Tự dưng đâu ra, một trận chiến sống còn. Khốc liệt đến mức không biết phải dùng lời lẽ gì để diễn tả, một cuộc chiến tưởng chừng không thể xảy ra đã chính thức mở màn.
Vừa nhập cuộc, Wise đã xung phong đi đầu, dốc hết sức mình xông thẳng vào trận địa.
“Cứ để đây tôi lo! Tôi sẽ cho các người thấy sức mạnh của một Siêu Hiền Giả là như thế nào!”
Pha khởi đầu nhanh như chớp đó, trông rất ổn…
“Ê, khoan đã?… Khoan, khoan, khoan đã!? Gì vậy trời!? Á á á!?”
Wise bị túm lấy lọn tóc xoăn dài rủ hai bên đầu, lôi xềnh xệch rồi nhẹ bẫng bị ném văng ra xa. Thiệt hại không hề nhỏ!
Đối phương đông đảo, ý chí chiến đấu sục sôi, lại còn sở hữu sức mạnh không thể nào hình dung nổi.
Một trong số đồng đội đã gần kề cái chết. Những lúc như thế này, đáng lẽ phải là lúc nhân vật hồi phục xuất trận chứ.
“Việc chị Wise vô dụng và chẳng giúp ích được gì thì là chuyện cơm bữa rồi. Thật chẳng còn cách nào khác... Cứ để đây tôi lo!”
Medi nở nụ cười ngây thơ của một mỹ thiếu nữ, thản nhiên bỏ mặc Wise đang nằm bẹp dí úp mặt xuống đất, rồi tự mình xông lên. Định chen vào giữa đám đông, mong đạt được chút thành quả...
“Ơ, khoan đã... này, này... á á á!?”
Chen vào giữa đám đông là điều không thể. Cô nàng bị túm gáy, vèo một cái đã bị hất văng đi. "Chào bạn nhé!" "Khụ, nhục nhã quá đi mất...!" Medi lăn đến bên Wise, úp mặt xuống sàn mà nức nở.
Quả nhiên không thể nào chống cự được. Đây chính là lúc nên rút lui.
“Không ổn rồi. Thôi bỏ cuộc thôi.” Cậu dứt khoát nói.
“Anh Masato, đợi đã! Em cũng sẽ cố gắng thử xem sao! Đi đây! Éi!”
“Á, Pota!?”
Không ngờ Pota cũng lao lên tấn công. Tận dụng thân hình nhỏ bé của mình, cậu bé luồn lách qua đám đông, miễn cưỡng tiến lên được vài bước nhưng…
“Ơ, cái gì vậy? Á, á á, á á á!?”
Bị đám đông xô đẩy tơi tả, cậu bé chóng mặt hoa mắt, bản thân Pota cũng quay mòng mòng. “Pota! Nắm lấy tay anh!” “Hức hức…” Masato cố gắng lắm mới kéo cậu bé ra ngoài, cứu thoát.
Kiểu gì thì đối thủ cũng quá mạnh. Chẳng có chút cơ may nào để thắng cả.
“Quả nhiên là không được rồi. Chắc chắn chỉ có thể rút lui thôi.”
Masato định ra lệnh rút quân.
Nhưng, ngay lúc ấy.
“Ma-kun, không sao đâu con! Cứ để mẹ lo nhé!… Vậy thì mẹ đi đây! Ô!”
Mamako, người nãy giờ vẫn đứng sau quan sát, cất tiếng nói đầy khí thế.
Trên tay phải cô là một chiếc giỏ mua sắm màu đỏ rực như lửa.
Trên tay trái là một chiếc giỏ mua sắm màu xanh thẫm.
Mamako, trang bị hai chiếc giỏ mua sắm lỉnh kỉnh, nở nụ cười tươi tắn rồi xông thẳng vào.
“Xin lỗi nhé. Có lẽ hơi thất lễ một chút. Tôi xin phép đi trước đây, cảm ơn nhiều nha.”
Cô luồn lách qua đám đông với tốc độ nhanh đến mức mắt thường khó mà nhìn thấy kịp.
Vươn tay ra, thứ cô tóm gọn trong tay chính là các món hàng giảm giá đặc biệt.
“Ôi, cái này hay quá nhỉ. À, cái này tôi cũng lấy luôn vậy. Ôi rẻ chưa kìa. Cái này cũng nên mua sẵn một ít để dành mới được.”
Dù là món đồ cần mua hay không, cô đều chỉ cần nhìn qua một thoáng đã biết rõ, rồi cứ thế liên tục cho vào giỏ mua sắm. Đúng là tốc độ mua sắm của thần.
“Haiz… Quả nhiên mẹ lại thể hiện hết mình rồi. Dù sao thì cũng như tôi dự đoán thôi.”
Masato chán nản, lật mặt tờ rơi đang cầm trên tay ra nhìn.
【Sự kiện đặc biệt chỉ có một lần mỗi năm! Đại tiệc siêu siêu siêu giảm giá đang diễn ra!】
Vậy ra, cái “trận chiến” mà Masato cùng các đồng đội vừa tham gia, chính là thứ này đây.
“Ngay cả trong đợt giảm giá thế này mà cũng ‘quét sạch’ được thì đúng là chị Mamako rồi.”
“Cô ấy đang đi mua sắm khắp mọi ngóc ngách của khu vực bán hàng, với số lượng gấp đôi bình thường. Thật quá mức ấn tượng.”
“Mẹ ơi, mẹ đỉnh quá! Đúng là một siêu bà mẹ!”
Các cô gái, sau khi trực tiếp cảm nhận được sự “khốc liệt” ấy, dường như ai nấy đều vô cùng cảm kích trước những pha hành động của Mamako.
Còn với Masato, thì giờ có thế nào cũng mặc kệ.
“… Thôi, trước mắt tôi đi đổi quà đây.”
Masato quay lưng lại với dòng người đang đổ xô vào khu vực khuyến mãi như thác lũ, và cả hình ảnh Mamako đang “càn quét” không ngừng nghỉ giữa đó, rồi đi đến chỗ đổi quà để nhận chiếc bình nước đôi mẹ con.
Sau khi kết thúc cái gọi là “trận chiến” mua sắm khốc liệt ấy, Masato cùng đồng đội đã gửi một đống “chiến lợi phẩm” vào túi của Pota, rồi rời khỏi cửa hàng.
Phía trước mắt họ là những tòa nhà với bức tường đất trắng, tường gạch đỏ cùng những mái ngói tông màu ấm áp. Quả đúng là một khung cảnh thị trấn giả tưởng kinh điển... một khung cảnh quen thuộc đến lạ. Mùi hương của cơn gió nhẹ nhàng thổi qua cũng phảng phất chút gì đó hoài niệm.
Địa điểm hiện tại của Masato và nhóm bạn chính là thủ đô của Vương quốc Kasaan, nơi khởi đầu cho mọi cuộc phiêu lưu.
“Tự dưng lại đòi quay về Kasaan bằng được, tôi cứ tưởng có chuyện gì quan trọng lắm chứ…”
“Tại vì đó là đợt đại giảm giá lớn nhất mỗi năm một lần mà con? Cứ mua trên 2000 mam là được tặng kèm một vỉ trứng miễn phí đó?”
“Rồi rồi, con biết rồi. Mẹ thì kiểu gì cũng không thể bỏ qua được nhỉ. … Rõ ràng là có một nhiệm vụ ‘ngon ăn’ lắm thế mà lại ưu tiên mấy vụ giảm giá… Cuộc phiêu lưu của hai mẹ con đúng là mệt mỏi thật đấy.”
“Nhiệm vụ ‘ngon ăn’ á? Có nhiệm vụ nào ăn được hả con?”
“Không phải nghĩa đó. Ý là phần thưởng rất hậu hĩnh ấy… À mà thôi, bỏ đi.”
Nhiệm vụ không phải là đồ ăn đâu mẹ, giải thích cũng phiền phức. Bỏ qua đi.
Thấy thái độ bực bội đó của Masato, các đồng đội bắt đầu chọc ghẹo cậu.
“Này Masato. Đừng có mà lèm bèm mãi thế. Đâu phải chuyện gì cũng tệ hại đâu chứ.”
“Đúng vậy. Chúng ta đã mua sắm được rất nhiều món hời, và còn bổ sung được đầy đủ nguyên liệu nữa mà.”
“Sắp được mẹ nấu cho những món ăn ngon rồi! Em mong chờ lắm!… À, anh Masato! Đã chuẩn bị xong rồi, anh dùng đi!”
“Dùng á...?”
Pota đưa cho cậu là chiếc bình nước đôi mẹ con, loại dành cho trẻ em, mà họ vừa đổi được làm quà khuyến mãi.
“Em đã thử đổ thuốc hồi phục HP vào đó rồi ạ! Bình nước của mẹ, loại dành cho mẹ cũng đã sẵn sàng rồi! Mẹ dùng đi ạ!”
“Cảm ơn con. Có thể đeo vai mang đi được nhỉ. … Thế này là ổn rồi chứ?”
Mamako trang bị chiếc bình nước dành cho mẹ. Dây đeo vừa khít giữa bộ ngực đồ sộ của cô.
“Này, Ma-kun cũng đeo vào đi chứ.”
“Không, không thể nào. Xin mẹ tha cho con. Con thật sự xin mẹ đấy.”
“Này Masato. Đừng có mà ngại ngùng thế chứ. Phì phì!”
“Xin lỗi Pota nhé, nhưng việc trang bị cái này là điều không thể! Cậu thử hình dung xem nào!”
Hai mẹ con dũng sĩ cùng trang bị bình nước đôi rồi chiến đấu. Một đòn toàn lực! Bình nước rung lên bần bật! Tuyệt kỹ kết liễu kẻ địch! Rồi ngay lập tức, cảnh bình nước xuất hiện trên màn hình cắt cảnh!
Chiến đấu mà đeo bình nước thế này thì đúng là không thể. “Phì ha ha! Cả bầu không khí nghiêm túc bay màu luôn!” “Đúng không!” Ai mà chả cứ nhìn chằm chằm vào cái bình nước đung đưa kia, làm sao mà tập trung vào trận chiến được cơ chứ.
Chiếc bình nước đôi mẹ con này, thôi cứ để Pota cất giữ như một món đồ sưu tầm là được rồi.
“Dù sao thì, mua sắm đến đây là xong rồi nhỉ! Vậy thì giờ chúng ta cứ theo lịch trình ban đầu nhé!”
Dùng phép dịch chuyển, quay về làm một cú rồi thẳng tiến đến thị trấn khác để tìm kiếm nhiệm vụ “ngon ăn” thôi. Masato định mở lời ngay lập tức. Thế nhưng.
“Ô? Cái cửa hàng kia là cửa hàng gì vậy nhỉ?”
Mamako chợt dừng chân, ngắm nhìn tòa nhà nằm dọc theo con đường.
“Này này đợi đã. Lại định đi mua sắm tiếp nữa hả, mẹ làm ơn tha cho con đi mà… Hửm?”
Tòa nhà mà Mamako đang ngắm nhìn, quả thực trông giống hệt một cửa hàng. Thế nhưng trên tấm biển treo không hề ghi tên cửa hàng, cũng chẳng thấy nó kinh doanh loại hình gì.
Wise và Medi cũng đang ngắm nhìn tòa nhà đó, đầu khẽ nghiêng sang một bên.
“Trông giống cửa hàng đã đóng cửa rồi nhỉ? Hay là đang trong quá trình chuẩn bị khai trương?”
“Vì là tòa nhà mới xây, nên tôi nghĩ đây hẳn là một cửa hàng sắp khai trương… Thế nhưng, chẳng thấy bất cứ công đoạn chuẩn bị nào cả…”
“Em, đi xem một chút đây ạ!”
Pota chạy vội đến tòa nhà, ghé mắt nhìn vào bên trong qua cửa sổ. Và rồi đột nhiên, “Á á!?” cậu bé kinh hãi tột độ, bật ngửa người ra sau.
Masato vội vàng chạy lại, cũng ghé mắt nhìn vào bên trong tòa nhà.
“Này, chuyện gì vậy! Có gì… À…”
Bên trong được bố trí y như một cửa hàng thức ăn nhanh. Có quầy nhận order, vài bộ bàn ghế đặt đó… Và ngay giữa lối đi vào, một chiếc quan tài đang nằm chắn ngang.
“À, đúng rồi… Quan tài mà xuất hiện trước mặt chúng ta thế này thì, đa phần là người đó nhỉ.”
Nghe Masato nói thế, cả nhóm đồng đội đang ghé mắt nhìn vào trong cửa hàng đều đồng loạt gật đầu lia lịa.
Tòa nhà không hề khóa. “Cứ như đang được chào đón vậy, nhưng tôi lại chẳng thấy vui chút nào.” Masato cùng nhóm bạn bước vào trong, và ngay lập tức, Medi sử dụng phép hồi sinh.
Chiếc quan tài tan biến thành sương khói, và người nọ trong bộ dạng nữ tu sĩ từ từ đứng dậy.
“Ôi chao. Lần này cũng xin được đa tạ vì đã hồi sinh cho tôi. Tôi là Shilase… Người dẫn dắt cuộc phiêu lưu của mọi người, và đôi khi chỉ có một vài yêu cầu nhỏ nhặt mà thôi, một Shilase hoàn toàn vô hại với cả người lẫn vật, xin được thông báo như vậy.”
Shilase, với khuôn mặt luôn điềm tĩnh không đổi, khẽ cúi đầu chào.
“Vậy thì, để tỏ lòng biết ơn vì đã cứu sống tôi, tôi xin được tặng mọi người mảnh đất và tòa nhà này. Hãy kinh doanh một cửa hàng thật tuyệt ở đây, và giúp đỡ những bậc cha mẹ đang lạc lối. Xin nhờ cậy vào mọi người.”
Masato cùng nhóm bạn đã có trong tay một khối tài sản bất động sản! Một cuộc phiêu lưu mới, tận dụng khối tài sản này, đã chính thức bắt đầu!
Chẳng mảy may có ý định tham gia vào một cuộc phiêu lưu như vậy, Masato nhìn chằm chằm Shilase bằng ánh mắt nghi ngờ.
“Vậy, lần này cô lại định giở trò gì đây?”
“Cách nói đó thật khiến tôi đau lòng đấy. Tôi hoàn toàn chỉ muốn nhờ cậy sự giúp đỡ của mọi người mà thôi. … Thật ra thì, có chút chuyện phiền phức đang xảy ra.”
“Chuyện phiền phức sao? Có chuyện gì xảy ra vậy nhỉ?”
“Nếu nói thẳng ra, thì đó là chuyện nội bộ của Ban điều hành… Chúng tôi đã nhận được rất nhiều ý kiến cho rằng, mặc dù trò chơi này rất đề cao tình cảm gia đình, đặc biệt là mối liên kết giữa cha mẹ và con cái, thế nhưng lại đang thiếu một hệ thống hỗ trợ cần thiết dành cho họ…”
“Thiếu hệ thống hỗ trợ á? Tôi thì chưa bao giờ cảm thấy như vậy cả.”
Wise buột miệng nói nhỏ như không quan tâm.
Shilase quay lại nhìn Wise với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc đến đáng sợ.
“Chẳng hạn như, có cặp cha con nọ đã cãi nhau nảy lửa đến mức chia lìa, rồi gây ra hàng loạt sự cố chẳng hạn.”
“Ư…!”
“Ngược lại, có trường hợp do cứ hành động cùng nhau mãi, tích tụ căng thẳng, và kết quả là cũng gây ra đủ loại sự cố khác.”
“Chuyện, chuyện đó thì…”
“Hay như, có trường hợp lại tận dụng biện pháp đặc biệt, để cho trẻ em tự mình phiêu lưu trong suốt một thời gian dài nữa chứ.”
“Auuu…!”
“Cứ như vậy, nhiều cặp cha con đã có những hành động ích kỷ, gây ra vô số vấn đề, đó chính là nguyên nhân thúc đẩy việc phải tăng cường hệ thống hỗ trợ này.”
Do vạ lây từ Wise, Medi và Pota cũng bị Shilase “chỉ điểm” thẳng thừng. Ba người là “khổ chủ” của những ví dụ vừa được Shilase nêu ra, giờ đây đang cúi gằm mặt xuống đất với vẻ khó chịu, đầy áy náy. Xem ra họ cũng ý thức được rằng mình đã gây phiền phức cho nhiều người rồi.
Shilase hài lòng gật đầu, rồi nhắc lại lần nữa.
“Về phía Ban điều hành, chúng tôi quyết định sẽ cấp tốc thành lập một trung tâm tư vấn dành cho các bậc cha mẹ và con cái. Ban đầu tôi đến đây để khảo sát địa điểm đặt cơ sở… thế nhưng, lại đột ngột bỏ mạng vì một lỗi game khó hiểu…”
“Vậy ra chúng tôi, những người tình cờ đi ngang qua đây, lại không may hồi sinh cho cô Shilase, và rồi phải gánh lấy đống rắc rối này ư?”
“Tôi thật sự không muốn bị mọi người phản ứng như thể tôi là con quỷ bị vô tình giải phong ấn vậy đâu, nhưng mà, đúng là như vậy đấy. Mọi người thấy sao?”
“Nói đột ngột thế này thì chúng tôi cũng khó xử quá…”
“Đương nhiên, mọi người có thể ưu tiên cuộc phiêu lưu của mình. Về việc vận hành cơ sở này, mọi người có thể xem đây như một hoạt động thư giãn giữa các cuộc phiêu lưu, hoặc là một sự kiện phụ… hoặc là một cách để chuộc lỗi vì những rắc rối mà mọi người đã gây ra cũng được.”
“Tuyệt, thế thì được đó! Làm chứ! Chắc chắn phải làm rồi!”
“Để không ai phải mắc phải sai lầm tương tự, chúng ta nên hướng dẫn họ cho đúng chứ!”
“Vâng, vâng! Em cũng rất rất muốn giúp một tay ạ!”
Các cô gái, với mong muốn chuộc lại lỗi lầm, giờ đây ai nấy đều hừng hực khí thế. Thậm chí có thể nói là đang cố gắng hết sức mình.
Chưa hết, Mamako cũng.
“Những kinh nghiệm mà mình tích lũy được từ trước đến nay có thể sẽ giúp ích cho các cặp cha con khác nhỉ. Thật là một điều tuyệt vời đó con. … Này Ma-kun. Hay là con thử làm xem sao. Nè, con thấy sao. Nè?”
Nhân cơ hội này, cô ấy dồn ép Masato, nở nụ cười tươi rói.
“Haiz… Mẹ chỉ muốn nói khoác với ai đó về những ngày tháng phiêu lưu cùng con trai thôi đúng không?”
“Không, không phải vậy đâu con? Mẹ không chỉ muốn nói chuyện đâu, mà là muốn giúp ích cho người khác thôi mà…”
“Được rồi. Con biết mà. Việc mẹ thích nói chuyện đâu phải chuyện mới xảy ra đây đâu…”
Đúng lúc đó.
“Chị Wise, Medi, Pota, và cả chị Mamako nữa, mọi người đều đồng ý hợp tác nhỉ. Xin cảm ơn rất nhiều. Vậy thì coi như đã quyết định nhé.”
“Khoan đã? Này, cô Shilase? Còn ý kiến của tôi thì sao?”
Ngay từ lúc Mamako đồng ý, thì mọi chuyện đã được quyết định rồi.
“Vậy thì chị Mamako. Xin hãy đại diện điền vào tờ tài liệu này. Cứ viết nhanh nhanh theo cảm hứng là được đấy ạ.”
“Tôi viết được chứ nhỉ. Vậy thì, theo cảm hứng đây…” xoẹt xoẹt
“Á!? Khoan đã!? Khoan đã!”
“Vậy thì, mọi chuyện còn lại xin được nhờ cậy vào mọi người nhé. Chúc may mắn.”
Shilase, người chịu trách nhiệm, đóng dấu cái ‘rộp’, vậy là thủ tục đã hoàn tất một cách nhanh gọn…
Một cửa hàng mới toanh đã được khai trương hoành tráng tại vị trí đắc địa của khu thương mại. Tên gọi của nó là!
【TIỆM CỦA MẸ】
Dù có nhìn đi nhìn lại bao nhiêu lần, từ bất cứ góc độ nào đi chăng nữa, thì dòng chữ trên tấm biển kia vẫn là “TIỆM CỦA MẸ” không sai một ly.
Ma-kun nằm bẹp dúm trên lối đi trước cửa hàng, không đứng dậy nổi.
"Này... cái quái gì thế này..."
"Ma-kun này, con thấy thế nào? Mẹ thấy đây đúng là một cửa hàng tuyệt vời đấy chứ!"
"Tuyệt chỗ nào chứ?! Rốt cuộc là chỗ nào?! Con chẳng thấy một điểm nào đáng khen ở cái chỗ này cả!"
Dù được trang trí kiểu quán cà phê khá thanh lịch với hoa cẩm chướng các thứ, nhưng cái biển hiệu thì lại chễm chệ đề [Quán Mẹ].
Hơn nữa, đối với Ma-kun, đây lại là cửa hàng do chính mẹ ruột cậu làm chủ. "Cái này... Thà vào khu vực 18+ của tiệm cho thuê băng đĩa còn dễ hơn đấy chứ?!" "Ối Ma-kun này. Con lại đi đến cái chỗ đó sao..." "K-Không, con không đi!" Ấy là lời than thở của riêng Ma-kun mà thôi.
"Này mẹ! Khoan đã! Cái này không ổn chút nào cả!"
"Ủa, không ổn chỗ nào vậy con?"
"Thứ nhất, đây rốt cuộc là cửa hàng gì, con hoàn toàn chẳng hiểu nổi!"
"Vì đây là cửa hàng của mẹ mà, mẹ nghĩ là mọi người sẽ hiểu ngay, 'À, đây là nơi chuyên giải quyết các vấn đề gia đình,' chứ..."
"Không, có mà không hiểu ấy! Con thật sự không tài nào hiểu nổi! ...Cái tiệm như thế này, chắc chắn mọi người cũng chẳng chấp nhận đâu!"
Chắc chắn mấy đứa bạn của cậu cũng đang lộ rõ vẻ bất mãn, lẩm bẩm than vãn đủ điều!
Ma-kun vội vàng xông vào trong cửa hàng thì...
"Chào mừng quý khách! Rất hân hạnh được đón tiếp đến Quán Mẹ!" *khà khà*
"Dường như quý khách đang có nỗi niềm gì đó. Xin cứ yên tâm nhé." *cười tươi rói*
"Chúng con và Mẹ chủ sẽ cùng nhau giải quyết mọi phiền muộn của quý khách!" *cười híp mắt*
Nụ cười phục vụ của mấy cô gái rạng rỡ hẳn lên. Trông họ cứ như đang tận hưởng thật sự khi làm nhân viên vậy.
"...Này. Mọi người nghe tôi nói một chút được không. Chúng ta cần bình tĩnh nói chuyện."
"Gì thế Ma-kun. Anh đúng là chẳng hào hứng gì cả."
"Hào hứng cái nỗi gì chứ?! Cái tiệm này rõ ràng là có vấn đề mà?! Đầu tiên là cái tên đã quái dị rồi! 'Quán Mẹ' gì chứ...!"
"Nếu là một người mẹ đang có nỗi lo lắng gì đó, mẹ nghĩ họ sẽ nghĩ ngay đến: 'Lúc ấy, đến ngay đây!'"
"Đối với những ai đang có nỗi niềm liên quan đến mẹ mình, chẳng phải cũng rất dễ hiểu sao ạ?"
"Chỉ riêng từ 'Mẹ' thôi, con đã cảm thấy yên tâm lạ thường rồi ạ!"
"Trời ơi... mọi người đều bị nhiễm độc bởi một thứ sức mạnh vô hình nào đó rồi..."
Lúc này, chỉ có Ma-kun là đáng tin cậy. Cậu phải tìm cách nào đó để giải quyết cái tình cảnh lố bịch này.
Khi Ma-kun vừa bắt đầu suy tính cách giải quyết thì một chiếc xe ngựa cực kỳ lộng lẫy dừng lại trước cửa hàng.
"Xin phép làm phiền nhé. *Ô hô hô hô*"
Một phu nhân trong bộ váy lộng lẫy bước vào cửa hàng. Đó là một quý bà toát ra khí chất cao quý, khác hẳn với những người chỉ có tiền đơn thuần.
Ngay sau đó, vài người lính cũng xông vào trong cửa hàng, dàn trận bao quanh bảo vệ người phụ nữ đó.
Nếu không dùng kính ngữ cao nhất, có lẽ sẽ bị xử tử ngay lập tức mất... Nhìn vào vẻ mặt nghiêm nghị của đám lính, cậu có cảm giác là như vậy.
"À ừm... không biết vị khách đây là ai ạ...?"
"Ôi. Ở đất nước này mà lại không biết ta sao... Chẳng lẽ ngươi là người chơi thử sao?"
"À, vâng. Đúng là thế ạ... nhưng..."
"Phải rồi. Vậy thì đành vậy. Ta xin tự giới thiệu. ...Ta tên là Joō of Kaasan. Ta là Nữ hoàng của đất nước này."
"Cái tên nghe có vẻ tùy tiện quá, nhưng người lại là Nữ hoàng bệ hạ sao?!"
"*Ô hô hô.* Ngươi không cần căng thẳng đến mức lắp bắp vậy đâu. Bản thân ta cũng không hài lòng lắm với cái tên quá đỗi tùy tiện này, nên ngươi cứ gọi ta là Nữ hoàng bệ hạ là được rồi. Hôm nay ta vi hành, nên cứ thoải mái mà đối xử nhé."
Vị khách quý đầu tiên, đã quang lâm cửa tiệm.
"Vậy thì, ừm, con có một câu hỏi nhỏ... Nữ hoàng bệ hạ, tại sao người lại ở đây ạ?"
"Vì cái tên cửa hàng khiến ta tò mò, nên ta ghé qua một chút thôi."
"Cái biển hiệu ngu ngốc thế kia mà lại câu được cả khách VIP hạng nhất sao?!"
"Ngu ngốc ư, thật là nực cười. Khoảnh khắc ta nhìn thấy tên cửa hàng, trong đầu ta đã lóe lên một tia sáng: 'Chính là đây rồi!' *Ô hô hô*"
"Thật hả trời..."
Ma-kun khẽ quay đầu lại thì thấy Wise đang gật gù ra vẻ đắc ý. Thật là bực mình mà.
"Vậy thì, ở đây vẫn chưa mở cửa sao?"
"Dạ không, chúng tôi đã mở cửa rồi ạ. Mời người cứ an tọa."
Ngay lập tức, Mamako toát ra khí chất của một người quản lý cửa hàng lão luyện, dẫn Nữ hoàng đến bàn.
Ba cô nhân viên cũng nhanh nhẹn hành động.
"Đây là vị khách hàng số một đáng nhớ của chúng ta!"
Wise chạy ngay vào phía sau quầy, dùng ma pháp lửa đun nước pha trà.
"May quá vừa nãy đã mua được nhiều bánh kẹo khi đi mua sắm!"
Porta lấy ra một đống bánh kẹo từ túi xách, bày ra đĩa để chuẩn bị đồ ăn vặt uống trà.
"Vậy thì, phần còn lại cứ giao cho con. Con đã nắm rõ nghi thức rồi ạ."
Khi trà bánh đã sẵn sàng, Medi, người phục vụ, mang chúng đến bàn.
Sự phối hợp ăn ý này còn hơn cả khi họ chiến đấu thường ngày nữa.
Không có việc gì để làm, Ma-kun đành rút vào phía sau quầy và quyết định quan sát tình hình.
Mamako và Nữ hoàng đã bắt đầu trò chuyện.
"Vậy thì, cửa hàng này là loại cửa hàng gì thế?"
"Nói một cách đơn giản, đây là cửa hàng chuyên nhận giải quyết các vấn đề gia đình. Nghe có vẻ đường đột, nhưng nếu người có bất kỳ nỗi lo nào, con đều muốn giúp sức..."
"Ôi vậy sao! ...Thế thì, không vòng vo nữa, người có thể lắng nghe một chút được không. Chuyện là về Hoàng tử, tức là con trai ta ấy... Dạo này, thằng bé không còn làm nũng với ta nữa rồi."
"Nghe thật buồn quá ạ..."
"Đúng vậy đó. Ta đã buồn đến mức không biết làm sao nữa rồi... Vào lúc thế này, dân thường họ sẽ làm gì nhỉ. Nếu người có lời khuyên hay ho nào, xin hãy chỉ dạy cho ta với."
Vấn đề mà Nữ hoàng mang đến là chuyện giữa mẹ con. Về nội dung thì đó là một lĩnh vực nằm ngoài khả năng hiểu biết của Ma-kun, nhưng lại là chuyên môn của Quán Mẹ.
Dù sao thì, cứ hy vọng Mamako sẽ phát huy sở trường của mình, giải quyết chuyện này một cách nhanh gọn...
"À, phải rồi. Nhắc đến dân thường thì... Trên đường đến đây, ta có thấy một cửa hàng có rất đông người tụ tập. Không biết đó là chuyện gì mà ồn ào vậy?"
"Đó là đợt giảm giá lớn nhất năm đó ạ!"
"Giảm giá lớn? Một từ ngữ lạ tai nhỉ. Người có thể kể rõ hơn cho ta được không?"
"Vâng! Rất sẵn lòng ạ!"
"...Này."
Cuộc nói chuyện đột nhiên bị chệch hướng.
Đến nước này thì cuộc nói chuyện phiếm của các bà mẹ sẽ không dừng lại đâu...
Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua dễ dàng.
"Ta đã lỡ nói chuyện quá lâu rồi. Xin lỗi vì đã nán lại nhé."
"Không sao đâu ạ. Được trò chuyện với người thật là vui."
"Ừm, ta cũng thấy vậy... Ối, mà nói mới nhớ... ta đến đây là để được tư vấn mà nhỉ."
"Nếu là chuyện con trai không làm nũng với người nữa, vậy trước tiên sao người không thử dành thời gian cho hai mẹ con cùng ở bên nhau? Ví dụ như, hai mẹ con cùng nhau đi mua sắm chẳng hạn."
"Ra vậy. Nếu hai mẹ con cùng đi mua sắm, rồi mua gì đó cho thằng bé... Được đó! Cứ thế mà làm!"
Chỉ với bấy nhiêu cuộc trò chuyện mà họ đã đi đến kết luận được rồi. Thời gian cần thiết chỉ vỏn vẹn vài chục giây. ...Trong khi đó, đã có hơn một tiếng đồng hồ lãng phí vào chuyện phiếm rồi.
"Vậy thì, mong người hãy cố gắng lên nhé. Con sẽ âm thầm cổ vũ người."
"Cảm ơn người! Người đã giúp ta rất nhiều! ...Ta cứ tưởng vì quá đố kỵ với những cặp mẹ con thân thiết mà suýt nữa đã ban hành lệnh cấm tiếp xúc giữa mẹ con rồi, nhưng xem ra không cần nữa rồi nhỉ! *Ô hô hô!*"
Xem ra, một hành vi bạo ngược đe dọa quan hệ mẹ con đã được tránh khỏi một cách tình cờ. Nữ hoàng vô cùng mãn nguyện, sau đó ngồi lên chiếc xe ngựa sang trọng của mình và rời đi.
Ma-kun và Mamako lịch sự tiễn chân người.
"Ngay lập tức đã hoàn thành công việc. Tốt lắm."
"Cái 'Tốt lắm' cái gì chứ. Toàn nói chuyện phiếm không đâu vào đâu mãi... Nhờ vậy mà bên này tan nát cả rồi đây này."
Trở lại cửa hàng, khi nhìn vào phía sau quầy, Ma-kun thấy Wise và mọi người đang gật gù ngủ gà ngủ gật. Hèn gì mà muốn ngủ gục cũng phải. Chỉ là trò chuyện phiếm mà cũng hơn một tiếng đồng hồ rồi.
Nói thật thì Ma-kun cũng buồn ngủ lắm rồi, nhưng hơn hết, cậu có điều muốn nói với Mamako.
"Này mẹ. Với con thì, có một chỗ con hơi lo lắng. ...Mẹ cho lời khuyên tùy tiện như thế, có ổn không vậy?"
"Ủa, tùy tiện chỗ nào hả con?"
"Mẹ đã nói kiểu như, nếu Nữ hoàng bệ hạ và Hoàng tử đi mua sắm cùng nhau thì Hoàng tử sẽ làm nũng với người, đúng không. ...Nhưng nói thật, điều đó là không thể đâu. Không đời nào. Bất khả thi mà."
"Không có chuyện đó đâu. Hoàng tử chắc chắn cũng muốn làm nũng với Nữ hoàng bệ hạ mà."
"Căn cứ là gì?"
"Trực giác của một người mẹ đó con." *Ting!*
"Cái thứ đó thì...!"
Có mà tin được ấy! Cậu định gào lên như thế thì.
Đúng lúc ấy, trước cửa hàng lại có một chiếc xe ngựa cực kỳ lộng lẫy khác dừng lại. Không phải Nữ hoàng quay lại đâu nhé.
"Xin thất lễ. Tôi có thể làm phiền một chút được không?"
Một chàng trai trẻ điển trai trong bộ trang phục lộng lẫy bước vào cửa hàng. Anh ta dẫn theo vài người lính.
Anh ta toát ra khí chất cao quý, khác hẳn với những người chỉ có tiền đơn thuần. Đồng thời, cũng có cảm giác rằng nếu không dùng kính ngữ cao nhất, sẽ bị xử tử ngay.
"Ơ? Cái cảm giác này... Chẳng lẽ?!"
"Trước hết, xin cho phép tôi tự giới thiệu. Tên tôi là Ōji of Kaasan. Một cái tên tùy tiện đến mức ngay cả bản thân tôi cũng thấy buồn. Ha ha ha."
"Kaasan... nghĩa là, chẳng lẽ, người là Hoàng tử?"
"Vâng. Đúng như người nói. ...Không vòng vo nữa, xin cho phép tôi hỏi một điều. Có phải cửa hàng này, là nơi tiếp nhận các vấn đề liên quan đến những người mẹ không ạ?"
"Đúng vậy đó con."
"Quả nhiên là vậy! Khi nhìn thấy tên cửa hàng, tôi đã nghĩ thế mà! ...Nếu vậy thì xin hãy lắng nghe nỗi lòng của tôi! Xin người!"
Cái biển hiệu ngu ngốc thế kia mà lại câu được cả người trong hoàng tộc lần nữa.
Hoàng tử điển trai đã ghé thăm.
Tưởng chừng mấy cô gái sẽ la hét ầm ĩ ngay lập tức, nhưng không.
"Này, có trà rồi đây! Ba cốc!"
"Bánh kẹo cũng đã chuẩn bị xong!"
"Phần dọn bàn cứ để con. Con đi đây."
Wise và mọi người không hề xao động một chút nào. Họ vẫn nhanh nhẹn làm việc như thường lệ. Hơn cả thế, họ cứ như những người thợ lành nghề vậy. Chắc là họ không hứng thú lắm với mấy anh chàng đẹp trai đâu.
"Vậy thì Ma-kun. Cứ cố gắng làm một nhân viên của Quán Mẹ nhé."
"Tôi, sau khi cuộc chiến này kết thúc, sẽ viết đơn xin nghỉ việc..."
Trong lúc được những người bạn đáng tin cậy cổ vũ một cách bất đắc dĩ, Ma-kun và Mamako ngồi vào chỗ. Theo yêu cầu của Hoàng tử, cậu lắng nghe nỗi lòng của Hoàng tộc.
"À ừm... vậy thì, nỗi lòng của Hoàng tử là gì ạ?"
"Về cách làm nũng với mẹ tôi ạ." *Kiên định*
"Đây không phải là điều nên nói với vẻ mặt nghiêm túc như thế đâu."
"Thật ra, dường như mẹ tôi muốn tôi làm nũng với người."
"À, vâng, vậy ạ..."
Đúng như Nữ hoàng đã tự mình nói. Nhưng mà.
Hoàng tử trông có vẻ lớn hơn Ma-kun một chút. Anh ta đã là một thanh niên trưởng thành rồi. Thế thì.
"À, nhưng mà... ở tuổi như Hoàng tử, mà làm nũng với cha mẹ, thì quả thật là không thể đúng không?"
"Không thể chấp nhận được! Tôi nhất định muốn được làm nũng!" *Kiên định!*
"Đây không phải là điều nên nói với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc như thế đâu."
"Tuy nhiên, tôi không tài nào nghĩ ra được phải làm nũng thế nào. Cách làm nũng đúng đắn là gì, xin người hãy chỉ dạy cho tôi."
"Con nghĩ đây không phải là điều nên cầu xin chỉ dạy đâu, xin người hãy về đi ạ."
Ma-kun lịch sự mời người về, nhưng mà.
"Không cần phải lo lắng đâu. Con cứ làm nũng một cách thật lòng, theo cách con muốn là được rồi."
"Này khoan đã mẹ. Mẹ đang nói cái gì vậy. Không được làm nũng đâu."
"Mẹ lúc nào cũng muốn Ma-kun làm nũng với mẹ mà. *Ưfufu*"
"Cái đó chỉ là mẹ đang nói lên cảm nghĩ của riêng mẹ thôi mà!"
"V-Vâng, đúng vậy. Mamako-san là một người mẹ mà... Vậy thì, Ma-kun thường làm nũng như thế nào ạ?"
"Tôi hả? Đương nhiên là...!"
Có mà làm nũng ấy! Cậu định nói thẳng thừng như thế, nhưng mà. Dừng lại.
"(*Ơ, mà nói mới nhớ...*)"
Vừa nãy, cậu đã khuyên Nữ hoàng rằng Hoàng tử nên làm nũng với người.
Giờ mà Ma-kun phủ nhận việc làm nũng, rồi Hoàng tử không làm nũng với Nữ hoàng thì sao?
"(*Nữ hoàng sẽ thất vọng. Sự bất mãn bùng nổ, lệnh cấm tiếp xúc giữa mẹ con sẽ được ban hành mất... Và hơn nữa...*)"
Quán Mẹ đã đưa ra lời khuyên sai lầm sẽ chuốc lấy cơn thịnh nộ của Nữ hoàng.
"Nhân viên, bị xử tử ư? Máy chém đang chờ sẵn sao?"
"Ma-kun? Mặt con tái mét kìa? Có phải con không khỏe chỗ nào không?"
"K-Không! Con không sao đâuuuuu!?"
Không, hoàn toàn không ổn chút nào cả.
Sống hay chết. Một cuộc chơi liều mạng.
"(*Không còn cách nào khác! Để cứu vương quốc và chính bản thân mình, mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải làm thôi!*)"
Ma-kun vòng ra sau lưng Mamako, dốc hết can đảm, rồi từ phía sau!
Cậu ôm lấy mẹ một cách cực kỳ nhẹ nhàng.
"Ôi ôi. Vừa cõng vừa ôm sao? Ma-kun đúng là đồ nhõng nhẽo mà. *Ưfufu* *Xẹt!*"
Bị kỹ năng [Ánh sáng của mẹ] làm cho chói lòa, tuy cực kỳ chói mắt nhưng cậu vẫn phải chịu đựng.
"Ối, Hoàng tử! Tạm thời thì, tôi nghĩ cứ thế này là được rồi đó! Mẹ tôi cũng có vẻ hài lòng mà! Tạm thời thì, cứ thế này là được!"
"Ôi, ra vậy! Tôi học được nhiều điều lắm!"
Hoàng tử có vẻ như đã bị thuyết phục hoàn toàn, nhưng mà.
Mahito khẽ quay đầu lại. Gạt nụ cười trong sáng của Porta sang một bên, cậu thấy Wise đang nhe răng cười, còn Medhi thì khúc khích. Cậu chỉ ước gì mình được chết quách đi cho xong.
Thế nhưng, Mahito vẫn cắn răng chiến đấu, hy sinh bản thân để cứu vớt những gì cần được cứu. Dù cảm giác như đây là lần hiếm hoi cậu làm được điều gì đó ra dáng dũng giả, nhưng cái cảm giác "không phải thứ mình muốn" cứ đeo bám khó chịu vô cùng.
Sau khi giải quyết xong rắc rối cho hoàng tử và cạn kiệt sức lực, Mahito cứ ngỡ mình sẽ được an nghỉ…
Ai dè không được.
“Cửa hàng này có khi nào giúp giải quyết vấn đề của các bậc cha mẹ không nhỉ?”
“Cô nghe tôi nói chút được không? Con tôi tự nhiên không còn mè nheo với tôi nữa…”
“Không phải kiểu lạ lùng đâu, chỉ là con muốn được mẹ nuông chiều như bình thường thôi, con phải làm sao đây ạ?”
Cứ thế, khách hàng lũ lượt kéo đến Cửa hàng Mẹ.
“Nào Mahito-kun! Chúng ta hãy hoàn thành sứ mệnh của cặp mẹ con dũng giả thôi nào! Không sao đâu! Mahito-kun làm được mà! Vì Mahito-kun là dũng giả cơ mà!”
“Khụ! Bà đã nói thế thì tôi có từ chối được sao!… Nhưng tôi nói trước nhé, đây là lần cuối cùng đấy! Thật sự là lần cuối cùng luôn đấy!”
Miệng thì nói là lần cuối, nhưng cuối cùng cậu lại phải tiếp nhận thêm hai mươi vụ rắc rối nữa.
“Những bậc cha mẹ muốn được nuông chiều… những đứa con muốn được nuông chiều nhưng lại ngại ngùng khi đối mặt… Để giải quyết những vấn đề như thế cho các gia đình… Nào, Mahito-kun!”
“Trời ơi! Làm thì làm chứ gì!… Đại Hảo Gia Bí Kíp… Cõng Bồng Ấp Ấp đêêêêêêê!”
Mọi vấn đề đều được giải quyết bằng màn “trình diễn” mè nheo mẫu mực của Mahito và Mamako.
Theo đúng luật lao động, giờ là lúc nghỉ giải lao.
“Thật kỳ lạ… Sao lại có nhiều người thèm được nuông chiều đến thế… Thật kỳ lạ…”
Mahito, người đã cạn kiệt cả tinh thần lẫn thể xác, mặc kệ Wise và Medhi đang nhìn mình với vẻ mặt thèm thuồng muốn trêu chọc, gục sụp xuống bàn.
“…Cửa hàng này, hay là đóng cửa luôn đi.”
“Lại nữa rồi~ Anh lại nói thế nữa rồi~ Thật ra là anh đang vui lắm đúng không~”
“Thật tốt quá, vừa giải quyết được vấn đề bằng sợi dây tình thân, lại vừa được cô Mamako nuông chiều nữa. Hehehe.”
“Tôi! Vì muốn cứu! Giúp mọi người! Bất đắc dĩ! Mới phải hy sinh thân mình… Khụ!”
“Mahito-san, anh vất vả rồi ạ! Mời anh dùng bánh kẹo!”
“Ồ, cảm ơn nha. Đúng là Porta là liều thuốc chữa lành mà.”
Vừa tận hưởng sự chu đáo của Porta, vừa nhấm nháp bánh kẹo, bổ sung “chất chữa lành” và đường…
Ấy vậy mà, đây không phải lúc để nhàn rỗi. Mahito bật dậy.
“Này mẹ! Con nói chuyện chút được không!”
“Ôi, gì thế con. Lại muốn ôm mẹ thật chặt nữa à?”
“Con có ôm mạnh đến thế đâu chứ!? Mà thôi, không phải chuyện đó!”
Tuy đã muốn nổi điên đến nơi, nhưng trước hết phải bình tĩnh cái đã.
“Này mẹ. Về cửa hàng này và những việc chúng ta cần làm, chúng ta hãy xác nhận lại chút đi.”
“Ừm. Được thôi.”
“Chúng ta được Shirase-san nhờ là hỗ trợ các gia đình có con nhỏ.”
“Ừ, đúng rồi. Chính xác là vậy.”
“Nhưng mà mẹ này, Shirase-san chắc chắn là muốn chúng ta hỗ trợ những người chơi thử nghiệm, những gia đình có người chơi. Bởi vì đúng là như vậy mà. Nếu các NPC (nhân vật không phải người chơi) có vấn đề gì, thì chỉ cần điều chỉnh dữ liệu là xong.”
“Thế thì… đúng là như vậy thật à…”
“Đúng thế đấy. Vậy nên, chúng ta hãy viết lên biển hiệu là “Dành riêng cho người chơi thử nghiệm” hoặc “NPC vui lòng không vào” đi! À đúng rồi! Hay đấy!”
Ngay lập tức, hai thành viên hoàng tộc liên tiếp xuất hiện. Sau đó, khách hàng bình thường cũng lũ lượt kéo đến. Cửa hàng Mẹ quá đắt khách. Cứ thế này thì họ không thể xoay sở nổi.
Bởi vì Đại Hảo Gia Bí Kíp Cõng Bồng Ấp Ấp là một chiêu thức lớn tiêu tốn thể lực và tinh thần của Mahito, nên cậu không thể chịu đựng thêm được nữa. Thế nên, ít nhất thì cậu cũng muốn giảm bớt số lượng khách hàng.
“Ưm… Người chơi thử nghiệm hay NPC gì đó, hay cả những đứa trẻ thích mè nheo, những chuyện đó không cần quá câu nệ đâu con. Nếu mọi người đều trở thành những cặp cha mẹ con cái thân thiết, thì ai cũng sẽ hạnh phúc thôi. Ưfufu.”
“Mẹ ơi, con xin mẹ đấy, chúng ta hãy câu nệ một chút đi chứ!? Với lại, coi những đứa trẻ thích mè nheo ngang hàng như thế là sai rồi!”
Mamako ngược lại còn rất hào hứng. Khách cứ đến nườm nượp. … Đại Hảo Gia Bí Kíp là một chiêu thức lớn, khiến Mahito kiệt sức trong khi Mamako lại càng hưng phấn hơn. Cô ấy trông như không thể chờ đợi được vị khách tiếp theo.
Đúng lúc đó.
“…À, cho tôi hỏi chút được không ạ?”
“Hiiiiii!? Lại là tư vấn mè nheo nữa sao!?”
Người bước vào cửa hàng là một phụ nữ trung niên trông khá mệt mỏi.
“Tôi nhìn thấy biển hiệu của cửa hàng, nên nghĩ có lẽ ở đây có thể lắng nghe nỗi khổ của tôi…”
“Vâng. Chúng tôi sẽ lắng nghe ạ.”
“Khoan đã! Nếu là tư vấn kiểu ‘Làm thế nào để con tôi chịu mè nheo với tôi?’, thì cửa hàng chúng tôi không xử lý được đâu ạ…!”
“À, không, không phải thế đâu ạ… Mà là ngược lại.”
“Hả? Ngược lại là sao…?”
“Con gái tôi nuông chiều tôi quá mức… Tôi đang rất bối rối, hay nói đúng hơn là… Tôi không biết phải ứng xử thế nào với tư cách một người mẹ.”
Đây là một kiểu tư vấn mới toanh, không phải muốn được mè nheo, cũng không phải muốn mè nheo ai đó.
“Con gái cô nuông chiều quá mức… Cụ thể thì, là quá mức đến mức nào ạ?”
“Việc này hơi khó diễn tả bằng lời… nên nếu được, xin quý vị hãy đến nhà tôi và xem con gái tôi được không ạ? Xin hãy giúp tôi.”
Đối với lời thỉnh cầu đó, Mamako không có lý do gì để từ chối cả. Vị khách nữ tên là Leena. Theo yêu cầu muốn họ tận mắt chứng kiến con gái mình, Mahito và mọi người liền đến nhà Leena.
“Lối này ạ. Mời vào.”
Họ được dẫn đến một khu dân cư nhỏ gọn, sạch đẹp, nơi những người giàu có kín tiếng sinh sống. Nhưng chỉ riêng nhà của Leena là bị hư hại một cách bất thường. Khắp nơi trong nhà đều trong tình trạng được sửa chữa tạm thời bằng những tấm ván hay mảnh gỗ vụn. Vườn cây cảnh và cây cối trong sân cũng trông thật thảm hại, như thể bị giật tung một cách thô bạo.
“Cứ như thể có thứ gì đó hung bạo đã nổi điên vậy… Có chuyện gì xảy ra ạ?”
“K-Không! Không có chuyện gì đâu ạ! Chỉ là không được chăm sóc kỹ lưỡng thôi… Thôi được rồi, tôi sẽ giới thiệu con gái tôi nhé! Nào, mời vào!”
Trông có vẻ không phải chuyện chăm sóc hay đại loại thế.
Leena, người đang cuống quýt một cách kỳ lạ, vội vàng mở cửa, và ngay lập tức.
“Mẹ ơi! Con, con đã ở nhà ngoan lắm đó! Mẹ đã hứa sẽ xoa đầu con nếu con ở nhà ngoan mà phải không!… Hả!?”
Từ sâu trong hành lang, một thứ gì đó kỳ quái lao tới với tốc độ kinh hồn, rồi bỗng.
“Ồ, là khách ạ! Rất vui được gặp! Con tên là Mone ạ!… Phù, thoát rồi.”
Cô bé tức thì tự trấn tĩnh lại và chào hỏi một cách lịch sự.
Con gái của Leena, Mone. Tuổi mười lăm. Nhìn qua thì cô bé chắc chắn thuộc loại dễ thương.
“(Thật muốn nói rằng ‘Cuối cùng nữ chính của mình cũng xuất hiện rồi’, nhưng mà…)”
Nhưng cô bé lại là một đứa trẻ gây rắc rối, vì quá mức mè nheo với mẹ mình.
Họ được dẫn vào phòng khách tồi tàn, cũng đầy những vết sửa chữa tạm bợ khắp nơi, y hệt vẻ ngoài ngôi nhà. Vừa ngồi xuống chiếc ghế sofa cũng đã được sửa sang, vừa thưởng thức trà và bánh ngọt, đúng khoảnh khắc họ định bắt đầu câu chuyện thì.
“Ưm ưm ưm~! Không được rồi! Con không chịu nổi nữa!… Mẹ… Mẹ ơi!”
Mone ngả người về phía Leena đang ngồi cạnh, rồi cọ cọ cọ cọ má vào đùi mẹ, bắt đầu nằm gối lên đùi.
“Ơ, ừm, Mone-chan? Bây giờ chúng ta phải nói chuyện quan trọng với mọi người, nên con ngoan…”
“Vâng! Con sẽ ngoan ngoãn lắng nghe trên đùi mẹ ạ!”
“K-Không phải thế con ạ? Con ngồi thẳng lên…”
“Mẹ ơi! Con, con muốn ăn bánh kem! Cho con ăn đi! Aaa~!”
“C-Con cứ ăn đi, nhưng mà tự mình…”
“Được mẹ đút cho thì ngon hơn mà! Nên là, aaa~!”
Leena vừa đút bánh kem cho Mone đang mè nheo bám riết, vừa nhìn Mahito và mọi người với vẻ mặt sắp khóc đến nơi. Cô ấy đã hoàn toàn bó tay rồi.
Chứng kiến cảnh Mone mè nheo đến mức đó, không chỉ Wise và Medhi, mà cả Porta và Mamako cũng há hốc mồm kinh ngạc, nhưng giờ là lúc phải bắt tay vào xử lý.
“Đây là việc của Cửa hàng Mẹ mà. Giờ thì sao đây?”
“K-Khoan đã, hay là thử lấy vật gì đó cứng đập vào đầu cô bé xem sao? Biết đâu cô bé sẽ tỉnh lại.”
“Vâng đúng thế ạ. Vậy thì để tôi…”
“Ôi chao! Với sức mạnh ra đòn của Medhi-san thì có khi sẽ gây ra vết thương nghiêm trọng đấy ạ!”
“Đúng vậy. Dùng biện pháp mạnh thì không tốt đâu.”
“Ừm, cũng đúng. …Vậy thì làm sao đây?”
Khi được hỏi, Mamako liền nhăn mặt suy tư.
“Việc yêu thương mẹ mình rất nhiều không phải là điều xấu, nhưng… tóm lại, đó là vấn đề về mức độ thôi nhỉ… Ưm… Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu cô bé biết cách giao tiếp với một khoảng cách phù hợp hơn…”
“Đúng vậy. Khoảng cách phù hợp là rất quan trọng.”
“Đúng rồi. Chẳng hạn như thế này.”
Mamako rút ngắn khoảng cách với Mahito, rồi tự nhiên khoác tay cậu. Vòng một đầy đặn của cô cứ thế áp vào cánh tay Mahito, nhũn nhũn ra, hay đúng hơn là đã hoàn toàn bao bọc lấy nó.
“Đúng rồi, khoảng chừng này… Khoan, sai rồi! Khoảng cách này gần quá rồi!”
“Ôi, vậy à? Mẹ thấy khoảng cách này là được rồi mà.”
“Không được đâu! Đây không phải là khoảng cách chuẩn mực giữa mẹ và con trai đâu!”
Cảm nhận của Mamako hoàn toàn không đáng tin cậy. Thôi rồi. Cậu nhẹ nhàng đẩy cô ra, cẩn thận không chạm vào những phần mềm mại.
“Tóm lại, điều quan trọng là khoảng cách. Và người có thể dạy cho cô bé điều đó là… Wise!”
“Hừm hừm. Tức là đến lượt tôi ra tay rồi nhỉ. Cứ giao cho tôi đi.”
Wise duy trì một khoảng cách với mẹ ruột của mình, một kiểu quan hệ “thân thiết đến mức cãi nhau”. Tuy có hơi bạo lực một chút, nhưng đó không phải là một mối quan hệ mẹ con tồi.
Wise đứng dậy đầy tự tin, nói “Cho tôi xin lỗi một chút nha~” rồi chen ngang một cách thô bạo vào giữa hai mẹ con Mone, ngồi phịch xuống. Lập tức, sắc mặt Mone biến đổi, và cô bé bắt đầu làm loạn.
“Này! Đừng có chen vào giữa tôi và mẹ tôi chứ!”
“Rồi rồi xin lỗi nha~. Mà này, cô không cần phải giận dữ đến thế đâu nhỉ?”
“Tôi giận đấy chứ! Tuyệt đối không thể tha thứ! Cô dám định cắt đứt sợi dây liên kết giữa tôi và mẹ sao, đó là hành vi của quỷ dữ!… Đến nước này thì… Xoẹt!”
Đòn tấn công của Mone trong cơn cuồng nộ. Mone dồn sức vào tay, rồi nắm lấy sườn Wise.
“Ác linh mau tan biến!”
“Này đừng có làm thế nữa á ha ha ha ha ha!?”
Wise bị cù nách, trượt khỏi ghế sofa và lăn lộn trên sàn cười ngặt nghẽo. Dù có cố gắng thoát thân đến đâu, cô cũng không thể thoát khỏi đòn cù lét của Mone.
Hơn cả chiếc quần lót lộ rõ mồn một, vẻ mặt quằn quại của Wise lại đáng thất vọng đến nỗi Mahito chỉ đành khẽ cụp mắt xuống mà thôi…
Năm phút sau.
“Làm, làm ơn dừng lại đi mà… Tôi, tôi sai rồi…” *Cộp*
“Ác quỷ đã bị diệt trừ! Chiến thắng thuộc về tình thân mẹ con!”
Trận đấu kết thúc. Mone reo hò chiến thắng, rồi lại ôm chầm lấy Leena, “Mẹ ơi!”
Kế hoạch tạo ra khoảng cách vật lý đã kết thúc trong thất bại.
“Quả nhiên Wise không làm được rồi. Thôi cũng đành chịu thôi. Dù sao thì cũng là Wise mà.”
“Đừ, đừng có đùa nữa chứ… Mà này, đừng có đứng nhìn mà hãy giúp tôi đi chứ…”
“Vậy thì tiếp theo, Medhi!”
“Wise-san là người yếu nhất trong chúng ta. Tôi đây, sẽ cho quý vị thấy sức mạnh thật sự là như thế nào.”
Sát thủ tiếp theo là Medhi. Medhi đứng cạnh Leena, đặt tay lên vai cô ấy.
“Mone-san, xin hãy lắng nghe kỹ đây. Ngay bây giờ, tôi sẽ nói cho cô biết những gì mẹ cô đang thầm nghĩ.”
“Mẹ đang thầm nghĩ gì sao!? Gì vậy, con muốn nghe!”
Dù cô bé không hề có kỹ năng đọc suy nghĩ của người khác, nhưng. Cứ như thể đó là sự thật, tập trung tinh thần, Medhi từ từ bắt đầu kể.
“Mẹ của cô, bà ấy đang nghĩ như thế này… Dĩ nhiên, bà ấy rất trân trọng Mone-san với tư cách là con gái mình, nhưng…”
“Nhưng mà sao ạ?”
“Về việc cô bé quá mức mè nheo, thì bà ấy có vẻ khá lo lắng.”
“Hả? Con, con mè nheo với mẹ quá đáng sao?… K-Không đời nào con nghĩ thế đâu… Vì mẹ cũng chưa từng nói thế bao giờ mà…”
“Mẹ của cô có vẻ là người không thể nói thẳng ra những gì mình nghĩ. Tuy nhiên, sâu thẳm trong lòng, bà ấy chắc chắn đang nghĩ như vậy đấy ạ. …Đúng không, Leena-san?”
Leena, khi được hỏi, dù khá dè dặt, nhưng vẫn gật đầu. Medhi đã nói lên được tiếng lòng thật sự của cô ấy. Nếu cứ giữ đà này mà khuyên nhủ được Mone thì…
“Với lại, việc cô cứ bám dính lấy mẹ như thế này, thẳng thắn mà nói, bà ấy thấy khá khó chịu. Bà ấy còn nghĩ rằng có lẽ đầu óc cô có vấn đề rồi ấy.”
“Cái gì!? Mẹ nghĩ về con như thế ư!?”
“Khoan đã Medhi! Đó là suy nghĩ thật của cô đúng không!?”
“À. Lỡ miệng.”
Do bản tính tự nhiên có phần gian xảo, Medhi đã vô tình phun ra lời độc địa.
Leena lắc đầu, ý nói cô ấy đương nhiên không nghĩ đến mức đó. Xong rồi.
“Mẹ nói không phải thế mà!… Grừ grừ grừ… Cô dám lừa gạt tôi sao! Không thể tha thứ!”
“Không, ừm, xin hãy bình tĩnh ạ! Nói chuyện là sẽ hiểu thôi! Nói chuyện là…!”
“Khỏi nói nhiều! Xoẹt!”
“Khoan đã ha ha ha ha hiiiiiiii!?”
Mone lại nổi cơn thịnh nộ, ra tay tấn công. Medi bị cù léc đến nỗi nhũn cả người, với gương mặt mỹ nữ giờ đã tan nát không còn gì để giữ gìn, vừa cười vừa lăn lộn trên sàn, lăn đến cạnh Wise, người đã sớm lăn đùng ra chết ngất từ trước, rồi bất động hẳn.
“Hừm hừm! Trị tội!”
Mone giơ cao dấu hiệu chiến thắng, rồi lại ôm chầm lấy Leena.
Đúng là một đối thủ khó nhằn.
“Medi cũng chịu thua rồi sao. Thôi đành chịu vậy, dù sao cũng là Medi mà.”
“Dù tôi rất không phục cách anh nói đó… nhưng đã thua thì phải nhận thôi…”
“Phần còn lại cứ để đó, cậu cứ nghỉ ngơi đi. Vất vả rồi.”
Ít ra cũng để cô ấy được yên nghỉ, Masato chỉnh lại chiếc váy đã tốc lên tận trên. Đúng là Masato, một quý ông đích thực. RIP, quần trong trắng.
Nào.
“Cả việc mạnh bạo chen ngang lẫn cách tiếp cận từ phía mẹ cũng đều thất bại rồi. Tiếp theo phải làm sao đây?”
“Này Ma-kun. Nếu được, mẹ có thể…”
“Mẹ mà ra tay thì có khi lại phản tác dụng mất. Con từ chối.”
“Sao lại… Mẹ buồn quá…”
“Thôi thôi, phiền phức quá đi.”
Trong khi Masato nhẹ nhàng đẩy Mamako đang giả vờ khóc lóc và dụi vào người anh ra, thì.
“Anh Masato! Xin phép tôi có thể nói đôi lời không ạ!”
Porta giơ tay lên dứt khoát.
“Ồ, Porta! Porta cũng tham gia sao! Dũng cảm ghê!”
“Ơ?… À, ừm… cái đó…”
Porta nhìn Wise và Medi đang chết ngất với vẻ mặt tuyệt vọng. Cô bé sợ hãi tột độ, nước mắt lưng tròng.
“Vâng, vâng! Em, em đi đây ạ!” Cô bé run lẩy bẩy!
“Khoan đã! Nói đùa thôi! Đùa đấy! Porta không cần phải hi sinh đâu! Tôi tuyệt đối không muốn thấy Porta bị hỏng hóc vì cười quá sức đâu!…Không phải thế! Cậu có ý kiến gì đúng không! Ý là cậu muốn nói vậy đúng không!”
“Vâng, vâng! Đúng vậy ạ!”
“Được rồi, tôi hiểu! Vậy thì Porta hãy đưa ra ý tưởng đi! Nói đi! Chúng ta phải làm gì đây!”
“Chắc chắn rồi, ở đây chúng ta không còn cách nào khác ngoài việc nhờ Mone-san thay đổi!”
“Ừm, đúng vậy!”
Phải tìm cách giải quyết người gây ra vấn đề. Đúng vậy.
“Vậy thì, làm thế nào để cô bé thay đổi đây… Phương pháp cụ thể là…”
“Tôi nghĩ anh Masato nên nói cho cô bé biết cảm xúc của mình!”
“Nói cho cô bé biết cảm xúc của tôi ư?… Cảm xúc của tôi thì…”
“Anh Masato và cô Mamako là một cặp mẹ con rất hòa thuận và tuyệt vời, nên chỉ cần anh nói ra cảm xúc của mình là được mà!”
“Được rồi Porta. Đợi một chút đã.”
Anh liếc nhìn Mamako, thấy cô đang gật đầu lia lịa. Bảo là bên đó cũng đợi đã.
“Nói trước là, tôi với mẹ không hòa thuận đến mức đó đâu…”
“Hai mẹ con hợp nhau mà. Tôi ở gần nhìn thấy suốt, làm sao mà sai được.”
“Làm thế nào để được như thế, việc Masato-kun nói lên suy nghĩ của một đứa trẻ là một ý tưởng rất hay đó ạ.”
Wise và Medi đã âm thầm hồi phục, gật đầu lia lịa. Cũng có vẻ như họ đang mong Masato thất bại thảm hại, rồi bị hành hạ trong địa ngục cù léc giống như họ vậy.
Thậm chí cả Leena cũng vậy.
“Phải rồi ạ… Nếu Masato có thể đưa ra lời khuyên từ góc độ của một người con, chắc chắn con bé sẽ phải suy nghĩ… Nhờ anh nhé?”
“Hả? T-thật sao? Là tôi ư?… Thật lòng ư?”
Với ánh mắt đầy kỳ vọng đổ dồn vào mình, Masato bước tới.
“…Ưm…”
Mone, cô bé ham làm nũng, cảnh giác như một dã thú hoang dã. Đối đầu với cô là Dũng sĩ Masato. Đây là cuộc đối đầu đặt cược sự nuông chiều.
Masato và Mone ra vườn. Anh nhẹ nhàng quay lại, thấy Mamako và những người khác đang dán mắt vào cửa sổ, chăm chú theo dõi. Mức độ chú ý quá cao. Khó xử vô cùng.
“À này. Nếu có gì muốn nói thì nói nhanh lên dùm cái coi.”
“À, ừ. Đúng vậy.”
“Đầu tiên phải nói trước là, tôi nghe là vì mẹ bảo phải nghe thôi, bất đắc dĩ đó nha. Đừng có mà hiểu lầm đấy.”
“Vâng vâng.”
“Với lại, nếu tôi bị thiếu thốn sự nuông chiều quá lâu thì sẽ xảy ra chuyện lớn đó.”
“Vâng, thế à. …Chết tiệt, cô nói linh tinh quá rồi đó…”
Mặc kệ mấy lời vô nghĩa đó. Đối mặt với Mone đang hờn dỗi, Masato thận trọng lên tiếng.
“Trước hết thì… ừm… cô bé, cô bé nghĩ về Leena-san thế nào…”
“Đương nhiên là rất thích rồi! Thật là, đừng có bắt tôi nói ra mà!”
“À, vâng. Đúng vậy.”
“À nhưng mà, không phải thích theo kiểu kì quặc đâu nha! Ý là tôi thích mẹ, đúng nghĩa là một người mẹ thôi!”
“Thế à… Nếu là như vậy thì cũng đỡ lo một chút.”
Nếu ốc vít trong đầu chưa hoàn toàn tuột ra thì chắc sẽ ổn thôi.
“Vậy thì, nếu người mẹ mà cô bé yêu quý đó gặp khó khăn thì sao?”
“Đương nhiên rồi! Mẹ mà gặp khó khăn, tôi sẽ giúp mẹ giải quyết!”
“Vậy thì, hãy giải quyết đi. Leena-san vì cô bé mà… chịu khổ, phiền phức… không, là đang lo lắng cho cô bé đó.”
“Ơ, tại sao!? Tôi có làm gì khiến mẹ phải lo lắng đâu mà…!”
“Có đấy chứ. Cô bé quá dựa dẫm rồi. Đến mức Leena-san phải lo lắng mà tìm đến chúng tôi để nhờ giúp đỡ đó.”
“Không thể nào…”
Mone vội vàng quay lại, nhìn chằm chằm vào mẹ mình. Chắc là cô ấy có nghe thấy cuộc nói chuyện. Leena gật đầu xác nhận, dù rất khẽ khàng.
“….Vậy đó, cô bé tính sao đây. Mẹ mà cô bé yêu quý đang gặp khó khăn, cô bé sẽ giải quyết đúng không?”
“Đ-đúng là vậy… nhưng mà, làm thế nào…”
“Cái đó dễ thôi mà.”
Masato liếc nhìn Mamako đang mỉm cười như thường lệ. Anh nói ra những lời từ tận đáy lòng mình.
“Mẹ tôi cứ hay lo lắng thừa thãi cho tôi, rồi xen vào chuyện này chuyện kia, hay nhúng tay vào… Còn tôi thì, tôi không muốn bị lo lắng như thế nữa.”
“V-vậy thì, anh làm thế nào!? Anh đang làm gì!?”
“Dễ thôi. Hãy cho mẹ thấy rằng không cần phải lo lắng nữa.”
Còn việc bản thân Masato có làm được thật hay không thì cứ gác lại đã.
“Hãy thể hiện rằng cô bé có thể tự làm mọi thứ mà không cần ai nói… Hãy cho mẹ thấy cô bé đã tự lập rồi. Đúng vậy. Là như thế đó.”
“Tự lập ư…”
“Tôi đoán Leena-san đang lo lắng về khía cạnh đó của cô bé đấy.”
“Tôi… không tự lập sao…”
“Được chiều chuộng thì đương nhiên không ghét rồi, nhưng nếu con gái cứ bám dính lấy mình mãi, làm cha mẹ thì tất nhiên sẽ lo lắng chứ. Liệu con có thể ra xã hội làm việc, có bạn trai, kết hôn một cách đàng hoàng được không… Tôi nghĩ họ sẽ cảm thấy bất an về những điều đó. Cha mẹ là những sinh vật như vậy đấy.”
Mặc dù ở khoản bạn trai hay kết hôn thì sẽ có những lo lắng khác đi kèm nữa.
“(Mình vừa nói theo suy nghĩ của mình thôi… nhưng chắc không sai đâu nhỉ?)”
Để chắc chắn, anh thử nhìn Leena… thấy cô gật đầu lia lịa, ý là hoàn toàn đúng. Tốt. Cảm thấy mình đã phần nào hiểu được tấm lòng cha mẹ, Masato đầy tự hào, một hơi thuyết phục Mone.
“Vậy đó, cô bé tính sao? Muốn làm gì đây?”
“Tôi… tôi rất ghét làm mẹ lo lắng nên… tôi muốn thể hiện bản thân thật đàng hoàng để mẹ không phải lo nữa.”
“À, đúng vậy. Cứ làm thế đi.”
“Để làm được điều đó… Ừm! Đầu tiên, tôi sẽ đi làm thêm để mẹ thấy tôi có thể tự mình kiếm tiền!”
“Được. Cứ làm đi làm đi. Lao động là nghĩa vụ, công dân ạ.”
“Rồi, tôi sẽ kiếm bạn trai đàng hoàng! Cho mẹ thấy tôi có thể hẹn hò với con trai!”
“Được. Cứ kiếm đi kiếm đi. Nhưng mà đối tượng thì làm ơn đừng phải là tôi.”
Không phải là vì anh không thích khuôn mặt hay gì đâu. Nhưng mà hẹn hò với cô bé yêu mẹ đến mức này, đối với Masato mà nói thì có vẻ hơi khó khăn một chút…
“Với tôi thì, nếu con bé hẹn hò với một người chín chắn như Masato-kun thì tôi rất yên tâm đấy ạ. Hì hì hì.”
Leena bước ra vườn và nói một điều kinh khủng như thế. Hơn nữa, Mamako và những người khác cũng bước ra.
“Nếu là chỗ làm việc thì, Tiệm Mẹ của chúng tôi thì sao?”
“À, cái đó hay đấy chứ. Chúng tôi không thể lúc nào cũng ở tiệm được.”
“Sẽ rất hữu ích nếu có người mở cửa tiệm, tiếp nhận tư vấn và liên hệ khi cần thiết.”
“Nếu được giúp đỡ ở tiệm, thì cả chúng tôi và những người đang gặp khó khăn đều được giúp đỡ!”
“Nếu con gái tôi làm việc ở tiệm của mọi người thì tôi càng yên tâm hơn nữa!… Này Mone-chan! Con thấy sao?”
“Khoan, khoan đã? Mọi người đợi một chút?”
Không hiểu sao mọi chuyện lại tiến triển quá nhanh như vậy.
Mone thì.
“Ừm! Con quyết định rồi! Con sẽ cho mẹ thấy con đã tự lập, để mẹ yên tâm! Con sẽ làm việc ở cửa tiệm đó! Rồi… cả bạn trai nữa, nhé!”
Mone nhìn Masato và nói gì đó. Và rồi, mọi chuyện diễn ra như vậy.
“À, cô Shirase. Cô có thể nói KHÔNG mà…”
“Tôi đã lơ đễnh rồi. Một cơ sở hỗ trợ mà luôn đóng cửa thì thật vô nghĩa. Khi Mamako và mọi người vắng mặt, chúng ta hãy giao cửa tiệm cho Mone-san đảm nhiệm. Cô bé sẽ là nhân viên, và chúng tôi cũng sẽ trả lương.”
Với một lời từ vị quyền lực bất ngờ xuất hiện tại Tiệm Mẹ, quyết định đã chính thức được đưa ra.
“Vậy thì, xin giới thiệu lại… Tôi là Mone! Rất mong được giúp đỡ ạ!”
Mone, nhân viên mới, cúi đầu một cách lịch sự. Cô bé là một thiếu nữ lễ phép, năng động, tươi sáng và thật sự đáng yêu.
Tuy nhiên.
“Dù vậy, tôi vẫn ngạc nhiên. Thật xuất sắc khi phát hiện ra cô bé, một boss ẩn, và còn biến cô bé thành đồng đội nữa.”
“Hả?”
“Tên thật của cô bé là Ma Thần Mamamone. Vốn là một nhân vật được tạo ra làm boss của nhiệm vụ cấp cao nhất, nhưng do quá trình tạo cốt truyện nhiệm vụ bị trì hoãn, nên tạm thời cô bé được sống như một cô con gái bình thường trong một gia đình.”
“Hả?”
Shirase nói gì đó.
“Khoan đã!? Mone là boss ẩn sao!? Cái quái gì vậy!? Đặt một nhân vật mạnh nhất vào một gia đình bình thường ở điểm khởi đầu thì… Chẳng phải mọi thứ đều bất thường hết rồi sao!?”
“Không còn cách nào khác đâu ạ. Thực ra, năng lực tiềm ẩn của cô bé rất đặc biệt và…”
Vừa lúc Shirase định nói tiếp thì. Bất chợt Mone rên lên một tiếng, rồi quỵ gối xuống tại chỗ.
“Ư…!”
“Này, có chuyện gì vậy!?”
“Có phải cô bé không khỏe chỗ nào không!?”
“Nguy rồi! Tôi sẽ chuẩn bị thuốc ngay!”
“Không, không phải thế… Thực ra, sự nuông chiều của tôi không chỉ đơn thuần là nuông chiều, mà là thứ để phong ấn sức mạnh của tôi… Vì tôi đã đoạn tuyệt với việc dựa dẫm mẹ rồi nên…”
Tâm trí không được thỏa mãn, sức mạnh của sự khao khát bắt đầu phát tác. Lấy Mone làm trung tâm, những chiếc ghế, bàn, và thậm chí cả Masato cùng mọi người đều từ từ bị hút về phía cô bé. Và rồi, ngay khi một chậu cây cảnh bị hút đến chạm vào Mone, nó liền tan nát thành từng mảnh, rồi bị cô bé hấp thụ vào cơ thể.
“Này, thật sao!? Con bé này, nếu thiếu thốn sự nuông chiều thì sẽ biến thành lỗ đen à!?… Chẳng lẽ ngôi nhà bị hư hại là do sức mạnh này ư… Dù sao thì! Phải làm gì đó thôi!”
“Vậy thì, này! Để tôi chiều chuộng cô bé nhé!”
“Không. Wise-san là ác quỷ định chia cắt tôi và mẹ một cách thô bạo, nên tôi không muốn được cô ấy nuông chiều đâu.” Cô bé nói thẳng thừng.
“Wise-san không được rồi! Vậy thì để tôi!”
“Không. Medi-san là một kẻ lừa đảo bụng đen, nên tôi không muốn được cô ấy nuông chiều đâu.” Cô bé nói thẳng thừng.
“Vậy thì, tôi thì sao ạ!”
“Porta-chan thì… ừm, không tệ nhưng… được một đứa nhỏ hơn mình nuông chiều thì hơi…”
“Tình huống khẩn cấp lắm rồi mà cứ cố chấp vô ích! Con bé này thật phiền phức!”
Đúng lúc đó, nhân vật chính xuất hiện.
“Vậy thì, tôi thì sao nhỉ?… Nào Mone-chan, lại đây nào. Mẹ đây.”
Mamako dang rộng hai tay mời gọi. “Mẹ ơi!”, “Cô Mamako ơi!”, “Mama ơi!” Không hiểu sao Wise và những người khác lại bị hút vào trước tiên.
Mone suýt lao tới ôm chầm lấy, nhưng rồi cô bé kiên quyết dừng lại.
“Khụ! Không được! Nếu chiều chuộng Mamako-mẹ thì cuối cùng cũng là chiều chuộng mẹ của mình thôi!… Bởi vì Mamako-san rồi sẽ thật sự trở thành mẹ của tôi mà!”
“Không có chuyện đó đâu. Không đời nào. Tôi chưa công nhận bất cứ điều gì hết đó.”
“Vậy nên, ở đây vẫn là… He he! Masato-kun!”
“Dừng lại đi!”
“Không dừng đâu. Vì Masato-kun là bạn trai của tôi mà~”
“Tôi không nhớ là đã công nhận đâu!”
“Dù Masato-kun không công nhận thì tôi cũng đã quyết định rồi mà. Cứ dụi dụi~. Dụi dụi~”
Moone ôm chầm lấy Masato, dụi dụi má vào ngực anh. Cử chỉ nũng nịu, ngọt ngào vô cùng.
Chính nhờ sự nũng nịu ấy mà dường như sức mạnh của Masato đã được kiềm chế, cái lực hút hủy diệt đáng sợ kia cũng dần lắng xuống.
Thế nhưng, Masato vẫn bị ôm cứng ngắc.
"Hì hì~ Masato-kun~" Moone lại dụi dụi.
"Khụ...! Không ngờ lại thơm đến thế này chứ...!"
"Thế thì, nhân tiện đây... Mẹ cũng sẽ dụi dụi vào Ma-kun đây~"
"Cả mẹ cũng bám vào con nữa chứ!!!!"
"Nghe có vẻ thú vị nhỉ. Vậy thì thỉnh thoảng tôi cũng thử nũng nịu với Masato-kun xem sao."
"Của Shirase-san thì tôi chỉ thấy đó là quấy rối thôi đấy chứ!?... Kìa, ai đó! Ai đó cứu tôi với! Giải thoát tôi ra khỏi cái địa ngục nũng nịu này đi!!!!"
Dù Masato có gào thét thảm thiết đến mấy, thì Pota chỉ cười vui vẻ, còn Wise và Medi thì với vẻ mặt khó tả, cứ lẳng lặng đứng nhìn mà thôi...
Cùng lúc đó, bên ngoài Quán Mẹ.
Chẳng thèm bận tâm đến ánh mắt của người qua đường, có những kẻ khả nghi hiên ngang đang nhìn trộm vào bên trong qua khung cửa sổ.
"Vô tư làm loạn đến thế, đúng là rảnh rỗi quá mức nhỉ. Khó chịu đến phát điên!"
"Masato-kun lại là người được yêu thích nhất ư~? Đúng là cảnh tượng hiếm có khó tìm ghê~. Thậm chí phải gọi là hiện tượng siêu nhiên thì đúng hơn nhỉ~?"
Một người là cô gái có gương mặt hung dữ như hổ.
Người còn lại là một phụ nữ quyến rũ, ánh mắt như tan chảy nhưng lại nhìn xuống đầy khinh miệt.
Hai người này chính là Amante và Sorera, Tứ Đại Thiên Vương của Tổ chức Phản kháng Libere.
Amante nghiến răng, trừng mắt nhìn dòng chữ 【Quán Mẹ】 viết trên tấm biển hiệu.
"Cứ ngỡ bà ta đột nhiên chuyển đến thế giới "Mẹ", vậy mà lại còn mở cái quán bán mẹ này nữa chứ... Đây chắc chắn là một lời thách thức gửi đến chúng ta rồi, không sai vào đâu được."
"Với những kẻ không công nhận sự tồn tại của mẹ như chúng ta thì~, chuyện này thật sự là khó chịu vô cùng đúng không~?"
"Đúng thế. Cái quán này phải nhanh chóng dẹp bỏ. ...Phải dẹp bỏ, nhưng mà..."
Amante và Sorera lại một lần nữa nhìn kỹ vào bên trong quán.
Những người đang ở trong quán là Mamako, người giữ danh hiệu Bà Mẹ Số Một Thế Giới; Wise và Medi, những người từng dồn hai thành viên Tứ Đại Thiên Vương vào đường cùng; và cả Moone, người đã được tiết lộ là một trùm ẩn. Cuối cùng là Pota.
Dù Shirase và Masato cũng có mặt, nhưng họ chẳng thèm bận tâm.
Cả hai vã mồ hôi lạnh, lặng lẽ rút lui.
"Đ, đâu có đâu, tôi không hề nghĩ là nếu đánh chung với đám người đó thì sẽ không thắng được đâu! Cũng không phải là tôi sợ hãi gì đâu nhé!"
"Đ, đúng rồi nhỉ~! Chỉ là hơi, kiểu như, ít chọi nhiều ấy mà~! Phe địch đông người hơn là gian lận quá đúng không~!"
"Đ, đúng thế! Chính là như vậy!... Vậy thì, phải có kế hoạch gì đó... A, đúng rồi. Ở đây, cố tình... cái quán này... Nếu làm thế thì..."
"Nghĩ ra gì rồi à~? Thứ như thế thì phải giải thích cho tôi nghe chứ~"
"Thời gian là vàng bạc. Trước tiên là hành động. Đi thôi. ...Mamako Oosuki... Ngươi chắc sẽ chẳng thể ngờ được rằng danh tiếng vang khắp thế giới của mình lại chính là thứ sẽ tự thắt cổ ngươi đâu nhỉ. Khà khà khà! Hahaha!"
Quay lưng về phía Quán Mẹ, Amante và Sorera bắt đầu hành động.