngược.
“Đã là tổ chức tà ác mà còn trung thực tuân thủ nghĩa vụ ghi rõ thông tin… Đúng là ngu ngốc đến mức đáng nể.”
“Lúc nãy Shiraase-san có đến, cũng nói y chang vậy. Chị ấy bảo sẽ xử lý ngay rồi đi mất… Chị ấy cũng dặn tạm thời đóng cửa tiệm nên cháu đã làm theo.”
“Vậy à. Thế thì phần ngu ngốc đó cứ tạm giao cho Shiraase-san lo. …Còn chúng ta, thì là chuyện này đây.”
Trước cửa tiệm, vẫn còn một hàng dài khách. “Chừng nào mới mở cửa ạ!?” “Tôi khá là gấp đấy ạ!” “Con tôi không chịu dựa dẫm tôi gì cả!” “Tôi cũng muốn được mẹ mình nuông chiều quá đi mất!” Những vị khách mất kiên nhẫn cứ gõ cửa, gõ vào cửa sổ gọi vọng vào.
“Dù tờ rơi là giả, thì việc đông đảo người dân tụ tập lại vì muốn được giải quyết vấn đề của họ là sự thật. Chúng ta không thể đuổi họ đi được.”
“Đương nhiên rồi! Tiệm Nhà Mẹ là nơi để giải quyết vấn đề mà!”
“Được rồi. Vậy thì, chỉ cần sửa lại cái đoạn ‘nếu không giải quyết được thì sẽ từ bỏ tư cách làm mẹ’ thôi là được…”
“Khoan đã. Tôi nghĩ thế này này. Hay là cứ để nguyên không sửa thì sẽ thú vị hơn đó?”
“Đập tan âm mưu của tổ chức nổi dậy một cách trực diện… Quả thật, thế sẽ sảng khoái hơn.”
“Cháu cũng nghĩ vậy ạ! Với chiêu cuối của Mamako-san và Masato-san, chúng ta sẽ đại thắng cả vấn đề lẫn Tứ Đại Thiên Vương!”
“Hả?… À, ừm, thì… đại thắng bằng cách đối đầu trực diện thì tôi đồng ý… nhưng mà…”
Mà những màn trình diễn "dựa dẫm" đó, gánh nặng lên Masato là quá lớn.
“À, đúng rồi! Nhân tiện đây, coi như là trả đũa, hay là mẹ và Mone thử hợp sức thành một cặp xem sao…!”
“Cháu sẽ đi nghe vấn đề của khách hàng! Nếu là những vấn đề tương tự thì giải quyết một thể sẽ nhanh hơn!”
Mone lao ra ngoài tiệm. Nhanh thật. Wise và những người khác bước vào trong quầy, bắt đầu chuẩn bị đón khách. Nhanh thật. Mamako nhẹ nhàng đứng cạnh Masato, người đang cắn chặt môi. Nhanh nhất.
“Nào Ma-kun. Cùng mẹ cố gắng lên nhé. Ưm ưm.”
“Khốn… Thôi được rồi! Con biết rồi! Con sẽ làm! Để con làm cho!”
Với một sự quyết tâm hơi bất cần, tiệm bắt đầu hoạt động trở lại.
Khách hàng lũ lượt kéo vào tiệm, liên tục yêu cầu được giải quyết vấn đề của mình!
“Làm sao để con cái tự nhiên dựa dẫm mình đây ạ!”
“Khi đó thì, gối đùi nhé. Nào Ma-kun, lại đây.”
“Oa, oa! Cứ như con nít thật!… À, buồn ngủ quá… *khò khò*…”
“Làm sao để được mẹ nuông chiều một cách tự nhiên đây ạ!”
“Hay là nắm tay nhau, cùng đi dạo nhỉ? Nào, Ma-kun.”
“Được thôi! Hôm nay con sẽ hộ tống mẹ! Đi nào!”
Màn trình diễn của cặp mẹ con thân thiết này đã mê hoặc những người đang lạc lối…
Mặt trời lặn hẳn, màn đêm buông xuống. Số khách đến tiệm Nhà Mẹ đã vượt quá ba trăm người.
Giải quyết được hết mọi phiền muộn, nhưng tổn thất cũng không hề nhỏ.
"Chịu hết nổi rồi! Chịu hết nổi rồi! Chịu hết nổi rồi!"
"Ma, Ma-kun! Con ổn rồi mà! Mấy vị khách vừa nãy là lượt cuối rồi đó!"
"Masato-kun, con giỏi lắm! Để thưởng cho công sức của con, mẹ sẽ xoa đầu cho nhé! Con cứ việc nũng nịu với mẹ đi nè!"
"Hả?… À, nũng nịu? Nũng nịu á?!"
"Anh Masato, xin mời bánh kẹo và nước trái cây ạ! Khi mệt mỏi, đồ ngọt sẽ giúp anh tỉnh táo hơn đó!"
"Áaaaaaaa?! Thôi cái vụ nũng nịu đó đi màaaaaa?!"
Sau khi phải chịu đựng vô số màn nũng nịu cùng với Mamako, tâm lý của Masato đã bị tổn thương quá nặng. Cái sự nũng nịu ấy đã trở thành nỗi ám ảnh của cậu.
Thấy Masato thảm hại đến vậy, hai cô nàng không đành lòng.
"Thật là hết nói… Thôi được rồi, Medy, chúng ta làm thôi."
"Vâng ạ. Cứ chữa trị nhanh gọn là được."
Wise triệu hồi sách ma thuật, Medy nắm chặt cây trượng, lần lượt niệm chú lên Masato.
"…Spala la magia per Mirare… Tử vong!"
"Ố. Mình chết rồi."
"…Spala la magia per Mirare… Hồi sinh!"
"Hửm? Sống lại rồi à?"
Masato, người vừa nghĩ mình đã chết nằm gọn trong quan tài nay lại sống dậy, thấy Wise và Medy khẽ lại gần, thì thầm bên tai cậu.
"Dũng sĩ Masato. Ngươi đã chuyển sinh, nay đã tái sinh ngay tại đây."
"Hả? Chuyển sinh? Mình đã được tái sinh sao?"
"Đúng vậy. Masato của lúc nãy đã không còn nữa. Người ở đây chính là một Masato hoàn toàn mới, đã được giải thoát khỏi gánh nặng đè nén tâm hồn mình."
"Ồ! Quả thật, cả người lẫn lòng đều thấy nhẹ nhõm hẳn! Ra vậy, mình đã được tái sinh!"
Masato tân sinh, ra đời!
"Haiz, làm gì có chuyện đó chứ. Mình vẫn y chang như lúc nãy mà. Đừng có đùa giỡn nữa."
"Đúng vậy ha. Biết ngay mà."
"Dù sao thì, anh cũng đã hồi phục đến mức có thể diễn trò được rồi đúng không. May quá rồi."
"Cái tính của mình thật đáng ghét, không hề ghét bỏ mấy trò hề này… Dù sao thì, ít nhất mình cũng đã có thể đối mặt với thực tế được rồi. Phiền hai cô quá."
Dù không muốn nhưng Masato đã hồi sinh. Cậu lườm Wise và Medy đang vui vẻ cười nói… rồi thầm cảm ơn trong lòng.
Và rồi…
"Uhm… cho tôi hỏi chút được không ạ?"
Đột nhiên, Moone với vẻ mặt hậm hực bước tới, đứng sừng sững trước mặt Wise và Medy.
"Ờm… gì vậy? Có vẻ giận dữ hả?"
"Tôi không giận đâu, nhưng mà… nói sao nhỉ, không vui cho lắm. Tôi định an ủi Masato-kun thì hai người lại tự ý làm mấy chuyện đó, nên tôi không vui chút nào hết."
"Ý là cô không vui à…"
"Hai người cố tình thể hiện sự thân thiết à, hay là đang kiếm chuyện thế hả?"
"Khoan đã. Chúng tôi không có ý đó đâu. Chẳng qua là chúng tôi tùy tiện hồi sinh Masato thôi mà."
"Đúng vậy. Chỉ là một ý nghĩ thoáng qua, chúng tôi tùy tiện hồi sinh thôi mà."
Cái từ "tùy tiện" đó nghe khó chịu thật. Nhưng mà bỏ qua chuyện đó đi.
Ngay lúc này, cuộc chiến giữa các cô gái thầm thương trộm nhớ Masato sắp bùng nổ…!
"Tôi nói trước nhé, bạn gái của Masato-kun là tôi đó, hai người làm ơn liệu hồn mà đối xử cho phải phép…"
"Mo… Moone?! Cô nói cái gì ngu ngốc vậy hả?! Tỉnh táo lại đi!"
"Cô phải biết trân trọng bản thân mình hơn đi chứ?!"
"Khoan đã tụi bây. Mấy lời đó là sao hả?"
Trận chiến nảy lửa giữa các cô gái đã không diễn ra.
Đúng lúc đó, cốc cốc, tiếng gõ cửa vang lên.
"Ố!? Vẫn còn khách sao!?… Nhưng mà tối rồi, hôm nay coi như đóng cửa đi…"
"Vâng ạ. Mời vào."
"Khoan, mẹ ơi!?"
Mamako đáp lời, rồi khách bước vào.
"Chào buổi tốiiiii~"
"Rika à, phải là 'chào buổi tối' chứ. Đã đến tuổi sắp bước sang ba mươi rồi mà một câu chào hỏi tử tế cũng không biết nói sao?"
"Con vẫn còn ở tuổi hai mươi mà! Tuy hơi cuối hai mươi nhưng vẫn là hai mươi! Vẫn còn trẻ trung lắm đó!"
Một cô gái tự nhận mình còn trẻ và một phụ nữ trung niên. Hai người trông rất giống nhau. Mỗi người đều mang theo dụng cụ vẽ như bút, bảng vẽ điện tử, cọ và màu vẽ. Chắc hẳn cả hai đều là họa sĩ.
Dù sao họ cũng đã đến rồi, không thể nào đuổi đi được. Mamako nhờ các cô gái chuẩn bị trà bánh, rồi dẫn khách vào chỗ ngồi. Masato và Mamako sẽ tiếp đón.
"Chào mừng quý khách. Vậy, phiền muộn của quý khách là gì ạ…?"
"Ma-kun, trước tiên phải chào hỏi đã chứ. …Xin chào. Tôi là…"
"À, không sao đâu ạ. Tôi là nhân viên quản lý, nên tôi biết rõ về Mamako-san và Masato-kun rồi."
"Hả? Chị là người của ban quản lý sao?"
"Tôi là người phụ trách thiết kế nhân vật, không tham gia nhiều vào việc vận hành game. …Tôi là Suzuneya Rika. Đây là mẹ tôi."
"Tôi là Suzuneya Kanako. Rất mong được giúp đỡ."
Mẹ Kanako cúi chào. "Này, Rika!" "Con biết rồi mà!" Rika, con gái bà, cũng bị huých nhẹ vào sườn rồi cúi gập người.
"Cứ coi chúng tôi là người chơi thử nghiệm cũng được. Chúng tôi đến đây với tư cách đó. …Mà này, tôi có chuyện muốn nhờ ngay đây."
"Ồ, chuyện gì vậy nhỉ?"
"Đến Quán Bà Mẹ nghĩa là quý khách có vấn đề về quan hệ gia đình đúng không ạ? Nếu không phải vấn đề liên quan đến việc nuông chiều thì may ra…"
"Giới thiệu Hoàng tử cho tôi đi! Tôi sẽ kết hôn với Hoàng tử!"
Không phải vấn đề nuông chiều. Mà thậm chí, cũng chẳng phải vấn đề gia đình.
"Hoàng tử… đó là niềm ao ước của mọi thiếu nữ. Không chỉ là một chàng trai đẹp mã thông thường, mà là một sự tồn tại tối thượng, hội tụ cả tâm hồn, kỹ năng và thể chất. Phong thái thanh lịch, cử chỉ tao nhã, và giọng nói ngọt ngào khi gọi tên tôi… Ôi, không được rồi… Chỉ nghĩ đến một Hoàng tử tuyệt vời thôi là tôi đã muốn phát điên lên rồi! Aaaaaa!"
Rika, tuy đã cuối tuổi hai mươi nhưng vẫn rất con gái, vừa mới chìm đắm vào giấc mơ của riêng mình thì…
Ngay lập tức mở choàng mắt, dốc hết sức mình để thỉnh cầu.
"Vậy nên giới thiệu đi! Chẳng phải hôm trước Hoàng tử đã đến tiệm này sao?! Hai người quen biết nhau đúng không?!"
"Uhm… tạm thời thì, cô về được không ạ?"
"Không về đâu! Tôi sẽ không bao giờ về cho đến khi được kết hôn với Hoàng tử! Dù Masato-kun không làm được, thì Mamako-san chắc chắn sẽ có cách chứ?! Nào, giới thiệu Hoàng tử đi! Nào! Nào nào nào nào!"
"Tôi thấy hơi khó chịu rồi đó, cô làm ơn về đi. Thôi, về đi!"
"Dạ, xin lỗi! Con bé phiền phức quá, thật sự xin lỗi quý vị! Để tôi giải thích cặn kẽ cho!… Rika! Con làm ơn im lặng một chút đi!"
"Hừm hừm hừm hừm!"
Nắm lấy gáy con gái, Kanako bắt đầu kể lể.
"Con gái tôi, từ nhỏ đã luôn ao ước được gặp Hoàng tử, hễ rảnh là lại vẽ tranh Hoàng tử… Cứ thế mà đam mê lớn dần, nó trở thành họa sĩ minh họa và được giao công việc trong trò chơi này. Thế nên…"
"Chẳng lẽ Rika-san là người thiết kế Hoàng tử của Kassarn sao?"
"Dù không thể nói to, nhưng đúng vậy! Một Hoàng tử chứa đựng mọi lý tưởng của tôi đã ra đời rồi! Tuyệt vời quá đi mất!"
"Thật ra thì chuyện này không thể nói to được đâu. Nghe nói là cô ấy đã đe dọa cấp trên để được vẽ đấy."
"Tôi chỉ nói chuyện về việc kiện cáo quấy rối quyền lực trong một không khí hòa nhã thôi! Hợp pháp! Hợp pháp!"
"Rồi khi Hoàng tử đó được đưa vào thế giới game, nó cứ nằng nặc đòi phải gặp mặt trực tiếp… Lần này nó lại tìm người phụ trách bên đó, ép buộc họ phải duyệt đơn xin phép. Nó còn lấy cớ là quy tắc yêu cầu hai người một cặp mới được tham gia, nên đã kéo tôi đi bằng được…"
"Và thế là hiện tại quý vị đang ở đây… Một ý chí không tầm thường chút nào…"
"Tất cả là vì tình yêu của tôi dành cho Hoàng tử! Vì tình yêu, lạm dụng chức quyền một chút cũng đâu sao!… Với lại, còn có người làm chuyện kinh khủng hơn nhiều mà…"
Rika liếc nhìn Porta đang lén ăn vặt ở phía sau quầy. "…Hở?" Cô bé hình như không hiểu vì sao mình bị nhìn, nhưng cái biểu cảm đó cũng dễ thương lắm.
"Với lại nè! Chúng tôi là một cặp mẹ con đang có vấn đề cần giải quyết! Tình cờ mà lại đang đứng trước nguy cơ gia đình tan vỡ đó! Nên đương nhiên là phải tham gia rồi!"
"Vấn đề đó là gì?"
"Việc kết hôn với Hoàng tử là giấc mơ vô cùng, vô cùng quan trọng mà tôi đã ấp ủ từ khi còn nhỏ… Thế mà mẹ tôi lại nói rằng!"
"'Tỉnh táo lại đi', 'Hãy tìm một người bạn trai bình thường rồi kết hôn đi', tôi không biết đã nói cho nó bao nhiêu lần rồi nữa. Nói mãi mà nó có nghe đâu."
"Thấy chưa! Mẹ tôi nói như vậy đó! Không ủng hộ ước mơ của con cái thì đúng là một người mẹ thất bại rồi! Cứ thế này thì chỉ còn cách cắt đứt quan hệ mẹ con thôi!… Bởi vậy, Masato-kun!"
Rika lấy ra một tờ rơi giả của Quán Bà Mẹ, rồi mỉm cười toe toét.
"Để cứu vãn mối quan hệ mẹ con, và để Mamako-san không phải từ bỏ vai trò làm mẹ nữa… Xin hãy tác thành cho tôi và Hoàng tử nhé!"
"Thành thật mà nói, chủ yếu là vì Rika-san có vẻ phiền phức quá, nên tôi muốn từ chối thì hơn…"
"À, tôi vừa nghĩ ra một ý hay nè. Với quyền hạn của người phụ trách thiết kế nhân vật, tôi sẽ biến toàn bộ trang bị của Masato-kun thành đồ có kèm hình ảnh moe của Mamako-san đó. Tôi sẽ biến cậu thành một Dũng sĩ thật "thảm họa" luôn đó."
"Cô là quỷ sao?! Đã… đã hiểu! Tôi sẽ làm! Tôi sẽ làm cho nên xin cô hãy bỏ qua cái việc thay đổi thiết kế đó đi mà!"
Đành phải khuất phục trước lời đe dọa quá đỗi đáng sợ, Masato không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận yêu cầu.
Ngày hôm sau.
Quán Bà Mẹ được giao lại cho Moone và mẹ con nhà Suzuneya, còn Masato cùng mọi người thì hướng về phía lâu đài.
"Tưởng đâu đây là lần đầu tiên có việc gì đó tử tế ngoài mấy vụ nuông chiều, ai dè lại ra nông nỗi này. Mệt thật chứ."
"Cái kiểu 'Giới thiệu Hoàng tử cho tôi đi!' với cái khí thế đó thật đáng sợ. Có cần phải nghiêm túc đến vậy không chứ?"
"Cô ấy không giống một người phụ nữ đang yêu, mà trông như một con mãnh thú đói mồi vậy."
"Chắc là vì cô ấy yêu thích đến mức phát điên lên như vậy đó! Nhưng mà đối tượng lại là Hoàng tử, nên có vẻ hơi khó khăn rồi đây!"
"Ừm… không biết sẽ thế nào nữa… nhưng mà, trước tiên cứ thử nói chuyện xem sao."
Đoàn người đến cổng thành.
Các binh sĩ canh gác nhìn Masato và mọi người với vẻ mặt nghiêm nghị.
"Đây là cửa ải đầu tiên. Những mạo hiểm giả như chúng ta chắc chắn không dễ dàng được cho qua đâu. …Dù mẹ mình có vẻ nổi tiếng khắp thế giới thật, nhưng chỉ vậy thôi thì…"
"Ồ! Vị đó chẳng phải là Đại Hảo Mamako đại nhân đó sao?!"
"Không sai vào đâu được! Chính là Đại Hảo Mamako đại nhân, Mẹ trong các mẹ, người đã giành được danh hiệu Bá chủ Thiên Hạ Mẫu Đạo Hội! Thật vinh hạnh khi được diện kiến ngài! Xin mời, xin mời ngài cứ tự nhiên đi vào!"
"Ồ, cảm ơn các anh."
"Đi cửa sau luôn sao!"
Giấy phép thông hành được cấp dễ như bỡn. "Nếu có thể, xin hãy ký tên lên áo giáp của tôi!" "Tôi nữa!" "Thế này được chưa?" Dù mất một chút thời gian để đi qua, nhưng Masato và mọi người cũng đã vào được trong lâu đài.
Tường được trang trí bằng các bức điêu khắc và hội họa, sàn nhà sáng bóng. Ngẩng đầu nhìn lên, trần nhà cao vời vợi không thấy điểm cuối. Choáng ngợp trước quang cảnh sảnh chính xa hoa, Masato tự hỏi rồi…
"Thì, thì cũng coi như là đã vào được rồi… nhưng từ giờ mới là vấn đề đây. Đối tượng là Hoàng tử đấy. Không phải người dễ dàng gặp được đâu."
"Có vấn đề gì đâu chứ? Masato chỉ cần nói một câu là được mà."
"Lại cắm cờ rồi."
"Anh Masato, xin anh đó!"
"Không không, làm gì có chuyện đó. Dù có là gì đi nữa… cái kiểu Hoàng tử đột nhiên nhìn thấy mẹ rồi chạy tới, đâu ra chuyện ngon ăn như vậy chứ…"
"Ôi chà, đó chẳng phải là Mamako-san sao! Cả Masato-kun và mọi người nữa! Lâu lắm rồi không gặp!"
"Ôi chà, là Hoàng tử đó."
"Thật sự đến à!?… Cái gì vậy chứ… Chẳng lẽ mình có năng lực đặc biệt như vậy sao!?"
Masato đã thức tỉnh năng lực của Kiến trúc sư cờ hiệu sao!? Thôi bỏ qua chuyện đó đi.
Vừa làm tung bay bộ trang phục cao cấp, Hoàng tử Ouji của Kassarn xuất hiện với dáng chạy tao nhã.
"Chào mừng tất cả quý vị đã đến! Xin hoan nghênh!"
"Vâng, cảm ơn. …Mà này, Hoàng tử. Ngay lập tức thì có hơi đường đột nhưng…"
"Cho tôi hỏi một câu hỏi riêng tư được không ạ?"
"Vâng, không sao ạ. Quý vị muốn hỏi điều gì?"
"Hoàng tử này, ngài đã kết hôn chưa?"
"Dạ chưa, tôi vẫn còn độc thân."
"Vậy thì, ngài đã có người yêu, hay hôn ước gì chưa ạ?"
"Tôi vẫn chưa có ai như vậy."
Dù bị dồn dập hỏi tới tấp, Hoàng tử vẫn trả lời trôi chảy, nhưng…
"Vậy thì, ngài có người trong lòng không ạ?"
"Người trong lòng, ạ?… Chuyện đó… ừm… tôi không có…"
Khoảnh khắc Porta hỏi, ngài phủ nhận bằng giọng nhỏ, rồi ngượng ngùng cúi đầu.
Phản ứng này là sao đây…?
(Chẳng lẽ là, có người đang để ý rồi sao?)
Không biết nữa. Chuyện này không phải sở trường của Masato, nên cũng khó nói.
Nói tóm lại, hôm nay chúng tôi đến đây là để nói chuyện đó. Có một người rất muốn kết hôn với Hoàng tử, nên nếu được, chúng tôi muốn ngài gặp mặt cô ấy một lần.
「À, ra vậy. Tức là người muốn mai mối cho tôi ư... Nhân tiện, không biết vị hôn thê ấy là người thế nào ạ?」
「Người ấy là... nhà thiết kế nhân vật cho tựa game này. Dù có hơi lạ khi phải giải thích điều này với một nhân vật trong game, nhưng nói chung, cô ấy rất muốn gặp Hoàng tử và đã bằng cách nào đó tự mình đến thế giới này đấy.」
「Người thiết kế nhân vật... vậy sao...」
Có vẻ Hoàng tử đang có điều gì băn khoăn về thân thế đối phương. Chàng nhăn mặt, đăm chiêu suy nghĩ.
Thế nên tôi chỉ muốn mọi chuyện diễn ra thật đơn giản. Tôi quyết định giữ kín thông tin rằng người đó chính là nhà thiết kế đã tạo ra Hoàng tử, vì sợ điều này sẽ khiến chàng phải vắt óc suy nghĩ thêm.
「Hay là, chúng ta cứ bắt đầu bằng một buổi xem mắt trước, ngài thấy sao?」
「Vâng... Đây là lời giới thiệu từ những người đã giúp đỡ tôi rất nhiều... hơn nữa nếu đối phương cũng có ý đó, thì cứ xem mắt trước đã... À, không, xin đợi một chút.」
「Có vấn đề gì sao?」
「Tôi không biết Mẫu hậu sẽ nghĩ thế nào. Những việc như thế này cần phải có sự cho phép của Mẫu hậu, người đang là Nữ hoàng. Một mình tôi thì chẳng thể quyết định được điều gì...」
「Vậy thì cứ hỏi Nữ hoàng bệ hạ là được chứ gì. ...Vậy thì, Mahito này!」
「Đến lượt Chuyên gia "cờ hiệu" ra tay rồi!」
「Mahito, nhờ cậu đấy!」
「Hừm. Cứ việc bị sức mạnh của ta mê hoặc đi. ...Khụ khụ... Haizzz, Nữ hoàng bệ hạ mà lại tự mình đến chỗ chúng ta thì làm gì có chuyện đó chứ... Nhưng mà Nữ hoàng bệ hạ lại...!」
...Không đến.
Đợi mãi, cũng chẳng thấy đến.
「Ơ?」
「Vừa rồi Mahito nói năng tệ quá đi.」
「Không phải 'chỗ chúng ta', mà đáng lẽ phải chỉ định là 'chỗ của cô Mamako' mới phải.」
「Không không, làm gì có chuyện đó chứ. Như thế chẳng phải rốt cuộc vẫn là nhờ sức mạnh của mẹ sao. Không đời nào. ...Việc Nữ hoàng bệ hạ bỗng dưng nhìn thấy mẹ rồi tiến đến...!」
「Ôi, Mamako. Cả các con nữa. Chào các vị.」
「Nữ hoàng bệ hạ đến rồi!」
「Ôi chao, đã lâu không gặp. Xin lỗi đã làm phiền.」
Đến thật rồi. Nữ hoàng Joho xứ Kazaan, trong bộ đầm lộng lẫy, từ tốn bước đến chỗ Mamako.
Mahito ngồi thụp xuống đất, khóc nức nở.
Nhờ lần giải quyết vấn đề hôm trước thành công, Mahito và mọi người được đón tiếp như những người bạn thân. Bỏ qua mọi nghi thức cứng nhắc, họ được dẫn thẳng đến khu vườn trong lâu đài thay vì phòng thiết triều trang trọng.
Trong khi nhâm nhi trà và thưởng thức bánh ngọt tinh tế, họ liền bắt đầu câu chuyện.
「...Ồ. Có người muốn gặp Hoàng tử để tính chuyện hôn sự à?」
Nét mặt Nữ hoàng chợt trùng xuống.
「X-xin lỗi. Có lẽ hơi đường đột quá, đúng không ạ?」
「Đúng vậy. Chuyện này quá đột ngột, ta có chút bất ngờ... Vấn đề lớn nhất hiện giờ là... đối phương không thuộc hoàng tộc hay quý tộc, mà lại là một nữ nhân thường dân.」
「Thân phận thấp kém thì không được sao?」
「Với Mamako và các con, có thể điều này hơi khó hiểu... nhưng việc sống theo những quy tắc và thể chế có từ ngàn xưa là định mệnh của hoàng tộc. Dù cho đó có là điều ngớ ngẩn đi chăng nữa, cũng không thể dễ dàng thay đổi được. Thế nên chuyện này...」
「Mẫu hậu. Người cho phép thần chứ?」
Ngắt lời Nữ hoàng khi người định kết thúc câu chuyện sớm, Hoàng tử đứng phắt dậy.
Rồi chàng vòng ra sau Nữ hoàng, ôm lấy người, ôm thật chặt.
「Ôi ôi, Hoàng tử này. Ngay trước mặt mọi người mà vẫn cứ nũng nịu thế chứ.」
「Ưm ừm. Đúng là cặp mẹ con thân thiết thật đấy.」
「Này Mahito! Chúng ta cũng không thể thua kém được đâu!」
「Giờ chính là lúc thể hiện thực lực của cặp mẹ con dũng sĩ rồi!」
「Mahito, xin mời!」
「Được rồi, vậy thì... Khoan đã, tôi sẽ không làm đâu nhé!」
「Ôi tiếc quá. Nhưng không sao. Hôm qua, lúc làm việc ở Tiệm Mẹ, Ma-kun đã nũng nịu thỏa thích rồi. Thế nên năng lượng nuông chiều trong mẹ đã đầy ắp rồi đấy.」
「Thôi thôi im đi! Giờ không phải lúc đùa giỡn đâu!」
Hoàng tử dường như có điều muốn nói. Nhưng Nữ hoàng đã nhanh tay giành quyền chủ động.
「Dù có nũng nịu để lấy lòng ta cũng vô ích thôi. Định mệnh là định mệnh, hãy chấp nhận đi.」
「Ôi chao, thế là thất bại mất rồi sao... Nhưng Mẫu hậu. Xin người hãy suy xét lại. Con nghĩ cũng đã đến lúc con nên ổn định gia thất. Con rất mong được gặp người ấy. Vì vậy, xin người hãy chấp thuận cho con.」
「Việc Hoàng tử tích cực suy nghĩ về hôn nhân thì ta rất vui, nhưng...」
「Nếu vậy thì, xin người...」
Hoàng tử lại càng ôm chặt hơn, nũng nịu tha thiết, nhưng Nữ hoàng vẫn không lay chuyển, kiên quyết nói: 「Dù con có nói gì đi nữa thì...」
Không thể phá vỡ bức tường "phòng ngự" kiên cố ấy, lẽ nào câu chuyện sẽ kết thúc tại đây sao...
Đúng lúc đó.
「Ơ? Này Mahito. Tự nhiên tôi thấy trà có vị ngọt hơn thì phải.」
「Này Wise. Trong tình huống này mà cậu vẫn bình thản uống trà thế à? Cậu bị làm sao vậy? Phải biết nhìn không khí chứ. Chuyện trà tự nhiên ngọt hơn gì đó thì chẳng quan trọng... Khoan đã, thật sự là ngọt hơn rồi này?」
Uống thử thì quả thật ngọt. Rất ngọt. Mới giây trước còn không đường mà.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
「(Thứ không ngọt mà bỗng dưng trở nên ngọt... Hả, lẽ nào!?)」
Khi những "tinh chất nũng nịu" từ con cái tích tụ và đạt đến điểm giới hạn, một kỹ năng kinh ngạc sẽ được kích hoạt mà không hề có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào. Đó chính là Kỹ năng đặc biệt của mẹ: 【Mẹ Ngọt Ngào】.
Hiệu quả của kỹ năng này thật kinh ngạc, nó có thể biến mọi thứ, từ cài đặt của trò may rủi đến độ khó của hầm ngục, đều trở nên "ngọt ngào" một cách vô điều kiện.
Mamako đã nói rằng năng lượng nũng nịu đã đầy ắp rồi. Vậy thì...
「Có đáng để thử không nhỉ... À, mẹ ơi. Lần này, mẹ cũng thử lên tiếng nhờ vả xem sao.」
「Đúng vậy. ...Nữ hoàng bệ hạ. Người có thể giúp chúng thần không ạ?」
「Nếu là lời thỉnh cầu từ Mamako thì ta không thể từ chối được. Ta hiểu rồi.」
「Dễ thế sao!?」
Phòng ngự của Nữ hoàng lập tức "mềm nhũn" đi, khiến mọi chuyện được thông qua nhanh gọn. 「Kỹ năng này đúng là quá bá đạo!」
「Ơ? Có cái gì bị hỏng sao?」 Có một người mẹ ruột vô thức sở hữu khả năng thay đổi mọi sự kiện ở đẳng cấp mạnh nhất thì đúng là rất đáng tin cậy, nhưng với một đứa con trai như cậu ấy, cảm giác lại vô cùng phức tạp.
Dù sao thì Nữ hoàng cũng đã chấp thuận. Người gật đầu thật sâu và một lần nữa lên tiếng.
「Vậy thì, chúng ta sẽ làm thế này. ...Ngày mai, cả quốc gia sẽ đứng ra tổ chức một buổi tiệc xem mắt long trọng và hoành tráng.」
「Tiệc xem mắt sao...?」
「Đó là một buổi xem mắt mà bất kỳ ai cũng có thể tham gia, không phân biệt thân phận. Tại buổi tiệc, cả Hoàng tử và người mà Mamako giới thiệu đều sẽ có mặt.」
「Nếu tại buổi tiệc đó duyên phận được se kết, người sẽ cho phép họ thành đôi ư? Dù đối phương có thân phận như thế nào đi nữa?」
「Về phía ta, ta vẫn mong Hoàng tử sẽ để mắt đến một tiểu thư quý tộc, nhưng nếu không phải vậy, ta hứa sẽ tạm thời chấp nhận. ...Đây là sự nhượng bộ lớn nhất mà ta có thể làm. Mamako có chấp nhận được không?」
「Vâng. Con nghĩ đó là một ý kiến tuyệt vời. Xin hãy cứ làm như vậy.」
「Vậy thì quyết định vậy nhé. Sẽ là một buổi tiệc xem mắt.」
Tạm thời chấp nhận. Câu nói đó khiến Mahito có chút băn khoăn.
Để giải quyết vấn đề, hay đúng hơn là yêu cầu có phần cưỡng ép, được mang đến Tiệm Mẹ, đây quả là một bước tiến đáng kể.
Chỉ với một lời của Nữ hoàng, các vị đại thần phụ trách quốc sự đã được triệu tập, và một cuộc họp bàn về việc tổ chức tiệc xem mắt lập tức được bắt đầu. Không có chỗ để chen lời, Mahito và những người khác chỉ còn cách tập trung vào việc chén sạch đống bánh kẹo cao cấp dành riêng cho hoàng gia.
Có kẻ đang theo dõi cảnh tượng đó. Đó là Amante và Solera, đang ẩn mình trong khu vườn ở sân trong.
「...Chậc. Mọi chuyện đã xong xuôi rồi. Không kịp ra tay gì cả.」
「Giá mà Nữ hoàng từ chối thì tốt rồi~. ...Giờ làm sao đây~?」
「Trong tình cảnh này, có lẽ phải đột kích bữa tiệc và phá hỏng nó... Không, như thế không được. Để Đại Hảo Mamako thực sự thất bại, thì bữa tiệc xem mắt vẫn phải được tổ chức, nhưng công việc lại phải kết thúc trong sự thất bại.」
「Vậy thì~, chiến đấu tại bữa tiệc thôi~. Đi thôi~」
Trao đổi nụ cười hiểm ác, hai kẻ xấu đã âm thầm bắt đầu hành động.
Khi về lại tiệm và báo cáo tình hình cho Rika, cô ấy nói:
「Đúng là nhờ các cậu là đúng đắn mà! Cảm ơn! Chị vui lắm luôn!」
「Vậy thì, sau này Rika sẽ tự mình cố gắng...」
「Ơ, cậu đang nói gì thế? Mahito và mọi người cũng phải tham gia chứ. ...Bởi vì...」
Cô ấy nói.
「Cô gái thường dân khao khát gặp gỡ Hoàng tử... nàng trang điểm lộng lẫy, lòng rộn ràng, tiến đến buổi tiệc... Thế nhưng, tại đó, những tiểu thư ác ý đã chờ sẵn! Bị cản đường, bị quấy rối, nàng chẳng thể đến gần Hoàng tử! Ôi, lẽ nào một tình yêu giản dị như đóa hoa sẽ tan biến ngay tại đây ư!?」
Cô ấy trình bày với giọng điệu và cử chỉ kịch tính.
Rika vỗ nhẹ vào vai Mahito.
「Đó chính là 'đường đi nước bước' kinh điển trong các tựa game Otome theo 'tuyến Hoàng tử'. Thế nên, nhờ các cậu hỗ trợ tại chỗ nhé.」
「Hả? Hỗ trợ tại chỗ á? Không, mà đúng hơn, tự mình vượt qua những khó khăn đó mới là...」
「Trong những tình huống như vậy, phải tìm kiếm sự giúp đỡ từ người khác. Đó chính là quy tắc bất di bất dịch để 'công lược' game. Nhờ các cậu nhé.」
「Dù cậu có nói chuyện game thì...」
「Nhưng đây là thế giới game mà.」
「À, đúng rồi.」
「Vậy thì, nhờ cậu nhé.」
「À, vâng...」
Thế là.
Sau khi Tiệm Mẹ đóng cửa, Mahito và mọi người đổ ra phố đêm.
Họ hướng đến một cửa hàng thời trang chuyên bán váy dạ hội.
「Đằng kia kìa! Chiếc váy để 'hạ gục' Hoàng tử là của tôi đóooooo!」 Rầm rầm rầm!
「Khoan đã Rika!... Ôi thôi, xin lỗi! Tôi đi đây một chút!」
Rika, trong chế độ "nghiêm túc", lao thẳng vào cửa hàng, còn Kanako thì vội vã chạy theo sau.
Thật là... bá đạo.
「...Này. Tôi nghĩ là...」
「Không sao đâu. Có khí thế là tốt mà. Ưm ừm.」
「Và trước mặt Hoàng tử, thì phải ngoan ngoãn, dịu dàng như mèo con vậy nhé.」
「Ôi thôi, tệ quá. Đen tối thật đấy. Hệt như Medhi vậy.」
「Fufufu. Wise. Hay là chúng ta ra chỗ tối kia nói chuyện một chút nhỉ?」 ...Gô gô gô gô gô...
「Ối ối, Medhi! Năng lượng hắc ám bùng phát rồi kìa! Không được phóng ra đâu!」
Trong khi họ vẫn đang ồn ào như thường lệ thì.
「Này Mahito! Chúng ta cũng đi thôi!」
「Ối!?」
Mone bám chặt lấy cánh tay Mahito rồi dụi má vào đó. 「Dừng lại đi mà!」 「Có sao đâu chứ~」 Cảm giác vừa mềm mại, vừa nhột nhạt khiến các dây thần kinh trên tay Mahito bận rộn cả lên.
「Đi chọn váy thôi, tiến lên!」
「Không không, đâu cần váy vóc gì chứ. Chúng ta chỉ là người hỗ trợ thôi mà.」
「Để hỗ trợ thì phải vào buổi tiệc chứ? Vậy thì phải ăn diện cho đẹp chứ. Nếu mặc đồ thường ngày đến đó, có khi lại bị đuổi về đấy?」
「Thật sự... sẽ thành ra thế sao?」
「Sẽ thành ra thế đấy! Thế nên là váy! Tôi sẽ chọn một chiếc váy thật đáng yêu, khiến Mahito phải "rung động" luôn! Đến nỗi những bộ đồ đỏ và trắng kia sẽ chẳng thể lọt vào mắt Mahito nữa, để cậu ấy chỉ mê mẩn mình tôi thôi!」
Mone khiêu khích nói lớn.
Hai người bị gọi tên qua màu trang phục, Wise và Medhi, lập tức giật mình phản ứng.
「Khiến Mahito 'rung động' ư?」
「Khiến chúng tôi không lọt vào mắt, để cậu ấy chỉ mê mẩn, ư?」
「Hmm? Ố ồ? Lẽ nào cả hai người đều đang nảy sinh ý chí cạnh tranh hừng hực rồi...」
「Mone! Cậu nên tỉnh táo lại đi!」
「Đối tượng là Mahito đấy!? Hãy quý trọng bản thân hơn đi chứ! Nào!」
Wise và Medhi mặt mày tái mét, ra sức lo lắng cho Mone. 「Hai đứa, có nên cho nó một trận không nhỉ?」 Đúng là những người bạn thiếu tế nhị một cách không thương tiếc.
Thế nhưng, chỉ một chút thôi. Chỉ một thoáng thôi.
Wise và Medhi liếc mắt sang nhìn Mahito.
Chỉ là, nhìn mà thôi.
「...Haizz. Hết cách rồi. Thẳng thắn mà nói thì tôi chẳng có hứng thú gì đâu, nhưng có vẻ đành phải chấp nhận lời thách đấu của Mone thôi.」
「Vì đây là một buổi tiệc chính thức do quốc gia tổ chức, nên chúng ta nên ăn mặc chỉnh tề. Tôi không muốn bị coi là người không biết lễ nghi, và bị đánh giá là kém 'nữ tính' cũng thật khó chịu.」
「Đúng rồi. Là vậy đấy. Thế thì, chúng ta cũng chọn váy đi. Cả Porta nữa nhé.」
「Vâng! Con cũng muốn mặc một chiếc váy đáng yêu ạ!」
「Vậy thì quyết định rồi! Đây là cuộc chiến của các thiếu nữ!」
Mone, Wise, Medhi, Porta. Các cô gái đều mang vẻ mặt nghiêm túc.
Người đầu tiên bước chân đi là.
「Ai sẽ là người khiến Ma-kun 'rung động' đây, chúng ta hãy đấu với nhau qua việc chọn váy!」
「「「「Ô!」」(tiếng reo hò đồng thanh)」
「Này đợi đã! Tại sao mẹ lại là người hăng hái nhất thế!?」
Mamako dẫn đầu, xông thẳng vào cửa hàng thời trang.
Nhìn quanh đâu cũng thấy toàn đồ nữ, đồ nữ, đồ nữ. Đầy rẫy những bộ vest và đầm dạ hội trang trọng, giá cả cũng không hề rẻ. Vì đây là cửa hàng chuyên bán lễ phục cho nữ giới, nên cũng chẳng có gì lạ.
Và khách khứa thì toàn là phái nữ. Buổi tiệc xem mắt này vốn đã được thông báo rộng rãi khắp cả nước. Từ những cô gái trẻ cho đến quý bà trưởng thành, từ những nhóm bạn thân thiết cho đến tiểu thư có người hầu kẻ hạ, tất cả đều tề tựu đông đúc, náo nhiệt cả một góc.
Giữa khung cảnh ấy, chỉ có duy nhất một bóng nam nhi... đó chính là Manato.
"Thì phải rồi... Đã là đi chọn đồ cho buổi xem mắt, thì ai mà lại dắt đàn ông đi cùng cơ chứ..." Mọi ánh mắt xung quanh như kim châm. Cứ bị nhìn bằng cái ánh mắt kiểu "Ủa, sao anh ta lại ở đây?" như thế này, thiệt tình là khó chịu không thở nổi.
Còn Mamako cùng đám con gái thì mỗi người một ngả, cứ thế mà tùy ý chọn váy vóc theo ý mình. "Ma-kun ơi! Mẹ ở đây nè con!", một giọng nói oang oang vang lên, vẫy tay gọi thằng bé ầm ĩ, nhưng có cho tiền Manato cũng chẳng dám bén mảng đến gần chỗ đó.
Manato đành ra ngồi ở chiếc ghế dài kê sát tường, ngoan ngoãn chờ đợi.
"Haizz... Muốn về nhà quá. Cho con về nhà đi."
"Lời cậu nói nghe thật thảm hại. Đàn ông ra dáng thì phải biết kiên nhẫn chờ phụ nữ mua sắm chứ."
"Dù có nói thế nào thì chuyện không làm được vẫn là không làm được... khoan đã... gì cơ?"
Bị ai đó bất chợt gọi, Manato quay sang bên cạnh thì... Shirase trong trang phục nữ tu sĩ đang bình thản đứng đó tự lúc nào.
"Ui cha! Cô từ đâu chui ra thế?!"
"Đừng có nói tôi như thể côn trùng vậy chứ. Tôi đã ở đây trước cả khi Manato-kun đến mà."
"Thì, thì ra là thế. Cô chui ra trước à."
"Xem ra cậu cứ muốn đối xử với tôi như một con côn trùng nhỉ. Được thôi. Vậy thì, tôi sẽ là một con côn trùng..."
Shirase vươn tay, đặt ngón trỏ lên đùi Manato rồi di chuyển thoăn thoắt. "Ơ kìa?!" Cả người Manato cứ rờn rợn. Tuy chẳng cần dán nhãn R, nhưng cái cảm giác khó chịu này cứ như đang xâm chiếm hết thần kinh cậu vậy!
"Khà khà khà. Bị con 'mẹ-côn-trùng' của người quen trêu chọc thì cảm giác thế nào hả?"
"Tôi xin lỗi! Tôi lỡ lời, thật sự xin lỗi! Xin cô tha lỗi cho!"
"Được thôi, tôi sẽ tha. Vậy thì... nhân tiện đây, tôi sẽ báo cáo một số chuyện cho cậu nhé. Trước hết là về vụ việc này."
Shirase lấy ra một tờ rơi giả mạo của tiệm 'Mẹ ơi'.
"À, cái này. Là do Amante và Solera làm đúng không?"
"Theo điều tra của tôi, từ khâu soạn thảo, in ấn cho đến phân phát, tất cả đều do bọn họ tự mình thực hiện."
"Đúng là có thừa công nghệ và đam mê một cách vô ích."
"Hiện tại, bọn họ có lẽ vẫn đang ẩn mình ở vương đô Kasaan này... nhưng có một chút vướng mắc, nên việc tìm kiếm của bên vận hành đã tạm thời bị đình chỉ."
"Vướng mắc gì cơ?"
"Bên kia."
Theo hướng ánh mắt đó, có một người phụ nữ đang hăng say chọn váy. Người ấy, trong chiếc váy liền màu đen, với dáng lưng giống hệt Mamako...
"Kia là... chẳng lẽ là cô HAHAKO!?"
"Vâng. Chính là cô HAHAKO. Vì cô ấy đột nhiên xuất hiện ở vương đô Kasaan, nên bên tôi phải tăng cường hệ thống giám sát."
"Sao cô ấy lại đến đây? Có mục đích gì sao?"
"Về chuyện đó thì... nếu cậu lắng tai nghe..."
Tiếng HAHAKO lẩm bẩm vọng đến.
"Mình phải chọn một bộ đồ thật tươm tất, để người đối diện trong buổi xem mắt sẽ phải thốt lên rằng 'Hãy biến tôi thành con của cô đi!'. Bộ nào thì hợp đây nhỉ..." Nghe cô ấy nói vậy đó.
"...Buổi xem mắt đúng là nơi để gặp gỡ, nhưng cô ấy lại hiểu sai trầm trọng rồi."
"Thế nhưng, có vẻ như cô ấy đã chắc chắn hiểu ra rằng con cái không phải là thứ có thể cưỡng đoạt mà có được. Xem ra vụ 'Đại hội Thiên hạ Mẫu Đạo' đã mang lại ảnh hưởng tốt cho cô ấy."
"Vậy lần này cũng là để cô ấy trưởng thành thông qua thất bại sao?"
"Đúng là như vậy. ...Chỉ là, nếu bỏ mặc hoàn toàn thì quả thực tôi cũng lo lắng..."
"Cô Shirase phụ trách cô HAHAKO. Vậy thì, hai người bọn tôi chính là Tứ Đại Thiên Vương à?"
"Cậu hiểu nhanh thật, đỡ mất công tôi giải thích. ...Mà này, đúng là 'nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến', đằng kia chẳng phải là..."
"Không thể nào!?"
Manato vội vàng nhìn quanh cửa tiệm một cách kịch liệt, nhưng...
"...Làm gì có ai ở đó đâu. Chẳng có ai cả."
"À, đúng vậy nhỉ. Nếu họ còn nhởn nhơ chọn váy thì đúng là đồ ngốc rồi."
"Phải rồi. Đúng là ngốc thật đấy. Nhưng mà không đến mức ngốc thế đâu nhỉ. Hahaha."
Và rồi.
"Manato-kun ơi! Lại đây chút đi! Cho tớ xin ý kiến nào!", Moone gọi Manato. Giọng rõ to, chẳng hề nể nang gì. Bị ánh mắt của mấy vị khách khác đâm chọt, Manato vội vàng đứng bật dậy.
"Này! Người ta chú ý hết rồi kia kìa! Con nhỏ đó...! ...Xin lỗi cô Shirase! Tôi đi một lát!"
"Đây là lúc giá trị thực sự của một người đàn ông được thử thách rồi. Tôi mong chờ một trận chiến tốt đẹp từ cậu."
"Còn tôi thì, tôi chỉ muốn có một trận chiến bình thường hơn thôi! Vậy nha!"
Giọng nói phát ra từ cuối cửa hàng, khu vực dãy phòng thử đồ. Manato vội vàng chạy đến.
"A, đến rồi! Trùi ui, đi đâu mãi thế! Nhanh lên nhanh lên!"
"Được lắm! Cuộc quyết chiến cuối cùng đã đến rồi!"
"Ai sẽ là người khiến Manato-kun tim đập nhanh nhất đây?"
"Đấu thôi! Mình cũng sẽ cố gắng hết sức!"
Từ những căn phòng nhỏ xếp thành hàng dài, bốn cô gái Moone, Wise, Medhi, Porta chỉ thò mỗi mặt ra ngoài, chờ sẵn.
"Gì vậy? Tưởng không có hứng thú gì chứ, sao giờ Wise với Medhi cũng hăng máu thế?"
"Thì đúng là vậy đó... nhưng mà, thử đồ xong tự nhiên lại thấy phấn khích lên ấy mà."
"Cơ bản là, bọn tôi không ghét thời trang đâu. Làm ơn hãy hiểu cho tâm lý phụ nữ một chút đi chứ."
"Vậy thì, ai sẽ ra mắt trước đây!"
"Em, em ạ! Người đầu tiên chính là em đây! ...Vụt!"
Màn kéo ra, Moone nhảy phóc ra ngoài trong bộ trang phục... đó là một chiếc váy dễ thương, mềm mại và đáng yêu, cứ như muốn nhảy thẳng vào vòng tay ấm áp của người mình yêu vậy. Đảm bảo bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cũng sẽ đón lấy, ôm chặt và cưng chiều hết mực cho xem!
"Nào Manato-kun! Cảm nhận của cậu đi!"
"À... cũng bình thường thôi, chắc là hợp đó?"
"Không được nói 'chắc là' như thế! Lời bình luận của cậu hời hợt quá!"
"Moone không thể khiến Manato tim đập nhanh thì coi như thua rồi nhé. ...Tiếp theo, đến lượt tôi!"
Tiếp theo là Wise. Bộ trang phục của cô nàng hiền triết cấp ba tự tin bước ra... đó là một chiếc váy đỏ rực rỡ, mang vẻ trưởng thành pha chút táo bạo, đầy quyến rũ và nồng nhiệt. Hễ mà bị cô ấy áp sát, đảm bảo đàn ông sẽ không thể chống cự nổi, một tiểu ác ma chuyên hạ gục phái mạnh đã xuất hiện!
"Nào Manato! Nói gì đi chứ! Nào nào nào nào!"
"Hừm... màu đỏ."
"Cái gì, màu á?! Chỉ nói được mỗi màu thôi hả?!"
"Xem ra Wise cũng đã bị loại rồi. ...Vậy thì, người chủ chốt ra mắt đây."
Medhi xuất hiện với nụ cười tự tin. Đây quả đúng là trang phục của một quý cô: một chiếc váy trắng tinh khôi với thiết kế đơn giản nhưng tinh tế. Tựa như một đóa hoa vô ngần tinh khiết đang nở rộ giữa chốn xã giao, ngay tại đây!
"Vậy thì Manato-kun. Xin mời cậu ban lời khen ngợi cao quý nhất."
"...Bánh Daifuku."
"Hả?! B-bánh Daifuku là sao ạ?!"
"Nghĩ đến cái vỏ trắng bên ngoài và cái bụng đen bên trong, tự nhiên tôi lại nghĩ đến bánh Daifuku."
"Dù có nghĩ đến thì cũng không được nói thẳng ra như thế chứ?! Cậu có ý thức được mình đang bình luận về trang phục của một cô gái không đấy!?"
"Ơ... đến lượt mình ra được chưa ạ!" Trong lúc Medhi vẫn còn đang trợn mắt há mồm, Porta đã xuất hiện. Bộ trang phục của cô bé... là một chiếc váy công chúa nhỏ nhắn, đầy những diềm xếp nếp đáng yêu, thậm chí còn có cả chiếc túi đeo vai xinh xắn. Chắc chắn ai nấy cũng sẽ đồng thanh mà nói rằng: 'Con bé này ta sẽ bảo vệ!'
"Ôi chao! Tốt lắm Porta! Đáng yêu quá trời luôn! Đúng là một nàng công chúa bé nhỏ mà!"
"D-dạ, con... con ngại quá!"
Manato bất giác ôm Porta lên, vừa tung cao vừa xoay tròn. "Công chúa của ba, đáng yêu quá đi mất!" "Kyaaa!" Đúng là hình ảnh một người cha cưng chiều con cái và cô con gái bé bỏng đáng yêu của mình.
Còn đây là những kẻ bại trận.
"Khừ! Phản ứng tốt quá trời luôn đó chứ!"
"Thế nhưng, xem ra cậu ta không hề tim đập nhanh. Cậu ấy chỉ đơn thuần là đang cưng chiều con bé thôi."
"V-vậy thì! Ván này coi như hòa đi! Đồng ý nha!"
"Phải, phải rồi. Như thế là tốt nhất đó."
"Đúng vậy. Ván đấu coi như không có gì..."
Ngay khi các cô gái đang cố gắng kết thúc cuộc nói chuyện thì...
"Này Ma-kun. Con ở đó đúng không? Lại đây mẹ bảo chút được không?", giọng Mamako từ phòng thử đồ gần đó vọng ra.
Lập tức, Wise, Medhi và Moone, cả ba người đồng loạt nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Manato.
"...Này Manato."
"Tôi không nghĩ có chuyện đó đâu, nhưng..."
"Không lẽ nào cậu lại tim đập nhanh nhất vì mẹ mình, đúng không?"
"Nói vớ vẩn gì thế! Làm gì có chuyện đó! ...Cứ nhìn đi!"
Manato đặt Porta xuống, đứng trước cửa phòng thử đồ nơi phát ra giọng nói. Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh tột độ.
"Mẹ ơi. Con đây. Có chuyện gì không ạ?"
"À Ma-kun. Con đến rồi à. Mẹ muốn con xem một chút."
Màn kéo ra, Mamako xuất hiện. Đó là một chiếc đầm dạ hội quyến rũ, ôm trọn lấy vóc dáng tuyệt mỹ của cô ấy một cách lộng lẫy và sang trọng. Đến cả nữ thần sắc đẹp cũng phải chạy trối chết bằng chân trần, vẻ đẹp hoàn mỹ đang hiện diện ngay tại đây!
Thế nhưng, đối với Manato, đó vẫn chỉ là mẹ của cậu ấy mà thôi. Hoàn toàn không hề tim đập nhanh chút nào...
"À... với tư cách một người con trai, thì con mong mẹ bớt khoe da thịt đi một chút... thôi được rồi. Chắc cũng không kỳ cục đâu."
"Thật sao? Vậy mẹ chọn cái này nhé... Nhưng mà hơi khó mặc một chút... Phần lưng không cài được... Ơ?" Ngay khoảnh khắc Mamako vặn mình, phần ngực bỗng 'Phập!' Định ló ra ngoài thì Manato nhanh tay giữ chặt chiếc váy lại. An toàn!
"Á, nguy hiểm quá! Con cứ tưởng tim mình muốn nhảy ra khỏi lồng ngực luôn chứ...!"
"À, quả nhiên rồi" (ba cô gái đồng thanh).
"Không phảiiiiii! Không phải như thếhhhh! ...Thôi mẹ ơi! Thế đủ rồi! Mặc đồ khác thôi nào!"
Đẩy người mẹ lúc nào cũng khiến mình đứng tim vào phòng thử đồ, cuối cùng Manato cũng thở phào nhẹ nhõm.
Xong chuyện, Porta ngoan ngoãn theo Mamako quay lại phòng thử đồ thì không nói. Còn về ba cô gái kia, đang nhìn chằm chằm Manato bằng ánh mắt có vẻ hơi vô lễ. Tuy là không cần nói cũng được, nhưng Manato vẫn lên tiếng.
"À... Moone này."
"Hửm? Gì thế?"
"Cái váy bồng bềnh đó, thật sự rất hợp với Moone đấy. Tôi cũng không biết phải khen thế nào trong những trường hợp như thế này, nên chỉ có thể nói được vậy thôi."
"À... ư, ừm, cảm ơn nhé..."
"Ngoài ra, váy của Wise cũng không tệ đâu. Wise thì phải là màu đỏ. Hợp với hình ảnh của cậu lắm. Với cả cái kiểu làm ra vẻ người lớn một chút đó, đúng là phong cách của cậu."
"Ơ?... À, ừm, cảm ơn..."
"Medhi thì, cử chỉ hằng ngày của cậu rất thanh lịch, nên tôi nghĩ mặc đồ đơn giản như thế này sẽ tốt hơn là mấy bộ rườm rà một cách kỳ cục. Kiểu như là, làm nổi bật được những điểm tốt của Medhi ấy."
"Đ-được nói như thế... Cảm ơn cậu rất nhiều ạ."
Tuy nghĩ là không cần nói cũng được, nhưng một khi đã nói ra thì... Moone, Wise và Medhi đều há hốc mồm, ngây ngốc nhìn lại Manato.
"Này. Cái phản ứng đó là sao vậy?"
"Ơ, ừm..."
"Không, nói thế nào nhỉ... Nó cứ như một đòn đánh bất ngờ, khiến đầu óc tôi ngưng trệ vậy..."
"Chúng tôi, chúng tôi phải làm gì từ đây đây...?"
"Này này, tỉnh táo lại đi chứ. Chọn váy xong rồi thì thay lại đồ cũ rồi mua về nhà thôi. Nào hành động! Sẵn sàng, chạy!"
Manato vừa ra hiệu, ba cô gái vẫn còn đang ngơ ngác liền đi vào phòng thử đồ. "Hừ, đúng là mấy đứa quái gở." Lúc thì nói mấy chuyện vô lý, lúc thì trêu chọc người ta, rồi lại ngớ ra. Đúng là mấy cô gái phiền phức mà.
"Thôi kệ đi. Dù sao thì cũng mua sắm xong rồi. ...Cô Shirase tuy có nhờ mình về chuyện Tứ Đại Thiên Vương, nhưng làm gì có chuyện họ lại ở một nơi như thế này chứ... Vậy là có thể yên tâm về nhà rồi."
Manato vươn vai thật dài, tận hưởng cảm giác tự do. Bỗng nhiên, cậu bắt gặp một ánh mắt.
"Hả?"
Từ một căn phòng nhỏ khác với căn phòng mà mấy người bạn cậu vừa vào, có một người đang thò mỗi mặt ra ngoài, nhìn chằm chằm Manato. Đó là cô gái tóc đuôi ngựa với vẻ mặt hung dữ và người phụ nữ có ánh mắt mê hoặc đến mức đáng sợ.
"...Hửm?"
Hai người đó cứ nhìn chằm chằm Manato, rồi lại liếc nhìn xung quanh, sau đó lại tiếp tục nhìn chằm chằm Manato.
"Cái gì!? Amante!? Solera!? Bọn mày...!?"
Trong khoảnh khắc đó, Amante lao ra với tốc độ thần sầu, "Ưm!" Manato bị túm chặt cổ áo, rồi bị kéo thẳng vào phòng thử đồ.
Trong căn phòng nhỏ hẹp. Ngay trước mặt Manato là hai thành viên của Tứ Đại Thiên Vương, đang ở rất gần... Amante và Solera trong trang phục nội y. Theo nhiều nghĩa khác nhau, tim Manato cứ đập loạn xạ không ngừng. Đây đúng là khoảnh khắc tim đập mạnh nhất trong ngày!
"Khoan đã!? Tôi, tôi có rất nhiều điều muốn nói, nhưng trước hết...!"
"Tuy chúng tôi đang mặc nội y, nhưng cậu không cần bận tâm đâu. Chẳng phải lúc ở Bang Hội Người Mẹ, cậu đã thấy tôi trong bộ dạng quấn khăn tắm rồi sao? Sau vụ đó, tôi đã hoàn toàn rũ bỏ được gánh nặng rồi."
"Tớ thì đằng nào cũng chẳng bận tâm đâu mà~. Vả lại đối phương là Masato-kun mà~. Thế nên… không sao cả đâu~."
"Đừng có dễ dàng chấp nhận thế chứ...! Làm ơn hãy coi tôi là một người đàn ông đi chứ...! N-nếu không thì, chí ít cũng là kẻ thù đi!"
"Nếu cậu chịu nghe lời bọn tớ thì sẽ không tấn công đâu. Trừ Oosuki Mamako, Hiền Giả Wise và Dược Sư Medi ra... bọn tớ không coi cậu là kẻ thù đến thế đâu."
"Masato-kun~, đằng nào cũng không phải là mối đe dọa gì đâu mà~. Nên cứ yên tâm đi nha~. Bọn tớ~, chỉ muốn hỏi chút chuyện thôi~."
"...hức hức." Giọt nước mắt trong suốt lăn dài trên gương mặt người anh hùng, người chẳng được coi là đàn ông, cũng chẳng phải kẻ thù. Thôi thì dù sao đi nữa. Chỉ cần nghe theo lời bọn họ, mạng sống cũng sẽ không bị nguy hiểm.
Nếu anh mà lỡ kêu lên tiếng nào... Mamako và mọi người sẽ chạy ùa đến, thấy cảnh anh đang dính chặt lấy hai cô gái chỉ trong đồ lót, rồi cuối cùng lại được giải cứu, thì đúng là chẳng còn mặt mũi nào nữa. Đó sẽ là tình huống tồi tệ nhất.
Tốt nhất là cứ làm theo thì sẽ an toàn hơn. Masato gật đầu đồng ý, và Amante liền buông tay.
"...Các cô muốn hỏi gì vậy?"
"Phư phư. Chuyện đó thì còn phải hỏi sao?"
"Thật ra thì~, là cái này đây~..."
Amante và Sorera nở nụ cười đầy ẩn ý, rồi mỗi người cầm lên một chiếc đầm, một cái họa tiết da hổ, một cái họa tiết xương khô.
"Thế nào? Cái này có hợp với tớ không?"
"Cho bọn tớ xin ý kiến thẳng thắn từ một người con trai nha~?"
"Biết chết liền! Tùy các cô muốn làm gì thì làm! …Ôi, chết tiệt!" Masato buột miệng gắt lên. "Cái đồ ngốc này!" "Há há~!?" Lập tức, Amante ôm lấy Sorera và đống quần áo rồi phóng đi nhanh đến mức chớp mắt cũng không kịp nhìn.
Cứ tưởng Masato đã thoát khỏi nguy hiểm… ai dè.
"Maa-kun, sao thế con? Tự dưng lại hét toáng lên." Mamako đến xem xét tình hình. Đằng sau cô, các cô gái khác cũng đã có mặt đầy đủ.
Masato, đang đứng trong phòng thử đồ của một tiệm thời trang nữ, tay cầm mấy chiếc đầm do Amante và Sorera ép anh mặc, hoàn toàn không biết phải nói gì, hay giải thích thế nào cho phải…!
"Có, có hợp không?" Anh tạm thời ướm thử chiếc đầm lên người rồi hỏi.
"À, tớ nghĩ là hợp đấy. Tớ cũng chẳng biết phải khen một thằng con trai mặc đầm thế nào cả, nên chỉ có thể nói thế thôi."
"Quả nhiên là Masato cứ phải là họa tiết da hổ với xương khô mới hợp chứ. Hoàn toàn đúng hình tượng luôn."
"Em thấy những điểm tốt của Masato-kun được tôn lên rất nhiều đấy ạ."
Những lời bình luận của Moone, Wise và Medhi đều đều, lạnh nhạt.
"Ơ, ừm, ừm… E-em thấy là được đấy ạ!" Porta đang cố gắng hết sức.
"Ừm, nhưng mà kích cỡ không hợp lắm. Để mẹ đi tìm cái nào vừa với chiều cao của Maa-kun nha, con chờ một chút."
"Không phải đâu mẹ ơi, con đùa đấy mà! Không cần phải đi tìm đâu! Mẹ đừng có nghiêm túc thế chứ!"
Một người mẹ sẵn sàng chấp nhận tất cả về đứa con trai yêu quý của mình, lại hóa ra phiền phức vô cùng.
Ngày hôm sau. Ngày diễn ra buổi tiệc xem mắt. Giữa một rừng các cô gái ăn diện lộng lẫy, Masato vẫn giữ nguyên bộ dạng thường ngày của mình.
"Ối ối~? Sao Masato-kun lại không mặc đầm thế kia~? Khúc khích."
"Tôi nói rồi mà! Chuyện hôm qua chỉ là đùa thôi! Tự dưng hai cô Tứ Thiên Vương xông vào...!"
"Này Masato. Trông con thật khó coi. Lý do này là thế nào vậy?"
"Chẳng có gì để nói, lại còn đổ lỗi cho kẻ thù... Với tư cách một anh hùng, như thế có được không hả?"
"Không, tôi nói thật mà! Mấy người tin tôi đi chứ!"
"Mẹ có thể tin con, nhưng đổi lại, con phải chiều mẹ thật nhiều nha!"
"Thôi thôi đừng có được đằng chân lân đằng đầu! Chiều chuộng thôi cũng vừa phải thôi! Mắt người xung quanh tôi đau lắm rồi!"
Vừa bị chọc ghẹo, vừa bị bám víu tay chân, Masato và mọi người bận rộn bước qua cổng thành.
Địa điểm tổ chức buổi tiệc là lâu đài. Nhờ sự chu đáo của nữ hoàng, tất cả các tầng đều được mở cửa cho công chúng, để mọi người có thể tận hưởng khoảng thời gian tuyệt vời trong một không gian trang nhã và tìm thấy những mối duyên tốt đẹp.
Bên trong lâu đài, rất đông người tham gia, bất kể nam nữ, đã tề tựu đông đủ, đang trò chuyện vui vẻ ở những nơi họ thích. Có vẻ như ai cũng đang nỗ lực hết mình để tìm được một đối tượng ưng ý.
Rika, nhân vật chính của ngày hôm nay, cũng khoác lên mình chiếc đầm dạ hội táo bạo với phần lưng hở sâu, tràn đầy khí thế. Được Kanako, người mặc bộ vest nữ trang trọng, tháp tùng, cô nàng tự tin xuất trận.
"Sắp bắt đầu rồi... Buổi xem mắt với hoàng tử, cuối cùng cũng tới!"
"Đúng rồi đó. Cứ đến chào hỏi, để người ta nói lời xin lỗi rồi mình nhanh chóng về thôi."
"Mẹ ơi!? Dù có là đùa đi nữa, mẹ cũng không được nói mấy lời đó chứ!?"
"Phải rồi phải rồi. Không phải đùa đâu, mẹ xin lỗi vì đã nói thật lòng mà."
"Aaa! Mẹ làm ơn im lặng một lát đi! Đây là buổi xem mắt của con đó!"
Rika với tinh thần đang cực kỳ hưng phấn và Kanako với vẻ mặt chán nản cùng nhau bước đi, vừa đi vừa cãi cọ.
Masato và những người khác theo sau với vẻ mặt khó tả, đầy ẩn ý.
"…Rõ ràng là Kanako-san chẳng mấy mặn mà gì cả."
"Đúng vậy. Với tư cách một người mẹ, cô ấy chắc hẳn có nhiều điều để suy nghĩ."
"Đó là tấm lòng của người làm mẹ sao? Về khoản này thì tôi hoàn toàn không hiểu nổi... nhưng cuối cùng thì, e rằng Kanako-san sẽ trở thành chướng ngại lớn nhất, hơi đáng lo ngại đấy..."
"Thế sao? Mẹ lại nghĩ Kanako-san sẽ là người giúp đỡ đó chứ."
"Hi vọng là thế… Ối!" Rika bất ngờ dừng lại. Cô cẩn thận quan sát xung quanh.
"Không thấy bóng dáng hoàng tử đâu cả… Hình như không có ở quanh đây."
"Vậy là không có duyên rồi. Thế thì..."
"Con sẽ không về! Mẹ im lặng một chút đi!"
"Thế thì, gọi một tiếng là ra ngay chứ gì? Cứ dựng cờ với Mamako-san là ảnh xuất hiện ngay tức thì à."
"Có thể làm thế sao!? Nếu vậy thì… thôi, bỏ đi. Triệu hồi hoàng tử vào lúc này là hạ sách."
"Có vấn đề gì sao ạ?"
"Nếu tìm thấy bóng dáng hoàng tử, các cô gái khác cũng sẽ đổ xô đến vây quanh. Như vậy sẽ không thể nói chuyện đàng hoàng được. Thế nên, trước tiên… chúng ta hãy tiêu diệt mấy đứa phiền phức này từng đứa một!"
"Tiêu diệt cơ á... Đây là buổi xem mắt mà, đúng không?"
"Đúng vậy. Xem mắt… chính là một trận chiến sinh tử đặt cược cả đời người! Một cuộc đối đầu nghiêm túc để giành lấy hoàng tử, hoặc bị hoàng tử giành lấy! Thế nên…!"
Khi Rika đang nói hăng say như vậy.
"Ôi chao. Có ai đó đang nói những điều thật hoang dã kìa. Khúc khích."
"Đúng là hạng thường dân, thật chẳng ưa nổi. Khúc khích."
"Giành lấy hoàng tử ư... Không biết cô ta đã từng soi gương nhìn mặt mình chưa nhỉ? Khúc khích."
Ba cô gái, nhìn qua là biết con nhà danh giá, xuất hiện. Mỗi người mặc một chiếc đầm vàng, bạc, đồng, đính đầy trang sức lấp lánh như thể khoe khoang của cải.
Lập tức, Rika vào tư thế sẵn sàng. "Chết tiệt, chúng đến sớm thế… Mọi người, chuẩn bị chiến đấu!"
"Dù nói là chuẩn bị chiến đấu thì cũng chẳng biết phải làm gì cả..."
"Cứ làm theo chỉ dẫn của tôi là được thôi! Trước tiên… Wise-chan! Cô thử đi ngang qua ba người đó xem!"
"Hả, tôi phải đi sao? Thôi được rồi. …Vậy thì..."
Tạm thời cứ đi bộ bình thường, Wise cố gắng lướt qua bên cạnh mấy cô tiểu thư.
Thế nhưng, khoảnh khắc tiếp theo, cô đột nhiên vấp ngã. "Kh… khụ!?" Wise bổ nhào xuống sàn nhà, để lộ chiếc quần lót may mắn màu đỏ chói.
Cô tiểu thư với chiếc đầm vàng nhìn xuống Wise, rồi cười khẩy.
"Ôi trời ơi~? Đang yên đang lành lại tự dưng ngã chổng vó thế kia, thật là kỳ quái hết sức nhỉ. Khúc khích."
Quả thật, trông Wise như thể tự mình ngã xuống đất không lý do, nhưng…
Porta, với đôi mắt tinh tường của mình, đã không bỏ lỡ khoảnh khắc đó.
"Masato-san! Em, em đã thấy! Người mặc đầm vàng đã thò chân ra rất nhanh, và làm Wise-san ngã đấy ạ!"
"Gì thế này, quái lạ thật đấy!"
"Đúng như tôi nghĩ… mấy cô tiểu thư độc địa có cú đá thấp yếu nhưng mạnh!"
"Trò chơi đối kháng à?!"
"Nếu biết thế thì đừng có bắt tôi đi ra đó chứ! …Thôi được rồi, tức chết mất! …Này, cô kia!" Wise bật dậy, đối mặt với cô tiểu thư váy vàng.
Hai bên trừng mắt nhìn nhau ở cự ly gần đến mức mũi như sắp chạm vào nhau.
"Được đấy, hay ho phết. …Nhưng mà, vẫn còn non lắm."
"Hả? "Vẫn còn non" là ý gì chứ?"
"Phía bên này ấy à, tớ đang ở cùng một người bụng dạ đen tối gấp trăm vạn lần cô đấy. Mấy trò quấy phá vặt vãnh của loại tép riu như cô thì chẳng thấm vào đâu đâu."
Cười nhếch mép, Wise lập tức giẫm chặt lên ngón chân đối phương.
"Kh… Khoan đã! Cô! Cô đang làm gì thế!"
"Hả~? Có chuyện gì thế~? Tớ~, có làm gì đâu chứ~?"
"Khụ!... Nếu đã vậy thì đừng trách!" Cô tiểu thư váy vàng ra hiệu bằng mắt cho cô tiểu thư váy bạc. Cô tiểu thư váy bạc lặng lẽ bước tới, định đá vào ống chân của Wise.
Thế nhưng, cú đá nhanh gọn ấy lại bị Medi giẫm chặt và khống chế. "Cái gì...!?"
"Tôi chẳng rõ Wise-san đang nói đến ai cả… nhưng tôi hiểu rõ rằng những người này chỉ là tép riu. Cách dùng chân của họ không được chuẩn chút nào."
"Khụ! Cái đồ này...!"
"Hơn nữa, cách sử dụng biểu cảm cũng không tốt chút nào. Nếu đã làm thì phải thế này này"… Rầm rầm rầm…
"Híiiii!? Nụ cười đáng sợ quá!?… A-ai đó!" Cô tiểu thư váy bạc định cầu cứu, nhưng.
"Không được! Tôi sẽ không cho cô đi đâu!"
"Này, bỏ ra ngay! Cái con bé này là ai thế!" Porta bám chặt lấy cô tiểu thư váy đồng, kiềm chế hành động của cô ta.
"Bọn này cứ để chúng tôi giữ chân!"
"Masato-kun và mọi người cứ đi trước đi. Nhờ mọi người chăm sóc Rika-san nhé."
"Cố gắng lên để gặp được hoàng tử nhé! Bọn tớ cổ vũ cho cậu!"
"Khụ! Mọi người, cảm ơn rất nhiều! Tôi sẽ không bao giờ quên ơn này! …Nào Masato-kun! Hãy bước qua xác đồng đội mà tiến lên nào!"
"Nhưng mà có ai chết đâu chứ. Thôi được rồi, vậy chúng ta đi thôi."
Dù hơi khó theo kịp cái sự hưng phấn đến mức rơi lệ của Rika, nhưng mà.
Cuộc chiến mang tên xem mắt, bước sang giai đoạn tiếp theo.
Từ gần lối vào, họ di chuyển sâu vào bên trong lâu đài. Đây là khu vực có nhiều phòng được mở cửa, như các phòng tiếp khách với đồ nội thất sang trọng, hay những salon có sẵn trà bánh.
Ở đây cũng có rất đông người tham gia, những cặp nam nữ hợp ý đang trò chuyện vui vẻ, pha chút căng thẳng. Bầu không khí vô cùng hòa nhã.
"Xem mắt bình thường là thế này sao ta. …Nhưng mà bên này thì…"
"Hoàng tử của tôi đâu!? Anh ấy ở đâu!? Gầm gừ gầm gừ!"
"Này Rika! Bình tĩnh lại đi! Trời ơi, rõ ràng là tôi đã sinh ra một đứa con gái là người đàng hoàng mà! Con đúng là quá đói khát rồi!"
"Kanako-san. Cô làm ơn ghìm cương Rika lại đi. Tôi thì chịu rồi."
Cảm giác như đang dắt một con mãnh thú đói mồi đi dạo vậy.
Thêm vào đó. "Hoàng tử ở đâu nhỉ. Nè~, Masato-kun." *Cọ cọ*
"Chắc ở đâu đó thôi. Mà đừng có cứ thế mà làm nũng công khai thế chứ."
"Hoàng tử của mẹ thì đang ở đây rồi đây này. Ư phư phư." *Ôm chặt*
"Khoan đã, mẹ! Đừng có tự nhiên mà vòng tay vào thế chứ!"
Không phải là "tay bế tay bồng" mà đúng hơn là bị hai cục tạ dính chặt lấy, Masato khổ sở trăm bề. Anh có cảm giác thể lực và tinh thần cứ thế mà cạn kiệt dần... Rồi bỗng.
"…Hả!? Mọi người, cẩn thận! Chuẩn bị chiến đấu!"
"Tôi nghĩ đây không phải là chiến đấu hay gì đâu..."
Bỏ ngoài tai lời phản bác của Masato, Rika vào tư thế sẵn sàng.
Từ cuối hành lang, một nhóm đàn ông trông vô cùng thanh lịch đang tiến đến.
"Ui chao. Toàn những người đàn ông sáng lấp lánh thôi kìa. …Này Masato-kun. Kia có lẽ là con trai của quý tộc hay sao đó nhỉ?"
"Có vẻ vậy. Toàn trai đẹp không à. Tôi chẳng có ý định cạnh tranh đâu, nhưng sao thấy khó chịu thế không biết."
"Không sao đâu, Maa-kun. Mẹ thì lúc nào Maa-kun cũng là nhất thôi. Ư phư phư."
"Rồi rồi, cảm ơn mẹ nhiều. Mà nói thật thì, mẹ nói thế tôi cũng chẳng vui vẻ gì đâu."
"Tôi cũng thấy Masato-kun là nhất! Dù không phải trai đẹp, tôi vẫn thích Masato-kun! Ê hề hề!"
"Thế là cái mặt tôi bị gián tiếp chê xấu à, vui chẳng nổi luôn. …Thôi được rồi, dù sao thì, có vẻ ở đây có thể dễ dàng vượt qua thôi. Chỉ cần đi thẳng qua là được…"
"Ngây thơ quá Masato-kun! Chuyện không hề đơn giản như vậy đâu!"
"Ơ, thế à?"
Rika, với vẻ mặt căng thẳng hơn cả lúc đối đầu với mấy cô tiểu thư độc địa… cứ tưởng thế nào, ai dè lại đột nhiên bắt đầu ngượng ngùng.
"Bởi vì, nếu mấy anh đẹp trai kia mà tán tỉnh… Chị đây, sẽ bối rối lắm. Á à."
"Hả?"
"Tôi đã có một người trong lòng rồi, đó là hoàng tử! Nhưng mà, nhưng mà, tôi lại quá đỗi quyến rũ, nên cứ thế mà thu hút những người đàn ông tuyệt vời khác đến! Ôi! Đúng là một người phụ nữ tội lỗi mà!"
"Xin lỗi. Tôi nói luôn cho đỡ mất thời gian nhé… Này, cô kia. Vừa phải thôi chứ."
Trong lúc Masato còn đang lải nhải, nhóm trai đẹp đã tiến đến ngay trước mặt họ.
"Không, không được đâu! Dù tôi có tuyệt vời đến mấy, các anh cũng đừng nên phải lòng tôi… Aaa, không được!" Một loạt những người đàn ông với vẻ mặt say đắm, đồng loạt!
Lướt qua Rika, hắn quỳ xuống trước mặt Mamako.
"Ôi tiểu thư xinh đẹp! Tôi đã phải lòng nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên!"
"Ôi chao, tiểu thư gì chứ. Ta đã là mẹ rồi."
"Cái gì! Một người đã làm mẹ mà lại sở hữu vẻ đẹp đến nhường này... Vậy thì chẳng lẽ người chính là... Ta nghe đồn... Hả!? Chẳng lẽ người chính là Mamako Oosuki!?"
"Đúng vậy. À mà này, đứa nhỏ đứng đằng kia chính là con trai ta, Maa-kun đó."
"Tạm gác chuyện con trai sang một bên, quả nhiên là người! Thật vinh hạnh khi được diện kiến!"
"Tạm gác chuyện con trai sang một bên lần nữa, nếu người không chê, liệu chúng ta có thể trò chuyện đôi chút không ạ!"
Mamako tận hưởng trọn vẹn những ánh nhìn đầy cảm kích và ngưỡng mộ.
Còn cậu con trai bị "gác lại" kia, thôi thì cũng đành.
Rika thì đang cứng đờ người trong tư thế "không không" đầy xấu hổ.
"Sụt sịt... Nào Masato! Chuyện này cứ để Mamako lo, chúng ta đi tiếp thôi!"
"À, vâng. ...Chẳng hiểu sao lại thấy có lỗi quá."
"Đừng xin lỗi! Cậu mà xin lỗi, tớ lại càng thảm hại hơn! Thế nên, không sao đâu!"
Nhìn bóng lưng Rika hùng hổ bước đi, Masato chợt thấy được cái sĩ diện của một người phụ nữ.
Vượt qua chướng ngại vật, họ lên tới tầng trên. Ở đây cũng giống tầng dưới, là khu vực có nhiều căn phòng được mở cửa để phục vụ mục đích xem mắt.
Thế nhưng.
"Hả? Sao bên này không có ai vậy?"
"Không có ai thật. ...Chẳng lẽ là nơi không được phép tới?"
"Không đời nào. Đâu có biển cấm vào đâu. Tớ nghĩ đơn giản là không có ai thôi... Tuy nhiên, lạ thật đấy."
Khi Masato và Mone ngừng nói chuyện, không gian bỗng trở nên tĩnh lặng một cách bất thường. Không một tiếng động nào có thể nghe thấy.
Một sự tĩnh lặng đầy bất an.
"Theo kiểu game nhập vai thì đây là tình huống mà chuyện chẳng lành sắp xảy ra rồi... Rika, cậu nghĩ sao?"
"Theo kiểu otome game thì đây là tình huống trúng số độc đắc đó! Kiểu như, người ta được 'dọn dẹp' đi một cách tiện lợi để nữ chính và hoàng tử có không gian riêng vậy đó."
"...Là vậy sao?"
"Đúng vậy. Không còn nghi ngờ gì nữa. ...Đi tìm hoàng tử, rồi đến một nơi không bóng người. Lòng bất an tự hỏi liệu có phải mình đã đến nơi cấm địa không, rồi khi đưa mắt nhìn quanh... Ôi trời ơi, điều kỳ diệu gì thế này! Hình bóng vị hoàng tử yêu dấu của tôi đang ở trên ban công, hiện rõ sau khung cửa sổ!"
Ai đó đang thao thao bất tuyệt đầy kịch tính, thế nên Masato vô tình đưa mắt nhìn sang.
Trên ban công bên ngoài cửa sổ hành lang, quả thật có một vị hoàng tử đang một mình ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời.
"Ố ồ ô ô ô! Có thật á!? Thật sự có thật á!? Ui chao ôi! Ngạc nhiên quá mức làm tôi chảy cả nước mũi ra rồi nè!" Khụ!
"Ối... Rika hỏng rồi."
"Cô ấy vốn dĩ đã hỏng từ trong trứng rồi mà."
"Rika! Trời ơi là trời, xấu hổ chết đi được!"
Kanako lấy khăn giấy ra, "Đây, xì mũi đi!" "Xì đi!" rồi "chỉnh đốn" lại cô con gái. Đúng là một đứa con gái phiền phức, tốn bao nhiêu công sức.
Lấy lại bình tĩnh.
"V-vậy thì, cuối cùng cũng đến cao trào rồi! Gặp gỡ hoàng tử!"
"Đúng là vậy. Đi dọc hành lang này chắc sẽ ra được ban công... Mời cậu."
Nhiệm vụ hỗ trợ đến đây là kết thúc. Masato nhường đường, ý rằng cứ để những người trong cuộc lo liệu phần còn lại.
Nhưng Rika không hề nhúc nhích một bước nào. Cô ấy vẫn đứng bất động, mồ hôi vã ra vì căng thẳng.
"...Rika?"
"Ư-ừm. Tớ biết rồi, nhưng... gặp hoàng tử rồi thì... tớ phải làm gì đây?"
"Làm gì á, thì đó là..."
"Phải làm thế này nè! Nhìn tớ đây!"
Mone, rời xa Masato một chút, lấy đà rồi lao tới ôm chầm lấy Masato đầy mạnh mẽ... !
"Né."
"Hả!?"
Masato đã né tránh một cách khéo léo, khiến cái ôm bị hụt.
"Ôi trời ơi! Hoàng tử đâu có kỹ năng né tránh cao như vậy! Phải ôm lấy tớ chứ!"
"À, xin lỗi. Cậu muốn làm mẫu à. Tớ vô thức né theo thói quen mất rồi."
"Nức nở! Huhu! Masato thật đáng ghét! Cậu không cho tớ nũng nịu!... Không được nũng nịu thì... nếu sự nũng nịu cạn kiệt, tớ... sức mạnh của tớ sẽ..."
"Khoan đã!? Dừng ngay lại đi!?"
Sức mạnh của sự khao khát bỗng xuất hiện, tạo ra một lực hút mạnh mẽ xoay quanh Mone. Mọi thứ đều bị hút vào, vỡ tan tành trước mặt Mone rồi bị nuốt vào trong cơ thể cô bé.
Kể cả những vật thể đang ghì chặt Masato và những người khác, lẫn viên ngọc màu tối Amante đang cầm trên tay.
"Khốn kiếp! Sức mạnh này... Á, chết tiệt!?"
"Bị nghiền nát~, lại còn bị nuốt chửng nữa~!? Người ta chỉ mang theo có một viên thôi mà~!"
"Được rồi!... Ừm... À, chết tiệt. Mình còn chưa nghĩ ra từ đây sẽ làm gì nữa!"
Lực hút xoáy tròn càng lúc càng mạnh, cố nuốt chửng Masato đang ở gần nhất. "Nguy rồi, nguy rồi, nguy rồi!" Anh muốn chạy trốn cũng không được, vì cơ thể không còn chút sức lực nào!
"(À, tiêu rồi... Mình sắp chết rồi.)"
Dũng sĩ Masato, khoảnh khắc cuối cùng.
Trong khoảnh khắc ấy, những gì hiện lên trong đầu anh là gương mặt của những người đồng đội, và nụ cười của mẹ...
Điều anh cảm nhận được là một sự rung động nhẹ nhàng dưới chân.
"Trận rung chuyển này... Khốn kiếp! Đúng là vừa vui sướng vừa bực mình, cái thời điểm này mà lại là [Răng Mẹ] sao!?"
Khoảnh khắc tiếp theo, một vết nứt chạy dài trên sàn, và một cột đất nhọn hoắt nhô lên giữa Masato và Mone.
[Răng Mẹ] nổi lên từ tầng dưới, đẩy rộng vết nứt và tiếp tục dâng lên. Nó cứ thế vươn cao mãi...
Ở một hõm nhỏ trên đỉnh cột, Mamako xuất hiện, đang ngồi trên một chiếc khăn tay.
"Maa-kun~. Mẹ đây~."
"Này, từ đó á!?"
"Cứ như thang máy vậy, tiện lợi ghê ha. Ưm ưm."
"Một thiết bị dùng để di chuyển mà lại phá hủy cả tòa nhà là sao chứ!... Nhưng mà thôi, dù sao cũng cảm ơn!"
Anh nhanh chóng làm căng gương mặt vốn đã vô thức giãn ra.
Đầu tiên là xử lý kẻ địch... "Khốn kiếp, Mamako Oosuki!" "Rút lui thôi~!" Không được rồi. Muộn một bước. Ngay khi Mamako xuất hiện, Amante và Sorera đã nhảy ra ngoài cửa sổ, trốn thoát trên một cuốn sách ma thuật khổng lồ.
"Khốn kiếp!... Thôi được rồi! Giờ không phải lúc để bận tâm đến lũ ngốc đó! Quan trọng hơn là!"
Anh phải giải quyết một tình huống khẩn cấp khác.
Lực hút của Mone đang hoành hành dữ dội, đến cả [Răng Mẹ] cũng sắp bị nghiền nát và hấp thụ.
Lệnh cấm nũng nịu vừa rồi chỉ là một phương tiện để đối phó với Tứ Thiên Vương thôi. Tuy không thể nói hoàn toàn là không phải ý thật của Masato...
"Dù sao thì ở đây, mình sẽ xử lý Mone cho xong đã...!"
"Mone con yêu, không sao đâu. Cứ nũng nịu thoải mái đi nhé." Ngoan nào.
「Ôi, thật hả? Hoan hô! *Rụi rụi... rụi rụi...* Đúng là Mamako-san có khác, một vẻ đặc biệt chẳng ai bì kịp! Cảm giác được yêu chiều này như suối nguồn mát lành, xoa dịu tâm hồn khô cằn của con ngay tức khắc... Ưm...」
「Hết đất diễn cho mình rồi!」
Được Mamako vỗ về, Moone đã thấy mãn nguyện, sức mạnh cũng không còn bùng nổ nữa.
Rika và Kanako cũng bình an vô sự. Những cô gái bị ngất xỉu cũng dần dần tỉnh lại.
Căn phòng tuy tan hoang nhưng ít nhất mọi chuyện đã ổn thỏa.
「Haizzz. Cuối cùng thì mọi chuyện vẫn phải thế này. Rốt cuộc mẹ vẫn là người giải quyết tất cả... Haizzz... Thôi thì, miễn là mọi chuyện êm đẹp là được...」
「Thần nghe thấy tiếng động rất lớn, có chuyện gì xảy ra ạ!?」
「Ôi trời, giờ lại đến ai nữa đây!」
Người lao vào phòng với vẻ mặt tái mét chính là Hoàng tử.
「T-tình hình này rốt cuộc là sao... Masato-kun! Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy!?」
「À đó là...」
Đến lượt Masato ra tay rồi. Cái nhiệm vụ thoạt nhìn có vẻ bình thường nhưng lại vô cùng quan trọng: giải thích tình hình cho Hoàng tử...
Không. Cậu chợt nảy ra một ý tưởng.
「À... thưa Hoàng tử. Chi tiết thì người cứ hỏi cô ấy ạ.」
Người mà Masato chỉ tay chính là Rika.
「Ơ?... Ơ? Ơ? Ơ?... T-tôi ạ!?」
「Đúng vậy. Mời cô. Mời cô.」
「K-khoan đã, ơ này!? Masato-kun, đợi đã!? Sao lại là tôi!?」
「Vì đây là cơ hội để cô nói chuyện với Hoàng tử chứ sao, nhưng tôi sẽ không giải thích chi tiết như một tên ngốc nào đó đâu nhé.」
「Anh đang giải thích đấy chứ! Mà tấm lòng đó thì tôi cảm ơn! ...Không, nhưng mà tôi chưa chuẩn bị tâm lý!」
「Chờ cô chuẩn bị thì bao giờ mới xong? Nào, đi đi. Nhanh lên. Nhanh lên nào.」
「N-nhưng mà...!」
Đứng trước Hoàng tử mà mình hằng ngưỡng mộ, Rika dường như vẫn không thể bước tới.
Đúng lúc ấy, Kanako bước tới gần Rika.
「Chậc chậc. Còn chần chừ gì nữa. Con gái phải có gan chứ!」
Bà chỉnh lại quần áo cho con, sửa lại tóc, rồi nhẹ nhàng vuốt má.
Kanako vỗ một cái vào lưng Rika.
「Con đã làm phiền mọi người xung quanh vì sự ích kỷ của mình đủ rồi. Giờ thì phải thể hiện cho ra trò một chút chứ. ...Nào, đi đi con.」
「Mẹ...」
Được mẹ "cổ vũ" một cách nghiêm khắc, cô con gái khẽ gật đầu, rồi lại gật mạnh hơn. Sau đó, Rika bắt đầu bước đi.
Rika đứng trước mặt Hoàng tử.
「C-chào ngài! Con... à, tôi là Suzutani Rika! Tôi làm nghề thiết kế... à, thiết kế nhân vật, và hiện tại tôi đang tham gia bữa tiệc xem mắt này với tư cách người chơi thử nghiệm!」
「Cô Suzutani Rika... Cô làm nghề thiết kế nhân vật sao... Vậy người mà Mamako-san muốn giới thiệu, chẳng lẽ lại là cô à?」
「Vâng! Chính là tôi! ...Ơm... t-thế thì... về tình hình này...」
Mỗi lần chạm mắt với Hoàng tử, Rika lại đỏ bừng mặt, mồ hôi nhễ nhại, nhưng cô vẫn cố gắng lắm mới thốt ra được từng lời.
Kanako nhìn con gái với vẻ mặt phức tạp, khó tả.
「Mình không hề có ý định đẩy con bé đi... Sao lại lỡ đẩy nó như vậy chứ... Đáng lẽ nên khuyên nó bỏ qua buổi xem mắt này mới phải, tại sao mình lại...」
「Đó là vì cô là một người mẹ, chắc chắn là vậy. Là một người mẹ luôn nghĩ cho hạnh phúc của con mình.」
Khi Mamako dứt khoát nói ra lời đó.
Kanako giật mình, trầm tư suy nghĩ một lúc... rồi nở một nụ cười thanh thản, như thể đã chấp nhận nhưng cũng không hoàn toàn bất mãn. Dường như có điều gì đó đã thay đổi trong lòng người mẹ.
Kanako một lần nữa, nhẹ nhàng nhìn bóng lưng con gái.
Masato và những người khác, khi nhìn thấy cảnh mẹ con họ, cũng tự khắc mỉm cười.
「Điều quyết định giúp Rika bước đi bước cuối cùng chính là cô Kanako nhỉ.」
「Thật bực mình khi mọi chuyện lại đúng như mẹ dự đoán. Kiểu như là Kỹ năng đặc biệt [Cú Hích Của Mẹ] vậy. Đúng là một chiêu thức đậm chất người mẹ... Mà mẹ mình thì chắc chắn không bao giờ học được đâu.」
「K-không phải vậy đâu con? Mẹ cũng có thể, nếu đến lúc cần, sẽ đẩy lưng Masato-kun và nói 'Đi đi con'...」
「Không đời nào. Mẹ luôn là người xông pha trước tiên hơn bất cứ ai. Kinh nghiệm cho thấy là vậy, không sai đi đâu được.」
「K-không phải vậy đâu con? Mẹ cũng có thể... thế này này, *vỗ một cái*...」
「Rồi rồi, không đời nào đâu.」
Mamako dường như đang tập đẩy lưng Masato để tiễn cậu đi, nhưng Masato mặc kệ.
「Vậy thì, phần còn lại cứ để hai người trẻ đó lo vậy.」
「Ơ? Con và Masato-kun còn trẻ hơn cả Rika-san và Hoàng tử mà?」
「...Đúng là vậy nhỉ.」
Masato đã sửa lại câu nói cửa miệng. Sau đó, để mọi chuyện lại cho những người trong cuộc, Masato và mọi người lặng lẽ rời đi.